Nữ Bang Chủ !!!
|
|
Nữ Bang Chủ Tác Giả : ardentcri Số Chương : 56 Category (thể loại): Bạo lực.Tình cảm học đường, hài Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): K+ Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Đâm chém :)) Casting (giới thiệu nhân vật): Không giới thiệu trước mất hay :)))
Chương 1 : Đau Thương
Nắng quá, nắng muốn cháy da cháy thịt, ai cũng nhanh nhanh tìm chỗ trú cái nắng oi ả giữa buổi trưa hè. Nếu không phải công việc bắt buộc thì chẳng ai muốn ra ngoài đường vào cái buổi trưa nắng gắt như thế này………….. _Nó đứng đợi ba nó trước cổng trường mãi mà chẳng thấy ba Nó đến, \\\"chắc hôm nay ba bận chở khách, thôi mình tự về cũng được\\\"- Nó nghĩ thầm rồi bước chân men theo vỉa hè mà về nhà… --Ba Nó làm nghề đạp xích lô, nhà Nó cũng khá xa trường học nên ba Nó thường ngày vẫn chở Nó đi, đón Nó về trên chiếc xích lô cà tàng đó… --Nhà Nó nghèo lắm, trước đây gia đình nhà ba Nó giàu hơn nhà mẹ Nó nên ông nội Nó không đồng ý cho ba Nó cưới mẹ Nó nhưng vì yêu mẹ Nó ba Nó đã từ bỏ cái gia đình cao sang đó để đến với mẹ Nó rồi sinh ra Nó, khi ba Nó đi ông nội Nó chẳng cho ba Nó cái gì cả. Ba mẹ Nó đã từ hai bàn tay trắng làm nên như bây giờ… --Hồi trước gia đình Nó cũng khá khá do ba mẹ Nó chịu khó làm ăn, nhưng mẹ Nó không hiểu sao một năm nay đổ bệnh đau ốm triền miên, suốt ngày phải đi bệnh viện ba Nó phải bán nhà để chữa bệnh cho mẹ Nó, dành dụm được một ít ba Nó lại mua một căn nhà nhỏ hơn, bán cả xe máy ba Nó mua một chiếc xích lô cũ mèm nhưng sửa sang một chút cũng dùng để chở khách được…Mẹ ốm nên cũng không làm được việc gì chỉ ở nhà đan mấy cái chổi bán đỡ tiền mua rau…..
_Nó đang lang thang đi về nhà thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của ba Nó… --Băng Băng, Băng Băng ơi chờ ba với…-Ba Nó nghến nghến khỏi chiếc xích lô gọi theo Nó. _Nó tên Phạm Băng Băng, năm nay mới 10 tuổi, thông minh, xinh xắn đáng yêu…' là một đứa con ngoan hiền, hiếu thảo… --Nó quay đầu nhìn lại thấy ba Nó đang cười thật tươi, mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả áo. Nó nhìn mà thương ba Nó lắm… --Băng Băng, ba xin lỗi bữa nay đông khách nên ba đến trễ, ba có cái này cho con nè…-Ba Nó cười đưa cho Nó một túi đồ gì đó… --Cái gì vậy ba- Nó cười híp mắt thích thú --Con lên xe đi rồi mở ra xem là biết mà- Ba Nó nói rồi ẵm Nó nên xe vừa đi vừa cười tươi rói… --Wa, ba ơi đẹp quá- Nó kêu nên sung sướng khi nhìn thấy món đồ ba