Kẹo Bông hay Kẹo Mút ?
|
|
2.
Ngọc bĩu môi ôm hộp đồ ăn to đùng bước đi trên đường. Mẹ cô đúng là bất công. Cô vừa mới đi du lịch về được 1 ngày, còn chưa kịp nghỉ ngơi đủ đã bị sai mang cái hộp to tổ chảng này sang nhà ông anh họ đáng ghét kia. Cái gì là anh còn nhiều việc quan trọng phải làm, cái gì là chỉ có mỗi việc nhỏ bé này không nên bắt anh lặn lội đường xá xa xôi đến đây? Vậy tại sao cô lại là người phải lặn lội?? Nam nhi đại trượng phu đến đồ ăn của mình cũng không tự đi lấy được thì còn làm được việc gì ra hồn nữa hả hả hả? Ôi cái lưng của cô, mỏi quá đi.
...
Cạchhh...
Thậm chí chẳng thèm gõ cửa hay nhấn chuông, Ngọc nghênh ngang xông vào nhà. Lão anh họ của cô chỉ cần ở nhà là sẽ chẳng bao giờ khoá cửa. Cửa thì mở mà người thì cứ rúc trong phòng suốt ngày, còn chưa bị trộm vào khiêng hết đồ đạc đi là may lắm rồi. Haizz... cô có nên rat ay nghĩa hiệp, dạy dỗ lại cái đầu hỏng hóc này 1 chút không nhỉ?
Đang mải mê cảm thán, Ngọc dường như nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện, mà còn là... giọng con gái? Ô ô ô Phong có bạn gái từ bao giờ? Lại còn đưa về tận nhà? Trời ơi trời ơi, có kịch hay xem rồi. Phạm Hải Phong, xong đời anh rồi nhá.
Rón rén bước đến bên cánh cửa gỗ, cô nôn nóng đến nỗi quên luôn cả sức nặng trên tay, dán chặt tai vào cửa nghe ngóng. Có điều, mọi việc dường như không giống với tưởng tượng của cô. Càng nghe sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch, bàn tay siết chặt đến nỗi chiếc hộp như muốn vỡ tung ra ngay lập tức.
...
- Em sẽ giúp anh.
- Tại sao?
- Anh hiểu mà. Việc này có lợi cho cả 2 chúng ta, không phải sao? Chỉ cần kế hoạch này thành công thì chúng ta đều sẽ có được hạnh phúc mà mình hằng mong ước.
- Hạnh phúc hay không còn chưa biết được.
- Anh yên tâm, nghe em, anh sẽ thắng.
- Kế hoạch là gì?
- Anh Thần sẽ chẳng bao giờ chịu buông tay đâu. Cho nên, việc chúng ta phải làm là khiến Kỳ Kỳ chủ động rút lui.
- Bằng cách nào?
- Anh nói xem?
- Kỳ Lân rất ngốc...
...
Ngọc không thể tiếp tục nghe được nữa. Thất vọng, quá thất vọng. Người anh họ mà cô luôn tin tưởng lại có thể... có thể... có những suy tính nham hỉêm như vậy? Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn là 1 người tốt bụng, hoà nhã, thích giúp đỡ người khác. Tuy có lúc cũng đáng ghét lắm, nhưng chưa từng có bất kì mưu mô toan tính nào. Anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ giành giật thứ gì với ai. Vậy mà... vậy mà...
Tại sao cô chỉ mới đi du lịch 1 thời gian mà anh ấy đã thay đổi nhiều đến vậy?
Tại sao anh ấy có thể biến chất như thế?
Tại sao chứ?
Vì Kỳ Kỳ? Hay là do anh Thần?
Hoặc có lẽ... vì tình yêu?
Thật sự không đáng.
Nhưng cô nói không đáng thì được cái gì chứ? Người quyết định là anh ấy, người thực hiện cũng là anh ấy. Nếu như cô nói thẳng với anh ấy, liệu có thể ngăn con người xấu xa ấy trỗi dậy?
Có lẽ là không. 1 khi phần xấu xa nhất của con người ta đã muốn nổi lên, thì ngoài chính bản thân người đó ra, không ai có thể đàn áp được nó.
Cô không thể can ngăn, nhưng cô cũng sẽ không để cho anh ấy làm những chuyện khiến bản thân phải hối hận đâu. Mặc kệ, cô phải can thiệp, cho dù đầu rơi máu chảy cũng phải lao vào bằng được.
Nhưng mà, cô phải làm cái gì bây giờ? Không, là nên làm cái gì bây giờ?
