Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!
|
|
Chương 58: Em Gái Xuất Chiêu Nó lao nhanh về phía khách sạn thì thấy Windy đã về rồi. Chắc Haray cũng đã kể lại mọi chuyện cho Windy nghe. Nhưng nhìn kiểu Rany quay về 1 nơi, nhỏ quay về 1 hướng chắc 2 đứa chưa làm hòa. Nó cười nhẹ, nhanh chóng thu dọng hành lí chuẩn bị rời khỏi khách sạn, chở về nhà. Dù sao nhờ Lay mà mọi việc đã ổn thỏa. Vừa về tới biệt thự, Haray đã bị 1 cuộc điện thoại quấy nhiễu.
- Nè, giờ tụi phải qua Mĩ, bên công ty có vài việc phải làm_ Nhỏ gấp điện thoại, quay ra thông báo
- K cho mày đi đâu, k thích đâu_ Nó nghe xong nhảy dựng , bám càng Haray
- À, nếu vậy em sẽ đi cùng chị, em rời bang đã lâu rồi, k có ai tiếp quản_ Rin cũng muốn cùng đi
- K cho đi đâu, em ở đay với chị cơ_ Bây giờ nó chuyển sang bám Rin
- Được rồi, nếu sợ chán thì mày có thể rủ họ sang ở chung mà_ Haray chỉ vào đám tụi hắn.
- Được đó, em gái tối nay ngủ chung nhé_ Kevil lao vào nó
- K, phiền phức_ Nó cự tuyệt
- Có sao đâu? Ở chung tiện hơn mà_ Lay xoa đâu nó, vừa nghe vậy nó lập tức gật đầu luôn. Đây đúng là phân biệt đối xử mà
- Được rồi, vậy bây giờ tao đi nha, còn Windy, Seny mày nhớ chăm sóc chu đáo đó_ Haray dặn dò rồi mới lên xe. Nó rút cái khăn trắng trong túi ra liên tục vẫy( Chị muốn trù ẻo à).
****************~~~***********************
Bữa cơm tối diễn ra như thường lệ, nó ngồi cạnh Lay và Kevil. Windy nhất quyết k xuống ăn cơm, Rany cũng bỏ đi đâu mất tăm. Chỉ còn nó, Kevil, Lay, Sky và Thiên Nhi cùng ăn. Nhưng lạ là, Lay cứ gắp cho nó miếng nào là Thiên Nhi lườm nó cháy da mặt, làm nó nuốt cũng k trôi.
- À, Thiên Nhi, có muốn ăn canh k?_ Nó ngỏ ý
- Khỏi, bà già thì lo ăn đi, răng móm gần hết rồi hả? _ Nhi hoạch họe
- Con nhỏ kia, muốn ăn đập hử? Nói chuyện với tiền bối vậy sao?_ Nó cáu, đạp bàn đứng dậy
- Huhu, anh Lay, yêu quái đòi ăn thịt e kìa_ Thiên Nhi nép đầu vào người Lay, giả bộ đáng thương. Con nhỏ này k đi làm diễn viên đúng là uổng.
- Sky, anh nói gì đi chứ, em gái anh sao cứ ám tôi hoài vậy_ Nó tức mk, quay sang Sky
- Ai da, chưa về nhà chồng đã lên mặt chị dâu_ Thiên Nhi tỏ vẻ trêu chọc
- Nhóc nói cái zề_ Nó lườm
- Nói canh rất ngon, nên Lay, ăn nhìu chút hen_ Con bé phớt lờ nó, chăm chăm bát canh. Nó hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy luôn. Bước nhanh ra ngoài vườn, chút giận lên đám lá cây tội nghiệp.
- Ê, cô còn vặt nữa là trụi cả cây đó_ Sky đứng sau, tủm tỉm cười
- Anh đó, vào mà chơi với em gái tốt của anh đi, nó khiến tôi tăng huyết mất_ Nó cầm 1 cành cây nhỏ phất vào mặt Sky
- Hử? tôi có liên quan gì đến vụ này đâu? Cô đó, có đứa con nít ranh nói cũng k lại nữa, Ngốc_ Sky càng trêu tức
- Thằng bại não kia, đã k giúp thì phắn, còn ở đó lên mặt_ Nó hằm hằm bỏ vào nhà. Nhưng hình như mọi chuyện chưa kết thúc khi..... MÉOOOOOO......... Nó nhảy dựng lên khi nghe tiếng mèo kêu trong nhà
- A, chị Seny, xem mấy con mèo dễ thương k nè?_ Thiên Nhi *ngây thơ* giơ con mèo ra trc mặt nó. Cố tình, chắc chắn đây là cố tình nha. Nó chỉ hận k thể vo tròn ném cả người với mèo bay ra biển Đông cho ranh nợ. Bình tĩnh, nở nụ cười trên môi, k thể để cho con bé này biết nó sợ mèo, nếu k sẽ bị uy hiếp mất.
- Thiên Nhi, nuôi mèo dễ mắc bệnh lắm, mau đem nó đi
- Có sao đâu, rất dễ thương mà_ Thiên Nhi cười nhưng lại đang hầm nghĩ* Thả ra? có ngu tôi mới thả, tưởng tôi k biết chị sợ mèo chắc*
- Nói chung là có thả k?_ Nó nổi cáu
- K thả á chị hay nổi giận vậy hỏi sao mặt nhiều nếp nhăn_ Thiên Nhi cũng trở mặt. Nó chỉ còn biết đưa ánh mắt cầu cứu Kevil. Anh mỉm cười, hí hửng chạy lại,cuối cùng cô em gái này cũng nhớ đến anh rồi. Bế thốc Seny lên, anh đưa nó về phòng.
- Tưởng trốn mà ngon với tôi á? để coi ...1...2...3...._ Thiên Nhi cười nham hiểm, chỉ sau 3s 1 tiếng hét chói tai vang lên, sau đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ, tiếng lăn và bịch bịch vang lên. Chuyện là thế này, khi vừa mởi cửa phòng, Seny nhà ta chứng kiến 5 nàng mèo năm trễm trệ trong phòng mk, hoảng quá cầm luôn cái bình hoa cạnh cửa ném vào, rồi giãy đành đạch. Kevil mất đà theo đó ngã xuống, mà chẳng biết ngã kiểu, gì lăn mấy vòng xuống cầu thang và an tọa với kiều vồ ếch bắt mắt. Nó ngồi dậy, xoa xoa cái đầu sưng u 1 cục. Sky với Lay vội chạy ra xem, Kevil lo lắng quay nó vòng vòng.
