[GĐCP] Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
|
|
Chương 399: Cơn Ác Mộng Của Lâm Tử Lam Cho đến khi Hi Hi tắm xong, thấy Lâm Tử Lam ở ngoài ban công , liền đi qua.
“Mẹ!” Hi Hi gọi một tiếng, đi tới, “Làm sao còn chưa ngủ ạ! ?” Hi Hi hỏi.
“Không có gì, bây giờ không ngủ được!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi mặc áo ngủ nhỏ xíu, nhìn hết sức đáng yêu, “Vậy con bồi mẹ một lát!” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi bảo bối, mẹ có chuyện muốn hỏi con!”
“Chuyện gì! ?” Hi Hi hỏi.
Chuyện mẹ phải biết, bé gần như đều nói cho mẹ, không biết mẹ còn có cái gì muốn hỏi đây!
“À, mẹ muốn biết, trước đây mẹ và cha con đính hôn, là xuất phát từ tự nguyện chứ! ?” Lâm Tử Lam hỏi.
Nếu như không phải là xuất phát từ tự nguyện, như vậy vẫn còn cóthể là vì Hi Hi, nhưng khả năng này rất nhỏ, nhưng Lâm Tử Lam không rõ ràng lắm, cô đối với Mặc Thiếu Thiên tình cảm sâu đậm.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Hi Hi biết, mẹ đang hoài nghi tình cảm trước đây của mẹ với cha.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, “Đúng là, lúc mới bắt đầu quan hệ của mẹ và cha không tốt lắm, không thể nói không tốt lắm, nhưng hai người luôn ở trong trạng thái khó xử, cha khoa trương, nhưng mẹ lại quá cẩn thận, cho nên, hai người luôn ở giữa tầm nhìn !” Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nghe bé dùng từ, có một loại xấu hổ, nhưng cũng không cắt ngang, mà để cho bé nói tiếp.
“Nhưng lúc đính hôn, hai người là thật lòng, nhìn ra, mẹ rất hạnh phúc!” Hi Hi cười nói.
Nhìn nụ cười của Hi Hi, Lâm Tử Lam biết, Hi Hi không có lừa gạt cô.
Thật ra thì, cô cũng có thể cảm thấy, nhưng ở trong lòng vẫn có một chứt nghi ngờ , cô không thể tin được.
Trạng thái bây giờ của cô chính là trạng thái ban đầu mới vừa cùng Hi Hi từ nước Mỹ trở về, không thể tin được, cũng không dám yêu.
Nhưng một khi yêu, cô liền bất chấp tất cả.
Đây chính là Lâm Tử Lam.
Hi Hi thật sự hiểu lòng của mẹ , mẹ lo lắng, sợ hãi , không dám tiếp nhận.
Ngay cả bề ngoài giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng, thật ra cũng sợ, sợ phản bội.
Hi Hi hiểu.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, gật đầu, “Mẹ biết rồi!”
Chuyện đã xảy ra sau khi đính hôn , Lâm Tử Lam cũng biết, Hi Hi cũng không có gạt cô.
Nói đến cùng, theo Tiêu Dật , là Mặc Thiếu Thiên mang cho cô tai nạn, nhưng mà theo cô lại không phải, là cô làm liên lụy tới Mặc Thiếu Thiên mới đúng.
Nếu như không có cô, cô kết luận Diệp An Nhiên sẽ không ra tay với Mặc Thiếu Thiên, cũng bởi vì có sự tồn tại của cô, mới làm liên lụy tới Mặc Thiếu Thiên.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam thở dài, chuyện tình cảm, là phiền não nhất !
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, mẹ bây giờ đang suy tính, không phải là chứng minh mẹ đã bắt đầu để tâm đến cha rồi sao ?
Đây là một khởi đầu tốt đẹp!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Hi Hi mím lại cười.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Con cười cái gì! ?”
Hi Hi lắc đầu liên tục, “Không có gì!”
Sau đó, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, từ từ lại gần, khóe miệng nhìn lâm Tử Lam cười, “Mẹ, có phải mẹ đã thích cha rồi không ! ?” Hi Hi hỏi.
Nhưng nếu quên mất cha, thì phải là đối với cha không có tình cảm , bây giờ, dạng vẻ của mẹ , có phải đã thích cha rồi không?
Nghe được câu hỏi Hi Hi nói, Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó trên mặt nổi lên một chút ửng đỏ.
“Không có!” Lâm Tử Lam phủ nhận.
Hi Hi nhìn bộ dạng của Lâm Tử Lam, mở miệng cười , “Mẹ, mẹ nói dối!”
“Mặt của mẹ đều đỏ!” Hi Hi nói.
“Đó là bởi vì uống rượu đỏ !” Lâm Tử Lam nói.
Dù sao, Lâm Tử Lam sẽ không thừa nhận thích Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng Hi Hi nhìn, lại cảm giác không giống.
Khóe miệng bé cười nhạt, “Mẹ, thật ra thì thừa nhận thích cha cũng không có cái gì không tốt, cha con chính là tiêu chuẩn người đàn ông ba tốt!”
“Đàn ông ba tốt? !”
Nghe nói như thế, ánh mắt lâm Tử Lam nhìn về phía Hi hi, “Con chắc chắn chứ?”
“Ách. . . . . .” Hi Hi sửng sốt một chút, “Chúng ta nói đến khi cha tìm kiếm mẹ khắp trái đất , cha tuyệt đối tin tưởng!” Hi Hi hết sức khẳng định nói.
Chính là ba tháng, cha tất cả ngày đêm đều tìm kiếm mẹ, chưa từng từ bỏ, là Hi Hi tận mắt chứng kiến tình cảm của cha đối với mẹ !
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhíu mày, nhấp một ngụm rượu đỏ, ngay sau đó nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, “Vậy đàn ông ba tốt?”
“Có tiền, đẹp trai, lại chung tình!” Hi Hi nói.
Có lẽ trước đây nói đến lời này, bé đều muốn cắn đầu lưỡi của mình, nhưng bây giờ, bé không sợ.
Sự thật như thế mà!
Chỉ là, chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam nghe Hi Hi nói ba cái này, nhịn không được cười lên.
“Con khẳng định chứ! ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, ngụ ý, cô không tin!
Thấy thế nào Mặc Thiếu Thiên cũng không phải là người chung tình!
Hi Hi gật đầu liên tục, “ Khẳng định 100% !”
Trước kia không dám nói, nhưng bây giờ, Hi Hi khẳng định 100% !
Lúc này, Lâm Tử Lam dằng dặc mở miệng, “Làm sao mẹ nhìn không giống!”
“Mẹ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài nha? Mặc dù thoạt nhìn cha cả đời phóng đãng không kềm chế được yêu đương tự do, nhưng từ sau khi biết mẹ, cha liền thay đổi vô cùng chung tình !” Hi Hi nói.
Sau đó chỉ sợ Lâm Tử Lam không tin, giơ tay làm bộ thề , “Con dùng khí tiết của con thề!”
Tử Lam “. . . . . .”
“Không, dùng nhân cách thề!” Hi Hi bổ sung.
Lần này, Tử Lam tuyệt đối im lặng !
Mấu chốt là, khí tiết của Hi Hi rất có giá trị sao?
Nhân cách có giá trị sao?
Lâm Tử Lam dắt lừa thuê sao, giống như cùng Hi Hi bán thứ gì . . . . . .
“Mẹ, mẹ không tin sao! ?” Hi Hi nhìn Tử Lam hỏi, ánh mắt chớp chớp, dáng vẻ rất non nớt rất ngây thơ .
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút mở miệng, “Nếu như so sánh hai phía, mẹ tương đối không tin khí tiết cùng nhân cách của con!”
Hi Hi “. . . . . .”
“Mẹ! ! ! !” Hi Hi kêu một tiếng, bày tỏ bất mãn, phản đối.
Lâm Tử Lam cũng cười một tiếng, âm thanh của Hi Hi, làm cho cô cảm nhận hạnh phúc làm mẹ .
“Mẹ, con phản đối!”
“Phản đối không có hiệu quả!” Lâm Tử Lam trực tiếp bác bỏ trở lại.
“Mẹ. . . . . .” Hi Hi kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam cười, “Được rồi, mẹ nói giỡn!” Lâm Tử Lam nói.
Lúc này, Hi Hi lại bĩu môi, chỉ là thấy dáng vẻ mẹ cười vui vẻ như vậy, bé cũng liền thỏa mãn.
“Được rồi được rồi , khuya lắm rồi, ngày mai con còn phải đi đến trường, đi ngủ sớm một chút!” Lâm Tử Lam nói.
