Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
|
|
Chương 44
-Các con cũng vào rửa tay ăn cơm nào.Cơm đã chuẩn bị xong rồi đấy_Dì Phương giục
-Vâng ạ_Lũ trẻ dạ rang, còn Tiểu Đan, Vy,Phong và Gia KIệt, Anh Khang, Thiên Lâm thì khẽ lắc đầu mỉm cười
-Bọn trẻ thật là, nghe ăn thì….haiz_Tiểu Đan khẽ cười
-Ủa mà Hạo Thiên và Hàn Phong đâu rồi?_Tiểu Phong hỏi
-Tớ cũng không biết, hồi nãy thấy cậu và Gia Kiệt cãi nhau tóe lửa cậu ấy chỉ khẽ lắc đầu rồi đi đâu đó, còn Hạo Thiên thì tớ không để ý nữa_Tiểu Đan nói
-Hình như nó vòng ra vườn sau của cô nhi viện rồi thì phải, lúc nảy tớ thấy nó đi về hướng đó_Tiểu Vy trình bày
-Vậy thì ra xem tụi nó có ở đó không, gọi vào ăn cơm luôn_Tiểu Phong nói rồi nhanh chóng đi ngay
-Chà, cảnh này thú vị à nha!_Tiểu Phong trầm trồ
-Hay là chụp lại vài bức đi_Tiểu Đan nở nụ cười tinh nghịch
-Ừ, không chụp là mất hàng đẹp đó nha!_Tiểu Phong nói rồi đem điện thoại ra
Tách!Tách!
-Ư!Cod chuyện gì vậy_Tiểu Tuyết bắt đầu mở mắt, ánh nắng chiều còn sót lại dọi thẳng vào mặt cô khiên cô nheo mắt lại nhưng cô vẫn nhìn rõ những người đang vây quanh cô là ai.Vẫn chưa ngồi dậy cô hỏi:
-Là các cậu à?Làm cái gì mà trên tay ai cũng cầm điện thoại vậy?Tớ vừa nghe thấy tiếng chụp ảnh đúng không?
-Ừm, là của bọn tớ.Cậu nhìn xem người nằm bên cạch cậu là ai?_Tiểu Phong cười nham hiểm
-Ôi chúa ơi!_Tiểu Tuyết hốt hoảng.
-Tên này sao…….sao……lại…nằm….ở đây_Cô nàng bắt đầu nói lắp khi nhận ra người nằm bên mình là một tên con trai.
-Ka ka.Cậu ta nằm ngủ bên cậu lúc nào mà cũng không biết.May cho cậu là cậu ta nằm cách xa cậu 60 cm đó.Không là cậu…._Tiểu Vy tinh nghịch
-Ư, có chuyện gì vậy?_Hạo Thiên cũng bắt đầu mở mắt
-Lần sau hãy hỏi ý kiến tôi rồi hãy nằm xuống cạnh tôi_Tiểu Tuyết lạnh lùng nói rồi bước vào nhà
-Có chuyện gì sao?_Hạo Thiên nhíu mày.
-Trịnh Hạo Thiên ơi là Trịnh Hạo Thiên, cậu….chà không biết Hàn Phong có chịu tha cho cậu không nhỉ.?Cậu ấy rất ghét con trai nằm bên cạnh lúc cậu ấy ngủ dù là ở cách cậu ấy 100cm hay 200cm hoặc dù có là 1000cm thì… eo ơi_Tiểu Phong vẫn giữ nụ cười nham hiểm đó nhìn Hạo Thiên nói
-Sao lại vậy. Con trai nằm gần con trai là chuyện bình thường mà sao lại…..Thật không hiểu nổi bạn em bị gì nữa_Thiên Lâm nhìn Tiểu Đan hỏi một cách khó hiểu
-Chuyện bình thường với ai chứ không phải với cậu ấy đâu.Với lại cậu ấy đâu phải là….
-Hoàng Linh Đan không tính vào ăn cơm à?_Tiểu Tuyết từ đâu xuất hiện cắt ngang lời Tiểu Đan
-Ờ, có chứ_Vy Vy trả lời
-Vậy vào thôi, các cậu mà đứng đó thức ăn nguội hết bây giờ!_Tiểu Tuyết nở nụ cười giục các bạn.
-Ừ, bọn tớ vào liền_Tiểu Phong, Vy và Đan đồng thanh, thứ gì khác chứ nghe đến ăn thì cả nhóm của Tiểu Tuyết nhanh lắm,con gái mà.Còn cả lũ
-Cơm canh ở đây đạm bạc, các con không chê chứ?_Dì Phương vừa gắp thức ăn cho lũ trẻ vừa hỏi nhóm của Gia Kiệt
-Không ạ, nó rất ngon_Hạo Thiên kính cẩn trả lời
-Vậy thì tốt quá!Các con ăn nhiều vào nhé!_Dì Phương tiếp
-Vâng ạ_Nhóm của Hạo Thiên đồng thanh
Sau giờ ăn cơm, vươn sau cô nhi viện:
-Sao buồn thế!_Tiểu Phong bước đến bên Gia Kiệt hỏi
-Buồn khi nào?_Gia Kiệt lẫn tránh
-Đừng cố che dấu, tôi thấy hết rồi.Có gì thì nói ra đi, biết đâu tôi có thể chia sẽ cùng cậu!_Tiểu Phong nhẹ nói
-Hì, không có gì_Gia Kiệt cười nhạt
-Giấu trong lòng những chuyện phiền muộn sẽ khó chịu lắm đó
-Cậu đang thương hại tôi
-Không, tuy tôi và cậu hay cãi nhau thật, nhưng đừng nghĩ là tôi đang thương hại cậu. Hiện tại tôi đang ngồi đây với tư cách là một người bạn cùng lớp chứ không có ý gì khác, nếu không tin tưởng tôi thì không nói ra cũng được.
Gia Kiệt im lặng, có lẽ cậu còn nghi ngại với Tiểu Phong, cậu đã quen sống một mình rồi, có thể vì thế mà cậu chẳng tin tưởng, chia sẻ tâm sự với ai ngoài những người bạn thân của mình cả, vì thế nên……
5′…………
10′…….15′
20′…….25′
30′ trôi qua, cuối cùng Gia Kiệt cũng chịu lên tiếng:
-Cậu thật sự muốn nghe tâm sự của tôi
Tiểu Phong khẽ gật đầu
-Lũ trẻ có vẻ hạnh phúc nhỉ?