- Seny, em k sao chứ_ Kevil ôm nó hỏi vồ vã
- Cô bị bầm tím rồi kìa, ra đây tôi băng cho_ Sky hốt hoảng
- Đáng đời, ai biểu tài lanh?_ Thiên Nhi cười khoái trá
- Thiên Nhi, là do em phải k? Em hư quá đấy_ Lay cáu giận quát cô bé. Mặt Thiên Nhi sững sờ, sau thành phẫn uất
- Anh Hai, em đau, anh hai ơiiiiiii hixhix_ Nó cũng giả đò bù lu bù loa, định qua mặt chị đây á? K có cửa đâu, nó cũng có khả năng giả nai dữ lắm nha. Làm cả bọn xúm lại chăm sóc. Nó sau khi đc Sky quấn cho 1 vòng băng trắng trên đầu mới chịu lên phòng đi tắm. Nó thở dài, chẳng biết nó đã làm gì mà khiến cho Thiên Nhi ghét vậy. Đang suy nghĩ mông lung, vừa bước vào nhà tắm, nó dẫm ngay lên 1 đống xà phòng trơn ngay trc cửa, báo hại nó ngã đập ,mặt xuống đất, lại hét ré lên.
- Seny, em sao vậy, Seny, có sao k_ Kevil ngoài cửa phòng tắm, đập cửa liên tục
- Seny cô k sao chứ-_ Sky vừa nghe động đã vội chạy lên
- Á, k đc bước vào, tôi k cần ai giúp_ Nó trong phòng tắm vội ra lệnh, hiện tại nó có mặc cái gì đâu mà đòi vào
- Lần này thì xem thử chị nhờ ai giúp_ Thiên Nhi núp sau cánh cửa cười nham hiểm.
*****************~~~ phòng Sky ~~~**************
Hắn ngồi kế bên cửa sổ, tay cầm 1 đống hồ sơ, tuy rằng k trực tiếp tham gia, nhưng hắn đã bắt đầu tiếp quản công ty của gia đình. Nhưng hắn có vẻ k chuyên tâm vào công việc, đôi mắt màu huyết chốc chốc lại run lên, hướng về phía bầu trời đen kịt. Hắn cảm nhận đc hẳn sẽ có những thay đổi sắp tới, sự xuất hiện của Lay thật khiến hắn lo lắng. K lí gì đó chỉ là ngẫu nhiên. Nghĩ tới nghĩ lui 1 hồi hắn đi tắm, cảm thấy buồn ngủ, hắn lăn ra giường ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy tiếng mở cửa rất khẽ, một mùi hương thoang thoảng. Lại cảm thấy cái gì dó ấm ấm, nặng nặng đè lên người. chẳng lẽ là trộm? hắn nằm im, nín thở, cái vật kia vẫn di chuyển trên người hắn, sau đó rón rén giở chăn ra( đoán xem là ai) K lẽ định ám sát? Rất nhanh hắn lật người, đè tên kia xuống giường, cả người thuận tiện đè lên rồi vội bật đèn. Hắn suýt hét lên.
- Ai da, đau, anh ác vừa thôi chứ, đối xử với phụ nữ vậy hả?_ Nó nằm dưới người hắn suýt xoa
- Là cô, Seny? Cô mà vào đây làm gì? Hay là...._ Hắn bỗng cười dâm tà
- Anh thôi tưởng tượng đi, và ngồi dậy ngay cho tôi_ Nó xấu hổ hét lên, hắn đè ngay trên phần ngực của nó, hắn nghe vậy cx thoáng đỏ mặt, vội ngồi bật dậy.
- Sao cô mò vào đây?_ Sky quay về vấn đề chính
- Thì định hỏi xem anh có biết vì sao Thiên Nhi ghét tôi k, tôi k muốn thành nạn nhân của nó nữa đâu_ Nó ôm cái đầu quấn băng trắng của mk than thở
- Chắc tại cô thân với Lay quá đó_ Sky suy tư
- Lay?
- Thiên Nhi thích Lay, con bé đã tỏ tình hơn 99 lần rồi, nhưng lần nào cũng bị từ chối
- Eo, ghê nha_ Nó khen
- Lúc trc trên thiên đình, cứ có cô gái nào lại gần Lay là bị nó *Chăm sóc* tử tế. Thật ra tôi cũng từng khuyên nó, Lay vốn là vị thần k có hồn phách, k có trái tim, vì vậy sẽ k biết yêu. Nhưng nó k chịu nghe nó bảo sẽ khiến Lay tìm lại tình cảm của con người_ Sky nói
- Em gái anh có tính chiếm hữu và tình yêu mãnh liệt thật_ Nó thán phục. Cửa phòng lại 1 lần nữa mở ra, lần này người bước vào là Thiên Nhi
- Anh Sky, em đem.... Áaaaaaaaaaaaaaaaa_ Thiên Nhi hét lên khi nhìn vào phòng. 1 nam 1 nữ. Nam thì cởi trần khoe bụng sáu múi, nữ thì mặc 1 cái áo sơ mi mỏng, dài, hở 2 nút đầu, chăn màn thì xộ xệch, vậy đủ hiểu em nó đang nghĩ gì
- Anh hai, k ngờ nhe_ Thiên Nhi cười gian
- Á, k phải đâu mà_ Nó lên tiếng giải thích
- Thôi khỏi, em ra ngoài, k làm phiền_ Con bé rất tự nhiên đóng sập cửa phòng, vui vẻ bước ra, để lại 2 cái xác đang há mồm k biết phải nói gì
- Thôi, tôi về phòng đây_ Nó định thần lại chuẩn bị rời đi
- K tiễn
|
Chương 59: Bà Mối Bất Hạnh Nó vươn vai thức dậy, vscn rồi chọn cho mk 1 bộ váy hông cute năng động, xong hí hửng xuống nhà ăn sáng. Ý, sao sáng nay có cảm giác lạ thế nhở, nó nghe có tiếng vịt kêu. Quái lạ, nhà nó đâu phải trại chăn nuôi? Ngó đầu xuống sân, 1 cảnh tượng vô cùng hùng vĩ xảy ra. Thiên Nhi, Sky, Kevil, và Lay đang... chăn vịt, à mà k, là bắt vịt mới đúng. Cả thảm có trong hoa viên mượt như nhung bị trà đạp k thương tiếc. Con mẹ nó, nhà hay cái chuồng lợn, ý lộn chuồng vịt thế hả. Vậy là nó tiếp tục màn phi thân từ cửa sổ tầng ba xuống đất, k quên gọi Kevil đỡ mk.
- Mấy người, làm gì nhà tôi thế_ nó chống tay hỏi sau khi an toàn tiếp đất
- Quác, quác, quác quác...._ Đó là âm thanh đâu tiên trả lời nó
- Tôi hỏi mấy người đang làm gì
- Bắt vịt- Đồng thanh cả lũ
- Tài dữ hén, hết trò rồi sao đem vịt về nuôi?_ Nó cáu
- Em định làm bữa sáng bằng vịt đực ướp sâm panh, nhưng ai ngờ..._ Thiên Nhi tỏ vẻ ăn năn
- Ở đâu ra cái món vịt đấy vậy? Quản gia Kim, mau dọn dẹp chỗ này đi_ Nó hạ giọng rồi kéo cả lũ vào phòng ăn và.......
