[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
|
Chương 396: Mẫu Nam Nhân Hoa Hồng Thích! Quả nhiên, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi đáp ứng, khóe miệng cười cười, "Kỳ thật,
cũng không còn cái gì sau đó, chính là, nghĩ hỏi nhóc mấy vấn đề! ?"
Xem a, người Mặc gia, tuyệt đối vô sự không tìm ngươi!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, nhíu mày lại nhìn cậu hỏi, "Vấn đề gì! ?"
Lúc này, Mặc Thiếu Quần nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nhìn Hi Hi hỏi, "Cái kia, cô gái bên nhóc đó, cô ta có người trong lòng chưa! ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi.
"Cô gái đi theo tôi! ?" Hi Hi nhíu mi, nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, thời điểm cậu hỏi ra những lời này, kỳ thật, Hi Hi đã muốn hiểu được có ý tứ gì .
Nguyên lai, Mặc Thiếu Quần đối Hoa Hồng động tâm tư.
Nếu Hoa Hồng biết chuyện này, chỉ sợ sẽ đem hắn phế ngay lặp tức!
Lúc này, Hi Hi trưng ra biểu tình khó hiểu, "Cô gái nào! ?"
Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, nhíu mày, hắn nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Trừ bỏ Hoa Hồng còn có ai?
Hắn có điểm hoài nghi, Hi Hi chính là đang cố ý !
Nhưng , hắn có thể có biện pháp gì, chỉ đành phải nhìn Hi Hi, đè thấp thanh âm, "Chính là Hoa Hồng. . . . . ."
Nghe được Mặc Thiếu Quần nói ra tên của Hoa Hồng, Hi Hi mới gật đầu, làm ra vẻ mặt giống như bừng tỉnh đại ngộ.
Hi Hi lặp tức hỏi, "Thúc muốn hỏi chính là chuyện này! ?" Ánh mắt của bé thẳng tắp nhìn về hướng Mặc Thiếu Quần.
Một câu khiến Mặc Thiếu Quần bị chặn gắt gao .
Hắn hỏi cái này có để làm gì! ?
Nhưng Mặc Thiếu Quần cũng không phải không biết xấu hổ mà nói thẳng, dù sao Hi Hi cũng không phải rất quen thuộc, trừ bỏ một chút vi diệu quan hệ huyết thống, trước đó hai người chính là kẻ thù, cho nên, Mặc Thiếu Quần cũng không có nói thẳng.
"Không có gì, chỉ đơn giản hỏi một chút mà thôi. . . . . ." Nói xong, Mặc Thiếu Quần ánh mắt chuyển sang nhìn về hướng khác, trên mặt còn có một chút ngượng ngùng.
Nhìn biểu tình của Mặc Thiếu Quần, Hi Hi dám cá, trăm phần trăm hắn động tâm tư đối với Hoa Hồng rồi, chẳng qua, hắn ngượng ngùng không chịu thừa nhận!
Nghe Mặc Thiếu Quần nói, Hi Hi chỉ thản nhiên lên tiếng, "Nga!"
Mặc Thiếu Quần chờ lời nói kế tiếp của Hi Hi, nhưng Hi Hi trừ bỏ một câu nga, cũng không còn có nói gì khác, lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, "Nói a!"
"Nói cái gì! ?" Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."
Nhìn Mặc Thiếu Quần xem ánh mắt của mình, Hi Hi toàn bộ làm như không thấy được.
"Cô ta, có bạn trai hay chưa! ?" Mặc Thiếu Quần kiên nhẫn lại hỏi một câu.
Hi Hi ngẫm nghĩ, chu miệng, "Tôi tại sao phải nói cho thúc biết! ?"
"Nhóc ——" Mặc Thiếu Quần vừa tức giận, nhưng lại nghĩ tới mới vừa rồi chính miệng cậu đã nói muốn cùng người ta thân thiện hữu hảo, hơn nữa, nếu muốn biết tin tức về Hoa Hồng, cậu phải hỏi Hi Hi, cho nên, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, tay hết siết chặt lại buông ra.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, "Thế nào! ?"
Vì thế, Mặc Thiếu Quần mặc dù tức giận nhưng không dám phát tác .
"Nói cho tôi biết được không ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi, lời lẽ dịu nhẹ .
"Tôi tại sao phải nói cho thúc biết! ?" Hi Hi hỏi, "Tôi nhớ rõ, quan hệ của chúng ta cũng không khá lắm!"
Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."
Ngụ ý, tôi vì sao lại phải nói?
Mặc Thiếu Quần phát hiện, tính cách Hi Hi cùng với Mặc Thiếu thiên quả thực giống nhau như đúc!
Đều thuộc dạng người hám lợi.
"Vậy nhóc muốn thế nào! ?" Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần cười, "Tôi nhớ, dường như thúc đang nắm trong tay 15% cổ phần của tập đoàn MK. . . . . ." Hi Hi nói.
Nhắc tới đây, Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, sắc mặt run rẩy một chút.
Này tuyệt đối cùng Mặc Thiếu Thiên chung một cái đức hạnh!
Quá phúc hắc!
"Không được!" Mặc Thiếu Quần một lời cự tuyệt.
Nếu không có 15% cổ phần trong công ty, nếu ngày đó cậu bị Mặc Thiếu thiên đá đi, cậu sẽ không còn chổ nào để đi.
Nghe Mặc Thiếu Quần cự tuyệt, Hi Hi nhíu mày, "Vậy quên đi. . . . . ." Nói xong, Hi Hi tỏ vẻ muốn đi.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi có ý muốn ly khai, Mặc Thiếu Quần luống cuống!
Nhưng cậu cũng không có biện pháp!
"Chờ một chút!" Ở Hi Hi đi được vài bước, cuối cùng Mặc Thiếu Quần đã mở miệng.
Hi Hi đứng ở nơi đó, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Quần, "Làm sao? Còn có chuyện gì! ?"
Mặc Thiếu Quần suy nghĩ một chút, liền hung hăng nói, "Tôi cho nhóc 5% !"
Nói đến đây, Hi Hi khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Thế này mới ngoan. . . . ."
Cũng không phải bé coi trọng kia 5% cổ phần công ty kia, Hi Hi chỉ muốn giáo huấn Mặc Thiếu Quần một chút.
Cho hắn biết, trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí.
Hơn nữa, làm người cũng không cần quá kiêu ngạo.
Bởi vì kiêu ngạo cũng cần phải có bản lĩnh, giống Mặc Thiếu Quần vậy một chuyện cũng không thành, cả ngày ngày chỉ biết ăn chơi trác tán, nếu có thể thu liễm một chút dĩ nhiên rất tốt!
"Hiện tại, nhóc có thể nói cho tôi biết được rồi chứ?" Mặc Thiếu Quần nói.
Hi Hi suy nghĩ, nhìn Mặc Thiếu Quần, "Không có!"
"Không có? Cô ấy không có bạn trai! ?" Mặc Thiếu Quần hỏi, ngôn ngữ có chút kích động, đôi tròng mắt kia đều đã tràn ngập ánh sáng.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần, Hi Hi bỗng nhiên cảm thấy, Mặc Thiếu Quần hẳn không phải là nghiêm túc đi!
Nếu như là thật, Hi Hi cảm thấy, cuộc sống tiếp theo của Mặc Thiếu Quần tuyệt đối chính là địa ngục.
Bởi vì Hi Hi rất chướng mắt Mặc Thiếu Quần!
Hoa Hồng là loại người nào, Hi Hi dĩ nhiên rất rõ ràng.
Nhưng nếu Mặc Thiếu Quần thật sự yêu thích Hoa Hồng , hậu quả nhất định thực bi kịch!
Hẳn sẽ không, hẳn sẽ không như thế!
