Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ
|
|
Anh và arron nhắc bổng kukin và pé Za lên_Hai đứa trẻ nhìn nhau cười tươi đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn hai anh.(za là tên công chúa nhỏ của hebe)
_Wang lên tiếng hỏi trước_Con có biết đây là ai không ?_Anh chỉ vào Arron hỏi (Thật ra anh và Arron đx bòng 2 đứa ra xa một tí nói chuyện để 2 cô ở lại tâm tình)
_Dạ không ạ_Thằng bé trả lời không chút do dự_Nhìn Arron bằng cặp mắt to tròn
_Nhưng chú ấy cũng đẹp trai giống papa ạ._Thằng bé nhìn Aarron mà nói.
_Papa của mình mà phải đẹp trai chứ_bé Za trả lời hôn lên má Aarron một cái.
_Papa mình đẹp trai hơn.Papa là nhất_Đôi mắt kukin nhìn phía bé Za nói trong đôi mắt thể hiện sự ương ngạnh.
_Anh và Arron nhìn nhau cười trước những lời thằng bé và cô bé.
_Hai còn là chị em phải biết thương yêu nhau_Wang lên tiếng._Đây là bác Arron kia là dì Hebe là chị của mẹ.Con biết chưa.
_Dạ_Thằng bé dường như hiểu ra _con chào bác, chào bạn nhé.
_Chào chị chứ_Wang lên tiếng trách thằng bé.
bạn nhỏ hơn còn mà gọi bạn thôi_kukin chu mỏ trả lời
_bố chịu con rồi._Anh nhìn nó mà lắc đầu chịu
Quay lại chỗ gui và Hebe sau khi ôm nhau khóc thỏa nhứng thắng ngày yêu thương họ buôn ra nhìn nhau cười.
_Trong chị đẹp hơn trước rất nhiều.Anh Arron có ăn hiếp gì chị không.cuộc sống của chị tốt chứ.
_Cô nương làm gì hỏi nhiều vậy sao trả lời hết hả.
_Hebe nhìn Gui trách yêu thật ra nãy giờ cô chăm chú quan sát gui.
_Em gái cô đã thay đổi nhiều xinh đẹp hơn xưa như giường như trong khuôn mặt xinh đẹp đó không còn nét tinh nghịch hồn nhiên nửa. Nó là sự thăm trầm có cả nỗi đau. Cô cảm thấy thương Gui nhiều lắm đứa em gái cô hết lòng che chở, hết mực yêu thương
Sau khi chia tay vơ chồng Arron và HeBe xong.Gia đình Wanggui đi về.
Cô cùng anh và thằng bé đi ra ngoài cổng.Anh đi sau còn thằng bé được cô bế đi trước.
_Hai mắt thằng bé long lanh nhìn đủ màu sắc của những cái bong bóng bên kia đường _Mẹ nó đẹp quá._Thằng bé chỉ tay qua bên kia đường.
_Cô nhìn theo hướng tay của thằng bé._Con muốn nó không.
_Con muốn chứ_Thằng bé nó như biết ý định của cô sẽ mua co nói.Nên nó vội vàng nói.
_Thế mẹ con mình qua bên đó mua nhe_Cô nói xong cũng bế thằng bé bước qua bên kia đường.
Anh nhìn mẹ con họ bước qua bên kia đường anh cũng vui vẻ đi sau họ.Nụ cười hạnh phúc hiện lên trên mặt anh.Cứ nhìn thấy mẹ con họ được hạnh phúc và sống cuộc sống bình an anh đã mãn nguyện rồi.
Mẹ con Gui bước qua đường.Anh đi sau chậm chậm nhìn theo bóng lưng họ.
_Đừng_Anh hét lớn lên khi thấy một chiếc xe đang lao thẳng về phía mẹ con họ.Trong tình thế cấp bách ông không còn biết làm gì hơn đành lao về phía trước đẩy mẹ con họ ra.Tính mạng của 2 mẹ con còn quý hơn những gì hiện tại anh có được.Anh chạy nhanh lại đẩy mẹ con họ ra phía khác.
Rầm.
Không ai khác chính là Wang bị ngã xuống đất 1 dòng máu chảy xuống trên má của anh.Dười đầu anh 1 dòng máu chảy dài .Cô không còn biết gì nữa cứ đứng đó mà nhìn chầm chầm vào vết thương của Wang.
Thế đấy tình yêu lúc nào cũng có vị ngọt của hạnh phúc vị chua của lòng ghen tuông.Nhưng con người thích đố kị không muốn thua cuộc trong tình yêu.Nó sẽ làm cho người ta mù quán trong tình yêu.Đem sự đố kị đó ra mà trả thù dành lại tình yêu của mình.Lyly là một trong những người mù quáng trong tình yêu.Cô muốn tranh dành lại anh đem tính mạng của người khác ra làm trò đùa trong cuộc chiến tranh của tình yêu.Một trong 2 người phải có người sống và người chết.Nếu theo suy nghĩ của Ly nếu cô ta còn sống thì sẽ dành được Wang.Còn nếu Gui còn sống cô sẽ mất đi Wang.Cô ta đã lựa chọn cánh làm cho mẹ con Gui không còn trên đời nữa.Nhưng người tính không bằng trời tính cô đã đâm xe vào anh và mẹ con Gui đã được bình an.Ly ngồi trong xe mà mắt cứ nhìn về phía anh đang nằm dưới đất.Khuôn mặt cô ta tái xanh lại vì không thể ngờ được rằng anh lại nhanh tay đẩy mẹ con Gui ra.Ly cứ ngồi nhìn vào 1 phía nhất định.
