Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Sức nóng của rượu loại mạnh, sức quyến rũ của sắc, sức mạnh nam tính, ba thứ này kết hợp, người đàn ông nào chịu được??? Cũng may, trên đời còn có loại sức mạnh lớn hơn thế, sức mạnh của tình yêu!!! Người ngợm mệt rã rời, mà hắn dùng tay hất con sâu trên người mình, lớn giọng: -“Tránh ra…” Con sâu hơi mỉm cười, nhưng vẫn cố gắng, nhả mật ngọt: -“Anh yêu, chiều em một đêm đi mà…ken bon thế…” Tất nhiên là giọng nói cũng đã thay đổi, hắn dứt khoát: -“Tránh ra, tôi có vợ rồi…” -“Làm gì mà phải thế, trời không biết, đất không biết, đêm nay chỉ có mình em với anh vui vẻ thôi…” Đoạn, nàng mân mê trên mặt, lại từ từ xuống dưới: -“Anh xem, người anh nóng sắp không chịu được rồi, đừng cố nữa anh…” -“CÚT” Nàng sướng, càng ngày càng phấn khích, được thể nhào tới, hôn thắm thiết lên môi hắn. Hắn lúc đầu kháng cự, nhưng sao cái vị ngọt này nó quen tới thế? Nàng càng hôn, hắn càng thấy quen thuộc lạ lùng! Bất giác, hắn đưa tay mân mê trên chiếc lưng trần, cái vết nho nhỏ lồi lên cũng quen. Giật mình, nhanh chóng nắm lấy bàn tay, đất trời, bàn tay gầy gầy thon thon xương xương này, chỉ có thể là của một người!!! Phát hiện mình bị chơi, hắn cay cú. Nhất định, nhất định phải lật ngửa lại ván bài. Hắn hắng giọng: -“Được thôi em, nhưng bật đèn lên, mang máy quay tới đây!” Nàng hơi thất vọng. -“Sao cần mang máy quay hả anh?” Mẹ kiếp, giả giọng như thật, hắn tưởng mình đã thấu hiểu hết vợ mình rồi cơ, ai ngờ, còn nhiều điều mới mẻ nha!!! -“Anh phải quay về cho vợ anh xem…” -“Ặc, người ta làm tình phải giấu phải diếm, sao anh ngốc vậy?” Hắn thở dài, nàng nghĩ ngợi, khuôn mặt thoáng buồn với suy luận của mình: -“Em đoán không nhầm, anh chán vợ rồi hả, nên muốn dùng cách này li dị?” Những ngón tay kia vẫn không ngừng trêu chọc nơi nam tính, hắn điên, nhưng cố nén, lại thở dài… -“Không phải, anh muốn dùng cách này khiến cô ấy hận anh, mà quên anh đi…muốn cô ấy có cuộc sống hạnh phúc…” Bắt đầu nghi ngờ, tên này, có gì giấu nàng ư? Không giữ được bình tĩnh, nàng hỏi: -“Làm sao mà phải để vợ mình quên mình? Anh kì quá…” -“Haizz, lần trước anh có gặp tai nạn, sau đó có biến chứng, hôm nọ đi khám bác sĩ, bảo không sống được bao lâu nữa, anh sợ cô ấy không chịu nổi cú sốc này, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ anh phản bội cô ấy còn hơn…” Việt ăn một phát tát. Lan giận tím mặt tím mày. -“Mẹ kiếp, anh là thằng khốn nạn!” -“Chó chết này!” Chửi bới xong, ngồi khóc hu hu. Hắn cười sung sướng. -“Lần sau đừng lừa anh nữa, bé còn non và xanh lắm!!!” -“Anh…anh…” -“Đùa đấy, chết thế éo nào được!” Nàng giận, điên, uất, mà tội là mình gây chuyện, chẳng thể nào mà ăn vạ được. -“Đến đây em bé, lúc nãy còn hào hứng giảo hoạt lắm cơ mà!!!” -“Quên đi!” Chưa kịp chạy đã bị ai đó kéo lại, ăn thịt không thương tiếc. …. Sáng hôm sau, hai nàng gặp nhau, mặt nàng nào nàng đó méo xệch!!!
