Nếu Được Làm Lại Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Quyết Định Hận Anh
|
|
Chương Anh Yêu Em Phần Cuối
Xem tập này năm chính có thể giữa đc nữ chính ở lại ko nhé ọi người đón xem - Yêu tôi nược cười - nó nói - ANh thật lòng yêu em hãy tin anh - hắn chắc chắn nói - Vậy sao anh ko nghĩ lại lúc tôi còn là vợ chưa cưới của anh, bao nhiêu lần anh hành hạ tôi, anh đánh tôi, ko những thể phản bội tôi, những lần tưởng trừng như anh sẽ thay đổi, sẽ quay lại và coi tôi như 1 người vợ thì anh lại hắt hủi tôi - nó nói - Anh xin lỗi, đó là anh sai, lúc đó anh ko suy nghĩ chín chắn, ko nhận ra tình cảm của mình đã dành cho em hết rồi - hắn bi thương nói - Thanh xuân đời người có mấy khắc mấy giây quý giá đến thế mà Hàn Lệ Tuyết băng tôi lại dành hết cho anh người ko xứng đáng - nó nói - Xin em đừng nói thế, vì chính anh cũng hối hận lắm, hối hận vì chính bản thân đã bị quyền lực làm cho mờ mắt - hắn cúi gằm xuống để cho nó ko thấy những giọt nước mắt đang khẽ lăn - Tôi chìm trong đâu khổ triền miên nhưng cớ sao....anh chưa từng 1 lần ngoảnh đầu lại và nhìn tôi - nó nói - Anh xin lỗi, nếu như thời gian có thể quay lại 1 lần nữa thì anh có thể làm lại một lần nữa để cho em ko phải đau khổ - hắn nói - Thôi anh đi đi, chúng ta chẳng còn gì nữa cả - nó nói - Xin em đừng nói vậy.... đừng nói rằng chúng ta ko thuộc về nhau - hắn nhìn nó nói - Anh ko đặt mình vào vị trí của tôi mà xem, phải yêu 1 kẻ giết chết mẹ mình, có đáng ko - nó nhìn hắn nói - Anh.... - Thôi anh đừng xin lỗi nữa, câu đó hãy nói với người mà anh cần xin lỗi chứ ko phải là tôi - nó nói - An hiểu em muốn anh làm gì lúc này, nhưng đừng lạnh nhạt với anh đc ko, ít nhất, em đừng từ chối đt của anh nữa, anh chỉ muốn đc nge giọng nói của em một mihf em mà thôi Tiểu Băng ạ - hắn nói - Tôi phải đi rồi, sắp muộn giờ rồi - nó gạt tay hắn rồi đi ra khỏi quán - Đừng đi mà - hắn đuổi theo nó tới sân bay
- Tiểu Băng - Phong chạy ra ôm nó - Anh Phong - nó cũng gọi tên anh - Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé - Phong nói - Khoan đã - hắn nói - Sao cậu tới đây - Phong nhìn thấy hắn nói - Làm ơn hãy cho anh thêm 1 cơ hội nữa để làm lại - hắn nói - Anh hãy từ bỏ đi, kiếp này, chúng ta vô duyên, vô phận rồi - nó nói rồi kéo vali đi - KO đừng đi mà - hắn đuổi theo nó - Cậu đứng đó - Phong chạy lại cản hắn - Anh tránh ra đi - hắn nói - Ko đc, tôi ko thể cho cậu đi thêm bước nữa đc cậu còn định cản em ấy đến bao giờ, cậu có nghĩ cho em ấy ko hay cậu chỉ nghĩ cho mình cậu thôi - Phong quát hắn - Tôi còn ko biết tôi lên làm thế nào nữa, tôi sợ mất cô ấy lần nữa - hắn nói - Chuyến bay qua Mỹ lúc 9h cất cánh - tiếng thông báo phát lên - KO đừng đi mà Tuyết Băng - hắn hét lên - Em ấy đã đi rồi - Phong nói rồi cũng rời khỏi sân bay
TRên máy bay - Em xin lỗi, cuộc tình này chỉ ngắn ngủi thế này thôi, mong anh hiểu và quên em đi Dương ạ, kiếp này ta chỉ trách ta vô duyên, vô phận ko thể đến đc với nhau chỉ đành mong kiếp sau ta là uyên ương hạnh phúc - nó nói nước mắt mặn chát lăn dài trên má
