Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!
|
|
Chương 78: Ám Ảnh Căn phòng xanh nhạt giờ chìm vào im lặng. Nó nằm im lìm trên giường, khuôn mặt vô hồn, khắp người được băng bó cẩn thận. Mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong dài không chút rung động, dù sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi. Chẳng ai nói gì, đứng nhìn nó thiêm thiếp ngủ, Windy gạt nhanh dòng nước mắt, bước vội ra khỏi phòng khiến Rany vội đuổi theo. Haray liếc nhìn Kevil, đôi mắt sưng đỏ, không nhìn rõ màu đen lấp lánh trong đó, tia nhìn hằn học trách móc, rồi cũng quay lưng bước về phòng. Cho đến khi chỉ còn lại Kevil và Sky, lúc này mới có tiếng người mở miệng.
- Tại sao không nói? Mày biết sự thật, tại sao không nói với Seny?
- Vì oán niệm của con bé quá lớn, vì tao sợ nó tổn thương. Thật ra, tao rất sợ một ngày nào đó bí mật này bị vạch trần, chính mình cũng không biết phải đối mặt với seny thế nào.
Đứa em gái này thật sự rất ngang ngạnh, cố chấp. Nhưng thật sự lại rất mềm yếu,có điều, chẳng bao giờ chịu nói với ai, luôn để bản thân âm thầm chịu đựng. Kevil chỉ thở dài rồi rời khỏi phòng. Chỉ còn Sky vẫn nắm chặt tay nó, giờ thì hắn biết rồi, hắn biết nó đã đau khổ như nào, mệt mỏi như nào, lo sợ như nào. Và cũng biết rằng mình sợ mất nó như nào. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nó người đầy máu, mạo hiểm xông vào kết giới, thấy nó buông xuôi đưa tay cho Lâm Tử Vĩ, hắn gần như phát điên. Bởi hắn sợ sẽ mất nó, ý nghĩ ấy trói chặt con tim hắn, lồng ngực đau buốt từng hồi, trước mắt, ngoài hình ảnh nó dần ngã xuống hoàn toàn không thấy gì. Cảm giác không an toàn này thật đáng sợ. Hắn từng nói với Thiên Nhi, hắn sợ cảm giác không chắc chắn, sợ khúc mắc trong lòng nó, nên mới chấp nhận chờ đợi. Nhưng lúc này thì không thể rồi. Khúc mắc trong lòng nó, hắn sẽ cùng nó tháo bỏ, mê cung mà nó đi lạc, hắn sẽ phá vỡ bức tường này để tìm lối ra. Nhất định sẽ ở bên nó, sẽ không do dự nữa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó,lòng hắn như siết lại, vén mái tóc xòa trước mặt, hắn cũng quay người rời đi.
Căn phòng lúc này hoàn toàn chìm vào bóng tối, ngay cả ánh trăng cũng không lọt vào. Ngoài mùi hương hoa hồng ra, chẳng còn gì khác nữa. seny lúc này mới mở mắt. Đôi mắt xanh hờ hững nhìn quanh phòng, tất cả chỉ toàn là bóng tối. Nó ngồi dậy, trong bóng tối ngồi thu mình lại, nép vào một góc tường quan sát. Trong đầu trống rỗng, không muốn nhớ lại bất cứ điều gì, hoàn toàn như một xác chết câm lặng.
Sáng hôm nay dù muốn hay không cũng là một ngày tốt lành, ngay từ sớm mặt trời đã ló rạng, trời xanh mây trắng, phong cảnh hữu tình, rất lãng mạng. Nhưng tiếng hét của Windy vọng ra từ phòng nó thì chẳng một chút tốt đẹp nào. Nó vẫn ngồi thu mình lại một góc, gục mặt xuống gối, mái tóc dài che hết bả vai và khuôn mặt tái nhợt, có thể nói trắng hơn cả quỷ dạ xoa. Đôi mắt thâm quầng, không có thần khí, cả người như một bức tượng thạch cao. Sau tiếng hét của Windy, tất cả đã vội tập trung tại phòng nó. Chỉ sau một đêm, nó trở nên tiều tụy, tóc rối bời, môi khô khốc, đôi tay bấu vào bả vai mình đến bật máu.
- Seny, mày đang làm gì vậy hả, tỉnh lại cho tao_ Haray là người đầu tiên tỉnh ra, vội lay người nó gọi
- Seny, đừng vậy mà, tao rất sợ đó, mày, nhìn tao đi, nói gì đi mà, xin mày đó_ windy nức nở, tay ôm lấy ngược mình, quỳ sụp xuống đất.
- Em sao vậy, chỉ sau một đêm sao lại thành như vầy nghe anh nói gì hay không?_ Kevil ôm nó vào lòng, tay đặt lên bả vai trầy xước của nó. Chỉ có Sky hoàn toàn chưa tỉnh lại. Đóa hồng xanh còn đẫm sương đêm rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cánh hoa chưa nở đã tàn. Hắn tiến lại gần cửa sổ, kéo rèm cửa cho ánh sáng lọt vào, rồi mới quay lại nhìn nó.
- Em muốn ra ngoài chứ, anh đưa em đi._ Sky nhẹ giọng, vuốt ve gò má lạnh ngắt của nó. Nhưng không một tiếng đáp trả, hoàn toàn vô vọng. Nó quay lại nhìn Kevil, mắt vẫn vô hồn, âm thanh u ám, khản đặc phát ra từ cổ họng.
- Tại sao?
- Anh xin lỗi...
Không còn bất cứ tiếng động nào vang lên, chỉ thấy dòng nước mắt của nó lăn dài trên khuôn mặt. Trái tim nó thật sự tổn thương rồi, giống như bị người mình tin tưởng phản bội, cũng giống như biết mình mới là kẻ đáng chết. Từ khi nào, nước mắt có vị nhạt nhẽo như vậy. Nó cứ thế khóc, khóc rất nhiều...Ngoài trời bỗng đổ mưa, mây đen kéo đến, một cơn mưa rất to, đến ông trời cũng giễu cợt nó sao? nực cười thật. ( Ren: Ai vừa tuyên bố hôm nay trời đẹp thế nhỉ, chém chết nó đi* Đập bàn tức giận* / Ngươi chứ ai* Đồng loạt chỉ tay*).
Haray nhìn ra ngoài trời, chỉ thấy một màn mưa trắng xóa, lòng cô lại đau hơn. Đến nước này cô cũng chẳng biết phải làm gì. Cũng không biết có cách nào an ủi nó, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, che dấu giọt nước mắt của mình. Suốt 1 tuần sau đó, nó gần như là đã chết rơi vào trạng thái vô thức. Không suy nghĩ gì, chỉ luôn ngồi thu mình lại, đến nước mắt cũng vô thức mà rơi, không một âm thanh nào lọt vào tai nó, chỉ có mình nó trong thế giới của riêng mình, chỉ cần ở đây, sẽ không có ai tìm ra, không sợ bị tổn thương nữa. Cũng suốt 1 tuần, mưa rơi không ngớt, mưa đến từng đợt, ngột ngạt, bức bối, ngoài kia trời mưa tầm tã, như hòa cùng nước mắt của nó.
- Anh Sky, chị ấy lại không chịu ăn gì sao?_ Thiên Nhi chau mày nhìn khay đồ ăn chưa động đũa mà Sky bê ra, lại nhìn cái lắc đầu mệt mỏi của anh mình.
- Nó cứ vậy sẽ chết thật đấy_ Windy lo lắng
- Đi, Thiên Nhi, Rin, hai người trói nó lại, chị sẽ ép nó ăn_ Haray nổi nóng xắn tay áo dữ tợn.
- Thôi, cho anh can, con bé mà chịu để em vật ra sao?_ Kevil khuyên giải.
- Vậy phải làm sao đây?