|
Chap 71: Ngoại truyện 2: Làm vợ ghen
Chưa bao giờ nàng ghen vì hắn cả. Thật bực bội mà! Nhất định, nhất định phải làm nàng ghen một lần, rồi bắt hắn trả giá như nào, hắn cũng chịu. Nghĩ là làm, hắn giao toàn bộ mọi việc cho Cẩm. Sáng ở công ty, nghĩ tối về nhà vẫn còn cười sung sướng! Kiểu này nàng không điên mới lạ! Ra khỏi xe, đường hoàng đi lên nhà, không một tiếng động. Căn nhà lạnh toát, không khí u ám. Tất nhiên hắn rất muốn thấy nàng ghen, nhưng không vì thế mà sơ suất, vẫn có người bảo vệ ngoài cổng, chúng nói nàng chưa hề rời khỏi nhà! Chắc chắn nàng ở trên phòng rồi! Mở cửa nhè nhẹ, Việt tưởng như tim mình bị ai đó đâm một phát rất mạnh. Mảnh thủy tinh bắn tung tóe… Những viên thuốc trắng rơi đầy sàn. Bức thư ngắn gọn cùng nét chữ run run đã nhòe đi: ‘Việt, vợ biết trái tim chồng đã không còn chỗ chứa cho vợ, tạm biệt!’ Nàng nằm đó, hơi thở yếu ớt. Hắn phát hoảng, xốc vợ dậy, chạy thật nhanh ra xe. Nàng mơ màng mở mắt, ngón tay run run vuốt ve khuôn mặt hắn: -“Là anh sao? Em đang mơ hay thật?” -“Thật, để anh đưa em đi bệnh viện, anh xin lỗi, vợ ơi…sẽ không sao đâu…” -“Không cần, anh đã có người khác, em cũng không muốn sống nữa…” Nàng thì thào. -“Không phải đâu, anh xin vợ, anh đùa thôi, tại anh muốn vợ ghen, anh thật ngu xuẩn…” Nàng cười hiền hòa, thiêm thiếp. Hắn khóc. Hắn sợ. Thật may, tới bệnh viện, bác sĩ khám, nói không cần rửa ruột, nếu thực sự bệnh nhân uống thuốc ngủ thì chỉ là lượng rất ít, ngủ lúc sẽ dậy. Hắn như trút được gánh nặng, từ đó không bao giờ dám làm vợ ghen nữa!!! ….. Chuyện ban sáng… Cầm tập ảnh nóng của chồng trên tay, nàng nghẹn, ức tới tận cổ. -“Mẹ cha nhà nó, Cẩm, chú nói cho chị, con này là con nào, con nào mà dám láo thế…” -“Chị, chị bình tĩnh, cái này như hai bên tự nguyện ý sao ý ạ…” -“Đàn ông thích hoa thơm cỏ lạ chị xử sau, nhưng con nào to gan đi phá hạnh phúc gia đình người khác hả, mày điều tra ngay cho chị…” -“Nhỡ cô ta không biết đại ca có gia đình rồi thì sao ạ, theo em chỉ cần tra anh cả thôi ạ” -“Ô hay cái chú này, sao chú bênh nó thế…” -“Em…em…” -“Tao nhất định tự tay cho nó một bài học, dám động vào tấm thân trong sạch của chồng bà, mẹ, giết không tha…” Đúng là chị cả, cá tính ngang ngược không kém anh cả! Cẩm lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan. Biết thế hắn đã chọn xừ con người mẫu nào ghép cho lành. Mà sợ chị không tin, đành phải lấy mặt con bé đang quen. Giờ hắn không làm thì chị ắt sẽ sai người khác làm. Mà giờ báo đại ca thì ăn đập là chắc. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách khai thật với chị. Chị cả nghe xong, khẽ nhếch môi cười, ra lệnh: -“Được rồi, chú về đi, chị hứa chuyện này không liên quan tới chú, coi như chị bị lừa đi.” Đoạn, nàng sai người đi mua thuốc ngủ. Tới gần giờ chồng yêu đi làm về, rắc rắc ra nhà, rồi đập vỡ chiếc cốc, viết lá thư tuyệt mệnh, chấm chấm vài giọt nước làm nhòe mực! Xong xuôi, để xõa tóc một cách phờ phạc, mệt mỏi, rồi nuốt một viên thuốc, đợi địch!