|
Chương 2 Năm Sau
3 2 năm sau Tại Việt Nam thân yêu - Thưa chủ tịch, chiều này chủ tịch có 5 cuộc hẹn với công ty M.K, công ty Hoàng Gia, công ty Thế Giới, công ty J.J và công ty Phantom - thư kí nam nói - Thư chủ tịch trưa nay sẽ có hẹn ăn chưa với giám đốc Phạm của công ty nhật gia - 1 thư kí nữ nói - Đc rồi - nó lạnh lùng nói
Về đến nhà nó Căn nhà đã đc hoàn thành khi nó đi, lúc Phong báo cho nó đã hoàn thành thì nó rất vui - Đã 2 năm rồi nhỉ, mẹ ba con đã về nhà của chúng ta - nó nhìn căn nhà đc trang trí như trước khi nó còn sống với bố mẹ " Rầm" 1 người con trai tuấn tú ko kém phần thanh lịch mang dáng vẻ lo lắng đi đến chỗ nó - BĂng em vẫn ổn, anh mừng quá - người con trai đó ôm nó - Hai à, bỏ em ra -nó lạnh lùng đẩy chàng trai đó ra - Em vẫn còn giận anh à - chàng trai đó nói - Tôi hận anh thì có ích gì, anh là người thân cuối cùng của tôi, nhưng nó đã ko còn kể từ khi anh bỏ đi từ cái năm ấy - nó nói lạnh lùng đến thấu xương - Anh xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh ko - chàng trai đó nói - THa thứ nghe có vẻ dễ nghe nhỉ - nó nói ko 1 dòng cảm xúc nào
_______________________________________ GTNV Hàn Gia Lâm : là anh trai của nó, rất phong độ, đào hoa , anh cùng rất gỏi rang, anh ko dựa vào tài sản thừa kế của ba mình mà tự lập 1 công ty cho riêng mình và sống tự lấp lúc 18 tuổi, vẻ đẹp của anh ko thể chê chỗ nào đc, anh có mái tóc màu vàng óng ả đôi mắt màu đại dương xanh thẳm giống nó, rất yêu thương nó nhưng vì khi mẹ nó mất, anh đã ko về mà ở bên 1 người con gái, đó chính là Đoan, anh yêu Đoan xay đắm nhưng ả chỉ lợi dụng anh để có đc sự giàu sang, nhiều lần anh đã đánh và mắng nó chỉ vì ả, cái chết của mẹ, anh là người duy nhất ko biết, đến tận khi nó chuẩn bị đi rồi thì anh mới biết đc bộ mặt thật của Đoan và hận Đoan vô cùng, nhưng khi anh quay lại thì đã biết đc nó đã đi, anh đã ân hận chính bản thân mình vì đã đói sử với nó như thế. Cho đến giờ, khi nó về rồi, anh muốn ở bên nó chăm sóc và bảo vệ nó như trách nhiệm cao cả của 1 người anh mà anh muốn hoàn thành và muốn nó cảm nhận sự ấm áp của gia đình 1 lần nữa. Và đặc biệt nhất anh lại là bn thân của hắn, điều mà nó ko muốn nhất. Cao : 1m85 Nặng : 70kg IQ: 330/300 Body : phải gọi là kiệt tác trời phú ______________________________________ Tiếp tục câu truyện - Em hận anh cũng đúng thôi, nhưng ít nhất hãy cho anh ở lại để chăm sóc em - Lâm nhìn nó đầy mong chờ - Tùy anh, nhưng anh nên biết rằng tôi sẽ ko bao giờ tin tưởng anh 1 lần nào nữa anh trai ạ - nó nói rồi đi lên phòng - Anh hiểu mà - Lâm nhìn nó nói
Buổi tối "Cốc...Cốc...Cốc" - Anh vào nhé - LÂm nói - ừ - nó trả lời - SAo phòng em bừa vậy - Lam nói - Liên quan tới anh - Nó nhìn Lâm nói - Ko...Phong đang ở dưới nhà đó - Lâm nói - Vậy sao - nó trả lời - Hôm nay anh có mời 1 người bạn tới và anh muốn giớ thiệu với em - Lâm mỉm cười nói - Ừ... - nó dừng tay nói - Ukm em làm xong thì xuống nhé cậu ta sắp tới rồi đó - Lâm cười rồi đóng cửa phòng lại
