Sự Trả Thù Của Ánh Trăng
|
|
Chương 51: Đi Mỹ Sáng ngày hôm sau, mọi người ngồi ăn sáng trong không khí ảm đạm. Hắn nhìn sang chiếc ghế đối diện, nó không có ở đó, trong lòng hắn cảm thấy trống trải làm sao -Moon đâu ?_Kelvin lên tiếng hỏi -Cậu ấy về Mỹ rồi !_Exline trả lời -Sao ? Mới tối hôm qua còn thấy cô ta mà ! Đâu có hãng hàng không nào cất cánh sớm thế này !_Kaito nhoi lên liền -Cậu ấy đi bằng trực thăng riêng lúc 1h35, bây giờ là 6h sáng đúng, chắc đến đó rồi đấy !_Ruchia nhìn đồng hồ -What the lợn ? Từ Việt bay sang Mỹ trong vòng 4 tiếng 25 phút sao ? Cô ta là loài gì vậy ? _Kaito hét lên làm cả đám muốn thủng màng nhĩ -Moon cùng loài với tớ đấy ! Với lại em ấy có bằng phi công máy bay mà ! Lo gì !_anh lên tiếng -Khi nào trở lại đây ?_hắn hỏi -Không biết ! Nhưng mà không phải anh không thích nhìn thấy cậu ấy sao ?_Ruchia đâm chọt Hắn không trả lời chỉ lẳng lặng ăn nốt phần của mình. Ăn sáng xong, bọn hắn bỏ đi mất tiêu còn lại anh , nhỏ và cô ở nhà nằm “ngủ+nghỉ->khỏe” USA 6h32’ pm Nó vừa đáp máy bay xuống và bước vào trụ sở quản lí của Y.A.M tại trung tâm thành phố , nó mở cánh cửa kính thủy tinh trong suốt sang trọng của tập đoàn ra và bước vào. Tuy bây giờ đã hơn 6h chiều nhưng mọi nhân viên trong tập đoàn đều vẫn đang làm việc, sở dĩ họ chăm chỉ như thế là vì chế độ hưởng lương bổng ngoài giờ của nhân viên trong tập đoàn là 2.1 lần so với lương bình thường. Nó an tọa trên bộ sopha màu trắng ở quầy tiếp tân -Gọi quản lí ra đây cho tôi !_nó nói nhẹ nhàng nhưng lại gây sự chú ý của các cô tiếp tân, đơn giản thôi, vì quản lí của nó rất đẹp trai, phong độ lại lịch lãm sang trọng nữa chứ ! (Mấy bả mê zai là phải dzòi ) -Cô có hẹn với anh quản lí trước hay không ?_một cô nhân viên bước tới khoanh tay đứng trước mặt nó -Không !_nó lãnh đạm -Vậy cô không đọc quy tắc của tập đoàn này trước khi bước vào đây à, muốn gặp quản lí phải hẹn trước chứ ! Mà anh quản lí của chúng tôi rất giàu có, chắc không quen một người nghèo mà lại không biết điều như cô đâu !_một cô gái khác bước tới chỉ tay vào mặt nó -Gọi quản lí !_nó khoanh hai tay, bắt chéo chân ngả người ra sau sopha trông thản nhiên nhưng thực sự nó đang rất tức giận, nhân viên tập đoàn nó đây ư ? Cư xử quá đáng với khách hàng như vậy sao ? “ Àoooooo…” cô ta hất ly nước vào mặt nó -Cô không hiểu những gì tôi nói sao ? Cô nghĩ cô là chủ tịch chắc ? Loại người như cô không thể nào gặp được quản lí của chúng tôi đâu !_cô ta vênh mặt hùng hồn tuyên bố -Kính chào chủ tịch ạ ! Xin lỗi vì tôi đã chậm trễ ! Ơ …chủ tịch bị sao thế ?_quản lí bước ra cung kính cúi đầu với nó -Saoo..? Chủ…chủ tịch ?_mấy cô nhân viên lúc nãy lắp bắp không nói lên lời -Đi thôi !_nó ra lệnh rồi bước lên lầu -Vâng thưa chủ tịch !_quản lí cúi đầu đi theo sau lưng nó -Khoan ! Sa thải toàn bộ !_nó quay mặt lại hất ánh mắt về phía các cô tiếp tân -Vâng ! Tất cả các cô có thể nghỉ việc từ hôm nay, sang phòng kế toán nhận lương rồi tạm biệt nhau đi nhé !_cậu quản lí ngước mặt lên để lộ nụ cười khinh miệt cùng chiếc răng khểnh cute, gương mặt sáng láng đẹp trai vô cùng nhưng đâu đó chất chứa sự cô đơn tẻ nhạt Tiếng giày cao gót lạnh lùng pha chút rùng rợn nện xuống nền gạch sáng loáng ở ngoài hành lang tầng 7 làm tất cả mọi người trong phòng họp căng dây thần kinh đến hết mức, đã nghe danh chủ tịch Y.A.M từ lâu là một người rất tài giỏi nhưng tất cả họ chưa lần nào được diện kiến mặt mũi người ấy cả. Tiếng cây bút bi gõ “cộc…cộc…” lên mặt bàn nghe vang vọng khắp cả căn phòng họp đang im phăng phắc, một hình thức tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất mà họ từng thấy từ trước đến giờ. Ánh mắt nó vẫn lãnh đạm nhìn vào cây bút đang gõ đều đều trên tay mình, cả phòng toát mồ hôi lạnh, còn trẻ mà sao đáng sợ quá vậy ? -Quản lí !_nó cất tiếng gọi như tử thần -Dạ thưa chủ tịch, lỗi lần này là ở tôi, chủ tịch cứ việc trách phạt. Nhưng tôi hứa sẽ bằng mọi cách đem tên đó ra để nhận tội !_quản lí đứng dậy cúi đầu đáp trả lời nó -Còn những người còn lại ?_nó hỏi -Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ạ !