Học Yêu Full
|
|
"Khi nào nam nhân vật sẽ tỏ tình v White,mình rất mong nó"_Tin nhắn lần này có vẻ khiến nó hải suy nghĩ. Có vẻ những lời nói mùi mẫn đó,những hành động tình cảm đó vẫn chưa làm thoả mãn trí tưởng tượng của các cô gái thì phải? Nó suy nghĩ,con gái ai cũng tham lam vậy sao? Còn nó đâu như vậy đâu.có lẽ nào vì nó chưa từng yêu ai bao giở nên thứ cảm xúc tham lam chưa tồn tại nơi con người nó,nó bật cười,1 nụ cười nhếch mép cho cái số phận của mình. Nó thẫn thờ suy nghĩ mông lung,đôi khi nó hướng mắt phía ngoài cửa sổ,nó không biết đang nhìn gì,nó chỉ cứ nhìn vô định vào khoảng trời xanh cao ngút ngàn kia. Nó nhìn trời,hắn nhìn nó,Nam nhìn cả 2,tạo thành 1 vòng lẩn quẩn như vậy. Cái tiết học trôi qua trong sự chán ngắt và tẻ nhạt,không có 1 con chữ nào đọng lại trong đầu nó cũng như cả 2 người con trai kia. Cả lớp nhanh chóng thu xếp đồ đạc để chuẩn bị cho tiết học vẽ ngoài trời,ai ai cũng vui vẻ háo hức vì được thoát khỏi lớp học đầy mùi men gạch ngai ngái và nóng nực kia. Nó thì trưng diện ra cái bộ mặt u ám xám xịt ra,nó ghét vẽ nhất trên đời đơn giản vì nó không hề có hoa tay và năng khiếu vẽ 1 chút nào. Trong khi cả lớp đang tíu ta tíu tít hí ha hí hoáy ngồi hoàn thành tác phẩm của mình thì nó ngồi im quan sát tất cả mọi người đặc biệt là hắn. Nó đang suy nghĩ xem nên dựng cảnh tỏ tình như thế nào để giết chết hàng trăm trái tim cô gái. Không chần chờ gì thêm nó tiến lại gần hắn trước bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng của những thành viên trong lớp. _Nói chuyện với tôi 1 lát_Nó nói với hắn như ra lệnh khiến lũ con gái bên cạnh tức điên lên chỉ muốn bay vào bóp cổ nó _Ư....ừm_Hắn có vẻ khó chịu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo nó. Nó và hắn cùng nhau đến 1 khu vườn khá kín người. _Được rồi,cô muốn gì đây?_Hắn không nhìn thẳng vào nó vì hắn sợ khi đã nhìn nó rồi thì hắn sẽ thốt ra những lời ngu xuẩn như ngày hôm qua. __Nhiệm vụ tiếp theo:tỏ tình với tôi đì. Tiếng gió thổi qua xen kẽ vào các tầng lá tạo nên âm thanh xào xạc rùng mình. Gió đưa hương thơm của các loài hoa hoà quyện vào nhau tạo nên mùi hương ngây ngất. Gió đùa giởn với mái tóc dài đen bóng mượt của nó. Những ánh nắng lấp ló sau từng kẽ lá lúc chiếu lúc không nhưng vẫn đủ để tạo nên bức tranh đẹp.