1 Tiếng sau Khi nó, Phong và Lâm đã ngồi vào bàn ăn - Anh thực sự người đó có đến ko vậy - Phong nhìn Lâm - Ờ thì chắc nó đến muộn mà thôi hay ăn trước đi - Lâm nói " King...Kong...King...Kong" - A tới rồi đó để anh ra mở cửa - Lâm vui mừng chạy đi - Xin chào - hắn cất tiếng - Ơ sao anh lại ở đây - Phong ko vui nhìn hắn - Thì bạn tôi mời tới - hắn bình tĩnh trả lời nhìn nó đang lạnh lùng ăn - Ơ 2 người biết nhau à - Lâm hỏi - Đương nhiên - hắn và Phong đồng thanh - Ờ thế là bạn rồi, BĂng nè đây là Dương bằng tuổi anh với Phong hơn em có 1 tuổi hôi à - Lâm nói rồi chạy ra chỗ nó - Ukm - nó trả lời - Thôi ngồi vào ăn đi - Lâm nói
Trong suốt bữa ăn, nó im lặng ko nói gì, hắn thì ko ăn, cũng chẳng đụng đũa chỉ nhìn nó, còn Phong và Lâm thì nói chuyện với nhau, Phong kể hết mọi chuyện cho Lâm nghe - Anh xin lỗi nhé Băng anh ko biết rằng em... - Lâm nhìn nó nói - Ko sao tôi no rồi - nó đứng dậy - Em ăn hoa quả ko anh gọt cho nhé - Phong hỏi - Ừ mang lên phòng em - nó nói rồi bước đi - Tuyết Băng, em vẫn còn yêu tôi đúng chứ - hắn nói - Anh đang nói cái gì vậy - Phong nhìn hắn - Này mày nói gì vậy - Lâm nhìn hắn bực mình nói -Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ,nhưng mà tôi và anh Phong đã kết hôn mong anh cẩn trọng lời nói- nó vẫn ung dung vừa bước đi vừa nói, nó đã sớm biết đc hắn muốn nói gì - HỪ - hắn chỉ hừ nhẹ - Thôi xin phép tớ có việc bận rồi - hắn nhìn Lâm - Ừ đc thôi - Lâm nói - Tốt nhất cậu đừng quay lại đây nữa - Phong nói
Quay trở lại với 2 năm trước nhé, chắc các bạn đang thắc mắc ả Linh với ả Đoan bị làm sao rồi nhỉ
Sau khi nó đi hắn quyết định xử lí hai ả này - Các cô định thế nào - hắn ngồi trên ghế nhìn 2 ả khinh bỉ nói - Anh à do bạn Đoan xui khiến em làm anh ạ - ả Linh nước mắt cá sấu bám lấy chân nói - Anh ko phải đâu đều tại ả ta hết - ả Đoan quỳ tại chỗ lườm ả Linh nói - HỪ, vậy tôi sẽ xử cả hai cô vì giám làm vậy với người con gái tôi yêu - hắn hằn giọng nói - ANh à tha cho em anh à - cả 2 ả cùng kêu lên thảm thiết - Các người còn ko mau mang hai ả này đi, các người muốn làm như thế nào cũng đc, có thể thỏa mãn dục vọng hay làm gì tùy các người nhưng ta muốn cuối cùng 2 ả này chết rõ chưa - hắn nhìn lũ đàn em nói - Dạ thưa thưa boss - 1 hàng thuộc hạ cúi đầu nói - Tốt - hắn phải chân rồi đi
Quay trở lại thực tại Tại nhà nó " Cốc...Cốc...Cốc " - Mời vào - Lầm từ trong phòng nói vọng ra - Ơ là em sao, xin lỗi anh chưa dọn phòng - Lâm chạy ra thu mấy cái áo trên đất nói - KO sao, tôi đến đây cũng chỉ có 1 số việc thôi - nó nói - Ukm anh lại đây - nó ngồi trên giường nhìn Lâm nói - Em có chuyện gì muốn nói sao - Lâm ngồi cạnh nó hỏi - Đưa tay anh đây - nó nói - Đây - Lâm đưa tay ra - A, ko sao đâu em ko cần phải làm thế - Lâm cuống nói