Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở
|
|
Sau cả buổi chiều đùa nghịch ngoài bãi biển, chúng tôi cuối cũng cũng trở về khách sạn trong tình trạng ướt như chuột lột, không khác gì so với ngày hôm qua cả. Chúng tôi mải chơi đến độ anh Khánh gọi hết máy người nọ đến người kia bảo về sớm vì tối nay mưa lớn mà không ai hay biết, để về đến nơi cả đám bị anh mắng té tát. Cũng may là My lên tiếng bênh vực chúng tôi đấy. Anh Khánh một khi đã lớn giọng thì đúng là vô-cùng-đáng-sợ.
Tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm xong, hiện tại tôi, My và Uyên đang đi dọc bờ biển để tìm chỗ bán thẻ điện thoại. Thực chất chúng tôi đã hò hét, huy động mọi người đủ kiểu để ra biển đi dạo, vậy mà hết bài bạc, S.I.U lại bị cuốn vào một thú vui mới, đó là…đánh cờ tướng với ông của anh Khánh. Tôi không hiểu trò đó có gì hay ho mà khiến mọi người mê mệt đến như vậy. Ông anh Khánh đúng là cao thủ, khi tất cả mọi người đều bại dưới tay ông. Cứ ngỡ một ai đó trong hội con trai sẽ cầm cự được lâu nhất, vậy mà hóa ra “nhân tài xuất chúng” đấy lại là…Kim. Vậy nên mặc kệ ba đứa chúng tôi đòi ra ngoài chơi, mọi người vẫn nhất quyết ở lại trong khách sạn với tư tưởng…báo thù.
Đường ra bưu điện xa thật xa, thật khổ cho cái chân đau của My. Cứ nghĩ đến chuyện con bé bị mảnh sò cứa một đường dài trên chân, chảy máu lênh láng là tôi lại thấy rùng mình. Tôi thật sự rất sợ máu, đó là một trong những lí do khiến dần dần tôi không còn đam mê với nghề bác sĩ nữa. Nghĩ lại tôi mới thấy con bé My lúc đó can đảm ghê, chảy máu nhiều như vậy mà nó chẳng nửa lời kêu ca. Tôi hiểu My, thấy anh Khánh quan tâm đến nó như vậy, nó cứ cười suốt mà thôi. Dù sao bây giờ My đã được bà anh Khánh bôi thuốc cho rồi, hy vọng con bé sẽ mau khỏi. Dù tôi với Uyên ra sức can ngăn My ở lại khách sạn, nhưng con bé cứ nhất quyết đi cùng. Thôi thì chúng tôi đi chậm cũng được, xem như hóng gió luôn.
Nghĩ lại hai ngày ở đây, ngoài ăn, chơi và…gây họa, thì tôi đúng là không làm được việc gì cho ra hồn hết. Tôi cảm thấy nhớ bố mẹ, nhưng mỗi lần tôi gọi điện về nhà, thì mẹ tôi lại lớn tiếng xua đuổi: “Hà Nội nóng lắm con ơi! ****** sắp chảy mỡ ra rồi đây này. Con cứ ở đấy chơi cho đã đi, cuối tuần về cũng được.”. Dù rằng mẹ tôi nói như thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Liệu trong lúc tôi đi, ở nhà sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Mẹ tôi sẽ lại ở nhà một mình, mỗi khi bố tôi qua nhà người phụ nữ kia phải không?
“Uyên, kia có phải…”
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói nhỏ nhẹ của My. Dù rằng tôi không để ý đến câu nói của My cho lắm, vì người con bé gọi là Uyên, nhưng tôi lại vô tình quay ra vườn hoa bên trái, đúng hướng con bé chỉ. Ở đó nhạc rất ồn ào, có một tốp con trai dường như là đang tập trung để nhảy.
Và đặc biệt thu hút tôi, là mái tóc màu đỏ rực.
Bàn tay của Uyên đã rời khỏi tay tôi từ lúc nào, con bé mặc kệ cái kéo áo hụt của My, hùng hổ bước về phía đám con trai ấy. Khoảng cách là khá gần, không đủ để cho tôi ngăn cản Uyên lại. Con bé này nhiều khi rất giống Kim, nhất là những khi quyết định việc gì thì rất khó để ngăn cản. Vậy nên lúc này, nó hùng hổ bước đến chỗ đám con trai kia, làm một việc khá “dũng cảm”, đó là tắt nhạc. Bản nhạc hiphop sôi động kia đang lên đến cao trào, bỗng dưng bị đứt phựt. Nguyên đám con trai nhất loạt quay ra nhìn xem hung thủ là ai, trong khi Uyên vẫn đứng lì ra đó, trông nó chẳng có chút sợ sệt hay hối lỗi nào.
“Gì thế em gái?”
Một cậu con trai có giọng nói địa phương đặc sệt khẽ nhếch miệng cười khi nhìn thấy Uyên. Bộ dạng cậu ta có vẻ khá thích thú, tuyệt nhiên chẳng có chút khó chịu gì với kẻ dám cả gan phá rối mình cả. Dĩ nhiên rồi, Uyên là một cô gái rất xinh đẹp, một vẻ đẹp tự nhiên không cần đến tác động của son phấn. Cứ nhìn ánh mắt hau háu của đám con trai kia là tôi đủ hiểu. Tuấn mà ở đây lúc này thế nào cũng to chuyện, thằng nhóc đấy ghen còn kinh hơn cả anh Dương nữa cơ.
“Uyên?” – Quân cuối cùng cũng lên tiếng sau vài giây đứng thần người ra suy ngẫm. Trên gương mặt cậu ta thoáng nở nụ cười nhếch mép quen thuộc – “Lâu rồi không gặp em!”
“Anh vẫn còn nhảy cơ à?” – Uyên trả lời, trong khi mắt vẫn đang dán chặt vào bộ móng tay đỏ chót của nó.
“Tất nhiên, đấy là đam mê của anh mà… Sao, bây giờ vẫn còn yêu Tuấn à?”
“Anh có vẻ thích để ý đến chuyện yêu đương của người khác nhỉ?”
“Bây giờ nhiều đứa thích thằng đấy phết. Anh cũng không hiểu nổi mấy đứa nghĩ gì? Xã hội ngày nay lạ thật, con gái cứ thích mấy thằng đẹp trai, đểu đểu và đặc biệt là phải nhà giàu. Thằng Tuấn nếu gia đình nó không giàu, chắc nó cũng chẳng ra gì, phải không?”
Tôi vốn định bước lại gần kéo Uyên đi, khi nó đang yên đang lành lại đi gây sự với người ta, nhưng rốt cuộc những lời của Quân lại khiến tôi khựng hẳn lại. Tôi thật sự rất ghét những người có giọng điệu như vậy, đặc biệt là giọng điệu đay nghiến con gái như thế nữa chứ. Chuyện một bộ phận trong xã hội sống như vậy tôi cũng thừa nhận, nhưng không phải ai cũng như thế. Đặc biệt là nói Uyên và Tuấn, tôi càng phản đối kịch liệt hơn.
Tôi có thể khẳng định Uyên không phải là loại người như vậy. Yêu Tuấn chỉ vì ngoại hình, đặc biệt là vì tiền, thật sự là rất vô lí. Bố mẹ Uyên dù chẳng còn thiết tha gì nó nữa, nhưng vẫn làm trọn nghĩa vụ của mình, hằng tháng gửi rất nhiều tiền về, khiến cho con bé chẳng bao giờ phải bận tâm về những vấn đề sinh hoạt trong cuộc sống. Tiền Uyên nó tiêu còn không hết, mà dám nói nó yêu Tuấn vì tiền, tôi là người ngoài nghe còn lộn ruột nữa là con bé.
“Uyên, đi thôi! Đừng phí lời với loại người này!”
Khi mà tôi còn đang đứng ấm ức, thì My đã tập tễnh bước lại gần kéo tay Uyên đi. Có thể nó sợ Uyên vì điên lên mà tặng cho Quân một cái tát, ai chứ con bé này thì dễ lắm. My thì vốn hiền lành, nhưng bỗng dưng lại dùng cái từ “loại”, ắt hẳn con bé còn bức xúc vì chuyện sáng nay S.I.U kể, khi chính Quân là người đã đẩy anh Khánh ra khỏi nhóm nhảy hiphop.
Ngạc nhiên trước sự xuất hiện của My, Quân khẽ nhíu mày như thể suy nghĩ một điều gì đấy. Cuối cùng thì cậu ta cũng lên tiếng hỏi Uyên:
“Ai đây? S.I.U có thành viên mới à?”
“Xùy, người yêu anh Khánh đấy, anh đừng có mà vớ vẩn!”
“Người yêu anh Khánh?” – Quân hơi ngẩn người ra sau cái bĩu môi đầy khó chịu của Uyên – “Em nói dối! Đây không phải tuýp người anh Khánh thích.”
“Anh Khánh…thích người như thế nào?”
Tôi suýt thì cắn vào lưỡi khi nghe thấy câu hỏi vô cùng ngây thơ của My. Cách tôi gần mười mét, Uyên có lẽ cũng đang trong tình trạng tương tự. Con bé My này sao lại ngây ngô đến mức ấy cơ chứ? Nó luôn ngốc nghếch trong tất cả những chuyện gì có liên quan đến anh Khánh.
Quân thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của My, nhưng rồi nụ cười nhếch mép thường trực đã nhanh chóng hiện lên trên gương mặt đáng ghét của cậu ta. Đút hai tay vào túi quần, Quân khẽ chép miệng:
“Xem ra chuyện thích anh Khánh là thật.”