- Nói, đứa nào phá cái nhà bếp này?_ Nó trỏ vào 1 đống bầy nhầy hỗn tạp trong phòng bếp, như vừa trải qua 1 vụ nổ kinh hoàng
- Là Thiên Nhi đấy, con bé định làm bánh bông lan_ Sky đưa tay lên vuốt lại mái tóc, thờ ơ trả lời
- Quản gia Kim, làm ơn, dọn nốt, rồi đem bữa sáng lên sân thượng_ Nó kìm nén, ăn sáng trên sân thượng, quả k tồi, nó có trồng rất nhiều hoa hồng xanh trên đấy. Nhưng mọi chuyện lại k như ý muốn.
- Cái này là Thiên Nhi làm_ Nụ cười của nó tắt ngúm khi lên đến nơi, toàn bộ giống hoa hồng xanh nó mất công nhập khẩu rồi ghép gien đêu héo hắt xui lơ. Nó cảm nhận đc từng đợt máu nóng dồn nén trong lòng, hận k thể đem cái mặt baby kia chà xuống lòng đường cho bớt vênh váo. Bình tĩnh, bình tĩnh. Nó tự nhủ
- À, đám hoa hồng xanh này thật trướng mắt nên em quyết định xóa xổ để trồng hoa sen_ Thiên Nhi hồn nhiên giả thích
Trồng hoa sen trên sân thượng? Rút cuộc là đầu óc cô có vấn đề hay cố tình chọc tức nhau đây? Đến lúc này nó k thể chịu nổi, sáng ra mà đã... Quả nhiên con nhỏ này có sức phá hoại hơn cả nó.
- Đem đồ ăn sáng vào phòng tôi_ Ngữ khí của nó trầm hẳn xuống. Nó mò xuống phòng Windy, từ hôm qua đến giờ chưa thấy nhỏ ra khỏi phòng, cả Rany cũng k thấy đâu. Nó đẩy cửa bước vào, tay cầm 1 khay bánh nhỏ. Windy nằm im trên giường, trùm 1 đống chăn như tự kỉ, nó đặt khay bánh sang 1 bên, kéo chăn ra.
- Hôm qua Haray có việc, về bên Mĩ rồi, cả Rin cũng đi theo. _ Nó độc thoại, chẳng cần biết cô có nghe k
- Thiên Nhi, em gái của Sky làm tao tức điên lên vì những trò đùa của nó. Nè, bộ mày định ở trong này cả đời hả
- K biết
- Sao thế?
- Tao sợ
- Sợ đối mặt với Rany? Mày ngốc thật, hắn ta đi đâu cả buổi từ hôm qua đến giờ, Mà theo như quan sát của tao, Rany thật sự có tình cảm với mày, vậy nên, đừng lo gì cả_ Nó lựa lời an ủi, rồi rời khỏi phòng. Tiếng chuông điên thoại bất chợt reo lên, là Rany. Nó đang định mắng xối xả cho cái tên chết bằm ấy 1 trận.
- Chết ở chỗ nào rồi, cần tôi đến nhặt xác k_ Nó phán
- Đừng giận mà, tôi có việc muốn nhờ cô. _ Rany năn nỉ cầu hòa
- Nói
- Cô dụ Windy đến bến cảng hộ tôi, tôi sẽ xin lỗi cô ấy
- Anh định Tỉnh tò chứ gì, vậy để tôi bày cho cách này.... thế, như thế đó....... Biết rồi mà_ nó mỉn cười rồi cụp máy, nghe cả tiếng đương sự bên kia đang đỏ mặt. Sau đó hí hửng quay vào phòng Windy
-Nè, tụi mk ra ngoài chơi nha_ Nó kì kèo
- K_ Cô quả quyết_
- Đừng như vậy mà, đi ra ngoài cho khuây khỏa_ Nó vẫn van nài, và đáp lại là 1 sự im lặng. Nó biết có nói cũng chẳng đc gì, thôi thì đi tìm viện binh vậy. Cơ mà nhờ Lay thì k đc, Kevil và Sky, 2 tên ấy biến đâu từ sáng. Nó ngồi 1 mk ở bên hồ nước, làm sao để dụ Windy ra ngoài đây?
- Chị nghĩ gì thế_ Thiên Nhi đứng sau nó cất tiếng hỏi
- Mắc mớ gì đến nhóc
- Em cũng đâu cần biết, đồ bà già khó ưa_Nhi lè lưỡi châm chọc. Nó đành bật mí mọi chuyện cho Nhi nghe. Thiên Nhi cười lém lỉnh vẻ ưng thuận, sau đó kéo nó vào phòng Windy.
- Chị Windy, nguy rồi, nguy rồi, anh Kevil, anh ấy, anh ấy bị tai nạn nhập viện rồi_ Thiên Nhi hốt hoảng
- Cái gì?_ Cả nó và Windy nhất tề hét toáng lên. Thiên Nhi đạp 1 nhát vào chân nó. Nó nuốt nước miếng cái ực, chuẩn bị lên sàn diễn.
- Windy, anh Kevil bị tông xe, k biết có sống nổi k, bác sĩ bảo có thể đây là lần cuối gặp anh ấy, phải làm sao đây? Mày, mau đến bệnh viện cùng tao đi._ Nó uốn lưỡi 3 lân, cầu cho Kevil k bao giờ nghe thấy mấy lời này, nếu k đứa em gái như nó hẳn đc đi thăm quỷ môn quan rồi rồi
- K thể nào, sao lại..._ Winy tin ngay khi nhìn hấy khuôn mắt lo sợ tràn ngập của nó, cô nấc lên từng hồi, như muốn khóc
- Hiện anh Lay và Sky đang ở đấy, nhờ bác sĩ kéo dài sự sống của Kevil_ Thiên Nhi phụ họa
- Anh ấy, bị đâm đến lòi ruột, hộc máu rất khó coi, tay trái bị nãy, gẫy mất cả hàm răng, bầm dập cả mặt mày, hơn nữa, hơn nữa còn bị .... oaoa anh ơi anh mà chết ai lo cho em đây, hixhix, anh ơi..._ Nó kể lể đủ thứ.
- Đi, tao với mày đến bệnh viện, thằng khốn nào gây ra tai nạn, tao sẽ đánh nó bẹp mỏ. _Windy hùng hổ, kéo nó đi. Nó nháy mắt ra dấu với Thiên Nhi, thành công mĩ mãn. Bây giờ chỉ còn tìm cách đưa Windy đến bến cảng mà thôi. Tụi nó phóng xe lao nhanh với vận tốc ánh sáng, rồi dừng lại ở 1 hiệu thời trang cao cấp trc sự ngỡ ngàng của Windy
- Sao lại dừng ở đây_ Windy thắc mắc.
- À, mày cũng lên thay đồ ở nhà ra và trang điểm chút chứ, biết đâu đây là lần cuối gặp anh ấy,, phải để anh ấy lưu lại ình ảnh đẹp nhất chứ. Huhuhu anh ơi_ Nó viện cớ
Sau 20' vật lộn, Windy bước ra với bộ váy lụa tím quý phái, mái tóc búi cao tôn lên khuôn mặt góc cạnh, cùng với những trang sức phụ kiện lấp lánh. Đẹp hoàn hỏa như 1 nữ thần. Nó lại kéo Windy lên xe, phi thẳng tới bến cảng.