_Toàn bộ cổ đông đồng thanh trả lời -Tốt ! Buổi họp kết thúc, các người có thể đi ! Mọi người vừa đi ra khỏi phòng họp vừa bàn tán với nhau về vị chủ tịch đáng sợ của Y.A.M, riêng chỉ còn có quản lí ở lại trong phòng họp với nó. Phía ngoài hành lang, một nụ cười nhếch xảo quyệt hiện lên trên gương mặt một kẻ mà không biết là thù hay bạn… Đã hơn 10h đêm, thành phố New York vẫn còn đang ngập tràn ánh điện, nó lái xe về biệt thự M.E.R.S, nó lên lầu tắm thật sạch sẽ thay quần áo rồi ngả lưng lên chiếc giường trắng mềm mại phẳng phiu. Đã lâu lắm rồi nó chưa trở về đây, nằm trên chiếc giường mà 12 năm qua nó đã rất quen thuộc, sao lần này về Mỹ nó lại có cảm giác trống trải hoang mang thế này ? Cảm giác sau khi trả thù như thế này sao ? Sao nó không cảm thấy vui nhỉ ? Mụ ta đã phải trả giá đắt cho những gì mụ ta đã làm, chỉ còn ả Mina đó, nó sẽ để cho ả sống yên nếu như từ bây giờ ả biết điều một chút. Hiện giờ nó thực sự rất mệt mỏi, nó ước gì được quay trở về khoảng thời gian lúc nhỏ, mỗi lúc buồn sẽ chạy thật nhanh về nhà ôm lấy mẹ khóc thật to, khóc rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua, nó sẽ quên hết tất cả, mẹ sẽ vỗ về nó, sẽ ôm nó vào lòng mà vuốt nhẹ lên mái tóc của nó. Trở về với thực tại, bây giờ mỗi khi nó buồn nó sẽ im lặng, bên cạnh nó chỉ có anh hai mà thôi. Exline và Ruchia mặc dù là bạn thân nhưng họ cũng mãi mãi không bao giờ hiểu được sự phức tạp trong quá khứ và cuộc sống của nó. Nó lại suy nghĩ về tập đoàn, kẻ đó sẽ lộ diện nhanh thôi, lúc chiều trong phòng họp nó đã thấy 1 người rất không bình thường, trong khi gương mặt ai cũng khá hoang mang thì Thế Khôi_vị cổ đông nắm 3% cổ phần tập đoàn Y.A.M rất thản nhiên và hơn nữa, nụ cười nhếch rất khéo trên khóe miệng của hắn ta đã bị nó bắt gặp. Không phải nó không biết hắn ta là tay trợ thủ đắc lực của Nguyễn Vũ Cường_Rick Jackson, bang chủ Hắc Vương bang trà trộn vào đây là có mục đích. Nó không thể vạch mặt hắn ta vì hắn có cổ phần trong tay, sa thải hoặc gây sự sẽ gây bất hòa giữa các cổ đông. Nó đã dặn dò quản lí theo dõi hắn ta, sẽ hạ màn nhanh thôi ! Anh bạn ạ... Giới thiệu nhân vật mới: Lê Thiên Vũ: 20 tuổi, là quản lí của nó, anh đẹp trai, thông minh, từng trải và rất khinh người, đặc biệt là phụ nữ. Nhưng anh lại thích nó_vị chủ tịch và kiêm luôn cô chủ của anh. Tính tình điềm đạm, xử lí tình huống công việc một cách xuất sắc.
|
Chương 52: Hàn Tiểu Thư Sân bay Tân Sơn Nhất_Việt Nam, 7h12’ a.m Một cô gái rất xinh đẹp đang kéo vali từ trên máy bay đi xuống, cô có mái tóc màu tím bồng bềnh bay trong gió (cái này là bẩm sinh màu tím chứ không phải nhuộm nha), áo pull ngắn màu trắng ôm sát eo, quần sọt jean màu trắng, áo khoác vest đen dài đến gối không cài khuy, chân mang đôi boss cao gót đen cao đến đầu gối, chiếc mũ lưỡi trai đội xéo trông rất cá tính nhưng khổ nỗi cái kính mát to bảng màu đen che gần nửa gương mặt rồi (>.< " /> Cô bắt taxi về thẳng biệt thự Black Rose… Trong khi đó thì anh , Exline và Ruchia đang nằm ở nhà lăn qua lộn lại muốn lọt ghế sopha, bọn hắn thì lại đi đâu từ sớm rồi -Trời ơi ! Chán quá !!!_Ruchia hét lên -Em không ăn cho đỡ chán sao ?_anh hỏi -Từ sáng đến giờ Ruchia đã ăn hết tủ bánh kẹo trên lầu rồi đó, cái tủ nằm ở góc tường sau lưng anh kìa ! Cậu ấy lôi xuống đây cho đỡ mất công đi lên lầu lấy đó !_Exline thở dài -Oh My God ! Ghê vậy sao ?_anh hỏi lại -Tất nhiên anh nên nhớ em là… -Là con nợn (lợn) mà !_Exline cắt lời Ruchia -Cậu giỏi lắm !_Ruchia bĩu môi -Trời ơi chán quá ! Có gì chơi hông anh ?_Exline ôm con gấu bông bự chảng xoay mặt qua anh hỏi -Anh cũng có biết đâu ! -Hay là bây giờ mình đập nát cái gì đó rồi ngồi sửa lại đi !_Ruchia nêu ý kiến -Ờ rồi nếu cậu sửa không được thì đừng có trách tại sao Moon về là cậu lên bàn thờ nhá !_Exline dọa -Ờ há, vậy bây giờ làm gì đây ??? -Đập đầu vào tường đi ! Tớ hứa là sẽ cúng cơm cậu đàng hoàng !_một cô gái đi từ ngoài cửa vào -Giọng nói này là…_Ruchia nhíu mày nghi hoặc -SALENA !!!_cả ba người đồng thanh -Salena tớ nhớ cậu lắm !_Exline và Ruchia bay ra ôm lấy cô gái đó -Tớ cũng vậy ! -Hai đứa định ôm cục cưng của anh đến bao giờ đây hả ?_anh nghiêm giọng -Hì hì ! Em trả lại cho anh nè !_nhỏ và cô gãi đầu cười buông Salena ra -Còn nhớ em sao ?_Salena bước đến ôm nhẹ lấy anh -Đương nhiên rồi ! Vợ chưa cưới làm sao bỏ được !