Thằng bé nhìn thấy Anh nắm dưới đất bất động khuôn mặt của anh thì không còn giọt máu.Nó nhìn thấy máu chảy khắp mặt anh.thằng bé run lên_Papa đẹp trai sao thế? đừng làm pé Kin sợ nha_Thằng bé vừa khóc vừa nói.Những hàng nước mắt rời dài trên gò má của trẻ thơ.
_Nhìn đứa con khóc.Anh đau xót nói khẽ mỉm cười với thằng bé.Anh đưa tay ra ý kêu nó đi lại gần hơn_Ngoan con trai.. papa không sao.. đâu_Anh nhẹ nhàng nói nhưng giọng thì cứ đứt khoảng như không còn hơi để nói.
_Thế sao người papa đẹp trai nhiều máu quá.Pé Kin sợ lắm.hức hức._Cứ thế nó khóc lớn lên vị sợ.Sợ anh bỏ nó mà đi.Lúc này cô không còn tỉnh táo được cứ thế mà đứng nhìn anh.Nước mắt cũng chảy dài trên khoé mắt.Nhưng cô tự nhủ lòng lúc này mình phải bình tĩnh.Cô run run lấy điện thoại ra.Tai thì thoại điện mà run từng cơn_Nhanh đến đây chồng tôi gặp tay nạn_Cô hét lớn trong điện thoại Cô cúp máy và chạy lại chỗ anh đang nằm dưới đường khuôn mặt cô cũng xanh lại.
Anh nắm lấy tai cô cười và nói_Cuối cùng.. em cũng lại gọi anh là chồng.... rồi sao_Anh cảm thấy mình rất muốn ngủ .Muốn ngủ một giấc thật dài.Cơ thể của anh cứng lại đầu anh đau lên từng cơn.Khuôn mặt anh nhăn lại.
Nhìn thấy anh như thế lòng cô quặn lại vì đau xót tim cô muốn nhảy ra ngoài.Những giọt nước mắt chảy dài trên má cô đôi má hồng hào nữa mà nó đã xanh lại vì lo sợ.Cô cảm thấy sợ sợ anh bỏ mình mà đi sẽ không được thấy anh nữa._thế này... anh còn cười... được sao?_Cô vừa khồng vừa nói.lời nói cũn không còn lưu lót nữa.
_Anh phải vui khi em gọi anh là chồng chứ?_Anh cố gắng ngượng cười._Em ơi..anh muốn ngủ .
_Cô lo lắng nói_Anh anh không được ngủ.Em không cho phép anh ngủ_Cô khóc đến mức không còn khóc được nữa
Sau đó xe cứu thương lại anh được đưa lên xe cứu thương.Cô nắm chặc lấy tay anh khi anh được đưa lên xe cứu thương.Anh thấy cô khóc nên lấy tay lao đi những giọt nước mắt cho cô _Nín đi em_Anh đau xót nói.
_Cô nắm chặc tay anh mà nói_Anh không được bỏ em và con đấy.Anh phải ở bên em và con mãi mãi_Cô khóc lớn lên
_Anh thấy mình không chịu đựng được nữa._Dù anh không còn sống trên đời nữa.Anh sẽ vẫn mai luôn bên con và em mà_Anh nói xong cũng nhắm mắt lại
_Cô lay lay người anh khi thấy anh không còn nói tiếp_Wang ơi wang đừng làm em sợ.
|
Anh được đưa đến bệnh viên.Cô nắm chặc lấy bàn tay của anh.Khuôn mặt của cô trắng lại và hai mắt sưng lên vì khóc quá nhiều.Chiếc xe đẩy từ từ đến gần phòng cấp cứu.Khi xe đẩy đến kề phòng cấp cứu.Bàn tay của cô từ từ nớ ra.Khi anh được đưa vô phòng cấp cứu tay cô cũng buông tay anh ra.1 cảm giác mất mát khó tả,nhìn vào cánh và đèn tín hiểu của phòng cấp cứu nổi lên màu đỏ.Cách nhau 1 cánh cửa phòng cấp cứu cảm giác của cô như hai người chuẩn bị chia cắt bởi cánh cửa đó.
Cô cứ thế đứng ngoài nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đống lại.Trong khoảng thời gian Wang ở trong phòng cấp cứu.Cô ngồi ở trên ghế đợi ,thằng bé nằm trong lòng cô thì nó cứ khóc thật to lên.Cô không còn nước mắt để khóc nữa hai mắt cô nhoè đi và đỏ lên vì khóc quá nhiều.Thằng bé ngơ ngác không hiểu tại sao papa đẹp trai của nó lại bị đưa vào đó.Nó cảm giác sợ papa của nó mãi mãi không ra ngoài được nữa.
_Thằng bé chịu đựng không nổi nó muốn gặp papa của nó.Nó như đang rất sợ sợ mất papa đẹp trai của mình.Nó ngước mặt đỏ hoe lên nhìn cô_Mẹ tại sao papa đẹp trai lại vào đó thế?
_Cô nhìn thấy con mình khóc nức nỡ đôi mắt nó thì cứ đỏ lên.Cảm giác mất mát và đau lòng làm cho cả người cô run lên vì sợ._Pa vào đó có việc tí rồi pa ra liền_Cô xoa xoa cái đầu thằng bé.Bàn tay thì cứ run lên
_Hic hic..Ku Kin muốn gặp papa đẹp trai.Con sợ quá mẹ ơi.Tại sao người papa lại chảy nhiều máu thế mẹ_Thằng nhớ lại cảnh anh bị ngã xuống đất máu thì cứ chảy từ đầu xuống mặt anh.Thằng bé nhớ lại cảnh tượng đó người nó không khỏi run lên từng cơn.