|
Lời nó nói nhỏ nhưng đủ để cả 2 cùng nghe thấy. Hắn nghe cái nhiệm vụ tiếp theo mà không biết sao tròn lòng lại cảm thấy rất bực bội,hắn không thể hiểu được đằng sau bộ mặt lành hơn tiền kia đang nghĩ cái gì nữa,nắm tay rồi ôm lại hôn và giờ là tỏ tình,toàn là những việc chỉ dành cho các cặp đôi yêu nhau mới làm thôi. Hắn cứ đứng trố mắt ra nhìn nó không nói được gì,bên trong hắn đang đấu tranh nội tâm dữ dội. _Thế nào?_Nó vẫn giữ nguyên cái bộ mặt đó nhìn hắn chỉ khiến hắn càng tức điên lên. _Tại sao cô lại bắt tôi làm mấy trò này chứ? Không phải cô đã có cậu bạn thân rồi sao?_Hắn không hiểu sao mình lại thốt ra những lời nói như vậy,cứ như là 1 đứa con nít đang giận dỗi vậy,hắn nghĩ lại mà đỏ mặt. _......._Nó ngạc nhiên không biết nên nói gì,từ từ khoé miệng nó cũng tạo nên 1 đường cong hoàn hảo. Nó nghĩ rằng bây giờ hắn thật dễ thương biết bao. _Cô cười gì chứ?_Hắn đỏ mặt quay đi ra chỗ khác _Tôi nghĩ anh rất là dễ thương_Nó cười nói tỉnh bơ. _Cô dám....._Hắn nghe nó nói vậy mặt càng đỏ hơn trước nhưng vẫn tỏ ra giận dữ. _Không nói nhiều nữa,anh làm không?_Mặt nó đanh lại đáng sợ. _Làm thì làm_Hắn hít 1 hơi thật sâu rồi ngập ngừng nói_A...an..anh.... Những làn gió rì rào thổi nhè nhẹ qua những tán lá,nó vẫn ngồi đó mong chờ cảm giác lần đầu tiên đươc tỏ tỉnh. Hắn nhìn thấy nó như vậy không tài nào nói nổi. Đôi tay rắn chắc của hắn liền kéo nó về phía mình,hắn ôm chầm lấy nó,ngả đầu mình lên vai nó,hít hà mùi hương bạc hà thoang thoảng nơi nó,hắn thổi vào tai nó những dòng hơi thở nóng ấm. Cả người nó run lên bần bật,nó nhắm mắt lại cảm nhận hơi nóng nhưng ngọt ngào của hắn,nó chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ làm những việc như vậy nên cũng bất ngờ không nói nổi. _Anh yêu em_Hắn thì thầm vào tai nó 1 cách nhẹ nhàng ngọt ngào hơn ban nãy. Nó nghe những lời nói đầy sức mê hoặc đó mà cả chân tay bũn rũn ra cả,nó như chỉ muốn tan chảy ra trong vòng tay hắn. Nó không ngờ lờ tỏ tình có sức hấp dẫn như vậy,hoá ra đây là tỏ tình sao,thật là 1 trải nghiệm khác lạ và tuyệt vời.
|
CHƯƠNG 11:ANH Ở ĐÂY Nó đứng bất động,đôi mắt màu tro lạnh lùng mở to ra hết cỡ nhìn hắn,đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Khoảng trời xanh cao lồng lộng,đám mây trắng trôi bồng bềnh,những làn gió nhè nhẹ thổi qua,những hương thơm ngào ngạt từ những bông hoa sau vườn,tất cả những điều ấy tạo nên bức tranh thiên nhiên lãng mạn phù hợp với không khí tỏ tình hiện nay. Nó vẫn trân trân nhìn hắn như thế nhưng hắn đã nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác,che dấu khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình. _Được rồi chứ gì?_Hắn buông nó ra rồi mở giọng lành lạnh. _A có thích tôi không?