Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận
|
|
Sun đặt nó ngồi hang ghế sau chiếc BWM. Cẩn thận cởi áo khoác ngoài đồng phục làm gối đầu cho nó. Không biết anh lấy đâu ra cái áo lông trắng tinh đắp cho nó. Cái mũ lưỡi trai đã bị anh ném đi rồi.
_ Snow sao vậy? – Wild ngồi ghế lái hỏi. _ Không biết nữa! – anh cũng có chút mệt mỏi. Lại thấy nó đột ngột ngất đi như vậy khiến anh cảm thấy lo lắng. Xe bắt đâu chạy đên bệnh viện Hy Vọng. _ Hồi nãy là cậu gọi điện cho nó đúng không? - Sun hỏi. _ Đúng vậy có việc gì sao? – Wild vừa lái xe vừa nói. _ Tại anh thấy nó nghe điện thoại của cậu xong thì có vẻ không vui. – Sun giải thích. _ Haizzz… chị ấy vui sao nổi! Wild im lặng một chút rồi nói: _ Đám tin tặc lại tiếp tục khoét được 1 triệu USD mà. – Wild có chút khổ não nói. _ Vẫn chưa điều tra ra à? – Sun hỏi. Anh cũng biết bọn tin tặc này bắt đầu hoạt động từ 2 tháng trước và đã không ngừng hack máy tính ngân hàng và khoét đi một khoản tiền lớn. Không những thế mà còn thả một loại virus tên là Just Game Over. Con virus này không ngừng ăn cắp dữ liệu và phá hủy các hệ điều hành máy tính mà nó xâm nhập. Các nhà trức trách cũng như lực lượng quản lý an ninh mạng. _ Ukm. Chị ấy mới được lệnh phải bắt tụi tin tặc này! – Wild nói. 2 tháng trước, nó cũng được biết tin nhưng không nhúng tay vào. Lúc đó nó đang lo việc công ty nên không tham gia vào vụ việc này.
Chẳng mầy chốc đã tới bệnh viện. Sun bế nó vào bệnh viện còn Wild thì đi giải quyết công việc. Nó ngất nên anh phải giải quyết hết công việc đáng ra nó phải làm.
Samy khá ngạc nhiên khi thấy Sun bế nó. Cô đi giải quyết việc công ty vào bệnh viện thì bắt gặp Sun. Cô tiến lại hỏi: _ Cô ấy bị sao vậy? _ Không biết nữa! Tự nhiên bị ngất! – Sun nói có chút buồn xen lẫn lo lắng. _ Cô ấy sẽ mau khỏe thôi! – Samy an ủi Sun. _ Mẹ em sao rồi? – Sun vừa bế nó đến phòng bệnh đã sắp xếp trước vừa hỏi Samy. _ Mẹ em tỉnh rồi. Mẹ em nói cảm thấy khỏe nhiều rồi. – Samy nói trong ánh mắt lộ rõ sự vui mừng và hạnh phúc. _ Em nhớ chăm sóc mẹ thật tốt. Anh sẽ kiểm tra cho mẹ em. – Sun nói.
Bất giác anh lại nghĩ đến nó. Lúc đó nó còn nhỏ chưa được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, thì lại phải chứng kiến cảnh cha mẹ chết ngay trước mặt mình. Dù cha mẹ đã dặn là phải sống hạnh phúc nhưng nó vẫn muốn trả thù. Vì được chứng kiến nên nó mới quyết tâm trả thù đến vậy. Đổi lại là anh, anh cũng vậy. Anh không biết làm gì hơn ngoài việc lo lắng và quan sát nó. Nó dường như không cần ai chăm sóc.
Sun trầm âm không nói, Samy cũng không tiện lên tiếng. Hai người lặng lẽ đi bên nhau. Trên hành lang chỉ phát ra tiếng giày rất nhỏ.
_ Tới phòng bệnh mẹ em rồi. – Samy đột ngột lên tiếng phá vỡ sự im lặng. _ Ukm. – Sun nói rồi bước tiếp sang phòng bên cạnh. Cửa đang mở nên anh bước vào và đặt nó xuống giường luôn.
Anh không để ý là Samy đang đứng ngoài cửa nhìn anh. Thấy anh đã sắp làm xong, cô nhanh chóng về phòng bệnh của mẹ mình. Cô im lặng đến, im lặng đi.
Anh đứng đó trầm ngâm nhìn nó. Nó ngủ rất bình yên không mộng mị.
“ Có lẽ đây là giấc ngủ bình yên nhất của nó trong nhiều năm nay. “ – anh nghĩ. Càng nghĩ anh lại càng thương nó nhiều hơn. Làm sao mà anh không biết từ ngày đó đến nay nó luôn gặp ác mộng. Dù biết nhưng anh không cách nào giúp nó được. Rồi anh đi du học. Ngày anh đi nó không ra tiễn. Anh biết nó không muốn nói câu tạm biệt.
Anh thương nó nhưng không biết phải làm gì cả. Nó quá hoàn hảo. Nó có thể làm mọi việc nó muốn. Trong y học, nó còn giỏi hơn anh. Anh cảm thấy bất lực trước cô em gái này.
Anh cứ đứng như vậy cho tới khi chân bị tê thì anh mới dứt ra khỏi dòng tư tưởng. Anh nhanh chóng gọi người đến kiểm tra cho nó. Anh lầy đồ sang phòng bệnh của mẹ Samy để khám lại.
Anh khám xong cho mẹ Samy cũng đúng lúc bác sĩ khám xong cho nó. Bác sĩ nói với anh nó ngất là do lao lực quá nhiều, cơ thể mệt mỏi, thần kinh căng thẳng quá mức dẫn đến ngất. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều và ăn uống điều độ sẽ không sao.
Anh nghe xong thì càng buồn và lo lắng hơn. Đứng nhìn nó một chút rồi anh đi ra khỏi phòng. Anh ra đúng lúc Samy ra ngoài.
