Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!
|
|
Chương 73: Quyết Định Của Sự Thật Mấy ngày tiếp theo cuộc sống có vẻ an nhàn, bởi còn được nghỉ hè nên nó có chút thảnh thơi. Không, phải nói là quá thảnh thơi, hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Cứ như vậy liệu có phải sẽ biến thành một con heo không nhỉ? Không sao, dù là heo cũng chắc chắn là con heo xinh đẹp, dễ thương nhất, hắc hắc. Nhưng cuộc sống cứ yên bình như vậy thật là nhàm chán nha. Không có sóng gió thì không phải cuộc sống, dù không có nó cũng quyết tạo ra cho có. Nó lưu luyến rời khỏi chiếc giường êm ái, chạy vọt xuống nhà, chẳng có bóng người nào, buồn chết mất thôi. Hứ, chắc bận hẹn hò chứ gì? Nó buồn chán đi tìm bé Rin, cũng may cậu có ở trong phòng. Thấy nó bước vào, cậu vui vẻ chạy lại
- Seny, sao chị vào đây vậy
- Huhu chán quá đi, bé Rin, hay đến Dark Angel nhé, lâu rồi không tới, họ sẽ quên chị mất_ Nó ôm Rin vào lòng làm vẻ tội nghiệp, chính nó là người quẳng mọi việc lớn nhỏ trong tổ chức lên vai Rin, bây giờ lại ra vẻ. Người Rin hơi run lên một chút, sau đó nhìn nó mỉm cười
- Không cần đâu, Dark Angel vẫn tốt, chị đừng quá lo a. Chúng ta ra ngoài chơi đi_ Rin từ chối, nó nhìn ra vẻ lo sợ của Rin, mọi người đang dấu nó cái gì? Tại sao không cho nó biết chứ? Nhưng nó cũng không hỏi thêm gì, vui vẻ đi ra ngoài chơi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 1h 30' đêm~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một bóng người nhỏ nhắn, mảnh mai lần bước trên hành lang đen kịt, chân dừng lại trước cửa phòng Kevil, tay cầm một con dao bạc sáng loáng, miệng nở nụ cười yêu mị. Cửa nhẹ nhàng bật mở, trong bóng tối mờ ảo thấy được người con trai đang nằm trên giường, khuôn mặt có chút mệt mỏi, áo sơ mi đen tuyền còn chưa kịp thay, ánh trăng bàng bạc len qua cửa sổ, mùi hương hoa hồng theo đó tràn vào, bóng người nhỏ nhắn lại gần phía giường, con dao vẫn cầm trên tay.
- Em biết anh tỉnh lâu rồi, nên mau ngồi dậy nói chuyện với em
Trong bóng tối, không tiếng đáp lại, dáng người vững chắc, cao lớn ngồi dậy, tựa lưng vào giường, đôi mắt xanh nhạt lóe lên ánh sáng, nhưng không nhìn thấu được điều gì. Nó nghiến răng, anh không nói gì với nó, thật lạ, như mọi khi anh sẽ phải nói vài câu đùa cợt chứ, hay anh biết nó nhất định đến tìm anh? Con dao bạc trong tay nó không hẹn mà nhắm thẳng về phía anh, anh không tránh. Mũi dao găm thẳng vào tường, tuyệt nhiên không tổn hại anh. Không tránh? chỉ khi làm chuyện có lỗi với nó anh mới vậy. Nó bật đèn lên, ánh sáng bao phủ căn phòng, nhìn rõ người anh trai yêu quý đang ngồi ung dung trên giường, nét mặt nhàn nhã.
- Em muốn nghe
- chuyện gì?
- Anh biết rồi còn hỏi, Demon, anh có thông tin của ông ta phải không?
-...............
- Đừng thắc mắc, thái độ của anh như vậy hẳn có liên quan tới Demon, em nhận ra lâu rồi, nhưng nếu anh không muốn nói em sẽ không ép
- Vậy tại sao em còn hỏi?
- Vì ngay từ đầu, anh không có ý định nói cho em biết_ Thanh âm trầm xuống, mang chút trách hờn, nó tiến lại phía anh, vươn tay ôm chặt anh, lại như con mèo nhỏ đòi sự chăm sóc của em. Anh vuốt nhẹ lọn tóc xanh của nó, anh sợ nó sẽ biến mất, hay tự làm tổn thương mình, thà nó cứ như những cô gái khác, yếu đuối, nhu nhược, cần được bảo vệ. Còn hơn vẻ ngoài cứng rắn giả tạo này, vết thương trong lòng nó, chưa bao giờ vơi bớt. Con người ai cũng có một loại chấp niệm, vậy chấp niệm của nó chính là không buông bỏ, chính là kiên quyết đòi trả thù, lại vô tâm với sự quan tâm của mọi người. Đêm nào nó cũng mơ thấy thi thể đẫm máu của mẹ, đôi tay lạnh ngắt, từng đốm sáng dần dần biến mất, bàn tay nhỏ bé của nó không cách nào giữa lại. Nếu không trả thù, lòng nó sẽ mãi không yên. Nó biết anh không thích nó ôm thù hận mà sống, vậy nó sẽ làm đứa em gái ngoan, nghịch ngợm, quậy phá, nhưng không có nghĩa là nó sẽ dừng lại
- Demon... ở Bangkok em muốn tìm ông ta sao?_ Anh cuối cùng vẫn là nói cho nó biết, sẽ không sao đâu? Phải không, chỉ cần anh bảo vệ nó là được, nó đứng dậy, chậm chạp dời khỏi phòng, nếu còn ở lại, anh sẽ không cho nó đi mất. Một đêm dài thức trắng, đến bangkok tìm ông ta? không thể vội vàng, nếu không có sự chuẩn bị, nó sẽ không toàn mạng trở về. 3 ngày sau đó nó đều đi từ sáng sớm cho đến tối muộn mới trở về, dù ở chung nhà cũng khó mà gặp được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng ngày thứ 4, không khí trong phòng ăn trở nên ngột ngạt, sau 3 hôm nó đi sớm về khuya, đến hôm nay đã trở về, bữa sáng có vẻ hơi khó nuốt thì phải, mặt ai cũng đen hơn đít nồi. Chăm chú nhìn nó lạ lùng, lại có ve chờ đợi.
- Mọi người, có vấn đề mà nhìn tui hoài vậy, ăn đi chứ_ Người nào đó vẫn ngon miệng
- O.o
- Mặt tui có dính gì hả? À, hay tại thấy đệp quá nên ăn không được ngại ghê, dù tui xinh thì cũng không nên ngắm thế chứ
- o.O
- Sao còn chưa ăn nữa vậy, đừng bảo chán cơm thèm tui nha, tui không để mấy người ăn đâu, hứ_ Ai đó tỏ vẻ chảnh bà cố
- O.O
- Ảo vừa thôi mày, điên có đẳng cấp, ngu có sức chịu đựng_ Haray phì cười ấn đầu nó xuống, không khí bớt ngột ngạt một chút. Nó điềm nhiên xử lí bữa sáng của mình.
- Seny, 3 ngày nay cô đi đâu vậy?_ Sky không nhịn được cất tiếng hỏi, giá mà nó biết 3 ngày nay hắn ta lo cho nó thế nào thì tốt
- Đi chơi với trai đó, sao, anh thích hả? tôi giới thiệu một anh cho? Tiểu thụ nhé_ Nó ngậm thìa bánh, đùa cợt. Không để ý mặt ai nó đen hơn đít nồi, khó xì ra mang tai, tuy biết nó đang đùa, nhưng nếu biết thằng nào bén mảng lại gần đồ của hắn, hắn chém.
