Định Mệnh Em Yêu Anh
|
|
Bar Paradise, phố Đen. Tại một căn phòng kín trên tầng hai, Lê Thi cùng với chàng trai đeo kính đen đang ngồi cùng một cô gái có vết sẹo dài bên má phải. Hai bên đều nhìn nhau bằng ánh mắt dò xét, phải một lúc lâu sau cô gái kia mới lên tiếng hỏi: - Hai người tôi đi một đoạn đường dài đến đây rốt cuộc là có việc gì? Chàng trai đeo kính đen ung dung nhấp một ngụm rượu rồi hỏi lại: - Tôi nghe nói dạo này địa bàn của cô có một bang mới nổi tên là Devil? Cô gái có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời. - Đúng vậy! Bọn chúng đang chiếm địa bàn của bọn tôi. - Vậy cô có biết ai là bang chủ của bọn chúng không? - Không! Người đó có vẻ rất bí ẩn chưa bao giờ lộ mặt cả, mọi hoạt động đều do con bé có tên Ni Ni chỉ đạo thì phải. - Đó là người đã gây ra vết sẹo trên mặt cô. - Chàng trai đeo kính đen nhếch môi cười thích thú, xem ra kế hoạch của cậu ta đã thành công được một nửa. - Hàn Thiên Di! - Đúng vậy! đây là cơ hội tốt để cô trả thù. - Nhưng người của tôi không đấu lại người của cô ta. - Nếu cô có thể khiến cho Hàn Thiên Di biến mất tôi sẽ cho người của tôi giúp cô. Cô gái đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, ánh mắt chất chứa đầy thù hận, không do dự mà đồng ý ngay lập tức: - Được! ******************* Hai tháng nay cái tên Hàn Thiên Di dường như biến mất hoàn toàn trong thế giới đêm, thay vào đó là cái tên Devil, một bang mới nổi ở phía bắc thành phố, cách phố Đen khoảng 4-5km. Chỉ mới xuất hiện chưa đến hai tháng mà số địa bàn Devil đang quản lý đã ngang hàng với một số bang lớn trong thành phố. Điều này khiến cho Devil trở thành kẻ thù cần tiêu diệt đầu tiên của tất cả các bang khác. Bao gồm cả Black. 10h đêm, Bar Devil. - Đại tỷ có một chiếc Audi A7 biển số xxx lượn lờ trong địa bàn của chúng ta suốt một tiếng qua và đang tiến thẳng đến đây. Nó đang ngồi bàn việc gì đó với Ni Ni thì một thằng đàn em chạy vào báo tin. - Chuẩn bị tiếp khách đi. - Ai vậy chị. - Ni Ni tò mò hỏi. - Một người quen...lâu rồi chưa gặp - Nó nhếch môi cười, mặt lộ rõ sự thích thú, nói với Ni Ni- Em ra đón khách giúp chị, lát chị ra. - Sau đó nó đi vào căn phòng ở cuối hành lang. Cùng lúc đó ở cửa bar Devil. - Xin lỗi! Bar của chúng tôi chỉ cho những người có thẻ vào. - Một tên bảo vệ cao to chặn trước ba chàng trai đang định tiến vào trong. - Ở đâu ra cái luật quái quỉ này, bảo chủ các người nên học tập Paradise của tôi. - Đại tỷ bảo ở đó quá tùy tiện, tóm lại là không có thẻ thì ba người không được vào. - Để họ vào! Giọng con gái trong trẻo cất lên sau lưng tên bảo vệ, hai trong số ba chàng trai hướng ánh mắt về phía đó nhưng chẳng nhìn thấy ai, đến khi tên bảo vệ to con đứng sang một bên nhường đường cho họ thì hai người kia mới nhìn thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh, cao tầm 1m6, có khuôn mặt đáng yêu đang cười rất tươi. - Cô là chủ ở đây à? - Chàng tai lúc trước nói chuyện với bảo vệ lên tiếng hỏi. - Ồ không! Tôi là người quản lý ở đây, tôi tên Ni Ni, mời mọi người vào trong chúng ta nói chuyện tiếp. Không gian trong bar được trang trí theo phong cách rất lạ, tiếng nhạc cũng không quá lớn và những vị khách trong bar hình như vẫn là vị thành niên. - Đừng nói với tôi đây là bar này dành cho bọn con nít nhé! Hạo Dân những nơi thế này mà cậu có thể dẫn bọn anh tới sao? - Chả biết ai đòi em đưa tới đây Nguyên ạ, nếu anh không thích có thể về trước. Ba người đi theo Ni Ni lên cầu thang, lên đến tầng hai thì họ thấy một căn phòng có cửa màu đỏ, bên trong đó mới là nơi dành cho họ. - Đây là bàn tôi đã chuẩn bị sẵn - Ni Ni dẫn ba người họ đến cái bàn cô và đại tỷ vừa ngôi, nhẹ nhàng hỏi - Ba anh uống gì để tôi đi lấy? - Không cần vội mau gọi chủ của cô ra đây. - Hạo Dân nói mà như ra lệnh, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Hôm nay cậu đến đây là để dạy dỗ bọn nhóc này.
