Sự Trả Thù Của Ánh Trăng
|
|
Sáng hôm sau, nó bước xuống nhà với áo sơ mi trắng tay dài, quần jean bó màu xanh, giày bata trắng cổ cao, mái tóc hung tím đỏ cột cao uốnxoăn lọn trông quyến rũ nhưng lạnh lùng hơn thường ngày gấp bội. Nó ngồi xuống bàn ăn sáng, mọi người nhìn nó e ngại, cách đây 20’ tin tức củangày vừa đăng tin tập đoàn Mộc Gia phá sản, chủ tịch là ba của Mimi lêncơn tim đột quỵ mà chết, phu nhân bị shock ngất xỉu được đưa đi cấp cứu, tập đoàn lớn mạnh trong top 100 TG đã phá sản, tiểu thư Uyển Linh từnay phải ra đường mà ở, chuyện này chắc chắn 90% là do nó làm, cô ta dám gây chuyện với nó, dám làm hỏng đồ của nó, cô ta đã phạm sai lầm quálớn, nó vẫn yên lặng không nói gì. Uống xong ly sữa nóng, nó đặt cái lyxuống bàn và kéo ghế đứng dậy
-Anh hai à, đi học thôi !_nó gọi anh
-Ukm, để anh lấy xe !
-Hôm nay cậu đi học sao Moon ?_Exline hỏi nó
-Đúng !
-Bọn tớ tưởng cậu nghỉ học..
-Đủ rồi, các người không đi, tôi đi !_nó ngắt ngang lời Ruchia và bước ra ngoài
Hắn nhìn nó như vậy thì một sự hối hận lại dâng lên trong tâm trí hắn,bây giờ nó không thèm nói chuyện với hắn nữa, một cái nhìn cũng không,nó chỉ cho hắn ở lại đây với tư cách là bạn thân của anh ,ngoài ra chẳng còn gì hết. Hắn nhớ giọng nói ấm áp như thiên thần củanó, nhớ những cử chỉ vô tình vô tâm đã khắc sâu vào trái tim hắn tự baogiờ. Nhớ, nhớ lắm mặc dù khoảng cách của hắn và nó đang rất gần nhau,hắn chỉ có một ước muốn là lập tức chạy đến ôm nó vào lòng mà xin lỗi,nhưng sự tự cao của một vị bang chủ không cho phép hắn làm điều đó. Nóvà anh mỗi người một chiếc xe phóng thẳng đến trường
Vào đến cổng trường, học sinh ùa nhau ra xem là nhân vật nào mà giàu có đến thế, chiếc xe mà nó và anh chạy trên Thế Giới chỉ có hai chiếc màthôi và là độc nhất do chính tay chủ tịch tập đoàn Y.A.M thiết kế, giáít nhất cũng mấy triệu USD và phải có một địa vị không tầm thường mớimua được. Nó và anh bước xuống từ hai chiếc xe sang trọng đó lại làm cho cả trường đơ tập 2, gì chứ ? Thứ bậc nghèo nàn hạ tiện này sao lại cósiêu xe mà đi, chắc lại quen với thiếu gia tập đàn lớn mạnh nào đó đểmoi tiền rồi. Nó không thèm nhìn đến đám tiểu thư đỏng đảnh hay ganh tịđó nữa mà bước thẳng đến phòng hiệu trưởng
“ Rầmmmmmm..” nó đạp văng cánh cửa phòng hiệu trưởng
-Ai mà hỗn láo vậy hả ? Có biết đây là…_ông hiệu trưởng quát lên
-Là tôi !_nó lạnh lùng
-Ơ…tôi xin lỗi chủ tịch, là tôi sai. Mong chủ tịch…_ông hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh
-Nói ít lại !_nó ngắt ngang
-Vâng ! Chủ tịch có gì cần tôi làm ạ ?
-Công khai chủ tịch !_nó nói rồi bước ra ngoài để lại ông iệu trưởng ngồi phịch xuống ghế vì lên huyết áp
Nó bước sang phòng bên cạnh, đây là phòng dành riêng và chỉ có chủ tịch mới được vào nên luôn khóa trái cửa, nó không cần đi lấy chìa khóa màtiếp tục đạp văng cánh cửa ấy đi. Nó ngã người xuống cái sopha màu trắng ngà, đeo tai phone vào và nhắm mắt lại. Khoảng nửa giờ sau, khi tất cảcác lớp đang chuẩn bị vào học thì hiệu trưởng bật loa để thông báo
-TÔI LÀ ! TÔI YÊU CẦU TẤ CẢ HỌC SINH RA SÂN ĐỂ THÔNG BÁO VIỆC QUAN TRỌNG, AI KHÔNG RA NGOÀI SẼ BỊ ĐUỔI HỌC !!!