_ Đừng sợ con trai.Pa làm việc trong đó xong sẽ ra liền mà con._Cô cố gắng an ủi con trai mình,cho thằng bé hết run sợ.Mặc dù chính bản thân cô còn không tự an ủi và trấn tĩnh mình rằng anh sẽ không sao.Cô cũng biết sơ về việc trấn thương đầu.Đầu la cơ qua nguy hiểm nhất dễ ngây ra chết người với lại anh còn chảy máu rất nhiều ,nhất định là trúng mạch máu.Đột nhiên cô lắc đầu,Cô muốn xua tan đi những ý nghĩ không hay.Nhưng nó lại cứ chạy xung quanh đầu cô.
_Thằng bé tiếp tục nói_Nhưng bây giờ Ku Kin muốn gặp pa mà._Thằng bé lắc đầu không đồng ý câu nói đó của cô.
_Thông nào con trai.Đừng thế đợi papa tí đi rồi pa ra mà
_hic hic_Thằng bé khóc lớn lên_Ku Kin nhớ papa đẹp trai giờ Ku Kin muốn gặp papa của Ku Kin.
Thằng bé cứ lắc đầu đồi gặp anh mãi.Cô cảm thấy lo lắng và đau khổ._Mẹ đã nói tí papa sẽ ra mà.Lời nói có chút giận dữ và 1 chút xót xa.Cô đánh mạnh vào mong thành bé 1 cái''bịch''.Cô muốn rụt tay lại nhưng cô lại không khống chế được tay của mình.Tay cô cứ thế đưa ra đánh thằng bé
Thẳng bé nhảy xuống người cô.Nó ngồi lì xuống đất và khóc lớn lên._Ku Kin ghét mẹ...ghét mẹ...híc híc...Ku Kin muốn gặp papa đẹp trai.Không muốn gặp mẹ...híc híc...mẹ chỉ biết oánh Ku Kin....híc mẹ dấu papa của Ku Kin rồi..._Thằng bé cứ khóc mà la lớn lên.
Nhìn thấy con mình như thế cô không biết phải làm sao.Cô cảm thấy bây giờ mình thật bất lực vô cùng.Chưa bao giờ cô lại có cảm giác như thế.Con trai thì cứ đồi gặp pa nó.Chồng thì đang trong phòng cấp cứu.Khoảng thời gian sau cô đứng lên và bế lấy thằng bé.Nước mắt chảy dài tiếp_Mẹ xin lỗi con trai.Con trai ngoan nào,ngoan nhen con trai._Cô ôm nó chặt vào lòng mình.Nhìn thằng bé mà cô thấy xót xa_Mẹ cũng muốn gặp papa con nữa.Nhừng giờ papa đang bận ở trong đó rồi.Mẹ và con ngồi đây đợi papa nhen con trai.Con trai ngoan ngồi đây đợi papa nhe con.Tí nữa papa sẽ ra mà.
_Hai mắt thằng bé long lanh nhìn cô.Nó lấy tay lao đi nước mắt trên mặt cô_Mama đừng khóc nữa Ku Kin ngồi đây im lặng đợi papa cùng mama.
Cứ thới cô ôm thằng bé ngồi đợi ở ngoài phòng cấp cứu.Thằng bé cũng im lặng ngồi đợi cùng cô.Nó không còn đồi gặp anh nữa.
Quay lại Ly
Cô ta cứ vậy mà láy xe thật nhanh không 1 hướng cố định.Cô ta vừa lái xe vừa nói một mình:''không thể được mình không phải là người đụng anh ấy.Người đụng anh ấy là người khác.Nhưng mà người hại anh bị thương không phải là em.Mà lại mẹ con Gui có trách thì anh cứ trách mẹ con cô ấy''.Cô ta ngồi cười lớn haha như một con điên.Cô ta chạy 1 khoảng đường thì đụng trúng 2 mẹ con kia cũng bằng độ tuổi mẹ con Gui.
Cô ta đụng xong cũng chạy luôn đột nhiên cười lớn lên như 1 người bị tâm thần:''Haha cuối cùng mẹ con cô cũng chết haha.Thế thì anh Wang sẽ thuộc vời tao mãi mãi Gui à.Mầy và con mầy ở dưới đó mà yên nghỉ đi haha.''Cô ta lái xe 1 tốc độ kinh hoàng " Rầm"không khống chế được tay lái nên cô ta đã đâm đầu vào 1 cây cột ở bên đường.Kính xe nát vụn do tốc độ va chạm quá nhanh và rất mạnh.Nên cả người cô ta ngã về trước đầu thì đập vào kính xe máu chạy dài nền xe.Cô ta trong lúc chảy máu nhiều còn cười 1 nụ cười nham hiểm như 1 kẻ thắng cuộc trong đường đua mà chính cô ta đã bài ra.
Khi người ta nhìn thấy cô ta ở trong xe.Cô ta đã nằm bất tĩnh và không còn cử động được nữa.Người ta đưa cô ta đến bệnh viện.