Nó mua cho Nó là một đôi \\\"giày vải\\\" xinh xắn. --Con có thích không? Bữa nay có người khách bo thêm tiền cho ba nên ba mua cho con đó, đôi giày của con cũng cũ rồi nhỉ- Ba Nó cười hiền --Nó nhổm người nên lấy chiếc khăn đeo trên cổ ba Nó lau lau những giọt mồ hôi chảy long tong…Con cám ơn ba, hi hi con sẽ giữ Nó cẩn thận… --Uhm, con gái cưng của ba. Chúng ta đi về thôi- Hai ba con vừa đi vừa nói chuyệ vui vẻ, Nó yêu ba mẹ Nó nhất trên đời này dù nhà Nó có nghèo đi chăng nữa thì Nó vẫn thấy hạnh phúc lắm… …………………………………………………. _Về đến nhà Nó xuống xe chạy lon ton vào nhà khoe với mẹ Nó…\\\"Mẹ ơi, ba mua giày mới cho con nè mẹ\\\"- Nó gọi từ ngoài cổng gọi vào chẳng thấy mẹ Nó thưa..., Nó đi xuống căn bếp xập xệ để tìm xem mẹ Nó có nấu cơm dưới đó không, bỗng Nó nhìn thấy mẹ Nó ngã xoài người dưới đất Nó liền kêu to… --MẸ ƠI…MẸ, MẸ BỊ SAO VẬY MẸ…HU HU…BA ƠI BA, BA XUỐNG ĐÂY NHANH LÊN, MẸ LẠI BỆNH NỮA RÙI BA ƠI…HU HU… --Gì thế con?, Ba Nó chạy vội vào căn bếp, nhìn thấy mẹ Nó bị như vậy ba Nó hốt hoảng….\\\"Băng Băng con tránh ra để ba đưa mẹ đến bệnh viện, mau mau kẻo không kịp\\\"… --Ba Nó bế mẹ Nó ra xích lô rồi dặn Nó…\\\"Con cứ ở nhà nghen, kiếm cái gì đó ăn. Ba mẹ sẽ về ngay thôi…\\\" --Dạ, ba đi cẩn thận nha ba- Nó đưa tay lau hai hàng nước mắt chảy dài rồi bước vào nhà, Nó lục lọi thấy bát cơm nguội mẹ Nó để trên bàn. Nó thấy bụng sôi lên ùng ục, thế là Nó nhào vào ăn hết bát cơm trộn với nước mắm….Với một con bé 10 tuổi như Nó vẫn chưa ý thức được bệnh tình của mẹ Nó như thế nào, Nó chỉ biết mỗi lần mẹ ngất ba Nó lại bảo mẹ phát bệnh phải đưa vào bệnh viện và mỗi lần mẹ Nó vào bệnh viện thì nhà Nó y như rằng lại phải bán đi một thứ gì đó
|
Chương 2
_Tối ba Nó đạp chiếc xích lô cũ về nhà, Nó không thấy mẹ lo lắng chạy ra hỏi ba…. --Ba ơi mẹ lại phải nằm viện hả ba? Mẹ có sao không ba?- Nó ngây ngô hỏi mà không nhìn vào đôi mắt dơm dớm nước mắt của ba Nó… --Uhm, mẹ không sao đâu con. Rồi mai mốt mẹ lại về với ba con ta thôi mà..-Ba Nó xoa đầu Nó nghẹn ngào, \\\"Cái sự thật phũ phàng mà ba Nó đang dấu Nó là nếu không có tiền mổ gấp thì mẹ Nó sẽ ra đi mãi mãi, đã bao lần bác sĩ kêu mổ nhưng mẹ Nó không nghe, vì hoàn cảnh nhà Nó không cho phép, thế là mẹ Nó cứ phải cắn răng chịu đựng cái khối u quái ác đang di căn đến từng bộ phận cơ thể mình. Mỗi lần xạ trị lại tốn một số tiền không nhỏ, ba Nó cứ thế bán dần những vật dụng nhỏ trong nhà để chữa bệnh cho mẹ Nó… _Ba ăn gì chưa ba? Con nấu cơm phần ba mẹ đó, ba vào nhà tắm rồi ăn đi- Nó kéo kéo tay ba Nó. --Uhm, con ăn chưa? --Con ăn rồi, học bài luôn rồi ạ. --Uhm, con ngoan lắm. Cứ để cơm đấy lát ba ăn, giờ ba phải đi có việc, con ở nhà đi ngủ sớm nha con.