- Sao lại ở đây, phải đến bệnh viện chứ_ Windy thắc mắc. Nó chẳng còn biết phải viện cớ gì, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu Thiên Nhi
- À... à... thì là... Haray, chị ấy nghe tin hoảng qúa lên từ Mĩ bay thẳng về, khi nãy chị ấy bảo anh Kevil đang đc đưa đến tàu, dù sao anh ấy cũng sống trong thủy cung, nên muốn về với biển đó_ Thiên Nhi nhanh miệng.
- Vậy, phải làm sao? Chẳng lẽ anh ấy sẽ chết_ Windy tức tưởi
- K chết đâu, bây giờ mày lên tàu đi, tao về Long cung 1 chuyến để xem có cách cứu k_ Nó tỏ vẻ rầu rĩ, rồi nhanh chóng rời đi. Để mk Windy bước lên tàu với khuôn mặt âu lo. Tàu nhanh chóng nhổ neo, rời bến cảng, nó ngồi thụp xuống, thở dốc, thật may mà có thể lừa đc Windy, cũng nhờ có Thiên Nhi. Nó quay sang cô bé tươi cười.
- Cảm ơn
- K cần đâu, em rất thích giúp người mà_ Cô bé cười vui vẻ
- Haha thế sao_ Nó cười gượng, giúp người cái nỗi gì, giết người thì có
- À mà, chắc anh Kevil sẽ thích món quà này lắm nhỉ_ Thiên Nhi rút trong túi ra 1 chiếc máy ghi âm.
- " Anh Kevil bị tông xe, k biết có sống nổi k"....." Anh ấy bị đâm đến lì ruột, hộc máu rất khó coi, tay trái bị gãy, lại bầm dập cả mặt mày...." đoạn ghi âm cuộc hội thoại của nó và Windy đã bị thâu lại, tiêu rồi, để Kevil nghe đc thì nó xác định cuộc đời chỉ còn 1 con đường.
- Thiên Nhi à, như thế là k tốt đâu, đưa chị đi
- K
- Đưa đi, chị mua kẹo cho
- Xin lỗi, tôi k phải con nít ranh để dụ kiểu đấy
- Có đưa k?
- K đấy, bà già _ Thế là mặc kệ nó năn nỉ, van xin, đe dọa, Thiên Nhi nhất quyết k đưa. Trên bến cảng, từng cơn gió biển lùa đến mát lạnh, đùa nghịch từng lọn tóc. Có 2 cô gái vừa chạy vừa nô đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời, đẹp như 1 thiên sứ. ( Ấy là trong mắt người ta, còn trong mắt tôi, đó là 2 mụ quỷ cái đang sống chết tranh nhau cái máy thu âm )
|
Chương 60: Mĩ Nhân Ngư, Anh Yêu Em chap này dành riêng cho Windy and Rany ha)
Windy bước lên tàu, đây là 1 con thuyền du lịch sang trọng sơn trắng. Khoang thuyền rộng dãi, bên ngoài đc lát sàn gỗ, Windy đi thẳng vào trong, tìm trên các phòng, mãi chẳng thấy Kevil ( thấy bằng niềm tin). Cô đành đi tìm xem trên thuyền có nhân viên phục vụ k, lần mò xuống khoang lái vẫn k thấy ai. Ra là thuyền chạy tự động. Cô đi lên khoang thuyền cao nhất, đứng cạnh lan can, tận hưởng gió biển và màu xanh mát của nước. Miệng nhẩm hát theo 1 điệu nhạc quen thuộc. Gió lùa từ lọn tóc vàng mượt, xõa tung trong gió biển. Mặt trời đã dần lặn, buông 1 màu ảm đạm đến thê lương. Mùi hoa hồng cao quý từ đâu thoảng đến, những cánh hoa bay trong không trung đáp nhẹ xuống. Con thuyền lẻ loi giữa biển khơi vắng vẻ. Cô bất ngờ quay người lại. Tiếng nhạc vang lên, điệu nhạc valse ngân lên.Tiếp đó dáng người cao ráo bước ra, những cánh hoa hồng cũng theo bước chân chậm rãi xuốt hiện. Trong ánh chiều tà, những ngọn nến đẹp lung linh huyền ảo, li rượu vang đỏ ánh màu máu quyến rũ mê người. Windy định thần, nhìn theo thân ảnh của nam nhân nọ. Mái tóc vàng trở nên hung đỏ trong ánh chiều, làn da trắng ngần, đẹp như trăng hôm, đô môi đỏ tựa thiếu nữ. Một bộ vest trắng đuôi tôm lãng tử, cài 1 bông hoa hồng đỏ trên ngực. Chiếc mặt nạ đen tuyền che nửa khuôn mặt, đẹp đến kì dị.
- Anh, là ai?_ Windy khẽ hỏi
- Là anh _ Âm điệu quen thuộc, chiếc mặt nạ đc gỡ xuống, là Rany.
- Là anh? sao lại xuất hiện ở đây, Kevil đâu? _ Windy khó chịu lùi lại mấy bước.
- K đến _ Khẽ níu mày, Rany trả lời. Windy cũng k phải kẻ ngốc, như này là đủ hiểu, cô đã bị Seny lừa. Con nhỏ tài lanh đó, chờ đấy xem tao xử tội mày thế nào.