“Anh trả lời đi!”
“Chuyện gì?”
“Anh Khánh thích người như thế nào?”
“Trời ạ!” – Uyên vội vã chạy lại kéo tay My – “Hơi đâu nghe cái loại người này!”
“Phải đó, mình về thôi!”
Tôi cũng phải chạy lại lôi My đi, khi sợ rằng Quân sẽ nói ra những lời vớ vẩn gì đó, khiến My tin theo và về tự thay đổi bản thân. Ai chứ My thì có thể lắm chứ!
Đến lúc này Quân mới nhận ra sự hiện diện của tôi. Cậu ta đưa mắt nhìn tôi chằm chằm, như thể ở đây tôi là sinh vật lạ vậy. Tôi ghét cái cách Quân đang nhìn mình, nó thật sự không dễ chịu gì. Cầu mong cậu ta không nhớ tôi là ai. Tôi thật sự không muốn dính dáng gì đến con người này. Dù biết rằng con người có mặt tốt, mặt xấu, nhưng sau những gì S.I.U đã kể, tôi đâu thể xem như không biết gì mà đối xử bình thường với cậu ta được.
“A, Thiên Thần!”
“Hừm, đã bảo tôi tên Linh.”
“Nhưng tôi vẫn thích gọi cậu là Thiên Thần hơn.”
“Ngớ ngẩn!”
“Xem nào, nếu tôi không nhầm thì cậu cũng có liên quan đến S.I.U nhỉ? Sao, người yêu Hoàng Dương?”
“Ăn nói cho cẩn thận, anh ấy lớn tuổi hơn cậu đấy!”
“Ừ, anh Dương. Nhưng tôi nói thật nhé, cậu không hợp với anh ấy đâu!”
Tôi cố nén tiếng thở dài, cảm thấy có đôi chút hụt hẫng. Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy người ta nói mình không hợp với anh Dương. Thật buồn cười khi người đầu tiên nói với tôi câu này lại là…anh Khánh. Tôi không hợp với anh thật sao, ở điểm nào vậy? Không lẽ chỉ vì anh đẹp trai, nổi tiếng, tài giỏi,… trong khi tôi chỉ là một đứa con gái bình thường? Tôi không muốn nghĩ như vậy một chút nào. Anh không để ý đến điều đấy, vậy việc gì tôi phải quan tâm? Chỉ là những lời nói như vậy cứ liên tục vang lên, khiến tôi không thể dễ dàng cho qua được.
Hợp hay không hợp vốn chỉ là quan niệm của mỗi người. Nhưng nếu tất cả mọi người đều cho rằng chúng tôi không hợp thì chỉ cần là vì anh, tôi có thể sẵn sàng thay đổi để trở nên hợp với anh. Tôi thật sự thích anh.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, tôi chỉ nói sự thật thôi mà.” – Quân nhướn mày, nhấn giọng như thể đảm bảo độ xác thực cho lời nói của cậu ta.
“My, Uyên, về thôi!”
“Khoan đã, sao lại có thái độ như thế?”
“Tôi không thích nói chuyện hay nhìn mặt cậu, thế thôi!”
“Đừng cố chấp thế chứ! Cậu giống bọn con gái bây giờ, Thiên Thần ạ. Đã không hợp rồi, thì cậu có cố chấp cũng như vậy thôi. Cậu cho rằng anh Dương thật sự thích cậu? Có bao giờ cậu nhìn vào gương và hỏi xem mình giống ai hay không?”
“Quân, anh đừng bịa chuyện linh tinh!” – Uyên gằn giọng gắt Quân, có lẽ con bé nhanh chóng nhận ra gương mặt tôi đang tái dần đi sau mỗi câu nói của Quân.
“Mái tóc này, đôi mắt này,… chẳng lẽ chưa ai nói cho cậu nghe hay sao? Cậu thật sự rất giống chị Nguyệt! Vì anh ấy không còn ai nữa, nên mới nói thích cậu mà thôi!”
“Linh, chị đừng nghe anh ta nỏi linh tinh nhé!” – My liên tục giật tay tôi, giọng con bé cũng tỏ ra vô cùng hốt hoảng, không kém Uyên khi nãy là bao.
“…Tôi sẽ không tát cậu đâu, dù tôi đang rất muốn.”
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng nói một cách rành rọt nhất với Quân. Ngay sau khi cậu ta dứt lời, tôi chỉ muốn vung tay tát cho cậu ta một cái thật đau. Tôi thầm cảm ơn My biết bao, khi con bé cứ giữ chặt lấy tay mình, phần nào giúp cho tôi kiềm chế hơn trong lúc này.
“Cái đài kia của bạn hả?” – Tôi đưa mắt về phía hội con trai đang đứng, bắt đầu lên tiếng hỏi một người đang nhìn mình chằm chằm.
“Không, của Quân đấy! Đài xịn_”
Chẳng để cậu ta nói hết câu, tôi gạt nhẹ tay My ra khỏi mình, lặng lẽ đến gần, cầm chiếc đài lên và bước ra phía biển. Hội con trai mới khi nãy còn nhìn chúng tôi bằng những ánh mắt khinh thường, chế nhạo khi chúng tôi bị Quân lớn tiếng đay nghiến như vậy, nay nét mặt đã nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên. Quân cũng không ngoại lệ, cậu ta cứ luôn miệng gọi tên tôi và hỏi xem tôi đang định làm cái quái gì.
Lấy hết sức mình, tôi mạnh tay quăng chiếc đài của cậu ta xuống dưới biển, mặc cho tiếng can ngăn của Uyên vang lên bên tai mình. Quân lao lại phía tôi như một cơn lốc, hai tay cậu ta nắm chặt lấy bả vai tôi. Đau buốt kinh khủng.
|
“Cậu làm gì thế hả? Cậu có biết nó quan trọng với tôi lắm không?”
“Nó chỉ là một món đồ vật, tôi vứt nó đi thì cậu tiếc. Còn chúng tôi là con người, cậu cho rằng mình có quyền đối xử với chúng tôi ra sao thì ra à?”
“Cậu nói cái quái gì đấy?”
“Tôi nói có gì sai hay sao? Cái gì của cậu thì cậu bảo vệ, nâng niu, nhưng những thứ quan trọng với người khác thì cậu chẳng xem ra gì? Đừng làm như mình là người đặc biệt nhất trên đời này, cũng đừng tự cho mình cái quyền phán xét người khác. Nếu còn nói linh tinh về anh Dương, tôi sẽ ném cả cậu xuống biển đấy!”
“Mạnh mồm gớm! Để xem tôi hay cậu bị ném xuống biển đây!”
Tôi còn chưa hiểu Quân đang nói gì, thì cả người đã bị cậu ta xốc ngược lên. Vác tôi trên vai, Quân tiến thẳng ra hướng biển, bỏ mặc lời can ngăn của mọi người phía sau. Cái gì đây? Chỉ vì tôi ném đài của cậu ta đi, mà cậu ta dám ném tôi xuống biển để trả thù à? Quân nghĩ mình là ai cơ chứ? Tính mạng của tôi không đáng giá bằng cái đài của cậu ta hay sao? Rốt cuộc nó được mua bao nhiêu tiền, hay là của ai quan trọng tặng cho cậu ta?
“Xin lỗi còn kịp đấy.”
Giọng nói của Quân lùng bùng nơi lỗ tai tôi, khi mà tôi còn đang cảm thấy đôi chút choáng váng khi bị vác trên cao thế này. Tôi sợ độ cao, vậy mà giờ cậu ta đang nâng tôi như nâng một cái bao tải. Tôi nhận thấy tiếng cười khẩy của Quân, có vẻ như cậu ta đang cố biến tôi thành trò đùa trước mặt mọi người. Muốn tôi xin lỗi? Muốn tôi khóc lóc van xin cậu ta thả mình xuống? Tôi giờ yêu quý cái mạng này, tôi giờ sợ chết thật đấy,… nhưng tôi nhất quyết không lên tiếng xin lỗi Quân đâu! Người phải xin lỗi là cậu ta, xin lỗi tôi, xin lỗi anh Dương, xin lỗi Uyên. Việc ném cái đài của Quân đi nằm ngoài dự kiến của tôi, tôi không hề cố ý.
Người ta đối xử với tôi như nào, thì tôi sẽ đối xử lại với họ như vậy mà thôi.
Tôi cắn chặt môi, nhất quyết không mở miệng xin lỗi Quân. Vũ Phương Linh tôi không tin mình chết một cách lãng nhách như thế này.
“Do cậu chọn.”
Dứt lời, Quân hất mạnh tôi xuống biển. Cảm giác của tôi lúc này không khác gì hồi chiều khi bị các anh trong S.I.U ném xuống. Tai, mắt, mũi, miệng,… đều bị nước tràn vào. Tôi sặc sụa tới mức không thể mở mắt ra mà nhìn thấy cái nụ cười đắc thắng của cậu ta, cũng như không thể lớn tiếng mà chửi Quân được. Khốn nạn thật! Dám ném tôi thật sao?
“Quân! Anh điên à? Chị ấy không biết bơi.”
“Em yên tâm! Bạn em không chết được đâu.”
Tôi nghe thây tiếng quát của Uyên, cùng với đó là giọng nói lạnh lùng khác hẳn phong cách của Quân. Đó là tất cả những gì tôi còn nhận thức được, trước khi tôi cảm thấy người mình nhẹ bẫng đi, hoàn toàn mất hết cảm giác.