|
- Có vẻ như cậu rất muốn gặp tớ nhỉ Hạo Dân? - Nó bê một khay rượu đặt lên bàn trước mặt Hạo Dân, giọng chế giễu. - Thiên Di! cậu...cậu làm gì ở đây? - Hạo Dân đứng bật dậy, trố mắt nhìn nó hỏi. - Tớ là chủ ở đây. - Vậy...vậy à! - Hạo Dân có vẻ hơi lúng túng, người cứ từng chút từng chút nhích sang phải, che mất mặt hai người đang ngồi đằng sau. - Cậu đi cùng bạn à? Ai vậy? Hạo Dân còn đang lúng túng không biết trả lời thế nào thì Ni Ni đã nhanh chóng nghé vào tai nó nói một lèo. - Hai người đó đi cùng với anh Hạo Dân từ lúc mới đến, một người tóc nâu, tên là Hoàng Nguyên, một người tóc vàng rất lạnh lùng và siêu đẹp trai nhưng em không biết tên. Nó gần như đứng hình sau khi nghe Ni Ni nói, nụ cười trên môi vụt tắt, khuôn mặt tái nhợt, môi mấp máy như sắp hết hơi. - Hàn Hy Thần! Hắn cũng đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một cảm xúc rất khó tả, mắt chăm chú nhìn nó. Miệng mở ra như muốn nói gì đó nhưng nhìn biểu hiện của nó lại thôi. Hoàng Nguyên ở bên cạnh cũng nhìn nó, ánh mắt tràn ngập niềm vui. Bầu không khí bỗng trở nên thật kì dị, Hoàng Nguyên vẫn như mọi khi giở giọng khích bác trêu chọc nó. - Đáng ghét, cô mất tích gần hai tháng nay hóa ra là chạy đến trốn ở xó xỉnh này sao? - Này tên kia ai cho anh bảo nơi này là xó xỉnh? Anh có tin là tôi sẽ cho anh một trận không? - Đây không phải giọng của nó mà là giọng nói trong trẻo của Ni Ni. - Vô duyên tôi đâu có nói với cô. - Hoàng Nguyên lừ mắt nhìn Ni Ni cảnh cáo rồi tiếp tục trêu chọc nó. - Ê đáng ghét! cô bị điếc rồi à hay là bị câm? Nó vẫn không có phản ứng, mắt chỉ chăm chăm nhìn một người là hắn. Hai tháng qua nó không nhớ mình đã sống như thế nào, chỉ cố gắng giữ cho mình còn tồn tại bằng cách uống rượu và đánh nhau, đánh nhau rồi lại uống rượu. Nỗi nhớ vẫn dai dẳng đeo bám, trái tim đau như có người dày xéo, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra. Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì nó bị âm thanh của cánh cửa bị ai đó đạp đổ làm cho giật mình. Nó miễn cưỡng rời mắt khỏi người hắn, tay ra hiệu tắt nhạc, dõng dạc nói. - Hôm nay bar Devil tạm thời đóng cửa mong mọi người thông cảm, để chuộc lỗi với mọi người hôm nay tôi sẽ tính free cho tất cả. Sau khi tất cả khách trong bar đã đi khỏi, nó mới quay ra nhìn mấy người vừa đến, lạnh lùng hỏi: - Muốn gì? - Chết đến nơi rồi còn già mồm. - Một tên to con đứng đầu lên tiếng đáp trả, ánh mắt lướt qua người nó từ đầu đến chân, cười cợt nói - Em gái à thật sự là em rất xinh đẹp đấy nhưng em lại chẳng biết điều chút nào hôm nay anh đến đây là để dạy dỗ em. Tên đó vừa dứt lời thì ăn ngay một cái giày vào mặt kèm theo câu chửi: - Thằng dê cụ mày chết đi dám dùng ánh mắt đó nhìn đại tỷ. - Ranh con! mày muốn chết à! Tên to con bị ăn một phát giày vào giữa mặt tức giận quát, Ni Ni thấy vậy liền nấp sau lưng nó nhưng