_Nó nhìn hắn bằng con mắt nghiêm túc đáng sợ. _Cô....cô....nói gì chứ_Hắn lắp ba lắp bắp,hắn không thể tin vào điều hắn vừa nghe,khuôn mặt lại càng đỏ hơn trước. _Tôi nói anh có thích tôi không,hiện tại tôi cũng đã thinh thích a 1 chút rồi đấy_Nó lặp lại câu nói nhưng kèm theo đó là 1 nụ cười hết sức dễ thương. Hắn im lặng rất lâu,dường như hắn đã phải đấu tranh nội tâm rất gay gắt và khốc liệt mới có thể trả lời câu hỏi của nó. _Không,không bao giờ tôi thích loại người như cô đâu,cô đừng tưởng bở_Hắn đột ngột hét lên. _Nhưng a nói.....tôi dễ thương mà_Nó nói rất nhỏ,nó có cảm giác như có cái gì đó đang nghẹn lại nói cổ họng của mình. _Tôi chỉ là hồ đồ chút xíu thôi,người như cô làm sao dễ thương được chứ,tỉnh lại đi,chỉ vì tôi đang nghe lời cô thôi_Hắn càng bự tức thêm,hét to rồi bỏ đi
|
Chỉ còn nó ngồi đó,giữa bãi cỏ xanh rì mềm mại duy nhất mình nó ngồi bất động nhìn mông lung sâu thẳm vào nền trời xanh. Trong nó hiện tại có một cảm giác hụt hẫng và đau đớn vô cùng,liệu có phải vì những lởi vô tâm của hắn mà lần đầu tiên nó có cảm giác như vậy hay không? Đáy mắt nó ánh lên tia thất vọng. Đâu chỉ riêng mình nó như vậy,hắn đã đâu bỏ đi,vẫn cứ đứng đó nhìn nó mà trong lòng thầm rủa chính bản thân mình quá xuẩn ngốc khi nói như vậy. Hắn nhìn nó tuyệt vọng vô cùng,bàn tay nắm chặt hiện lên những đường gân xanh lộ rõ. Mưa,từng giọt mưa đã bắt đầu rơi từng giọt từng giọt và cũng tạo thành một cơn mưa lớn,tuy vậy nó vẫn ngồi im bất động không nhúc nhích mặc cho cơn mưa kia dày xéo,vùi dập thân hình nhỏ bé kia. Mưa đánh vào mặt nó khiến nó rát và lạnh lòng làm sao,mưa chơi đùa,vờn mái tóc đen dài của nó như thú tiêu khiển,thân hình nó đã nhỏ bé nhưng dưới cơn giông bão ấy lại nhỏ bé hơn nữa. Hắn đứng đằng sau mà cũng chạnh lòng khi thấy nó bị hành hạ như vậy. _Kim Băng_Thần Nam hét gọi tên nó,cậu nhanh chóng lấy thân hình mình làm dù làm ô che chắn cho nó_Tại sao lại ngồi đây hả? _Thần Nam_Nó yếu ớt gọi tên cậu,khuôn mặt đẫm nước của nó ngước nhìn cậu,trong phút chốc nó cảm thấy ấm lòng khi Thần Nam vẫn còn bên nó _Đi vào thôi,không cậu ốm bây giờ_Thần Nam nhanh chóng đỡ nó dậy và cõng nó trên lưng mình,cậu lấy áo khoác che cho nó _Cảm ơn_Nó nói nhỏ vào tai cậu. _Không có gì đâu_Trong lòng cậu ấm áp lạ thường,cậu cứ nở nụ cười hạnh phúc suốt trên quãng đường. Sau cơn mưa trời lại sáng,mọi thứ như được hồi sinh,không khí có phần thoáng đãng hơn,trong lành hơn,con người cánh vật cũng cảm thấy tràn trề sức sống hơn trước. Mưa màu nhiệm hồi sinh mọi thứ,mưa phép màu vơi bớt nỗi buồn con người. Sau khi bị vùi dập dưới cơn mưa nó cũng trở lại bình thường nhưng trong đáy mắt có phần lạnh lùng hơn trước. Ngồi trông lớp với mái tóc đen xoã còn ươn ướt nước chưa kịp khô khiến nó thêm phần đáng sợ.