Aaa, phải rồi, cô phải lập tức báo cho Kỳ Kỳ biết mới được, không thể đế anh ấy ra tay trước.
Tìn... tín... tin...
- Alo
- Con làm cái gì mà lâu thế hả?
- Con...
- Tối nay có 1 người bạn của bố con mời nhà mình đi dự tiệc. Con về nhanh lên kẻo muộn!
- Ơ... nhưng con...
- Không nhưng nhị gì cả, mẹ bảo về là về.
- Mẹ!
- Được rồi, mẹ cho con 15 phút, nhanh lên đấy.
- Nhưng mà...
Cạchh...
Ngọc đần mặt ra nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Mẹ cô lúc nào cũng thế cả. Cô mà dám không nghe thử xem, tối về thế nào cũng bị đè ra nghe ca trù vài tiếng cho coi. Í khoan, còn vụ của Kỳ Kỳ thì sao?
Tìn... tín... tin...
- Alo
- Con còn 14 phút 30 giây.
- Ơ...
Cạchhh...
Mẹ ơi, mẹ có cần phải như thế không? Giống như cô là tù nhân không bằng ý. Cô có nên vì bạn bè diệt thân không nhỉ?
Tìn... tín... tin...
- Alo
- Con còn 13 phút 50 giây.
- Con...
Cạchhh...
Aizzz... Thôi được rồi, mai nói, mai nói cũng được. Kế hoạch gì cũng cần phải có thời gian thực hiện mà, phải không?
|
3.
Tách tách tách
...
Poòng poòng poòng
...
Đinh đinh đinh
...
Keng keng keng
...
- Tiểu Kỳ! - Anh ngẩng mặt lên khỏi đống tài liệu dày cộp, mỉm cười vẫy tay với cô. Nhưng mà...
- Dạ - Cái người nào đó vì có máy chơi game mà không quan tâm đến sự đời, chỉ đáp lại cho có lệ rồi lạit tiếp tục say sưa bấm bấm di di.
- >.< - Anh nhíu mày. Cho cô đến văn phòng thật sự không phải là lựa chọn thông mình. Không không, điều ngu ngốc phải là cho phép tên Vũ kia lắp máy chơi game tại góc văn phòng của anh. Nếu như không có nó, cô chắc chắn sẽ không bỏ rơi anh như bây giờ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có nó thì cô cũng chẳng chịu theo anh tới đây cắm rễ cả ngày. Haizz... đúng là việc gì cũng có 2 mặt của nó.
...
Vừa làm việc anh vừa âm thầm liếc mắt nhìn cô, nhưng càng nhìn lại càng muốn phát hoả. Cô dám coi anh không bằng trò chơi nhàm chán kia? Cô được lắm được lắm. Anh sẽ tức giận cho cô xem. Hừ, xem ai là người phải lên tiếng trước.
...
Rất lâu sau,
Cô chơi mệt rồi liền nằm lăn ra ghế nghỉ ngơi. Lúc này mới để ý anh chẳng lên tiếng gì cả. Đang muốn lại gần bô lô ba la nhưng lại nhìn thấy anh đang chăm chỉ chiến đấu với đống giấy tờ to oạch. Thôi đi, thôi đi, làm phiền người bận rộn là không tốt. Thế là cô quyết định cùng trần nhà mắt to trừng mắt nhỏ.
- Tiểu Kỳ!! - Anh kéo kéo cô ôm vào lòng, vẻ mặt cau có như quả mướp. Rõ ràng vừa rồi cô đã nhìn anh, nhưng tại sao lại im lặng?
- Anh không làm việc à? - Cô hơi né người, chớp chớp mắt ngây ngô. Vừa rồi cô còn thấy cả mấy chồng xanh xanh đỏ đỏ cao ngất ngưởng ở trên bàn anh nha. Anh còn không chịu làm việc là sẽ bị nó đè ngộp thở đó.
- Không cho anh ôm? - Anh trừng mắt.
- Cho, cho, đương nhiên là cho. - Cô sợ hãi rụt cổ, cười hề hề chủ động chui vào lòng anh. Thật là đáng sợ a! Cô chỉ là không muốn làm phiền anh, vậy mà anh lại hung dữ với cô. Chẹp chẹp, tính tình của anh thật là không tốt tẹo nào.
- Tiểu Kỳ, em...
Ting... ting... ting...
Cô nhìn sắc mặt đen thui của anh không khỏi cười thầm trong bụng. Tốt lắm tốt lắm, đúng là không uổng công cô ngày ngày hết lòng thương yêu cái điện thoại.
