Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
|
|
Chương 65: Tiramisu
Sau khi ăn uống xong, Long Tịch Bảo dọn dẹp chén đĩa, cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh, sau đó từ trong bao lấy ra một cái vòng tay màu đỏ (vòng tay may mắn thì phải), đi đến bên cạnh đeo vào tay Doãn Thiên Tứ , bắt đầu giải thích “Cái vòng này là do tự tay em làm, giúp bảo vệ anh bình an. Mặc dù em có chút mê tín, nhưng có một số việc thà rằng tin là có vẫn tốt hơn, với cả dù sao em thấy anh đeo nhìn rất dễ thương, anh không được cởi ra đâu đấy”.
Doãn Thiên Tứ nhìn vòng tay trên tay mình, rất tinh tế, góc cạnh rõ ràng, nói chung là đeo vào như vậy rất khác biệt, cũng rất dễ thương, đây là do cô lo lắng an toàn của anh mà làm sao?
“Cám ơn em, rất đẹp, anh rất thích” Doãn Thiên Tứ khẽ cười, xoa xoa đầu cô.
Long Tịch Bảo cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiên đáng yêu, xoay người lại mở them một cái hộp nữa ở trên bàn, là một cái bánh Tiramisu, nhìn qua có thể thấy cô đã bỏ rất nhiều công sức vào chiếc bánh này.
"Tiramisu, là một trong những bánh kem em thích nha."
“Em không phải thích nhất là Black Forest* sao? Sao không làm bánh sôcôla cho anh?” Doãn Thiên Tứ cười hỏi.
Long Tịch Bảo khẽ cười nói “Tiramisu sử dụng kem phô mai Mascarpone làm nguyên liệu chính, dùng bánh quy có hình ngón tay truyền thống, rồi thêm coffee, cacao và một số thứ khác. Công thức làm nó cũng đơn giản, đem phô mai, cà phê cùng rượu vang, 3 loại nguyên liệu phương Tây này pha trộn với nhau sẽ tạo nên mùi vị rất ngon”.
Nói xong, Long tịch Bảo dừng lại, cô đã sớm cắt ra 2 miếng bánh, chia ra để vào dĩa, cầm muỗng múc một ít bánh bỏ vào miệng, nhấm nháp vài cái rồi mới cười khẽ nhìn Doãn Thiên Tứ “ Ngọt và đắng tựa như Thiên sứ cùng Ác Quỷ, hài hòa cùng xung đột đều là một”.
Doãn Thiên Tứ nhìn hình dáng quyến rũ của Long Tịch Bảo, nháy mắt liền mất hồn, Thiên sứ và Ác quỷ…là ẩn dụ như thế nào?
Chắc là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Anh không muốn nếm thử một miếng sao?” Long tịch Bảo cầm một dĩa khác lên, xắn một ít bánh đưa lên cho anh, cười nhẹ nhàng hỏi.
Doãn Thiên Tứ theo bản năng mở miệng nuốt vào miếng bánh, rất ngon.. thơm, mịn, ngọt, béo nhu hòa, bởi vì có cacao nên không quá ngọt, lại có chút hương vị đăng đắng, là sự kết hợp của Thiên sứ cùng Ác quỷ?
“Ăn ngon không?” Long Tịch Bảo mở to mắt đẹp nhìn người trước mặt.
“Ăn rất ngon, tay nghề không tệ” Doãn Thiên Tứ mỉm cười gật đầu.
“Khi có tâm làm tất nhiên sẽ ngon, anh Thiên, anh nhất định phải nhớ kỹ mùi vị này, ngọt cùng đắng, cho dù là trước ngọt sau khổ hay trước khổ sau ngọt gì đều là một phần của cuộc đời, không nên quá để ý, như vậy cuộc sống sẽ vui vẻ hơn” Long Tịch Bảo từng câu từng chữ nói ra, thanh âm thật nhẹ nhàng.
Doãn Thiên Tứ giật giật khóe miệng, châm chọc nói “Em đã từng trải qua khổ cực chưa? Em sinh ra đã được ngậm mật trong miệng, như vậy có tư cách gì mà nói những lời này, em chưa từng trải qua, làm sao biết mùi vị khổ sở là như thế nào, bởi vì không biết, em mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy”.
Long tịch Bảo im lặng nhìn Doãn Thiên Tứ, môi đỏ khẽ mở “Anh làm sao biết được là em chưa trải qua đau khổ?”
Doãn Thiên Tứ sửng sốt, trong trí nhớ của anh, cô luôn mang một khuôn mặt tươi cười vui vẻ, không có bất cứ phiền não nào, mồi ngày trừ ăn với ngủ thì chính là chơi đùa, người như vậy, cũng biết khổ sao…
Long Tịch Bảo biết mình nói năng sơ suất, cuối đầu cười khẽ một cái, cô đang nghĩ gì đây, hôm nay là sinh nhật anh lại nói những vấn đề không vui vẻ này, nhưng thật sự cô rất hy vọng anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều đến quá khứ, nếu không anh sẽ vĩnh viễn không có được vui vẻ thực sự…có lẽ anh nói đúng, cô không có tư cách nói những lời này chút nào…dù sao thì tình cảnh của cô cũng không giống anh…
“Xin lỗi anh Thiên, chúng ta đừng nói về vấn đề đó nữa, nên đi thắp nến lên rồi” Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói.
