Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
|
|
Chương 95. Trở lại với cuộc thi, không khí đã nóng lên từng giây. 3 cặp đôi, 6 người, tất cả bọn họ đang chờ đợi một màn thi gây cấn, nghẹt thở và ngang tài ngang sức. để mở màn cho phần thi chính thức của giải thưởng “King and Queen”, 3 cặp đôi sẽ thể hiện phần thi tài năng. Sau khi bốc thăm để lấy số thứ tự thì cặp đôi mở màn là Bảo Khánh và Diệu Anh, sau đó lần lượt là Quang Sơn và Hà My, Khải Hoàng và Nguyệt Cầm. Sân khấu rất nhanh được chuẩn bị tươm tất và nhường lại cho “nhân vật chính”. Bảo Khánh và Diệu Anh nắm tay nhau bước lên phía trước. Phần thi tài năng mà cả hai đã cùng nhau thảo luận là ảo thuật. Bảo Khánh đi hướng lại một vị nữ giám khảo, miệng nở một nụ cười thật đẹp, nói: - A! Trên tóc cô có cài một thứ đặc biệt nha! Bảo Khánh vờ đưa tay lên tóc vị nữ giám khảo, giống như gỡ một chiếc kẹp nhỏ rồi nhẹ nhàng trở tay một cái, nhánh hoa hồng vàng liền hiện ra. Vị nữ giám khảo ngạc nhiên mở to mắt nhìn nhánh hoa hồng vàng đang được đưa tới trước mặt mình rồi lại nhìn Bảo Khánh đang cười rạng rỡ kia, rất vui vẻ nhận rồi gật đầu tỏ ý hài lòng. Diệu Anh đứng bên cạnh Bảo Khánh nhẹ nhàng rút ra một tờ khăn lụa mỏng, gấp thành hình dáng một bông hoa rồi đưa cho Bảo Khánh. Cậu nhận lấy rồi đi đến trước mặt vị nữ giám khảo thứ hai, nói: - Em cũng xin được tặng cô một bông hồng! – Bảo Khánh đặt tay cao hơn bông hồng bằng khăn lụa rồi nhẹ nhàng vuốt một cái, nhánh hoa hồng vàng thứ hai xuất hiện. Vị nữ giám khảo này chỉ gật đầu một cái nhưng không nhận cành hoa, nói: - Cô muốn xem hai em bức phá! Diệu Anh nhìn sang Bảo Khánh, sau khi thấy anh gật đầu một cái liền tiến lên, nói với 3 giám khảo: - Em xin phép! Nói rồi, cô cầm 2 bình có cắm hoa thủy tiên vàng lên trên bán của ban giám khảo và đặt vào chiếc bàn đang kê giữa sân khấu. đi đến chỗ MC mượn micoro, Diệu Anh hướng về phía những học sinh bên dưới, nói: - Có thể phiền một bạn lên để làm kiểm chứng không ạ? Vừa dứt lời thì lời bàn tán bắt đầu dấy lên. Nhưng rất nhanh sau đó liền có một nam sinh bước lên. Cậu ta đi đến chỗ Diệu Anh đang đứng rồi mỉm cười. - Có thể xưng hô như thế nào? - Gọi tên đi! Tớ là Hải! – Nam sinh trả lời. - Hải sao? được! Phiền Hải giúp tớ cầm 2 bình hoa này lên đi! – Diệu Anh bỏ micoro xuống rồi cầm lấy tấm vải xanh bên cạnh trong khi Hải cũng cầm bình hoa lên. - Ok! Bây giờ tớ sẽ dùng vải che hướng bên các vị giám khảo và học sinh để họ không nhìn thấy, cả tớ hay Bảo Khánh cũng không thấy, trừ Hải ra. Và Hải nhớ một điều là, dù có nhìn thấy gì cũng không được nói ra, giữ im lặng và bình tĩnh tuyệt đối nha! – Diệu Anh đưa miếng vải che 2 bình hoa như vừa nói rồi cười với Hải. - Ok! – Hải trả lời chắc nịch rồi nhìn vào 2 bình hoa sau tấm vải. - Nhất định phải im lặng! Nào! 3… 2… 1… Vụt! Sau ba tiếng đếm, Diệu Anh kéo miếng vải ra, và… hoa thủy tiên đã biến mất, thay vào đó là hoa hồng trắng. Tất cả mọi người, ngay cả ban giám khảo cũng vỗ tay vang dội. Duy chỉ có anh chàng tên Hải là hai mắt mở to. Thật không tin vào những gì vừa diễn ra. Có một… Nhưng dù gì cũng chỉ là ảo thuật, tốt nhất là tin vào kỉ xảo! - Cảm ơn Hải! – Diệu Anh không hề nhạc nhiên trước thái độ của Hải, chỉ tiến lên một bước nhận lấy 2 bình hoa và nói tiếng cảm ơn. - à… Không có chi! Không có chi! – Hải rối rít trả lời, nói xong liền vội vã bước xuống dưới. Diệu Anh đi đến nắm tay Bảo Khánh rồi cả hai tiến lên cúi chào mọi người rồi cùng đi vào trong, trả sân khấu lại cho Quang Sơn và Hà My. Quang Sơn và Hà My thực hiện một màn khiêu vũ Hoàng gia với những động tác đôi khi nhịp nhàng, đôi khi lại điêu luyện như những vũ công chuyên nghiệp. đối với phần thi của Quang Sơn và Hà My thì ban giám khảo cũng rất hài lòng. Rất khéo léo phối hợp với nhau. Phần thi tài năng của Quang Sơn và Hà My kết thúc thì cặp cuối cùng chính là Khải Hoàng và Nguyệt Cầm. Khải Hoàng và Nguyệt Cầm chọn một sự bức phá vô cùng táo bạo khi cả hai chọn song tấu đàn tranh và guitar điện. Người gảy đàn tranh là Nguyệt Cầm, chơi guitar điện là Khải Hoàng. Không biết bài song tấu của cả hai đã tập luyện bao lâu rồi, chỉ thấy nó cũng giống như quần áo mà cả hai đang mặc trên người, ăn ý đến kỳ lạ. Cũng như 2 cặp kia, Khải Hoàng và Nguyệt Cầm vô cùng thuận lợi hoàn thành phần thi. Trong khi chờ đợi điểm số phần này từ ban giám khảo, cả 3 đều cùng có mặt trong “hậu trường” phía sau sân khấu, ngồi quây quần bên một chiếc bàn với bữa ăn nhẹ gồm bánh ngọt, trái cây, nước trái cây và rượu vang. Không khí trầm mặc được suy trì từ khi 6 người ngồi vào bàn, cho đến khi một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt vang lên: - Làm phiền mọi người rồi! – Nam Phong đẩy cách cửa thông với sân ngoài, mở lối cho Yến Nguyên bước vào trong. Tất cả mọi người đưa ánh nhìn kinh ngạc về phía bọn họ, và người ngạc nhiên nhất là Khải Hoàng. Nam Phong và Yến Nguyên lại rất tự nhiên xuất hiện với một bộ quần áo đôi đơn giản như thế này, quả thật khiến người ta bất ngờ. ánh mắt của Nguyệt Cầm và Hà My, theo trực giác của phái nữ mà nhìn chằm chằm vào