_anh hôn nhẹ lên mái tóc tím “rịm” mềm mại của Salena -Vậy cưới xong là bỏ phải hông ?_Salena phồng má -Đồ ngốc ! Anh mà bỏ em thì anh ế rồi sao ?_anh cốc nhẹ lên đầu cô -Bớt bớt cho tui nhờ ! Đằng này mới đang ế nè hai anh chị !_Ruchia giả vờ ganh tị Salena trở về làm cho cả bọn vui hẳn lên, đã rất lâu rồi, kể từ khi lập ra Y.A.M, tụi nó không có thời gian gặp Salena. Trò chuyện một lúc thì nhỏ và cô dẫn Salena lên phòng, phòng của Salena nằm ở tầng 3, đối diện với phòng của anh. Bước vào trong, căn phòng này có 2 màu chủ đạo là trắng và viền tím, tất cả khăn trải bàn, gra giường, gối đều là màu tím. Bên cạnh giường có một cái tủ gỗ chạm khắc hình hoa lavender_biểu tượng nước Pháp, tủ gồm có 3 ngăn, ngăn trên là mũ lưỡi trai và trang sức với đủ kiểu, đủ màu của rất nhiều thương hiệu nổi tiếng trên thế giới trong đó có hơn một nửa là của Y.A.M sản xuất trong hai năm qua và không phải ai có tiền cũng mua được. Ngăn thứ 2 là quần áo thuộc loại cao cấp theo size và sở thích của Salena. Ngăn dưới cùng là giày boss cao gót ngang gối, có vài đôi còn đính đá nhọn nhưng nhìn kĩ lại mới thấy những viên đá đó là kim cương đen. Chậc ! Đúng là thiếu gia nhà giàu -Woaaaa !!! Tất cả đồ trong đây bằng giá trị của cả gia tài đó Salena !_Ruchia xuýt xoa -Ganh tị với người ta sao cô nương ? Thích thì kiếm một anh nào đó rồi cưới đi, đảm bảo sẽ được cưng chiều giống như vậy !_anh mở cửa phòng bước vào, chưa gì đã trêu Ruchia rồi -Hứ ! Mà phòng của con gái ai cho anh vào hả ? Lỡ Salena đang thay quần áo rồi sao ? Đi ra ngoài nhanh lên đi_Ruchia tuôn 1 tràng vì bị anh chọc quê -Ngày nào anh cũng vào đây thay bình hoa mà ! Với lại hai đứa còn trong này thì làm sao Salena thay quần áo được, mà nếu có thay cũng vào phòng tắm chứ ! Nhưng theo thói quen sau khi xuống máy bay khoảng 2 tiếng thì Salena mới thay quần áo, bây giờ mới có 1 tiếng 47 phút mà_anh nói đều đều, tay vẫn đang cắm những cành hoa lavender tím vào cái bình men trắng cạnh cửa sổ, mùi hoa thoang thoảng khắp căn phòng dễ chịu làm sao ! -A ! Lavender kìa ! Anh đi mua hoa ở đâu mà nhanh thế ?_Salena reo lên thích thú, dù sao cô cũng là người Pháp, thích quốc hoa của nước mình là phải rồi -Anh trồng ngoài vườn kìa, em nhìn ra cửa sổ sẽ thấy một khu trồng hoa lavender nằm cạnh khóm diên vỹ đó !_anh nhẹ nhàng trả lời -Woa ! Thích quá đi !_Salena cười tít mắt, nhìn cô như vậy anh cảm thấy “mát lòng mát dạ” hẳn -Thôi anh ra ngoài đây, thay quần áo rồi lát nữa anh chở đi chơi ! Cả 3 người luôn nhé, không phải ganh tị với vợ anh !_anh nháy mắt rồi ra ngoài Sau đó, Exline và Ruchia cũng về phòng chuẩn bị. Còn lại một mình, Salena mệt mỏi ngã người nằm dài trên giường, quãng đường từ Pháp sang Việt cũng không phải ngắn, mệt cũng phải thôi ! Cô nằm đó quan sát căn phòng thật kĩ một lần nữa, kể cả trần nhà cũng có họa tiết của hoa lavender nữa, sàn nhà lát gạch hoa trắng tinh. Trên tủ giường có rất nhiều gấu bông nhưng đều là loại đặc biệt được bọc bằng lụa, vì Salena bị dị ứng với bụi vải của gấu bông nên không thể sử dụng loại bình thường được. Anh đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng không thiếu thứ gì, không khí trong căn phòng này luôn mát mẻ vì có gió từ cửa sổ đối diện với vườn hoa lùa vào Giới thiệu nhân vật mới: Hàn Minh Nguyệt (Salena): 17 tuổi, cao 1m76, mẹ là một danh nhân quý tộc người Pháp, cha là nhà tỷ phú thế giới Hàn Thiên Đức, xinh đẹp với đôi mắt và mái tóc tím biếc. Tính tình thì dễ thương nhưng tính cách thì bá đạo. Là hôn thê của anh Kan_chị dâu tương lai của nó. Sở trường: chế tạo vũ khí Nhân vật mới xuất hiện rồi m.n ơi ! Thấy sao nè ? Cơ mà nhân vật này hứa hẹn sẽ mang lại nhiều tiếng cười đó ^^
|
