Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
|
|
Chương 54
-Aaaaaaaaaaaaaaaa….cho tôi xuống……xin mấy người đấy!_Nhã Uyên khẩn thiết cầu xin.Cô không ngừng vũng vẫy trên một chiếc giá đặt cao, cách mặt đất khoảng 25cm, phía dưới chiếc giá là một cái hộ toàn chuột chết
-Xuống ư?Được thôi.Vậy hãy nói ra hôm sau ngày Hoàng Thiên Lâm bị bắt cô đã nói gì với Hoàng Linh Đan._Tiểu Tuyết lạnh lùng nói.
-Tôi..tôi..tôi không nói gì cả-Nhã Uyên sợ hãi.
-Không nói gì cả?Được thôi, nếu cô kiên quyết kín miệng thì tôi đành chịu._Tiểu Tuyết thờ ở nói rồi quay sang chỗ Tú Anh nói lớn để Nhã Uyên cùng nghe:
-Cho cô ta đứng xuống cái hố đó, thả thêm vài chú chuột sống chơi đùa với cô ta
-Đừng..đừng..mà..tôi nói_Nhã Uyên khẩn thiết
-Khoan. Nói đi.
-Hôm đó tôi hẹn cô ấy ra để nói về bằng chứng chứng minh Thiên Lâm vô tội…
-Rồi sao nữa
-Tôi nói…tôi nói..nếu cô ấy không gặp Thiên Lâm mãi mãi thì..thì…tôi sẽ giao bằng chứng này cho cảnh sát.Còn nếu không….nó sẽ vĩnh viễn biến mất…
-Hoàng Linh Đan đã phản ứng ra sao?
-Cô ấy..lúc đầu không..nói gì, tôi cho cô ấy thời hạn một ngày để suy nghĩ…
-Hoàng Linh Đan hôm sau bảo đồng ý?
-Đúng vậy.
-Hì,Đào Nhã Uyên, cô tinh ranh thật đấy.Sao cô không kể đoạn này ra_Tiểu Tuyết cười mỉa rồi cầm một chiếc đĩa CD đưa vào chiếc máy phát và bật lên:
-Cô đến rồi!
-Thì ra người đó là cô
-Đúng vậy, người đó là tôi
-Vào thẳng vấn đề đi
-Chà!Đừng vội.Cứ từ từ đã
-Cô có thể từ từ nhưng tôi thì không
-Được, vậy vào vấn đề chính vậy.Trước khi tôi đưa ra chứng cứ, tôi muốn cô làm cho tôi một chuyện
-Chuyện gì?
-Đơn giản lắm.Đồng ý rồi tôi sẽ nói
-Được, chỉ cần cô có bằng chứng chứng minh anh ấy không làm gì cả tôi sẽ đồng ý tất cả
-Thật chứ?Nhưng tôi chỉ cần một điều thôi.Cô nghe cho rõ nhé!Cô….hãy….CHIA TAY VỚI THIÊN LÂM ĐI VÀ VĨNH VIỄN RỜI XA ANH ẤY, cô làm được chứ?
…….
-Sao, đồng ý chứ?
-Tôi..tôi..
-Làm không được phải không? Hì, chẳng phải cô yêu Thiên Lâm lắm sao? Người ta nói yêu là có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu cơ mà? Nhưng xem ra tình yêu của cô dành cho Thiên Lâm chưa đủ nhỉ?…
-Tôi cần thời gian suy nghĩ.
-Suy nghĩ? Được thôi, chiều ngay mai tôi cần cậu trả lời, nếu không có cậu trả lời thì chứng cứ này sẽ chẳng còn tồn tại nữa đâu.
Tít!
-Thế nào đầy đủ cuộc hội thoại giữa cô và Hoàng Linh Đan rồi chứ?_Tiểu Tuyết nở nụ cười nửa miệng nói
-Làm sao..làm sao..cô có được nó?_Nhã Uyên lo lắng
-Đào Nhã Uyên ơi là Đào Nhã Uyên, tôi không ngờ cô ngốc như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng mọi quán café hiện đại điều gắn camera à?_Tiểu Tuyết nói
Nhã Uyên im lặng. Cô lo lắng thực sự. “Cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta đại diện cho ai?Tại sao cô ta lại quan tâm đến chuyện giữa mình và nhỏ Hoàng Linh Đan đó.Lẽ nào cô ta là…”_Một loạt các cậu hỏi cứ vây lấy Nhã Uyên. Tiểu Tuyết nhìn vào đôi mắt của Nhã Uyên, như đọc được ý nghĩ của cô, Tiểu Tuyết lên tiếng:
-Đừng suy nghĩ mung lung nữa. Tôi chắc rằng cô đang thắc mắc tôi là ai? Và tôi có mục đích gì?Đúng chứ?
-Làm..làm..sao.. cô biết được..
-Đừng ngạc nhiên như thế?Để tôi trả lời cho nhé!Tôi chẳng là ai cả. Mục đích của tôi à? Tôi muốn biết bí mật đằng sau của việc cô tiếp cận Thiên Lâm là gì?Thế thôi!
-Cô quả không phải là người dễ đối phó
-Ha Ha, cô quá khen.Để tôi nói giúp cô điều này nhé! Cái ghế Hoàng thiếu phu nhân hấp dẫn lắm…..
Nghe đến đây, da mặt của Nhã Uyên căng ra, cô thực không ngờ, có người lại hiểu rõ mục đích của cô như vậy, mặc dù cô đã che dấu một cách công phu.”Cô ta thực sự là một cái gai cản bước tiên của cô.Nếu thoát ra khỏi đây, cô nhất định không để yên cho cô ta được.”
-Ha ha, nếu đã biết thì sao còn hỏi?_Nhã Uyên bỗng cười lớn
-Vui quá nhỉ?Tôi chẳng qua chỉ muốn xác nhận lại thôi. Nhưng xem ra như vậy là cô đã cho tôi thấy nhận định đó của tôi là hoàn toàn đúng
-Đúng thì sao?Cô thì làm gì được chứ?
