Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Chap 9: Chuyển biến ~Lan~
bởi LanRa7 Một ngày đen đủi, tới chỗ làm thì người ta báo tôi nghỉ việc vài ngày, đã tuyển người khác. Phải vất vả lắm, tôi mới kiếm được công việc này, vậy mà giờ, buồn thật. Chưa kịp bước chân vào nhà thì bà chủ trọ báo, chỗ này đã có người mua, cho tôi hai ngày đi kiếm chỗ khác. Vừa mất việc, vừa mất chỗ ở, như này là sao hả trời??? Đứng trước cánh cửa, thực là không dám mở, một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo tự dưng dâng lên.hắn đã đi chưa? -"Về rồi à?" -"Anh chưa đi?" -"Ừ, tôi định đợi em..." -"Tôi về đây, có gì thì nói đi?" -"À, tôi định ở nhờ em một hai ngày, hiện tại tôi chưa tìm được chỗ ở..." -"Thế thì mai đi tìm với tôi, chỗ này có người thuê rồi, tôi cũng sắp phải chuyển..." Cả hai ngày trời, dưới cái nắng ròng rã của Sài Gòn, tôi và hắn, không kiếm nổi một cái nhà, dù cố gắng thương lượng, trả giá cao một chút, nhưng kết quả là không thấy. Buổi tối, người chủ mới của khu nhà tới, dù chúng tôi có xin xỏ, họ vẫn vô tình đuổi. Đang định rủ Việt xuống hầm đi bộ lánh nạn tạm, mai đi ngủ tiếp thì hắn nhận được một cuộc gọi, Sau đó, mặt mày rạng rỡ nói với tôi:"Có tin mừng..." Thì ra hắn có một người bạn đi nước ngoài gấp, cần người trông coi quán bia hơi, nhưng đấy là tin mừng của hắn có phải của tôi đâu? -"Đi cùng tôi?" -"Thôi, anh đi đi, không phải lo cho tôi..." -"Tối nay em định ngủ đâu? Thôi cứ đi với tôi...ở tạm mai đi kiếm nhà kiếm việc, được thì chuyển..." Ừ thì tôi cũng từng giúp hắn, giờ để hắn giúp lại, cũng chẳng sao... Những ngày sau đó, tôi vẫn kiên trì đi tìm nhà, tìm việc, mà mãi không được, Sau dần, quá chán nản, tôi bỏ ý định, ở lại quán bia giúp hắn, Việt tất nhiên trông coi hộ bạn, nên là ông chủ, hắn cũng ưu ái giao cho tôi chức quản lí sổ sách, quán bia cũng nhỏ, đâm ra tôi khá là nhàn. Tầng một để bán hàng, còn tầng hai bên trên có căn phòng, tôi và hắn cùng ở, so với phòng trước kia của tôi thì tốt hơn nhiều, có điều hòa, tivi, tủ lạnh. Tôi vẫn nằm trên giường, còn hắn vẫn nằm dưới đất, nhân viên và người ra vào quán thường hiểu lầm, dù tôi có giải thích, nản, tôi mặc kệ họ. Cuộc sống của tôi giờ rất tốt, phải nói là quá tốt, hơn trước rất nhiều, nhưng tôi cảm nhận rõ, từng thay đổi của mình. Tôi để ý tới hắn nhiều hơn, hắn cười, tôi cũng thấy vui, hằng ngày chúng tôi ăn cùng nhau, ở chung một phòng, nói nhiều chuyện linh tinh, thỉnh thoảng hắn phải ra ngoài có việc, tôi biết mình sẽ mong ngóng hắn về, cảm giác tôi dành cho hắn, thực sự không hiểu bây giờ nên gọi là gì??? Cũng chính vì tôi để ý tới hắn, tôi cũng mới biết, hắn rất được các nhân viên nữ ái mộ. Trong số những nhân viên của cửa hàng, có một đứa tên Linh, khá xinh, ngũ quan đâu ra đấy, không lúc nào rời mắt