Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu !
|
|
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”
….
Sen nhìn đi nhìn lại. Nó đọc xong, nó không dám chắc, lại đánh vần lại từng từ. Tim nó đập rất mạnh, cảm giác hai má nóng ran, loại chuyện này, cũng không hiểu là gì nữa???
Chỉ muốn, ngay lập tức bây giờ được gặp cậu.
Muốn hỏi cho thật rõ ràng.
Việc này, nó rối trí quá à.
Con bé chạy ngay tới chiếc điện thoại bàn, run rẩy, hồi hộp bấm một loạt số, cái số mà nó thuộc từ lâu lẩu lầu lâu, cái số mà chẳng bao giờ thèm nghe điện thoại của nó cả.
Tút…tút…tút…
Sau một hồi chuông, cuối cùng cũng có tín hiệu nhấc máy. Nó nghe tiếng cậu, ngọt ngào quá, thân thuộc quá, mừng phát khóc.
Nhưng Sen sợ, sợ cậu còn ghét Sen, tạm thời chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám lên tiếng!
-“Ba à…?”
-“…”
-“Mẹ à?”
-“…”
-“Ai vậy? Sao không nói gì?”
-“…”
Sen cứ muốn nghe mãi, nghe mãi, vì nó nhớ cái giọng nói này quá cơ, mà người đầu dây bên kia lặng yên rồi, nên đành phải nghẹn ngào.
-“Là em…Sen…”
Không gian yên lặng tới thế? Nó còn nghe thấy cả tiếng thở của cậu, nhẹ nhàng, gần gũi, cứ như cậu đang ở ngay bên nó vậy.
-“Cậu, cậu có khỏe không?”
Tút…tút…tút…
Đáp lại lời hỏi thăm của Sen, là dập máy, dập máy không thương tiếc!
Mặt con bé tối đen, ỉu xìu.
Đi học trường mới này, Sen đứng nhất lớp luôn nhé, các bạn đều giống Sen, ai cũng yêu quý nó. Cậu không ở nhà, chẳng ai quát mắng. Cậu đi Mỹ, nhà trên nhà dưới ăn chung một bàn ăn, toàn bộ sự chú ý của ba mẹ, các bác, mọi thành viên từ lớn tới nhỏ đều hướng vào Sen.
Nó bây giờ ngoài cậu phớt lờ thì trở thành trung tâm của vũ trụ rồi. Vậy tại sao mà vẫn thấy buồn thế? Buồn nẫu cả ruột cả gan…
Vừa mới về phòng ngẩn ngơ một lúc thì mẹ gọi.
-“Nhi!”
-“Dạ con đây mẹ!”
-“Tối nay mẹ ngủ ở đây nhé!”
-“Ba lại làm việc có lỗi à mẹ?”
-“Đúng vậy, lần này phải trị cho ba con biết lễ độ…”
Mẹ thật, Sen thấy ba tốt ơi là tốt rồi ý, ba Sen ý à, bá đạo lắm, có lần Sen được mẹ đưa tới công ty nha, ai cũng sợ ba cả ý. Nó ngây ngô thắc mắc.
-“Tất cả mọi người sợ ba, nhưng ba lại sợ mẹ!”
Mẹ nở nụ cười đằm thắm, ôm nó vào lòng, mẹ bảo.
-“Đó không phải là sợ, mà là yêu?”
-“Yêu ạ?”
Nhìn con gái mắt ngây thơ tròn xoe, người làm mẹ tự dưng thấy trách, đúng rồi, con bé này ngốc là thế mà chưa dạy nó tý gì, thế này thì con trai mình mai sau chắc thiệt thòi chết mất. Thôi được rồi bảo bối của mẹ, mẹ thay con hành đạo vậy!
-“Nằm xuống đây, mẹ bảo Nhi cái này…”
-“Dạ!”
Sen ôm mẹ, mẹ vừa xoa đầu vừa dạy bảo.
-“Thế đã ai bảo thích Nhi bao giờ chưa?”
-“Có rồi ạ, cậu bảo!”
Thằng này, cũng nhanh thật đấy. Mẹ cười mỉm, mẹ hỏi tiếp.
-“Thế Nhi trả lời ra sao?”
-“Con cũng thích cậu mà, con thích hết mọi người trong nhà mình nha, thích mẹ nhất…”
Cái mồm, dẻo quá. Nhưng mà nghĩ lại, cũng thương thằng con mình thật, người ta đi tỏ tình hoặc thất bại, hoặc thành công, đây cái người mà nó tỏ tình còn chẳng biết đang được tỏ tình…haizza…
-“Cậu nói với con, là ý khác!”
-“Khác gì ạ?”
-“Con nghe này, với mọi người, là tình cảm giữa người thân và người thân. Còn cậu với con, là tình cảm nam với nữ…”
-“Dạ?”
-“Như mẹ nói với con, người ta yêu nhau, hôn nhau, con nhớ không?”
-“Có ạ!”
-“Khi mà nói với người thân, mình nên dùng từ quý, còn ai đó nói với con, từ thích, nghĩa là họ đặc biệt để ý tới con…”
-“Dạ?”
Khổ, con bé ngây ngô quá, mất công mẹ nó phải đào tạo gần hai tiếng đồng hồ, chỉ dẫn từng chi tiết cơ bản nhất.
-“Rồi giờ nhé, đó là thích, rồi tới yêu nhé, mẹ sẽ nói biểu hiện nhé…”
-“Vâng!”
Chủ đề mới lạ quá, Sen chăm chú lắng nghe, mắt tròn mắt dẹt.
-“Và khi con thực sự yêu ai, con sẽ trao cho đó nụ hôn đầu tiên…và cả, nếu hợp nhau các con sẽ lấy nhau, sinh con, xây dựng gia đình…”
-“Sinh con ạ?”
-“Ừ!”
Tối hôm đó, mẹ đã dậy Sen, làm thế nào để có em bé. Dù sao nó cũng lớp 10 rồi, nên mẹ dạy dỗ rất cẩn thận. Mẹ nói, con gái phải biết kiêu ngạo, không xinh thì phải sạch, phải thơm. Không được quá nhu nhược, phải có khí chất, bọn bạn trai không được tin ai cả, không được nghe chúng dụ ngọt, phải giữ cái quý giá nhất cho người con trai mà trân trọng mình.
Sen nghe mẹ nói mà mặt mũi phải gọi là đỏ bừng tía tai. Có những thứ, đúng là không thể ngờ được, ngại quá, xấu hổ chết mất luôn ý!
Hai mẹ con đang bận rộn thì có tiếng gõ cửa ầm ầm.
-“Nhi, mở cửa cho ba!”
Sen thấy mẹ mỉm cười, nhưng mẹ lại nói thầm, mẹ dặn dò Sen, con bé nghe lời mẹ lắm, ngay lập tức vùng dậy, chạy ra cửa mếu máo.
-“Ba ơi, mẹ làm sao ý, người mẹ lạnh toát à, mẹ ốm rồi ý sao!”
Ba nghe thấy thì tái mét mặt, chạy vội vào giường nó. Mẹ đang nằm cười thầm trong bụng, tự thấy mình sáng suốt, may mà từ bé đã nuôi dạy Sen theo một cách hoàn toàn khác, nên giờ lớn lên nó mới ngoan ngoãn đáng yêu như này. Chứ ngộ như không bắt nó làm quen với cuộc sống nhà dưới một chút, chiều như công chúa từ bé khéo lại nhũng nhiễu đỏng đảnh thì chán.
Tất nhiên, ngoài mặt mẹ vẫn nhăn nhó khó chịu, lộ rõ vẻ mệt nhọc.
-“Bà xã, bà xã sao thế?”
-“…”
-“Thôi mà, anh sai rồi, anh xin đấy.”
-“Tối nay tôi ngủ với con, tôi sống chết như nào anh không phải quan tâm!”
-“Anh xin, anh xin…trời ơi, mình thế này anh khổ sở lắm…”
Thế rồi, ba nháy mắt, Sen biết điều lượn chỗ khác. Nó biết đi đâu đây? Hôm nay tạm ngủ ở phòng cậu vậy.
Đắp chăn của cậu, thật thơm, cảm giác giống cậu bên mình, nghĩ mông lung những lời mẹ nói, phân tích cảm xúc của chính mình. Sau suốt gần một đêm, Sen phát hiện ra một điều cực kì quan trọng, trời ơi, Sen thích cậu, thích cậu thật rồi, thích đúng như cái kiểu mà mẹ bảo đó!
Càng nghĩ, tim càng đập mạnh, người càng đỏ bừng bừng, nhớ cậu chết mất. Mong đến Tết quá luôn à!!!
Tết đến, tin sốc như chưa bao giờ sốc hơn. Đại thiếu gia không về nhà!
Mẹ điên lắm, mẹ bảo Sen yên tâm, mẹ sang Mỹ lôi cậu về! Thế là mẹ đi thật. Thực ra từ hồi đó tới giờ mẹ cũng sang đấy ba lần rồi chứ, chỉ tại Sen lên máy bay là đầu óc quay cuồng, người lại ốm tới mấy tuần nên mẹ không cho đi thôi.
Rồi mẹ về, mẹ lần đầu tiên không thành công. Mẹ bực lắm, đưa cho Sen một chiếc điện thoại mới, bảo có gì muốn nói với cậu thì dùng.
Sen gọi chẳng được, nó bắt đầu mày mò nhắn tin.
“Cậu khỏe không?”
Đợi mãi, điện thoại vẫn yên lặng. Sen gửi tiếp.
“Em khỏe lắm!”
“Sao Tết cậu không về?”
“Cậu bận học à?”
“Cậu ăn ngủ có được không?”
“Cậu có nhiều bạn bên đó không?”
…..
Mãi, mãi mà vẫn không hồi âm. Nhưng Sen là đứa cực kì kiên nhẫn, hàng ngày vẫn nhắn tin chúc ngày mới tốt lành, rồi chúc ngủ ngon. Lúc nào gặp cái gì hay đều nhắn tin khoe cậu hết à.
Một ngày, rảnh rang quá, nó viết.