* Xung quanh nó lúc này chẳng nghe bất kì tiếng động nào, không khí trầm xuống, băng lạnh đến đáng sợ. Dù sao cũng phải nói, nó đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi. Nó vì cái gì mà sống, vì cái gì mà tiếp tục hiện hữu trên đời? TRẢ THÙ! đó là mục đích duy nhất của nó, à không, nên nói là lí do nó cố níu kéo để tiếp tục tồn tại. Đứa trẻ đó đã chết từ lâu rồi, từ khi nhìn thấy mẹ nó tan ra từng mảnh nhỏ, thiêu trụi ra tro rồi biến mất vĩnh viễn, kể từ lúc ấy, linh hồn nó cũng theo mẹ mà đi rồi. Cho đến tận bây giờ, nó vẫn không hiểu mình vì điều gì mà sống, vì ai mà níu kéo, không có một ai đáng để nó cố gắng sống tiếp cả. Trái tim là một mảng đen tối, lạnh lẽo, lại trống rỗng vô hình, vì thế mà vốn không biết cảm nhận từ lâu. Đôi mắt xanh ngọc khẽ ánh lên, nheo lại trầm lặng, mái tóc mềm mỏng chạm vào bờ vai thon gầy. Làn môi cánh đào bặm chặt lại, khuôn mặt thanh tú có chút thất thần. Nó bây giờ mới chịu lên tiếng
- Em sẽ sang bangkok, nếu mọi người muốn có thể cùng đi, nhưng tốt nhất là nên ở lại thì hơn. Còn lí do, em chắc mọi người cũng biết
- Tao biết mày sẽ không chịu nghe lời khuyên đâu, đừng quên tụi mình là bạn, mày muốn, bọn tao giúp hết sức_ Haray và Windy ôm nó dịu dàng
- Tôi không thích nhìn cô thành một cái xác sống trở về, nên... tôi cùng đi để bảo vệ cô_ Sky ngó lơ đi nơi khác
- Tất nhiên là mọi người sẽ cùng đi rồi_ Thiên Nhi hào hứng, oa, là đi thư giãn gân cốt nha, thật vừa ý
- Không được, Thiên Nhi, Rin ở lại đi, anh Lay, giúp em trông chừng bọn họ, lần này không phải đi chơi, hơn nữa, đây là chuyện riêng, tôi không muốn kéo người ngoài vào
_ Nó phản đối
- Hứ, đằng nào chẳng thành chị dâu mà còn kêu người ngoài người trong, anh trai em mà không cưới được chị, chị cũng đừng hòng lấy chồng_ Thiên Nhi lầm bầm, cũng không dám nói to
Nó không muốn kéo bất kì ai vào chuyện riêng của mình, đây là ân oán của nó và Demon, kẻ đã cướp đi hạnh phúc của nó, một đứa trẻ hồn nhiên, có niềm hạnh phúc trọn vẹn thậm chí là đáng ghen tị, bỗng chốc biến thành một cái xác vô cảm, ông ta làm sao biết, nó đã sống như nào, cuộc sống của một kẻ đã chết. Kéo họ vào cuộc chiến này đúng hay không? Vì lí do gì nó ép buộc những người bạn này, những gì họ cho nó là quá đủ rồi, nếu họ vì nó, nếu họ cũng biến mất, nó sẽ ra sao?
- Trông cô căng thẳng quá đấy, đừng lo, nếu có gì bất chắc, cứ lôi Sky ra làm khiên chắn cho cô là được, cậu ta sẽ không oán nửa lời đâu_ Rany xoa đầu nó, lại tránh cái nhìn tóe lửa của Sky. Mọi người đều về phòng mình không nói gì thêm, chiều nay sẽ bay ngay sang bangkok. Mà thật ra nên nói gì bây giờ, trận chiến này, có lẽ sẽ phải đánh cược vô cùng lớn.
|
Chương 74: Bước Vào Hang Quỷ Bangkok, một thành phố hoa lệ và đồng thời là thủ đô của Thái Lan. Nơi nhóm của Seny đặt chân đến. Vẻ đẹp huyền bí hoa lệ của thủ đô dường như không đủ thu hút những cái đầu rỗng trong lúc này. Tụi nó lái xe về khách sạn tại khu Siam, lúc này đã quá muộn, khoảng tầm 12h đêm, một chuyến đi mệt mỏi cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Seny nhận phòng, cũng không nói gì thêm với những người còn lại, nó chỉ im lặng suốt quãng đường đi. Ngắm nhìn thành phố từ trên cao, vẻ đẹp hoàn hảo, ánh đèn đường phố vàng đậm, huyền ảo, tất cả phản chiếu qua li rượu vang đỏ và đôi mắt màu xanh vô hồn. Theo đến tận đây? Lùng sục kẻ thù mà cả đời nó không thể quên suốt bao nhiêu năm vậy có đáng không? Nó thật sự từng nghĩ mình sẽ buông bỏ, nhưng khuôn mặt dịu dàng của mẹ lại hiện lên chiếm lấy tâm trí trì trệ của nó, cả màu đỏ ghê rợn của máu ám ảnh suốt cuộc đời nó. Bảo nó tha thứ? Vậy giết nó đi. Gió đêm từ trên tầng 25 quả thật rất lạnh, chiếc váy dây đen tuyền chẳng đủ ấm, nhưng nó không có cảm giác, trầm lặng như vậy, không phải là nó, nó trước nay, chưa từng rơi vào trạng thái tuyệt vọng mệt mỏi như vậy. Seny chậm chạp bước vào phòng tắm, xốc lại tinh thần, mặc một chiếc váy ngắn, khoác ngoài cái áo mỏng, nó lao ra khỏi khách sạn. Tuy không thông thạo đường đi ở đây cho lắm, nhưng nó cũng không muốn biến thành con tự kỉ trong phòng.
Khu Siam thật sự là một thiên đường mua sắm, còn nhộn nhịp hơn khi về đêm. Nó lang thang quanh mấy quán ăn vặt, cho đến khi mỏi chân mới chịu tìm đường về khách sạn. À phải, tìm đường về... khách sạn nào ế nhỉ? Đây là đâu nhi? Tiêu, lạc đường rồi còn đâu, nó còn không biết tên khách sạn mình đã nghỉ nữa, à gọi điện cho Kevil cũng được mà. Nó lục vội túi áo và... quên điện thoại ở trong phòng. Số nhọ! LÀM SAO ĐỂ VỀ ĐÂY?
- Lạc đường hả cô bé
- Không biết sao mà còn hỏi? Mà ai là cô bé? Vả cho rơi răng đấy_ Nó quay lại nhìn mấy tên lạ hơ lạ hoắc trước mặt.
- Cần anh đưa về giúp không? Hay đi với anh đi_ Một tên tóc vàng vuốt ve lên mặt nó.
- Cút, không tao tặng cho mỗi thằng một cái quan tài ngay đấy_ Nó hất tay, hừ lạnh một cái
- Ồ, có cá tính, anh thích
- Cá cái con khỉ, cho sống không thích lại muốn chết_ Nó vung tay xử đẹp 5 thằng, động vào bà là bà giết.
