Vợ Gui Ơi ! Chồng Wang Yêu Vợ
|
|
Cạch''
_Sao giờ này em chưa ngủ_Anh bước vào hơi có men rượu.
_Em đợi anh về.
_Em đúng là đồ ngốc mà_Nói xong anh cú vào đầu cô.
_Ui da.Anh lại đánh vào đầu em rồi_Cô làm nũng_Làm như sở thích của anh là đánh vào đầu em vậy?
_Chắc vậy.
_Có chắc nữa nè_Cô đánh vào lung anh_Thôi anh đi tắm đi.Anh uống rượu à.
_Tại hôm nay anh có 1 hợp đồng lớn.Nên uống vài ly.Anh đi tắm đây_Anh bước vào nhà tắm
_Em đi pha cho anh ly nước giải rượu nhen._Cô nói với theo anh.
_Ừ.
Sau khi Anh tắm xong
_Nè anh uống đi._Cô đưa ly nước cho anh.
_Cảm ơn em nhen.
_Anh lại cảm ơn em rồi.
_Mà sau này nếu anh có đi làm về trể em ngủ trước đi nhen.Đừng có mà đợi anh như hôm nay.
_Nhưng em thích vậy mà.
_Em đúng là ngốc vô đối.
Anh ôm cô vào lòng hôn lên má cô và môi cô.Từ từ kéo dây áo cô ra.
_Anh không được đâu._Cô lo sợ nói.
_Anh khó hiểu nói_Tại sao vậy.
_Em có bệnh nên không được._Cô buôn anh ra.
_Anh lo lắng_Em bị bệnh gì vậy.Sau không nói anh nghe_Anh rờ lên trán cô_Em đâu có nóng đâu.
_Em bị bệnh phụ nữ đó mà._Cô không biết lý do gì nên đem đại lí do này.
_Nhưng anh nhớ là không phải ngày này_Anh hơi khó chịu nói.
_Nhưng em đau bụng mà_Cô không biết làm sao anh sẽ tin lời cô.Cô nhớ lại lời bác sĩ nói.TRong vòng 2 tháng đầu không được quan hệ với chồng.Nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
_Nhưng anh là chồng em không biết em ngày nào có và có bị đau bụng không à.
_Nhưng em không thích_Co hết vào tai anh.
_Em không thích thôi vậy._Anh quay mặt ra chổ khác.
_Cho em xin lỗi nhen.
_Em không có gì để xin lỗi anh hết.Tại anh thôi_Anh khó chịu mà nói và cũng có 1 phần hơi buồn.
_Này là tại em mà.Cho em xin lỗi đi.Anh buồn em à.
_Không có gì.Ngủ đi._Anh nhắm mắt lại và đấp mền.
Gui suy nghĩ:Không lẽ anh ấy giận mình sao?Mình cũng vì tốt cho con thôi.Cô để tay lên bụng và rờ nhẹ lên nó.Mong anh hiểu cho em.Cô chỉ biết thở dài.Mẹ con mình đành uất ức thôi con ạ.Mẹ không thể nói cho cha biết được.Mẹ sợ cha sẽ từ chối con.Mẹ không muốn bỏ con đâu với tính cách của cha chưa mong có con sớm đâu,tội nghiệp con của mẹ.
Wang:Tại sao cô ấy lại như vậy?Cô ấy lạ ghê sao nói dối mình bằng cớ đó nhỉ.Mình là chồng cô ấy làm sao không biết cô ấy bị bệnh ngày nào.Không lẽ cô ấy chê mình sao hả?
|
Anh quay mặt qua chỗ khác và không quuay lại nhìn cô 1 lần nữa.Anh cứ im lặng mãi._Cho em xin lỗi anh.Đừng giận nhen.
_Anh không quay lại mà nói_Đã nói là em ngủ đi.Cứ vậy hoài.Thì Anh không chắc anh sẽ làm gì em đâu àh nhen.?hii_Anh cười gian.
Cô nghe anh cười nên cũng đã thở phào nhẹ cả người.
Sáng sớm như thường ngày cô vào nhà vệ sinh mà làm vệ sinh cá nhân.Khi bước xuống dưới lầu thì bàn ăn đã giọn sẵng và Anh cũng đã ngồi ở đó.
