Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Chap 5: Gặp lại ~Việt~
Tôi mở mắt, quả thật lần này rất tuyệt vời, em vẫn ở bên tôi, em còn đang nhìn tôi nữa. Tuy có hận lão Tú tới phát điên, thằng chó dám đánh lén, nhưng không sao, nhờ có hắn mà tôi được gặp em đấy ? -"Tỉnh rồi à, chị đang định đưa mày đi bệnh viện..." Chị ư? Vãi? Cái mặt non choẹt kia mà dám xưng chị... -"Không cần...tôi còn khỏe lắm, mà em ăn nói cẩn thận, nhìn là biết em kém tuổi tôi..." Có vẻ em chẳng nhớ gì tôi cả, cứ như lần đầu gặp mặt, em hỏi tôi sao lại bị đuổi, tôi lặng thing, vì thực sự có giải thích cũng mất cả ngày. Em ra ngó cái gì đó, rồi chạy vào: -"Bọn này dai thật...tý bọn chúng đi liệu anh tự về được không, hay đưa địa chỉ hoặc số điện thoại tôi liên lạc với gia đình cho ..." -"Tôi không có gia đình...tôi...tôi...mồ côi..." Trong câu nói của tôi có một phần hai sự dối trá, cũng có thể chấp nhận được vì mẹ tôi mất rồi, còn ba thì tôi coi như không có. Em nhìn tôi, đôi mắt có vẻ thông cảm. Em lại hỏi tiếp: -"Thế nhà anh ở đâu...tôi đưa về..." Tự nhiên trong lòng tôi trào lên một cảm giác không muốn, chả biết là năng khiếu hay theo bản năng, tôi dơ tay lên ôm đầu: -"Á...tôi đau quá...tạm thời chóng mặt tôi chẳng nhớ được gì...xin em đừng hỏi nữa được không..." Nhìn dáng vẻ khổ sở của tôi, em cũng thương tình, an ủi: -"Thôi cứ nằm nghỉ tạm ở đây, bao giờ khỏi đau, nhớ ra thì về..." Nghe nói vậy, tôi biết em là người tốt. Em xuống bếp, nấu cơm tối, mâm cơm đơn giản lắm, chỉ có bát cà muối và lạc rang, ít canh chua, nhưng mà tôi thấy ngon miệng, tôi còn vét hết cả cháy dưới nồi. Ăn cơm xong, lòng tham của tôi trỗi dậy, thực sự là tôi muốn ở đây, với em, tôi thăm dò em: -"Làm phiền em quá..." -"Không có gì, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho mau khỏe..." -"Tôi nhớ ra rồi..." -"Nhớ ra rồi à??? Nhà ở đâu, tự về được hay tôi đưa về..." -"Tôi...tôi... nợ nần rất nhiều, nên mỗi ngày sống một nơi...lúc này chúng đang lùng sục tôi rất kĩ... " Rõ ràng là tôi đang nói dối mà, nói dối không chớp mắt, em nhìn tôi, đầy thương cảm; tôi ra vẻ buồn buồn bồi thêm: -"Tôi sẽ không làm liên lụy tới em đâu...tôi sẽ đi ngay..." Em chạy ra ngõ ngó ngó rồi lại thở dài: -"Thôi, anh làm gì có nhà, tiền cũng không có một xu, lại còn bị thương, mà ra chúng nó vẫn canh ngoài kia, bắt được anh chỉ có nước chết...haizz...