.
.
.
Tôi thất thần bước về khách sạn với một cái đầu hoàn toàn trống rỗng. Đi phía sau tôi, My và Uyên cứ thậm thụt với nhau, hai đứa nó như thể sợ sệt điều gì mà không dám bước lên đi cùng với tôi vậy. Để ý là như thế, song tôi cũng không có tâm trạng nào để hỏi bọn nó nữa.
Ngay khi mới bước chân vào cổng khách sạn, tôi đã bắt gặp S.I.U đang từ phía trong đi ra. Có lẽ đến bây giờ mọi người mới đánh cờ xong và định ra biển. Chúng tôi đi về phía nhau mỗi lúc một gần, trong khi tôi hoàn toàn chẳng muốn điều này xảy ra chút nào. Kim đưa tay lên vẫy gọi chúng tôi, nhưng rồi nó cũng giống như mọi người trong nhóm, hoàn toàn ngẩn người ra khi nhìn thấy bộ dạng ướt như chuột lột của tôi hiện tại.
“Linh! Làm gì mà ướt hết thế này?”
Trâm lên tiếng hỏi tôi, nhưng lúc này tôi không muốn trả lời bất kì ai hết. Khẽ lắc đầu, tôi tiếp tục bước vào trong khách sạn.
“Nhóc! Em làm sao thế?”
Anh Dương tóm lấy tay tôi kéo lại, sự lo lắng hiện lên rõ mồn một qua giọng nói của anh. Tôi biết anh chẳng làm gì mình cả, nhưng lúc này đây, người tôi không muốn đối diện nhất, lại chính là anh. Tôi không dám quay lại nhìn anh, khi chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi, tôi cũng cảm thấy hụt hẫng khó tả. Sao thế này? Có lẽ tôi bị nước vào não thật rồi!
Giật vội tay mình ra khỏi anh, tôi ù chạy lên phòng. Tôi nghe loáng thoáng tiếng anh gọi mình từ phía sau, cùng với đó là tiếng can ngăn vội vã của Uyên và My. Tôi phải cảm ơn hai đứa nó vì đã kịp cản anh, tôi không biết phải đối diện với anh ra sao khi cảm xúc cứ hỗn độn thế này.
Tắm gội lần thứ ba trong ngày xong, tôi lặng lẽ bước ra sân thượng ngồi. Ngay từ hôm đầu tiên tới đây, tôi đã rất thích cái sân thượng này, bởi lẽ nó rất rộng rãi và thoáng mát, đây lại còn là nơi đi thông ra cửa sau của các phòng nữa chứ. Vậy mà tới bây giờ, tôi mới có dịp ra đây để ngồi hóng gió. Nói một cách chính xác thì tôi ngồi đây cũng không phải muốn hóng gió, tôi chỉ hy vọng gió biển có thể khiến tôi dễ chịu hơn một chút mà thôi.
Cắn chặt môi, tôi cảm thấy đầu óc rối bời, khi vô tình nhớ về chuyện xảy ra ban nãy…
_Flashback_
Mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là cái dáng cao ngạo của Quân đang khuất dần phía xa. Tôi cố gượng dậy để chạy theo chửi cho cậu ta một trận, song lồng ngực lại đau thắt kinh khủng, có cảm giác như sẽ vỡ nát ra bởi có một hòn đá lớn đang đè lên. Trong khi đó, tôi không ngừng sặc sụa vì ho.
Con bé Uyên bỗng ôm chầm lấy tôi, chẳng ngại chuyện tôi sẽ làm ướt cũng như bẩn trang phục của nó. Nó cứ khóc nấc lên, dù cho tôi chẳng làm sao cả. Về chuyện này thì chị em chúng tôi khá giống nhau, khi hở chút ra là khóc.
“Linh ơi em xin lỗi nha! My nó không biết bơi, còn em bị thằng Quân giữ.”
“Vậy à?” – Tôi khẽ cười, cốt là để dỗ cho Uyên nín khóc, nhưng rồi ngay sau đó lại ngẩn người ra – “Vậy ai lôi chị lên bờ thế?”
“Là thằng hâm ấy đấy, nó ném chị xuống xong lại nhảy xuống cứu.”
“Quân?”
“Vâng.”
Nghe Uyên nói như vậy, tôi bất giác đưa mắt nhìn về phía Quân vừa đi. Cho dù cậu ta đã đi được một đoạn khá xa rồi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy. Quả thật là cả người cậu ta lúc này đang ướt sũng, không có hơn gì tôi cả. Uyên nói đúng, Quân đúng là hâm thật rồi! Tôi còn tưởng cậu ta sẽ bỏ mặc tôi ở đấy cơ. À mà kể ra thì cứu tôi lên cũng đúng, giết người đền mạng chứ có phải đùa đâu!
“Thế có vớt được cái đài không?”
“Còn hơi đâu mà để ý đến cái đấy nữa, với cả vớt bằng niềm tin hả chị?”
“Chị có quá đáng không nhỉ?”
“Sao cơ ạ?”
“Đi vứt đồ của người ta ấy, có phải là không nên không?”
“Anh ta đáng bị như thế mà. Nhưng mà…”
“Sao thế?”
“Cái đài ấy…”
“Em nói hẳn ra đi!”
“Hình như cái đài ấy là trước đây anh Khánh tặng Quân, trong một bài phỏng vấn hồi anh Khánh còn ở nhóm, Quân đã nói như thế… Nhưng chắc không phải đâu, Quân đối xử với anh ấy như thế thì còn giữ lại làm gì nhỉ? Chắc là giống nhau thôi!”
“…Ừ, vậy về thôi!”
“Chờ chút!” – Đến lúc này My mới lên tiếng, song nét mặt cũng như giọng nói của con bé có chút ái ngại, khi nó hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Uyên, như thể thăm dò một điều gì đấy – “Chị đã bao giờ…hôn ai chưa?”
Tôi ngẩn người ra trước câu hỏi của My. Con bé này im lặng từ nãy để rồi bây giờ thốt lên một câu hết hồn như vậy đấy, tự dưng lại hỏi cái chuyện không đâu vào đâu hết. Tôi chậm rãi đứng lên, cảm thấy toàn thân mình ê ẩm một cách kì lạ. Cơ thể đau buốt thế này, tôi không thể không nghi ngờ rằng khi nãy cứu mình lên, Quân đã nhẫn tâm…ném huỵch tôi một cái xuống đất.
“Chưa em.”
Tôi dứt lời, My với Uyên lại trao cho nhau ánh mắt đầy nghi ngại, không hiểu sao gương mặt bọn nó cứ dần tái mét lại. Chuyện này shock đến vậy sao? Tôi thấy đâu có gì lạ đâu nhỉ? Anh Dương là người con trai đầu tiên tôi thích, hôn anh tôi còn chưa bao giờ, thì làm gì có chuyện trước đây hôn ai. À, chuyện này không phải ai cũng biết.
Uyên nhìn My rồi lắc đầu nguầy nguậy, khiến cho My dù có vẻ không muốn, nhưng rồi cũng phải rụt rè lên tiếng:
“Chị ơi! Em không biết chị có tính hô hấp nhân tạo giống một kiểu hôn không, nhưng mà…”
“…Chẳng lẽ…”
_End flashback_
Tôi rùng mình, khi những dòng kí ức cuối cùng trôi vụt qua khỏi đầu mình. Mỗi lần vô thức tưởng tượng theo lời hai con bé kia, tôi lại cắn môi đầy bất lực.
Sao lại có thể…
Tôi không biết phải nói sao hết, vậy mà những suy nghĩ rối rắm cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi không thôi. Càng nghĩ tôi càng thấy tức, sao cậu ta dám…? Lại còn trước mặt bao nhiêu người như thế nữa chứ, lại còn cả My và Uyên nhìn thấy. Tôi thì không trách gì hai đứa như bọn nó nghĩ, chỉ là để bọn nó thấy thật không hay chút nào. Lời My nói cũng đúng, tôi liệu có nên xem đây là một nụ hôn hay không? Nó không giống và thật sự tôi cũng không muốn chấp nhận, nhưng mà…
Tồi tệ quá đi mất! Giá mà trước đây tôi từng hôn ai rồi thì sẽ nhẹ đầu hơn rất, rất nhiều!
Tôi ghét Quân, tôi hận cậu ta vô cùng! Ừ thì cứ quăng tôi xuống biển đi, nhưng tôi cũng đâu cần cậu ta cứu mình cơ chứ. Giữ Uyên không cho con bé nhảy xuống, để rồi lại cứu tôi, sao không buông Uyên ra cho con bé nhảy xuống chứ? Tôi không cần cậu ta, không cần một chút nào cả! Tại sao vận đen cứ quấn lấy tôi mãi thế?
Tôi lẳng lặng ngồi lên thành lan can, nơi mà hôm qua đã ngồi cùng với anh Dương. Tự nhiên lúc này lại chẳng sợ chết tí nào cả. Mọi người có lẽ đã ra biển hết rồi. Kể cũng tốt, lúc này tôi chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Đột nhiên nhớ tới anh, tôi không thể không nghĩ đến những lời ban nãy Quân nói. Anh Dương thích tôi vì tôi giống chị Nguyệt? Càng nghĩ tôi càng muốn đấm cho Quân một cái. Cậu ta nghĩ tôi nông cạn đến mức dễ dàng tin vào những lời đó hay sao? Nếu chỉ vì một lời của Quân nói khiến tôi dao động, thì ắt hẳn tôi đã rời xa anh trước những lời bàn tán của mọi người rồi.