Chương 53: Đối Đầu Với Tôi ? Cô Chưa Đủ Tư Cách ! Sáng hôm sau, không biết tự nhiên nổi hứng gì mà anh , Exline và Ruchia lại rủ nhau đi học (chắc lại giả vờ chăm ngoan trước mặt chị Salena chứ gì ?). Đang nằm trên bàn trong lớp thì GVCN bước vào -Chào các em ! Lớp ta hôm nay có học sinh mới ! Em vào đây đi !_cô giáo nói -Chào mọi người, mình là Minh Nguyệt, cứ gọi Salena được rồi !_Salena bước vào làm cả lớp đơ tập thể -Đẹp quá !_ns1 -Em ơi làm bạn gái anh đi, 1 ngày thôi cũng được !_ns2 -Ngồi cạnh mình nè bạn !_ns3 -Salena à, em sẽ ngồi cạnh anh ! Đúng chứ ?_anh lên tiếng, nghe cái giọng này rồi là thách thằng nào dám mời gọi Salena ngồi chung á -Vâng !_cô nhẹ nhàng đáp lời rồi bước xuống bàn cuối GV vừa bước ra khỏi lớp thì ba người, 6 con mắt đã quay lại nhìn Salena chằm chằm như hỏi tội vậy -Nói ! Tại sao em được vào đây khi mới 17 tuổi hả ?_anh đập bàn chất vấn -Chẳng phải Exline và Ruchia cũng 17 tuổi sao ?_Salena hỏi lại -Bọn tớ khác, tớ có làm bài text và đi cùng với chủ tịch nên không ai ý kiến hết !_Exline nói -Nói đi, tại sao em vào đây được ? -Em đâu có biết, sáng nay em gửi cho ông hiệu trưởng một hộp quà nhưng ai dè… -Ai dè cái gì ? -Ai dè gửi nhầm cái hộp bom mà Exline tặng hôm trước, thế là tự nhiên ông hiệu trưởng cho em vào đây luôn !_Salena gãi đầu -Trời ! Rồi ông hiệu trưởng có sao không ?_Ruchia hỏi -Cái này cậu hỏi chủ quả bom đi ! -Tác dụng của quả bom đó không công phá rộng, chỉ gây thương tích ngoài da hoặc shock khí độc nén trong quả bom thôiHac81 !_Exline nói -À, hèn gì tớ thấy người ta gọi xe cấp cứu chở ông hiệu trưởng đi rồi !_Salena buông 1 câu vô tư làm cho cả đám muốn đập đầu xuống bàn luôn Giờ ra chơi hôm đó, bọn anh xuống căn tin ngồi ăn ngon lành. Ả Lucky nghe nói hôm nay anh đi học thì mừng rơn, vội chạy đi tìm anh nhưng lại chứng kiến một cảnh tượng hết sức ngỡ ngàng. đang quàng tay lên vai một cô gái tóc tím, còn cười nói rất vui vẻ nữa chứ. Ả ta nghiến răng tức giận bỏ đi. Tan học, Salena đang thu xếp chuẩn bị về thì bị một cô gái chặn đường -Mày đi theo tao ! Chị hai có chuyện cần nói với mày ! Salena khó hiểu vì mới về được hai ngày thì có quen biết ai mà nói chuyện nên cũng đi theo cô gái đó, cô ta dẫn Salena ra bãi đất trống phía sau trường. Ả Lucky đang đứng đó ra vẻ chị hai và sau lưng là khoảng 20 thằng con trai to cao, ả Lucky bước tới trước mặt Salena -Nói ! Mày có quan hệ gì với anh của tao ?_ả ta hất mặt liếc xéo Salena -Anh của cô ?_Salena hỏi lại -Phải ! Anh ấy là bạn trai của tao ! Tao cảnh cáo mày không được tới gần anh ấy, rõ chưa ?_ả ta chanh chua -Không thì sao ? Tôi nghĩ anh vẫn ổn định về thị lực mà, sao lại có thể quen biết cái thứ mắt xanh mỏ đỏ tóc lò xo như cô được ?_Salena hất mặt, giả dạng bạn gái sao ? Không đối chọi được với cô đâu ! Lucky giận tím mặt ra hiệu cho bọn côn đồ phía sau lưng xông lên xử lí Salena -Lực lượng chỉ bấy nhiêu thôi sao ?_cô nhếch môi hỏi -Đủ gom xác mày !_ả ta trả lời rất kiêu ngạo Salena không nói gì nữa mà tập trung làm nóng tay chân với lũ ngu dốt kia. Nhìn cô bên ngoài bánh bèo vô dụng vậy chứ vũ khí đầy mình đấy nhé ! Chuyên gia chế tạo vũ khí cung cấp cho bang hội mà (có nhắc đến ở chap 9 nha m.n, nhưng vì bị trục trặc nên nv này xuất hiện trễ). Đầu tiên Salena dùng hệ thống lò xo dưới đế đôi boss cao gót bật bay lên vai của hai tên đi đầu, cô giáng vào động mạch cổ của hai tên đó một cú thật mạnh khiến mạch máu bị vỡ, hai tên đó đau đớn ngã vật ra đất. Vẫn còn 18 tên đang nhìn cô như ăn tươi nuốt sống, bọn chúng đồng loạt xông lên, Salena bật con dao trong đế giày ra, lộn nhào hai vòng trên không và 4 tên đã ngã xuống với vết thương chí mạng ở cổ, cô tiếp tục sử dụng kĩ thuật đánh đối kháng tay không mà bản thân được học ở khóa huấn luyện cảnh sát CID, mỗi đòn tay giáng xuống là một tên ngã gục, sức mạnh tìm tàng ở hai cánh tay giờ như được khám phá. Sau 5’ thì một mình Salena đã xử xong 20 tên lính đánh thuê hoạng xoàng -Còn lại cô…_Salena tiến đến trước mặt Lucky -Mày…mày.._ả ta cứng lưỡi luôn rồi -Muốn thử không ? -Mày…mày có biết tao là ai không hả ? Tao là thiên kim tiểu thư tập đoàn Phụng Liên đó, khôn hồn thì đừng chọc tức tao !_ả vênh mặt -Vậy sao ? Vậy nếu bây giờ Phụng Liên phá sản thì sao nhỉ ? -Tập đoàn lớn mạnh như Phụng Liên sẽ không bao giờ phá sản được đâu !!! Đừng mong hù dọa được tao !_Lucky khẳng định -Vậy nếu tôi rút 45% cổ phần thì sao ? Chắc có kịch câm để xem á !_Salena nhếch môi -45% cổ phần ? Chẳng lẽ cô là…_ả ta xanh mặt -Cô sợ sao Phụng Mĩ Trân ?_Salena hỏi -Hàn…Hàn tiểu thư ! Xin cô tha thứ..cho tôi !