Trái Tim Máu
|
|
Chương 48, Trận Chiến Cuối Cùng (P1) Em nhất định sẽ không chết! Em nhất định phải sống. Đối với người khác em là thảm họa… nhưng đối mới tôi em chính là tia sáng! Tất cả những người tôi yêu thương đều bỏ rơi tôi… xin em đừng bỏ lại tôi… ----------------------------------------- Sau khi chất độc ngấm vào cơ thể Chiro, Sky đã chạy đến và phát hiện ra cô. “Chiro, Chiro mau tỉnh lại đi!” Anh lo lắng nhìn cô, cả người Chiro lạnh toát môi tái lại. “Anh Sky!” Cùng lúc đó Maria xuất hiện. Cô kinh hãi nhìn Chiro nằm trong vòng tay Sky. Cô nhặt lọ thủy tinh màu tím lên. “Đây là chất độc của dòng họ Sakura trao ẹ em sao nó lại nằm trong tay công nương? Chẳng lẽ Meri đã lấy trộm nó?” “Nếu vậy thì thuốc giải đâu!” Sky hét lên đôi mắt trở nên hung hăng. “Nó vốn không có thuốc giải! Giống như li sữa ngọt ngào nó khiến ta có giấc ngủ ngon nhất nhưng cũng khiến cho ta bị nhấn chìm trong giấc ngủ đó. Hiện tại cô ấy chưa chết tuy nhiên sau năm tiếng nữa cô ấy sẽ hoàn toàn chết.” Meri mỉm cười đôi mắt vô hồn nhìn Sky mà giải thích. “Meri! Em đang làm trò gì vậy? Em có biết em đã gây ra chuyện gì không?” Maria tức giận nắm lấy vai Meri lay liên tục. “Em biết! Nếu như cô ta chết sẽ chẳng còn ai đau khổ nữa. Chỉ cần cô ấy chết tất cả sẽ trở về như cũ. Chiro phải chết!” Bốp. Maria tức giận giáng một cái bạt tai vào mặt Meri. Meri bàng hoàng ôm một bên má. “Không cho em nói như vậy! Công nương sẽ không chết! Cô ấy sẽ không thể chết.” Maria hét lên. Meri ôm má rồi chạy đi. Lần đầu tiên, Maria đánh cô, dù cho cô làm sai chuyện gì đi chăng nữa chị ấy cũng sẽ không đánh cô. Vậy mà… cô làm tất cả chuyện này chỉ vì Maria, vì sao chị ấy lại đánh cô? “Chiro sẽ chết… Cuối cùng cô ấy vẫn phải chết!” Sky ôm chặt Chiro trong lòng mình nói bằng giọng không cảm xúc. “Anh Sky…” “Anh biết rõ điều này. Khi đi theo Chiro và Kin đến gặp vị pháp sư đó anh đã biết. Cô ấy sẽ chết trước khi trận chiến này xảy ra. Không ngờ cái chết của cô ấy là do anh gián tiếp gây ra.” “Không phải lỗi của anh đâu!” “Là lỗi của anh! Cô ấy chết là do anh.” “Hay chúng ta đưa Chiro về trước đã.” “Đừng chạm vào cô ấy! Không ai được chạm vào Chiro.” Sky gào lên tuyệt vọng đôi mắt anh trở nên ươn ướt. Maria muốn mở lời nhưng không thể. Cuối cùng Chiro sẽ chết ư? “Cô ấy sẽ không chết!” Một giọng nói vang lên. Kin bước về phía Sky ôm ấy Chiro rồi quay người bước đi. Mất đi Chiro, lý trí của Sky bị cạn kiệt. Anh lao lên muốn giành lại Chiro thì Kin mở lời khiến mọi hành động của Sky dừng lại. “Tôi không bao giờ để em chết!” Kin dịu dàng nhìn Chiro. Cả người Sky cứng đờ. Anh đứng chôn chân tại chỗ nhìn Chiro bị Kin mang đi. Vừa về đến nhà mọi người chưa hiểu chuyện gì thì thì Kin đã kêu Yamada lái xe nhanh đến ngôi nhà trong rừng của Kazo. Chỉ có ông ta mới cứu được Chiro! Rầm. Cánh cửa bị mở một cách thô bạo. Kin mang Chiro bước vào, Kazo kinh ngạc nhìn Chiro. “Công nương? Sao cô ấy ở đây? Chẳng lẽ…” “Là chất độc sakura! Ông mau cứu cô ấy đi!” Kin vội vã giải thích. Kazo nhìn sang Kin, đây là lần đầu tiên ông thấy cậu lo lắng như vậy. Chẳng lẽ Chiro quan trong hơn cả mạng sống của Kin sao? “Kin! Cậu biết thừa cái giá của nó mà.” “Tôi biết, chỉ cần ông cứu cô ấy là được.” “Nhưng cậu sẽ…” “Xin ông, Chiro là người quan trọng nhất cuộc đời tôi!” Kin quỳ xuống nhìn Kazo đôi mắt cậu chất chứa đầy đau thương. Ông trợn mắt nhìn Kin rồi thở dài đỡ cậu dậy. “Được rồi, cậu sẽ không ân hận chứ?” “Sẽ không!” ***** “Kin!” Chiro trợn mắt nhìn người con trai trước mặt mình. Bàn tay cô vô thức buông tay Yumi ra quay lại nhìn cậu. “Mau trở về đi! Tôi chưa cho phép em chết.” Kin lên tiếng khiến Chiro sững người. Cô định bước về phía Kin nhưng lại nhìn về phía Yumi. Chỉ còn cách vài bước chân nữa là đến thiên đường tuyết, nơi cô sẽ hạnh phúc cùng gia đình mình. “Xin lỗi, tôi không thể!” Cô bật khóc lên tiếng. Cô không thể bước đến chỗ cậu được! Cô không muốn gây đau khổ cho Kin. Bộp… bộp… Tiếng bước chân vang lên đều đều. Một bàn tay giơ lên lau nước mắt cho Chiro. “Vậy tôi sẽ đến bên em!” “Kin!” “Người tôi yêu là em! Luôn chỉ có một mình em mà thôi! Vì thế tôi sẽ không bỏ lại em một mình đâu.” Kin mỉm cười nhìn cô. Yumi thấy vậy cũng mỉm cười lên tiếng. “Chiro, con mau trở về đi. Đó mơi thực sự là nơi con cần. Suốt mấy năm qua, con đã sống trong thù hận nhiều quá rồi. Hãy bỏ gông xích của hận thù đi.” “Mẹ.” “Chăm sóc Shiro giúp mẹ. Mẹ yêu con.” ***** “A!” Chiro giật mình ngồi bật dậy, cơn đau truyền đến khiến cô nhăn mặt. Cô quay sang nhìn bên cạnh khẽ giật mình. Là Kin! Sao cậu ta ở đây? Rầm. Cánh cửa mở tung ra Hongo hầm hực bước vào nắm chặt lấy vai Chiro hét lên. “Chiro! Cô là đồ độc ác nhất trên đời này! Kin làm bao việc vì cô vậy mà cô còn lưu luyến cái tên Sky đáng chết đó! Cô có biết vì cô mà Kin đã đánh đổi mạng sống của mình không? Cô có biết rằng trong cơ thể Kin có chất độc Emotion do thứ thuốc trước đây cậu ấy dùng không? Lần trước Kin bỏ đi cũng là vì để loại bỏ chất độc này nhưng vì nghe tin cô bắt đầu hành động mà cậu ta vội vã bỏ về khi chưa lọc xong chất độc. Cái thứ chất độc trong máu cô kết hợp với loại chất độc trong máu Kin sẽ giải độc cho cô nhưng ngược lại sẽ tạo ra kịch độc cho Kin. Cậu ấy vì cô mà dùng máu mình để lọc chất độc khiến tất cả độc đều truyền sang cơ thể cậu ấy. Rốt cuộc, cô có biết cậu ấy đã hi sinh bao nhiêu thứ về cô không?” Bộp. Một cú đánh khiến Hongo ngã xuống. “Xin lỗi công nương, cô nghỉ đi. Để tôi xử lí hắn.” Mika cười trừ kéo Hongo ra ngoài rồi đóng cửa lại. Chiro vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô nhìn Kin đang nằm bên cạnh mình cánh tay cậu vẫn nắm chặt tay cô không hề buông. Tách… tách… Từng giọt, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. “Kin, vì sao cậu lại làm vậy? Tôi là kẻ ích kỉ luôn chỉ nghĩ ình vì sao cậu lại hi sinh tính mạng mình vì tôi cơ chứ!” “Vì người tôi yêu là em! Đừng khóc nữa vì tôi không thể lau nước mắt cho em được nữa rồi!” Một giọng nói vang bên tai cô khiến Chiro giật mình nhìn xung quanh nhưng chẳng có gì. Tất cả chỉ là do cô tưởng tượng! Kin vẫn nằm đấy hoàn toàn chìm trong giấc ngủ. “Công nương, cậu có nghe tôi nói không vậy?” Một giọng nói vang lên ngoài cánh cửa. Chiro vẫn im lặng không trả lời. Maria thở dài rồi nói tiếp. “Xin cậu đừng làm gì nguy hiểm. Kin đã trao