khi nó lấy hộp y tế ra - Đưa tay anh đây, nêu anh ko biết nấu thì cứ bảo Phong nấu đc rồi - nó thoa thuốc cho Lâm nói - Anh ngốc lắm mà - Lâm cốc vào đầu mình nước mắt rơi xuống vì hạnh phục - Haizzz anh lớn rồi đừng ko nữa, trông xấu lắm - nó thở dài lấy tay áo lau nước mắt cho Lâm - hức...hức...hhuhuhuhuhuuhhuu - Lâm khóc, anh hiện giờ vui lắm - Tôi cho anh mượn bờ vai này khóc xong mua cho tôi cái áo khác nhé - nó ôm Lâm nói - Ukm huhuhuhuh - Lâm ôm nó thật chặt dụi đầu vào vai nó khóc
Sau khi băng xong tay cho Lâm nó cũng đi ra ngoài cho Lâm nghỉ ngơi - Rõ ràng em cùng muốn tha thứ cho Lâm đúng chứ - Phong đứng ở ngoài cửa nói - Chắc thế, nhưng khi nghĩ đến mẹ, em lại ko thể tha thứ đc - nó nhìn Phong nói - Mẹ sẽ muốn hai 2 anh em sống hạnh phúc mà - Phong vỗ vai nó - 1 ngày nào đó, em nghĩ em và Lâm sẽ lại thân như trước - nó mỉm cười nói - Ukm chắc rồi - Phong xoa đầu nó rồi bước đi - Anh cũng nghĩ 1 ngày nào đó em sẽ yêu anh và cho dù ko có ngày đó nhưng anh vẫn sẽ chờ - Phong nói rồi mỉm cười - Anh Phong - nó nhìn Phong như muốn nói xin lỗi - Ko sao em ko phải cảm thấy có lỗi, là anh yêu em trước mà - Phong nói rồi cũng đi vào trong phòng đóng cửa lại - Haizzzz - thở chỉ có thể thở dài và đi về phòng
|
Chương Mất Hứng
3 Sáng hôm sau - Dậy đi Băng, dậy đi - Lâm lay lay người nó - CHo em ngủ lát đi - Nó tiếp tục rúc đầu vào chăn - Haizzzz hôm nay hai anh em mình đi chơi công viên em nhớ ko - Lâm nói - Nhớ lát em xuống - nó nói - Rồi anh sẽ đợi - Lâm cười rồi xuống nhà
1 tiếng sau - Em xog chưa hả Băng - Lâm hét từ tầng 1 tới tầng 5 - Dạ xuống ngay - nó hét lại trong khí vẫn ở trên giường
5 tiếng sau - Em xong chưa hả Băng - Lâm hét 1 đợt nữa - Em đang xuống - Nó hét khi đang đánh răng
Tối - Em xong chưa - giọng ỉu xìu - Đây anh - nó xuống tới nơi - Hớt ngày rồi đó - Lâm bức xúc nhìn nó - Em xin lỗi mờ - Nó cười - Haizzz giờ làm gì đây - Lâm hỏi - Ukm đi ăn đi anh - Nó nói - Ờ đc thôi - Lâm nói - Yehet - nó vui sướng - Đi thôi anh ko muốn như sáng đâu - Lâm kéo nó ra ngoài xe nói - Ờ nhanh thôi - nó cũng đi theo Lâm
Tại nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất thành phố A - Cho tôi hết các món trong thực đơn này - Lâm nói - Chị cho em 6 trai cola nhé - Nó nhìn chị phục vụ cười - Dạ xin quý khách vui lòng đợi - nhân viên toát mồ hôi khi lượng ăn của hai anh em nó quá khủng mà thân hình lại mảnh khảnh thế kia @-@ - LÁt đi ăn kém hông chỗ này ko lấp đc dạ dày anh - Lâm nói - Ok - NÓ nói
Sau Khi ăn xong, Anh em nó phóng xe tới quán kem - Chị cho em hết thực đơn nhé chị - Nó nói - Dạ quý khách đợi 1 lát - nhân viên tiếp theo sửng sốt - Ăn xong anh em mình đi ăn KFC nhé em biết 1 chỗ làm rất ngon đó anh - nó nói - ok - Lâm trả lời