-Làm gì được?Đúng, tôi chẳng làm gì được cả.Nhưng anh ta thì có.Cậu nghe rõ rồi chứ, bây giờ thì cậu mở màng, mở luôn cả tấm khăn bịt miệng của cậu ta ra_Tiểu Tuyết nói lớn
Lập tức sau câu nói của cô, tấm màng đen sau lưng cô được tháo ra.
-Thiên…Thiên…Lâm…sao…sao anh lại…._Nhã Uyên ngạc nhiên kèm theo cảm giác bất an tột cùng
-Cô định che giấu điều đó đến bao giờ.Cô đúng là đồ độc ác.Cố có biết cô làm như vậy thì Tiểu Đan sẽ rất tổn thương không?Cả tôi nữa? Còn mẹ tôi nữa., thật uổng công bà thương yêu cô, không ngờ…không ngờ cô chỉ nhằm vào cái ghế thiếu phu nhân.Cô thật là…._Thiên Lâm tức giận
-Em..em không có…em thực sự yêu anh..em không có…lúc đó là do em nhất thời sợ hãi nên nói vậy thôi…anh đừng có tin là thật..hãy tin em…_Nhã Uyên khóc lóc
-Cô đừng có biện minh cho hành động của mình nữa_Thiên Lâm gắt lên
-Haiz, có lẽ chuyện gia đình người khác tôi không nên xen vào nhỉ?Ra ngoài thôi các cậu_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Tôi với cô ta chẳng có gì để gọi là người nhà cả_Thiên Lâm nói
-Dù sao thì mẹ cậu cũng rất ưng ý cô ta, còn định sau khi cậu học xong đại học thì cho cậu và cô ta đính hôn nên cũng có thể gọi là người nhà được rồi_Tiểu Phong nói
-Sẽ không bao giờ có chuyện đó.Đào Nhã Uyên, cô nghe rõ đây:Tôi và cô từ nay chấm dứt, trước đây vì mẹ nên tôi mới chịu quen với cô, còn bây giờ tôi sẽ làm theo ý mình và cho mẹ tôi biết cô là loại người gì, cô hiểu chứ?_Thiên Lâm nói rồi bước nhanh ra ngoài
-Hoàng Thiên Lâm, nếu anh làm thế anh sẽ phải hối hận.Hoàng Linh Đan sẽ không yên với tồi đâu_Nhã Uyên gào lên
Thiên Lâm khựng lại, Linh Đan, cô ấy…liệu cậu có nên làm vậy…
-Hì, Thiên Lâm, cậu cứ việc bước tiếp. Hoàng Linh Đan sẽ chẳng sao cả.Từ bây giờ, nếu cô ta dám động vào một sợi tóc của bạn tôi, tôi sẽ cho tập đoàn cô ta phá sản. Cô nghe rõ chứ, Đào Nhã Uyên.Nếu cô dám làm gì Tiểu Đan thì tôi bảo đảm nhà mới của cô là dưới gầm cầu và tiền tiêu vặt của cô sẽ do cô tự đi xin, hãy nhớ lấy_Tiểu Phong nói
-Ha Ha, cô là cái thá gì mà dám đe dọa tôi_Nhã Uyên cười lớn
-Cái thá gì ư? Rôi cô sẽ biết khi năm học này kết thúc thôi.Chuẩn bị sẳn tinh thần đi!_Tiểu Vy cười khẩy
-Hồi nãy cô nói Linh Đan là bạn cô?_Thiên Lâm hỏi
-Đúng vậy_Tiểu Phong đáp
-Cô ấy lại quen với…
-Chúng tôi không phải người xấu.Cũng lâu rồi chúng tôi chưa gặp cô ấy, không biết giờ cô ấy ra sao rồi? Vy Vy thở dài
|
Chương 55
-Cuối cùng cũng xong_Tiểu Tuyết thở dài mệt mỏi
-Ừ, xong rồi.Cách này của cậu hay thật_Tiểu Vy mỉm cười nói
-Hì, mới nghĩ ra cách đây không lâu_Tiểu Tuyết đáp
-Mà này, giờ chúng ta làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Cứ để thế.Khi nào Tiểu Đan về chuyện gì đến tự khắc sẽ đến_Tiểu Tuyết nói
-Thôi, tớ di nghĩ đây.Cô ta là cái loại người gì mà chối dai thế không biết.Làm tớ đợi sau tấm màng đen mệt chết lun_Tiểu Vy nói rồi bước về phòng
-Thôi, tớ cũng lên nghĩ đây. Cậu cũng nghĩ ngơi đi_Tiểu Phong nói
-Có chuyện gì ạ_Tiếng người trợ lí của Thiên Lâm vang lên
-Tìm cho tôi một người.Cô ấy tên là Hoàng Linh Đan, hình cô ấy lác nữa tôi sẽ gửi qua_Thiên Lâm nói
-Vâng, tôi biết rồi_Người trợ lí lẽ phép
Thiên Lâm nhẹ tắt máy, cậu đặt chiếc ĐT lên bàn rồi tiến tới chiếc giường thả mình xuống.Trong đầu cậu lượn lờ một đống câu hỏi:” Tiểu Đan, cô ấy đang ở đâu?”, “Tại sao cô ấy không nói với mình?”, “Sao cô ấy lại ngốc thế kia chứ?”,…
-Vẫn chưa tìm được sao?_Thiên Lâm hỏi
-Chưa ạ_Tiếng người trợ lí trả lời
-Hãy gắng hết sức đi.Tôi muốn nhanh có kết quả.Cả tuần nay cậu tìm thế chắc cậu cũng mệt rồi, nghĩ đi mai tìm tiếp_Thiên Lâm nói rồi lại tắt máy
Cả tuần nay, cậu chờ đợi tin cuả Tiểu Đan, một cuộc điện thoại gọi đến là khiến cậu hồi hộp, lo lắng, cậu sợ câu trả lời là chưa có tìm thấy.Cậu nhớ cô!Một nỗi nhớ da diết!