Hi Hi nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Quần cả ngày không có việc gì làm, nhìn thấy mỹ nữ liền thích, sau khi nhìn thấy mỹ nữ càng ưa thích, hẳn sẽ không động tâm thật sự, trong lòng Hi Hi thầm nghĩ kết quả chắc là như vậy!
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, gật gật đầu, "Ừ, không có!"
"Như vậy, nhóc có biết cô ấy thích cái gì không?" Mặc Thiếu Quần hỏi.
"Thúc muốn truy cô ấy! ?" Hi Hi hỏi lại.
Mặc Thiếu Quần, ". . . . . ."
"Tôi chỉ muốn biết, cô ấy thích cái gì mà thôi!" Mặc Thiếu Quần nói, chết sống không thừa nhận chuyện mình thích Hoa Hồng.
Hi Hi biết, Mặc Thiếu Quần không biết mở miệng như thế nào, hoặc là, sợ chính mình giễu cợt hắn.
Hi Hi nghĩ một chút, phòng ngừa chu đáo, sợ Mặc Thiếu Quần làm thật, Hi Hi nói, "Cô ấy thích gì đó này nọ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít!"
"Tỷ như đâu! ?"
"Kỳ thật đối với này nọ, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng mà tôi lại biết, cô ấy thích nam nhân có bộ dáng ra sao!" Hi Hi nói.
Mới nghe được những lời này, con ngươi Mặc Thiếu Quần bổng lóe sáng.
Chính là trong lòng cậu a!
Cậu rất muốn biết, Hoa Hồng thích bộ dáng nam nhân ra sao!
Lúc này, Hi Hi nghĩ nghĩ mở miệng, "Cô ấy thích nam nhân cao lớn uy mãnh, thành thục ổn trọng, nhất định phải có thực lực, có năng lực lãnh đạo, khí thế, tốt nhất, còn có thể trấn được cô ấy nữa!" Hi Hi nói.
Cao lớn uy mãnh?
Thành thục ổn trọng?
Nhất định phải có thực lực?
Còn có năng lực lãnh đạo?
Nghe lời Hi Hi nói xong, Mặc Thiếu Quần ngây ngẩn cả người.
Cao lớn, cậu còn có thể, uy mãnh, cậu lại không được , so sánh dáng người, cậu cũng xem như thuộc loại có ngoại hình hơi gầy một chút.
Thành thục ổn trọng, Mặc Thiếu Quần đều cảm thấy chính mình thực tùy tâm sở dục, về phần nếu muốn ổn trọng, cậu có thể thay đổi .
Nhưng về phần có thực lực, việc này đối Mặc Thiếu Quần mà nói, chính là nan đề .
Về phương diện kinh thương, cậu không có kinh nghiệm.
Tuy rằng thỉnh thoảng cùng Mặc Thiếu Thiên tranh đoạt MK, nhưng cậu căn bản không thích, cũng bởi vì tức giận đối với Mặc Thiếu Thiên, một phần cũng vì Cung Ái Lâm cho nên cậu mới có nhiều lần tranh cải về việc ở công ty.
Về phần năng lực lãnh đạo, chơi bóng rỗ có được tính là có năng lực không?
Thời điểm chơi bóng rỗ, cậu chính là bá vương!
Mặc Thiếu Quần thực nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Vì sao, cậu luôn cảm giác Hi Hi nói người này, có phần giống Mặc Thiếu Thiên đây ! ?
Bất quá những lời này, Mặc Thiếu Quần nhưng không có mở miệng nói ra.
Lúc này, Hi Hi nhìn thấy bộ dáng thật sự tự hỏi của Mặc Thiếu Quần, lại mở miệng , "Cô ấy không thích nhất chính là loại người cà lơ phất phơ, không chịu làm việc đàng hoàng, những dạng người không nên thân, càng thêm phiền chán những cậu ấm chỉ biết ăn chơi!" Hi Hi nói.
Rõ ràng chính là nói cho Mặc Thiếu Quần, cậu căn bản không phù hợp, Hoa Hồng không thích cậu!
Nhưng theo nhận thức của Mặc Thiếu Quần, tuy cậu có hơi chơi bời lêu lổng một chút, đó là bởi vì Mặc Thiếu Thiên không chịu cho cậu cơ hội làm việc, cậu tuyệt không cảm thấy chính mình nhất sự không thành.
Huống chi, cho dù không làm việc, tiền của cậu cũng có thể nuôi sống Hoa Hồng cả đời!
Nếu để cho Hi Hi biết ý tưởng hiện tại trong đầu Mặc Thiếu Quần, nhất định bé sẽ mắng cậu đúng là ngu xuẩn !
"Hiện tại, hiểu chưa?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.
Mặc Thiếu Quần gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết!
Hi Hi cũng gật gật đầu, hi vọng Mặc Thiếu Quần biết khó mà lui.
Hoa Hồng thuộc dạng người như vậy, căn bản không thích hợp cậu, cậu thích hợp hơn với một cô gái đơn thuần, sau đó thuận theo cậu, hai người cùng một chỗ sống với nhau.
Hi Hi vẫn cảm thấy, Mặc Thiếu Quần như vậy sẽ thật hạnh phúc .
Mặc dù Mặc Thiếu Quần, cà lơ phất phơ, không làm chịu việc đàng hoàng, nhưng cuộc sống của cậu, cũng là sống tối tự do tự tại, vô câu vô thúc, ăn uống không lo .
Mặc kệ tình huống nào, cậu cũng sẽ không lo về vấn đề tiền bạc, bởi vì tài sản Mặc gia, thật sự có thể dưỡng đến đời con đời cháu của cậu!
"Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi ra ngoài trước!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Quần đứng ở nơi đó, như nghĩ tới cái gì gật đầu, tựa hồ còn tại lo lắng điều gì.
Cậu không biết phải dùng cách nào mới có thể trở thành bạn trai của Hoa Hồng!
Nhìn dáng vẻ tự hỏi của Mặc Thiếu Quần, Hi Hi chỉ biết thở dài, sau đó nhìn cậu nói mấy lời thấm thía, "Nhị thúc, tuy rằng tôi thật sự không thích thúc, nhưng tôi nói cho thúc biết một chuyện, Hoa Hồng cũng không phải là món ăn của thúc, tự giải quyết cho tốt!" Hi Hi sau khi nói xong cũng bước nhanh đi ra ngoài.
Hiện tại, bé thực lo lắng sau khi Hoa Hồng biết chuyện này, sẽ xảy ra tình huống nào, có thể trực tiếp phế đi Mặc Thiếu Quần hay không.
Hi Hi thật sự thực lo lắng, loại tình huống này, bé cũng không dám tưởng!
Lúc này, Mặc Thiếu Quần đứng ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng của Hi Hi, chân mày mơ hồ nhíu lên.
Mặc kệ Hi Hi nói cái gì, đều không thể ngăn cản việc cậu thích Hoa Hồng!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Hoa Hồng ngồi ở trong phòng khách uống chè, nhìn thấy Hi Hi đi ra, Hoa Hồng nhíu mày, "Anh ta lén lút tìm cậu làm gì! ?" Hoa Hồng hỏi.
Hoa Hồng vừa hỏi, Hi Hi sửng sốt, muốn cùng Hoa Hồng nói thật sao?
Nghĩ nghĩ, vì tránh cho chuyện tình đẫm máu xuất hiện, bé tốt nhất không nên nói!
Hi vọng Mặc Thiếu Quần có thể nghĩ thông suốt, biết khó mà lui, chuyện này liền như vậy quên đi!
Nếu cậu ta không nghĩ thông suốt, vậy khiến cho chính cậu ta tự mình đi chịu chết đi!
Hi Hi ngẫm nghĩ, sau đó mỉm cười, "Động kinh !"