- Ba Nó ân cần nói --Không, không ba đừng để con ở nhà một mình con sợ lắm, ba cho con đi với ba. Con hứa là sẽ ngoan mà, nha ba…- Nó luống cuống --Uhm, thôi cũng được. Chờ ba khóa cửa rồi đi nghen…[Khóa cho có lệ vậy thôi chứ trong nhà Nó có cái gì đáng giá đâu chứ ] ……………………………………………… _Ba Nó chở Nó đến một khu phố tuyệt đẹp, nhà to ơi là to(Đấy là trong suy nghĩ của Nó), Nó thích lắm…:\\\" BA ơi chúng ta đi đâu vậy ạ?\\\" --Uhm, đi đến nhà ông nội con ạ… --Ơ, con có ông nội hả ba?- Nó ngây thơ hỏi mà không biết lòng ba Nó đau nhói, cách đây 11 năm ông Nó xỉ vả ba mẹ Nó thậm tệ…………. --Tao không có loại con như mày mày cút ra khỏi nhà tao, mày ngu thì mày ráng chịu. Tao sẽ không cho mày một cắc nào xem mày có sống nổi không…- Ông nội Nó chủ tịch Phạm --Con xin ba, ba đừng mắng anh ấy tất cả là nỗi của con, con sẽ đi ba à. Xin ba đừng từ bỏ anh ấy nha ba- Mẹ Nó quỳ xuống van xin ông Nó… --Cô im ngay, ở nhà này cô được phép nói sao. Còn nữa tôi không phải ba cô, nghèo nàn có khác cô suốt ngày chỉ biết bám lấy con trai tôi để lấy tiền thôi. Cô là loại người gì thế hả? Vô liêm sỉ, đây tôi cho cô tiền, số tiền này đủ để gđ cô sống sung sướng trong một thời gian đấy, cô đi đi ' để thằng con trai ngu ngốc này lại cho tôi….- Ông Nó ném cho mẹ Nó 1 tập tiền rồi đuổi đi…. --Xin lỗi ông, tôi nghèo thật nhưng tôi chưa từng lừa dối con trai ông, tôi cũng không cần những đồng tiền bẩn thỉu này của ông đâu. Không có nó từ trước đến giờ gđ tôi vẫn sống rất tốt, chúng tôi lao động để có tiền chứ không ngửa tay xin ai bao giờ…- Mẹ Nó nhặt xấp tiền dưới đất để lại trên mặt bàn… --Mày nói cái gì hả? Mày giám nói với ba tao như thế sao? Tao cho mày chết đồ rách rưới…- bà cô em gái của ba Nó mang một chậu nước dơ bẩn đổ ụp nên người mẹ Nó… --Chát…-Ba Nó tát cho cô Nó một cái rồi dắt mẹ Nó đi… --Từ nay tôi sẽ không quay về cái nhà này nữa ' ông cứ coi tôi như chưa hề tồn tại…-Ba Nó quay đầu lại nói… --Đúng là một thằng anh ngu xuẩn, sống sung sướng không muốn lại đi theo cái con nhà nghèo rớt mùng tơi- Cô Nó nguýt dài một tiếng mỉa mai ba Nó…………….. (Chú thích: chuyện này Nó không hề biết, hồi đó Nó chưa ra đời. Đây chỉ là ba Nó đang nghĩ….)