Tinh toong!tinh toong!_Tiếng chuông cửa ngôi biệt thự của nhòm Tiểu Tuyết vang lên
-Ai đấy?_Tiếng bà Thái hỏi rồi nhanh chóng mở cửa
-Bà Thái!_Một người con gái mừng rõ ôm lấy bà
-Ôi!Tiểu thư, tiểu thư đã về_Bà Thái cũng ôm lấy người con gái đó
-Già này nhớ Tiểu thư quá!
-Hì, con cũng vậy.Bà khỏe chứ ạ?
-ừ, già khỏe.Thôi mau vào nhà thôi.Chắc các tiểu thư sẽ vui lắm.
-Hôm nay, các bạn cháu không đi làm ạ?_Người con gái hỏi
-Ừ_Bà Thái nói rồi kéo người con gái kia vào nhà
10 sau, họ đã có mặt ở đại sảnh của ngôi biệt thự:
-Chào mọi người!_Người con gái vui mừng nói rồi chạy đến ôm chùm ngay Tiểu Tuyết, Tiểu Phong và Vy Vy
-Là..là.._Tiểu Phong ngạc nhiên+ vui mừng
-Cậu về rồi!_Tiểu Tuyết mỉm cười
-Ừ!Về rồi.Nhớ các cậu chết đi được!_Người con gái hí hửng
-Nhớ sao không về sớm hơn một chút hả?_Tiểu Vy giận dỗi
-Hì, tại bận mà_Tiểu Đan cười dỗ dành bạn
-Bận gì?Quan trọng hơn bạn bè luôn sao?
-Thôi mà, tớ bận thật đó.
-Hừ.Cậu có biết là tớ nhớ cậu nhiều lắm không hả?Không có cậu tớ không có người để chọc nhau, mất vui.
-Hì, thì giờ tớ về để chọc với cậu nè!
-Thật không?
-Thật!
-Thôi, hai cậu định nũng nịu với nhau đến bao giờ hả?Ghê quá đi! Nổi hết cả da gà lẫn da vịt rồi đây này!_Tiểu Phong mắng
-Hì, Tiểu Phong đang ghen đấy à?Chắc tại tớ chẳng thèm hỏi thăm cậu chứ gì?_Tiểu Đan châm chọc
-Hông dám đâu?Đinh Tiểu Phong này mà thèm đi ghen mấy cái hành động vớ vẩn đó à?_Tiểu Phong bỉu môi
-Thật không đó?_Tiểu Đan dò hỏi
-Vớ vẩn.Không thật chẳng lẽ lại giả.
-Thôi nào!Các cậu mà không mau đi chuẩn bị để ra ngoài ăn mừng thì tớ và Tiểu Đan đi trước đó!_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Ăn mừng ư?Trời ơi!Đi liền!_Tiểu Vy mắt sáng hẳn lên, rất nhanh chóng cô lao nhanh về phòng của mình
-Cậu tính không đi à?_Tiểu Tuyết hỏi Tiểu Phong đang đứng khoanh tay trước ngực
-Không_Tiểu Phong trả lời
-Nè, không phải Tiểu Phong đang giận đấy chứ?_Tiểu Đan vờ nói
-Không
-Thế thì :Vì cớ gì mà con không đi ăn mừng cùng các bạn!_Tiểu Đan giả giọng bụt nói
-Chẳng có cái cớ gì ở đây cả?-Tiểu Phong nói
Biết Tiểu Phong còn giận mình dài dài,Tiểu Đan bèn ra kế sách mới.Cô quay sang Tiểu Tuyết khoe:
-Chà!Tiểu Tuyết này!Hôm trước tớ có mua quà tặng các cậu đấy!Đây là quà của cậu nè!Còn đây là…_Tiểu Đan ngừng vài phút.Lát sau cô tiếp:
-Trong này là chiếc đồng hồ kiểu mới nhất của Mỹ.Tớ đang phân vân không biết nên tặng ai?Cậu tư vấn cho tớ nhé!_Tiểu Đan nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Tuyết
Nhận được tín hiệu, Tiểu Tuyết gật đầu. Còn Tiểu Phong, nghe đến đồng hồ kiểu mới nhất mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, bởi nó là nguồn hứng thú của cô mà
-Đồng hồ kiểu mới nhất của Mĩ à?Tớ xem nào.Nếu tớ nhớ không nhầm thì trong 4 đứa mình có một người rất thích sưu tập đồng hồ, mà loại này lại mới ra nữa, chà hấp dẫn ghê.Nhưng rốt cuộc người đó là ai thì tớ….
-Làm sao?_Tiểu Phong hỏi khi thấy Tiểu Tuyết ngừng nói
-Quên mất tiêu rồi_Tiểu tuyết nói
“Cái gì?Vương Hàn Tuyết. Bạn bè cái kiểu gì vậy!Cậu giả vờ quên chứ gì! Gừ..cậu..cậu..cái đồ…”_Tiểu Phong bực bội
-Là ai nhỉ?_Tiểu Tuyết vờ đăm chiêu, cô khẽ liếc qua Tiểu Phong thăm dò.Chặm phải ánh mắt lém lĩnh của Tiểu Tuyết, Tiểu Phong đáp trả lại bằng một ánh mắt rục đầy lửa hồng khiến Tiểu Tuyết phải rùng mình.Bỏ qua ánh mắt đó, cô tiếp:
-Thôi, không nhớ!Lát nhớ sau!Bây giờ thì…..”Angel & Devil” thẳng tiến!_Tiểu Tuyết nói rồi kéo Tiểu Phong chạy tuột đi, không để cho Tiểu Phong kịp phản ứng
“Angel &Devil”:
-Tự nhiên gọi thêm mấy tên đó làm gì?_Tiểu Phong càu nhàu
-Gọi họ đến cho vui_Tiểu Vy nhăn mặt phụng phịu
-Vui cái con khi ấy!_Tiểu Phong cãi lại
-Thôi nào, hôm nay chúng ta đi ăn mừng Tiểu Đan trở về đấy!_Tiểu Tuyết nhắc khẽ
-Biết rồi!_Cả hai đồng thanh.Vừa lúc đó, bốn chàng trai cũng vừa đến.Anh Khang lên tiếng:
-Tiểu Vy, bọn anh đến rồi!