Nghe Hi Hi nói, Hoa Hồng khẽ cười, không lại hỏi nữa, đối với cái vị nhị thiếu gia nhà họ Mặc, Hoa Hồng không có bao nhiêu hứng thú.
Bất quá, nhìn dáng vẻ Hoa Hồng , Hi Hi suy nghĩ, vẫn là quyết định hỏi một chút, "Hoa Hồng. . . . . ."
"Ừ! ?"
"Hỏi tỷ một vấn đề!" Hi Hi nói.
"Vấn đề gì! ?" Hoa Hồng hỏi.
"Nếu, nếu. . . . . . Có người thích tỷ, tỷ sẽ như thế nào ! ?" Hi Hi nhìn cô dò hỏi, mở to con ngươi, một bộ dáng vẻ tò mò của trẻ em.
Nghe thế, Hoa Hồng nhíu mày, "Thích đó ai đó là việc của người ta, tôi có thể thế nào! ?"
"Chính là như vậy! ?" Hi Hi hỏi.
Hoa Hồng gật gật đầu, "Kia đương nhiên, có người thích, đó là chứng minh rõ ràng nhất đối với sức quyến rũ của mình!"
Nghe Hoa Hồng nói những lời này, Hi Hi mới thoáng yên tâm, chắc có lẽ do bé suy nghĩ quá nhiều thôi!
"Nếu người đó chủ động thổ lộ với tỷ, cũng không thành vấn đề, đúng không! ?" Hi Hi hỏi.
Nói đến đây, Hoa Hồng nghiêm túc nhíu mày, "Vậy phải xem đối tượng là người nào mới được!"
"Nếu như là một nam nhân vĩ đại giống như Hách Tôn, như vậy rất tốt, nếu cùng. . . . . ." Hoa Hồng ngẫm nghĩ, rốt cục ở trong đầu của mình tìm được một người thích hợp đưa ra ví dụ, "Nếu như người đó là Mặc Thiếu Quần, phỏng chừng, tôi sẽ nhịn không được phế đi cậu ta!"
Hi Hi, ". . . . . ."
Một khắc kia, Hi Hi chết đứng tại chỗ.
Bé chỉ biết, Hoa Hồng thích một nam nhân có năng lực như Hách Tôn, mà không phải Mặc Thiếu Quần ăn chơi lêu lỗng.
Căn bản không phải cùng một cấp bậc .
Vừa rồi, bé có phải cao hứng quá sớm hay không! ?
Nghe được ý nghĩ trong lời nói của Hoa Hồng, Hi Hi thật sâu sắc vì Mặc Thiếu Quần lo lắng.
Nghĩ đến bộ dáng cậu ta thổ lộ cùng Hoa Hồng, sau đó bị Hoa Hồng phế bỏ, Hi Hi cảm thấy, mình không phải hẳn là càng thẳng thắn thành khẩn cùng Mặc Thiếu Quần một chút! ?
Nhìn Hi Hi thả hồn ở nơi nào, Hoa Hồng nhíu mày, nhìn bé, "Cậulàm sao vậy! ?"
"A? Không có gì, không có gì. . . . . ." Hi Hi lắc đầu liên tục nói.
Tuyệt đối không thể đem chuyện Mặc Thiếu Quần thích Hoa Hồng nói ra!
Bằng không, Hoa Hồng thật sự có khả năng sẽ làm như vậy!
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, nhíu mày, chợt nhớ tới cái gì, nheo lại con ngươi để sát vào ai Hi Hi nói nhỏ, "Cậu đột nhiên hỏi đến vấn đề này làm gì! ?" Hi Hi hỏi.
"A? Không có gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi!" Hi Hi trả lời rất có lệ.
Hoa Hồng nhìn bé, trực giác nói cho cô biết, Hi Hi nhất định phải có nguyên nhân mới hỏi như vậy .
Nghĩ đến cái gì, Hoa Hồng bỗng nhiên cười, "Bảo bối, chẳng lẽ cậu muốn thổ lộ cùng với tôi! ?"
Mới nghe Hoa Hồng đoán già đoán non, thiếu chút Hi Hi đã nôn.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, "Tỷ nói cái gì! ?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Bằng không cậu hỏi cái này để làm gì! ?" Hoa Hồng nhìn Hi Hi hỏi.
"Tôi. . . . . . Chính là tùy tiện hỏi hỏi mà thôi!" Hi Hi nói, cho dù bé không thích Mặc Thiếu Quần, nhưng cũng không thể đem Mặc Thiếu Quần ra bán đứng a!
Bán đứng là chuyện nhỏ, huyết tinh lại là chuyện lớn nga!
Nhìn dáng vẻ Hi Hi lúc này, Hoa Hồng nhếch môi cười, "Ok, không phải là tốt rồi, nếu như là thật. . . . . ." Hoa Hồng nhìn Hi Hi, lưu lại một nụ cười ý vị thâm trường.
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, 囧!
Không nghĩ tới bị Hoa Hồng hiểu lầm thành chính mình!
Bất quá, Mặc Thiếu Quần hẳn sẽ rất nhanh hành động đi!
Nghĩ đến đây, Hi Hi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, thời điểm Mặc Thiếu Quần thổ lộ, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện đổ máu!
Lúc Hi Hi đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa truyền đến thanh âm. . . . . .
"Hi Hi ca ca. . . . . ."
|
Chương 397: Hi Hi Cơ Trí Lúc Hi Hi đang suy nghĩ , cửa chợt truyền đến một hồi âm thanh thình thịch.
“Anh Hi Hi . . . . . .”
Giọng nói hạnh phúc từ bên ngoài truyền vào, Hi Hi nghe được tiếng nói, quay đầu lại, Mặc Vũ đã từ bên ngoài thật nhanh chạy vào, chạy thẳng tới trước mặt Hi Hi.
Đã lâu không gặp, nhìn thấy Hi Hi, Mặc Vũ không nói ra được vui vẻ, cả con ngươi đều sáng lên.
“Anh Hi Hi . . . . . . . . .” Mặc Vũ nhìn Hi Hi gọi.
Hi Hi cũng thấy Mặc Vũ, đã lâu không gặp, cậu nhóc hình như trưởng thành hơn một chút xíu, túi sách nhỏ trên lưng, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng , thấy Mặc Vũ, Hi Hi cũng vô cùng vui vẻ, “Mặc Vũ? Cậu đừng vội, chạy cái gì!”
“Em đã thật lâu không có thấy anh Hi Hi rồi !” Mặc Vũ nói, mới vừa được tài xế đón từ trường học trở về, trong lúc vô tình nghe được Hi Hi trở lại, vì vậy, bé liền thúc giục tài xế lái xe nhanh lên một chút trở lại!
Về đến nhà, quả nhiên, Hi Hi ở chỗ này!
Mặc Vũ không nói ra được vui mừng!
Nghe được lời Mặc Vũ nói, Hi Hi cũng cười cười, trước khi Lâm Tử Lam vẫn còn ở nước Pháp, tình hình bé ở trong trường học không tốt lắm, ngay cả Mặc Vũ cũng không muốn để ý, Mặc Vũ tìm bé nhiều lần, bé đều không có để ý tới lắm, bây giờ suy nghĩ một chút, rất xấu hổ!
Hi Hi cũng nhìn Mặc Vũ, mở miệng cười, “Về sau cậu sẽ thường xuyên nhìn thấy!”
Trải qua chiều hướng phát triển như vậy, phía sau đáng xem.
Hơn nữa mẹ cũng trở về , tâm tình Hi Hi cũng khá hơn nhiều.
Nghe được lới Hi Hi nói, hai con mắt Mặc Vũ trợn to sáng ngời , “Có thật không! ?”
Hi Hi gật đầu, Mặc Vũ sướng đến phát điên rồi.
“Em thật là nhớ muốn cùng chơi đùa với anh Hi Hi!” Mặc Vũ nói, nhìn ra, cậu nhóc thật sự rất thích Hi Hi.