Cả bọn đang nằm chán nản trên lớp dù không muốn đi cũng phải xuống sân vì lúc nãy anh Kan nhắn tin bảo lát nữa xuống sân, chắc chuyện này phải quan trọng và có gì đó được sắp đặt. Cả bọn xuống sân trường thì thấyhọc sinh đông như kiến, mệt mỏi chen lấn kên hàng đầu tiên xem có chuyện gì
-Hôm nay tôi muốn công khai chủ tịch của ngôi trường M.E.R.S !_anh cầm mic nói
-Sao ? Chủ tịch ?_n1
-Kan Hoàng Phước muốn thông báo chẳng lẽ anh ấy là chủ tịch ?_n2
-Tôi yêu cầu tất cả mọi người trật tự ! Chắc hẳn ai cũng biết chủ tịch ngôitrường này cũng là chủ tịch của tập đoàn Y.A.M lớn mạnh bậc nhất thếgiới, người đó chính là em gái tôi_Vũ Hoàng Thiên Anh !_Kan nói
-Gì chứ? Con nhỏ nghèo mà chảnh đó lại là chủ tịch ngôi trường này và cả tập đoàn Y.A.M sao ?_n1
-Đúng là không tin được mà, có khi nào là lừa gạt không ?_n2
-Nó là em gái của anh sao ? Ôi trời !_n3
-Tôi là chủ tịch Y.A.M và cả ngôi trường này, các người tin hay không thìtùy, nhưng phải sống yên phận và đừng-bao-giờ-gây-sự với chúng tôi !_nónhấn mạnh rồi bỏ đi để lại học sinh toàn trường đang ngơ ngác, sợ hãilẫn tức giận
Cả đám cũng đi lên lớp học tiếp, nhưng chuyện lúcnãy…nó_Vũ Hoàng Thiên Anh, hình như đã trở thành 1 con người hoàn toànkhác, giọng nói lạnh lẽo cô đặc đến mức cả cô và nhỏ cũng bang hoàng khi nghe thấy, lúc trước có chuyện gì nó cũng im lặng cho qua, còn khuyênnhỏ và cô cố gắng nhẫn nhịn, vậy mà lúc nãy nó thẳng thừng cảnh cáo tấtcả các cô chiêu cậu ấm trường này. Nó đã thực sự thay đổi…Ác quỷ đã thực sự quay về…
Trong khi đó, ở một nơi không xa có 4 cô gái trẻ đang tức giận
-Không thể nào ! Con nhỏ đó không thể nào là chủ tịch được ! Tao không tin !_Mina hét lên phẫn nộ
-Tập đoàn trong top 100 TG như Mộc Gia mà chỉ phá sản trong vòng 10’ sau khi cổ đông rút cổ phần thì đó chắc chắn 99% là Y.A.M rồi !_Misa nói
-Hôm trước Mimi đã làm hỏng sợi dây chuyền trân châu đen của con nhỏ đó, cókhi nào vì vậy mà Mộc Gia bị phá sản không ?_Lucky hỏi
-Khôngđâu, nghe nói là ngoài việc Y.A.M rút cổ phần thì còn có 1 người khácnhúng tay vào, người đó là hacker S.K đã nhiều lần khiến các tập đoànlàm ăn phi pháp điên đảo và phá sản chỉ với một thao tác click chuộttrên máy tính. Hình như Mộc Gia đã phạm pháp khi vận chuyển vũ khí tráiphép và bị S.K điều tra được !_Misa nói, vẻ mặt đã xanh vì sợ
-Nhưng nếu con nhỏ thấy ghét đó là em gái của anh thì quá tốt rồi, anh sẽ là của riêng Lucky này thôi !_Lucky vui mừng nói (cô cứ chờ đi ! Chị ấy mà về Việt là cô chết chắc !)
Thành thật xin lỗi các bạn vì mấy hôm nay t/g không đăng truyện như hẹn trước ! Tại vì một số trục trặc trong bản thảo nên chắc từ nay t/g sẽ postchương thất thường và hơi lâu. Để m.n phải chờ t/g thực sự xin lỗi, mình hứa không bỏ truyện đâu ! Mong m.n vẫn sẽ ủng hộ mình, kb facebook vớit/g để nhận thông báo chương mới nhé !^^
|
Sáng hôm nay, nó và anh bước xuống lầu rất thong thả, hôm nayanh em nó nghỉ học, cả bọn cũng vậy. Cơ mà đi học hay không thì cũngchẳng quan trọng, bọn nó mà nghỉ cũng chẳng ai dám ý kiến hay phản bácgì. Hôm nay nó vẫn theo phong cách cũ nhưng có điều trông dễ thương hơnthường ngày 1 tí, quần jean xanh nhạt, áo sơ mi tay dài bằng ren màuhồng phấn, giày cao gót màu trắng, tóc uốn xoăn lọn trông như một côtiểu thư chính hiệu nhà giàu. Anh cũng mặc jean xanh, áo pull trắng,giày bata trắng nốt và mái tóc được chải gọn gàng giấu sau chiếc mũ lưỡi trai màu đen, anh còn kéo theo 1 cái vali nữa. Anh em nó ngồi xuống bàn ăn sáng rồi lấy xe đi ra ngoài. Anh chở nó trên chiếc BMW màu xám sangtrọng, nó nhắm hờ hai mắt, trán nhíu lại, sau khoảng 30’, anh và nó tớitrước cổng một ngôi biệt thự tuy hơi nhỏ nhưng cảm giác rất ấm cúng,ngôi biệt thự này tên là “Vũ Hoàng”. Nó bước xuống xe và đi nhấn chuông, một người có vẻ là quản gia chạy ra mở cổng
-Chào cô cậu, xin lỗi vì đã chậm trễ, chẳng hay cô cậu…_bà quản gia rối rít
-Dì Chiêu Huyền !_nó cất tiếng gọi thân thương
-Thiên…Thiên Anh đại tiểu thư ! Có phải là con không ?_bà quản gia xúc động
-Vâng, phải ạ ! Con đây, Thiên Anh đây thưa dì !