Yến Nguyên. Chân mày chữ tú giống như được tỉa tỉ mỉ từng sợi, mũi cao, đôi môi có thoa một chút son màu anh đào, có thể nói là đẹp đến sắc sảo. đặc biệt là đôi mắt màu tro đó, bình thường rất lạnh, nhưng bây giờ lại khiến cho người ta có cảm giác rất nhẹ nhàng, một sự nhẹ nhàng đi kèm với vẻ lạnh nhạt, tạo thành sự đối lập hoàn mỹ. ánh mắt của Khải Hoàng cũng rất không kiêng kị nhìn chòng chọc vào Nam Phong. Bọn họ ăn mặc như thế là biểu thị cho cái gì? Yêu nhau sao? Nực cười! Anh không thể nhìn vừa mắt việc này. Khải Hoàng anh đã từng nói phải để cho Yến Nguyên mất hết sĩ diện vì tính kiêu ngạo của cô ấy, nhưng anh không cho phép cô ấy là của người khác. - Hai người đi đâu? Sao bây giờ mới xuất hiện? – ánh mắt Diệu Anh quét một lượt qua gương mặt sa sầm của Khải Hoàng nhưng lại rất cố ý nói. - Ngắm sao! – Yến Nguyên hơi cười, đi đến cạnh Diệu Anh, trực tiếp làm ngơ với những người có mặt ở đó. - Hay nha! Ngắm sao? – Bảo Khánh có ý trêu Nam Phong nên thúc nhẹ anh một cái. - Nếu được thì hai người có thể thử một chút! – Nam Phong thản nhiên trả lời, giống như chuyện ngắm sao là chuyện mà anh và Yến Nguyên làm hàng ngày, bình thường như thói quen. - Hai em ngồi đi! – Nguyệt Cầm là người đầu tiên lên tiếng trong số 4 người kia. Cô có ý chỉ vào hai chiếc ghế trống bên cạnh, Nam Phong gật đầu một cái, kéo ghế đưa cho Yến Nguyên, sau đó anh cũng ngồi. - Nhất định sẽ thắng! – Yến Nguyên cười cười nhìn Diệu Anh, thái độ rất vui vẻ. - Cậu tin tưởng tớ như thế? – Diệu Anh cũng cười. - ừ! - ưm… Còn chưa nói trước á! – Diệu Anh hơi nghiêng đầu nhìn về Bảo Khánh. - Cậu nhìn tớ làm gì? Chẳng phải… - Bảo Khánh nhướng mày, có ý bỏ nữa câu nói. - Hihi. Không phiền mọi người nữa, đi trước! – Yến Nguyên chủ yếu là đến nói với Diệu Anh vài câu, không ngờ lại gặp nhiều người như thế nên không muốn nán lại. - Cũng được! Bái bái! – Diệu Anh hướng Yến Nguyên và Nam Phong nói. - Bái bai! – Bảo Khánh. - Tạm biệt! – Nam Phong dứt lời, tiếp theo là tiếng đóng cửa khô khan truyền vào lỗ tai. 4 người ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn nhau. Thái độ của hai người kia là thế nào? Trực tiếp làm ngơ hay không xem ra gì? Quả thật rất kiêu ngạo. Lời đồn cũng rất đúng, 2 người kia là hạng người coi trời bằng vun. - Xem thái độ của mọi, hình như là bất mãn hai người bọn họ? – Bảo Khánh rất không kiêng dè nói. Mấy ánh mắt đó là soi mói, còn có ghen ghét. - Haha! Anh nói gì vậy? Sao lại bất mãn nha? – Hà My cười gượng cạo, hướng về phía Bảo Khánh và Diệu Anh lên tiếng. - Trong lòng ắc hẳn cũng biết mà cô bé! – Diệu Anh bình thản nói, nhưng lại giống như đang chọc tức ai kia. - Chị… - Xin mời 3 cặp thí sinh của vòng thi “King and Queen” bước lên sân khấu để nhận kết quả đợt 1. Xin nhắc lại! Mời… Hà My bị Diệu Anh nói trúng, định phản bác lại nhưng từ phía sân khấu liền truyền đến tiếng thông báo kết quả sơ khảo đợt một.
|
Nhìn Hà My giống như bị chọc cho giận, Quang Sơn liền khều khều khủy tay của nhỏ, ý bảo “ Bỏ đi!”. Hà My bị Quang Sơn nhắc nhở liền trừng mắt với cậu một cái, sau đó rất không khách khí bước ra ngoài. “ Grừ! Trơ tráo! Cô ta thì hơn ai?” – Trong lòng Hà My thầm nghĩ. - Cùng nhau đi! – Nguyệt Cầm vẫn quan sát những gì vừa diễn ra, sau đó liền khoác lấy cánh tay Khải Hoàng, hướng Bảo Khánh và Diệu Anh, nói. - được thôi! – Diệu Anh hơi tỏ ý cười, sau đó cũng bước ra. 3 cặp đôi bước lên sân khấu thì tiếng vô tay liền truyển tới. 6 người đứng ở phần đầu của sân khấu, tươi cười nhìn xuống các học sinh bên dưới. Bên dưới thậm chí đôi lúc còn truyền đến tiếng huýt sáo cổ vũ. 2 MC cầm kết quả đứng phía sau. Bắt đầu công bố. - Trước khi đến với phần ứng xử để cho điểm trực tiếp từ ban giám khảo dành cho 2 cặp đôi đi tiếp, chúng tôi xin được công bố kết quả bỏ phiếu của học sinh toàn trường cho 3 cặp đôi là đại diện các khối. Người có số phiếu ít nhất sẽ dừng lại tại đây, nhường lại sân khấu cho 2 cặp đôi có số phiếu cao hơn đi vào vòng cuối. – Nữ MC nói. - Và kết quả với tỉ lệ phần trăm là như sau. Người có số phiếu thấp nhất, có tỉ lệ phần trăm nhỏ nhất của năm nay… Xin mời… đại diện cho khối…12 – Khải Hoàng và Nguyệt Cầm: 24,5%. Chia buồn cùng hai bạn. Kết quả được công bố ra, sắc mặt Khải Hoàng và Nguyệt Cầm trở nên sa sầm như vũ bão. Tại sao lại có thể như thế? Không lẽ công sức họ bỏ ra chỉ là công cóc? đáng chết! đáng chết! Người tiếp theo trở nên ngạc nhiên là Diệu Anh và Bảo Khánh. Tình hình như thế, rõ ràng người dành chiến thắng và đi tiếp vào vòng trong phải là Khải Hoàng và Nguyệt Cầm mới đúng, nhưng bây giờ… Cả hai đưa mắt nhìn nhau, sau đó quét một vòng qua Khải Hoàng và Nguyệt Cầm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía Quang Sơn và Hà My. A! Ra là thế! Giở trò mèo thôi! - Khải Hoàng và Nguyệt Cầm là người dừng lại ở kết quả đợt 1. Tuy nhiên tôi hy vọng hai bạn đừng thất vọng. Hai bạn cũng đã thể hiện hết tài năng và các bạn đã tỏa sáng. – Nữ MC. - Mời hai bạn trở lại hàng ghế khán giả, xin mời! – Nam MC. Khải Hoàng và Nguyệt Cầm nhìn nhau, sau đó gương mặt nở một nụ cười hết sức khó coi, hướng khán giả và ban giám khảo gật đầu chào rồi đi xuống. Không khí ở sân khấu cũng bắt đầu nóng lên. - Và chúc mừng 4 người – 2 cặp đôi còn lại. Bảo Khánh và Diệu Anh: 42,5% số phiếu. Quang Sơn và Hà My:33% số phiếu. 