Sky vẫn không nói gì, đưa khay thức ăn cho Thiên Nhi rồi lặng lẽ đi xuống vườn. Lại hái một bó hoa hồng xanh, đem vào phòng nó. Mỗi ngày hắn đều chăm chỉ thay hoa, cũng đem cơm nước vào, rồi lặng lẽ bê ra. Mỗi ngày đều nhìn nó tự hành hạ bản thân, như một cái xác, chính hắn cũng thấy đau lòng.
- Em xem, mưa mấy hôm liền, vườn hoa khéo lại ngập mất, em chẳng lẽ không để tâm...
- Em cứ vậy thật chẳng đáng yêu chút nào, ánh thích vẻ ngang ngạnh đầy sức sống của em cơ...
- Ai cũng đều lo cho em đấy...
- Muốn ăn gì không? Em hay thật, ăn như heo mà bầy đặt, anh có bảo em giữ dáng đâu, gầy tong teo như que củi, ôm đâu có đã...
- Nếu em không chịu nói, thì để anh nói hộ vậy, anh kể cho em nghe chuyện này nhé........
Bây giờ không phải một, mà là 2 đứa tự kỉ ám thị luôn. Một người nói, một người chẳng biết có nghe hay không, nhưng ngày nào hắn cũng ngồi trong phòng kể đủ các chuyện cho nó nghe, lại không chịu rời mắt, cứ như sợ nó sẽ biến mất vậy.
- Huhu mọi người nói xem, có phải anh Sky cũng điên luôn rồi không, kiểu tự nói tự nghe từ đâu mà ra vậy?_ Thiên Nhi mếu máo
- Cũng phục Seny thật, nghe cả ngày mà không thèm phản ứng, phải tao, tao vả cho rụng răng, đang buồn bực mà cứ lải nhải bên tai_ haray bóp nát quả cam ý lộn, múi cam trong tay.
- Mày thật là, Sky quan tâm tới Seny như thế, mày không thấy cảm động sao_ Windy gặm bánh ngon lành
- Đây không phải lúc em vẽ ra một câu chuyện ngôn tình cẩu huyết đầy nước mắt đâu_ Rany gõ đầu cô.
-Nhưng, anh nghĩ để Seny khôi phục có lẽ rất khó đấy_ Kevil trầm ngâm, hướng ánh mắt buồn đượm ra ngoài cửa. Mưa đọng lại từng giọt trên khung cửa kính.
Đêm, tiếng sấm khô khốc lóe lên làm nó giật mình tỉnh dậy. Vẫn trong tư thế ngồi bất động, nó nhìn ra ngoài trời, tiếng mưa vẫn đều đều rơi. Nó nhìn vào một khoảng không u tối, trong đầu vẫn trống rỗng, không có lấy một dòng suy nghĩ len lỏi. Phải mất một lúc lâu sau mới nhấc cánh tay lên, với về phía trước như đang níu lấy vật gì đó. Rồi đôi mắt nheo lại, chậm chạp bước xuống giường, đôi chân vừa đặt xuống nền đá hoa cũng không đủ sức trụ mà ngã xuống sàn. Nó vẫn không biến sắc, trong vô thức bước về phía phòng tắm. Cảm giác tên người rất mệt mỏi, mồ hôi túa ra như thể vừa đi một chuyến dài. Vòi nước xối xuống tay nó, nhưng nó không có cảm giác gì, nó ngẩn mặt lên, nhìn vào gương, đây là nó sao? Tóc tai rối mù, mắt sưng húp, thâm quầng, da tái nhợt, môi khô khốc. Nó đưa tay chạm vào mặt kính lạnh toát, rồi lại chạm vào khuôn mặt hốc hác, thê thảm của mình. Sao lại thành ra như này? Nó nhìn chằm chằm vào gương, chợt thấy khuôn mặt mình đang cười, cười rất ghê rợn. Tiếng cười vang lên trong phòng tắm, hòa vào tiếng nước chảy tóc tách, hòa vào màu đen của màn đêm thật đáng sợ. " Tôi là kẻ giết mẹ mình" " Chính tôi giết mẹ mình", " Là tôi... chính tôi" " Chính là tôi". Khuôn mặt đó cứ nhìn nó, đôi mắt như muốn lòi cả ra ngoài, mồn không ngừng nói, không ngừng cười. Nó mím môi sợ hãi, mấp máy, âm thanh yếu ớt, khàn khàn mới bật ra. " Không phải"
" Chính là cô, cô giết mẹ mình"
" Không phải, không phải mà, là cô. Nhất định là cô"
" tôi và cô là một, đúng, tôi giết mẹ mình, cô giết mẹ mình"
" Im đi, biến đi"
" Cô bé ngốc nghếch, cô muốn thoát khỏi dằn vặt không? Nhìn cô thật thê thảm, cô mau chết đi, đi chết đi, haha"
" Cô mau im đi"
Nó hét lên, tay đập nát chiếc gương, mảnh vỡ găm vào tay, máu cứ thế túa ra. Ghê quá, thật ghê tởm, phải, rửa đi, rửa thật sạch. Nó mở vòi nước, nhưng trong vòi lại chảy ra một thứ nước đặt sệt, đỏ thẫm, dính nhớp nháp, bám chặt vào tay nó. Nó sợ hãi, lùi lại dựa người vào tường.
" Là cô, cả đời này tôi sẽ ám cô, theo cô, cho đến khi cô hết mới thôi"
" Á, MAU BIẾN ĐI, CÔ BIẾN ĐI"
AAAAAAAAAAAAAAAAAÁ nó giật mình hét lên, thì ra là mơ sao? Nó giơ tay lên trước mặt, không có máu, chỉ là mơ thôi.
" Cô đã giết mẹ mình, tôi sẽ theo cô mãi mãi, mãi mãi"
- Mau im đi
Căn phòng bị gió lùa vào làm rối tung, mưa hắt vào ướt át. Một thân ảnh nhỏ bé, đôi chân trần cứ vậy băng qua mưa, vội vã chạy.
|
Chương 79: Sự Ràng Buộc Vô Tình!!! Mưa vẫn liên tục không ngớt, ngoài trời luôn xám xịt một màu xám ảm đạm như cõi lòng cô độc. Sự bắt đầu luôn khởi nguồn từ một kết thúc nào đó. Và kết thúc sẽ lại tạo ra một khởi đầu. Như một vòng xoáy quy luật không bao giờ dừng lại. Buộc con người phải tuân theo.
- Haray, chào buổi sáng, hôm nay có gì ăn vậy?_ Windy trưng ra bộ mặt ngái ngủ, mấy hôm nay vì chuyện của nó mà cô thiếu sức sống đi hẳn.
- Chào, mày cũng biết đây là buổi sáng sao? Nhìn ra ngoài còn không phân biệt nổi hôm nay là ngày mấy nữa_ Haray thở dài, bê một đĩa sanwich đem để trước mặt cô.
- Anh Kevil, seny sao rồi, nó vẫn không chịu ăn sao? Mà Sky đâu?
- Vẫn chưa. Anh trai em đang tiếp tục tương lai bán mặt cho đất bán mông cho trời kìa_ Thiên Nhi ngán ngẩm nhìn ra vườn hoa hồng xanh
Không ai nói thêm câu gì, lại cúi mặt lo ăn nốt bữa sáng của mình. Tiếng bước chân từ trên cầu thang vọng lại, kèm theo tiếng la hét hốt hoảng của bé Rin. Không phải chứ, mới sáng ra đã có chuyện gì rồi sao? Trời đánh còn tránh miếng ăn mà.
- Mọi người, không ổn rồi, chẳng thấy chị Seny đâu cả, em vừa qua phòng chị ấy, chẳng có ai cả. Cửa sổ mở tung, phòng cũng bị mưa hắt hết vào.
- Rin, bình tĩnh, lên đó xem sao đã._ Windy vội trấn an cậu dù lòng bắt đầu bốc lửa.