Dù đúng dù sai, người duy nhất có quyền phán xét chuyện của chúng tôi, chính là anh.
Tôi thích anh, thích anh rất nhiều và cũng hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm anh dành cho mình. Dù bao nhiêu người nói tôi với anh không hợp đi chăng nữa, chỉ cần anh cho phép, tôi vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh. Nhưng những lời của Quân, vẫn thật sự không thể thoát khỏi đầu tôi được.
|
Điều tôi để ý không phải là chuyện Quân nói tôi giống chị Nguyệt. Tôi biết mình có đôi mắt giống chị, hôm đến đám cưới mẹ anh cũng đã nói như vậy rồi. Nhưng chuyện đó không có chút nghĩa lý gì với tôi cả. Điều khiến tôi tủi thân, chính là cái cách nói chuyện của Quân, cậu ta nói như thể cậu ta rõ về anh lắm vậy. Vì chị Nguyệt đi lấy chồng, mà tôi nhìn lại giống chị ấy, nên anh Dương mới thích tôi? Tôi, người mà anh thích, cũng như người thích anh, mới chỉ biết chuyện gia đình anh có hơn một tuần thôi. Thế mà Quân, kẻ thù của S.I.U lại nắm rõ chuyện của anh từ khi nào thế? Quân nói rằng vì anh không còn ai nữa, hay cách khác chính là vì anh cô đơn, nên anh mới cần tôi. Cậu ta không hiểu cái từ đó khiến tôi đau lòng đến thế nào đâu!
Tôi luôn tự nhủ sẽ ở bên anh, quan tâm đến anh nhiều hơn để anh không còn phải suy nghĩ nhiều, cũng như không còn cảm giác lạc lõng trong ngôi nhà của mình nữa, nhưng rốt cuộc thì tôi chẳng làm được gì cả. Anh vẫn đi chơi đêm đấy thôi. Đến khi tôi hỏi thăm thì anh lại gạt đi không cần.
Tôi tự hỏi rằng do tôi vô dụng hay do anh vốn không cần đến sự quan tâm của tôi?
Đoàng.
Phụt.
Tôi đứng hình, bởi lẽ khi tiếng sấm inh tai nhức óc kia vừa vang lên, thì cũng là lúc đèn điện phụt tắt. Cả một khoảng không gian lung linh, mờ ảo trước mắt tôi nay đã vụt tắt, nhường chỗ cho một bầu trời đen kịt. Hic, sao lại mưa thế này? À, hôm nay anh Khánh cũng như các bác lái ca nô cũng đã cảnh báo rằng tối nay sẽ mưa lớn đó thôi. Nhưng đã mưa to thì chớ, lại còn mất điện nữa, tôi chẳng thể nào không liên tưởng đến những cảnh ghê rợn trong mấy bộ phim kinh dị. Chết thật, điện thoại tôi thì vẫn còn đang…hong khô, hôm nay nó đã bị nhúng nước những hai lần cơ mà.
Tôi nép mình vào bên khung cửa sổ. Biết rằng trời mưa to là thế, nhưng giờ có cho tiền tôi cũng chẳng dám vào trong phòng, nhỡ đâu trong đấy có…ma hoặc kẻ giết người hàng loạt thì sao, hoặc “đỡ” hơn là khi tôi nằm trong phòng và nhìn ra đây, sẽ bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Ôi, càng nghĩ càng thấy rùng mình!
Mưa bắt đầu rơi xối xả. Nghe tiếng mưa rơi mà tôi cảm thấy lòng mình nao nao khó hiểu. Tôi ghét mưa, nhất là mưa đêm, dù đang vui đến mấy nó cũng có khả năng khiến cho tâm trạng tôi tuột dốc không phanh. Lòng ngổn ngang là như vậy, nhưng ngoài tiếng lộp độp của mưa cùng tiếng rít cửa ầm ầm của gió, tôi chẳng cảm nhận được chút gì hết. Liệu mưa to thế này mọi người có ướt không đây, khi nãy tất cả kéo nhau ra biển mà. Hy vọng S.I.U đã kịp trú mưa rồi.
“Nhóc!”
Tôi bị giật mình khi có âm thanh vang lên từ phía sau, giờ phút này đây là tôi nhạy cảm cả với những âm thanh nhỏ nhất. Vội quay lại nhìn, tôi cảm thấy bị chói mắt bởi ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt. Nhưng một chút sau thì thứ ánh sáng đó cũng dịu bớt đi, khiến tôi cũng có thể mở mắt ra để nhìn mọi thứ quanh mình.
“Anh!”
“Mưa thế này sao không ngồi trong phòng mà đứng ngoài này?”
“Em…sợ ma.”
“Anh cũng đoán thế.”
“…Không phải anh cùng mọi người ra biển hay sao?”
“Em không đi nên bọn anh cũng đâu có đi, cả đám ngồi dưới phòng ăn mà.”
Tôi im lặng không đáp, bắt đầu đưa mắt nhìn ra phía xa. Qua ánh sáng leo lắt của chiếc đèn pin mà anh Dương mang theo, tôi cũng có thể nhìn thấy cảnh vật khi mưa, dù chỉ chút ít. Tất cả chỉ độc một màu xám ngắt. Mưa làm tâm trạng tôi nặng nề quá rồi!
“Em có gì muốn hỏi anh không?”
“Em…”
Tôi bị bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn của anh. Câu hỏi đó khiến cho tôi vốn đã lảng tránh anh, giờ lại càng không thể nhìn vào mắt anh thêm được. Tôi sợ khi nhìn vào đôi mắt đấy sẽ thấy hiện lên hình ảnh một đứa con gái vô dụng, và còn cả cái việc kinh khủng vừa xảy ra với Quân nữa chứ. Vậy nên lúc này tôi tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào anh, thay vào đó, mắt tôi tự động dừng lại trên…môi anh.
A, sao tự nhiên tôi muốn… Không ổn, biến thái quá đi mất!
“Anh thích em không phải vì em giống chị Nguyệt!” – Trong lúc tôi còn đang đơ ra vì bận…ngắm môi của anh thì anh đã tiếp tục lên tiếng.
“Em biết.”
Tôi bất giác nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật sự giả tạo. Không, tôi nên nói là chua xót thì sẽ đúng hơn. Bỗng dưng lại cảm thấy hụt hẫng, bỗng dưng nước mắt lại trào ra. Dù rằng tôi nói chỉ anh có quyền được phán xét chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng anh nói tôi lại cảm thấy khó chịu ở trong lòng. Tôi đâu cần anh khẳng định khi tôi đã biết rõ tình cảm của anh rồi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời Quân nói sao? Tin rằng anh thích tôi không phải vì tôi giống chị Nguyệt? Anh giống Quân, nghĩ rằng tình cảm của tôi nông cạn đến như thế?
“Vậy…vậy sao em khóc?” – Gương mặt anh lộ rõ vẻ bối rối sau những giọt nước mặt của tôi.
“Rốt cuộc em là gì với anh thế?”
“Sao em lại hỏi như vậy?”
“Em đã nói nếu anh có chuyện gì buồn thì hãy nói với em, nhưng anh không bao giờ làm vậy. Anh không bao giờ nói cho em biết anh cảm thấy thế nào!”
Tôi bỗng dưng lớn tiếng trách mắng anh mà không thể kiểm soát nổi hành động của mình. Tôi đang làm sao thế này? Rõ ràng là anh đang hỏi thăm tôi, vậy mà tôi lại lôi chuyện từ đời nào ra để trách cứ anh. Khi nổi điên thì tôi đúng là một kẻ mất hết lí trí, đến chết cũng không chừa được cái tật này là sao? Lẽ ra tôi phải nói chuyện nhẹ nhàng với anh thì mới hy vọng anh chia sẻ cùng mình cơ chứ.
“Em vẫn còn giận anh chuyện hôm trước anh về muộn hả?”
“_”
Tôi im lặng không đáp, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi vẫn không thể bắt mình rởi mắt khỏi đôi môi kia.
“Anh hứa là nếu nhớ bố mẹ hay chị Nguyệt thì sẽ nói với em…”
“_”
“…nhưng nếu là nhớ em, thì sao anh có thể nói được?”
Đến lúc này tôi mới có thể ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, có chút kinh ngạc trước những gì mình vừa nghe được. Anh nhớ tôi thật sao? Khoan đã nào, sao lại như thế? Phải chăng vì trong những ngày thi tôi bận học nên không thể gặp anh thường xuyên, cũng không thể nghe điện thoại của anh được? Kể ra thì cũng đúng, đến những tin nhắn nhắc đi ngủ sớm của anh tôi cũng đã lơ đãng quên trả lời. Đó vốn dĩ là những tin nhắn duy nhất của anh trong ngày, bởi bản thân anh đã tự nhủ rằng sẽ không làm phiền và để yên cho tôi ôn thi tốt nghiệp, vậy mà tôi cũng… Tôi tệ quá, vậy mà cứ nói rằng mình sẽ luôn luôn ở bên anh.
Vậy là tôi lại sai!
Tôi cứ ngỡ rằng mình thật sự biết cách quan tâm đến những người xung quanh mình, thật sự lo lắng cho họ,… nhưng hóa ra đâu có phải. Tôi làm cho anh buồn, vậy mà khi nãy còn to tiếng mắng anh nữa cơ chứ. Tôi thật sự rất đáng ghét!