_Em lại đây ngồi nào_Anh kéo ghế cho cô.
Cô bước lại và ngồi xuống bàn ăn.
Cô ăn mà vẫn nghĩ đến chuyện tối hôm qua.Cô nhìn anh trên khuôn mặt anh.Anh có hơi buồn 1 tí.Cô nghĩ chắc anh sẽ không để tâm đến việc đó đâu nhỉ.
Mặc dù rất buồn chuyện hôm qua nhưng anh không để tâm đến việc đó.Anh nghĩ cô sẽ có lý do riêng của mình
_Anh nhìn cô chợt anh trong khuôn mặt cô xanh xao hơn mọi ngày.Ngày hôm qua không xanh bằng hôm nay.Anh lên tiếng hỏi thăm cô_Mấy hôm nay anh thấy em ăn ích lắm nhỉ?Em có bệnh sao?_Anh lo lắng cho cô.Cũng cảm thấy mấy ngày hôm nay Anh không quan tâm cô 1 tí nào.Anh như đang bỏ rơi cô vợ bé bỏng của mình.Mà chỉ lo đến công việc.Anh muốn bù đấp cho cô nhưng anh không biết làm cách nào.Bây giờ điều tốt nhất là anh nên an ủi cô.Sao này thì tính tiếp vậy.Anh sẽ nghĩ cách.
_Anh Em không sao đâu.Mà em cũng không có bệnh nữa._Cô vui mừng khi anh đã lên tiếng nói.Trong lời nói của anh có chứa đầy sự lo lắng cho cô.Cô cảm thấy hạnh phúc khi anh không giận mình.Mà còn đi lo lắng cho cô nữa.Ngoài mẹ cô ra và Yatou chưa 1 người nào quan tâm cô như vậy.Cô bây giờ cảm thấy hạnh phúc thật.
_Em có thiệt là không sao không?Em không nhìn vào gương xem sao hả?Khuôn mặt em kìa_Anh nhìn và chỉ vàp mặt cô.
_Cô biết chứ ngày nào mà cô không xem mình trong gương.Cô cũng biết khuôn mặt của mình xanh xao hơn.Nhưng cô biết làm gì giờ_Chắc do thời tiết đó mà anh.Nên em mới vậy.(Zen/bà này nói dối mà không xem lại.Mấy nay trời trong xanh àm haha?
_Em xem ra ngoài thời tiết mấy ngày nay thế nào?_Anh chỉ về phía cánh cửa lớn mà đảo mắt nhìn Gui.
_Cô nghĩ''chết cha rồi giờ nói dối mà không lo nhìn thời tiết rồi lam sao ta''_Nhưng em không làm sao mà anh.hii_Cô cười ngượng nhìn qua bên hướng trái ngược anh.Côi sợ anh giận mình.Vì nói dối đó mà.
_Ư cứ xem là như vậy..._Anh suy nghĩ 1 tí rồi_.Nhưng mà Thôi anh đưa em đi bệnh viện đây cho nó chắc_Anh ngừng ăn và đứng lên.Vớ lấy chìa khóa xe ở trên bàn ăn.
_Nhưng mà anh còn phải đi làm nữa mà.Bận tâm đến em làm gì phiền phức lắm_Cô như xua đi lời nói của anh.
_Kệ không sao.Anh đến trể 1 tí cũng không sao.Thôi mình đi nào_Anh kéo tay cô đi.
_Cô níu anh lại_Không...Không em không đi đâu.Em ở nhà àh._Khuôn mặt Cô như đang quả quyết với anh.
_Em còn cãi bướng nữa sao?Đi không hả?_Anh kéo tay cô đi ra ngoài tiếp.Như xem cô thích làm gì làm.Anh bỏ ngoài tai.
_Cô làm trò con níc.Dựt tay mình ra khổi tay anh.Cô ngồi xuống đất như 1 đứa con níc đồi kẹo mà anh không cho.Cô làm nũng với anh_Không...Không...em không đi em sợ muồi bệnh viện lắm.Huhu..Không nhất định em sẽ không đi_Cô giả vờ không.Cuối đầu xuống dưới cái ch6an và cười nhỏ,Cô sợ anh thấy.
