Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ
|
|
Con người sống trong xã hội bấy giờ.Không ai chưa từng mắt phải sai lằm.Nhưng sai lằm nhiều quá làm cho người tha thứ không biết có nên tha cho không.Gui lúc trước đã từng nghĩ nếu anh xin lỗi hay làm cô cảm động thì chắc cô sẽ cho anh một cơ hội để giải thích.Nhưng chao ôy cuộc sống ngang trái làm sao.Những lúc cô muốn tha thứ cho anh,anh lại ruồng bỏ cô,đối xử tệ bạc với cô.Cuộc sống đúng là ngược với dự định của con người.Cô nhàm chán,nhàm chán anh,chán cách suy nghĩ của anh,chán sự ích kỉ của anh.Nhưng tại sao cô lại yêu con người đó.Yêu đến sâu đậm,đến có thể bỏ tánh mạng của mình mà yêu anh.Mà sao ngày hôm nay,tình yêu đó lại không thể làm cô tin tưởng anh thêm một lần nữa.Một lần tin tưởng anh có thể là người đi bên cô suốt cuộc đời,sưởi ấm trái tim đang lạnh giá từng ngày một của cô,để là người luôn bảo vệ cô suốt cuộc đời này.Nhưng chắc bây gờ đã không thể.Tình yêu nhiều lần không tin tưởng nhau sẽ làm cho tình yêu đó chở nên thất bại,thất bại trong những ngày sau này nếu họ ở bên nhau.Dòng suy nghĩ cô cứ quay quanh đầu mình.
treng reng...reng
tiếng chuông nhà Gui vang lên.Cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.1 phụ nữ lớn tuổi bước vào khuôn mặt nhân hậu.
_Mẹ_Cô chạy lại ôm người mẹ vào lòng.Nước mắt đầm đìa.
_Sao vậy con gái?mới 1 thang không gặp mẹ nhớ mẹ đến thế sao con?_Mẹ của Gui vừa ôm cô và lời nói nữa đùa nữa thật,
Thằng bé ton ton chạy ra ngoài.Ôm lấy chân bà ngoại nó_Ngoại.Ku Kin nhớ ngoại lắm.Ngoại có nhớ Ku Kin không?_Thằng bé đưa khuôn măt hồng hào ngước lên nhìn bà ngoại nó.
Bà buông Gui ra.Từ từ nghiêng người xuống và bế lấy thằng bé đang dưới chân mình_Ngoại cũng nhớ con lắm Ku Kin à!
_Vậy ngoại có yêu Ku Kin không?_Thằng bé tiếp tục hỏi.Nó ôm lấy vai của bà.
_Ngoại yêu Ku Kin của ngoại nhất mà.Vậy con có yêu ngoại không?_Bà ôm nó âu iếm nói.
_Gịong nói của thằng bé nũng nịu_Có chứ nhất nhất luôn đó ngoại._Thằng bé tinh ngịch nói.
_Haha_Bà cườii vang lên vì lời nói trẻ con của thằng bé.Bà chợt nhớ lại một chuyện_Mấy Hôm nay chồng con nó có đến không?_Bà đưa đôi mắt dò xoét nhìn cô.
_Cô ngây người lại.Không nói lời nào.Cứ thế mà im lặng thời gian trôi qua một phút rồi 5 phút.Cô cũng không trả lời câu hỏi của bà.Không lẽ cô nói là không đến.Mà lúc anh đến tì cô lại đuổi anh ra ngoài.Vậy cô phải nói với mẹ cô sao đây?Bà lúc nào cũng khuyên cô là nên trở về nhà của mình.Dù gì anh cũng sai có 1 lần.Cô chỉ nói bà biết là anh lăng nhăng ở ngoài.Nên hai người họ li dị.Cô mong bà đừng nói cho anh là cô ở đây.Nhưng bà đâu biết rằng bao năm nay cô đã chịu nhiều uất ức và đau khổ.Bà thì cứ khuyên cô cho anh một cơ hội.Nên cho cha con họ đoàn tụ.Nhưng có ai biết là cô thống khổ đến chừng nào?Không lẽ nói ra với bà là cô bị anh nói là cô ngoại tình hay đúng hơn là ngủ với người đàn ông khác không phải anh?Nhưng mà cô đâu có như thế.Thà nói là anh ngoại tình còn hơn là nói cô ngoại tình.Nói cô ngoại tình chắc bà sẽ ngắt vì bệnh tim của bà rất lớn.Cô mãi mơi suy nghĩ.
_Sao con tính dấu mẹ phải không?_Bà giả vờ giận dữ.Khuôn mặt nghiêm túc không còn đùa giỡn.
