Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
|
|
"Ừ ~ thật thoải mái, Tuyệt, anh từng xoa bóp cho những người con gái khác sao?" Trong miệng Thủy Băng Nhu không che giấu được chút chua chua.
Vừa mới bắt đầu Hoàng Phu Tuyệt bởi vì thanh âm mập mờ từ trong miệng cô phát ra mà ham muốn lại bùng lên đến cực hạn, há biết nửa câu sau lại khiến cho mặt anh tối hơn phân nửa, bất đắc dĩ lên tiếng: "Nha đầu này, nghĩ đi đâu, thật muốn mổ xẻ cái đầu nhỏ của em ra, xem thật kỹ một chút xem hình dạng nó thế nào, trừ em ra, anh làm gì còn có cô gái nào nữa."
Bé con của anh đem anh trở thành cái gì, anh cũng không phải là Ngưu Lang, ai, thật rất bất đắc dĩ, ai bảo anh thích cô bé này? Hơn nữa còn yêu cô yêu chết đi sống lại, sống tới lại chết đi.
"Cái đó, ai bảo kỹ thuật của anh tốt như vậy, thật rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm chứ gì nữa." Thủy Băng Nhu quay qua chỗ anh không nhìn thấy được khẽ lè lưỡi một cái thật đáng yêu, trong mắt có nụ cười không che giấu được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thủy Băng Nhu từ trong chăn liền bị người ta đào lên, giữa lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người giúp cô tắm, đôi con ngươi như nước của cô mở ra, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phu Tuyệt.
"Đã tỉnh rồi? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu hỏi, động tác tay không chút nào dừng lại.
"Hả? Anh ở đây làm gì? Làm sao anh lại ở chỗ này?" Thủy Băng Nhu mơ hồ hỏi.
"Ha ha ha. . . . Giúp em tắm, em chẳng lẽ quên hôm nay là ngày nào sao?" Nha đầu của anh thật rất mơ hồ, anh đã ăn đậu hũ của cô cả nửa ngày, cô đều còn không có phản ứng kịp, nhưng mà anh sẽ không cố ý nhắc nhở cô, đây là phúc lợi anh thật vất vả mới lấy được, đương nhiên là muốn hưởng thụ thật tốt.
"Hôm nay? Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, ừm ~ a. . . Ừm ~, anh đi ra chút!" Thủy Băng Nhu bị trêu chọc không kiềm được thân ngâm ra tiếng, nhất thời tỉnh táo lại, hai tay che bộ ngực nói lắp bắp.
"Ha ha ha. . . . Được, anh lập tức đi ra ngoài, em không cần phải tắm quá lâu đó, nếu không nước lạnh sẽ cảm, y phục của em anh để ở đây." Hoàng Phu Tuyệt vừa nói vừa đi ra, anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, thật ra thì toàn thân cao thấp của cô anh cũng đã nhìn qua mấy lần.
"Ai yêu, thật là mắc cỡ đó, ưmh ưmh ưmh. . . . . Đợi lát nữa ra ngoài mình sao dám nhìn mặt anh ấy đây." Thủy Băng Nhu bụm mặt lẩm bẩm.
Đứng ở cửa phòng tắm Hoàng Phu Tuyệt nghe được lời của cô..., khóe miệng không che giấu được giương lên, từ trong lồng ngực tuôn ra tiếng cười chấn nhân.
|
Hihi. Hay chết dj dk ak. Hay k ns hết dk lun. Tg oi hay wa dj
|
NGƯỜI YÊU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC XÃ HỘI ĐEN Tác giả: Quân Tử Hữu Ước Chương 66: Hôn Lễ (Hạ) Ads Thủy Băng Nhu ở bên trong phòng tắm kỳ kỳ cọ cọ kéo dài thời gian khá lâu, vẫn ngượng ngùng không chịu đi ra ngoài.
"Ha ha ha. . . . . Nha đầu, Em còn muốn ở trong đó bao lâu nữa? Hả? Nếu em còn không ra anh sẽ đi vào đó." Hoàng Phu Tuyệt đứng ngoài cửa phòng tắm cười cười nói.