ở tạm đây cho tới khi nào mọi chuyện lắng xuống vậy..." Cũng sợ nhỡ trong mắt em mình biến thành thằng lợi dụng, mặt dày, tôi đành thêm câu: -"Tôi hứa, đợi chúng nó tìm chán bỏ đi, tôi lập tức không phiền em nữa, ân huệ này sẽ có dịp tôi trả lại em..." -"Ừ, thôi, không phải nghĩ ngợi nhiều đâu..." Tôi cảm ơn em rối rít, đoạn, em đưa cho tôi một chiếc quần đùi và một cái áo sơ mi, bảo thay tắm, nhìn qua là biết ngay áo quần của mình, hôm đó, em đi tôi biết là vẫn mang chiếc áo của tôi, nhưng cũng không phát hiện, em còn lấy trộm thêm cả cái quần này. Thấy tôi trầm ngâm, em nói: -"Chủ nhân của chúng là một thằng chó khốn nạn, nhưng thôi, giờ có cái mặc là tốt rồi, anh vào thay đi..." Tôi trợn tròn mắt, xong, thế là em đã hiểu nhầm chuyện hôm đó rồi, tôi không vội giải thích, khó khăn lắm mới ở được lại đây, dại gì. Tắm xong, em chỉ vào cái chiếu dải sẵn, bảo tôi nằm, cũng hơi không thích, nhưng nằm đây cũng được, đánh mắt lên lúc nào là thấy em lúc đó, cũng tuyệt. -"Em tên gì?" -"Anh đoán xem?" Ặc, vãi cả cái con bé này, người ta đoán tuổi, đoán cân nặng, đoán chiều cao, giờ em bảo tôi đoán tên, đúng kiểu mò kim đáy bể, cũng may, đại ca đây chỉ hỏi vậy lấy cớ nói chuyện với em thôi, tôi nói bâng quơ: -"Gương mặt sáng ngời, nụ cười đáng yêu, chắc bố mẹ sẽ lấy tên một loài hoa đặt cho em?" Đang nằm mà em bật phắt dậy, có phần ngượng ngùng, đôi má ửng hồng: -"Chuối đ.. chịu được..." Đất trời! Cái mồm bé xinh kia mà cũng thốt ra lời lẽ như vậy à, có phải con gái? Ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng không sao, thế lại hợp với tôi, tôi thích. -"Anh đúng một phần, tôi tên Lan, là tôi tự đặt, tôi không có...gia đình..." Hôm đi đám cưới, cô phù dâu váy tím Nghi Lan quả thật rất nổi bật, tôi cứ nghĩ em cũng phải thuộc vào hàng ngũ con nhà danh gia vọng tộc gì đó...thật không ngờ, con bé này cũng giống mình, lẽ nào đây là sự sắp đặt của số phận? -"Em không hỏi tên tôi à?" Em không nói gì, nằm cuộn tròn trong chăn, người khẽ rung, có lẽ khi nhắc về gia đình, khiến em không vui? Tôi tiếp tục: -"Tôi tên Việt..." Tưởng là em ngủ không nghe thấy, hóa ra từ đấy, tôi vĩnh viễn được gọi là vịt – con vịt quạc quạc, sau này tôi mới biết đây là biệt danh mà những người tên Việt không tránh khỏi, chỉ có điều tôi là đàn anh, nên từ trước tới giờ, chẳng đứa nào dám. Tôi biết người của lão Tú vẫn rình rập, vậy cho nên là ban ngày lúc em đi làm, tôi cũng cố tình ra ngõ quét nhà, nói những câu ngu đần với hàng xóm, cố ý hát nhăng cuội – chúng nó thích xem, tôi diễn cho mà xem, lão vừa mới cho người đánh lén, nhìn thành quả tôi ra nông nỗi này, chắc là sướng lắm, chỉ có thế, lão mới từ bỏ cái lo sợ, tôi sẽ quay về tranh giành Golden Face với lão. Tại sao có cái lo sợ ấy? Vì tôi, rất vinh hạnh mà nói, là em cùng cha khác mẹ với lão.