- Em ngồi đi chứ_ Rany tiến về phía bàn rượu, kéo ghế mời
- Trò nhảm nhí, quay thuyền về ngay cho tôi_ Windy nghiến răng ra lệnh. Nhưng k như mong muốn, Rany tiến về phía cô, bế cô đặt vào ghế, mặc kệ cô liên tục vùng vẫy. Cô cau có tỏ vẻ chán ghét, giận dỗi, khoanh 2 tay trước ngực, phồng má nhìn đi nơi khác. Rany chỉ biết phì cười trc hành động trẻ con ấy, cô gái này thật quá đáng yêu, chỉ muốn nhét vào bao mang về làm của riêng( đang nghĩ zề thế), Anh rót li rượu để trc mặt cô, cô vẫn k thèm đếm xỉa. Anh cười nhẹ, ngồi xuống ghế
- Cho tàu về_ Cô nói như ra lệnh
- Em muốn ăn gì đó chứ?_ Anh phớt lờ
- Tôi bảo cho tàu về_ cô thét
- k đc, anh có chuyện muốn nói với em. - Anh... thật ra, anh... anh muốn....anh
- Muốn đi vệ sinh chớ gì, con trai gì mà sinh lí yếu, nhà vệ sinh trong kia kìa, k giữ_ Cô hờ hững chỉ vào trong
- K phải, em nghĩ sao mà anh nói mấy chuyện tào lao đó_ Anh kích động đứng dậy
- Vậy anh cho tàu quay về đi để tôi bớt tào lao_ Windy cx k kém
- Anh yêu em
Đơ, cả 2 kể còng đơ. Đối với Windy, cô thừa nhận, mk yêu Rany. Yêu vô điều kiện, một kẻ chăng hoa, tự phụ, lại tài lanh, ranh mãnh như anh có điểm gì khiến cô yêu đến thế. Từ khi nào cô phát hiện tình cảm của mk trở nên kì lạ như vậy? Nhưng từ khi nào mà cô thất vọng về anh, khi ở trong khách sạn, khi cô bị nghi ngờ. Đôi mắt anh k chút bênh vực, như khinh miệt? Kì thị? Ghê tởm? Phải, có lẽ bởi sự hờ hững dứt khoát quay lưng của anh khiến cô tổn thương chăng? Cảm giác thật tệ hại. Nhưng dù vậy, cô k phủ nhận rằng mk vẫn yêu anh. Đôi mắt tím pha lê quyến rũ như rung đội, làn môi cánh đào mấp máy điều gì đó. Trong sắc chiều, cô trở nên đơn côi lạc lõng. Điều mà cô đã chờ đợi từ lâu, nay lại k dám đối mặt
Rany vẫn lặng im, nhìn người con gái mk yêu. Anh là 1 tay sát gái, vậy mà lại mất cả ngày để chuẩn bị cho 1 màn ỏ tình lãng mạng, thế mà giờ thành lãng nhánh. Cô từng nói, thích chuyện tình romeo và juliet khi ở trên tàu nên anh mới mất công sắp xếp. Anh tự cười bản thân mk, nhưng k sao, vì cô, anh có thể làm tất cả. Nếu cô yêu anh vô điều kiện, thì anh yêu cô từ lần đầu gặp mặt. Một kẻ thích đùa giỡn với tình yêu từ khi nào tin vào 2 chữ định mệnh? Cô gái ương ngạch khi hắt đổ li cafe vào người anh tại sân bay. Lại bản lĩnh khi bị bắt cóc. Cô gái lúc mền yếu, lúc cứng cỏi từ khi nào anh vô thức nhìn về cô? Chính bản thân anh cũng k thể lí giải
- Bị điên hả? Hôm nay k phải ngày cá tháng tư_ Windy trả lời, khóe môi vẽ lên 1 đường cong bỡn cợt, cô k cho anh cơ hội. Là anh sai? Hay cô ích kỉ k chịu tha thứ? Anh k cho cô về, cô tự lái tàu về.
Anh đứng nhìn người con gái mk yêu hờ hững quay lưng, anh tin cô yêu mình, và cũng tin mình yêu cô. Vậy chúng ta cược, nếu yêu anh..........
Biển hiền hòa dậy sóng, biển về đêm huyền ảo, mặt trời nung nóng mặt biển, trải dài trong sự vô vọng. Anh cười nhẹ, nụ cười như làn gió thoáng qua.
- Mĩ Nhân Ngư, tôi yêu cô_ Phải, anh đã gọi tên cô, cô bất chợt quay ra, k thấy, khoang thuyền trống vắng, chỉ nghe tiếng nước đập vào mạn thuyền. Nghe tiêngs ai đó chìm vào biển khơi. Cô nhoài người nhìn xuống mặt biển.
- Tên ngốc, nếu chưa có ai nói với anh rằng IQ 3 chữ số của anh chỉ để chưng thì tôi sẽ lôi anh từ dưới đó lên để hét vào mặt anh._ Cô chỉ kịp nhìn thấy bóng rany chìm dần xuống mặt biển, lui về phía sau, cô xé toạc bộ đầm tím rồi lao xuống mặt biển. Một vầng sáng bao bọc lấy cơ thể cô, để lộ ra đuôi cá tím đẹp lung linh, cô bơi nhanh xuống đáy đại dương, lòng đầy lo lắng, thủy chiều lên cao, vùng biển này tuy đẹp nhưng lại có đá ngầm. Cô sợ mất anh...... Vừa thấy bóng Rany, Windy cố đem anh ngoi lên bờ. Trên mặt biển, k ngừng gọi anh, k ngừng nguyền rủa tên gốc nào đó, và k ngừng ...khóc.
- Em, gọi anh mà bạo lực thế hả?_ Rany nhíu mày, tay vuốt những giọt nước trên mái tóc
- Ái dà, đây là nước biển hay nước mắt thế?_ Anh đưa tay lau những giọt nước trên khuôn mặt khả ái kia, đùa cợt, rồi mặc kệ cô liên tục nguyền rủa, đánh mk
- Tên khốn, còn dám đùa?
- Vậy mới biết là em cũng yêu anh chứ, đúng k? Em k cãi anh nổi đâu. Thật ra em có thể quay về đất liền, nhưng nếu em xuống biển, và để lộ đuôi cá, em sợ anh sẽ ghét em hả. Ngốc. vậy mà em vẫn vì anh._ Rany cười thỏa mãn
- ..............................
- Yêu anh nhé_ Anh hôn nhẹ lên mái tóc thơm nồng của cô
- Chuyện tình nàng tiên cá_ Cô khẽ nói
- Sao?
Em k muốn gặp bất hạnh như nàng ta
- Anh.... sẽ k để em tan thành bọt biển đâu, vậy nên, yêu anh nhé
- Biết rồi còn hỏi_ Cô đỏ mặt quay đi. Trong nắng chiều tà, trong làn nước biển xanh mát, đại dương đã chứng kiến một cuộc tình đẹp, và vĩnh cửu
- Mĩ Nhân Ngư, em là của anh
|
Chương 61: Phản Bội Lòng Tin Nó nằm lăn lộn khắp giường, chán, chán, chán. Sáng giờ chẳng thấy tụi hắn đâu, chỉ có mỗi nó và Thiên Nhi ở nà, cứ chốc chốc lại cãi nhau. Vừa nghe tiếng xe đỗ lại trước biệt thự, nó đã vội chạy ra. Hóa ra là Rany và Windy, nó vui vẻ chào hỏi
- Sao rồi 2 con, ta làm nguyệt lão se duyên tốt chứ
- Ờ tốt hén, mày tài ghê, nói dối k chớp mắt, gì mà Kevil bị xe tông, cái gì mà máu me be bét. Mày tin bây giờ tao cho mày đi e_bờ _lết ngay không? _ Windy bẻ tay đe dọa
- Chị hai, bình tĩnh đừng manh động_ Nó vờ đưa tay lên đầu hàng, cười khoái chí. Vừa dứt lời thì Haray về tới nơi, đỗ xe trước cổng.