- Cô... làm cái gì ở đây, đừng nói là đi lạc nhé
- Hử? Á, Sky, sao anh cũng ở đây?_ Nó ngạc nhiên, vui mừng khi thấy hắn, trong lòng bỗng cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
- Tìm cô chứ sao, đêm hôm còn ra ngoài quậy nữa, có đứa con gái nào như cô không hả?
- Tôi nói tôi là con gái hồi nào thế?
- Vậy cô là cái gì?
- Là gì không quan trọng, anh đưa tôi về đi
- Có ai nhờ vả bằng thái độ hách dịch thế không hả?_ Sky khinh bỉ liếc nó, hứ đã thế thì nó cũng không cần, nó tự tìm đường về, nó không tin hắn không quan tâm nó, hứ ta đẹp ta có quyền kiêu. Vậy là nó bước đi không do dự, mặc kệ Sky vội vàng đuổi theo.
- Giận hả?
- = .=
- Đừng giận mà
=. =
- Được rồi, tôi sai, cô muốn gì cũng dược
- Có thật không?_ Nó hỏi lại, trong một tích tắc, Sky cảm thấy mình hứa ngu quá rồi, nhưng thôi, đâm lao thì phải theo lao vậy. Nhìn điệu bộ trẻ con của nó, hắn thấy yêu lạ thường. Hắn gật đầu quả quyết. Vậy là nó kéo hắn lượn quanh khu Siam, phá tung khu phố, sau đó bắt hắn cõng về khách sạn, không được gọi xe đưa về. Thảm. Quá thảm. Thả nó trước cửa hòng, phắn đứng thở dốc, vẻ cáu gắt
- Cô, cô có biết mình đan ngược đãi mĩ nam không hả?
- Hở gì cơ, ngược đãi con ngan á?_ Nó vờ vịt
- Ngan cái con khỉ
- Ồ, thì ra anh là khỉ, đừng lo, khi nào về tôi sẽ gửi anh lên hoa quả sơn để chơi với dòng họ nhà anh
- Hứ, tôi cõng cô như vậy, cô phải trả công cho tôi chứ_ Mặt gian không tả xiết
- 0_0........... _nó đờ mặt ra, sao nhìn hắn nguy hiểm thế nhỉ? Mà không, hắn lúc nào chẳng nguy hiểm. Nó cúi đầu suy nghĩ, bất ngờ bị hắn kéo lại, môi kề môi, tước đoạt toàn bộ vị ngọt nơi đầu lưỡi. Không đúng, tại sao? Tại sao lúc nào nó cũng bị cưỡng hôn vậy chứ, không cam tâm nổi mà....
- Ngọt thật, tôi về ngủ nha_ Sky thích thú vỗ đầu nó trong khi ai đó đang đơ như tượng sáp.
- Sky, anh nhớ đấy, tên khốn, tôi nhất định giết chết anh biết không hả đồ tiểu nhân bỉ ổi.............. Đúng là không sợ đắc tội quân tử, chỉ sợ đắc tội tiểu nhân
~~~~~~~~~~~~~~~~~*** 10h 30' sáng***~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáu con người, sáu chiều suy nghĩ, nhưng chung một mục tiêu. Là bắt đầu hay kết thúc chưa thể đoán hết được, nếu có thể quay lại... mọi thứ vẫn phải bắt đầu lần nữa. Nó chuẩn bị sẵn dao bạc và súng ngắn trên người. Lại lo lắng xem mọi người đã lo ổn thỏa chưa. Nét mặt tươi cười trấn an, nhưng lòng lại ngập tràn lo sợ.
- Seny, em biết rõ nơi ở của Demon không?_ Kevil hỏi
- Biết, trong rừng, ngoài ngoại ô, đi tầm 2 tiếng mới tới nơi được, em cho người tới đấy xem thử rồi, nhưng để vào đến nơi cũng mất sức đấy_ Nó cười nhẹ
- Vậy chúng ta mau đi_ Haray và Windy hào hứng, đã bàn rồi, chỉ cần nó bình yên, các cô sẽ không màng nguy hiểm. Nó là ngươi vô cùng quan trọng của họ mà.
Ba chiếc xe đen tuyền lao nhanh ra đường, nhằm hướng ngoại ô mà đi, suốt 2 tiếng đồng hồ im lặng, mọi thứ dường như đông cứng. Nó sẽ gặp lại ông ta, nó sẽ giết ông ta, nó sẽ trả thù, nó sẽ khiến ông ta đau khổ. Đúng, phải đau khổ, nếm nỗi đau mà nó đã che dấu bấy lâu nay. Người nó bất giác run lên, nó bỗng thấy sợ, nếu như quá khứ lập lại, ông ta giết nhưng người thân hiện tại của nó thì sao? Khuôn mặt bỗng tái nhợt, đáy mắt lộ vẻ hoảng loạn, nó hít sâu một hơi, ngước mắt ra ngoài cửa xe. Khu rừng rập rạp u ám xuất hiện, xung quanh đều là cây cối bao phủ, để lộ một con đường sỏi đá duy nhất để tiến vào. Sky vừa lái xe, vừa chú ý biểu hiện trên khuôn mặt nó. xe tiến vào sâu hơn, một căn biệt thự đen tối, u ám ở phía xa, hẳn vào đấy sẽ không dễ đâu. Nó khẽ cười, ra hiệu cho xe tấp vào một bụi cây ven đường. Nó không có ý định trốn, bước vào lãnh thổ của ông ta, chắc chắn ông ta đã biết, chỉ là không ngờ lại dễ dàng đi vào tới đây. Nó xoay người định bước xuống xe thì bị níu lại, Sky nhìn nó lạ lùng, đôi mắt đỏ ánh lên.
- Hứa với tôi, cô sẽ sống, dù thế nào, cũng không được dại dột, liều lĩnh
- Mau xuống xe_ Nó không trả lời mà quanh người đi, không dại dột? Nó thừa nhận, nó có suy nghĩ, nếu bất quá, nó sẽ cùng chết với ông ta, dù sao nó cũng không còn lưu luyến gì, có thể cùng kéo ông ta xuống hoàng tuyền nó cũng cam.
Ba chiếc xe dừng lại, người trên xe bước xuống, từ đây phải đi bộ vào, đi xe sẽ bất tiện. Còn khoảng 100m là đến cổng biệt thự, tuy nó cho người dọn đường trước, nhưng vẫn phải đề phòng vài kẻ có ý định không sợ chết. Cổng vào bám đầy rêu và dây leo, bên trong là một khoảng đất trống, rộng hơn tưởng tượng, lại có vô số cây cối bao quanh, không khí u ám, đáng sợ. Nó rút súng bên hông, ra hiệu cùng tiến vào, mọi người cảm giác đến từng bước chân. Tai dỏng lên nghe ngóng, tiếng bước chân khoảng hơn 50 người tiến về phía nó. Nghe tiếng đi rất nhẹ, xem ra thân thủ không tệ.
- Đám người đấy giao cho Rany và Windy, còn lại cùng đi tiếp, chừng nào xử xong nhanh chóng đuổi theo_ Nó ra lệnh
- Ok _ Windy hướng nòng súng về phía trước, vẻ mong chờ. Rất nhanh tụi nó bị bao vây bởi đám sát thủ mặc đồ đen. Xem ra không phải hạng tép riu dễ đối phó. Bốn người nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, để hai người kia tự xoay sở. Trên đoạn đường đi, có vài con chuột nhắt không biết điều lấp trong lùm cây đều bị xử gọn. Khu biệt thự cách đó còn khá xa, Haray nhíu mày, nhìn luồng khí đen bao quanh tỏa ra mùi hắc ám. Sống dưới âm lâu như vậy, những điều bất thường này cô dễ dàng nhận ra. Cô níu tay nó, mặt nhăn lại liên hồi, nó hất tay ra, cười nhẹ ý bảo sẽ không sao đâu rồi lại tiến nên.