Anh đi đến chỗ Samy. Samy nói: _ Mẹ em vừa ngủ. Cô ấy không sao chứ? _ Không ngiêm trọng lắm. Em ấy lao lực quá nhiều thôi. – Sun buồn buồn nói. _ Đi uống nước đi. Chắc anh cũng mệt. – Samy nói. Vậy là hai người cùng sang quán nước đồi diện bệnh viện. Họ rất hợp nhau. Họ có cùng sở thích. Hoàn cảnh cũng gần như nhau. Họ kể cho nhau nghe về những kỷ niệm của mình.
Thật ra, lúc trước, Samy cũng có một gia đình hạnh phúc. Cô có cha và mẹ yêu thương cô hết mực. Nhưng rồi một ngày, cha cô đưa giấy ly hôn cho mẹ cô. Cha cô nói là ông chán mẹ cô nên không muốn ở cùng mẹ con cô nữa. Ông sẽ ra đi và để lại tất cả cho mẹ con cô. Mẹ cô lúc đầu không chịu. Nhưng sau khi ông nói những lời rất tàn nhẫn, mẹ cô chịu không nổi và đã ký vào tờ giấy.
Cha và mẹ cô không ngờ cô đã chứng kiến tất cả. Khi cha cô bước ra khỏi phòng, cô đã núp ở sau cánh cửa. Sau khi cha cô đi khỏi, cô đứng lặng hồi lâu sau cánh cửa. Cô không biết đã đứng đó bao lâu cho đến khi cô nghe tiếng khóc của mẹ. Cô vội chạy vào phòng, quỳ xuống bên mẹ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra – cô hỏi mẹ cô có sao không, tại sao lại khóc. Mẹ cô nghẹn ngào nói trong nước mắt là không sao. Về sau mẹ cô nói với cô là cha cô đi công tác xa không về. Từ đó đến nay cô luôn cố gắng làm mẹ vui.
Bản nhạc River flows in you của Yimura nhẹ nhàng vang lên. Sun xin lỗi Samy rồi ra ngoài nói chuyện.
_ Alo. _ Viện trưởng xảy ra chuyện rồi. – giọng nói của một bác sĩ gấp gáp vang lên. _ Có chuyện gì. – Sun hỏi. _ Phòng bệnh Vip số 147 xảy ra chuyện.
Nghe tới đây Sun vội cúp máy và đi tới bàn mà Samy đang ngồi, anh nói: _ Trong bệnh viện xảy ra chuyện anh phải về ngay. _ Em về cùng anh. Samy lấy một tờ 100 ngàn VND để dưới tách cà phê rồi cùng Sun về bệnh viện.
Sun vội vàng như vậy vì phòng bệnh đó là nơi nó đang nằm. Anh chạy thật nhanh về bệnh biện mà không để ý Samy chạy đằng sau anh.
Phòng bệnh ở tầng 5 nhưng Sun không đợi được thang nên chạy thang bộ đến lầu 5. Samy cũng chạy theo anh.
Lên đến tầng 5, trước cửa phòng bệnh của nó có rất nhiều y tá, bác sĩ đứng ở ngoài. Nhưng không ai dám vào. Vẻ mặt ai bây giờ chỉ có hai từ có thể diễn tả: lo lắng, sợ hãi.
Thấy vậy Sun càng khó hiểu, anh bước nhanh về phía phòng bệnh. Samy theo sau anh. Mọi người thấy anh thì tự động tách thành hai hàng, tạo ra một lối đi nhỏ ở giữa dẫn tới cửa phòng. Anh bước từng bước tới cửa phòng và dần ổn định nhịp thở sau khi chạy nhanh. Samy cũng tò mò bước sau Sun.
Sun dừng lại trước cửa phòng. Nhìn thấy cảnh tượng này thì anh hiểu tại sao họ lại có những biểu cảm như vậy. Samy cũng cố nhìn. Nhưng khác với Sun cô cũng sợ hãi và lo lắng.
Trong phòng bệnh… Nó mặc đồ bệnh nhân đang ngủ trên chiếc giường trắng và đang được truyền nước. Mái tóc nâu hạt dẻ xõa dài trên gối. Hàng lông mi dài và cong. Vì không hóa trang nên nhìn nó bây giờ giống công chúa ngủ trong rừng.
Nhưng…
Điều này không phải là điều khiến mọi người hoảng sợ mà là…
Bên tay trái nó, White và Moon đang ngồi nhìn nó. Bên trái giường nó ở dưới đất là Black cũng đang ngồi nhìn nó. Black lâu lâu lại quay ra nhìn về phía cửa như canh chừng. Ánh mắt như đang nhìn kẻ thù.
Sun nhìn thấy vậy thì cười một tiếng rồi nói mọi người ai làm việc nấy. Ai cũng ngạc nhiên và thắc mắc nhưng vì Sun là viện trưởng nên không nói gì. Trước giờ họ luôn tin tưởng anh tuyệt đối.
Mọi người đi hết, Sun nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại rồi cùng Samy tới dãy ghế gần đó ngồi. Samy vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô quay sang hỏi Sun: _ Anh không sợ con hổ đó làm hại cô ấy sao? Sun cười nhẹ đáp: _ Nếu vậy thì con hổ đó đã không sống đến giờ phút này. _ Tại sao họ không gọi cho sở thú hay cảnh sát mà gọi cho anh. – Samy tình tế nhận ra điểm khác lạ. Vì theo lý thường nếu là cô hoặc người khác thì sẽ gọi cho cảnh sát hoặc sở thú trong trường hợp đó. _Vì anh là người đưa nó vào đây, phòng đó là phòng đặc biệt. Và anh là viện trưởng bệnh viện này. – Sun giải thích. _ Nhưng vì sao phòng đó là phòng đặc biệt? – Samy tò mò hỏi. _ Vì phòng đó không có mùi thuốc sát trùng hay ete. Từ trước tới giờ chưa ai nằm phòng đó cả. _ Vậy… - Samy định tiếp tục hỏi.
Như đoán được ý nghĩ của Samy, Sun nói: _ Tuy là bác sĩ nhưng Snow rất ghét mùi thuốc sát trùng và ete. Phòng đó không có ai nằm qua vì đó là phòng bệnh dành cho riêng Snow.