4 bạn chính là người đi tiếp. Nam MC dứt lời, bên dưới cũng truyền tới tiếng vỗ tay. Bảo Khánh và Diệu Anh nhìn nhau, đôi mắt lóe lên một tia thích thú. đối thủ chơi bẩn, không có gì hay ho. Nhưng mà bẩn tới mức không có lấy một biểu hiện nhỏ nào, da mặt thật sự rất dày, hạng người này quả thật rất thú vị, khiến cả hai cảm thấy hiếu chiến mà! âm thanh của tiếng vỗ tay vơi đi cũng là lúc 4 người tiếng về phía ban giám khảo để bắt đầu cho phần thi ứng xử và cho điểm trực tiếp. Theo thông lệ thì Bảo Khánh và Diệu Anh sẽ ứng xử trước, vì Quang Sơn và Hà My là lớp dưới, có thể học hỏi kinh nghiệm một chút và để bình tĩnh hơn. ánh mắt của 3 vị giám khảo dò xét nhìn về hướng Bảo Khánh và Diệu Anh. đây là một loại đánh đòn tâm lí để thử sức cả hai. Tuy Bảo Khánh và Diệu Anh chỉ là học sinh nhưng gia thế cùng tiếng tăm là không hề nhỏ, thực lực mà họ nghe mọi người đồn đại về cả hai cũng vô cùng lớn. Nhưng cho dù thế nào thì cũng không thể phớt lờ được. “ King and Queen” nhất định phải hoàn mỹ 90% về mặt học thức, ngoại hình cũng như tâm lí. Bảo Khánh và Diệu Anh vô cùng bình tĩnh đứng trước mặt 3 vị giám khảo. ánh mắt họ không một gợn sóng, hiện lên sự bình thản giống như mặt hồ lặng gió, đồng thời cũng như đang đánh đòn tâm lí ngược lại ban giám khảo. - Thái độ của hai em rất tốt! – Tầm một phút trôi qua, vị nam giám khảo không tự chủ được mà bật lên lời khen. Khá lắm! Rất cứng cỏi! - Cảm ơn thầy đã quá khen! – Bảo Khánh lễ độ cười một cái. - Câu hỏi dành cho hai em đây. Nếu như “King and Queen” đêm nay là hai em, hai em sẽ nói gì với chúng tôi? – Ngay khi nụ cười của Bảo Khánh vụt tắt, vị nữ giám khảo bên cạnh liền hỏi. Bảo Khánh và Diệu Anh nhìn nhau, khéo léo mỉm cười một cái. Diệu Anh nhận mocoro từ trong tay Bảo Khánh, đáp: - Xin cho phép em ngạo mạn. Thử hỏi, cuộc thi là công bằng thì chẳng lẽ em sẽ cảm ơn ban giám khảo đã cho chúng em thắng cuộc sao? – Diệu Anh nửa kiêu ngạo nửa phải phép, vừa ý trả lời, kèm theo đó, nụ cười trên mặt cô ôn hòa đến rạng rỡ. Bên dưới, học sinh rơi vào trầm mặt, mà Nam Phong và Yến Nguyên đứng ở hành lang của một dãy phòng học bên cạnh nhoẻn miệng cười. Miệng lưỡi của Diệu Anh, phải gọi là sắc bén quá mức hay là thông minh tới độ khiến người ta nghĩ rằng cô rất đơn thuần khi vẽ lên mặt nụ cười thuần khiết như thế? Vừa khéo, Diệu Anh thể hiện được cả hai! Quang Sơn cùng Hà My đứng một bên, cười rất nham hiểm nhìn Diệu Anh. Diễn trò sao? Cái gì mà xin cho phép em ngạo mạn? Xất xượt, chính là xất xượt! để xem cô diễn ra làm sao?! ánh mắt của ban giám khảo hơi híp lại, vừa lúc Quang Sơn và Hà My nhìn thấy, lại tưởng 3 vị giám khảo đang tức giận, trong lòng càng thêm hả hê. Nhưng… tiết thay. ánh mắt đó chính là xẹt qua tia tán thưởng. đầu óc nhanh nhẹn, miệng lưỡi cứng cáp, đây chính là yêu cầu của ứng cử viên tham gia hùng biện. Một khi bị người khác đưa vào thế bí nhưng vật có thể phản công, lật ngược tình thế. 3 giám khảo khẽ gật đầu một cái, tầm mắt dời về phía Bảo Khánh. Một vị trong số đó lại hỏi: - Em có cho rằng câu trả lời vừa rồi là không phải phép? Bảo Khánh cười như không cười, nhận micoro, trả lời: - Diệu Anh đã nói, cậu ấy xin được ngạo mạn, mà chính ba vị đây, cũng không có ý phản đối. Hơn nữa, khi bọn em đi thi hùng biện thì cũng phải dùng khả năng sắc bén như vậy mà! – Một câu trả lời cũng nói lên hết ý tứ: đêm nay người thắng chắc chắn là bọn họ. - Em phản đối ạ! – Chưa dơi phản ứng tiếp theo của ban giam khảo hay học sinh, người có ý kiến đầu tiên lại là Quân Sơn, cả Hà My đứng cạnh cũng khó hiểu nhìn cậu. - đại diện nam khối 10, em có ý kiến gì? – Một trong 3 vị giám khảo nhíu mày hỏi Quang Sơn. - Em phản đối câu trả lời của Bảo Khánh. Anh ấy trả lời như thế thì chẳng khác nào uy hiến bọn em, chính là hâm dọa. - Bảo Khánh, chúng tôi cho em quyền bào chữa! – Một vị giám khảo nhìn về Bảo Khánh rồi nói. ( Ken: Nghe có mùi của tòa án đâu đây… *hỉnh mũi*hít*) Giống như là biết trước sẽ có người phản ứng trước câu trả lời của mình, Bảo Khánh lịch sự đáp: - Uy hiếp sao? Nhưng uy hiếp cái gì? - Chính là nói, người thắng đêm nay không ai khác là hai anh chị! – Lần này là Hà My. - Vậy sao? Nhưng tôi đây nhớ rõ, hàng năm học sinh vẫn thi hùng biện, đâu nhất thiết phải là “King and Queen”. Hay là, hai em nghĩ chúng tôi sẽ thua? Hoặc cũng có thể hai em đã biết trước gì chăng? Lời nói sắc bén của Bảo Khánh đánh thẳng vào mặt trận tâm lí của Quang Sơn và Hà My. Kết quả vòng cuối thì cả hai chưa biết, nhưng trước khi loại Khải Hoàng và Nguyệt Cầm thì số phiếu của học sinh họ đã biết. Giống như bị giật mình, cũng đồng thời là ám ảnh, Quang Sơn và Hà My rùng mình một cái, sau đó đành im bặt mà thầm đoán ra Bảo Khánh và Diệu Anh đã biết được gì. - Hai em còn ý kiến gì không? – Vị giám khảo khác lại nói. - à… Dạ không? – Quang Sơn hơi thấp giọng đáp. - được rồi! Phần trả lời