vẫn không quên quát lại: - Mày mới là người muốn chết đồ dê cụ. - Ê trở lại chủ đề chính đi! - Nó không còn tâm trí để nghe hai người này cãi nhau, lạnh lùng nói. - Đừng nóng vội như thế chứ em gái. Nể tình em xinh đẹp thế này anh cho em một cơ hội đi theo hầu hạ anh. Sau câu nói của tên to con là một tràng cười khả ố của đám người đứng sau hắn ta. - Ngu xuẩn! Nó thật sự đã mất hết kiên nhẫn với đám người này. Chuyện như thế này một tuần nó cũng gặp ít nhất 1-2 lần và cái tên đang đứng trước mặt nó kia đích thực là một tên bại não. - Mau cút khỏi đây nếu không đừng trách tao không báo trước. - Nó quét ánh mắt sắc lạnh qua đám người của tên to con, quát lớn. Trông nó bây giờ thật đáng sợ. - Nhóc con mày nghĩ tao sợ mày chắc. - Tên to con đột nhiên trở nên hung hãn, giơ nắm đấm và lao thẳng đến chỗ nó. Nó vội vàng đẩy Ni Ni sang một bên rồi lùi lại mấy bước, đầu óc bị rượu làm cho mất tỉnh táo cộng thêm sự kích động vì gặp hắn khiến nó trở nên rối loạn, nhất thời không biết làm thế nào để tránh tên to con kia. Tên to con rất nhanh đã sắp tiến sát đến chỗ nó, nó chỉ biết nhắm chặt mắt lại chờ đợi cú đấm kia. Trong phút giây đó nó cảm thấy mình thật yếu đuối, mà cũng không hẳn, có lẽ nó đang chờ sự che chở của một ai đó. Đúng lúc đó, một dáng người cao gầy vụt đến chắn trước mặt nó. Mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh đèn neon. - RẦM!!!!!!
|
Chap 21: Bàn ghế bị xô đẩy va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thật chói tai, nó vội vàng mở mắt ra nhìn thì thấy hắn đang đấm liên tiếp vào mặt tên to con, mỗi cú đấm chứa đựng sự giận giữ rất đáng sợ. Tên to con không thể đánh trả dù chỉ một cái, cứ lùi dần lùi dần làm đổ cả dãy bàn. Nó bàng hoàng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, chưa bao giờ nó thấy hắn tức giận như thế. Mười phút đã trôi qua nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, mặt tên to con đã bị đánh cho bầm dập, chảy cả máu mũi, mấy tên đàn em đi cùng thì bị người của nó đánh cho không đứng dậy nổi. Nó liếc mắt ý bảo Hoàng Nguyên và Hạo Dân vào can nhưng hai người họ lại giả vờ không hiểu, tiếp tục ngồi uống rượu trò chuyện với nhau. - Chết tiệt! - Nó chửi thề một câu sau đó chạy đến nắm lấy tay hắn giữ lại lúc hắn đang định đấm cho tên kia một cái nữa. Nhân cơ hội đó mấy tên kia liền đỡ nhau chạy biến, từ nay có cho tiền cũng không dám đến gây sự. - Em... - Người hắn khựng lại vì cái nắm tay của nó, mắt chăm chú nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nó đang nắm chặt lấy bàn tay của mình. Nhận ra sự kì lạ của hắn nó vội vàng rụt tay lại, cao giọng nói: - Muốn đánh thì ra ngoài đừng có ở đây phá quán của tôi. Hắn không nói gì, tia sáng vừa lóe lên nơi đáy mắt vụt tắt, hờ hững quay đi. - Làm phiền em rồi. Nó đứng lặng im nhìn theo bóng lưng hắn, trái tim lại đau nhói, nó vừa làm