- Hử, hình như có thêm viện binh, khoảng 150... không phải 200 chứ _ Nó dỏng tai suy đoán
- Sai rồi là hơn 300 cơ_ Sky xoa đầu nó, vẻ khiêu khích trêu trọc * cô còn non lắm*
- Vậy ba người ở lại tiếp chuyện bọn họ đi, nhân tiện chờ hai người kia luôn, tôi đi trước_ Nó hất cằm tức giận, hứ, dám coi khinh nó? Bọn sát thủ lần này không dễ xơi đâu, để tôi xem anh bị làm chả như nào.
- Không cần, để Sky đi cùng em đi, Rany và Windy cũng đến rồi_ Kevil liếc ra sau thấy 2 bóng người đang đuổi theo.
- Vậy, nhờ mọi người._ Nó nghiêm mặt, quay ra sau, hình như khoảng 300 tên thật, nó liếc Sky, hắn đang cười thỏa mãn, vậy là mọi bực tức trong lòng vô cớ bị nó trút lên đám người kia. Loạt dao bạc phóng ra, máu bắt đầu lênh láng, nhuộm đỏ cảnh sắc khu rừng, tiếng vũ khí va chạm, tiếng la hét ở phía sau vang lên. Nó vẫn không do dự bước tiếp, cho đến khi căn biệt thự đen tối, u uất kia hoàn toàn lộ ra trước mặt nó.
|
Chương 75: Gặp Lại *cố Nhân* Biệt thự bị bao trùm bởi một loạt khí đen ngột ngạt, cách cửa sắt khắc hình sư tử đóng im ỉm. Tiếng mở cửa kéo dài tạo nên một âm thanh chói tai. Nó cùng Sky bước vào bên trong biệt thự. Một căn phòng rộng vô cùng, không có bất cứ vật dụng nào trong nhà. Một màu trắng toát bao phủ, tấm rè cửa đen không lay động, thảm nhung đen tuyền mềm mại. Đèn trần tỏa ra ánh sáng tím hắc ám. Không có bất kì ai sao? Nó liếc nhìn Sky, cả hai vẫn đứng im, không tiếng lên một bước. Tiếng thở đều của hơn chục con người quanh đây được giấu rất kĩ.
- Ra hết đây
Nó hét một tiếng, bọn sát thủ nhào ra, căn phòng trống trở nên hỗn độn, tiếng súng, tiếng hét thật nhức đầu. Sky như một con mãnh thú lao lên, dùng tay không quật ngã, điểm vào huyệt chết của địch thủ. Nó dùng dao bạc xử lí gọn những kẻ núp trong góc tường. Khẩu súng ngậm trên miệng, tiếp ứng cho Sky. Cả hai vừa đánh vừa men theo tường chạy lên cầu thang. Mấy tên chuyên nghiệp này, tuy chỉ có thể cầm chân, nhưng cũng rất mất sức. Sky nắm tay Seny chay lên lầu tên, tay kia thẩy một quả lựu đạn khói về phía bọn người đang đuổi theo. Cả 2 núp vào một góc tường, đứng thở dốc
- Cô biết hắn ở đâu không? Cứ chạy như vầy chắc chết quá
- Chờ chút... ừm thấy rồi, trên kia, tầng cao nhất_ Seny rút trong túi ra một chiếc kính mắt nhỏ, liên tục chỉnh tọa độ tìm kiếm
- Còn phải đi mấy tầng nữa?
- Còn năm tầng mới đến nơi cơ_ Nó thở dài
- Theo tôi, nhanh_ Sky kéo nó ra ban công tầng 2, rút trong chiếc túi đeo chéo một đoạn dây thừng và chiếc móc sắt. Nó im lặng nhìn xem hắn định dở trò gì. Sky buộc dây vào đầu móc rồi tìm cách quăng lên ban công tầng trên. Trong khi ấy một toán sát thủ khác lại lao đến. Nó tỏ vẻ khó chịu, quắc mắt bảo hắn nhanh tay lên một chút. Cuối cùng cũng xong, nó một tay nắm lấy hắn đu lên ban công tầng 4, một tay dùng súng bắn liên hồi, chật vật mãi mới lên tới đỉnh tòa biệt thự. Từ ban công nhìn vào đều không thấy gì. Rèm cửa nhung tím ẩn hiện, người trong phòng cũng không có bất kì động tĩnh nào, như đang khiêu khích sự nhẫn nại có giới hạn của nó. Hé mắt qua khe cửa kính, nó chỉ thấy được một nửa căn phòng đều dùng màu đen tuyền, vật dụng tối màu. Căn phòng tuy rộng, nhưng chỉ có một bộ sa long đặt chính giữa, và bàn làm việc ở góc cuối phòng. Nhưng đặc biệt hơn cả là lọ hoa hồng xanh thơm ngát, nổi bật để trên bàn, tất cả như cười nhạo vào nỗi đau trong lòng nó. Hoa hồng xanh? Mẹ nó thích loại hoa này, hẳn đây là phòng của Demon.Ông ta, thật đáng hận, ghê tởm, khinh bỉ. Người nó bất giác run lên, kìm nén sự tức giận, khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng đôi mắt trở nên vô hồn trùng xuống. Thoáng nhận ra sự thay đổi của nó, Sky kéo nó vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi.
- Nếu đã đến tại sao không vào? Nơi này luôn chào đón con mà_ Một giọng nam trầm ấm cất lên, nhưng lại biến thành ngọn lửa thiêu trụi chút lí trí còn xót lại của nó. Là hắn, giọng nói này, nó chưa từng quên, chưa giây phút nào quên. Nó đập tan cửa kính, chập rãi, quyết đoán bước vào, dựt phăng tấm rèm nhung tím, ánh sáng cũng theo nó ùa vào phòng trở nên rực rỡ. Nhưng màu đen ảm đảm hắc ám xung quanh ông ta lại không cách nào giảm bớt. Nó từ từ quan sát khuôn mặt ông ta. Quả thật, so với ngày ấy, không có chút thay đổi nào. Vẫn rất trẻ đẹp, tuấn tú, nhìn chỉ hoảng 30 là cùng. Nó cũng không có chút bất ngờ nào với chuyện này. Hẳn Demon đã không còn là người nữa rồi. Người đàn ông trước mặt có một đôi mắt xám bạc lạnh lẽo, nhưng lại nhìn nó ôn nhu trìu mến. Làn da trơn mịn ngăm bánh mật và những ngón tay thon dài tựa ngay ngắn trên ghế. Mái tóc tím dài mền thả lơ lửng trước vai, được buộc lại dưới đuôi. Môi nở một nụ cười hiền. Nếu không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là người vô cùng yêu thương nó chứ không phải kẻ thù.
- Chà, Tiểu Long Nữ, con lớn vậy rồi sao? Ta biết sẽ có ngày con quay lại tìm ta mà, để con sống sót quả không sai
- Demon... à không, Lâm Tử Vĩ mới đúng, ông rút cục tu luyện bàn môn tà đạo gì mấy trăm năm không thay đổi vậy?