- Ai biến mất? Tại sao lại biến mất?_ Sky cũng cùng lúc bước vào, áo ngoài ướt sũng, đóa hồng xanh trên tay còn đọng nước, đôi mắt mầu huyết rung lên, trầm giọng hỏi. Cũng chẳng đợi câu trả lời, hắn lao vội lên phòng nó. Cửa sổ đúng là mở tung, bụi hoa phía dưới bị đạp nát, mưa hắt ướt cả phòng. Vậy là nó đã đi từ lâu? Trong tình trạng như vậy nó có thể đi đâu? Hắn nhìn quanh phòng một lần, hoàn toàn không có dấu hiệu bất thường, ngoài việc giường khá lộn xộn. Nhưng điều đáng chú ý là chiếc hộp nhỏ để trên bàn. Chiếc hộp mạ vàng hình vuông dài, có họa tiết đơn giản, được khóa lại. Hắn tò mò mở ra, nhưng chỉ thấy một chiếc khăn lục xanh. Chỉ là một chiếc khăn, tại sao phải cẩn thận đặt vào hộp vậy, cô gái này thật khác người. Nhưng chiếc khăn có chút quen thuộc thì phải. Đôi tay hắn cảm nhận được sự mát lạnh, mền mại của từng sợi tơ lụa, nó rất giống, chiếc khăn hắn từng đưa cho cô bé đấy. Cô bé hắn từng gặp bên bờ biển, đẹp như một con búp bê sứ. Cô bé cho hắn cảm nhận hương vị tình yêu, mối tình đầu của hắn... Hắn không thể ngờ, nó lại chính là cô bé đấy, cũng không ngờ, sau bao ngày bất động, việc đầu tiên nó làm là biến mất. Hắn dựa người vào tường tự cười khổ một tiếng.
- Tại sao lại... vậy Seny có thể đi đâu được chứ? _Kevil sững người nhìn cảnh tượng trước mặt
- Được rồi, nó dù có thể cử động chắc chắn còn rất yếu, nên phải mau tìm ra nó ngay_ Haray lên tiếng
- Nếu vậy chia nhau ra tìm, nếu thấy phải thông báo ngay_ Windy ném lại một câu rồi vội lao người ra màn mưa, biến mất. Mọi người cũng theo đó rời đi, chỉ còn lại mình hắn. Hắn ngồi xuống giường, nhìn ra ngoài, đáy mắt rơi vào một khoảng không vô định. Không đi tìm cũng không làm gì cả. Hắn vô tâm sao? Cảm giác như nó đang trốn khỏi hắn vậy, khi bản thân mình quyết định giữ nó lại thì nó lại biến mất.
Chiều đã dần qua, vẫn không thấy bóng dáng của nó, mọi người thiểu não trở về trong cơn mưa.
- Không tìm ra nó, Seny có thể ở đâu đây?
- Mấy người vẫn không tìm thấy cô ấy_ Sky bước xuống lầu, nhìn quanh một lướt, đều là những khuôn mặt lo lắng, mệt mỏi.
- Mọi người, mau xem, mau ra đây xem đi_ Tiếng hét của Thiên Nhi từ ngoài vọng vào. Trước mắt là một màn mưa, nhưng không phải trắng xóa mà là màu đỏ. Mưa đỏ? Mọi vật bị nhuốm màu như máu, loang lổ khắp nơi
- Cái này... huyết lệ sao?_ Kevil kinh ngạc, tay hứng lấy giọt nước đỏ au
- Huyết lệ... là cái gì?
- Như mọi người biết, Long tộc là loài chi phối mưa gió, tất nhiên chỉ có Long Vương mới có khả năng này. Nhưng cũng có một số trường hợp đặc biệt. Như Seny vốn là Tiểu Long Nữ của Đông Hải, vì vậy nước mắt của nó có thể tạo ra mưa._ Kevil điềm đạm
- Nó vậy, là mấy hôm nay mưa muốn ngập lụt là do chị ấy tạo ra ý hả? Vậy anh thì sao? Anh khóc thì có mưa không vậy?_ Thiên Nhi cảm thán
- Chỉ có nữ nhi trong hoàng tộc công chúa của Đông Hải mới có khả năng ấy thôi.
- Vậy, cơn mưa này là sao? Huyết lệ chẳng phải là...
- Phải, nước mắt của Tiểu Long Nữ còn cho thấy tâm trạng của nó. Nếu là huyết lệ... anh chỉ sợ nó hiện tại cực kì không ổn._ Ngưng một lúc Kevil quay lại phía hắn, trầm giọng nói thêm.
- Seny, cô ấy nhất định đang ở phía Đông biển Đông Hải, nơi đấy khá giống một hòn đảo biệt lập_ Sky lên tiếng
- Sao mày lại biết? Thật ra sau khi chứng kiến cái chết của mẹ, con bé đã rơi vào khủng hoảng một thời gian dài. Cũng vô cảm như bây giờ, khi ấy nó đến phía Đông của biển Đông Hải, không cho ai đến gần, cũng không chịu quay về Long cung. Nhưng sau đó nó bỗng nhiên trở về, vẫn tự nhốt mình một thời gian, nhưng sau đó lại trở nên vui vẻ khác thường. Tuy nhiên Long Vương vẫn xóa đi đoạn kí ức ấy để bảo vệ nó. Nhưng rồi nó vẫn tìm mọi cách quay lại trần gian mặc kệ sự phản đối của cha.
- À nhớ rồi, khi ấy em có gặn hỏi tại sao nó lại thay đổi như vậy. Nó chỉ nói đã gặp một cậu bé chứ không nói gì thêm. Giờ nghĩ lại không khéo lại là mối tình đầu của nó cũng nên._ Haray suy nghĩ
- Tôi đến đó xem thử_ Sky không nghĩ gì thêm đã vội lao ra ngoài, phóng xe đi ngay trong mưa.
- Khoan, anh có biết biển Đông Hải rộng thế nào không? Mình anh sao tìm nổi?_ Windy gọi với theo
- Vậy em không nghe câu hai người yêu nhau dù ở bất kì đâu cũng tìm thấy nhau à?_ Rany châm chọc
- =. = anh từ hành tinh nào xuống thế, mau cút về đi
-----------------------------------------***----------------------------***--------------------------------***---------------------------------***---------------------------------***------------------------------***-----------------
Trong đầu hắn bây giờ có chút mơ hồ. Một cô bé màu xanh dương, mang hương vị của biển. Cũng trong màn mưa, ngồi ủ rột, khuôn mặt tái nhợt, nức nở khóc.
" Lạnh sao, cho cậu này"
"Đừng đi, ở đây"
" Vì tớ thích cậu, cậu rất dễ thương"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ lấy cậu, được chứ?"
Một đoạn kí ức hiện về, kí ức mà hắn vốn lãng quên từ lâu. Khi gặp cô bé ấy, hắn đã rất thích, thân ảnh nhỏ nhắn ướt sũng trong mưa khiến hắn đau lòng không thôi. Vì thế nên mới bước lại an ủi. Nhưng khi ấy, trái tim của một đứa trẻ không hể hiểu ấy là rung động, cảm giác ngô nghê, hồn nhiên. Hắn sau đó mới biết mình thích cô bé ấy, giống như mối tình đầu vậy, luôn ngọt ngào và trong sáng, nhưng nhanh chóng quên đi. Hắn cứ nghĩ mình sẽ ở bên cô bé ấy mãi, nhưng vì có việc trở về Thiên Đình nên hắn đành rời đi, cứ nghĩ rằng khi quay lại cô bé đó vẫn ở đấy chờ hắn. Nhưng không, rõ ràng là hắn ích kỉ, giữa hai người vốn không có bất kì ràng buộc nào, thật vô lí khi thích một người đến tên mình cũng không biết. Hắn cũng tìm kiếm cô bé đấy, nhưng rồi cũng lãng quên. Tình yêu trẻ con là vậy đấy, nhẹ nhàng, nhanh qua mau, chẳng lưu lại gì ngoài chút ngọt của tình đầu, không đủ trưởng thành. Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, nó lại là cô bé hồi đó. Cô bé dễ thương, trong sáng, mỏng nanh như pha lê, ngọt ngào như hòn ngọc qus của biển. Nó bây giờ xinh đẹp quyến rũ, ngang ngạnh bướng bỉnh, nhưng đôi khi lại rất trẻ con, tính khí thất thường. Thật sự lần đầu gặp nó hắn cũng thấy có chút quen thuộc, nhưng lại cho đó là ảo giác nên không bận tâm thêm. Có nên nói đây là định mệnh không nhỉ? Sự ràng buộc vô tình!