khỏi Việt, trước mặt hắn, nó khá thân với tôi, nhưng sau lưng, thì mặt lạnh tanh, tôi cũng mặc kệ thôi, tôi và nó, chẳng liên quan tới nhau. Cuối buổi, tôi thường giao sổ sách và tiền lại cho Việt, hắn chỉ xem cho có lệ, có vẻ như hắn tin tưởng tôi. Bỗng một ngày, tôi thấy hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, vẻ mặt hơi khác, nhưng không nói gì, sang hôm sau, hôm sau nữa vẫn vẻ mặt ấy. -"Sao vậy?" -"Không có gì...em làm việc đi..." Thái độ của hắn khiến tôi lo lắng, hắn nhanh nhẹn bước ra ngoài, gọi Linh: -"Đi theo anh!" Thấy Việt như vậy, nó mừng lắm, tôi có thể thấy nụ cười hớn hở trên mặt nó, haizz. Lòng tôi quả thật, nhen nhóm bốc lửa. Tôi đã cố trấn tĩnh, chắc chỉ chuyện công việc, mà không thể. Linh đẹp là thế, hắn còn chưa bao giờ xưng anh với tôi, vậy mà với Linh? Nghe như quen biết lâu rồi nhỉ??? Ngồi một lúc, tự nhiên tôi thấy buồn bực, với sang định làm chai bia, hóa ra bán hết, chán, định đi xuống nhà kho lấy lên một ít, cánh cửa hơi hé, bên trong là giọng Việt, dù biết là không phải, nhưng thực sự tôi không kiềm được: -"Anh Cả, tha cho em đi...em xin..." -"Tại sao em cố xin thằng Hai tới đây? Có phải em lên kế hoạch từ trước không?" -"Anh Cả, Út biết lỗi rồi..." Anh Cả? Út? Chẳng phải hắn không có gia đình sao? Tôi còn chưa định thần . Bốp. Không ngờ một người hiền dịu như hắn có thể ra tay với phụ nữ. -"Anh Cả, trước đây anh chưa từng đánh Út..." -"Lần sau đừng phạm phải..." Tôi cố gắng bịt miệng, thì ra, mấy ngày qua Linh đã cố tình để tôi ghi sai hàng bán ra, cũng không đưa tôi khoản tiền sai lệch đó, cũng may, Việt vẫn còn tỉnh táo. -"Có sao chứ...đằng nào anh cũng chỉ lợi dụng nó thôi mà, em làm là giúp sau này anh có cớ đuổi nó ra khỏi đây..." -"Im ngay..." -"Anh Cả, em thương anh..." -"Chuyện đó anh đã nói dứt khoát không dưới một lần rồi..." -"Tại sao chứ, em có gì không tốt? Tại sao? Em không hiểu? Kế hoạch gì mà cần phải từ bỏ ngôi biệt thự xa hoa? Lén lén lút lút ẩn nấp dưới thân phận ông chủ của cái quán bia hơi bẩn thỉu??? Con đó có gì hơn em? Thay vì lợi dụng con đó, anh lợi dụng em đi...em tình nguyện...nhìn anh và nó, em không chịu nổi!!!" Người tôi gần như hóa đá...À thì ra là vậy...càng nghe càng hiểu...hóa ra con nợ mấy ngày nay ở nhà tôi...là đại ca của một băng nhóm xã hội đen, tiền tiêu còn chẳng hết nói gì tới việc nợ nần? Suy nghĩ đầu tiên của tôi là vào đấm cho hắn một quả, nhưng tôi quá nóng vội rồi? Chẳng phải hắn định lợi dụng tôi vào một việc gì đó? Chẳng phải hắn là đại ca? Làm sao tôi đánh được với hắn. Lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng nhẹ nhàng rời khỏi. Tôi không biết mình nên đi đâu, chỉ biết là, càng xa càng tốt, đau nhói, thì ra, tất cả những ngày qua, chỉ là lợi dụng, chỉ là giả dối.
|
Chap 10: Tìm em nơi đâu?