- Con gái, con đến tìm ta chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? con khiến ta thất vọng đấy
- Đừng gọi thân mật như vậy. Tôi và ông không có quan hệ tốt đẹp vậy đâu_ Nó hét lên đầy phẫn uất, không kiềm chế phóng con dao bạc về phá ông ta nhưng lại bị Lâm Tử Vĩ hất ngược trở lại. Nó đứng im nhìn mũi dao bay về phía mình, cũng may Sky nhanh tay đánh gãy. Hắn đẩy nó ra sau, đứng trước che chắn. Nó đã mong ngày này rất lâu rồi mà? Nó đã mong chờ gặp lại ông ta, mong chờ sự trả thù cho những mất mát mình chịu đựng. Nhưng khi đối mặt, nó lại run sợ không cách nào chấp nhận. Nó níu lấy tay Sky phía trước. Hơi ấm từ lòng bàn tay bao phủ lấy đổi tay nhỏ bé của nó. Sky nhìn cô gái trước mặt có chút run sợ, lòng ngập tràn đau đớn, nhất định phải bảo vệ nó, nhất định là vậy. Lâm Tử Vĩ cười giễu cợt, mắt sáng lên, ôm trọn cảnh tưởng trước mặt. Ngày ấy Nguyệt Chi Thủy cũng sợ hãi đứng trước mặt ông, ôm lấy người đàn ông khác. Ông ta đến này vẫn không hối hận vì đã giết chết Nguyệt Chi Thủy, nhưng chỉ tiếc không thể giết cả người đã cướp nàng từ tay mình.
- Con gái, con và mẹ con thật giống nhau, thật khiến ta yêu đến chết
- Lời lẽ ghê tởm vậy ông cũng nói được sao? Tôi không để ông làm hại cô ấy đâu
- Thật sao chàng trai trẻ? À không, thái tử? Ta thật mong chờ đấy, nào con gái ngoan, có phải ta nên giết tên này để đoạt lại con không?
- Ông, đang xàm ngôn cái gì vậy?
- Ta nói, đoạt lại con, ta không có mẹ con, vậy ta sẽ có được con gái nàng, không phải tốt lắm sao? Ta để con sống, để con hận thù, đem mối hận đấy tìm đến ta, sau đó, biến con thành của ta, một kế hoạch tuyệt vời phải không?
Ánh mắt Lâm tử Vĩ nhìn nó si mê, như thấy được hình ảnh của Nguyệt Chi Thủy hiện lên. Ông ta cũng chờ ngày này rất lâu rồi, vì ngày này mà làm rất nhiều chuyện, trả giá rất nhiều, nhất định phải có được con của nàng ta. Mưu cầu tình yêu có gì là sai trái chứ? Như một con thú hoang nhìn biểu hiện run sợ của con mồi trước mặt, từ từ, chậm chạp nhấm nháp nỗi run sợ khiêu khích, kích động ấy. Sự cuồng dã của ông ta trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sợ hãi? Mùi vị của nó mới tuyệt làm sao. Nhưng ngay lập tức ông ta biến sắc. Trong mắt nó không phải ngạc nhiên, sợ hãi mà là hận thù, căm tức, thậm chí là giễu cợt. Khóe miệng nó cong lên, đôi mắt lộ ý cười tà mị, nhìn trực diện vào Lâm Tử Vĩ khiêu khích, như thể điều ông ta nói đáng cười lắm vậy.
- Lâm Tử Vĩ, tôi nói cho ông biết, ông mãi mãi không có được trái tim của mẹ tôi, cũng không bao giờ chiếm được tôi đâu. Tôi đối với ông chỉ có thù hận, kẻ đã giết mẹ tôi, khiến mẹ tôi không thể đầu thai ông chuẩn bị đền tội đi_ Ngữ khí đầy oán hận, kèm theo đôi mắt như có lửa căm thù hận không thể xé xác ông ta. Nó như một con thú hoang biết rằng sẽ chết nhưng vẫn liều mình. Trước sự căm phẫn của nó, Lâm Tử Vĩ vẫn bình tĩnh, nở nụ cười hiền lành
- Con nói ta giết mẹ con? Không sai, nhưng chẳng lẽ con không biết chính con...
- Seny, em không được nghe ông ta ăn nói bậy bạ_ Từ ngoài cửa, tiếng hét chói tai của Kevil vọng vào, bốn người nhanh chóng đạp cửa xuất hiện
- Anh, mọi người không sao chứ_ Nó nhìn một lượt đến khi xác định tất cả đều ổn mới yên tâm.
- Cậu, là anh trai sinh đôi của Tiểu Long Nữ? Haha vậy cũng là con trai ta rồi, con trai, sao con lại kích động vậy chứ
- Ông, tốt nhất là nên im miệng, tránh xa em gái tôi ra
- Con trai, con sợ ta sẽ nói ra điều gì sao? Con thật xấu xa, nhưng vậy mới giống con trai ngoan của ta chứ
- Anh, ông ta nói vậy là sao? Anh nói cho em nghe đi
Không khí trong phòng trùng xuống, Kevil lảng tránh câu hỏi của nó. Đối với đoạn kí ức đẫm máu ấy, nó cũng rất mơ hồ, ngoài hình ảnh mẹ bị giết chết, nó không nhớ được bất kì điều gì. Lâm Tử Vĩ cười lạnh, ngay từ khi nó bước vào phòng, ông đã nhìn ra, kí ức của nó bị phong ấn, che dấu để bảo vệ con gái mình ư? Thật cảm động, chẳng trách Nguyệt Chi Thủy lại vứt bỏ kẻ vô tình như ông để đi theo lão Long Vương khốn kiếp đó. Hơn nữa nhìn biểu hiện kích động của anh trai nó, hẳn Kevil cũng biết chuyện này rồi. Ông ta ngồi uy nghiêm trên ghế, liếc nhìn vẻ hỗn loạn xao động trên mặt nó, rồi nhanh như cắt, rời khỏi ghế, kéo nó về phía mình, kiểm soát nó, ôm vào trong lòng. Tốc độ nhanh đến mức không ai nhận ra, đến nó cũng không biết mình bị mang đi như thế nào. Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tử Vĩ ghé sát nó, khóa chặt nó trong lòng, nó không đủ sức kháng cự. Đặt nó ngồi tên người mình, thích thú nhìn đám người còn đang thất thần
- Lâm Tử Vĩ, mau thả cô ấy ra_ Sky hét lên, định lao về phía ông ta thì bị Kevil giữ lại
- Demon, ông mau thả em gái tôi ra, nếu không tôi liều với ông_ Kevil gằn giọng. Nhưng biểu hiện của Lâm Tử Vĩ không chút lo lắng. Ông ta cười nhẹ đưa bàn tay thon dài về phía họ, lập tức một ánh sáng đen bao trùm, bị khóa kín trong kết giới ông ta tạo ra.
- Con gái, anh trai con rất xấu xa, con có muốn ta nói cho con nghe chuyện năm đó không
- Demon, ông im ngay cho tôi, mau thả Seny ra_ Haray bị nhốt trong lồng thủy tinh đen, luôn tay đập vào lớp kính trong suốt đe dọa.