_Con đâu có gạt mẹ gì đâu_Cô vừa cuối đầu con mắt đâm chiêu nhìn xuống gạch nhà.
_Con còn dấu sao.Bà giúp việc đã nói cho mẹ biết hết rồi.Con định không tha thứ cho nó sao?dù gì nó cũng đã từng là chồng con và là cha của đứa bé.Con làm như thế liệu con và đúa trẻ sẽ sống hạnh phúc chứ?
_Nhưng mà..._Cô nói chưa hết câu
_Nhưng gì nữa con.Trong cuộc sống này.Ai mà không phạm sai lằm.Nhưng nếu người biết tha thứ và cho họ một loái thoát ra khỏi sai lằm đó.Thì mọi chuyện mới có cách giải quyết tốt đẹp.Còn việc này nữa.Con không sợ thằng bé nó tủi thân mà vì không có sao?_Bà nhìn thằng bé mà đau lòng.Bà biết con gái của mình nó cũng không vui vẻ gì về việc này. Nhìn con mình ngày càng ốm đi.Mà nội tâm bà không như có nghìn con dao đâm vào.Nhưng bà cũng hiểu đàn ông ai mà không trăng hoa.Đâu có ai ăn cơm hoài mà không ớn.Cũng sẽ có ngày tim đến phở.Nhưng phở không bao giờ bằng cơm được.Một ngày nào đó phở ăn vào cũng sẽ ớn và sẽ đi tìm lại cơm mà ăn.
_Cô muốn tránh qua chuyện khác_Thôi để con suy nghĩ lại mẹ à.
_Bà cũng không muốn nói thêm.dù gì con gái cũng đã lớn và nó cũng đã có con nữa rồi chứ_ con muốn giải quyết làm sao thì làm.Nhưng phải là 1 đường tốt đẹp.
_Thằng bé nó đưa đôi mắt to tròn lên nhìn 2 người phụ nữa_Mẹ và pà nói gì con không hiểu?_Nó ra vẻ thắc mắc.
_Chuyện của người lớn con không nên biết đâu con trai à_Cô xoa xoa cái đầu của thằng bé.
bà cháu họ chơi với nhau vui vẻ.Gui nhìn 2 người họ mà cũng cười ấm lòng.Nhưng tại sao cô lại khôngthấy được niềm vui mấy.Mà lại buồn đến nao lòng.Trong gia đình lại thiếu một nụ cười hay 1 tấm lưng bảo vệ lớn của người đàn ông.Cô có nên tha thứ cho anh hay không.hay là vẫn thế vẫn ôm nổi đau vào lòng mà ngừng tha thứ cho người đàn ông đó.Nhưng cô lắc đầu sẽ không tha thứ cho anh.Cô quyết định quyết định là sẽ như vậy.
Reng....reng...
Chuông tiệng thoại của Wang reo.Nhìn số máy lại anh không biết là ai nên cũng bắt lên.
_tôi Vương Tử nghe
<Anh em nè.Anh đừng cúp máy>_Ly nhỏ nhẹ nói.
_Tôi không có gì để nói với cô._Anh quát lớn vào điện thoại.
_Nhưng em thì có rất nhiều điều muốn nói với anh_Lyly nhỏ nhẹ nói giọng như muốn khóc.
_Nhưng tôi lại không có gì nói với cô_Anh định cúp máy
_Cô ta biết ý định của anh nên vọi kêu lại_Anh để máy 1 chút_Cô ta hê nóng giận_Tôi có chuyện muốn nói với anh.
_Tôi không muốn nói_Anh lạnh lùng nói.
_Nếu anh đối xử như vậy với tôi.Tôi sẽ không để yên cho vợ con anh đâu_Cô ra lời đầy đe doạ.
_Ôh thế cô làm gì được hả?_Anh cười ngất nguỡng trong điện thoại.
_Anh không tin sao?
_Trời cô nghĩ tôi tin người điên như cô sao?_Anh nói giọng đầy mỉa mai.
_Haha.Cô cười to_Anh không tin à.Vậy mà mấy năm qua nah lại tin tôi đấy.haha
_Nghe đến đây.anh lại buồn bã đúng anh đã tin tin 1 người hèn hạ như cô ta.Anh đúng là một thần ngốk đi tinh một người hèn hạ như thế.Không tinh vợ mình.Anh ngốk quá mà_Cô điên rồi_Anh nói xong rồi cúp máy.