bởi LanRa7 Bả vai hắn vừa khỏi thì nàng lăn ra ốm, nhìn nàng ốm, hắn xót, mồm thì nói nàng cứ yên tâm, nhưng lòng hắn thì như lửa thiêu, tự mình đi xuống lão Bảy cách đó ba chục cây để lấy thuốc bắc, sau này nàng có hỏi lại, sao hắn lại phải cất công tới thế, hắn chỉ trả lời, rất cộc lốc: "Anh vẫn muốn làm cha." Mua lại nhà, ép chủ tiệm bánh ngọt cho nàng nghỉ việc, cho người theo nàng, định tới nhà nào, liền ra tay trước, khiến nàng dù thế nào cũng không thể có chỗ ở, chỗ làm. Hắn tự thấy mình không phải là chí nhân quân tử, nhưng cũng chẳng trách được, từ xưa tới giờ, cái gì hắn muốn, nhất định hắn phải đạt được!!! Thực ra việc kiểm tra sổ sách là lấy lệ, hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ có điều, nhìn vào con số to đập ngay vào mắt, không thể không nhận ra, nhưng hắn chọn tin nàng, chọn cách yên lặng điều tra. Hắn tức điên khi biết người làm là Út Linh, đối với hắn, Út Linh cũng gần như là người thân rồi, cũng đi theo hắn gần chục năm chứ đâu có ít? Việc Út Linh thích hắn gần như là việc hiển nhiên với mọi người trong bang, nhưng hắn cũng đã giải thích rất nhiều lần, khổ nỗi nó vẫn cứ ngoan cố. Út Linh xưa nay ra tay rất ác, giở rất nhiều thủ đoạn với những đứa con gái bám theo hắn, hắn biết, coi như không biết, dù sao cũng là giúp hắn cắt bớt phiền phức. Nhưng lần này lại là nàng? Nàng là một phạm trù khác, hắn cần nhắc nhở. Xong xuôi, hắn lên phòng, tắm một trận...những ngày này, đối với hắn mà nói, thật bình dị, thật hạnh phúc. Ban ngày, thi thoảng thằng Hai gọi đi đàm phán, nhập hàng, hay xử lí việc này việc nọ. Tất cả chuyện làm ăn lớn của Đại Bàng Đen đều là thằng Hai ra mặt, có chuyện gì quan trọng, hắn mới phải đi cùng, sự thực thì thằng Hai nhìn sắc mặt hắn mà hành động, nhưng trước mặt mọi người, hắn chỉ là thằng vô danh tiểu tốt đi theo thằng Hai, mà thằng Hai thì mỗi đợt lại dẫn theo một đàn em...nên thân phận hắn đến giờ vẫn chưa bại lộ, hầu như bọn chúng đều nghĩ, thằng Hai là thằng cầm đầu, chỉ có Hoàng Tú là người sáng suốt nhất, ngày đêm vẫn cho người đi điều tra. Nhìn mâm cơm, hắn thấy buồn cười, nếu bọn đàn em thấy hắn vào bếp nấu cơm như vậy, mặt mũi thị uy không biết để vào đâu, Xuống nhà, gọi nàng, chẳng thấy, chắc nàng đi giao hàng hay chạy bộ loanh quanh thôi. Mở tivi, chờ...chán ngắt... Một tiếng... Hai tiếng... Hai tiếng ba mươi phút... Nàng vẫn chưa về. Và nàng chẳng bao giờ đi đâu lâu thế cả, lòng hắn không tránh khỏi sôi sục. Hắn rút điện thoại, gọi cho mấy đứa, chúng nó đều trả lời không biết, mãi tới một đứa, nó bảo, lúc chiều còn thấy nàng xuống kho lấy bia, hắn chết đứng, khả năng nàng nghe thấy là rất cao. Đợi thêm một chút, nàng vẫn không về. Vậy là nàng đã hạ quyết tâm rời xa hắn, cắt đứt mọi liên lạc với hắn như vậy sao? Biến mất như ba lần trước??? Hắn phát điên, cái ý nghĩ sẽ không được gặp lại nàng nữa khiến hắn không thể bình tĩnh. Không được. Nhất định là không được. Cuộc sống có nàng, đã là thói quen, nếu không có, hắn sợ, hắn không thể. Nhất định hôm nay, dù có lật tung cả đất này, hắn