- Mẹ tôi là do ông giết, ông còn muốn nói gì nữa?_ Seny vẫn tìm cách thoát ra khỏi người ông ta
- haha đúng vậy, Mẹ con là ta giết, nhưng con là người gián tiếp gây nên cái chết đấy, hơn nữa, lại tội nghiệp bị phong ấn kí ức mà không biết gì, anh trai và cha con lừa con suốt bao năm nay đấy
- Ông bớt nói nhảm đi, ông nghĩ tôi tin?_ Nó cười lạnh, cổ tay khéo léo rút ra một con dao, dùng lực vùng ra, nhưng thất bại
- Vậy được, ta giải phong ấn cho con, khi ấy, con gái ngoan chưa biết chừng con lại đồng ý ở bên ta đấy
- Dừng lại ngay, Lâm Tử Vĩ, ông muôn làm gì? Tôi không cho phép, ông trách xa em gái tôi ra, mau tránh ra_ Tiếng hét của Kevil vọng lại chợt mờ dần, nó thấy đầu óc trống rỗng, nhưng lại nhẹ bẫng đi, một luồng khí bao trùm lấy cơ thể nó, mí mắt trĩu nặng, mệt mỏi. Mặc dù ép bản thân không được ngủ nhưng mắt vẫn khép lại.
Trong vô thức, nó thấy một đoạn hồi ức trở về với mình, còn đáng sợ, tàn nhẫn hơn cả.
|
Chương 76: Quá Khứ Và Sự Thật Lại là biển, màu xanh dịu dàng, huyền bí. Tận sâu dưới lòng đại dương, một cuộc sống êm ấm, hạnh phúc đang diễn ra. Từng đợt sóng xô bờ nối tiếp ngày tháng, như dòng chảy thời gian cứ dần trôi chậm rãi.
- Mẹ xem này, xem này, một con cua ở trong vỏ ốc, lạ quá đi_ Cô bé có đôi mắt xanh cua biển háo hức reo hò
- Tiểu Long Nữ, đó là ốc mượn hồn đấy _ Người phụ nữ trẻ âu yếm
- Ý, con thấy nó mượn nhà thì đúng hơn, không cho, không cho_ Cô bé bất mãn, tìm cách dứt con cua nhỏ trong vỏ ốc ra, thiếu chút là đem búa ra ghè nát
- Long Nữ, đừng như vậy, để sinh tồn, một số loài phải dựa vào nhau mà sống
- Ý, giống như con dựa vào mẹ hả?_ Cô bé tròn mắt hỏi lại
- Ai dà, em thật ngốc, tại sao em không thông minh như anh nhỉ?_ Cậu bé, có khuôn mặt tựa như Tiểu Long Nữ lên tiếng
- Anh hai thông minh ở chỗ nào chứ, so với Quy thừa tướng, anh cha là gì, hứ
- Quy thừa tướng sống lâu như vậy, đương nhiên phải hiểu biết hơn anh rồi, em so sánh kiểu gì vậy?
- Lè, anh ngốc, anh ngốc, anh là thằng ngốc
- Tiểu Long Nữ, em đứng lại, nếu không anh nhốt em vào vỏ sò đấy
- Ba ơi, hix hix anh mắng con_ Đứa bé nào đó dở trò ăn vạ.
--------------------------------***------------------------------
Tiểu Long Nữ thích thú nằm trong lòng mẹ, hai tay mân mê lọn tóc đen nhánh, ngửi mùi hương thanh nhẹ trên tóc. Người mẹ trẻ nhìn con trìu mến, vỗ về cái má trắng trẻo, bầu bĩnh, cưng nựng.
- Mẹ, mẹ, ở trên kia có cái gì, có nhiều cá như dưới này không? có nhiều tảo biển không? có nước bao quanh không?_ cô bé níu áo mẹ hỏi
- Trên kia? Có mặt đất bao la, có bầu trời rộng lớn, có cây cối xanh tươi, và có cả con người nữa
- Con người, họ có giống chúng ta không? hay là có đuôi như Mĩ Nhân Ngư, à không, có cánh chứ nhỉ
- Cô bé ngốc, mau ngủ đi_ Người mẹ xoa đầu đứa con nhỏ, thế giới đó thật sự rất đẹp, nhưng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, bởi nơi đó có con người. Nếu được, con hãy ở lại đây mãi mãi, để được bảo vệ và yêu thương. Tiểu Long Nữ chìm vào giấc ngủ, mơ thấy mình dạo chơi trên mặt biển, đến những nơi chưa từng được đến. Cô bé ở mắt, vội bật dậy, chạy về phía mẹ.
- Mẹ, chúng ta lên đó đi, được không? con rất muốn biết ở đó có gì, ta cùng đi được không?
- Không được, ở đó rất nguy hiểm, hơn nữa cha con sẽ không đồng ý đâu
- Thì không cho cha và anh biết, ta cùng đi đi mà, nha mẹ
- Không được
- Hix hix, con muốn đi, muốn đi cơ, huhu con ghét mẹ, mẹ không thương con nữa, huhu
- Được rồi, đừng khóc, mẹ đưa con đi_ Người mẹ trẻ lau nước mắt cho con, tự nhủ sẽ không sao, cô bé này được nuông chiều thành hư rồi! Cứ vậy, hai người rẽ nước, từ đáy biển sâu. Trước mắt cô là một khoảng không rộng lớn, màu xanh mát tận trên cao, đây là bầu trời ư? Một vầng sáng chói lòa, ấm áp tỏa ra từ trên cao, có cả gió biển, cát lạo xạo dưới chân, những cánh chim tự do bay với sải cánh rộng lớn. Những điều thú vị mà trước nay chưa từng tấy thu hút sự tò mò của cô bé.
- Con chỉ được chơi quanh bời, không được đi xa đâu đấy.
- Dạ, con biết mà_ cô bé cười đáp lại, thích thú chạy trên cát, đôi chân trần in từng dấu ấn nhỏ bé, một không gian lạ lậm cuốn hút, cô lén nhìn mẹ mình. Mẹ vẫn ngồi trên tảng đá lớn, có chút lo lắng, sầu thảm. Cô lại nhìn về phía sau, một rừng cây rậm rạp, sâu trong đó có gì nhỉ? Có con người không? Trí tò mò thôi thúc, cô bước chân về phía khu rừng, quên cả lời mẹ dặn. Nơi đây còn có nhiều sinh vật lạ lẫm khiến cô bé thích thú. Nhất là khi nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt từ từ tiến lại, vậy ra đây là nhân loại mẹ hay kể? Cũng không có khác là bao, người đó nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cả người đều là màu đen, nhưng đôi mắt tím hờ hững kia rất đẹp.
- Thật giống..._ người lạ tiến lại, chạm má trắng trẻo của cô, cô bé rất tự nhiên, vươn tay ông cổ người lạ đòi bế. Ông ta cũng không cự tuyệt, lấy ra một túi kẹo cho cô, rồi cất giọng trầm hỏi.
- Con ở đây một mình sao? Ta đưa con về
- Không có, con đi với mẹ, mẹ ở bên kia_ Cô chỉ tay về phía biển, người đàn ông chậm rãi bế cô đi qua khu rừng, cô cũng không để ý tới vẻ mặt kì lạ hiện tại.
Chỉ trong một khoảng khắc, cô thấy mẹ mình đứng sững lại, khuôn mặt lo lắng sợ hãi, cả người không nhúc nhích, sau đó mới mở miệng hốt hoảng.
- Tiểu Long Nữ, mau qua đây, đó là người xấu đấy, lại đây mau
- Mẹ, người xấu sao?