“Em thích cậu, cậu ạ! Thích theo cái nghĩa nam nữ mà mẹ cậu dạy em ý!”
“Em nghĩ mãi mới nhận ra đó, em nhớ cậu nhiều lắm, và thích cậu cực kì luôn, cậu không thể nhắn tin lại à?”
Một phút…hai phút…ba phút…
Mười năm phút…
Ngay khi nó hết hi vọng lắm rồi, thì điện thoại rung. Trời ơi, phải gọi là sung sướng gần chết luôn ấy, nhảy múa quanh phòng luôn!
Hồi hộp mở ra, hồi hộp đọc.
“Tao ghét mày!”
Hả? Mặt con bé ngắn tũn, cố gắng nhắn lại lý sự.
“Thế sao cậu còn bảo thích em, đợt gì đó? Em còn nhặt được điều ước của cậu đấy, cậu nói cậu muốn lấy em làm vợ, giờ cậu ghét em là sao?”
Một lúc, tin nhắn tới.
“Ngày đó tao trẻ trâu biết gì đâu. Giờ tao ghét mày, đừng nhắn tin nữa, phiền lắm!”
Ai đó bị ai đó làm cho buồn phát khóc, từ hôm ấy, không dám nhắn tin nữa.
Cuộc sống không có cậu quá là thảm, nhưng nó biết làm sao giờ? Cậu thấy nó phiền như thế, nó đành phải chịu thôi.
Thế mà một buổi chiều hè, chiếc điện thoại mốc meo lại đổ chuông. Là cậu, Sen tưởng nó mơ cơ chứ.
-“CẬU! Là cậu à?”
-“Không tao thì ai?”
-“Cậu hết ghét em rồi ạ?”
-“Vẫn ghét…”
Sen còn chưa biết nói gì thì đã có cánh tay vẫy vẫy ở cửa, nó theo phản xạ kêu lên.
-“Anh Sên, anh nghỉ hè sớm thế? Đợi em tý em đang nói chuyện điện thoại…”
-“MÀY BIẾN ĐI!”
Giọng đầu dây bên kia đến là giận dữ. Tiếng tút tút lại vang dài, hại Sen ngơ chẳng hiểu gì? Anh Sên mua cho nó một đống quà, Sen mải nghĩ chuyện của cậu, chẳng khá khẩm lên nổi.
……
Thời tiết nóng nực, không có việc gì làm nên Sen thường ngủ trưa xuyên chiều luôn. Một hôm, nó có một giấc mơ rất đẹp, mơ gặp đại thiếu gia, mơ thấy cậu xoa mặt mình, thấy cậu khen nó xinh.
-“Vẫn béo như thế! Trông này, vẫn như lợn nái luôn!”
-“Cậu vừa khen em xinh cơ mà?”
-“Tao khen mày xinh lúc nào?”
-“Có mà, vừa thấy khen xong!”
-“Mày mơ hả…”
-“Đâu…đâu…thật…mà…”
Con bé ú a ú ớ, cái miệng chóp chép. Hại cậu nhà nó bực mình, vừa lôi dậy vừa quát ầm ĩ.
-“Cậu?”
-“Em đang mơ hay là thật thế?”
Cái giọng ngái ngủ yêu chết mất, bị ai đó búng cho một phát vào mũi.
-“Á…cậu…thật hả…cậu về bao giờ đấy! Sao em không biết? Sao không gọi em dậy? Trời ơi em xem nào? Sao hôm nọ cậu dập máy, uầy sao cậu đẹp trai ra nhiều thế? Sao cậu cao thế? Trời ơi, em nhớ cậu gần chết rồi đây này!Á…Em đi khoe các bác…à…ba mẹ biết cậu về chưa…?”
Sen sướng, làm ầm ĩ cả lên.
-“Cậu, cậu đánh em phát đi, em sợ là ảo giác lắm!”
Biểu cảm của nó làm cậu cũng phải phì cười, nhưng cậu không đánh nó, chỉ là ghé sát, cắn vào vành tai nó, không quá đau, nhưng cũng đủ để nó biết, cậu thực sự, đã về!
Sen tự dưng đỏ ửng, ấp a ấp úng, rồi ngượng quá, ngồi đơ luôn.
-“Đi!”
-“Dạ?”
-“Đi biển!”
-“Sao ạ?”
-“Tao nói đi biển chơi!”
-“Vâng! Để tối em chuẩn bị áo quần!”
-“Đi ngay bây giờ!”
-“Nhưng…ba mẹ cậu…em…”
-“Ba mẹ đi chơi rồi, chỉ tao với mày đi thôi!”
-“Dạ?”
-“Có đi không?”
-“Có…có chứ…em đi…em đi…”
Sen cười thật tươi, gần một năm, hôm nay mới có cảm giác vui sướng như vậy. Nó cứ ríu rít như con chim non cả một chặng đường. Có một người ngồi nghe nó nói, rất chăm chú, rất kiên nhẫn, thi thoảng đưa nước nó uống, thi thoảng vén lại mấy sợi tóc xõa trên trán nó, thi thoảng dựa vai nó cười mỉm.
Bữa tối, cậu đưa Sen tới một nhà hàng khá sang trọng.
-“Mày ăn gì?”
-“Em á, vâng đợi em tý!”
Sen nhìn thực đơn một hồi, rồi thản nhiên gọi.
-“Em ăn cua rang muối, tôm hấp bia, mực xào dứa…., chả mực, hến hấp lá chanh…., sò điệp nướng tóp mỡ…nộm sứa hoa chuối, cá thu sốt cà chua, cá hồi chiên vàng…thêm nước dừa nữa…rồi, xong, thế cậu ăn gì?”
Hiển nhìn Sen, rồi lại khẽ ra hiệu cho người phục vụ đi chuẩn bị.
-“Sao cậu không gọi ạ?”
-“Không muốn ăn!”
Sen nghe cậu nói thì bê ghế sát sàn sạt cạnh cậu, cuống quít hỏi thăm.
-“Ơ, thế sao được? Cậu có mệt lắm không?”
-“Hơi mệt!”
Nó tự xưng thấy xót, nó lên máy bay tý đã choáng, đằng này cậu phải ngồi trên đấy bao nhiêu tiếng, rồi lại đi ra biển luôn với nó.
Sen chủ động cầm lấy tay cậu, xoa bóp nhiệt tình, hi vọng cậu sẽ mau khỏe. Lúc thức ăn được dọn ra, chẳng hiểu sao người cậu chủ nhà nó yếu lắm luôn, tay cậu run không cầm được đũa thìa, Sen thương cậu quá, đành bóc hải sản cho cậu.
-“Thôi, không ăn nổi!”
-“Ăn nữa đi mà, em đã bóc rồi mà, ăn cho có sức khỏe, nhé!”
-“Con tôm đó to lắm, tao không ăn nổi!”
-“Thế em cắn một ít trước nhé, con tôm sẽ bé đi, rồi cậu ăn nhé!”
-“Cũng được, tao nể mày lắm đó!”
Sen tự cười, cậu chủ ngốc ngếch thật, cậu bị nó lừa nhé, thực ra con tôm này to thật, nhưng rồi nó cho cậu ăn hai nửa con tôm, thì cộng lại cũng là một con tôm mà. Cậu khờ quá, cậu lại cứ tưởng nó cắn một miếng rồi, cậu sẽ ăn ít đi.
-“Cậu ăn chả mực không?”
-“Thôi!”
-“Thôi ăn đi mà cậu, mỗi người ăn một miếng nhé!”
-“Không muốn!”
-“A…há mồm…em đút cho…”
-“Rồi, tao nể mày đấy!”
Người khôn làm nũng lên làm nũng xuống, hại người ngốc dỗ dành mỏi cả miệng, rốt cuộc, cũng ăn xong.
-“Cậu hết ghét em rồi nhỉ? Cậu lại thích em rồi phải không?”
-“…”
-“Sao cậu không nói gì vậy?”
-“…”
-“Cậu lại giận gì à?”
-“Ừ, rất giận!”
-“Em làm gì sai à?”
-“Mày quá đáng!”
-“Dạ?”
-“Lúc nãy ý, mày lừa tao, tao đã nói không thích ăn nhiều tôm, tao định chỉ ăn nửa con, nhưng mày không coi tao ra gì cả, mày ngọt nhạt làm tao ăn gần hết nửa đĩa…”
Sen hoảng hốt giải thích.
-“Không phải em không coi cậu ra gì, mà là em lo cho cậu mà.”
-“Tao không cần biết!”
Cậu dỗi, cậu đi trước, Sen khổ sở chạy theo sau.
-“Thôi, đừng giận em nữa, mất cả vui!”
-“Nhưng tao đau lòng!”
-“Giờ em phải làm sao?”
-“Mày tránh ra đi!”
-“Thôi mà, em phải làm gì bây giờ?”
Hiển bỗng dưng đứng lại, cậu nghiêm nghị.
-“Mày nói thế chứ nếu tao yêu cầu thì chắc gì mày đã làm?”
-“Không, không, nhất định em sẽ làm mà, nhất định luôn!”
-“Thế thơm vào đây một phát đi!”
Sen chững lại một lúc, thấy đại thiếu gia định bỏ mặc nó rồi, nên vội vàng kiễng chân, thơm lên má cậu một cái. Con bé đỏ bừng, thấy cậu cũng đỏ không kém à!
Cậu cười, đẹp trai mê li luôn. Rồi cậu dẫn nó đi dạo. Biển rất đẹp, trăng sao đều rất sáng, không khí trong lành thanh mát đến dịu dàng.
-“Cậu lạnh không? Em chạy vào kia lấy thêm áo cho cậu nhé!”
Hiển nhìn Sen, nhẹ nhàng khoác qua vai cho nó.
-“Thôi, không cần.”
-“Dạ?”
-“Ngoan, nghe lời!”
-“Vâng, nhưng cậu có lạnh không?”
-“Ở cạnh mày thì không!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, đi thôi!”
Hiển dẫn Sen đi một đoạn, thì nó bắt đầu nhìn thấy những ánh nến rất lung linh được xếp trên cát. Nhìn qua, nó có thể đọc được nến xếp thành chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, hoa hồng rải từng cánh xung quanh, tuyệt đẹp.