- Haray, sao mày về sớm thế, bé Rin đâu?_ Nó vồ vã
- Tao xử lí xong việc ở công ty thì về luôn, Rin còn bận vài việc_ Haray hất mái tóc đen tuyền, thở dài sau 1 chuyến đi mệt mỏi
- Đông đủ thế ta, mọi người về hết rồi à_ Tụi hắn từ đâu kéo về
- Mấy người chọn giờ hoàng đạo rủ nhau về đấy à, sao k đi luôn đi, để mk tôi ở nhà, vô tâm_ Nó vờ xịu mặt ra
- Ờ, tôi mà biết có người không quan tâm mình như vầy, tôi đã ở bar chơi với mấy em chân dài luôn rồi, nhể_ Sky vờ tiếc nuối, quay ra nháy mắt với Lay và Kevil
- Vậy hả? Cần tụi này cho vào đại bác để đưa đến đấy k?_ Nó, Thiên Nhi, Haray sôi tiết
- Được rồi, nhân dịp m.n đông đủ, Rany và Windy thành đôi, chúng ta mở tiệc đi_ Nó hào hứng. Vậy là cả lũ ùa vào nhà ăn uống đập phá tanh bành cả đêm. Cho đến lúc 3h sáng, mọi người đều đã mệt, ngủ gục hết, nó bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu. Là số của Quân, nó lững lự, từ lúc Quân biết thân phân của nó, nó k biết phải đối mặt với Quân thế nào. Nhưng trốn tránh cũng không phải cách. Nó bắt máy
- Là anh đây_ Quân khẽ mở lời
- Trên màn hình có hiện tên, khỏi nhắc_ Nó lạnh lùng
- Xem ra em vẫn ổn nhỉ
- K, làm sao mà ổn khi 3h đêm bị dựng dậy hả?
- Anh muốn gặp em, em k có quyền từ chối
- Ở đâu
- Vườn hoa hồng xanh, nơi đầu tiên anh đưa em tới_ Quân nhỏ giọng, đầy tiếc nuối. Nó nhớ ra lần Quân và nó bị truy đuổi. Lên phòng tắm rửa rồi thay đồ, nó bước xuống nhà, ra đến cửa thì bị Sky chặn đường.
- Cô đi đâu vào lúc này
- Đi tìm bạn trai đó, đc k_ Nó hậm hực
- Ờ, đi sớm rồi về, đừng có ăn thịt người ta đó_ Sky vỗ nhẹ đầu nó rồi quay vào trong ngủ tiếp. Tên này hôm nay bệnh hả trời. Nó cũng k bận tâm gì thêm, leo lên chiếc moto của mk rồi rồ ga phóng đi. Nó dừng lại trước khu vườn hoa hồng xanh, tuy trời con chưa sáng nhưng nó có thể đi theo ánh đèn. Nó bước vào 1 hồ nước nhỏ, nơi Quân từng đưa nó đến. Một bàn rượu được chuẩn bị sẵn, rất tự nhiên nó ngồi vào và chờ đợi
- Em đến nhanh nhỉ_ Quân bước ra, trên tay là 1 bó hồng
- Tại ai đó gọi sớm qua sấy mà_ Nó mỉa
- Em biết lần này anh định nói gì chứ_ Quân đặt bó hoa xuống bàn, ngồi bên cạnh nó
- K biết, mà cũng k muốn biết
- Anh yêu em, anh đã suy nghĩ nhiều lần rồi, anh biết đó là ích kỉ, áp đặt, nhưng anh tin tình cảm anh dành cho e k thua bất kì ai, hơn nữa, chẳng lẽ em k có chút tình cảm nào với anh?_ Quân hôn nhẹ lên đôi tay nó, anh yêu Seny, yêu như bị bỏ bùa, cô gái tinh nghịch rơi từ trên cây xuống, đáp trả anh hộp chocolate, ở bên giúp đỡ anh rất nhiều. Anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi ánh sáng của nó. Mặc dù anh hiểu rõ, nó yêu 1 người khác. Có thể, anh k chiếm 1 phần lớn trong trái tim nó, nhưng anh tin, một ngày nào đó nó sẽ nhìn nhận anh. Mặc kệ nó là ai đi nữa, anh cũng k màng. Hạnh phúc của anh là được ở bên cạnh nó, chỉ vậy thôi. Vì thế, anh sẽ giữ hạnh phúc này cho riêng mk, dù phải dùng cách nào đi chăng nữa.
- Cậu biết mà, tôi, k yêu cậu.
- Tại sao, vì em có người khác sao
- Chẳng tại sao cả, vì tôi còn 1 việc phải làm, lí do duy nhất khiến tôi tồn tại_ Đôi mắt nó trùng xuống, trong khoảnh khắc ấy, chỉ thấy 1 màu đen cô độc trải dài, bao phủ lấy trái tim đầy tổn thương luôn cố dấu diếm, trốn tránh sự thật.
- Vì em và anh k giống nhau, vì em k phải người thường? Anh có thể vì em làm tất cả, kể cả luân hồi chuyển thế, kể cả chịu tai kiếp để ở bên em, nếu như anh giống em.. nếu vậy_ Quân nhìn vào mắt nó, đôi mắt bạc lạnh lùng như van xin, là màu tro lạnh lẽo hay màn sương mỏng đang che phủ anh?
- Đừng nói như vậy, anh lấy đâu ra ý tưởng điên rồ đó, ngu ngốc, điên rồi sao_ Nó cầm li rượu trên bàn hất thẳng vào mặt Quân, kích động đến tột độ. Quân bỗng cười 1 cách đau đớn, đưa lưỡi liếm dòng nước chảy trên mặt.
- Nếu em đã nói vậy, anh hiểu rồi. Ngày mai anh sẽ đi. Anh sẽ k làm phiền em nữa_ Anh buồn rầu, ủ rột. Nó cảm thấy tim như thắt lại, đau nhói tột cùng. Nó muốn làm tổn thương quân. Nó tiến về phía anh, ôm chặt lấy anh, rất muốn nói anh đừng đi, rất muốn giữa anh ở lại. Nhưng làm vậy cả 2 đều sẽ đau khổ, vậy nó sẽ k níu kéo. Quân vuốt mái tóc xanh mát của nó, mùi hương hoa hồng dễ chịu, ôm chặt người con gái bé nhỏ. Anh đột nhiên buông tay, rót một li rượu đưa cho nó
- Nào, coi như là tạm biệt_ Quân cười đưa rượu cho nó
- Ừ, tạm biệt_ Giọng nói buồn, nó uống cạn li rượu k chút đề phòng. Mọi vật trc mắt nhòe đi, đầu óc choáng váng, nó k trụ nổi nữa. Cố gắng mở mắt cũng k ích gì, nó ngã vào vòng tay Quân, ngất lịm. Trong thâm tâm đầy sự nghi hoặc, trong rượu có thuốc mê, là do nó quá tin tưởng Quân sao?
- Em biết k? Thật sự ngày mai anh sẽ đi, nhưng là đi cùng với em_ Quân mỉm cười, phút chốc trong đấy mắt chỉ thấy sự độc chiếm điên cuồng. Anh rút điện thoại gọi cho ai đó, k biết cuộc đối thoại của họ thế nào, chỉ thấy đầu dây bên kia 1 giọng nữ ghê rợn cười thỏa mãn...............................
|
Chương 62: Tình Yêu Mù Quáng ~~~~~~~~~~~~~~~~10h sáng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau bữa sáng muộn, cả bọn tìm đủ các trò quậy phá trong khi ngồi ngóng nó về. Haray muốn rủ mọi người cùng đi chơi ấy mà.
