Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!
|
|
Chương 54: Lộ thân phận Một buổi sớm yên bình ở khu nghỉ dưỡng, nó vươn vai lười biếng ngáp 1 cái rõ vô duyên. Chưa kịp lăn ra khỏi chăn đã bị Haray túm cổ đá đít lăn xuống gầm giường. Nó lồm cồm bò dậy cất giọng ngái ngủ đầy oán trách
- Con ác nhân thất đức kia, mày định giết tao phỏng
- Gọi mãi mày có chịu dậy đâu? K dùng biện pháp mạnh thì lợn nó k ưa_ Haray tỉnh bơ
- Tao dậy rồi đó thôi, cơ mà mày bảo ai là lợn hử, tao là lợn thì mày là heo nái_ Nó đanh đá cãi
- Thôi đủ rồi, sáng nào tụi mày cx tập thể dục bằng mồm vậy? Xuống ăn sáng đi_ Windy can ngăn
Vậy là tụi nó rồng rắn kéo nhau xuống, phòng ăn, vui vẻ nói chuyện, nhưng vừa xuống tới nơi đã nghe tiếng rì rào bàn tán sôi nổi, rồi tất cả ánh mắt trong phòng ăn đều hướng về tụi nó.
- Thấy k? cô ta là yêu quái đấy_ N1
- K thể nào, mk k tin đâu_ N2
- Thật mà, chính mắt tớ đã nhìn thấy_ N1
- Eo ơi, xinh vậy mà lại..._ N2
Nó trố mắt ra nhìn, ế yêu quái? bọn họ vừa xem phim kinh dị nên bị ảo hả? Mà sao cứ nhìn tụi nó vậy? hay trên mặt mk có dính gì? Nó cau mày, đưa tay lên sờ mặt? Ủa có cái gì đâu nhỉ? Cx lúc ấy, Rin từ đâu chạy lại, túm lấy tay áo nó hỏi, ánh mắt ngờ vực dò xét kì lạ
- Tỷ, có thật vậy k? Chẳng lẽ mấy người thực sự..._ Cậu ngập ngừng rồi bỏ lửng câu nói. Đúng lúc bọn hắn cx đang bước xuống nhà ăn, thấy 1 đám đông hỗn loạn bao quanh tụi nó bàn tán, Kevil vội chạy vào.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?_ Anh cao giọng hỏi
- - Em cx k biết chuyện gì đag diễn ra nữa_ nó thanh minh
- cô đừng có giả vờ, Nguyệt Hải Băng, cô tài giỏi thật, loại yêu chủng thấp hèn như cô chỉ giỏi đi quyến rũ đàn ông_ Lucy lách nganh dòng người đứng trc mặt nó. Bảo nó là Yêu? Bảo nó quyến rũ đàn ông? Con nhỏ này thật quá đáng, Nó giơ cao tay, giáng 1 tát vào mặt ả. Ả ôm mặt uất hận rồi hét lên
- Đồ yêu quái, đồ xấu xa. Biến đi
- Cô đang nói ai vậy?_ Haray lên tiếng
- Tôi nói mấy cô đấy, đừng giả ngây nữa, lũ cặn bã_ Nhỏ ta tiếp tục đay nghiến, rồi tiện tay vứt 1 xấp ảnh lên bàn. Nó cúi xuống nhặt lên xem, mặt bỗng tái xanh, k còn giọt máu. Windy nhìn vào bức ảnh, là ảnh của cô trong hình dạng người cá vào đêm qua, ảnh cô bơi trên biển, dưới ánh trăng, kể cả khi biến hình cx đc ghi lại rõ. Mặt cô trắng bệch, tay run run, môi mấp máy muốn ní nhưng k thể thốt lên lời. Haray hoảng hồn, khuôn mặt bỗng đen ngầu giận dữ. Cả Sky, Kevil và Rany cx giật mk.