Biển giận giữ quật từng đợt sóng vào bờ, mưa đỏ cả một vùng trời, nó như một cái xác nhợt nhạt ngồi dựa người vào vách đá. Nó mệt rồi, thật sự rất mệt. nhắm đôi mắt vô hồn lại, dòng huyết lệ lạnh buốt từ khóe mắt lăn dài trên má. Thật quá bi thảm. Đoạn hồi ức mà nó nhớ lại thật đáng sợ, nhưng xen vào đó, nó bỗng nhớ ra cậu bé nó từng gặp.
" Đừng đi, ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
Trong lòng lại có một chút hi vọng, rõ ràng đã hứa ở lại, tại sao lại biến mất, nó khi đó cảm giác như bị ruồng bỏ, tất cả đều quay lưng với nó, vứt bỏ nó, vô tâm thật. Nó vục đầu xuống, chiếc váy trắng tinh dính đầy cát biên, loang lổ trong cơn mưa. Nó vẫn thu mình lại, đau đớn, giằn vặt, muốn chạy trốn, tất cả hỗ độn trong lòng nó.
- Tìm thấy em rồi, sao lại ở đây, người em sao lạnh vậy, cho em này_ Giọng nó quen thuộc, ấm áp vang lên, chiếc khăn lục xanh mà chính nó cũng không biết tại sao mình có hiện ra trước mắt. Nó ngước mắt lên. Là hắn, không phải cậu bé đáng yêu của nó khi đấy, nhưng sao quen thuộc đến vậy? Sao trong khoảnh khắc mọi thứ đều thật ấm áp, ít nhất là vậy...
|
Chương 80: Trở Về Sky lau nhẹ khuôn mặt tái nhợt của nó. Nó vẫn dùng đôi mắt vô hồn ngước lên, không chút phản kháng, nhìn biểu hiện có chút đau lòng, xót xa của hắn. Hắn bất chợt ôm nó vào lòng, nhưng ngoài hơi thở ấm nóng của hắn khẽ khàng bên cạnh, nó không có cảm nhận nào khác.
- Xin lỗi, vì không nhận ra em sớm hơn, đáng ra anh phải biết đấy là em, anh nhất định không do dự nữa. Bây giờ thì ổn rồi, lần này anh sẽ không biến mất, nhất định ở bên em, dù là chuyện gì, dù có ra sao anh cũng mặc. Anh nhất định ở bên em. Vậy nên, em không phải lo lắng điều gì, chỉ cần tin tưởng anh là đủ.
Giọng nói mềm mại của hắn lọt vào tai nó, tiếng mưa xung quanh nhòa đi. Nó ngước lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt màu huyết cương nghị của hắn, nó sợ, sợ cái cảm giác bị vứt bỏ lần nữa. Thật sự rất mệt mỏi. Nhưng vì mệt mỏi nên nó muốn tin, lần nữa tin vào hắn, tin vào lời hắn nói ra. Có hắn ở đây rồi, nó không cần trốn tránh nữa, không cần lo sợ nữa.
- Không được đi nữa, nếu dám bỏ lại em, em nhất định giết chết anh. Nhất định phải ở bên em. _ Nó gào lên, át cả tiếng mưa, lại lao vào lòng hắn, ôm lấy hắn mà khóc như trước kia, chẳng nghe tiếng trả lời, chỉ thấy hắn nở nụ cười bình yên. Đủ rồi, với nó vậy là đủ rồi, không cần nói gì thêm.
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, Seny chậm chạp đứng dậy, lúc này cảm thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm, cười nhẹ một cái, nó quay về phía Sky nhỏ giọng.
- Đi với em, đi gặp một người mà em yêu nhất
- Người em yêu nhất? Không phải người đó đang đứng trước mắt em sao.
- Anh hả? Bớt ảo đi, có phải mấy hôm nay anh tự kỉ nhiều quá nên thần kinh không ổn định không.
- Phải, anh vì con nhỏ nào đó mà điên luôn rồi.
- Ờ vậy đi tìm con nhỏ đấy mà tính sổ, chúc may mắn_ Nó cười trêu chọc, quay lại bước chân trần trên cát vàng. Không đoái hoài vẻ đau khổ của ai đó phía sau. Nó và cô bé trong kí ức của hắn có điểm nào giống nhau cơ chứ? Cả hai đi một đoạn dài, cho đến khi thấy một khu rừng ở trước mặt, lúc này mới chịu dừng lại, trầm ngâm đứng nhìn. Nó vươn tay chỉ về phía khu rừng.
- Chúng ta... vào trong đó nhé. _ Rồi cũng chẳng đợi hắn trả lời, nó chậm rãi bước vào, đáy mắt có chút xao động nhẹ. Giữa rừng có một khoảng đất trống rộng rãi trồng rất nhiều hoa hồng xanh, để lộ một lối đi nhỏ vào sâu bên trong. Cuối rừng hoa hồng xanh là một ngôi mộ được xây theo lối cổ đại, lát đá hoa cương. Tuy nằm sâu trong rừng nhưng lại rất sạch sẽ. Hắn nhìn qua phía nó, thấy nó tiến lại phía mộ, vuốt nhẹ lên tấm hình của người phụ nữ trên đó.
- Mẹ, con đến thăm mẹ, xin lỗi, bây giờ con mới đến đây
Hắn thoáng sững sờ, vậy đây là nơi mẹ nó yên nghỉ, hắn tiến lại, đưa cho nó một đóa hồng xanh, nó cười nhẹ rồi hôn vào những bông hoa còn đọng nước. Sau đó mới từ từ đặt xuống. Nó gục đầu xuống mộ, lẩm nhẩm trò chuyện, đôi môi thi thoảng mím chặt lại, ngăn không cho nước mắt rơi ra nữa. Sky vỗ nhẹ vai nó an ủi.
Hoàng hôn dần buông xuống, nó vẫn ngồi bên mộ, ánh tà dương ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếu xuyên qua mái tóc rối ngang vai. Sương khói bao phủ khu rừng, cảnh vật mờ ảo trong sương, một màn sương mỏng bất chợt xuất hiện.
- Sky, anh đâu rồi, em không thấy gì cả
- Anh đây, thật kì quái, sao lại có sương mù vào lúc này?_ Hắn vươn người ra trước, nắm lấy tay nó, sau đó chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, bị một làn khói bao phủ khắp người.
Nó mơ màng tỉnh dậy, sương có vẻ đã tan hết, quay sang bên cạnh thấy Sky đang ôm mình ngủ. Nó không chút lưu tình nhéo má, dựt tóc, thô bạo gọi hắn dậy. Rồi cũng không để ý vẻ ấm ức của ai đó, nó chăm chú nhìn xung quanh.
Nơi này thật quen thuộc, cơ hồ nó đã từng đến đây. Một căn phòng nhỏ với vật dụng bằng gỗ hương tinh xảo, nhìn sơ qua cũng biết rất quý hiếm. Một chiếc bàn tròn nhỏ giữa phòng, trên đó còn đặt một đóa hoa hồng xanh. Tủ gỗ nhỏ ở góc phòng, một bàn trang điểm lộng lẫy, rèm châu treo trước cửa, chưa kể đến những vật dụng nhỏ trong phòng. Nó bây giờ mới để ý mình cùng Sky đều nằm trên giường.
- Con, tỉnh rồi sao? _ Giọng nói trầm ổn từ ngoài vọng vào. Một người đàn ông mái tóc bạch kim, tóc tùy tiện buộc cao, khuôn mặt không lưu nổi dấu vết tích thời gian nhưng lại rất có thần khí. Ánh mắt thấu hiểu xanh nhạt, mặc một bộ áo sơ mi và quần tây xám. Nhìn thế nào cũng chỉ thấy rất trẻ trung.