-Tốt quá ! Con về rồi, ngày đó anh em con ra đi ta lo lắm ! Còn anh hai của con_Hoàng Phước đâu ?_dì ôm lấy nó hỏi
-Con đây thưa dì !_anh bước ra cúi đầu chào và ôm nhẹ lấy dì Chiêu Huyền
Chiêu Huyền là bà quản gia của nhà nó, ngày trước là chị em họ của mẹnó, dì rất thương yêu anh em tụi nó. Nó và anh cũng rất thương dì, ngoài mẹ ra dì là người lo lắng cho anh em nó từng miếng ăn giấc ngủ thưở bé. Nhà họ Vũ tuy chỉ có một tập đoàn nhỏ nhưng Vũ Hoàng cũng là một trongtop 10 dòng họ danh giá của Việt
-À ta quên nữa, các con vào nhà đi ! Ông bà chủ và tiểu thư đang ăn sáng trong nhà đó !_dì Chiêu Huyền nói
-Bà chủ ? Tiểu thư ?_nó nhíu mày
-Từ ngày mẹ con mất và anh em con bỏ đi, bà ta và cô con gái mặc sức tiêupha hoang phí tiền của ông chủ, bà ta còn bắt buộc mọi người trong nhàphải gọi bà ta là bà chủ, còn cô gái kia là tiểu thư thiên kim của VũHạ, ai không gọi hoặc là nhắc đến hai con trước mặt bà ta thì sẽ bị đuổi việc_dì Chiêu Huyền kể
-Phu nhân, tiểu thư sao ? Các người chờ đi !_nó nhếch môi bước vào trong nhà theo lối đi cũ mà 12 năm nay nó chưa từng đi qua
Bước vào ngưỡng cửa, nội thất vẫn y như ngày trước không khác gì chỉ có khác là trên bộ bàn ghế gỗ sang trọng kia là gia đình của ả Mina chứkhông phải của nó. Mà cũng công nhận mẹ con nhà ả này đúng là không ragì mà, mụ Hạnh Thoa thì mặc một bộ váy xòe mỏng lét màu cam viền đỏ. ẢMina thì mặc một cái áo ngủ khoét sâu quá cỡ mà còn mỏng nữa chứ, thiệttình…đã xẹp lép mà còn thích khoe
-Chiêu Huyền à, là ai mà đứng ngoài đó nói chuyện lâu thế hả ?_Vũ chủ tịch_ba nó hỏi
-Ông chủ ! Ông xem ai về đây này !
-Là ai mà nghe bà nói thấy vui thế hả ?_Hạnh Thoa_mẹ của ả Mina hỏi
-Là tôi !_nó điềm đạm nhàn nhã lên tiếng
-Con…con là Tiểu Anh phải không ? Có phải là con không Tiểu Anh ?_ba nó xúc động bật dậy
-Không phải đâu thưa Vũ chủ tịch ! Chúng tôi làm gì vinh dự may mắn đến mứcđược làm con của một người ác độc phũ phàng như ông ! Em gái tôi làThiên Anh chứ không phải là Tiểu Anh.._anh trả lời thay nó
-Ta..ta…ta xin lỗi, nhưng các con không tha thứ cho ta được sao ? Dù gì ta cũng là cha của các con mà Thiên Anh, Hoàng Phước !_ba nó nghẹn ngào
-Khoan ! Nãy giờ mấy người làm gì vậy ? Tại sao anh em con nhỏ mất dạy này lại ở trong nhà chúng ta ? Tại sao ba lại biết bọn họ ?_Mina lên tiếng hỏi
-Thôi đi con gái à, con gái thiên kim tiểu thư của mẹ cần gì phải quân tâmđến cái thứ bậc ăn mày hạ tiện này, chúng cũng bẩn thỉu y như người đànbà ngu dốt mẹ chúng vậy !_Hạnh Thoa sỉ vả nó
-Bà câm đi cho tôi !_ba nó quát lớn
-Em..em chỉ nói đúng sự thật thôi mà anh !_mụ ta khóc lóc
-Ba ! Sao ba lại quát mẹ như vậy ! Bọn nghèo nàn này là cái thá gì mà ba lại bênh chúng như vậy chứ ?_Mina uất ức
-Con im đi ! Con học đâu ra cái thói hỗn láo xất xược đó thế hả ? Đây là anh hai và chị ba của con đó !_Vũ chủ tịch tức giận
-Anh hai ? Chị ba ? Nực cười ! Ở đâu chui ra vậy không biết ? Chẳng phải con là tiểu thư thiên kim duy nhất của tập đoàn Vũ Hạ sao ?_Mina hỏi, ảđang rất bất ngờ
-Duy nhất ? Ta chưa hề nói chuyện con là tiểuthư duy nhất trong căn nhà này bao giờ cả ! Chuyện này là mẹ con dạy con như thế phải không ?_Vũ chủ tịch nhíu mày
-Sao ông lại nói vớicon gái mình như vậy ? Nó là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà này mà, hơnnữa chắc gì hai đứa kia là con của ông, ngày trước mẹ của chúng ngoạitình nên xấu hổ mà tự tử chết. Cho nên hai đứa này chưa chắc là thiếugia hay tiểu thư gì đâu, biết đâu chúng là con rơi của một tên ăn màynào đó…