-Hình như ai cũng có mắt thì phải_Tiểu Phong lên tiếng
-Thôi nào, cậu còn giận chuyện lúc nãy à?_Tiểu Đan nhẹ nói
-Không có_Tiểu Phong trả lời
-Vậy thì cười tớ xem nào!
-Không thích
-Thôi mà.Tớ xin lỗi.Món quà đó thực ra là của cậu đó.Tớ và Tiểu Tuyết chỉ đùa cho vui thôi mà!_Tiểu Đan nài nỉ
-Thật không?_nghe đến đây, mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, nhưng để cho chắc, cô quyết định hỏi lại
-Thật,thật,thật 100%_Tiểu Đan đáp
-Vậy thì được_Tiểu Phong đáp rồi nở nụ cười.Tiểu Đan cũng nhẹ nở nụ cười.Đối diện Tiểu Đan, một người con trai thả ánh mắt buồn phiền, sâu thẳm về phía cô. “Xem ra em sống rất tốt khi không có anh
|
Chương 56
-Nào! Mọi người, cùng cạn li_Tiểu Phong hăng hái(Cô say quá rồi!)
Ngay sau câu nói của Tiểu Phong, mọi người cùng nâng li rượu của mình lên “zô” rồi uống cạn
-Hì.Gia Kiệt này…để tôi nói cho anh một bí mật nhé!_Tiểu Phong say xỉn nói
-Bí mật?_Gia Kiệt nhíu mày
-Ừm…bí mật..ực…lại đây tôi nói nhỏ nghe…ực..này_Tiểu Phong ghé miệng sát tai của Gia Kiệt, đôi môi của cô chẳng may chạm vào má cậu khiến mặt Gia Kiệt đỏ bừng lên.
-Hôm qua về nhà an toàn chứ?_Gia Kiệt hỏi
-Rất an toàn_Tiểu Phong trả lời
-À!Hôm qua…lúc say..tôi có nói nhảm gì không vậy?_Tiểu Phong ầm ừ
Mặt Gia Kiệt bổng nhiên đỏ rần lên khi nhớ đến cái lúc mà môi của Tiểu Phong….
-Tôi đã nói gì vậy?
-Hơ..à không.Cậu không nói gì cả.Chỉ nói một vài chuyện linh tinh thôi
-Chuyện linh tinh?
-Ừ, nhưng tôi chảng hiểu gì đâu
-Phù vậy thì tốt rồi.Nhưng sao anh lại đỏ mặt vậy?
-Hơ…không có..hồi nào chứ
-Lúc nãy anh…
Tùng!Tùng!
-Thi tốt nhé!
-Ừ, anh cũng vậy
Tiểu Phong nói rồi bước vào lớp.
Một tuần sau.Tại “Angel &Devil”
-Thi xong rồi, nhẹ cả người_Vy Vy hồn nhiên nói
-Ừ, thi xong rồi tớ cũng cảm thấy nhẹ nhõm_Tiểu Đan nói
-Giờ thi xong rồi hay là mai chúng ta đi chơi đi_Tiểu Vy đề nghị
-Đi chơi á?_Tiểu Phong hí hửng hỏi
-Ừm.Mọi người đồng ý nha!_Tiểu Vy tiếp
-Tớ tán thành_Tiểu Phong nhanh nhảu
-Ảnh thấy ý kiến đó cũng được_Anh Khang nói_Còn tụi mày thấy thế nào?
-Tao thì sao cũng được_Gia Kiệt trả lời
-Tao thế nào cũng được_Thiên lâm buồn bã nói
-Tao cũng vậy_Hạo Thiên trả lời
-Còn cậu, Tiểu Đan?_Tiểu Vy hỏi
-Mình…mình cũng không biết nữa_Tiểu Đan ngập ngừng
-Cậu ấy sẽ đi.Tớ cũng thế_Tiểu Tuyết trả lời
-Vậy thì tốt quá.Mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?_Tiểu Vy tiếp
-Các cậu cứ bàn đi nhé!Tớ và Tiểu Đan ra ngoài một lát_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Ừ.Sớm quay lại nhé!-Tiểu Vy nói
-Ok
Tại phòng quản lí của “Angel &Devil”:
-Có chuyện gì vậy Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi
-Tớ chắc cậu có chuyện muốn nói nên mới kéo cậu vào đây
-Hì, quả là biệt tài của cậu.Việc đoán xem người khác nghĩ gì chỉ thông qua ánh mắt của cậu quả là lợi hại.Bái phục.Bái phục
-Cậu có gì cứ nói đi
-Tớ muốn hỏi tại sao cậu lại quyết định thay tớ.Tớ vẫn chưa…
-Tớ biết cậu còn do dự.Cậu muốn tránh mặt Thiên Lâm đến bao giờ?Một thời gian dài ở Mĩ chưa đủ sao?Cậu tính lừa dối bản thân mình đến khi nào?..
-Thôi đủ rồi.Tớ không muốn cậu nhắc đến Thiên Lâm nữa.Tớ thực sự đã xóa anh ấy ra khỏi tớ…
-Đừng lừa dối chính bản thân mình nữa.Cậu vẫn yêu Thiên Lâm, điều đó tớ có thể thấy được mặc dù cậu đã cố che đậy.Tiểu Đan à!Là một người bạn, tớ luôn mong cậu hạnh phúc, tớ không bao giờ muốn bạn mình tự làm tổn thương chính bạn thân mình.Hơn nữa chúng ta lại coi nhau như chị em, tớ không muốn..
-Tớ bảo đủ rồi còn gì_Tiểu Đan gắt rồi quay lưng bước đi
-Tiểu Đan à!Tớ chỉ khuyên cậu một câu thôi:Đừng để cho ai đó qua trọng với cậu mất đi rồi mới biết trân trọng.Nếu như biết được giá trị thật của họ trong trái tim mình, hãy giữ thật chặt, đừng để tuột mất.À!Còn một chuyện nữa,Thiên Lâm biết hết sự thật rồi.Cuộc nói chuyện giữa cậu và Nhã Uyên.