Ca cấp cứu của cô ta cũng thành công.Nhưng đặt biệt một chỗ là cô ta không còn bình thường như trước.Mà dây thần kinh của cô ta đã bị chạm rất mạnh.Bộ não không còn linh hoạt được nữa.Nên cô ta đã mất phải bệnh tâm thần không cách trị khỏi.Người ngơ ngác và điên điên.Trong miệng cứ nói mãi những từ .Như là_Mầy chết rồi_Nói xong thì cô ta cứ cười phá lên.Tự bức lấy tóc mình mà cắn nó nhừ ra và lại cười điên lên.Nhìn những mớ tóc bị cắn nhỏ ra cô ta cười rộ lên_Haha mầy chết rồi....haha_Tao đã thằng cuộc haha._Cứ mõi thời gian nào tâm trạng lời nói của cô ta điều như thế.
Kết cục cho kẻ ác độc lấy sinh mạng của người khác ra làm trò đùa và đem lòng ghen tị không lấy được tình yêu ra làm một món đồ ăn trả thù tình.Một kết cục chết đi thì quá nhẹ nhàng cho một kẻ không biết phải trái và mù quáng biết sai mà vẫn làm.Một kẻ ác độc như thế mà chết thì quá nhẹ rồi.Nên qua đây Zen muốn xây dựng nhân vật Ly bệnh tâm thần.Cho cô ta sống một cuộc sống của người tâm thần thì đã quá tốt với cô ta rồi.Chết đi thì quá thoả mãn cô ta rồi..Các bạn cũng đừng nghĩ là Zen sống quá ác nhen.hihi.Có ai nghĩ thế thì comment Zen nhen hihi!
|
Khoảng gần 10 giờ trôi qua Cô cảm thấy mình như trôi qua 10 năm.Lúc thì cô ôm đầu lo lắng và sợ hải sẽ có chuyện không hay xảy ra với anh.Còn lúc thì vừa run sợ và ngồi thầm cầu nguyện cho anh không có mệnh hệ gì và ca phẫu thuật đừng xảy ra chuyện không mai mắn.
Thằng bé trong lòng cô cũng đã ngủ đi lúc nào không hay.Thằng bé có lúc thì nó hét to lên Papa đẹp trai ơi đừng bỏ Ku Kin mà pa pa.Cả người thằng bé đổ mồ hôi trên tráng và sau lưng nó thì mồ hôi ướt hết cả áo.Cơ thể nó cũng run lên từng cơn.Không biết trong mơ nó mơ thấy gì nữa.Mà cứ thế lâu lâu thì nó hét lớn tên anh.
Nhìn thấy con trẻ trong lòng mình rung lên từng cơn.Con mình cứ kêu tên ba nó,vài giọt nước mắt xót xa đau lòng tuông ra từng cơn.Ôm con trong lòng mà cô không dám khóc thật lớn và hét thật to.Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn như vậy với gia đình cô,hay là ông trời đang ghen ghét hạnh phúc của gia đình cô,không cho cả 3 người gia đình cô được lấy 1 phút và 1 giây hạnh phúc.Cô muốn hét thật to lên cho thoả mãn những đau đớn và buồn khổ ở trong lòng.Nhưng cô không dám cô sợ thằng bé tỉnh lại vì đây cũng là bệnh viện.Trời cũng chưa đến mức giết cô trong đau khổ.Cuối cùng đèn đỏ phòng cấp cứu cũng tắt đi
Một người đàng ông lớn tuổi bước ra ngoài.Nhìn thấy cô gái ngồi bế đứa trẻ trên tay hai mắt xưng lên vì khóc quá nhiều.Ông nhìn cô chỉ biết thở đài ta một hơi.Ông nghĩ chắt là cô bé này chưa chớp mắt được một phút quá.
Cô phản xạ rất nhanh khi nghe được tiếng cửa mỡ ra.Quay lại thì nhìn thấy bác sĩ đang đứng nhìn mình.Cô như chớp lấy được 1 tia hy vọng vội bế đứa bé lên.
Nhưng vị bác sĩ tốt bụng đã khuyên cô ngồi xuống.Ông cũng sợ nói ra việc sẽ làm cô ngã mất_Cháu cứ ngồi ở đó đi.
Nghe vậy cô cũng ngoan ngoãn ngồi đó.Nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo sợ_Bác sĩ anh ấy thế nào rồi bác sĩ...Anh ấy chắc tốt...đúng không bác sĩ_Câu cuối cùng càng nhỏ lại và rung lên.Câu cuối cũng là câu nói tự cô an ủi chính mình.
Ông bác sĩ nhìn thấy cô gái trẻ đứng đó mà rung lên và giọng nói cũng thế.Ông nhìn cô xót thương_Thật ra câu ấy không sao.Nhưng mà..._Ông e ngại dừng lại.
_Nhưng mà sao bác sĩ?_Cô cảm giác như cả cơ thể không còn 1 tí hơi thở.Cô ngước mặt lên nhìn bác sĩ 2 mí mắt cứ run lên
_Cô phải bình tĩnh lại_Ông an ủi cô trước rồi mới lấy dũng khí nói?_Thật ra cậu ấy nếu nội trong 3 ngày mà không tỉnh lại thì tôi sẽ không thể cam đoan cậu ấy sẽ không sống tiếp được.
_Cô run lên và không tin lấy lời của bác sĩ_Hai khoé mắt của cô như chuẩn bị rơi lợi.