Sen không khỏi trầm trồ, nhưng cái chữ tiếng anh kia là gì nhỉ? Quen quá, mà không thể nào mà nghĩ ra được?
Nó biết chữ WILL, của thì tương lai đây mà, vừa mới ôn bài hôm nọ. YOU, you là bạn. ME, me là tôi. Thế còn cái chữ ở giữa kia là gì thế? MARRY, trông quen thế? Mà sao nó không thể nghĩ được ra nữa luôn.
Đại thiếu gia đang nhìn nó, ánh mắt cực kì trông chờ, khiến con bé càng rối. Trời ơi sao nó ngu thế này cơ chứ?
-“Sen!”
-“Dạ?”
-“Mày…mày…nghĩ sao?”
Ôi em có hiểu cậu định nói gì đâu mà nghĩ sao? Cậu cầm tay nó, tay cậu run thấy rõ luôn. Nó sợ quá, đành phải khai thật.
-“Cậu, đợi em một tý nhé!”
-“Còn phải nghĩ à?”
-“Em…em lấy điện thoại tra từ điển, chữ “marry”, em không biết nghĩa…”
Nói xong, nhìn cậu lấm lét. Sờ tay vào túi, không thấy điện thoại đâu, chết chắc luôn rồi!
-“Đợi em tý, em chạy ra xe xem có không? Rất nhanh thôi…cậu đừng giận nhé!”
Mặt cậu đã tối xanh tối đen, hận chỉ muốn vứt nó xuống biển ngay lập tức.
-“Đứng lại!”
-“Dạ?”
-“Lấy tao!”
-“Dạ? Lấy…cái…gì…ạ?”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao bảo mày lấy tao!”
Sen ngớ hết cả người, cậu đã tới bên cạnh nắm lấy tay nó.
-“Làm vợ tao, nhé!”
Sao lại thế? Hôm nọ mẹ vừa mới dạy độ tuổi kết hôn cơ mà, hình như nó và cậu chưa đến tuổi thì phải, Sen hơi choáng, tạm thời chỉ có thể thốt lên.
-“Mẹ bảo…à, mẹ cậu bảo…à mà…pháp luật không cho phép đâu ạ…”
-“Tao biết!”
-“Dạ?”
-“Nhưng giờ tao cầu hôn mày trước, khi nào đủ tuổi thì cưới!”
-“Dạ?”
-“Dạ dẫm gì, để mày ở nhà, tao không yên tâm, thế nào? Mày có lấy tao không?”
A, cậu hỏi dồn dập quá, hại con bé lóng nga lóng ngóng.
-“Mày có đồng ý hay không thì bảo đây? Trả lời mau đi! Tao đếm từ một tới ba thôi MỘT…HAI…”
|
-“Uầy cậu từ từ nào…em rối quá à…”
-“Có gì mà rối?”
-“Thì em…em…”
-“Mày lắm chuyện!”
-“Cho em thời gian suy nghĩ được không?”
-“Cần gì thời gian? Tao không tốt ở điểm nào? Có gì không xứng đáng làm chồng mày?”
-“Cậu tốt…”
-“Hay mày không thích tao?”
-“Em thích cậu!”
-“Thế sao?”
-“Em…em…”
-“Thôi được, nếu mày không đồng ý thì tao đi cầu hôn con khác vậy!”
Hả? Sao có cái lý đấy được cơ chứ, Sen hoảng quá, hỏi.
-“Thế nghĩa là bạn ấy sẽ làm vợ cậu hả?”
Con này, con bé đáng ghét này! Có biết cậu đang run điên lên rồi không? Xa nó, có biết khó chịu thế nào không? Cậu đã từng nghe giọng nó hàng ngày, từng sai người lắp máy quay ở phòng nó, những tưởng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không, nhìn thấy nó càng khiến cho cậu cảm giác muốn nổ tung, muốn bay ngay về gặp nó.
Khổ nỗi mẹ cậu phát hiện, mẹ cậu cho rằng việc đó là không tôn trọng Sen, một phần nữa vì càng trông thấy cái mặt đáng yêu đó, càng dễ phát hỏa, vì vậy nên cậu lại cho người tháo máy quay, thậm chí lừa Sen vứt cả con gấu bông hồng đi, cậu muốn tập một cuộc sống không có nó, một cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì!
Cậu biết, nó nhớ cậu! Cậu cũng chẳng dễ chịu là mấy, nhưng Sen ngốc lắm, nếu nó không trải qua, nó sẽ không hiểu. Một lần này, để cho nó sợ tới già luôn, những quyết định mai sau, đừng bao giờ nghĩ tới việc xa cậu!
Mặc dù nó còn ngu tới nỗi chẳng biết hai nước chệch múi giờ. Lúc nó nhắn tin chúc ngủ ngon, thì cậu còn đang đi học, nhưng mỗi một tin nhắn ấy, cậu lưu giữ cẩn thận, cậu đọc lại không biết bao nhiêu lần? Cậu trêu nó, nói ghét nó, việc cậu thích nhất là trêu nó!
Rồi một ngày, nhớ nó không chịu được, gọi điện về, thế nào mà lại thấy anh Sên đáng ghét của nó loanh quanh lởn vởn rồi, cậu nóng hết cả máu. Đáng nhẽ ra ở lại liên hoan cuối năm, hai tuần sau mới về nhưng nghe vậy, không yên tâm mà hủy hết, giờ đây, đang đứng với nó, chỗ này!
Nhìn thẳng vào mắt Sen, cậu trả lời.
-“Ừ, tao mà lấy đứa khác, sẽ không có thời gian chơi với mày đâu, vì tao tính rồi, tao lấy ai thì toàn bộ tâm trí tao sẽ chỉ đặt cho người ấy thôi, lúc đó mày hối cũng không kịp đâu!”
Chết, thế thì không được. Cậu mà không ở bên cạnh thì buồn chết à, Sen sợ quá, gật đầu lia lịa.
-“Vâng, vâng, em đồng ý!”
-“Nói to lên! Đồng ý cái gì?”
-“Em đồng ý, đồng ý lấy cậu, đồng ý làm vợ cậu!”
-“Em nào? Cậu nào? Nói ra cả họ tên ra!”
-“Em, Trương Ngọc Uyển Nhi, đồng ý lấy cậu, Hoàng Thế Hiển!”
Đại thiếu gia cười, bình thường Hiển chỉ hay cười mỉm thôi, rất ít khi Sen thấy cậu cười tươi, rạng rỡ như vậy, đẹp đẽ tới mê hoặc. Cậu nắm tay nó, rất chặt, tim nó như muốn chảy ra rồi.
Cánh môi của cậu, lướt nhẹ qua cánh môi nó, là hôn! Nụ hôn phớt vô cùng dịu dàng khiến đôi gò má nó phiếm hồng, màu hồng của cánh sen, ngây thơ, thuần khiết. Cậu nhìn nó, nó nhìn cậu, hai đứa nhìn nhau hồi lâu, rồi cười bẽn lẽn.
-“Mặt mày nóng hết lên rồi này!”
-“Mặt cậu cũng thế mà!”
-“Đi về thôi, khuya rồi, gió lạnh…”
-“Đợi tý, phải dọn đống nến kia chứ ạ?”
Đại thiếu gia méo mặt, đúng là vợ ngoan!
-“Tao thuê người dọn, mình về trước!”
-“Vâng ạ!”
Màn đêm buông xuống, cả người Sen né sát vào cậu, chưa bao giờ cảm thấy gần gũi đến thế.
Về tới phòng, cậu đã sai người mang giấy bút, đặt trước mặt, bảo.
-“Giờ chúng ta làm hiệp ước vợ chồng, mày viết những thứ mày yêu cầu tao, còn tao viết nhưng thứ tao yêu cầu mày, rồi đối phương phải thực hiện, OK?”
-“Dạ!”
Hai đưa cắm cúi suy nghĩ.
Ba tiếng sau, giấy được tráo đổi.
Của Sen ngốc, có mỗi một tờ, trên đó có một dòng.
“Dù thế nào cậu cũng không được ngó lơ em nữa, em buồn lắm!”
Còn của cậu, Sen đọc mà hoảng.
“Điều 1: Đi học không được liếc trộm bạn khác phái.
Điều 2: Thấy bạn trai là phải tránh xa 5m
Điều 3: Được rồi, chồng cho phép vợ chơi và nói chuyện với thằng Sên, nhưng không được quá 3 câu mỗi lần.
Điều 4: Lúc chồng sang Mỹ ngày nào cũng phải nhắn tin chúc chồng ngủ ngon, chúc chồng ngày tốt lành, nói nhớ chồng!
Điều 5: Trong trái tim vợ, chồng là số một, là số hai,…là tất cả, những người khác thì vợ chỉ được phép chứa trong một phần bé tý như hạt cát thôi.
Điều 6: Vợ không được động hóa chất vào mái tóc, tóc phải để đen dài suôn mượt tự nhiên như bây giờ.
Điều 7: Không được giảm cân, chồng thích vợ béo xinh.
Điều 8: Không được mặc đồ quá là bắt mắt, ra ngoài đường thì mặc quần áo cũ, về nhà tha hồ diện váy diện đồ hiệu!
Điều 9: Việc chúng ta đã ngầm lấy nhau phải giữ bí mật, không được nói cho ai kể cả ba mẹ, đợi tới ngày chồng học xong, kiếm được việc thì tha hồ nói, lúc đó dù ba mẹ có không đồng ý mà đuổi đi, chồng vẫn có thể nuôi được vợ.
Điều 10: Nếu đau đầu phải nhắn tin hoặc gọi điện ngay lập tức cho chồng đầu tiên.
Điều 11: Trên đầu giường của vợ phải đặt ảnh của chồng.
….
….
….
Điều 100: Vợ đi học để biết thêm kiến thức, để đỡ tụt hậu với xã hội, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là ăn ngủ nghỉ giữ gìn sức khỏe, mai sau việc đi làm đã có chồng lo, vợ làm người hầu của chồng như bây giờ, chồng sẽ vẫn trả lương đầy đủ. Chồng hứa nhất định vì vợ, chồng sẽ phấn đấu, cố gắng hết mình trong sự nghiệp!