Lúc này Hi Hi mới gật đầu, “Dạ, mẹ ngủ ngon!”
Sau đó, Hi Hi bước tới nhẹ nhàng hôn lên mặt Lâm Tử Lam .
“Ừ, ngủ ngon!” Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn, hết sức mê người.
Sau đó, Hi Hi đi về phòng , Lâm Tử Lam ngồi ở trên ghế xích đu, nhìn bầu trời, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua, rất thoải mái, mới vừa lo lắng cùng không vui, cũng đều bởi vì Hi Hi tan thành mây khói.
Ngồi ở trên ghế không bao lâu, uống xong ly rượu đỏ trong tay, Lâm Tử lam cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường không bao lâu, Lâm Tử Lam liền ngủ thiếp đi.
Nhưng đêm nay, Lâm Tử Lam ngủ cũng không khá lắm.
Trong đầu dần hiện ra các sự vật, các loại hình ảnh, đêm tối, có xe, có biển, có ánh lửa, còn có tiếng súng, có tiếng bom . . . . . .
Đủ loại đan quyện vào nhau, Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, trán cũng toát ra mồ hôi.
Chỉ một giây sau, một khắc kia ngọn lửa bùng lên , Lâm Tử Lam thấy một người từ đối diện xông lên, nhưng lúc này, Lâm Tử Lam đột nhiên la lên một tiếng, kinh hãi tỉnh lại.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, sau mấy giây, cô mới bình tĩnh lại, biết đó là giấc mơ.
Bây giờ , cô rất ít mơ giấc mơ như thế , không biết tại sao, hôm nay lại mơ như vậy.
Hơn nữa, Lâm Tử Lam nắm chăn thật chặt, trong lòng, không ngừng kinh hoàng . . . . . .
Ngay vào lúc này, lại nghe được âm thanh bên ngoài thình thịch , Lâm Tử Lam nhìn về phía cửa, sau đó, cửa chợt bị đẩy ra, một bóng dáng chạy vào.
“Sao vậy? Thấy ác mộng! ?” Mặc Thiếu Thiên đi qua, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam vẫn nằm ở trên giường như vậy, nhìn Mặc Thiếu Thiên xuất hiện ở trước mắt mình, kinh ngạc không thôi.
Anh không phải đi rồi sao?
Thế nào sẽ đi vào?
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối mắt mở thật to , hoài nghi bây giờ vẫn còn nằm mơ không phải là thật.
Cho đến khi tiếng nói của Mặc Thiếu Thiên lần nữa truyền tới, “Sao vậy?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô rất lo lắng hỏi.
Lần này, Lâm Tử Lam mới xác định, mình không phải là đang nằm mơ, Mặc Thiếu Thiên xuất hiện trước mặt cô, giống như là diễn viên phim truyền hình.
Thật lâu, Lâm Tử Lam mới tìm lại giọng nói của mình, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh…anh không phải đã đi rồi sao! ?”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ý thức được Lâm Tử Lam nói cái gì, “À, có chút việc, vừa trở về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến cái này, lúc này Lâm Tử Lam mới nhẹ nhẹ gật đầu , “À!”
“Em làm sao vậy? Thấy ác mộng phải không! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ân cần hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, “Ừ, đã rất lâu rồi chưa từng thấy. . . . . .” Lâm Tử Lam nói.
Có thể có liên quan tới việc hôm nay thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe kích thích đến trí nhớ của Lâm Tử Lam , cho nên, mới có thể dẫn đến thấy ác mộng!
Nếu không, trong cơn ác mộng của Lâm Tử Lam cũng sẽ không xảy ra hiện xe.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trong đêm tối, sau khi nghe được Lâm Tử Lam nói ra những lời này, ánh mắt thoáng qua một tia u ám, nhưng rất nhanh đã bị Mặc Thiếu Thiên che giấu , nhìn cô, “Được rồi, không có việc gì, anh ở đây, em ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Khó được nhìn thấy bộ dạng dịu dàng này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Nhưng Lâm Tử Lam rất muốn nói, anh ở nơi này, tôi càng không ngủ được!
Nhưng lời này, Lâm Tử Lam không có nói ra, nếu không Mặc Thiếu Thiên chắc chắn lập tức đổi sắc mặt, sẽ làm ra chuyện gì, cô cũng không biết!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cô vẫn nhìn mình, Mặc Thiếu Thiên chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng, “Em yên tâm, em ngủ, anh lập tức đi!”
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cũng biết anh hiểu lầm, nhưng muốn giải thích, rồi lại không biết làm sao mở miệng, định, Lâm Tử Lam cũng sẽ không nói, gật đầu, nhắm mắt lại đi ngủ lần nữa vậy.
Còn Mặc Thiếu Thiên ngồi ở bên cạnh cô, không có bất kỳ cử động nào, cảm thấy hô hấp của Lâm Tử Lam về sau đều đều, cho là cô đã ngủ , lúc này Mặc Thiếu Thiên mới từ từ đứng dậy, đi ra rất nhẹ nhàng.
Lúc cánh cửa kia đóng lại, Lâm Tử Lam từ từ mở mắt ra. . . . . .
Nhìn hướng cửa, lúc này Lâm Tử Lam mới thở dốc một hơi.
Thật ra thì, điều đáng sợ nhất trong giấc mơ của cô, là cô nhìn thấy khuôn mặt đang chạy về phía cô , là Mặc Thiếu Thiên!
|
Chương 400: Một Màn Rất Ấm Áp Kỳ thật, giấc mơ này đáng sợ nhất là, cô thấy được mặt người hướng cô chạy tới, là Mặc Thiếu Thiên!
Chẳng biết tại sao, trong lòng Lâm Tử Lam, có loại cảm giác nói không nên lời, trầm trọng cùng khẩn trương.
Thậm chí, cô có thể tưởng tượng được, ở trong mơ cô cảm giác được mình sẽ chết, nhưng mà anh ta vẫn liều lĩnh hướng cô chạy tới……….
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam nhịn không được mở to mắt, cố gắng tiêu hóa sự thật này!
Hi Hi nói cho cô, đây không phải là mơ, mà là chuyện chân thật xảy ra ở Italya, mà vừa rồi một màn kia, cũng là chân thật hiện lên!
Nói không cảm động là giả, nhưng là nếu như là một khắc kia, cô càng nguyện ý để Mặc Thiếu Thiên sống sót……………
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam hít một hơi thật sâu, cảm giác có chút khát nước, Lâm Tử Lam từ trên giường bước xuống, định đi phòng khách uống nước.
Đi tới cửa, mở cửa, Lâm Tử Lam mới vừa đi ra ngoài, bỗng nhiên hoảng sợ, bởi vì Mặc Thiếu Thiên nằm ngay trên sô pha phòng khách!
Cho nên, anh vẫn chưa đi?
Ngủ ngay tại phòng khách sao?
Chẳng biết tại sao, lúc này Lâm Tử Lam, trong lòng cảm giác nói không ra lời, cái mũi còn có một chút chua xót.
Cô không phải là người dễ dàng bị cảm động, nhưng là vừa rồi trong mơ , vừa rồi Mặc Thiếu Thiên khẩn trương, còn có hiện tại, Lâm Tử Lam thật sự cảm giác nói không ra lời.
Mà Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên sô pha, vừa mới chuẩn bị đi vào giấc ngủ, không nghĩ tới cửa phòng Lâm Tử Lam mở ra, hiện tại, cô đứng cách anh không xa.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, lập tức ngồi dậy, nhìn cô, "Làm sao vậy? Sao lại ra làm gì?"
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn anh, nghe được Mặc Thiếu Thiên nói chuyện, cô mới lấy lại tinh thần, "A, khát nước, tôi đi ra uống nước!" Lâm Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ kia, sau đó đứng dậy, trực tiếp đi đến phòng bếp bên kia cầm lấy cái cốc, rót cho Lâm Tử Lam một cốc, sau đó đi đến trước mặt Lâm Tử Lam, đưa cho cô.
Nhìn cái cốc trước mặt, Lâm Tử Lam sững sờ một giây, sau đó nhận lấy.
"Cám ơn!"
"Uống xong đi ngủ sớm một chút!" Mặc Thiếu Thiên dặn.
Lâm Tử Lam gật gật đầu, sau đó uống một hớp nước, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng.
"Anh có thể đi phòng Hi Hi ngủ một chút!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, khóe miệng lập tức câu lên, hình như còn có vài phần sung sướng,”Em đang quan tâm anh!?”