_ả ta lắp bắp -Còn cô nói, anh là bạn trai của cô sao ? -Tôi…tôi… -Cô không biết rằng Vũ thiếu gia và Hàn tiểu thư có hôn ước sao ? -Tôi..không biết ! Tôi xin lỗi !_ả ta giờ chỉ biết cúi đầu nhỏ giọng -Tôi tạm tha cho cô, nếu sau này tôi còn nghe ai nói cô tự xưng này nọ thì Phụng Liên phá sản là cái chắc nhé !_Salena nói rồi bỏ về để lại ả Lucky đang lên cơn tim Chiều hôm đó, anh Kan, Exline, Ruchia và Salena đang ngồi trò chuyện trong phòng khách thì thấy Kelvin và Kaito mệt mỏi lết vào nhà ngồi phịch xuống sopha -Exline à, làm ơn cho tụi anh xin ly nước !_Kelvin nói mà nghe như mệt sắp chết ấy -Nước nè, uống từ từ thôi ! Mà hai người làm gì mà trông tàn tạ thế ?_Exline hỏi sau khi đưa 2 ly nước cho Kelvin và Kaito -Khoan hỏi đã, nhìn ra ngoài cổng kìa mọi người sẽ hiểu lý do !_Kaito hướng ánh mắt ra ngoài Cả bọn đồng loạt nhìn ra cửa thì thấy hắn và ả Mina đang ôm tay hắn thuộc loại “dính như keo 502”. Trông ả ta rất vui vẻ, cứ cười cười nói nói suốt với hắn, còn hắn thì lãnh đạm tiến vào nhà. Vừa bước vào nhà, ả Mina đã tự nhiên như ruồi, đáp hết chỗ này đến chỗ kia, hết đụng vào thứ này lại sờ đến thứ khác, nhìn như con ăn mày lần đầu được vào một nơi cao sang vậy - Woa ! Nhà anh đẹp thiệt đó nha, sau này em sẽ được làm chủ ở đây phải không ông xã ?_ả ta giọng ngọt xớt quay sang hắn hỏi -Chuyện gì đây ?_Exline lạnh giọng -Còn phải hỏi sao ? Người ta là được anh Ken đưa về đây ở đó !_Kaito gằn giọng bực tức, thực sự cậu cũng chẳng ưa gì con ả này -Tại sao lại về đây ? Lượm đâu ra một con nhỏ đầu đường xó chợ về đây ở thế hả ?_Ruchia hỏi -Chuyện là vậy nè, lúc sáng chúng tôi ra khỏi nhà một lúc thì gặp Mina đang chật vật trong góc đường vì bị bọn côn đồ bắt nạt, “anh Ken” xông vào đó cứu Mina rồi đưa cô ta đi ăn, đi mua quần áo, mà cái bản tính tham lam đúng là không bao giờ bỏ, cho tiền mua vài bộ quần áo mà cô ta gom gần hết cái trung tâm thương mại của người ta, chưa kể là còn lấy thêm mấy bộ trang sức kim cương nữa chứ ! Mua xong còn giở giọng bắt tôi và Kelvin xách đồ giùm. Nhà đã bị phá sản mà thích xài sang, có ngày cũng gặp chuyện !_Kaito vừa kể vừa nhấn giọng dằn mặt hắn -Thì ra là vậy !_Salena lên tiếng -Ủa, mà cô gái này là ai ?_Kelvin hỏi, nãy giờ cậu mệt quá nên không để ý là có người lạ -Tôi là ai liên quan gì đến cậu ?_Salena giở thói đanh đá nữa rồi -Cô nghĩ cô là ai mà nói chuyện kiểu đó với chúng tôi hả ?_hắn đang bực mình mà lại gặp cô tiểu thư đanh đá này nên gắt lên -Cậu không cần biết tôi là ai, chỉ cần nhớ giùm là địa vị của tôi cao hơn cậu rất nhiều đó, chủ tịch F.K à !_Salena trả lời rồi quay đi -Khoan đã, cô đứng lại đó ! Thực sự cô là ai ?_hắn nhíu mày -Kí tự cuối ngôi trường cậu đang theo học !_Salena nói rồi đi thẳng lên lầu -Này, cô bé cá tính xinh đẹp đó là ai vậy ?_Kaito hỏi, ánh mắt nhìn theo bóng Salena đang khuất sau cầu thang -Hàn tiểu thư, con gái của Hàn Thiên Đức ! Lên google search cũng có nữa đó_Exline trả lời (các bạn đọc đừng search nha) -Salena Hàn Minh Nguyệt, con gái của nhà tỷ phú thế giới Hàn Thiên Đức, mẹ cô ta thuộc dòng dõi quý tộc nước Pháp, khối tài sản mà cô ta thừa hưởng sau này có thể trở thành người giàu nhất thế giới…Còn dài quá anh đọc không hết !_Kelvin cung cấp thông tin -Còn 3 chuyện quan trọng nữa: cô ấy là phó bang chủ thứ ba của Black Moon, là 1 trong 2 vị chủ tịch bí ẩn của tập đoàn Vũ Hàn ngang ngửa F.K và là hôn thê của Vũ Hoàng đại thiếu gia !_Ruchia nói -Hả ? Là hoa có chủ rồi sao ? Tiếc thật, cơ mà Vũ Hoàng đại thiếu gia là thằng nào thế ?_Kaito tỏ vẻ tiếc thương vô cùng -Là thằng này nè !_anh lên tiếng chặn họng Kaito, chuyện gì anh cũng nhường được nhưng chỉ có nó và Salena là không bao giờ -Ủa vậy sao ? Tớ xin lỗi ! Hì hì..._Kaito “thoái thác lịch sự” Từ nãy đến giờ hắn cũng đã nghe và khám phá được cô gái lúc nãy là ai rồi, hắn đã hiểu tại sao cô ta lại nói như thế. Ngôi trường hắn đang học là M.E.R.S, theo như hắn hiểu được thì M: Moon, E: Exline, R: Ruchia, S_kí tự cuối cùng có nghĩa là Salena. Còn địa vị cao thì cô ta là con gái của tỷ phú Hàn Gia và kiêm luôn cái vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Y.A.M, chủ tịch tập đoàn Vũ Hàn. Cao hơn hắn là phải rồi ! Tỷ tỷ đã ra tay rồi ! M.n có ai thích Salena hông nè ?