“Không cần thắp nến, anh không thích” Doãn Thiên Tứ cười khẽ lắc đầu. Đúng vậy, anh không thích…nói đúng hơn là anh sợ, sợ nhìn thấy ánh nến yếu ớt kia bị thổi tắt, tựa như trái tim yếu ớt của anh vậy.
Long Tịch Bảo cười cười, bắt đầu hát bài hát sinh nhật
Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday to anh Thiên,
Happy birthday to you,
"Được rồi, tới lượt anh cầu nguyện rồi”.
“Được” Nói xong Doãn Thiên Tứ đan mười ngón tay vào nhau cầu nguyên, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn bánh.
Long Tịch Bảo cũng yên lặng ăn bánh, không khí đột nhiên trầm hẳn.
Ăn bánh xong, Long Tịch Bảo sờ sờ cái bụng đầy đồ ăn của mình, nhỏ nhẹ nói “Khuya lắm rồi, cám ơn anh hôm nay đã chiêu đãi em, em luôn tới đây ăn chùa uống chùa, thật là không biết xấu hổ rồi, em nghĩ em phảo về thôi”.
“Phải về rồi sao?” Doãn Thiên Tứ nhàn nhạt nói, cô sớm như vậy đã muốn nhanh nhanh chạy về trong ngực của bon họ rồi sao.
“Ừm, chúc anh sinh nhật vui vẻ” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào đứng lên.
“Anh vẫn chưa vui vẻ đủ mà, một chút cũng chưa đủ” Doãn Thiên Tứ đi tới trước mặt Long Tịch Bảo, thanh âm buồn buồn, giống như là oán tránh…lại như đứa trẻ làm nũng với cô.
(*) Black Forest: Chiếc bánh mang tên gọi đầy bí ẩn này có xuất xứ từ Đức. Sở dĩ có tên gọi này là bởi nguyên liệu đặc trưng của bánh là rượu anh đào ("Kirsch"); màu đen của bánh tượng trưng cho khu rừng đen ("Schwarzwälder"), một địa điểm nổi tiếng hấp dẫn khách du lịch. Khu rừng này có rất nhiều những cây anh đào, theo một tục lệ từ xưa, khi mỗi đôi trai gái cưới nhau, họ đến đây và trồng một cây anh đào. Từ hình ảnh khu rừng đen thẳm với những cây anh đào chín mọng, những người thợ làm bánh đã chuyển tải vào bột mì và trứng, để biến chúng thành chiếc bánh trứ danh nước Đức ngày nay. Tạo hình của chiếc bánh này làm người ta liên tưởng tới những cánh rừng ngút ngàn đầy bí ẩn, với những lớp bánh bông lan chocolate đều đặn chồng lên nhau, điểm xuyến bằng anh đào ngâm đỏ rực, cùng vụn chocolate rải đều trên mặt bánh như đất rừng mùa lá rụng.
|
Chương 66: Để anh làm chủ nuôi của em Tịch Bảo sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, không biết nên nói gì… anh nói trực tiếp cái vấn đề kia quá… còn có… giọng điệu như vậy là sao… trời ạ… cứ giống như giọng điệu của tiểu thụ với tiểu công nói chuyện với nhau…
Tiểu công: Hôm nay em vui vẻ chứ? Tiểu thụ: không vui vẻ, em không hề có cảm giác vui vẻ! Tiểu công: ở chung với anh cũng chưa có cảm giác vui vẻ sao? Được, hôm nay anh liền làm em vui vẻ mới thôi! Tiểu thụ: aaa, đừng như vậy… (bạn này nhiễm đam mỹ quá xá rồi)
Oh, My, God, thật là không chịu nổi, máu mũi sắp phun ra rồi… hình ảnh sắc dục YY hiện lên rồi… hai người đó, một người giống Long Tịch Bác – là đại công bá đạo, người kia lại giống Doãn Thiên Tứ – mỹ nam quyến rũ… ôi mẹ ơi… thật là kích tình quá đi mất…
“Bảo Nhi?” Doãn Thiên Tứ nhìn nụ cười trên mặt Long Tịch Bảo bất chợt rùng mình, nhẹ kêu cô.
“Vâng… a, chuyện gì vậy anh?” “Nữ lưu manh” phục hồi lại tinh thần, trên môi cô đọng lại nụ cười bí ẩn.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Doãn Thiên Tứ nhíu nhíu mày thấp giọng hỏi, nhìn bộ dạng của cô cũng đoán được cô đang ngĩ gì… haiz, thật là tức chết anh… vì sao cô có khuynh hướng suy nghĩ về vấn đề này không được bình thường…
Long Tịch Bảo vội vàng nuốt nước miếng, sau đó lúc lắc bàn tay bé nhỏ chê cười nói “Anh yên tâm, em tuyệt đối không có so sánh anh với tiểu thụ như anh nghĩ đâu”.