cho cậu mạng sống này cậu phải biết quý trọng nó vì vậy… tôi mong ngày mai cậu có thể chiến đấu được.” “Chiến đấu?” Chiro khẽ lầm bẩm. “Đúng vậy, đất nước violetsun đang cần cậu. Mọi người dân đang cần cậu!” Violetsun? Người dân? Chiro nhìn Kin rồi đứng dậy đặt lên môi cậu một nụ hôn. Kin nhất định cậu phải chờ tôi! Rồi cô bước ra ngoài ánh mắt trở nên lạnh lùng. “Tất cả trở về Redmoon, ngày mai chiến đấu!” “Công nương!” Yamada ngạc nhiên nhưng rồi tất cả liền mỉm cười. “Tứ đại gia tộc!” “Có!” “Chuẩn bị khởi hành!” “Rõ.” Tất cả gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi chuẩn bị. Chiro quay sang Hongo đang đứng ở góc tường. “Chăm sóc Kin giúp tôi.” “Sao cô chắc chắn cậu ta sẽ cầm cự được!” “Kin nhất định sẽ sống!” Chiro mỉm cười rồi bước đi. Cậu nhất định sẽ sống để nghe cô thổ lộ tình cảm của mình! **** Sau khi trở về nước, đoàn quân mang lá cờ của Violetsun xuất hiện ở khắp mọi nơi. Dân chúng Redmoon nhiệt tình ủng hộ đoàn quân. Các tầng lớp quý tộc lần lượt ra đầu hàng. Tuy nhiên gia tộc Piper lại khác. “Tấn công gia tộc Piper?” Mika hét lên. “Ừ, đó chính là nhân vật chủ chốt. Nếu như tiêu diệt được gia tộc này ta sẽ tiến quân vào cung điện.” Miki giải thích rồi quay sang Chiro. Cô gật đầu bàn tay vô thức sờ lên chiếc vòng. “Nhưng…” Mika lo lắng nhìn Maria im lặng nãy giờ. “Tôi sẽ giết ông ta!” Maria gằn từng chữ. Chính ông ta vì người phụ nữ đó mà giết mẹ cô vì vậy cô phải giết ông ta để trả thù ẹ. “Nhưng ông ta là ba của cô!" “Mika để Maria đi!” Chiro nhắc nhở rồi bỏ ra ngoài Maria liền theo sau. “Công nương dạo này thật lạ. Cô ấy chẳng cười tí nào hết.” Mika thắc mắc nhìn theo bóng Chiro. Miki vỗ vỗ vai cô rồi nói. “Em cứ trải qua nhiều chuyện như cô ấy em khác hiểu.” Tối hôm ấy Maria ngồi trên nóc nhà ngước lên nhìn bầu trời. “Em định giết ông ấy thật sao?” Một giọng nói vang lên khiến trái tim cô lỡ một nhịp. “Anh Sky!” “Em không cần phải ép bản thân mình!” Anh thở dài ngồi xuống cạnh cô. “Em không ép. Em ghét ông ta! Ông đã giết mẹ em. Ông ấy chưa bao giờ coi em là con hết.” “Anh cũng vậy. Anh đã từng rất hận ông ta nhưng anh cũng rất hôm mộ ông ta!” “Ý anh là sao?” “Trước đây, mỗi lần nhìn ông ấy từ chiến trường trở về rất uy phong. Anh đã từng ước có một ngày mình sẽ giống như ông ấy nhưng không, mọi chuyện đã thay đổi.” Sky buồn bã ngước nhìn bầu trời những bông tuyết rơi xuống tay anh khiến anh vô thức nhớ về cô. “Sky, anh đừng dằn vặt bản thân nữa. Nếu Chiro không yêu anh vẫn còn em mà.” “Cảm ơn em nhưng anh xin lỗi.” “Anh yêu cô ấy nhiều đến vậy sao?” Maria cười buồn nhìn theo những bông tuyết. ***** Suốt mấy ngày nay Kazo hoàn toàn vùi đầu vào trong nghiên cứu tìm ra thuốc chữa cho Kin nhưng vẫn chưa tìm ra được. Hongo sốt ruột lúc nào cũng nhìn về phía cửa phòng của ông. “Có rồi!” Kazo vui vẻ đạp tung cửa ra ngoài khiến cả người cậu ngã ra sau. “Ra gì cơ?” “Thuốc giải! Máu của công nương là màu đỏ thẫm vì vậy thành phần kết hợp lên nó cũng khác. Sau khi thí nghiệm nhiều lần ta đã thành công. Tuy nhiên chất này chỉ giảm được một phần của độ độc thôi còn việc sống hay chết đều do quyết định của cậu ta.” “Ý ông là Kin sẽ phải tự đấu tranh giành quyền sống?” “Đúng thế, đây chỉ là thuốc thử nghiệm có thành công hay không thì ta không chắc.” “Ông mau thử đi! Do dự cái gì!” Kazo gật đầu cầm lo thuốc tiến vào phòng Kin. Kin, lựa chọn thuộc về cậu đó!
|
Chương 49, Bước Đi Của Gió Cạnh… cạch… Cánh cửa vang lên rồi dần dần hé mở. Ánh sáng luồn qua khiến Kin nhíu mày rồi từ từ mở mắt. “Cậu dậy rồi à?” Một giọng nói trong trẻo vang lên. “Chiro?” Kin ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt mình. Không còn vẻ mệt mỏi của hận thù, lúc này trông cô yên bình đến lạ thường. “Cậu đói chưa? Để tôi lấy chút đồ ăn.” “Chúng ta đang ở đâu đây?” “Bờ biển.” Chiro nói rồi bước vào trong bếp. Kin chầm chậm đứng dậy rồi bước ra ngoài. Rào… rào. Tiếng sóng biển đánh ập vào bờ. Cậu nhìn xung quanh, là một nơi hoang vắng ngoài căn nhà gỗ này ra không còn một thứ gì khác. Vì sao cậu lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? “Chỉ còn bánh mì và sữa thôi. Cậu uống chứ?” Chiro từ đằng sau mỉm cười đặt một cốc sữa nóng vào tay cậu. “Sao tôi lại ở đây?” “Mau vào đi. Cậu chưa khỏe đâu.” “Chờ đã!” “Làm ơn đi!” Cô nhìn cậu cầu xin. Kin im lặng thật lâu rồi gật đầu. Rồi những ngày qua cậu sống một cuộc sống hết sức bình thường. Buổi sáng đi tưới cây cùng cô, buổi chiều lại ngồi trên mỏm đá ngắm hoàng hôn. Điều kì lạ là chỉ có mình Chiro mà không còn ai khác. Kin rất muốn hỏi Chiro đã xảy ra chuyện gì nhưng cô chỉ lảng tránh cậu. Chiro lúc này thật khác trước đây. Trong mắt cô luôn yên bình không hề lo lắng một chút nỗi buồn cũng không vướng đọng lại. “Kin,cậu vẫn muốn hỏi tôi về chuyện này đúng không?” “Vì sao chúng ta…” Chiro liền đặt tay lên miệng cậu ra hiệu im lặng. “Đừng nói nữa được không? Chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau đó sao.” “Mau đi ăn thôi. Tôi đói rồi!” Kin liền nắm lấy tay Chiro kéo vào trong nhà. Chiro hơi ngạc nhiên cuối cùng cũng mỉm cười bước theo cậu. Điều cả hai ngại nhất chính là đi ngủ. Chỉ có một chiếc giường trong phòng. Kin muốn sống đất ngủ nhưng Chiro lại không đồng ý. Cậu cũng nhất quyết không để cô ngủ dưới đất. Cuối cùng cả hai cùng ngủ trên giường ngăn cách bởi một chiếc gối. “Nếu thấy chật tôi có thể xuống dưới đất.” Chiro lắp bắp lên tiếng định bước xuống nhưng Kin liền giữ cô lại. “Ở lại đi! Thế này thật ấm áp.” Kin dịu dàng nắm lấy tay cô rồi nhắm mắt lại. Đây chẳng phải điều cậu mong muốn sao? Tại sao cậu không thể vứt bỏ những chuyện trước đây để sống một cuộc sống bình yên cơ chứ! Sáng hôm sau, khi Kin tỉnh dậy đã không thấy Chiro đâu nữa. Cậu liền lao ra ngoài sợ cô chỉ là ảo giác do chính cậu tạo ra, sợ cô sẽ rời xa cậu. “Buổi sáng còn lạnh lắm!” Một giọng nói vang lên. Chiro bước đi trên bãi cát mặc cho những con sóng lạnh đánh vào chân. “Vậy còn em?” Kin thở nhẹ nhõm từ từ tiến về phía cô. “Ra đây chơi đi!” Chiro mỉm cười xòe tay ra. “Không sợ bị cảm sao?” “Không sao, cậu có thể hứa với tôi một điều được không?” “Điều gì?” Kin đưa tay ra định kéo cô vào bờ. “Ở bên cạnh tôi… mãi mãi.” Bàn tay cậu khựng lại. Chiro vẫn xòe tay ra như cũ như đón đợi Kin nắm lấy. Kin im lặng nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. “Chiếc