-Ừ nhưng cũng không hẳn đâu, tuy chúng còn nhỏ nhưng chúng cũng biết đau buồn khi mất đi bố mẹ chúng.
-Hì, vậy à.Vậy là tôi nghĩ sai rồi_Gia Kiệt cười nhạt, cũng phải thôi, Tiểu Phong đâu phải là bạn thân của cậu nên không hiểu cậu cũng là chuyện bình thường, có lẽ cậu đã sai, cậu cứ tưởng cậu ấy sẽ hiểu cậu đang nói gì, vậy mà…thôi bỏ đi vậy, dù sao cậu ấy cũng tự nguyện nghe cậu nói.Nhưng cậu không hiểu, tại sao cậu lại có cảm giác kì quặt như vậy chứ: trái tim cậu cứ đập liên hồi, mặt cậu nóng rang khi ngồi gần Tiểu Phong_không lẽ, không, không bao giờ, cậu ấy là con trai mà, chắc cậu bị bệnh nên mới thế, về đến nhà phải gọi bác sĩ riêng khám ngay thôi.
-Cậu cảm thấy cô đơn phải không?_Tiểu Phong chợt lên tiếng khiến Gia Kiệt giật mình.Không phải chứ, lúc nãy cậu cứ tưởng cậu ấy không hiểu cậu chứ, sao lại có thể…..
-Phải không?Tuy tôi không hiểu cảm giác đó của cậu như thế nào vì từ nhỏ tôi có cha mẹ yêu thương, mặc dù họ không ở gần tôi nhưng họ luôn dành thật nhiều thời gian về Việt Nam thăm tôi, còn cậu chắc bố mẹ cậu bận quá nên không có nhiều thời gian cho cậu, có lẽ cảm giác cô đơn trong cậu lớn lắm…_Tiểu Phong khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn vào một khoảng xa xăm nào đó, tại sao khi Gia Kiệt buồn tim cô lại nhói thế này chứ, có lẽ cô thực sự xem cậu ta là bạn nên tim mới vậy thôi.Trái tim quả là phiền phức_Tiểu Phong phủ nhận
-Cảm ơn_Gia Kiệt khẽ lên tiếng
-Chuyện gì cơ?_Tiểu Phong hỏi
-Cảm ơn đã hiểu.Nhưng sao cậu biết bố mẹ tôi không có nhiều thời gian dành cho tôi
-Bình thường thôi, mà chuyện đó sau này cậu sẽ biết, bây giờ tôi chưa muốn nói
-Hì, vậy sao?Tôi đang rất tò mò đây, có thể cậu là con của một thương gia thành đạt
-Gần đúng.Nhưng đừng tò mò quá mà sai người điều tra tôi.Tôi dám bảo đảm với cậu rằng:cậu sẽ chẳng tìm ra manh mối gì về tôi đâu
-Vậy sao?Thử nhé.Cậu dám cược không?
-Cược?Ok, cậu muốn cược gì?
-Tôi chưa rõ, theo cậu tôi nên lấy cái gì để làm vật cược đây
-Một bữa ăn thì sao?
-Một bữa ăn?
-Đúng vậy.Thứ đó không tồi đâu, đừng xem là nó tầm thường.Một bữa ăn do chính tay tôi nấu rất đáng được thưởng thức đấy, nó trị giá khoảng 426.95 đô la Mỹ.
-Nghĩa là khoảng 9 triệu tiền Việt Nam?
-Ừm, có lẽ vậy.Một bữa ăn dành cho 2 người.Nếu thắng anh có thể mời thêm một người bạn nữa đến ăn.Thế nào?_Tiểu Phong nhún vai
-Quyết định thế đi.Tôi muốn biết tài năng nấu nướng của cô đạt đến trình độ nào rồi mà cô có thể tự tin như vậy.
-Ok, tôi sẵn sàng chờ.Nhưng nếu người thua là anh thì…..
-Thì sao?
-Thì xem ra thiếu gia của tập đoàn ô tô CGK* phải đích thân vào bếp rồi
-Tôi sao?
Tiểu Phong khẽ gật đầu, cô cảm thấy thú vị, để một thiếu gia như Gia Kiệt vào bếp quả là chuyện khó hơn hái sao trên trời vì vốn dĩ cậu ta không biết nấu ăn, nhưng xem ra lần này một thiếu gia như cậu ta phải bước chân vào bếp rồi.Điều này quả rất hấp dẫn.!
-Cậu đang đùa?
-Nhìn mặt tôi giống đùa sao?
-Nhưng….tôi…tôi.._Gia Kiệt tỏ ra lúng túng,vốn dĩ cậu chẳng biết nấu ăn, sao lại đặt chân vào bếp được chứ.Mà nhìn vẻ mặt của Tiểu Phong rất chắc chắn, cậu lại là người trong giới thương nhân, nhìn vào mắt Tiểu Phong cậu có thể thấy được sự chắc thắng trong cậu ta, vậy thì làm sao có thể bảo đảm rằng cậu sẽ thắng Tiểu Phong được nhưng nếu thua thì….
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì.Cậu không biết nấu ăn, và cái đề nghị mà tôi đặt ra có lẽ quá khó…
-Ai bảo là nó khó chứ_Gia Kiệt cắt ngang, mặc dù cậu không biết nấu thật nhưng nếu chấp nhận rằng cái đề nghị đó khó thì thật mất mặt
|
Chương 45
-Vậy xem ra là nó không nhằm nhò gì đối với cậu rồi.Thế thì quyết định vậu đi_Tiểu Phong khẽ cười.
Gia Kiệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cậu trả lại cho không gian cái cảm giác yên ắng lúc đầu.Rồi chợt như tự động viên bản thân đồng thời để đưa bản thân ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẫn của mình, cậu tự nhủ thầm: Châu Gia Kiệt, có lẽ mày nên bắt đầu học tạm nấu món gì đó vậy.
-Nè_Tiểu Phong lên tiếng rồi chia ra trước mặt Gia Kiệt những viên kẹo ngọt hình trái tim rất đẹp
-Gì đây?_Gia Kiệt nhíu mày
-Kẹo, nó sẽ giúp cậu cảm thấy ngọt ngào.
-Là sao?