- Alo - Cô vui vẻ bắt máy.
- Kỳ Kỳ ngốc nghếch, tớ có chuyện muốn nói với cậu.
- Cậu nói đi.
- Không được, việc này không thể nói qua điện thoại được. Cậu đang ở nhà phải không? Bây giờ tớ đến nhà cậu ngay.
- Không, tớ đang ở công ty anh.
- Giờ tớ đến đấy đón cậu, rồi chúng ta tìm quán cà phê nào đó ngồi nói chuyện. Thế nhé, tớ đi ngay đây. - Ngọc vội vàng.
- Đợi... đợi 1 chút, tớ còn chưa xin phép anh mà.
- Mặc kệ cậu, nói chung hôm nay tớ nhất định phải gặp được cậu. - Ngọc tức đến nhăn mặt. Cô thì đang rối tinh rối mù lên vì lo lắng, thế mà cái con người kia lại ung dung như không vậy. Chẳng lẽ cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên chạy đi lo không đâu sao?
- Được, được, được, Ngọc thiên tài à, cậu đừng tức giận.
- 10 phút nữa tớ sẽ đến nơi. Cậu liệu mà ra.
- Được.
Cạchhhh...
- Em đi đâu? - Anh ném cái điện thoại của cô sang 1 bên.
- Ngọc nói muốn gặp em, hình như có chuyện gì quan trọng lắm. Anh, anh cho em đi nhé, chỉ 1 chút xíu xiu thôi nha nha nha.
- Anh cho em nửa tiếng.
- Vâng. - Cô vui mừng gật đầu, nhanh chóng sửa soạn lại quần áo tóc tai rồi bay ngay xuống sảnh.
Nhìn theo bóng cô, anh bất giác mỉm cười.
Choang...
Đột nhiên 1 tiếng vỡ thanh thuý vang lên làm anh giật mình.
Ngây người nhìn những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trên sàn, sắc mặt anh trầm xuống, trong lòng dấy lên cảm giác kì lạ khó nói nên lời. Dường như nghĩ ra điều gì, anh vội ngẩng đầu.
10h30'
Quả nhiên...
...
- Ngọc, tớ ở đây!!
- Được lắm, rất đúng giờ. - Ngọc gật gù khen ngợi. Quả nhiên chỉ cần đe doạ 1 chút là cái con thỏ con này sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay. - Được rồi, đi thôi.
- Ừ, mà cái gì kia? - Cô tò mò chỉ vào cái bọc trên tay Ngọc.
- Chẳng biết, có người bảo tớ đưa cho cậu. - Ngọc quẳng sang cho cô, lắc đầu.
- Ai cơ? - Cô chớp mắt nghĩ ngợi. Chẳng lẽ cô tốt bụng đáng yêu đến nỗi có người còn muốn tặng cả quà chô cô?
- Aizz... cậu nghĩ làm gì cho mệt óc? Cứ mở ra không phải rõ rồi ư? - Ngọc ấn cô ngồi xuống ghế, liếc mắt khinh thường.
- À à ừ nhỉ. - Cô cười nhăn nhở, mau chóng làm thịt cái bọc giấy bé nhỏ.
...
- Kỳ Kỳ, cậu uống cái gì? - Ngọc vừa mân mê cái menu vừa lơ đãng hỏi.
- ...
- Kỳ Kỳ kia, sao tớ hỏi mà không nói? - Cau mày, dám coi thường lời nói của cô?
- ...
- Triệu Nhã Kỳ, cậu... - Ngọc ngẩng phắt đầu dậy, mắt như sắp phun lửa đến nơi, nhưng lập tức đã nghệt ra. - Kỳ Kỳ, cậu... cậu làm sao thế?
- Ngọc... huhuhu... Ngọc... làm sao bây giờ? - Cô bật khóc nức nở.
- Sao? Sao? Sao? Có chuyện gì? Từ từ nói tớ nghe xem nào.
- Huhu... cái này... cái này... anh ấy... - Cô run run chìa xấp ảnh chụp anh với 1 cô gái ở mọi góc độ, từ khi đi vào khách sạn, cho đến lúc cùng nhau bước vào thang máy, rồi thân mật ngồi bên nhau... Mà cô gái này lại chính là...
- Aaa... - Ngọc suýt chút nữa đánh rơi cả cằm xuống đất.