Samy thấy Sun nhắc đến nó với ánh mắt dịu dàng, ấm áp; giọng nói cũng dịu dàng thì trong lòng có chút khó chịu. Cô không nhịn nổi tò mò hỏi Sun: _ Cô ấy là gì của anh mà anh quan tâm quá vậy? – chính cô cũng không nhận ra rằng giọng của cô có chút mùi giấm chua.
Sun không để ý nhiều mà trả lời câu hỏi của cô: _ Snow là em gái của tôi.
Khi nghe được câu trả lời như vậy, không hiểu sao Samy lại thấy vui vui.
Cạch…
Cửa phòng Vip 147 mở ra. Sun nhanh chóng đứng lên và bước tới cửa phòng. Nó bước ra, trong lòng là con White đang riu riu ngủ. Trên vai là con Moon đang dụi cái đầu nhỏ vào mặt nó. Đằng sau là con Black. Nó thay bộ đồ bệnh nhân bằng một chiếc váy lụa chiết eo đơn giản màu đen.
Thật ra nó tỉnh từ khi Sun vừa đóng cửa. Nó khá ngạc nhiên khi thấy Moon, White và Black ở đây. Thấy nó tỉnh mấy con thú rất mừng. Nó giựt dây truyền nước ra và xoa đầu White và Moon rồi nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Nó định đi ra nhưng thấy Samy và Sun nói chuyện nên không tiện ra. Nhưng đợi lâu quá nên nó đành phải mở cửa.
Sun hỏi: _ Sao em không ngủ nữa? Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi đấy. _ Em cũng là bác sĩ. Em biết tình trạng sức khỏe của mình.
Nó nói vậy khiến Sun không biết nói sao. Nó xòe bàn tay ra trước mặt Sun. Sun hiểu ý lấy trong túi áo ra chiếc Iphone của nó đặt vào lòng bàn tay nó. Vừa cầm điện thoại nhấn số điện thoại nó vừa nói: _ Anh cứ nói chuyện tiếp. Em đi trước đây.
Vừa lúc điện thoại được kết nối, nó nói: _ Bệnh viện Hy vọng. Không đợi Wild trả lời nó cúp máy. Xoay người bước đi, con Black theo sau, khi đi qua chỗ Samy nó nói: _ Khi nào mẹ cô tỉnh thì gọi tôi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua… Một ngày mới lại đến… Nó, Sun, Rainy và Windy lại cùng tới trường… Mọi chuyện diễn ra bình thường như mọi ngày…
Trong tiết của bà cô hôm trước mà Windy và Ken bị đuổi ra ngoài… Điện thoại nó báo có cuộc gọi đến, là số lạ. Nó nhanh chóng nghe mà không để ý rằng bà cô đang đứng trên bục giảng đang ngày càng đen lại.
_ Alo _... _ Được rồi tôi tới ngay.
Nó nhanh chóng lấy balo và bước ra khỏi lớp. Nhưng chưa ra khỏi thì… _ Em đi đâu đó đứng lại cho tôi. – bà cô tức giận nói nếu không muốn nói là hét. Bả vẫn còn tức vụ Windy nói bả. Biết nó thân với Snow nên bả giận cá chép thớt.
Nó vẫn không đứng lại mà tiếp tục bước. _ Cha mẹ không dạy em phép lịch sự à? – bà cô mất lý trí buột miệng nói.
Nghe tới đây trong lòng Rainy, Sun và Windy thầm kêu không ổn. Nó ghét nhất ai nói đến cha mẹ nó. Cả lớp thì không ngờ giáo viên lại có thể nói ra câu đó.
Nó tỏa ra hàn khí đến bức người. _ Em làm cha mẹ em phải xấu hổ đấy… – bà cô không biết sợ vẫn tiếp tục nói.
Đúng là giận mất khôn.
Rainy, Sun và Windy rất tức giận, mặt đã lạnh như băng. Nhiệt độ trong phòng giảm đi một cách nhanh chóng.
Bà cô định nói tiếp thì nó quay lại, phóng thẳng cái điện thoại đang cầm trên tay về hướng bà cô.
Chiếc điện thoại bay sượt qua mặt bà cô đâm thẳng vào tường.
Vỡ vụn…
Từng mảnh kim loại rớt xuống đất.
Bức tường bị lõm vô một lỗ nhỏ.
Không khí như bị đóng băng.
Trên mặt bà cô và những học sinh chỉ có một từ để miêu tả là sợ hãi. Học sinh và Ken thầm nhủ chính mình sau này không nên đắc tội với nó. Bà cô thì đứng như trời trồng.
Devil thầm nghĩ thú vị đây.
Rainy, Sun và Windy định đứng lên đi tới chỗ nó thì nó ra hiệu không cần. Dù rất tức giận nhưng nó quan trọng hơn.
Rút trong túi ra chiếc Sony Xperia Z2, nó gọi cho Wild. Vừa đi ra khỏi lớp nó vừa nói: _ Thu mua hết cổ phần tập đoàn Hồng Ngọc.
Cuộc nói chuyện vừa rồi ai cũng nghe. Bà cô nghe xong thì sững người vì tập đoàn Hồng Ngọc chính là tập đoàn nhà bả. Học sinh và Ken thì càng thắc mắc không hiểu nó có quyền lực như thế nào. Rõ ràng nó chỉ là học sinh nhận học bổng thôi mà.
Sau khi nó đi, Sun, Rainy và Windy cũng nhanh chóng ra khỏi trường. Ken cũng ngay lập tức đuổi theo nhưng tốc độ đi của họ còn nhanh hơn chạy. Ken vừa ra tới cổng thì chỉ nhìn thấy 3 chiếc mui trần phóng đi với tốc độ kinh khủng.
Những câu hỏi không ngừng xuất hiện trong đầu Ken. Họ là ai? Họ có thân phận gì? Họ có quan hệ gì? Windy là học sinh nhận học bổng tại sao lại đi xe mui trần?
|
Ra khỏi trường nó đến thẳng bệnh viện Hy vọng. Đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Samy. Samy đang đứng ngoài đợi cô ngoài cửa phòng. Dù đang hóa trang nhưng Samy đã nhìn thấy một lần nên vẫn biết là nó. _ Mẹ cô tỉnh lâu chưa? _ Được 15 phút. Bác sĩ đang khám cho mẹ tôi. – Samy trả lời. _ Tôi chắc nhỏ tuổi hơn cô, chúng ta xưng hô chị em. Giờ em nói chuyện với mẹ chị. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nó nói rồi mở cửa phòng bước vô. Bác sĩ vừa khám xong cho mẹ Samy đang xoay người chuẩn bị đi. Nó lấy cuốn sổ xem tình trạng của mẹ Samy rồi ra dấu cho bác sĩ kia ra ngoài. Bác sĩ chỉ đành im lặng và nhìn theo.