Hi Hi gật đầu, mở miệng cười, “Về sau có rất nhiều cơ hội!”
Mặc Vũ mãnh liệt gật đầu.
“Đúng rồi anh Hi Hi , anh không đi trường học, thầy giáo hỏi anh rất nhiều lần!” Mặc Vũ nói.
Hi Hi suy nghĩ một chút, “Ngày mai anh sẽ đi !”
Lần này đi ra ngoài, cũng không có xin nghỉ, lần trước lúc đi La Mã , cũng không có xin nghỉ, đối với chuyện không đến trường học này, Hi Hi cảm thấy mình quá bình thường rồi, đoán chừng thầy giáo cũng tập mãi thành thói quen rồi.
Mỗi lần tới trường học, Hi Hi đều phải suy nghĩ đủ các cớ, ngày mai cũng như thế!
“Thật không! ?” Mặc Vũ hỏi.
Như vậy tới trường học, đã có người cùng chơi với nhóc.
Ở trong trường học, thật là nhiều người cũng không thích nhóc, không chơi với nhóc, Mặc Vũ cũng không biết tại sao!
Hơn nữa, Hi Hi cũng không có đến trường, nhóc rất mất mát, bây giờ nghe Hi Hi muốn đi, nhóc sướng đến phát rồ rồi!
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Mặc Vũ, Hi Hi gật đầu.
“Thật tốt, vậy thì có người chơi với em rồi !” Mặc Vũ cười nói.
Hi Hi cũng cười, nói thật, trước nay vẫn còn vô cùng ghét Mặc Vũ , dáng vẻ phách lối của Mặc Thiếu Quần, bộ dạng đức hạnh của Cung Ái Lâm, chỉ là trải qua dạy dỗ của bé, cũng thuận mắt hơn nhiều!
Hai đứa đứng ở đó trò chuyện, Hoa Hồng ở một bên nhìn.
Bộ dạng không khác gì hai đứa bé, nhưng thực chất lại kém rất xa.
Hi Hi vừa nhìn , chính là loại khí phách vương giả, mặc dù trên người Mặc Vũ cũng mang theo loại khí chất quý tộc trời sanh đó, nhưng so với Hi Hi, lại thua kém quá nhiều.
Hoa Hồng uống chè của Hi Hi cũng không có nói gì .
Đúng lúc ấy thì, trên lầu lại vang lên âm thanh, “Mặc Vũ, lên lầu!”
Nhìn theo tiếng nói, Cung Ái Lâm đứng ở trên lầu, mặt lạnh nhìn Mặc Vũ.
Nhìn ra, bà ta rất không thích Hi Hi cùng Mặc Vũ ở chung một chỗ.
Điểm này, Hoa Hồng cũng nhìn ra !
Lúc này, Mặc Vũ nhìn Cung Ái Lâm, có chút sợ hãi, “Con muốn chơi cùng anh Hi Hi . . . . . .”
Nghe thế , Cung Ái Lâm cau mày lại, nhìn nhóc lạnh giọng mở miệng, “Con làm xong bài tập chưa? Lập tức đi làm cho bà !” Cung Ái Lâm nói.
Xem ra, nghiêm khắc đối với Mặc Vũ, nhưng Hi Hi biết, Cung Ái Lâm chỉ là nhằm vào mình mà thôi!
Nhìn Mặc Vũ thích bé như vậy, trong lòng Cung Ái Lâm sẽ rất tức giận!
“Nhưng con muốn chơi cùng anh Hi Hi , bài tập, buổi tối con làm tiếp. . . . . .” Mặc Vũ nói, mặc dù Cung Ái Lâm rất quan tâm việc học tập của nhóc, nhưng buổi tối Cung Ái Lâm đều cùng nhóc làm bài tập , bây giờ, có phải quá sớm một chút không! ?
Nghe được Mặc Vũ cãi lại, Cung Ái Lâm càng thêm không vui. “Con bây giờ là ngay cả *** lời nói đều không nghe ! ?” Cung Ái Lâm lạnh giọng nhìn Mặc Vũ hỏi, bộ dáng kia, Mặc Vũ nhìn, thật sự có mấy phần sợ hãi.
Lúc này, Hi Hi nhìn, Hung Ái Lâm làm như vậy, đơn giản đúng là vì cảnh cáo mình.
Nhưng vì cảnh cáo mình, cứ như vậy nghiêm khắc đối với Mặc Vũ, bà ta cảm thấy có ích sao?
Lúc này, Mặc Vũ vừa muốn mở miệng, Hi Hi lại lên tiếng trước, “Mặc Vũ, em lên lầu trước đi, hôm khác chúng ta chơi nữa!” Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc Vũ nhìn Hi Hi, có mấy phần không muốn.
“Ngày mai anh sẽ đến trường, về sau có rất nhiều cơ hội!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Mặc Vũ mới gật đầu, “Vậy cũng tốt!”
Vì vậy, Mặc Vũ hết sức không muốn đi lên lầu!
Cung Ái Lâm đứng ở đó, sắc mặt càng thêm không tốt.
Bà nói mấy câu, Mặc Vũ đều không nghe, bây giờ Hi Hi nói một câu, nó liền nghe, ở trong lòng Cung Ái Lâm có bao nhiêu tức giận!
Nhưng bà đều chịu đựng, không nói, bà tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người ngoài hung dữ, lộ ra bất kỳ bất mãn gì.
Lúc này, Mặc Vũ quay đầu lại nhìn Hi Hi một chút, vô cùng không muốn đi lên lầu.
Hi Hi thì đứng ở dưới lầu, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười nhạt, mặc dù thái độ của Cung Ái Lâm hết sức không tốt, cũng biết bà ta không ưa mình, nhưng Hi Hi cũng không tức giận.
Bởi vì, Cung Ái Lâm tức giận!
Điểm này, bé thắng!
Lúc này, Mặc Vũ đi lên, Cung Ái Lâm lôi kéo nhóc lập tức trở về phòng!
Thấy Mặc Vũ đi, lúc này Hi Hi mới xoay người lại, chuẩn bị uống chè của mình, nhưng bây giờ, bé phát hiện, chè không có. . . . . .
Đến một ngụm cuối cùng , cũng bị Hoa Hồng uống hết.
“Hoa Hồng! ! !”
Nhìn trong chén chè rỗng tuếch, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, bất mãn hết sức.
Lúc này Hoa Hồng lại ung dung phát biểu cảm tưởng, “nhà họ Mặc các người cũng quá keo kiệt, ngay cả một chén chè!”
Trời mới biết, chén chè này là bảo mẫu đặc biệt chuẩn bị vì Hi Hi.
Nhưng Hoa Hồng không biết được, nói xong những lời này, vừa vặn bị Mặc Thiếu Quần nghe được, anh ta không nói hai lời, trực tiếp đi vào phòng bếp.
“Thím Lý, còn chè không! ?”
“À? Còn nữa, thế nào? Nhị thiếu gia muốn uống sao?” Bảo mẫu hỏi.
Bà nhớ, Mặc Thiếu Quần không thích uống ngọt mà!
“Đưa ra ngoài hai chén nữa!” Mặc Thiếu Quần nói.
“Dạ! ?” Bảo mẫu không hiểu, nhìn Mặc Thiếu Quần.
“Tôi nói lại bưng ra ngoài hai chén, bà mới vừa rồi đưa cho Hi Hi một chén, một người khác đâu? Đừng làm cho người ta cảm thấy nhà họ Mặc chúng ta hẹp hòi, một chén chè cũng không chịu cho!” Mặc Thiếu Quần nói.
Lúc này, bảo mẫu nhìn ra phía ngoài, Hoa Hồng đang cùng Hi Hi nói chuyện.