Không phải chứ? Anh Thần hàng ngày lạnh lùng như vậy, tử tế như vậy mà cũng làm ra những chuyện này? Rõ ràng đã có Kỳ Kỳ vậy mà còn dám cùng cô gái khác thân thân thiết thiết trong khách sạn????????? Thật là không thể chấp nhận được.
Ơ khoan, người kia... không phải là Tạ Thy Trang ư? Vậy, đó không phải là âm mưu của lão Phong đó ư? Hừ, cũng nhanh tay đấy. Nhưng có cô ở đây, lão đừng hòng...
- Kỳ Kỳ, cậu đi đâu đấy? Kỳ Kỳ, đợi tớ với. Kỳ Kỳ!!! - Ngọc giật mình nhận ra cô đã co giò bỏ chạy từ lúc nào.
...
- Kỳ Kỳ, cậu bình tĩnh lại nghe tớ nói đã. - Ngọc túm chặt lấy cô, vừa thở hồng hộc vừa ra sức khuyên giải.
- Không cần, cậu tránh ra, tớ phải đi gặp anh, tớ phải...
- Cậu nghe tớ nói trước được không? Kỳ Kỳ...
- Không, tớ không nghe, tớ không nghe, tớ phải đi gặp anh. Tớ phải đi gặp anh. - Cô vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy vô cùng tội nghiệp.
- Kỳ Kỳ... - Ngọc đen mặt. Xung quanh đã có vài người chỉ chỏ bàn tán, đa số đều cho rằng cô là người xấu, rảnh rỗi không có việc gì làm liền nghĩ cách bắt nạt cô bé đáng thương kia. Trời ạ, cô vô tội mà! - Ê ê, đừng chạy, đừng chạy nhanh quá, cẩn thận kẻo ngã đó.
Haizza, được rồi, đành để họ tự giải quyết vậy. Cùng lắm thì ngày mai cô sẽ đến nõi rõ ràng với anh Thần. Bây giờ... Hừ, Phạm Hải Phong, dám động đến Kỳ Kỳ bé nhỏ của cô, hôm nay anh tới số rồi.
|
4.
Chạy 1 mạch đến văn phòng của anh, cô không thèm để ý trợ lý Lâm can ngăn, cứ thể tông cửa xông vào.
Rầmmmm...
- Hợp đồng với... - Trợ lý Nam đang báo cáo bỗng giật mình dừng lại, ánh mắt khó hiểu bắn đến cửa phòng.
- ANH!!!!
- Tiểu Kỳ, có c... - Thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô tèm lem nước mắt, anh hoảng hốt bước đến gần.
Bốppp...
Còn chưa chạm được vào cô đã ăn trọn 1 cái tát, anh kinh ngạc nhìn cô.
- Em...
- Anh, em... em... - Cô cũng giật mình, sợ hãi lùi lại 2 bước, đang định lên tiếng giải thích thì trong đầu lại như hiện lên những hình ảnh chối mắt kia, lập tức cơn giận dữ lại bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. - Anh là kẻ lừa đảo. Anh đã nói là anh yêu em. Anh đã hứa với em là cả đời này chỉ quan tâm đến 1 mình em. Anh đã... !$#16QP*%^"@...........
- Anh...
- Anh lừa em. Anh là đồ lửa đảo, đồ lừa đảo đáng ghét. Em ghét anh, em ghét anh!!!! - Không để anh nói hết, cô đã cắt ngang.
- Tiểu Kỳ, em bình tĩnh nói anh nghe có chuyện gì được không? - Nước mắt càng chảy càng nhiều khiến những lời cô nói cũng trở nên không rõ ràng, anh phải cố gắng lắm mới nghe ra được.
- Tránh ra, anh đừng động vào em. - Cô dùng hết sức lực đẩy mạnh anh ra, hét lên. - Em không muốn nghe gì cả. Em ghét anh. Từ giờ em không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh đừng có gọi tên em, đừng có đến gần em. Anh... anh... anh đi mà vui vẻ với chị xinh đẹp ấy.
- Tiểu Kỳ, rốt cuộc là làm sao? - Anh nổi nóng. Khi không bị ăn 1 cái tát, sau đó lại phải chứng kiến cô khóc thương tâm như vậy, còn phải nghe cô mắng mỏ đủ kiểu, hỏi ai mà chịu được cơ chứ?
- Chuyện gì? Chuyện gì sao anh lại hỏi em???? Anh tự mà xem đi!!!!! - Cô càng khóc lớn hơn, ném mạnh cái bọc giấy vào ngưới anh khiến những bức ảnh bắn ra tứ phía.
...