“ Chátttttttttt…”_một cái tát trời giáng xuống gương mặt đầy son phấn của Hạnh Thoa
-Bẩn thỉu, đê hèn, hạ tiện !_nó phủi phủi tay rồi lấy khăn ướt lau như vừachạm phải thứ gì dơ bẩn lắm, nó còn ném cái khăn vào mặt mụ ta
-Mày…mày là cái thá gì mà dám động vào người mẹ tao ? Mẹ tao nói đúng nên màythẹn quá hóa giận sao ? Thứ con hoang !!!_Mina đỡ Hạnh Thoa ngồi dậy rồi chỉ thẳng vào mặt nó mà chửi
-Ai là con hoang ? Chứ không phảiai kia đi tìm trai bao rồi bây giờ lại về nhà lên giọng phu nhân quyềnquý, phẩm hạnh đã không có mà còn làm chuyện mất mặt !_anh nói nhẹ nhàng nhưng tựa như một tiếng sấm vang lên bên tai Hạnh Thoa
-Mày…sao mày…làm gì có chứ !_Hạnh Thoa lắp bắp
-Tôi nói vậy bà lên tiếng thì bà tự nhận rồi !_anh nói
-Mày…
-Bà câm đi cho tôi ! Bà với con Mỹ Ly lên phòng đi, tôi sẽ cắt hết tiền chi tiêu của hai mẹ con bà trong tháng này !_Vũ chủ tịch nổi giận đuổi mẹcon ả Mina lên lầu
-Ba…con…_Mina ứa nước mắt tức giận đi lên lầu
Vũ chủ tịch lại quay sang anh em nó
-Ba biết..ba sai rồi, hai con về đây với ba đi được không ? Mười mấy nămqua ta luôn sống trong ân hận, ta đã cho người đi tìm các con rất nhiềulần nhưng vẫn không được…
-Thì sao ?_nó hỏi lại
-Các con tha thứ cho ta đi, ta sẽ cố gắng bù đắp lại lỗi lầm của ta !
-Bù đắp thì mẹ tôi có thể sống lại sao ?_anh hỏi ông ta, một nụ cười nhếch khinh bỉ hiện lên trên gương mặt điển trai
-Ta xin các con đó ! Cho ta cơ hội để bù đắp đi, ta sẽ cố gắng quan tâm chăm sóc tốt cho các con !_Vũ chủ tịch quỳ xuống sàn nhà
-Ông…được, tôi sẽ ở lại đây vài ngày, làm được đến đâu thì tùy ông !_nó nói, thậtsự nó rất khó xử, dù sao cũng không thể phủ định được chuyện ông ta làba ruột của nó
-Ta cảm ơn con Thiên Anh ! Chiêu Huyền à, cô dọn phòng cho đại thiếu gia và đại tiểu thư đi !_ba nó nói
-Vâng ạ !_dì Chiêu Huyền nói rồi đi dọn dẹp
Sau đó Vũ chủ tịch đến công ty, anh em nó ở lại nhà họ Vũ Hoàng, mẹ con ả Mina ở trên phòng đáng khóc lóc rấm rứt và suy nghĩ kế hoạch hãm hạinó và anh để chiếm lấy toàn bộ tài sản. Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh emnó đã bắt đầu quay về căn nhà đầy ắp kỉ niệm và thù hận này ? Mở màn kếhoạch trả thù…
Chap này t/g viết dài hơn để bù cho m.n nè ! Lịch post có hơi thất thường nhưng mong là m.n thông cảm nhoa ^^
|
12 năm về trước, tại một ngôi biệt thự đã từng là nơi ở của một gia đình nhỏ hạnh phúc, nhưng…
- Tôi xin cô đấy ! Đừng phá đi hạnh phúc của gia đình tôi, các con tôisẽ hụt hẫng lắm !_tiếng một người phụ nữ vang lên trên tầng thượng củamột tòa biệt thự rộng lớn
- Thế sao ? Nhưng tôi không muốn đithì bà làm gì được tôi ? Tôi chỉ muốn thay thế cái vị trí Vũ phu nhântập đoàn Vũ Hạ của bà đó !_người đàn bà chua ngoa lên tiếng_vâng, lànhân tình bên ngoài của ba nó, Hạ Hạnh Thoa
- Không thể được !Đây là công sức tài sản của gia đình tôi, cô không có tư cách bước chânvào phá hoại tất cả ! Đồ hồ li tinh !_Vũ phu nhân hét lên phẫn nộ
- Thế thì ai đã ngủ với nhân tình mà còn bị bắt tại giường rồi bây giờ lại lên mặt chỉ trích tôi !_mụ đàn bà đó nói
- Không phải, chuyện đó nhất định là cô làm đúng không ?_mẹ nó thẫn thờ
- Phải, là tôi làm đó ! Đơn giản vì tôi muốn hạ bệ bà xuống, là tôi đãghép ảnh của bà với một tên đàn ông và đưa cho chồng bà xem đó, dù saohôm nay bà cũng không thể làm gì được nữa đâu, tôi sẽ cho bà biết tất cả ! Hahaha….