“Bốp” một tiếng… đúng vậy… người nào đó bị đập vào đầu sưng một cục (đầu LTB: này, tôi chọc giận cô cái gì mà cốc tôi? Tại sao tôi luôn bị đánh??!!(#`’^%) lời tác giả: ngại quá, bởi vì đánh cô là thuận tay nhất, bởi vậy cô cần phải nhẫn nại một chút, ai bảo cô là nơi cao nhất trên người cơ chứ ~(@^_^@)~ đầu LTB: (ㄒoㄒ) vô nhân tính!!! Tại sao cô lại để tôi ở đó chịu thống khổ như vậy ).
“Hu hu… bạo lực… bạo lực là không tốt… ” Long Tịch Bảo giơ tay lên ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn meo meo phàn nàn.
Cô đã không trách anh phát ra loại âm thanh nghe ái muội mê hoặc cô thì thôi, ngược lại anh lại còn đánh đầu cô.
Doãn Thiên Tứ nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, thừa lúc cô còn chưa kịp phản ứng, liền lôi cô vào trong lòng mình ôm thật chặt.
“Này… anh Thiên” Long Tịch Bảo không biết phải làm sao.
“Bảo Nhi, để anh làm “chủ nuôi” của em có được hay không? Anh nhất định sẽ đối với em thật tốt, sẽ luôn yêu thương em, chìu chuộng em, nấu cơm cho em ăn, nói chung là em muốn gì anh đều làm cho em” Doãn Thiên Tứ ôn tồn nói, anh không muốn cho cặp sinh đôi kia như ý nguyện… anh muốn cướp cô từ tay bọn họ… Nhưng có phải hay không chỉ vì nguyên nhân này… có lẽ cũng chỉ mình tim của anh mới xác định được.
Long Tịch Bảo sửng sốt… suy nghĩ đầu tiên của cô là… đừng ép cô… cặp sinh đôi cũng đã từng nói sẽ thương cô, sẽ cưng chìu cô, kết quả không phải cũng là luôn ức hiếp cô hay sao… lại còn cấm đoán cô… còn là cả ngày lẫn đêm đều dùng ánh mắt uy hiếp cô… cô sao không thấy được, đàn ông toàn đều dùng lời ngon ngọt để lừa dối!... (tác giả: nói thật đúng, nếu có thể tin lời đàn ông thì heo nái cũng trèo được lên cây! \(^o^/. Tác giả: rất tốt, phần thưởng cho bạn chính là sắp được thất thân lần đầu tiên… o(≧v≦)o Long Tịch Bảo leo ra (‵o′) cô nói rồi đó nha )
“Ách… anh đùa với em sao?” Ai đó đang trong tình huống sợ hãi lên tiếng.
“Em nghĩ thế nào? Anh mà lại nói đùa với em sao?” Doãn Thiên Tứ có chút không vui mà nói.
Long Tịch Bảo thật muốn ngất đi… Doãn Thiên Tứ rất tốt, thật ra anh rất giống cặp sinh đôi, phúc hắc, bá đạo, uy quyền, lại còn thông minh, nhưng cho dù giống hơn nữa… thì anh cũng không phải cặp sinh đôi. Hơn nữa… lời này nói ra cũng giống vở kịch lúc trước của cặp sinh đôi mà thôi. Nghĩ đến đây, Long Tịch Bảo trong lòng bớt bất ổn hơn, cô nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của anh, nhìn anh nói ra từng chữ một “Thật xin lỗi anh Thiên, nếu như anh thật sự nghiêm túc, em đành phải xin lỗi thôi, trong lòng em đã có người em yêu rồi, hơn nữa là yêu rất sâu đậm… cho nên thật xin lỗi anh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè”.
Doãn Thiên Tứ chỉ lẳng lặng nhìn Long Tịch Bảo, không nói một câu, không hiểu trong lòng thất vọng cùng tức giận rốt cuộc là vì không cam tâm bại dưới tay cặp sinh đôi hay là vì nàng cự tuyệt khiến anh khổ sở.
Long Tịch Bảo nhón chân lên ôm lấy Doãn Thiên Tứ, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói "Sinh nhật vui vẻ, em phải đi, hẹn gặp lại."
Sau đó xoay người đi ra khỏi nhà…
Doãn Thiên Tứ nhìn theo bóng lưng của cô… trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nếu kế hoạch này không được… vậy thì lại tiến hành kế hoạch thứ hai… Long Tịch Bảo, bất luận tình cảm của anh đối với em như thế nào đi nữa… nếu không đạt được… anh sẽ hủy diệt nó đi… là do em ép anh thôi…
Doãn Thiên Tứ nhìn theo bóng lung cô, lộ ra một vẻ tươi cười gian xảo, nếu kế hoạch này không được, vậy thì tiến hành kế hoach hai thôi.
Lên xe, Long Tịch Bảo có chút sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bảo trì trầm mặc không lên tiếng…
Phượng Lăng nhìn Long Tịch Bảo, có chút không quen khi cô im lặng như vậy, lên tiếng hỏi “Bảo Bảo, em sao vậy?”.