|
Chap 72: Ngoại truyện 3: Gà con ~Lan~
Cuộc sống của chúng tôi trôi qua vẫn nhẹ nhàng như vậy. Trâm Anh nghe nói lấy chồng bên Mỹ, không về nhà nữa, tôi rất ít gặp cô ấy. Hai và Út Linh cưới nhau, Út Linh luôn miệng nói, em ấy chỉ cưới Hai vì cái giống trong bụng, nhưng tôi thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Út khi nhìn Hai. Việt đã nói hết sự thật cho Tuyết Nhi, ba anh ấy nhiều năm nay đã giao hết công ty cho Hoàng Tú rồi biệt tăm ở nước ngoài, thực sự thì ba anh để lại tài sản một nửa cho anh, một nửa cho Tú. Nỗi hận trong lòng anh ấy, tôi biết từ lâu đã không còn. Tuyết Nhi lên làm tổng giám đốc của Golden Face, lo toan mọi việc lớn nhỏ. Đại Bàng Đen, xưa nay vẫn do Hai quản. Việc cần thiết anh mới ra mặt, nhưng dạo này anh ấy lười, cũng không ham hố dự án lớn, nên hầu hết thời gian anh đều ở nhà! Ở nhà làm gì? Còn làm gì nữa? Xây dựng chứ sao! Ngôi biệt thự chúng tôi đang ở kiến trúc kiên cố, nên xây thêm thì mất đẹp, Việt lại muốn có không gian rộng lớn cho con. Vì vậy, không còn cách nào khác, chúng tôi phải cho người vượt cái ao sau nhà. Một nửa ao, anh xây một cái hồ cá nhỏ, và một đầm thả sen. Một nửa ao, đủ xây cho con cái một thế giới riêng. Gần năm tháng thi công, chỉ có anh và thợ, tự tay anh ấy chọn sơn, gạch, đồ đạc, và khốn nạn nhất, là không cho tôi tham dự một cái gì hết, lấy lý do tôi mang bầu chứ…à mà quên mất, tôi đang có bầu, là một bé trai. Tôi nghĩ anh muốn tôi bất ngờ thì đúng hơn. Hôm đó, là ngày khánh thành, anh cầm tay tôi, dẫn vào khu của các con. Tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác! Bốn tầng, tổng cộng chia chín phòng nhỏ, một phòng lớn. Phòng to nhất ấy anh đặt tên là phòng Gia Đình. Anh nói, mai sau chúng tôi sẽ cùng nhau chơi bời ở đó, Khu của các con với biệt thự của vợ chồng tôi cũng được nối thông bằng đường đi gắn rất nhiều những con thú bằng sứ trong các bộ phim hoạt hình. Mỗi phòng nhỏ một phong cách, trông rất ngộ nghĩnh, trời ạ, chồng tôi xây cho con tôi, sao tôi nhìn mà nước mắt rơm rớm. Tôi cố ý nói tránh: -“Anh xây không sợ thừa à, làm gì mà nhiều con tới thế?” -“Cứ xây đấy, ít thì cho mỗi đứa vài phòng!” Tôi dựa vào vai anh, nhìn ngắm công trình mồ hôi nước mắt, mỉm cười: -“Lẽ ra chồng nên làm kiến trúc sư!” Anh sướng: -“Vợ đánh giá chuẩn đấy!!!” ….. Tôi nói ghét đẻ ở bệnh viện. Tôi ghét mùi ở bệnh viện, vả lại, tôi lạc gia đình bao nhiêu năm, cũng vì họ không cẩn thận trong công tác coi chừng trẻ sơ sinh. Bởi vậy, tôi ám ảnh, tôi rất sợ nếu nghĩ con mình cũng như