của cả hai rất tốt. Cả 3 người chúng tôi đặc biệt hài lòng. Rất nhanh trí, không hề mất bình tĩnh, lời lẽ không dư thừa, vô cùng sắc bén.Thang điểm là 100 điểm. Hai em đạt 99,0 điểm. Chúc mừng hai em! – Một vị giám khảo ôn tồn hướng về phía Bảo Khánh và Diệu Anh, nói. Nụ cười trên gương mặt đẹp như khắc của cả hai được kéo ra, cười vô cùng chân thành. Bên dưới tiếng vỗ tay cũng liền truyền tới. Ngay khi cả hai trả lời xong thì học sinh cũng bắt đầu bỏ phiếu, hiện giờ ban đại diện dang kiểm phiếu. đợi Quang Sơn và Hà My hoàn thành thì kết quả của học sinh rất nhanh sẽ được công bố. Bảo Khánh và Diệu Anh cúi người chào ban giám khảo, sau đó lui về sau vài bước, nhường lại vị trí cho Quang Sơn và Hà My. Trước khi tiến lên trước chỗ ban giám khảo, Quang Sơn và Hà My giảo hoạt liết Bảo Khánh và Diệu Anh , sau đó rất nhanh che giấu vẻ mặt đó đi. Bảo Khánh và Diệu Anh nhết môi cười nhìn hành động đó. Mà cười ở đây chính là cười nhạo bán. Hai người đó, có thể liệt vào hàng “đồ rẻ tiền”. Nhưng đừng trách họ quá kiêu ngạo, hãy trách vì họ có đủ điều kiện để làm việc đó. ( Ken: *ói cầu vòng* *ôm tim* Em cũng muốn kiêu ngạo… *Ngước nhìn anh chị*) Quang Sơn và Hà My có một chút lo lắng khi bước đến trước mặt ban giám khảo, đúng hơn là không dám nhìn thẳng vào mắt họ. Có lẽ là sợ chăng? 3 vị ban giám khảo quan sát biểu hiện của cả hai, có một chút không hài lòng. Không tự tin với bản thân mình như vậy? - được rồi! Câu hỏi của hai em. Nếu như tình thế hiện giờ bắt buộc hai em, một là hai em cùng cặp đôi đại diện khối 11 hòa nhau, hai là đại diện khối 11 sẽ thắng, hai em sẽ chọn phương án nào? Nghe câu trả lời của ban giám khảo, Quang Sơn và Hà My sững sờ. đây chính là hỏi ép. Nhưng cũng phải, có lợi thế là ứng xử sau nên câu hỏi có phần khó. Tiết thay, người nghĩ được như thế chỉ có Quang Sơn, Hà My thì hoàn toàn ngược lại. Cần micoro lên, Hà My hơi nóng vội, nói: - Em xin được phép chọn phương án một, hòa nhau! Bên dưới, các học sinh liền “ồ!” một tiếng rõ to. Chọn như thế cũng có cơ sở còn gì?! Ai lại đi chịu thua thiệt. Nhưng mà đó không phải là tiêu chí chấm điểm của ban giám khảo. Họ hỏi tiếp: - Vì sao không phải là nhường phần thắng? Hai em không nghĩ rằng đã là anh chị, lại còn đại diện cho cả khối thi phần “King and Queen” thì không phải rất tài giỏi sao? Lúc này đến lượt Quang Sơn: - Nếu nói như vậy thì càng nên hòa nhau. đã là anh chị, em nghĩ chịu thiệt thòi một chút, vì đàn em cũng được chứ ạ?! – Quang Sơn ích kỉ nói, nhưng nói rồi lại cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác hối hận. Cậu nhìn biểu hiện hơi nhăn mày của ban giám khảo, rõ ràng là không hài lòng. Hà My cũng nhìn thấy ban giám khảo không vui là mấy, bèn kéo kéo ống tay áo của Quang Sơn, ý nói “ Không ổn rồi!”. Tầm mắt Quang Sơn cũng tối lại, ý nói “ Im lặng!”, khiến cho Hà My đành ngậm miệng. - Phải nói là thông minh tới ngu ngốc hay vốn dĩ là ngu ngốc thật sự đây?! – Diệu Anh nhìn một màn như thế, có ý nói nhỏ bên tai Bảo Khánh. - Cái thứ hai! – Bảo Khánh cười cười dáp nhỏ lại, biểu hiện muốn bảo cô tiếp tục coi hai người kia như thế nào. Quang Sơn và Hà My đang căn thẳng không thôi thì vừa lúc kết quả của ban giám khảo được đưa ra. Một vị cầm micoro, nói: - Chúng tôi khá ấn tượng với phần trả lời của hai em. Rất ổn, có lập trường cùng mục tiêu rõ ràng! Nhưng đồng thời hai em lại thể hiện mình là con người ích kỉ, không nghĩ cho mọi người xung quanh, khiến chúng tôi hơi thất vọng. Thang điểm vẫn là 100 điểm, hai em đạt 85,5 điểm. Chúc mừng hai em. đoàng một cái, con số 85,5 như là một tiếng sét, đánh trúng đầu của Quang Sơn và Hà My. Cả hai như không tin vào tai mình, cư nhiên lại nóng vội để lộ như thế. Coi như mất 50% cơ hội chiến thắng rồi. Chỉ còn cách kì vọng vào số phiếu tín nhiệm của học sinh, giao kèo mua chuộc tù vòng loại trước vẫn còn giá trị. Quang Sơn và Hà My hoàn hồn lại, xoay người đi đến đứng cạnh Bảo Khánh và Diệu Anh, mà cả hai cũng chẳng buồn liết Quang Sơn và Hà My, vẫn tĩnh lặng đứng đó. Lúc này 2 MC từ trong đi ra, nữ cầm micoro nói: - Mời ban đại diện công bố kết quả kiểm phiếu! Vừa dứt lời, bên hông phía sân khấu liền có người đi lên, người này lại quá đỗi quen thuộc rồi: Khải Hoàng. Khải Hoàng hướng về phía ban giám khảo gật đầu chào một cái, sau đó đi lại đứng trước micoro cố định, nói: - Thay mặt cho học sinh toàn trường, thân là Hội trưởng hội học sinh, Khải Hoàng tôi xin được công bố kết quả bỏ phiếu của học sinh một cách trung thực nhất. Lần này kết quả không phải tính theo tỉ lệ phần trăm mà sẽ là số liệu thống kê chi tiết. Toàn bộ 3 khối 10, 11 và 12 có tổng cộng 1200 học sinh, trừ 4 người đang thi đấu thì còn lại 1196 học sinh, tức 1196 phiếu. Ai có số học sinh bỏ nhiều hơn sẽ là người thắng cuộc phần này. Và kết quả như sau… - Nói đến đây, Khải Hoàng hít một hơi, biểu hiện giống như không tin tưởng nổi kết quả, sau đó anh nói tiếp: - Bảo Khánh và Diệu Anh: 596 phiếu. Quang Sơn và Hà My: 597 phiếu. Phần này người thắng là Quang Sơn và Hà My. Khải Hoàng tuyên bố xong thì bên dưới liền truyền đến tiếng