-Chẳng phải cậu đang cô đơn sao?Cảm giác đó có lẽ khiến cậu cảm thấy nghẹn đắng và trống trãi, tôi đoán vậy.Tôi vừa nghe cậu tâm sự nên đã giải quyết giúp cậu phần nào sự trống trãi rồi, còn cái nghẹn đắng thì….ăn đi
-Cảm ơn_Gia Kiệt đón lấy chiếc kẹo nhưng cậu không bóc nó ra chỉ cầm rồi tự mỉm cười
-Không ăn à?
-Không
-Cậu không thích nó?
-Không
-Hay là ăn kẹo bạc hà nhé!
-Kẹo bạc hà?
-Ừ, thứ tôi thích nhất đấy_Tiểu Phong lại mỉm cười rồi chìa cho Gia Kiệt vài cái kẹo bạc hà
-Cậu cũng thích nó à?_Gia Kiệt vừa hỏi vừa đưa tay đón nhận những chiếc kẹo từ tay Tiểu Phong
-Ừ.Nói vậy là cậu cũng thích nó rồi
-Ừm, tôi cũng thích nó
-Tôi thích cái cảm giác mát lạnh có trong nó
-Vậy à.Có vẻ chúng ta cùng chung điểm này đấy
-Thật à?
-Ừm
Cậu trả lời của Gia Kiệt vừa dứt, khoảng không gian tỉnh lặng lại bao trùm lấy hai người.Ở đằng xa, sau một khúc cây gần đó, một người con trai mỉm cười, khẽ thì thầm:”Có khi nào chàng trai này là nửa kia của cậu không nhỉ, Tiểu Phong thân yêu?”Rồi ngay sau suy nghĩ đó, người con trai đưa chiếc máy ảnh lên:Tách!_Một tấm ảnh tuyệt đẹp, một tên con trai và một người con gái giả trai ngồi cạnh nhau cùng nhâm nhi thứ gì đó.
-Nè, về thôi_Tiếng Tiểu Tuyết vang lên, phá tan cái không gian yên bình giữa Tiểu Phong và Gia Kiệt
-Ừ_Cả hai trả lời
-Hợp nhau dữ_Tiểu Tuyết mỉm cười trêu bạn
-Muốn gì vậy?_Tiểu Phong gio tay hình nắm đấm dọa bạn
-Cũng không biết nữa.Nhưng chắc muốn sống_Tiểu Tuyết nhỉ nhảnh trả lời
-Yahhhhhh_Tiểu Phong gắt
-Thôi không đùa nữa, ra xe nhanh đi mọi người đang đợi_Tiểu Tuyết giục
-Ừm, biết rồi_Tiểu Phong phụng phịu
-Tình bạn giữa các cậu có cái gì đó rất giống với tình bạn giữa những người con gái nhỉ?_Gia Kiệt lên tiếng
Bốp
-Cậu điên à?Sao lại đánh tôi_Gia Kiệt vừa xoa đầu vừa gắt
-Muốn chết hay sao mà nói bọn tôi giống con gái vậy?_Tiểu Phong hậm hực
-Tôi đâu có nói thế, tôi chỉ là…
-Về_Tiểu Phong không cần chờ Gia Kiệt giải thích liền cắt ngang rồi bước thạt nhanh về sân trước của cô nhi viện
-Tạm biệt các con nhé!_Dì Phương tỏ vẻ luyến tiết
-Vâng, tạm biệt gì.Chúng con sẽ đến lại mà_Tiểu Tuyết nhẹ nói
-Chị Đan Đan và chị Tiểu Vy_Một em bé từ trong đám trẻ lên tiếng
-Gì hả nhóc?_Tiểu Vy âu yếm
-Lần sau chị đến đưa cả chị Tiểu Tuyết và Tiểu Phong đến luôn nhé!_mắt đứa bé đó long lanh
-Phải đó hai chị, hai chị đưa hai chị đó đến luôn nhé!_Cả lũ trẻ nhao nhao
-Ừ, chị biết rồi.Nhất định chị sẽ đưa họ tới vào lần sau_Tiểu Vy cười nói
-Cảm ơn chị Tiểu Vy và chị Đan Đan nhiều_Lũ trẻ nũng nịu
-Ừ, thôi tạm biệt các nhóc_Tiểu Vy và Tiểu Đan vẫy vẫy tay tạm biệt
-Tạm biệt_Những người còn lại cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe.Hai chiếc xe Lamborghini aventador trắng từ từ khuất dạng sau con đường, những tia nắng hoàng hôn cuối ngày tắt dần
Tại chi nhánh của tập đoàn “DNK*” ở Việt Nam:
-Con nhỏ đó….Từ giờ không thể để nó yên được nữa_Giọng của đại tiểu thư tập đoàn trang sức nổi tiếng ở Anh_Đào Nhã Uyên vang lên đầy đay nghiến và tức giận sau khi xem qua một loạt các hình ảnh hạnh phúc giữa Tiểu Đan và Thiên Lâm
-Quản lí Kim_Giọng của Nhã Uyên lại một lần nữa vang lên
-Vâng, thưa tiểu thư.Tiểu thư có gì sai bảo
-Thuê người xử đẹp nhỏ này cho tôi_Nhã Uyên ra lệnh rồi đẩy tấm hình của Tiểu Đan ra trước mặt người phụ nữ mà cô ta gọi là quản lí Kim đó
-Sao ạ?_Người quản lí run rẩy hỏi lại
-Cô điếc à? Thuê người đánh nhỏ đó cho tôi, xong rồi thì bảo cô ta hãy rồi xa Thiên Lâm đi, nếu không thì đừng trách tôi_Nhã Uyên giận dữ gắt
-Vâng, vâng, tôi biết rồi_Người quản lí đành nhắm mắt để mặt tất cả tuân lệnh dù biết việc mình sắp làm là một việc không mấy tốt đẹp nhưng cũng đành chịu, một là cô phải làm, hai là cô viết đơn thôi việc.Đành làm vậy, còn nếu không thì lấy gì mà nuôi con cô bây giờ
|
Chương 46
Binh..bốp…bịch…_Một loạt các thứ âm thanh hỗn loạn của một cuộc đánh nhau
-Ai là người sai mấy người hả?_Tiểu Đan vừa đạp vào một tên trong nhóm đã bị cô hạ vừa gắt
-Xin…hãy…tha….ch…o….tôi_Tên đó khó nhọc nói
-Là ai?_Tiểu Đan gắt thêm một lần nữa
-Là…là…quản…lí….Kim…của…ch..chi…nhánh…”DNK*”…tại…Viê…Việt..Nam…
-Hừ, tôi có thù oán gì với bà ta chứ.Được rồi, tha cho mấy người.Cút_Tiểu Đan hậm hực
-Thật mất thời gian, buổi tối rồi lại còn gọi mình ra đây, nghe bảo là Tiểu Vy đang trong tay chúng, muốn mình đi một mình, nào ngờ ra gặp toàn một lũ “gà”.Phí công quá đi_Tiểu Đan càu nhàu
-Cái gì?Thất bại rồi ư?_Nhã Uyên gào lên
-Tôi…tôi…xi…xin..lỗi_Quản lí Kim ấp úng
-Xin lỗi thì được gì chứ?_Nhã Uyên gắt lên
-Thực sự tôi không biết rằng cô ta lại giỏi võ đến như vậy.Tôi…
-Bà còn đứng đó mà biện minh à?_Cô ta lại một lần nữa gắt lên
Quản gia Kim giờ chỉ biết im lặng.