O.O
Lâm và Nam không hẹn mà cùng đông cứng, 2 mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào khung cảnh phía trước.
Đây là làm sao?
Khởi nghĩa nông dân? Không đúng, hình như là thỏ con đã hiểu lầm gì đó... hoặc là... tổng giám đốc của bọn họ bị bắt gian? Xuỳ xuỳ xuỳ vớ vẩn vớ vẩn.
...
Áaa...
Cái kia... chẳng lẽ thật sự là bị bắt gian? Nếu không thì cái đống ảnh vai kề vai mắt chạm mắt kia là ở đâu mà ra? Ôi trời, tổng giám đốc à, anh đi lăng nhăng thì cũng không cần nghênh nghênh ngang ngang thế đâu mà. Nếu như anh có thể bưng bít mọi chuyện tốt 1 chút thì đâu đến nông nỗi này chứ? Mà nếu không có khả năng đó thì tốt nhất là đừng có làm liều.
Haizzz... chúng tôi xin chia buồn với anh.
|
Chương 32: Sự thật khó tin
1.
- Phạm Hải Phong, anh là đồ tồi. - Ngọc đập bàn cái rầm, thét chói tai.
- Bà nội của anh, anh có làm gì chọc giạn em sao? - Phong đang gà gật trên bàn bị doạ cho hết cả hồn. Đúng là lười biếng thì trời phạt mà.
- Phạm Hải Phong, anh, cái đồ xấu xa, bỉ ổi... đồ đồ khốn nạn, đồ... đồ... đồ vô liêm sỉ... Anh...
- Này này, em chửi đủ chưa? Em ăn no rửng mỡ chạy đến đây nổi điên à? - Phong nhăn nhó. Khi không bị chửi đến hoa mắt chóng mặt, thử hỏi ai có thể bình tĩnh cho được cơ chứ?
- Anh còn dám nói? Chẳng lẽ những việc anh đã làm không đủ độc ác vô sỉ hay sao hả???
- Cái gì mà những việc anh đã làm? Em đang nói cái quái gì thế?
- Em nói cho anh biết, anh đừng hòng giả bộ trước mặt em. Nhưng việc xấu xa anh gây ra em đều biết hết rồi. Anh tốt nhất là nên biết điều 1 chút, đừng có mà giở trò xằng bậy nữa. Nếu không...
- Phạm Bích Ngọc kia, em mơ ngủ hay là mộng du đấy? Em nói chuyện có thể dùng tiếng người được không? Tại sao anh chẳng hiểu tí gì cả thế này?? Em chắc chắn là tìm đúng người chứ? - Phong nghiến răng nghiến lợi, 1 chút kiên nhẫn cũng chẳng còn. Không thể trách anh được, bất kể là ai ở vào hoàn cảnh này cũng sẽ bị bức đến phát điên. Anh vẫn còn chưa nổi khùng đã là lịch sự lắm rồi.
- Nói nhảm, em còn có gã anh họ nào tên là Phạm Hải Phong nữa đâu?
- Em mói nói nhảm ấy. - Phong trợn mắt nhe nanh. - Anh hiền lành tốt bụng ngời ngời thế này làm gì có gây ra lỗi lầm tày đình gì mà em chửi anh?
- Anh dám cãi? Chính tai em nghe thấy, tận mắt em nhìn thấy mà anh còn dám cãi?
- Nhưng mà em nghe thấy, nhìn thấy cái gì mới được?
- Anh... anh... anh đúng là tức chết em mà. Sao em lại có người anh họ cứng đầu cứng cổ như anh cơ chứ? - Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đau khổ của Kỳ Kỳ là Ngọc lại phát điên lên được. Cô bây giờ chỉ muốn băm thây tên khốn kia thành nghìn mảnh thôi.
- Này, em đừng có động chút là chửi người được không? Nói rõ ràng chút coi??? - Anh không có thời gian mà chơi trò nghe chửi đoán ý với cô đâu nha. Anh còn cả 1 đống công việc chưa làm đây này, chẳng qua là... ừm... anh lười thôi nhá.
- Được, nếu như anh đã ngoan cố đến mức này thì em cũng nói thẳng luôn. - Ngọc hít 1 hơi đầy phổi, rồi hét lên như lợn bị chọc tiết. - SAO ANH DÁM DÙNG ÂM MƯU BỈ ỔI ĐỂ CHIA RẼ KỲ KỲ VÀ ANH THẦN?????