-Cái gì cơ?_Tiểu Đan sững sờ quay phắt người lại
-Cậu ấy biết hết rồi.Tớ tin sẽ sớm thôi, cậu ấy sẽ…
-Sao anh ấy lại biết?
-Là tớ và Tiểu Phong, Tiểu Vy đã dựng lên một vở kịch để tự miệng Nhã Uyên nói ra
-Tại sao cậu lại làm vậy?
-Để đem lại hạnh phúc cho cậu.Để cậu tránh xa cái thế giới của tớ một năm trước đây.Lúc Minh Huy ra đi!_Tiểu Tuyết buồn bã
|
Chương 57
Nghe đến đây Tiểu Đan sững sờ.Có lẽ cô sai thật rồi!Như nhận ra được biểu hiện đó của Tiểu Đan.Tiểu Tuyết mỉm cười vỗ vai bạn:
-Thôi đừng nghĩ đến việc đó nữa.Nhưng hãy suy nghĩ lời tớ nói.Không là sau này đừng có mà hối hận đó nhé !_Nói xong cô nhẹ bước ra ngoài nhưng:
-Cậu không sao chứ Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi
-Không tớ không sao?Thời gian vốn là phương thuốc rất hữu hiệu mà.Đặc biệt là đối với tớ.Nghe lời tớ, khoan nghĩ đến chuyện đó đã, ra ngoài thôi.Các bạn đang đợi!_Tiểu Tuyết nghiêng đầu mỉm cười nói rồi tiếp tục nhất bước ra ngoài
“Cậu lúc nào cũng vậy.Sao không bao giờ nghĩ đến mình mà toàn lo cho bạn bè ?Cậu tưởng cậu cười thì bọn tớ sẽ nghĩ rằng cậu đang ổn à?Không, bọn tớ biết vết thương lòng mà cậu phải hứng chịu vẫn chưa lành.Cậu nghĩ là bọn tớ không biết cậu vẫn chưa quên được cái chết của Minh Huy sao?Làm sao có thế quên được khi đó từng là người bạn, cũng là người mà cậu rất quý nữa chứ.Mặc dù cậu không nói rằng cậu thích cậu ta, nhưng dù không càn nói bọn tớ vẫn sẽ hiểu. Vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm bạn với con trai, còn người yêu thì là never, chỉ khi cậu ta đã thật sự đặt chân vào trong trái tim cậu thì…Tiểu Tuyết à!Bọn tớ phải thừa nhận rằng cậu rất giỏi che dấu cảm xúc nhưng cậu chẳng bao giờ biết rằng, bọn tớ chỉ cần nhìn thấy lúc nào cậu cười nhiều nhất thì chắc chắn lúc đó là lúc cậu buồn nhất.Haiz”_Tiểu Đan thở dài rồi cũng bước ra khỏi phòng quản lí
-Các cậu đợi có lâu không?_Tiểu Đan ái ngại
-Đi đâu mà lâu dữ z?_Tiểu Phong hỏi
-Có chút việc thôi!_Tiểu Tuyết trả lời
-Mai chúng ta sẽ đi đâu?_Tiểu Đan hỏi
-Picnic ở sau trường.Vì mai là ngày nghỉ nên tớ nghĩ nơi đó sẽ vắng.Với lại tớ thấy ở đó cũng khá tuyệt_Tiểu Vy nói
-Picnic?Bao lâu?_Tiểu Tuyết hỏi
-Từ 6h sáng đến 4h chiều_Tiểu Phong đáp
-Có dựng lều không?_Tiểu Đan vu vơ hỏi
-Vớ vẫn.Buổi trưa nắng mà không dựng lều thì lấy gì mà che đây.Chẳng lẽ lại ngồi giữa nắng_Tiểu Phong nói
-Tớ và Tiểu Đan sẽ ở chung một cái lều.Cậu và Tiểu Phong thì..thì.._Tiểu Vy ấp úng
-Thì sao?_Tiểu Tuyết nhíu mày
-Nãy giờ đang tranh cãi về vấn đề đó đó_Tiểu Phong ngó lơ
-Rồi kết quả?_Tiểu Tuyết hỏi
-Cậu, cậu ta và Gia Kiệt sẽ ở chung một lều.Còn 3 chúng tôi ở chúng một…._Hạo Thiên đang nói thì
-Không bao giờ_Tiểu Phong cắt ngang
-Tôi và Tiểu Phong sẽ ở riêng một cái còn 4 người các cậu cứ việc chia ra_Tiểu Tuyết lãnh đạm thêm vào
-Ở chung sẽ ít tốn sức làm…
-Chúng tôi sẽ ở riêng_Tiểu Tuyết lạnh lùng nhắc lại
-Vậy thì…thế cũng được._Hạo Thiên nói
-Bây giờ thì ai về nhà nấy chuẩn bị đi.Sáng mai gặp nhau tại trường lúc 7h nhé!_Tiểu Vy mỉm cười
-What? 7h á?Sao sớm vậy?_Tiểu Phong hét lên
-Giờ đó rồi mà còn sớm nữa à?_Tiểu Vy lắc đầu
-Tính ngủ nướng nữa hả?_Tiểu Đan trêu
-Này, cậu muốn chết à Tiểu Đan.Tật xấu của bạn bè mà lại phơi ra vậy là sao hả?_Tiểu Phong bực nhọc quát
-Ai mới là người phơi ra vậy ta?_Tiểu Đan vờ nhìn lên trần nhà nói
-Hơ_Tiểu Phong đỏ ửng cả hai mà.”Hình như mình nói hơi to thì phải?”_Cô tụ lẩm bẩm với chính bản thân.Thấy bộ dạng đó, ai náy đều không “cầm lòng” được ôm bụng cười cả lũ khiến mà Tiểu Phong vốn đã đỏ vì ngượng giờ lại càng đỏ hơn.Cô nàng giậm mạnh chân bước ra ngoài để mặt các bạn và 4 chàng hot boy ôm bụng cười sặc sụa.