Nó nghĩ với tình trạng sức khẻo này thì mẹ của Samy có thể chịu được kích động. Trong đầu thầm suy tính nên bắt đầu như thế nào để giảm mức độ phải chịu kích động của mẹ Samy. Vì mẹ Samy bị bệnh tim.
_ Cô là ai? – mẹ Samy lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng. _ Cháu là bác sĩ đã làm phẫu thuật cho cô. – Nó vừa kéo chiếc ghế lại gần giường vừa trả lời.
Không để mẹ Samy hỏi gì, nó hỏi: _ Chồng của cô…
Nó vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của mẹ Samy. Mẹ Samy nghe nó nhắc đến thì sắc mặt có phần trầm xuống. Đôi mắt có chút buồn thoáng qua.
_ Có phải là Vũ Phương không?
Mẹ Samy mở to mắt nhìn nó, biểu hiện rất ngạc nhiên. Vậy là nó biết chắc đây là chồng của mẹ Samy.
_ Cô không cần phải ngạc nhiên như thế. Cha mẹ cháu là bạn của chồng cô – nó nói tiếp thật từ từ để tránh gây sốc cho mẹ Samy.
_ Có một sự thật mà cô nên biết. Sự thật này liên quan đến chú Phương, cô có muốn biết không? – nó chậm chậm hỏi.
Mẹ Samy có chút do dự nhưng cũng gật đầu. _ Cô phải thật bình tĩnh.
Nó lấy từ trong balo ra một xấp giấy A4 đưa cho mẹ Samy. Nó đột nhiên thấy hơi đau đầu nên đi vào nhà vệ sinh trong phòng. Phòng Vip thì đầy đủ tiện nghi như khách sạn.
Vã nước lạnh lên mặt, tỉnh táo được một chút, nó lấy lọ thuốc giảm đau uống một viên. Nó tẩy trang luôn rồi ra ngoài.
Mẹ Samy đang chăm chú vào trang giấy. Tay bà run run. Mẹ Samy ngước lên nhìn nó với đôi mắt ngấn lệ. Trong đôi mắt đó có một chút buồn, một chút là hối hận. Rất nhiều cảm xúc chất chứa trong đôi mắt bà lúc này.
Nhìn thấy nó sau khi tẩy trang, mẹ Samy sững người. Hai môi run run, giọng nói có chút nghẹn: _ Cháu là con của họ. Nhìn thấy được khuôn mặt thật của nó, mẹ Samy đã đoán ra nó là ai. Nó không nói gì nhẹ gật đầu.Nó hiểu mẹ Samy muốn nói gì. Tiến lại chiếc ghế và ngồi xuống.
_ Cháu còn sống, vậy anh chị cháu… _ Còn sống. – nó tiếp lời. _ Tại sao cháu lại biết việc này? _ Tối hôm sau khi đưa giấy ly hôn cho cô ký, chú Phương đã đến nhà cháu. Chú Phương nói rằng chú bị Demon uy hiếp phải giao công ty lại cho ông ta nếu không muốn cô và chị Samy phải chết. Vậy là chú ấy chuyển hết tải sản sang tên cô và ly hôn với cô. Chú ấy tới nhà cháu vì muốn nhờ cha mẹ cháu chăm sóc cô và chị Samy nhưng không ngờ mấy ngày sau …
Ngừng lại một chút nó nói tiếp:
_ Sau khi rời khỏi nhà cháu thì chú ấy bị Demon giết. Ngày hôm sau cha cháu biết tin thì đã muộn. Từ ngày đó cháu sống ở nước ngoài, cháu mới về nước gần đây và điều tra mọi chuyện. Cháu định đến tìm cô nhưng không ngờ Demon lại làm vậy. Tham vọng của ông ta quá lớn.
_ Cám ơn cháu đã cho cô biết. – mẹ Samy nói trong nước mắt. _ Còn một chuyện nữa. – nó nói _ Cháu cứ nói. _ Chị Samy đã nghe thấy mọi chuyện tối hôm đó.
Mẹ Samy rất ngạc nhiên, bà mở miệng định hỏi thì nó nói từ đầu tới cuối giọng đều lạnh băng: _ Tạm thời cô đừng nói gì với chị Samy. Anh cháu là viện trưởng bệnh viện này. Nhìn thấy thì cô đừng tỏ thái độ gì. Mọi chuyện cháu sẽ lo cô cứ yên tâm dưỡng bệnh.
Nó biết mẹ Samy sẽ tiếp tục khóc nên lấy lại xấp giấy rồi ấn huyệt ngủ của bà. Nó cũng có học đông y nên biết rõ các huyệt đạo. Mẹ Samy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nó mở cửa bước ra, một tay xách balo, một tay xoa xoa thái dương.
_ Mẹ chị sao rồi? – Samy lo lẳng hỏi. Vì phòng cách âm nên Samy không nghe thấy gì. _ Cô ngủ rồi. Tình trạng hồi phục rất tốt. Nhưng tránh để cô bị kích động. Chị nên lo việc ở công ty trong thời gian tới. Có việc gì thì gọi em. Chị về nhà nghỉ ngơi chút đi. Em có việc phải đi.
|
Nó đi thẳng đến bar Kill. Vì biết Windy, Sun và Rainy đang ở đó.
Theo cách thức cũ, nó đạp cửa bar mà vào. Lần này thì chẳng ai dám tới gần nó nữa. Nó bước thẳng tới chỗ bọn họ đang ngồi. Mỗi người một ly rượu. Ngồi xuống, gọi một ly rượu, nó nói: _ Tức giận? _ Dĩ nhiên. – Windy và Rainy đồng thanh. _ Em thì không? – Sun nhẹ nhàng nói một câu. Giọng rất lạnh gì còn tức. _ Anh nghĩ sao? – nó không trả lời mà hỏi ngược lại. Sun không nói gì. Nó càng bình tĩnh thì càng đáng sợ.