"Được rồi, em sẽ ra ngoài" Thủy Băng Nhu lo lắng nói, sau đó vội vội vàng vàng sửa sang xong y phục, mở cửa phòng tắm, chầm rì rì đi ra ngoài, lúc này mặt vẫn còn đỏ như quả cà chua, không biết là bởi vì vừa tắm xong, hay bởi thẹn thùng.
"Ha ha ha. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt đi tới hôn một cái lên môi của cô, ôm ngang eo cô, đi tới phòng thay quần áo.
Thời điểm đi vào phòng thay quần áo, một đám nhân viên hóa trang từ cửa bên kia cũng tự động tiến vào, cung kính cúi người chào bọn họ, sau đó đứng đợi ông chủ an bài.
"Trước tiên em trang điểm đã được không? Hả? Anh đi thay quần áo, một lát sẽ quay trở lại." Hoàng Phu Tuyệt đặt ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, dịu dàng nói.
"Ừm." Thủy Băng Nhu khéo léo gật đầu một cái.
Lúc này Hoàng Phu Tuyệt mới yên tâm đi ra khỏi phòng.
"Phu nhân, để chứng tôi trang điểm cho ngài." nhân viên hóa trang đứng ở bên cạnh cung kính nói, vì vậy tất cả mọi người vây chung quanh Thủy Băng Nhu, bắt đầu ở trên người cô bôi bôi trét trét.
Hồi lâu sau, thợ trang điểm mới đưa Thủy Băng Nhu đã hóa trang xong xuống đại sảnh, người làm tại chỗ không ai không lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Hoàng Phu Tuyệt kích động nhìn cô đi về phía anh.
Thật là đẹp! Trang điểm cô dâu khiến cho gương mặt của cô tỏa sáng, những thứ ngọc trai lóe sáng xinh đẹp kia ở khóe mắt và bên má cô càng làm tăng thêm hiệu quả, cánh môi thủy nộn khiến cho hình dạng đôi môi vốn đã xinh đẹp của cô càng thêm mê người. Áo cưới với chất vải mềm mại dính vào trên người cô, khiến cho đường cong lả lướt của cô hoàn toàn lộ rõ.
Thủy Băng Nhu ở đầu bậc thang liền thấy Hoàng Phu Tuyệt , lòng của cô không khống chế được bùm bùm nhảy loạn, anh thật rất anh tuấn, âu phục màu trắng bao bọc lấy dáng người to lớn của anh, mái tóc kiêu ngạo bướng bỉnh lúc này đã được chải gọn đen bóng mượt mà, càng thêm giống như một công tử văn nhã!
Thủy Băng Nhu đi xuống dưới lầu, đưa tay ra cho anh.
"Nha đầu, em thật là đẹp!" Hoàng Phu Tuyệt khẽ rì rầm bên tai cô, cố ý phun hơi thở ấm áp vào tai cô, chọc cho khuôn mặt của nàng nóng bừng, trở nên đỏ ửng, vô cùng dễ thương!
Hoàng Phu Tuyệt ôm ngang lấy eo cô đi ra ngoài!
*
Bên trong một gian phòng âm u, một bóng lưng to lớn ngồi ở trước mặt bàn làm việc, trong tay đang kẹp một cây đốt khói, tàn thuốc tỏa ra điểm điểm sáng đỏ, khói thuốc từng vòng bay lên, quanh quẩn. . . . . .
Dùng sức khẽ hít, nhả ra khói mù nhàn nhạt.
Một thuộc hạ đứng bên cạnh hắn cung kính nói: "Chủ tử, hôm nay là ngày Thủy tiểu thư kết hôn, địa điểm ở giáo đường lớn nhất thành S "Giáo đường Thánh Tâm’."
Dứt lời, không khí trong phòng dường như rất uỷ dị, bóng lưng to lớn ngồi ở phía trước bàn làm việc, hồi lâu sau mới phát ra thanh âm: "Đem "Mã chi tâm" trong két bảo hiểm của ta làm quà tặng lễ thành hôn của cô ấy, mặt khác chúc cô ấy hạnh phúc!"