|
Chương 3
--Ba ơi ba, ba nghĩ gì bậy ba?- Tiếng của Nó làm ba Nó sực tỉnh --À…uhm, con có ông nội mà. Ai cũng có ông nội hết…- Ba Nó mỉm cười. Thôi con đứng đây nha, để ba vào gặp ông nội một chút.- Ba Nó để Nó đứng bên vệ đường rồi đi vào một ngôi nhà sang trọng… Có người ra mở cửa, rồi lại chạy vào nhà. Lát sau Nó thấy một ông lão mặt nghiêm nghị bước ra, Nó cố nghe xem ông ta nói gì với ba Nó… --Anh đến đây làm gì?- Ông lão mặt lạnh tanh không thèm nhìn ba Nó nói. --Con…con…Ba cho con mượn một ít tiền được không ba- ba Nó nói với ông lão \\\"Chắc đây là ông nội rồi\\\"- Nó thầm nghĩ rồi lại nghe ngóng --Anh vừa gọi ai là ba? Tôi có quen anh sao?- Người mà Nó nghĩ là ông nội đang mỉa mai ba Nó… --Con xin ba mà, vợ con cô ấy nếu không mổ gấp sẽ nghuy hiểm đến tính mạng. Ba muốn nói con thế nào cũng được con chỉ xin ba cho con mượn tiền để cứu sống vợ con- Ba Nó quỳ xuống khóc lóc van xin --Tôi nói lại, tôi không quen anh. Vợ anh là ai sống hay chết tôi không cần biết, anh đi đi quỳ ở đây người ta lại nghĩ tôi ăn hiếp anh đó…-Ông ta vẫn lạnh lùng như thế không thèm nhìn ba Nó. Vừa lúc đó có một người phụ nữ đi đến, dáng vẻ sang trọng… --Ba làm gì ngoài này lâu vậy, có ai tìm ba sao?- bà cô Nó níu tay ông Nó hỏi rồi đi đến gần ba Nó cúi xuống nhìn nhìn…. --Oh, thì ra là có ăn mày đến xin tiền ba hả? Vú Năm mang cho tôi chậu nước ra đây…- bà cô Nó gọi một người ôsin _Thưa cô nước đây ạ. --Hưm, bỏ đi rồi nay còn đòi về đây ăn vạ hả? Tôi cho anh này, cút đi cho khuất mắt- bà cô Nó tạt mạnh chậu nước vào mặt ba Nó, ba Nó vẫn nín thinh không nói gì… --Ba, con xin ba cho con mượn tiền đi. Nếu không có tiền vợ con cô ấy sẽ chết mất…- Ba Nó vẫn quay sang ông nội Nó van xin --Anh cút đi, tôi không dư tiền bố thí cho người ngoài- Ông nội Nó nói thế rồi bước vào nhà, cánh cửa cổng đóng sầm lại, ba Nó ướt sũng đi về phía Nó… --Hu…hu, ba ơi ba sao ông nội lại làm thế với ba- Nó khóc nức nở --Không sao đâu con, chúng ta về thôi- Ba Nó ẵm Nó nên chiếc xích ô rồi đạp về… ……………………………………………………. _Mẹ Nó nằm viện một tháng, ba Nó phải bán nốt chiếc xích lô cà tang. Vậy là từ nay nhà Nó lại một phen khốn đốn… _Một hôm ba Nó cho Nó vào thăm mẹ… --Mẹ ơi, mẹ khỏe chưa? Con nhớ mẹ quá à- Nó nhõng nhẽo đến bên mẹ Nó. --Băng băng ngoan, sau này không còn mẹ nữa phải biết tự chăm sóc bản thân ' chăm sóc cho ba nghe chưa?- Mẹ Nó xoa đầu Nó dịu dàng --Mẹ đi đâu, con không cho mẹ đi…hu hu mẹ phải ở lại với con ' ba. Mẹ nhá, con xin mẹ mà…- Nó ôm cánh tay mẹ Nó khóc thút thít --Con không được khóc, hãy nhớ là không bao giờ được khóc. Khóc là yếu đuối, yếu đuối sẽ không làm được gì nữa con biết chưa?- Mẹ Nó đưa tay lau hàng nước mắt trên mặt Nó… --Con sẽ không khóc nữa, nhưng mẹ hứa là sẽ ở lại với con ' ba nghen…-Nó nấc nghẹn _Ba Nó đang quay mặt vào tường khóc, cố không để Nó nhìn thấy… --Băng Băng ngoan, nghe mẹ cố gắng học giỏi để sau này không còn ai khinh thường con được con biết chưa? –Mẹ Nó nắm bàn tay Nó, Nó chưa bao giờ nhìn thấy mẹ khóc, vì Nó không biết mẹ Nó đã nuốt hết nước mắt vào trong kể từ ngày mẹ Nó yêu ba Nó rồi. --Anh ơi…-Mẹ Nó gọi ba Nó lại --Em mệt rồi nghỉ đi em- ba Nó đỡ mẹ Nó nằm xuống --Không, em không mệt, em còn rất ít thời gian. Anh hãy thay em chăm sóc cho con thật tốt nhé, đừng để ai bắt nạt Nó nghe anh…Hai ba con phải sống thật tốt, em xin lỗi vì đã ra đi trước thế này…..-Mẹ Nó nói rồi đôi mắt nhắm nghiền --MẸ…MẸ ƠI, MẸ ĐỪNG ĐI MẸ ƠI…CON XIN MẸ MÀ…-Nó khóc, Nó ghào nhưng mẹ Nó không còn nghe được nữa rồi.