_Nhưng tôi nghĩ nội tâm của cậu ấy đang đấu tranh rất lớn.Nếu bệnh nhân có ý định sống tiếp như thế.Thì cô cũng nên yên tâm mà nghỉ cho khoẻ.Còn lấy sức để chăm sóc cậu ấy nữa.Tôi đi đây_Nói xong ông ấy quay lưng bước đi.Nhưng đi được vài bước thì quay đầu lại_Tí nữa cô có thể vào thăm cậu ấy_Ông bác sĩ bước đi thẳng không quay đầu lại nữa.Những cảnh như thế ông điều đã nhìn thấy sự xót xa của người nhà.Mặc dù ông cũng rất muốn cố gắng cứu sống những bệnh nhân.Nhưng mõi con người điều có giới hạn riêng của mình.Khả năng của ông chỉ có thể cứu anh đến đây thôi,còn việc 3 ngày nữa sống hay chết là do nội tâm của anh có quyết định sống tiếp không.
Khi nhìn thấy ông bác sĩ bước đi khá xá.Thì cũng đã nghe tiếng bước chân của nhiều người.Nghe thấy tiếng động lớn thế cô cũng quay lại nhìn.Nhìn thấy 4 người Yatou,Vỹ,Aaron,Hebe.Cô quay đầu lại bế thằng bé lên và bước đi về phía phòng mà anh đã được đưa đến đó.Mọi người cũng đi theo sau.
Cô ngồi bên cạnh giường anh.Cô nhìn khuôn mặt xanh xao của anh mà lòng quặn lại từng cơn đau đớn.Lỗi cũng tại cô nếu không phải cô băng qua đường không xem chừng thì anh cũng sẽ không xảy ra cớ sự này.Cô nắm chặt lấy bàn tay của anh.Cứ mõi lúc thì đưa tay lên mũi anh.Trong lòng cứ sợ anh sẽ không còn thở được nữa.Thằng bé lúc nãy cũng được cô để lên ghế sofa mà nằm ngủ.
Lúc nãy mọi người cũng đã nghe bác sĩ nói về sự việc họ chỉ biết thở đài và đau xót cho vợ chồng Wanggui.
Aaron cùng Hebe đứng ra an ủi cô.Hebe nắm lấy tay còn lại của Gui mà nói_Em yên tâm đừng lo lắng mà.Chị nghĩ cậu ấy sẽ không có việc gì đâu.
Gui quay lại ôm lấy Hebe như muốn tìm lấy một chỗ dựa tinh nhần.Bây giờ cô muốn theo anh ngủ một giấc thật dài.Nếu anh có chuyện gì không mai xảy ra cô nghĩ mình sẽ không sống nổi mất.Bây giờ cô ôm chặt lấy Hebe vào lòng cứ thế mà khóc lên để buông ra những giọt nước mắt đắng cai mì đau khổ.
Nín đi em gái.Chị đã điện thoại và báo cho pama cậu ấy rồi_Hebe vừa vỗ vỗ vào lưng cô mà an ủi.Hebe chỉ biết thế nhìn cô mà không biết làm gì.
Mọi người đã liên lạc với pama Wang và cho họ biết tình trạng của Wang bây giờ.Vì cách tốt nhất là như thế vì nếu sau này nói lỡ xảy ra chuyện gì nữa thì khó mà có cách giải thích dễ.Mọi người thà cho họ biết trước.giời pa ma Wang đang ở bên Anh về.
Yatou cũng đi lại gần_Đúng rồi đó.Cậu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.Tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ nhanh tỉnh lại thôi.
Vỹ lên tiếng sau 1 hồi chưa n1oi lời não_Em đưa thằng bé về đi.ở đây để anh lo cho.Nhìn tình trạng em bây giờ thật tệ.Em xem thằng bé kìa_Vỹ chỉ tay về hướng thằng bé đang nằm trên ghế sofa_Bây giờ em nên đưa nó về rồi nghỉ ngơi hả vào đây.Nhìn thằng bé ngủ trong tội không.
Mọi người có về về trước đi.Em nhất định phải ở đây_Cô không muốn xa anh trong tình trạng này.
_Mọi người đồng thanh nói trừ Vỹ_Vỹ nói đúng đó. Gui về đi để mọi người ở lại chăm sóc cho cậu ấy được rồi
_không em sẽ không về có về mọi người về đi._Cô lắc đầu không chấp nhận về.Cô sợ nếu về anh sẽ tỉnh lại mà không thấy cô chắc anh thất vọng lắm.Nếu mà trong này anh xảy ra chuyện gì lỡ gì cô sẽ không được gặp mặt anh lần cuối.Nên cô quyết định ở lại đây để chăm sóc và nhìn thấy anh thế cô mới yên lòng.Về nhà còn tệ hơn bây giờ nữa.
Sau một lúc thì mọi người đi về và cũng đưa thằng bé về cho bà chăm sóc thằng bé.Cô ở lại một mình trong căn phòng cùng với Wang.
Wang trong tình trạng này anh đang cũng đấu tranh với 2 cánh cửa.Một cánh cửa của sự sống cánh còn lại của cái chết.Trong không khí im lìm mà âm u không 1 chút anh sáng.Anh thấy mình như đang đi lạc vào chốn nào không có 1 tí tia sáng toàn là bóng tối của màng đêm.Anh cứ đi mãi tìm con đường nào có anh sáng.Nhưng đi mãi thật lâu anh cũng không thấy được ánh sáng.
|
Anh nằm trên giường bệnh hai con mắt cứ nhấm chặt lại 1 chút cũng không hé ra.Anh như cảm nhận mình đang lạc trong vương quốc bóng tối.Anh đi mãi mãi mà không tìm ra được loái thoát dẫn đến đường có anh sáng.Chợt anh cảm nhận được phía trước có một ánh sáng mờ ảo nó có một màu trắng kì lạ.Anh bước từng bước đi đến gần đó từ từ ánh sáng cũng sáng nhiều hơn.Anh phát hiện thấy 2 người mặc đồ thật kì lạ một người mặt đồ đen và một người mặc đồ trắng.Linh tính mách bảo vế anh đừng đi lại gần đó nữa.,như đường đó 1 niềm xấuAnh quay đầu lại tìm loái đi khác.