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Cô không muốn thừa nhận, nhưng là, cô thật sự không đành lòng.
"Trong phòng khách có chút lạnh!" Lâm Tử Lam nói, cũng không có trả lời vấn đề của anh.
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, "Không được, để cho con ngủ, còn mấy giờ thì trời sáng rồi, sau khi trời sáng anh trực tiếp đến công ty!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam càng không đành lòng .
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, cuối cùng, Lâm Tử Lam mở miệng, "Bằng không, anh tới phòng tôi ngủ đi!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên sững sờ, lập tức nhìn Lâm Tử Lam, cho là mình nghe lầm .
Lúc này, Lâm Tử Lam sợ Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ nhiều, lập tức mở miệng nhìn anh, "Đừng suy nghĩ nhiều, còn nữa, không cho phép động tay động chân, nếu không ngày mai, ngay cả cửa anh cũng không vào được !” Lâm Tử Lam nói.
Vì thế, vui sướng trong lòng Mặc Thiếu Thiên, nháy mắt biến mất.
Chỉ là, Lâm Tử Lam đồng ý để cho anh vào phòng đã là một chuyện không tệ.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười, "Em thật sự để cho anh đi vào sao!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Anh biết, tính cách Lâm Tử Lam, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô!
"Không tiến vào thì quên đi!" Nói xong, Lâm Tử Lam bước đi.
Kỳ thật khi nói xong những lời này, cô liền hối hận!
Như thế nào lại nhất thời mềm lòng mở miệng để cho Mặc Thiếu Thiên đi vào!
Ai ngờ, Mặc Thiếu Thiên lại đột nhiên đi tới, "Ai nói anh không đi vào !"
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên bước nhanh đi vào.
Nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thật hoài nghi, cảnh cáo vừa rồi của cô, đối với Mặc Thiếu Thiên có phải không có tác dụng hay không!
Nhưng là, nhìn anh đi vào, Lâm Tử Lam cũng không tiện nói gì, đành phải đi vào.
"Anh ngủ bên kia, nhớ kĩ, không được động tay động chân!” Lâm Tử Lam cảnh cáo.
Nhìn bộ dáng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười , "Em đang cảnh cáo anh? Hay là đang nhắc nhở anh?”
Nhìn trên mặt Mặc Thiếu Thiên lưu manh tươi cười, Lâm Tử Lam thiệt tình không có biện pháp, không trả lời câu hỏi của anh, mà là trực tiếp nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Lúc này, nhìn bộ dáng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười, trực tiếp cởi áo khoác, nằm xuống giường.
Lâm Tử Lam vừa nhắm mắt lại im lặng, trong lòng có điểm khẩn trương ,vốn không có biện pháp ngủ, đúng lúc này, lại bỗng nhiên cảm giác được bên hông hơn một đôi tay, Lâm Tử Lam xoay người, vừa chuẩn bị mở miệng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại ở bên tai của cô mở miệng.
"Đừng nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi, yên tâm, anh sẽ không lộn xộn!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Có lẽ là rất ít khi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên như vậy, nghe được lời của anh, Lâm Tử Lam dừng động tác giãy dụa lại, cũng không có mở miệng, tùy ý anh ôm.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên chính là ôm Lâm Tử Lam, không có động tác dư thừa gì.
Cảm giác được Mặc Thiếu Thiên không có hành động gì, Lâm Tử Lam cũng yên lòng, đưa lưng về phía anh, trong lòng cảm giác nói không ra lời, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ gì, thẳng đến lúc tiếng hít thở đều đều của Mặc Thiếu Thiên từ phía sau truyền đến, Lâm Tử Lam biết, anh đang ngủ, Lâm Tử Lam như trước không hề động, cũng nhắm hai mắt lại ngủ.
Kỳ thật, sau khi Mặc Thiếu Thiên từ công ty trở về, cũng rất mệt mỏi, nhưng là anh vẫn từ công ty về đây, bởi vì Lâm Tử Lam ở đây , cho nên, anh sẽ trở lại, nhưng mà không nghĩ tới vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy tiếng Lâm Tử Lam gặp ác mộng, anh liền vọt vào, xem có chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy Lâm Tử Lam nằm mơ, anh không muốn cho Lâm Tử Lam thêm nhiều áp lực, cho nên đi ra ngoài, không nghĩ tới Lâm Tử Lam sẽ ra ngoài, cũng để cho anh tiến vào ngủ, dù sao, đạt được mục đích, Mặc Thiếu Thiên thật thỏa mãn, ôm Lâm Tử Lam, ngủ rất say, rất thỏa mãn.
Đêm nay, hai người đều ngủ rất say.
Lâm Tử Lam cũng không có gặp lại ác mộng, hai người ôm nhau, cảm giác vừa ngủ thẳng tới khi trời sáng.
Buổi sáng Hi Hi làm bữa sáng, chờ Lâm Tử Lam đi ra ăn, nhưng là qua thật lâu, đều không có thấy Lâm Tử Lam đi ra.
Hi Hi buồn bực, bình thường mẹ lúc này cũng đã dậy rồi!
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, Hi Hi bay thẳng đến phòng Lâm Tử Lam, đẩy cửa ra, Hi Hi sững sờ tại chỗ .
"Mẹ, lên. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Hi Hi liền cứng rắn thu về.
Bởi vì trước mặt là một hình ảnh thật ấm áp.
Tay cha khoát lên người mẹ, ôm mẹ, mà mẹ đưa lưng về phía cha, cũng một bộ dáng ngủ rất say sưa.
Hình tượng này, tràn đầy yêu thương.
Hi Hi nhìn, cũng không có xoay người rời đi, mà càng thêm to gan tiến tới gần.
Trách không được mẹ còn chưa có tỉnh, thì ra là như thế!
Chỉ là, tối hôm qua cha không phải đi rồi sao? Làm sao có thể ôm mẹ ngủ?
Vì thế, Hi Hi trong đầu xuất hiện các loại suy nghĩ, thật ra cha đi là giả chờ mẹ ngủ, sau đó nhân cơ hội đến phòng mẹ ngủ?
Trong đầu Hi Hi xuất hiện đúng hình ảnh này, điều này cũng tuyệt đối là phong cách của Mặc Thiếu Thiên!
Chỉ là, mặc kệ cha vào bằng cách nào, hình ảnh này, rất là ấm áp, rất hòa thuận, Hi Hi nhìn, cũng nhịn không được che miệng cười trộm.
Hi Hi cười thì lúc này, Lâm Tử Lam lại nhíu mày, mở mắt ra.
Mới vừa mở mắt thì nhìn thấy Hi Hi đang cười, Lâm Tử Lam sửng sốt, "Bảo bối, sáng sớm , không cần dọa người như vậy có được hay không!"
Một câu cũng không nói, ở chỗ này che miệng cười trộm, rất đáng sợ!
"Mẹ, tối hôm qua ngủ rất say sưa!" Hi Hi cười nói, mẹ rất ít khi ngủ dậy muộn, đây là lần đầu.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi cười có thâm ý khác, chợt nhớ tới cái gì, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn người bên cạnh, nhưng mà thời điểm nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, tâm Lâm Tử Lam trầm xuống.
Anh ta không phải còn muốn đi công ty sao?
Như thế nào còn không đi?
Hi Hi chính là nhìn thấy bọn họ ngủ cùng nhau, mới có thể cười đến hại nước hại dân như vậy!
Chẳng biết tại sao, bị Hi Hi nhìn thấy một màn như vậy, Lâm Tử Lam thậm chí có điểm thẹn thùng.
Lúc này, Lâm Tử Lam hành động, đánh thức Mặc Thiếu Thiên, anh lập tức nhíu mày, cử động thân thể, sau đó chậm rãi mở mắt.
Mà Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, đều nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh.
Mặc Thiếu Thiên mang theo vài phần lười biếng, vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy Hi Hi cùng Lâm Tử Lam đang chăm chú nhìn mình,"Chào buổi sáng!" Mặc Thiếu Thiên không chút khách khí lên tiếng chào, thanh âm cũng từ tính, mang theo vài phần lười biếng.
"Chào buổi sáng, cha !" Hi Hi cười nói, nụ cười kia thoạt nhìn thập phần đen tối.
Mặc Thiếu Thiên lại không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Ngày hôm qua ngủ như thế nào! ?"
Lâm Tử Lam còn chưa kịp trả lời, lúc này, Hi Hi lại mở miệng trước, "Cha cùng mẹ ngủ đều ngon nha!!" Hi Hi cười nói.