“- ÁAAAAAAAAAAAAAAA !”_ mụ đàn bà ác độc đó đã đẩymẹ nó rơi từ tầng thượng xuống đất, ngay sau đó mụ ta cũng đi xuống lầuđể xem tình hình
-Mẹ…mẹ ơi ! Mẹ tỉnh dậy mở mắt nhìn con đi mà,đừng bỏ con mẹ ơi ! …hức..hức.._một bé gái từ trong nhà chạy ra sân,nước mắt lưng tròng gọi mẹ_là nó
Nhưng người phụ nữ vẫn nằm imtrên nền đất lạnh, đúng lúc đó ba và anh hai của nó về, mụ đàn bà đóthấy thế liền vội quỳ xuống và bắt đầu vở diễn
-Chị ơi ! Chị tỉnh dậy đi mà..chị…
-Chuyện gì đây hả ?_ba nó hỏi lớn
-Ba à, là bà ta đã đẩy mẹ con đó ! Là bà ta đã hại chết mẹ…hức_nó níu lấy tay Vũ chủ tịch
-Anh à, đừng nghe con nít nói bậy, lúc nãy em đi dạo trên sân thượng thìthấy chị định nhảy lầu, em đã cản chị không kịp, là lỗi tại em…__mụ takhóc lóc
-Sao lại muốn tự tử chứ ?_ba nó nói
-Có thể chị ấy thấy có lỗi với anh chuyện ngoại tình ?_mụ ta nhếch môi
-Ba đừng nghe lời bà ta, thứ đàn bà dơ bẩn, ác độc đó đã hại mẹ chết đó !Bà ta không xứng đáng ở lại đây !...hức_nó tức quá nên buông lời chửimắng Hạnh Thoa
“Chátttttt..”
-Mày không được sỉ vả dì Hạnh Thoa như thế !_ba nó tức giận tát nó
-Vậy còn mẹ chúng con thì sao ?_anh lên tiếng sau một hồi tiếp thu sự thật(công nhận anh luôn luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh_chỗ dựa vững chắc cho mọi người)
-Dù sao ta với bà ấy cũng sắp ly hôn rồi, nếu các con muốn ở lại đây cũng được, nếu không ta sẽ gửi các con đi du học!_ba nó hơi chùn xuống vì lỡ tay tát đứa con gái cưng
-Chúng tôiđi để ông, con mụ đó và đứa con riêng bẩn thỉu của hai người sống hạnhphúc ở đây sao ?_nó ngước mắt lên nhìn trực diện vào người mà nó gọi làba trong 5 năm qua
-Sao…sao mày biết được hả con ranh kia ?_mụ Hạnh Thoa sừng sộ
-Không có gì mà Vũ Hoàng đại tiểu thư không thể biết được cả ! Chỉ có thể loại ngu dốt mới dùng cái trò đó để lừa chúng tôi thôi ! Đi thôi em gái, anh hai sẽ bảo vệ em !_anh từ trong nhà đi ra, nắm tay nó dắt đi
-Ông và mụ ta hãy nhớ những gì hôm nay đã làm với chúng tôi !_nó buông ramột câu nhẹ lên nhưng sâu thẳm đâu đó ẩn chứa một giọng nói quyền lực,nó ngước mắt lên nhìn ngôi biệt thự lần cuối rồi quay đi
Anh vànó đi ra ngoài, trời nhá nhem tối, trận mưa rào bắt đầu nổi gió ngày một lớn hơn, bầu trời u ám buồn bã như cõi lòng nó bây giờ vậy. Một giađình hạnh phúc ấm êm bỗng chốc tan vỡ, mẹ mất, ba có người phụ nữ khác,hai đứa trẻ hồn nhiên ngày nào xem như đã chết theo mẹ từ cái đêm mưatầm tã. Thay vào đó, là Kan Hoàng Phước nghiêm túc, mạnh mẽ, với gươngmặt lạnh tanh và chất chứa sâu thẳm trong thâm tâm nỗi thù hận ngúttrời. Moon Thiên Anh băng lãnh, tàn độc và đôi mắt giết người lạnh lẽo,cô đặc, vô hồn. Đang ngồi co ro bênh vệ đường thì có một chiếc xe otosang trọng đỗ lại trước mặt tụi nó, từ trên xe một người phụ nữ có gương mặt rất hiền từ bước xuống, phía sau có người cầm ô đi theo
-Các cháu là con cái nhà nào mà sao lại ngồi ở đây ?_người phụ nữ ôn tồnnhung đáp lại chỉ là sự im lặng ngậm ngùi của hai đứa trẻ
-Theo cô về nhà nhé ! Hai cháu bị lạnh sẽ bệnh đấy !
Nhận được cái gật nhẹ của đứa bé trai, người phụ nữ dẫn hai dứa lên xevề nhà. Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự tên là Happy,bước vào trong nhà có cảm giác rất là ấm cúng với gram màu vàng nâu vànội thất đơn giản nhưng sáng sủa. trang nhã. Trên bộ ghế sopha màu trắng có 1 người đàn ông còn khá trẻ và chững chạc đang kể chuyện cho đứa bégái rất đáng yêu nghe. Thấy người phụ nữ bước vào, đứa bé reo lên
-A ! Mẹ về rồi…ơ…ai thế ạ ?_đứa bé hỏi_mắt thì cứ dán vào hai đứa trẻ xinh như thiên thần nhưng ánh mắt rất đáng sợ, một đứa trẻ con thì không thể nào có được ánh mắt ghê rợn như ác quỷ đó
-À, hai bạn nhỏ này bị ướt mưa dọc đường, mẹ thấy cứ ngồi chịu lạnh thì không tốt nên mẹ đưavề đây đó, nhìn chắc cũng trạc tuổi Tiểu Nghi thôi !_người phụ nữ trảlời
Nhỏ tròn xoe mắt nhìn hai anh em nó, hai gương mặt quá ư làbaby cool, nó hơi khó chịu vì cứ bị nhìn chằm chằm như thế nên quay mặtra cửa nhìn mưa rơi, sống mũi nó lại cay khi nghĩ đến mẹ, khi nhớ đếncuộc sống hạnh phúc mà nó từng có. Người phụ nữ lúc nãy lên tiếng
-Cô tên là Ánh Hồng, còn đây là chú Hoàng Tâm_chồng cô và bé Đông Nghi_congái của cô chú. Mà hai cháu tên gì ? Nhà ở đâu ? Sao lại bị ướt mưa venđường rồi chịu lạnh như thế ?