vòng đâu?” Bất chợt cậu lên tiếng khiến Chiro giật mình. “Chiếc vòng… Anh đang nói gì vậy?” “Em không phải Chiro! Cô ấy luôn mang nó bên mình!” “Làm ơn đừng nói nữa!” Chiro lên tiếng nhưng Kin dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục nói. “Chiro đang ở đâu? Em không phải là Chiro! Em không bao giờ thay thế được cô ấy. Cô ấy không bao giờ bỏ mặc mọi người mà trốn chạy ra đây.” “Làm ơn đi! Xin anh đừng nói nữa. Đúng, em không phải Chiro trong lòng anh đây chỉ là một giấc mơ một ảo ảnh do chính anh tạo ra. Em hình thành lên từ ước muốn của anh. Nhưng chẳng phải như thế này rất tốt sao! Chúng ta có thể ở bên nhau, mười năm, hai mươi năm đến lúc về già. Nơi này tốt đẹp hơn thế giới thực nhiều, không có chiến tranh hay thù hận. Làm ơn, hãy ở lại đây!” Chiro bật khóc ôm lấy Kin. Chẳng phải tốt hơn sao? Cậu nhắm mắt nhớ lại quãng thời gian cậu ở đây. Một cuộc sống yên bình không thù hận không chiến tranh. “Chiro!” Kin quay người ôm lấy cô vào lòng. ---------------------------------------------- “Cậu ta chìm vào hôn mê nặng rồi. Đây chính là tác dụng phụ của thuốc. Nó tạo ra một ảo ảnh. Ảo ảnh đó chính là khát khao thầm lặng của cậu ta.” Kazo thở dài nhìn chằm chằm Kin. “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Hongo lo lắng vò đầu liên tục. “Chờ và đợi! Lúc này Kin đang phải đấu tranh mạnh mẽ giữa ảo và thực. Nếu cậu ta thua… cậu ta sẽ mãi mãi bị nhốt trong đó.” “Đáng ghét! Kin cậu có tỉnh lại cho tôi không!” Hongo tức giận muốn lao vào đấm cho cái kẻ trên giường kia tỉnh lại. “Nguy rồi!” Kazo đột nhiên kêu lên. “Sao? Cậu ta tỉnh lại rồi à?” “Không! Nhịp tim của Kin đang chậm lại.” “Cái gì?” “Nhịp tim ngày càng giảm dần rồi!” “Mau nghĩ cách đi!” “Tôi làm sao biết được đó là lựa chọn của cậu ta. Lấy ống thở về đây.” Cả hai người luống cuống không biết nên làm gì. Nhịp tim cứ vậy giảm dần giảm dần. “Chẳng lẽ lựa chọn của cậu ta là…” Tít… tít. **** “Hự!” Chiro kêu lên ôm lấy tim của mình. “Công nương! Cô sao vậy?” Mika lo lắng nhìn Chiro. Cô lắc đầu rồi trấn an mọi người. “Tôi ổn, chúng ta mau chiến đấu.” Mika gật đầu rồi ọi người tiến vào căn nhà. Nhìn mọi người biến mất cô mới vuốt vuốt ngực. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao tim cô lại đau đến như vậy cứ như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng… Rầm. Cánh cửa bị mở tung, Wendy hầm hực bước vào. “Vì sao anh dám lấy gia tộc Piper ra làm mồi nhử?” Bà hét lên giận dữ. Robert bóp tránh quay lại nhìn bà. “Bọn chúng quá mạnh. Ta đã đổ dầu hỏa xung quanh. Chỉ cần bọn chúng bước vào đông đủ lập tức đốt cháy.” “Cái gì? Anh muốn hi sinh cả một gia tộc ư?” “Đó là cách duy nhất tiêu diệt bọn chúng!” “Im đi! Em không đồng ý.” Wendy gào lên. Robert liền nắm lấy vai bà lắc liên tục. “Tại sao? Phải chăng vì cô vẫn còn yêu hắn? Việc Sky là đứa con của hắn và cô ta đã không thể chấp nhận được rồi. Cô còn muốn ta không giết hắn? Nếu cô dám chạy đến chỗ hắn ta lập tức giết thằng nhóc đó!” “Anh nghĩ có thể cản được tôi sao? Nực cười, đứa con này tôi vốn chỉ coi là một quân cờ!” Wendy nhếch mép rồi nhanh chóng quay lưng chạy đi. Bà lao qua đám lính rút súng ở bên hôm bắn liên tục rồi chạy nhanh đến chỗ Tony. “Hóa ra, quân cờ thì mãi mãi vẫn chỉ là quân cờ mà thôi.” Sky từ sau cánh cửa bước ra nhìn chằm chằm bà. Anh ao ước có được tình yêu của bà. Từ nhỏ, anh đã luôn hâm mộ mẹ mình. Bà vừa tài năng lại thông minh tuy nhiên… bà chưa bao giờ coi anh là con! Chợt nhớ ra lời hai người vừa nói Sky liền bỏ ra ngoài. Đốt căn nhà đó sao? Chiro có ở đó! **** Bốp. Một cú đánh khiến cả người Tony ngã xuống. Khóe môi ông rỉ máu căm hận nhìn người con gái trước mặt. “Mày là đồ phản bội!” Maria nhìn ông ta bằng đôi mắt vô cảm. “Kẻ phản bội? Ha ha, ai mới là kẻ phản bội đây? Ông lừa dối mẹ tôi chưa đủ sao?” - Rồi cô nhảy lên bắn vào sườn trái của Tony. – “Bà ấy yêu ông như vậy mà ông lại không nhìn bà ấy dù chỉ một lần.” Đoàng. Lại thêm một viên súng ghim vào sườn phải. “Lúc nào ông cũng nghĩ đến bà ta rồi cùng bà ta lén sinh ra một đứa con. Thật nực cười, tại sao tôi lại yêu phải người anh cùng cha khác mẹ của tôi chứ!” Cô bật cười cay đắng chuẩn bị bắn về phía Tony nhưng đột nhiên một khẩu súng khác dí vào người cô. “Mau bỏ súng xuống!” “Chà hoàng hậu Wendy!” Maria mỉm cười ánh mắt chứa đầy khinh bỉ nhìn bà. “Tony, anh mau chạy đi!” “Wendy?” “Ở ngoài kia có rất nhiều quân của Violetsun anh mau đi lối sau.” “Còn em?” “Mặc kệ em! Mau đi đi!” “Tôi không để ấy người dễ dàng đi như vậy đâu! Tôi muốn mấy người xuống đó để xin lỗi mẹ tôi!” Maria hét lên chân đạp lấy thanh kiếm dưới đất rồi đâm thẳng nó vào bụng mình xuyên qua người Wendy. “Wendy!” “Maria!” Tony và Sky cùng đồng thời hét lên. Maria ngã xuống vòng tay của cậu mỉm cười. “Tuyệt thật, em đã trả thù được ẹ rồi!” “Maria, sao em làm vậy? Em biết đó là hành động ngu ngốc không?!” “Ừ, em ngốc. Ngốc thì mới yêu mãi một người như anh. Em có thể hỏi anh một câu được không?” “Em nói đi!” “Có bao giờ anh yêu em không? Dù chỉ một phút…” “Anh xin lỗi.” Maria mỉm cười nhìn cậu máu chảy ngày càng nhiều. “Không sao, em quen rồi!” “Maria!” Cùng lúc đó Chiro xông vào nhìn thấy cảnh tượng thảm thương trước mắt. “Mau đưa cô ấy đi! Nhanh lên!” Chiro liền ra lệnh đột nhiên Mika hốt hoảng chạy vào. “Công nương ngoài kia có một đám lửa rất to!” “Nguy rồi! Mau rút lui.” Chiro ra lệnh rồi chuẩn bị quay đầu chạy thì Maria lên tiếng. “Có một lối khác. Chúng ta mau đi.” “Nhưng vết thương của cậu…” “Nhanh lên không sẽ không kịp mất!” Biết không còn thời gian do dự Chiro liền bước theo Maria. Sky ở đằng sau luôn dìu dắt Maria cẩn thận. “Tony, trong bụng em đã có đứa con của ông ta. Anh có giận không?” “Không, anh chỉ cần em sống thôi!” Tony đau khổ nhìn bà. “Không kịp đâu. Con gái anh thông minh thật! Đâm đúng chỗ hiểm. Giờ muốn cứu cũng khó! Lửa sắp lan đến đây rồi! Anh mau chạy đi.” “Không anh sẽ không chạy. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.” “Anh thật cứng đầu giống hệt Sky!” Bà mỉm cười hơi thở yếu ớt dần. Tony ngạc nhiên nước mắt ông rơi liên tục. “Wendy! Wendy! Mau mở mắt ra! Làm ơn đi. Em đã hứa không bao giờ rời bỏ anh cơ mà!” Ngọn lửa cháy bừng bừng lan vào căn nhà. Tony vẫn ngồi đấy ôm lấy Wendy. Weny! Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau!