- Mấy tấm ảnh này k phải là ảnh ghép chứ?_ Nó tìm cách xoay sở
- Ảnh ghép? Cô đang ngụy biện sao? Chúng ta có thể nhờ chuyên gia kiểm chứng, hơn nữa, video này chẳng lẽ tôi kề dao vào cổ ép mấy cô đóng_ Geny chen vào, tay mở 1 clip phát lên, hình ảnh của 3 người tụi nó đêm hôm qua đều đc gi lại rõ nét, cận cảnh, k thể chối cãi ( t/g: Uầy, máy xịn ghê ; Seny: Mày giết tao rồi).
- Đây chỉ là cosplay thôi, em gái nhỉ_ Kevil cười tự nhiên với nó
- Anh Kevil, cả 2 anh nữa, đều bị mấy con yêu tinh này lừa hết rồi_ 3 ả liên tục đả kích
- Cô im đi, dựa vào đâu mà cô nói tôi là yêu quái, vả lại người cá đâu phải ma quỷ gì chứ?_ Windy bấy giờ mới gào lên phẫn nộ
- Chỉ cần k phải là con người thì đều là loài yêu ma xấu xa hại người, người cá hay gì đó cx vậy thôi. Nói xem, cô đã dùng bùa hép gì để mê hoặc m.n_ Decy cười khinh bỉ
- Chỉ dựa vào vài tấm hình và cái video k rõ nguồn gốc này mà đòi vu oan cho bọn tôi? Coi thường nhau quá đấy_ Haray tức giận đập bể cá máy quay, đồng thời cx xé nát mấy tấm ảnh
- Cô cứ phá thoải mái, tôi đã sao ra rất nhiều bản rồi, mà nếu như tôi đưa cái này cho viện nghiên cứu thì sao nhỉ? Sẽ có rất nhiều người biết đấy_ Decy đe dọa
- Cô, quá đáng lắm rồi_ Kevil nghiến răng
- Anh, đừng mắc lừa cô ta nữa, bả con ả đó đã mê hoặc anh rồi_ Lucy kéo Kevil về phía mk, chỉ tay chì chiết 3 tụi nó
|
Chương 55: Thú Nhận Nó cáu giận khi nhìn thấy khuôn mặt đắc thắng của cô ta. Nhưng xem ra Windy đã quá hoảng loạn. Nếu vậy nó cx k thèm đôi co nữa. Ra ý nháy mắt cho Haray và Kevil, rồi lùi lại ôm lấy Windy.
- Cô nói em tôi là yêu quái? Vậy tôi cx giống như họ?- Kevil hỏi
- Em đã nói anh chỉ bị ả mê hoặc thôi mà_ Nhỏ bám lấy Kevil buông lời cợt nhả.
- Rany, Sky, 2 anh cx tỉnh ra đi, họ chẳng tốt đẹp đâu_ Lucy đanh giọng
- À phải. Tôi tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh rồi_ Rany nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, khuôn mặt mang vẻ giễu cợt, nhưng đáy mắt lộ rõ sự u sầu.
- Vậy anh hãy rời xa 3 ả đi_ Decy bám lấy tay cậu
- Buông ra và biến đi_ Sky dằng tay ả ra, đẩy Rany đang thất thần về phía sau. Windy co người lại, nằm im trong tay nó, nhưng lại có ý tránh ánh mặt thất vọng của Rany, đến cậu cũng nhìn cô như vậy? Cũng khinh miệt cô như những người đó sao? Vẻ cứng rắn, nhí nhảnh ngày thường của cô hoàn toàn biến mất
- Nói cho cô biết, nếu k có bằng chứng xác hực, mà chỉ biết sủa k thì sẽ tự hại chết mình đó_ Haray lên tiếng
- Ế? Cho hỏi có ai từng thấy Windy xuống nước chưa? Ngay cả chiều hôm qua, chẳng phải cô ta cũng k xuống biển k? Nếu bây giờ đẩy cô ta xuống biển, biết đâu sẽ rõ sự thật này_ Geny khôn khéo
- Phải đó, tiết tập bơi ở trường cô ta luôn trốn_ N1
- Cô ta k bao giờ bơi? K biết bơi à?_ N2
- K phải đâu, tại vì cô ta sợ m.n biết mk chỉ là quái vật_N3
- Thật k tin đc, xinh đẹp vậy mà_N4
-Quái vật
-Ghê tởm
-Cút đi
-Thật đáng sợ, mau cút đi_ những tiếng bàn tán xì xầm đổ về phía bọn nó
Windy ôm đầu nép sâu vào người nó, khuôn mặt hoảng loạn tột độ, cứ như toàn bộ thế giới đang cười nhạo, phỉ báng cô. Cô k hiểu nổi, mk đã làm gì sai? Tại sao lại khinh bỉ cô như vậy? Cô đâu phải yêu quái chứ. Lại càng k tin nổi ánh mắt Rany nhìn mk, câu, chẳng lẽ cx đang ghét cô lắm sao?