Nghe được Hi Hi nói lời này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, mới giật mình mới giật mình hiểu ra chuyện gì!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, "Làm xong bữa sáng rồi sao! ?"
Hi Hi vốn muốn nói làm tốt, nhưng mà chạm đến ánh mắt kia của cha, Hi Hi liền hiểu có ý gì rồi.
"A, con tiến vào gọi mẹ ăn điểm tâm, con đi ra ngoài trước chuẩn bị, cha, mẹ hai người nhanh chút ra!” Nói xong, Hi Hi hướng bọn họ chớp chớp con ngươi, liền xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bộ dáng Hi Hi, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một chút cười.
Lúc này, nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn anh, "Tôi đi rửa mặt trước !" Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp từ trên giường đứng lên, sau đó cầm lấy quần áo hướng phòng tắm đi đến .
Mặc Thiếu Thiên an vị ở trên giường, nhìn hành động của Lâm Tử Lam, khóe miệng ngoéo một cái.
Hiện tại phát hiện, Lâm Lâm Tử Lam thế nhưng trở nên nữ tính hơn một chút!
Mặc dù thỉnh thoảng, miệng còn độc như vậy, nhưng mà hiện tại, cô càng ngày càng nữ tính!
Nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên cười cười, vươn tay, tay phải cài chặt cúc áo sơ mi tay trái, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, liền đi ra ngoài.
|
Chương 401: Lâm Tử Lam Giả Bộ Không Giống Sao? (1) Hi Hi đang làm một phần bữa sáng khác, biết cha ở lại, Hi Hi vội vàng làm thêm một phần.
"Cha, có thể ăn điểm tâm !" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên đi ra, lập tức hô một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn trực tiếp đi tới, thật lâu không có nhìn thấy Hi Hi vui vẻ ở phòng bếp nấu cơm như vậy, nhìn thấy cảnh tượng này, Mặc Thiếu Thiên lại có cảm giác trở lại lúc trước.
Mặc Thiếu Thiên đi qua, trực tiếp ngồi trên ghế, nhìn bữa sáng phong phú trước mặt, trong lòng nói không nên lời thỏa mãn, "Cám ơn bảo bối!" khó có được Mặc Thiếu Thiên khách khí như thế.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, xem ra tâm tình không tệ!" Hi Hi cười nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Không tệ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Ngày hôm qua ôm Lâm Tử Lam ngủ cả đêm, tuy rằng cái gì cũng không có làm, nhưng là cũng thật thỏa mãn .
Ngay cả Mặc Thiếu Thiên không có phát hiện, chính mình một người không ngừng thỏa mãn lại thành người dễ dàng thỏa mãn như vậy!
Lúc này, Hi Hi bưng bữa sáng tới bữa, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp bắt đầu ăn, Hi Hi nhíu mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, người chưa rửa mặt?"
Mặc Thiếu Thiên sững sờ, lập tức nhíu mày, "Không có!"
Hi Hi, ". . . . . ."
Hi Hi trực tiếp cho một cái nhìn xem thường, lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng cười, "Con chưa từng nghe qua sao, không sạch sẽ, ăn không bệnh, nào có công việc bề bộn như vậy!"
Hi Hi, ". . . . . ."
Được rồi.
Này tuyệt đối là phong cách của cha!
Hi Hi cũng không nói cái gì, lúc này, Lâm Tử Lam đơn giản rửa mặt một chút, bước lại đây.
"Mẹ, ăn điểm tâm !" Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam cười cười, trực tiếp đi qua, ngồi ở vị trí bắt đầu ăn.
Tất cả, giống như là quán tính, Lâm Tử Lam cũng ngồi ở vị trí lúc trước, cái vị trí kia, trên cơ bản Lâm Tử Lam không hề động qua, vẫn là ngồi ở chỗ kia, mà hiện tại, cũng là như thế.
Hi Hi sửng sốt.
Chẳng lẽ không có trí nhớ, thói quen cuộc sống cũng sẽ không thay đổi sao?
Nghĩ nghĩ, Hi Hi cũng không có nghĩ ra đáp án, cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng ngồi xuống ăn.
"Đúng rồi, con lâu như vậy không đi trường học, trường học bên kia không có vấn đề sao! ?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Nói đến cái này, Hi Hi chau mày, vừa ăn vừa nói, "Không có việc gì, Lão sư đã thành thói quen . . . . . ."
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Trên thế giới mẫu thân nghe được mấy lời này, có mấy ai có thể bình tĩnh như Lâm Tử Lam!
Lão sư cũng đã quen rồi, Hi Hi cái này cũng thành thói quen!
Mặc Thiếu Thiên còn lại việc không liên quan đến mình ăn này nọ, chuyện này, anh đã sớm biết, cũng đã thành thói quen.
Đối với Hi Hi ba ngày hai ngày không đi trường học, anh đều bình tĩnh không thôi.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, nghĩ nghĩ, mở miệng, "Mặc kệ con nhiều thông minh, cũng nhất định phải học tập tốt!" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nghe được lời Lâm Tử Lam nói, nhớ tới lúc trước Lâm Tử Lam giáo dục bé như vậy, bé, Hi Hi cũng không có một chút không vui, ngược lại rất vui vẻ, Hi Hi liên tục gật đầu, "Con đã biết!"
"Lần này là ngoại lệ, là vì đi tìm mẹ, về sau sẽ không !" Hi Hi nói.
Nghe nói như thế, khóe miệng Lâm Tử Lam vừa lòng ngoéo một cái, "Ừ!"
Vì thế, ba người ăn bữa sáng.
Mặc Thiếu Thiên ăn rất nhanh, thời điểm ăn được một nửa, di động bỗng nhiên vang lên.
Thời điểm nhìn thấy điện thoại vang lên, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhận.
"Alo . . . . . ."
"Mặc tổng, đã điều tra được !" Điện thoại là Mạc Lương gọi tới, nghe lời Mạc Lương nói, động tác ăn cái gì của Mặc Thiếu Thiên ngẩn ra, sắc mặt cũng thâm trầm.
Buông gì đó trong tay, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Lập tức in ra rồi để ở phòng làm việc của tôi, tôi lập tức đến!”
"Dạ!"
Cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp thu hồi di động.
Quá trình này, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam không chút để ý, đang ăn điểm tâm, nhưng là đều có thể cảm giác được cảm xúc Mặc Thiếu Thiên biến hóa.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, sau đó mở miệng, "Công ty có chút việc phải xử lý, anh phải đi!"
"Cha, trên đường cẩn thận!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, lúc này, anh nhìn về phía Lâm Tử Lam, nghĩ nghĩ mở miệng, "Em trước tiên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nếu muốn trở lại công ty, nói với anh một tiếng!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, đi về phía phòng khách, từ trên bàn cầm lên một cái hộp, đi qua đưa cho Lâm Tử Lam.
"Cái này cho em, số điện thoại di động cũng là số lúc trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên đưa điện thoại mới, Lâm Tử Lam không thể không nói, anh rất cẩn thận, cái này cũng đã nghĩ tới!
Lâm Tử Lam cũng không khách khí, trực tiếp nhận, "Tôi đã biết!"
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười, sau đó nhìn về phía Hi Hi, "Sau khi tan học, không có việc gì con liền trở về cùng mẹ!”
"Con biết!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên cười cười, xoay người rời đi.
Cửa đóng lại , Hi Hi nở nụ cười, "Mẹ, di động rất được, còn giống như là kiểu dáng mới nhất!”Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam nhìn di động, cũng hiểu được không tệ, màu trắng, thật thích hợp với cô.
"Đúng vậy, rất được!" Lâm Tử Lam cũng nói.
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam cười, mỗi ngày đều cười hại nước hại dân như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn bé, "Được rồi, đừng cười, thu hồi nụ cười hại nước hại dân đó đi, ăn nhanh rồi còn đi trường học thôi!”
Hi Hi gật gật đầu, sau đó ăn nhanh điểm tâm, sau khi ăn xong, cũng thu thập một chút, quay về trường học.
"Mẹ, con đi học!" Hi Hi kêu.
"Tốt, trên đường cẩn thận!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi gật đầu, nét mặt biểu lộ hạnh phúc, xoay người rời đi.
Hi Hi cũng đi rồi, Mặc Thiếu Thiên cũng đã đi rồi, một mình Lâm Tử Lam ở nhà, cũng bỗng nhiên có cảm giác nhàn rỗi.
Thật ra, cô vốn là người không chịu ngồi yên, nhưng giờ khắc này, cô cũng không biết nên làm gì.
Ngồi ở trên sô pha, mở TV ra, một bên xem tivi, một để ý thời gian, lúc này, nhìn thấy máy tính bảng để trên bàn, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, lấy lại nhìn.