Bảo mẫu gật đầu liên tục, mới vừa rồi thật vui mừng, cho nên không để mắt tới Hoa Hồng.
“Vâng, tôi biết rồi!” Bảo mẫu đáp một tiếng.
Cũng cảm thấy kỳ quái, này nhị thiếu gia họ Mặc không phải rất ghét Hi Hi sao?
Bây giờ lại bảo bà bưng chè ra ngoài, đây là gốc rễ (*) đúng không ?
(* ý nói cùng chung dòng máu)
Nhưng bảo mẫu cũng không có hỏi, chỉ múc hai chén liền bưng đi ra .
Lúc này, Hi Hi vẫn còn đang cãi nhau với Hoa Hồng, “Hoa Hồng, chè của tôi! ! !” Bé mới uống một hớp, bây giờ lại không còn!
Hoa Hồng cũng nhìn Hi Hi, “Tôi uống rồi”
“Chị uống thì uống, làm sao không chừa cho tôi một hớp!” Hi Hi nói, bé cũng quên mất hương vị gì rồi.
Sau khi nghe được lời Hi Hi nói , Hoa Hồng suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ, cậu muốn uống nước bọt của tôi còn thừa lại !”
Hi Hi “. . . . . .”
Lúc nào thì, Hoa Hồng cũng học thói vô sỉ như vậy !
Quả thật là đi theo người nào, học cái đó mà!
Hoa Hồng cái tốt không học, lại học bộ dạng cách làm vô sỉ kia của cha!
“Chị không phải cũng uống của tôi sao? !” Hi Hi phản bác.
“Đúng vậy , tôi cũng không có chê cậu bẩn!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . .”
Thật lòng Hi Hi cảm thấy, quá vô sỉ! ! !
Lời châm chọc này còn chưa nói hết, lúc này, bảo mẫu liền bưng chè đi ra!
“Tiểu thiếu gia, còn có vị tiểu thư này, còn chè, các người còn muốn uống không! ?” Bảo mẫu hỏi.
Nghe xong lời này, ánh mắt Hi Hi sáng ngời.
Mặc dù, tài nấu nướng của bé cũng rất được, nhưng đã thật lâu bé không có uống chè rồi, uống quá ngon!
“Muốn muốn muốn!” Hi Hi trả lời liên tiếp ba tiếng muốn.
“Thím Lý , bà làm chè uống quá ngon!” Hi Hi khen ngợi.
Lúc này, thím Lý cười đặc biệt vui vẻ, “Tiểu thiếu gia thích uống là tốt rồi!”
Sau đó, bảo mẫu để xuống, đem chè bưng đến trước mặt của Hi Hi, sau đó cũng bưng cho Hoa Hồng một chén, “Vị tiểu thư này, mới vừa rồi thật xin lỗi, tôi thật quá vui mừng, quên mất cô rồi, chén này là của cô!” thím Lý nói.
Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, nghe được lời thím Lý nói, lời này nếu đổi thành người khác nói, Hoa Hồng tuyệt đối tức giận, nhưng là thím Lý nói đặc biệt nhún nhường, không có chút nào giống như giả, Hoa Hồng cười cười, gật đầu một cái, không nói gì nhiều.
“Bên trong còn nữa, nếu như mà thích uống thì uống nhiều một chút!” thím Lý cười nói.
“Cám ơn thím Lý!” Hi Hi cười nói.
Thím Lý cười cười, rất thích đứa nhỏ Hi Hi này !
Sau khi thím Lý đi, Hi Hi cùng Hoa Hồng an phận, ngồi ở chỗ đó uống chè.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, mới vừa rồi điện thoại của ai! ?”
Nói đến cái này, Hoa Hồng cũng lập tức nghiêm túc một chút, “Mặc Tử đấy!”
Bé nghe được Mặc Tử , Hi Hi cũng biết, kế tiếp Hoa Hồng còn có lời nói nữa.
“Lô hàng kia tối mai hai giờ đến, muốn trung chuyển từ bến tàu thánh phố A , lần này, lập tức giao toàn quyền cho cậu phụ trách!” Hoa Hồng nói.
Lần này, Tạp Ni cùng Mặc Tử không có cách nào thoát thân.
Nhắc tới cái này, Hi Hi gật đầu , biết tính nghiêm trọng của sự tình , thiếu tá Tỉnh Nham nhất định sẽ phái người giám sát bọn họ hai bên, lần này, Hi Hi cũng không thể làm ngơ.
“Được, tôi biết rồi!” Hi Hi đáp một tiếng, sắc mặt thoáng qua một tia cơ trí (**), bộ dáng kia, cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.
(** giống như nhìn xa trông rộng)
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Cậu định làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn làm theo lời lần trước cậu nói! ?” Hoa Hồng hỏi.
Lời Lý Thuận nói, độ trung thành cô tuyệt đối tin tưởng, nhưng làm cái này, không chỉ phải có độ trung thành, còn phải có đầy đủ năng lực phản ứng cùng năng lực lãnh đạo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nhất định phải có khả năng phản ứng lại!
Hi Hi gật đầu, “Đương nhiên!”
Ở trận địa truyền tới đây. Thiếu tá Tỉnh Nham nếu muốn điều tra thân phận của bé, như vậy, bé sẽ để cho anh ta tra.
Nhưng về phần tra được cái gì, bé đều không chịu trách nhiệm!
Nghĩ tới đây, Hi Hi nhếch miệng lên cười nhạt . . .
|
Chương 398: Trong Đầu Có Chip (1) Cùng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam ở Mặc gia hết buổi chiều, đến lúc tối, bọn họ mới trở về.
Ngồi ở trong xe, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam rất vui mừng hỏi, “Mẹ, về tới đây, có cảm giác quen thuộc không?”
Nghe Hi Hi nói, Lâm Từ Lam nhìn bên ngoài, khóe miệng ngoắc ngoắc, gật đầu , “Ừ, có một cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt, nhưng mà vẫn không nhớ ra cái gì cả!” Lâm Tử Lam nói.
Vốn là Hi Hi vẫn còn rất kích động, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, khẽ ngẩn ra, được rồi!
Bé không nên kích động như vậy.
Mất trí nhớ là một chuyện rất phức tạp, bé không nên gấp gáp như vậy .
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng cười, “Từ từ đi, không nóng nảy, sau này còn có nhiều thời gi¬an!” Hi Hi nói.
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhìn bé, Hi Hi rất hiểu chuyện, làm cho cô cảm thấy hết sức thoải mái, cô gật đầu cười.
Xe chạy ở trên đường thật nhanh, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, Hoa Hồng đâu! ?”
Nói đến Hoa Hồng, Hi Hi nhíu mày, “À, chị ấy còn có chuyện gấp đi trước rồi!” Hi Hi nói.
Nghe lời này, Lâm Tử Lam gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lái xe, khóe miệng thủy chung vẫn duy trì nụ cười nhạt, có thể mang Lâm Tử Lam về nhà, đây là một việc rất đáng giá vui mừng.
Đang lúc Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới, một chiếc xe con từ bên kia vọt tới, tốc độ cực nhanh.
“Cha, cẩn thận!” Hi Hi la to một tiếng.
Lúc Hi Hi la lên, một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên đã thấy được chiếc xe từ bên cạnh lái tới, trong khoảnh khắc đó, Mặc Thiếu Thiên cũng lập tức tăng tốc, lái qua hướng bên kia, tránh thoát va chạm cùng chiếc xe này.
Lâm Tử Lam ngồi bên ghế cạnh ghế tài xế, không có thắt dây an toàn, , mà Mặc Thiếu Thiên điều khiển xe nhanh như vậy, Lâm Tử Lam cảm thấy đầu mình choáng váng hoa mắt, một khắc kia, đầu óc trống rỗng.
Cơ thể Hi Hi ở trên xe cũng lay động, thiếu chút nữa giữ không được!