mình. Là tôi tâm sự vậy thôi, không ngờ anh tâm lý tới mức, bố trí đầy đủ trang thiết bị ở nhà, thuê những bác sĩ giỏi nhất. Hôm đó là một buổi sáng mùa thu… Tôi đau tới chết đi sống lại, chửi bới loạn xạ. Cũng may, anh luôn bên tôi. Tôi thở gấp, anh cũng thở theo tôi, tôi mắng, anh đỡ lời, tôi cào cấu, anh chịu đựng. Có anh, cảm giác thực sự yên lòng! Khi nghe tiếng bé khóc, tôi mừng tới rơi nước mắt, anh thì gục vào vai tôi, thở hổn hển: -“Anh mệt quá vợ ơi!” Cái lão này, tôi đẻ chứ anh đẻ hả? Vậy đấy, vậy mà sau này, lần nào cũng thế, lần nào cũng là vợ khóc, chồng kêu mệt…Đúng là đồ con Vịt! …. Bé đầu tiên có tên ở nhà là Gà. Gà con là một cậu bé rất kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi chưa từng thấy đứa nào khéo mồm khéo miệng như thế! Lẻo mép gấp mấy lần ba nó! Cũng chỉ vì lẻo mép và thân với mẹ quá, nên bị thằng ba ích kỉ tống xuống ở nhà dưới cùng vú nuôi khi mới hơn một tuổi. Nó cũng khôn, lúc chồng tôi ở nhà, rất khuất phục, ngoan ngoãn. Cứ khi nào anh đi làm, là lững chững lững chững bò lên nhà trên với tôi. Có lúc tôi tiễn chồng đi làm, quay lại thấy con mình bé tý, trốn vú nuôi, cố gắng bò lên những bậc cầu thang tìm mẹ mà rớt nước mắt. Tôi bế cu cậu, mang lên phòng yêu chiều! Gặp mẹ là cậu thơm hết chỗ này tới chỗ kia, thậm chí cái chỗ chứa sữa cũng đòi sờ. Nếu ba cậu ta mà biết chắc cậu ta ăn đòn sớm, nhưng mặc kệ, mẹ cậu ta – là tôi đây, thương cậu ta, thế là đủ!!! Tiếc là cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra. Trăm lần hành sự thành công, cũng có lần thất bại. Hôm đó, ông chồng để quên tập tài liệu ở nhà, vào thấy thằng con quý tử đang vụng trộm, mắt lừ lừ, chẳng nói chẳng rằng, xách cổ tống thẳng. Mẹ con chúng tôi nhìn nhau, đau khổ vô cùng. Nói về cách dậy con, tôi luôn muốn trong nhà một người cương, một người nhu, và tôi chọn là người nhu, vì vậy, khi anh xử lý hay ra lệnh cho con cái, tôi không bao giờ can thiệp, tôi muốn anh có cái uy, như thế mai sau trẻ mới không làm loạn. Khi Gà con xuống hẳn nhà dưới, tôi mới cằn nhằn: -“Anh hơi quá đáng rồi, con còn nhỏ…lại không có người chơi, nó buồn…” Anh cười tinh ranh: -“Ừ, anh cũng đang định bàn với em, sản xuất thêm đứa nữa, để nó đỡ cô đơn mà lên làm phiền vợ anh…” -“Ý em…ý em không phải là thế…” Chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão ăn gọn. Trước ông chồng đẹp trai phong độ thế này, tôi làm gì có bản lĩnh mà chống đỡ, đành để ông thích làm gì thì làm thôi, hix! Thôi thì, đằng nào Gà con cũng cần có em mừ, một công đôi việc!!!