Cô ta ở bên đây mỉm cuồi.ANh hãy đợi đấy tôi sẽ không dể vợ con anh sống chung một cách dễ dàng đâu.Tôi không có được anh đừng có mơ mà cô ta có được thà tôi hy sinh bản thân không thể để cho mấy người sống yên mình đâu.Mọi người hãy chờ tôi nhé.Tôi sẽ cho mọi người niếm mùi vị của hạnh phúc.
Anh ở bên kia thì cảm thấy hê lo sợ.Lo sợ mọi thứ lo sợ không được cô tha thứ.Lo sợ sẽ có người hại vợ con anh.Anh cảm giác có nhiều chuyện sẽ xảy ra cho vợ con anh.Anh sẽ bảo vệ họ như thế nào đây.Cơ hội bảo vệ anh không có làm sao anh bảo vệ họ được.Anh bốp lấy trán của mình.Mà suy nghĩ về mọi thứ.Khuôn mặt anh hơi xanh lại vì lo lắng.
|
Sự thật lúc nào cũng phũ phàng.Nhưng nó lại mang đến cho chúng ta niềm vui và nổi buồn.Anh đã vui vì biết cô không phải là người lăng nhăng.Nhưng buồn vì mọi lỗi lầm điều do anh gây ra.Khó mà để cho cô tha lỗi cho anh.Trong suốt 3 năm qua anh đã bị hận thù làm khuất đi con tim .Anh không biết tại sao bao năm nay trí khôn của anh nó lại đánh mất bởi 1 kẻ hèn hạ lợi dụng.Anh đúng là 1 kẻ ngu ngốc đến không còn thuốc để trị.Mấy ngày nay anh mãi lo suy nghĩ mà không ăn gì.Người trở nên tiền tuỵ hơn.râu càm thì cứ dài ra.Khuôn mặt anh xao.Gíang sinh lại đến.Nhưng nghe người ta nói giáng sinh là 1 ngày vui vẻ hạnh phúc và tràn đầy niềm vui ấm áp.Nhưng sao anh lại thấy lạnh lẽo ấm áp đâu mà anh không thấy.Anh chỉ thấy cái se lạnh của mùa đông hay cái lạnh sắp đến của ngày giáng sinh.
_Vào đi._Anh nghe tiếng gõ cửa.Nên ngừng suy nghĩ.
_Tao thấy mầy nay già đi nhiều lắm rồi đó Wang_Vỹ vừa đi vào vừa nói.Anh cũng ngồi lên ghế sofa.
_Vậy sao_Anh nở 1 nụ cười ngượng.Từ từ đi lại ngần bàn.
_Mầy sao thế Wang..Mầy nay lạ lắm đó.Tao thấy mầy thay đổi quá nhiều.Có gì mầy phải nói tao nghe chứ_Vỹ vừa nói vừa đánh vào vai anh.
_Tao không bị sao hết.Mầy yên tâm đi_Wang nhìn xuống gạch mà nói tâm trạng của anh cũng chả được yên gì.
_Mầy phải cho tao biết mầy có chuyện gì buồn chứ_Vỹ thấy anh cứ im lặng như thế.Nên nói tiếp_Tao hỏi mầy mầy có xem tao là bạn không?_Vỹ ra vẽ nghiêm trọng.
_Wang ngước lên nhìn vỹ khuôn mặt buồn bã_Mầy hỏi vậy là sao.Tao không xem mầy là bạn chứ xem ai là bạn.
_Nếu mầy xem tao là bạn.Vậy mầy buồn chuyện gì mà ra năng nổi như thế.?Mầy xem mầy đi mầy còn là con người không tóc thì bù xù râu mọc tùm lum.Mầy hãy nói tao nghe chuyện gì đã xảy ra với mầy
_Mầy nói thế tao cũng nói mầy nghe_Anh buồn rầu nói._Tao ghen tị với mầy.
_Anh phán ra một câu làm cho Vỹ đứng cả người,.Vỹ đâu có gì đâu mà anh phải ghen tị với vỹ.Gia đình Wang cũng có giàu có Wang thì có nhiều hơn Vỹ.Vậy Wang còn muốn ngì nữa mà ghen tị với Vỹ_Mầy nói sao.Tại sao lại ghen tị với tao chứ,?_Dấu chấm hỏi rất lớn trong đầu Vỹ.Vỹ càng ngày càng không hiểu thằng bạn mình nó bị làm sao nữa.Đùng càng nhiều tiền chắc nó càng điên quá.Từ ngày nó lên chức Chủ Tịch đến giờ mình thấy nó suốt ngày cứ công việc công việc.Không nghe nó nói đến vợ con là gì.Hỏi nó thì nói về bà ngoại chơi.Lúc thì nói đi du lịch
_Mầy không hiểu đâu.Tại sao ông trời lại ngang trái đến thế.Gia đình mầy hạnh phúc còn gia đình tao thì sao.Hạnh phúc àh.Tao cũng hạnh phúc thật.Hạnh phúc vì tao có một đứa con trai kháo khỉnh và nhanh nhẹn.Nhưng tại sao chứ tao lại không thể ở bên nó chăm sóc nó._Anh ngước mặt lên trần nhà.Cố gắng không cho nước mắt rơi xuống khoé mắt_Cuộc sống nó lại bất công thế này.AAAAAAAAAAA_Anh hét lớn lên.