Hai người kia chợt phát hiện ra anh nên kêu lớn lên_Anh kia đứng lại cho tôi._Chắc giọng hơi khàn khàn.
Anh vẫn tiếp tục bước đi.Xem như chưa bao giờ nghe thấy lời nào của 2 người lạ kia.Anh cứ thế mà đi tìm con đường có anh.
Hai người đó thấy anh không có 1 chút động tĩnh là nghe thấy lời nói của họ.Cả hai người mặc áo đên trắng bay thẳng lên trước mặt anh.Anh bắt ngờ đứng khựng lại khi thấy họ đã đứng trước mình.Anh quay đầu lại không thèm để ý đến họ.Bây giờ anh muốn đi tìm cô và con anh.Trong lòng anh muốn gặp họ bây giờ anh nhớ họ nhớ họ vô cùng.
Khin thấy anh định quay đầu lại đi thì người áo đen lên tiếng_Anh đã bị lạc vào gần cửa địa ngục rồi.
Nghe hai chữ địa ngục anh như sụp đỗ.Không lẽ mình đã chết nên mới bị đưa vào đây sao?Tai anh và cả cơ thể như muốn xoá bỏ lời nói của người đó.Anh không muốn ở địa ngục anh phải trở về trần giang mà gặp con trai và vợ anh.Anh chạy thật nhanh thật nhanh để tìm loái thoát cho mình.Nhưng chạy sao không ngờ anh lại đến trước một cánh cửa màu trắng cái cổng màu trắng.Mọi vật trong cánh cửa đó điều tối đen như mực.Đôi khi anh thấy có 1 chút anh sáng của lữa đốt bằng 1 ngọn đuốt và có vài tiếng rên lên thật to.Anh cảm nhật được chắc vì họ quá đau do xử phạt với những tội lỗi của mình gây ra.Anh nghỉ nếu anh vào trong đó biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.Anh chắc phải mất nhiều lỗi không đáng tha lấm đưa đến 18 tầng địa ngục cũng chưa đủ.Anh không sợ mình bị phanh thây trăm mãnh mà sợ không được gặp lại vợ con mình.
Gui đang nằm trong đó đôi khi thấy cái máy nhịp tim của anh nó lúc lên cao lúc hạ thấp.Lúc đó tim cô như ngừng lại .Cứ mõi phút thế lòng cô quặn lại vì lo lắng.Cô hoảng sợ nắm chặt lấy tay anh.Mồ hôi trên tay cô làm ướt cả bàn tay anh.Bàn tay anh thì lạnh như băng.Cô muốn lấy hơi ấm trong cơ thể mình truyền qua cho anh.Tay cô run run lên từng cơn vì lo sợ anh không còn mở mắt ra nữa.Cô sợ nhất lài giây phút đó giây phút phải xa anh.Xa người cô yêu thương nhất trên thế giới này.Nếu mất anh nữa không biết sau này cô sẽ sống như thế nào.không có anh mẹ con cô có sống hạnh phúc không?không không cô không muốn sống thiếu anh.Cô tự nói với chính mình:''nhất định anh ấy sẽ tỉnh lại nhất định là như thế.Dù đã 2 ngày rồi.Nhưng mình tinh anh ấy sẽ tĩnh lại và sống hạnh phúc bên mẹ con mình.Đúng không anh nhất định sẽ tỉnh lại đúng không anh?.Cô nhìn anh mà tiếp tục rơi lệ.Nhìn đầu anh được băng những miến băng xung quanh cô thấy thế mà lòng quặn đau xót xa.
Anh đứng nhìn hai người kì lạ này mà khuôn mặt lạnh lùng nhìn họ không nói lời nào.Đột nhiên anh lai muốn hỏi và khẳng định lại điều 2 người này mới nói là đúng không_Có thật trong đó là địa ngục không?
Họ nhịn anh thở dài và nói_Đúng,Anh đi theo chúng tôi vào đó_Họ chỉ tay vào cánh cửa địa ngục mà anh cần phải đến.Cảnh tượng này hai người họ cũng đã chứng kiến nhiều.Cái chết đối với nhân loại không ai muốn một chút nào.Nhưng đây là quy luật rồi ai cũng phải có luân hoài.Nên hai người này không muốn làm trái quy định của địa ngục nên phải đem anh vào đó.
Anh cũng nghe theo họ mà tiếng vào trong đó.Anh biết có nói thế nào họ cũng sẽ không buông tha cho anh đi về.nên đành nuốt đắng mà nghe theo họ bỏ lại sợ lưng vợ con anh.Nhưng anh hứa với lòng kiếp sao sẽ chăm sóc vợ con mình một cách tốt nhất mà anh có thể.Kiếp này anh đành nợ họ vậy.Anh quay lại nhìn thế giới của mình một lần nữa.Nhưng nhìn sao cũng chẳng thấy được thế giới của mình trước mặt anh chỉ là một màu đen không một chút ánh sáng.Anh quay lại và tiếp tục họ_Thể liệu kiếp sau tôi có được sống lại không?_Anh muốn tìm một chút hy vọng để có thể kiếp sau gặp lại 2 người mà anh lưu luyến nhất ở trên trần giang kia.