"Dạ, vậy. . . Những ám vệ ở trong bóng tối bảo vệ Thủy tiểu thư có cần phải rút hết đi hay không?" Thuộc hạ nghe được bóng dáng to lớn phân phó, hô hấp hơi chậm lại, cung kính hỏi.
Không nghĩ tới chủ tử thế nhưng đem "Mã Chi Tâm" tặng cho Thủy tiểu thư, phải biết "Mã Chi Tâm" không chỉ đơn thuần là một loại châu báo có giá trị liên thành, mà chính là tượng trưng cho vị trí nữ chủ nhân trong bang, này. . . . . . Thủy tiểu thư không phải đã kết hôn rồi sao? Tại sao còn đưa cho cô ấy? Thuộc hạ càng nghĩ càng không hiểu, nhưng là lòng riêng của chủ tử không phải hắn có thể đoán được!
"Không cần, những người đó vẫn cứ ở chỗ tối bảo vệ cô ấy đi!" Bóng dáng to lớn nói xong, phất phất tay.
Thuộc hạ nhận lệnh thối lui ra khỏi căn phòng, lúc này bóng dáng to lớn trên ghế xoay mới từ từ xoay người lại, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một chút thương cảm.
Mạc Hàn từ trong túi quần lấy ra một cái khăn lụa màu trắng, tay vuốt ve tựa như bảo bối, đây là khăn tay ngày đó hắn ở trong bệnh viện tỉnh lại, buộc ở trên cánh tay bị thương của hắn, bên trong cho đến bây giờ vẫn còn như phảng phất một chút hương thơm thuộc về cô ấy.
"Nhu, nhất định phải hạnh phúc đó, nếu không tôi sẽ bất chấp tất cả đoạt lại em từ bên người hắn."
|
Hôm nay hôn lễ được cử hành bí mật tại giáo đường lớn nhất thành S, khách mời tới tham gia hôn lễ đều là một ít nhân vật lớn có mặt mũi, còn có bàn bè ở trường của Thủy Băng Nhu, hôn lễ đối với bên ngoài chỉ truyền ra một chút thông tin, không có ai biết phu nhn của tổng gim đc "Tập đon Thnh Hong" rt cuộc trng nh thế no, thật ra th Hong Phu Tuyệt từ rt sm đã cho ngời phong tỏa mọi tin tức, mục đích lm nh vậy chính l mun bảo vệ Thủy Băng Nhu thật tt.
"Tiu Nhu, chúc mừng bạn! Hm nay, bạn thật l đẹp đ!"
"Tiu Nhu, chúc hai ngời trăm năm hòa hợp!"
Lý Hiếu Huyn v Lăng Tm mặc o phù du cùng nhau chn thnh chúc phúc.
"Chúc mừng bạn, Tiu Nhu, chúc bạn hạnh phúc!" An Đng Ngh ở bn cạnh thu hồi tinh thần chn nản, tự đy lòng ni.
"Ha ha ha. . . . . . Cm ơn cc bạn!" Thủy Băng Nhu cảm động gật đầu.
"Chúc mừng bạn!"
"Đầu bạc răng long!"
Cng ngy cng nhiu lời chúc phúc vang ln bn tai c, c cời hạnh phúc gật đầu.
"Nha đầu, th ra l em ở đy, hn lễ sp bt đầu rồi, đi thi!" Hong Phu Tuyệt gật đầu vi mọi ngời một ci, m Thủy Băng Nhu lin đi v phía hội trờng.
"Hong, chị du, chúc hai ngời răng long đầu bạc!" Giữa đờng, Lạc Tn Thần đi ti, ly tay vỗ vỗ bả vai Hong Phu Tuyệt ni.
"Ha ha ha. . . . Cám ơn!"
Khúc nhạc cử hành hôn lễ vang lên, Thủy Băng Nhu mặc áo cưới màu trắng noãn nhẹ nhàng khoác tay Lạc Nam Thiên, cha của Lạc Tân Thần người bạn tốt nhất của Hoàng Phu Tuyệt đi vào lễ đường, bởi vì cô và Hoàng Phu Tuyệt đều là cô nhi, không biết cha mẹ mình là ai, vì vậy Thủy Băng Nhu không thể làm gì khác hơn là khoác tay vị trưởng bối này đi hết đoạn đường độc thân cuối cùng.