_Mầy bình tĩnh lại nào_Vỹ an ủi Wang và trấn an tâm trạng anh.
._Bình Tĩnh à.Mầy nghĩ taocó thể bình tĩnh được sao_Wang như muốn ghẹt thở vì tâm trạng ngày càng rối lên.Đầu ốc anh thì mệt mỏi.
._Chứ nãy giờ mầy nói gì tao chả hiểu được gì cả_Đúng Vỹ không hiểu Wang đang nói gì.Có con mà lại không thể chăm sóc được không lẽ Wang có con riêng ở ngoài sợ Gui biết nên không dám mang nó về mà chăm sóc sao.Vỹ suy nghĩ như thế nhưng cũng nói ra_Mầy đừng nói với tao là mầy có con rơi ở ngoài à._Vỹ nữa đùa nữa thật.Nhưng cũng có phần trách móc Wang nếu như đó là sự thật.
_Mầy nghĩ tao là thằng như thế sao?.Tao đúng không phải là 1 thằng đàn ông tốt thật.Nhưng việc có con rơi ở ngoài điều đó thì không bao giờ có thể._Đúng anh không phải là một thằng đàn ông tốt nhưng việc có con ở ngoài là không bao giờ có thể.Anh không thích có con với người mình không yêu.Việc phải phát tiết lên người đàn bà khác đó là nhu cầu sinh lý của đàn ông.
_Chứ mầy bị làm sao có con mà không chăm sóc được.Hay con mầy bị bệnh hiểm nghèo_Vỹ suy đoán đủ thứ.Anh ngày càng không hiểu đầu đuôi là như thế nào.
_Thật ra mọi chuyện là như vậy nè....Anh kể hết lại mọi sự thật cho Vỹ nghe_Càng kể giọng anh càng ngày càng nhỏ lại vì chua xót.
_Thôi nào mầy đừng buồn nữa.Lỗi cũng không phải là do mầy.Do mầy quá yêu Gui thôi.Do con Ly Ly độc ác đó thôi.Nhưng tao nói mầy nhất định phải đề phòng con đó.Nó là một con nhỏ rất nham hiểm_Vỹ nghiêm trọng nói.Vỹ biết mọi thủ đoàn điều do con nhỏ đó làm.Qua lời nói của Wang Vỹ cũng biết con nhỏ đó đã thay đổi rất nhiều nó quá độc ác độc ác đến tàn nhẫn.Xen vào chuyện gia đình của người khác là 1 việc không tốt rồi.Mà con nhỏ đó lại còn dám uy hiếp nữa chứ.Vỹ không biết con nhỏ đó còn là người không mà lòng dạ lại ác như cáo vậy.
_Nhưng làm sao tao bảo vệ mẹ con họ đây chứ.Nầy biết rồi đó.Tao không lại nhà Gui được.Tao chỉ dám âm thầm ngưởi hoa cho cô ấy.Chứ tao mà lại nhà cô ấy thì cô ấy sẽ đi ra ngoài.Tao đau khổ lắm mầy ơi.Tao thấy hối hận quá.Không biết giờ tao hối hận còn kiệp không nữa_Anh buồn rầu nói.
_Vậy để tao tìm cách giúp mầy.Mà giờ tao có cách rồi_Vỹ kề tay nhỏ vào lỗ tay của Wang.
_Làm thế được không mầy tao sợ cô ấy không chịu_Vẽ mặt anh hơi lo sợ.
_Mầy cứ nghe lời tao.Mọi việc sẽ ổn_Vỹ trấn an Wang
|
Thằng bé nhìn Gui mà chạy ra_Mama ơi!mama đi làm có mệt không mama?_Thằng bé ra vẻ quan tậm cô.Đúng nó thường rất quan tâm cô.Mọi khi cô đi làm về nó cũng thường hỏi những câu này là cô làm có mệt không?Cô có khoẻ không.?.Thế đấy tình mẫu tử bao giờ cũng sâu đậm như thế.