chuyện ngu ngốc gì thế này? - Cô có muốn đi dạo không? - Hoàng Nguyên chẳng biết đã đến cạnh nó từ bao giờ, nhẹ nhàng hỏi. - Anh không chơi với hai người kia nữa à, ra đây làm gì? - Nó trả lời theo phản xạ còn tâm trí thì vẫn để tận đâu đâu. - Tôi ra đây để an ủi một con nhóc ngốc nghếch nào đó, đi thôi! - Nói rồi Nguyên kéo tay nó đi ra ngoài. Con đường nó và Nguyên đang đi vắng lặng không một bóng người, chỉ có ánh đèn hắt ra từ mấy quán bar nhỏ cùng với ánh đèn cao áp mờ mờ. Những cơn gió đông lạnh lùng xuyên qua người nó khiến cả người như đông cứng lại. Nguyên đi bên cạnh mấy lần định cởi áo khoác cho nó nhưng lại nghĩ có lẽ gió lạnh sẽ làm cho nó tỉnh táo hơn. Khi cả hai dừng lại trên cây cầu lớn, nó mới lên tiếng hỏi: - Nếu bây giờ hét thật to có bị người ta bảo là điên không? - Cô quan tâm những gì người ta nói à? - Nguyên không nhìn nó hờ hững đáp, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó. - Không! mục đích của tôi là bắt chuyện với anh thôi. - Này đáng ghét! - Gì? - Đâu mới là con người thật của em? Nguyên đột nhiên đổi cách xưng hô khiến nó trở nên lúng túng, một lúc lâu sau mới đáp lại. - Sao lại hỏi thế? - Vì mỗi lần gặp em tôi lại được chứng kiến những cung bậc cảm xúc khác nhau của em. Có lúc em thật lạnh lùng tàn nhẫn, lúc lại dửng dưng bất cần, lúc em bày trò trả thù tôi hay lúc em một mình đi cứu đại tỷ của em, trong suy nghĩ của tôi em là người rất mạnh mẽ và...rất đáng ghét. Nhưng khi chứng kiến em đau khổ vì Hy Thần tôi chợt nhận ra em là một cô gái rất yếu đuối. Rốt cuộc em là người như thế nào? - Người mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối mà.
|
Càng về đêm, những cơn gió thổi càng mạnh, lòng người cũng vì thế mà lạnh đến tê tái. Nó hướng ánh mắt buồn về phía bóng đêm bất tận, mong muốn tìm kiếm một chút ánh sáng nào đó. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng khi người giữ thứ ánh sáng đó đã không còn bên cạnh nó. Một giọt, rồi hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má và rất nhiều giọt nước mắt nữa cứ thế rơi xuống. - Nếu muốn tôi có thể cho em mượn vai, không cần phải nắm chặt lấy thành cầu như vậy. - Hoàng Nguyên nhẹ nhàng nói, đưa tay gỡ tay nó ra khỏi thành cầu. - Ở đây không có ai, em có thể gào khóc thế nào tùy ý không sợ bị nói là điên đâu. Đừng có lặng lẽ khóc không thành tiếng như thế, sẽ rất đau đấy. Nó túm chặt lấy vạt áo của Nguyên, đầu gục vào ngực cậu, cả người run lên vì khóc nhưng tuyệt nhiên không có một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng. Hai tháng qua vẫn không đủ để nó quên đi hắn. Nguyên đưa tay vỗ vỗ vào lưng nó, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cách đó không xa, một dáng người cô độc lặng lẽ dựa vào chiếc BMW màu đen, ánh mắt lạnh ẩn chứa nỗi đau chưa từng thấy. Một tháng sau. Hàn Thiên Di lại trở về cuộc sống bình