- Cha? tại sao con lại trở về Long Cung vậy?_ nó lúc này mới thôi bàng hoàng, cất giọng hỏi
- Con gái, chẳng lẽ con không nhớ cha sao? Con để lão già này ở đây cô đơn sao một mình sao?
- Hứ, chứ không phải tống được con đi cha mừng lắm sao? Tối ngày có thể uống rượu đánh cờ, hưởng thụ sao?
- Ầy, bảo bối, lâu ngày không gặp con có thể đừng nặng nhẹ với ta được không?
- Vậy nói con biết, sao cha lại đem con về đây? Không nói, con thay rượu quý của cha thành nước biển, cây cảnh của cha đem băm rau cho lợn...
Sky tròn mắt nhìn hai cha con này. Nó vậy người đàn ông kia hẳn là Long Vương rồi, xem ra còn trẻ lắm, không đoán nổi tuổi thật. Hắn thở dài nhìn Seny, xem đi, rõ ràng là nó lại khôi phục bộ dạng ngang ngược, hống hách rồi kìa, có điểm nào giống cô bé dễ thương, yếu ớt trước kia chứ? (Anh có chắc là yếu ớt không?).
- Thật ra ta đưa con về đây để nói với con một chuyện
- Chứ mọi khi cha nói rất nhiều chuyện mà
- Con bé này, có giỏi nhảy vào họng cha mà ngồi.
- Có được đem theo điều hòa không ạ, còn có quà vặt, laptop nữa, trong đấy có wifi không? Con nhảy luôn_ Nó cười nhăn nhở, phải nói lâu rồi không gặp cha, nó muốn nói rất nhiều chuyện, và có rất nhiều chuyện không thể nói. Long Vương chỉ lắc đầu cười khổ, giọng trầm ổn lại đều đều vang lên.
- Chắc con cũng biết chuyện cha xóa kí ức từ anh trai con rồi, cha làm vậy cũng vì bất đắc dĩ. Nhưng mẹ con không mong muốn con vì cái chết của bà mà liều mạng trả thù đâu. Dù vậy, ta vẫn tôn trọng quyết định của con. Khúc mắc trong lòng con, nếu không tháo bỏ, những việc khác sẽ không thể làm_ Nói đoạn liếc qua Sky đang đứng cạnh.
- Ý cha là việc trả thù cha sẽ không cản con?
- Ta đưa con về đây để con gặp lại một người, đó là mẹ con, cũng coi như để con không còn hối hận, tự trách
- Cha nói... gặp mẹ sao? chính cha nói điều này là không thể, chẳng phải hồn phách của mẹ đều tan biến rồi sao, không còn gì lưu lại cơ mà.
- Phải, nhưng nếu con quay lại quá khứ, con sẽ có thể gặp bà ấy, có điều...
- Có điều đây là chuyện trái với quy luật thiên địa phải không? Hơn nữa cũng không có cách quay lại
Nó cười chế nhạo, quay lại quá khứ? Nực cười, chẳng ai thoát khỏi quy luật bất biến của thời gian, nếu có thể thay đổi quá khứ, vậy thì chẳng còn cái gọi là tội lỗi nữa rồi. Cứ cho là có thể đi, chắc gì nó có thể gặp lại mẹ, mặc dù, nó rất muốn được thấy mẹ lần cuối.
- Không có cách đưa con trở về quá khứ, nhưng nếu tạo ra một không gian huyền huyễn, giả tưởng, đưa hồn phách con quay về quá khứ, chuyện này ta có thể làm được. Tuy nhiên con chỉ có thể trò chuyện với mẹ con, đừng nên nghĩ đến việc thay đổi quá khứ, đó là điều không tưởng. Nhưng con phải nhớ, con chỉ có 3 tiếng đồng hồ, nếu lâu hơn, ta cũng không có cách đưa con về.
- Vậy được, con sẽ thử.
- Anh đi với em_ Sky níu tay nó, nó chỉ lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, nhưng nhìn vẻ lo lắng của hắn, nó lại thấy mủi lòng. Tiếp đó một luồng sáng đen bao phủ lấy hai người, giống như trong một căn hầm tối tăm. Một đốm sáng nhỏ xuất hiện, nó cầm chắc tay Sky, chạy theo hướng ánh sáng. Điểm cuối là một khu vườn ngập tràn ánh sáng, gió nhẹ thổi qua từng tán lá, những bông hoa đủ muôn màu sắc hé mình trong nắng ngọt dịu. Khung cảnh trước mặt quá đỗi yên bình. Nó đưa mắt nhìn về người phụ nữ phía xa. Tấm áo trắng tung bay, mái tóc dài búi nửa còn lại thả tùy ý. Khuôn mặt hiền dịu, trìu mến, đáy mắt đen láy nhìn nó tha thiết. Đưa tay về phía nó.
- Mẹ..._ Nó lao về phía người phụ nữ nọ, khóc rấm rứt. Sky chỉ lặng lẽ quay người, ra xa đứng đợi, không muốn ảnh hưởng tới hai mẹ con họ.
- Tiểu Long Nữ, mẹ biết thế nào con cũng tìm cách quay về gặp mẹ. Mẹ cũng biết trước kết cục này, vì vậy con không nên tự trách.
- Nhưng nếu không phải tại con mẹ sẽ không...
- Con bé ngốc mẹ sao có thể trách con được chứ, được rồi, nói mẹ nghe suốt thời gian qua con đã sống như nào. _ Bà Chi Thủy dịu dàng hỏi nó, nó cũng vui vẻ kể cho bà nghe. Nó chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được ngồi trò chuyện cùng mẹ như này. cảm giác ấm áp, hạnh phúc này lâu rồi không trải qua. Thật ra nó trước nay luôn vô tâm với cảm xúc của bản thân. Chưa từng ganh tỵ với những người có một gia đình đầy đủ, bất quá chỉ là muốn biết hơi ấm của mẹ ra sao mà thôi. Nó chỉ biết ôm trong lòng mối hận quá khứ, cũng chưa từng nghĩ xem mình đã có những hạnh phúc gì trong đó. Cảm giác ấm áp, thiêng liêng này, nó đã dùng quá nhiều thời gian, tâm sức đổi lấy, có lẽ là một cái giá quá đắt.
|
Chương 81: Trở Về P2 Nó và mẹ ngồi chuyện trò một hồi, ánh mắt mẹ nó dần đổi hướng, nhìn về phía Sky.- Cậu ta là một người tốt phải không?_ Bà Chi Thủy cất giọng hỏi, đáp lại chỉ là tiếng im lặng của nó, không khẳng định cũng không phủ định. Nó liếc nhìn về phía hắn, mang theo chút bất mãn trong lòng. Nhưng rồi cũng theo chân mẹ bước về phía hắn.
- Cảm ơn cậu đã chăm sóc con gái tôi, tôi biết con bé có nhiều tật xấu, để cậu chịu thiệt thòi rồi._ Mẹ nó có ý cười trêu trọc. Nó chỉ biết đứng bên mà thầm oán trách. Bây giờ là sao đây? Mới đó đã bán đứng nó rồi, nó có tật xấu gì đâu chứ?
- Không sao đâu ạ, cháu biết cô ấy có nhiều tật xấu, dù có ngồi kể 3 ngày 3 đêm cũng không thể hết. Chỉ riêng chuyện tính tình không giống con gái đã đủ để không có ai rước rồi. Mà cũng chỉ có cháu mới đủ khả năng nuông chiều cô ấy thôi_ Sky nở nụ cười lưu manh giả danh Lưu Bị liếc nhìn nó, lại ngầm khẳng định. Vô cùng tiểu nhân đắc ý. Được lắm, thông đồng với mẹ ăn hiếp nó, chờ đấy xem nó xử lí hắn thế nào. Loại người này đúng là không thể chứa chấp mà, có cơ hội là bắt nạt nó ngay, sau này mà lấy hắn về nó ắt sẽ chết sớm, không được, phải tránh xa hắn ra ngay. Bà Chi Thủy không nói gì thêm, tuổi trẻ thật sôi nổi, nhiệt huyết, với tình yêu cũng đầy tham vọng, chính bà cũng từng trải qua. Nhìn con mình ngày càng trưởng thành, có người bên cạnh chăm sóc bà cũng rất yên tâm. Nó so với đứa trẻ ngày ấy, đã khác rất nhiều.