…
Điều 109: Mai sau sinh con gái thì chồng đặt tên, con trai thì cho vợ đặt tên.
…
Điều 120: Lúc nào cũng để điện thoại trong người, chồng gọi là phải nghe ngay, nhắn tin thì nhắn lại luôn.
Điều 121: Nếu ở bên nhau thì buổi sáng phải chủ động thơm má chồng!
…
…
Kí tên: Hoàng Thế Hiển.
”
Oài oài, đọc mãi đọc mãi, đọc mãi mới hết. Mệt điên người luôn.
-“Làm sao mà em nhớ được chứ? Cậu viết nhiều quá à!”
-“Cứ giữ lấy, học thuộc dần dần!”
Rồi hai đứa kí tên tới xoẹt phát, hiệp ước vợ chồng được thông qua!
Cũng tối muộn, cậu tạm biệt Sen, về phòng mình. Trước khi đi, còn được Sen dạy cho trò trẻ con nữa, Sen bảo Sen học được trong phim, hơi sến, nhưng vì Sen, cậu vẫn làm nhiệt tình. Hai đứa đan tay vào nhau, rồi đồng thanh nói.
-“Nắm tay nhau, đan tay nhau, sống hạnh phúc với nhau tới già!”
-“Ớ, cậu nói nhanh hơn em rồi!”
-“Mày nói chậm quá thì có…nào, bắt đầu lại…”
-“Hai ba…NẮM TAY NHAU, ĐAN TAY NHAU, SỐNG HẠNH PHÚC VỚI NHAU TỚI GIÀ!”
-“Rồi, vợ Sen béo ngủ ngon!”
-“Vâng, em chúc cậu…chồng ngủ ngon!”
…..
…..
Sáng sớm, Sen còn đang ngái ngủ thì đã bị cậu lôi dậy.
-“Mau, mau về thôi!”
-“Dạ?”
-“Mẹ tao đang phát hỏa rồi, không về thì chết chắc!”
-“Ớ, sao lại thế…cậu bảo ba mẹ đang đi chơi mà…”
-“Tao xạo đấy, để rủ mày đi thôi!”
-“Thế sao mẹ lại giận?”
-“Con trai mày mai sau đi du học một năm mới về nhà, vừa về tới nhà đã mang người giúp việc đi biển, không thèm chào mày lấy một câu thì mày có giận không?”
-“Em…em…”
-“Nhanh!”
Hai đứa trẻ đáng thương gấp gáp quay về!
|
Không khí trong nhà họ Hoàng cực kì u ám. Mẹ tức chắc lên tới đỉnh điểm rồi. Đồ đạc vỡ loảng choảng, bay tứ tung.
-“Mẹ ạ!”
-“Anh còn nhớ tôi hả?”
-“Mẹ nói gì vậy, con không nhớ mẹ thì còn nhớ ai cơ chứ!”
Sen lấm lét đứng sau, tất cả chỉ có thể trông chờ vào cậu mà thôi!
-“Anh nói thì hay lắm!”
-“Trời ơi hôm qua con về, nhưng con bay từ Mỹ vội quá không mua được quà gì, nghe nói vùng biển này người ta mới khai thác được loại ngọc trai quý hiếm, nên con mới lập tức tới mua về cho mẹ, mẹ của con là nhất. Thế rồi gặp con Sen giữa đường nên cho nó đi luôn mà…”
Đoạn cậu lấy chuỗi ngọc trai ra, Sen mắt tròn mắt dẹt nha. Cậu mua từ lúc nào không biết, đúng là cao thủ mà.
-“Mẹ xem, ngọc này không phải ngọc bình thường đâu, mẹ nhìn này, đẹp long lanh luôn, mẹ mà đeo lên trẻ ra tới chục tuổi ý chứ, con với mẹ đi cùng người ta lại tưởng đôi uyên ương…”
-“E hèm…”
Ba cậu khó chịu ra mặt. Mẹ nghe thấy, dù biết thừa thằng ranh phét lác, nhưng ngọt quá, ai mà không mủi lòng được.
-“Rồi, anh đi tắm rửa đi, con Sen ở lại!”
Thế Hiển nhìn con bé đầy lo lắng, mẹ cậu hơi tự ái, nhưng vẫn lên tiếng.
-“Yên tâm, một sợi tóc cũng không mất!”
…..
-“Nhi Nhi, kể mẹ nghe đi, thế nào, vui không? Nó đưa đi đâu? Nó có làm gì lãng mạn không?”
Còn đang tưởng bị mẹ mắng à, thấy mẹ hỏi thế, Sen thở phào cả người. Từ từ kể hết, chỉ trừ việc cầu hôn là không dám nói, tại sợ vi phạm hiệp ước vợ chồng mà!
Mẹ nghe thì thích thú lắm, liên tục gật đầu, liên tục lườm đểu ba, ra điều, ông phải học con dài dài.
Bữa cơm hôm đó chỉ thêm duy nhất một người, mà sao vui vẻ rộn ràng tới vậy, cậu cứ như ánh bình minh của cái nhà này ý!
Ăn xong, cậu đi theo Sen về phòng, nói chuyện chán chê, cậu bảo.
-“Mai mình hẹn hò!”
-“Hẹn hò là sao ạ?”
-“Là ăn mặc trang điểm thật đẹp, tới một chỗ hàn huyên, địa điểm là cái bàn trắng ngoài vườn ổi, đằng sau nhà làm đẹp ý một đoạn ý, buổi sáng chắc không ai ra đó đâu!”
-“Dạ!”
-“Rồi, tạm biệt em bé Sen béo nhé!”
-“Vâng ạ!”
-“Mày lại quên gì rồi?”
Sen nghe lời, thơm vào má cậu, cậu thơm lên trán nó. Hai đứa đan tay vào nhau, đồng thanh nói.
-” NẮM TAY NHAU, ĐAN TAY NHAU, SỐNG HẠNH PHÚC VỚI NHAU TỚI GIÀ!”
Sen nghe anh gì trong phim bảo, mỗi khi hai người chào nhau, làm như vậy tình cảm sẽ bền lâu nhá! Hai ngày vừa qua thật hạnh phúc quá à!
…..
…..
Gà mới bắt đầu gáy, trong những vòm lá, giọt sương sớm đọng lại, long lanh như những hạt ngọc tròn trịa, đẹp tới lạ lùng. Có con bé thức dậy từ rất sớm, đi dạo loanh quanh, lung tung. Nó có rất nhiều điều băn khoăn nha, làm thế nào để thật xinh đẹp đây? Còn trang điểm nữa chứ?
Nó suy, nó tính, rồi nó thập thò ở phòng mẹ.
Nó đợi, hồi hộp lắm.
Mãi đợi trời sáng hơn, mới dám gọi.
-“Dậy sớm thế con?”
-“Mẹ ơi!”
-“Sao?”
-“Mẹ có phấn không? Có son không? Cho con mượn nha!”
-“Hả?”
Con bé bẽn lẽn kể lại sự tình. Mẹ cười tủm cười tỉm, theo nó về phòng.
-“Đi rửa mặt sạch sẽ rồi xuống bếp lấy cho mẹ quả trứng gà và hai cái bát.”
-“Dạ? Sao ạ?”
-“Cứ lấy đi!”
-“Vâng!”
Rất nhanh nhẹn, đã có trứng mang lên.
-“Bây giờ tách riêng lòng đỏ và lòng trắng, cho vào hai cái bát, con đánh lòng trắng cho sủi bọt lên…”
Sen làm theo rồi ngồi ngoan ngoãn chờ đợi, nó tò mò quá à, mẹ định làm gì không biết đây?
Mẹ bôi một ít lên da tay Sen, rồi hỏi nó.
-“Có ngứa không con?”
-“Không ạ!”
-“Vậy bờm tóc lên!”
-“Dạ!”
Mẹ vừa xoa hỗn hợp lòng trắng trứng lên da mặt Sen vừa bảo.
-“Lớn rồi nên từ bây giờ mẹ sẽ dạy dần nhé, không nên dùng mỹ phẩm con ạ, cực kì độc hại. Cứ dùng các sản phẩm từ thiên nhiên là tốt nhất, trước tiên là mẹ dạy con về mặt nạ trứng gà nhé, nếu không bị dị ứng thì mặt nạ này có tác dụng diệt vi khuẩn, giúp da sạch sâu dưới da, se khít lỗ chân lông, ngừa mụn nữa…”
-“Dạ!”
-“Có cảm thấy nó hơi khô khô lại rồi không?”
-“Có ạ, thích thích ý mẹ ạ!”
-“Ừ!”
Sen cười tít.
-“Bà ơi cậu chủ tìm bà!”
Chị Na thông báo, mẹ gật đầu rồi quay sang dặn dò Sen.
-“Con đợi 20 phút rồi rửa mặt với nước ấm, sau đó thoa lòng đỏ lên da mặt, đợi mười phút nhé, lòng đỏ có tác dụng làm ẩm da, rồi rửa với nước lạnh nhé, làm xong con sẽ thấy mặt trắng ra, con gái thì mặt mộc hồng hào tự nhiên là xinh xắn đáng yêu nhất, rõ chưa?”
-“Vâng ạ!”
-“Rồi, bye bye con gái yêu.”
-“Bye bye mẹ…à mẹ ơi…có cần sức nước hoa không ạ?”
-“Không, người con thơm sẵn rồi!”
-“Dạ!”
…..
Trong căn phòng khác, quần áo bầy bừa lung tung, ai đó đang ngồi bất lực.
-“Mẹ, mẹ giúp con với, xem con mặc bộ nào đẹp!”
Người làm mẹ tý nữa thì sặc, nhưng vẫn phải cố nén, đi vào tìm bộ áo quần thích hợp, đưa cho đứa con trai thử.
-“Thế nào mẹ?”
-“Đẹp trai!”
-“Thử cái áo phông tím mẹ xem!”
-“Vâng.”