|
Chap 6: Ở cùng nhà ~Việt~
Tôi lăn lóc trong cái cuộc đời này cũng gần ba chục năm, để có được ngày hôm nay thì vết thương này thì đáng là gì, có lẽ vì đã quen, tôi cũng chẳng thấy đau cho lắm. Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi lần em về nhà, là cái bộ não tôi nó lại tự điều khiển, cho mặt nhăn mày nhó, mồm mép suýt xoa, nhìn thấy em lo lắng quan tâm, hỏi han, cảm giác – sung sướng biết bao. Em bảo tôi nên tập thể dục, đi lại chứ đừng ngồi một chỗ, em cũng mua hoa quả, sữa tươi tẩm bổ, em nói, tôi là rất sướng, thường ngày, em chả dám ăn những thứ này bao giờ. Tôi nhìn, cảm động lắm! Vết thương của tôi, thay băng cũng là em, mùi hương nhẹ từ mái tóc, tôi và em lúc này rất gần, tay em đậm màu của nắng, chắc do lăn lội nhiều, bởi đã có lần được chiêm ngưỡng toàn bộ của em, tự nhiên trong lòng tôi có khát khao muốn bảo vệ em, muốn đem lại nước da trắng nõn hồng hào trả lại chủ nhân của nó. Em cao, nhanh nhẹn, nhưng gầy, bây giờ còn gầy hơn cả mấy lần trước tôi thấy em, tưởng như cơn gió thổi qua, em cũng bay mất vậy, tôi lại khát khao nuôi béo cô bé này. Thầm nghĩ, nhất định, sẽ nhanh thôi, tôi muốn đem lại hạnh phúc cho em, nhưng bây giờ, thực sự tôi chưa dám mở lời nói thật mọi chuyện, tôi sợ em ghét tôi, sợ em nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ một kẻ nói dối, thôi cứ để dần dần đã. Em làm việc ở tiệm bánh ngọt, cách chỗ ở rất xa, phải đi bộ tầm hai chục phút mới tới điểm bắt xe buýt, nói thật...tôi xót. Nhưng em vẫn rất vui vẻ lạc quan, em nói có việc là may mắn lắm rồi, em nói trước giờ em vẫn nghĩ em bất hạnh nhất trên đời, ai ngờ nhìn vào tôi, em còn thấy tôi khổ nhục hơn, vì thế mà em vẫn thấy cuộc sống của mình là tốt, tôi chẳng biết nói sao nữa. ................................. Được vài ngày thì thằng Hai cũng tìm tới, thấy tôi hơi nhíu máy, nó nói luôn: -"Anh yên tâm, em đã ra tay thì không ai phát hiện được..." -"Lẻo mép vừa thôi, nó cho chó giữ ngoài ngõ mấy ngày rồi đấy..." -"Em biết, nhưng hôm nay thì rút rồi...nó tức điên vì hợp đồng với Bảo Minh, bằng mọi giá sai đàn em điều tra người đứng đầu Đại Bàng Đen...chắc nó không thể ngờ..." -"Cẩn thận vẫn hơn, mọi việc ở nhà chú mày tùy ý xử, có gì quan trọng mới cần báo tao..." -"Em biết rồi, anh đỡ chưa ạ?" Tôi đáp lại, giọng bình thản: -"Chú hỏi thật hay đùa, cái này có là gì?" -"Bọn này láo, dám đánh lén...em là ngứa tay lắm rồi..." -"Không manh động, Golden Face vẫn còn cường tráng lắm, cứ bình tĩnh, thời cơ chín muồi, nhất định lộ diện..." -"Anh, anh định ở đây tới bao giờ, không phải anh thích nó rồi chứ?" Kể ra hôm nọ vừa đập nó vì lôi con bé này về nhà, hôm nay lại bảo mình thích con bé, cũng hơi mất mặt, tôi đành trốn tránh: -"Không, tao có dự định riêng..." -"Vâng, em hiểu rồi, thực ra thế cũng là ý hay, thằng Tú nó thấy anh điên điên khùng khùng, đần đần độn độn, lại sống chung với gái thế này, nó chẳng thể nào đoán ra...haha" -"Bố trí mấy thằng hàng ngày đứng ngoài ngõ..." Thằng Hai trợn tròn mắt, nó ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều. Tôi cũng hết cách rồi, giờ người lão Tú rút về, không thấy ai canh chừng ngoài cửa, lấy lí do gì ở lại đây??? ........................... -"Ăn nè, ngon không?" -"Ngon lắm..." -"Cái này là tôi nướng đấy..." -"Ừ, thảo nào ngon thế..." Tôi nhìn em, em cười sung sướng, ngày nào em cũng mang về một, hai, có khi là ba cái bánh, em bảo, hàng bán không hết, ngày hôm sau lại không dùng được, nên thường cho nhân viên. Tất nhiên, nhìn vào hoàn cảnh của em bây giờ, có đồ miễn phí là tốt rồi. Em chia sẻ chúng với tôi, tôi là một người vốn ghét ăn đồ ngọt, và cũng gần chục năm nay rồi, đã quên mất cái thói quen đi ăn hàng giảm giá hay miễn phí, nhưng lạ thay, cái điều kì diệu mà người ta vẫn hay nói khi nhắc tới tình yêu, bây giờ tôi mới thấu rõ. Chiếc bánh nhỏ xíu, bẻ làm đôi, mỗi người một nửa, tôi và em, ngồi nhâm nhi, vị của nó, sao mà tuyệt hảo tới vậy. Em hay kể chuyện về bánh trái lắm, mỗi lần kể, mắt em sáng rực, nhờ em, tôi biết, em thích làm bánh. -"Cái này là cheese cake chanh leo, cái này không cần nướng...nhưng ăn ngậy nhỉ..." -"Cái này là muffin...ăn thơm lắm..." -"Pancake này lúc lấy về tôi rưới thêm nhiều mật ong một tý đấy...mùi vị thích nhỉ" -"Khi nào có tiền, nhất định tôi mua lò nướng và máy đánh trứng..." Tôi biết, và em cũng biết, với mức lương đó, để trả tiền nhà và tiền ăn, chắc vừa hay khít, nói xong em chống tay lên cằm, đầy ưu tư, đột nhiên thở dài. -"Biết bao giờ cho có tiền, những người như chúng ta, anh nói xem, bao giờ mới giàu được???" Tôi nhìn em, chỉ mỉm cười, vụn bánh rơi trên môi xinh khiến tôi chỉ muốn cắn cho em một phát, sợ không kiềm chế nổi, đành quay đi, nhưng mà tôi đã ghi nhớ ước nguyện nhỏ bé đó, sẽ nhanh thôi, cô bé ạ!!!