|
Chương 54: Tiểu Thư Mina Ả Mina được hắn cho ở lại nên tưởng bở, nghĩ mình là bà chủ của ngôi biệt thự này và cái tính chảnh cún của ả ta bắt đầu lộ ra, ả mặc kệ sự có mặt của anh ở đây, ả nghĩ rằng dù sao thì cũng có hắn chống lưng cho mình mà, sợ gì chứ ? Ả ta hí hửng kéo vali lên tầng cao nhất, mở cánh cửa phòng làm bằng gỗ quý chạm khắc 7 bông hoa hồng đen ra, ả ra ngỡ ngàng mở to mắt, cái gì đây ? Đẹp quá, đây là phòng của nữ hoàng chắc ! Sang trọng, thanh lịch, tất cả đều là hàng cao cấp của Y.A.M (tả vậy chắc mọi người hiểu phòng của ai rồi ha !) - Mình sẽ ở đây ! Hahaha…thoải mái quá ! Cuộc sống của một nữ hoàng đây rồi ! Chắc là anh Ken chuẩn bị phòng cho mình đây mà !_ả ta lẩm bẩm như con điên Trong khi đó, tất cả mọi người đang tập hợp dưới phòng khách, không khí tuy không nặng nề nhưng im phăng phắc làm cho người ta có cảm giác nghẹt thở, anh mở lời trước -Ken ! Tớ có chuyện cần thông báo với cậu ! -Tớ đang rối lắm, có gì cậu nói sau đi !_Hắn định đứng dậy lên phòng thì anh tiếp lời -Chuyện liên quan đến Moon ! Tớ biết cậu thích em gái tớ !_lời nói đó của anh dường như đã chạm đến nỗi lòng của hắn -Cậu nói đi ! -Tớ và Moon là con của Vũ chủ tịch !_anh nói làm cả bọn sửng sốt -Sao ???_đồng thanh hết luôn -Nhỏ nhỏ giùm tớ đi ! -Vậy tại sao cậu lại làm cho tập đoàn của ông ta phá sản ?_Kaito hỏi -Nếu là thiếu gia và tiểu thư thì tại sao hai người không ở Việt mà lại ra nước ngoài ?_Kelvin tiếp lời Kaito -Chẳng lẽ chuyện năm đó mẹ của Moon bị hại là do Vũ chủ tịch và Hạ Hạnh Thoa sao ?_Exline hỏi -Đúng ! Thực sự hôn ước với Vương gia là của đại tiểu thư Thiên Anh chứ không phải Mina. Cô ta chỉ là con riêng, đến tư cách thừa kế tài sản trong gia tộc cũng không có chứ đừng nói là giành hôn phu của Moon !_anh nói -Thế thì trước giờ cô ta… -Giả danh mạo nhận sao ? Dám lừa gạt cả trùm Mafia quốc tế thì cô ta giỏi rồi ! Đảm bảo không an toàn tính mạng đâu !_hắn tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn thủy tinh khiến nó rạn nứt -Tớ muốn cậu im lặng và giả vờ như chưa biết chuyện này !_anh nghiêm nghị -Tại sao ?_hắn ngạc nhiên -Tớ muốn chúng ta cùng nhau diễn một vở kịch thật xuất sắc ! Còn phải nhờ tất cả sự góp sức của mọi người nữa ! Có sẵn lòng không ?_anh hỏi -Em phải giúp ra sao ?_Exline hỏi -Em và Ruchia, Salena hãy cố nhẫn nhịn và làm công việc như người hầu nha, ráng nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa đi ! Cô ta muốn các em làm sao thì hãy làm theo như ý cô ta. Có bị chà đạp cũng ráng mà làm giùm anh nha ! Xong việc anh sẽ tặng cho mỗi người một bộ trang sức và một cái villa !_anh đề nghị -Tụi em sẽ làm nhưng nếu cô ta quá đáng thì đừng trách em ! Dù sao em cũng là chị dâu của cô ta đấy nhé !_Salena trả lời -Ừm, tùy em ! Còn các cậu thì cư xử với cô ta tốt một chút nhé, tạo cảm giác như cả ba người đều thích cô ta, cứ bênh vực cô ta khi có thể và xem như cô ta như vợ tương lai của Ken nha !_anh nói tiếp -Chuyện đó với tớ dễ thôi nhưng vấn đề là bà xã của ai kia có đồng ý hay không thôi !_Kaito đánh ánh mắt sang Kelvin, ý nói Exline đây mà -Đương nhiên là ok rồi, vì đại sự mà. Tôi cũng sống thoáng chứ đâu có nhỏ mọn như đằng ấy !_Exline “phang” lại liền -Vậy là ổn hết đúng không ? Vở kịch sẽ bắt đầu từ bây giờ và kết thúc khi Moon về đây !_anh nhếch môi, một nụ cười nguy hiểm hiện lên trên gương mặt điển trai -Giải quyết xong Mina là chúng ta về một nhà phải không “anh hai” ?_hắn hỏi anh , chưa gì là kêu bằng anh hai rồi cơ đấy ! -Bớt ảo tưởng đi Ken, Moon không tha thứ thì “anh” cho “em” về nơi an nghỉ đó chứ mà đòi về một nhà !_anh Kan dằn mặt hắn rồi đứng dậy cầm lấy áo khoác rồi ra ngoài Ả Mina chưa biết gì vẫn đang vui vẻ tận hưởng cái cuộc sống xa hoa kia mà không biết rằng đây là ngày tháng vui vẻ cuối cùng của ả. Ả cũng sẽ phải trả giá về những gì mà ả đã cướp mất của nó…
|