|
Chương 4 : Nhẫn Tâm
_Một năm trôi đi, kể từ ngày mẹ Nó mất Nó không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, Nó chỉ biết nghe theo lời mẹ học thật giỏi ' Nó đã làm được, Nó luôn luôn đứng nhất toàn khối về mọi thứ…(Hạnh kiểm, học lực)… _Ba Nó bây giờ làm phu hồ, Nó cũng muốn đi làm thêm nhưng ba Nó không cho Nó đi, trưa nay ba Nó hẹn sẽ đến đón Nó, ba Nó muốn dành cho Nó một sự bất ngờ nho nhỏ… _Chuyện là hôm nay ba Nó được lãnh lương, ba Nó muốn đi chợ mua nhiều đồ ăn một chút để đãi Nó… --Trưa hè nắng gắt, ba Nó đạp xe đạp đến trường đón Nó. Vì đợi chủ nhà phát tiền lương hơi lâu nên mãi ba Nó mới đến được… --Mọi người lúc này về hết rồi chỉ còn Nó đứng đợi ba dưới gốc cây bàng trước cổng trường học… --Băng Băng- Ba Nó với tay gọi Nó, một tay dắt xe đạp. Mắt cứ hướng về phía Nó mà không để ý đang có một chiếc xe lao tới… -Trên xe là một đôi nam nữ…:\\\"Anh lái xe đi đừng hôn em nữa mà\\\" \\\"Không, anh thích thế này cơ. Em ngồi im nào\\\" \\\"Thôi nào, chúng ta đi khách sạn. Đến đó em đền cho anh nha\\\" \\\"Để cho anh hôn một cái nữa thôi, em yêu\\\" --BAAAAAAAAAAAAA- Tiếng Nó gọi thất thanh, mắt mở to trừng trừng chạy lại… --BA ƠI, TỈNH LẠI ĐI BA. BA ƠI….BAAAAAAAAAAAAAAA _Đôi nam nữ sau khi gây tai nạn đã bỏ trốn, chỉ còn mình Nó với người Ba tội nghiệp trên tay vẫn còn xách một bịch đậu hũ ' một bịch cà chua nát bét… _Máu cộng với màu đỏ của cà chua lênh láng cả một khoảng đường, cái nắng gay gắt làm người ta không muốn lại gần… --Nó với tay xin mấy người đi đường…:\\\"Chú ơi làm ơn giúp con đưa ba con đi bệnh viện đi chú…\\\"- Người đàn ông bỏ đi --Nó quỳ xuống xin tất cả những người xung quanh Nó…:\\\"Con xin các cô, các chú cứu ba con…con xin mọi người hãy cứu ba con đi\\\"- Không một ai nói năng --May sao có một chú tốt bụng đã gọi xe cấp cứu cho Nó… …………………………….. Bệnh viện…. -Ông bác sĩ hối hả chạy lại…\\\"Ai là người nhà của bệnh nhân\\\" --Dạ con đây, ba con có sao không bác sĩ? --Bị khá nặng cần phẫu thuật gấp, nhanh đi làm thủ tục nhập viện ' đóng viện phí…-Ông bác sĩ không kịp nhìn Nó, Nó chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi làm sao Nó có tiền… --Bác sĩ. Bác sĩ chờ con chút xíu thôi, con sẽ mang tiền về ngay bây giờ…-Nó nói rồi quay ngoắt chạy đi thật nhanh,… ………………………………. --Nó bấm chuông cổng một ngôi biệt thự to ' đẹp lộng lẫy, may lúc đó có chiếc xe hơi vừa đi tới, Nó nhìn chiếc xe quen quen nhưng Nó thôi chẳng để ý đến, bây giờ việc quan trọng nhất là cần tiền để cứu ba Nó thoát chết, trên chiếc xe hơi một người phụ nữ cùng một người đàn ông bước xuống. Nó nhận ra người cô(em gái của ba Nó), Nó mừng quýnh chạy lại… --Con chào cô, con là con gái của ba