cũng phải tìm thấy nàng, đem nàng về, nhốt bên hắn, dù nàng có muốn hay không. -"Hai, tìm người...." Thằng Hai vâng vâng dạ dạ, nhanh nhẹn sắp xếp, hắn biến, thằng Hai vốn hành sự chu đáo, nhưng hắn cũng không yên tâm, đích thân lấy xe. Chiếc McLaren lao đi, nàng không có nhà, cũng chẳng có người quen, vì vậy, hắn cố gắng đảo mắt thật kĩ ở các vỉa hè, bên thằng Hai cũng cho người đi khắp các công viên, trung tâm thương mại. Mỗi lần hắn gọi điện kiểm tra tình hình là một lần thất vọng, bọn chúng rối rít xin lỗi, xin lỗi thì được gì? Đã gần 1h sáng, nàng đi đâu? Nàng có đói không? Nhỡ xảy ra chuyện gì? Hắn lo tới phát hoảng, cho người kiểm tra các bệnh viện trong khu vực. Gục đầu vào tay lái, thất vọng, buồn chán, hắn nhớ về những kỉ niệm với nàng, những ngày tháng ngọt ngào, hạnh phúc, hắn cười, mắt đỏ au, rồi hắn chợt lóe sáng, đúng rồi, ngày hôm đó, khi về quán bia, nàng từng bảo nếu không tìm thấy nhà, sẽ rủ hắn xuống hầm đi bộ lánh tạm, mừng rớt nước mắt, hắn lao về đường hầm gần nhất, bắt đầu tìm kiếm. Con bé này, quả thật, giỏi chạy trốn. Khi người hắn mồ hôi nhễ nhại, hi vọng cũng dần dập tắt thì có lẽ trời thương, cho hắn được nhìn thấy nàng, nàng ngồi đó, thu mình bên một góc tường, vẫn cái dáng người gầy guộc gió thổi cũng bay, hắn mừng rỡ, lao tới. -"Lan..." Nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ, cơn giận lên tới đỉnh đầu khiến nàng quên mất người trước mặt mình là ai... -"Biến!" -"Nghe tôi giải thích..." -"Cút..." -"Đừng...về nhà thôi..." -"Đó không phải nhà tôi, anh cút về đi, đồ giả dối..." Trong mắt nàng, giờ đây hắn trở thành rất đáng ghét. Nàng đứng dậy, chạy, nhưng nào hắn có để nàng chạy, hắn giữ chặt nàng, ôm nàng vào trong lòng. Hắn định làm gì, hèn hạ giở mĩ nam kế ư? Tiếc là chẳng có tác dụng với nàng đâu? Với nàng, giờ hắn chỉ là một tên khốn khiếp không hơn không kém. Tức, giận, hận, nàng vùng vằng giằng co, chửi bới nguyền rủa. Cuộc chiến của hắn và nàng, thực không cân sức, nàng có la có hét, hắn cũng không buông tay.Cuối cùng là hắn thắng, nàng vì sức lực cuối cùng cũng không còn, từ từ ngất lịm. Vậy là hắn đã có được nàng. Nhưng sao tim hắn nhói như vậy, mặt hắn tái mét, không hề giống cái vui mừng của kẻ chiến thắng, hắn ôm nàng, phóng xe điên dại.
|
Chap 11: Nhập cuộc
bởi LanRa7 -"Sao cô ấy lâu tỉnh thế?" -"Cậu cứ bình tĩnh, chẳng qua là người đói, rồi mệt nên dẫn tới kiệt sức thôi..." -"Ông làm cô ấy tỉnh nhanh nhanh lên..." -"Thực ra cái gì tự nhiên mới tốt, cậu yên tâm, sẽ không sao đâu.." -"Được rồi, ông về đi..." Hắn hung dữ ra lệnh, quay lại người con gái yếu ớt gầy guộc, bọn đàn em đưa hắn tô phở, hắn hất tung, quát chúng ra ngoài hết cả, sự việc lần này cũng khiến bọn chúng đoán đôi ba phần, người nằm trong kia quan trọng như nào với đại ca chúng. Nàng từ từ hé mắt, đầu đau, bụng cồn cào, nàng đang ở đâu thế này? Dần dần tỉnh táo, nhớ lại mọi chuyện, ôi trời, hôm qua vì quá nóng giận, nàng đã đắc tội với ai cơ chứ? Nàng hối hận thì đã không kịp rồi, nàng dám bảo hắn biến, hắn cút, dám chửi xéo hắn ư? Cuộc đời không như trong phim, cái đó nàng biết, bao năm trốn chạy sinh tồn, nàng đã hiểu ra cái cuộc tình, một cô bé nhà nghèo, dở mặt hống hách với một công tử nhà giàu, rồi công tử ấy cảm thấy lạ, trở nên yêu quý là gần như không có ngoài thực tế. Đắc tội với cái lũ có quyền có thế, chính là tự giết mình. Bụng nàng thấy rất nặng, thì ra là cánh tay hắn, đang ôm rất chặt, gì cơ chứ? Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa trìu mến, vừa vui mừng. Nhưng nàng khinh...Chỉ có điều, nàng đã tỉnh táo, nên không dám nói, nàng đang toan tính, toan tính xem làm thế nào là tốt nhất??? Nàng quay đi, tránh ánh mắt của hắn, chợt nhìn thấy hình con đại bàng đen to đùng uy vũ trên bức tường, đưa nàng trở về một ngày xa xưa trong quá khứ, chính căn phòng này, lẽ nào...là hắn...cái thằng láo toét khốn nạn khiến nàng mất đi cái ngàn vàng??? -"Cháo, phở, cơm, xôi...em thích ăn gì?" Hắn hỏi, làm như không có chuyện gì, nàng thì vẫn cần phải nghĩ, nàng hận hắn tới phát điên, nhưng nàng không thể hành động ngông cuồng được, dù sao cũng đã nằm trong hang của cọp rồi, muốn thoát thân e phải từ từ, không được nóng vội. -"Cháo đi..." Vẻ mặt hắn mừng rỡ, hắn cứ nghĩ nàng sẽ lạnh nhạt, sẽ không nói hoặc chửi bới. -"Em ăn cháo ngoài hàng, hay là ăn tôi nấu?" -"Anh nấu..." Nàng cẩn thận đáp lại, không quá vồ vập, cũng không quá mất dạy, cẩn thận, nếu làm mất lòng hắn, hậu quả khó lường, trước đây, bao lần bị bắt, nàng chả lẽ không hiểu??? Nhưng mình vẫn thoát an toàn đấy thôi? Nàng tự động viên mình, bảo hắn nấu cháo, cũng là cho nàng thời gian tính toán, cần phải làm sao cho khéo léo nhất, ôi trời, đúng là cái số, đi đâu cũng vậy, ra hang cọp này thì vào hang cọp kia, hắn là con hùm, con cọp chứ vịt cái nỗi gì??? Được, nàng hạ quyết tâm, lần này không những sẽ phải ra đi an toàn, có lợi nhất, mà phải trả thù hắn, cho hắn nhục nhã ê chề, cho hắn chịu đựng đau khổ, dám bắt cóc nàng, lừa nàng...tưởng bà cô này dễ chơi á? Không đâu? Khi ta đã hạ quyết tâm thì...hãy đợi đấy...
|
Hắn vẫn ân cần như thế, thổi thổi và đút cho nàng. -"Ngon lắm..." Tất nhiên là sự thật, nhưng dụng ý nói ra câu này, phần lớn là để lấy lòng, muốn hắn lơ là, quả thật có tác dụng, mặt hắn rạng rỡ hẳn. -"Chuyện tối qua, là tôi nhất thời nóng giận, tôi xin lỗi..." Nàng chủ động. -"Không đâu, là lỗi của tôi, tôi không nên lừa em như vậy..." Một chút ngạc nhiên, cuộc đời nhiều lần bị bắt rồi, nhưng cũng chưa lần nào được đối xử tử tế như thế này, nhấp ngụm nước, nàng bình thản: -"Nghe nói anh cần tôi cho một ké hoạch nào đó..." Hắn nhìn nàng, sẽ nói gì đây với nàng? Nói rằng không phải, không có kế hoạch nào cả, chỉ là hắn muốn nàng, nên muốn giữ nàng lại, nói rằng hắn đã thích, đã yêu, đã không thể sống thiếu nàng??? Thường ngày oai là thế, vậy mà mấy câu này, hôm nay hắn không thốt được, hắn sợ, lỡ như nàng không thích hắn, nàng từ chối, hắn sợ cảm giác ngượng ngùng giữa hai người. Thấy hắn băn khoăn, nàng nói: -"Cứ nói thẳng, phận gái như tôi, trên người chẳng có gì đáng giá, theo như tôi suy đoán, chắc chỉ có chuyện đó...