Tất cả cũng đã không còn quan trọng, sau này bọn họ sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, không bao giờ rời xa nhau.
Lạc Nam Thiên nhàn nhạt cười, đối với bằng hữu tốt này của con trai, ông vô cùng tán thưởng, oai hùng như một vị thần, thông minh tài trí hơn người cộng thêm hung ác thủ đoạn đã qua tôi luyện tạo nên địa vị hôm nay của hắn, sự xuất hiện của hắn như một vị thần. Vốn tưởng rằng một người đàn ông như vậy, trên đời sẽ không có một người phụ nữ nào níu giữ được hắn, không nghĩ tới hắn sẽ chung tình như thế.
Năm đó mới chỉ là một cậu thanh nhiên hai mươi tuổi đã có dự định về nửa kia trong tương lại của mình, hơn nữa còn đặc biệt xây một tòa lâu đài nuôi cô bé, có thể thấy tiểu tử này là một người có bao nhiêu phúc hắc.
Đi tới trước mặt cha xứ, Lạc Nam Thiên cười đem tay Thủy Băng Nhu giao cho Hoàng Phu Tuyệt, cất cao giọng nói: "A Tuyệt, chúc mừng con, chúc mừng con có thể cùng ngươi con yêu kết thành bầu bạn, chúc các con đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm!"
Hoàng Phu Tuyệt đặc biệt đáp lại ông bằng một cái cười tươi, gật đầu một cái, sau đó đắm đuối đưa tình nhìn Thủy Băng Nhu.
Hoàng Phu Tuyệt nắm tay Thủy Băng Nhu đi từ từ đến trước mặt cha xứ.
"Hoàng Phu Tuyệt, con có nguyện ý cưới tiểu thư Thủy Băng Nhu làm vợ không?"
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng cười một tiếng: "Con nguyện ý!"
"Vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận nghèo hèn giàu sang, con cũng sẽ cùng tiểu thư Thủy Băng Nhu không bao giờ rời xa nhau chứ?"
Giọng người đàn ông cương quyết: "Con nguyện ý!"
Nghe được giọng khẳng định của anh, trong tròng mắt Thủy Băng Nhu hơi nước như sương mù, cười hạnh phúc.
"Nước Băng Nhu, con có nguyện ý gả cho Hoàng Phu Tuyệt tiên sinh làm vợ không?"
Thủy Băng Nhu gật đầu một cái: "Con nguyện ý!"
"Vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận nghèo hèn hay sang quý, con cũng sẽ cùng Hoàng Phu Tuyệt tiên sinh không xa không rời chứ?"
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng nắm tay của cô cho cô thêm dũng khí.
Thủy Băng Nhu không tự kiềm chế được gật đầu khàn giọng nói: "Con nguyện ý!"
"Như vậy hiện tại ta tuyên bố, Hoàng Phu Tuyệt tiên sinh cùng tiểu thư Thủy Băng Nhu chính thức kết làm vợ chồng! Cô dâu chú rể chính thức trở thành sinh mạng nhất thể, chú rể trong máu có cô dâu, cô dâu trong máu có chú rể, về sau cùng nhau vượt qua cuộc sống tương lai tốt đẹp mà hạnh phúc."
Ở cha xứ và các vị bạn tốt chúc phúc, Hoàng Phu Tuyệt và Thủy Băng Nhu trao đổi nhẫn cưới.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người đứng dậy chúc phúc cho đôi tân nhân.
"Chú rể, con có thể hôn cô dâu của con rồi."
"Hôn cô dâu! Hôn cô dâu! Hôn cô dâu. . . . . ." Nghe được lời của cha xứ, mọi người vỗ tay ồn ào nói.