thường của mình. Một con người lạnh lùng tàn nhẫn chẳng biết nước mắt là gì. Devil ngày càng nổi tiếng, địa bàn cũng ngày càng mở rộng hơn đồng nghĩa với việc kẻ thù của nó cũng nhiều hơn. Đối với nó giờ đây một ngày đánh nhau ba bốn lần chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa. Gia đình nó là ai, ở đâu nó cũng chẳng quan tâm, Bội Doanh và Thiếu Thiên gọi nó về nhà ở thì nó chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Người duy nhất có thể nói chuyện bình thường với nó bây giờ chỉ có Hoàng Nguyên và Hạo Dân nhưng cả hai người họ cũng không thể lí giải được tại sao nó lại trở nên như vậy. Hàn Hy Thần quả thực có sức ảnh hưởng lớn đối với nó như vậy sao? - Nhóc đáng ghét! em không định đi học nữa sao? - Nguyên trêu khi thấy nó lại chuẩn bị đồ đi đâu đó. - Dù sao thì em cũng không có ý định vào đại học. - Nó dửng dưng trả lời tay cầm con dao găm giắt vào thắt lưng. - Nhưng vẫn cần có bằng tốt nghiệp cấp ba nếu không cậu sẽ bị nói là vô học đó. - Hạo Dân đang chơi điện tử cũng xen vào. - Hừ! đứa nào dám? - Nó lừ mắt nhìn Hạo Dân cảnh cáo. Ni Ni đang ngồi cạnh Hạo Dân thấy vậy liền lên tiếng: - Đại tỷ không đi học nhưng kì thi nào cũng đứng đầu trường đấy ạ. - Em học siêu vậy à? - Hoàng Nguyên cười cười nhìn nó ý không tin. - Chắc thế! - Nó liếc Nguyên một cái rồi quay lưng bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn nói vọng lại. - Ni Ni nếu có ai đến gây sự thì nhớ gọi cho chị. - Vâng! Nó đội mũ bảo hiểm chùm kín đầu, khởi động chiếc mô tô rồi phóng vèo đi. Hôm nay nó tiếp tục thử cảm giác mạnh. Nó phóng thẳng đến con đường phía sau núi, địa điểm đua xe nổi tiếng nhất thành phố, có rất nhiều người và xe đã tụ tập ở đây, đặc biệt là người có chiếc xe giống y hệt xe của nó, anh ta đã đua với nó hai lần và đây là lần thứ ba. Hai lần trước cả hai người đều về đích cùng lúc nên bất phân thắng bại, hôm nay là cuộc đua quyết định xem ai sẽ là vua tốc độ, người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm một việc mà mình muốn. Nó giơ tay chào anh chàng kia, bên trong lớp mũ dày, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên. - Race Start.
|
Hai bên đường có rất nhiều người đứng hò hét cổ vũ, những chiếc mô tô đủ màu sắc, kích thước được dựng gọn lại một chỗ nhường đường cho hai chiếc mô tô đen giống hệt nhau chuẩn bị bước vào cuộc đua tranh ngôi vị vua tốc độ. Những người ở đây chẳng ai biết mặt của hai người sắp đua với nhau kia, hai người họ một nam một nữ mới xuất hiện cách đây mấy ngày và chỉ sau hai cuộc đua đã trở thành những người dẫn đầu ở đây. Nhưng một núi không thể có hai hổ vì vậy cuộc đua tranh ngôi vua tốc độ mới diễn ra. Một cô gái có đôi chân dài thẳng tắp, mặc một bộ váy rất sexy đứng ra giữa vạch xuất phát, tay cầm lá cờ nhỏ chờ hiệu lệnh để phất lá cờ. - Bùm! Chiếc cờ phất lên đồng thời với tiếng súng