_Anh chỉ biết cười mà không biết làm gì vì tính trẻ con của cô.Anh chợt nghĩ ra 1 chuyện_Nếu em hứa với anh 1 chuyện anh sẽ không ép e đi được chưa.Không thì phải đi với anh đó.
_Cô gật đầu lia lịa mà nói_Chỉ cần không đi đến bệnh viện là em đi àh_Cô vui vẻ nói.
_ok.Hết ngày hôm nay khuôn mặt em mà không hồng hào lại anh sẽ đưa em đến bệnh viện,em cũng không được đánh má hồng đó.Em phải nhớ rõ những lời anh nói đó nhen._Anh quả quyết nói.Khuôn mặt đầy sự nghiêm chỉnh.Anh nghĩ thằm anh xem em làm thế nào mà thắng anh đây.Cuối cùng gì em cũng phải đi đến bệnh viện với anh thôi.
_Ok.Em đồng ý.Cứ vậy đi.Anh đi làm đi kẻo trể_Cô vui vẻ và thở phào nhẹ.
_Anh kéo cô lại và ôm cô vào lòng_Thôi anh đi đấy_Anh hôn lên trán cô 1 cái._Đúng là anh chìu em nên bây giờ em mới hư vậy rồi.Anh nói mà em không chịu nghe lời nữa.
_Cô ngượng vì anh hôn cô trước con mắt của những người giúp việc khuôn mặt cô đỏ như trái cà chua.Những người giúp việc nhìn anh và cô hạnh phúc họ chỉ cười cho 2 người mà cũng không nói gì_Chúc anh 1 ngày mai mắn và vui vẻ.
__Anh buông cô ra_hẹn gặp lại Em vào tối nay_Anh bước vào xe.
Sau khi anh đi thì Cô cũng đi đến bệnh viện.Sau khi siêu âm xong thì,.
_Ông Bác sĩ đeo kính vẽ bên ngoài của ông đã già nhưng vẫn đẹp lão,ông nói_Sức khỏe cô không được tốt lắm.
_Vậy giờ làm sao hả bác sĩ_Cô hơi lo lắng,không phải lo lắng cho mình.Mà cô lo lắng cho đứa bé ở trong bụng của mình.Cô sợ ảnh hưởng đến nó.
_Cô phải ăn nhiều 1 tí.Mặc dù cô ăn không được nhưng cũng phải rán_Ông bác sĩ nghiêm giọng nói.
_Rồi sao nữa bác sĩ.
_Nếu cô cứ như vậy.Sẽ ảnh hưởng rất lớn cho đứa trẻ sao này.Có thể là khó sinh hoặc đứa bé được sinh ra thì sẽ có nguy cơ suy dinh dưỡng đó_Ông lại nghiêm giọng.
Vâng tôi cảm ơn bác sĩ_Cô định bước đi.
_Phan đã cô gái_Ông kêu cô khi cô bước được vài bước.
_Dạ.Còn có chuyện gì nữa không bác sĩ.
_Tại sao tôi không thấy chồng cô đâu.Tôi chưa thấy anh ấy đưa cô đến bao giờ?_Ông dò xét trên khuôn mặt của cô.Cũng vì 1 phần sự việc nên ông cũng tò mò hỏi cô.
_Cô không biết nói sao nên đành lấy cớ này_Anh ấy bận việc nhiều lắm bác sĩ àh.
_Nhưng tôi nói cho cô 1 đều này.Không biết có đúng hay không.Nhưng người mẹ khi mang bầu thường có tình trạng uất ức hoặc có thể gây ra trầm cãm.Nếu không có sự ủng hộ tinh thần của người chồng.Tôi mong chồng cô quan tâm cho cô 1 tí thôi_Ông tỏ ra quan tâm cô.
_Vậy cháu cảm ơn bác sĩ.Cháu đi đây.Tạm biệt bác_Cô cuối đầu chàu ông rồi bước đi.