-Cháu tên là Hoàng Phước, 6 tuổi, còn đây là Thiên Anh, 5 tuổi_em gái cháu. Chúng cháu không có nhà !_anh trả lời
Nhận thấy được sự buồn bã trong giọng nói và ánh mắt sắc lạnh của anh nên cô Ánh Hồng không hỏi nữa mà bảo
-Thôi chắc hai cháu đói rồi, lên phòng thay đồ đi, bé Thiên Anh thì con cứlấy quần áo của Đông Nghi mà mặc. Còn Hoàng Phước thì đợi cô 1 tí, cô sẽ nhờ người đi mua quần áo cho con, sẽ nhanh thôi ! Khi nào thay xong thì xuống nhà ăn cơm với gia đình cô nhé ! Bây giờ cô đi dọn phòng cho haiđứa !
-Vậy là anh Hoàng Phước với bạn Thiên Anh sẽ ở lại đây phải không mẹ ?_nhỏ_Exline Đông Nghi hỏi
-Ừ, đúng rồi con gái yêu !
-Yeahhhh ! Vui quá !_nhỏ reo lên rồi nắm tay nó kéo lên phòng mình chọn quần áo, nó mặc dù không muốn nhưng thấy nhỏ có vẻ rất vui nên cũng chấp nhận đi theo lên phòng
Sau đó khoảng 1 tiếng, mọi người cùng nhau ngồivào bàn ăn tối, bữa cơm tuy đơn giản nhưng ấm cúng chứ không tẻ nhạt như lúc nó còn ở nhà mình, đôi lúc nó thấy mẹ mình ngồi khóc lặng lẽ trướcmâm cơm mà chờ ba đi làm về, vậy mà hơn 1 giờ sáng ông mới về tới, chẳng những ông ta say xỉn mà trên người và áo còn đầy vết son phụ nữ. Nhữngbữa cơm gượng gạo của gia đình nó gần như là chan đầy nước mắt
Chap mới đây...hì, mình xin lỗi vì lâu post để m.n phải chờ ^^
|
Mấy ngày sau…
Chú Hoàng Tâm gọi bọn nó ra phòng khách, bảo
-Ngày mai gia đình ta sẽ sang Mỹ để ba quản lí trụ sở công ty. Các con có ýkiến gì không ? ( bây giờ anh em nó là con nuôi của cô Ánh Hồng và chúHoàng Tâm nhé m.n)
-Chờ tụi con 1 tí ba nha !_nhỏ nói rồi quay ra sau, 3 đứa tụm lại bàn bạc rồi cuối cùng cũng đưa ra một quyết định
-Ba à, Thiên Anh và Đông Nghi sẽ sang Mỹ, còn con xin ba cho con được sang Pháp để học hỏi ạ !_anh nói
-Được, tuy con còn nhỏ nhưng ba rất tin vào sự chững chạc mà con vốn có. Ba sẽ gửi con sang Pháp ở cùng với một người bạn của ba, ông ấy là nhà tỷ phú nổi tiếng thế giới Hàn Thiên Đức !
Ba đứa cúi chào ba rồi vào phòng thu xếp quần áo đồ đạc để chuẩn bị rời xa quê hương của mình…
Sau khi sang Mỹ, gia đình nó chuyển đến một khu biệt thự và sống cạnhnhà của chủ tịch tập đoàn Lê Ngọc, vì công ty nhà nhỏ cũng là 1 tập đoàn lớn nên 2 nhà khá thân nhau. Bên tập đoàn Lê Ngọc cũng có 1 cô con gáibằng tuổi nó và nhỏ nên 3 đứa trẻ chơi rất thân
Một năm sau, tụi nó bắt đầu đi học, với chỉ số IQ cao ngất ngưởng của mình thì không quá khó khăn để tụi nó hoàn thành chương trình phổ thông. 15 tuổi, tụi nóđã nắm trong tay 4 bằng đại học quốc tế. Và chỉ hai năm sau với năng lực lãnh đạo của mình và lòng quyết tâm trả thù nó đã lập ra tập đoàn Y.A.M (You And Me) và cùng nhau đưa tập đoàn lên vị trí số 1 Thế Giới trênmọi lĩnh vực. Nó là chủ tịch nắm 40% cổ phần, anh Kan là giám đốc nắm30% cổ phần, nhỏ và cô là phó giám đốc mỗi người nắm 10%. 10% còn lại là của các tập đoàn và cá nhân khác hợp tác và đầu tư vào. Tuy là lãnh đạo nhưng chưa bao giờ tụi nó ra mặt, có chuyện gì nặng lắm thì nhỏ mớinhúng tay vào giải quyết. Tụi nó cũng được các vị phụ huynh cho đi họcvõ nên bây giờ trình độ ghê gớm lắm rồi, nó giỏi hơn cô và nhỏ vì cóđộng lực là trả thù cho mẹ
Kể về anh Kan sau khi đặt chân lênthủ đô Pari xa hoa tráng lệ của Pháp và đi dạo để tham khảo văn hóa đấtnước này được khoảng 1 tiếng thì có một chiếc oto màu đen sang trọngthuộc loại siêu xe lúc bấy giờ đỗ lại trước mặt anh, từ trên xe một tốpngười ăn mặc giống như vệ sĩ bước xuống xếp thành 2 hàng đứng cúi đầu 45 độ rất nghiêm nghị, sau cùng là một người đàn ông khá trẻ, khoảng 30tuổi là cùng, anh nhìn ông ta chăm chú và chợt nhớ ra “ông ấy là HànThiên Đức”