đối tượng là ai vậy? Bao nhiêu tuổi? Thích kiểu người như tôi sao???" Cái gì? Nàng nghĩ hắn lợi dụng để bán nàng sao? Choáng, nhưng trong đầu vẫn xuất hiện dòng suy nghĩ vẩn vơ :'Tên Việt, tới sinh nhật năm nay 31, thích...rất thích kiểu người như em...' -"Em suy nghĩ nhiều rồi..." -"Vậy thì là gì?" Chẳng biết tìm cớ gì, hắn đành nói cho qua chuyện: -"Có việc, nhưng nhất định không như em nghĩ, yên tâm đi...cứ ở đây, khi nào thời cơ tới tôi sẽ bảo..." -"Vậy tôi được gì?" Nói xong nàng hơi sợ...đã trong hang mà còn đòi thương lượng, đúng là liều mà... -"Vậy em muốn gì?" Hắn làm nàng đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, nàng được quyền ra giá sao? Lần bắt cóc này, cũng lạ quá cơ? -"Cho tôi đi học làm bánh..." Thấy vẻ mặt hắn hơi khác, nàng như con mèo con sợ hổ, cuống quít: -"Tôi sẽ làm chăm chỉ ở quán bia, tôi chỉ đi buổi tối thôi...mà thôi...không cần đâu..." Nhận ra thái độ sợ hãi của nàng, hắn hơi đau lòng, thì ra chuyện vừa rồi, đã đẩy nàng đi cách xa hắn một khoảng rồi, trước mặt hắn không còn là cô bé hồn nhiên, vô tư như trước. Trong đầu hắn chợt hiện những câu chuyện trước kia nàng từng kể, những kẻ bắt nàng, chúng đánh đập, hành hạ, những lần khổ sở trốn chạy của nàng, lẽ nào, ở cùng hắn, bây giờ nàng cũng thấy giống bọn chúng? Hắn nghĩ ngợi xa xăm, cất giọng trầm ấm: -"Được, cho em đi học...không cần làm ở quán bia nữa, hàng ngày chăm chỉ mà học...còn muốn gì nữa không?" Ánh mắt nàng lộ vẻ sung sướng thấy rõ...hắn ném trước mặt nàng một cái hộp trắng mới tinh: -"Cầm lấy, bất cứ khi nào tôi gọi, đều phải nghe..." Thực ra thì trong lòng hắn muốn nói:'Anh không muốn mất liên lạc với em...' nhưng một phần ngại, một phần nhìn nàng lấm la lấm lét, hắn thôi, đành làm kẻ ác một thể. -"Đi theo tôi..." Hắn ra lệnh. Nàng lật đật theo hắn, hắn dẫn nàng vào một căn bếp, phải nói nàng bị vật chất dỗ ngọt, tạm thời quên đi hận thù trước mắt: -"Cho tôi hết à?" -"Căn bếp này từ nay là của em..." -"Anh mua từ bao giờ?" -"Từ khi em nói chuyện lò nướng, máy đánh trứng, máy trộn bột...bằng thái độ thèm chảy nước dãi..." Ai chảy nước dãi? Xi? Sung sướng, được một lúc lại thấy lo? Hắn cần nàng làm việc gì nghiêm trọng lắm ư? Mà cho nàng bao thứ thế này? Không phải là chuyện kia, lẽ nào, hắn cần nàng thế mạng, nên cho nàng sống những ngày cuối cùng vui vẻ ư, nghĩ mà toát mồ hôi. Nàng cố gắng trấn tĩnh, hít thở, không sao, không sao, có ngày, rồi sẽ có ngày mình thoát được. Nàng theo hắn, lấy hết dũng khí mới dám mở miệng: -"Phòng của tôi...ở đâu?" Nhìn hắn đầy hi vọng, cả căn biệt thự cao cấp như thế này, chắc cũng phải bố thí cho nàng một cái phòng chứ? Lại lấm lét quan sát thái độ của hắn, thấy có vẻ không vui, nàng ngoan ngoãn biết điều: -"Không có gì đâu...lúc nãy anh nói căn bếp này của tôi...chỉ trách tôi máu lên não không kịp...tôi sẽ đến quán bia lấy đồ ngay, từ hôm nay tôi sẽ ở lại trong căn bếp này, luôn sẵn sàng nhận lệnh từ đại ca..." Nói đoạn, nàng quay bước, chưa kịp đi giọng hắn trầm uy vang lên: -"EM ĐỨNG LẠI..."