- Aaa... em không cần hét to như vậy, anh không có điếc. Nhưng mà... em vừa nói cái gì? - Bỗng chốc Phong như tỉnh ngộ, đừng bật dậy, kinh ngạc hỏi. - Âm mưu bỉ ôi? Chia rẽ Kỳ Lân với anh Thần?
- Anh còn giả ngây gia ngô? - Ngọc tức đến đỏ bừng cả mặt. - Anh có phải là đàn ông không vậy? Đàn ông con trai mà hèn thế à? Có gan làm sao không có gan thừa nhân? Chụp lén ảnh anh Thần với người con gái khác rồi gửi cho Kỳ Kỳ, quả thật quá nham hiểm. Hơn nữa, em dám đảm bảo khung cảnh trong đó đều à do anh bày ra.
- Em ăn nói cho cẩn thận nhá. Thứ nhất, anh là đàn ông 100%. Thứ 2, anh không liên quan gì đến chuyện em vừa nói cả. Anh còn không biết là có chuyện gì xảy ra nữa cơ.
- Anh còn già mồm. Hôm đó em rõ ràng nghe thấy anh với Tạ Thy Trang bàn bạc này nọ với nhau ở chính căn phòng này.
- Cái gì? Em nghe thấy? Làm sao mà em nghe thấy được? - Phong chột dạ.
- Sao? Anh không ngờ đúng không? Anh chưa từng nghe ư, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. - Ngọc liếc mắt khinh bỉ. Uổng cho tình cảm an hem bao năm nay của cô, thì ra là dành cho 1 kẻ bất chấp thủ đoạn. tàn ác, nham hiểm.
- Ngọc, em hiểu lầm rồi. Hôm đó anh quả thật có nói chuyện với cô ta, nhưng mà...
- An him đi. Đừng có nói chuyện với em. Em không tin anh nữa rồi. Từ bây giờ em sẽ không tin bất cứ điều gì mà anh nói nữa. Anh khiến em quá thất vọng.
- Em không thể đối xử với anh như thế. Ít nhất em cũng phải nghe anh giải thích đã chứ?
- Em không nghe, em không muốn nghe. Thậm chí đến nhìn mặt anh em còn không muốn nữa. - Ngọc bật khcó, bao thất vọng cùng uất ức đều theo nước mắt tuôn ra như mưa. - Em sẽ đi nói cho Kỳ Kỳ biết. Em sẽ không để anh đạt được mục đích đâu. Anh sẽ phải trả giá vì những gì mình đã gây ra. Em... em sẽ không bênh vực anh chỉ vì anh là anh họ của em đâu...
- Khoan đã, em không thể như vậy. - Phong túm chặt lấy Ngọc, ra sức giải thích. - Anh quả thật không làm gì cả, em phải tin anh. Anh xin em, đừng đi nói lung tung với Kỳ Lân được không? Anh đã không thể ở bên cô ấy, vậy thì ít nhất cũng cho anh giữ chút hình tượng đẹp đẽ trong lòng cô ấy chứ?
- Cái gì mà hình tượng đẹp đẽ? Nếu muốn như vậy thì tại sao ngay từ đầu anh còn bày mưu tính kế làm gì? Anh có biết Kỳ Kỳ sẽ rất buồn, rất khổ sở hay không? Anh nói anh yêu Kỳ Kỳ, vậy mà anh lại làm ra chuyện khiến Kỳ Kỳ bị tổn thương chỉ để độc chiếm Kỳ Kỳ. Đó căn bản không phải là yêu.
- Anh xin thề, anh tuyệt đối không liên quan đến chuyện này. Nếu như anh dám nói dối em thì em cứ chém chết anh luôn cũng được. - Phong vò đầu bứt tai. Làm thế nào, làm thế nào bây giờ?
- Anh... anh không cần dùng chiêu này lừa em. Em sẽ không mắc mưu đâu. - Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Ngọc đã có chút do dự. Dù sao cũng là an hem máu mủ, tuy không phải ruột thịt, nhưng mà... cũng không thể vô tình giống như người dưng được.
- Hiện tại em cứ bình tĩnh 1 chút, đợi anh điều tra rõ mọi chuyện rồi chúng ta nói tiếp, được không?
- Điều tra cái gì chứ? Sự thật đều đã rõ rành rành ra rồi.
- Em đừng 1 mực đổ cho anh như thế được không? Chẳng lẽ trong lòng em anh lại là người tàn độc thế ư?
- Em cũng đâu muốn tin? Em cũng bị sốc chứ bộ? - Ngọc bĩu môi bất mãn.
- Được được được em bị sốc, em không muốn tin, đều là do anh không đúng. Bây giờ em cứ nghe anh trước đã, được không?