“Két ——” một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên đột nhiên ngừng xe lại, nhưng chiếc xe phía sau , đã vọt thẳng đi qua, “Ầm” một tiếng, đụng phải tường đá, âm thanh cực lớn.
Lúc này, lâm Tử Lam chợ dựa vào nệm phía sau, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Mặc Thiếu Thiên vốn là định xuống xe xem chuyện gì xảy ra, lúc này, Hi Hi lại phát hiện Lâm Tử Lam ngất xỉu, “Mẹ, mẹ làm sao vậy! ?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Nhưng mà, Lâm Tử Lam nằm ở đó, mắt nhắm lại, đã hôn mê bất tỉnh.
Nghe tiếng la của Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, thấy Lâm Tử Lam hôn mê bất tỉnh, một khắc kia, trái tim của anh cũng ngừng đập!
“Cha!” Hi Hi lo lắng hét lên.
“Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam gọi hai tiếng, nhưng lại không có chút phản ứng nào.
“Cha, đi bệnh viện!” Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới chợt nhớ tới, sau đó cũng không kịp tìm chiếc xe kia tính sổ, trực tiếp khởi động xe đi về phía bệnh viện.
^^^^^^^^
Hơn nửa tiếng sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, lúc này , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đang đợi ở ngoài cửa, thấy bác sĩ đi ra, lập tức chào đón.
“Bác sĩ, thế nào? !” Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi, Hi Hi cũng theo sau, hỏi lại.
“Đã tiến hành kiểm tra, không có chấn thương , cho nên, không có nguy hiểm đến tính mạng!” Bác sĩ nói.
Nghe thế, nỗi thấp thỏm trong lòng của hai người mới thả lỏng một chút.
“Nhưng không có chấn thương, tại sao lại ngất đi! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.
Nói đến cái này, bác sĩ có chút sợ sệt.
Nhìn bác sĩ trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên cũng biết có vấn đề!
“Bác sĩ, rốt cuộc thế nào! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, sắc mặt hết sức không tốt.
Mặc Thiếu Thiên là ai, gần như cả thành phố A ai cũng biết mặt mũi, cho nên cũng không có người nào dám đắc tội vị đại gia này.
Nếu Mặc Thiếu Thiên hỏi như vậy, bác sĩ nhìn bọn họ, “Các người tới phòng làm việc của tôi, tôi nói cặn kẽ cho các người!” Bác sĩ nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cũng ẩn chứa một chút lo lắng.
“Bảo bối, con trước hết đi xem mẹ con một chút. . . . . .”
“Không, con muốn đi theo cha!” Hi Hi nói, giọng điệu hết sức kiên định.
Mẹ cuối cùng là tình huống thế nào, bé nhất định phải biết!
Hễ là chuyện Hi Hi đã quyết định thì nhất định phải làm được,Mặc Thiếu Thiên thấy không ngăn cản được Hi Hi, cũng không có ngăn cản nữa, sau đó, hai người cùng đi vào phòng làm việc của bác sĩ Triều.
Lúc này, bác sĩ đi vào, lấy ra một tờ phim chụp X quang đặt ở trên máy đọc X Quang [ hoặc đèn đọc phim X Quang] , ánh đèn chiếu lên, lập tức có thể nhìn phim X quang rất rõ ràng.
Sau đó, bác sĩ lên tiếng.
“Người không có chấn thương, cho nên không có nguy hiểm tính mạng, nhưng chúng tôi đã chụp X quang cho cô ấy, biểu hiện cơ thể cũng không có vấn đề gì, nhưng bộ não. . . . . .” Nói tới chỗ này, bác sĩ ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi.
Hai người bọn họ đều vô cùng lo lắng, khẩn trương nhìn ông, bác sĩ do dự một lát cuối cùng mở miệng “Cái này là phim chụp X quang não bộ, dựa vào biểu hiện, chúng tôi phát hiện trong não của Lâm tiểu thư có một vật!”
Vật? Thứ gì?
Đầu lông mày của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên cũng nhăn lại, sau đó, vẫn là Hi Hi lên tiếng trước, “Là khối u sao?!” Hi Hi hỏi.
Dường như, đã dự tính chuyện xấu nhất!
Nghe được lời Hi Hi nói, bác sĩ nhìn Hi Hi, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, đứa bé này có phải hiểu biết quá nhiều chuyện không?
Cho nên có thể bình tĩnh hỏi ra những lời này!
Nhưng câu trả lời dĩ nhiên là không phải!
Bác sĩ nhìn bọn họ, lắc lắc đầu, “Không phải!”
“Vậy là cái gì! ?” Mặc Thiếu Thiên vội vàng hỏi, khi nhận được câu trả lời chính xác , không phải là khối u, trong lòng Mặc Thiếu Thiên có thể nói là bỗng chốc thả lỏng, có thể nói bây giờ tâm tư thay đổi.
Bình thường xuất hiện não bộ có vấn đề, đều không phải là vấn đề nhỏ, cho nên, Mặc Thiếu Thiên không dám quá xem nhẹ.
“Tôi muốn hỏi , trước đây Lâm tiểu thư đã làm giải phẫu mổ sọ sao! ?” bác sĩ nhìn bọn họ hỏi ngược lại.
Nói đến cái này, trong lòng của Hi Hi cùng mặc Thiếu Thiên đồng thời chấn động, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lập tức quyết định thật nhanh mở miệng, “Không có!”
“Vậy thì thật kỳ lạ!” bác sĩ nói, “Ở trong phim X quang thể hiện , trong đầu Lâm tiểu thư có một con chip, cái này chính là nguyên nhân làm cho Lâm tiểu thư té xỉu, khi bị va chạm hay tác động sẽ té xỉu!”
Con chip?
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đồng thời kinh hãi một chút, “Tại sao có thể có con chip! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Cái này tôi không được rõ lắm , nếu như nói Lâm tiểu thư chưa từng làm giải phẫu mổ sọ , trong đầu không thể nào có chip!” bác sĩ hết sức khẳng định nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, sững sờ mấy giây, anh chợt nhìn bác sĩ, “Bác sĩ, tôi muốn biết, nếu như trong đầu gắn vào vật này sẽ như thế nào! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.
Suy đoán tốt nhất của anh là cái dạng kia, nếu như nói. . . . . .
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nắm chặt tay lại!
Lúc này, bác sĩ suy nghĩ một chút, “Cái này, tôi không có cách nào cho anh đáp án chính xác!”
“Tại sao! ?”
“Tôi không phải chuyên khoa về não, tôi đề nghị anh nên tìm một bác sĩ chuyên khoa não, tôi tin tưởng, nhất định sẽ tìm ra vấn đề!” bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Lúc này, chân mày của Mặc Thiếu Thiên nhăn lại “Bác sĩ, nếu như gắn cái chip này vào, có thể hay không đưa đến mất trí nhớ! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ hỏi.
Hỏi cái này, Hi Hi cũng sững sốt, bé hiểu được cha hỏi như thế là có ý gì, bé cũng nghi ngờ giống như vậy, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ cũng sửng sốt, không ngờ Mặc Thiếu Thiên sẽ hỏi như thế, nhưng ông không dám cho câu trả lời chính xác, “Bất kỳ vật gì cắm vào đầu cũng có thể, nhưng tôi không cách nào cho anh đáp án chính xác, đề nghị anh hãy tìm một chuyên gia về não, bệnh như vậy, cơ bản cũng chưa từng xuất hiện!” bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, cho nên ông không dám kết luận tùy tiện!
Mặc Thiếu Thiên nhìn bác sĩ, mặc dù bây giờ anh rất muốn hiểu rõ nguyên nhân, nhưng bác sĩ không thể đưa ra được nguyên nhân chính xác, không bằng không hỏi, nếu không, chỉ tăng thêm lo lắng cùng hiểu lầm cho anh và Hi Hi!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên gật đầu , “Được, tôi biết rồi!”