_Tạm biệt_Ông đứng đằng sau àm thở dài.Những đứa trẻ bây giờ thật khó hiểu mà.Mà mấy thằng trẻ cũng vậy.Không biết quan tâm đến vợ của mình một tí nao2 hết.đúng là thứ vô tâm mà.
Cô đang đi dạo ở ngoài đường,trời hôm nay nắng hơn bình thường.chợt điện thoại reo tut tut.Cô lấy điện thoại ra.
Tin nhấn<Em à.Em đang làm gì đó>
Cô gửi lại<Em đang đi dạo>
Tin nhấn<Tí chiều đợi anh ở nhà.Anh sẽ đưa em đi ra ngoài chơi.Em chịu không.>
Cô gửi lại<Vậng.Em đợi anh>
Tin nhấn<Thôi anh bận rồi.Chiều mình gặp lại.Tạm biệt em>
Cô<Em tạp biệt anh>
Cô bước trên đường buồn bã vì cuộc đời của mình.Cô cảm thấy mệt cả người vậy.Trời hôm nay nắng hơn bình thường.Cô đi ngoài đường mồ hôi đổ ướt cả áo của cô.Cô bước lại gần 1 chiếc tãi ở đằng xa và lên xe ngoài về nhà mình.
Cô ngồi vào taxi.Xe gần đến nhà cô ,nhưng cô không muốn về nhà nên đã lấy điện thoại ra điện cho ai đó.
_Alo chị hả?
<Em có việc gì không?Sao hôm nay lại rãnh để tiếp chuyện với chỉ nhỉ.Không đi theo đuôi của chồng nữa àh.Cô em nhỏ.>._Người bên kia vui vẻ nói lời nói có 1 tí chăm chọc..
_Chị này kì thiệt.Lúc nào cũng chăm chọc em hết.Chị rãnh không.Chị có thể đi tám với em không?_Cô như mong đợi câu trả lời của chị là ok lời nói hơi ngượng 1 tí.
<được chứ.Ở đâu nào cô em>
_Hẹn gặp chị ở chỗ củ.Tạm biệt.tut tut tut.
Cô ngồi trong taxi mà chỉ biết thở dài.Cô không biết phải làm sao cô có nên nói cho chông của mình biết không nhỉ.?
_Bác cho cháu đến quán cafe Axa nhen bác.
|
Khoảng 5 phút sau xe dừng lại trước quán.Cô bước vào đã thấy Chị HeBe ngồi ở bàn trong.
_Chị đã kiêu nước chưa_Cô ngồi xuống ghế mà nói.Cười vui vẻ với chị.
_Chị vui vẻ nói với cô_Em kiêu đi chị kiêu rồi.
_Cho tôi 1 ly nước dâu.
_Chị nhìn khuôn mặt bơ phờ mà không 1 tí máu của cô mà giộng đầy quan tâm_Em sau nay xanh xao giữ vậy.Chồng em đối xử không tốt với em sao?.
_Cô lắt đầu lia lịa_Chồng em không có đâu.Anh ấy quan tâm em lắm_Cô vui vẻ nói ới chị.Nhưng trong lòng thật sự rất vui.
_hay nó không cho em ăn hả?Nó quan tâm kiểu gì thế quan tâm mà để em xanh xao vậy sao?_Chị hơi lớn tiếng 1 tí và đầy tức giận.Khuôn mặt chị tối lại.
_Không phải tại anh ấy đâu chị ơi.Lỗi là Tại em không ăn được mà_Cô chối nhưng cũng đúng là tại cô không phải lỗi do anh.
_Vậy hay em có bầu nên không ăn được hả?_Chị hơi vui vẻ lại và khuôn mặt biến sắc lại như lúc đầu.
_Câng.Em có thai 2 tháng rồi chị_Cô cười và rờ vào bụng của mình.
_Vậy chị chúc mừng em nhen.Chồng em chắc là vui lắm nhì_Chỉ vỗ nhẹ vào bàn tay của cô.
_Anh ấy vui lắm chị_Cô nói mà quay mặt qua hướng khác để che dấu đi khuôn mặt buồn của mình.Cô sợ chị sẽ đoán được là cô nói dối chị.Chị là người nhìn nét mặt mà đoán ra tính cách của người khác rất hay.Chị ơi anh ấy còn chưa biết đó chị.Cô nói thằm trong người mình.