Lấy trong balo một lọ thủy tinh, nó ném cho Windy: _ Tẩy trang đi, ai thấy thì phiền.
Chụp lấy lọ thủy tinh, Windy không nói gì bước vô WC. Điện thoại nó rung báo có tin nhắn mới. Vừa nhâm nhi ly rượu vừa đọc tin nhắn. Đoạn tin nhắn chỉ vẻn vẹn mấy chữ: khu đất hoang đường mn. Người gửi là một số máy lạ. Nhếch môi cười lạnh, nó nghĩ: Đúng lúc lắm.
Ba người, mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Một lúc sau, Windy đi ra.
_ Đi chơi không? – nó hỏi. _ Đi. – Windy là người hưởng ứng đầu tiên. _ Ở đâu? – Rainy hỏi. _ Đi thì biết. – nó tỏ vẻ thần bí. _ Đi thôi. – Sun nói.
Cả đám kéo nhau đi ra cửa.
Như một đoạn phim quay chậm…
Một người con trai đi ngược chiều đi qua họ…
Như nhận ra điều gì đó…
Người con trai quay phắt lại…
Nhưng cả đám đã đi được một khoảng…
Tự nhủ mình nhìn nhầm người con trai đi tiếp vào bar…
“Giờ mới nhận ra. Quá chậm.” – nó nghĩ rồi nở một nụ cười nhẹ. Chân bước nhanh hơn.
Cả đám vào gara lấy xe. Mỗi người một chiếc, nó là người dẫn đầu.
Từ xa, Ken đã chứng kiến tất cả.
“ Hai người đó cũng học trường Royal sao? Tại sao họ lại đi với Sun và Rainy? Chẳng phải Windy đi với Sun và Rainy sao? Tại sao giờ lại không thấy đâu?” – Các câu hỏi lại liên tục xuất hiện trong đầu anh.
Devil đứng bên cạnh thì nở nụ cười nở miệng: “ Thú vị đây.”
Nó vừa lái xe vừa nghĩ: Anh nhận ra rồi sao Devil? Cuộc chiến giờ mới bắt đầu.
Nở nụ cười nửa miệng rồi nhấn ga. Chiếc xe lao vun vút trên đường.
Sun thì trong đầu đang tính tối sẽ đến bệnh viện. Nhưng để làm gì? Hình ảnh của Samy hiện lên trong đầu anh. Nhưng ngay lập tức anh tự nhủ mình đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng sức khỏe của mẹ Samy.
“ Hình như là anh ấy.” – Rainy nhớ lại người gặp ở cửa bar. Nhưng nhanh chóng, cô lại tập trung vào việc lái xe, nếu không muốn mất dấu nó.
Cùng lúc đó, ở Bar Kill…
Blood-thirst cũng đang hồi tưởng lại gương mặt người gặp ở cửa bar. Rất nhanh chóng anh nhận định ba trong bốn người chính là: Rainy và hai người em của Rainy. Còn chàng trai đi cùng họ là ai thì anh không nghĩ tới. “Cô ấy mặc đồng phục trường Royal. Vậy cô ấy cũng là học sinh của trường. Bảng tên ghi là lớp 12a1. Một người tên Sun, một người tên Windy và một tên Snow. Họ cùng lớp với cô ấy.” Với bản năng của một sát thủ, tất cả đã được anh thu vào tầm mắt và ghi nhớ.
Anh quyết định chuyển sang học chung lớp với Rainy.
Với tốc độ như đua xe, rất nhanh cả đám đã tới nơi.
Khu đất hoang đường mn… Một cơn gió thổi qua mang theo hơi ẩm khiến người ta cảm thấy lạnh…
Bước xuống xe…
_ Mày nói đi chơi cơ mà? – Windy giận dỗi nói.
Nó không nói gì chỉ đưa ngón trỏ lên miệng, sau đó khẽ đếm: _ Một… hai… ba…
Khi nó vừa đếm tới ba, có một đám người mặc đồ đen từ phía đối diện đi tới. Trên tay là đủ thứ vũ khí cầm tay.
“ Xã hội đen cơ à! Vui rồi đây” – nó nghĩ thầm.
_ Các ngươi có phải là Windy và Snow học lớp 12a1 trường Royal không?
Không trả lời câu hỏi của tên cầm đầu, Windy lại tiếp tục hỏi nó:
_ Thế này là sao? _ Đi chơi bằng xả stress? – nó nói. Windy không nói gì vì nó nói đúng. Trong khi đó tên cầm đầu đang nói gì đó nhưng không ai để ý đến hắn. _ Cách xả stress tốt nhất là… - Rainy nói. _ Đánh nhau. –Sun tiếp lời.
_ Này các ngươi chán sống rồi phải không? – bị lơ nên hắn hét lên.
Lúc này Windy, Rainy, Sun và nó mới nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ. Hắn thấy vậy tự đắc, rồi hếch mặt lên trời mà cao giọng nói: _ Chỉ cần các người quỳ xuống lạy ta ba lạy và liếm giày ta thì ta sẽ tha cho các ngươi.
Windy không nói gì chỉ tặng cho hắn một cú đá song phi làm hắn bay 3m. Cùng lúc đó, Rainy nói: _ Hoang tưởng.
Bịch…
Thân thể hắn nặng nề ngã trên mặt đất…
Một ngụm máu tươi phun ra trên mặt đất…
Ngón trỏ chỉ vào Windy, hắn nói: _ Đánh cho ta.
Những tên thuộc hạ đồng loạt xông lên.
Windy, Rainy và Sun bẻ ngón tay răng rắc chuẩn bị “xả stress”. Nó thì nhàn nhã tựa lưng vào chiếc mui trần đăng sau, tay cầm điện thoại lướt web.