Long Tịch Bảo quay lại nhìn cô, meo meo lên tiếng “Chị Lăng, chị có từng gặp phải loại người mà chị biết rõ anh ta đến gần chị là có mục đích, biết rõ anh ta lừa dối chị rất nhiều chuyện, nhưng chị vẫn không nhịn được đối xử tốt với anh ta, chỉ vì anh ta có một cặp mắt tịch mịch ưu buồn rất đẹp”.
Phượng Lăng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái.
Long Tịch Bảo thở dài, tiếp tục meo meo nói "Em lại biết một người như vậy, em hiểu biết rõ anh ta từng có quá khứ đau buồn, anh ta có hận thù, lòng em lại yêu thích đôi mắt ưu buồn ấy của anh ta, em muốn đưa anh ta ra khỏi bóng ma của quá khứ, nhưng mà em lại không có khả năng giúp anh ta.".
"Tại sao?" Phượng Lăng nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì anh ta sẽ làm tổn thương tới người mà em yêu quý… " Long Tịch Bảo vừa thở dài vừa nói.
Phượng Lăng không biết nên nói gì, hai người lại tiếp tục bảo trì trầm mặt bên trong xe như trước, nhanh chóng lái xe về nhà.
|
Chương 67: Nhẫn với chả nhịn “Lại đây” Long Tịch Bác không vui gọi Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo vừa bước vào nhà đã thấy cặp sinh đôi ngồi trên salon ở đại sảnh, còn có chồng giấy tờ ở bên cạnh.
Cô ngoan ngoãn đi tới liền bị Long Tịch Bác kéo ngã ngồi trên đùi “Làm gì mà về trễ như vậy? Có gì lưu luyến không muốn về nhà sao?”. Long Tịch Bác chua chua nói.
Long Tịch Bảo ngồi im trong ngực anh không nói lời nào “Sao vậy? Mau trả lời!” không được cô đáp lại, Long Tịch Bác liền trầm giọng hỏi lại.
“Bác!” Long Tịch Hiên nhỏ giọng gọi, anh liền quay lại thấy em trai đang nhìn mình, ánh mắt đó là nói anh không nên như vậy, để việc này cho nó.
Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang nơi khác.
Liền đó Long Tịch Hiên đem người con gái từ trong lòng Long Tịch Bác ôm đến ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi “Sao rồi, Bảo Bảo? Tại sao lại không vui?” giọng nói của Long Tịch Hiên như có ma lực khiến người khác an tâm, thoải mái.
Long Tịch Bảo đem mặt mình vùi vào trong ngực Long Tịch Hiên, vẫn duy trì im lặng. Long Tịch Bác liếc Long Tịch Hiên một cái, ánh mắt chế nhạo…, em xem, em mở lòng tốt của mình như vậy thì cũng không ai cảm kích em... Long Tịch Hiên khẽ cười một cái, tiếp tục vuốt mái tóc dài của cô, lại tiếp tục “Ngoan, nói cho anh nghe? Vì sao lại không vui”.
Long Tịch Bảo buồn rầu ngẩng mặt lên, mắt có chút ướt, Long Tịch Hiên giật mình, dùng tay lau nước mắt của cô “Vì sao lại khóc? Ngoan, không khóc, anh trai thương em”.
Anh vừa dứt lời, nước mắt âm ấm của cô giống như trân châu đứt dây liên tiếp rơi xuống tay anh.
“Hai người rốt cuộc đã làm gì anh Thiên, có phải từng đoạt lấy người yêu của anh ấy, cho nên bây giờ anh ấy mới muốn trả thù hai người hay không?” Long Tịch Bảo vừa khóc vừa sụt sùi hỏi.
“Này, hai anh nhìn giống loại đàn ông không có phẩm cấp như vậy hay sao?!” Long Tịch Bác không vui lớn tiếng nói.
Long Tịch Bảo liền giương ra “đôi mắt đẫm lệ”, tiếp tục nói “Phẩm cấp của đàn ông không phải là cũng người đàn bà khác lên giường sao, đàn ông các người đều là nói một đằng làm một nẻo, là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Ai biết được có phải hay không hai người hôm nào đó hormone bộc phát làm ra chuyện thất đức đó”.
“Long Tịch Bảo!” Long Tịch Bác rống lên một tiếng, dùng sức đập lên khay trà mới mua tạo ra tiếng “phanh” lớn.
Long Tịch Bảo bị anh dọa sợ vội vàng trốn vào lòng Long Tịch Hiên, sợ hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói “Anh...anh làm gì lại hung dữ như vậy...dám làm mà không dám nhận...thật không biết xấu hổ”.
“Em thử lặp lại lời đó lần nữa đi!” Long Tịch Bác tức giận, nghiên răng nghiến lợi nói từng chữ một.
“Anh Hiên...huhu…” Long Tịch Bảo lại rơi thêm vài giọt nước mắt, ủy khuất hướng ngực Long Tịch Hiên mà rúc vào.
Long Tịch Hiên liếc nhìn Long Tịch Bác đã tức đến muốn sùi bọt mép, anh thật tin là nếu như anh trai đang đội tóc giả, bị chọc giận như vậy liền cháy đến trên trời luôn rồi.
“Bác…” Long Tịch Hiên khuyên can.