|
Chap 7: Quai bị ~Lan~ bởi LanRa7 Đúng là chó thì mãi vẫn là chó, chẳng thể ngóc đầu lên được, thân phận rõ hẩm hiu, cứ ngỡ sẽ có ngày không phải chạy, không phải lén lút nữa, ai dè...haizzz...rõ buồnNgày nào tôi cũng ra ngõ, ngày nào cũng ước lũ người đó biến đi giùm cho, vậy mà, ngày nào chúng cũng ở đấy, não nề. Cũng không hiểu sao tôi cho thằng cha ấy ở lại nhà mình nữa. Tất nhiên tôi muốn tống khứ hắn ra khỏi nhà, nhưng mà tôi cũng thấy vui vui, vì mình làm được việc tốt, trước giờ, ít khi được giúp đỡ ai, hóa ra cảm giác mình là người có ích, lại hạnh phúc tới vậy. Mới cả, tôi và hắn, giống nhau, chắc đều là những phần tử không dưới đáy thì ở gần đáy của xã hội, tôi có phần đồng cảm. Có lần đi qua chỗ thanh lí áo quần, hàng rẻ lắm, tôi để nghĩ thấy hắn chỉ có hai bộ quần áo, một bộ tôi cho, một bộ thì dài, mặc ở nhà cũng khó chịu, tôi dừng lại, mua lấy một đôi áo phông và quần đùi, lúc về đưa cho hắn, có thể thấy mắt mũi hắn đỏ au, tôi hiểu được cảm giác ấy, tứ cố vô thân, tự nhiên có người quan tâm tới mình, không cảm động mới là lạ. Ừ, thì tôi cũng tứ cố vô thân, hằng ngày đi làm về, chia sẻ chuyện trò với hắn, không thể phủ nhận, tôi thấy rất vui. Một buổi tối nọ, tự dưng tôi thấy chán ăn vô cùng, hắn nhận ra, khuyên nhủ động viên, mà tôi không thể nuốt nổi, tối đó, tôi không ngủ được, họng đau, tai đau, tới sáng hôm sau thì quai hàm sưng vù, mở miệng ra nói năng cũng thấy khó khăn, định dậy đi làm mà xong ngã lăn quay. Trong lúc chán nản, mệt mỏi, một bàn tay rộng lớn của ai đó, bế lấy tôi, đặt lên giường, cái mùi hương này, rất quen, bây giờ gần như vậy, lại càng rõ. Cựa mình, tôi thấy tay bị ai đó giữ chặt, hơi hé mắt, hắn ngồi cạnh giường, thấy tôi liền bỏ khăn, nhanh sờ lên trán, thở phào: -"Đỡ sốt rồi...Em hồi phục cũng nhanh thật..." -"Tôi sốt à..." -"Làm tôi lo chết, làm việc ít thôi..." Hắn lo cho tôi ư? Dù sao thì tia nóng ấm tràn qua cơ thể, từ xưa tới giờ, chưa có một người nam giới nào lo cho tôi cả, cảm giác là gì đây??? -"Em bị quai bị rồi, mấy ngày nữa sẽ rất khó chịu..." Quai bị ư? Chết cha...tôi đã nghe nói về bệnh này, thật là, số chó mà, đã nghèo giờ lại còn bệnh. Thấy mặt tôi nhắn nhó, hắn trấn an: -"Không sao, bệnh này chăm sóc đúng cách thì không nguy hiểm đâu..." Không nguy hiểm ư? Hắn gà hay sao, biến chứng của quai bị, hắn chưa bao giờ nghe thấy ư? Bỗng nhớ ra hắn còn cầm tay mình, tôi vội rút ra, quát: -"Tránh ra...mau ra chỗ khác..." -"???" -"Không sợ bị lây à? Nguy hiểm lắm...