Những tiếng binh bốp đều đặn vang lên tạo nên một “ bản nhạc” nghe rất “ hài hòa” trong đêm. Lâu lâu, lại có vài tiếng “Crắc” vang lên khiến “bản nhạc” nghe “vui tai” hơn. Windy vươn vai bước tới chỗ nó: ¬_ Đánh đã quá.
Rainy thì đang đứng trước mặt tên cầm đầu, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. Sun đứng bên cạnh Rainy đút tay vào túi quần, đầu ngửa kên trời ngắm trăng. Như thể đám người máu me be bét đầy mình nằm la liệt xung quanh không liên quan đến anh.
Nó nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: _ Nói với chủ nhân của ngươi đây là lần thứ ba và cũng là lần cuối cùng.
|
Sáng hôm sau, vừa vào chỗ thì có một cô bạn chạy tới chỗ nó đưa một tờ giấy rồi vội chạy đi. Nó không hứng thú mở ra xem. Windy chộp lấy, đọc to lên: _ Sân sau. Không đến làm con chó.
Nó nghe xong khó hiểu, nội dung gì kỳ vậy. Rainy cũng chẳng hơn gì. Windy tức giận, vo tờ giấy ném đi. Sun cười cười nhưng không biết đang nghĩ gì.
Nó đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lấy điện thoại ra xem. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
_ Mày biết rồi đúng không? Nói tao nghe đi. – Windy nài nỉ. _ Lili, Lisa, Vy. – nó nói ba cái tên khá quen thuộc. _ Có liên quan? – Windy hỏi lại. _ 7 ngày rồi. – Rainy lên tiếng.
Nó đứng dậy đi ra sân sau. Windy sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng nhớ ra. Hôm qua là ngày thuốc hết tác dụng. Mấy nhỏ chắc muốn trả thù đây. Nghĩ thế, Windy vội bước theo nó. Rainy cũng đi cùng. Sun cười rồi lắc đầu đi theo. Vì họ đến sớm nên trường vắng.
Nó đi từ từ nên dù đi trước nhưng đến sau. Sun chỉ đứng ở xa xa quan sát.
_ Tôi tưởng các cô không dám đến. – Lili lên tiếng. _ Haiz… chị Rainy ơi, em tưởng ai hóa ra là mấy con chuột lai khỉ. Thôi chúng ta đi. – Windy giả bộ kéo Rainy đi. _ Cô nói cái gì hả? – Lisa như muốn hét lên. _ Chị Rainy, em nhớ em đâu có nói ai đâu đúng không? Hình như có người tự nhận mà! – Windy thản nhiên nói.
Vy bình tĩnh cất tiếng: _ Chúng tôi không biết tại sao các cô chưa bị đuổi học và cũng không muốn biết. Nhưng giờ các cô có hai lựa chọn: 1 là nghỉ học ngay; 2 là tránh xa anh Ken và Devil ra… _ Ken là của cô hồi nào vậy? Sao tôi không biết? – Windy lạnh lùng ngắt lời.
Nó và Rainy thầm than chết rồi. Ba nhỏ thật không biết điều mà đi chọc Windy như thế.
_ Vậy chứ cô là gì của anh ấy? – Lili nói. _ Cô chẳng có quyền gì cả. – Lisa chanh chua nói. _ Các cô là loại con gái thấp hèn làm sao xứng với các anh ấy. – Vy nói giọng khinh thường.
Chát.. chát… chát…
Hiện tại nó, Windy và Rainy đứng đối diện với Lili, Lisa và Vy. Má ba nhỏ hằn lên 5 ngón tay. _ Tôi đã nói rồi. Hôm qua là lần cuối cùng. – nó lạnh lùng nói. _ Không có lần sau đâu, liệu hồn đấy. – Rainy bổ sung thêm một câu.
Sun đứng xa vẫn cười nhẹ. Thấy tụi nó quay người định đi, ba nhỏ thầm kêu không ổn. Vội với tay ra không biết định làm gì.
Nó nhanh chóng né sang một bên. Sau đó dùng chân trái làm trụ xoay người xa ngang một phát trúng má phải của Lili nhưng không làm nhỏ té. Chân phải chạm đất nó liền dùng chân trái đá vào bụng nhỏ làm nhỏ văng xa 3 mét.
Trong lúc đó, Windy xoay nhanh người lại. Một tay gạt tay Lisa, tay còn lại tặng nhỏ thêm một cái tát. Cái tát mạnh tới nỗi làm Lisa té xuống đất.
Còn Rainy hôm nay xoa tóc nên dù đã tránh sang một bên nhưng vẫn bị Vy nắm tóc. Rainy nhanh chóng dùng một đòn Judo vật Vy té về phía trước. Rainy bực bội xem mái tóc có bị gì không.
Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc. Nhưng Sun nhìn thấy rõ tất cả, anh thầm tán thưởng cả ba khống chế lực rất tốt chỉ làm bị thương phần mếm chứ không làm gãy xương.
Ngay lúc đó… _ Các cô làm gì vậy hả? – giọng một người đàn ông tức giận vang lên.
Ông ta và vợ ông ta nhanh chóng chạy tới đỡ Vy dậy. Đồng thời cũng có cặp vợ chống khác đỡ Lili và Lisa dậy.
Ông hiệu trưởng đi sau vã mồ hôi: _ Xin lỗi các vị tôi sẽ kỷ luật các em ấy.
Vy, Lili và Lisa bắt đầu khóc lóc, kể lể đủ điều. Hai cặp vợ chống thấy thế thì càng tức giận.
_ Ông đuổi học hết cho tôi nếu không tôi sẽ rút vốn khỏi trường. – Ba Vy nói. _ Tôi cũng vậy. – ba Lili và Lisa nhấn mạnh.
Sun lấy điện thoại ra gọi Wild tới. Windy cười lạnh, thì ra là âm mưu. Windy đứng xem một cách thích thú nhưng không thể hiện gì. Nó chẳng thèm để ý tới mà bước đến chỗ Rainy đang chải tóc. Chẳng biết nó từ đâu ra một cái kéo bằng bạc.
_ Chị đứng yên, 5 phút thôi. – nó nói với Rainy. Rainy đành đứng yên cho nó cắt tóc. Nó đã muốn cắt cho Rainy lâu rồi nhưng giờ mới có cơ hội.