Sau khi ăn kem xong, Lâm và nó tới quán làm KFC nổi tiếng nhất thành phố - Chị ơi cho em 10 phân KFC cỡ khủng nhé chị - Lâm nói - Dạ...quý khách đợi lát ạ - Nhân viên tiếp theo tí nữa nhập viện - Anh lát ăn xong mình đi dạo nhé - nó nói - Ok - Lâm nói - Của quý khách đây ạ - 10 nhân viên bê đồ ăn của tụi nó ra - Ngoan ko anh - Nó hỏi - Ngon em đã nói thì chỉ có ngoan - Lam giơ ngón trỏ lên thể hiện - Chuyện - nó sung sướng thốt lên - Ơ sao 2 người ở đây - hắn vừa bước vào thì thấy anh em nó - Đi ăn chứ sao - Lâm nói - Chào - nó mất hứng, nói lạnh lùng - Sao vậy khi em thấy tôi là lại thế à, tôi chướng mắt đến thế sao - Hắn nhìn nó nói - Ko, cũng ko có gì đáng chướng mắt, đơn giản, chúng ta là người xa lạ - NÓ nói - Vậy à - hắn cười nhẹ - Ukm em lau đi này - Lâm đưa khăn cho nó - Thôi tụi tôi ăn xong rồi, anh mình đi thôi - Nó nắm tay Lâm bước đi - Khoan đã, tôi muốn hỏi em 1 câu - Hắn giữa tay nó líu lại - Hỏi đi - nó nói - Em hận tôi đến vậy sao - hắn hỏi - Hừ, kẻ giết mẹ tôi, anh thử nghĩ xem sao tôi lại ko hận anh đc - Nó trừng mắt nhìn hắn rồi giật phắt tay ra - Cậu tốt nhất đừng làm em tôi đau khổ nữa - Lâm nói rồi đi luôn -....-hắn ko nói gì, trong tim đau đớn vô cùng
Ngoài xe của Lâm - Em hận cậu ta vậy sao, hai người từng... - Anh đừng nói nữa - nó đưa tay che miệng Lâm lại nói - Ukm - Lâm nén tiếng thở dài - Thôi ta về em mệt rồi - nó nói nhìn ra cửa kính của xe - Ừ - Lâm đồng tình nổ máy cho xe chạy
|
Sáng hôm sau Tại bàn ăn - Sao vậy Băng, nhìn em xanh sao đi rất nhiều đó - Lâm lo lắng hỏi han - KO sao, anh ăn đi đừng để ý em, mà lát nữa anh có rảnh ko - Nó lạnh lùng hỏi - Uk có, anh luôn luôn dành thời gian cho bảo bối của anh mà - Lâm cười xoa đầu nó - Vậy lát anh và em đi thăm mọ mẹ và đi thăm ba luôn - nó nói giọng thoáng buồn, làm cho tim Lâm quặn đau - Ừ, ăn đi - Lâm cười 1 nụ cười buồn nhìn nó
1 lát sau, khi đã ăn xong, nó và Lâm mỗi người 1 xe phóng đi tới khu Nghĩa Trang của Gia tộc họ Hàn, nó và Lâm đi vào sâu bên trong, mộ của mẹ nó đc xây cách li, vì nó muốn mẹ yên nghỉ thật thoải mái. Đứng trước mộ mẹ của nó và Lâm, Lâm đặt bó bạch hồng xuống mộ - Mẹ chúng con tới thăm mẹ đây - Lâm nói giọng buồn trầm thấp - Mẹ, dạo này mẹ khoẻ ko - nó cất giọng nói, có chút nghẹn ngào, hốc mắt đã đc phủ bằng những giọt nước mắt, nhưng nó ko cho phép mình khóc, ko cho phép mình đc cười và cũng ko cho phép trái tìm mình đc yêu 1 lần nào nữa, bởi lẽ 1 lần là quá đủ rồi, nó ko muốn đau 1 lần nào nữa đâu.... - Mẹ con hứa sẽ trả thù cho mẹ, mẹ yên tâm - câu tiếp theo nó nói, có phần chắc chắn, có hận thù, có căm phẫn..... - Băng à......- Lâm nhìn nó, cổ họng anh như có gì đó nghẹn lại ko nói đc phần còn lại của câu - Ko sao đâu anh, chúng ta đi thăm ba thôi, em thất bất hiếu khi ko đi thăm ba sớm hơn - NÓ cười, nụ cười chua chát, làm cho anh đau lòng " Bịch" Lâm ôm nó vào lòng - Khóc đi - Lâm nói - Ko sao - Nó cười nói, nó rất cảm kích anh và cũng thầm cảm ơn ông trời đã cho nó 1 người anh trai, ít ra nó cũng ko mất đi tất cả, nó còn có ba, còn có anh trai của nó nữa cơ mà, những người nó cần bảo vệ - Cứ khóc đi, cho lòng