|
_Hắt xì....Em chào anh_Nó thất tha thất thểu bước chân vào nhà,đầu nó bây giờ ong ong cả lên vì dầm mưa. _Ốm rồi đúng không? Vào nhà nhanh_Anh nó từ trong nhà bay ra hớt hải vô cùng_Sức đề kháng của em đã yếu rồi mà còn dầm mưa nữa,lên phòng nghỉ đi rồi anh mang cháo thuốc lên. Nó mệt mỏi không muốn nói gì nhiều,chỉ im lặng để Thần Nam dìu lên phòng. Cả người nó nóng lên,mồ hôi chảy ra nhễ nhại khắp người,từ nhỏ nó vốn yếu nên những cơn ốm với người khác chỉ là cỏn con thì với nó lại là một cơn bạo bệnh. Nhưng thay vào đó nó lại có đủ sự khéo léo để tránh bệnh tật,có lẽ hôm nay thì không được như vậy. Nó lên cơn sốt cao,mồ hôi cứ thi nhau tuôn ra mặc dù Thần Nam luôn tay luôn chân lau mồ hôi cho nó,còn Thái Tuấn thì lại bận bịu với nồi cháo cho nó. Đôi mắt nó mờ đi,hơi thở gấp rút hơn,đôi môi tái nhợt lại vì khó thở,cậu nhìn nó mà lòng không khỏi xót xa,chỉ một cơn sốt đã hành hạ nó ra nông nỗi này thì những cơn bệnh khác không biết nó sẽ chịu nỗi đau ghê gớm nào hơn nữa. Bàn tay cậu nắm lấy bàn tay đang nóng hừng hực của nó,cậu cảm thấy bất lực khi không thể làm gì được ngoài trơ mắt đứng nhìn người con gái cậu yêu bị hành hạ. _Thần Nam,em ra ngoài đi để anh thay áo cho Băng_Thái Tuấn từ đâu xuất hiện bất thình lình và đặt tay lên vai cậu,giọng nói có phần chua xót nghẹn đắng. Cậu thui thủi bước ra chẳng biết làm gì khác ngoài đi tới đi lui trong phòng cầu cho nó được khỏi bệnh càng sớm càng tốt. Đột nhiên trong đáy mắt cậu loé lên một tia căm hận,cậu suy nghĩ tất cả mọi việc đều do hắn-Hoàng Thiên Phong,chỉ vì hắn mà nó đã phải hứng chịu những giọt mưa lạnh buốt,chỉ vì hắn mà nó đã không còn là nó,chỉ vì hắn mà nó đã làm những chuyện điên rồ. Bàn tay cậu bỗng dưng nắm chặt lại tưởng chừng có thế tứa máu từ đôi bàn tay ấy,hàm răng cậu tạo ra những tiếng ken két đáng sợ,sát khí từ người cậu toả ra ngùn ngụt ngộp thở. _Nam,bây giờ anh đi mua thuốc cho em ấy,ở nhà chăm sóc Băng cẩn thận. Mày mà dám xớ rớ thì đừng trách đao kiếm vô tình_Anh dở giọng đe doạ cậu,khuôn mặt biến sắc ngay tấp lự. _E..em biết rồi_Thần Nam người run như cầy sấy,gật đầu lia lịa,mặt tái hẳn đi Căn nhà bây giờ chỉ còn hai người,đã vắng vẻ lại càng đáng sợ hơn bởi có sự xuất hiện của ốm đau bệnh tật thậm chí cả mùi chết chóc quanh quẩn. Thần Nam nhanh chóng khoá cửa nẻo cẩn thận rồi chạy một mạch lên phòng nó. Nằm trên giường là một cô gái với hơi thở yếu ớt từng đoạn ngắt quãng như thể cô đang chống trọi với cơn bạo bệnh ác liệt. Trước mắt cậu,người con gái nằm trên giường trắng tinh khôi kia thật mong manh làm sao,yếu ớt như một cánh hoa đang bị vùi dập trong cơn giông,dễ vỡ như một đồ vật thuỷ tinh trong suốt. Ấy vậy mà cánh hoa đó,thuỷ tinh ấy lại kiên cường chịu đựng hơn bất cứ ai. Cậu đột nhiên quỵ xuống như một kê tội đồ,như một kẻ vô dụng,nước mắt cậu tràn ra. Khóc,phải cậu đã khóc,khóc vì người con gái cậu yêu hơn cả đấng sinh thành,khóc vì người con gái yếu đuối nhưng lạnh lùng,khóc vì sự kém cỏi vô dụng của mình,khóc vì không thể giữ được người mình yêu. _Này....cậu..khóc hả?