Trong lúc đó, Windy đang ứng phó với mấy người đó. Sun cũng bước tới góp lời khuyên giải. Nhưng giống như đổ thêm dầu vào lửa hơn.
Học sinh tụ tập xung quanh càng lúc càng đông. Ken và Devil cũng tới. Ken dù không biết chuyên gì xảy ra nhưng cũng nhảy vào bênh Windy. Hành động này khiến ba nhỏ càng tức. Devil thì yên lặng đứng nhìn nó đang cắt tóc cho Rainy.
Wild từ trong đám đông chạy tới, thở hổn hển. Wild tới cũng đúng lúc nó cắt tóc xong cho Rainy. Rainy lúc đầu đã đẹp, bây giờ còn đẹp hơn. Mái tóc đen dài tới ngang hông. Mái xéo dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh tú.
Mọi người ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Rainy. Thời gian như ngừng trôi.
_ Tới rồi sao Wild? – nó lạnh lùng phá vỡ không khí yên lặng.
Cha mẹ ba nhỏ giờ mới để ý tới Wild. Mắt trợn tròn, ngón tay chỉ Wild run run, miệng lắp bắp không nói được lời nào. Ông hiệu trưởng nhìn thấy Wild thì ngạc nhiên không kém.
_ Chị làm cái gì mà mới sáng đã gây chuyện thế? – Wild oán giận nói, phá mất giấc ngủ ngon của cậu.
Nó lừ mắt nhìn Wild rồi thuận tay cốc cậu một cái. Wild dùng ánh mắt cún con nhìn nó. Nó cốc đau lắm!
Windy vỗ vai Wild nói: _ Bao nhiêu lần rồi còn chưa chừa sao?
Ken nhìn thấy hành động than thiết của Windy với Wild thì long dâng lên một cảm giác khó chịu. Devil cũng thấy khó chịu nhưng rất nhanh đã không còn vì Devil nghĩ nó có là gì của mình đâu.
Sun và Rainy nhìn thấy cảnh này đồng loạt thở dài. Wild quay sang nói với Rainy: _ Kiểu tóc này hợp với chị lắm đó. Tay nghề của chị Snow quả không tệ.
Đột nhiên Wild thấy lạnh sống lưng, quay lại nhìn thì thấy nó đang nhìn cậu chằm chằm. Wild hắng giọng nói: _Chị gọi em có việc gì?
Nó hất mặt chỉ đám người đang đứng cách đó không xa. Wild quay sang nhìn. Cậu ảo não nghĩ tại sao ai không chọc lại chọc phải mấy người này chứ.
_ Cha làm sao vậy. – Vy hỏi cha mình.
Lúc này họ mới sực tỉnh. Vẻ mặt vặn vẹo khó coi. Ông hiệu trưởng thở dài bất lực. Ông dành một phút mặc niệm cho chính mình. Vì ông biết không thể giữ chức hiệu trưởng này được nữa. Không ngờ một người như vậy lại học trong trường.
Windy nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho Wild. Wild nghe xong không khỏi tức giận. Đầu cậu như bóc khói. Cậu nhóc nghịch ngợm hồi nãy giờ biến đâu mất chỉ còn một người mặt lạnh.
Windy hoàn thành nhiệm vụ thấy đói nên kéo cả đám đi ăn sáng. Để Wild một mình giải quyết. Mặc dù không cam lòng nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của nó, cậu đành im lặng nuốt xuống.
Nó và Devil đi cuối cùng. Hai tảng băng đi với nhau khiến không ít người chú ý nhưng cũng chẳng dám nói gì. Dưới tán cây xanh, xen qua kẽ lá các tia nắng nhảy nhót, Snow và Devil đi bên nhau. Không hiểu sao nhưng cả hai muốn giữ khoảnh khắc này mãi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vừa tan học nó nhận được điện thoại hẹn gặp ở quán Sweet Dream. Về nhà thay đồ, tẩy trang xong nó đến chỗ hẹn. Nó chọn cho mình một chiếc váy trắng đơn giản. Vừa bước vào quán nó đã thấy một người. Bước tới chỗ ba nhỏ đang ngồi, không đợi ba nhỏ hỏi nó nói: _ Tôi là Snow. Các cô hẹn tôi ra đây có việc gì?
Ba nhỏ thật sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp thật sự của nó. Ba nhỏ mỗi nhỏ một phong cách nhưng không lòe loẹt như trước mà nhẹ nhàng thanh tao. Lili nói trước: _ Chỉ muốn cám ơn thôi. _ Vì… - nó nói. _ Đã tha cho chúng tôi. – Lisa nói. _ Cũng là để cám ơn chị. Nếu không có chị 2 năm trước giúp đỡ thì chúng tôi không đã không có ngày hôm nay. – Vy nhẹ nhàng nói.
Nó hồi tưởng lại. 2 năm trước, nó điều tra một vụ trốn thuế lớn liên quan đến công ty nhà ba nhỏ. Công ty ba nhỏ bị hãm hại xém phá sản. Nó điều tra ra kịp thời và đưa thủ phạm ra ánh sáng.
_ Chuyện đã qua, không nên nhắc lại. – nó thản nhiên nói. _ Chúng tôi cũng muốn xin lỗi. Xin chị chuyển lời xin lỗi đến Windy và Rainy. – Lili đại diện ba nhỏ xin lỗi. _ Chúng tôi sẽ đi du học, chúng tôi đã phí phạm quá nhiều thời gian. – không thấy nó nói gì, vy đành nói tiếp. _ Chúc các cô may mắn. – nó nói với ba nhỏ.
|
Ba nhỏ đi lâu rồi nhưng nó vẫn ngồi đó, nhấm nháp li cà phê đen không đường đắng ngắt. Yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn nó như lắng lai. Devil ngồi đằng sau nó cũng vậy.
Trời tối dần, đèn đường đã bật. Nó đứng dậy đi tới chỗ Devil. Devil nhìn nó như muốn hỏi có việc gì sao? _ Đi dạo không? – nó thừa biết Devil nhận ra nó ngay từ khi nó bước vào nhưng giờ nó mới nói chuyện với Devil.
