Ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người chiếu thẳng về phía anh chàng thanh niên cao to. Từ Sơn tái mặt, anh ta cười gượng lắp bắp:
- Cô…cô cậu đừng nói như thế! Đây không phải là chuyện đùa đâu.
- Chúng tôi không hề đùa với anh.
- Hai người có bằng chứng gì không? Sao lại nói tôi là hung thủ?
- Chúng tôi tìm thấy tấm vải trắng cùng chiếc túi màu đen này trong phòng sinh hoạt. Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm diễn ra nghi lễ đuổi tà anh đã từng ra vào căn phòng đó.
Từ Sơn nhếch môi cười:
- Không chỉ riêng mình tôi, hôm đó có rất nhiều người ra vào.
Nó giơ cao một chiếc túi nilon trong suốt, trong đó là mảnh giấy tiền vàng bạc dính một ít đất cát và dấu giày máu:
- Tôi đã tìm thấy thứ này ở gần giếng nước sau hoa viên nhà họ Mã. Ở dưới giếng chúng tôi còn tìm thấy đầu của Mã Phu Nhân cùng cây búa anh đã lấy ở góc vườn. Do thời gian không có nhiều, anh đã cố gắng phi tang chúng rồi mới trở về sân thôn. Đúng không?
Hắn quay chiếc laptop sang phía mọi người, thôn dân ai cũng hiếu kì trước món đồ mới lạ.
- Zini! Em mở đoạn đầu lên cho mọi người cùng xem đi!
- Vâng ạ.
Cô nhóc gõ lạch cạch, sau đó quay màn hình sang phía mọi người. Hắn trình bày tiếp:
- Mọi người xem lúc bắt đầu nghi lễ đuổi tà, Từ Sơn đã đứng bên cạnh trưởng thôn. Hãy để ý kĩ giày của anh ta.
Zico nhận lệnh cầm laptop đi xung quanh để ai cũng được nhìn thấy. Mọi người chăm chú quan sát, đôi giày vải anh ta khá bình thường. Không có gì đáng chú ý.
Hắn liếc nhìn Zini, cô nhóc hiểu ý tua đến một chút.
- Nhưng một lúc sau anh ta đã biến mất, mãi 30 phút sau đó anh ta mới xuất hiện trở lại. Và giờ mọi người quan sát đôi giày anh ta lần nữa xem sao.
- Hơ… Là máu!
Ai cũng reo lên kinh ngạc. Nếu chịu để ý kĩ thì sẽ nhìn thấy giày anh ta bị thấm chút máu phía mũi giày. Từ Sơn á khẩu, không nói nên lời.
- Cho hỏi trong khoảng 30 phút đó anh đã đi đâu và vì sao giày của anh lại dính máu vậy? – hắn cương nghị nhìn thẳng vào anh ta.
- Tôi…
- Hay để tôi nói giúp anh nhé! Anh đã vào phòng sinh hoạt để lấy đi tấm vải trắng lớn, sau đó lẻn đi bằng đường cửa sau vì nơi tổ chức nghi lễ và nhà họ Mã khá gần nhau. Anh không hề hay biết đã có một mảnh giấy tiền “vô tình” được anh mang từ phòng sinh hoạt đến hiện trường vụ án. Khi anh ra tay giết Mã phu nhân, nó đã rơi ra khỏi người anh. Anh đã giẫm lên máu của nạn nhân rồi giẫm lên mảnh giấy tiền đó. Lúc anh mang đầu nạn nhân và hung khí đi phi tang, nó đã rơi ra khỏi giày và vướng lại trên bãi cỏ sau hoa viên nhà họ Mã. Trên mảnh giấy tiền này có dấu giày dính máu, ngay cả chỗ giếng nước cũng phát hiện rất nhiều dấu giày. Muốn biết chúng có thuộc về anh hay không chỉ cần làm một tí xét nghiệm đối chiếu bằng máy móc thì sẽ có kết quả thôi. Anh bạn, tôi nghĩ anh nên nói ra sự thật. – hắn giơ chiếc túi nilon về phía Từ Sơn.