“Em…”
“Em hâm thật! Anh có phải trẻ con đâu mà nhớ bố mẹ.” – Anh vừa cười vừa xoa nhẹ đầu tôi – “Dù không ở bên anh thường xuyên được, nhưng mọi người vẫn luôn gọi điện và nhớ tới anh mà. Em không cần phải quá lo lắng như thế!”
“Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Em…”
Tôi bất giác đưa hai tay lên ôm mặt khi mà lưỡi bỗng dưng díu hết cả lại. Chưa bao giờ câu xin lỗi lại khó nói ra đến như vậy. Tôi không biết tôi và anh đã cãi nhau bao nhiêu lần và tôi đã nói xin lỗi anh bao nhiêu nữa, vậy mà sao hôm nay lại khó nói ra đến như vậy.
“Không có gì đâu, anh xuống nhà đi!”
“Không muốn anh ở đây hả?”
“Không phải! Nhưng mà…”
Tôi càng nhìn anh càng thấy khó xử. Chẳng hiểu sao đến giờ phút này rồi, mắt tôi vẫn không thể rời khỏi đôi môi đáng ghét kia. Càng nhìn, càng nghĩ, tôi lại càng nhớ tới chuyện với Quân khi nãy. Biết rằng coi đó là một nụ hôn thì có phần phi lý, nhưng tôi vẫn không thể không thấy rùng mình. Anh Dương đã từng yêu Quỳnh Chi, anh cũng đã thừa nhận rằng nụ hôn đầu tiên của anh là với chị ấy. Nghĩ đến chuyện đó thì tôi cũng có đôi chút ghen tuông, nhưng dù sao thì anh cũng có được nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa với người mà mình thích. Còn tôi, tôi chẳng làm gì sai trái hết, vậy mà lại phải chạm môi với cái tên đáng nguyền rủa kia. Càng nghĩ tôi càng thấy hận, hận không để đâu cho hết!
“Xuống dưới nhà đi! Bà thằng Khánh đang…kể chuyện ma đấy.”
“Anh cứ kệ em đi mà!” – Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố làm mọi cách để mình có thể thoát ra khỏi đống suy nghĩ lùng bùng trong đầu.
“Em định ngồi một mình tự kỷ à?”
“Kệ em đi!”
“_”
“_”
“Nhóc!”
Anh Dương bỗng dưng lấy tay xoay người tôi lại. Trong giây phút ngắn ngủi, tôi đã vô tình chạm vào ánh mắt của anh để rồi sau đó lại cuống quýt nhìn đi chỗ khác, kết quả là tôi lại rơi vào cái bẫy khi này, đó là dừng lại ở…đôi môi. Chợt nhận ra sự ngớ ngẩn khó hiểu của mình, tôi cố tìm mọi cách thoát ra khỏi anh, nhưng điều đó dường như là vô ích, khi anh đang siết chặt lấy tôi hơn. Và việc lẩn tránh ánh mắt của anh cũng không còn tác dụng khi mà gương mặt anh lúc này bỗng dưng gần tôi đến kì lạ, khoảng cách giữa hai chúng tôi bây giờ chỉ còn vài centimet mà thôi. Trong lúc tôi còn chưa kịp định thần lại tất cả, thì đột nhiên tôi cảm thấy một cái gì đó thật mềm, thật ấm áp vừa khẽ chạm vào môi mình.
Anh Dương đang hôn tôi!
Người tôi bỗng dưng cứng đờ ra trong giây phút ấy, còn trong đầu chỉ nghe độc những tiếng “bíp” đang kéo dài một cách vô cùng khó hiểu. Tiếng mưa rơi, tiếng gió đập cửa cũng không còn bên tai tôi nữa. Đầu óc rối bời, chân tay tê cứng,… hóa ra cái thứ mọi người gọi là “giết người không dao” nó có thật hay sao? Ôi, chuyện này thật sự…đột ngột quá, tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
“Như thế này mới được tính là hôn.”
Tôi đứng thần người ra, không hề để ý xem anh đã rời khỏi mình từ lúc nào. Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, lí trí không còn đủ vững vàng để tập trung phân tích câu nói của anh nữa. Sao chỉ trong giây lát mà cả người tôi đã nóng phừng lên thế này?
“Mặt em đỏ quá!”
Anh Dương cười lớn, rồi đưa hai tay lên áp vào má tôi. Tôi vẫn đứng nhìn anh như một con ngốc. Sao lại… Có phải tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi phải không? Nhưng tại sao ở môi vẫn còn cảm giác?
“Không nghĩ nữa, xuống nhà nhé!”
Anh nói rồi nắm tay lôi tuột tôi đi, bất chấp việc tôi vẫn đang ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì. Anh hôn tôi, tất cả đều là thật. Mọi lời nói, mọi cảm giác, đều khiến tim tôi đập trễ một nhịp.
Cảm giác hạnh phúc, muốn ở bên người con trai đấy để chia sẻ, lo lắng, quan tâm,… hay chỉ đơn giản một cái níu tay thật chặt, liệu có thể gọi tên cho tôi cái cảm giác đó là gì hay không?
|
Sáng ngày hôm nay tôi và Kim dậy muộn hơn tất cả. Nguyên nhân cũng chỉ vì những câu chuyện ma rợn tóc gáy mà bà nội anh Khánh đêm hôm qua lôi ra kể cho cả lũ nghe. Nghe lời anh Dương xuống dưới nhà đúng là sai lầm mà. Tôi vốn đã là một đứa nhát gan, nghe xong những câu chuyện đó lại càng bồn chồn không yên. Những câu chuyện của bà anh Khánh vốn đã kinh khủng lắm rồi, vậy mà còn được sự “trợ giúp” rất đắc lực của con bé Uyên, khi cứ đến đoạn cao trào là nó lại hét ầm lên, khiến cho tôi nhiều lúc giật mình mà cấu vào tay anh Dương, còn My thì…bật khóc ngon lành, làm cho anh Khánh phải trên ba lần lườm Uyên đầy cảnh cáo.
Mà có phải như thế đã xong đâu. Ngay trong lúc còn đang…hoảng loạn trước mấy câu chuyện ma kinh khủng ấy, thì anh Dương bỗng nhiên dúi vào tay tôi cái điện thoại của anh. Lơ đãng nhìn vào màn hình điện thoại, xong tôi bỗng dưng giật nảy mình, khi bắt gặp dòng tin nhắn của anh Việt: “Ta đã biết bí mật của các ngươi, mau vào phòng vệ sinh gặp ta ngay!”. Tôi cảm thấy rùng mình, người bỗng run lên cầm cập, chẳng phải do anh Việt dọa nạt gì tôi, mà khi nghe chuyện ma xong, tôi bỗng lo sợ anh…bị ma nhập, gọi chúng tôi ra phòng vệ sinh để…giết.
Khi mà câu chuyện đang lên tới cao trào, tôi cùng anh Dương đứng dậy bước ra phòng vệ sinh cũng anh Việt, trước những con mắt đầy nham hiểm của mọi người trong nhóm. Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tôi linh cảm có gì đó không ổn? Biết vậy nhưng tôi chẳng còn cách nào khác là đi theo hai người này. Để rồi đến khi nghe lời anh Việt nói, thì tôi lại há hốc mồm đầy kinh ngạc, lần thứ n trong ngày.
.
.
.
“Cái đám người kia chẳng thèm đợi chị em ta gì hết.”
Kim lại cằn nhằn, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu từ lúc tỉnh dậy nó cảm thấy khó chịu khi bị mọi người bỏ rơi. Nghe Kim nói nhưng tôi cũng không dám hùa theo hay phản bác lại, bởi lẽ bản thân tôi cũng là một đứa hay bỏ mọi người lại để đi một mình mà.
“Đội mũ vào cho khỏi nắng này.”
Kim tháo mũ trên đầu nó ra rồi đội lên cho tôi, khi thấy tôi đang nheo mắt lại vì nắng. Thởi tiết ở đây lạ thật, mới đêm qua còn mưa bão ầm ầm, vậy mà bây giờ đã nắng chói chang đến vậy.
“Tao không thích đội mũ, mày đội đi!”
“Con hâm, vừa gội đầu xong thì đội vào không cảm.”
Giọng nói cằn nhằn của Kim khiến tôi vô thức nhoẻn miệng cười. Nó giống như chị gái của tôi vậy, luôn quan tâm và lo lắng cho tôi, dù chỉ là những việc rất nhỏ.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi. Vui chơi nốt hôm nay, chúng tôi sẽ phải trở lại với cuộc sống thường ngày của mình. Nhất là tôi, Kim và Trâm, ba đứa sau khi từ biển về Hà Nội sẽ lại cắm đầu cắm cổ vào ôn thi đại học. Thôi nào, tôi đã tự nhủ sẽ không nghĩ gì đến chuyện đó mà, cứ vui chơi nốt hôm nay đi. Và trong chính hôm nay, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ đã được mọi người giao phó. Cố lên nào!
“Kim này!”
“Ơi!”
“Trước giờ tao không thấy mày thích ai cả.”
“…Ừ.”
“Sao không ai có diễm phúc để mày thích thế?”
“Giời, diễm phúc gì?” – Kim nhíu mày, có lẽ nó cho rằng tôi đang trêu mình – “Tưng tửng như tao thì…”
“Mày thì làm sao cơ? Mày xinh này, học giỏi này, cá tính này, lại còn…sexy nữa chứ! Mày không nhớ hồi mới vào trường mấy anh lớp trên suốt ngày xuống hỏi mày sao? Tao mà là con trai nhất định ta sẽ thích mày.”