Người mặt áo trắng thở dài._Còn tì thuộc vào diêm vương nữa.Nếu anh không mất nhiều lỗi trên trần giang và có nhiều việc tốt.Thì tôi nghĩ anh sẽ được sống lại kiếp sao_Nhìn thấy chàng trai này người mặt áo đen cũng biết anh ta đang rất lưu luyến trần giang này.Thế nào trên đó cũng có người mà chàng trai này yêu quy nhất đây.
_Vậy à._Anh không nói gì nữa mà cứ thế bước đi vào cánh cửa địa ngục.
Nghe tin con mình gặp nạng bố mẹ wang nhanh chóng trở về. Rời sân bay họ chạy nhanh vào bệnh viện cán cửa phòng wang mở ra. Họ thấy xót xa vô cùng wang đang nằm đó khuôn mặt xanh xao, nhưng trên đôi môi vẫn nở nụ cười và đáng chú ý hơn là hình ảnh bé nhỏ của gui ngồi cạnh chiếc giường. Cô như người mắt hồn nắm chặt lấy tay wang khuôn mặt tràng đầy nước mắt và nổi thống khổ.
Bao nhiêu năm qua họ biết tất cả mọi chuyện nhưng họ chưa bao giờ tin gui là người như vậy. Ba má Wang tin tưởng Gui không bao giờ là người con gái như thế.Họ biết chắc thế nào cũng có một âm mưu ở phía sau đó.Nhưng họ cũng tìm mãi mà chẳng được,âm mứu đó quá kín đi
_Tôi nghĩ đứa con dâu này của mình đã phải chịu rất nhiều ấm ức_Ông nói nhỏ với vợ mình. Thật ra ngày hôm đó ông có sai người đi tìm cô ông không tin cô là người như vậy và càng muốn hỏi rỏ cô vì không muốn con trai mình đau khổ.Ông sai người đi tìm suốt 3 năm trời nhưng một tin tức nhỏ về cô điều không tìm được ông đành thất vọng và không tìm nữa.Đứng ngoài cửa nhìn 2 người con mình yêu quy xót xa ông cũng rất đau khổ.
_Chúng ta vào thôi_ mẹ wang nhẹ nhành bước tới bên cạnh ôm lấy vai cô.
_Mẹ _ cô giật mình quay lại nhìn thấy ông bà wang đứng sau mình. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng, cô không biết phải đối mặt với ông bà thế nào vì cô mà anh mới như vậy.Cô không dám nhìn 2 người thêm nữa.Cô nhìn anh mà nói_Anh nhanh tĩnh lại ba mẹ đến rồi kìa.
Mẹ Wang nhìn con trai mình trên người đầy vết thương bị băng lại.Bà khóc lớn lên vì đau xót.Thằng con trai này chính bà sinh ra mang nặng đẽ đau.Nay nó lại nằm bất tỉnh nhưng vậy tâm gan của mà như có nghìn vết thương bị dao đâm vào vậy.Con dâu bà bà nhìn nó cũng thống khổ như mình.Bà cũng rất xót xa mà ôm lấy nó vào lòng.
Thằng bé ngồi trên ghế chơi nãy giờ nhìn thấy hai người một người già và người mẹ của nó.hai người cứ ôm nhau khóc như vậy nó thắc mắc không hiểu nên đi lại gần và hỏi_Mẹ hai ông và bà là ai thế mẹ_Nó chỉ tay về phía ba Wang rồi chỉ tay lại về phía mẹ Wang.
|
Kukin đã gây sự chú ý của tất cả mọi người. Ông bà wang liền bị thu hút bởi thằng nhỏ kêu gui bằng mẹ và càng ngạc nhiên hơn khi nhìn vào đôi mắt to tròn, đôi mắt sao giống Wang đến vậy. Ông bà nhìn nhau trong đầu đều có một suy nghĩ.
_Đây là con ai?_ Khó khăn lắm mẹ Wang mới có thể mở miệng. Gui lúc này tràng ngập những suy nghĩ. Liệu cô nói đây là con Wang thì họ có tin đây là sự thật không. Cô phân vân suy nghĩ còn Kukin thì nhìn cô mãi thấy cô không trả lời nó liền kếu nắm tay áo cô để gây sự chú ý. _Mama mama sao không trả lời Kukin. Kukin ngoan mà_ Thằng bé nói như khóc.
_Cô liền bồng nó ngồi vào lòng_Con cô đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, dù ba mẹ Wang tin hay không thì cô cũng nói ra sự thật.
Kukin đã gây sự chú ý cho tất cả mọi người đang có mặt trong phòng. PaMa Wang lliền bị thu hút bởi thằng nhỏ kêu Gui bằng mẹ và càng ngạc nhiên hơn khi nhìn vào đôi mắt to tròn, đôi mắt sao giống Wang đến vậy. Ông bà nhìn nhau trong đầu đều có một suy nghĩ.
_Đây là con ai thế?_ Khó khăn lắm mẹ Wang mới có thể mở miệng.Bà chỉ tay vào thằng bé
Gui lúc này tràng ngập những suy nghĩ. Liệu cô nói đây là con Wang thì họ có tin đây là sự thật không. Cô phân vân suy nghĩ còn Kukin thì nhìn cô mãi thấy cô không trả lời nó liền nắm tay áo cô để gây sự chú ý.
_Mama mama sao không trả lời Kukin. Kukin ngoan mà_ Thằng bé nói như khóc.
_Cô liền bồng nó ngồi vào lòng_Con cô đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, dù ba mẹ Wang tin hay không thì cô cũng nói ra sự thật.