“Đừng gọi ta! Em có nghe hay không, nó nói như vậy là như thế nào!!!” Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, bất bình lên tiếng.
Long Tịch Bảo cứng rắn cãi lại một câu “Em nói như vậy không đúng sao, anh là ngựa giống!”.
“Em…” Long Tịch Bác tức giận, đưa tay ra bắt thân hình nhỏ bé không biết sợ trời sợ đất đang núp trong lòng Long Tịch Hiên.
“Aaa...anh Hiên...mau cứu em…” Long Tịch Bảo không chịu buông tay ôm chặt lấy hông Long Tịch Hiên.
“Bảo Bảo, em im lặng đi, không được tranh cãi” Long Tịch Hiên nhàn nhạt nói, rõ ràng có chút không vui.
Long Tịch Bảo chảy nước mắt, chu môi, im lặng không nói nữa…
“Được rồi, Bác, em ấy hiện tai đã ngoan ngoãn rồi, giờ mình nói chuyện” Long Tịch Hiên né bàn tay của Long Tịch Bác đang đưa tới, đem Long Tịch Bảo thiên vị bảo vệ trong lòng.
“Em hay lắm...cứ luôn nuông chìu em ấy như vậy, sớm muộn cũng có ngày em ấy lại muốn bò lên đầu em mà tiểu tiện!!!” Long Tịch Bác cao giọng nói.
“Em mới không ghê tởm như vậy, không giống ai kia…” Long Tịch Bảo không chút sợ phản bác lại.
"Long Tịch Bảo, em muốn chết sao!" Long Tịch Bác không để ý tới sự ngăn cản của Long Tịch Hiên, trực tiếp bắt lấy cô đang núp trong ngực của Long Tịch Hiên, cùng cô đối mặt.
“Huhuuu… anh muốn làm gì…” Long Tịch Bảo sợ hãi khóc nói.
“Em muốn trốn, bây giờ trốn đi cho anh xem” Long Tịch Bác cười lạnh nhìn cô.
“Anh….” Long Tịch Bảo tức giận la lớn.
“Sao?”
“Thật đẹp trai lại thông minh…” người nào đó rất nhanh tự nhắc mình phải nén cơn giận lại, còn tự an ủi bản thân mình, không sao, so với nén giận thì nín thở cũng gần như nhau rồi, vả lại nín thở còn có thể rèn luyện hô hấp, cho nên tục ngữ có câu ‘Thà rằng nhịn nói, cũng không thể nhịn thở được! Hừ...ta đây quan trọng nhất là còn có thể hô hấp’
( tác giả: xin hỏi đây là tục ngữ gì? Long Tịch Bảo: ngươi thật là cứ xen vào chuyện của ta là như thế nào, mà thật ngươi chưa nghe qua câu đó sao? Tác giả: ...).
“Em mới rồi vừa nói gì cơ?” Long Tịch Bác cười lạnh túm cổ áo Long Tịch Bảo, không cho chân cô ‘chạm đất’, lại còn đặc biệt hung ác lung lay thân thể bé nhỏ của cô.
“Hu huuuu… anh Hiên!!” Long Tịch Bảo khóc lớn tiếng gọi, thanh âm của cô giống chú cún nhỏ tội nghiệp bị người khác khi dễ.
Long Tịch Hiên vội vàng ôm “chú cún nhỏ” từ trong tay “người xấu” về lại, ánh mắt nhìn Long Tịch Bác mang vẻ khiển trách, anh xem, lại chọc em ấy khóc nữa rồi, anh không biết em ấy mỗi lần khóc đều rất khó dỗ hay sao!
Long Tịch Bac trừng mắt liếc em mình, dùng mắt nói chuyện, ai bảo em ấy cứ nói lung tung, không nghe người khác giải thích, em cứ như vậy cưng chìu em ấy, em ấy cứ như nữ vương được sủng ái rồi!
Long Tịch Hiên lắc đầu một cái, không để ý đến Long Tịch Bác.
——-ta là đường phân cách không được giải thích——
|
Chương 68: Rốt cuộc là ai? Edit: Fedfan
‘Tiểu vật cưng bị ngược đãi được cứu giúp’, núp ở trong ngực Long Tịch Hiên ô ô khóc không ngừng, khiến cặp sinh đôi cực kỳ đau lòng. Trong lòng Long Tịch Bác không chịu nổi mùi vị dằn vặt người như vậy, rống to: "Em lại khóc, lại khóc anh liền đánh em nhừ tử!"
Long Tịch Bảo nghe vậy nâng lên ‘đôi mắt đẫm lệ’, cắn chặt môi dưới, uất ức nhìn anh, không nói lời nào… chỉ là nước mắt vẫn rơi.
"Em… em đừng khóc nữa, có nghe hay không, anh cảnh cáo em." Long Tịch Bác bị cô nhìn như vậy bắt đầu hơi tức giận.
Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bác một cái, sử dụng ánh mắt nói cho anh trai biết, cầu xin anh, đừng làm loạn thêm nữa. Sau đó trấn an vỗ nhẹ lưng ‘đứa bé khóc nhè’, dịu dàng nói: "Ngoan nào, không cần để ý tới anh ấy, không khóc a, có chuyện gì nói rõ ràng, không được khóc, khóc đến lòng anh cũng đau rồi."