Hai tay Hoàng Phu Tuyệt ôm hông của Thủy Băng Nhu, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, đầu lưỡi không nhịn được nhảy múa cùng đầu lưỡi ngọt ngào của cô, không thèm để ý chút nào tới ánh mắt của mọi người.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới buông Thủy Băng Nhu thở hổn hển ra, chung quanh nhất thời vang lên rất nhiều tiếng huýt sáo, còn có ồn ào lên tiếng trêu chọc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Băng Nhu đỏ lựng lên, đầu tựa vào trước ngực Hoàng Phu Tuyệt, không biết phải làm sao.
"Ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt nhìn tình cảnh này, tiếng cười trầm thấp từ trong miệng tràn ra.
"Anh còn cười, đều tại anh, khiến cho mọi người chê cười." Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng đấm đấm vào ngực của anh, nhỏ giọng gắt.
"Ha ha ha. . . . . . Dạ dạ dạ, đều là lỗi của vi phu, tân nương của anh đừng nóng giận, hả?" Hoàng Phu Tuyệt bắt được tay cô cưng chìu nói.
"Cô dâu, con có thể hôn chú rể của con rồi." Tiếng của cha xứ lại lần nữa vang lên.
"Hôn chú rể! Hôn chú rể! Hôn chú rể! . . . . . ." Mọi người trong giáo đường cười hô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thủy Băng Nhu khẽ ngẩng lên, thẹn thùng hôn một cái lên má phải anh tuấn của anh.
"Hiện tại ta tuyên bố kết thúc buổi lễ!"
"Đưa vào động phòng! Đưa vào động phòng. . . . . ." Mọi người ở chỗ này cười hô.
Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy gương mặt đỏ có thể rỉ ra máu của Thủy Băng Nhu rời khỏi giáo đường.
Sau đó phụ tá Lý Khang sắp xếp cho mọi người đến một khách sản cao cấp mang danh của "Tập đoàn Thánh Hoàng" tiếp tục uống rượu mừng.
|
NGƯỜI YÊU CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC XÃ HỘI ĐEN Tác giả: Quân Tử Hữu Ước Chương 67: Ngã Lòng Ads
Trong giáo đường huyên náo, trên nét mặt mọi người đều mang nụ cười, thật lòng vui mừng thay cho đôi vợ chồng mới cưới này, nhưng không ai phát hiện một người thanh niên ngồi ở hàng ghế cuối cùng của giáo đường đang nhìn về phía cô dâu, tròng mắt chứa đầy sự chán nản.
Thấy cô dâu và chú rể đã rời khỏi giáo đường, chàng trai ngồi ở hàng ghế sau cũng đứng lên, đi ra ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp rực rỡ chiếu rọi trên thân thể hắn, vừa vặn bao phủ lên gò má anh tuấn hoàn mĩ của hắn.
"Đây là quà cưới tôi tặng cho tiểu thư Thủy Băng Nhu." Hắn đi tới lối ra, đem một cái túi nhỏ quà tặng xinh xắn đã được gói cẩn thân giao cho nhân viên tổ chức.
"Cám ơn ngài, xin hỏi tên của ngài là?"
Chàng trai miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo: "An Đông Nghê!"
"Được, cám ơn ngài!" Nhân viên tổ chức chăm chú nhớ kỹ tên của người thanh niên.
Người trai trẻ sải bước đi ra bên ngoài lễ đường, gió nhẹ nhàng thổi, những cánh hoa anh đào bay múa, bay xuống vương trên lọn tóc ngắn trước trán hắn, sau đó lướt qua ngũ quan tuấn mỹ, cuối cùng dọc theo xương quai xanh khêu gợi trượt vào trong áo sơ mi trắng của hắn.
An Đông Nghê chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt ái mộ của đông đảo động vật giống cái ở chung quanh, trực tiếp đi về phía chiếc Ferrari màu đen đẹp mắt đậu bên cạnh lễ đường.
Trên xa lộ cao tốc rộng rãi xe cộ chạy như nước chảy, nhất là một chiếc xe Ferrari màu đen mở mui trần, vượt qua hết trạm kiểm soát này tới trạm kiểm soát khác, bỏ xa tất cả những chiếc xe khác, giống như như một tia sao băng vụt qua.