_Vậy là tốt rồi.Chị cũng mong mình có thai mà chưa được nè.Các em hơn chị rồi nhen_Câu nói của chị hơi chăm chọc cô.
_Chị lại chọc em rồi_Khuôn mặt của cô đỏ lên.
_Thôi nào hôm nay sao rãnh mà gọi chị ra đây hả?Không theo đuôi chồng sao?_Lại chọc cô.Chị có sở thích là đi chọc người khác mà.
_Em hôm nay đi khám thai.Nhân tiện gọi chị ra nói chuyện đấy mà.
-Ừ vậy chồng em đâu sao nó không đi với em hả?_Khuôn mặt của chị hơi nghiêm túc lại.
_Chồng em đi làm rồi._Cô lại không vui.
_Nó không có 1 tí thời gian dành cho em sa?Đi khám thai với vợ mà cũng không đi được hả?hay nó không quan tâm em?Em nói thiệt cho chị nghe nào?Để chị đi xử nó ?_Cô tức giận nói.
_Thôi chị ơi.Chị hiểu lằm anh ấy rồi.Tại anh ấy có 1 hợp đồng lớn.nên em kiêu anh ấy đi làm đi.Em đi mình cũng được mà chị_Cô trấn an chị của mình.Cô hiểu chứ chị rất nóng tính.Nếu mà chị biết sự thật chắc đi đến công ty mà đồi công bằng cho cô nữa là khác.
_Ừ vậy chị bỏ qua cho nó lần này.Lần sau là chị không tha cho nó đâu
|
sau khi đi uống nước với HeBe xong cô mới về nhà._Dì 2 cháu mới về?Anh ấy về chưa dì_Cô bước vào nhà,cô cảm thấy hơi đau đầu mà con mắt trở nên hơi tối 1 tí như không thấy rõ mọi vật xung quanh vậy.Cô đi lại gần cái bàn mà dịnh tay vào ghế._Dì 2 lại dìu cô mà lo lắng_Cô chủ có sau không hả?_Không cháu không sau?Dì 2 đi lấy cho cháu ly nước đi._Vâng,_Dì 2 buông cô ra và đi lại lấy nước._Mà chồng con về chưa dì_Cô lại hỏi._Dạ chưa cô chủ.Cô thở dài và bước lên lầu để lên phòng mà cắt túi sách.---------------------------------------------------------------------Tại nhà Yatou.reng reng....reng..._Alo.Anh à._Yatou nói nhẹ trong điện thoại và vui mừng khi nhận được điện thoại của anh.<Hôm nay em làm gì nè?_Anh hỏi nhẹ nhàn>_ Em không làm gì hết chỉ ở nhà không àh.Còn anh thì sao?Công việc tốt chứ?_Cô vui vẻ nói với anh.<.Công việc của anh rất tốt,Anh thì chỉ biết ngồi trong văn phòng không àh.Hôm nay anh không thể gặp em.Anh nhớ em lắm.Em có nhớ anh không.?>_Hì.em cũng nhớ anh nhiều lắm.Nhiều hơn hôm qua nữa_Cô cười mà đỏ mặt.<Em anh tệ nhỉ?Không dành thời gian nhiều cho em.Anh chỉ biết lo cho công việc không?2 ngày không gặp em anh rất nhớ em.Anh xin lỗi không đưa em đi xem phim như lời đã hứa>_Em không sao đâu.Công việc cũng quan trọng mà anh.Không đi lúc này mình có thể đi hôm khác mà anh.Đối với em Anh là 1 người tốt nhất,không có tệ đâu anh.<Ừ thôi anh lại bận rồi xin lỗi em nhen.Ngày mai anh sẽ dành thời gian nhiều cho em>._Pye anh nhen.chút._Cô hôn vào trong điện thoại.<Chút.tạm biệt em.Yêu em nhiều>tut tut.Anh tắt máy(Zen/nổi cả da gà haha)Cô bên đây vui vẻ ma nằm ôm lấy điện thoại trong lòng mình như là ôm anh vậy.-----------------------------------------------Phòng giám đốc.Wang đang ngồi xem tài liệu và chợt nhớ có hẹn với Gui nên lấy điện thoại ra._Thứ kí vào đây tôi có việc gặp anh.