Đi ra mau..." Hắn ngập ngừng, rồi đáp: -"Không sao, tôi bị rồi..." -"Thật không?" -"Thật...Em ở nhà một mình một lát có được không?" -"Anh đi đâu?" -"Tôi đi mua thuốc..." -"Không được đâu, bọn chó nó canh suốt ngoài cửa...không cần thuốc thang gì đâu, tôi bao lần ốm rồi, nằm mấy ngày là tự khỏi, sức khỏe tôi tốt lắm..." -"Đừng lo..." -"Anh đừng đi, chúng mà bắt được thì ..." Không thèm tôn trọng ý kiến của tôi, hắn khép cửa đi thẳng. Tôi nằm một mình trong nhà, lâu lắm rồi, mới có cảm giác nhà cửa tính lặng như vậy, quả, không thấy quen. Thật xấu hổ, tôi mong hắn về, mỗi lần có tiếng bước chân ngoài cửa, lòng lại khấp khởi, hơi vươn người ra, lại không phải. Hai mươi phút, bốn mươi phút, một tiếng, hai tiếng ... Sao lâu vậy chứ? Hiệu thuốc ở gần đây cơ mà? Lẽ nào hắn nhân cơ hội tôi ốm đau mà bỏ đi, sợ bị lây, sao không nói từ trước, đi thì đi luôn, tôi đâu có cần, nhưng nếu hắn không bỏ đi, có khi nào, hắn đã bị bắt...ôi, cái thằng ngu này, nghe tôi ở nhà có phải yên chuyện không? Không hiểu sao nước mắt tôi lại ứa ra, chẳng hiểu rõ mình nữa, là tâm trạng đau khổ vì bị bỏ rơi, hay là vì lo cho hắn??? Tôi sống một mình trên cái cuộc đời này, phần lớn thời gian đều lạc quan vui vẻ??? Hôm nay lại bị một người chẳng quen biết khiến mình buồn? Sao có thể như vậy chứ???
|
Chap 8: Chăm sóc ~Lan~
bởi LanRa7 Chưa bao giờ tôi phải đếm thời gian bằng tích tắc như hôm nay, ba tiếng 25 phút sau, con vịt thối quạc quạc cũng mò về. Khẽ khàng, rón rén, có lẽ hắn sợ làm tôi tỉnh giấc sao? Tôi nhìn gương mặt hắn, chất chứa nỗi ưu tư không thể giấu nổi, hắn nhanh nhẹn sờ tay chân, sờ trán tôi, tôi là gì cơ chứ, đất nặn hả? Nhưng tôi cũng không nói gì, tim tôi thường lệch nhịp mỗi lần hắn chạm vào như thế, một lúc, tôi thấy hắn thở phào. Tôi định mở mồm đá đểu hắn:'Có cần tôi mang màn ra hiệu thuốc mắc cho anh không?' nhưng lại thôi, nói vậy há chẳng thành tôi quan tâm hắn đi lâu hay đi chậm ư? Liên quan gì mà quan tâm, ngại chết, tôi tự giật mình, tôi biết ngại từ bao giờ, và chẳng phải tôi là quan tâm đó sao??? Nhìn lên, mới để ý, tay hắn xách nách đủ thứ, ngoài tôm, cá, thịt, rau, hoa quả, trứng, sữa, thì còn có một túi chục thang thuốc bắc, mắt tôi trợn tròn, thấy vậy, hắn nói: -"Mua về để tẩm bổ..." -"Anh lấy đâu ra lắm tiền vậy?" Bây giờ mới phát hiện xương quai hàm đau nhức khủng khiếp, mở miệng ra là cũng thấy đau... -"Tôi mua chịu đấy..." -"Hả..." -"Em không tin à, đẹp trai như tôi, người ta xếp hàng xin bán cho tôi ý chứ..." Tự tin vãi cả đạn...Tôi cố gắng mở miệng hỏi hắn: -"Bọn chúng..." -"Bọn chúng rút hết rồi...thôi nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm..." Lại vùi đầu vào chăn, tự dưng tôi thấy cảm giác không thoải mái cho lắm. Bọn chúng đi rồi ư? Há chẳng phải hắn cũng sắp rời khỏi đây ư, tôi luôn mong ngày này xảy ra cơ mà, sao bây giờ lại thấy bực bực. -"Nếu đã vậy...Anh...?" Thấy vẻ ngập ngừng của tôi, dường như hắn đoán ra ý đồ, đáp: -"Tôi ở đây chăm em tới khi khỏi ốm thì đi...thực ra tôi cũng muốn đi lắm chứ, nhưng em như này, tôi không đành..." -"Không cần, anh thích thì đi luôn đi cũng được...