“Hầy, đấy là mấy ông ấy chưa biết rõ tao thôi!” – Kim nhíu mày – “Mày nhìn hội con trai thân với mình nhất trong mình xem: ông Dương thích mày, ông Khánh thích My, Tuấn thích Uyên, Hoàng thì trẻ con không chấp. Haizz!”
“…Còn anh Việt mà.”
Tôi nhẹ giọng dò hỏi. Thật may khi Kim bỗng nhiên tự…sa vào bẫy mà tôi không cần tốn chút công sức nào.
Thực ra, tối hôm qua anh Việt đã “đe dọa” tôi và anh Dương về chuyện này. Đúng ra là “đe dọa” tôi, nhưng vì điện thoại tôi tối qua phải phơi khô nên anh đành nhắn tin vào điện thoại anh Dương. Và thứ mà anh Việt mang ra dọa dẫm tôi chính là bức ảnh mà hôm qua anh Dương hôn tôi trên sân thượng. Anh Việt đúng là ác ôn mà, hết “dìm” anh Khánh và My, giờ lại đến tôi và anh Dương. Tôi thì không muốn bức ảnh đó bị up lên Facebook chút nào cả, nên tôi đành phải “bán đứng” Kim mà đứng về phía anh Việt thôi. Thật ra thì cũng đâu phải bán đứng nhỉ? Chỉ là tôi thăm dò tình cảm của Kim hộ anh, xem anh có chút cơ hội nào hay không. Giúp anh, cũng là giúp nó nữa.
“Anh Việt… làm sao?”
Kim đang chậm rãi bước đi, bỗng dưng dừng hẳn lại. Nó quay sang nhìn tôi, nét mặt không giấu nổi sự nghi ngờ. Phản ứng của Kim đúng là lạ thật, thật không giống với tính cách thường ngày của nó.
“Ừ thì…tao thấy mày với anh ấy cũng thân nhau mà.”
“Ừ thì thân… Nhưng nói chung là tao…ở vậy thôi!”
“Sao lại thế?”
“Này! Sao hôm nay mày quan tâm đến “tình trạng hôn nhân” của tao thế?”
“Ờ thì…mày là bạn thân của tao mà, tao muốn nhìn thấy mày…“yên bề gia thất”.”
“Ờ, thế thì đợi kiếp sau nhé, chứ kiếp này tao…không yêu ai đâu!”
“Nhưng tại sao?”
“Hầy, ở không như vậy vui hơn, yêu vào phải lo nghĩ bao nhiêu chuyện, tao chẳng đành lòng tí nào.”
Tôi á khẩu trước lời Kim nói, dù rằng vẫn chưa thật sự hiểu được hết ý nghĩ câu nói của nó. Kim có thể khống chế tình cảm của mình được hay sao? Nó có thể muốn mình thích ai thì thích, muốn mình không thích thì thôi? Sao tôi nghe thấy khó tin quá! Nhưng những lời Kim nói không phải là không có lí. Con người ta khi vướng vào chuyện tình cảm thường lo nghĩ rất nhiều. Tôi vốn thuộc dạng vô lo vô nghĩ, vậy mà từ ngày thích anh Dương, tôi lại mắc cái tật là mỗi khi ngồi không, tôi lại lo lắng không biết giờ này anh đang…đi với ai, nói chuyện với ai. Hình như tôi còn hay ghen hơn cả anh nữa ấy chứ!
“Tao nói không đúng à?” – Thấy tôi im lặng, Kim lại tiếp – “Tao nghe Uyên kể chuyện bọn mày gặp thằng Quân rồi. Con bé My rõ ràng hồn nhiên như thế, tự dưng đi thích ông Khánh, để rồi hỏi thằng Quân cái câu ngớ ngẩn như thế thì tao cũng chịu thật. Tao không muốn làm My thứ hai đâu!”
“Vậy là…mày không có tình cảm đặc biệt với một ai hết sao?”
“…Không!”
Tôi cảm thấy hụt hẫng trước câu trả lời của Kim ghê gớm. Khi nhìn nó nhíu mày suy nghĩ, thật lòng tôi đã kỳ vọng biết bao, để rồi khi Kim lắc đầu, thì tôi không giấu nổi sự thất vọng của mình. Nói như thế chẳng lẽ nó không có một chút tình cảm với anh Việt hay sao? Kim là đứa bạn thân nhất của tôi, trong khi anh Việt giống như một người anh trai vậy, tôi thành thật mong hai người ấy sẽ trở thành một đôi. Những màn biểu diễn của nhóm, những lần đi chơi chung,… tôi đều thấy hai người dính lấy nhau, hệt như hồi tôi với anh Dương bắt đầu thích nhau vậy. Tôi cứ ngỡ rằng hai người ấy sẽ là một đôi, nhưng xem ra không thể rồi.
Nén tiếng thở dài, tôi thò tay vào túi xách để lục tìm điện thoại, sau khi nghe thấy âm báo tin nhắn. Thật may là sau khi được…hong khô, cái điện thoại của tôi vẫn có thể dùng tốt mà không có chút hỏng hóc gì, ít ra là đến bây giờ.
“Nhóc, tạm hoãn mọi thứ nhé. Thằng Khánh ốm rồi, mai mới có thể về Hà Nội được. Trời nắng lắm, có gì hai đứa về khách sạn luôn đi.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn của anh Dương, cảm thấy có chút vất vả trong việc xếp hạng việc nặng, việc nhẹ trong nội dung tin nhắn trên. Anh Khánh ốm rồi? Sao bỗng dưng anh lại gục như thế? Tôi nhớ ba giờ sáng nay anh còn đi xếp chỗ ngủ cho cả lũ dưới phòng ăn, lại còn đến chỗ từng đứa sợ ma như tôi dỗ dành tới khi ngủ hẳn, vậy mà giờ đã lăn đùng ra ốm. Anh Dương nói phải hoãn về Hà Nội, xem ra thì ốm không có nhẹ rồi.
Cùng chung ý nghĩ với nhau, nên tôi và Kim nhanh chóng “lết xác” quay về khách sạn. Lúc này mọi người đều đang ở trên phòng anh Khánh. Tôi và Kim nhẹ nhàng đẩy cửa vào, sau đó cả hai đứa lại đứng đơ ra trong giây lát bởi hơi lạnh của điều hòa phả vào người trong khi cả hai chúng tôi đang nóng hầm hập. Hừ, kiểu này thế nào cũng ốm cho mà xem!
Đặt bịch thuốc cảm đủ loại mà tôi và Kim vừa mua lên bàn, tôi lên tiếng hỏi My, khi thấy con bé đang đắp khăn ướt cho anh Khánh:
“Sao anh Khánh ốm thế?”
“Bọn em không biết chị ơi, đang đi chợ hải sản thì anh Khánh lăn đùng ra ốm.”
Uyên nói với vào, khi mà nó thấy My vẫn im lặng, có vẻ như sẽ không lên tiếng để trả lời tôi. Lúc này, mọi sự tập trung của nó đều dồn về phía anh Khánh. My thật sự rất lo cho anh, những móng tay của nó đang lún sâu vào thịt, nhưng nó lại chẳng có chút cảm giác gì. Thấy vậy nên tôi cũng quyết định im lặng mà không hỏi gì thêm, vì có hỏi thì My cũng sẽ không trả lời, còn anh Khánh thì đang cần yên tĩnh.
“Mấy người này còn cố mà bật điều hòa được à?”
Kim chép miệng rồi hùng hổ bước lại gần, giật lấy chiếc điều khiển điều hòa từ tay anh Việt và tắt đi, bất chấp ánh mắt ngơ ngác của anh đang nhìn theo nó. Tôi với tay ra bật quạt, trong khi Kim bắt đầu mở cửa sổ cũng như cửa sau của phòng.
“Anh Khánh đang ốm mà, nằm điều hòa không tốt đâu.”
“Ừm, vậy chúng ta chịu khó chút vậy.”
Nghe tôi nói vậy, anh Dương khẽ gật gù rồi với lấy cái gối, bắt đầu mò xuống đất rồi…nằm lăn ra, bộ dạng trông đáng thương đến phát tội. Cố lờ anh đi, tôi bước đến cạnh My, chủ định nói một điều gì đó khiến con bé an lòng:
“Em đừng lo quá, anh Khánh sẽ mau khỏe lại thôi mà!”
Nói rồi, tôi đưa mắt nhìn anh Khánh. An ủi My là thế, chứ tôi cũng không dám chắc rằng anh Khánh có làm sao hay không. Trước giờ anh vẫn là người đứng ra gánh vác mọi chuyện của nhóm, dù có mệt mỏi tới đâu anh cũng không bao giờ than thở, không bao giờ để lộ ra sự mệt mỏi của mình. Vậy mà giờ không hiểu vì sao anh lại lăn ra ốm thế kia, sắc mặt tái nhợt đi thấy rõ.
“My này, cháu cho thằng Khánh uống thuốc hộ bà nhé. Ông bà đang có khách dưới nhà!”
Bà anh Khánh bước vào, đưa thuốc cho My, rồi lại vội vã quay trở ra. Mấy ngày ở đây, chúng tôi chẳng nói gì cả, nhưng dường như ông bà anh Khánh rất tinh ý, đã nhanh chóng nhận ra tình cảm của My dành cho anh Khánh. Vậy nên hai ông bà đối xử với con bé rất tốt, rất đặc biệt, thậm chí luôn nói bóng gió về chuyện muốn có được một đứa cháu dâu như My.