- Nào, hãy thử kéo cô ta xuống biển đi_ Lucy cười khoái trá, 1 đám con trai xông vào định kéo Windy đi. Nhưng nào có dễ, thằng nào lại gần là bị nó đá bay ngay.
- Sky, tên khốn nhà ngươi tại sao k giúp mà cứ đứng nhìn k vậy_ Nó bất mãn hét lên. Chẳng đợi nó nói thêm câu nào, Sky cứ vậy tiến về phía Lucy, ánh mắt k lộ ra ý, thật khó nắm bắt, nhưng nó lại nhìn thấy... Quỷ, hiện thân của Quỷ, cậu ta đang tức giận sao?
- Cô nợ tôi 1 lời giải thích. _Đi ngang qua, hắn ném cho nó 1 câu dựng tóc gáy. Sky dừng lại trc Lucy, rồi nhanh đến mức, nó k kịp nhìn đã thấy 1 vết đỏ hằn trên má ả
- Anh... đánh em sao?_ Lucy ôm 1 bên má, căm phẫn
- Tôi đã nói rồi, đừng động vào họ_ Buông 1 lời hắn quay ngoắt đi, kéo cả đám ra khỏi đám hỗn tạp ấy
-----------------------------------------***--------------------------------------------------
Trong phòng của tụi nó, k khí trở nên nặng nề. Nó và Haray luôn ôm chặt lấy Windy. Tong khi Rany buông ánh mắt hờ hững ở góc phòng. Còn Sky, cha nội ấy k biết có gì vui mà cứ cười hoài, làm nó tức phát sốt. Rin tiến về phía nó làm nó thoáng giật mk. suýt thì quên thằng bé.
- Chị, nói cho em nghe đi, em muốn biết_ Rin giọng run rẩy, khẽ hỏi. Cx dễ hiểu, ai mà chấp nhận đc sự tồn tại của bọn nó, càng k thể tin, mk bị lừa dối.
- Em... muốn biết thật chứ? _ Haray hỏi lại
- Ukm_ Rin chỉ khẽ gật đầu, cúi gằm mặt. Nó liếc về phía Kevil, thấy anh gật đầu chấp thuận mới dám mở lời
- Tôi cx k ngại cho các anh biết, dù sao cx k dấu đc nữa. Tụi tôi k phải người phàm._ Nó rành rọt từng chữ, quan sát nét mặt từng người rồi mới nói tiếp
- Tiểu Long Nữ, con gái Long Vương và cx là em ruột của Kevil_ Nó chỉ vào mk
- Haray đồng thời cũng là Công Chúa Địa Ngục, em gái Diêm Vương, và cô ấy là Mĩ Nhân ngư, con của biển cả_ Haray chỉ vào mk. Rồi nói luôn phần của Windy.
- Em có sợ k, có chịu tin k?_ Nó ôn nhu nhìn Rin
- K, rất vui mới đúng, chị nói gì em cx tin, e cx k bận tâm chị là ai_ Rin nở nụ cười tươi, vẻ thỏa mãn
- Mấy anh thì sao?_ Tin những gì chúng tôi nói k?