-Chào con ! Con có phải là con trai nuôi của bạn ta,thiếu gia Hoàng Phước được gửi sang đây học phải không ?_Hàn Thiên Đứcôn tồn hỏi
-Vâng ạ ! Con nghĩ chú là nhà tỷ phú thế giới Hàn Thiên Đức phải không ạ ?_anh đáp trả
-Suỵt ! Khẽ thôi ! Cháu đoán đúng rồi, thật là thông minh và nhanh nhẹn ! Giờ chú cháu ta về nhà mới ở nhé !_ông nói rồi kéo tay anh trèo lên xe
Về đến nhà, trước mắt là một ngôi biệt thự rộng lớn gấp mấy lần nhà của Exline ở Việt , trước cổng ra vào có đề hàng chữ ánh bạc lấp lánh “Hàn Lâm Viên”. Ngồitrên xe đi qua khu sân vườn gần 20’, bỗng anh nghe thấy tiếng xôn xao ởgần bờ hồ bơi cách đường đi khoảng 10m
-Chuyện gì thế ạ ?_anh hỏi
- Chú cũng không biết ! Hay ta xuống xem đi !_ông Hàn và anh bước xuống và đi về phía bờ hồ
-Có chuyện gì đang xảy ra vậy ?_ông Hàn hỏi đám người hầu nữ đang xôn xao
-Dạ thưa ông chủ, tiểu thư rủ chúng tôi chơi trốn tìm nhưng bây giờ cô ấyđang trốn ở đâu thì chúng tôi không biết, kêu mãi mà vẫn không nghe côấy trả lời ạ !_cô người hầu trả lời cung kính
Ông Hàn thở dài lắc đầu ngao ngán đứa con gái bướng bỉnh nghịch ngợm của mình, ông nói lớn
-Tiểu Nguyệt ! Con đang trốn ở đâu ra đây cho ba !!
Từ trên cành cây phong lá đỏ cổ thụ một cô bé 5 tuổi nhảy xuống, khiđáp đất, cô bé bị trượt chân rơi xuống hồ, cô bé ngụp lặn chới với. thấy thế vội nhảy xuống hồ kéo cô bé đó lên, khi lên đến bờ cô bé vỗ vỗ ngực
-Haizzz, suýt tí nữa thì toi !
-Em không sao chứ ?_anh hỏi
-Đương nhiên là…ủa mà tôi có sao hay không liên quan gì đến anh ?_cô tiểu thưcủa Hàn Gia phồng má đáp lại rồi quay lưng chạy vào nhà nhưng có ai biết được cái cử chỉ đanh đá ương bướng đó lại làm cho anh nhà ta chú ý và bất giác mỉm cười
-Con không sao chứ ? Ta xin lỗi, con bé nhà ta được cưng chiều từ nhỏ nênhơi ngang ngược. Sau này có con ở đây thì con trông nó hộ ta đừng cho nó quậy phá nhá !_Hàn lão gia ngán ngẩm
-Dạ, con không sao ! Cô ấy là tiểu thư Hàn Gia ạ ? Mặc dù hơi nghịch nhưng cũng rất dễ thương…
-Ồ, lần đầu ta mới nghe có người khen Tiểu Nguyệt đấy ! Giờ chúng ta đithôi cháu !_hai người bước vào trong với những suy nghĩ riêng mà khôngai hiểu được
Vậy là từ đó, anh Kan trở thành một người luôn baoche cho những trò quậy phá “tan nhà nát cửa” của cô tiểu thư ngỗ ngáo dễ thương của Hàn Gia. Anh cũng là một người luôn chỉ dẫn cho cô ấy nhữngbài học, ân cần quan tâm chăm sóc như người nhà, có thể nói ngoài mẹ vàem gái thì người mà anh thương yêu nhất là Hàn Minh Nguyệt_Hàn tiểu thư…
|
Sáng hôm sau, nó từ trên lầu bước xuống nhà
-Thiên Anh xuống rồi sao ? Chào con ! Tới đây ăn sáng với ta nhé !_Vũ chủ tịch vừa nhìn thấy nó đã lên tiếng, câu nói đó đáng lẽ ra là con cái nói với ba mẹ mới đúng, nhưng đối với Moon Thiên Anh thì khác
-Mà ThiênAnh, Hoàng Phước à ! Hôm nay ta nhận được tin tức của tập đoàn Y.A.Mđiều ta sang Malaixia để xử lí việc vài ngày, ta không thể không đinhưng ta lại chưa bù đắp được gì cho hai con cả, ta…xin lỗi…
-Ông đi đi !_nó buông ra một câu nhẹ tênh, lệnh điều động chủ tịch Vũ Hạ đólà do nó đưa ra, nó muốn ông ta rời khỏi đây vài ngày để nó tiện điềutra mẹ con Hạnh Thoa
Nó không nói gì chỉ lẳng lặng kéo ghế ngồixuống, ánh mắt lơ đễnh lướt qua mọi thứ khiến không gian dường như imlặng cho đến khi dì Chiêu Huyền mang phần ăn sáng của nó ra đặt lên bàn
-Đại tiểu thư, mời cô ăn sáng ạ !