_mẹ rất khoẻ con trai_Cô ôm thằng bé lên hôn đủ chỗ trên mặt nó.Hôn một cách ngọt ngào.
_Mẹ con có việc này muốn nói_Thằng bé nói xong quay qua nhìn anh chàng phó giám đốc.Nó như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.Thằng bé suy nghĩ:Chú dám dành mẹ với papa đẹp trai của cháu hả?Cháu không cho chú cơ hội đó đâu?Rồi thằng bé nó làm mặt không vui nhìn anh ta .
_Anh ta thấy thế cũng ngậm ngùi mà nói đi về_Thôi anh về đây.
_Cô thấy anh ta về cũng thấy ngại nên mời ở lại_Thôi anh ở lại 1 tí rồi về?_Dù gì ngày nào cô cũng làm phiền anh đưa về.Hôm nay lại không mời anh ở lại dùng bửa cùng để thay lời cảm ơn anh.Cô cảm thấy hơi có lỗi vì không đền đáp lòng tốt mà anh ta dành cho cô.
_Thôi anh về.Khi khác đi_Anh quay lưng bước đi.Trong lòng suy nghĩ:không biết mình làm gì đắt tội với thằng bé Kin này nữa mà nó lúc nào cũng ghét mình hết.Mình mà sau này lám bố nó còn phải chịu gì nữa đây.Nhưng ai biết đâu tình thế lại đảo ngược chứ mình lớn mà phải luỵ nó àh.Chưa chắc đâu nhóc Kin.
_Thằng bé nó thấy anh đi xa rồi nên cũng lên tiếng nói_Mẹ con muốn đi chơi.Gíang Sinh nè mẹ con mình đi chơi nhen.
_Cô khó khăn nói_Gíang Sinh này mẹ có việc rất bận nên không thể đưa con đi chơi được.Mẹ sẽ nhờ bà đưa con đi được không con trai?_Thật cuối năm cô phải làm nhiều hồ sơ để tổng kết lại việc chi tiêu 1 năm nay của công ty.Nên ngày nào cô cũng phải làm đến tối mới về được.Bởi thế Noel này chắc cô phải làm đêm luôn nên không thể đi chơi với thằng bé được.
_Vậy là mẹ không thương pé Kin rồi.Pé Kin ghét mama_Thằng bé ôm mặt khóc rồi chạy nhanh lên lầu.
_Cô vội chạy theo sau nó.Khi gần đến thằng bé cô đưa tay lên cao vội ôm thằng bé vào lòng_Nín nín đi con trai.Mẹ thương Ku Kin hơn cả bản thân mẹ mà._Cô vỗ nhẹ vào lưng thằng bé mà an ủi nó.
_Hức...hức...Mama không thương pé Kin thì có.Mama lúc nào cũng lo công việc không bao giờ đưa con đi chơi công viên_Thằng bé nó uất ức nói.Thật ra lúc nào người đưa thằng bé đi công viên cũng là bà giúp việc.Cô thì bận rộn suốt ngày.Chỉ có 2 người bà là đưa thằng bé đi công viên đó là bạ ngoại và bà giúp việc.
_Cô thấy thằng bé vẫn chưa nín khóc nên.Đành nghỉ 1 ngày việc để đi công viên với thằng con quý tử của cô.Sau này chắc phải bù lại rồi_Nín nào mẹ sẽ đi công viên với con vào ngày Noel được chưa.
_Thằng bé tự lao nước mắt.Nó nhảy lên và cười lớn._Yeah vậy mẹ hứa rồi nhé.Phải đi đó nhen mẹ.
_Vâng con trai._Cô lấy tay lao nước mắt cho thằng bé
_Vậy là con đã thành công rồi yeah yeah_Thằng bé cứ thế mà nhảy lên.
_Cô không hiểu thằng bé nó nói gì nên hỏi lại_Con nói gì mà thành công thế con trai.
_Không không có gì đâu mẹ_Nó lắc đầu lia lại_Thôi mình ăn cơm đi mẹ._Thằng bé nắm lấy tay cô mà dẫn cô vào nhà ăn.
2 ngày sau cô đưa thằng bé đến công viên lúc trước cô và anh đã từng đến.Nhìn cánh cỗng công viên mà lòng cô đau đớn.Mọi kí ức lại ùa về trong tâm trí cô.Cô như đứng người lại khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia.
|
Anh đứng đợi cô từ lâu rồi. Anh lo không biết cô có đi không sợ cô chờ nên anh đi từ sớm. Nhìn thấy bóng cô cái bóng đó không còn như ngày nào hồn nhiên vui tươi tinh nghịch nữa. Dáng hình tiền tụy cô đã ốm đi rất nhiều trên khuôn mặt khác nhiều nổi thâm trầm. Anh phải làm gì, anh nhất định tìm lại nụ cười của em.Anh phải tìm lại người con gái hồn nhiên lúc nào cũng có nụ cười trên moi.