|
Chap 73: Ngoại truyện 4: Gia đình khó khăn ~Việt~
Năm tháng qua đi, chúng tôi giờ đã là một đại gia đình! 5h chiều. Tôi và vợ ngồi chơi trong phòng Gia Đình! Tôi chơi xếp hình với thằng Ếch, còn vợ tôi cho con Nhái ăn. Mấy đứa lớn hơn còn đi học. Tiếng cửa mở…cộng tiếng hét chói tai: -“BA MẸ…chúng con đã về!” Đấy là cặp sinh đôi của bọn tôi, Cún và Mèo, năm nay vừa vào lớp một. Bọn chúng luôn ồn ào như vậy, theo thông lệ thì khi về nhà, thằng Cún sẽ xà vào lòng vợ tôi, còn con Mèo chắc chắc sẽ quấn tôi, trẻ con mà… Lạ rằng hôm nay, vừa mới mở cửa phòng, hai đứa tranh nhau vợ tôi, tranh nhau ôm ấp, hôn hít. Kẻ làm cha như tôi có chút chạnh lòng. Một lúc, con Mèo òa khóc. -“Mẹ ơi, Mèo con thương mẹ lắm…” -“Cún cũng thương mẹ nhất trên đời…mẹ ơi mẹ có mệt không?” -“Mẹ ơi…mẹ ơi…” -“Mẹ ơi để con cho em Nhái ăn cho, mẹ nghỉ đi…” Vợ tôi cũng sốc không kém, liếc nhìn tôi, rồi lại cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi bọn chúng: -“Hôm nay Cún Mèo đi học vui không con? Con đi bộ về hay chú Cẩm đón?” -“Chú…chú tới trường đón bọn con, nhưng bọn con đi bộ từ ngõ vào mẹ ạ!” -“Vui lắm mẹ ạ, cô giáo dặn phải thương mẹ…” Thằng Cún cướp lười: -“Cô giáo nói mẹ vất vả, bọn con thương mẹ lắm…” Thầm nghĩ cô giáo này cũng tốt thật đấy, nhưng cô đã dậy mẹ vất vả sao không dậy luôn bọn chúng ba chúng cũng vất vả lắm chứ? -“Mẹ, mẹ…cô giáo nói tiền học thêm tháng sau miễn cho con và anh Cún…” Tôi bế thằng Ếch lại gần “đám đông”, ân cần hỏi: -”Sao cô lại miễn cho các con?” -“Vì cô bảo gia đình mình khó khăn ạ!” Bọn chúng trả lời rất hồn nhiên, mắt vẫn dán vào vợ tôi, coi như sự xuất hiện của tôi chỉ là hạt cát bụi trên sa mạc,….thiên vị quá đáng rồi nha!!! Vợ tôi bế Mèo vào lòng, ân cần hỏi: -“Sao cô nghĩ nhà mình khó khăn?” -“Con không biết!” -“Thế cô có hỏi gì con?” -“À, cô giáo hỏi vài câu về nhà mình…” -“Câu gì, con kể mẹ nghe xem…” -“Cô bảo ngoài Cún Mèo ra nhà mình có mấy chị em?” Tôi sốt ruột, hỏi con trả lời sao, nó đáp: -“Con trả lời còn 4 người nữa, ba mẹ có tất cả 6 con…đúng không mẹ?” -“Đúng, giỏi lắm…”
|
-“Cô còn hỏi ba mẹ làm nghề gì, để cô điền vào sổ liên lạc…” -“Cún Mèo có biết ba mẹ làm nghề gì không?” Vợ tôi hỏi các bé. -“Có chứ, con bảo cô mẹ em bán bánh…còn ba…còn ba…” Thấy nó ấp úng, tôi hơi bực, chả nhẽ con mình nó không biết cả nghề của mình ư… -“NÓI MAU” -“Anh cứ bình tĩnh nào, thế con nói ba làm nghề gì?” -“Con bảo…không phải con, anh Cún bảo ba chỉ ngồi nhà chơi máy tính, không đi làm…mà con thấy đúng mà…” Ặc? Con mới cái! -“Xong cô giáo còn bảo về phải thương mẹ, mẹ làm việc vất vả lắm…mẹ mệt nhọc nhưng vẫn cho chúng con cuộc sống ấm no” Phải nói, giờ phút này, hận, giận, ức, khí nóng phừng phừng…Vậy là, trong mắt cô giáo và bạn bè của Cún Mèo, vợ tôi biến thành người phụ nữ kham khổ vừa bán bánh, vừa nuôi 6 đứa con và chồng. Còn