Thời điểm mở máy tính bảng ra, Lâm Tử Lam sửng sốt một chút, bởi vì ảnh chụp trên máy tính bảng, dĩ nhiên là cô cùng Mặc Thiếu Thiên còn có Hi Hi chụp chung.
Hơn nữa cười vô cùng vui vẻ, xem vị trí bên trong, chính là ở trong nhà bọn họ, hơn nữa, cũng chính là vị trí ở sô pha này.
Nhìn trên ảnh chụp, Mặc Thiếu Thiên rất ngầu, cô cười nhàn nhạt, mà Hi Hi cười vô cùng đáng yêu.
Một màn này thoạt nhìn vô cùng ấm áp cùng hạnh phúc.
Lâm Tử Lam nhìn như vậy, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên, chỉ là chất lượng góc độ ảnh chụp, đều đặc biệt tốt, cứ nhìn như vậy, có thể tưởng tượng đến thời điểm lúc đó bọn họ chụp ảnh, vui vẻ cỡ nào.
Lâm Tử Lam nhìn một hồi, tình thần mới phục hồi lại.
Sau đó đó cảm giác thấy đặc biệt kì quái,không nghĩ tới người như Mặc Thiếu Thiên, thế nhưng sẽ phối hợp chụp ảnh!
Suy nghĩ, Lâm Tử Lam một mình cười, sau đó mở phần trò chơi .
Lâm Tử Lam mở Wiebo*, sau khi mở Wiebo ra, đăng nhập trạng thái,dĩ nhiên là không có mật khẩu, dù sao, cô cũng quên mật khẩu, cũng may cô cũng không phải nghĩ mật khẩu!
(* giống như facebook của chúng ta)
Lâm Tử Lam nhìn Wiebo, ảnh chụp chính mình, cô rất ít vào Wiebi, đại bộ phận là đăng một số triết lí trong cuộc sống, sau đó là viết một số tâm tình của chính mình, đều rất bình thường, nhưng kinh ngạc là, fan của cô số lượng rất nhiều.
Thế nhưng tới hơn hai trăm nghìn người !
Cô hẳn là không có lực hấp dẫn lớn như vậy, kết quả, Lâm Tử Lam lật xem Wiebo, thậm chí có một cái là trạng thái mới gần đây của cô, Lâm Tử Lam mở ra nhìn xem, không nghĩ tới là Mặc Thiếu Thiên.
Thế nhưng phía trên còn kèm theo ảnh chụp, là chụp buổi tối, một hình trái tim to như vậy, còn có một nữ nhân mặc váy, tóc dài xõa vai, ngồi dưới đất, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, ngay cả nhìn một bên, Lâm Tử Lam cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra, còn có nhẫn ở trên tay, ba cái ảnh chụp, đều rất giống nhau, sau đó có một câu, "Tất cả, đều ở đây vào ngày hôm nay!”
Nếu cô không có đoán sai, ảnh chụp kia là thời điểm Mặc Thiếu Thiên cầu hôn cô!
Lâm Tử Lam có loại cảm giác đặc biệt mãnh liệt, cô rất muốn nhớ lại ngày đó, nhưng thế nào cũng nhớ không ra, quả tim nhéo chặt hết sức.
Cô không biết, mình rốt cuộc sai lầm bao nhiêu chuyện, nhưng nhìn tất cả, cô không thể không thừa nhận, cô cùng Mặc Thiếu Thiên từng yêu nhau !
Hơn nữa, rất hạnh phúc!
|
Chương 401: Lâm Tử Lam Giả Bộ Không Giống Sao? (2)
Nghĩ đến đây, thế nhưng trong lòng Lâm Tử Lam cảm thấy trống trơn, cô rất muốn nhớ lại, nhưng mà, trong đầu trống rỗng, căn bản cái gì cũng không có.
Lúc này, Lâm Tử Lam tiếp tục nhìn Wiebo, nhưng mà, cô thế này mới phát hiện, mình sở dĩ fan nhiều như vậy, đều là bởi vì Mặc Thiếu Thiên, hơn nữa, Mặc Thiếu Thiên chia sẻ bài của cô thậm chí có hơn mười vạn bình luận, chia sẻ cũng có mấy vạn!
Lâm Tử Lam đánh mở lick Mặc Thiếu Thiên, mới phát hiện càng khoa trương, wiebo anh fan thế nhưng cao tới vài trăm vạn!
So sánh với mình, Lâm Tử Lam cảm thấy chính mình rất ảm đạm .
Không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên thậm chí có uy lực lớn như vậy.
Lại nhìn wiebo Mặc Thiếu Thiên, đều là mỹ nữ, còn có tất cả ảnh chụp của anh cùng tin tức.
Nhìn thấy, Mặc Thiếu Thiên lực ảnh hưởng vẫn phải có.
Thế nhưng kéo wiebo chính mình cũng dài được như vậy, nhắn lại cũng rất nhiều, mặc dù có mắng , nhưng là càng nhiều là hâm mộ cùng chúc phúc.
Lâm Tử Lam nhìn, khóe miệng không khỏi gợi lên, nhìn được ra, Mặc Thiếu Thiên đăng những thứ này, không biết bao nhiêu cô nương ở A thị vỡ mộng…….. .
Nhìn những cái đó, khóe miệng Lâm Tử Lam vẫn nở nụ cười, đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Là Mặc Thiếu Thiên cài cho cô, tiếng chuông nghe cũng rất êm tai, Lâm Tử Lam cầm lấy di động, mở ra, cũng phát hiện, Mặc Thiếu Thiên cũng lưu lại danh bạ cho cô.
Mà gọi điện thoại tới cũng là một người tên là Cảnh Thần.
Nói vậy người gọi điện thoại tới hẳn là có quan hệ không tệ với cô.
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, nhấn phím nghe.
"Lâm Tử Lam!" Vừa chuyển được, thanh âm của Cảnh Thần từ bên trong truyền tới.
"Ừ, là tôi!" Lâm Tử Lam nói.
"Cậu thật sự không chết! ?" Trong điện thoại, Cảnh Thần kinh ngạc hỏi.
Lâm Tử Lam xấu hổ một chút, sau đó gật gật đầu, "Ừ, thực may mắn , không chết!"
"Thật là thật tốt quá, hôm nay nhìn thấy Mặc tổng vui vẻ như vậy, tớ nghĩ có chuyện gì, sau đó gọi điện thoại hỏi Hi Hi, mới biết được cậu đã trở lại!" Cảnh Thần đặc biệt hưng phấn nói.
Lâm Tử Lam nghe, cảm giác ra, Cảnh Thần cao hứng là tự đáy lòng, cũng thực quan tâm cô.
Hơn nữa, cô ấy nói là theo Hi Hi bên kia lấy được tin tức, như vậy xem ra, quan hệ của bọn họ hẳn là tốt lắm, bằng không Hi Hi cũng sẽ không nói cho cô ấy, tin tức cô trở về!
Tuy rằng không nhớ người gọi điện thoại tới là ai, nhưng là Lâm Tử Lam có thể cảm giác được, các cô lúc trước quan hệ không tệ.
Lúc này, Lâm Tử Lam còn chưa có mở miệng, Cảnh Thần lại mở miệng, "Nếu không có việc gì, cậu cũng không biết gọi điện thoại cho tớ sao! !"
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Quả nhiên cô gái ấy, cảm xúc biến hóa cũng quá nhanh .
Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, "Thật xin lỗi, bởi vì tôi luôn ở Pháp, hơn nữa xảy ra chút chuyện, cho nên, rất nhiều chuyện không có rõ ràng!” Lâm Tử Lam nói.
Nói đến cái này, Cảnh Thần lặng đi một chút, giống như trách cứ chính mình vừa rồi đường đột, nếu Lâm Tử Lam thật sự không có việc gì, sớm đã thông báo cho Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, làm gì chờ đến ba tháng!
Nghĩ đến đây, thế nhưng mở miệng, "Thật xin lỗi, Lâm Tử Lam. . . . . . là tớ quá lo lắng cho cậu!" Cảnh Thần nói.
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười cười, "Không có việc gì, cậu vừa nói như vậy , tớ còn không có quen !"
Nói đến cái này, Cảnh Thần ở trong điện thoại cười một tiếng, "Đúng rồi, cậu chừng nào thì trở về đi làm, không có cậu ở đây, không khí toàn bộ công ty đều trầm lặng!” Cảnh Thần ở trong điện thoại nói.