-Lo thuê thêm người xử cô ta nhanh đi.Tôi muốn thấy kết quả vào ngày mai.Tối nay hãy giải quyết cho xong đi.
-Vâng, tôi biết rồi
-Vậy, bà có thể lui ra_Nhã Uyên ra lệnh
-Vâng_Quản lí Kim nhẹ trả lời rồi nhanh chóng lui ra
-Mấy người là ai?_Tiểu Đan bực mình hỏi
-Đánh cô ta đi_Quan gia Kim ra lệnh
Bốp…binh…
-A_Tiếng Tiểu Đan khẽ kêu lên, vai cô đã bị một tên trong nhóm đó cầm gậy đánh mạnh, ngay sau đó từng chiếc gậy khác của lũ xấu xa kia đánh mạnh vào người cô, cô dần đuối sức, và rồi:
Phịch_Cô ngã xuống, nhóm người lần này quá đông, gấp ba lần trước, khoảng 27 tên+ với vết thương lần trước ở chân cô vẫn chưa lành hẳn khiến cô nhanh chóng bị hạ gục, cô nằm đó, toàn thân đau nhức, máu dính khắp người, cô không còn đủ sức để đứng lên nữa.
-Nghe cho rõ đây, Nhã Uyên tiểu thư bảo cô hãy tránh xa Thiên Lâm thiếu gia ra, nếu không thì lần sau cô sẽ còn bị nặng hơn thế này gấp ngàn lần đấy_Quản lí Kim lên tiếng rôi ra lệnh cho đám người đó rút lui, để mặt cho Tiểu Đan nằm đó với vết thương nặng nề.
Rào!Rào:
-Lại mưa_Tiểu Phong thở dài, cô là một con người cực kì ghét trời mưa mà sao trời lại nhiều khi mưa thế không biết
-Không biết có chuyện gì không nữa_Tiểu Vy sốt ruột ngóng ra ngoài cửa
-Tớ có cảm giác không ổn cho lắm.Sao giờ này Tiểu Đan còn chưa về nữa nhỉ?_Tiểu Tuyết cũng lo lắng không kém
-Ừm, cũng gần 10h rồi còn gì,hay nó ham chơi với Thiên Lâm nên quên giờ về rồi_Tiểu Phong trong lòng cũng lo lắng nhưng cô là người luôn nghĩ thoáng hơn
-Gọi xem sao_Tiểu Vy giục
-Ừ_Tiểu Phong trả lời rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Đan
Tút…….tút…….tút..
-Sao nó lâu bắt máy vậy nhỉ?_Tiểu Phong lẩm bẩm
-Sao rồi?_Tiểu Tuyết hỏi
-Chưa chịu bắt máy_Tiểu Phong trả lời nhưng vẫn kiên nhẫn cầm điện thoại
Tút…..tút…… tút…….
-Đến…co…ngõ….xx…đườ…đường..x…x……..x_Tiểu Đan bắt cuối cùng cũng chịu bắt máy, cô khó khăn nói xong đia chỉ rồi nhanh chóng lịm đi
-Này, Tiểu Đan,Tiểu Đan, cậu sao vậy?_Tiểu Phong hét vào điện thoại nhưng trả lời lại tiếng thết của cô chỉ là tiếng tút..tút..tút kéo dài
-Có chuyện gì sao?_Tiểu Vy sốt ruốt
-Hình như Tiểu Đan cần giúp đỡ.Đến ngõ xx, đường xxx ngay_Tiểu Phong nói rồi nhanh chóng lao ra gara.Thấy vậy, Tiểu Vy và Tiểu Tuyết cũng lao nhanh ra theo
Trong con ngõ xx, đường xxx:
-Tiểu Đan, cậu không sao chứ?_Tiểu Tuyết lay mạnh bạn, lo sợ
-Tiểu Đan, này mở mắt ra nhìn bọn tớ nè_Tiểu Vy gọi, nhìn thân thể con bạn thân của mình tơi tả, người dính đầy máu, dầm mình dưới mưa, nước mắt cô bắt đầu trào ra, lăng dài trên má
-Nè, tỉnh dậy đi, Hoàng Linh Đan, cậu mà có chuyện gì là chết với tớ đấy_Tiểu Phong cũng không kìm được nước mắt nói
-Ư..ư_Tiểu Đan khẽ cựa quậy
-Linh Đan, cậu tỉnh rồi_Tiểu Vy mừng rỡ
-Tiểu Đan gượng cười để bạn mình an tâm nhưng sau đó do không thể chịu nổi cơn đau, cô ngất, bên tai cô nghe đâu đó tiếng gọi của các bạn nhưng sau đó thì ù..ù..cô không còn nghe thấy gì nữa, xung quanh cô chỉ còn là bóng tối.