- Tất nhiên, vì chúng ta giống nhau mà_ Kevil cười
- Phải, giống nhau mà._ Rany vẫn hờ hững
- Tôi là con của Ngọc Hoàng_ Thái Tử_ Sky cười tự nhiên
- Tôi cũng vậy, k phải người phàm, là con của Thái Bạch Kim Tinh_ Rany cao ngạo. Trong khi tụi nó chết cứng
- Mấy anh? tại sao tôi k biết......._ tụi nó lắp bắp
- tì tụi này cũng có biết gì đâu?_ Sky lắc đầu. Ngay ập tức, mọi ánh mắt đổ dồn sang Kevil, kẻ biết tất cả từ đầu đến cuối mà vẫn câm như hến
- Anhhhhhh..... anh giải thích sao đây?_ nói dịu dàng bẻ tay rôm rốp, chuẩn bị tư thế tẩm quất cho ông anh trai tốt tính
- Cho hỏi mày còn gì để trăn trối k? nói đi đừng ngại_ Sky cx k vừa
- Haha bình tĩnh, tao có biết gì đâu? tại mấy người k hỏi mà_ Kevil sợ hãi
- Thôi bỏ đi, dù sao tì m.n cx đều giống nhau. Thế mà khi nãy tôi còn mang cảm giác tội lỗi vì đã dấu mấy anh chứ, ai ngờ..._ nó thở dài
|
|
Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!
Tác giả: Ren Chương 56: Người Cũ Gặp Lại - Cũng đều là 1 lò mà ra nhỉ_ Sky cười phụ họa
- Ổ hơn chưa, Windy? _ Haray lay tay nhỏ đang thất tần
- Bây giờ phải làm sao để xử lí những người ở ngoài kia đây?_ Nó lộ rõ vẻ lo lắng.
- Anh nghĩ chúng ta cần che dấu chuyện này trc_ Kevil xoa cằm
- Nhưng bằng cách nào?_ Haray hỏi lại
- Cho mỗi đứa 1 phát súng để tụi nó câm vĩnh viễn luôn_ Nó đắc ý
- Cô ác nó vừa thôi, tích đức chút đi_ Sky lắc đầu
- Nè Rany sao im quá vậy, cậu k lo gì sao?_ nó quay đi, bỏ lơ câu nói của Sky
- Tôi? Tôi cần phải nói gì đây?_ Rany vẫn mang vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Windy
- Mình... mình... xin lỗi, mình..._ Windy nấc lên từng hồi
- K phải tại cậu, là do tụi tớ kéo cậu ra biển_ Haray an ủi
- Hứ, ăn năn gì nữa chứ, thật chẳng ra sao_ Rany buông lời trách móc, vẻ mặt như khinh bỉ, chỉ trong phút chốc, Windy đã nhìn rõ vẻ mặt ấy, nhưng tại sao? Cô cứ ngỡ rằng, m.n có thể k tin mk, nhưng cậu nhất định sẽ tin chứ. Vậy tại sao? cậu cx ghét tôi sao? Nghĩ như vậy càng khiến cô khó chịu hơn. Tại sao? Tại sao? Từ lúc nào trong lòng cô đã dành cho cậu 1 vị trí quan trọng đến vậy? Từ lúc nào, người cô căm ghét tận xương tủy lại trờ thành người cô quan tâm nhất.