<Dạ>''Cạch''._Thưa giám đốc có việc gì ạ_Người thư kí lễ phép nói._Hôm nay có cuộc hẹn gì không? nó có quan trọng không._Anh hỏi nhanh._Dạ có hẹn đi ăn với giám đốc công ty RanTy._huỷ bỏ cho tôi.đi._Anh ra lệnh._Nhưng mà...._Nhưng nhị gì nữa hả_Anh quát lớn vào người đứng đối diện_.Việc này mà anh làm không được sau?Khả năng anh kém vậy àh._Vâng.Xin lỗi giám đốc.Tôi làm ngai._Ừ.Anh đi ra đi.Sau khi thư kí đi ra.Anh cũng lấy áo và cặp đi về.Trên đường về anh rất mong cho xe chạy nhanh hơn._________________________________________Ở nhà Wanggui.Sau khi để túi sách vào vị trí của nó thì cô bước xuống lầu.''Rầm''
|
Gui từ trên lầu đi xuống nhà ăn.Cô đi xuống mà đầu ốc thì choáng váng.đầ ốc thì cứ tối lại.Cô nghĩ không lẽ dì 2 chưa mở đền sau?Mình cảm thấy người mình như mìm nhủn lại vậy.Bước gần đến bàn cô lấy vội ly nước trên bàn.Chưa kịp uống nước thì cô cảm thấy bản thân mình không chịu nổi nữa.Cô muốn khụy xuống nền nhà.Cô dịnh vào cái bàn mà từ từ khụy xuống.Cô ngã xuống nền nhà luôn.
Anh láy xe thật nhanh về nhà.Linh tính cho anh cảm thấy có điều gì rất không hay sắp xảy ra.Anh thấy khó chịu vô cùng trong cơ thể của mình như có gì muốn vở ra..Anh chạy vội về nhà.
_Dì 2 thấy cô chuẩn bị ngã xuống.Dì chạy vội lại nhưng mà không kịp nữa rồi._Cô chủ cô có sao không?_Dì 2 hét lớn lên_Có ai ở ngoài không ra giúp tôi với_Khuôn mặt dì 2 như tái xanh lại vì lo lắng cho cô.Dì 2 cố gắng la thiệt lớn mà không thấy ai hết lại giúp hết.Không khí trở nên căn thẳng hơn..vì hôm nay mọi người xin nghĩ sớm 1 ngày.Dì cố gắng kéo cô đi lại ghế sofa nhưng không được,với sức lực của 1 người già thì điều đó không có khả năng.
Cô đã nghe được tiếng cuối cùng của dì 2 khi kêu cứu.Rồi cô gất đi mắt nhắm chặt lại không một chúc cử động.Bây giờ trời đối với cô là 1 màu đen.
_Cô chủ cô tỉnh lại.đừng làm tôi sợ mà cô chủ_Dì 2 cô lai lai người cô.Dì 2 muốn cô tỉnh lại.Nhưng tác dụng phụ lại cô không hời có 1 chút nào phản ứng.Mồ hôi trên người của dì chảy trên trán và 2 bên má,cái áo sau lưng của dì cũng không được tốt mấy nó đã ướt hết.
Ket………..ket……………ket….Wang vớ lấy cái cặp và bước xuống xe.
_Dì 2 thấy có tiếng xe là biết tiếng xe của cậu chủ mình.Dì như lấy được 1 tia hy vọng.Dì cố gắng kiêu lên để anh kịp thề vào nhà nhanh_Cậu chủ vào đây nhanh lên.Xem cô chủ có chuyện gì không nè.
_Anh chạy thật nhanh vào nhà và khụy ngối xuống kế bên người cô_Cô ấy bị gì hả?_Anh hét lên vì lo lắng.Khuôn mặt tối sầm lại.
_Người của dì 2 như run lên vì anh hét quá lớn vào người dì.Từ đó đến giờ anh luôn tôn trọng gì chưa bao giờ lớn tiếng với mình nên dì cảm thấy sợ_Tôi cũng không biết có chuyện gì nữa.Tôi lại là cô chủ đã nằm ở đây rồi_Giọng của dì run run lên.