thanh thản hơn - lâm nói, anh thương nó lắm rất thương, đứa em gái bé nhỏ của anh, từ bào giờ mà hận thù đã tràn ngập vào tâm hồn của nó vậy... - Em đã khóc đủ rồi anh ạ, cho nên ko cần phải thế đâu - nó nói, nó nghĩ khóc có giải quyết đc gì đâu, nó chỉ làm cho mình đau đớn thêm mà thôi - Em chắc mình đã ổn chứ - Lâm ân cần hỏi - Em ỏn - nó cười nụ cười khchs lệ tình thần cho anh - VẬy chúng ta đi thăm cha thôi, lâu lắm rồi anh cũng chưa gặp cha - lâm nói rồi anh bước đi - Ừ - nó chỉ ừ 1 câu rồi cũng bước theo Lâm
Sau khi thăm mộ mẹ nó xong, thì 2 anh em đi mua ít đồ ăn cho Cha nó. Tại phòng thăm phạm nhân - Cha! - Lâm thốt lên khi ông đi ra - Lâm là con sao - ông bất ngờ, người con trai của ông đã đi đâu trong mấy năm qua, giờ nhìn thấy nó chững chạc như thế này, ông vui mừng ko tả nổi - Cha dọi này cha khoẻ chứ - Nó nhìn ông cười nói - Ừ Cha khoẻ, con thì sao Băng, vẫn ổn chứ, Cha biết rồi Mẹ con.... - Cha, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa - Nó cười nhìn Ông nói - Thôi con đi ra ngoài cho anh và Cha nói chuyện, lâu lắm rồi hai người cũng ko có gặp - nó nói rồi đi ra ngoài
Giờ trong phòng chỉ còn anh và ông, ko khí thật ngột ngạt, cũng lâu 2 người ko gặp nhau ko nói chuyện và cũng ko biết tình thân có phai nhoà đi ko nữa,,,,, - Cha, bao năm qua con xin lỗi vì đã bỏ đi - Lâm mở lời nói - KO sao, giờ con cũng đã làm chủ tịch của 1 công ty lớn mạnh rồi mà - ông cười hiền với anh - Sao cha biết vậy - Lâm ngạc nhiên nhìn ông - Trên thời sự, ở trong tù cũng ko phải là khó chịu, cũng có Tv, có giường, 1 ngày ba bữa cơm, cũng khá là ổn rồi - ông cười nói - Con xin lỗi - Lâm ko đành lòng nhìn ông nói - Ko sao - Ông cười hiền hoà nói - Cha con thật bất hiếu với cha - Lâm cúi gằm mặt xuống bàn ko để cho ông thấy những giọt nước mắt của anh - Đừng nghĩ như vậy, con là con trai ta, ta tự cảm thấy tự hào khi con trai mình là 1 người giỏi giang, có thể gánh vác đc dự nghiệp, tự đi trên con đường của chính mình tạo nên bằng hai bàn tay trắng, ta tự hào còn chưa hết sao con lại nói mình bất hiếu chứ - Ông nói , khuôn mặt vẫn giữ đc vẻ bình tĩnh vốn có, trong đáy mắt thoáng qua có vài tia vui vẻ - Thật sao ạ - Anh vui mừng nói - Thật xin lỗi đã hết giờ thăm phạm nhân còn 1 phút nữa - chú công an ngồi ở đằng sau nói - Vâng cảm ơn - Lâm nói - Nhanh thật đó ba nhỉ trước đây kẻ cả 1 giây 2 cha con mình đã ko thể ở 1 chỗ đc, giờ thì 3 phút lại quá ngắn ngủi - Lâm tiếc thương nói - Ừ trước đây đúng là cha và con ko thể nói chuyện đc lâu - ông mỉm cười nói - Xin lỗi đã hết giờ thăm phạm nhân, mời ông đi vào cho - người công an vừa rồi nói - Cảm ơn - Ông cười rồi đi vào - Ba hẹn gặp lại - Lâm hét lên, ông chỉ đưa tay ra ám hiệu tạm biết chứ ko nói gì hết
- Anh - nó đặt tay lên vai Lâm nói - Ừ anh biết rồi, ta đi thôi - Lâm cười quay lưng và bước đi
Nó ko nói gì chỉ lẳng lặng đi phía sau anh, nó biết giờ nên giữ im lặng là tốt nhất.....