hiệu, hai chiếc mô tô rồ ga rồi lao vút đi với tốc độ nhanh chưa từng thấy để lại hai vệt khói mờ. Nó tập trung nhìn thẳng về phía trước, cây kim trên đồng hồ chỉ tốc độ 200km/h và đang nhích dần lên. Chiếc xe kia cũng bám ngay sát nó, cả hai chiếc xe khéo léo vượt qua con đường núi vòng vèo với tốc độ thật khủng khiếp. Nó khẽ nhếch môi cười khi thấy người kia từ đầu đến giờ vẫn không thể đuổi kịp mình mà chỉ bám sát phía sau. Nhưng ở khúc cua cuối của đường đua, chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc vượt qua nó, thậm chí còn giữ khoảng cách 10mét với nó. Trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, nó liền vít ga hết cỡ để vượt lên trên nhưng không được, dù có tăng tốc thế nào cũng chỉ rút ngắn khoảng cách được 5mét. Nó dựng xe bên cạnh xe chàng trai vừa đua với mình rồi bước xuống, giọng bực tức: - Anh đã thắng tôi, muốn tôi làm gì thì nói đi. - Một nụ hôn! - Một giọng nói trầm và hơi khàn vang lên. Nó ngạc nhiên nhìn người trước mặt, trong đầu thắc mắc không biết hắn ta có bị điên hay không mà lại yêu cầu dở hơi như thế, đến mặt mũi nhau như thế nào còn chẳng biết mà lại đòi hôn, giả sử nó là một con nhỏ xấu xí thì hắn vẫn định hôn à??? Hay là hắn bị cuồng hôn??? - Không muốn à? Nhưng có chơi phải có chịu. - Hắn nói vẻ chế giễu. - Tôi rất xấu. - Em rất xinh đẹp là đằng khác. - Tôi không biết hôn. - Ngược lại em hôn rất tuyệt. Nó mở to mắt nhìn người trước mặt, hắn cũng đang đội mũ bảo hiểm giống nó, cao hơn nó cả một cái đầu và dáng người hơi gầy. Có một chút gì đó rất quen thuộc toát ra từ người này. - Anh...là ai? - Là người rất yêu em...đã đến lúc em thực hiện việc tôi yêu cầu. Trong đầu nó bỗng xuất hiện hình ảnh của Hy Thần. Chết tiệt! Nó không muốn một bờ môi xa lạ khác chạm vào môi mình. - Có thể đổi thành việc khác không? - Nó rụt rè hỏi, tay tháo chiếc mũ ra khỏi đầu để lộ khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt to tròn đầy vẻ mong đợi. - Đây là việc trong sáng nhất mà tôi có thể nghĩ ra, nếu như em muốn đổi sang việc ít trong sáng hơn thì...- Hắn nói bằng giọng vô cùng mờ ám. - Anh đúng là... Nó còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn kéo vào lòng, một tay hắn giữ chặt nó còn một tay tháo mũ bảo hiểm. - Nhắm mắt lại! Giọng nói đầy ma lực vang lên khiến cả người nó mềm nhũn, từ từ nhắm mắt lại. Một bờ môi ấm nóng và mềm mại áp vào môi nó, mùi hương bạc hà dìu dịu thoang thoảng trong gió, cảm giác quen thuộc này đã lâu lắm rồi nó mới được thử lại. Hắn dùng lưỡi tách đôi môi mềm mại của nó ra để tiến vào khoang miệng, trêu đùa một lúc rồi mới nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của nó. Nó bị choáng ngợp trước nụ hôn ngọt ngào của hắn, phải mất một lúc mới bắt đầu đáp trả. Dưới bầu trời đêm với vô vàn vì sao lấp lánh có hai người đang trao cho nhau nụ hôn thật mãnh liệt.