…
-“Rất đẹp trai! Thử áo sơ mi xanh kia đi!”
…
-“Quá đẹp trai! Mặc áo có in chữ New York xem nào!”
…
-“Uầy, con nhà ai mà đẹp ngất ngây thế này!”
…
…
-“Mẹ, rốt cuộc là như nào, sắp muộn giờ của con rồi, bộ nào đẹp?”
-“Con trai mẹ đẹp trai sẵn rồi mặc bộ nào cũng đẹp hết, thế đi đâu mà chuẩn bị kĩ vậy?”
-“Con đi có việc.”
-“Việc gì?”
-“Con lớn rồi, mẹ hỏi nhiều làm gì!”
Ai chà chà, ông tướng con, mẹ mày chẳng biết thừa rồi nhé, chẳng thèm vạch mặt mày thì thôi.
-“Được rồi, thấy bộ đang mặc được nhất, bộ ấy trông bảo bối như tài tử điện ảnh ấy!”
-“Thật ạ?”
-“Thật thà gì, mau đi đi…”
-“Vâng!”
…..
…..
Ai đó làm theo lời mẹ nói, xong xuôi soi gương, thấy mặt căng bóng hồng hào thì vui lắm, vận chiếc váy hồng thắt nơ xinh, bẽn lẽn tới địa điểm hẹn hò.
Từ xa xa, đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi đợi, mặt bỗng chốc đỏ như cà chua cuối mùa.
Đại thiếu gia đứng dậy, lịch thiệp bê ghế cho nó.
-“Cậu…cậu ra vườn lâu chưa?”
-“Vừa ra!”
Hai đứa ngồi đối diện, run run thấy lạ. Mọi khi gặp cậu, Sen nói như chim hót, thế mà hôm nay, cứ lạ lạ kiểu gì ý, xấu hổ quá à.
-“Mày…mày…”
-“Dạ?”
-“Tối qua mày ngủ ngon không?”
-“Em ngủ ngon ạ!”
Dừng một lúc, mãi mới nghĩ được câu hỏi.
-“Mày ăn sáng chưa?”
-“Em chưa ạ!”
-“Ừ thế tý ăn!”
-“Dạ!”
-“Tối qua ngủ ngon không?”
-“Ơ cậu vừa hỏi em mà?”
-“Ừ, tao quên! Mày thấy không khí ngoài này thế nào?”
-“Dạ tốt ạ!”
…
Cách đó chừng vài mét, ngoại trừ bác Súng buồn vì vụ muốn Sen làm con dâu, còn lại, già trẻ gái trai, từ người làm bếp tới thợ tỉa cây cảnh, cầm đầu là bà chủ, tất cả thập thà thập thò. Phải nói, đội ngũ hóng hớt nhà họ Hoàng là số một luôn nha.
-“Nắm tay nhau đi chứ!”
-“Bé bé cái mồm thôi!”
-“Trời ơi, cậu cũng biết ngượng kìa, yêu quá!”
-“E hèm…cậu thì cũng là người chứ sao?”
Bà chủ lên tiếng bênh vực con trai.
-“Uầy Sen ngố tồ quá cơ!”
-“Đúng, khổ thân cậu…”
…..
-“Trời ơi cả nhà ơi…sắp kisssssss….nóng quá, nóng quá…”
Đám đông nín thở, hồi hộp chờ đợi. Ánh mặt nhè nhẹ chiếu lên hai khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cánh môi kia sắp chạm vào nhau rồi…thêm chút nữa…chút nữa thôi…sắp rồi…
Rầm!
Bà chủ vì rướn chân cao quá mà hụt, hại ông chủ ngã lên người bà chủ, bác Lựu đứng sau ngã dúi về phía ông chủ, cứ thế, chị Na ngã lên người bác Lựu, chị Lụa ngã lên người chị Na…, bác Hồng ngã lên người chị Cúc…
Cảnh tượng, mấy chục người nhà họ Hoàng bành trướng cái vườn ổi, đến dở khóc dở cười. Hoàng Thế Hiển quay lại, mặt mày xám xịt.
-“Hi, con trai yêu của mẹ!”
-“Hi, con trai ba!”
Giúp việc cũng nhanh nhẹn bắt chước ông bà chủ, nở nụ cười méo xệch.
-“Hi, chào buổi sáng cậu ạ!”
-“Chúc cậu buổi sáng tốt lành…”
Trong khi đại thiếu gia máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu thì Sen hồng ngây thơ dễ sợ.
-“Ơ, mọi người…mọi người…bị ngã có đau không?”
-“Không sao, không sao…”
-“Con vào lấy dầu gió cho mọi người nhé!”
-“Lấy lấy cái gì, đi theo tao! Không thể chịu được cái nhà này nữa!”
Hiển cầm tay Sen, kéo đi. Con bé chỉ kịp ngượng ngùng nói.
-“Con…đi trước nhé!”
-“Quan tâm tới tao đây này!”
-“Dạ?”
-“Đi thôi.”
-“Đi đâu ạ?”
-“Chỗ nào chỉ có tao và mày!”
-“Vâng!”
Thế rồi hôm đấy từ hẹn hò trong vườn ổi, đổi thành hai người đi chơi công viên nước, đi xem phim, đi ăn nhà hàng, tất cả đều là cậu lo, Sen chỉ việc đi theo và hưởng thụ thôi, sướng điên luôn ý!
Những ngày hè, trôi qua, êm ái, hạnh phúc, ngọt ngào. Để rồi, tới cái đêm trước khi cậu phải lên máy bay quay lại trường, con bé khóc sưng cả mắt. Quyết tâm trốn trong chăn khóc, không ra ngoài.
-“Sen!”
-“…”
-“Sen!”
-“…”
-“Đếm từ một tới ba, mày không quay ra tao lập tức đi! MỘT…HAI…”
Sụt xịt bỏ chăn ra.
-“Cậu ý, cậu đi là cậu lại không thèm liên lạc với em, lại giận em, khổ em lắm…”
-“Mày hâm à, vợ chồng rồi còn trẻ con đâu mà giận?”
-“Thật không?”
-“Thật…ngày nào tao cũng gọi về cho mày!”
-“Cậu nhớ đấy nhé!”
-“Ừ!”
Vừa nói xong, ai đó đã cúi xuống cắn nhẹ môi xinh, làm người kia xấu hổ gần chết.
-“Gớm, cứ như lần đầu!”
-“Kệ em…”
-“Thôi, chồng phải đi rồi, vợ ở nhà, đừng ra tiễn, vợ đi tiễn là chồng không đành lòng lên máy bay đâu. Chồng sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, mai sau kiếm nhiều tiền nuôi vợ!”
-“Vâng, vợ cũng học chăm…cho bằng với chồng…”
-“Ừ, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!”
-“Dạ!”
-“Cái này, đặt làm nhưng chưa được ưng ý lắm, khi nào cưới nhau sẽ mua cho vợ cái đẹp hơn…”
-“Nhẫn à, đẹp thế, đẹp rồi, em thích cái này thôi!”
-“Ừ, giữ lấy, giữ suốt đời nhé, hứa rồi mà!”
-“Vâng!”
…..
…..
Cuộc sống cứ thế trôi, cậu và Sen, hai người hai khoảng trời nhưng cũng không thể ngăn cách được tình yêu của họ. Tình yêu thời niên thiếu, ngây thơ, trong sáng, đẹp đẽ lạ thường.
Vốn tưởng đó là một câu chuyện cổ tích với kết thúc có hậu, vốn tưởng sau khi cậu tốt nghiệp, có thể cưới nó. Nhưng cuộc đời, nào ai nói được chữ ngờ?
Vào một ngày hè của hai năm sau đó, là ngày mà Hoàng Thế Hiển cực kì phấn chấn, cầm lá thư thông báo được nhận học bổng toàn phần ngành kinh tế tại Havard, vội vã vượt mấy nghìn cây số về khoe người thương, ngờ đâu, đập vào mặt là hình ảnh, người ấy, với một người con trai khác, đang khóa môi, hết sức say đắm.
Giây phút đó, cậu chỉ muốn hóa đá!
-“Em…em…và anh Sên, yêu nhau!”
-“…”
-“Đúng vậy, Sen lớn rồi, nó nhận ra người nó yêu đích thực là tôi, chứ không phải cậu…”
Thế Hiển muốn nói một điều gì đó, mà không nghĩ ra là có thể nói gì? Cậu quay mặt, đi thẳng.
Để lại hai người, một người nức nở, một người thở dài.
-“Bình tĩnh nào, chẳng phải em đã quyết định rồi sao?”
-“Nhưng mà…vẫn thấy…anh ạ…”
Sen nấc lên từng hồi. Tưởng tượng bộ dạng của đại thiếu gia, càng xót xa hơn gấp bội.
-“Là em nghĩ cho nó mà, bây giờ hai đứa còn chưa tiến sâu quá thì rút ra vẫn còn kịp…ngộ nhỡ sau này, mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn…”
-“…”
-“Khóc đi, khóc nốt hôm nay thôi nhé…anh sẽ luôn ở bên…”
…..
Đó là một ngày cực kì khó khăn với Trương Ngọc Uyển Nhi, cái đôi mắt đầy kinh ngạc kia, khắc sâu trong tâm trí, chỉ một từ…đau thương.
Cánh cửa phòng hé mở, rất nhẹ nhàng. Bóng dáng quen thuộc này, tiếng bước chân này, làm trái tim thấy nhức nhối.
-“Giải thích!”
-“…”
-“Tao biết mày chưa ngủ!”
-“…”
-“Nói đi, mày định trêu tao hả?”
-“Em không có trêu…”
-“Thế là sao?”
-“Cậu nhìn mà không biết à? Em yêu anh ấy, yêu thật lòng…”
-“Thế mày còn hứa lấy tao?”
-“Ngày đó em trẻ trâu, biết gì đâu?”
-“MÀY…”
Hận, hận không thể bóp chết được nó. Sen trở mình, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay bị vứt không thương tiếc ra ngoài cửa sổ, hành động của cô đã mang tình hình lên tới đỉnh điểm.