Nghe lời này, Lâm Tử Lam cười cười, "Đến công ty, có lẽ là vài hôm nữa!” Lâm Tử Lam nói.
Cô cũng cần điều chỉnh một chút, nhớ tới cái gì, giống như là càng muốn nhớ tới, càng không nhớ ra!
"Có muốn hay không tớ đi qua nhà cậu!? Tớ có thật nhiều chuyện muốn nói với cậu!” Cảnh Thần nói.
Nói lên điều này, Lâm Tử Lam nhíu mày, dù sao ở nhà một mình cũng thực nhàm chán, liền lên tiếng, "Tốt, cậu tới đây!"
"Được, tớ lập tức đi xin phép!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
"Cậu hiện tại muốn tới đây! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Đúng vậy!" Cảnh Thần đương nhiên lên tiếng.
"Cậu không cần làm việc sao?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Xin phép là tốt rồi, hơn nữa, tớ đi cùng cậu, Mặc tổng tuyệt đối sẽ đồng ý, hơn nữa, cũng sẽ không trừ tiền lương !" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam, ". . . . . ."
Cô ở trong lòng mặc niệm, thực xin lỗi Mặc Thiếu Thiên!
"Tốt lắm, cậu chờ tớ, tớ lập tức sẽ qua!”Cảnh Thần nói.
"Được!" Lâm Tử Lam cũng đành phải lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Nghĩ lời Cảnh Thần mới vừa nói, cô cảm thấy buồn cười, bất quá, cũng không còn nghĩ nhiều, tiếp tục xem wiebo, xem tin tức.
Bất tri bất giác thời gian rất nhanh trôi qua nửa giờ, thời điểm Lâm Tử Lam đang xem, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Lâm Tử Lam ngẩn người, giống như đã sớm quên chuyện Cảnh Thần muốn tới, đứng dậy đi mở cửa.
Nhưng mà nhìn tới nữ nhân đứng ở cửa thì Lâm Tử Lam mới chợt nhớ tới đến.
"Lâm Tử Lam!" Cảnh Thần đứng ở cửa, khóe miệng mím môi cười kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, tuy rằng quên, nhưng là nếu cô không có đoán sai, thanh âm nghe không có sai, cô ấy hẳn là chính là Cảnh Thần.
Lâm Tử Lam cười, "Cảnh Thần!" cô tự nhiên kêu một tiếng, mặc cho ai cũng nhìn không ra, cô là mất trí nhớ !
"Vào đi!" Lâm Tử Lam cười nói.
Vì thế, Cảnh Thần đi tới.
Đây không phải là lần đầu tiên tới nhà Lâm Tử Lam, cho nên, cô vẫn tương đối quen thuộc .
Đi vào, bay thẳng đến sô pha bên kia.
"Cậu uống cái gì! ?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Tùy tiện cũng được !" Cảnh Thần nói, không thể khách khí.
Vì thế, Lâm Tử Lam tới phòng bếp lấy mấy ly nước trái cây, cũng đều là Hi Hi mới làm .
Cô bưng hai ly đi ra, vừa ngồi vào sô pha, Cảnh Thần trực tiếp nhìn Lâm Tử Lam nói.
"Cậu mất trí nhớ ! ?" Cảnh Thần trực tiếp hỏi.
Lâm Tử Lam sửng sốt, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Lâm Tử Lam đem nước trái cây để trên bàn, nhìn Cảnh Thần, "Tớ giả bộ không giống sao?"
"Không phải, là Mặc tổng nói cho tớ biết !" Cảnh Thần nói.
Cô đi xin phép, Mặc Thiếu Thiên biết lúc trước quan hệ Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam cũng không tệ, cho nên sẽ đồng ý, hơn nữa nói cho cô biết, Lâm Tử Lam không nhớ chuyện lúc trước.
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam mới gật gật đầu, "Ừ, xảy ra chút chuyện, đầu bị ảnh hưởng, cho nên không nhớ được !” Lâm Tử Lam nói.
"Ngay cả tớ là ai cậu cũng không nhớ rõ sao!?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi, có chút khẩn trương, giống như có chút không dám tin tưởng.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, gật gật đầu.
Cảnh Thần còn đang suy nghĩ, thời điểm mở cửa vừa rồi, cô nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam,một chút cũng không giống mất trí nhớ , nhưng là nhìn cô gật đầu như vậy, cô mới không thể không tin.
Cảnh Thần rất muốn bới đầu Lâm Tử Lam ra nhìn một cái, nhưng là lại sợ thương tổn đến cô, thế này mới từ bỏ.
"Từ Từ? Cậu còn nhớ không ?” Cảnh Thần hỏi.
Lâm Tử Lam lại lắc đầu, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên còn không nhớ được, cô còn có thể nhớ rõ ai!?
Nhìn Lâm Tử Lam lắc đầu, Cảnh Thần cho một cái đánh giá, "Nếu Từ Từ biết, tớ cảm thấy, cô ấy nhất định sẽ lột cậu!”
Xem bộ dáng Cảnh Thần, giống như , quan hệ ba người bọn họ cũng không tệ lắm, nhưng là cô thật sự không hề có ấn tượng.
"Nếu lột tớ có thể nhớ ra được, tớ liền lột!”Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe nói như thế, Cảnh Thần không khỏi bật cười, tuy rằng không có trí nhớ, tính cách vẫn là như thế, không có thay đổi.
"Từ Từ với cậu quen biết từ nhỏ, cậu hiện tại không nhớ rõ cậu ấy, cậu nói cậu ấy có thể hay không lột cậu!” Cảnh Thần hỏi.
Nói đến Từ Từ, cô cùng Từ Từ cũng thật lâu không gặp.
Từ sau khi Lâm Tử Lam gặp chuyện không may, cô cùng Từ Từ cũng chỉ là ở trên mạng hàn nguyên vài câu, không có gặp mặt.
Nghe được lời Cảnh Thần nói, Lâm Tử Lam mới biết được, cô quên đi bao nhiêu người quan trọng.
Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Lam mở miệng, "Tớ muốn cố gắng khôi phục trí nhớ, đừng nói cho cậu ấy!”
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Cảnh Thần không khỏi bật cười.
Hiện tại Lâm Tử Lam, càng thêm hài hước!
"Cái này cũng muốn trông coi, cậu không quản được miệng của tớ!” Cảnh Thần cười nói.
Lâm Tử Lam trở về, Từ Từ nhất định cũng rất vui vẻ.
Biết Lâm Tử Lam gặp chuyện không may, cô cùng Từ Từ cũng không tốt, nhất là nhìn thấy bộ dáng Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, bọn họ đều khó chịu phát ra từ nội tâm, mà hiện tại, Lâm Tử Lam còn sống, đây đương nhiên là chuyện đáng vui mừng.
"Tớ sẽ chịu đòn nhận tội !" Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần ha ha nở nụ cười.
Hai người đến quá trưa đều ở trong nhà nói nhỏ nói to, thật lâu không có nhìn thấy Lâm Tử Lam, mặc kệ cô có nhớ rõ chuyện lúc trước hay không, Cảnh Thần đều cùng cô nói.
Mà Lâm Tử Lam cũng phải hỏi Cảnh Thần một chút chuyện của chính mình trước kia, cùng Cảnh Thần nói chuyện phiếm, cô cảm giác thực nhẹ nhàng, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Vì vậy hai người tán gẫu như vậy, mãi không hết chuyện………………
Mà công ty bên kia.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên tới công ty, liền nhìn thấy văn kiện để trên bàn, trực tiếp mở ra xem, nhìn đến những thông tin trên văn kiện thì con ngươi Mặc Thiếu Thiên càng ngày càng mờ.
Đúng lúc này, Mạc Lương đi đến, lễ phép gõ cửa sau đó trực tiếp đi vào.
"Mặc tổng!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Mạc Lương, lúc này, Mạc Lương mở miệng, "Văn kiện tôi đã để trên bàn của ngài!”
"Tôi đã nhìn thấy !" Mặc Thiếu Thiên nói.
Đang nhìn đến bên trong thì sắc mặt của anh cũng rất khó coi.
Mạc Lương nhìn Mặc Thiếu Thiên, giống như, đã hiểu có chuyện gì, nhìn bên trong tư liệu anh cũng hiểu biết một chút!
Nghĩ nghĩ, Mạc Lương mở miệng, "Mặc tổng, có cái gì cần hỗ trợ không ?" Mạc Lương hỏi.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nghĩ đến tư liệu, quả thật, nếu như anh nghĩ, nếu con chip, làm cho mất trí nhớ, nhưng là, cũng không dám chắc, nhất định phải chụp X quang não bộ mới có thể rõ ràng!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn Mạc Lương, "Giúp tôi nghĩ biện pháp, mời bác sĩ có uy tín nhất tới A thị!"