#97 | Tác giả : jenny_yb97 - kenhtruyen.com
Nắng ấm xa dần rồi nắng ấm xa dần rồi... Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng, nó tiếc nuối rời khỏi môi hắn, ngại ngùng cúi đầu nghe điện thoại. - Alo! - Ở quán có chuyện rồi đại tỷ. - Tôi sẽ về ngay bảo Ni Ni cố gắng đừng đánh nhau với ai đấy. Nó cất điện thoại vào túi, vội vàng khởi động xe phòng vèo đi để lại một người đang nở nụ cười thích thú. Trước cửa bar Devil có một toán người tay cầm gậy, mặt mày dữ tợn đang đập phá những thứ đồ trang trí. Ni Ni tức giận quát tháo nhưng cũng không ngăn được bọn chúng, chỉ đến khi âm thanh chói tai do chiếc xe bị phanh gấp vang lên thì cả đám mới dừng lại quay ra nhìn. Nó tháo mũ rồi bước xuống xe, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người một, giọng khô khốc: - Ai sai mấy người đến đây? - Cô sẽ sớm biết thôi. - Một tên trong đám người kia trả lời. - Đây mới chỉ là mở đầu, sau này còn nhiều trò vui nữa. Nó quan sát kĩ mấy tên đứng trước mặt bỗng nhiên cười lớn, giọng khinh bỉ. - Haha! Về bảo với đại tỷ của mấy người tôi biết cô ta là ai và hậu quả cô ta phải nhận sẽ đắt gấp 10 lần những gì cô ta gây ra. Xem ra rạch mặt cảnh cáo vẫn là nhẹ. - Đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên, ánh mắt xoáy sâu vào người tên vừa nói khiến tên đó mặt tái mét, run run hỏi: - Sao...sao cô...cô biết? - Lần sau nếu định gây bất ngờ thì nên hóa trang một chút cho nó khác đi, bản mặt của mấy người Hàn Thiên Di này làm sao có thể quên được dễ dàng như vậy. - Hơn...hơn một năm qua...cô...vẫn nhớ? - Những gì bọn mày đã làm với Ni Ni bọn mày nghĩ tao có thể quên được sao? Năm đó tao chỉ rạch một đường lên mặt con nhỏ khốn khiếp đó là quá nhẹ đối với nó. - Thiên Di nói mà như quát, đôi mắt rực lửa, khuôn mặt trông như muốn giết người. - Lần này tao sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần trước đâu...Còn bây giờ cho chúng mày hai lựa chọn. Một là dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi biến, hai là tao sẽ nhét đống đồ bị đập nát này vào mồm từng đứa một. - Tất nhiên...là...chúng...chúng tôi...chọn một. - Cả một lũ lắp bắp trả lời khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của nó rồi vội vàng dọn dẹp đống đổ nát do chính mình gây ra. Những ngày sau đó nó không đi đua xe nữa, cũng không có ai đến gây sự đâm ra nó trở thành người rất rất nhàn rỗi. Mà những lúc nhàn rỗi đầu óc con người lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh và nó cũng đang trong tình trạng như thế. Dư vị của nụ hôn ngọt ngào kia khiến nó không thể thôi nghĩ về người đã hôn mình, nhiều lúc nó đã nghĩ người đó chính là hắn nhưng giọng nói lại không giống. Hy Thần mà nó biết chẳng bao giờ nói chuyện với nó theo cái kiểu đó, giọng hắn lúc nào cũng mang khí lạnh khiến người đối diện luôn bị áp đảo. Và quan trọng hơn là hắn sẽ chẳng bao giờ hôn nó sau khi nghe nó xúc phạm Tử Di. Haizzz!!! Mỗi lần nhớ đến chuyện xảy ra ở nghĩa trang ba tháng trước nó lại cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ, sao nó lại có thể ghen với người đã chết cơ chứ??? Cùng lúc đó ở một nơi khác có một người cũng đang chìm vào dòng suy nghĩ, đôi môi thi thoảng lại nhếch lên tạo thành nụ cười thật hoàn mĩ. "Hàn thiên Di đúng là đại ngốc ngay cả mình cũng không nhận ra đã vậy còn tùy tiện hôn một người mà cô ấy không biết mặt, sau này nhất định phải dạy bảo lại..." - Hắt Xì!!! - Nó đang cố gắng nhớ lại hình dáng của cái người đã hôn mình thì hắt xì một cái rõ to, đưa tay dụi dụi mũi sau đó nhảy lên giường đi ngủ, thôi thì mặc kệ người đó là ai,nó buồn ngủ quá rồi. Một giấc ngủ bình yên vì nó không gặp phải những giấc mơ xấu nhưng phía sau sự bình yên ấy giông bão đang kéo tới.
|