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày nghe rõ đây. Mày. Sẽ. Phải. Hối. Hận.”
Đại thiếu gia đi ra khỏi phòng, mạnh mẽ, dứt khoát, giống như cậu mọi khi vậy. Cô cứ nghĩ, từ giờ chỉ cần dõi theo cậu, chúc phúc cho cậu, mà không ngờ được rằng, suốt bảy năm sau đó, ngay cả cơ hội được nhìn thấy cậu, cô cũng chẳng hề có.
|
ảm ơn cô, chúng tôi quyết định sẽ hợp tác với CL.”
-“Đó là vinh dự của tập đoàn chúng tôi chứ ạ! Để tôi tiễn ngài!”
….
Bóng người đàn ông cùng hai trợ lý xa dần, Trương Ngọc Uyển Nhi từ từ bước lên xe của mình.
-“Ổn chứ cháu?”
-“Dạ, ổn mà bác!”
Bác Lựu cười, con bé này, giỏi thật, khách hàng khó tính tới mấy, vào tay nó, cũng giải quyết được hết. Đúng là đệ nhất dẻo mồm. Ông bà chủ cho nó làm đại diện hình ảnh của công ty quả là sáng suốt.
-“Sao lại đi đường này vậy bác?”
-“À, bác Hồng vừa nhắn tin, bảo bác đi mua cá bông lau, nhưng bác đâu có biết phân biệt đâu, cháu đi chọn giúp bác luôn nhé!”
Cá bông lau? Có một người, một trong những món khoái khẩu là cá bông lau kho tộ. Mà cô nghĩ đi đâu vậy? Người ấy, cả đời này, còn có thể gặp lại sao?
-“Nhi này…”
-“Dạ bác!”
-“Cậu Hiển, tối nay, 6 giờ, cậu ấy sẽ về!”
Ai đó tai như ù đi, cả người cứng đờ, một giọt nước mắt khẽ chảy. Là cái cảm xúc gì đây? Xúc động? Hạnh phúc? Vui mừng?
Cái cảm giác mong đợi một thứ gì đó quá lâu, rồi giờ nó thành hiện thực, là như thế này ư? Chính cô cũng không biết mình đang ra sao nữa, chỉ muốn trốn vào góc nào đó, thật yên tĩnh.
-“Cháu không sao chứ?”
-“Dạ, không sao ạ!”
-“Trước đây…hai đứa…”
-“Vâng, đó là chuyện xưa rồi mà bác, cháu giờ vẫn là người giúp việc của cậu ấy, mọi thứ vẫn bình thường…”
-“Thật không?”
-“Vâng, cậu vẫn gọi cho cháu thường xuyên mà!”
Bác gật đầu, cô nuốt nước mắt vào trong. Đó là lời nói dối, mà cô luôn phải nói trong suốt bảy năm vừa qua. Một lời nói mà ngay sau khi thốt ra, cảm giác đau lòng không thể nói được thêm những lời khác. Cô tới siêu thị cùng bác, chọn con cá ngon nhất. Về tới nhà, cũng chính cô đánh vẩy, bổ khúc, giã giềng, nêm gia vị, …cô muốn chính tự tay mình làm tất cả.
Nhà họ Hoàng lâu lắm rồi mới nhộn nhịp như này, tiếng chày cối rộn ràng, tiếng nói cười vui vẻ. Gắn bó với nhau đã lâu, họ đều thương cậu và Nhi như con ruột, bảy năm qua, ông bà chủ còn được sang thăm cậu, chứ họ đâu có nhìn thấy cậu, họ cũng nhớ cậu lắm chứ!
Nhi ngồi trong bếp, cô nhặt từng cảnh củi nhãn bỏ vào đống lửa. Nghe nói cá kho bằng củi nhãn là ngon nhất, người ấy không thích ăn cá quá khô, chỉ cần kho hai tiếng là đủ rồi. Cô cứ ngồi như vậy, bần thần, suy tư, lơ đãng…
-“Nhi, Nhi ơi…”
-“Chị Na, sao vậy ạ?”
-“Trời ơi…cậu về…cậu về…nhanh…nhanh…xe cậu đẹp ơi là đẹp luôn nhá, người yêu cậu cũng xinh cực kì luôn…”
-“Em…em…”
-“Chị xin lỗi, chị nhỡ mồm rồi à?”
-“Không, có gì đâu, cậu có người yêu là chuyện hiển nhiên chứ, cậu nhà mình hoàng tráng như thế cơ mà!”
-“Ừ…”
-“Vâng, hì hì…chúng ta ra chào cậu!”
Nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, cô theo bước chị. Chuyện cô là con nuôi, vẫn được giữ kín đến giờ, tuy nhiên đã không ai gọi cô là bé Sen nữa rồi, vì mẹ bảo tên đó nghe quê. Cô cũng tốt nghiệp, làm việc tại công ty của gia đình, nhiệm vụ của cô chỉ là đi với các giám đốc hoặc trưởng phòng, mềm mỏng thương thảo với khách hàng, một công việc chẳng cần giỏi giang, chỉ cần xem qua tài liệu cộng với bản năng dẻo miệng, khéo léo thuyết phục là được.
Thế còn cậu, cuộc sống của cậu thay đổi ra sao? Chắc là nhiều lắm nhỉ?
Thời khắc chạm mặt cậu, trái tim như muốn ngừng đập!
Cậu mặc áo phông xám, quần jeans hàng hiệu, kính râm màu nâu thẫm. Người con gái đi cùng cậu, rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt bồ câu đen huyền bí, và đặc biệt, khi cô ấy cười, rất đặc biệt, rất quyến rũ. Cô ấy với cậu, cứ như bức tranh hoàn hảo đầy sắc màu, thật đẹp!
Mọi người chào, cậu cũng gật đầu nhẹ nhàng, sau đó, hai người tay nắm tay lên ra mắt ba mẹ, các bác các chị cũng dần về vị trí chuẩn bị cho bữa tiệc. Có một người duy nhất, cô cứ đứng như vậy, đờ đẫn, lặng lẽ…Rồi, chẳng phải cô mong gặp cậu lắm mà? Chẳng phải cô muốn đứng sau chúc phúc cho cậu cơ mà? Nói nghe dễ dàng quá, đối diện mới thấy khó khăn khôn tả…
Bàn ăn lớn ngoài vườn dần được hoàn thiện, ánh đèn sáng lấp lánh lung linh, ông bà chủ ngồi chính giữa, bên cạnh là cậu chủ và người yêu cậu.
Bà chủ cất lời.
-“Giới thiệu với con, đây là đại gia đình nhà họ Hoàng nhà ta, bác Lựu, bác Súng, bác Hồng, …, cô Liên, chị Na,…, cuối cùng là Uyển Nhi, bằng tuổi con…”
Rồi bà quay sang, trịnh trọng tuyên bố.
-“Còn giới thiệu với mọi người, đây là Ngọc Nhi, người yêu của Thế Hiển!”
-“Dạ, con rất vui vì được làm quen với gia đình nhà mình ạ, lâu lắm rồi con mới được ăn bữa cơm đầm ấm như này đấy ạ, con xin kính mọi người ly này!”
Ngọc Nhi, cũng cùng là tên Nhi, cũng có chữ Ngọc, nhưng cô ấy lộng lẫy hơn nhiều, cậu chủ nhìn cô ấy, bằng ánh mắt trìu mến, có lẽ cậu yêu cô ấy nhiều lắm. Mọi người cũng vui vẻ tiếp nhận cô ấy, Uyển Nhi biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là…sao rượu, sao đồ ăn hôm nay đắng vậy???
Nước Mỹ, thật nhiều chuyện mới lạ, Ngọc Nhi trò chuyện không ngớt, khiếu hài hước của cô khiến ai ai cũng cười nghiêng ngả, không khí bữa tiệc thực sự rất tốt.
-“Ừm, món cá này ngon quá, anh yêu, ăn thử xem…”
-“Ngon thì các con ăn nhiều vào!”
-“Vâng ba ạ, ở bên Mỹ anh Hiển và con thường đi tới quán người Việt, lần nào anh cũng gọi món này, nhưng chỉ ăn một ít thôi, anh ấy nói không ngon…lúc đầu con cũng thấy lạ, nghĩ anh ấy khó tính, nhưng giờ mới biết, cá kho nhà mình mới là cực phẩm đó ạ!”
Đoạn, Ngọc Nhi quay sang, cầm đũa gắp thêm miếng cá, nở nụ cười tươi tắn, đút cho người yêu.
-“Ừ, cá là do Uyển Nhi làm đấy!”
-“Thật á? Bạn giỏi ghê!”
Khụ!
Tiếng ho từ phía trên thu hút sự chú ý của mọi ánh nhìn, cậu từ tốn tống miếng cá ra chiếc khăn giấy, rồi nói lãnh đạm.
-“Tôi không sao, mọi người ăn tiếp đi.”
-“Sao vậy anh?”
Ngọc Nhi đưa nước cho người yêu, ân cần hỏi han, tay không ngừng xoa lưng tình cảm, cậu trả lời cô ngọt ngào.
-“Anh ổn, em yêu, em ăn đi, không nguội giờ!”
-“Thôi, em lo cho anh lắm!”
-“Anh đã nói anh không sao mà, em không muốn ăn thật hay bắt anh đút vậy?”
-“Được thế thì còn gì bằng, đút em đi…A…A…A…”
Đôi trai gái trẻ tự nhiên quá, khiến cả bàn ăn ngượng chín người…khiến tim ai đó quặn thắt, cố uống vài ly rượu, cố lấy tay che mắt, cố để mình không nấc lên, cố gắng gượng…
-“Nhi này!”
Cậu gọi một câu, lại khiến cả hai người con gái giật mình.
-“Cơm dính vào miệng em kìa, xấu quá thôi!”
-“Lau cho em, mau!”
-“Đợi anh chút!”
Phải rồi, cậu gọi Nhi của cậu, là Ngọc Nhi, không phải Uyển Nhi. Đầu óc trống rỗng, hai bàn tay run rẩy, cô khẽ đứng dậy, bình tĩnh xin phép.