-Cảm ơn dì !_nó đáp rồi mở nắp đậy phần ăn của mình ra
Bữa sáng của nó là sanwich, bò bít tết, bánh mì bơ trứng hình hoa hồng, mứt dâu tây và trà hoa cúc. Nó xem rồi đậy nắp lại như cũ, nó nhìn anhKan, anh nhanh chóng hiểu ý rời bàn ăn đi xuống bếp pha cho nó 1 ly sữanóng và mang lên, nó cầm ly sữa lên uống một cách chậm rãi, không biếttừ khi nào mà thói quen bữa sáng của nó là uống sữa nóng, dù công việcnhiều hay bị bệnh nó vẫn uống sữa chứ không chịu ăn sáng. Mẹ con ả Minatừ nãy đến giờ nhìn nó mà tức không chịu nổi, ả lên tiếng
-Ba à, chị ấy xem ba không bằng một người hầu nữa đó ! Ba chịu được sao ?
-Đúng rồi đó anh ! Con cái không biết tôn trọng người lớn như vậy mà anhkhông nhắc nhở con sao ? Cả người mẹ như em nó cũng không thèm chào nữalà…_Hạnh Thoa chăm thêm vài câu
-Thứ nhất tôi không phải con bà ! Đừng có hoang tưởng như thế. Thứ hai, tôi không phải chị cô, đừng nhậnbừa lung tung như người thiểu năng ! Thứ ba, tôi làm gì, nói gì là quyền của tôi. Các người không có tư cách xen vào !_nó ngắt ngang lời HạnhThoa
-Ba…ba à, ba thấy chưa ? Chị ta xem mẹ không ra gì, còn nóicon là đứa thiểu năng nữa đó !_Mina bày trò mách lẻo thêm cái thói nhõng nhẽo của tiểu thư
-Con đủ rồi Mỹ Ly ! Con có thể đừng gây sự với chị con không ?_ba nó nghiêm nghị
-Anh à, con bé như vậy thì phải dạy lại rồi, từ nhỏ con bé đã không có mẹdạy dỗ thì bây giờ em là mẹ nó em sẽ dạy nó giúp anh !_Hạnh Thoa nói,miệng mụ ta hiện rõ nụ cười xảo quyệt
“Àooooooo..” nửa ly sữanóng còn lại trong ly nó đang uống dở tạt thẳng vào mặt mụ Hạnh Thoa. Nó rút trong túi ra một cái khăn lụa màu thiên thanh lau tay rồi ném vàomặt mụ ta
-Dạy dỗ tôi ? Căn bản là bà không thể !_nó bước thẳngra ngoài cửa bỏ lại trong nhà mụ Hạnh Thoa và ả Mina đang liếc xéo nókhông thương tiếc. Vũ chủ tịch lắc đầu rồi cũng xách vali đi công tác.Còn lại anh ngồi trên chiếc sopha dõi ánh mắt theo nó và mỉmcười, lúc nãy anh không lên tiếng là vì anh tin nó có thể giải quyết hai mẹ con chua ngoa này. Và cô em gái này quả thực đã không bao giờ làmanh thất vọng…
Nó bước ra sân vườn, đã lâu lắm rồinó chưa từng về đây đi trên con đường quen thuộc, hai bên của lối đi nhỏ màu trắng trải dọc hai hàng dương liễu rũ những chùm hoa tím lấp ló sau những chiếc lá xanh biếc. Giữa vườn là một đài phun nước hình tròn,xung quanh trồng sen đá. Ở góc vườn là một cây hoa mai màu trắng cổ thụ, trên cành cây có một chiếc xích đu trông như cái thuyền thúng nhỏ,trong chiếc thuyền ấy chứa đầy kỉ niệm với những món đồ chơi dễ thươngngày nhỏ. Nó ngồi lên chiếc xích đu đung đưa thật nhẹ nhàng, một làn gió nhẹ thoảng đưa qua nơi ấy làm mái tóc nó tung bay trong gió như thiênthần, làn gió cũng vô tình làm những bông hoa mai trắng muốt rơi rơi đầy cả góc vườn và cả trên làn tóc mai của người con gái mang vẻ đẹp lunglinh như thiên thần kia. Nó nhắm hờ đôi mắt màu xám tro của mình, gốccây này khiến nó nhớ đến mẹ, mẹ nó tên là Bạch Mai_một người mẹ hiền dịu đáng tôn kính, ký ức ngày xưa lại ùa về…
Mẹ con ả Mina trongnhà đang ngồi cùng nhau bàn bạc một kế hoạch hãm hại anh em nó, mặc dùhai người đó thừa biết anh em nó là chủ tịch của tập đoàn Y.A.M (chỉ có 2 mẹ con Mina biết chứ ba nó vẫn chưa biết chuyện này nha m.n), một kếhoạch thâm độc đang chờ đợi nó phía trước.
|