- Đúng là lưới trời lồng lộng… - Jasmin nở nụ cười không vui nhìn anh bạn đang bị hắn buộc tội.
Từ Sơn siết chặt nắm đấm, anh ta hét lên đầy kích động cùng đôi mắt chuẩn bị ướt nước:
- PHẢI!!! CHÍNH TÔI ĐÃ GIẾT CHẾT HAI CON QUỶ ĐÓ!!!! CHÚNG ĐÁNG CHẾT…
Chu Thông thở dài não nề, ông ta hình như đã biết trước mọi chuyện. Aldred tiến đến mở trói cho Trưởng thôn, dìu ông ngồi lên ghế.
Thôn dân chỉ trỏ Từ Sơn đủ kiểu, ai cũng cho rằng anh ta là một tên sát nhân ghê tởm. Dám giết người, lại còn chặt đầu người. Đúng là không thể tha thứ được.
- Anh muốn trả thù cho Chu Ngọc? – hắn hỏi.
Từ Sơn quỳ gối trên nền nhà, nước mắt tuôn trào:
- Đúng! Tôi không thể đứng nhìn hai ả phụ nữ đê tiện đó cứ sống thanh thản sau khi đã hại chết người con gái tôi yêu được.
- Phiền anh nói rõ ràng mọi việc. – hắn yêu cầu.
Từ Sơn chậm rãi kể lại…
Chu Ngọc là đứa con gái duy nhất của Chu Thông , nổi tiếng xinh đẹp ngoan hiền nhất thôn này. Từ Sơn và Chu Ngọc vốn là thanh mai trúc mã, hứa hẹn sau khi lớn sẽ lấy nhau rồi xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.
Có ai ngờ tên Mã Đại Phúc – con trai lớn nhà họ Mã lại để mắt đến cô. Biết dùng tiền không thể ép Chu Ngọc nhận lời, Mã Phu Nhân và Mã Tiểu Thanh đã bày kế. Họ cho người mời Chu Ngọc đến nhà, chuốc thuốc làm cô ngất xỉu để tên con trai lớn đồi bại của bà ấy hại đời cô.
Tủi nhục, xấu hổ Chu Ngọc chỉ biết cắn răng phụ tình Từ Sơn chịu đựng làm dâu nhà họ Mã. Con trai lớn của Mã phu nhân là một tên bệnh tật, hắn ta yểu mệnh nên Chu Ngọc nhanh chóng thành góa phụ.
Mã phu nhân và Mã Tiểu Thanh cho rằng Chu Ngọc khắc chết Mã Đại Phúc nên ra sức bắt nạt, đánh đập cô tàn nhẫn. Nhưng dù có vậy, cô vẫn cố chịu đựng và chỉ biết khóc một mình. Và rồi Chu Ngọc phát hiện hai mẹ con nhà họ buôn lậu cây thuốc phiện, cô âm thầm viết thư gửi về nhà cho cha vì từ ngày về làm dâu họ không cho cô bước ra khỏi cửa.
Cuối cùng, Chu Ngọc bị phát hiện chết trong rừng với tình trạng không đầu. Tự bản thân Chu Thông cũng nhận ra cô con gái đáng thương của mình bị hai người phụ nữ độc ác đó giết chết nhằm diệt khẩu. Từ Sơn trong một lần tình cờ đến thăm nhà thấy Chu Hiển đang lục tung đống văn kiện trong tủ của cha mình. Anh vô tình đọc được bức thư Chu Ngọc gửi về cho ông. Và thế là anh hiểu ra mọi chuyện.