Trên xe An Đông Nghê để mặc cho gió lớn vù vù tùy ý thổi tung mái tóc ngắn đen nhánh của hắn, ở trên xa lộ cao tốc rộng rãi này ngược lại hiện ra một loại hơi thở cuồng dã, mê hoặc ánh mắt của người đi đường.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể nhớ lại hết thẩy những thứ có liên quan đến cô, cô gái giống như thiên sứ đó, gặp gỡ cô từng chút từng chút còn bên tai, vốn cho là hắn còn có cơ hội, không biết vừa bắt đầu trái tim hắn liền nhất định chịu tổn thương, nhưng yêu cô hắn cũng không hề hối hận, ít nhất hắn đã biết cảm giác yêu một người là như thế nào.
Hắn thừa nhận người đàn ông kia thực sự rất ưu tú, có lúc ngay cả bản thân hắn cũng có chút cảm giác tự ti, Tiểu Nhu đứng chung một chỗ với anh ta thế nhưng chết tiệt tương xứng, hắn vô cùng ghen tỵ, nhưng là vừa không thể làm gì, bởi vì người kia đã bước vào thế giới của cô ấy trước. Nếu như có kiếp sau, hắn nhất định phải gặp cô trước, sau đó trói chặt cô lại bên người, đời này, hắn chỉ có thể đặt cô ở chỗ sâu nhất trong lòng.
Két một tiếng, chiếc Ferrari màu đen vững vàng dừng lại. An Đông Nghê mở cửa xe, bóng dáng cao lớn lập tức đứng ngay trước cửa quán bar sang trọng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ lạnh nhạt nhìn nhìn đám người qua lại, áo sơ mi trắng bao bọc lấy dáng người to lớn của hắn, rất bắt mắt, chung quanh thậm chí có một ít phụ nữ nhìn hắn hai mắt lóe sáng, nhỏ giọng bàn luận, khuôn mặt đầy vẻ si mê.
An Đông Nghê giao chìa khóa xe cho anh bạn trẻ ở bãi đậu xe bên cạnh, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, đi thẳng về phía quầy bar, bóng dáng ưu nhã giống như một hoàng tử quý tộc.
"Rất đẹp trai nha, anh ta là công tử nhà nào thế? Sao chưa từng gặp qua."
"Thật đẹp trai ngây người, đây là minh tinh mới xuất hiện sao? Ai nha, nhanh đi xin anh ta chữ ký mới được!"
"Chờ tôi với, tôi cũng muốn đi, nếu có thể lọt vào mắt xanh của anh ta thì tốt quá."
"Hừ, người như cô, xếp hàng chờ đi!"
"Ai, lời này của cô là có ý gì? Xem thường người đúng không?"
"Có biêt mặt chứ ý tứ không, hừ, anh ta là của tôi, ai cũng đừng mơ."
Càng ngày càng nhiều nữ giới ra nhập đội ngũ chiến tranh, mà lúc này đương sự lại đang nhàn nhã ngồi trên một cái ghế chân cao trước quầy bar uồng ly rượu tây loại mạnh nhất.
"Lấy rượu mạnh nhất của tiệm ra đây." An Đông Nghê uống xong nửa bình rượu một chút cảm giác say cũng không có, thở mạnh nói với người bán rượu.
Sao nghĩ muốn say mà lại khó đến thế, bình thường hắn vẫn kiêu ngạo vì tửu lượng tốt, hôm nay thế nhưng để cho hắn hận đau muốn chết, không uống say, trong đầu óc hắn sẽ vẫn xuất hiện cảnh tượng bọn họ ân ái hạnh phúc, những thứ hình ảnh kia khiến cho hắn ghen tỵ muốn chết.
"Tiên sinh, rượu của ngài!" Người bán rượu đưa lên một ly Vodka mạnh nhất trong tiệm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn một chút đám phụ nữ ở chung quanh rục rịch chộn rộn, sau đó lại quay lại với công việc của hắn.