- Xin lỗi...._ Windy đứng bật dậy, nước mắt vẫn lăn dài trên má, k phải vì những lời đàm tiếu kia. Mà vì cảm giác đau tận tâm này, lần đầu cô mới hiểu được. Quay đi thật nhanh, cô lao ra khỏi phòng, Haray cũng k kịp cản cô lại
- Rany, cậu vừa nói gì vậy, chạy theo cậu ấy đi_ Nó hét lên như ra lệnh
- Tại sao?_ Rany vẫn đứng im
- Tên này, k đánh k chịu tỉnh_ Nó tiến lại định cho cậu ta 1 trận, nhưng cx may Haray kịp ngăn lại
- Rany, đi tìm cậu ấy đi nếu k là hối hận đấy_ Sky vỗ vai cậu
Hối hận? có lẽ vậy? Thật sự cậu k hiểu nổi, nhưng nghĩ đến bản thân bị lừa dối bởi người con gái mk yêu thương, cậu k chịu nổi. Nhưng chẳng phải cậu cx k nói ra sự thật đấy thôi, vậy cậu tức giận vì lí do gì chứ. Thấy mk quá vô lí, cậu vùng dậy, chạy theo Windy
- Cậu ta ngốc hơn mk tưởng_ Nó đưa tay lên ôm đầu
- Chứ k phải kẻ ngốc là cô sao?_ Sky phì cười
- Anh nói ai ngốc hả thằng đần kia_ Nó cãi
-Đủ rồi, yên lặng chút đi, giờ phải xem làm sao để đối phó với đám người kia, nếu k tin này lan ra sẽ ảnh hưởng đến chúng ta_ Kevil nói
- Nếu bây giờ còn phép, em nhất định sẽ xóa kí ức của bọn họ_ Nó nghiến răng
- Nếu vậy thì cắt lưỡi chúng đi_ Haray lộ ra vẻ mặt quỷ dị
- K đc, nếu vậy họ có thể viết_ Nó phản bác
- Chặt tay luôn_ Haray cười dâm tà
- Nghe hay đấy_ Nó hò reo tán thưởng
- Thế sao k giết luôn cho rồi_ Rin run sợ nhìn tụi nó
_ Ý hay, cho mỗi đứa 1 viên kẹo đồng, đảm bảo xuống âm phủ Vương ca sẽ đối xử tử tế, em trai chị thông minh ghê_ 2 tụi nó đồng thanh
- Em mày ác quá_ Sky k còn biết nói gì, gục đầu vào vai Kevil khóc thầm
- Anh đừng khóc, mạnh mẽ lên_ Rin an ủi mà vẻ mặt thằng bé cx tái đi mấy phần
- Nếu vậy sao k để tụi này giúp cho?_ Tiếng nói trầm lạ vang lên bên ngoài ban công( Bớ bà con, có trộm đột nhập). Ngoài cửa có bóng 1 nam nhân đứng dựa vào lan can, phong thái đĩnh đạc mà vô hồn. Kế bên có bóng 1 cô gái nhỏ nhắn, tay bám chặt người nam kia, từ trong phòng mà vẫn nghe hương hoa thoảng qua càng khiến người ta tò mò. Nó vội chạy lại, giật tung rèm cửa, trc mặt là người con trai khuôn mặt như tạc, vẻ mặt cực ôn nhu, hiền hòa nhưng lại vô cảm. Tựa như 1 khối băng chỉ có hình thù mà không hồn sắc. Đôi mắt màu đồng nhìn k thấy đáy, mái tóc để dài ngang vai tùy ý thả trong gió. Bên cạnh là cô bé tầm 14t, vẻ mặt cực trẻ con, da trắng, mắt hồng, nét tinh nghịch đáng yêu, cứ luôn bám chặt người đứng kế bên không rời. Cô bé nhỏ nhắn là vậy nhưng lại đẹp động lòng người. Nó chợt thất thần, cô bé kia nó k hề biết, nhưng nam nhân đó hẳn là...
- Sao anh/ em lại ở đây_ Nó bất ngờ thốt lên, cx là lúc Sky hoảng hồn nhìn cô bé đó
|
Chương 57: Khởi Đầu Cho Một Kết Thúc - Thật là, rời thiên giới lâu quá nên đâu cần nhớ tới ta nữa_ Nam nhân kia tiến lại, lên giọng trách móc, tay vỗ nhẹ đầu nó vẻ cưng chiều. Nó đứng như cột, k ngừng ngây ngốc, lúc sau mới thốt đc tiếng nói
- Na tra? Huynh sao lại ở đây?_ Phải, người đứng trc nó k ai khác là Na Tra, vị thần Trung Quốc mệnh danh là k hồn phách,k trái tim, còn người này, ôn nhu là vậy, dịu dàng là vậy nhưng thật ra là vô cảm, đối với chuyện gì cũng công bằng, nhưng lại như k quan tâm thì đúng hơn. Trước kia khi ở thiên cung, anh là người thân với nó nhất, lại rất hay bao che, bênh vực cho mấy trò quậy phá của nó. vì vậy mà nó cực thích huynh ấy.
- Tại sao lại k? ta rất nhớ muội đấy, được rồi, đây là hạ giới, đừng gọi ta vậy nữa_ Tránh câu hỏi của nó, Huynh vẫn xoa xoa cái đầu.