7h sáng, trước cổng trường Royal:
-Đến trễ 3 phút_Tiểu Tuyết lắc đầu nói khi thấy nhóm của Hạo Thiên bước xuống khỏi xe
-Xin lỗi_Hạo Thiên nói
-Thôi nào.Chỉ trễ có 3 phút thôi mà.Họ chỉ mới vừa bước xuống xe thôi, đáng ra cậu phải để các cậu ấy nghĩ ngơi chút đã chứ_Tiểu Vy nhẹ nói
-Trễ thì vẫn là trễ thôi_Tiểu Phong chen vào
-Cậu…Nè,Đinh Tiểu Phong, chuyện tối hôm qua…_Tiểu Vy lém lỉnh nói
-Cậu..không thèm nói chuyện với cậu nữa.Dựng lều thôi_Tiểu Phong bực bội
8h30′:
-Xong, tập hợp nào!_Tiểu Vy nói to
-Bây giờ chơi gì đây?_Anh Khang hỏi
-Em cũng không biết nữa_Tiểu Vy trả lời
-Trốn tìm thì sao?_Tiểu Phong đề xuất
-Nhưng trường của chúng ta rất rộng_Gia Kiệt nói
Tớ đồng tình với ý kiến của Gia Kiệt.Nếu mà có chơi thì đến chiều nhiều khi còn chưa tìm ra nữa_Tiểu Đan lên tiếng
-Cũng phải_Tiểu Phong ngẫm nghĩ
-Tớ đồng ý với ý kiến của Tiểu Phong…._Tiểu Tuyết chợt lên tiếng rồi im lặng
-Nhưng…_Hao Thiên định nói thì
-Tôi vẫn chưa nói xong_Tiểu Tuyết nhắc nhở
-Vậy thì cậu nói tiếp đi_Tiểu Vy nói
-Chúng ta có thể chơi trốn tìm nhưng đừng chơi theo kiểu truyền thống….
-Vậy thì chơi bằng cách nào?_Thiên Lâm hỏi
-Nhóm chúng ta có 8 người.Hãy chia hai ra, một nhóm bốn người, sau đó phân cặp.Cứ một người nhóm này cặp với một người của nhóm kia.Khi một trong hai nhóm phải làm, người của nhóm này bắt buộc phải tìm ra người cặp với mình của nhóm kia.Cử một người của mỗi nhóm ra oẳn tù tì, người nào thua, nhóm của người đó sẽ phải đi tìm.Có thể dùng điện thoại để liên lạc với nhau, nơi nào mà một trong những người trong nhóm đã đến tìm mà không có thì có thể gọi điện thông báo với các thành viên của nhóm mình để khỏi tìm lại nơi đó.Thế nào?
-Cũng được.Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian mà trò chơi vẫn mang tính thử thách_hạo Thiên gật đầu
-Quả đúng là bạn tớ.Không tồi.Tớ hoàn toàn tán thành_Tiểu Phong hí hửng vỗ vai bạn
-Tớ cũng tán thành_Tiểu Vy và Anh Khang đồng thanh
-Tôi cũng vậy_Thiên Lâm nói
-Me too_Tiểu Đan trả lời
-4 người các cậu sẽ là một nhóm, còn bốn người chúng tôi sẽ là một nhóm_Tiểu Tuyết nói tiếp
-Ok_Nhóm của Tiểu Tuyết đồng thanh.Không để cho các chàng trai “bày tỏ” ý kiến của mình, cô tiếp:
-Vy Vy cặp với Anh Khang, Tiểu Đan cặp với Thiên Lâm nhé!
-Không, tớ cặp với ai cũng được nhưng đừng…_Tiểu Đan ngập ngừng.Nghe vậy, Thiên Lâm cảm thấy hụt hẫng.Đáng lẽ ra, cậu định lấy danh nghĩa là đi chơi nhóm với nhau để tranh thủ tìm cơ hội xin lỗi Tiểu Đan và cùng cô ấy xây dựng lại mối quan hệ trước đây nhưng xem ra cô ấy không cho cậu cơ hội để nói rồi
-Sao vậy Tiểu Đan, cặp với Thiên Lâm cũng được mà.Để Gia Kiệt cho Tiểu Phong một cặp còn Hạo Thiên cho Hàn Phong một cặp…
-Ai cho ai vậy?Tớ không muốn cùng cặp với cậu ta đâu.Khó chịu lắm_Tiểu Phong cắt ngang
-Thôi mà.Cậu không cặp với Gia Kiệt thì còn với ai được nữa.Bây giờ cậu tính sao?Cậu không cùng cặp với Gia Kiệt còn Tiểu Đan lại không muốn cùng cặp với Thiên Lâm thì hai cậu hoán đỗi cho nhau nhé!Gia Kiệt với Tiểu Đan còn Thiên Lâm với cậu nhé!_Tiểu Vy đáp lại
-Như vậy hình như không ổn lắm_Tiểu Phong ngẫm nghĩ
-Chính xác.Tớ cũng thấy không ổn lắm_Tiểu Vy nhanh nhảu thêm vào
-Cậu đang có cùng ý với tớ?_Tiểu Phong hỏi rồi hếch mặt về phía Thiên Lâm và Tiểu Đan ra hiệu
-Ừ_Tiểu Vy gật đầu
-Hai cậu đang âm mưu gì đó?_Tiểu Đan nhíu mày hỏi khi thấy Tiểu Phong và Tiểu Vy cứ nhìn mình cười đầy ẩn ý
-Làm gì có.Tớ chỉ đang suy tính liệu có nên cặp với cậu ta không thôi.Tớ sợ nếu tớ cặp với cậu ta thì chuyện của một người bạn thân ơi là thân của tớ sẽ khó có thể giải quyết nhanh được.Mà nếu không giải quyết nhanh thì bạn thân ơi là thân của tớ sẽ đau dài dài.Mà tớ lại không phải là người để bạn mình đau mà không làm gì, cứ khoanh tay đứng nhìn. Với lại…
-Cậu làm ơn nói nhanh nhanh được không.Cứ một chứ lại cố kéo dài thêm một chút, làm cho cái cậu nói của cậu đáng ra chỉ nói trong khoangr1’30s lại dài ra thành 3′_Tiểu Vy càu nhàu
-Thì cậu cứ từ từ.Cậu biết tớ và Hàn Phong rất ghét ai cắt ngang khi mình đang nói không hả?_Tiểu Phong nói đầy vẻ khó chịu
-Thôi được rồi.Tớ biết.Tớơơơơớ thànhhhhhhhhhhhh thậtttttttttttttt xinnnnnnnnnnn lỗiiiiiiiiiiiiii được chưa_Tiểu Vy phụng phịu
-Được rồi
-Vậy nói tiếp đi.Với lại cái gì?