Sơn. –Nó cúi đầu chào người phụ nữ. --Oh, ra là con gái của ông ta, cũng khá xinh đấy nhỉ- bà cô Nó nhìn nhìn Nó rồi nở nụ cười khinh bỉ… --Cô ơi, ba con bị tai nạn giờ ba con cần tiền mổ gấp, con xin cô giúp ba con được không cô…-Nó nài nỉ --Hưm, lần trước ba mày đến xin tiền cho mẹ mày, bây giờ lại đến mày đến xin tiền cho ba mày. Nhà mày thật khéo bịa chuyện đó…-bà cô Nó nhìn sang người đàn ông cười khẩy… --Cô ơi con xin cô mà, mẹ con chết rồi bây giờ con chỉ còn có ba thôi. Cô giúp con đi cô…-Nó quỳ xuống dập đầu liên tục dưới chân người đàn bà cay nghiệt đến nỗi chán Nó rướm máu… --Cút đi, về nói với ba mẹ mày đừng có đến đây xin xỏ gì nữa, mày hay ba mẹ mày có quỳ ở đây cả năm chúng tao cũng không thí cho đồng nào đâu. Mày nghe rõ chưa hả?- người phụ nữ không chút thương tiếc xua đuổi Nó như một đứa ăn mày. --Cô ơi! Con xin cô, coi như cô bố thí cho ăn mày cũng được. Con xin cô cứu ba con- Nó ôm lấy chân người phụ nữ năn nỉ van xin. --Á, đồ rác rưởi sao mày dám bám lấy chân tao, cút ngay ra khỏi nhà tao. Cút- bà ta đạp Nó sang một bên, tạt cho Nó một chậu nước như lần trước ba mẹ Nó đã từng bị… --Nó đứng lên lau hai hàng nước mắt, chỉ vì ba mà Nó đã phải nài nỉ loại người lương tâm không bằng loài cầm thú như thế này… --BÀ HÃY NGHE ĐÂY, SAU NÀY TÔI SẼ TRỞ LẠI ' TÔI THỀ SẼ LÀM CẢ GIA ĐÌNH BÀ PHẢI KHUYNH GIA BẠI SẢN, PHẢI SỐNG TRONG ĐAU KHỔ SUỐT ĐỜI…-Một con bé 11 tuổi lại dám nói ra những lời như thế sao? Có lẽ nào trong lòng Nó bây giờ chỉ còn toàn thù hận…
|
Chương 5
Nó chạy đi thật nhanh, bây giờ trong đầu nó chỉ nghĩ làm sao để có tiền lo cho ba nó. Nó chẳng còn ai để nhờ vả cả, đôi giày vải ba nó mua cách đây một năm giờ đây đã cũ rách tơm, hàng ngày nó vẫn đi đôi giày đó, đôi giày mà ba nó đã dành cả mấy ngày đạp xích lô mới mua được cho nó, với nó đó là một món quà quý giá biết bao. Ba nó thương nó khi thấy nó ngồi trước cửa nhà cặm cụi khâu khâu, vá vá đôi giày, nó chẳng còn như xưa nữa. Thay vào đó chủ nhân của nó đã vá chằng chịt những miếng vải đầy màu sắc để cố làm cho nó thật lành lặn ' chủ nhân của nó có thể mang thêm nó một thời gian. -- Nó chạy bộ suối 5km để về được đến nhà. Nó vào lục tung tất cả những gì quý giá nhất trong nhà nó mang đi bán nhưng mong được một số tiền ít ỏi nào đó để giúp cho ba, nhưng trong nhà nó có cái gì đáng giá ngoài chiếc xe đạp cà tang ba nó vẫn đi đâu, chiếc xe đó do tai nạn cũng nằm lăn lóc trên đường từ hồi nãy rồi. Thế là nó nghĩ ra một cách. Nó đi xin những người qua đường. Nó viết một tấm bẳng \\\" Ba con cần tiền phẫu thuật gâó, xin các cô các chú dủ lòng thương \\\" -- Với tấm bảng đó nó lại tiếp tục lang thang đến bệnh viện, gặp ai nó cũng xin. Có