Bác sĩ cũng gật đầu một cái, “Tạm thời sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của Lâm tiểu thư , lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại!” bác sĩ nhìn mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu .
Cùng Hi Hi rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Nửa tiếng sau, Lâm Tử Lam đã tỉnh, hỏi thăm tình huống một chút, không có vấn đề gì, Mặc Thiếu Thiên liền mang theo lâm tử Lam xuất viện.
Lâm Tử Lam cũng không biết tại sao mình lại té xỉu, mình tại sao phải té xỉu, nhưng hình như có vấn đề hay không, Hi Hi cũng nói, kiểm tra một chút, cũng không có vấn đề gì, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm , trước khi xảy ra, có thể là do cô quá khẩn trương!
Hi Hi nói với Lâm Tử Lam như vậy, nhưng trong lòng Mặc Thiếu Thiên lại biết, Hi Hi không muốn làm cho Lâm Tử Lam quá lo lắng mà thôi!
Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói, khi chưa tìm được nguyên nhân, anh sẽ không dễ dàng mở miệng.
Nhưng nếu như chuyện thật sự giống như anh , anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy . . . . . .
Trên đường đi Mặc Thiếu Thiên không nói gì, đều tự hỏi vấn đề kia, Lâm Tử lam nhìn Mặc Thiếu Thiên không lên tiếng, cô cũng không có hỏi nhiều, vì vậy, dọc theo đường đi cứ yên tĩnh như vậy trôi qua.
Khoảng hơn nữa tiếng , cuối cùng đã tới nhà.
Hi Hi vừa xuống xe, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Không muốn để cho Lâm Tử Lam phát hiện cái gì, cho nên Hi Hi cười rất vui vẻ, “Mẹ, về đến nhà rồi…!” Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi cười cười.
Sau đó, bọn họ trực tiếp đi thang máy lên, Hi Hi mở cửa, mở đèn, “Mẹ, đây chính là nhà chúng ta !” Hi Hi cười nói.
Hi Hi đi vào trước , Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên theo sau, đi vào, thấy bố trí bên trong thì Lâm Tử Lam càng thêm không nghi ngờ lời bọn họ nói.
Bởi vì trang trí bên trong, hay đồ nội thất, đều là phong cách cô thích, rằng đây là nhà của cô!
“Như thế nào? Nơi này đều thiết kế theo sở thích của mẹ!” Hi Hi nói, đơn giản giới thiệu nhà của bọn họ.
Lâm Tử Lam nhìn xung quanh, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt, cô tuyệt không hối hận khi đi về cùng bọn họ, ngược lại, có cảm giác rất may mắn, trực giác của cô nói với cô , tất cả ở nơi này, mình cũng không thể bỏ nhà mình, nếu như không trở lại, cô nhất định sẽ hối hận!
“Ừ!” Lâm Tử Lam nặng nề gật đầu , cô hết sức tin tưởng.
Nhìn khóe miệng mẹ cười, Hi Hi cũng vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, con biết mẹ rất mệt mỏi, nơi đó là phòng tắm, nơi đó là phòng của mẹ, trước tiên mẹ có thể rửa mặt, tắm rửa , nghỉ ngơi cho khỏe một chút!” Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam gật đầu, vẫn là Hi Hi hiểu rõ cô.
“Được!” lâm Tử Lam trả lời, sau đó đi về phía phòng của mình, Mặc Thiếu Thiên thì đứng ở phòng khách, lúc này, Hi Hi quay đầu lại nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên , mặc dù hai người cũng không có nói chuyện, nhưng ánh mắt toát ra ý tứ, hai người cũng đã hiểu!
Hiện tại, Hi Hi còn không muốn cho Lâm Tử Lam biết chuyện này!
Tương tự như vậy, Mặc Thiếu Thiên cũng có ý này!
Vì vậy, Hi Hi liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha, cha hiểu ý của con không! ?” Hi Hi hỏi.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Cha hiểu !”
Sau đó, Hi Hi cười cười, bé biết là cha nhất định sẽ hiểu!
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Vậy thì tốt, con cũng trở về phòng thay quần áo!” Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Sau đó, Hi Hi đi thẳng về phòng.
Mặc Thiếu Thiên cũng không có gấp gáp đi vào, mà lấy điện thoại di động ra, mặt trời đã mọc lên cao.
“Này. . . . . .”
|
Chương 398: Trong Đầu Có Chip (2)
“Mặc tổng !” Nhận được điện thoại Mạc Lương có mấy phần kích động.
Nghe nói Mặc Thiếu Thiên trở lại, anh vốn lá muốn đi đón, nhưng Mặc Thiếu Thiên không cho anh đi, cho nên đến bây giờ vẫn luôn đợi điện thoại.
“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên trả lời một tiếng, sau đó , anh mở miệng, “Mạc Lương, lập tức giúp tôi tìm trên toàn thế giới bác sĩ khoa thần kinh có uy tín nhất!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Mạc Lương sững sốt, “Mặc tổng, đã xảy ra chuyện gì sao! ?”
“Ừ , lập tức giúp tôi tìm bác sĩ khoa thần kinh cực kỳ có uy tín!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe giọng Mặc Thiếu Thiên nghiêm túc, Mạc Lương cũng không có hỏi quá nhiều, trực tiếp trả lời một tiếng, “Tôi biết rồi!”
Sau đó, trò chuyện ngắn ngủi, Mặc Thiếu Thiên liền cúp máy!
Đứng ở trên ban công, Mặc Thiếu Thiên nhìn cảnh tượng bên ngoài, bầu trời bên ngoài, nghĩ đến loại khả năng kia, ánh mắt của anh liền hiện ra một tia u ám.
Nhưng nghĩ đến lới Hi Hi nói với anh, Mặc Thiếu Thiên lại phải nhịn lại!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên hít vào một hơi thật sâu, mặc kệ như thế nào, trước mắt không có đáp án,anh đều không thể thay đổi cái gì!
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, quay đầu lại, đi về phía phòng ngủ của Lâm Tử Lam.
Lâm tử Lam mới vừa thay quần áo cong, Mặc Thiếu Thiên liền đi vào, thậm chí không có gõ cửa .
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn anh, “Mặc tiên sinh, vào cửa cũng không biết gõ cửa sao! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nghe thế , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Từ trước tới giờ anh cũng chưa bao giờ gõ cửa!” Mặc Thiếu Thiên nói, trực tiếp đi tới, ôm lấy Lâm Tử Lam.
Động tác của anh đột nhiên tới, Lâm Tử Lam sững sờ, nhưng cũng không biết là thói quen, hay là như thế nào, lần này Lâm Tử Lam cũng không có đẩy anh ra, mà là mặc cho anh ôm, “Trước là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước khi tôi nhớ ra bất cứ chuyện gì , Mặc tổng,anh vẫn nên thân sĩ một chút!” Lâm Tử Lam nói.
“Thân sĩ? !” Nghe từ ngữ như thế , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, ngay sau đó ánh mắt nhìn cô, “Anh không thân sĩ sao! ?”
“Anh thân sĩ sao! ?” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
Nghe được câu hỏi ngược lại này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Ừ, anh không thân sĩ, anh thích lưu manh hơn một chút!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên tiến tới nơi cổ Lâm Tử Lam , nhẹ nhàng hôn cô.
Cảm thấy nụ hôn của anh, trên người Lâm Tử Lam cũng nổi lên run rẩy, cô theo bản năng tránh Mặc Thiếu Thiên, “Tôi muốn đi tắm!”