bàn tán không ngớt. Tính lại đi chứ. 3 khối tổng cộng 1200 học sinh, trừ 4 người đang thi thì có 1196 học sinh, nhưng tổng lại số phiếu của cả hai thì chỉ có 1193 phiếu, thiếu mất 3 phiếu. Quang Sơn và Hà My ý cười nồng đậm cùng lên mặt nhình về phía Bảo Khánh và Diệu Anh. Trong khi đó, Bảo Khánh và Diệu Anh cùng nhau nhíu đầu chân mày. Chi tiết rất rõ ràng còn gì, thiếu mất 3 phiếu. Bên này, ban giám khảo cũng không thể công bố hòa được. Trống mất 3 phiếu. Thấy mọi người yên lặng như thế Quang Sơn và Hà My cố phần muốn nổi nóng. Mau công bố là hòa nhau đi chứ, còn chờ gì nữa? Không thắng được thì họ cũng không thua dễ dàng như thế kia chứ? Nhưng mà ngay sau đó, thái độ gấp gáp của Quang Sơn và Hà My nhanh chóng sụp đổ khi từ trong đám đông có hai người đang tiến về phía sân khấu. Không ai khác chính là Nam Phong và Yến Nguyên. Khóe môi Bảo Khánh và Diệu Anh cong lên, nở một nụ cười vô cùng thách thức. Hai con người này, lại chơi trò nước đến chân mới nhảy. Nhìn Nam Phong và Yến Nguyên bước đến, trong lòng Quang Sơn và Hà My vô cùng hoảng loạn. Chắc chắn 2 trong số 3 phiếu chưa bỏ chính là bọn họ, nhìn thái độ liền biết. Bên này, Yến Nguyên rất tự nhiên khoác tay Nam Phong bước lên sân khấu. Họ đã đoán ra được cặp đôi đại diện khối 10 kia đã giở trò nên ngay sau khi Bảo Khánh và Diệu Anh ửng xử hoàn thành liền đổi thành quần áo dạ hội lúc nãy. Có thể thấy được, họ đã làm đúng. Yến Nguyên khoan thái đi đến bên cạnh Diệu Anh, cầm micoro từ tay cô, hướng bên dưới, nói: - Chắc hẳn mọi người cũng đoán được, 2 trong số 3 phiếu chưa bỏ là chúng tôi. Hiện thời đại diện khối 11 đang có 596 phiếu, cộng thêm 2 phiếu nữa thì có 598 phiếu, hơn cặp đôi khối 1 phiếu. Mọi người nói như thế có công bằng không? Mọi người bên dưới, bao gồm cả ban giám khảo đều tấm tắt. Nhưng mà không chỉ như thế. Họ còn vì gương mặt thần thánh của 2 học sinh vừa xuất hiện. Lại nhìn về phía Bảo Khánh và Diệu Anh , sau đó liết mắt phía Quang Sơn và Hà My một cái, rất chênh lệch. Mà nếu để 2 học sinh vừa xuất hiện thi đấu cùng Bảo Khánh và Diệu Anh thì quả là ghê gớm, không thể so ra ai thắng ai thua được. Quang Sơn và Hà My nghe Yến Nguyên nói thế thì nghiến răng nghiến lợi, quay sang trừng mắt với cô nhưng giống như một cách tự vệ, họ rụt cổ lại. Bởi vì ánh mắt của Yến Nguyên rất không hiền lành, có thể nói là hiếu chiến. Khải Hoàng nhìn Nam Phong và Yến Nguyên có cử chỉ như thế, trong lòng liến chùn xuống. Nhưng anh nhanh chóng nhận được sự ra hiệu của ban giám khảo nên nhanh chóng hướng về phía micoro, tuyên bố lại: - Vậy tôi xin được phép công bố lại kết quả. Cặp đôi thắng cuộc đêm nay, tức là cặp đôi giành ngôi vị “King and Queen” sẽ là đại diện khối 11, Bảo Khánh và Diệu Anh với tổng số 598 phiếu bầu của học sinh và 99,0 điểm từ ban giám khảo. Xin chúc mừng người chiến thắng. Càng về cuối câu, giọng Khải Hoàng càng cao. Vừa dứt lời, sân khấu liền sáng rực đèn, thật nhiều kim tuyến lấp lánh được thả xuống, pháo hoa giấy cũng được mọi người giật dây, tạo thành âm thanh ăn mừng vang dội. Nữ MC cầm một chiếc mâm có đựng 2 bó hoa bách hợp màu đỏ và 2 bó hoa hồng vàng đi tới trước mặt Bảo Khánh và Diệu Anh. Một vị giám khảo liền tiến tới, cầm hai bó hoa bách hợp đỏ trao vào tay Bảo Khánh và Diệu anh, sau đó cầm 2 chiếc cúp pha lê tiếp tục trao cho cả hai. Không nói cũng biết, 2 bó hoa hồng vàng kia là dành cho Quang Sơn và Hà My. Mà Nam Phong và Yến Nguyên rất nhanh sau đó đã lui ra hậu trường. Bảo Khánh thuận tay ôm lấy eo của Diệu Anh, sau đó công khai ấn xuống môi cô một nụ hôn, giống như ăn mừng chiến thắng. Thoát chốc, tiếng vỗ tay càng cuồng nhiệt, hòa cùng tiếng huýt sáo hò hét. Diệu Anh chẳng những không ngại ngùng mà cũng nhón chân lên, chụt một cái trên má Bảo Khánh rồi lại nhìn cậu cười tới rạng rỡ. Như thế gọi là hạnh phúc. Trong khi đó, ít ai phát hiện ra rằng, Phương Linh đứng từ xa nhìn cảnh tượng đó mà sắp giận tới mức cắn răng. Chờ đó, tôi nhất định sẽ lột da mặt cô, Mai Diệu Anh! 3 chữ này không đội trời chung với nhỏ. Thầm mắng trong lòng nhưng Phương Linh tạm thời chỉ có thể lánh mặt. Không khí hân hoan trên sân khấu vẫn chưa dứt khi mà MC tiếp tục công bố giải nhất của phần thi piano cùng phần thi văn nghệ. Yến Vy ngồi dưới khác đài, nước mắt giống không ngừng chảy xuống khi nghe mình là người thắng cuộc phần thi đánh đàn. 17 tuổi, cuối cùng bản thân Yến Vy cũng có thể tự phấn đấu một chuyện. Nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Yến Nguyên thì thấy cô gần đó, mỉm cười nhìn nhỏ rồi gật đầu, ý bảo Yến Vy lên sân khấu. Yến Vy đồng thời cũng gật đầu lại một cái rồi lên sân khấu nhận giải. Cũng là một bó hoa bách hợp đỏ, nhưng lần này còn thêm ca hoa lưu ly làm nền. Mà người dành giải nhất phần văn nghệ không ai khác chính là Diệu Anh. Không khí cứ như thế được duy trì, chính là một cảnh tượng vô cùng vui vẻ. Trong một đêm, nền vui đến thật nhiều. Nhưng mà… đêm vẫn còn dài… HếT CHươNG 95. Chương sau sẽ là tóm tắt phần còn lại của chính văn, ngoại truyện 1 và đôi điều về ngoại truyện 2, mong mọi người cho Ken ý kiến!