"Tiên sinh, đi một mình sao? Không ngại mời tôi uống ly rượu chứ!" Người phụ nữ một thân váy thấp ngực đỏ rực như lửa to gan dựa vào gần, tay mềm mại không xương ôm cổ của An Đông Nghê, giọng nũng nịu nói.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bốc lên không vui, An Đông Nghê hung hăng ngăn lại cổ tay của người phụ nữ đang leo lên cổ hắn, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt giảm xuống, đám động vật giống cái đang chộn rộn ở xung quanh cũng đều liên tiếp rùng mình một cái, cái tư tưởng muốn đến gần lúc trước ở trong đầu chợt ngưng lại.
Không thể tin được người đàn ông một bộ dáng giống như thân sĩ này thế nhưng đẩy ngã cô gái kia trên mặt đất, người phụ nữ trên mặt trang điểm rất đậm làm bộ nức nở, trong đôi mắt to vài giọt nước mắt ở nơi khóe mắt đảo quanh thật đáng thương, thế nào cũng không chịu rớt xuống, hình ảnh này chọc người trìu mến làm cho đám động vật giống đực ở đây hận không được nhào qua hung hăng ôm giai nhân vào trong ngực mà thương yêu.
Người đàn ông trước mắt này cũng quá không biết tốt xấu, lại đi đẩy người đẹp ngã xuống đất, có mấy người đàn ông ở bên cạnh không nhịn nổi nhỏ giọng mắng, nếu là bọn họ có một phụ nữ xinh đẹp như thế này đưa tới cửa, bọn họ có chết cũng rất sẵn lòng.
Ánh mắt An Đông Nghê nhíu lại, trong lúc vô hình sự lạnh lùng bén nhọn làm chấn kinh đám đàn ông đang tức giận bất bình ở bên cạnh, người đàn ông trước mặt này thật quá kinh khủng, một ánh mắt sắc bén sẽ khiến cho người ta toàn thân rét run, đây không phải người mà bọn họ có thể chọc nổi nha, mọi người rối rít lui ra, chỉ lưu lại duy nhất An Đông Nghê vẫn đang tiếp tục uống rượu và người phụ nữ xinh đẹp đang diễn trò kia.
"Làm sao anh có thể không có phong độ thân sĩ như vậy?" Trên đất người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều oán trách. Vươn ra một đôi tay thon phấn hồng, mong đợi nhìn An Đông Nghê, hi vọng hắn có thể kéo cô ta một cái, cô ta cũng không tin trên thế giới còn có người có thể coi như không thấy vẻ kiều diễm của cô ta.
Chậc ~ phong độ thân sĩ? Trên thế giới trừ cô gái kia, không có ai đáng giá để hắn dùng phong độ thân sĩ đối đãi, An Đông Nghê không để ý tới lời oán trách của người phụ nữ trên đất kia, tiếp tục buồn bực uống rượu của hắn.
Giờ phút này trong giáo đường.
"Đã tìm được chưa?" Tư Đồ Huy thở hổn hển hỏi.
"Không có, kể từ sau lúc cô dâu chú rể rời đi cũng đã không thấy Nghê rồi, cậu ấy đến tột cùng đã chạy đi đâu? Đáng chết, lẽ ra ngay từ đầu phải chú ý đến cậu ấy hơn." Âu Dương Tuấn buồn bực nói.
"Cậu ấy sẽ không đi cướp cô dâu chứ? Có lẽ cậu ấy chỉ đi trước thôi, không phải đi tìm chết nha, Hoàng Phu Tuyệt là ai chứ, há có thể dễ dàng như vậy để cho cậu ấy cướp đi cô dâu." Tư Đồ Huy lo lắng đi tới đi lui.
"Theo như mình biết, cậu ấy biết Tiểu Nhu yêu Hoàng tiên sinh, coi như cậu ấy có đi giành, Tiểu Nhu tất nhiên sẽ không đi theo cậu ấy, hiện tại cậu ấy có thể đang đau lòng trốn ở một nơi nào đó, các cậu là anh em của cậu ấy, có biết nơi nào mà cậu ấy thích nhất không?" Lý Hiếu Huyên ở bên cạnh phân tích nói.
"Nơi thích nhất? Có nha, chẳng lẽ là đi tới đó rồi sao?" Âu Dương Tuấn suy đoán nói.
Hai mắt Tư Đồ Huy bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Hiếu Huyên, suy nghĩ đến xuất thần.
|