My đặt mấy viên thuốc xuống bàn, bắt đầu lay nhẹ người anh Khánh, nhằm gọi anh dậy uống thuốc. Anh Khánh khẽ trở mình, nhưng việc ngồi dậy cũng gặp nhiều khó khăn. Thấy vậy, anh Việt nhanh chóng chạy lại đỡ cho bạn mình. Tôi bước ra phía cửa sổ gần Kim, cốt để không làm vướng mọi người.
Sau khi cho anh Khánh uống thuốc, My hỏi anh, giọng nói vẫn không thể giấu nổi sự lo lắng thường trực:
|
“Anh đỡ hơn chưa ạ?”
“Ừm… anh không sao!” – Anh Khánh trả lời, giọng như thể không còn chút sức sống nào – “Xin lỗi mọi người nhé!”
“Nói ít thôi mày, lo nghỉ đi!”
“À, tí mày gọi điện hoãn chuyến xe hôm nay cho tao nghe, không người ta lại đến mất.”
“Ừ tao biết rồi, mày nằm nghỉ đi!”
Anh Việt gật đầu, rồi lại đỡ anh Khánh nằm xuống nghỉ. Bọn họ trông giống như những người anh em vậy. Anh Việt thường ngày hay “cãi” anh Khánh, lại suốt ngày tìm cách “dìm hàng” anh trên Facebook, vậy mà đến lúc anh Khánh ốm lại tỏ ra sốt sắng như vậy.
“Thôi mọi người về phòng nghỉ đi!” – Thấy chúng tôi nhìn mình chằm chằm, anh Việt bèn lên tiếng – “À, mà có ai có số điện thoại cái hãng xe gì thằng Khánh bảo không?”
“Có mỗi anh Khánh có thôi mà, anh tìm trong điện thoại anh ấy xem.”
“Ừm, đợi tí!”
Anh Việt nói rồi cùng Hoàng châu đầu vào mở điện thoại anh Khánh. Hai người đó cười cười nói nói rất vui vẻ, nhưng rồi đột nhiên lại há hốc mồm ra, bất động trước biết bao ánh mắt soi mói trong phòng này. Mặc kệ những tiếng hỏi han của mọi người, anh Việt với Hoàng vẫn đứng ngây ra đó, nét mặt sửng sốt vô cùng. Bọn họ làm sao vậy? Không lẽ anh Khánh có lưu ảnh…không lành mạnh trong máy?
Mất kiên nhẫn trước thái độ của hai người kia, Kim hùng hổ chạy lại gần giật phắt cái điện thoại từ tay anh Việt để xem. Vậy mà rốt cuộc nó cũng rơi vào tình trạng hệt như hai người kia. Dáng đứng như trời trồng của bọn họ khiến cho S.I.U không thể ngồi yên, mọi người lập tức chạy lại gần xem có chuyện gì. Và tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc, hết nhìn tôi, lại quay sang nhìn My.
Hoàng – thằng nhóc vốn không biết trời cao đất dầy là gì, là người đầu tiên lên tiếng:
“Tại sao…hình nền điện thoại đại ca…lại là ảnh Linh?”
Tôi đứng im như tượng sau câu hỏi nhát gừng của thằng bé. Căn phòng bây giờ rơi vào trạng thái im lìm đến đáng sợ. Nhìn vào những ánh mắt sửng sốt kia, tôi có cảm giác như mình đã gây ra tội trạng gì lớn lắm vậy. Màn hình điện thoại anh Khánh…
Khoan đã nào, giữa chúng tôi vốn chỉ là sự hiểu nhầm thôi mà!
“Mấy lần em mượn điện thoại anh Khánh chơi mà anh ấy không cho, em hỏi giữ ảnh người yêu thì anh ấy bảo ừ. Em…em còn tưởng ảnh My…”
Câu nói vô ý của Uyên khiến cho lúc này mọi người lại đồng loạt quay sang nhìn My. Cũng như tôi, con bé đang ngồi bất động bên giường anh Khánh. Dù vậy, tôi vẫn có thể để ý thấy khóe mắt My khẽ long lanh. Tôi không cố ý, nhưng xem ra tôi lại làm tổn thương con bé rồi.
“Em mang cốc xuống nhà.” – Chụp vội chiếc cốc trên bàn, My bối rối nói rồi chạy ào ra khỏi cửa.
Mọi người đều im lặng, chỉ biết trao cho nhau những ánh mắt ái ngại. Ngỡ tưởng tất cả sẽ chỉ dừng ở đấy, ai ngờ Kim – con nhỏ chuyên gây chuyện, lại “chốt hạ” câu cuối cùng:
“Chẳng lẽ trước giờ…đại ca thích Linh?”
.
.
.
Hôm nay đúng thật là một ngày rất đau đầu. Cứ ngỡ đi biển sẽ được xả stress, ai ngờ lại lắm chuyện xảy ra đến như vậy. Chỉ trong một ngày mà hai “couple” trong tầm ngắm của nhóm đã hoàn toàn đổ bể.
Đầu tiên là anh Khánh với My, trước đây mọi người trong nhóm vẫn đinh ninh rằng hai người thích nhau, chẳng qua là do My nhút nhát, còn anh Khánh thì bề ngoài khá lạnh, nên không ai nói gì. Vậy mà chỉ vì cái bức ảnh không đâu vào đâu kia, cộng thêm lời tuyên bố của Kim thì mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng khác. Tôi đã kịp nhìn vào bức ảnh đó, đó là hôm ở phòng tập, tôi mặc cái áo mưa con thỏ kì quặc mà anh Khánh từng nhắc đến đi mua đồ ăn cho mọi người, để rồi về bị anh mắng té tát tội sấm chớp đùng đùng, đường thì lụt lội mà cứ lao ra đấy. Mắng tôi là như vậy, tôi đâu có thể ngờ anh…rảnh rỗi tới độ mang điện thoại ra chụp tôi đâu cơ chứ. Tóm lại, mọi sự hiểu lầm cũng chỉ quay quanh cái áo mưa mà thôi. Tôi không phải là người anh Khánh cần tìm, vậy đấy. Nhưng tôi biết giải thích như thế nào để cho mọi người hiểu cơ chứ? Hơn nữa, việc này lại là chuyện riêng của anh Khánh, tôi có quyền nói ra hay không?
Cặp đôi đổ bể thứ hai là anh Việt và Kim. Khi nãy trước lúc về phòng, tôi đã bị anh Việt tóm lại hỏi chuyện. Thật tệ là trong lúc còn đang rối bời, tôi đã mang nguyên đoạn hội thoại với Kim sáng nay ra kể, mà chẳng thể ngờ chuyện đó lại khiến cho anh tổn thương ghê gớm. Vậy là cái kế hoạch cùng anh và cả nhóm tổ chức cho Kim màn tỏ tình gây huyên náo cỡ Tuấn và Uyên, cuối cùng đã bất thành.
Tôi ngồi một mình ngoài sân thượng, bất chấp lúc này nhiệt độ đang lên tới bốn mươi độ trong khi trong phòng thì không có lấy một ai. Gió biển khô khốc và mặn chát, song tôi cũng không cảm thấy khó chịu là mấy. Lúc này chỉ còn tôi, anh Dương, anh Khánh và My ở trong khách sạn, trong khi những người còn lại đã ra biển. My muốn tránh mặt mọi người, anh Khánh bị ốm thì không đi là đúng rồi. Trong khi đó anh Dương, người rất ham chơi lại ở lại khách sạn với lí do…chăm anh Khánh ốm. Ai tin lời anh thì tin, chứ tôi nhìn vào bộ mặt đẹp trai mà nguy hiểm đó, tôi cũng thừa hiểu rằng anh đang buồn ngủ. Tôi cũng đã định đi cùng mọi người, nhưng nghĩ thế nào vừa ra khỏi cổng khách sạn tôi lại quay về, và lên đây ngồi…sưởi nắng.
Rầm.
Tôi bị giật mình khi tiếng đạp cửa khô khốc vang lên bên tai, có vẻ như ai đó đã về rồi. Đứng dậy phủi tay cho khỏi khô, tôi bắt đầu bước vào trong phòng. Ngay khi tôi vừa ló mặt vào thì chiếc điện thoại của Kim đã ngay lập tức…bay sượt qua mặt tôi và yên vị nơi góc phòng. Đứng sững người ra trong giây lát, tôi cuối cùng cũng có thể lên tiếng hỏi nó:
“Cái…cái điện thoại nó làm gì mày?”
“Không! Tao đi tắm đây!”
Kim trả lời cộc lốc, rồi bới tung cái vali của nó lên để tìm quần áo, sau đó lại hùng hổ bước vào phòng tắm. Nhìn nó bây giờ giống như một cơn bão vậy. Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến cho đứa bạn tưng tửng thường ngày của mình trở nên như thế kia?
Ngay sau khi Kim vào phòng tắm, thì tôi đã thấy bóng Uyên đang lấp ló phía ngoài cửa phòng. Con bé dáo dác nhìn quanh, như thể xác định xem Kim đang ở đâu vậy. Thấy ngoài tôi ra không có ai ở đây, nó mới hớt hải chạy vào, kéo tuột tôi ra ngoài sân thượng.
“Hai người làm sao thế? Em…làm gì nó hả?”
“Không, cái chị này hỏi rõ buồn cười!” – Uyên phủi tay chối – “Ai bảo chị không ra biển với bọn em,… kinh khủng lắm!”
“Sao thế?” – Tôi bật cười trước bộ dạng thất kinh của Uyên, nhưng rồi sau đó bỗng dưng giật mình – “Không lẽ lại gặp Quân?”