_Nó khó khăn nói ra từng chữ,đôi mắt lim dim mở ra _Băng,cậu tỉnh rồi hả? Trong người còn khó chịu không? Có đói không? Khát nước không?_Thần Nam vui mừng hệt như một đứa trẻ,cậu vội vàng lau nước mắt và hỏi nó không ngừng nghỉ. _Tỉnh rồi,còn khó chịu,hơi đói và khát_Nó mệt nhọc trả lời. _Để mình đỡ cậu dậy rồi cậu uống nước với ăn cháo nè_Thần Nam nhanh nhảu giúp nó_Há miệng ra_Cậu đưa muỗng cháo ra trước mặt nó,khuôn mặt lột tả hết những niềm vui sướng _Tớ không phải con nít mà làm mấy trò đó,tớ tự ăn được rồi_Nó lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ hết sức khó chịu _Bây giờ cậu còn ngổi dậy không được huống chi tự ăn,để mình đút cho ăn. Đừng bướng nữa,khi nào hết bệnh rồi xử mình sau cũng được_Nói ra những lời này cậu có phần thích thú,được tận tay chăm sóc người mình yêu thì con gì vui hơn nữa. Nó cũng im lặng không nói gì nhưng vẫn tỏ ra khó chịu. Từng muỗng cháo cậu đút xuống cổ họng nó lại có vị đắng khiến nó ăn cứ nhăn mặt miết nhưng tuyệt nhiên nó không kêu một tiếng nào,bởi nó biết đây là món cháo do chính tay người anh yêu dấu của nó đặc biệt làm,chứa đựng những tình thương vô bờ của anh. Đến muỗng cuối cùng thì anh nó cũng đã về với đủ đồ lỉnh kỉnh trên tay. _Em gái yêu dấu của anh tỉnh rồi sao? Anh lo cho em quá.huhu,đừng làm anh sợ như vậy nữa nha_Mới thấy nó ngồi dậy thì anh đã thả hết đồ xuống và bay vào ôm nó ngay lập tức _Anh làm em ngộp thở đó_Nó nhăn mặt và vội đẩy ra_Anh mua gì nhiều đố vậy? _Em tỉnh lại thì anh vui rồi,vài thuốc thôi,phòng sau này em ốm nữa thì có thuốc uống ngay. Bây giờ em uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi_Anh nói nhỏ nhẹ với nó và tặng cho nó một nụ hôn ngay trán. Nó ngoan ngoãn nghe lời và nằm xuống sau khi anh nó đi khỏi,căn phòng nhỏ giờ đây chỉ còn nó và cậu. Cả hai im lặng không nói gì nhưng cả hai đều biết đối phương đang nghĩ gì trong đầu. Không khí căng thẳng muốn ngợp thở,nó cứ nằm im đó và nhìn ra ban công được chăm chút nào hoa nào lá còn cậu thì cứ nhìn nó mãi thôi. _Hãy một lần nhìn về phía anh đi,chỉ cần em nói cần anh thì anh sẽ xuất hiện,anh luôn ở đây bên cạnh em_Thần Nam nhẹ nhàng nói vào tai nó rồi bỏ đi Nó nằm trong phòng cứ ngơ ngác trước những lời nói ban nãy của cậu bạn thân. Chưa bao giờ nó nghe cậu nói những lời mùi mẫn như thế này và xưng hô anh-em với nó như thế. Nó cũng phải suy nghĩ lại,người con trai duy nhất bên cạnh nó ngoài anh ra chính là Thần Nam,người con trai có thể chịu đựng được những trò quái đản của nó cũng là cậu,người biết bí mật của nó cũng là cậu,người quan tâm lo lắng cho nó nhất cũng là cậu,vậy mà nó lại không nghĩ tới cậu đầu tiên. Trong lòng nó dấy lên một cảm giác tội lỗi,có lẽ vị trí của cậu sẽ thay đổi từ bây giờ trong lòng nó.
|