- Không phải đâu, đừng nghe mẹ con nói bậy
- Lâm Tử Vĩ, thả con bé ra, mau thả nó ra
- Theo ta về, ta sẽ thả con bé, chúng ta sẽ sống như một gia đình
- Ngươi đừng mộng tưởng, mau thả nó ra
Cô bé tròn mắt, nhưng cũng nghe theo mẹ vọt thoát khỏi vòng tay của ông ta, chạy lại bên mẹ mình. Nhưng Lâm tử Vĩ nhanh tay hơn hắn, vung cây đao trong tay chém xuống, trong phút chốc, trời đất tối mịt, mây đen vần vũ,cũng trong phút chốc, màu đỏ của máu lan tỏa trong không gian, bết lại trong nước biển.
- Mẹ...mẹ...sao mẹ lại lao ra? sao mẹ lại chảy nhiều máu vây? sao mẹ không trả lời?_ Cô bé bần thần, lẩm nhẩm gọi.
- Mẹ, xin lỗi, tại con, tại con đòi đi chơi, tại con hại mẹ, tại con_ đôi mắt chưa hoàn hồn, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm.Lưỡi đao lại vung lên, nhưng bị một luồng sáng chặn ngang, cô bé chỉ thấy bóng anh và cha đang chạy lại, sau đó hét lên kinh hoàng.
-----------------------***-----------------------------------
- Là tại em, tại em đúng không, mẹ đâu rồi, cha cũng giận em rồi, anh cũng ghét em đúng không?
Cô bé bần thần ngồi trên cát, nước mắt không ngừng tuôn, như người mất hồn. Mưa vẫn không ngừng xối xả, mưa ướt đẫm hai đứa trẻ trên bờ biển.
- Không phải tại em, cha không giận em, anh cũng không ghét em, ngoan nào
- Không phải, anh nói dối, mọi người ai cũng bảo tại em, cha cũng không nhìn em, anh bảo mẹ sẽ về, nhưng không phải, em ghét mọi người, ai cũng nói dối hết, anh đi đi, mau đi đi
Cô bé ôm đầu khóc thét, đẩy người anh ra xa, tựa người vào tảng đá, khóc nấc lên. bóng của cậu cũng biến mất dần trên mặt biển, để lại một thân ảnh nhỏ bé đơn độc cùng tiếng khóc thương tâm. Cũng chẳng biết mình đã khóc bao lâu, ngồi im lặng như vậy bao lâu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái nhợt vì ngấm nước mưa, mưa như trút không chịu ngừng. Cô bé vẫn ngồi im lặng, không còn tiếng nấc, tiếng thút thít, chỉ có nước mắt trong suốt hòa lẫn vào mưa.
- Cậu sao vậy, sao lại ngồi đây? cậu khóc sao? người cậu lạnh vậy, này cô bé, nghe mình hỏi không?_ Âm thanh nhỏ bé trong trẻo vang lên, hình ảnh mờ nhạt của một cậu bé có mái tóc hung đỏ, đôi mắt màu đồng ngây ngô nhìn cô. Cô vẫn lạnh nhạt không nói, mắt không chút rung động, cả người đều nhợt nhạt
- Lạnh thật đấy_ bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên đôi tay nhăn nheo ngấm nước của cô, hơi ấm lan tỏa đánh thức mọi cảm giác, cô bé lúc này mới cảm thấy lạnh, thấy cơ thể run lên từng đợt
- Lạnh sao, cho cậu này_ Cậu bé dịu dàng rút ra một cái khăn lục xanh, lau nước mắt cho cô
- Nhìn xem, thật giống màu tóc cậu, thật đẹp_ Cậu bé cười hiền, cảm giác ấm áp mất đi bỗng trở lại, nụ cười và hơi ấm thật giống mẹ, thật sự rất giống, vậy là bao kìm nén bỗng vỡ òa, cô lao vào lòng cậu, cả hai ngã trên nền cát, cứ vậy tiếng khóc vang lên, ngân dài thê lương trong mưa, để mặc cho ai đó dù không hiểu vẫn vỗ nhẹ an ủi.
Mưa cũng ngừng rơi, cô bé mở mắt mới thấy mình vừa ngủ quên bên cạnh người lạ, lúc này cô mới quan sát cậu, một khuôn mặt đẹp lạ, mái tóc đỏ ánh lên quyến rũ, khuôn mặt ngây thơ nũng nịu thật đáng yêu.
- A, tỉnh rồi sao?
- Ưm
- Có đói không, tớ có bánh bao này
- Ưm
- Cậu còn lạnh không
- Ưm
- Sao lại ngồi dầm mưa như vậy, tớ đưa cậu về nhà nhé
- Ưm
- Cậu ưm hoài thì tớ sao biết được cậu muốn gì?_ Cậu bé đứng dậy, phủi cát trên người, định bước đi, cô hoảng hống, níu vạt áo cậu giữ lại, cúi đầu im lặng, rất lâu sau mới cất giọng khản đặc
- Đừng đi, ở đây
- Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu
- Thật không?
- Thật_ Cậu bé giơ ngón tay ngắn cũn ra móc ngoéo thể hiện chắc nịch trong câu nói của mình. Suốt 3 ngày liền, họ đều chơi đùa cũng nhau trên mặt biển, cười rất vui, cô cũng dần vơi đi nỗi đau
- Nè, sao hôm đấy cậu lại an ủi tớ? Sao lại ở lại?
- Vì tớ thích cậu? cậu rất dễ thương
- Hả?
- Tớ nói cậu dễ thương, tớ thích màu tóc xanh của cậu, thật đẹp
- Tớ cũng thích cậu_ cô bé cười rạng rỡ
- Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ?
- Kết hôn là gì? có ăn được không?
- Chắc có, có khi ăn còn rất ngon ấy chứ, nhưng nếu kết hôn chúng ta sẽ mãi được ở bên nhau mãi
- Thật sao? thật thích quá_ Tiếng cười trong trẻo lại vang lên, vỡ òa trong sóng biển. Đêm lại dần buông, sao trời lại tỏa ánh sáng bạc đẹp mắt ru người ta vào giấc ngủ. Nhưng là một giấc ngủ cô độc, không có hơi ấm bên cạnh, cô bé giật mình mở mắt. Không thấy cậu bé đâu, cô chạy dọc mặt biển, gọi khản cổ. Lúc này cô mới nhận ra, mình còn không biết tên cậu ấy. Cô lại ngồi im trên mặt biển chờ đợi, rồi lại khóc nấc nên, mưa dần trút xuống, lại mưa...... vậy là ánh sáng lại một lần nữa rời bỏ cô
Suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ như một cái xác không nghe, không nói, vô tri vô giác. Chẳng màng tới bản thân, chỉ có nỗi lo sợ bủa vây. Cô đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ, cô cũng không còn gặp lại cậu bé kia nữa. Tất cả chấm dứt thật rồi...
|
Chương 77: Sợ Hãi Tột Cùng Nó mở mắt ra, mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ. Vậy ra đây là kí ức ủa nó? Đoạn kí ức đã bị giấu đi, đoạn kí ức đáng sợ mà nó muốn quên. Vậy chính nó đã gián tiếp gây nên cái chết của mẹ mình? Nếu thế, nó đang trả thù ai? Nó theo đuổi cái gì? Thật nực cười, phải, câu chuyện này đúng là hài kịch. Là nó, chính nó chứ không ai khác, nó trả thù bản thân mình ư? Nếu là vậy nỗi đau nó giấu kín có biến mất không? Suốt bao năm qua vì điều gì mà sống? Mà cố chấp không buông? Ngu ngốc, thật quá ngu ngốc. Seny cố tỉnh táo lại, nhìn lên khuôn mặt của Lâm Tử Vĩ, khóe môi ông ta đọng lại 1 nụ cười đê tiện đắc thắng. Đằng kia, mọi người bị nhốt trong kết giới, nó thở dài. Trong đầu rất hỗn loạn, phải làm gì tiếp theo nó hoàn toàn không biết, nhưng nó hiểu, mình quá mệt mỏi. Quá sợ hãi, rất muốn dừng lại, rất muốn biến mất, một lần nữa trốn tránh.