_Anh bế cô lên và phán 1 câu_Nhanh kiêu bác sĩ đến đây.
Anh bế cô lên phòng và dặt cô xuống giường nhẹ nhàn.Anh sợ cô đau nên dặt rất nhẹn.Anh đi lấy khăn lao nhẹ nhàn những giọt mồ hôi trên trán của cô.Anh chỉ biết thở dài và đợi bác sĩ đến.Anh để tay lên trán xem cô có sốt không và để tay lại trên trán mình.Anh thấy nhiệt độ vẫn bình thường.
Anh bước đi xung quanh đặng tìm chay dầu để thoa cho Cô.Tìm trong tủ mãi mà không thấy.Anh bước lại ngai cái bàn mà cô để túi sách của mình trên đó..Anh muốn tạm thề tìm chay dầu thoa đỡ cho cô trước khi bác sĩ đến.Anh xem xét kỉ cái bàn và thấy chay dầu.Anh lấy tay đụng vào chay dầu nhưng vô ý lánh mạnh quá nên cái túi sách của cô rơi xuống đất và rớt ra 1 tấm giấy trắng và tấm hình x_Quang.(Zen/không biết X_quang có đúng không.Có sai cho Zen tạ lỗi zen không rành ba vụ này hii)
Anh lấy cái túi sách lên và lấy mấy tờ giấy để lại vô chông.Nhưng Anh nhìn kỉ trong tấm vấy có tên của cô Ngô Ánh Khiết và tờ giấy có để chử là thai đã được gần 2 tháng.Anh cầm tờ giấy trên tay mà không thể tin vào những điều mình đang nhìn thấy trong tấm giấy này.Anh nghĩ đây có phải sự thật mà mình nhìn thấy không.Mình sắp làm cha rồi sau.Anh vui sướng nhảy dựng lên như 1 dứa trẻ vậy.Anh la lên[b]''Yah mình sắp làm cha rồi...Aaa...[b].Anh vui mừng mà muốn khóc lớn lên vì vui sướng.Chợt anh nhớ lại vợ mình vẫn còn nằm trên giường.Anh lại gần nắm lấy bàn tay của cô.
_Anh nói nhỏ_Tại sao em chưa nói anh biết vợ chồng mình sắp làm cha hả?_Anh dịu dàng hôn lên trán cô nhẹ nhàn.
''Cạch''
_Bác sĩ lại đây xem vơ tôi đi_Anh lo lắng nói quên đi tin vui luôn.
_Ông bác sĩ khám xong và nói_Thưa cậu cô ấy do thiếu ăn,và bị say nắng ạh.
_Àh vậy cảm ơn ông_Anh chợt nhớ ra gì đó.rồi vội lại bàn và lấy tấm giấy trên bàn_ây9 ông xem.Tôi nên làm gì_Anh đưa tờ giấy cho ông bác sĩ dà.
_Ông bác sĩ nhìn khoảng 2 phút sau ông nói_Rồi tôi biết nguyên nhân rồi.Tại cô ấy có bầu nên khó ăn.Anh nên chăm sóc kỉ cô ấy.Anh phải em cô ấy ăn nhiều 1 chút.Không thôi đứa trẻ sinh ra sẽ bọ suy dinh dưỡng đó.Anh nhớ đừng cho cô ấy làm việc nặng nhen và cũng đừng ra ngoài nắng nhiều quá không tốt.Hiện giờ thời tiết thì rất là nóng
_Vậy khi nào cô ấy tỉnh lại.?
_Khoảng 1 tiếng sau nữa.Nhưng tôi còn có chuyện này nữa.
_Ông cứ nói.
_Anh nên quan tâm nhiều cô ấy hơn.Người có bầu thường xuyên nghĩ những chuyện không đâu và hay bị trầm cảm đó.
Ông ấy giận dò kĩ càng.Rồi xin ra về.
_Cảm ơn ông.Dì 2 ơi đưa bác sĩ ra ngoài giúp con.
Sau khi ông bác sĩ ra ngoài anh lại ngồi xuống kế bên cái giường và nắm lấy tay cô.