người thương thì cho được vài đồng lẻ , có kẻ ghét bỏ thì xua đuổi nó từ xa \\\" Đi đi mày, sáng tới giờ chưa kiếm được xu nào đã vô xin xỏ \\\" - Một bà chủ quán mắng nhiếc nó đẩy nó ngã lăn đúng ra đất, quần áo lấm len. --Đi bộ hơn 20 cây số làm chân Nó muốn rụng rời, đầu những ngón chân đã rớm máu do đôi giày bị rách. Nó chạy đến bệnh viện gặp ông bác sĩ ấy… _Bác ơi con có tiền rồi dây bác, con xin bác cứu ba con đi. Con mất mẹ rồi nếu mất đi ba nữa thì con biết sao đây, bác cứu ba con đi bác- Nó khóc lóc đưa cho ông bác sĩ một nắm tiền lẻ mà Nó xin được của những người qua đường, cũng khoảng 1,2 triệu gì đó… _Nhưng chừng này tiền không đủ con ơi- Ông bác sĩ ái ngại nhìn Nó. _Con xin bác hãy cứu ba con, con sẽ đi kiếm tiền trả cho bác mà. Bác ơi con xin bác đấy- Nó lại quỳ xuống van xin trong vô vọng, may cho Nó lúc này có ông viện trưởng đi qua… --Sao vậy? Có chuyện gì ở đây? Cô bé sao thế này, trời ơi máu me tùm lum. Quần áo nấm lem, con đi đâu đây- ông viện trưởng hỏi giọng hiền từ… _Con xin bác hãy cứu ba con…- Nó nói được một câu cuối cùng với ông viện trưởng trước khi Nó ngất đi. _Đưa cô bé vào trong chăm sóc, chuyện này là thế nào đây? Ba cô bé bị làm sao?...-Ông viện trưởng quay sang hỏi ông bác sĩ kia. _Dạ thưa viện trưởng mọi chuyện là như vầy……………….blap…blap…..Và điều quan trọng là nhà cô bé rất nghèo không có tiền để phẫu thuật, tất cả chỉ có ngần này thưa viện trưởng.-Ông bác sĩ giơ nắm tiền hồi nãy Nó đưa… _Hãy phẫu thuật ngay cho ba cô bé, mọi chi phí tôi chịu. Bằng moi giá phải cứu được ba cho cô bé đó- Ông viện trưởng nói như ra lệnh, giường như ông hiểu được nỗi đau mất mẹ của cô bé đó ' bây giờ cô bé không thể mất thêm người ba nữa… …………………………………… --Ca phẫu thuật thành công, ba Nó sống nhưng lại bị tâm thần, ba Nó được chuyển từ bệnh viện đa khoa xuống bệnh viện tâm thần cách xa trung tâm thành phố, cũng may cho Nó là ở đây không thu tiền viện phí, chỉ phải lo ngày ba bữa ăn ' một ít tiền thuốc. Nhưng bây nhiêu đó thôi cũng đủ để Nó chật vật rồi… --Nó lang thang khắp nơi xin việc vừa để kiếm tiền lo cho ba, vừa có tiền đi học. Nó nhờ người bán căn nhà xập xệ được 20 triệu Nó đưa cho ông viện trưởng để trả ơn nhưng ông ta không nhận, thế là Nó đưa tất cho bệnh viện tâm thần đóng tiền ăn cho ba Nó trong 2 năm… --Nó được nhận vào một quán cơm bình dân, ở đây Nó được bao ăn ở tiền lương cũng đủ cho Nó đóng tiền học phí. Ba năm Nó đã chịu biết bao tủi nhục, bị hai vợ chồng chủ quán ngược đãi đánh đập tàn nhẫn, một ngày chỉ có 4 tiếng để ngủ. Còn bao nhiêu thời gian là làm việc, nhưng cũng may cho Nó là vợ chồng nhà này còn để cho Nó đi học ban ngày, thời gian cứ trôi đi như thế cho đến ngày Nó tốt nghiệp cấp hai với bằng loại giỏi, Nó quyết định tạm nghỉ học để kiếm tiền lo cho ba Nó nhưng ông trời dường như quá bất công với Nó thì phải…