Devil cười đứng dậy. Anh không hiểu vì sao mình lại cười, lại đồng ý đi dạo với nó. Nó và Devil lặng lẽ đi bên nhau dưới hàng cây sấu. Ánh đèn vàng hắt lên hai người tạo cảm giác ấm áp, êm đềm lạ thường.
Ngày hôm sau có hai thông tin làm chấn động cả trường đó là: 1 là hiệu trưởng bị cách chức, cô Liên chủ nhiệm 12a1 là người thay thế. 2 là Lili, Lisa và Vy bị đuổi khỏi trường.
Không ai ngờ mới sáng sớm đã toàn thông tin chấn động như thế. Thật ra chỉ có mình nó biết ba nhỏ đi du học. Còn ông hiệu trưởng dĩ nhiên là do Wild làm nhưng người thay thế là do nó quyết định.
_ Ba nhỏ đi rồi buồn nhỉ! – Windy cảm thán. _ Em không còn người để chọc buồn à? – Rainy hỏi. _ Dĩ nhiên rồi. – Windy thở dài. _ Có chuyện gì mà thở dài thế? – Ken vừa mới tới nhảy vô hỏi một câu. _ Liên quan tới anh? – Windy hỏi vặn.
Ken bối rối không biết làm sao. Sực nhớ ra gì đó, cậu lôi trong cặp ra một hộp giấy. Quơ quơ trước mặt Windy hỏi: _ Sô-cô-la và bánh quy hảo hạng nè ăn không?
Windy lập tức nhảy lên lấy cái hộp: _ Có người cho tội gì không ăn.
Rainy và Sun thở dài ngao ngán. Nó và Devil cũng âm thầm thở dài. Hai người này thật là hết nói nổi!
Hôm nay Sun không ngồi với Rainy như mọi khi mà ngồi một mình. Rainy thấy lạ nhưng không nói gì. Sun đang hồi tưởng lại những lời nói hôm qua của Samy. Samy nói sẽ chuyển sang học cùng lớp với anh. Sun muốn ngồi cùng Samy nên để Rainy ngồi một mình. Rainy mà biết chắc sẽ gào ầm lên mất.
Không để Sun phải chờ lâu, cô Liên bước vô lớp. Cả lớp lập tức im lặng. Không ngoài dự đoán, cô Liên nói: _ Lớp chúng ta có học sinh mới. Cả lớp có muốn cá cược không?
Lần này thì chẳng ai dại mà đi cá cược với cô Liên nữa! Thấy lớp không có phản ứng gì, cô Liên cười cười nói: _ Không ai muốn tham gia thì thôi. Nào hai em vào đi.
Cửa lớp mở ra, một nam, một nữ bước vào. Nữ là ai thì không cần phải nói. Samy có mái tóc màu đen, dài ngang lưng, đôi mắt màu nâu. Làn da trắng, môi hồng nhạt. _ Xin chào mọi người mình là học sinh mới mong mọi người giúp đỡ. Mình tên là Vũ Mai Tuyết Hương. Có thể gọi mình là Samy. – Samy nhẹ nhàng giới thiệu.
Từ khi hai người bước vào, ánh mắt của Rainy không rời khỏi người con trai kia. Người kia không ai khác chính là Blood-thirst. Không chỉ Rainy mà cả nó và Windy cũng vậy. Sun thì dĩ nhiên là nhìn Samy rồi.
_ Tôi tên Trần Vũ. – anh ta lạnh lùng giới thiệu.
_ Cô đi trước đây. Hai em tự tìm chỗ nhé. – cô Liên đi nhanh tới nỗi chỉ nghe tiếng chứ không thấy người.
Cô Liên oán thầm làm hiệu trưởng thật là phiền.
Blood-thirst đi xuống chỗ Rainy, mỉm cười hỏi: _ Anh ngồi đây được không.
Rainy gật đầu. Cả lớp thì ngạc nhiên hết chỗ nói. Anh chàng vừa nãy lạnh như băng giờ lại cười như nắng xuân.
_ Em có thể gọi anh là Dan.
Samy ngồi cạnh Sun. Hai người nói chuyện nhìn rất thân thiết.
Những tiết học nhàm chán trôi qua. Giờ ra chơi mà ai ai cũng mong đợi đã tới.
Reng… reng… reng…
Học sinh trong lớp ùa ra. Ken định rủ Windy đi ăn thì Windy cười nói: _ Anh xuống căn-tin trước đi, tôi xuống sau.
Ken đành kéo Devil xuống căn-tin trước. Không khí trong lớp học ngột ngạt đến khó thở. Samy không hiểu gì đành hỏi nhỏ Sun: _ Có chuyện gì vậy anh?
Sun không biết chuyện xảy ra nên đành nhún vai tỏ vẻ không biết.
_ Anh muốn gì? – Windy lạnh lùng hỏi Dan. _ Không có gì chỉ muốn học cùng thôi. – Dan cười như có như không nói. Anh hiểu Windy vẫn còn thành kiến với anh từ vụ lần trước.
Mặc dù không hiểu gì nhưng Samy và Sun vẫn nghe ra chút thù địch trong lời nói của Windy.
_ Rainy, em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì vậy? – Sun nhẹ giọng hỏi.
_ Không có chuyện gì quan trọng đâu. Chỉ là chút hiểu lầm thôi. – nó lên tiếng.
Windy định nói gì nhưng bị nó lừ mắt ngăn lại. _ Mọi người xuống căn-tin trước đi, em có chuyện nói với Windy. – nó nói.
Sau khi mọi người đã đi hết, Windy không nhịn được hỏi nó: _ Tại sao mày không cho tao nói? _ Mày biết là do Demon mà! Oan có đầu, nợ có chủ. Huống hồ anh ta là bị lợi dụng! _ Mày không phải người nhân từ như thế! - Windy cười thâm hiểm nhìn nó.
Vẻ mặt vẫn lạnh băng, nó lãnh đạm nói: _ Chị Rainy thích anh ta.
_ Cái gì? – Windy hét lên. Mắt trợn tròn.
Nó lắc đầu, không ngờ Windy ngốc thế! Nhìn thái độ của Rainy thì nó cũng đoán được 7, 8 phần.
|