_Từ xa thấy bóng anh cô đã định về nhưng ku kin níu lấy tay cô_mama papa đẹp trai kìa. Mình tới chổ papa đẹp trai đi.
_ Không đợi cô trả lời nó chạy nhanh về phía anh đôi tay dang ra đòi anh bế. Anh cuối xuống nhất bổng nó lên hun mấy cái vào đôi má to tròn.
_Papa đẹp trai con hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé hihi_Thàng bé hun lên má anh đưa đôi tay nhỏ bé bám chặc tay qua cổ anh .Thằng bé nói nhỏ vào tai anh.
_Cô đứng bên cạnh nhìn hai cha con họ nói chuyện với nhau cử chỉ thân thiết trong lòng cô có nhiều cảm xúc. Phải chăng mình nên vì ku kin mà cho anh ấy một cơ hội. Con mình đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.Trong cuộc sống có những điều mình không theo ý mình.Nó lại đi ngược lại cảm xúc,1 chữ tha có quá dễ dàng cho 1 người đàn ông đối diện cô đang bế đứa trẻ trên tay kia không?Tự nhiên cô lắc đầu 1 cái lấy lại tin thần.Sao lý trí và cảm xúc bao giờ cũng đi ngược nhau thế.Cô lại thở dài cho những suy nghĩ của mình.Cô đứng đó và cứ tiếp tục nhiền hay cha con họ thân mặt với nhau.Mà trong lòng có nhiều cảm xúc dân trào lên.
_Anh nhìn những cử chỉ trẻ con của cô lúc này.Anh nhẹ nhàng cười nhẹ_chúng ta đi chơi thôi em_Anh nhìn cô triều mến.
_Đi thôi đi chơi thôi_Ku kin giơ tay cao lên làm động tác tiến lên trong thật dể thương.
Ông trời ban cho anh một đứa con dễ thương và kháo khỉnh như vậy và một người vợ hiền từ.tại sao mình lại không biết trân trọng những thứ mà cuộc sống đã cho mình.Anh tự hứa với lòng sau này sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ con cô hết mình.
_Nhìn thấy thằng bé vui như vậy cô rất hạnh phúc. Con muốn chơi gì nào hôm nay mama sẽ cho con chơi hết._Cô cũng không đành bỏ lại cha con họ mà đi về 1 mình.Dù sao đi chơi 1 ngày với cha con họ cũng là mơ ước của cô lâu nay rồi.Thực hiện mơ ước đó là cô cũng cảm thấy hạnh phúc biết bao.
_mama là nhất con thương mama nhất iu mama_nó nhìn cô đôi mắt to tròn xoe long lanh( ôi yêu ku kin wa)
_Con yêu mình mama thôi hả _Anh vờ giận hỏi.
_Không con yêu cả papa đẹp trai nữa_con yêu cả hai luôn .
Anh ôm nó mà hôn hết tren tràn rồi xuống đầu nó trong thật đáng yêu,
_Mà con có thắc mắc này_Thằng bé ra vẻ muốn tìm hiểu một việc gì đó.
_Cả hai đồng thanh_Con cứ nói.
Cô quay mặt qua chỗ khác vì e ngại.Còn anh chỉ mỉm cười vì sự trùng hợp này.
_vì sao papa đẹp trai và mama không ở chung với nhau vậy?.con muốn ngày nào cũng được hôn hai người_thằng bé ngây thơ hỏi anh và cô.
Anh và cô cảm thấy lúng túng trước lời thắc mắc của trẻ thơ. Thật không biết trả lời sao.
_Chúng ta chơi trò nào trước nhỉ_Anh thấy cô muốn lãnh tránh câu trả lời của thằng bé nên anh cũng đánh qua chuyện khác.Cho cả hay khỏi phải khó sử vì câu hỏi này.
_Con thích chơi đu quay kia trước_trò đó đi papa.
_Được con là nhất.
_Anh cô và ku kin chơi gần hết công viên rồi. Họ chơi với nhau rất vui vẻ. Lần đầu tiên từ ngày đó xảy ra cô cười nhiều như vậy. Mùa noel cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
_Thôi chúng ta nghĩ chút đi_con đổ mồ hôi nhiều quá rồi kìa_chúng ta đi ăn gì nhé.