_Sao con không nói gì_ Ba Wang lên tiếng dù là người bình tỉnh trầm tính nhưng ông rất sốt ruột chờ cô trả lời.
_Đó là con của Wang_ Cô nắm lấy tay anh Wang nói Kukin đã nhảy lên giường anh ngồi vuốt má anh. Không còn chú ý đến cuộc nói chuyện của người lớn, Kukin đã nằm xuống bên cạnh ôm anh.
Ba mẹ Wang sửng sốt nhìn cô rồi nhìn đứ trẻ đang nghịch má anh khuôn mắt to tròn hai mà phúng phính, đôi tay bé nhỏ đang sờ trên má anh. Rất giống Wang lúc nhỏ đó. _Sao có thể ngày đó không phải đứa bé mất rồi sao_Mẹ Wang lên tiếng sau một hồi trấn tỉnh, bà không tin được sau bao nhiêu năm bà không biết đến sự tồn tại của cháu nội mình.
_Gui bình tỉnh nói năm đó thật ra con đã sinh đứa bé nhưng
_Gui bình tỉnh nói năm đó thật ra con đã sinh đứa bé ra . Đó là sự thật nếu ba mẹ không tin con cũng không biết làm sao, thằng bé đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, nó đã có cảm tình với anh Wang ngay lần đầu, anh ấy cũng vậy rất yêu thương thằng bé. Có phải con đã sai khi dấu anh ấy, nếu không có ngày hôm đó thì anh ấy đâu phải nằm đây, cha con họ nếu không nhận lại nhau thì cả đời con ân hận. Con xin lỗi vì đã dấu ba mẹ bao nhiêu năm qua nhưng con chỉ muốn bảo vệ con mình, ngày đó con ợ anh ấy sẽ hại thắng bé. Con không biết làm sao giờ_ Gui vừa nói vừa khóc.
Thằng bé nằm trên giường nghe thấy tiến cô khóc liền ngồi dậy giang đôi tay nhỏ bé ra đòi cô bế, nó cố với đôi tay ngắn của mình để lau đi hàng nước mắt trên mặt cô _ Mama đừng khóc Kukin không muốn thấy mama khóc
Mẹ Wang ôm lấy thằng bé vào lòng.Đứa cháu bà đã từng mong đợi từ lâu bây giờ mới được dịp ôm nó vào lòng một cách ấm áp.Bà rơi lệ trên khuôn mặt đã già và nhiều nét nhân.Ôm thằng bé một hồi lâu rồi bà lên tiếng_Kêu bà nội cháu.
Thằng bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn bà.Nó không hiểu bà đang nói gì.
Thấy thằng bé không nói gì.Gui vôi kêu nó_Nhanh kêu bà nội đi con.Bà nội của con đó.
_Bà nội.Cuối cùng con lại có thêm người bà nữa rồi_Thằng bé ôm chặt bà.Nhít người lên môt tí nó hôn lên má bà có một cái ''chút''
_Bà cười một cái thật to_haha.Thằng bé này biết nịn quá nhen ông_Bà quay qua nhìn ông chồng mình đang đứng đó._Nhanh gọi ông nội đi cháu yêu.
_Ông nội ơi!bế cháu đi_Nó đưa hai ta ra ý muốn ba Wang bế nó.
Ông chỉ biết nhìn thằng bé lém lỉnh và đưa tay ra bế nó_Cháu ông đúng là ngoan mà.
Hai ông bà vui vẻ cười.Nhưng nhìn lại đứa con mình đang nằm trên giường đó họ không có một tí tâm trạng cười nữa.Mọi người ở lại một lúc lâu rồi cũng đi về chỉ còn lại cô và thật bé.Má Wang cũng muốn ở lại nhưng ba Wang sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của bà.Chỉ còn một ngày nữa thôi.Một ngày quyết định số mệnh của Wang.Liệu anh có tỉnh lại không cô lo lắng nằm đó nhìn anh chăm chú.thằng bé thì cũng nằm trên ghế sofa trong phòng bệnh.
Wang bước đi được gần đến cửa.Nghe có tiếng người kêu mình.Anh quay đầu lại không có ai.Anh bước đi tiếp
Anh Wang...Anh Wang_tiếng kêu lúc đầu rất xa.Nhưng dần dần nó lại rất gần_Anh Wang..đợi em ....Anh.
Anh tiếp tục lại nghe có người kêu mình.Chợt quay đầu lại tiếp lại không thấy ai.Anh quyết định bỏ ra ngoài tai những lời nghe được và đi tiếp.
_Anh Wang..Anh không được bỏ 2 mẹ con em Anh Wang_Tiếng nói đó càng ngày càng gần lại.
Wang tiếp tục quay lại thấy 2 người đang đi đến.Một lớn một nhỏ.Anh mắt anh ngưng động mở thật to ra.Hai chân mài hơi dựt lên vì xúc động mạnh.Không ngờ đến đây cũng gặp mẹ con cô.Anh vội chạy lại ôm lấy hai người mà nói._Sao hai mẹ con em lại ở đây.
Gui và thằng bé trong vòng tay anh.Gui lên tiếng_Không ở đây để anh đi bỏ 2me con em sao.Anh đúng là đáng ghét mà_Gui đánh nhẹ vào người Wang.Khóc lớn lên vì mừng rỡ thấy anh._Anh không được bỏ 2 mẹ con em nữa đó.Nhất định đó_Cô khóc lớn lên.
Nhất định nhất định anh không để mẹ con em một mình_Anh vỗ nhẹ vào lưng cô
|