Suốt 2 năm chờ đợi, cuối cùng ngày đó cũng đến. Một người phụ nữ áo đen bị giết trong tình trạng mất đầu, lời nguyền Ma Nữ giết người lại được thổi phồng lên. Từ Sơn biết cơ hội trả thù của mình đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Vậy nên anh mới mượn lời nguyền đó mà giết Mã phu nhân và Mã Tiểu Thanh. Trước khi chết, Từ Sơn đã nhắc lại cho bà ta nghe mọi chuyện. Sắc mặt bà ta sợ hãi, ra sức quỳ lạy van xin anh tha mạng. Nhưng muộn rồi, anh chỉ nghĩ đến cái chết thê thảm của Chu Ngọc và…
- Và anh đã ra tay thẳng thừng chứ không hề để tâm đến sự van xin của Mã phu nhân? – hắn hỏi.
- Đúng vậy! Con mụ già ác độc đó đã đánh đập, hành hạ cô ấy. Bà ta có tội lớn nhất trong chuyện này. Dù có quỳ trước mặt tôi thì cũng bằng thừa thôi!!! – Từ Sơn nói trong hận thù cùng nước mắt.
Mọi người hiểu ra mọi việc sau câu chuyện dài lâm li bi đát, ai cũng im lặng trầm tư. Chu Thông đưa tay thấm nước mắt, gương mặt nhiều nếp nhăn trở nên thống khổ. Ông biết là do anh làm, ông biết anh yêu thương nặng tình với con gái ông. Nhưng anh còn trẻ, còn tương lai. Vậy nên ông đã đứng ra chịu tội thay cho anh, nào ngờ những vị khách này lại thông minh quá sức tưởng tượng. Ông không gạt được họ.
Jasmin cất tiếng:
- Vậy thì tại sao anh lại giết Mã Hùng rồi vu oan cho Chu Hiển? Anh ta có liên quan gì trong việc này?
- Không. Tôi không có. – Từ Sơn xua tay, phản ứng mạnh mẽ.
- Không phải anh thì là ai chứ? – Vân Ly đưa tay vuốt tóc.
- Là một người khác. – hắn đáp.
- Người khác??? – mọi người ngạc nhiên.
- Hiểu Phàm đâu rồi? – Vân Ly hỏi.
Lúc này mọi người mới tá hỏa, nó đã biến mất tự lúc nào.
…………………………………..
|
Chiếc xe ngựa từ từ lăn xuống vực thẳm, trên cái đồi cao cao là bóng dáng của một cô gái mặc váy hoa. Tóc cô ta bay phất phơ trong gió, làn áo mỏng manh để lộ bờ vai thon thả.
“Tiểu Lệ” chậm rãi rảo bước trên con đường rừng vắng vẻ, màn đêm không hề khiến cô ta run sợ. Ngược lại trên môi lại còn nở nụ cười đắc ý.
- Đang đợi trực thăng đến đón sao?
Cô ta dừng bước, đôi mắt lạnh lùng tập trung vào một điểm. Trước mặt là hình ảnh cô gái tóc nâu đỏ đang ngồi tựa lưng nhàn nhã trên cây. Đôi mắt hổ phách bình thản của người đó khó có thể lầm lẫn với bất kì ai.
- Amber! Quả không hổ danh là át chủ bài của tổ chức Phi Ưng. – “Tiểu Lệ” mỉm cười, dành tặng cho nó một tràng vỗ tay đầy ẩn ý.
- Cô đã giết chết Mã Tiểu Lệ khi cô ấy về đây vào mấy ngày trước sau đó đóng giả làm cô ấy. Tôi nói không sai chứ? – nó tựa lưng vào thân cây, nhìn về phía cô gái đối diện đang đứng yên bất động.
Nó và “Tiểu Lệ” – hai người con gái nhìn nhau với cái nhìn khiến thời gian như muốn ngưng động.
- Mã Tiểu Thanh và Mã Tiểu Lệ có một cặp vòng tay giống nhau. Lúc cô ra tay giết Tiểu Lệ, vòng tay của cô ấy đã bị đứt và rơi gần đó. Vậy nên suy ra cái xác mặc áo đen mọi người phát hiện trước khi chúng tôi đến đây chính là Mã Tiểu Lệ. Việc chặt đầu cái xác giúp cô dễ dàng đóng giả Tiểu Lệ đúng không?