|
Chap 12: Em sợ tôi? Cũng tốt thôi
bởi LanRa7 -"Anh còn điều gì dặn dò...?" Càng ngày hắn càng phát hiện ra là nàng rất sợ hắn. Lúc đầu hắn không quen, nhưng sau này, lòng càng tham, càng được thể làm tới, nàng sợ cũng tốt, không sợ cũng tốt, miễn là nàng nghe lời bên hắn là được. -"Đồ tôi cho người đi lấy rồi, phòng của em chính là phòng vừa nãy..." Hả? Chẳng phải đấy là phòng của hắn sao? Hắn còn dâng phòng của mình cho nàng? Quả thật, làm nàng tò mò hơn về cái nhiệm vụ sau này của mình. -"Anh không cần nhường phòng cho tôi đâu, đừng quá khách khí..." Nàng từ chối khéo cho phải phép. Hắn nhăn mặt... -"Ai nhường phòng cho em?" -"Hả?" -"Vẫn ở như trước kia..." Ặc, kế hoạch chạy trốn của nàng gần như tiêu tan, xem ra nàng là một nút thắt rất quan trọng, giờ tới sinh hoạt cũng ở cùng phòng, chạy đâu cho thoát...haizz...bình tĩnh...bình tĩnh... -"Được.." Nàng không từ chối. Trước là hắn nằm đất, giờ thời thế đổi thay, nàng cũng có ngu đâu. Buổi tối, nàng biết điều lấy tấm chiếu mọi khi trải xuống đất, nghịch ngợm máy điện thoại trước khi đi ngủ, nàng ấn số, gọi cho đứa bạn thân nhất. -"Uyên à?" -"Lan à, bao lâu mới chịu liên lạc..." -"Từ trước tới giờ tao luôn vậy mà, mày quên rồi à, hay bà chửa càng ngày càng khó tính? Sắp đẻ chưa?" -"Còn hai tháng nữa thôi...dì Lan ơi dì mau về chơi với cháu..." -"Hehe, dì sẽ về mua đồ chơi nhé..." -"Mày dạo này thế nào?" Thế nào? Liệu có nên nói với nó, có thể sẽ nhờ anh Minh giúp mình thoát khỏi đây??? Suy nghĩ chỉ lóe lên được vài giây, bị Lan gạt phăng, bời nàng biết, nó sắp sinh rồi, không muốn làm nó phải nghĩ, rồi nó vì nàng mà phiền nhà chồng, hắn là xã hội đen, chắc gì đã dễ dối phó, chả nhẽ nàng gặp họa lại kéo người bạn thân duy nhất gặp họa cùng, mà nàng làm không được, vả lại, trước đây bao sóng gió, nàng vẫn thoát an toàn đó sao??? -"Tao khỏe lắm...công việc tốt...lương ổn..." -"Ừ, dì đoán xem cháu trai hay cháu gái..." -"Để dì đoán nhé..." ...... Lúc nàng buôn dưa lê bán dưa chuột xong, ngước lên thấy hắn đang nhìn mình, có vẻ hắn vừa mới tắm, hắn chỉ mặc quần đùi, để lộ thân hình cơ bắp tráng kiện cùng vài vết sẹo, nước trên tóc thành dòng chảy xuống người. Hắn lệnh: -"Lau tóc cho tôi..." Nàng vẫn ngơ ngẩn. -"Tôi cho em đi học, cho em ăn, mua đồ cho em? Nhiệm vụ thì chưa phải làm? Vậy thì trước đó cũng nên báo đáp chứ?" Hắn lạnh lùng, đây là tên Việt bị thương mấy ngày nằm hiền từ ở nhà nàng sao? Sao mấy hôm trước hắn không ngả bài luôn đi, còn chơi mèo vờn chuột, biết thế này, nàng cứ trả vờ không biết chuyện, có khi nào hắn sẽ tiếp tục diễn kịch nhẹ nhàng??? -"Nhanh..." Giọng hắn thị uy, nàng sợ hãi, đứng dậy cầm chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc. -"Xong rồi..." Nàng chưa kịp quay người thì một bàn tay chắc