-“Con ăn no rồi ạ, con xin phép mọi người về phòng trước!”
-“Mới ăn tý mà Nhi?”
-“Em không khỏe chỗ nào à?”
-“Ta lấy thuốc cho cháu nhé!”
-“Dạ, không sao đâu ạ, lúc chiều cháu ăn ở công ty rồi nên vẫn còn thấy đầy bụng quá ạ!”
Nói thật nhanh rồi quay người, chân chạy mải miết, chỉ mong được về phòng thôi, về phòng, có thể tha hồ, thoải mái mà khóc rồi.
Mình làm được mà, mình có thể làm được! Cô đã nhớ cậu thế nào cơ chứ? Cô đã dặn mình, cô đã lên kế hoạch cả cho cảm xúc của mình, cớ sao? Cớ sao cô lại cư xử kém cỏi tới thế? Cớ sao, cô không kiềm nén nổi???
Cánh cửa phòng khẽ mở, có bóng người đi vào.
Người đó đặt nhẹ bàn tay lên trán cô.
-“Không sốt, con buồn à?”
-“Không mẹ ạ, con mệt thật mà!”
-“Mẹ xin lỗi…”
Người mẹ thẫn thờ nhìn đứa con gái, chuyện cũng nhiều năm rồi. Đợt đó, đột nhiên con trai nhất định không chịu về nhà, bà có sang tận nơi, chỉ thấy nó đú đởn hôn hít mấy con tóc vàng tóc xanh, nhìn mà ghê cả người. Bà đánh nó, mắng nó, nói nó là kẻ phản bội, nói nó làm sao bỏ mặc Nhi, nó cũng chẳng thèm đáp.
Rồi hai mẹ con chiến tranh lạnh, rồi cuối cùng, vì bà có một thằng con trai, bà thua, bà làm lành trước, bà từ từ hỏi nó, cũng chỉ được một câu trả lời đầy tính “trách nhiệm”: “Nó vừa béo vừa xấu, con chán!”.
Bà thử nó, trả vờ nói Nhi bệnh, nó cũng chẳng quan tâm.
Vậy là, cái điều bà lo lắng luôn tới, nó rốt cuộc thừa hưởng tính dê già trăng hoa của thằng cha nó, trời đất ạ, bao nhiêu tính tốt đẹp, nó không hưởng, nó lại hưởng cái tính đó. Bà đau lòng, bà thấy có lỗi với Nhi, một thời gian dài còn không dám đối mặt với con bé nữa.
-“Nhi à, mẹ…chuyện hai con không thành nhưng dù thế nào, con cũng là con gái mẹ, mẹ thương con nhất, nhưng con thông cảm cho mẹ, cô bé đó, là người Thế Hiển yêu, con biết rồi đó, mẹ sợ nhất nó dẫn đứa nào ngoại quốc về, vì mẹ sợ khác biệt văn hóa, lần này, người yêu là người Việt Nam, gia thế cũng tốt, mẹ biết mẹ ích kỉ, nhưng con có thể nào chấp nhận và yêu thương Ngọc Nhi như chị dâu không?”
Lời mẹ nói, nước mắt cô rơi. Cô khóc, không phải vì cô gái đó, mà lần này khóc, là vì mẹ. Mẹ đã bị cậu gạt rồi, mẹ luôn thấy hối lỗi, nếu mẹ biết, người chấm dứt mối quan hệ trước là cô, chứ không phải cậu…không tưởng tượng được…mẹ sẽ ghét cô như nào?
Còn cô, một đứa nhát gan, sợ sệt, vì đã mất cậu rồi, ích kỉ không muốn mất luôn ba mẹ, mất luôn mái nhà duy nhất, cho nên…cô đã lựa chọn giữ yên lặng. Đã bao lần muốn thú nhận, mà không dám cất lời? Phản bội, lừa dối, làm tan nát trái tim đối phương, tội đó dành cho cô mới đúng.
Tới nước cuối cùng, cậu vẫn cho cô, một con đường sống!
-“Mẹ đừng nói vậy, con mệt thôi mà, con vẫn rất yêu quý ba mẹ, cậu, cả cô Ngọc Nhi nữa, con sẽ chăm sóc cho cô ấy!”
-“Được rồi, đến với nhau hay không là duyên phận con ạ, dù sao con trai mẹ thì mẹ yêu thương, nhưng thực tình nó lăng nhăng như vậy, nếu yêu nhau, mai sau chưa chắc con đã sướng…con à, mẹ sẽ tìm cho con một chỗ dựa tốt, cứ tin mẹ nhé!”
-“Dạ.”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì mẹ đi dạo với ba, lúc này, chị Na mới dám gọi cô.
-“Nhi à, Nhi à…”
-“Sao chị?”
-“Cô Ngọc Nhi muốn xoa bóp chân, nhưng mà cô ấy chỉ đích danh em làm…em có lên đó không…hay là chị nói dối em ốm nhé!”
-“Thôi chị ạ, em làm được!”
Cô đỡ đồ nghề từ tay chị Na, bước từng bước lên phòng cậu, muộn phiền, nặng nề. Cửa phòng cậu không khóa, cô cũng không cố ý nhìn, chỉ là, hình ảnh họ hôn nhau, cứ thế đập vào mắt.
Cái cảm giác này, có giống cái cảm giác cậu phải chịu đựng khi cô hôn anh Sên không? Khi đó, cậu có thấy khó thở như cô bây giờ không?
-“Vào đi!”
Tiếng cậu, lãnh đạm, lạnh lùng!
-“À, bạn tới rồi à, nghe bảo tài matxa của bạn rất giỏi, bạn giúp mình nha, mình hơi mỏi chân!”
-“Ừ, để mình giúp…”
-“Chú ý cách ăn nói!”
Cậu khẽ nhắc nhở, Uyển Nhi sửa lại.
-“Vâng, cô chủ…để em làm ạ…”
Ngọc Nhi hơi đỏ mặt, quay sang trách yêu.
-“Anh này kì quá à, xưng hô thế nào chả được!”
-“Nó là người giúp việc thì là người giúp việc, em để ý làm gì?”
-“Dạ!”
Ai đó bặm môi, cô hòa tinh dầu thơm và vài cánh cánh hoa hồng cùng muối khoáng vào nước, quỳ xuống giúp cô chủ tháo dép, đặt chân vào chậu ngâm, từ từ matxa. Tất cả, đều làm rất chuyên nghiệp.
-“Dễ chịu quá, anh Hiển, anh cũng matxa đi, thích lắm, Uyển Nhi khéo lắm.”
-“Thôi!”
-“Đi mà…đi mà…nghe em đi mà!”
Bị người yêu đột kích thơm vào má, cậu đành phải chiều, cậu nói không cần thay nước mới, hai cô cậu dùng chung một chậu là được.
Rồi cô chủ cậu chủ chân vờn chân trong nước, cười đùa rúc rích, những giọt nước không biết bị vô ý hay cố tình, bắn tung tóe lên người hầu đang quỳ trước mặt. Cũng tốt, nước có thể che đi nước mắt, cô ngồi đó, như một khúc tượng, lặng thinh.
-“Uyển Nhi!”
-“Uyển Nhi!”
-“Dạ cô chủ, cô có gì sai bảo ạ?”
-“Em đem nước xuống đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi!”
-“Dạ!”
-“Trời ơi anh này, đùa kinh quá, người em ấy bị ướt hết rồi…”
-“Người nó bẩn quá, thêm ít nước cho sạch…tao nói có đúng không?”
-“Dạ!”
-“Có hay không?”
-“Dạ có!”
Hít một hơi thật mạnh, dùng hết sức kiên nhẫn để trả lời cậu.
RÀO!
Cả chậu nước ngâm chân đổ ào lên người cô hầu bé nhỏ. Là cậu. Cô chủ bên cạnh chỉ hơi cười.
-“Không trách tao chứ? Chỉ là cho mày sạch sẽ chút thôi mà!”
-“Dạ!”
Chậu nước đâu có lạnh lắm đâu, mà sao cô cảm thấy người mình tê buốt đến thế? Cô rùng mình, run rẩy, cắn răng dọn dẹp phòng cậu.
-“Cô cậu còn gì sai bảo không ạ?”
-“Em lau chân giúp cô nhé!”
-“Mày không nghe thấy hả? Nhanh chân nhanh tay lên.”
-“Dạ…em làm luôn đây ạ!”
…
Vậy là buổi tối đầu tiên cậu về, trôi qua như thế đó, rồi sẽ có thêm một cô chủ mới, xinh đẹp. Uyển Nhi lững thững cầm điện thoại ra vườn, ở trong này, có rất nhiều ảnh của cậu, đó là những bức ảnh tự sướng hồi đó cậu gửi. Cậu bây giờ, nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, nam tính hơn, cao hơn nữa.
Cô khẽ sờ những ngón tay lên khuôn mặt ấy, thực sự…là rất nhớ!
Tiếng chuông điện thoại kêu réo rắt, Uyển Nhi mở máy.
-“Em đây!”
-“Em có sao không?”
-“Em ổn!”
-“Ừ, anh mới tìm thấy có chỗ bán thuốc bắc tốt lắm, hay anh mua em uống, nếu khỏi thì tốt!”
-“Thôi anh ạ…”
-“Cố lên em, đừng bi quan thế!”
-“Cảm ơn anh, anh Sên!”
-“Gọi tên thật đi nào!”
-“Hì…em thích gọi anh là anh Sên…”
-“Muộn rồi, em ngủ đi!”
-“Vâng!”
|
Từng làn gió thổi qua, khiến cho lớp áo quần còn ướt dính vào người, lạnh quá, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng cô bây giờ!
Những ngày sau cũng không khá khẩm là mấy, cô chủ cậu chủ, quấn nhau như đôi chim non, và đặc biệt…quấn Uyển Nhi. Hễ cô đi làm về là y như rằng có lệnh từ nhà trên.
-“Em ơi mang cho cô cốc nước!”
-“Em ơi gọt cô quả xoài!”
-“Em ơi đi dạo với cô!”
-“Em ơi đi shopping với cô!”
-“Em ơi pha nước tắm cho cô!”