- Con gái, mẹ con là do ta giết, nhưng là do con hại, nói cách khác, con mới là kẻ giết mẹ mình._ Lâm Tử Vĩ vẫn ôm nó trong lòng, giọng nói ôn nhu nhả ra từng từ.
Kẻ giết mẹ mình...kẻ giết mẹ mình....chính tôi... giết mẹ...chính tôi... Mặt nó nhăn lại, lo lắng sợ hãi, nó hoàn toàn không nghe thấy mọi âm thanh xung quanh, chỉ có đau đớn dày vò, đây không phải là nó, nó không yếu đuối thế. Không phải mà. Bàn tay của Lâm Tử Vĩ lướt nhẹ trên khuôn mặt thanh tú của nó, khiến nó giật mình. Nó đẩy mạnh ông ta ra, ngã soài xuống sàn gỗ, đôi mắt cứ trân trân nhìn Lâm Tử Vĩ, hoảng sợ thu người lại.
- Con gái, đi cùng với ta, con sẽ quên tất cả, không có tội lỗi nào vây lấy con hết, đi với ta nào_ Nó nghe tiếng dịu dàng của người trước mắt, nó không thấy gì nữa rồi, mọi thứ trước mắt nhòe đi, âm thanh lọt vào tai như biến dạng, một cách vô thức, nó đưa tay với về phía trước, một bàn tay lạnh lẽo khác nắm lấy đôi tay nhỏ bé nóng rực của nó, kéo nó dậy. Nó sẽ quên sao? nếu làm vậy có thể quên thật sao?
- Seny, Cái đồ trời đánh nhà cô, tỉnh lại ngay cho tôi, con nhỏ ngang bướng, cô đang làm cái quái gì vậy?_ Sky hét lên, tay đập liên tục vào tấm kính thủy tinh bao quanh, hắn ta lúc này thật đáng sợ, trong mắt nó, hắn cũng rất mờ ảo, hắn nói cái gì đó mà chính nó cũng không nghe rõ. Chỉ thấy đôi tay hắn nắm chặt, liên tục đập vào tấm kính cho đến khi đôi tay rớm máu....máu... đôi mắt nó nheo lại, rồi mở to ra, nhìn chằm chằm vào màu đó đặc quánh đang bám vào lớp kính trong suốt kia. Tại sao? Lại là máu...tại sao cứ muốn ánh ảnh nó. Nó lắc đầu nguầy nguậy, rồi đẩy Lâm Tử Vĩ ra, ý thức dần được hồi phục. Nó chạy về phía quả cầu thủy tinh, nhưng lớp kết giới bao quanh đánh bật nó ra xa.
Phía trong kết giới, tất cả đều quan sát từng cử động của nó.
- Haray, mày có cách nào thoát ra không? cứ vậy Seny sẽ chết đấy_ Windy nức nở níu áo Haray
- Tao có cầm theo bùa của Vương ca, nhưng nếu không có pháp lực mà liều mạng thi triển thì dễ bị tổn thương
- Vậy phải làm sao?
- Cứ để tao thử xem._ Haray thở dài, cứ đánh liều thử xem, dùng bùa chú phá kết giới. Cô rút ra 5 lá bùa, dán thành hình ngũ giác, rồi dùng máu mình viết chú ngữ, vẻ nhập tâm.
- Cô ngốc đó, tại sao lại kích động vậy?_ Sky lo lắng, đôi tay rướm máu, chảy dọc theo các đầu ngón tay
Nó đứng ngoài kết giới, vẫn như kẻ mất hồn, chỉ biết rằng hình như trong kia có thứ gì quan trọng lắm, thứ nó không muốn mất, vậy là bất chấp bị đánh bật ra bao lần, nó cứ vậy liều mạng lao vào. Cả người xước xác đầy vết thương. Mùi máu nhẹ lan tỏa trong không gian càng khiến nó hỗn loạn hơn.
- Cô đang làm cái gì vậy, muốn chết sao? Mau dừng lại_ Sky nhìn hành dộng của nó, sợ hãi tột độ
- Seny em làm gì vậy,dừng lại, em đừng nên xông vào nữa_ Kevil kích động, lao về phía nó cũng bị đánh bật lại, chỉ có Rany là bình tĩnh quan sát, anh nói nhỏ điều gì đó với Haray rồi mới quay lại cản hai thằng bạn.
- Mọi người, cúi xuống ngay_ Haray ra hiệu, lập tức một tiếng nổ lớn diễn ra, ánh sáng chói mắt khiến mi mắt khẽ nhăn lại, những tảng đá, mảnh vụn bắn ra khắp nơi. Kết giới phút chốc bị kéo thành một đường nứt dài, rồi vỡ vụn. Haray rút tiếp một lá bùa, phi lên không trung, nhân lúc hỗn loạn, bụi mù này đọc chú ngữ tạo ra một luồng điện phá sập trần nhà.
- Chết tiệt_ Vẻ ôn hòa trên mặt Lâm Tử Vĩ biến mất, lao nhanh về phía nó. Nhưng chưa kịp đã ăn một đạp của Sky, nó thấy cả người mền nhũn, không cách nào tỉnh táo, cứ vậy ngã vào người trước mặt.
- Mau rút, không thể ở lại đâu, nới này sắp sập rồi_ Rany cảnh báo, dứt lời, một loạt rung chấn mạnh xảy ra
- Sao lại có động đất, đây là tầng cao nhất mà?_ Kevil đi cạnh bên nó, thắc mắc hỏi
- Bom con đặt sẵn đó ông nội, không muốn nổ tan xác thì nhanh lên_ Rany vội vàng kéo theo Windy phi qua cửa sổ. Cả bọn cứ vậy bất chấp khói mù ở sau chạy nhanh về phía trước. Chạy về phía khu rừng đã đi vào lúc đầu. Hắn cứ vậy ôm chặt nó đang mê man trong lòng, đôi mắt màu huyết ánh lên kinh dị.
Chiếc xe vừa nổ máy thì tiếng cả tòa biệt thự đổi sập. Hắn quay lại nhìn đống đổ nát, Lâm Tử Vĩ, chắc chắn chúng ta còn gặp lại. Cứ vậy, 3 chiếc xe lần lượt rời khỏi khu rừng lao về phía thành phố. Căn biệt thự xanh nhạt vừa hiện ra, hắn đã vội cho xe phi thẳng vào, mở cửa xe rồi bế thốc nó chạy vào nhà.
- Mau, gọi bác sĩ cho tôi_ Sky hối hả, vội bế nó lên phòng
- Seny mày mau tỉnh lại đi mà_ Phía sau Haray và Windy cũng hoảng loạn không kém
|