|
Chương Giới thiệu. I. Nội dung chương 96 cho đến khi chính văn kết thúc như sau: Bắt đầu từ chương 96, nội dung sẽ xoay quanh Nam Phong, Yến Nguyên, Yến Vy, gia đình của Yến Nguyên, Rick, gia đình của Thanh Thúy và nhân vật đã lâu không nhắc tới là bà Hạnh Phương. Những người nêu trên sẽ là nhân vật chính cho phần còn lại của hính văn. Chính văn kết thúc sẽ là kết mở. đồng nghĩa với việc không có kết thúc cụ thể cho Nam Phong cùng Yến Nguyên. II. Nội dung ngoại truyện 1: Qua phần ngoại truyện sẽ nói về Bảo Khánh, Diệu Anh, Phương Linh, còn có em trai Bảo Khánh: Lê Gia Bảo Minh, xen lẫn một vài tình huống có mặt Yến Nguyên và Nam Phong. Ngoại truyện này là một kết thúc đóng, tình cảm giữa Bảo Khánh và Diệu Anh sẽ có một kết thúc cụ thể. Còn diễn biến thế nào thì mời mọi người đóc đọc. Nhắn nhủ: Ken dự định ngoại truyện 1 kết thúc sẽ là ngoại truyện 2, nói về một thời gian sau. Nhưng mà mọi người yên tâm, không dài dòng đâu. Chính văn cũng không còn dài nữa, Ken cũng sẽ gói gọn ngoại truyện 1 lại vì Ken định là ngoại truyện 2 mới là ngoại truyện chính. Nhưng mà mọi người có thể cho Ken ý kiến. Nếu như mọi người không thích ngoại truyện 2 thì Ken sẽ chuyển ngoại truyện 2 thành phần 2, với tên truyện khác. Còn nếu mọi người không thích ngoại truyện 2 luôn thì Ken sẽ loại bỏ phần này. Nhưng mà Ken đã nói trước rồi, kết thúc của chính văn là nói về Nam Phong và Yến Nguyên, lại là kết mở nên có thể sẽ gây ra cho mọi người cảm giác khó chịu vì không rõ ràng. Ken mong là mọi người có thể bình luận ở dưới ý kiến của bản thân mình. Ken xin đưa ra một số giả thiết, mọi người chọn giúp Ken hoặc có thể nói ý kiến của mọi người ra để Ken cân nhắc lại. Giả thiết như sau:
Ken sẽ hoàn chính văn, hoàn ngoại truyện 1, sau đó viết liền mạch ngoại truyện 2 với một kết cục cụ thể. Ken sẽ hoàn chính văn, hoàn ngoại truyện 1 (Khi này thì không có gọi là ngoại truyện 1 nữa mà chỉ là ngoại truyện). Sau đó Ken sẽ cho ra phần II với tên gọi khác Sẽ không có ngoại truyện 2, hay còn gọi là phần II. Kết thúc chính văn vẫn là kết mở.
Ken rất tôn trọng ý kiến của mọi người. Cũng như trước đây mọi người nhận xét lỗi chính tả hay nội dung thì Ken cũng đã cố gắng giải thích và khắc phục. Lần này cũng vậy, Ken sẽ tham khảo qua ý kiến của mọi người rồi mới bắt tay thực hiện. Vì vậy Ken rất mong mọi người nói lên ý kiến của mình. Sẵn đây Ken cũng xin nói thêm là truyện “đồ Ngốc! Em chính là của anh!” sẽ không viết tiếp nữa, ngưng. Hoàn thành bộ “Tiểu Thưa Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng” xong Ken cũng sẽ nghỉ viết truyện, hủy bỏ tất cả các ý tưởng lưu trong máy. Hihi. Nhắn nhủ đến đây là kết thúc. Mong mọi người sẽ bình chọn các giả thiết đưa ra phía trên hoặc cho Ken biết ý kiến của mọi người. Rất cảm ơn mọi người nửa tháng qua đã chờ đợi, cũng rất xin lỗi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
|
Chương 96. Nắm tay nhau rời khỏi sân khấu, Nam Phong và Yến Nguyên lần nữa thay quần áo rồi đánh một vòng ra vườn sinh học của trường. Nơi này cây cối được trồng trong nhà kính, không khí lại rất dễ chịu. Lúc nãy ngắm sao, bây giờ họ muốn thong thả nói chuyện một chút. - đằng kia, nhìn đi! Nó được trồng đầu tháng trước! – Nam Phong ngồi bên cạnh Yến Nguyên trên ghế gỗ, tay trái nắm lấy tay cô, tay phải chỉ về phía một khóm hoa baby đang e ấp ở phía xa. - Nhìn nó yếu ớt quá! – Yến Nguyên cười cười đáp lại anh. Quả thật hoa baby nhìn rất mỏng manh, đúng như cái tên của nó, cần được che chở và bảo vệ. Còn bản tính của cô, vĩnh hằng cũng không được ví với loài hoa này. - Cũng đúng! Nhưng nếu cậu thích hoa hồng thì cũng đơn giản. Toàn bộ vườn hồng ở nhà tôi đều tặng cho cậu, thế nào? – Nam Phong cũng tán thưởng với câu nói của cô, nhưng lại ẩn ý nói một câu khác. - A! Nếu tôi không nhận? – Yến Nguyên vờ ngạc nhiên mà hỏi lại. - Không có gì to tát. Dù gì tôi cũng không thích hoa, vậy thì bỏ đi! - Cậu… Có cần nghiêm túc thế không hả? – Yến Nguyên phồng má đáp lại. Cái tên này, càng thấy cô im lặng thì càng lấn tới mà. - Haha… Chỉ là đùa với cậu thôi. Không cần giận! – Nam Phong thoải mái cười một tiếng. Yến Nguyên như thế này khiến Nam Phong có cảm giác muốn bảo vệ cả đời. Yến Nguyên vờ hừ lại Nam Phong một cái, nhưng trên miệng lại vẽ ra nụ cười thỏa mãng. Nhưng lúc đó trên ngón tay phải liền truyền đến một cảm giác lành lạnh khiến cô bất giác đưa mắt nhìn. Nhẫn?! đây là nhẫn. Nhưng cô không có đeo? Lại nhìn ngón tay Nam Phong. Cũng có một chiếc giống như thế, nhưng kiểu dáng của nam giới. Và cuối cùng là nhìn kẻ đầu xỏ đang giả vờ đưa mắt nhìn đi nơi khác, Yến Nguyên nói: - Nam Phong, cậu làm gì? - đeo nhẫn giúp cậu! – Nam Phong thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn chưa cố định về hướng cô. - đeo làm gì? – Cô vốn biết câu trả lời, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra hốt hoảng. - Cậu… - Nam Phong bị mất kiên nhẫn với tính đùa dai của Yến Nguyên, nhưng mà vẫn không có nổi nóng. Anh quay mặt lại nhìn cô, nhưng mà cô đang mỉm cười. - Thích không? – Biết tâm ý của Yến Nguyên, Nam Phong liền vui vẻ hỏi. - ừ, thích! Mua khi nào? – Cô tựa đầu vào vai anh, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt nhẫn có khắc một chữ P, hai bên là hai viên kim cương xanh cẩn chìm. P? P của chữ Phong trong Nam Phong đây mà. - Cũng không nhớ rõ, nhưng mà rất lâu rồi! – Anh hạnh phúc mỉm cười, ánh mắt rơi lại trên chiếc nhẫn trên tay anh. Cũng là nhẫn bạch kim, hai bên cũng là kim cương xanh cẩn chìm, nhưng là chữ N, chữ N trong tên của cô: Yến Nguyên. - Chúng ta, rồi sẽ đi đến đâu? – Yến Nguyên bất giác hỏi một câu, đầu vẫn chung thủy đặt ở vai anh. - Cậu muốn đi đến đâu thì tôi sẽ đi đến đó với cậu. Trừ khi cậu buông tay trước, bằng không tôi vĩnh viễn yêu cậu! – Nam Phong không nhanh không chậm nói ra, rất chân thành, rất thiết tha, lại giống như tình cảnh bọn họ lúc này, bình yên và hạnh phúc. - Tôi sẽ không buông tay, không bao giờ! – Cánh môi xinh đẹp của cô mấp máy, nhẹ giọng nói mấy chữ rồi lại kéo ra thành một nụ cười đầy lòng tin. […] Ngồi ở nhà kính của vườn sinh học ít lâu, Nam Phong và Yến Nguyên lại nắm tay nhau rời khỏi đó. Lúc này bên ngoài vẫn đang mở tiệc rộn rã nói cười và âm nhạc. Bọn họ lại giống nhau, không thích ồn ào nên định rời khỏi đây đi hóng mát một lúc rồi về. - đợi một chút! Cậu ra xe trước, tôi đi rửa tay rồi ra sau. – Như nhớ tới gì đó Yến Nguyên chợt dừng lại rồi nói với Nam Phong. Không hiểu sao dạo này cô bị đổ mồ hôi lòng bàn tay rất nhiều, cảm giác rất khó chịu. để Yến Nguyên rút tay nhỏ bé khỏi bàn tay mình, Nam Phong nhìn cô, nói: - Không cần, tôi đi cùng cậu cũng được mà. – Anh biết tình trạng của Yến Nguyên. Nhưng anh không hề bi quan, rất tin tưởng cô, rất lo lắng cho cô, lại quan tâm cô. Lần đó Yến Nguyên bị ngất xỉu, sau khi rời khỏi phòng cô, Nam Phong đã gặp bác sĩ. Nhưng anh không nói cho ba Yến Nguyên biết mà quyết định sẽ âm thầm chăm sóc cho cô. - Như thế mới không cần. Tôi đi một mình, cậu ra xe trước đi. - Vậy cũng được, tôi ra xe trước. đi cẩn thận. - ừ! Cô nói rồi xoay người đi, còn Nam Phong đợi cô khuất bóng thì mới bước tiếp. Trong phòng vệ sinh, Yến Nguyên mở vòi nước, tao nhã rửa tay. Cô ngẩn mặt nhìn mình trong gương. Bao lâu rồi cô không chăm chút lại mình nhỉ? Hmm… Chắc chắc là rất lâu. Tắt vòi nước, Yến Nguyên cầm lấy khăn tay dùng một lần bên cạnh xoa xoa tay, sau đó điện thoại lại “Ting!” lên một tiếng, báo hiệu có tin nhắn được gửi tới. Cầm điện thoại, cô cười cười nhìn dòng chữ của anh. “ Cậu xong chưa?” “ ừ! Ra ngay!” – Yến Nguyên nhanh gọn trả lời. “ Tôi đợi cậu!” Vừa nhận được tin nhắn hồi đáp mới của Nam Phong thì Yến Nguyên cũng đã đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cô nhìn hành lang bật đèn sáng trước mắt, sau đó lại quyết định đi đường tắt ra bãi giữ xe. Noble School rất rộng, từ nhà vệ sinh mà đi bộ ra bãi giữ xe là mất tầm 10-15h. đường tắt tuy hơi tối, nhưng rút ngắn thời gian không ít. Vậy là cô thay đổi hướng đi, rẽ qua trái vài bước, đi ngang bãi cỏ để tới bãi giữ xe cho tiện. Chung quanh đây chỉ có vài cây dương xỉ già cỗi, cộng thêm gió thổi mạnh nên khung cảnh có chút… đáng sợ. Cầm điện thoại trên tay, Yến Nguyên tiện thể xem vài tin tức trong ngày hôm nay. “ Bịch! Bịch…” Không khí đầy tiếng gió rít đột nhiên vang lên tiếng động giống như có người đang chạy rất gấp, giác quan nhạy bén của cô liền hoạt động mạnh khiến đôi chân mày chữ tú nhíu lại. Tiếng chạy này rất cẩn thận, nhưng cô nhận ra được, vì cô có tập võ, thính giác cũng đặc biệt nhạy. đừng nói là ma chứ? ý nghĩ này xuất hiện chưa được 3s liền bị Yến Nguyên bác bỏ. Cô không có tin vào tâm linh. ánh mắt màu tro của Yến Nguyên đảo một vòng chung quanh. Không có ai. Nhưng mà… “ Bịch! Bịch… âm thanh giống như có người chạy càng ngày càng gấp rút nhưng lại càng cẩn thận. Nhưng thay vì bước đi nhanh hơn thì Yến Nguyên lại dừng hẳn di chuyển, đứng lại mà quan sát. Phía sau đột ngột truyền đến một luồng không khí là thường, Yến Nguyên nhanh chóng xoay người né sang phải thì vừa lúc một thanh sắt đập bổ nhào xuống chỗ cô vừa dời đi. Chân mày càng nhíu chặt hơn, Yến Nguyên lạnh nhạt nhìn một bóng đen tiếp tục tấn công cô, nhưng hiện thời chỉ có thể tránh, người kia rất khỏe. Vừa khít, chỗ này quá vắng. Người tấn công Yến Nguyên thoạt nhìn là nam giới, chiều cao ngang tầm với cô, trên tay cầm một thanh sắt dài nửa mét, liên tiếp tấn công Yến Nguyên. Càng đập về phía trước, Yến Nguyên càng đi lui, nhưng đồng thời cũng là đi về phía bãi giữ xe. Tuy vậy, mọi chuyện không như Yến Nguyên dự đoán trước. Mắt liếc thấy đối phương đã mệt, khi này cô cũng gần kiệt sức, Yến Nguyên quyết định tung một đòn cuối. Cùng lắm là đánh cho tên kia bất tỉnh, sau đó tra xem ai bảo hắn ta tấn công cô. Nhưng khi Yến Nguyên bước một chân trái lên, phía sau liền có người dùng một thứ gì đó ẩm ướt bịt miệng cô lại. Phản ứng của Yến Nguyên rất nhanh, vòng chân phải qua giữa hai chân kẻ đang bắt lấy cô định gạt hắn ta ra. Khi đã tách ra được thì đầu cô dâng lên một trận choáng váng. Cơ thể nhỏ nhắn của Yến Nguyên chợt ảo nhão sắp ngã xuống nhưng cô đủ lí trí để quay đầu chạy. Nhưng cô nhấc chân chưa được 3s thì “Binh!” một tiếng, vai cô chợt nhói lên rồi cả cơ thể ngã khụy xuống bãi cỏ. Trước khi bất tỉnh, Yến Nguyên đã nhìn thấy Nam Phong. Cô đã quay đầu bỏ chạy, vươn tay về phía anh nhưng đã không kịp. Một trong hai người tấn công Yến Nguyên lúc nãy tiến lên xốc cô lên vai, sau đó người còn lại gật đầu với hắn một cái, tiến tới nhặt lấy chiếc di động của Yến Nguyên bên dưới bãi cỏ. Cả hai khiêng Yến Nguyên chạy ra phía sau, dùng băng keo quấn lấy tay chân, bịt miệng cô lại rồi đứng qua một bên, dùng điện thoại của cô để soạn một tin nhắn. “ Bên trái nhà vệ sinh, ra đó ngay!” Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, tới điện thoại của Yến Vy. [ Còn tiếp…]
|