|
Chương 50, Trận Chiến Cuối Cùng (P2) Cuối cùng tuyết vẫn lựa chọn về với gió. Tuyết hỏi gió: “Nếu như em không trở về anh có đi tìm em không?” Gió mỉm cười trả lời: “Không, anh sẽ đợi em dù qua một nghìn năm hay một vạn năm anh vẫn sẽ đợi em.” Còn mưa vẫn đứng đó tan thành một hồi ức… ------------------------------------------------ “An tâm, Maria đã vượt qua giai đoạn nguy kịch rồi.” Miki mỉm cười vỗ vai Chiro. “Cô ấy thật ngốc!” “Có lẽ Maria không muốn giết cha minh. Người cô ấy muốn giết thực sự chính là bản thân cô ấy. Cô ấy thấy có lỗi với mẹ mình vì đã yêu con trai của người đàn bà đã phá hoại hạnh phúc gia đình mình. Nhưng đến phút cuối cùng cô ấy vẫn níu lại mạng sống.” “Cô ấy đã nhận ra cái chết không phải là sự giải thoát cuối cùng.” Một giọng nói vang lên khiến cả Chiro và Miki quay người lại. “Sky?” Chiro vô thức thốt lên. Anh mỉm cười bước lại gần phía cô. “Em mau nghỉ đi. Mai còn đi chiến đấu!” “Tôi đi xem tình hình Maria!” Miki liền quay người bỏ đi. Chiro khôi phục tinh thần lạnh lùng lên tiếng: “Sao anh còn ở đây? Đáng lẽ ra anh phải đi báo cho người cha tôn kính của mình chứ.” “Em nghĩ ta coi ông ta là cha ư? Ta vốn không muốn đứng về phía ông ta.” “Nhưng trong mắt tôi hai người y hệt như nhau! Đều vì mục đích của mình mà đánh đổi mọi thứ!” Chiro giận dữ trừng mắt nhìn anh. Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh của bốn năm về trước. Hình ảnh Sky lạnh lùng đẩy cô xuống biển, hình ảnh anh nhìn cô bằng ánh mắt vô tình. “Em vẫn luôn hận ta vì chuyện đó sao?” Ánh mắt Sky trở nên u buồn. “Phải! Tôi hận anh vì những gì anh lừa dối tôi. Một cuộc sống bình yên ư? Sao trước đây tôi có thể tin được chứ!” “Chiro, em có thể gọi tôi một tiếng Bluesky không?” Sky nhẹ giọng nhìn cô. Trái tim Chiro nhói lên. Cô nắm chặt tay rồi lạnh nhạt trả lời. “Xin lỗi, người có thể gọi anh với cái tên như vậy là Chiro của bốn năm trước. Còn bây giờ…” Chiro chưa kịp nói xong thì Sky đã gục đầu vào vai cô. Chiro có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của anh đâng rơi. Có lẽ Sky đã rất buồn trước cái chết của mẹ mình. Anh luôn kính trọng bà vì bà mà làm nhiều việc như vậy nhưng bà chưa bao giờ yêu anh. Người bà yêu duy nhất chính là ông ấy. Người đàn ông đó lúc nào cũng nhìn anh bằng đôi mắt trìu mếm luôn yêu thương anh. Nhưng ngược lại anh luôn căm ghét Tony. Vì ông ấy mà anh bị khinh bỉ luôn phải sống trong vỏ bọc giả tạo. Tuy nhiên vì sao lúc ông ấy chết anh lại cảm thấy đau lòng? Cảm giác đau đớn như đang nhấn chìm bản thân anh. Sky muốn tìm cô gái đó, người có thể xoa dịu trái tim của anh nhưng khi nghe cô nói hận anh trái tim anh lại đau gấp ngàn lần. Chợt một vòng tay ôm lấy Sky. Anh giật mình ngẩng mặt nhìn cô. “Ngày mai hai chúng ta sẽ là kẻ thù.” Cô lạnh lùng nhìn anh. Sky mỉm cười. Là ngày mai chứ không phải hôm nay. Cô vẫn sẽ ở bên anh trong ngày hôm nay. Giá như thời gian dừng lại thì hay biết mấy. ***** Sáng hôm sau… “Cậu muốn đi thật à?” Chiro ngạc nhiên nhìn Maria. Sức khỏe của cô còn chưa hồi phục đã muốn rời đi. “Không sao, nhiệm vụ của tôi vốn đã hoàn thanh xong giờ đây tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi. Xin lỗi, vì đã không thể cùng công nương chiến đấu nhưng nhất định một ngày nào đó tôi sẽ quay lại.” “Được, chúng tôi đợi cậu!” “Công nương! Tạm biệt.” – Maria cúi đầu hành lễ rồi quay sang Sky mỉm cười. – “Tạm biệt!” “Xin lỗi em.” “Anh đúng thật là ngốc! Chẳng còn từ nào ngoài từ xin lỗi hay sao? An tâm, em bỏ cuộc rồi!” Maria bật cười vui vẻ quay sang nhìn Chiro lần cuối rồi bước đi. Vừa quay lưng lại nước mắt cô liền rơi xuống. Em luôn yêu anh! Mãi mãi luôn yêu anh, chàng trai của cơn mưa. Chiro nhìn theo bóng Maria khuất dần lòng cảm thấy mất mát. Cô vẫn chưa kịp nói với cô ấy, cô luôn coi Maria là bạn. Còn Sky, anh vẫn đứng đó lòng chìm trong suy nghĩ miên man. “Mong sau này hai ta… không gặp lại!” Chiro lên tiếng rồi quay người bỏ đi. Nếu như sợi xích giữa cô và Sky chưa dứt thì cô sẽ tự tay cắt nó! Ngày hôm sau, Chiro liền dẫn binh đoàn vào trong cung điện. Trong lúc mọi người đang chiến đấu cô lập tức đi tìm phòng của Robert. Cạch. Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt cô là người đàn ông tiều tụy đang ôm bức ảnh. “Robert?” Cô kinh ngạc nhìn ông ta. Người đàn ông tàn nhẫn máu lạnh đây ư? “Wendy? Wendy, là em phải không?” Ông ta chạy về phía Chiro với ánh mắt vui mừng. “Tôi là Chiro!” Cô lạnh lùng nhìn ông ta. Cô sẽ không thương hại người đàn ông này! Đó là quả báo cho hắn! “Chiro? Không, ngươi và Tony! Ngươi định mang vợ ta đi đâu! Không được phép!” Robert gào lên chĩa súng về phía cô. Ngay lập tức Chiro liền rút súng ra. Cô chỉ có một cơ hội mà thôi! Nếu như lần này bắn trượt thì… không đúng! Nhỡ như đây không phải là hắn thì sao? “Chiro mau bắn đi! Nếu chần chừ thêm nữa em sẽ chết!” Một giọng nói vang bên tai cô. Kin? Chiro run run nhìn về phía trước. Cô sẽ bắn trượt mất! “Nhìn thẳng về phía trước. Tập trung vào mục tiêu, ngắm rồi bắn.” Giọng nói ấy vẫn vang lên như tiếp thêm sức mạnh cho Chiro. Chỉ cần cô bắn trúng là mọi việc sẽ chấm dứt. Mẹ, ba, ông nội, Jiji, Kin! Nhất định con sẽ báo thù cho hai người! Ở phía đối diện Robert bắt đầu bóp cò. Cả hai viên đạn bay theo hai phía trái ngược nhau… Nếu như viên đạn trúng cả hai thì Đoàng. Một tiếng động vang lên. Cả người Robert đổ ập xuống Chiro vẫn còn ngạc nhiên. Viên đạn của cô đã trúng Robert nhưng viên đạn của ông ta lại bị bắn vỡ. Ai đã bắn? Chẳng lẽ… “Tôi đã nói em không được do dự mà!” Một giọng nói dịu dàng vang lên. Trái tim Chiro đập liên hồi. Kin dựa người vào tường khóe môi cong lên thành nụ cười. “Wendy, vì sao? Vì sao em chưa từng yêu tôi?” Robert ôm lấy ngực trái bàn tay dính đầy máu. “Bởi vì ông đã thay đổi! Nếu ông trở về như ngày xưa có lẽ bà ấy đã yêu ông và không xảy ra nhiều bi kịch như vậy.” Chiro quay lại nhìn ông ta với ánh mắt cảm thông. Robert từ từ nhắm mắt lại. Ngày xưa ư? Có lẽ ông chìm trong bóng tối quá lâu rồi… lâu đến nỗi quên mất bản thân mình trước đây từ tốt bụng như thế nào. Chiro nhìn Robert lần cuối rồi tiến về phía Kin. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi ư? “Cẩn thận!” Kin hét lên. Chiro chưa kịp ngạc nhiên thì một đường kiếm bay tới. “Đồ ác quỷ! Mau đền mạng đi!” Ngay lập tức một cánh tay ôm cô vào lòng. Phập. Máu bắn vài giọt vào đôi mắt còn tợn trừng của cô. Meri kinh hãi đánh rơi thanh kiếm xuống đất rồi khẽ run run lên tiếng: “Anh Sky?” “Cuối cùng anh cũng đến trước Kin một bước.” Sky mỉm cười nhìn Chiro. “Anh đang nói gì vậy! Mau cầm máu đi, em sẽ gọi bác sĩ!” Chiro hoảng loạn định động vào vết thương của Sky nhưng anh liền giữ tay cô lại. “Thanh kiếm đã bị tẩm độc rồi, ngốc ạ. Em đang lo lắng cho ta đấy à?” “Ai ngốc chứ? Anh mới ngốc! Anh thích chết thì chết đi!” “Đừng khóc! Chiro, anh có thể hỏi em một câu được không? Nếu như quay lại bốn năm trước, nếu ta không làm vậy em sẽ yêu anh chứ?” Chiro ngạc nhiên nhìn Sky cố gắng bật ra một câu. “Xin lỗi! Em không thể yêu anh.” Nụ cười của Sky càng thêm chua sót. Cô nhóc này thật chẳng biết an ủi người khác gì hết! “Cuối cùng người em yêu vẫn là Kin. Vậy em phải hạnh phúc vào nhé.” – Sky mỉm cười đưa ra một chiếc vòng cổ. Đó là chiếc vòng của ông nội tặng cho Chiro nhưng cô đã đưa nó cho bà nhà báo đó rồi mà! Anh từ từ đeo chiếc vòng vào cổ cô giọng nói thì thầm bên tai. – “Bảo Kin giữ chặt em vào. Anh vẫn chưa bỏ cuộc đâu, một ngày nào đó anh sẽ… sẽ…” Hơi thở Sky trở nên đứt quãng cánh tay đang ôm lấy cô nới lỏng ra. “Bluesky? Bluesky! Tỉnh lại đi! Làm ơn!” Chiro hét lên nước mắt rơi đầy xuống gương mặt anh. Sky mỉm cười dịu dàng. Cuối cùng cô ấy cũng khóc vì anh, cuối cùng cô ấy cũng gọi tên anh là Bluesky. Kin sẽ ở bên cô ấy cả đời nhưng anh chỉ cần ở bên Chiro một phút thôi. Chỉ cần một phút cô ấy nghĩ đến anh là đủ rồi. Nếu như quay về bốn năm trước, anh vẫn sẽ yêu cô vẫn sẽ để cô hận mình và vẫn sẽ đỡ nhát kiếm ấy cho cô. Anh sẽ nhớ kĩ khoảnh khắc này nếu có kiếp sau vẫn sẽ đi tìm cô. Anh sẽ đến trước Kin và nói lời yêu cô, mãi mãi yêu cô… “Anh Sky?” Meri hoảng hốt nước mắt rơi đầy mặt. Cô đã làm gì thế này? “Chiro!” Kin tiến lại gần phía Chiro. Cô liền ôm lấy cậu bật khóc nức nở. “Kin, nhất định chúng ta phải làm cho con cái chúng ta hạnh phúc đừng để nó đi đến bước đường bây giờ.” Chiro vùi mặt vào áo của cậu. Kin gật đầu ôm cô ra ngoài. “Vậy còn tôi? Sao các người không giết tôi?” Meri hét lên định giơ kiếm lên. “Cô phải sống! Phải sống để chịu đựng sự ám ảnh này. Cô sẽ không bao giờ được quên cái chết của Sky.” Chiro lên tiếng rồi khuất sau cánh cửa. Tạm biệt Bluesky, người quan trọng thứ hai của đời em! ***** “Quả nhiên cô gái đó đã thay đổi vận mệnh của bản thân.” Pháp sư Tale ngồi trên ghế vuốt ve con mèo màu đen. Đột nhiên con mèo nhảy lên vai ông mọi việc của tương lai bắt đầu xuất hiện. “Lại một trái tim máu nữa ra đời ư? Nhưng không sao, bọn họ lại có thể thay đổi được vận mệnh của mình mà.” ***** Chín năm sau… “Hôm nay bàn chuyện đến đây thôi. Mọi người nghỉ!” Kin lạnh lùng lên tiếng rồi chạy ra ngoài. “Lại đi tìm bà xã đây mà. Ngoài việc chính sự ra suốt ngày tên này bám dính lấy công nương.” Akira liếc nhìn Kin đang vội vã bỏ đi. “Anh không thấy họ đẹp đôi à? Nhớ mấy năm trước, sau trận chiến ấy Kin và Chiro đã ghép hai nước lại với nhau tạo thành Starssnow thịnh vượng như ngày hôm nay đấy.” Mika đột nhiên xuất hiện khiến Akira giật mình. “Vợ à, em đang mang thai đừng chạy linh tinh!” “Mấy người ồn ào quá!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một cậu nhóc có đôi mắt màu lục bảo lạnh lùng liếc đám Akira rồi lạnh lùng bỏ đi. “Kai – Stomwindy! Cái tên nhóc đáng ghét này, giống hệt ba. Suốt ngày nghe cha con tên này cãi nhau tranh dành Chiro đã thấy bực.” – Akira hừ lạnh rồi quay sang Mika. – “Mau về thôi, trời lạnh lắm, hôm nay anh nấu món em thích.” “Đấy em nhìn xem. Vợ chồng người ta tình cảm như vậy sao em nỡ lạnh nhạt với anh.” Yamada ấm ức chỉ đôi vợ chồng nhà kia. Miki vẫn thản nhiên ngồi ăn bánh uống trà. “Em đến nhà dì Anna đây. Nhớ về đón con nhé.” Cô liền đứng dậy rồi bỏ đi. “Vợ à, sao hai chúng ta không dắt tay nhau về nhà cơ chứ!!!” ***** “Toru! Toru!” Chiro chạy xung quanh tìm con gái của mình. Cuối cùng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ở trong vườn. “Toru.” “Suỵt.” Cô bé ngước đôi mắt bạc của mình lên ra hiệu im lặng. Lúc này Chiro mới để ý, trong vườn có một cậu bé đang đánh đàn violin. Đôi mắt xanh lam tựa như bầu trời chăm chú kéo đàn. Tiếng đàn vừa kết thúc Chiro cùng Toru liền vỗ tay. “Tiếng đàn của anh hay thật. Anh tên gì vậy?” Toru vui vẻ lên tiếng. “Sky!” Cậu nhóc mỉm cười nhìn cô bé. “Bầu trời ư? Tên hay quá!” “Vậy ta có thể gọi cháu là Bluesky không?” Chiro lại gần cậu bé. Sky gật đầu trả lời: “Vâng ạ, nhưng chỉ cô được gọi cháu như vậy thôi.” “Cả Toru nữa!” Toru bất mãn kêu lên. “Ừ, cả Toru. Vậy em có muốn học đàn không? Anh sẽ dạy.” "Tất nhiên rồi." Toru gật đầu tay vung vẩy khiến chiếc vòng xanh lam trên tay cô bé rơi xuống. Sky cúi người nhặt rồi nhìn chiếc vòng chăm chú. "Chiếc vòng này đẹp thật." "Đó là của mẹ em đó. Do Toru sợ bóng tối nên mẹ đưa cho. Mẹ nói chiếc vòng này từng rất quan trọng với mẹ." Chiro nhìn hai đứa trẻ đang vui vẻ nói chuyện liền quay người nhẹ nhàng bước đi. Chắc chắn cậu nhóc sẽ không có kết cục như người đó! Cậu nhóc sẽ bảo vệ Toru và yêu thương cô nhóc. “Chiro, em lại đi đâu vậy?” Một giọng nói vang lên. Kin bước về phía cô với khuôn mặt khó chịu. “Anh bị ai chọc giận hả?” “Mấy tên vệ sĩ ai cũng khen em đẹp! Bọn chúng không thấy là hoa đã có chủ rồi hả?” “Anh ghen đấy à?” Chiro bật cười nhìn Kin. “Chiro ngày mai chúng ta đi…” “Mẹ, mai hai mẹ con mình đi ngắm sao băng đi!” Đột nhiên Kai xuất hiện nắm lấy tay Chiro. Khuôn mặt Kin đen lại lườm con trai của mình một cái. “Về nhà làm bài tâp.” “Xong rồi!” “Luyện kiếm.” “Đã xong!” “Vậy mai ta cho con sang chỗ Kazo ở.” “Cái gì? Không được, nếu đi con và mẹ cùng đi.” Cô lắc đầu thở dài rồi bước vào nhà. Người hầu liền lên tiếng. “Thưa hoàng hậu, có thư từ Maria và Jendy ạ.” “Ừ, bao giờ họ về?” Bluesky, anh thấy không, em đang rất hạnh phúc! “Kin quả là tên ngốc nhất trần đời. Đợi chờ một người con gái từng ấy năm. Từ năm mười một tuổi đợi cô ấy sáu năm rồi lại bốn năm nữa. Không tên ngốc nào kiên trì như tên này đâu. Haizz, cưới vợ xong là coi như quên mất bạn bè. Cưới vợ thật khổ!” Hongo thở dài nhìn Kin. Đột nhiên một cánh tay đập mạnh vào đầu cậu. “Lại tự kỉ gì vậy? Anh lại đi nói xấu chị tôi đúng không?” Shiro tức giận trừng mắt. “Không có, vợ à nhà người ta có con hết rồi, ngay cả con mèo Namida của Chiro cũng lên chức cụ rồi bao giờ ta mới có đây?” “Còn lâu nhá! Em vẫn chưa chơi đủ. Còn nữa ai bảo trước đây anh nói xấu Chiro làm gì. Cứ nằm dưới đất ngủ dài dài nha. Em đi chơi với Chiro đây.” “Ê, Shiro! Đợi đã!” Hongo khóc không ra nước mắt chạy theo cô vợ của mình. Thù hận của mấy năm trước đã chôn vùi trong quá khứ. Tất cả đã bỏ lại nỗi đau của năm xưa mà tiến về phía trước. Chắc chắn đời con cháu của họ sẽ không giống như họ.