Long Tịch Bác khinh bỉ nhìn Long Tịch Hiên một cái, rõ ràng đang nói ‘em thật là buồn nôn quá’.
Long Tịch Hiên trả lại anh ánh mắt tương tự, ‘chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Em chỉ là nói thật mà thôi’.
Long Tịch Bảo nức nở nói thầm… mơ hồ không rõ.
Long Tịch Bác không chịu nổi đi tới đoạt lấy ‘đứa bé khóc nhè’ mà Long Tịch Hiên đang cẩn thận bảo hộ ở trong ngực, bế cô ngồi ở trên đùi, có phần cực kỳ tức giận nói: "Nói chuyện tử tế, không cho phép khóc, đã mấy tuổi rồi."
Long Tịch Bảo không để ý tới anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực của anh, nước mắt nước mũi đều hướng trên áo sơ mi hàng hiệu của anh mà chào hỏi.
Long Tịch Bác mặc cho cô làm chuyện xấu, có chút vụng về vỗ nhẹ sống lưng của cô, thật là, có cái gì không thể nói rõ ràng, có cần thiết phải khóc thành ra như vậy không, khóc đến lòng anh đều đau chết mất.
Tâm tình hơi trở lại bình thường, Long Tịch Bảo mới lên tiếng: "Nếu như không phải là bởi vì nguyên nhân này, em nghĩ không ra anh ấy tại sao lại muốn hận các anh như vậy, sự phẫn hận trong mắt của anh ấy không lừa được người khác."
Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bảo, nhàn nhạt nói: "Bảo Bảo, em không phải là đàn ông, em vĩnh viễn cũng không thể hiểu được cái loại thống khổ khi người yêu đang ở ngay bên cạnh mình, nhưng chỉ có thể nhìn tới mà không thể ăn, đây không phải là nói đùa, bởi vì một chút cũng không buồn cười.
Loại tình dục này, đối với đàn ông mà nói, là rất quan trọng, bọn anh sẽ không lừa em nói rằng bọn anh ở bên ngoài chưa từng làm gì cả, nhưng mà giống như anh trước kia đã nói với em, đây chẳng qua là phát tiết, không liên quan đến tình cảm, em hiểu chưa?
Hơn nữa tụi anh sẽ không đụng vào phụ nữ của người khác, những người phụ nữ phát sinh quan hệ với tụi anh, Phượng Lăng trước hết cũng đều điều tra lai lịch rõ ràng, không có bệnh không có gia đình không có bạn trai mà cô ta lại cam tâm tình nguyện, tụi anh mới có thể đụng vào, cho nên anh bảo đảm với em, loại suy đoán này của em tuyệt đối không tồn tại."
Long Tịch Bảo có chút ghen ghét chu cái miệng nhỏ nhắn, không nói lời nào.
Long Tịch Bác nhìn rõ ràng cô bé có chút ghen tị, liền nhéo nhéo hai má của cô, nhẹ nói: "Làm sao, em còn không hài lòng sao, đều là do em a, em cái nha đầu chết tiệt hành hạ người a, cũng sắp ngược chết bọn anh rồi. Nếu như em nguyện ý, thì hoàn toàn sẽ không xuất hiện những người phụ nữ dây dưa mơ hồ kia."
Long Tịch Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn meo meo kêu lên: "Như vậy thật quá đáng… bọn họ cũng là người, các anh làm như vậy… quá đả thương lòng tự tôn của người khác rồi."
Long Tịch Bác giễu cợt giật giật khóe miệng, lạnh giọng nói: "Thu hồi sự thiện lương cùng ngây thơ của em lại đi, trên thế giới này không phải cái gì cũng nói tình cảm. Trên thực tế, phần lớn sự việc đều nói đến tiền và quyền lực, hơn nữa… em có nghĩ tới hay không, nếu như tụi anh thật sự nảy sinh tình cảm với các cô ấy, em phải làm thế nào?"
Long Tịch Bảo sửng sốt một chút, lẳng lặng nhìn anh, "Nếu quả thật là như vậy, em sẽ không chút do dự rời khỏi các anh, bởi vì tình cảm như vậy quá buồn cười, căn bản không đáng giá lưu luyến cũng không đáng giá đau lòng."
Long Tịch Bác vừa nghe đến hai chữ ‘rời khỏi’ liền bắt đầu tức giận, ôm sát thân thể nhỏ nhắn của cô, hung ác nói: "Anh sẽ không cho em cơ hội này, em dám đi thử xem."
Long Tịch Bảo đẩy anh ra, meo meo kêu: "Người ta nói là nếu như, anh kích động như vậy làm gì, hả… anh muốn siết chết em sao… anh Hiên…!"
Long Tịch Hiên ôm Long Tịch Bảo sắp bị Long Tịch Bác siết chết qua, cười khẽ nói: "Bé ngốc, đừng nghĩ những chuyện không thể nào kia nữa. Luôn nói lời ngu ngốc."
Long Tịch Bảo nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu, meo meo: "Các anh như vậy ngộ nhỡ gặp phải một người thật sự yêu thương các anh, vậy phải làm thế nào, các anh còn có thể nhẫn tâm như vậy sao?"
"Chân thành? Ha ha, bảo bối, trên thế giới này thực yêu nào có nhiều như vậy, giao dịch chính là giao dịch, nếu như tụi anh không có tiền, em nghĩ rằng các cô ấy còn có thể ‘khăng khăng một lòng’ đi theo tụi anh sao?" Long Tịch Hiên khẽ cười nói.
"Làm sao không thể, chỉ bằng khuôn mặt gây họa này của các anh, em bảo đảm, nếu như các anh không có tiền, cũng có thể hô phong hoán vũ, ví dụ như trong giới Ngưu Lang, giới minh tinh, có bao nhiêu phú bà - thiên kim nên vì các anh mà dâng ra thân thể, giao ra linh hồn. A! Đúng rồi… còn có giới BL (boy love) nữa, trời ạ, quả thật chính là ngôi sao sáng chói a"
Long Tịch Bảo bắt đầu hơi đắc ý vênh váo phát biểu cao kiến của mình, hoàn toàn không phát hiện ra gương mặt tuấn tú của cặp sinh đôi đã tối thui…
"Bảo Bảo, câm miệng." Long Tịch Hiên không chịu được nói.
"Long Tịch Bảo, em lại đang ngứa da rồi!" Long Tịch Bác đem ngón tay bẻ cho kêu ‘răng rắc’.
"Là các anh nói đến cái đề tài này trước, còn không cho phép người ta liên tưởng à… mẹ Vũ từng nói, người chính là phải có ảo tưởng, người không có ảo tưởng chính là người chết… oa… các anh muốn làm gì á."
Cặp song sinh mỗi người kéo một bên gò má non mềm của cô, miệng đồng thanh hỏi: "Rốt cuộc là ai lôi kéo em xem những loại tiểu thuyết đó hả?"
Long Tịch Bảo chớp chớp hai mắt to, làm bộ đáng thương nhìn bọn họ, meo meo kêu lên: "Trong cửa buông tay trước ( các anh buông tay trước)"
(Vì bị nhéo má nên bạn ấy nói ngọng: nǐ-men (các anh) →lǐ mén (trong cửa))
Hai người kia buông tay ra, nhưng vẫn dùng thân thể giam cầm cô, không để cho cô chạy.
Long Tịch Bảo căng thẳng nuốt từng ngụm nước bọt, chê cười nói: "Có phải em nói ra, các anh sẽ không tức giận hay không?"
"Đừng dài dòng, nói trước đi." Long Tịch Bác cắt ngang lời cô.
|
Chương 69: Chúng ta cũng làm đi Edit: Fedfan
Long Tịch Bảo sợ hãi khai ra ‘đồng phạm’: "Chính là… mẹ Vũ nha… là mẹ dẫn em đi vào con đường BL không lối về."
"Phượng Vũ Mặc!" Cặp song sinh đồng thanh quát, tại sao bọn họ lại là con trai của loại phụ nữ này chứ.
Mà ở Hy Lạp xa xôi, Phượng Vũ Mặc gãi gãi lỗ tai, ai đang nhớ mình sao, lỗ tai thật là nhột a, ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, ừ.. anh ấy vẫn chưa tắm xong, còn có thể xem thêm chút nữa, sau đó cúi đầu tiếp tục đắm chìm trong tình tiết ‘mê người’ của quyển truyện《 Tôi cũng muốn làm công 》. Đang xem đến chỗ kích tình…
"Mặc nhi."
"Đừng quấy rầy, bọn họ sắp làm rồi, chờ em xem xong hãy nói."
"Làm cái gì?"
"Yêu a, vấn đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi, anh có thường thức hay không a!"
"Vậy sao?"
••••••••••••
Một lúc sau, Phượng Vũ Mặc cả người giật bắn lên, hốt hoảng đem sách trong tay nhét xuống dưới gối, vẻ mặt chột dạ nhìn Long Phi Tịch mới vừa tắm xong ra ngoài, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, sợ hãi kêu lên: "Ông…ông xã..."
"Ừ, rất tốt, bọn họ sắp làm tình phải không?" Long Phi Tịch gẩy gẩy mái tóc đen hơi ẩm ướt, cười như không cười nhìn khuôn mặt đau khổ vì bị bắt gặp của vợ yêu, khẽ nói.
"Ách… làm… chuyện thích làm… tỷ như… ăn cơm nè..., đi dạo phố nè..., nói chuyện phiếm nè..., bàn luận cuộc sống cùng tương lai nữa…A… em sai rồi… không dám nữa.." Phượng Vũ Mặc đầu tiên là nguỵ biện cuối cùng cầu xin tha thứ.
"Vậy chúng ta cũng làm chuyện thích làm, tỷ như… ân ái." Long Phi Tịch một phen xé nát cái áo ngủ nhỏ thắt đai bên hông bằng tơ lụa của Phượng Vũ Mặc, thân thể khiêu gợi cường tráng đè lên, tiện tay cởi bỏ khăn tắm phía dưới, nhắm ngay… sau đó…
"A…"
Phượng Vũ Mặc bị giải quyết tại chỗ (Độc giả: sau đó thì sao? Tác giả: sau đó xin mời mọi người phát huy năng lực yy cường đại, ‘sau đó’ nông cạn thế này ta không thèm viết.