…
Ty tỷ các việc, từ nhỏ tới lớn, người giúp việc nhà họ Hoàng hình như chỉ có mỗi Uyển Nhi có tác dụng thôi hay sao? Ông bà chủ đi chơi xa, quyền hành lớn nhất nhà nằm trong tay cô chủ cậu chủ, ai dám cãi.
-“Mày nấu ăn thế này hả?”
-“Dạ…em…em làm lại ạ!”
-“Không cần!”
Một tay cậu cầm đĩa, tất cả thức ăn, đổ hết lên người cô.
Có bận khác, cô pha nước cam, cô chủ uống ngon lành, nhưng cậu thì không vừa miệng, cũng cứ nhắm người trước mặt mà đổ.
Lúc cậu đọc tài liệu, có cái cậu không vừa ý, cũng ném thẳng vào cô.
Dạo này, trong mắt cậu, cô là cái thùng rác thì phải?
…..
-“Sai mày đi lấy có ấm nước thôi mà làm gì lâu vậy?”
-“Dạ, cô cậu thông cảm ạ, tại em định đun sôi lại để cô cậu dùng trà!”
-“Lý sự cái gì?”
-“Dạ, em xin lỗi!”
-“Mày chỉ biết xin lỗi thôi hả? Không còn lời nào khác hay ho hơn hả?”
-“Dạ…”
CHOANG!
Lại một lần nữa cậu nổi giận, tay cậu hất, cả ấm nước sôi bắn tung tóe, Uyển Nhi mất đà cũng ngã theo, có vài chỗ hơi rát vì nước nóng, có vài chỗ bầm dập tím, có chỗ lại rơm rớm máu…Cô thẫn thờ nhìn một lượt, theo những vết thương của mình, lạ thật, cô chẳng thấy đau gì hết.
-“Em…em xin lỗi, cậu có cần ấm khác không em đun!”
-“Mày cút ngay đi cho tao!”
-“Dạ!”
Cậu đuổi, mà mười phút sau cậu lại gọi.
Trương Ngọc Uyển Nhi, cứ như con thoi chạy tốc độ cao, hai người kia đôi khi sai làm những món ăn mà họ chẳng động đũa, sai mua những thứ mà họ còn chẳng dùng!
Hôm nào cũng gần hai giờ sáng mới được đi ngủ, năm rưỡi đã phải dậy, vì không quen nên cô hầu nhỏ chỉ trụ được năm ngày. Sang ngày thứ sáu, cảm giác đã bắt đầu khác, đầu đau, chân tay loạng choạng, đặc biệt là mồ hôi toát ra không ngừng, có lau cũng không hết.
-“Nhi, cậu nói em nấu phở cho cô cậu kìa, nước xương chị ninh từ hôm qua để tủ lạnh rồi nhé!”
-“Dạ em biết rồi!”
Mắt đờ đẫn, ai đó cố xuống bếp nấu nướng. Khi bát phở nghi ngút hoàn thành, cũng là lúc cô ngã gục!
…..
…..
-“Sao lại là chị?”
-“Dạ, hôm nay tôi chăm sóc cô cậu thay nó nhé!”
-“Trả lời đúng trọng tâm!”
Cậu quát, chị Na chỉ thấy run cầm cập, đành tóm tắt ngắn gọn.
-“Nhi sốt cậu ạ!”
Chưa bao giờ chị thấy ánh mắt cậu lạnh thế, dọa chị phát sợ. Cậu ném đũa đang cầm, đi thẳng lên phòng, đóng cửa đánh sầm một cái.
Một lát sau, lại thấy cậu ra khỏi phòng, gấp gáp xuống nhà dưới.
Nhìn xuống, thấy cậu…vào phòng Nhi.
Nửa mê nửa tỉnh, Uyển Nhi thấy một bóng dáng rất quen, ngồi bên cạnh. Mùi hương cũng quen lắm, nhưng sự thật đang tiếp diễn, khiến cho cô nghĩ là mình chỉ gặp ảo giác, thấy tay mình được tay ai đó nắm, thật thích. Thấy đôi môi khô khốc của mình được một cánh môi mềm mại bao phủ, thật ngọt ngào. Lại thấy cơ thể đang rét run của mình, được một cơ thể khác ôm lấy, thật ấm áp!
Cả ngày hôm đó, cô đã chìm vào một giấc ngủ, rất sâu, rất ngon!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, căn phòng trống trơn, lại nhớ giấc mơ hôm qua, một giấc mơ thật đẹp.
Nghe các bác nói, cô chủ Ngọc Nhi đã về Mỹ, cô ấy còn vài giấy tờ cần kí.
Các bác cũng bảo, cậu từ hôm nay sẽ đi làm, bắt đầu là nhân viên tập sự ở công ty, ngoài những lão thành cấp cao, thì thân thế của cậu sẽ được giữ kín, cậu sẽ làm ở mỗi phòng ban một tuần trước khi nhận chức chính thức.
Cô khẽ cười, cảm thấy mình đỡ đỡ, các vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận, có lẽ chị Na giúp cô. Nhi mở tủ quần áo, những bộ cánh lung linh có rất nhiều, nhưng cô luôn chọn một bộ giản dị nhất. Thật buồn cười, tính cô hay quên, nhưng hiệp ước vợ chồng thì luôn nhớ.
Trong hiệp ước có quy định, đi ra ngoài người vợ không được diện đồ đẹp. Cô hay chọn những bộ giản dị nhất, như một thói quen, mặc dù bây giờ, đã chẳng còn chút quan hệ gì với cậu!
Công ty hôm nay rộn ràng hơn bình thường, mọi người bàn tán xôn xao cả lên.
-“Nhi Nhi, vào đây vào đây!”
-“Uầy, bà biết tin gì chưa? Mới có một anh cực kì đẹp trai, mỹ nam luôn, chuyển tới làm việc ở bộ phận của giám đốc Quả!”
-“Bà mà nhìn thì chết mê luôn đó…”
Hoa từ đâu chạy tới, suỵt suỵt.
-“Trật tự, chúng mày trật tự hết, thông tin mật, mỹ nam đang đi về khu nhà C.”
-“Đi thôi, đi thôi…nhanh…nhanh…”
Chưa kịp định hình thì cô đã bị hội bà tám trong công ty kéo đi. Cũng giống như cô đoán, là cậu. Cậu hôm nay mặc áo sơ mi, quần tây sơ vin gọn gàng. Cậu mới chỉ là nhân viên thực tập, mới chỉ tới công ty chưa đầy hai giờ, mà fan đã đông thế này… chắc khi mọi người biết cậu là con trai ruột của chủ tịch tập đoàn, fan xếp dài mấy hành lang mất!
-“Anh đẹp trai nhìn chúng mình bọn mày ạ!”
Đúng là cậu nhìn về phía bọn cô thật, Uyển Nhi cố tránh, mong sao cậu không nhìn thấy mình!
-“Chào các em, anh đang đi tìm văn phòng giám đốc Lúa, em nào biết chỉ cho anh với!”
-“Em…em biết!”
-“Em biết!”
-“Em đi, em làm ở chỗ giám đốc Lúa mà!”
Hoàng Thế Hiển đăm chiêu một lúc, rồi chỉ thẳng tay vào cô gái ăn mặc quê mùa nhất, như một sự vô tình.
-“Em này đi!”
Trương Ngọc Uyển Nhi giật nảy mình! Hả? Cô có nói dẫn đường cho cậu sao? Bao nhiêu ánh mắt nhìn ghen tỵ, đành đi thật nhanh thôi!
Mang tiếng dẫn đường, mà cậu cứ phăng phăng đi trước, cô lẽo đẽo theo sau. Cậu không biết đường thật chứ? Cậu là có ý gì đây?
-“Khỏi chưa?”
-“Dạ!”
-“Tao hỏi mày khỏi ốm chưa?”
-“Dạ!”
-“Dạ cái gì?”
-“Em…em khỏi rồi ạ!”
Vô thức, cậu đưa tay sờ trán cô, rồi cậu lại quát.
-“Khỏi cái gì mà khỏi, nóng hầm hập lên đây này! Đi về nhà đi!”
-“Em khỏe rồi mà!”
-“Công ty không có mày cũng không sập được đâu!”
-“Em biết!”
-“Biết sao còn đi làm?”
-“Em…em…”
Cứ đi theo cậu, lên sân thượng lúc nào không hay? Thôi, là cậu không biết đường thật. Cô đành lên tiếng.
-“Cậu ơi, văn phòng giám đốc Lúa không phải ở trên này!”
-“Tao biết! Mày ngồi xuống!”
-“Dạ?”
-“Ngồi yên đấy!”
-“Vâng!”
Cậu đi một lát, mang về tách trà nóng, theo phản xạ, cô hơi nghiêng người, cũng không trách được, ai bảo cậu có cái gì là toàn đổ lên người cô.
-“Uống đi!”
-“Dạ?”
-“Trà thuốc, tốt, uống đi!”
Giọng cậu, đúng kiểu ra lệnh, theo thói quen, cô chẳng dám cãi.
-“Mày ốm mà người yêu mày không hỏi thăm à?”
Hoàng Thế Hiển hỏi bâng quơ, Trương Ngọc Uyển Nhi tạm thời không hiểu.
-“Dạ?”
-“Thì trưởng phòng bộ phận Thịt, anh Sên thì phải, nếu tao nhớ không nhầm?”
-“Dạ…vâng, anh ấy hỏi thăm rồi ạ!”
-“Tốt đẹp ghê nhỉ?”
-“Dạ, tốt ạ!”
Một lời thốt ra, hại cái tách trà bay thẳng vào sọt rác, cậu xuống tầng, không quay đầu lại! Cũng từ hôm đó, nhìn thấy cô, dù ở công ty hay ở nhà, cậu cũng chỉ coi là không khí mà thôi, có khi cũng chẳng bằng không khí.
Đôi khi cô lại ước, giá kể cậu cứ làm khó cô đi, cứ trút giận đi, thế lại hay hơn chăng? Bây giờ, cả cơ hội tới gần cậu, cô cũng không có!
|