Nói lên cái này, Mạc Lương nhíu mày, "Ở thời điểm liên hệ, tôi đã muốn mời, nhưng mà ông ấy biểu hiện, không muốn tới đây!” Mạc Lương nói.
Nghe thế cái, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một chút cười lạnh, con ngươi cũng chậm chậm hội tụ, "Không muốn tới đây là vì giá tiền không phù hợp, giá phù hợp, ông ta tự nhiên nguyện ý tới đây, đem giá tăng lên gấp 10!”Mặc Thiếu Thiên nhìn Mạc Lương nói.
Mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, anh đều nhất định phải biết rõ ràng!
Nếu thật là thế, như vậy Tiêu Dật. . . . . .
Nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên nắm tay gắt gao nắm chặt.
Mạc Lương đứng ở đối diện Mặc Thiếu Thiên, sau khi nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, anh gật gật đầu, trên mặt anh tuấn vẫn luôn luôn là cẩn thận tỉ mỉ,"Dạ, tôi đã biết phải làm như thế nào!” Nói xong, Mạc Lương đi ra ngoài.
Mà Mặc Thiếu Thiên đứng trong văn phòng, nhìn tư liệu trước mặt.
Căn cứ ảnh chụp X quang não bộ Lâm Tử Lam, trong não thật là có một con chip, hơn nữa loại chip này có khả năng làm mất đi trí nhớ là 0.8.
Nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên vô cùng hối hận lúc ấy ở ngôi làng thần bí để cho Tiêu Dật chạy mất!
Nhưng là, một khi khẳng định chuyện này , anh tuyệt đối sẽ không buông tha hắn !
Đứng ở cửa sổ sát đất hồi lâu, Mặc Thiếu Thiên phục hồi lại tinh thần, đi đến trước bàn làm việc, đem tư liệu cất vào.
Đúng lúc này, Mạc Lương lại đi đến, khóe miệng mang theo một chút cười, "Mặc tổng, đã liên hệ tốt lắm, quả nhiên, nghe đến ngài tăng giá lên gấp 10 lần, bác sĩ Luke nói buổi tối ngày mai sẽ đến A thị, nếu ngài sốt ruột, hoặc là cần hỏi gì, hiện tại ông ấy có thể kết nối video với ngài, giúp ngài giải đáp!” Mạc Lương nói, thời điểm nói những lời này, giọng điệu của anh bao hàm một tia châm chọc.
Nghe thế cái, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên .
Con ngươi sáng lên, "Không cần , chờ bác sĩ Luke đến, an bài khách sạn tốt nhất chiêu đãi!” Mặc Thiếu Thiên phân phó.
"Dạ, tôi đã biết!" Mạc Lương lên tiếng.
Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, những lời này không phải không có đạo lý .
Ngày hôm qua còn nói không nghĩ đến, vừa nghe đến tiền tăng gấp 10, lập tức muốn tới, còn có thể kết nối video để giảng thuật, con người chính là như vậy.
Chỉ là, đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, có thể sử dụng tiền giải quyết mọi chuyện cũng không phải vấn đề, chỉ cần ông ta đến, chỉ cần ông ta đủ năng lực, anh muốn chính là đáp án, Lâm Tử Lam có thể khôi phục trí nhớ hay không!
|
Chương 402: Lâm Tử Lam Cũng Phát Hiện Ra Cái Gì Thời điểm Hi Hi tan học trở về, Lâm Tử Lam vẫn còn cùng Cảnh Thần hai người ở trên sô pha nói chuyện.
Có thể nói, hai người nói đến quá trưa.
Nhưng là vẫn là nói không hết chuyện.
"Mẹ, con đã trở về!" Hi Hi hô một tiếng.
Nghe được thanh âm, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần đều quay đầu, nhìn Hi Hi.
Thời điểm Hi Hi nhìn thấy Cảnh Thần, trước mắt sáng ngời, "Dì Cảnh Thần cũng tới !"
"Đúng vậy, cùng mẹ cháu nói chuyện phiếm!" Cảnh Thần cười nói.
"Dì Cảnh Thần ở lại ăn cơm chiều!” Hi Hi nói.
"Chẳng lẽ cháu muốn đích thân xuống bếp! ?" Cảnh Thần hỏi, đôi mắt mở lớn.
"Nếu dì Cảnh Thần thích. . . . . ."
"Dì muốn ăn cá kho tàu cháu làm!”Hi Hi vẫn còn lời chưa nói xong, Cảnh Thần lập tức giơ tay lên báo danh đồ ăn.
Lần trước đến, không ăn được đồ ăn Hi Hi tự mình làm , hiện tại rốt cục có thể ăn!
Hi Hi cười, "OK, không thành vấn đề!"
Hôm nay, bé sẽ làm một bữa cơm thật tốt.
Lâm Tử Lam ngồi ở trên sô pha, nhìn Hi Hi, "Cần mẹ giúp con đi mua thức ăn không!?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Không cần, mẹ cùng dì Cảnh Thần ở nhà nói chuyện, tự con đi mua là được !”Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật gật đầu, "Được, thuận tiện mua mấy quả thanh long!”
Thật lâu chưa ăn, Lâm Tử Lam có chút thèm!
Nghe Lâm Tử Lam nói, Hi Hi cười cười, "Dạ!"
Cho dù Lâm Tử Lam không nói, Hi Hi đến siêu thị cũng sẽ mua !
Không chỉ riêng cha mẹ đâu thích, mà bé cũng thích!
Vì thế, Hi Hi đi ra ngoài mua thức ăn, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần ở trong nhà nói chuyện.
Đã biết Hi Hi sớm độc lập, Cảnh Thần cũng cảm giác tập mãi thành quen, chính là, cô cũng muốn sinh một thiên tài như vậy để chơi đùa!
"Lâm Tử Lam, cậu cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng còn có thể tìm được một đứa con trai đáng yêu như vậy!” Cảnh Thần nói, giọng điệu ê ẩm, pha chút hâm mộ.
Cho dù không có tình yêu, cô cũng muốn có một đứa con trai, ít nhất, không cô độc, không cô đơn!
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười, cô cũng hiểu được cô thật may mắn, ít nhất , Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên không có từ bỏ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam cực kì thoải mái.
Hai người ở trên sô pha nói chốc lát, rất nhanh Hi Hi mang túi to túi nhỏ trở lại, vừa vào cửa, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần rất đau lòng.
Hai người nhìn đến, nhanh đi lên.
"Như thế nào mua nhiều như vậy, sớm biết vậy, dì cùng mẹ cháu cùng đi!” Cảnh Thần nói.
"Hôm nay khó được dì ở lại ăn cơm, cháu đương nhiên phải làm một bữa thật phong phú!” Hi Hi cười nói.
Nghe nói như thế, trong lòng Cảnh Thần hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất , "Tốt, chờ bữa tối của cháu!”
"OK!" Hi Hi lên tiếng.
Lúc này, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam giúp Hi Hi đem túi lớn túi nhỏ đi tới phòng bếp, lúc này, Hi Hi từ trong túi to lấy thanh long ra.
"Dì Cảnh Thần, người không cần trông nom chuyện trong này, người đem cái này cùng mẹ ăn đi!”Hi Hi nói.
Nhìn quả thanh long, Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó bóc vỏ, cắt nhỏ, so sánh với, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam thoạt nhìn nhàn nhã một chút.
Lúc này, sau khi Cảnh Thần cắt nhỏ, bưng ra bàn trước mặt Hi Hi, "Bảo bối, há mồm, dì đút cho một miếng!” Cảnh Thần nói.
Hi Hi đang vội vàng làm này nọ, Cảnh Thần lại đây, Hi Hi vẫn là ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng.
"Thực ngoan!" Cảnh Thần nói một tiếng, bưng ra ngoài.
Hi Hi ăn một miếng, khóe miệng cười rất vui vẻ, vì thế tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Lâm Tử Lam ở bên ngoài nhìn, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên cười.
Cảnh Thần bưng đi ra ngoài, cùng Lâm Tử Lam hai người vừa ăn, vừa nói nói, mà Hi Hi ở bên trong chuẩn bị bữa tối.
Rất nhanh, hơn một giờ sau, Hi Hi chuẩn bị bữa tối xong, Hi Hi gọi cho Mặc Thiếu Thiên một cuộc điện thoại, nhưng Mặc Thiếu Thiên nói đang có việc bận, nói bọn họ ăn trước.