- Vậy gọi là Lay đi_ Nó cười hiền
- Tên này của ai thế_ Huynh hỏi lại
- Con chó mới chết của em_ Nó hồn nhiên trả lời
-.........._ Quạ bay trên đầu ai đó, một sự tổn thương sâu sắc
- A, k phải em có ý gì đâu, chỉ tại con chó đó cũng giống anh ở vẻ mặt dửng dưng thôi
- ............_ đây gọi là vạn tiễn xuyên tâm
- Này, có phải chị đang xỉ nhục Huynh ấy k hả_ Cô bé kia chống hông hất hàm với nó, nhìn dễ thương mà sao đanh đá vậy?
- Ế con nhóc nào đây_ Nó chỏ xuống cô bé chỉ cao chưa ngực mk
- Chị bảo ai là nhóc hả đồ bà già_ Con bé cãi ngang
- Em gái tôi đấy, Hoàng Thiên Nhi._ Sky trả lời, ngã về cái ghế phía sau, vẻ mệt mỏi như thể mang gánh nặng
- Em gái á?_ Nó và Haray cùng hét lên
- Anh Sky, Kevil, lâu k gặp_ Cô bé cúi đầu lễ phép, rồi tiến về phía Haray và Rin.
- Chào chị, chào bạn, từ nay cứ gọi em là Thiên Nhi nhé_ cô bé hớn hở rồi qua ra nó, rít nhẹ qua kẽ răng _ Chào BÀ GIÀ thừa thãi
Nó giận run, nó chẳng hiểu lí do gì cô bé này lại ghét mk thế, rõ ràng là ghét ngay lần đầu gặp mặt mà.
- Thiên Nhi, đừng hỗn thế chứ_ Lay ( từ giờ gọi vậy nha) cốc nhẹ đầu cô bé.
- Được rồi, giờ cho hỏi ngọn gió độc nào đưa 2 người tới đây?_ Sky mỉa mai
- Em gái nhớ anh mà_ Thiên Nhi nũng nịu, sà vào lòng Sky, nó như chết đứng. Cái kiểu làm nũng này y hệt như nó với Kevil, xem ra cô bé này cũng chẳng phải nai tơ gì đâu. Cũng may Sky k bị chứng cuồng em gái như anh nó.
- Thôi đi cô, chẳng lẽ anh k biết cô bám theo Lay_ Sky đẩy cô bé ra, vẻ k vui
- Được rồi, tụi này xuống theo lệnh Ngọc hoàng để giúp mấy đứa_ Lay cười thích thú
- Giúp hay phá đây?_ Sky thở dài
- Vậy để ta thử nhé, chẳng phải mấy đứa muốn xóa kí ức của những người ngoài kia sao?_ Lay rất tự nhiên tiến về phía Rin, cậu bé k tự chủ lùi lại phía sau.
- Anh định làm gì? _ Rin có chút hoảng loạn
- Đừng lo, chỉ là chỉnh lại một chút chí nhớ thôi, kí ức về ngày hôm nay_ Lay trấn an
- K muốn, dừng lại đi, Seny, em k muốn đâu_ Rin thét lên, chạy lại núp sau lưng nó
- Được rồi, tha cho Rin đi, chỉ cần lo cho lũ người ngoài kia thôi_ Nó hở dài, bất giác k muốn làm tổn thương Rin.
- Bây giờ tôi đi tìm Windy_ Haray đứng dậy
- Em thao với_ Rin cũng vội chạy theo, kéo cả nó.
Trong phòng chỉ còn lại Thiên Nhi, lay và Kevil, Sky. không khí bỗng trùng hẳn xuống, nặng nề. ngột ngạt. Lay vẫn rất vui vẻ nhấp ngụm trà, trong khi Thiên Nhi cũng bỏ ra ngoài đi dạo. Kevil nãy giờ im lặng, ánh mắt trở nên dò xét.
- Thật sự thì huynh xuống đây làm gì?_ Kevil dùng ngữ điệu trầm lạ. Nhưng không lời đáp lại, Lay vẫn thản nhiên uống trà như trêu tức.