- Có ai biết Seny đi đâu k vậy?_ Kevil suốt ruột hỏi, nó biến mất từ hôm qua, bây giờ vẫn k thấy liên lạc, thật khiến người khác lo lắng
- Hình như là đi đâu đó từ 3h đêm qua, có người gọi cho cô ta mà_ Sky trả lời. Nó cũng k phải là trẻ con, đi lâu 1 chút cũng chẳng có gì lạ.
- Nhưng điện thoại k liên lạc đc_ Lay ấn gọi cho nó
- Đừng lo, chắc tại hết pin thôi_ Thiên Nhi vẫn vui vẻ. Tiếng chuông điện thoại của Sky vang lên, anh đi ra ngoài nghe máy. Giọng nói õng ẹo của 1 cô gái bên kia đầu dây làm hắn nổi da gà.
- Anh nhớ em chứ?_ Lucy, chất giọng ghê ghê này chỉ có cô ta thôi
- Tôi k nhớ là có đặt mua chó _ Hắn phũ phàng
- Anh thật là, chúng ta mới vừa gặp nhau đó thôi, sao quên sớm thế
- Được rồi, muốn gì thì nói luôn đi_ Hắn trầm ngâm 1 lúc, rõ ràng là Lay xoa kí ức của m.n rồi mà, vậy thì cô ta còn cớ gì mà đeo bám chứ
- Thật phũ mà... em chỉ muốn nói cho anh biết Seny đang ở đâu thôi, nhưng hình như anh k ứng thú_ Lucy giả bộ tiếc nuối
- Cô... đã làm gì cô ấy? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô rồi đó sao_ sky nghiến răng tức giận
- Em đâu dám làm gì, chỉ là em vô tình nhìn thấy Seny và Quân đi cùng nhau tình tứ nhau đó chứ, anh k thấy giận khi bị cắm sừng như vậy ao?
Một dòng điện xẹt qua não hắn, hôm qua, chính Seny nói đi gặp bạn trai đó thôi. Ngoài Quân ra còn ai, cả đêm cũng k thấy về. Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Seny. Khóe miệng hắn vẽ lên 1 đường cong tuyệt hảo, cô muốn chơi, vậy tôi chơi với cô đến cùng.
- Em nói đúng, nếu cô ta đối xử như vậy với tôi, tôi cũng phải trả miếng chứ. Cho tôi biết chỗ của Seny được chứ_ Sky đổi giọng, ngon ngọt chết người
- Dạ được, vậy anh đến Khách sạn X phòng 309 nha_ Lucy hớn hở. Sky cười nhẹ, mắc câu dễ vây sao? Nhưng hắn đã quá coi thường Lucy rồi... Sky thay chiếc áo khoác da rồi đi xuống hầm xe. Cùng lúc đó Thiên Nhi đã nghe hết cuộc nói chuyện của họ. Cô bé cười nhẹ rồi quay lưng đi thẳng. Sky đi xuống hầm, phóng chiếc moto phóng đi. Vừa tới chỗ hẹn, chưa kịp nghỉ đã nhanh chóng lao lên phòng tìm Lucy. Đủ biết hắn sốt ruột thế nào. Hắn mở cửa phòng bước vào. Chỉ thấy Lucy đang ngồi đó, vắt vẻo trên chiếc ghế sofa. Mặc một bộ áo lụa mỏng. quyến rũ, mái tóc còn ẩm, một vài sợi đen vương lại trên mặt. Son môi đỏ đậm, lông mi đen, dài, tay nâng cốc rượu nhấp nhẹ rên môi. Vừa thấy Sky nhỏ đã vội vã đứng dạy, ríu rít gọi vào phòng, rồi đẩy anh ngồi chiếc ghế đối diện, giọng cợt lả.
- K ngờ anh đến nhanh vậy, anh muốn uống 1 chút chứ_ Nhỏ vui vẻ
- K nhiều lời, tôi muốn biết Seny ở đâu
- Thật hấp tấp quá, k tốt đâu nha. Anh uống với em một chút đi nào, còn Seny, anh để ý đến cô ả làm gì, hẳn là ả ta đang vui vẻ với Quân rồi
- Cô làm gì cô ấy? Tôi cảnh cáo cô rồi mà_ Sky đứng dậy, tay bóp chặt chiếc cổ trắng ngần của Lucy
- Ư.. anh... cô ta đâu quan tâm đến anh, em nói k phải sao? Cô ta có yêu anh k chứ? Anh đâu thể biết, còn em. Em yêu anh, vậy mà anh chưa hề quan tâm. Anh bất công với em vậy sao?
- Tôi k cần biết, và cũng k bao giờ yêu cô._ Sky buông tay, ngồi xuống ghế
- Em biết trc điều ấy rồi_ Lucy cười nhạt, đưa ánh mắt quyết đoán, chắc thắng về phía anh. Sky bị 1 dòng điện đáng ngất, trông mơ hồ chỉ còn nghe tiếng cười của ả và khuôn mặt Seny đang mờ dần. Geny bước từ sau ra, trên tay còn cầm khẩu súng điện
- Lucy, chuyện này có quá nguy hiểm k? Lỡ anh ấy tỉnh lại_ Geny lo sợ
- K sao, chuốc thêm thuốc mê là ổn, nào giờ thì anh là của em_ Lucy ôm hắn chặt trong lòng, ích kỉ, tàn nhẫn, nhỏ k quan tâm, từ bé đến lớn, nhỏ muốn gì phải có đó. Nếu k thuộc về nhỏ, nhỏ sẽ giành giật, nếu nhỏ k có đc thì cũng k ai có được
************************** tại biệt thự của Quân******************************
Nó cảm thấy toàn thân mệt mỏi lờ đờ, nặng nề mở mắt, ánh sáng làm nó khó chịu. K cách nào cựa quậy, nó bị trói chặt, hai tay buộc vào đầu giường, chân bị trói chặt, chẳng khác gì con cá nằm trên thớt. Nó cố nhớ lại mọi việc và chợt nhớ ra Quân, người đã chuốc thuốc mê nó. Nó đi cũng khá lâu, nhưng k ai biết nó đi đâu thì tìm kiểu gì? Điện thoại cũng k thấy, thật tức chết mà. Nó nghiến răng gào thét, chửi rủa. Được một hồi thì mới thấy Quân bước ra, chiếc khăn tắm quấn ngang eo, cơ thể rắn chắc, chuẩn đẹp. Mái tóc ướt để ngang vai, đôi mắt bạc lừa tình tiến về phía nó. Mẹ ơi mĩ nam. Nó ngưỡng mộ, ờ thì nó miễn dịch với trai đẹp, k có nghĩa là nó k thích ngắm tai, của trời cho vứt đi phải tội.