tôi, đường đường là đấng nam nhi, ăn bám vợ? Gia đình chúng tôi thế thì ai mà không nghĩ là hoàn cảnh cơ chứ? Dường như cảm nhận được sự ức chế của chồng, vợ tôi thủ thỉ: -“Ặc, các con nhầm rồi, nhà mình cũng không khó khăn, các con có nhà ở, thức ăn ngon, quần áo đẹp là nhờ ơn ba làm việc vất vả kiếm tiền, tất cả là nhờ ba hiểu không, MAU QUAY RA ÔM CẢM ƠN BA NHANH!” Gớm, đúng là vợ mình, một câu nói xoay chuyển thế sự, một câu nói khiến tôi ấm hết cả lòng. Bọn chúng lại sấn vào tôi, rối rít yêu thương, thằng Cún vẫn còn thắc mắc, nó hỏi: -“Ba ơi thế ba làm nghề gì đấy ba?” Vừa hay, Gà và Ngỗng đi học về, tôi quay sang, thử hỏi các con: -“Có ai biết ba làm nghề gì không?” Bọn chúng ớ người, con Ngỗng nhanh nhảu: -“Con biết, con biết…” Cuối cùng cũng có một đứa có hiếu, haizz… -“Hôm nọ nghe chú Hai nói ba là…là gì ý nhỉ…là …là …đúng rồi…ba là Chúa Tể, ba là Chúa Tể phải không ba?” Vợ tôi nhìn tôi, đôi mắt nàng đầy ngạc nhiên sửng sốt. Phải nói, tôi còn sửng sốt hơn. Thằng Ếch nhảy phỗng lên. -“A, em biết rồi, ba là Chúa Tể của những chiếc nhẫn…” Bọn còn lại mặt ngơ mày ngáo, nhìn tôi bằng ánh mắt kính nể, vợ tôi mặt đỏ như cà chua, hiệu ứng muốn cười mà phải nhịn đấy mà!!! -“Ba, ba ban con ít sức mạnh đi ba…” -“Ba, ba biết phép thuật không?” -“Chúng mày ngu, ba làm Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị, không phải Chúa Tể của những chiếc nhẫn…” -“Ai bao anh thế?” -“Ba, ba nói xem ba là gì? Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị có oai hơn Chúa Tể của những chiếc nhẫn không ba? Ba có sức mạnh không?” …. Bọn trẻ ríu rít tít mù! …. Tôi tới méo cả mặt, cũng may, sau khi chạy vào nhà vệ sinh cười sướng, vợ tôi cũng quay ra , phân tích: -“Ba không phải Chúa Tể, ba là Chủ Tịch- Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, hiểu không con? -“Chủ Tịch là gì hả mẹ?” Xem ra giải thích cho bọn oắt con hiểu quả khó khăn, vợ tôi đành đổi hướng: -“Thôi, khi nào có ai hỏi, thì trả lời ba là Doanh Nhân cũng được,…” -“Doanh Nhân là gì hả mẹ?” -“Là kinh doanh con ạ!” -“Kinh doanh là gì ạ?” …. Mệt người, tôi cũng nản. -“Mày muốn nói ba là chi thì nói, nhưng nhớ bảo ba là tiềm lực kinh tế chính của gia đình là được…” -“Tiềm lực kinh tế là gì hả ba?” Mệt, oải, nản…cuối cùng tôi và vợ thống nhất ai hỏi thì chúng sẽ nói ba chúng bán hàng, mẹ chúng bán bánh, nhà bọn con không khó khăn. Có lẽ, một ngày trong tương lai, chúng ắt tự biết! ****************** Buổi tối, sau khi cho con Nhái đi ngủ, tôi lên phòng, vợ tôi đã nằm sẵn trên giường, lả lơi lả lướt trong chiếc áo ngủ mỏng manh…máu nóng trong người tôi cứ gọi là hầm hập, cho tới khi nàng gọi: -“Hỡi Chúa Tể của những chiếc nhẫn, chàng hãy tới đây…Hãy đem cho em một chút sức mạnh đi nào!!!” … Vậy đấy, tôi bây giờ không chỉ là Vịt, mà còn là Chúa Tể của những chiếc nhẫn! Oai v~!!!
|