|
Chương Ngoại Truyện 1: Điều Chưa Kể - Mika và Akira, Yamada và Miki. Năm 10 tuổi… “Tất cả phải nghe theo tôi! Tôi sẽ là đại tỷ!” Mika hùng hồn thông báo trước mặt đám trẻ. Đám trẻ ngây ngô nhìn cô rồi vỗ tay rầm rầm. Tiếng vỗ tay này khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn. Ở trong tòa biệt thự ngột ngạt lúc nào cũng đóng vai chảnh sang khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhân lúc không có ai cô liền trốn ra ngoài chơi. “Đại Tỷ? Sao tôi không thấy cô giống chút nào nhỉ?” Một giọng nói vang lên. Cậu nhóc từ trong đám trẻ con bước ra nhìn cô đầy khiêu khích. Lời nói của cậu nhóc khiến Mika nóng máu, cô tức giận hét lên: “Này tên kia! Ai cho anh tự tiện đến đây. Có giỏi anh đấu thử với tôi xem ai giỏi hơn ai!” “Được.” Cậu nhóc mỉm cười gật đầu. Đầu tiên thi đấu kiếm, cậu nhóc thắng. Đánh cờ, Mika thắng. Thi đánh võ, cậu nhóc thắng. Thi chạy, Mika… thua. “Không thể nào, sao tôi có thể thua một tên nhóc chưa cai sữa mẹ cơ chứ!” Mika hét lên bất mãn. “Tôi 11 tuổi rồi. Cô thua tôi là điều hiển nhiên.” “Cái gì mà hiển nhiên. Rõ ràng là do tôi sơ ý không được, chúng ta đấu lại.” “Có đấu 100 lần cô vẫn thua thôi. Tạm biệt, tôi về đây.” Cậu nhóc nhếch mép quay người bỏ đi. Mika còn đang tức giận liền hét theo. “Ê, tên nhóc kia! Tôi nhất định sẽ không thua đâu!” “Tôi không phải tên nhóc! Tôi là Akira.” “Mika! Anh phải nhớ rõ tên này. Sau này tôi nhất định sẽ đánh bại cậu. Nhớ đấy!” “Được, tôi sẽ chờ!” Akira quay người bỏ đi. Mika? Cậu chắc chắn sẽ không thể quên cái tên này được. Năm 16 tuổi… “Đại tỷ, một tên trường Lendo bắt nạt người của ta.” Một tên con trai chạy vào với khuôn mặt bầm tím. “Tên nào?” Mika tức giận đập tay xuống bàn. “Hắn đang ở gần bờ sông.” “Được, ta sẽ đi giải quyết.” Cô gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài. Đứng bên mép sông là một chàng trai có thân hình mảnh khảnh mái tóc nâu nhạt bay trong gió khiến ai nhìn cũng bị mê mẩn trừ một người. “Tên kia! Ai cho ngươi làm thương người của ta.” Mika lao ra tung một cú đá về phía chàng trai. Ngay lập tức người con trai đó túm lấy chân cô khiến cô mất đà ngã dập mặt. “Là họ vây đánh tôi trước.” Người con trai bình thản trả lời. “Ngươi…” Mika định đứng lên mắng hắn một trận bỗng khựng lại. “Mika?” “Akira?” “Sao anh lại ở đây? Lại còn đánh người của tôi nữa!” Cô tức giận lên tiếng. “Tôi đã nói họ khiêu khích tôi trước rồi cơ mà. Cô bây giờ vẫn muốn làm đại tỷ cơ à? Trước đây thua tôi vẫn chưa phục sao?” “Chuyện này liên quan gì đến anh. Hừ, đúng là xui xẻo!” Mika lầm bầm nhặt đống sách vở dưới đất. Vừa nãy do bị ngã nên chiếc cặp trên lưng cô bị bung ra sách cũng rơi xuống đất. “56 điểm? Ha ha tôi không nghĩ cô ngốc đến vậy.” Akira nhặt tờ giấy dưới chân mình lên rồi bật cười. Mặt Mika tối lại liền giật lấy tờ giấy. “Kệ tôi! Đó chỉ là thi thử thôi. Ngày mai tôi mới thi chính thức!” “Muốn tôi dạy kèm không?” “Anh ư? Ha ha ha, làm sao có thể.” “92 điểm hơn cô phải không nào?” Akira mỉm cười giơ ra tờ giấy. “Hừ, có vậy cũng khoe. Tôi đây có thể tự học được. Ai thèm nhờ anh!” “Vậy sao?” “Được rồi, Nếu anh giúp tôi qua được kì thi này bao tiền tôi cũng đưa.” “Tôi là người tốt nên không lấy tiền.” “Thật sao? Tôi nghi quá!” “Rốt cuộc cô có học không? Tôi về đây.” Akira nhíu mày định bỏ đi thì Mika liền nắm lấy vạt áo cậu. “Ai bảo tôi không học! Nào bắt đầu đi.” Cậu liền nở một nụ cười tươi quay lại. Mika ngạc nhiên nhìn Akira không tự chủ thốt lên một câu. “Cậu cũng không đến nỗi tệ nhỉ. ***** “Hôm nay đông vui thật. Quả nhiên là buổi lễ giao lưu giữa các học sinh trường khác với nhau.” Mika thích thú nhìn xung quanh. Cô đã qua kì thi một cách dễ dàng lại còn đạt điểm cao nữa đương nhiên công lao này cũng phải kể đến công sức của ai đó rồi. Tuy nhiên, cô vẫn cho rằng là cô có thực lực chứ không phải do tên đáng ghét đó. “Không có gì thú vị.” Miki vừa đi vừa nhai kẹo. Khác với Mika thành tích học tập của Miki khá hơn rất nhiều. “Haizz, chị không cảm thấy nơi này rất náo nhiệt sao?” “Bình thường đến tầm thường.” Miki không thèm quan tâm tiếp tục ăn kẹo. “Chị cô đây à? Nhìn là biết thông minh hơn cô rồi.” Một giọng nói vang lên khiến mặt Mika tối sầm lại. “Sao anh ở đây?” “Hôm nay là ngày trao đổi học sinh mà.” Akira mỉm cười khiến Mika càng thêm bực mình. Dám đem cô so sánh với chị ư? Không thể tha thứ! Miki mặc kệ Mika với cái tên gì đó một mình đi tìm thức ăn. “Xin lỗi, có thể chỉ cho tôi thư viện ở đâu được không?” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa xuân vang lên. Tuy nhiên người nghe nó lại là Miki… “Không có mắt à? Tự tìm đi!” Cô thản nhiên buông ra câu trả lời khiến Yamada suýt nữa ngã. Đến khi Miki đã đi xa, cậu mới gọi theo. “Cậu gì ơi, cậu tên gì vậy?” “Không có mắt à tên người được gắn trên áo.” Một câu nói vô tình khiến Yamada ngã lần hai. Cô ấy đi xa rồi làm sao cậu có thể gặp lại! Nhờ việc bán Miki dai như đỉa cuối cùng cậu mới biết tên cô là Miki. Sau này Yamada phải về nước với Harry, còn Akira cũng mất tăm tích. Mika và Miki bắt đầu lấy đồ của người giàu đưa cho người nghèo. Mỗi người bận đến nỗi quên mất nhau. Năm 20 tuổi… Lúc đó, khi tất cả có mặt tại nhà của Chiro, Akira và Mika không khỏi sững sờ. “Suốt mấy năm qua anh đã đi đâu?” Mika ngạc nhiên lên tiếng. “Tôi bắt đầu luyện tập sử dụng kiếm và súng. Thật không ngờ cô cũng nằm trong tứ đại gia tộc.” “Anh coi thường tôi rồi đấy!” Mika mỉm cười tiếp tục bước đi đến khi nhận ra Akira dừng lại thì cô đã bỏ cậu hẳn một đoạn. “Mika, chẳng lẽ cô muốn xa tôi lần nữa sao?” “Hả? Anh nói gì vậy?” “Bốn năm trước đã xa cô bây giờ công nương cử tôi đi làm việc cô muốn thế sao? Hay là cô đi cùng tôi?” “Không được, công nương còn quá nhỏ. Cô ấy sẽ không thể bảo vệ bản thân được.” “Tôi hiểu rồi.” Akira mỉm cười đắng ngắt bước ngang qua cô. Trái tim Mika đau buốt, cô vội vàng nói như sợ Akira không nghe thấy. “Chỉ bốn năm thôi mà! Nhất định tôi sẽ đợi anh.” “Nếu em có thể đợi thì tôi cũng vậy.” ***** “Thật trùng hợp khi gặp lại cô Miki.” Yamada vui vẻ lên tiếng. Đáng tiếc đáp lại câu nói của anh… “Anh là ai?” Thiếu chút nữa cậu muốn đập đầu vào tường rồi. Suốt bốn năm qua tên của cô cậu luôn ghi nhớ vậy mà… “Miki, tôi là Yamada. Người mà bốn năm trước cô gặp.” “Yamada? Tôi không quen!” “…” Khóc không ra nước mắt! Năm 24 tuổi… Cả bốn người gặp nhau với bốn cảm xúc khác nhau. Mika và Akira vẫn thế vẫn trêu chọc nhau như ngày nào còn Miki đôi mắt cô lại chăm chú nhìn một người con trai khác. Yamada thất vọng nhưng vẫn cố mỉm cười nói chuyện cùng cô. Đêm hôm đó, Miki không ngủ được bước ra ngoài và vô tình bắt gặp cảnh một người con trai đang cõng một cô gái. “Miki, không ngủ được à? Tôi cũng vậy.” Yamada mỉm cười bước lại gần cô. Nhưng ngay sau đó cả người cậu bất động. Tách… tách… Nước mắt của Miki rơi lã chã. “Dù biết người cậu ấy thích không phải là tôi, dù biết trong lòng cậu ấy chỉ thích mình công nương nhưng tôi vẫn cứ yêu cậu ấy. Tôi yêu Kin, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi! Cậu ấy mãi mãi không bao giờ yêu tôi đâu!” “Đồ ngốc! Cậu ấy không yêu em nhưng vẫn còn tôi cơ mà.” Yamada hét lên khiến Miki ngạc nhiên trái tim cô vô thức đập mạnh. “Anh đang nói gì vậy?” “Không sao! Tôi vẫn chưa bỏ cuộc.” Cậu lên tiếng khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Ha ha, tôi thắng rồi. Rõ ràng Yamada thích Miki mà. Cô thua rồi.” Ở một bụi cây gần đó có hai kẻ đang thì thầm to nhỏ. “Hừ tôi không giỏi mấy vụ cá cược này. Có giỏi hai chúng ta đấu cái khác.” “Được thôi, đằng nào cô vẫn thua.” “Anh! Ai bảo thế! Tôi sẽ thắng nhất định sẽ thắng!” “Vậy cô có dám đấu với tôi cả đời không?” “Đương nhiên là có!” Mika gật đầu. Akira mỉm cười bước đi. “Nhớ lời cô đấy.” “Ê, đợi tôi với.” Nếu như lúc ấy em nói thi xem ai đổ gục trước đối phương thì có lẽ tôi đã thua rồi! ----------------------------------------------------------- - Jendy “Cherry, năm nay hoa anh đào nở đẹp thật. Giá như lúc này em nhìn thấy chúng.” Một giọng nói trầm ấm vang lên. Một người đàn ông đứng giữa rừng anh đào mỉm cười. Năm tháng trôi qua cậu không còn là chàng trai sốc nổi năm nào giờ cậu đã trưởng thành hơn mạnh mẽ hơn nhưng cái chết của Cherry vẫn cứ đeo bám cậu khiến cậu không thể đối mặt với Chiro được. “Ba, ba lại nhớ mẹ à?” Một giọng nói non nớt vang lên khiến Jendy thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. “Julia, đừng lo. Ba không sao ta mau vào nhà thôi.” Năm đó, khi cậu vẫn còn đau buồn bởi cái chết của Cherry thì cậu vô tình tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi dưới gốc cây anh đào. Chính đứa trẻ đó đã đưa cậu thoát khỏi đau khổ giúp Jendy mạnh mẽ lên. Có lẽ Julia chính là đứa con mà Cherry dành tặng cho cậu. “Ba, hôm nay mình đi ngắm hoa anh đào đi.” “Ừ, chỉ cần Julia ngoan.” Jendy mỉm cười vuốt mái tóc con gái mình. Cherry, anh sẽ chăm sóc con chúng ta! ------------------------------------------------- - Maria “Cảm ơn giỏ cam của cô ạ.” Một cô nhóc mỉm cười cầm lấy giỏ cam. “Không có gì. Mong bà cháu sớm khỏe.” Maria xoa đầu con bé rồi bước đi. Cuộc sống bình yên này khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, không chém giết nhau, không thù oán. “Công nương, bây giờ cô có khỏe không?” Maria ngước lên bầu trời đôi mắt đầy u buồn nhưng ngay sau đó cô lấy lại vẻ bình thường bước vào nhà. “Chị về rồi!” “Chị… chị… chính em… đã giết… anh Sky… chị không hận… em sao?” Meri đầu tóc rũ rượi, đôi mắt vô hồn nhìn cô. “Meri! Sao em không uống thuốc? Ổn rồi, chị không hận em đâu! Mau đi uống thuốc đi.” Cô chạy lại dỗ dành Meri. Con bé vẫn bị ám ảnh bởi cái chết của Sky. Mặc dù rất đau buồn trước cái chết của Sky nhưng Maria khác Meri cô phải mạnh mẽ để sống tiếp. “Mẹ, dì lại phát bệnh à?” Một giọng nói vang lên. “Con về rồi à? Mau rửa tay đi.” “Vâng.” Cậu nhóc bước vào nhà đặt cây đàn violin lên bàn. “Hôm nay vào cung điện đánh đàn con gặp một cô bé rất thú vị.” – Cậu nhóc mỉm cười lên tiếng. Ngay sau đó ánh mắt cậu trở nên trầm lặng. – “Tuy nhiên… người con chú ý không phải cô bé đó…” Maria ngạc nhiên nhìn cậu. “Ý con là sao?” “Một người khác… một người rất đặc biệt!” “Đừng làm việc ngốc nghếch là được, Sky.”