_Không con muốn chơi tiếp cơ _chơi trò đu quay ngựa gỗ kia kìa, chơi nhà banh nửa_Chơi tiếp đi papa_Thằng bé nũng nịu hôm nay nó vui lắm chưa bao giờ vui như thế này. Những trò này nó đã được chơi rất nhiều lần nhưng chơi với anh và mẹ có cảm thấy vui hơn nhiều_Anh nhìn âu iếm vào đoi mắt to tròn của nó nói đôi mắt sao giống cô đến vậy. Anh muốn ngắm mãi ngắm không bao giờ chán
_chúng ta nghĩ đã xí chơi tiếp nhé _hôm nay papa chơi cả ngày với con mà_Con thích ăn gì nào chúng ta đi ăn đã nhé_con thấy mẹ mệt rồi kìa.
_Dạ_con ăn gà nướng, kem, xúc xích con muốn ăn hết.
Anh và cô chỉ biết nhìn thằng bé cười.
_Vậy chúng ta đi ăn nào_Cô lên tiếng nãy giờ cô chỉ đứng yên xem anh và thằng bé nói chuyện. Có lẽ cô đã có câu trả lời_Em sẽ tin anh một lần nữa.
Cô và cả anh và thằng cùng vào một nhà hàng ở trong công viền.
|
Đứng trước một nhà kính được xây dựng ở một đồi cao ngồi nơi này ngắm cảnh rất đẹp. Một nhà hàng trang trí lạ mắt cô đã có cảm giác thích khi nhìn từ xa. Đặc biệt tên của nhà hàng ( mi đặt coi mà lấy tên kin kin dc ko )
Cả nhà WangGui cùng nhau đi vào nhà hàng.Mặc dù hôm nay họ đi chơi là buổi sáng.Nhưng trong nhà hàng quá rộng và bên ngoài thì có nhiều cây cổ thụ to,nên bên trong không được sáng cho mấy.Wang đã cho người lắp những cây đèn Lamp xung quanh nhà hàng.Lamp được để trong những ly thuỷ tinh lớn.Thật ra là Lamp phải được để trong phòng ngủ.Nhưng như thế thì cũng uổng phí ánh sáng của cây đèn này.Đèn Lamp ánh sáng tuyệt đẹp sẽ được tạo ra bằng cách sử dụng những ngôi sao long lanh bên trong các Ly thủy tinh và nó cũng liên tục thay đổi màu sắc.Nhàng hàng trong rất ấm áp nhờ vào những gam màu nóng trong cách trang trí và vật dụng của nó.Những chiếc sofa nhung màu đỏ sậm và màu nâu đất được đặt xen kẽ với những chiếc bàn gỗ. Nổi bật trong không gian ấy là những tấm rèm voan màu vàng nâu. Những chiếc đèn lồng màu đỏ cũng góp phần không nhỏ trong việc tạo nên vẻ đẹp đặc biệt cho không gian. . ......
Đặc biệt khi cô cùng anh bước vào của nhà hàng dòng chữ :*Vợ Gui!Chồng Wan Yêu Vợ*.Nó được trang trí ở bức tường giữa nhà hàng này.Xung quanh chữ là đèn chớp long lanh nhu thuỷ tinh.Nó làm hiện lên vẽ đẹp màu hồng của chữ.Ở dưới là những cây bông hồng đỏ sắp xếp lại thành chữ *Anh xin lỗi em*.
Wang cố tình xây dựng nhà hàng này để tặng cô. Lúc trước khi dẫn cô đến đây chơi dùa thỏa thích khi mẹt hai người họ đã ngồi ở trên đồi này. Và nơi đây cũng là nơi đầu tiên cô nói lời yêu anh. Nó là tình yêu cao đẹp của anh dành cho cô.Anh muốn cô là người đầu tiên đi cùng anh vào nhà hàng lãng mạn này.Nhưng số phận lại không cho anh và cô làm điều này.Sau khi xây dựng xong nhà hàng cũng là thời điểm anh và cô đã chia li.Anh buồn bã nên cũng không khai trương nhà hàng.Nó cũng đã đóng lại từ ngày định mệnh hai người .Nhưng khi biết sự thật thì anh đã cho người sửa lại và giọn dẹp lại kỉ càng.Đến ngày hôm nay nó mới được anh mở lại.
Cô nhìn thấy cũng rất cảm động vì không khí lãng mạn ở nơi này.Nhưng chao ôy nó khồng làm cho cô lay động 1 chút nào.Cô đứng đó cứ nhìn xung quanh nhà hàng mãi.