Bệnh viện Thành Đô_Bệnh viện lớn nhất Tp. Hồ Chí Minh được trang bị đầy đủ các thiết bị khám-chữa bệnh hiện đại
-Bạn ấy sao rồi_Tiểu Phong gấp gắp hỏi người y tá vừa bước ra khỏi phòng cứu thương của Tiểu Đan
-Bệnh nhân mất quá nhiều máu.Chúng tôi đang truyền thêm máu cho bệnh nhân_Người y tá trả lời rồi vội vả đi lấy máu ngay
-Shit, tớ mà biết được đứa nào đánh tiểu phong thì đứa đó sẽ khỏi sống luôn_Tiểu Phong giận dữ
-Mẹ kiếp, sao mọi chuyện lại ra thế này chứ_Tiểu Tuyết siết chặt bàn tay, giọng cô lạnh lùng, “cô sẽ trả thù”_một ý nghĩ rùng rợn vụt qua đầu cô
-Hức..hức…rốt cuộc thì ai đã làm chứ.Tiểu Đan của chúng ta đâu có thù oán với ai, sao lại xảy ra chuyện này..hức.._Tiểu Vy thút thít, trong lòng cô cũng căm giận không kém
-Tiểu Đan, cô ấy sao rồi?_Thiên Lâm chạy đến hỏi
-Cậu ấy mất quá nhiều máu, bác sĩ đang tiến hành truyền máu_Tiểu Tuyết nói
-Ai đã làm cô ấy ra nông nổi ấy hả?_Thiên Lâm gầm lên, cậu lo lắng, run sợ, sợ Đan Đan-người con gái đang nằm trong kia xảy ra chuyện gì,tim cậu quặn đau khi nghĩ đến việc người cậu yêu thương đang phải chịu sự đau đớn, dày vò của từng vết thương đang rĩ máu.
-Bình tĩnh nào Thiên Lâm, Tiểu Đan của mày sẽ không sao cả, cô ấy sẽ ổn thôi_Hạo Thiên vỗ vai thằng bạn an ủi
-Cô ấy sẽ không sao, không sao, nhất định sẽ không sao_Thiên Lâm lẫm bẫm
-Ừ, cô ấy sẽ không sao_Gia Kiệt thở dài nói, nhìn đứa bạn thân của mình như thế, cậu cũng lo lắng lắm, ngoài việc an ủi nó ra thì cậu cũng chẳng biết phải làm gì
-Ai là người nhà bệnh nhân Hoảng Linh Đan?_Một người y tá bước ra từ phòng cứu thương của Linh Đan hỏi
-Là chúng tôi_Tiểu Tuyết+Phong+ Vy+ Thiên Lâm chạy ngay tới trước mặt người y tá
-Hiện tại bệnh nhân cần truyền máu nhưng bệnh viện chúng tôi đã hết loại máu bệnh nhân cần nên…
-Phòng lấy máu ở đâu?_Tiểu Phong chưa để cô y tá nói hết đã cắt ngang
-Xin hỏi…
-Tôi nhóm máu O_Tiểu Phong nhanh chóng trả lời
-Mình cũng đi nữa_Tiểu Vy lên tiếng
-Cháu nhóm máu gì?_Người y tá hỏi
-Dạ AB ạ_Tiểu Vy trả lời
-Vậy đi theo tôi_Người y tá nói rồi tấc tốc đi ngay
-Tiểu Đan, cô ấy nhóm máu gì?_Thiên Lâm hỏi
-AB_Tiểu Tuyết trả lời
2 ngày sau:
-Tôi nghĩ cậu nên về nghĩ đi_Tiểu Tuyết nhìn Thiên Lâm nói
-Không, khi nào cô ấy chưa tỉnh tôi sẽ chưa về_Thiên Lâm mệt mỏi nói
-Cũng đã hai ngày rồi, cậu mà ngồi trông nó mãi thì tôi e là sức khỏe của cậu…_Tiểu Phong khuyên
-Tôi không sao_Thiên Lâm trả lời
-Tiểu Đan mà tỉnh thấy cậu như thế thì nó sẽ đau lòng đấy.Nghe lời tôi về nghĩ đi, khi nào nó tỉnh tôi sẽ báo cho cậu ngay_Tiểu Tuyết ôn tồn
-Tiểu Tuyết nói đúng đấy.Nghe lời cậu ấy đi_Tiểu Vy nói
-Đúng đó, Thiên Lâm.Mày về nghĩ đi_Gia Kiệt thêm vào
-Không, đừng khuyên tôi nữa.Tôi sẽ chờ cô ấy tỉnh lại_Thiên Lâm kiên quyết
-Haiz, khuyên cậu ta mãi mà vẫn thế_Tiểu Phong thở dài
|
Chương 47
-Xin lỗi, cô có thấy bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi không?_Tiểu Tuyết lo lắng hỏi
-Không_Cô ý tá lắc đầu rồi tiếp tục đi làm việc
-Nó có thể đi đâu chứ?Tối hôm qua, nó vẫn còn nằm trên giường bệnh mà, hơn nữa theo lời Thiên Lâm, cậu ta chỉ mới chợp mắt được 2 tiếng thôi, mà lúc cậu ta chợp mắt cũng đã gần 10h trưa rồi…._Tiểu Tuyết đang phân tích thì
-A!Các cô cậu đây rồi_Người bác sĩ reo lên mừng rỡ
-Có chuyện gì vậy bác sĩ?_Tiểu Phong nhíu mày hỏi
-Bệnh nhân ở phòng này….
-Cô ấy sao ạ?Cô ấy đâu rồi ạ? Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm vội vàng hỏi khi nghe bác sĩ nhắc đến Tiểu Đan
-Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức….
-Bác sĩ đang nói gì vậy, chẳng phải Tiểu Đan, cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi sao?Chẳng phải hôm qua ông đã nói thế à? Chẳng phải ông bảo cô ấy đã an toàn rồi sao?Chẳng phải ông bảo chỉ cần để cô ấy nghĩ ngơi thì cô ấy sẽ hồi phục sao? Chẳng phải hôm qua ông đã bảo thế sao? Sao hôm nay ông lại nói thế hả?_Thiên Lâm kích động nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ hét lên rồi cậu khụy xuống, nước mắt cậu rơi.
-Chẳng phải ông đã nói cô ấy sẽ không sao sao?Hức…hức..Đan Đan, cô ấy sẽ không sao cả.Ông đã bảo vậy mà….