——— ta là đường phân cách tuyến nông cạn ———–
Ôi mẹ nó... bọn họ cũng quá tàn nhẫn rồi, cư nhiên dùng thanh sắt đem lỗ khóa phá hỏng rồi… Long Tịch Bảo cầm một thanh sắt trong tay, thất bại ngồi chồm hỗm ở trước cửa lớn của phòng chứa đồ ăn vặt, cô đơn nhìn sợi dây xích to cùng cái ổ khóa bị phá hư, quá tuyệt tình đi rồi…
Chuyện này cũng bị bọn họ lường trước… thật là khủng khiếp a… không biết là bọn họ hiểu cô rất rõ, hay là cô biểu hiện ra quá rõ ràng a… ô.. ô… rất quá đáng nha. Long Tịch Bảo tức giận dùng tay nhỏ bé đấm lên sàn nhà, phát tiết.
"Em làm gì ở đây?" Long Tịch Bác đứng sau lưng Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng hỏi. Anh biết cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, sống cùng nhau 18 năm, nếu việc này cũng không dự đoán được, quả thật chính là vũ nhục sự thông minh của anh, hừ…nhóc con, đấu với anh sao.
Long Tịch Hiên cưng chiều đi tới muốn ôm bé cưng đang ngồi xổm trên mặt đất lên, nhưng là người nào đó chơi xấu ngồi dưới đất, không chịu đứng lên, còn phát ra âm thanh ô..ô, không cần phải nói… cô là muốn khóc.
Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, Long Tịch Bác (cô ấy sắp ra chiêu rồi), Long Tịch Hiên (em thấy được).
Long Tịch Bảo nức nở hai chân duỗi thẳng ngồi xuống đất, còn đạp hai cái chân ngọc thon dài, meo meo kêu: "Em muốn ăn, em muốn ăn, em chính là muốn ăn nha, ô.. ô.. các anh ngược đãi em… không cho em ăn… mẹ Vũ, mẹ ở đâu… con rất nhớ người… ô.. ô.."
Cặp sinh đôi vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn bộ dáng Long Tịch Bảo chơi xấu, đây chính là ‘nhân tài’ bọn họ một tay nuôi nấng a…
Long Tịch Bảo nước mắt lưng tròng liếc bọn họ một cái, thấy bọn họ không chút cử động, lại bắt đầu meo meo kêu lên: "Em rất hối hận a, nếu không phải cha mẹ em vứt bỏ em, em cũng sẽ không gặp phải các anh, nếu không gặp phải các anh, các anh cũng sẽ không nhặt em về nhà, nếu không phải là….."
"Ngừng!" Hai anh em sinh đôi đồng thanh kêu dừng.
Long Tịch Bảo bĩu môi uất ức nhìn bọn họ.
Long Tịch Hiên đưa tay ôm bé cưng đang ngồi dưới đất nước mắt lưng tròng, bé cưng lại không nghe theo tránh thoát tay anh, ôm lấy sợi xích sắt trước cửa kia, đáng thương quay đầu lại nhìn bọn họ… trong ánh mắt thì truyền đến thông điệp... đó chính là ‘Em muốn ăn!’
Cặp sinh đôi buồn cười nhìn động tác ngây thơ lại đanh đá của cô, thật sự thua cô rồi.
"Tịch Nhi ngoan, đứng lên, hai ngày nữa sẽ cho em ăn." Long Tịch Bác dịu dàng hiếm thấy dụ dỗ cô.
"Không muốn, em không muốn, bây giờ em muốn ăn, ngay bây giờ!" Long Tịch Bảo không chấp nhận dụ dỗ meo meo kêu lên.
"Em có đứng lên không, còn không chịu đứng lên, về sau vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới ăn đồ ăn vặt." Sự kiên nhẫn của Long Tịch Bác thật là ít ỏi.
Long Tịch Bảo trên mặt mang nước mắt, mếu máo, vẫn còn bất động.
Long Tịch Hiên khẽ cười muốn ôm cô lên, nhưng tay của cô nắm thật chặt sợi xích sắt, nhất định không buông ra, mà anh lại không dám dùng sức kéo cô, sợ làm cô bị thương.
"Em không đi.. ô.. ô.. đồ ăn vặt… đồ ăn vặt đáng yêu của tôi…đồ ăn vặt đáng yêu lại có thể ăn của tôi… ô.. ô.."
Long Tịch Bảo chết cũng không buông tay, trong miệng còn nghẹn ngào khẽ thét lên.
Long Tịch Bác không chịu được vỗ một cái lên mông của cô, phát ra một tiếng ‘ba’, đau khiến Long Tịch Bảo buông cái tay nhỏ bé ra, che lên cái mông nhỏ của cô, oa oa khóc lớn: "Anh đánh người! Anh không muốn cho em ăn, còn muốn đánh người! Ô.. ô… Không có thiên lý, ô.. ô.. cuộc sống này không có cách nào vượt qua… ô.. ô.. người ta không muốn sống nữa!"
|