- Tôi không quan tâm mấy người muốn gì, dẹp quách cái kế hoạch gì đó đi, nhưng nếu dám làm tổn thương Seny tôi sẽ k để yên._ Kevil nắm chặt tay, phải, anh k thích Lay, ai bảo Seny coi Lay như anh trai, làm anh k ít lần bị cho ra rìa, nhưng Lay có thể.......
- Cậu vẫn quan tâm em gái như vậy nhỉ_ Lay cười hiền, nhìn điệu bộ hừ lạnh của Kevil đang quay lưng rời khỏi. Sky k nói gì, nhưng trong lòng tự hiểu, xem ra những ngày sắp tới sẽ rất khó sống đây.
******************************~~~~**************
Cả buổi hôm ấy, nó k tìm thấy Windy thì trong lòng phát hoảng, hay là nhỏ ra biển? Dẫu sao cũng là thủy tộc, về biển cũng không có gì lạ. Nghĩ vậy, nó nhanh chân chạy ra biển, chiều tà, mặt trời đã lặn, nhuốm cả vùng biển trong màu máu vàng cam, đến ảm đạm, bi thương. Nó chạy dọc bờ biển, chân trần đạp lên từng đụn cát. Lòng lo như lửa đốt, Rany k tìm thấy Windy, mà nó biết rõ Windy. tuy lúc nào cũng vui vẻ nhưng thật ra lại mền yếu. Nó nằm ườn trên cát, nhắm mắt tận hưởng gió biển, thật mệt mỏi. Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai khiến nó giật mk ngồi bật dậy. Là Quân, nó thoáng ngỡ ngàng, sau bao chuyện xảy ra nó gần như quên bẵng Quân. Từ hôm gặp nhau trên biển, nó dứt khoát rằng mk k thể yêu cậu ta, cho rằng cậu ta đã sớm từ bỏ. Hôm nay mới thấy cậu ta trườn mặt ra, k biết đã nghe chuyện gì chưa.
- Nghĩ gì vậy? Mới k gặp 1 ngày mà trông em ngây ngốc thế_ Quân hỏi
- Tưởng cậu bỏ đi rồi, đang mừng vì trút đc cục nợ_ Nó thật biết làm tổn thương người khác mà.
- Em còn chưa yêu anh sao anh bỏ đi được?
- Tôi đã nói là chúng ta k thể được mà_ Nó gắt
- Vì em k phải là người bình thường_ Quân trầm mặc, giọng mang chút mỉa mai
- Cậu... cậu biết?_ nó giật mk, chẳng phải Lay đã lo xóa kí ức của m.n rồi sao? sao thừa ra tên này vậy?
- Anh... biết từ lâu rồi, Khi em đến nhà anh, khi em triệu hồi 1 nam nhân áo đen ở dưới hồ lên, anh đã vô tình nhìn thấy. Cả khi em nói anh hãy đến gặp mẹ, thật sự anh đã gặp lại bà. Tất cả đều do em giúp anh. Vì vậy anh đã rất nghi ngờ, rút cuộc em là ai? Anh đã thử điều tra, nhưng mọi thông tin về em qua hoàn hảo, hoàn hỏa đến đáng ngờ_ Quân nhìn xa xăm
- Vậy là cậu đã biết từ lâu? Vậy tại sao k từ bỏ
- Vì anh yêu em, cho dù em có là ai. Anh nguyện ý ở bên em_ Quân cười hiền
- Ngu ngốc, tôi sẽ xóa đi kí ức của cậu_ Nó đứng bật dậy, tức giận tột độ, tại sao? tại sao cậu ta k hiểu rằng người và tiên đến với nhau sẽ tạo ra bi kịch? Nó nhìn ra biển, kí ức chợt ùa về, đau thương tột độ.
- Anh k muốn, anh muốn nhớ mọi thứ về em_ Quân ôm nó từ phía sau, nó biết, Quân thật lòng với nó, lại luôn quan tâm nó, chính nó cũng k nỡ, có lẽ là mềm lòng.
- Nếu cậu muốn vậy thì tôi sẽ k ép_ nó thoát khỏi tay Quân, chạy về phía khách sạn.
|