-Thiên Lâm, ông ấy nói đúng mà_Tiểu Đan từ đâu bước tới mỉm cười nhìn cậu nói
-Tiểu Đan, em…em không sao cả_Thiên Lâm ngẩng đầu lên, vui mừng, rất nhanh chóng cậu chạy đến ôm lấy cô
-Em không sao cả.Em vẫn ổn_Tiểu Đan cũng vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói
-Vậy…_Tiểu Tuyết nhíu mày nhìn vị bác sĩ
-Haiz, cậu thanh niên này thật là.Tôi định nói rằng:Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức ngăn bệnh nhân hoạt động nhưng cô bé vẫn một mực muốn ra ngoài mặc dù cô bé còn rất yếu.Vậy mà tôi chưa kịp nói hết thì đã bị cậu ta….haizzzzzzzzz_Vị bác sĩ khẽ lắc đầu
-Thì ra là vậy.Vậy mà cháu cứ tưởng.Thật lòng xin lỗi bác sĩ!_Thiên Lâm áy náy
-Cậu biết vậy là tốt rồi.Lần sau đừng kích động như vậy nữa nhé!_vị bác sĩ ôn tồn
-Vâng_Thiên Lâm gật đầu
-Rất cảm ơn bác sĩ_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Không có gì_Vị bác sĩ trả lời rồi xoay sang Tiểu Đan dặn dò:
-Này cô bé, cháu cần nghĩ ngơi thêm vài ngày nữa.Tránh hoạt động nhiều, nếu như cháu hoạt động nhiều thì các vết thương chưa lành sẽ bung ra đấy, như vậy sẽ không tốt đâu
-Vâng, cháu hiểu rồi.Phiền bác sĩ quá_Tiểu Đan mỉm cười nói
-Thôi, các cháu chăm sóc bạn nhé!Bác đi đây_Vị bác sĩ nói
-Vâng ạ_Cả lũ dạ ran
Cốp!
-Ây da!Sao lại gõ đầu em_Tiểu Đan cáu
-Còn sao nữa.Em vừa mới tỉnh đã lon ton ra ngoài mua mấy cái thứ đồ ăn hộp linh tinh này về rồi, bộ em tính để anh và mọi người lo chết luôn hả?_Thiên Lâm mắng yêu
-Hì, xin lỗi.Em xin lỗi, xin lỗi mọi người.Mình không biết là các cậu lo cho mình nhiều đến thế.Thật lòng xin lỗi_Tiểu Đan lém lĩnh nói
-Muốn ăn đám hay sao mà nói câu đó hả? Bạn bè lo lắng cho nhau là chuyện đương nhiên_Tiểu Phong giơ quả đấm lên hậm hực nói
-Người ta đã xin lỗi rồi còn gì.Xí, nhỏ mọn vừa thôi chứ.Với lại tại người ta đói bụng chứ bộ. Hơn hai ngày không ăn đấy_Tiểu Đan giận dỗi
-Ôi, chúa ơi.Bạn tôi…..thật là….._Tiểu Phong nghe Tiểu Đan nói xong liền vuốt mặt, thở dài
2 ngày sau:
-Woa, xuất viện rồi.Very very tuyệt vời_Tiểu Đan mừng rõ reo lên
-Có cần vui vậy không?_Tiểu Tuyết thở dài nói
-Có chứ.Những ngày ở trong viện chán muốn chết luôn!Ở trong đó tớ cứ tưởng tớ là một chú chim nhỏ bị giam cầm trong lồng ấy.Còn bây giờ thì khỏe rồi, chú chim đó đã được giải thoát.Ra ngoài muôn năm._Tiểu Đan hí hửng
-Cậu là chú chim nhỏ á?_Tiểu Vy hỏi
-Ừ, một chú chim nhỏ dễ thương
-Có mà là chú chim bự (lớn) xấu xí thì có_Tiểu Phong trêu bạn
-Cậu…Đinh Tiểu Phong….cậu đi chết đi_Tiểu Đan hậm hực
-Tớ mà chết thì lấy ai đòi nợ cậu đây_Tiểu Phong lém lĩnh
-Tớ thì nợ cậu cái gì chứ?_Tiểu Đan nói
-Tiền công_Tiểu Phong trả lời
-Công gì?
-Tiền công sư phụ dạy đồ đệ học nấu ăn
-Xí, cái đó mà cũng tính.Cái đồ nhỏ mọn_Tiểu Đan lườm bạn
-Sorry nhé.Nếu là trước đó thì tớ không đòi đâu.Vì cậu bảo tớ đi chết đi nên tớ đành phải đòi sớm hơn đó, kẻo cái ngày mà tớ bị mộng du đi chết thật thì lại không đòi được_Tiểu Phong cười nói
-Cái đồ…hừ.._Tiểu Đan liếc xéo bạn rồi quay ngoắc mặt đi giống như các vị tiểu thư đanh đá lúc giận dỗi thì quay mặt đi thế đó
-Con lại trời, con lại phật.Rốt cuộc có ai thương tớ không vậy?Các cậu rãnh rỗi vậy mà không lại giúp tớ một tay lại đứng mà cãi nhau, sướng quá nhỉ? Làm ơn làm việc tốt mà tích đức cho con cháu đi cho tôi nhờ? Còn cậu nữa, Hoàng Linh Đan, lúc còn ở trong bệnh viện cậu đem bao nhiêu là đồ đến giờ tay không mà về à? Làm gì có chuyện cậu thảnh thơi như vậy chứ, tới đây tự mà xách đồ của cậu về, liền, ngay và lập tức.OK_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Hì hì, Hàn Phong thân yêu.Bạn thân của tớ…_Tiểu Đan nũng nịu
-Thôi đi chị Hai, đừng có đem cái giọng đó ra nói với tôi.Tự xách đồ của mình đi_Tiểu Tuyết vẫn giữ thái đọ ban đầu
-Hàn Phong thân ái à! Tớ biết là cậu rất tốt với tớ mà.Hàn Phong xinh đẹp! Í nhầm, Hàn Phong đẹp trai, cậu sẽ xách hộ tớ cái mớ đồ lĩnh kỉnh đó ra tận xe luôn phải không?Phải không?Mà nếu không thì cậu cũng gắng xách hộ tớ nhé, tớ đang là người bệnh mà._Tiểu Đan chớp chớp mắt
-Hừ, cậu mà là người bệnh à? Tiểu Đan thân mến, nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ôi, thật à?Cảm ơn cậu,Hàn Phong!Cảm ơn cậu nhiều lắm!Thanks you very much!_Tiểu Đan nắm lấy tay Tiểu Tuyết rối rít nói