- Được rồi Tiểu Long nữ, cũng không còn thời gian nữa, con mau về đi.
- Nhưng con...
- Con muốn lưu lại đây mãi sao? Mau trở về đi, mọi người đang chờ con đấy_ Nó nhận ra trong mắt mẹ chứa đầy lưu luyến, nhưng nó vẫn phải trở về. Đây vốn chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu được, nó vẫn mong mình không tỉnh giấc. Mong giữa lại chút hạnh phúc này. Nó chỉ khẽ gật đầu, tiếp đó, đốm sáng đưa nó đến đây dần xuất hiện, bao phủ lấy nó và Sky. Quả nhiên chia li thật đau khổ, sau khi gặp lại vẫn phải rời xa. Dù là không can tâm, nhưng số phận vốn đã an bài thế. Có rất nhiều chuyện vượt qua tầm kiểm soát của con người, dù có muốn cũng không thể thực hiện được. . Vầng sáng nâng cơ thể hai người lên, nó nhìn lại nụ cười của mẹ, giữ lại chút hạnh phúc cuối cùng.
- Tiểu Long Nữ, con nhớ rõ, dù con làm điều gì mẹ vẫn luôn ủng hộ con, vì mẹ luôn tin con, luôn yêu con. Còn nữa, Sky, con thay ta chăm sóc nó được chứa.
- Được ạ, mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy_ Sky ôm nó vào lòng, vầng sáng bao phủ lấy hai người họ rồi biến mất. Khu vườn giờ cũng chỉ còn nắng và gió, bóng người áo trắng cũng tan biến, đem theo một nụ cười trên môi.
Nó mở mắt tỉnh dậy, là căn phòng khi nãy nó rời đi, cha nó ngồi uống trà điềm nhiên trên bàn, còn sky vẫn an yên chưa tỉnh, sao nó ghét sự bình thản của hai người này vậy nhỉ? Vậy là vô duyên vô cớ nó co chân một cước đạp hắn bay xuống giường.
- A con gái, đã tỉnh rồi sao? lại đây uống trà với cha, trà quý đấy_ Long Vương hồ hởi gọi nó lại.
- Lão già, có tin con đem đống trà sen bánh mật của người đi bỏ không? phiền quá
- Con gái, ta đã nói con đừng gọi ta là lão già mà, ta già hồi nào chứ?
Sky chỉ biết lặng lẽ ngồi dậy, nghe cuộc đọ khẩu của hai cha con nào đó.
- Sao rồi, sau khi gặp mẹ tâm tình đã tốt hơn chưa? Con có quyết định của mình chưa?
- Mẹ nói ủng hộ con, tin tưởng con, vì thế nên con sẽ tiếp tục trả thù, không phải con cố chấp, mà con không thể tha thứ cho Lâm Tử Vĩ, cha, cha sẽ không cản con chứ?
Nó đưa mắt thăm dò, Long Vương chỉ nhấp nhẹ ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên như đã biết trước, vẫn không trả lời. Lúc sau mới chấp thuận, với bản tính của con gái mình, ông có khuyên nữa, khuyên mãi, khuyên đến hộc máu nó cũng chẳng nghe. Chi bằng để nó tự quyết, coi như giúp nó trưởng thành hơn.
- Khoan đã, con có chuyện muốn hỏi? Cha, tại sao Lâm Tử Vĩ từ một người phàm lại có sức mạnh kì lạ như vậy? Hơn nữa lại có phần hắc ám ma quái. Ông ta rút cục tu luyện từ đâu mà thành?_ Sky lúc này mới lên tiếng, đây cũng là điều hắn băn khoăn từ lâu. Long Vương nhìn hắn một lượt thầm đánh giá. Đứa trẻ này càng lớn càng ưa nhìn, thông minh khôn khéo, hỏi đúng trọng điểm. Lại còn... khoa đã... lại còn... cha??? Ta có thêm thằng con lớn tồng ngồng như vậy hồi nào? Oan uổng quá mà. Long Vương và nó bây giờ mới để ý cách xưng hô của hắn có chút.... đều nhất loạt dùng một ánh mắt liếc về phía Sky 0_0...
- Cha, không phải chứ, cha ra ngoài vui vẻ với ai đến nỗi có con rơi bên ngoài vậy?_ nó bất mãn quát, hai tay khua múa đe dọa.
- Con gái, không có mà, ta thật sự không biết, tên ngốc nhà cậu, mau giải thích đi chứ, nếu không, nó xử ta tại chỗ bây giờ.
Long Vương oán trách gọi hắn, không phải chứ, Seny, em có phải thông minh quá rồi không? Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được, nghĩ thế nào lại thành hắn là con riêng của cha mình. Thật phục nó luôn rồi. Hai cha con nhà này có phải tưởng tượng hơi thái quá rồi không? Lại nhìn bộ dạng bà la sát của nó hắn chỉ biết thở dài. Hắn đắc tội gì với ai mà lại đem lòng yêu con nhỏ trời đánh này nhỉ, bất quá bộ dạng hung hãn hiện tại của nó khiến hắn thấy có chút đáng yêu ( Anh này điên thật rồi = =)
- È hèm, mẹ em anh cũng gọi một tiếng mẹ rồi, cha em tất nhiên anh cũng phải gọi thế, dù sao sớm hay muộn cũng phải gọi.
- Ý anh là sao?
- Thì sớm hay muộn em chẳng gả cho anh không phải sao?_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 1
- Đừng có mơ nhé_ Phản kháng
- Không phải khi còn nhỏ em đồng ý rồi sao? Công chúa Long Cung lại dám nuốt lời_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 2
- Đấy là lúc nhỏ, không tính_ Tiếp tục phản kháng
- Mẹ em đã giao em cho anh rồi, muốn làm con gái bất hiếu sao?_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 3
- Đấy là...là..._ Phản kháng vô hiệu. Nó câm họng, chẳng biết nên nói gì, đành dùng ánh mắt uy hiếp cầu cứu cha nó, vô vàn khẩn thiết. Đừng gả nó vào tay tên lưu manh này, sao có thể để con gái bảo bối của cha bị hắn hắn hiếp suốt ngày chứ, mặc dù con có thể một cước đá bay hắn, nhưng hắn mặt dày vô sỉ, cha muốn con đá bay hắn bao nhiêu lần đây. Nếu cha không bảo vệ con, đừng trách con cho cái Long cung này thành Vong cung đấy.
Nhận được sự cầu cứu của con gái yêu, kèm theo sự uy hiếp qua ánh mắt, lại thêm nó là bảo bối được ông cưng chiều, sao có thể nói gả là gả? Gọi ông một tiếng cha mà xong sao, đừng có hòng, công ta chăm hoa, đến khi hoa nở để các ngươi ngắt dễ vậy sao?
- Dù sao Tiểu Long Nữ cũng là bảo bối mà ta cưng chiều. Không thể nói gả là gả. Ta cũng chưa từng ép nó, vì vậy tùy ý nó quyết định. Mà dù nó đồng ý, cũng chưa chắc ta đồng ý_ Long Vương lấy lại uy nghiêm, cao giọng nói. Nó hí hửng núp sau bóng cha mà đắc ý. Hắn dám làm càng, mới đó đã ăn nói lung tung, đòi đem nó về? Đừng có mơ. Nó còn chưa xác lập mối quan hệ rõ ràng với hắn mà.
- Vậy cha, chuyện của Lâm Tử Vĩ là sao_ Sực nhớ ra, nó vội hỏi.