-Với lại tớ không biết có nên cặp với cậu ta không nữa…
-Trời ạ.Tớ gần ngất rồi đây.Hết chưa
-Chưa.Còn 5 chữ nữa
-Vậy nói tiếp đi.Có nên không nhỉ?
-Trời,Anh Khang em thấy đâu đầu quá!_Tiểu Vy ôm lấy trán mình
-Em không sao chứ?_Anh Khang lo lắng
-Hic..em gần bị Tiểu Phong làm cho cháy khét rồi.Giữa cái trời nắng gay gắt của miềm Nam thân yêu mà Tiểu Phong cứ luyên thuyên dài dòng…hic..chắt em bệnh mất
-Thôi, cứ quyết định vậy đi.Tiểu Đan cặp với Thiên Lâm,Gia Kiệt với Tiểu Phong, tớ và hắn.Không bàn cãi nữa, không là Tiểu Vy nó ngất vì say nắng bây giờ_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Cậu vẫn là người chu đáo nhất Tiểu à nhầm Hàn Phong_Tiểu Vy mừng rỡ
|
Chương 58
Bên chiếc hồ phía sau lưng trường:
-Chúng ta tụ tập như thế này liệu nhóm của Hạo Thiên có sớm tìm ra không nhỉ?_Tiểu Đan hỏi
-Cậu không nghe người ta nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?_Tiểu Phong vừa nghịch nước ở dưới hồ vừa nói
-Có nghe.Haiz, đói bụng quá đi!_Tiểu Đan xoa bụng nói
-Trông cậu giống bà bầu lắm lắm đó Tiểu Đan_Tiểu Vy lém lĩnh nói
-Cậu muốn chết à.Trông tớ thế này mà gọi là bà bầu à?Lại còn kêu tớ giống bà bầu nữa chứ_Tiểu Đan trừng mắt nhìn Tiểu Vy cảnh cáo
-Thì giống thật mà!_Tiểu Vy giả bộ ngây thơ
-Yahhhhhhhhhhhh_Tiểu Đan hét lên
-Nhỏ tiếng thôi.Tiếng hét của cậu đến thiên lôi cũng nghe thấy đấy.Cậu không sợ bị phát hiện à?_Tiểu Phong nhíu mày
-Gì chứ.Tớ hét có to làm lắm đâu?_Tiểu Đan xị mắt nói
-Ừ, không to.Quá to luôn ấy chứ.Lần sau cậu mà có ý định hét thì làm ơn vặn volume nhỏ lại.Không thì chim bây ở trên kia cũng phải giật mình mà rơi xuống đó!_Tiểu Phong cười tinh nghịch trêu bạn
-Cậu..cậu..ôi trời ơi!Huyết áp của tớ!_Tiểu Phong đưa tay đấm đấm nhẹ trán của mình
-Thôi nào! Các cậu không thấy là ngôi mãi như thế này chán lắm à?Chơi gì đó đi_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Chơi gì bây giờ?_Tiểu Phong hỏi
-Để suy nghĩ đã_Tiểu Tuyết đáp rồi ngôi xuống chiếc ghế đá đặt ở gần chiếc hồ ngẫm nghĩ
-Trốn gần chiếc hồ thì biết chơi cái gì cơ chứ?_Tiểu Vy nói
-Ừ!Thật bất tiện biết bao.Chơi cái gì cũng không an toàn.Vì vậy mới nói, người mà không biết…..aaaaaaaaaaaa_Tiểu Phong định nói gì đó thì
Tõm!_Người cô rơi thảng xuống cái hồ vì vô ý nên bị trượt chân
-Tiểu Phong!Tiểu Phong.Cậu không sao chứ?_Tiểu Vy hốt hoảng hét lên
-Cứ..ặc..cứu..ặc..tớ
-Làm sao bây giờ. Chúng ta…làm sao đây?_Tiểu Đan lo lắng
-Làm gì bây giờ…_Tiểu Tuyết cũng rơi vào tình trạng lo lắng tột cùng
-Đúng rồi!Tiểu Đan,Tiểu Vy hai cậu có số của Thiên lâm và Anh Khang phải không?Gọi cho họ nhanh đi rồi nhanh chóng đi tìm người cứu giúp.Còn tớ chờ ở đây tiếp tục nghĩ cách_Tiểu Tuyết nới như hét lên
-Ờ..được rồi.Bọn tớ đi đây._Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh rồi nhanh chóng chạy đi làm việc của mình
-Sao lâu thế nhỉ?Sao họ vẫn chưa quay lại nhỉ?_Tiểu Tuyết lo lắng sau 3 phút chờ đợi
-Không được, mình phải lao xuống thôi.Nhưng…mặc kệ_nói rồi cô lao nhanh xuống hồ, tiến lại chỗ Tiểu Phong đang chới với.
Trên sân trường Royal:
-Nhanh lên nào.Không bạn em nguy mất!_Tiểu Vy sốt ruột
-Lối này_Tiểu Đan cũng nóng lòng
-Bạn em không biết bơi à?_Anh Khang vừa chạy theo Tiểu Vy vừa hỏi
-Không.Cậu ấy không biết bơi_Gia Kiệt vội vã
-Sao cậu biết vậy?_Thiên Lâm hỏi
-Mình sẽ nói sau.Dẫn đường nhanh lên nào!_Gia Kiệt càng sốt ruột hơn.Cậu có cảm giác rất lạ.Cậu cảm giác mình có thể mất đi Tiểu Phong mãi mãi.Nhưng điều khiến cậu không hiểu là tại sao cậu lại có cảm giác như vậy.Hay là cậu thật sự xem Tiểu Phong là bạn.Có lẽ vậy!_Gia Kiệt tự trả lời chính bản thân mình.