- Tiếp đi, tôi đang nghe đây.
- Cô giết chết Mã Hùng vì anh ta đã vô tình phát hiện ra thân phận thật của cô. Sợ rắc rối nên cô dựng nên hiện trường lời nguyền Ma Nữ Không Đầu như những vụ án trước nhằm đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ sát nhân thực sự. Tình cờ bắt gặp Chu Hiển, cô đành ra tay nhanh gọn đem nhốt anh ta vào chung phòng với xác chết của Mã Hùng.
- Đúng vậy! Nhưng sao cô lại phát hiện ra tôi không phải Mã Tiểu Lệ? Tôi tưởng tài hóa trang của mình như vậy là hoàn hảo lắm chứ. – cô ta cười cợt.
- Không có một cô gái ở Bắc Kinh nào lại có thể đi đường rừng núi bằng giày cao gót như cô. Bước đi nhẹ tựa như không, chỉ có những người luyện tập lâu năm mới có kiểu đi như vậy. Tôi nghĩ vì size giày của Tiểu Lệ và cô không giống nhau nên cô chẳng thể nào mang giày của cô ta. Vậy nên từ hôm gặp mặt đến giờ, cô luôn luôn mang đôi boot cao gót màu đen không hề ăn nhập gì với những chiếc váy hoa của Tiểu Lệ. Đúng không, Rose?
- Khá lắm, Amber!
“Tiểu Lệ” đưa tay gỡ phăng chiếc mặt nạ, kính áp tròng màu đen rơi xuống đất. Trước mặt nó là một phụ nữ người nước ngoài, tóc vàng, mắt xanh cùng làn môi tô son đỏ thẫm. Gương mặt trang điểm không có chút sơ hở, hình xăm hoa hồng thoắt ẩn thoắt hiện trên chiếc cổ cao. Cô ta dùng khăn giấy nhàn nhã lau sạch hai bàn tay, các hình xăm trên ngón tay dần hiện ra.
- Tại sao cô đến đây?
Nó đút tay vào túi quần, hướng ra ngọn núi phía xa xa. Cả hai đang đứng trên đỉnh núi, một nơi khá vắng vẻ.
Rose nhàn nhã đứng tựa lưng vào gốc cây, bắt chéo đôi chân dài nhìn nó:
- Sau vụ Janet, Boss biết cô còn sống vì chỉ mình cô mới có thể đánh bại được sát thủ của Phi Ưng và trộm đi vương miệng Red Diamond dễ dàng như vậy.
- Ông ta sai cô đến đây bắt tôi?
- Không. Chỉ theo dõi và xác nhận là cô còn sống hay không thôi!
- Và giờ thì sao nữa?
- Quay về và báo cáo. Yên tâm đi, Thế Khanh sẽ rất cao hứng đối với việc này. Ông ta sẽ không giết cô một lần nữa đâu. Nhưng tôi không chắc là sẽ có thêm trò chơi nào mới hay không. – Rose nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
- Người phụ nữ lạ mặt xuất hiện ở thôn cách đây vài ngày chính là cô sao?
- Không hề, tôi đến đây trong yên lặng và chưa từng lộ diện.
“Vậy người phụ nữ đó là ai?” – dòng suy nghĩ ngay lập tức hiện lên trong đầu nó.
- Hiểu Phàm! Sao cậu lại đi ra đây vậy?
Giọng của Jasmin làm nó giật mình, ngó xung quanh thì Rose đã bốc hơi theo bóng tối. Mọi người có mặt đông đủ ngay chỗ nó đang đứng, ai cũng nhìn nó bằng đôi mắt lạ lẫm và hiếu kì.
- Chỉ là đi hóng gió thôi.
Nó đút hai tay vào túi quần quay lưng nhắm thẳng hướng về nhà. Hắn nhìn theo bóng nó rồi đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó cũng rời đi.
............end chapter 12…………..
|
Cái tên cáo gìa lạj gjở thủ đoạn j đây
|
tiep di tg
|
|