Chương 55: Kẻ Không Biết Điều Sáng hôm sau cả bọn đang ngồi ăn sáng dưới nhà thì ả Mina ỏng ẹo bước xuống ngồi vào cái vị trí của nó. Mọi người vẫn im lặng mà ăn, xem ả như không khí thì đúng hơn. Ả thấy mình bị bơ thì cố tình tạo sự chú ý, ả lên tiếng than thở -Trời hôm nay nóng quá à !_ả vừa nói vừa cởi cái áo khoác bên ngoài ra để lộ cái áo ngủ mỏng manh khoét sâu quá cỡ, cũng mừng là ả có mặc nội y đó ! -Trời này đang giữa mùa đông đó phu nhân, cởi hết ra coi chừng trúng gió độc chết thì không ai chôn giùm đâu !_Salena mỉa mai ả ta ngay và luôn -Salena à !_anh đá nhẹ vào chân Salena -Tôi chỉ lo cho phu nhân thôi ! Nếu chết trẻ quá thì tội cho chủ tịch lắm !_Salena trả lời -Cô còn ám tôi nữa sao ? Câm miệng đi !_Mina tức giận -Ăn ở tốt quá nên sợ mình chết sớm à ?_Ruchia hỏi -Còn cô nữa, mau xuống bếp lấy thức ăn lên cho tôi !_Mina chỉ tay vào mặt Ruchia -Được thôi !_Ruchia mỉm cười ẩn ý vui vẻ đi xuống bếp -Thôi rồi !_cả bọn đồng thanh nhìn Mina đầy thương hại Ruchia tung tăng xuống bếp lấy phần ăn cho Mina, trước khi lên cô nán lại cho thêm một ít bột hoa tử đinh hương và hoa huệ Pháp vào. Hai loại bột hoa này nếu trộn lại sẽ gây dị ứng, da mặt sẽ thâm nâu và nổi ban đỏ. Xong việc, cô hí hửng chạy lên đặt phần ăn trước mặt Mina -Mời phu nhân ! -Được !_ả Mina ăn ngon lành mà không để ý đến nét mặt của mọi người Sau bữa ăn, bọn hắn ra ngoài làm việc, còn lại Ruchia đang rửa chén, Salena lau nhà và Exline trong bếp làm nước uống và gọt trái cây. Ả Mina thì lên phòng khách mở tivi xem, được một lúc thì -Exline ! Cô đem lên đây cho tôi một đĩa trái cây !_ả ta từ trên phòng khách ra lệnh -Trái cây đây !_Exline đặt đĩa trái cây trước mặt Mina -Này, đưa chân lên để tôi lau nhà !_Salena khó chịu bảo ả Mina -Cô cúi xuống nâng chân tôi để lên bàn đi !_ả ta thản nhiên buông ra câu nói ấy -Cô…được ! Salena cúi xuống nâng chân ả Mina đặt lên bàn, ai ngờ ả ta bật đứng dậy và giẫm lên tay Salena, ả còn dùng gót giày giẫm mạnh xuống tay cô làm bàn tay mềm mại rướm máu. Salena cố gắng cắn răng chịu đựng mặc dù bàn tay cô đang vừa đau vừa rát. Cô lau nhà thật nhanh rồi lên phòng băng bó lại vết thương. Ả Mina sau khi trả thù được chuyện lúc sáng thì cũng đỡ tức rồi, xem tivi thêm một lát thì ả cảm thấy chán và nảy ra một ý “đi tham quan ngôi biệt thự này”. Căn phòng đầu tiên mà ả bước vào là phòng của Ruchia - Woa ! Nhiều mỹ phẩm quá ! Toàn loại cao cấp thôi ! Mình thích cái này, cái này và cả cái kia nữa !_ả bay ngay đến bàn trang điểm của Ruchia và bắt đầu thoa hết hộp mỹ phẩm này đến hộp khác Ả còn lục tung tất cả đồ đạc, trang sức, quần áo hàng hiệu của Ruchia rồi thản nhiên chọn lấy những thứ ả ta thích và mang đi để lại căn phòng hỗn độn Phòng thứ hai mà ả “ghé thăm” là phòng của Exline. Ả bước vào trong, lướt qua kệ sách của nhỏ -Sách danh nhân, truyện ngôn tình, tiểu thuyết,... Chán phèo !_ả vừa lục vừa quăng những quyển sách của Exline ra khỏi kệ, ả còn giẫm rách nát hết sách của nhỏ nữa chứ Bỗng ả ta chú ý đến cái hộp vuông nhỏ ở trên cùng kệ sách, ả nhón chân với tay lên để lấy nhưng không tới và rồi... “Xoảngggggggg...” cái hộp ấy rơi xuống đất và vỡ tan tành, thì ra đây là quả cầu mà Kelvin đã tặng Exline kỉ niệm ngày đầu tiên gặp mặt. Nghe tiếng động, cả bọn dưới lầu kéo lên phòng Exline -Trời ơi ! Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy hả ?_Ruchia tức giận -Tôi làm gì thì mặc kệ tôi ! Cô lấy tư cách gì quản lí phu nhân chủ tịch hả ?_ả ta vênh mặt -Khoan cãi nhau đã, cái gì ở dưới chân cô vậy hả ?_Exline nhíu mày, phòng của nhỏ rất ít đồ dùng thủy tinh, vậy thì thứ đó... -Là một quả cầu xấu xí, nó vỡ vụn rồi không còn giá trị nữa. Cô tới đây dọn dẹp đi !_ả chỉ tay vào mặt Exline -Thôi xong !_Ruchia tặc lưỡi tỏ vẻ thương tiếc ả Mina khi nhìn thấy đôi mắt ứa nước thù hận của Exline -Là cô làm ?_nhỏ bước tới -Phải thì sao ? Cũng chỉ là thứ rẻ tiền ! Với địa vị của tôi nếu động vào mấy thứ này chỉ làm bẩn tay thôi ! Dọn dẹp nhanh lên đi !_Mina kiêu ngạo “ Chát...chát...chát...chát..” 4 cái tát dồn hết sức lực của một người luyện võ giáng xuống mặt Mina làm ả loạng choạng ngã xuống đất - Mày...mày dám đánh tao sao ? Nên nhớ tao là vợ anh Ken đấy nhé !_Mina ôm mặt ứa nước mắt nhưng vẫn cứng miệng - Đúng là thứ con hoang không có dạy dỗ ! 4 cái tát này là tao cảnh cáo mày lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng nhé, không bao giờ được đụng tới đồ của tao nữa !_đây là lần đầu tiên Exline xưng hô mày-tao với một người nào đó, như vậy chứng tỏ nhỏ đang lên đến đỉnh điểm tức giận rồi - Mày được lắm, tao sẽ mách anh Ken để anh ấy xử lí mày !_ả ta khó khăn đứng dậy lết ra ngoài Còn lại ba người trong phòng, Salena và Ruchia đang dỗ Exline nín khóc, thiệt tình, mới dữ như cọp mà bây giờ như con mèo mít ướt vậy trời ! Mà ả Mina kể ra cũng quá đáng thật, chưa cưới hỏi cái gì hết mà mở miệng ra một câu bà chủ hai câu phu nhân chủ tịch. Chiều hôm đó, bọn hắn về nhà ăn cơm. Đáng lẽ ra đây cũng chỉ là một bữa cơm bình thường nếu như Kaito không nhìn thấy gương mặt thâm tím của Mina và cất tiếng hỏi -Mina à, mặt của em bị sao thế ?