- Hử, chuyện của hắn, tốt nhất đến hỏi lão Ngọc Hoàng thối đó, hỏi ta làm gì? Mau đến tìm lão ta mà làm phiền đi, thật là, nghĩ lại thấy tức_ long Vương phẩy tay khó chịu rồi quay lưng bỏ đi một cách vô trách nhiệm. Chỉ tội cho hai kẻ nào đó còn không kịp tiêu hóa với kiểu phủi áo bay đi đành ngồi như phỗng mà thôi. Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, cảm tưởng có một đàn quạ đen bay qua đầu. Cái tính ương bướng, tùy tiện của nó nhất định học từ người cha này mà ra.
- Được rồi, còn ngồi đó nữa, mau về thôi, mọi người hẳn đang chờ đấy_ Nó đứng dậy, dứt khoát bước đi
- Em... thât sự sẽ không lấy anh sao?
- Đây là trọng điểm hả?
- Trả lời đi, có lấy không
- Bà mày không thích, hỏi nhiều
- Có chịu không thì bảo
- Đi khám tai đi, nói không rồi đấy thôi.......
Hình như Seny thật sự quay về bản chất thật của mình rồi, thật tội cho Sky.
__________________________________ Tại nhà Seny_______________________________
Nó từ trên xe bước xuống, vẫn cái bộ dạng cái bang gọi bằng cụ, đầu tóc rối mù, váy áo dính cát, ướt đẫm nước mưa, mắt vẫn còn quầng thâm, suýt nữa thì hù cho Windy phải nhập viện. Vậy là mặc kệ con bạn nó như thế nào, Windy nhất quyết tống nó vào phòng tắm. Sau đó... hình như không có sau đó...
|
Chương 82: Cuộc Sống Thường Một bộ đồ xám đơn giản, nó bước xuống phòng ăn, ung dung ngồi ăn thoái mái. Có vẻ như sau tất cả mọi chuyện, nó không có gì để nói với mọi người thì phải. Nhưng cũng đừng nhìn nó thế chứ, đang ăn bị nhìn ai nuốt cho nổi? Vây là nó tiếc nuối đặt miếng bánh ngọt xuống, quay lại cười tươi hỏi.- Mọi người muốn nói gì không? Còn không thì biến đi chỗ khác để bà còn ăn.
- Không, ăn tiếp đi_ Đồng thanh
Rồi, điên hết rồi, dây thần kinh đứt hết rồi, tội nghiệp, một lũ đẹp mà bị khùng. Nó lắc đầu ngán ngẩm sau đó ung dung ăn tiếp.
- Seny, sau này mày tính thế nào?_ Windy đắt li sữa xuống trước mặt nó, thuận tiện hỏi.
- Ý mày là sao? Thì vẫn như trước đây thôi, có gì khác hả?
- Không, tao muốn biết, mày định làm gì với Lâm Tử Vĩ?
- Tuần sau nhập học nhé, có thông báo rồi đấy. hazza ăn no rồi, tao đi ngủ đây_ Nó vươn vai, không trả lời, bước nhanh về phòng. Làm gì tiếp theo? Nó cũng chưa quyết định. Nó đã nói không thể tha thứ, nhưng trả thù bằng cách nao, ôm chấp niệm này đến khi nào? Bằng với khả năng bây giờ của nó làm sao có thể đánh bại Lâm Tử Vĩ? Đặt lưng xuống giường, nó để mắt rơi vào một khoảng trống vô hình, mọi thứ đã qua tại sao không cho qua luôn? Tiếp tục níu kéo có ích gì. Nhưng không phải ai cũng sẵn sàng tha thứ, nó thà cố chấp còn hơn, sự yếu mềm, bằng lòng với hiện tại của nó là không cho phép. Tiếng gõ cửa phòng vang lên, giờ này chắc chỉ có hai con bạn, nó nhắm mắt lại, quay lưng vào tường, vờ ngủ.
- Senyyyyy à. Mày ngủ chưa? mà thôi, mày có ngủ hay không cũng mặc, cũng ta đi chơi đi, đã lâu rồi không cũng đi đâu_ Tiếng Windy nhì nhèo bên cạnh.
- Êu, Seny, Sky làm sao thuyết phục mày về vậy? Hai người không phải đã..._ Haray trương ra bộ mặt vô cùng bỉ ổi, kèm theo nụ cười gian xảo. Không nhắc thì thôi, nghĩ đến lại tức. Nó dù sao cũng là con gái chứ bộ mặc dù đôi lúc không thục nữ cho lắm. Chẳng nhẽ không muốn được người mình yêu tỏ tình lãng mạng một chút. Ít nhất cũng giống như hai con bạn. Đằng này, đến nói yêu hắn cũng chưa thèm nói, vậy mà đòi cuỗm nó về.
- Chẳng có gì để nói cả. À mà Lay và Thiên Nhi đâu? Tao có chuyện cần hỏi?_
- Bọn họ dưới nhà đấy, có việc gì sao?
- Không có gì, đi ngủ_ Nó thả người xuống giường, ôm theo hai con bạn đòi ngủ cung, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ
________________________***_______________________________ Sáng hôm sau
Vẫn như mọi khi, một con sâu lười nào đó đang lăn ra ngủ ngon lành bất kể chuyện gì xảy ra. Giống như những chuyện vừa qua không hề liên quan đến nó vậy. Mọi người cũng đã dậy từ sớm, sau một thời gian u ám tồi tệ, ai cũng rất có tinh thần đón chờ khởi đầu mới. À khoan, hình như vẫn còn một người chưa thể vui vẻ được.
Phòng ngủ của nó nằm cuối hành lang, nơi gần với vườn hồng xanh nhất. Trong đống chăn mền mại, nó vẫn chưa có ý định thức dậy. Nhưng một người nào đó thì đang có ý định phá rối. Hắn nhẹ nhàng bước vào, nhìn cái tướng ngủ con tôm của nó mà thở dài, lại nhanh nhẹn mở tung rèm cửa cho nắng chiếu vào. Đúng như dự đoán, nó co chăn trù kín người rồi ngủ tiếp.
- Dậy đi, Seny, mọi người đang chờ em ăn sáng đó
-...
- Còn không dậy, anh thả em vào chậu nước đấy
-...
- Hay là... anh ngủ cùng em nhé
- Cút ngay cho bà, biến ngay khỏi giường_ Nó vùng dậy như phản xạ tự nhiên, đạp một cái thẳng mặt Sky, sau đó tiếp tục ngủ.
Ai đó đang đau khổ ngồi dưới đất...
Ai đó đang từ từ đứng dậy, mặt rất nguy hiểm...
Ai đó đang sấn đến giường nó, vác nó lên vai đem xuống lầu...
Và ai đó trên vai đang la hét, liên tục đạp cấu, cắn xé như trút giận lên một cái ghẻ lau nhà...
- Sky, sao cậu trông thê thảm quá vậy_ Rany từ trong bếp ló ra, đầy thương cảm với thẳng bạn.
- Được rồi, Seny lại đây thử xem sườn tao làm có ngon không- Windy gọi nó lại. Nó nhảy xuống từ người hắn, lon ton chạy lại phía Windy
- Em, cho anh ăn với chứ
- Anh, để seny thử xem đã chín chưa đã
... Sao nó có cảm giác mình chỉ là một con chuột bạch thí nghiệm nhỉ. Vậy là nó quay lưng đi thẳng, không thèm để ý cặp đôi hạnh phúc trong phòng bếp. Ta trù ta trù các người ăn đến bội thực mà chết luôn đi.
- A, lâu rồi mới đông đủ vậy, hay chúng ta cùng nhau đi chơi đi, coi như để giảu tỏa áp lức vừa qua_ Thiên Nhi hồ hởi đề nghị
- Nghe được đấy, dù sao ra ngoài cũng tốt_ Nó tán thành
- Vậy mọi người ăn sáng rồi chuẩn bị đi nha._ Haray nhắc nhở sau đó cũng tự động biến về phong chuẩn bị cho buổi đi chơi. Nó vẫn ngồi gặm bánh, không vội vàng dù mình là người đồng ý với chuyến đi. Mà thôi kệ, nghỉ ngơi một ngày cũng chẳng chết ai, vậy thì đi thôi là vừa.