-Kia rồi!_Tiểu Vy hét lên rồi chạy ngay đến mặt hồ.Cô càng hoảng hốt hơn khi thấy Tiểu Tuyết cũng ở dưới đó, tay cô chới với rồi chòm xuống dưới mặt hồ
-Làm ơn.Cứu họ nhanh lên!_Tiểu Vy và Tiểu Đan cầu khẩn, nước mắt của hai người bắt đầu lăn nhẹ trên má
Gia Kiệt và Hạo Thiên nhanh chóng lao xuống cứu Tiểu Phong và Tiểu Tuyết.Khi họ với được hai người:
“Không…không thể nào..”_Gia Kiệt sừng sờ
Hạo Thiên cũng ngạc nhiên không kém nhưng rất nhanh cậu hiểu được tình cảnh bây giờ, cậu lay tay Gia Kiệt rồi ra hiệu cho bạn mình đưa Tiểu Phong lên bờ.Hai người đưa Tiểu Phong và Tiểu Tuyết lên đến bờ, nhẹ đặt họ xuống:
-Tiểu Phong ,Tiểu Tuyết,hai cậu không sao chứ!_Tiểu Vy và Tiểu Đan xúm lại lay mạnh hai người
-Làm ơn, mở mắt ra nhìn tớ nào!_Tiểu Vy lay mạnh bạn hơn
-Đừng làm chúng tớ sợ mà.Tỉnh lại đi_Tiểu Đan gào lên
-Đưa Tiểu Phong và Hàn Phong về phòng Vip đi đã_Gia Kiệt lên tiếng, cậu ra dấu cho Hạo Thiên rồi tiến đến nhấc bỗng Tiểu Phong đi
1h sau:
-Ư…_Tiểu Phong từ từ mở mắt
-Hắt xì
-Tiểu Phong, Tiểu Tuyết, hai cậu tỉnh rồi à_Tiểu Đan mừng rỡ
-Các cậu làm bọn tớ lo quá_Tiểu Vy cũng vui mừng không kém
-Khóc đấy à?_Tiểu Tuyết hỏi
-Không, làm gì có_Tiểu Đan xua tay
-Còn không nữa à.Nước mắt còn đọng lại kìa!_Tiểu Phong cười nhìn bạn
-Không có thật mà!_Tiểu Đan lắc đầu
-Xin lỗi!_Tiểu Tuyết lặng lên tiếng
-Gì cơ?_Tiểu Vy hỏi
-Vì đã làm cho các cậu lo lắng_Tiểu Phong nhẹ đáp
-Không sao,nhưng lần sau nhớ cẩn thận nha!_Tiểu Vy và Tiểu Đan mỉm cười
-Ừ!Hắt xì…hắt…xì..
-Hai cậu cảm rồi kìa!_Tiểu Đan cười
-Ừ!Cảm rồi!Mấy giờ rồi nhỉ?_Tiểu Tuyết hỏi
-12h_Tiểu Vy trả lời
-Thế chuẩn bị bữa trưa chưa?_Tiểu Phong hỏi
-Chưa?Bụng đang biểu tình đây nè!_Mặt Vy Vy xị xuống
-Vậy mấy tên đó không biết nấu à?_Tiểu Tuyết hỏi
-Không_Tiểu Đan lắc đầu đáp
-Haiz!Xem ra bọn mình mà không ra tay thì tất cả phải đến nhà hàng hoặc các quán vỉa hè xơi cơm rồi_Tiểu Tuyết lắc đầu nhìn Tiểu Phong
-Chắc rồi.Thôi thay quần áo nhanh rồi bắt tay vào việc ngay thôi nào?_Tiểu Phong trả lời
-Khoan.Mấy tên đó biết hết rồi à?_Tiểu Tuyết hỏi
-Biết gì cơ?_Vy Vy nhíu mày
-Bộ dạng này_Tiểu Tuyết chỉ vào chính mình nói.Hiện tại cô và Tiểu Phong đang trong tình trạng là con gái chỉ trừ bộ đồ đang mặc trên người là của con trai
-Ừ_Tiểu Đan và Tiểu Vy gật đầu
-Whattttttttttttttttttttttttttttttt?_Tiểu Phong hét lên
-What gì mà what?Lúc các cậu rồi xuống nước, chiếc mũ trên đầu các cậu hình như bị roi ra và tóc cũng bung ra luôn nên…._Tiểu Đan lắc đầu
-Hu hu làm sao bây giờ?_Tiểu Phong gào lên vẻ đau khổ
-Thì trở lại hình thù con gái mà đi học chứ sao nữa.Mà các cậu không thấy kì à? Ai vào lớp cũng bỏ mũ ra ,riêng các cậu thì cứ đội lì cái mũ lưỡi trai của tụi con trai.Đã vậy lại còn xin cô cho đội thế luôn với cái lí do làcó chút vấn đề về đầu tóc, cô bảo không sao mà vẫn cứ…Hết nói nỗi_Tiểu Vy lắc đầu ngán ngẫm
-Kệ bọn tớ á?_Tieur Phong khẽ gắt
-Ừ kệ cậu._Tiểu Vy liếc xéo bạn trả lời
-Thôi nào.Kệ, đến đâu thì đến.Các cậu mà còn đứng đó cãi vã nữa thì không khéo Tiểu Đan lăn đùng ra xỉu vì đói bụng đấy_Tiểu Tuyết nhắc nhở
-Đúng là nói đến tâm lí thì cậu là nhất đó Tiểu Tuyết!_Tiểu Đan hớn hở
Tiểu Tuyết nhẹ cười rồi nhanh nhẹn kéo Tiểu Phong bước ra ngoài
|