“Không không, số em đâu xui đến như thế! Mà chị có dám chắc chị Kim không thích anh Việt không thế?”
“Kim nó bảo không thích ai mà.”
“Hừ, lạ nhỉ! Chị không ra biển mà xem nhé, rõ ràng là chị Kim ghen!”
Tôi bị choáng trước câu nói của Uyên, nhất là khi con bé còn nhấn mạnh chữ cuối cùng nữa chứ. Ghen? Kim ghen hay sao? Trước giờ tôi chưa bao giờ mường tượng ra chuyện này, kể ra thì nó có chút… Hầy, một người như Kim khi ghen ắt hẳn đáng sợ lắm đây, khi nãy nó còn suýt dùng điện thoại “ám sát” tôi cơ mà.
Sau đó, tôi im lặng để lắng nghe toàn bộ câu chuyện mà Uyên vừa được chứng kiến. Ngồi ở một hàng café ven biển, S.I.U đã được một bạn fangirl nhận ra và xin phép được chụp ảnh cùng anh Việt, người bạn thích nhất trong nhóm. Chuyện S.I.U bắt gặp được fan ngoài Hà Nội thế này tôi cũng không lấy gì làm lạ, những clip dạy nhảy của nhóm được lan truyền khá rộng rãi trên mạng mà. Ngay buổi off đầu tiên mà S.I.U tham dự cũng có rất nhiều bạn ở các tỉnh khác đến xem. Nói tóm lại việc bị “phát hiện” ở nơi đất khách quê người thế này là hoàn toàn bình thường.
Mọi chuyện chỉ chính thức bắt đầu có…sóng gió từ khi S.I.U , những kẻ ưa giao lưu đó đã mời bạn fangirl kia ngồi cùng và bạn ấy cứ không ngừng coi anh Việt là…ánh sáng duy nhất trên thế giới này mà vây quanh anh. Đặc biệt sau khi biết hôm nay là sinh nhật bạn ấy, anh Việt – người vừa hứng chịu cú shock…thất tình đã không ngần ngại mua tặng bạn ấy một chùm bóng bay và hát chúc mừng sinh nhật, thậm chí anh không tiếc lời khen ngợi cô gái đó rất xinh đẹp và đáng yêu.
Và theo lời Uyên, đó là lí do khiến Kim trở nên tức giận như thế này đây.
Cái chuyện này tóm lại là như thế nào đây nhỉ, sao tôi càng nghe càng thấy rối thế này? Sáng nay Kim đã tuyên bố rắng nó không thích ai cả, vậy mà lại nổi đóa lên chỉ vì thấy những hành động ngọt ngào mà anh Việt dành cho người con gái khác hay sao? Anh Việt kể cũng lạ, khi nãy còn rầu rĩ thôi rồi, vậy mà giờ đột nhiên lại nổi hứng đi hát tặng người ta. Vướng vào tình yêu đúng là khiến con người ta trở nên kì quặc!
“Êu hai đứa, đi đua xe đạp không?”
Trong lúc tôi và Uyên vẫn đang đứng thậm thụt ở ngoài sân thượng, thì Kim đột ngột xuất hiện ở phía sau, hỏi lớn khiến cả hai chúng tôi giật nảy mình. Nó hất hàm về phía chúng tôi, trên gương mặt vẫn phản phảng phất chút bực bội.
Mới đầu còn ngạc nhiên trước câu hỏi của Kim, nhưng Uyên đã nhanh chóng đáp trả bằng một nụ cười tươi rói:
“Ok chị! Ai thua phải làm theo yêu cầu của người thắng nhé!”
“Ok!”
Kim gật đầu, rồi quay lại phòng lúi húi nhặt lấy chiếc điện thoại mà khi nãy nó ném đi. Tôi vội tóm lấy tay Uyên, thật sự lúc này chỉ muốn…bóp cổ con bé mà thôi.
“Em hâm à? Đua xe đạp gì chứ?”
“Giải stress thôi mà chị! Mình không đồng ý thì chị ấy cũng không chịu ngồi yên đâu, đi cùng cho bớt lo.”
Nghe Uyên nói vậy tôi chỉ biết im lặng mà đi theo hai đứa nó. Uyên nói cũng đúng, chúng tôi đều đã rõ tính của Kim, dù có ai chấp nhận hay phản đối ý kiến của nó, thì nó vẫn sẽ làm cho bằng được. Tôi không thích thú gì với cái ý tưởng này, nhưng đúng là không thể để nó đi một mình như thế.
Rời khỏi khách sạn, chúng tôi đã nhanh chóng thấy S.I.U đang đi ngược chiều với mình, có lẽ bây giờ mọi người mới trở về. Không hẹn mà gặp, tất cả chúng tôi đều hướng sự chú ý về phía anh Việt và Kim, như thể chờ một điều gì đó biết trước sẽ không thể xảy ra. Vậy mà rốt cuộc hai người đó chỉ lẳng lặng đi qua nhau, đến nhìn nhau một cái cũng không có, chứ đừng nói là cười đùa vui vẻ như mọi khi. Nhìn hai người đó, tôi bỗng nhớ lại tôi với anh Dương trước đây. Trong chuyện tình cảm thì tôi không biết, nhưng bình thường thì anh Việt rất cứng đầu, liệu anh có giống anh Dương là sẽ làm hòa với tôi trước hay không, khi mà để Kim làm hòa trước thì đúng là điều không thể rồi.
Chúng tôi thuê ba chiếc xe đạp và quyết định…đua giữa lúc thời tiết nắng chang chang như thế này. Lúc này đây lưng áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi rồi, không hiểu tí sẽ ra sao nữa đây. Kim muốn chúng tôi đua từ đây đến khách sạn Hải Âu, nghĩa là gần khách sạn mà Quân đang ở. Thực ra cả Kim lẫn Uyên đều không đả động gì đến cái tên Quân, chỉ là suy nghĩ đó vụt lóe lên trong đầu tôi mà thôi. Tôi chỉ muốn đi chỗ nào gần thôi, vì đứng nắng một chút cũng khiến đầu óc tôi lảo đảo rồi, song với tâm trạng tệ hại của Kim lúc này, thật sự là khó khăn để tôi có thể mở lời.
“Bắt đầu nhé!”
Uyên nói rồi lao vút đi, trong lúc mà tôi với Kim vẫn còn đứng ngây người ra đấy không hiểu chuyện gì. Con bé này đúng là ăn gian mà! Thấy Uyên như vậy, Kim cũng vội vàng phóng xe lao theo. Nhìn theo bóng hai người đó, tôi thở dài, chậm chạp đạp xe, trò chơi này có gì khiến cho họ hứng thú đến vậy? À không được, tôi phải đi theo xem tình hình hai người đấy thế nào, phóng bạt mạng như thế có chuyện gì không hay xảy ra thì làm sao? Lại còn cả cái đề nghị ai thua làm theo yêu cầu người thắng của Uyên nữa chứ. Không được rồi, phải đuổi theo bọn nó thôi.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu gồng mình để đạp theo Kim và Uyên. Trời nóng như đổ lửa, đầu tôi thì choáng váng theo từng vòng quay của bánh xe, dù vậy tôi vẫn phải lấy hết sức mình để đạp theo hai đứa kia. Đây chỉ là một trò chơi để xả tress thôi mà, có cần thiết phải đạp như thể “bán” mạng như vậy hay không? Nhất là Kim nữa, nhìn nó tôi nghĩ rằng nó thật sự chán sống rồi! Nghĩ vậy, tôi lấy hết sức mình để đạp, lúc này tôi đã vượt qua cả Uyên, và chỉ một chút xíu nữa thôi sẽ bắt kịp Kim rồi.
“Kim! Mày đạp chậm thôi!”
Tôi hét lên, khi mà vừa chuẩn bị bắt kịp nó, thì nó lại phóng vọt lên trước. Đây đâu còn là một trò chơi nữa, không một ai trong chúng tôi có tư tưởng đây là trò chơi nữa rồi. Nói Kim không nghe, thì tôi chỉ còn cách đến đích trước nó mà thôi, có lẽ đây là cách duy nhất khiến Kim có thể dừng lại.
“Đợi em với! Hai chị định bỏ em ở lại sao?”
Tôi nghe thấy tiếng Uyên hét lên từ phía sau, giọng nói con bé cũng thật sự rất lo lắng, không còn vẻ đùa nghịch như lúc bắt đầu nữa. Ơ hay, cuộc sống tươi đẹp như thế này sao không ai thích mà lại đua nhau đâm đầu vào chỗ chết thế này?
Rầm.
Trước khi tôi định vòng xe lên chặn đầu Kim, thì không hiểu vì lí do gì, cái xe đạp của Kim bỗng đổ uỳnh xuống đường, kéo theo nó lê một đoạn dài. Tôi hốt hoảng bóp phanh lại, gồng cả người lên giữ xe, cốt không để đâm vào Kim. Thật may tôi tránh được Kim, nhưng lại lao uỳnh vào chiếc xe của nó. Phía sau tôi, Uyên cũng rơi vào tình trạng tương tự.
“Mày có sao không Kim?”
Tôi cắn chặt môi nhịn đau, lồm cồm bò về phía Kim khi thấy nó đang nằm ôm chân, mồ hôi túa ra khắp người. Vừa lúc ấy tôi chợt nhớ tới Uyên, lại vội vã quay sang phía con bé.
“Em có sao không? Chảy hết máu rồi này!”
|