---------------------------------Royal City----------------------------------------------
Nơi đầu tiên tui nó đến là khu mua sắm lớn nhất cả nước này. Vẫn như mọi khi, cả đám kéo nhau đi xem phim, lượn quanh khu mua sắm rồi tách ra đi riêng. Nó rất nhanh đã lỉnh đi mất, kiếm cho mình một quán cà phê kèm theo một cuốn sách dày cộm, vậy là nhanh nhất, khỏi đi xa cho mỏi chân.
- Em thật sự muốn ngồi đây thôi hả?
- Sky, sao anh cứ ám em hoài vậy?
- Bọn họ còn bận hẹn hò, em cho rằng anh nên làm kì đà cản mũi sao?
Vậy nên anh đến để phá em?_ nó gập quyển sách lại, nghiêm mặt hỏi. Sau đó bỏ đi hẳn. Bản thân nó cũng chấp nhận hắn rồi, nhưng thay đổi đột ngột như vậy, nó không thích ứng kịp. Mặc dù nó thật sự thích hắn, hoặc hơn thế...
- Đi với anh_ Sky kéo tay nó, đem nó ra khỏi rung tâm mua sắm, rồi cứ vậy quăng nó lên xe. Hắn phóng ra khỏi nội thành, cũng chẳng rõ hắn đưa nó đi đâu. Có điều, nó đã nhìn thấy khung cảnh thật khác, không phải là thành phố tấp nập, cũng không phải cuộc sống vội vã, xô bồ. Một con đường chạy dài tít tắp, trời xanh rộng đến vô tận. Và gió, đem theo mùi hương sen nhẹ nhẹ cuối tháng 6. Mạ non như một đồng cỏ trải dài xanh mướt. Đây thật giống một làng quê thanh bình, nó cũng không hề biết, ngay bên cạnh thành phố lại có vùng quê êm đềm như vậy. Xe chạy thêm một quãng, khung cảnh càng đậm chất thôn quê. Hắn bất chợt dừng xe lại trước một khu vườn lớn trồng cây ăn trái.
- Nào muốn thử làm nông dân không hả?_ Hắn đưa tay về phía nó hỏi
- Muốn chứ. _ Nó liếc mắt về vườn cây ăn trái bên cạnh, rộng bạt ngàn, một rừng vải phủ xanh những khoảng đất, ngay từ lối đi vào đã làm người ta háo hức. Vậy là chẳng đợi hắn nói gì thêm, nó nhảy xuống, lao vào bên trong vườn. Nhìn tới nhìn lui rồi thuận tay hái một chùm vải để ăn.
- Hử, em có phải họ Trư không thế, ăn vậy thì lỗ vốn chứ còn gì, đây là đất canh tác của người dân, nếu muốn ăn thì phải làm_ Hắn thích thú trêu chọc, bước ra từ khu nhà bên cạnh, đem theo hai cái sọt to. Giúp nó đeo bao tay.
- Vậy chỉ cần em vặt hết số vải này là được hả?- Nó hớn hở hỏi. Vặt hết? Cô nương à, vặt quả chín không vặt quả xanh, cả vườn hơn mấy hục cây vặt sao hết. Nhưng nhìn nó vui vậy hắn cũng không cản.
- Cẩn thận ong đấy nhé
- Có ong nữa sao? Vậy không hái nữa, mình anh hái đi
- Thế em làm gì?
- Ăn_ Nó vênh mặt trả lời, tỏ ra rất tự hào, sau đó nhảy tót lên cây vắt vẻ ngồi ăn. Hắn chỉ biết thở dài, coi như lao động công ích vậy. Nó ngồi trên cây, vừa ăn vừa hái, nhằm sọt hắn đeo trên lưng mà ném.
- Sky, bên này có quả to chưa kìa
- Sky trên ngọn có quả chín kìa
- Ế, cái chùm ngay trên đầu anh ấy
- Tên ngốc kia nhìn đi đâu thế?
- Này có giỏi thì em tự đi mà hái, ở đó chỉ trỏ cái gì chứ_ Hắn nổi cáu, liếc mắt nhìn lên ai đó đang ngồi chỉ tay 1 ngón kia.
- Hứ, bà đây tự hái ai thèm nhờ?_ Nó rồi nó nhảy vọt xuống, kiếm một cây sai của nhất, vải to, chín đều rồi thoăn thoắt leo lên cựa điêu luyện. Nó hái liên tay, ném từng chùm xuống cho hắn đỡ. hình như hắn nói sai rồi, nó không phải họ Trư, mà là họ Tôn mới đúng.
- Sao, em giỏi chứ hả? Coi như đây là chiến lợi phẩm của em nhé, cấm động vào_ Nó vênh mặt tự đắc. Hí hửng đi ra khỉ vườn, nhìn hắn ôm túi vải to kệch ra ngoài xe.
- Muốn đi nữa không?
- Có, có, đi đâu bây giờ?
Hắn mỉm cười ngạo nghễ, không trả lời rồi phóng xe vút đi. Đưa nó tới một cánh đồng cỏ xanh rợn, nắng và gió tha hồ lăn dài trên những lá cỏ non.
- Hử? tới đây làm gì?
- Thả diều... thích không?_ Hắn lôi đâu ra một con diều giấy tự làm, cũng có tài quá nhỉ. Rồi, xin tường thuật trực tiếp lại khung cảnh hiện tại, một người cầm dây một ngươi cầm diều, chạy hết đồng cỏ này đến đồng có khác mà diều vẫn không bay lên được. Vì một lí do hết sức vơ vẩn, chẳng đứa nào biết thả diều cả. Cuối cùng chạy chán, nó bò lại gốc cây ngồi, dở túi vải ra ăn.
- Hứ, không biết cũng đòi thả, đã ngu còn tỏ ra ngu hẳn
- Thì em cũng đâu hơn gì, chó chê mèo lắm lông
- Anh là người bầy trò mà
- Em là người hưởng ứng mà
- Cả hai người đêu ngu mà..._ Giọng một đứa trẻ vang lên. Nó tạm dùng cuộc khấu chiến với hắn, nhìn xung quanh. Một đám con nít tầm 5, 7 đứa gì đấy. Thằng nhóc vừa kêu nó nhìn lớn nhất, da ngăm đen chắc khỏe, mặt gầy có vẻ chững chạc, chắc tầm 12 hay 13 tuổi thì phải.
- Này nhóc nói ai ngu?
- Này bà chị, ai là nhóc, tôi cũng 13 tuổi rồi chứ bộ
- Hứ, 13 không gọi là nhóc thì gọi là gì? Gọi là con nít ranh nhé
- Ăn nói với trẻ con mà vậy hả, này anh gì ơi, đây là bà thím của anh phải không?_ Cậu bé quay sang Sky hỏi, nó giận tím mặt, đã ghét trẻ con sẵn rồi nay còn ghét hơn. Bọn con nít phiền nhiễu này.
- Bà chị, muốn học thả diều không em dạy cho
- É, tốt vậy sao?
- Dĩ nhiên là không, cho tụi em số vải đó em dạy cho
Đấy biết ngay mà, ai bảo trẻ con ngây thơ hồn nhiên, nó cho kẻ đấy ăn đập. Con nít là chúa ranh ma. Nhưng cuối cũng nó vẫn học thả diều cùng cậu nhóc kia, còn được một cô bé rất xinh tặng cho một bó hoa sen hồng. Được ngồi trên lưng trâu, được chơi đùa thỏa thích. Chỉ có Sky tội nghiệp bị nó bỏ quên ở một xó nào đó, nhưng không sao, ít nhất hắn có thể thấy lại nụ cười của nó. Tự nhiên, vô tư và đẹp đẽ lạ thường...
|