|
Chương Cuộc Nói Chuyện
3 Sáng hôm sau - A - nó vươn vai " Reng.....reng.....reng " Chuông điện thoại nó vang lên - Alo - nó nói - Băng hả sao hôm qua em ko về nhà - Lâm hỏi trong giọng nói có phần lo lắng - Hôm qua phải sử lí nhiều tài liệu nên em ngủ quên ở công ty luôn - Nó cười nói -THế hả đã ăn gì chưa - Lâm hỏi - Em ăn rồi anh đừng lo - nó nói - Ừ vậy thôi nhé - Lâm nói rồi cúp máy - Haizzzz thứ kí Kim - nó gọi - Dạ thưa chủ tịch - Thư kí Kim nói - Mang cho tôi 1 tách cafe - nó nói - Nhưng thưa chủ tịch ngài vẫn chưa...... - Ko sao cứ mang vào đi hoặc anh mua thêm cho tôi 1 ít bénh mì là đc - nó nói - Vâng thưa chủ tịch - Thư kí Kim nói rồi đi luôn - Alo thư kí Trần à, mang cho tôi thông tin về các công ty của Nhật Gia - nó nói - Vâng thưa chủ tịch - Thư kí Trần nói
"Reng...Reng...Reng " Chuông đt vang lên - Alo - nó nghe máy - Thưa chủ tịch, chủ tịc công ty Nhật Gia muốn gặp ngài - 1 nhân viên nữ nói với nó - Vậy ư bảo tôi có việc bận ko thể gặp đc - nó nói - Nhưng chủ tịch Nhật Gia nói sẽ đợi cho tới khi chủ tịch hết bận thì mới thôi - cô nhân viên nữ khó sử nói - Vậy cứ để anh ta đợi, chán rồi sẽ đi thôi ấy mà - nó nói xong rồi cúp máy luôn
Tới Chiều, đã tan làm nó đi xuống khu để xe lấy xe của nó - Em hệt bận rồi à - tiếng của 1 người đàn ôn vang lên - Tôi tưởng anh đã về rồi - nó nhìn đồng hồ rồi nhìn người đàn ông quen thuộc ko ai khác là hắn - Anh đợi em mà - Hắn nhìn nó đầy vẻ yêu thương - Rất tiếc tôi ko muốn gặp anh - nó nói rồi đi vào trong xe - Đợi đã - hắn nắm đc tay nó trước khi nó bước vào xe - Cho anh 1 chút thời gian có đc ko - hắn nói - Đc rồi nếu ko mất thời gian tôi có hẹn với anh Phong - nó nhìn đồng hồ rồi nói
Tại quán trà gần công ty nó - Em và Phong có quan hệ gì vậy - Hắn hỏi - Liên quan tới anh à - nó lạnh lùng nói - Hãy trả lời anh đi - hắn nói - Ko muốn, anh nói chuyện chính đi hẹn tôi là có chuyện gì - Nó hỏi - Uk.........Em có thể tha thứ.........cho............tôi ko - hắn hỏi - Tha thứ - nó cười khinh bỉ nhìn hắn - Uk - hắn nhìn nó vẻ trong lòng đau nhói - Vậy hãy trả lại mẹ cho tôi đi - nó cười nhạt nói - Chuyện đó anh rất tiếc - Hắn nói - vậy thì đừng mơ tưởng nhiều - nó rồi đứng lên - Tại sao vậy - hắn hỏi - Đừng hỏi tại sao bởi vì tất cả đã kết thúc rồi giờ chúng ta ko có quan hệ gì nữa chỉ là người dưng nước lã mong anh đừng tìm tôi nữa - nó nói rồi bước ra - Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất yêu em muốn ở bên em đến hết cuộc đời - hắn nói nhưng tiếc rằng nó ko nghe đc nhwung lời này
Tại quán cafe - Anh Phong - nó gọi Phong - ừ em đến sớm thế - Phong nói - Sao sớm bằng anh đc - nó cười nói - Có chuyện gì à - Phong hỏi - Ko có gì chỉ là nhiều công việc quá thôi - Nó cười gượng - Vậy ư - Phong cười
Cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ, tình cảm của Phong dành cho nó vần ko phai nhoà mà còn sâu đậm hơn, nhưng nó thì sao chỉ coi Phong là ah trai, người mà nó yêu nhất và cũng là tình yêu mà nó ghét nhất liệu cuộc tình giữa Phong,nó và hắn sẽ kết thúc như thế nào mong các bạn đón xem chương tiếp theo nhé
|