- Nhưng mà...
- Coi như anh xin em mà, tin anh 1 lần này đi. Kẻ phạm tội còn có thể có 1 cơ hội sửa chữa, huống chi anh vô tội.
- Vậy... vậy... được rồi. Em cho anh 1 tuần, anh phải nhanh nhanh lên đó, đừng hòng kéo dài thời gian với em.
- Anh sẽ cố gắng hết sức.
Haizzz... gay go rồi. Chuyện làm sao lại đến nông nỗi này nha?
|
2.
Mấy ngày nay đối với toàn thế giới mà nói thì vẫn thật bình thường, nhưng với người nào đó lại giống như địa ngục vậy..
...
Ngày đầu tiên co chui trong phòng khóc đến xẽ ruột xé gan, cho dù ai nói thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Anh đau lòng muốn chết.
...
Ngày thứ 2 cô không khóc nữa, nhưng vẫn cắm rễ trong phòng không chịu nhúc nhích nửa bước.
Anh lo lắng đến phát điên.
...
Ngày thứ 3, cuối cùng cô đã chịu ra ngoài. Không những thế, còn ăn, ngủ, nói, cười như bình thường khiến ai cũng kinh ngạc. Duy chỉ có 1 điều, mà điều này lại vô cùng trọng đại, cô rất tự nhiên coi anh là không khí. Anh đi Đông, cô sẽ tự động đi Tây. Anh quẹo sang Tây, cô lại lái về phía Nam. Anh gọi, cô tảng lờ. Thậm chí anh ác ý chặn đường cô, cô cũng thật tự nhiên quay đầu trở về hướng cũ, không thèm đi nữa.
Anh sắp bị cô chọc cho tức đến thổ huyết mất rồi.
...
Thoáng thấy bóng cô trên cầu thang, anh liền thẳng lên không chút chần chừ.
- Tiểu Kỳ, em định như thế này đến bao giờ? - Anh giữ chặt tay cô, không cho cô cơ hội trốn thoát.
- ... - Cô lựa chọn im lặng, đến 1 ánh mắt lơ đãng cũng không dành cho anh.
Anh lừa cô, cô không thèm thích anh nữa.
Anh thân mật với người con gái khác, cô không thèm để ý đến anh nữa.
- Ít ra em cũng phải nghe anh giải thích đã chứ? - Anh bắt đắc dĩ thở dài. Cô đúng là ngốc đến hết thuốc chữa mà. Còn chưa làm rõ ràng mọi chuyện đã vội vã ném anh đi. Cô thật là... Nhưng mà, cũng chính vì cô cứ ngu ngơ như vậy cho nên anh mới... - Hôm đó anh quả thật có đến khách sạn cùng cô ta, nhưng mà...
- ... - Còn chưa đợi anh nói hết câu, nước mắt của cô đã tràn ra như thác lũ. Cô cắn chặt môi đến trắng bệch, nhưng cũng không ngăn nổi tiếng nghẹn ngào bật ra từ cổ họng. Đáng ghét, cô đã không muốn khcs, cô đã không muốn đau lòng nữa, vậy mà anh còn nhắc lại. Đáng ghét!
- Ấy ấy, Tiểu Kỳ, em đừng khóc mà. Anh... anh không nói nữa là được rồi. Em đừng khóc, đừng khóc. - Anh không còn cách nào đành phải buông tay, để cô vừa khóc vừa chạy về phòng.
Nghe tiếng cánh cửa đóng sầm lại làm lòng anh như rơi xuống tận đáy vực.
Siết chặt bàn tay thành nắm đấm, giờ phút này anh quả thực muốn tự tát mình vài phát. Chết tiệt, không có cô giờ giờ phút phút quấy nhiễu, không có cô luôn nở nụ cười ngây ngô mà dễ thương, không có cô liên tục túm lấy tay áo anh làm nũng,... thật sự khó chịu muốn chết mà. 4 ngày, mới có 4 ngày mà anh đã sắp gục tới nơi. Anh cồn biết rằng mình không thể sống thiếu cô, nhưng không ngờ... bệnh lại nặng đến mức độ này. Không được, cả đời này anh phải trói cô thật chặt, không thể để cô rời khỏi anh nửa bước. Nếu không, người tử nạn đầu tiên chắc chắn sẽ là anh.
...