Thằng bé thì đập vào mắt nó chữ Gui.Nó chỉ biết được chữ có tên mẹ nó và nó"_Mẹ sao tên mẹ được dáng lên tường dạ_Thằng bé Kin ngây thơ nhìn mẹ nó và papa đẹp trai của nó.Con mắt của nó long lanh ngước lên nhìn hai người khi nó đáng đứng dưới chân cả hai. Nó trong chờ câu trả lời từ PaMa nó.Họ cứ thế im lặng không nói lời nào.Thằng bé không chiệu đựng được nên nắm lấy tay cô_Mẹ bế Ku Kin đi._Sau khi cô nhẹ nhàng bế thằng bé lên._Sao tên mẹ lại ở trên đó_Thằng bé lại tiếp tục thắc mắc hỏi.
_Anh thấy cô cứ im lặng không trả lời. Biết cô đang khó xử nên anh trả lời cho thằng bé_Con trai qua đây ba bế ba sẽ nói cho con nghe._Thằng bé đưa tay ra cho anh bế nó._Sau này con lớn và biết đọc chữ rõ ba sẽ đưa con đến đây và con sẽ hiểu được không con trai?_Anh nhìn thằng bé 1 cách ấm áp.
_Vậy nhen papa đẹp trai.Papa phải nhớ đấy_Thằng bé nũng nịu nói.
_Papa hứa_anh nhìn thằng bé âu iếm.
_Móc nghéo đi papa_thằng bé dơ ngón tay út nhỏ nhỏ xinh xinh của mình ra.
_Anh phì cười trước động tác của nó.Thằng bé nó khiến ai gặp cũng phải yêu như cô vậy_Anh cũng dơ ngón út của mình ra móc vào bàn tay nhỏ xinh đó_Móc nghéo nào_ anh hôn vào đôi má hồng to tròn của Ku Kin.
Sau khi hai cha con họ làm động tác của 1 trẻ con thì thằng bé nói và Ku Kin đưa tay vào bụng nó_Con đối rồi papa và mama ơi!_Khuôn mặt nó méo mó lại.
_Chúng ta vào ăn thôi_Anh quay qua nhìn cô cười nhẹ.Nhưng không thấy cô phản ứng gì_Con đối rồi_+Anh lập lại câu nói của thằng bé như muốn để cho cô nghe và phản ứng đi theo cha con họ.
_Chúng ta vào ăn thôi.ku kin của mama đói rồi_ Cô bình tĩnh lại.cô tươi cười nhìn thằng bé.
_Dạ_hì hì.
_Anh đã chuẩn bị một bàn đặt biệt_Anh đã mời một đầu bếp Ý vì biết cô rất thích ăn món ăn Ý.Mọi món ăn điều làm theo sở thích của cô.
Bàn ăn dọn ra trước mặt toàn những món ngon và đặt biệt là những món cô thích.
_Ôi ngon quá papa ơi yêu papa nhất._Thằng bé sáng mắt với những món ăn trên bàn_con muốn ăn món kia_Nó chỉ tay vào một món tôm trên bàn
Anh và cô cùng gấp bỏ vào chén thằng bé.Họ nhìn nhau e ngại.
_Hihi Papa mama điều gấp cho con_Thằng bé vừa ăn vừa nói
_Em ăn cái này đi_ anh gấp vào chén cô món cô thích nhất.
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ ăn. Trong quán những bài nhạt lãng mạng hòa với không khí nơi đây khiến cho gia đình họ cảm thấy gần nhau hơn.
Ăn xong bửa họ lại kéo nhau tiếp tục đi chơi. Họ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.Vợ chồng Arron và Hebe cùng đứa bé gái nhỏ tuổi hơn KuKin một tuổi từ đâu đi đến.Nhìn thấy Gui HeBe vui sướng chạy lại ôm lấy Gui
_Em gái_Hebe ôm chặc lấy cô.Dòng nước mắt hạnh phúc khi gặp lại được cô.
_Chị_Cô ôm cô chặc như không muốn rời xa.
Hai chị em họ cứ thế ôm nhau mà 2 đứa trẻ thì đứng đó nhìn nhau.
Aarron và Wang đứng đó nhìn nhau cũng không nói lời nào.Mặc kệ cho hai chị em họ ôm nhau cho thoả thích.Hai anh chàng này điều biết đã gần 4 năm nay chị em họ mới gặp nhau.Nên như thế để họ hạnh phúc bên nhau vài phút cũng không sao.Tình cảm hai chị em họ sâu đậm cả 2 anh chàng này điều biết.Cứ thế hai anh đứng nhìn hai cô ôm nhau mà chỉ mỉm cười nhẹ
|