Chương 97. Chiếc di động của Yến Vy để trên bàn đổ chuông. Yến Vy thì đang dứng tiếp chuyện nên không để ý. Thấy vậy, Khải Hoàng ngồi ngồi bên cạnh có ý tốt liền lên tiếng nhắc nhở: - Này, em có điện thoại! Thấy có người hướng về phía mình gọi nên Yến Vy liền quay đầu, sau đó thấy Khải Hoàng gật đầu với nhỏ. Yến Vy liền hiểu ra, sau đó hướng về mấy người bạn nói vài câu rồi đi vài bước lại chỗ Khải Hoàng. - Em có điện thoại! – Khải Hoàng lên tiếng nhắc nhở lần nữa. Cả hai cũng mới làm thân cách đây mấy mươi phút mà thôi. - à! Cảm ơn anh! – Nhỏ hướng về phía Khải Hoàng cười cười, sau đó liền cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn từ Yến Nguyên. Thấy nội dung tin nhắn có một chút kì quặc, thiếu đầu thiếu đuôi nhưng Yến Vy vẫn quyết định đi ra đó vì người nhắn là Yến Nguyên. Không biết có chuyện gì? Nhỏ liền xoay người định rời đi nhưng rất nhanh liền nhận ra chỗ đó bị mọi người đồn là có ma thì chột dạ. Không được, rất đáng sợ. ánh mắt có Yến Vy liếc một vòng nhìn mọi người xung quanh, định tìm ai đó đi cùng vì dù gì Yến Nguyên cũng không có ý định bảo một mình nhỏ đi. Khải Hoàng thấy Yến Vy như đang tìm kiếm ai đó, liền tò mò hỏi: - Em tìm ai đó? - Hả? à! Em tìm người! – Trả lời nhanh chóng, mắt cũng không ngừng ngó xung quanh, và cuối cùng ánh mắt đáp về phía Khải Hoàng. Thấy ánh mắt của nhỏ, Khải Hoàng thắc mắc lại hỏi: - Sao lại nhìn anh? - Hây?! Không biết anh có thể cùng em ra hướng nhà vệ sinh một lát được không? Em… em hơi sợ! – Nhỏ ngượng ngập nói ra, nhưng cũng không nói là mình đi làm gì, chỉ nói là đi hướng đó. - ưm… Cũng được! Anh muốn rửa mặt một cái. – Khải Hoàng nhanh chóng đưa ra quyết định. Thứ nhất là có thể giúp Yến Vy, lấy tiếng với con gái. Thứ hai là ngồi một lát anh cũng cảm thấy nhàm chán. Yến Vy liền rối rít cảm ơn, sau đó cả hai nhanh chóng rời đi. Bước chân của Yến Vy có phần vội vã vì sợ để Yến Nguyên đợi lâu. Còn Khải Hoàng bước đi rất bình thường nhưng 1 bước của anh bằng 2 bước của Yến Vy nên cũng không vội. Ra đến nơi, Khải Hoàng thấy Yến Vy định chạy sang bên hông nhà vệ sinh liền thấy khó hiểu. Chạy sang đó làm gì, chỗ đó rất vắng, vài học sinh trong trường vẫn hay đồn thổi là có ma. Thế là không hiểu do linh tính hay gì mà anh bước theo sau lưng nhỏ. Yến Vy đứng ở chỗ mà Yến Nguyên chỉ định nhưng không thấy cô đâu. Nhỏ liền cầm điện thoại lên định gọi cho Yến Nguyên thì bất thình lình mặt bị chụp lấy, sau đó là một trận trời đất quay cuồng rồi mắt nhỏ tối sầm lại, ý thức mất đi, người vừa bịt mặt nhỏ cũng nhanh chóng xốc nhỏ lên vai, chạy ra hướng giống như lúc khiêng Yến Nguyên. Khải Hoàng thấy một màn như thế, liền kinh hô: - đứNG LạI! Tiết thay, lời vừa thốt ra khỏi miệng thì vai anh cũng bị một cú đập thật mạnh, sau đó liền ngất xỉu. Khải Hoàng ngã khụy xuống, sau đó cũng bị hai người đã bắt Yến Nguyên và Yến Vy kéo ra xe. […] Nam Phong đứng ở bãi xe chờ Yến Nguyên hơn 15ph nhưng vẫn không thấy cô bèn đâm ra lo lắng, nhanh chóng chạy đi tìm cô. Anh đứng lưỡng lự trước WC nữ không lâu liền xông vào, vậy mà chẳng thấy ai, nỗi lo lắng trong anh càng lớn mà không rõ lí do. Yến Nguyên đi đâu rồi? Cô ấy đang đùa sao? Nhưng sao tim anh lại đập như thế, còn cảm thấy bất an không thôi? Chạy ra khỏi WC nữ, Nam Phong liền nghe bên cạnh truyền đến những anh thanh kì lạ. Theo phản xạ, Nam Phong nhảy qua lan can bằng sắt rồi men theo tiếng chạy mà đi tới. Tuy là trong bóng tối nhưng Nam Phong vẫn thấy khá rõ những gì diễn ra. Có 2 người đang cố gắng khiên một thứ gì đó đẩy vào trong xe. Nam Phong liền hiểu ra vấn đề, hô lên: - 2 NGườI KIA! đứNG LạI! TôI BáO CảNH SáT NGAY! 2 người có hành vi mờ ám nghe có người báo cảnh sát thì liền rối cảm lên, chạy thục mạng vào buồng lái của chiếc xe rồi lái đi. - AAAAAA! CHếT TIệT! đứNG LạI đó! Nam Phong không tài nào đuổi theo nổi, trong lòng liền nổi lên bão táp. Anh suy đoán ra đó là bắt cóc, nhất định là như thế. Lúc nãy anh nhanh chóng nhìn ra biển số xe. Cố gắng bình tỉnh lại, Nam Phong gấp rút cầm điện thoại lên gọi. […] 6h sáng… Phòng khách của biệt thự Nguyễn Hoàng đầy ấp người. ông Dũng, Nam Phong, quản gia Quân và hơn 10 cảnh sát túc trực từ tận đêm qua. Họ đang đợi điện thoại của bọn bắt cóc, vì họ tin chắc chúng sẽ gọi điện lại. 1 là vì tiền, 2 là vì ông Dũng là người làm ăn, có kẻ thù, nhưng trước mắt đó chỉ là giả thiết được đưa ra. Theo tin nhận được từ một số cảnh sát tuần tra khu vực quanh đó thì có một chiếc xe không có bảng số, tầm 16 chỗ chạy như bán mạng về hướng đường X, thậm chí xém gây ra một vụ tay nạn. Cảnh sát đã cho người đuổi theo nhưng vô ích. Chiếc xe đó hiện đang nằm trong diện tình nghi số 1. ông Dũng một tay gác lên thành ghế sofa, tay còn lại chống một bên mặt, che đi đôi mắt đang khép hờ nguy hiểm của mình. Nhưng có trời mới biết ông đang lo lắng giống như nuốt phải than. Yến Nguyên có bệnh trong người, Yến Vy lại nhút nhát, hơn nữa ông cũng chỉ còn duy nhất họ là người thân. Trong khi đó, Nam Phong lạnh nhạt nhìn chiếc điện thoại. Hai tay anh chống xuống đùi, mái tóc che khuất ánh mắt màu huyết đang chuyển sang sậm hơn vì tức giận, càng nhìn càng giống một vực thẳm. Nếu như anh không đi trước, nếu anh đợi Yến Nguyên thì cô đã không xảy ra chuyện. Không khí vẫn đang trầm mặc cùng trầm mặc thì Nam Phong vụt dậy. Anh giật lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi định đi một mạch ra cửa… nhưng tiếng chuông điện thoại đã ngăn bước chân vội vã của anh. Mọi người bắt đầu trở nên căng thẳng, Nam Phong lập tức quay người lại. Một vị cảnh sát nghiêm giọng nói: - Bắt máy đi! Chúng tôi sẽ dò tín hiệu của cuộc gọi. ông Dũng nhanh chóng phối hợp: - Alo! - Hahaha! Báo cảnh sát rồi sao? – Một giọng nói lảnh lót đầy đùa cợt vang lên, kèm theo là một tràn cười khả ố. [ Còn tiếp…] [ Mai tiếp nha mọi người! Ken bị đứt tay :"(...]
|