|
Chương Ngoại Truyện 2: Điều Chưa Kể - Lá thư của Sky Lúc đó, sau khi cứu Chiro và Shiro, Chiro ngất trong vòng tay Kin. Kin và Sky giáp mặt nhau. “Bốn năm không gặp, em vẫn khỏe chứ?” Sky mỉm cười nhìn Kin. Nhưng dường như cậu không quan tâm đến nhưng lời của Sky quay lưng đưa Chiro đi. “Chờ đã! Tôi có việc nhờ cậu.” Sky liền giữ cậu lại. Tuy không trả lời nhưng Kin vẫn dừng chân lại. “Hãy đưa cái này cho Chiro à không hãy đưa cái này sau khi trận chiến kết thúc.” “Nếu tôi xé?” “Không đâu, tôi tin cậu sẽ không làm vậy.” Kin quay người nhìn Sky. “Bỏ rơi cô ấy rồi lại cứu! Tại sao?” Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên nhưng rồi tầm mắt rơi xuống khuôn mặt Chiro. “Tôi biết, tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi.” “Cô ấy không cần! Trên đời này Chiro ghét nhất sự thương hại.” Kin lạnh lùng lên tiếng rồi bỏ đi. Shiro không biết làm gì liền chạy theo Kin. “Qủa nhiên Kin vẫn là người hiểu em nhất nhỉ, Chiro. Giá như anh cùng dòng máu với cậu ấy có phải tốt hơn không. Anh có thể bảo vệ em như vậy!” Ghen tị! Phải, anh đang rất ghen tị với Kin. Từ bé đến lớn cũng vậy. Anh ghét khi nhìn thấy mẹ Kin quan tâm đến cậu bởi vì Sky chưa bao giờ nhận được tình yêu của ai kể cả người con gái đó. Đau thật! ***** “Chiro, anh biết mình thật ngốc khi viết lá thư này cho em nhưng mà anh không thể đối diện với em mà nói lên những cảm xúc của mình. Anh ngốc lắm phải không? Đừng cười nhé nếu anh nói anh vẫn còn tình cảm với em. Anh ngốc lắm phải không? Dù biết tình cảm của em chỉ dành cho cậu ta nhưng vẫn lưu luyến không buông. Anh là một kẻ đáng ghét! Anh biết. Bảo vệ em, chăm sóc e, hứa cùng em đi đến nơi yên bình cuối cùng lại đẩy em vào bóng tối. Kẻ như anh đáng chết lắm phải không? Nhưng anh vẫn chờ, chờ em tự tay kết liễu tính mạng của anh. Chiro, em có thể gọi anh là Bluesky được nữa không? Dù chỉ một lần thôi vì anh sợ sẽ không thể nghe được nữa. Chiro, em ngốc lắm! Ngay cả bản thân mình thích ai cũng không phát hiện ra. Em thích Kin à không rất yêu cậu ta mới đúng. Cũng phải thôi, Kin hoàn toàn xứng đáng cậu ta đã hi sinh rất nhiều vì em rồi. An tâm, anh không đi đánh ghen đâu! Chỉ là bản thân có chút đau đớn mà thôi! Anh ngốc thật! Dù biết người đó đã đi xa nhưng vẫn có kiếm tìm vẫn chờ đợi cô bé của bốn năm trước. Chiro, em có thể một lần gọi anh là Bluesky được không? Chỉ một lần duy nhất thôi! Hãy để tình yêu của em dành cho anh giống như Kin… Anh yêu em! P/S: Còn nữa anh muốn nói…” Chiro nắm chặt bức thư trong tay nước mắt rơi lã chã. Giá như cô đọc nó sớm hơn thì cô đã không nói những lời cay độc với anh. “Chiro!” Kin ôm cô vào lòng vuốt mái tóc cô. Chiro vùi mặt vào áo cậu rồi ngủ thiếp đi. Kin nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang mưa. Dù là gió, tuyết hay mưa mỗi người luôn có một nỗi khổ riêng… --------------------------------------------------- - Trước khi cưới… “Công nương sao rồi?” Mika ái ngại nhìn vào cửa phòng. Miki khẽ an ủi em gái mình “Cô ấy ngủ rồi đừng lo lắng.” “Haizz, sau cái chết của tên Sky đó công nương thường xuyên gặp ác mộng. Cô ấy toàn ngủ sáng mà thôi.” “Tôi nghĩ nên nói với Kin, cậu ấy có thể lo được.” Akira lo lắng không kém. “Không!” – Một giọng nói vang lên. Chiro bước ra khỏi phòng khuôn mặt tái xanh. – “ Đừng nói cho Kin. Dạo này anh ấy rất bận.” “Nhưng mà… cứ như vậy người sẽ đổ bệnh mất.” “Chị thật cứng đầu! Mau đi bệnh viện cho em.” Shiro lao vào với khuôn mặt tức tối nhưng đáp lại vẻ mặt đó là sự thản nhiên của Chiro. “Chị ổn.” “Ổn? Chị nhìn xem trông chị có chỗ nào ổn chứ! Chị không nói em sẽ nói!” “Shiro! Dừng lại! Nếu em nói cho Kin biết chị sẽ cắt đứt quan hệ với em!” Chiro lạnh lùng lên tiếng khiến Shiro tức giận lại tức giận hơn. “Chị!” “Chị sẽ ổn.” ***** “A!” Chiro hét lên ngồi bật dậy cả người ướt đẫm mồ hôi. “Chiro!” Một giọng nói vang lên kèm theo tiếng cửa bị mở ra một cách thô bạo. “Kin?!” Cô ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt mình nước mắt rơi lã chã. Cô mơ thấy Kin chĩa súng về phía mình đôi mắt bạc lạnh như băng. “Đừng khóc!” Kin dịu dàng lau nước cho Chiro rồi ôm cô vào lòng. Chiro ngừng khóc ngước mắt lên nhìn cậu. “Sao anh ở đây?” “linh cảm, anh nghe thấy em đang gọi anh.” “Kin, kể chuyện đi.” “Chuyện gì?” “Lúc anh vì cứu em mà ép chất độc sang cơ thể mình. Kazo nói chất độc rất mạnh vì sao anh vẫn tỉnh lại?” “Thật ra anh suýt nữa muốn ở lại trong ảo ảnh đấy nhưng lúc ấy có một người con gái gọi tên anh nói rất cần anh.” Chiro dụi mắt lên tiếng. “Vậy sao cô ấy là ai vậy?” “Cô ấy có đôi mắt lục bảo rất đẹp, cô ấy là người anh yêu nhất và cô ấy tên Chiro!” Kin vuốt nhẹ tóc cô mỉm cười. Chiro chìm sâu vào trong giấc ngủ. Cả đem hôm ấy Kin vẫn ôm Chiro không hề rời cô nửa bước và cả đêm hôm ấy Chiro không còn gặp ác mộng nữa. ---------------------------------- - Cuộc sống sau này “Ba!” “Hử?” “Sao mẹ yêu ba?” Kai tựa người vào cửa liếc nhìn người đàn ông trước mặt. “Vì ba yêu mẹ!” Kin thản nhiên trả lời khiến cậu nhóc tức giận. “Con cũng yêu mẹ vì sao mẹ lại chọn ba?” “Vì ba yêu mẹ hơn con.” “Ba! Có phải ba đầu độc mẹ không?” Kai lạnh lùng lên tiếng. Kin trầm ngâm một lúc rồi trả lời. “Không, là mẹ đầu độc ba.” “Vậy ba nếu có người phụ nữ nào đẹp hơn mẹ ba có yêu cô ta không?” “Mẹ con là đẹp nhất!” “Vậy nếu mẹ yêu người khác.” Câu nói vừa dứt khuôn mặt Kin hơi tối lại. Kai nhếch mép quả nhiên đã làm cho ba mình giận. “Không, ba sẽ chờ mẹ con trở về.” “Cái gì? Ba đang đùa con à? Nếu con là ba còn lâu con mới giao mẹ cho ai khác nếu mẹ có thích ai khác thì con sẽ đánh chết tên ấy đương nhiên là mẹ con sẽ bỏ qua rồi.” “Vậy chẳng phải mẹ sẽ ghét con sao?” “Hả?” Kai ngạc nhiên. Kin nói đúng dù cho cậu có được thân xác Chiro nhưng cậu mãi mãi không thể có được trái tim cô ấy. Chờ đợi là cách tốt nhất để hai người hạnh phúc. “Con vẫn còn non lắm.” Kin vỗ đầu Kai rồi bước vào nhà. “Ơ, ba đi đâu vậy?” “Vào bếp hôm nay kỉ niệm ngày cưới! Đừng tưởng ba quên.” “A! Không được! Toru.” “Anh, sao vậy?” “Ba vào bếp. Mau đưa mẹ chạy.” “Cái gì? Ba vào bếp? A… a… a.” Bùm. Một tiếng động vang lên. Với một người mà nấu ăn như đang chế tạo vũ khí thì tốt nhất không nên vào bếp! --------------------------------- “Kin, tôi đã nhận được mẫu máu của hai đứa con của cậu rồi.” “Kazo, cảm ơn ông.” Kin cầm điện thoại mắt liếc về phía Kai và Toru. “Cậu lo lắng chất độc sẽ truyền sang người hai đứa trẻ phải không?” “Dù chất độc trong cơ thể tôi không phát tác nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn biến mất. Tôi không muốn điều gì xảy đến với gia đình tôi.” Đôi mắt màu bạc trở nên sắc lạnh. “Kin, cậu trưởng thành lên nhiều rồi! Tuy nhiên chúng còn nhỏ tôi chưa thể chuẩn đoán được. Cậu an tâm chúng cũng là cháu tôi.” Đầu dây bên kia Kazo mỉm cười. “Có một số điều tôi vẫn lo lắng.” “Cậu lo lắng ư?” “Đó là…” Choang. Kin chưa kịp lên tiếng thì một tiếng động vang lên. Cậu vội vàng tắt máy chạy vào nhà. “Con lỡ tay!” Kai cười cười nhìn mảnh thủy tinh dưới chân. “Con bị thương rồi!” Chiro lo lắng định đi lấy bông băng thì Kai ngăn lại. Cậu nhóc an ủi mẹ mình. “Con ổn mà.” Cậu mỉm cười dịu dàng cầm lấy hộp bông băng bỏ đi. Kin nhìn theo bóng con trai mình nhíu mày. “Kin?” Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến khuôn mặt Kin dãn ra. “Thằng nhóc lớn rồi đừng lo lắng quá!” “Em biết nhưng em có linh cảm không lành.” “An tâm, bây giờ chúng ta đang hạnh phúc.” Cậu đặt lên trán vợ một nụ hôn dịu dàng. Đêm. Không khí trở nên se lạnh. Một bóng người ngồi trên nóc nhà thờ nhìn xuống cảnh vật phía dưới. “Hạnh phúc ư? Chỉ là bây giờ mà thôi!” **** Cạnh. Hộp băng cứu thương rơi lăn lóc dưới sàn. Cửa sổ mở tung một bóng người ngồi trên cửa sổ mặc cho vết thương trên tay mình. Đôi mắt cậu trở nên vô cảm… một đôi mắt hai màu… Xanh lục và bạc!
|