-Nè, chồng em ở đây mà em dám nắm tay người đàn ông khác hả?_Thiên Lâm giận dỗi
-Hì, em xin lỗi.Mà anh thành chồng em khi nào vậy?_Tiểu Đan ngay thơ hỏi
-Ờ, thì…thì…khi…
-Em nhớ chúng ta còn chưa kết hôn kia mà?Hơn nữa, hình như em chưa nói là em sẽ đồng ý lấy anh đâu nhé!_Tiểu Đan nói
-Và còn nữa, xin cậu nhớ cho, tôi chưa có lấy vợ mà gọi tôi là đàn ông_Tiểu Tuyết nghiêm túc nói
Bốp, bốp:
-Chí lí!Chí lí!Ha ha_Tiểu Phong vừa vỗ tay vừa cười vừa nói
-Cậu mà cũng có ý định lấy vợ sao? Vương Hàn Phong, tớ nghĩ cậu chỉ lấy….. thôi chứ_Tiểu Phong trêu đùa
-Đinh Tiểu Phong, muốn ăn đấm à?_Tiểu Tuyết cười nói, nụ cười của cô chứa đầy ẩn ý khiến Tiểu Phong và nhóm bạn của cô rợn người
-Làm gì có, tớ còn muốn giữ lại cái hàm răng để còn xơi cơm_Bỏ qua nụ cười rợn người của cô bạn,Tiểu Phong bình thản nói
-Vậy thì…làm ơn bớt đùa đi_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Ok!Tớ cũng đói bụng rồi!Ta đi ăn đi!_Tiểu Phong nhanh chóng chuyển chủ đề
-Đúng đó, tớ nhiệt liệt ủng hộ.Mấy hôm nay vào bụng tớ chỉ toàn là cháo không à, giờ đã đến lúc đổi vị rồi_Tiểu Đan hào hứng
-Tớ cũng nghĩ là chúng ta nên đi đâu đó ăn, luôn tiện chúc mừng Linh Đan xuất viện luôn_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
-Được thôi, nhưng…._Tiểu Tuyết dừng giây lát
-Nhưng sao?_Tiểu Đan vội hỏi
-Tới xách đồ của cậu đi rồi hãy nghĩ đến chuyện được đổi vị_Tiểu Tuyết nghiêng đầu trả lời
-Chẳng phải lúc nãy cậu bảo…
-Đúng vậy lúc nãy tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ừ, thì cậu sẽ xách hộ tớ_Tiểu Đan nhíu mày
-Ai bảo là tớ nói vậy nào? Tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….cho cậu 5 phút để mang cái mớ đồ này đi khỏi tay tớ.
-Hic, vậy mà tớ cứ tưởng..
-Thôi, đừng tưởng nữa, Hàn Phong_cậu nghĩ đi, cả Hạo Thiên nữa, để đó tớ và Tiểu Đan sẽ xử lí.Còn cậu,Tiểu Đan, nhanh đến xách hành lí đi, cậu để Hàn Phong và Hạo Thiên lôi cái mớ hành lí đó ra khỏi cái bệnh viện dài hơn 50m rồi còn gì.Nhanh nào_Tiểu Phong giục
-Em nghĩ đi, hành lí để anh và cậu ta mang ra ngoài cốp xe cho_Thiên Lâm nhẹ nhàng nói
-Ừ, cảm ơn anh nhé!_Tiểu Đan vui vẻ nói
-Hừ, cái đồ lười nhát_Tiểu Phong chế giễu
-Chỉ hôm nay thôi, tớ không có tính nhát suốt đời đâu_Tiểu Đan trả lời
-Ừ, mong là vậy_Tiểu Phong nói rồi nhẹ nhàng kéo hành lí ra bãi đổ xe, nhưng mới bước được vài bước thì Gia Kiệt lên tiếng:
-Để đó tôi xách hộ cho
-Tai sao lại phải xách hộ tôi?_Tiểu Phong nhíu mày, cô với cậu ta hôm qua còn là “oan gia ngõ hẹp”, hôm nay mới an ủi cậu ta được có mấy câu, mà đừng ai nói với cô là nhờ cô đã an ủi cậu ta nên cậu ta xoay một vòng 360 độ thành một người khác à nha!
-Ờ thì..tôi…tôi thấy cậu nhỏ bé như vậy nên giúp thôi_Gia Kiệt ấp úng, cậu thật sự cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao lại muốn giúp cậu ta trong khi cậu ta lại là một đứa con trai đủ mạnh để khiên mấy thứ đó chứ, còn nữa cái cảm giác tim đập chân run mà cậu mắc phải khi đứng gần cậu ta thật khó chịu
-Tôi mà nhỏ á?Cậu đang xem thường tôi đấy à?_Tiểu Phong trợn ngược mắt nhìn Gia Kiệt, ừ thì biết cô giả trai thì không cao bằng mấy tên con trai khác,vậy mà cậu ta lại còn nhắc đến cái chuyện chiều cao nữa thật tức chết mất
|
Chương 48
-Tôi..tôi..không có ý đó_Gia Kiệt lúng túng
-Hừ_Tiểu Phong liếc xéo cậu ta rồi quay lưng bước đi mặc kệ cậu ta đứng đó “ăn năn hối lỗi”
Tại một nhà hàng năm sao cao cấp nằm trên đường Đồng Khởi:
-Gọi món đi mọi người!_Tiểu Đan hí hửng cầm thực đơn nói
-Ăn gì đơn giản thôi_Tiểu Tuyết nhìn Tiểu Đan nói
-Biết rồi_Tiểu Đan nhăn mặt trả lời
Sau khi đã lót đầy dạ dày, tụi nó ai về nhà nấy.
-Cô ta xuất viện rồi sao?_Nhã Uyên hỏi
-Vâng ạ_Quản lí Kim trả lời
-Tôi bảo bà theo dõi bọn họ và chụp hình lại, việc đó sao rồi?
-Vâng, đây là những tấm hình được chụp trong mấy ngày qua
-Tôi bảo bà cảnh cáo với cô ta, bà đã làm chưa hả?_Nhã Uyên tức giận gầm lên sau khi xem qua các tấm hình
-Tôi..tôi đã thuật lại những gì mà cô đã dặn nhưng….
-Thật chứ?_Nhã Uyên hỏi lại
-Thật, nhưng cô bé đó…..
-Mình đã ba lần bảy lượt làm khó dễ, cảnh cáo cô ta mà cô ta vẫn ngoan cố, cứ bám riết lấy Thiên Lâm, xem ra lần này phải dùng đến cách đó thôi.Nếu không cô ta chắt sẽ không chịu buông tha anh ấy_Nhã Uyên lẩm bẩm, hai mắt cô trợn lên, trông thật đáng sợ.