_Khi cô mở mắt ra đã thấy mình nằm trên chiếc cái giường quen thuộc của mình..Cô nhìn xung quanh rồi quay sang bên hải.Cô thấy Anh đang nhìn mình không chớp mắt.Anh còn nắm tay cô thật chặt nữa_Anh đang nhìn gì thế_Cô hỏi anh rồi cười 1 cái.
_Anh làm mặt lạnh và giận,trong giọng nói có pha thêm 1 chút nghiêm túc_Em xem mình coi ra như thế này hả?
_Em làm sao chứ?_Cô nhìn lại chính mình rồi nhìn anh ngơ ngác.Cô không thấy mình có gì lạ hết.
_Em còn chối nửa àh_Anh tỏ ra giận dữ hơn.
_Em không chối mà-Cô không hiểu tại sau mà anh lại giận thế nữa cô đâu biết là đang xảy ra chuyện gì.nên làm mặt ngây thơ nhìn anh như không hiểu gì.
_ _Em có thấy sức khỏe mình không tốt không?Vậy còn đi ra nắng cho bị say nắng nửa chứ?Hôm nay nhất định em không được đi đâu hết.Nếu em muốn ra ngoài nữa thì khỏe lại rồi anh cho em đi.Em xem khuôn mặt mình đi không có 1 tí máu nữa_Anh nói mà chỉ vào khuôn mặt cô lời nói không quá lớn mà cũng không nhỏ.
_Dạ em biết rồi.Nếu em không khỏe em sẽ không đi đâu nữa_Cô đành nhịn chồng mình.Cô suy nghĩ đúng là đồ độc tài mà trưởng nam lúc nào cũng vậy chỉ toàn ăn hiếp mình không àh.
-Anh xoa xoa đầu cô mà nói_Vậy mới là ngoan chứ,biết nghe lời la tốt.
_Mà sao giờ này anh lại ở đây_Cô nhíu mày hỏi anh.Có 1 chút rất vui khi thấy anh ngồi đây chăm sóc mình.
_Em quên rồi sao?Anh hẹn em đi ăn tối.Nhưng anh về nhà đã thấy em nằm dưới sàn nhà rồi_Anh cười với cô .
_Àh._Cô ngây người nhìn anh.
Cả 2 im lặng không nói gì.
_Anh nè._Cô khìu khìu cái tay của anh.
_Chuyện gì em nói đi
_Anh cho em đi làm nhen_Cô nói mà làm mặt cún con giọng có hết nũng 1 tí.
_Không bao giờ.Em phải ở nhà sức khỏe em không được tốt mà còn đồi đi làm.Tiền anh đưa em sài không đủ sau mà còn đồi đi làm.Hay em chê ích hả?Nếu vậy nói anh biết anh đưa thêm cho._Anh tức giận nói.
_Không phải đủ rồi.Nhưng em muốn đi làm cho vui.
_Ở nhà đi không làm gì hết.Nếu muốn vui thì đi mua sắm hay làm gì đó.Tuyệt đối không được đi làm_Anh nghiêm túc nói với cô khuôn mặt không 1 tí nào giỡn.
_Dạ_Chợt cô có ý nghĩ léo lên đầu.Không cho mình đi làm thì mình lén đi hoho.Tự nhiên cô cười gian tà 1 cái.
_Anh như độc được ý nghĩ trong đầu cô.Anh quay mặt qua chỗ khác cười.Như sợ cô thấy vậy_Em không được lén đi đâu nhé.
Anh phán ra một câu xanh rờn làm cô hố.Sau anh đọc được ý nghĩ của mình nhỉ.Mình đâu có nói ra đâu mà kì vậy.Kì nay coi như là ở nhà cái chắt rồi huhu.Cô nhíu mày lại.
_Sau em không trả lời anh hả_Anh cười đểu,như chọc cô vậy.
_Dạ em nào có dám lén đi đâu_Cô gật đầu như đành chịu thua anh vậy.
_Biết khôn là được.Em mà lén đi là chết chắt với anh đó_Anh ôm cô vào lòng mà vỗ nhẹ nhàn lơn lưng cô
|