Nhìn Lâm Tử Lam né tránh, Mặc Thiếu Thiên có chút không vui lòng, anh bắt lấy tay của Lâm Tử Lam, “Anh với em cùng nhau tắm!”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Lâm Tử Lam càng im lặng hơn nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, “Em nhìn anh như vậy, làm cho anh có cảm giác rất kích thích. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Lâm Tử Lam càng thêm im lặng.
“Anh không phải trở về sao? !” lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Trở về đâu ! ?”
“Nhà anh!”
“Anh sống ở nơi này !”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Có thật không?
Có thật không?
Lâm Tử Lam có chút hoài nghi, cô cùng Mặc Thiếu Thiên ở cùng một chỗ sao?
Nhìn dáng vẻ không tin của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lại gần cô, “Thế nào? Em không tin điều đó! ?”
Lâm Tử lam gật đầu.
“Nếu như trước đây không có ở cùng nhau, chẳng lẽ anh qua ở nơi này sao? !” Lâm Tử Lam hỏi ngược lại.
“Không phải!”
“Vậy anh ở đâu! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Một tầng khác!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Biết Lâm Tử Lam đang bẫy lời của mình, Mặc Thiếu Thiên cũng định nói ra, dù sao, cô hỏi Hi Hi, một loát cũng biết!
“Đã như vậy, Mặc tổng dù sao vẫn nên về nhà mình ở đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Em ở đây đuổi anh! ?” Mặc Thiếu Thiên nhín cô hỏi.
“Không phải!” Lâm Tử Lam nói, “Chỉ là, tôi vẫn không quen!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời của cô…, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, “Thói quen đều là dưỡng thành, về sau em sẽ từ từ quen!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam 囧 . [lúng túng]
Nói đúng là rốt cuộc, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng không chịu rời đi!
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, anh đã đồng ý với tôi , cho tôi thời gian . . . . . .”
Nói đến cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên thay đổi.
Thì ra, anh đồng ý cái này, thành ma chú của mình rồi, sớm biết , cũng sẽ không đồng ý với cô!
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, buông cô ra , “Được rồi, chọc em chơi ,em đi tắm đi, anh còn có chuyện phải làm, sẽ không qua đêm ở đây đâu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhắc tới cái này, cảm giác của Lâm Tử Lam chợt buông lỏng một hơi.
Không có ở đây là tốt rồi, nếu không, cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nghĩ lại, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Vậy anh đi đâu ?”
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt cười lên, hết sức yêu nghiệt, “Thế nào? Em lo lắng cho anh! ?”
Nhìn nụ cười của Mặc Thiếu Thiên, tim của Lâm Tử Lam không thể dừng lại nhảy lên một cái, “Tôi tùy tiện hỏi một chút ,nếu như anh không muốn nói, coi như tôi không có hỏi!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe lời của cô…, Mặc Thiếu Thiên cười, “Anh sẽ tới công ty xử lý một vài chuyện!”
“Ồ!” Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, nhìn cô, “Đúng rồi, mấy ngày nay em vừa trở về, đừng quá gấp gáp đi làm, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến đi làm, lúc này Lâm Tử Lam mới nhớ tới lời Hi Hi nói, cô cùng Mặc Thiếu Thiên làm chung trong một công ty, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên còn là ông chủ của cô!
Hơn nữa, từ chuyện cô đúng là nhà thiết kế trang sức, Lâm Tử Lam vẫn vô cùng thích nghề nghiệp này .
Chỉ là lúc này, Lâm Tử lam nghe được lới Mặc Thiếu Thiên nói, gật đầu một cái, biết Mặc Thiếu Thiên lo nghĩ cho mình, cũng là vì tốt cho mình, không tiếp tục cùng anh cãi cọ, “Tôi biết rồi!”
Khó được thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam nghe lời như thế, Mặc Thiếu Thiên cười, “Tốt lắm, em đi tắm đi, anh đi đây!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Tử Lam cau mày, “Anh nhìn tôi như thế làm gì! ?” Mặc tổng lập tức hạ xuống.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không nói lời gì trực tiếp tiến tới ở trên đôi môi của Lâm Tử Lam ấn xuống một nụ hôn, vốn là muốn sâu hơn muốn nhiều hơn, nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng không thể ăn, Mặc Thiếu Thiên cũng coi như xong, cuối cùng chọc giận còn là mình.
Cuối cùng, ở trên môi của Lâm Tử Lam hôn xuống một cái, Mặc Thiếu Thiên buông cô ra , ở bên tai Lâm Tử Lam cảnh cáo nói một câu, “Đừng để cho anh đợi quá lâu, nếu không, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì. . . . . .”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô cười một tiếng, “Được rồi, anh đi nha. . . . . .”
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn một loạt động tác của anh, Lâm tử Lam hoàn toàn không có bất kỳ cách nào xử lí!
Chỉ có thể gật đầu, “Vâng!”
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam đứng ở trong phòng, nhìn Mặc Thiếu Thiên đi ra, sau đó nghe được âm thanh ngoài cửa mở ra, khóa lại, cô biết, Mặc Thiếu Thiên rời đi!
Mặc Thiếu Thiên đi, Lâm Tử Lam vừa có cảm giác buông lỏng một chút, cũng có cảm giác có vật gì đó ở trong lòng lan tràn. . . . . .
Qua mấy giây, Lâm Tử Lam tinh thần thoảng qua , cầm đồ lên liền đi vào phòng tắm tắm.
Tắm xong ra ngoài, Lâm Tử Lam đi ra ngoài, đúng lúc Hi Hi cũng từ trong phòng ra ngoài.
“Mẹ!”
“Bảo bối!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, cảm giác về tới đây, hết sức nhẹ nhõm, thoải mái.
Lúc này, Hi Hi nhìn xung quanh, “Cha đâu? !”
Nhắc tới Mặc Thiếu Tiên, Lâm Tử Lam ngẩn người, ngay sau đó gật đầu , “À, anh ấy nói còn có chuyện phải làm!”
Hi Hi cũng nhẹ nhẹ gật đầu , “Mẹ, con đi tắm!”
“Được, đi đi!” Lâm Tử Lam nói.
Sau đó , Hi Hi đi tắm, Lâm Tử Lam đi xung quanh phòng.
Thật ra thì, phòng ốc nơi này , phong cách thiết kế rất hiện đại, ngay cả phòng bếp, đều là kiểu cởi mở , xem ra, đặc biệt thích.
Lâm Tử Lam đi xung quanh , ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bàn trong phòng bếp, mỗi một chỗ, cô đều quen thuộc.
Giống như, đây là nhà trong lòng cô cũng như thế!
Cho nên, Lâm Tử Lam cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Lúc này, Lâm Tử Lam thấy mô hình trong có chai rượu đỏ, thấy cái này, Lâm Tử Lam cười, lập tức đi tới mở ra một chai, sau đó tìm được cái ly, rót một chút.
Xem ra, thói quen uống một chút rượu đỏ trước khi ngủ của cô thật không phải là một ngày hay hai ngày.
Lâm Tử Lam bưng cái ly, đi tới ban công, ban công thật ra thì rất rộng lớn , cũng rất thoải mái, bên trong có mấy chậu được trồng treo lên, cũng có mấy chậu hoan, xem ra hết sức tốt.
Quan trọng nhất là, còn có một cái ghế.
Sau khi nhìn thấy, Lâm Tử Lam lập tức bưng cái ly ngồi lên, nhẹ nhàng dựa vào ghế, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại, cảm giác này bốn phía, đặc biệt thoải mái.
Tất cả, đều là điều cô thích, hình như mỗi một chỗ, mỗi nơi trong căn nhà này đều là suy tính làm theo yêu cầu .
Thật ra thì, đây chính là quà tặng Hi Hi tặng cho cô, cũng đặc biệt vì cô thiết kế.
Thế nhưng đây là một sở thích của cô, lại là căn nhà quen thuộc, ở trong ấn tượng của cô, nhưng mà một chút cũng không có!
|