-Chị nghe_Tiểu Tuyết nói
-Snow tỉ, em đã điều tra ra ai là người đã đánh Alina tỉ rồi ạ_Tú Anh nhẹ nhàng báo cáo
-Là ai?
-Là Đào Nhã Uyên, tiểu thư…
-Được rồi.Chị tắt máy nhé!_Tiểu Tuyết cắt ngang
-Vâng, tạm biệt tỉ.
-Ừ_Tiểu Tuyết trả lời rồi nhanh chóng dập máy
-Cô chơi cái trò bỉ ổi đó chỉ để dành lấy cái ghế Hoàng phu nhân hay là muốn chiếm đoạt Hoàng thiếu gia đây!_Tiểu Tuyết thầm nói rồi khẽ mỉm cười, nụ cười nữa miệng đáng sợ
-Tiểu Đan, hôm nay ra ngoài chơi nhé!Anh muốn đưa em đến nơi này_Thiên Lâm gọi điện cho Tiểu Đan nói
-Ừ, anh đến đón em nha!
-Ừm, em chuẩn bị đi, 20′ nữa anh đến đón
-Vâng, đầu con ngõ dẫn vào nhà em anh nhé!
-Ừ, đành vậy thôi chứ làm sao được.Anh rất muốn đến tận nơi đón em, để em khỏi phải đi bộ đến đầu ngõ nhưng em lại không cho anh biết địa chỉ nhà em nên…
-Em có thể tự đi mà, không sao hết, cũng vì trường hợp bắt buộc nên em chưa thể cho anh biết được.Thôi em đi chuẩn bị đây.Anh đến ngay nhé!
-Ừ!-Vậy em tắt máy
-Ừm_Thiên Lâm trả lời rồi cũng tắt máy
Tại một cánh đồng bông lau rộng, nơi mà Thiên Lâm từng đưa Tiểu Đan đến và tỏ tình với cô vào ngày trước:
-Chà!Lâu rồi em mới đến đây lại, cảnh ở đây vẫn giống như xưa, chẳng hề thay đổi_Tiểu Đan cười nói, tuy là cười vậy thôi nhưng cô cảm thấy có gì đó bất an.Liệu có chuyện gì xảy ra không nhỉ?
-Anh cũng vậy.Nhìn em kìa, thích đến vậy à?_Thiên Lâm hỏi
-Ừm.Nếu em được đến đây thường xuyên thì tốt quá!_Tiểu Đan mỉm cười
-Vậy sao em không đến đây thường xuyên, hình như em biết lái xe kia mà!
-Em cũng muốn lắm chứ, nhưng ngoài thời gian đi chơi cùng anh em còn phải đến Shop làm việc nữa!
-Làm việc?
-Ừ, em về Việt Nam tính chỉ đến để chơi thôi, ai ngờ Tiểu Tuyết cứ bảo phải đến quản lí “New style” chứ?
-”New style”, chẳng phải đó là shop thời trang nằm trong top những shop kinh doanh nổi tiếng nhất HCM sao?
-Vâng, là chỗ đó.Mà sao hả anh?
-Em quản lí nơi đó?
-Vâng
-Tuy em bảo là em chưa thể tiết lộ thân phận của mình nhưng dựa vào sợi dây chuyền và việc em quản lí “New style” anh có thể chắc chắn công chúa của anh không phải là một người con gái bình thường thuộc tầng lớp trung lưu.
-Anh gần đoán đúng rồi
-Vậy sao?Em làm anh bất ngờ đấy.
Tiểu Vy không trả lời, cô khẽ cười rồi kéo anh nhẹ ngồi xuống bên cạnh mình.Vài phút sau khi họ ngồi xuống:
-Xin lỗi, cậu có phải là Hoàng Thiên Lâm?_Một người mang đồ cảnh sát tiếng đến trước mặt Thiên Lâm hỏi
-Vâng, chính là tôi_Thiên Lâm đứng dậy trả lời,Tiểu Đan cũng đứng dậy theo, mắt cô lộ rõ sự lo lắng.Sao cảnh sát lại tim Thiên Lâm chứ?
-Hôm nay khoảng 11h30 anh có cứu một cô gái phải không?
-Vâng, đúng vậy.
-Cố ấy là người trong tấm hình này?
-Đúng là cô ấy
-Mời anh đi theo chúng tôi, cô ấy đã tố cáo anh tội có ý đồ xấu đối với cô ta
Vừa nghe đến đây, tay Tiểu Đan liền buông thỏng xuống”Tại sao có thể thế được,Thiên Lâm sẽ không bao giờ làm thế?”
-Các anh đang nói cái quáy gì vậy hả? Rõ ràng tôi đã cứu anh ta khỏi tay bọn côn đồ, sao lại nói là tôi có ý đồ xấu với cô ta chứ?_Thiên Lâm gắt
-Đúng thế, bạn trai tôi sao lại có thể…._Tiểu Đan sững sờ nói, cô mong chuyện này chỉ là hiểu lầm, nhưng:
-Chúng tôi mong anh sẽ hợp tác_Người cảnh sát đó điềm tĩnh nói
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”_Thiên Lâm bắt đầu hoang mang, cậu không sợ chuyện cậu sẽ đến sở cảnh sát, không sợ cậu bị vu khống, cậu chỉ sợ Tiểu Đan sẽ không tin cậu trong sạch, cậu sợ cô ấy sẽ bị tổn thương.
-Đan Đan, em phải tin anh.Anh không làm chuyện gì gây tổn thương đến em cả.Anh chẳng làm gì cả.Hãy tin anh!
-Thật không?_Tiểu Đan thẩn thờ hỏi, dĩ nhiên là cô rất muốn tin anh, dù anh không nói vậy thì cô vẫn sẽ tin anh:rằng anh không làm chuyện gì khiên cô tổn thương cả.Nhưng “không có lửa thì làm sao có khói”, nếu anh không làm chuyện gì thì làm sao cô gái đó lại vô duyên vô cớ tố cáo anh cơ chứ?Hay là cô ta làm việc cho một tập đoàn nào đó đang đối đầu với tập đoàn của anh, vì muốn gây khó dễ cho “Paul” nên mới nhằm vào anh ?Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây, cô rối trí quá!
|