Á..." Tôi ôm miệng, mẹ cha cái bệnh khỉ này...mở mồm ra nói cũng đau là sao...Hắn nhìn tôi, ánh mắt kia là thương hại ư? -"Đấy, người ngợm thế còn bướng bỉnh...không phải áy náy, coi như tôi trả ơn em mấy hôm nọ đi...tôi cũng chẳng thích nợ nần ai bao giờ cả...." Thôi thế cũng được...Tôi ngủ... đó là một giấc ngủ rất hạnh phúc...cảm giác lúc mình ốm, có một người chăm sóc, quan tâm, bên cạnh...ấy là ngọt ngào!!! Lúc tôi tỉnh giấc thì mâm cơm đã dọn ra đầy đủ. Xem ra hắn nấu ăn cũng khá phết, chắc trước kia làm thêm ở nhà hàng? Cá thu sốt cà chua, ba chỉ xiên rán, canh thiên lí thịt bò băm. Đã bao lâu tôi chưa được ăn ngon như thế này cơ chứ? Tôi cũng có đặc tính cực kì tốt, có lẽ là trời ban cho - dù có ốm đau như thế nào, cũng không bao giờ chán ăn. Nhìn thấy cơm, bụng tôi đã réo cồn cào, lòng mừng khấp khởi. -"Ăn thôi em bé..."
|
Hắn đùa tôi. Không cần hắn nhắc, tôi cũng đã lao ra rồi, hí hửng gắp miếng thịt, ôi thôi, tự trách mình ngu có thừa, nếu nghĩ ra sớm đã đỡ phải sung sướng rồi tụt hứng thế này, miếng ăn đưa lên miệng, vừa nhai tý thì cơn đau buốt vang lên tới tận đỉnh đầu. Phải nói là tôi buồn, buồn lắm ý, cuộc đời sao bất công vậy chứ? Thường ngày nhai được thì chẳng được ăn, giờ đồ ăn ngon trước mặt thì lại đếch ăn được. Bình thường thì tôi cũng chỉ thở dài rồi cho qua thôi, tôi vốn lạc quan cứng tính mà, chẳng hiểu sao, hôm nay có mặt hắn, lòng tôi lại thấy tủi thân ghê gớm, lật đật quay về nằm, trùm chăn kín, tôi nghe tiếng hắn trầm ấm bên ngoài: -"Sao vậy...em sao thế..." Chán chẳng muốn nói. -"Chỗ nào không khỏe...khó chịu lắm à?" -"Ê..." Hắn lay mãi không được, giật chăn, tôi thì giữ khư khư, nhưng cũng chẳng thắng nổi sức hắn, lúc chăn được giật ra, chẳng biết hắn mất đà hay cố ý, trán tôi thấy ươn ướt, nhìn lên, khuôn mặt hắn và tôi, rất gần, thì ra là hắn đẹp trai như vậy, trời đất, mặt tôi, phải nói, hơn xôi gấc. Hắn cũng chẳng khá khẩm, lắp bắp: -"Em không trả lời thì thôi...tôi khiêng đi viện..." Đi viện? Không, tôi một là sợ đi viện, hai là cả tôi và hắn, đều nghèo kiết xác, viện viện cái con khỉ, tôi hỏi đểu hắn: -"Tiền đâu?" -"Vay" Ặc, chẳng phải hắn đang là con nợ chồng chất hay sao? Máu ghê nhỉ, thấy thái độ hắn nghiêm túc tôi đành thật thà: -"Không sao...miệng đau lắm, không ăn được..." Hắn nhìn tôi, có vẻ đã thấu hiểu... -"Em nằm đây đợi một lát..." Ừ? Tôi không nằm đây thì đi đâu được cơ chứ? Cái một lát của hắn, là một lát hay là tầm vài tiếng? Không hiểu sao, tôi không có lo lắng hắn sẽ đi mất, yên tâm nhắm mắt với cái bụng đói. Lần này, hắn về rất nhanh, sau đó vào bếp hì hụi.... -"Lan, dậy đi...