nịch đã đưa tới, ôm chặt. Hắn quả thật, rất muốn từ từ tiếp cận, làm nàng chấp nhận con người hắn, làm nàng yêu hắn, cùng trao nụ hôn đầu, những cái ôm nồng ấm, nhưng mà, hắn đợi không nổi, nàng lau tóc cho hắn, cảm nhận mùi thơm trên cơ thể, hắn không tài nào khống chế, không thể đợi. Lợi dụng thái độ khép nép của đối phương, hắn mạnh mẽ vác lên giường, dùng thân hình cứng cỏi kẹp chặt. Người nàng run rẩy hơn bao giờ hết, hắn định làm gì? Tên cầm thú này định làm sao đây? Chẳng phải hắn nói sẽ không có chuyện ấy sao??? Dường như đoán được lo lắng trong nàng, hắn vỗ nhẹ: -"Đừng sợ, ngủ đi..." Nàng không nói gì, nhưng trong đầu đã định sẵn, nếu ngày hôm nay, hắn làm gì, một là nàng sẽ trả vờ đồng ý, sau đó đánh thẳng vào chỗ hiểm như đối phó với những tên khác, nếu khó hơn, nàng sẽ là người hạ màn kịch ngoan ngoãn, nhất quyết sống chết với tên khốn nạn này. Nhưng hắn chẳng làm gì, cảm nhận hơi thở gấp gáp của nàng trong lòng, hắn trấn an: -"Tôi là bị mất ngủ, em xem như là thuốc trị..." Mất ngủ? Lạ nhỉ? Có phải mới gặp đâu mà phét, nhưng thôi, mạng nàng đang nằm trong tay ai cơ chứ? Ngậm bồ hòn làm ngọt, giờ phản ứng lại, biết đâu hắn lại đè ra cho một trận thì có phải dại dột. Cứ thế, nàng ngủ thiếp đi trong dòng suy nghĩ miên man. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã ra ngoài từ lúc nào, nàng rón rén nhìn trước ngó sau, sướng quá, cơ hội bỏ trốn là đây, là đây chứ sao, nàng nhẹ nhàng hết sức có thể. -"Lan..." Giọng người con gái khiến nàng giật mình. -"Xem ra anh Việt rất quan tâm cô, còn cho cô ở biệt thự, trước giờ chưa có người con gái nào được như vậy?" -"Cô nói linh tinh gì đấy, chẳng qua hắn cần tôi làm một nhiệm vụ quan trọng thôi..." -"Tôi chẳng biết là nhiệm vụ gì? Nếu cô làm được, tôi không tin tôi không làm được..." Nàng quên mất điều cơ bản về Linh, là cô ta thích Việt, vậy thì có thể lợi dụng người này để trốn thoát... -"Vậy làm luôn đi...lần này mong cô coi như không nhìn thấy gì...tạm biệt, tôi đi đây..." -"Cô thực sự muốn đi...lẽ nào cô không bị anh cả thu hút???" Nàng giật mình, nói không là sai? Nhưng chỉ là trước đây thôi, từ khi biết được bộ mặt thật, nàng hận còn chẳng hết nữa là. -"Không, thằng khốn nạn..." Linh dơ tay, định đánh thì Lan đã bắt kịp, tuy câu nói của Lan làm cô mừng, nhưng cô cũng không cho phép ai xúc phạm anh cả như vậy. -"Cô cũng không muốn tôi ở lại đây còn gì, vậy thì tránh ra cho tôi đi..." -"Haha, để cô chạy trốn dễ như thế thì anh ấy đã không là đại ca, cô có giỏi thử bước an toàn ra khỏi cái nhà này xem..." Ừ nhỉ, nàng đã quá ngây thơ...haizzz... -"Tôi sẽ giúp cô, nhưng đừng lôi tôi vào chuyện này..." -"Được...Tôi đảm bảo..." Nói rồi, Linh đưa cho nàng một gói màu trắng, dặn dò, khuôn mặt người con gái sáng ngời!!!
|