Chương 6 : Ân Nhân --Trong một đêm đông giá rét Nó đang ngủ một giấc ngủ ngon lành sau một ngày làm việc rất mệt nhọc, bỗng nhiên có một người đàn ông vào phòng Nó dở trò đồi bại với Nó. Nó kêu la, hét nên ầm ĩ rồi cắn vào tay gã đó một cái rất đau, Gã thả Nó ra tát cho Nó một cái rồi lại xông vào ôm lấy Nó, lúc đó mụ chủ nhà nghe tiếng kêu thấy lạ liền đi xuống quán nơi Nó vẫn hàng ngày co ro ngủ những giấc ngủ ngon lành. Mụ ta hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng chồng mụ ta đang ôm ghì lấy Nó hôn hít, mụ nổi máu hoạn thư chạy lại tát Nó tới tấp, giật tóc Nó, chửi bới Nó thậm tệ…. --Mày…mày dám dụ dỗ chồng bà hả, bà cho mày chết, chết đi này- Vứ nói mụ ta vừa giật tóc Nó lôi xềnh xệch, gã chồng thì đứng trơ ra đó không nói một câu nào. --Con xin cô, không phải như thế đâu cô ơi- Nó mếu máo van xin --Máy chết đi này…- Mụ chủ với lấy que sắt gắp than tổ ong đang đỏ lửa dí vào mặt Nó, cũng may Nó dơ tay đỡ kịp không thì khuôn mặt xinh đẹp của Nó đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. --Nó vùng dậy chạy trốn, bao nhiêu năm qua Nó đã không dám trốn vì những lời đe dọa của vk ck nhà mụ ta, Nó căn răng chịu những trận đòn roi như mưa đổ trên người Nó. Hôm nay Nó đã lấy hết can đảm để chạy thật nhanh, chạy ra khỏi cái cuộc sống đầy dãy bất công này…Nó hì hục chạy không biết mệt, cho đến khi không còn nghe tiếng mụ chủ quán đuổi theo sau nữa Nó mới dừng lại thở hổn hển… _Tay Nó đau rát vì vết bỏng, người Nó co rúm vì cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt. Đôi chân trần của Nó đã không còn đứng nổi nữa rồi, thâm tím trên người duy nhất có tấm áo mỏng manh. Nó khụy xuống một góc đường vắng người ngủ thiếp đi vì mệt, nước mắt chảy dài trong đêm tối. Một chút nữa thôi là Nó đã bị xâm phạm đời con gái… --Này cô bé…-Một người quét rác buổi đêm gọi Nó dậy nhưng chẳng thấy Nó động đậy, người lại lạnh ngắt. Người phụ nữ tốt bụng đó đã đưa Nó về nhà chăm sóc. --Sáng hôm sau tỉnh lại Nó thấy mình đang ở một căn phòng nhỏ ấm áp, Nó thấy tay đau đau giơ lên nhìn thì thấy đã được băng bó cẩn thận, Nó hoảng hốt khi nghĩ lại sự việc Nó vừa trải qua, lật chăn ra Nó chạy nhanh ra ngoài cửa toan bỏ đi nhưng có một giọng nói ấm áp như giọng của mẹ Nó ngày xưa làm Nó đứng khựng lại. --Con tính đi đâu khi người con đầy thương tích như vậy?- Người phụ nữ cất giọng nói. --Cô là người đã cứu con, con cám ơn cô ạ- Nó cúi đầu chào người phụ nữ. --Uhm, sao con lại bị thương nhiều như vậy? Lại còn ngủ ở vỉa hè giữa tiết trời lạnh giá thế này
|