ăn tạm cháo cho đỡ đói..." -"Cháo gì vậy...". Tôi nhìn màu nâu mà thắc mắc. -"Tôi xay thịt bò lọc lấy nước nấu...tôi cũng nấu loãng lắm, em ăn đi..." Máy xay lấy ở đâu cơ chứ? Lại mua chịu hả? Đến lạy cái ông tướng này...Nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại cầm bát cháo trên tay...lòng tôi dao động, thật là muốn khóc mà...Hắn lấy tay, khẽ đưa lên má tôi, sau đó từ từ xúc từng thìa cháo... -"Ăn được không? Đau không?" Cảm giác ăn cháo thì đỡ nhiều hơn ăn cơm, nhưng nói không đau chút nào là không đúng, có sao cơ chứ? Hắn vì tôi như thế. -"Không đau tý nào..." Tôi ăn sạch nồi cháo... Buổi chiều, hắn cho tôi uống sữa và ăn chút hoa quả xay. Bữa tối, tôi ăn cháo cá rồi uống thuốc bắc. Tôi cứ như vậy, nằm ngoan ngoãn, hắn bảo gì, tôi nghe nấy...nhìn hắn, nhìn tôi...tôi đùa: -"Tôi thật giống hoàng thái hậu...còn anh là tiểu thái giám..." Hắn nheo mắt, tỏ vẻ không phục: -"Sao em không nghĩ em thật giống một bà vợ, còn tôi là một đức lang quân tâm lí???" Nói đoạn, hắn bê bát đi rửa, chẳng để cho tôi thời cơ cãi lại. Tôi nằm trong nhà nhiều cũng chán, đau lưng, mà nhà thì đúng nghèo rớt mùng tơi, chẳng có lấy một phương tiện giải trí, mọi ngày đi làm về, mệt đánh một giấc là xong, hôm nay được phục vụ sung sướng, thì lại chẳng ngủ được, đầu cũng đau chứ, thấy tôi hết nằm rồi lại ngồi, hắn nhẹ nhàng tiến lại: -"Khó chịu à..." Tôi gật đầu. Hắn cầm tay tôi, xoa xoa vuốt vuốt. Hắn nói, làm thế này cho máu lưu thông, sau đó hắn cũng matxa mặt, chân, rồi kể vài chuyện linh tinh, hắn biết đôi chút về bấm huyệt, hắn kể tôi vài câu chuyện cười, có lúc là chuyện tình yêu, hình như hắn gặp mối tình đầu của mình một lần đi đám cưới, hay gì đó, tôi lúc đó mơ mơ màng màng, chẳng nhớ nổi, tôi đã ngủ, rất say. Sáng hôm sau tỉnh dậy, quy trình vẫn là như thế. Được bốn ngày thì tôi đã gần như khỏi hẳn, cơ địa tôi tốt, cộng thêm hắn chu đáo thế cơ mà. Mấy hôm không suy nghĩ gì, hôm nay lại hơi lo, tôi khỏi ốm, chẳng phải hắn sẽ đi sao? Trong lòng tôi, sao lại không muốn đến thế. Tôi dậy sớm, mặc áo quần, hắn vẫn còn đang ngủ, tôi để lại cho hắn một tờ giấy nói rằng tôi đã khỏe, hắn có thể đi, không cần lo cho tôi, rồi nhanh chóng đi làm, tôi thực sự, rất sợ cảm giác nhìn hắn đi, tối nay tôi về nhà, sẽ là căn phòng trống trải, như bao năm qua, nghĩ vậy, thực sự thấy rất buồn.
|