Vì thế, Hi Hi cũng không có đợi Mặc Thiếu Thiên, liền chuẩn bị ăn cơm .
Ba người vây quanh bàn ăn, Hi Hi làm một bàn lớn đồ ăn, thoạt nhìn đặc biệt phong phú.
"Dì Cảnh Thần, đừng khách khí, tùy tiện ăn!" Hi Hi nói, hết sức phóng khoáng.
Cảnh Thần nhìn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cô cũng không tin một đứa nhỏ tám tuổi, thế nhưng lại có thể làm ra một bàn đồ ăn ngon như vậy.
"Yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không khách khí !" Cảnh Thần nói.
Nhìn đồ ăn này, Cảnh Thần cũng không biết nên ăn cái gì mới tốt.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, nở nụ cười.
Vì vậy, ba người ăn bữa tối, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thần cũng không thể ở lại thêm được nữa.
Hi Hi ở trong phòng bếp thu dọn, nhìn đồng hồ, sắc mặt có chút thâm trầm.
Sau khi thu dọn xong, Hi Hi đi ra, cùng Lâm Tử Lam ở phòng khách xem ti vi một lúc.
Thời điểm mười một giờ, Hoa Hồng đến.
Hi Hi vốn muốn đợi cho cha trở về sau đó thì đi, nhưng mà trước mắt, còn có chuyện phải làm, bé nhất định phải rời đi!
Suy nghĩ, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Mẹ, con có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút, khả năng buổi tối sẽ trở về!” Hi Hi nói.
Hôm nay là thời điểm giao hàng, Hoa Hồng là tới đón bé .
Nếu như là Hi Hi một người đi ra ngoài, Lâm Tử Lam có khả năng còn hỏi, nhưng nhìn thấy Hoa Hồng tới đón bé, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng biết Hi Hi có chuyện của mình, cũng không có hỏi nhiều, nhìn bé, "Tốt, trở về sớm một chút, trên đường cẩn thận!" Lâm Tử Lam nói.
Nói không lo lắng là giả , cùng Hi Hi ở chung một thời gian ngắn, tuy rằng Hi Hi thủy chung không cùng cô nói bé là làm cái gì, nhưng là Lâm Tử Lam cũng không ngốc, cô cũng có thể cảm giác được việc làm của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên không sai biệt lắm.
Hơn nữa, so với Mặc Thiếu Thiên bận rộn hơn, thường xuyên, bằng không sẽ không nửa đêm gọi điện thoại, còn dùng máy tính.
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng kết luận, lúc trước mình không mất trí nhớ, Hi Hi cũng đã làm, nếu lúc trước cô không có ngăn cản, hiện tại càng không có cơ hội ngăn cản.
Chỉ là, có chút lo lắng mà thôi!
Nhìn Lâm Tử Lam, Hi Hi cười cười, "Mẹ yên tâm, con đi rất nhanh sẽ trở lại, không có việc gì đâu, lại có Hoa Hồng bảo vệ cho con!" Hi Hi nói.
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười gật gật đầu.
Vì thế, Hi Hi cùng Hoa Hồng bước đi .
Nhất thời, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng không biết nên làm gì, hoặc là có thể làm gì.
Ngủ, Hi Hi đi ra ngoài, cô khẳng định ngủ không được, Lâm Tử Lam chỉ có thể ở trong phòng khách xem tivi .
Mơ mơ màng màng, Lâm Tử Lam như vậy một giờ liền, thời điểm sắp ngủ, cửa phòng bị mở ra, Lâm Tử Lam từ trên sô pha ngồi dậy, lại nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đang đi tới.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhíu mày, "Như thế nào còn không có nghỉ ngơi! ?"
Lúc này, Lâm Tử Lam hẳn là đã nghỉ ngơi mới đúng.
Thời điểm Lâm Tử Lam nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, lập tức tựa vào sô pha, "Lập tức sẽ ngủ!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Đang lo lắng cho Hi Hi !?"
"Làm sao anh biết! ?"
"Con gọi điện thoại cho anh !" Mặc Thiếu Thiên nói.
Sợ một mình Lâm Tử Lam ở nhà nhàm chán, cho nên Hi Hi vừa ra khỏi cửa liền gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh cũng là nhận được điện thoại mới gấp gáp trở về!
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam thế này mới gật gật đầu.
"Ừ!"
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, có Hoa Hồng đi cùng, không có việc gì !" Mặc Thiếu Thiên an ủi.
Lâm Tử Lam cũng biết, nhưng là vẫn là không khỏi lo lắng, nhưng sau khi nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, cô cũng an tâm rất nhiều.
Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi yêu thương tuyệt đối không thua cô, nếu Mặc Thiếu Thiên không lo lắng, cô cũng không có gì để nói nữa rồi!
"Tốt lắm, nhanh đi ngủ đi!" Mặc Thiếu Thiên đốc thúc.
Lâm Tử Lam thế này mới gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng của chính mình, mới vừa đi từng bước, chợt nhớ tới cái gì, "Vậy còn anh! ?"
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em cứ nói đi? ! Như thế nào? Muốn anh ngủ cùng em! ?"
Nhìn bộ dáng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thực cảm thấy chính mình không nên hỏi câu hỏi vừa rồi.
Cái gì cũng không nói, Lâm Tử Lam trực tiếp đi trở về phòng.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười.
Làm việc một ngày, cũng mệt chết đi, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cởi áo khoác để lên sô pha, nghĩ đến muốn tắm rửa một cái, Mặc Thiếu Thiên bay thẳng đến phòng tắm.
Đúng lúc này, Lâm Tử Lam lại từ trong phòng đi ra, vốn muốn cùng Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, nhưng đi ra, lại không nhìn thấy anh, Lâm Tử Lam nhìn nhìn, lúc này, trong phòng tắm truyền đến âm thanh ào ào, biết anh đang tắm, Lâm Tử Lam xoay người trở về phòng, vừa muốn đi, lúc này, Lâm Tử Lam lại phát hiện cái gì đó.
Hơn nữa cái này, là từ trong áo Mặc Thiếu Thiên rơi ra!
Lâm Tử Lam nhíu mày, đi qua, nhặt lên.
Vốn muốn để lên trên bàn, lại nhìn thấy tên bên trên.
Lâm Tử Lam!
Ba chữ to kia, làm sao cô có thể không biết!
Là cùng cô có liên quan?
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Tử Lam ngạc nhiên một chút, lập tức, cô trực tiếp mở ra xem.
Bên trong có một tờ đơn, Lâm Tử Lam rút ra, nhưng mà, nhìn đến bệnh án bên trong thì Lâm Tử Lam nhớ tới, là thời điểm ngày đó bọn họ trở về, thiếu chút nữa tai nạn xe cộ, cô được đưa đến bệnh viện.
Nhưng là không phải nói không có chuyện gì sao? Vì sao Mặc Thiếu Thiên còn giữ cái này?
Nghĩ đến đây, Lâm Lâm Tử Lam tiếp tục xem xuống phía dưới, đang nhìn đến tư liệu phía dưới thì Lâm Tử Lam ngây ngẩn cả người.
Đến bây giờ, cô mới biết được, trong não của cô có một con chip, hơn nữa có thể là nguyên nhân làm cho cô mất trí nhớ!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó ngây ngẩn cả người.
Cô ý thức được đây là chuyện gì, nếu thật sự trong não của cô có chip, như vậy chuyện này, khẳng định cùng Tiêu Dật có liên quan. . . . . .
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam thế nhưng nói không nên lời áp lực.
Hơn nữa Mặc Thiếu Thiên hiện tại điều tra cái này, cũng khẳng định cùng Tiêu Dật có quan hệ!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không nghĩ tới chuyện sẽ là như vậy.
Sợ Mặc Thiếu Thiên ra, Lâm Tử Lam trực tiếp đem tư liệu nhét vào bên trong, để lại vào trong áo Mặc Thiếu Thiên .
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên còn chưa có đi ra, Lâm Tử Lam đi trở về phòng.
Nằm ở trên giường, Lâm Tử Lam nhìn trần nhà, vào giờ phút này, không hề buồn ngủ, trong đầu chỉ hiện lên nhận xét ghi trong bệnh án, nếu trong não của cô thật sự có con chip, sẽ là Tiêu Dật làm sao?
Hơn nữa,cái này cũng có thể là nguyên nhân làm cho cô mất trí nhớ!
Lâm Tử Lam không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô biết, Mặc Thiếu Thiên điều tra chuyện này, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, không có đáp án cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
|