_Kaito giả vờ quan tâm -Hức…anh đừng nhắc nữa…đáng lẽ ra em định bỏ qua không tính toán chuyện này rồi…hức..tại bây giờ anh hỏi em mới nói đó nha !_ả ta nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ vẻ như mình cao thượng lắm vậy, ngoài vết bầm ra thì mặt ả còn bị ban đỏ do cái lọ thuốc của Ruchia lúc sáng nữa chứ -Bình tĩnh nói cho anh nghe, ai bắt nạt em thế hả ?_hắn bước sang chỗ Mina cúi xuống lau đi giọt nước mắt trên gương mặt ả, hành động đó đã khiến cho mọi người bất ngờ, hắn diễn như phim vậy trời ! Đúng là Ken mà -Em…em…hức…là các cô ta hùa nhau ăn hiếp em đó ! Exline bên ngoài hiền lành như thế nhưng các anh đừng tin cô ta nha, chính cô ta đánh em ra như vậy đó !_Mina lợi dụng ôm lấy cánh tay của hắn ra bộ nũng nịu -Exline ! Cô có tư cách gì mà lại đánh Mina ra như thế hả ?_anh quay sang nhỏ gắt lên, lại diễn nữa rồi, bọn hắn làm diễn viên là có tiền đồ lắm nè ! -Anh hai, anh bênh vực em sao ?_ả Mina tưởng bở, đứng dậy chạy sang ôm lấy anh -Đương nhiên rồi, em-gái !_anh miễn cưỡng xoa đầu ả ta rồi buông ả ra, nhưng mà nghe hai chữ em gái của anh có cái gì đó không giống bình thường, nó xen lẫn thù hận và đâu đó có sự khinh miệt -Nè ! Cô ta phá hỏng đồ của tôi, là cô ta sai mà !_Exline đập bàn -Cô im đi ! Bây giờ ở đây Mina là chủ, cô hiểu chứ ?_Kelvin gằn giọng nghe như đe dọa. Đến Kelvin mà còn diễn sâu như thế thì thôi rồi… -Anh…_Ruchia tức giận không nói nên lời -Chúng tôi thì sao ? Ở trong căn nhà này thì các cô làm ơn biết thân biết phận giùm một chút đi ! Lúc trước được chúng tôi cưng chiều một tí thì bây giờ quen thói không xem ai ra gì sao ?_Kaito nhếch môi “ Cháttttttt..” vâng, người im lặng nhất từ nãy đến giờ đã hành động. Một cái tát nảy đom đóm của Salena đáp xuống ngay mặt Kaito -Lũ hạ tiện mà còn thích kiếm chuyện !_câu nói của Salena dường như đã đánh động tới máu điên của Mina -Cô nói ai hạ tiện hả con nhỏ bẩn thỉu kia ?_ả ta nhìn Salena phẫn nộ -Tôi nói vậy cô lên tiếng thì tự nhận rồi ! Trong cuộc sống thì đừng có chuyện gì cũng giành nói trước nhé em-gái !_Salena cười nửa miệng, sẵn tiện dằn mặt anh bằng hai từ “em-gái” -Cô câm miệng cho tôi ! Đồ vô giáo dục !_Mina hét lên và đang chuẩn bị tạt ly rượu vang trên bàn vào mặt Salena -Từ từ thôi ! Đã ngu, không tiếp thu mà còn thích bảo thủ nữa chứ !_Salena đỡ ly rượu lại một cách nhẹ nhàng rồi giật lấy ly rượu đó uống thản nhiên và đứng dậy đi lên lầu -Cô…_Mina nghẹn họng luôn -Thôi đủ rồi ! Em ăn xong thì lên phòng nghỉ ngơi đi ! Anh cũng có việc phải đi rồi !_hắn nhẹ nhàng “hết mức có thể” -Vâng !_ả ta giả ngoan hiền ngay lập tức và đi lên phòng Còn lại anh , hắn, Kelvin, Kaito, Exline và Ruchia ở bàn ăn. Không khí trầm mặc lạnh người, vở kịch lúc nãy hình như diễn sâu quá đáng rồi. -Thôi mà Exline, anh xin lỗi mà !_Kelvin lay lay tay nhỏ -Ứ thèm đâu !_Exline dỗi trông đáng yêu vô cùng -Thôi mà bà xã ! Vợ yêu ! Mẹ của con anh sau này !_Kelvin giở giọng ngọt ngào như kẹo -Hứ ! Ứ cần !_Exline tiếp tục dỗi -Thôi đi ! Đừng dỗi nữa mà, 3 cái biệt thự lớn ở Nhật Bản, Hàn Quốc và nha ! -Ừm, vậy còn được ! Tạm tha cho anh đó !_Exline cười -> hết giận rồi -Nhìn người ta thấy mắc ham chưa ? Chỉ có một người là không biết điều…_Ruchia bĩu môi liếc xéo Kaito -Thôi nha, cho tôi xin lỗi đi !_Kaito quay sang nhìn Ruchia với ánh mắt long lanh vô tội -Tôi không có phúc phần để nhận lời xin lỗi của đại thiếu gia tập đoàn Hoàng Tuấn đâu !_Ruchia quay mặt sang chỗ khác -Vậy cô muốn gì ? Nói đi, nếu làm được tôi sẽ làm !_Kaito nói -Tôi không cần đâu !_Ruchia trả lời -Hay là để tôi nói cho cô nghe một bí mật nha !_Kaito cười nhẹ, nụ cười đã làm mê mệt bao nhiêu cô gái -Là chuyện gì vậy ?_Ruchia tò mò -Đó là… “chụttt..” anh yêu em đó !_Kaito hôn lên má của Ruchia và bật dậy chạy lên lầu -Đồ lợi dụng, đồ cơ hội, tên biến thái !!_Ruchia hét lên, mặt cô đỏ ửng có vẻ như vô cùng giận dữ nhưng trong lòng thì len lỏi một cảm giác rất vui và khó tả -Chúc ngủ ngon !_Kaito ngoảnh mặt lại với nụ cười tỏa nắng (đang buổi chiều mà trời…) Một ngày đầy tức tối và bực bội trôi qua, mới có hai ngày mà Mina đã làm rối tung căn biệt thự này rồi. Không biết sau này ả ta còn làm ra việc gì nữa đây ?
|