- Thần... Thần thiếu gia! - Ông Huân khẽ gọi. Trời ơi, ông cũng không muốn liều cái mạng già này đâu, ai bảo đó là mệnh lệnh của lão gia chứ? Ây da, lão gia cũng thật là tàn nhẫn, đã biết là hố bom hố mìn rồi mà còn nhẫn tâm đẩy ông vào. Ông thật là đáng thương!!
- ... - Anh trừng mắt, mặt mày đen kịt như trời going bão, thật dự rất doạ người. Cũng may, cũng may là cô đang giận anh, nếu không nhất định sẽ bị doạ cho sợ chết khiếp. Không đúng, nếu như cô mà không giận anh thì làm gì có giông mà đi doạ người được?
- A... Là l..lão gia... muốn gặp cậu. Lão g..g..gia đang... đang ở trong phòng đợi cậu. Thần thiếu gia, tôi nói xong rồi... t..t..tôi đi trước. - Ông Huân giật mình, vội vội vàng vàng tuôn ra 1 lèo rồi chuồn mất tăm.
...
- Ông gọi cháu? - Ngữ khí lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt không chút tia sáng, nếu không nhìn đến dáng vẻ khôi ngô dũng mãnh kia thì chẳng khác gì 1 con zombie chính hiệu.
- Cháu ngồi đi. - Ông Chí chỉ vào chỗ trống bên cạnh, mỉm cười hiền hậu.
- Vâng.
- Thần Thần, giữa cháu và Kỳ Kỳ gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? - Ông Chí lo lắng vô cùng. Khó khăn lắm 2 đứa mới co thể làm rõ quan hệ, ông tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tương lai của 2 đứa.
- Chỉ là có chút hiểu lầm thôi ạ. - Anh nhỏ giọng giải thích.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư của ông Chí. Anh biết rất rõ ông có ý muốn anh với cô thành đôi. Nếu không bao nhiêu năm nay anh độc chiếm cô như vậy, tại sao không ai dám ngăn cản? Anh hiểu ông lao tâm khổ tứ nhiều như thế là vì muốn bù đắp cho anh. Vì vậy anh lại càng phải cố gắng hơn nữa. Anh sẽ sống thật hạnh phúc để ông có thể yên lòng mà an hưởng tuổi già.
'Ông, ông yên tâm, chỉ cần có Tiểu Kỳ ở bên, cháu nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.'
- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Có nghiêm trọng lắm không? Có cần ông đứng ra giúp 2 đứa làm hoà hay không?
- Không cần đâu, cháu sẽ tự giải quyết ổn thoả. Ông đừng lo.
- Được, nhưng nhớ nhanh nhanh 1 chút, giận dỗi lâu quá sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, cháu hiểu chứ? - Ông Chí mỉm cười vỗ vai anh. Nếu anh đã nói như vậy, ông cũng chẳng có lí do gì mà đi xen vào chuyện phiền phức này. Chỉ mong 2 đứa sớm giảng hoà, như vậy nhà họ Triệu mới có thể lại tràn ngập tiếng cười.
- Vâng, cháu biết rồi. Ông cứ yên tâm.
Xem ra cần đẩy nhanh tốc độ lên 1 chút.
...
Vừa ra khỏi phòng ông Chí, anh lập tức lấy điện thoại ra ấn 1 dãy số.
- Việc tôi nói lần trước đã làm xong chưa?
- Xong, đương nhiên là xong rồi. Tổng giám đốc Dương, anh quên tôi là thám tử ư? Chuyện điều tra tìm kiếm bằng chứng này chính là sở trường của tôi.
- Nhiều lời. - Anh hừ lạnh. - Lập tức gửi cho tôi.
- Ơ? - Đầu đây bên kia thoáng sững sờ. - Tổng giám đốc Dương, không phải ngày hẹn của chúng ta là ngày kia à?
- Hiện tại tôi cấn gấp. Sao? Không được?
- Được. Được. Đương nhiên là được chứ. - Anh thám tử cười gượng vài tiếng, nhanh nhảu nói. - Vậy ngày mai tôi sẽ đưa đến cho anh.
- Ngây bây giờ.
- Nhưng... nhưng... nhưng...
- Ngay bây giờ. - Anh đanh giọng nhắc lại.
- Được, 15 phút, à không, 10 phút nữa bằng chững sẽ xuất hiện trước mặt anh.
- Tốt.
Cạchhh...
Cúp điện thoại, bước chân anh vô thức đi đến trước cửa phòng cô.
'Tiểu Kỳ, đợi anh, chỉ 1 chút nữa thôi. Anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả. Tất cả, tất cả chỉ là 1 âm mưu. Em phải tin anh.'
|