- Bộ anh đẹp lắm hả_ Quân nhe răng cười với nó
- Ờ đẹp, thua mỗi con chó nhà tôi_ Nó nhăn nhở cười lại
- Anh nhớ em đâu có nuôi chó_ Quân vặn lại
- Tại nó cắn chủ nên bị tôi đá chết rồi_ Nó cười. Quân cũng chẳng biết nói gì.
- Cậu, thả tôi ra được chưa, tôi k rảnh ở đây ngồi ngắm cậu đâu
- Vậy à. Hừ, Em nghĩ anh sẽ thả em? Anh đưa em về đây mà lại thả ra sao
- Cậu muốn gì đây?
- Tất nhiên, là biến em thành của anh
- Cậu sẽ k làm vậy đâu, phải k?_ Nó cười, đấy mắt đầy sự tin tưởng. Nhưng Quân né tránh ánh mắt đó, anh leo lên giường, vẫn k cởi trói cho nó, tình yêu là mù quáng. Có thể vậy, vì cô, anh bất chấp tất cả. Đôi tay anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc xanh mượt, thoảng 1 mùi hương dễ chịu. Anh vuốt nhẹ khuôn mặt của nó. Một khuôn mặt k cảm xúc, lộ rõ vẻ oán hận, khinh bỉ. Anh cười nhạt, đưa cánh tay nên che mắt, nhưng điều gì đó thôi thúc anh, nỗi sợ mất nó, mất người anh yêu. Anh đè chặt lên người nó lướt nhẹ môi qua mặt, nó quay đầu né trách, bặm chặt môi, k van xin, cũng k khóc lóc, đó k phải con người nó. Bỗng cảm thấy hận anh ghê gớm, nó gồng người dậy, cố thoát ra nhưng bị anh giữ chặn. Nó hừ lạnh
- Cậu nghĩ như vậy có thể chiếm đc tôi, cậu thật khiến tôi ghê tởm_ Nó cáu? Ghê tởm? phải, từ khi nào anh trở nên đê tiện như thế, đây đâu phải bản chất của anh. Nhưng anh mặc kệ, k trả lời nó, đôi môi nuốt lấy từng lời nói, từng hơi thở của nó, đây rõ là cưỡng đoạt. Nó như muốn thét lên, k thể ngăn nổi sự càng quét của anh, cơ thể nóng đến muốn nổ tung, vẫn kiên quyết cựa quậy, anh k buông tha, liên tục gặm nhấm, ngấu nghiến đôi môi ngọt lịm, mỏng manh, khiến nó tức giận, cắn rách môi anh. Khéo miệng hiện rõ một dòng máu, anh lau sạch, đáy mắt như mất nhân tích, mất kiểm soát. Tay xé mạnh áo của nó, để lộ ra cơ thể trắng ngần, mê mẩn. Nó kinh hãi tột độ, k thể ngang ngạnh, bình tĩnh đc nữa
- Không, tránh ra Đỗ Hòa Quân, tôi căm ghét cậu, đồ khốn_ mặt nó tái mét, từng giọt mồ hôi ướt đẫm, k ngừng run rẩy, giãy dụa khiến máu túa ra từ cổ tay bị trói. Lòng đầy sợ hãi, nó bỗng nghĩ đến Sky, trong tâm k ngừng kêu gào sự xuất hiện của hắn. Bây giờ hắn ở đâu?
- Em ghét anh vậy sao? Nói cho em biết em là của tôi, mãi mãi
- Tôi k phải đồ chơi của cậu, thả tôi ra, nếu k đừng trách
- Em có thể làm gì? chờ người đến cứu chắc. Vậy để tôi cho em biết, Sky sẽ k đến đâu, cậu ta có lẽ cũng giống em rồi.
- Cậu đã làm gì anh ấy?
- Coi kìa, em lo cho hắn vậy sao? k cần hoảng, hắn đã có Lucy chăm sóc rồi.
Nó nghiến răng, chợt nhận ra đây là cái bẫy của Lucy và Quân,, hẳn 2 người thông đồng với nhau. Lòng lo như lửa đốt.
- Đê tiện, bỉ ổi, tôi hận cậu, nguyền rủa cậu_Quân sững người, thật sự anh có muốn vậy k? có thật muốn làm nó căm ghét mình vậy k? Ánh mắt nó đầ sự khinh bỉ, miệt thị, nếu có đc nó, mà k có tình cảm của nó, vậy anh sẽ đc gì? Xem ra trò chơi này, từ lúc bắt đầu anh đã thua rồi. Nó từ đầu đến cuối vẫn là lo cho hắn. Hai người họ từ lúc nào đã gắn kết với nhau bằng 1 sợi dây vô hình k thể cắt đứt. Anh k có cách nào xen vào. Quân chợt nhớ tới lời của bà Phỉ Lệ, lần cuối gặp mẹ" những gì k thể níu kéo, đừng níu kéo". Vậy đúng là anh k thể níu kéo rồi. Anh ngộ ra, ở bên anh, nó sẽ chẳng có hạnh phúc, anh cũng đau khổ. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn người con gái mình yêu chịu tổn thương. Qua ích kỉ, độc đoán rồi.
- Quân, tôi nhận tình cảm của cậu, nhưng tôi k thể đáp lại_ Nó nhỏ giọng
- Xin lỗi
- Hả
- Xin lỗi, là anh sai, anh quá manh động, anh sẽ để em đi_ Quận cúi mặt, lòng chợt thắt lại. Buông tay! tốt thôi, cậu sẽ quên nó, nó k thuộc về anh, anh cởi trói cho nó trong khi nó ngây ngốc nhìn anh. Nó ngồi dậy, tay xoa vết máu, cổ tay đỏ ửng, xưng tấy. Quân mở ngăn kéo, lấy hộp sơ cứu, băng lại cho nó, anh k biết phải nó gì, anh là một tên xấu xa, liệu nó có tha thứ. Hẳn nó hận anh lắm. Trong 1 phút hồ đồ lại hủy đi cả mối giao tình. Bây giờ nhìn mặt nhau cũng khó. Nó mỉm cười, ôm Quân vào lòng
- Đừng tự trách, cảm ơn vì tình cảm cậu giành cho tôi, tôi cũng thích cậu, nhưng k phải là yêu. Chúng ta vẫn sẽ là bạn, vậy nên, chuyện hôm nay quên đi nhé_ Nó đưa ngón út ra, anh chẳng hiểu nó định làm gì. Nó cầm tay anh nên Hazaiiii là móc nghéo đó, ông nội, ngố vừa thôi, lúc nãy hùng hổ lắm mà. Quân cười trc điệu bộ trẻ con của nó.
- Bây giờ tôi đi tìm Sky, nói tôi biết hắn ở đâu
- Khách sạn X, phòng 309. Em đến đó phải cận thận, mà khoan đã
- Hử?
- Áo kìa_ Quân chỉ vào cái áo rách te tua của nó. Nó đỏ mặt, vơ luôn áo khoác của Quân chạy đi thẳng. Anh ngồi phịch xuống giường, đưa mắt nhìn quanh phòng. Nếu đã buông tay, anh sẽ xóa nó khỏi kí ức của mình. Anh sẽ đi
|