Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi
|
|
Hai người khi về đến nhà, Đường Uyển đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Thũng Gia cũng rất an tĩnh ngồi một bên, một người một mèo, chia ra ngồi ở hai đầu ghế sa lon. “Đường Uyển, đói bụng không, chị làm cơm cho em.” Đối với chuyện Chu Chú bảo Ngu Châu đưa Đường Uyển về nhà trước, Đường Kiều vẫn có chút áy náy, cho nên về đến nhà bắt đầu chủ động lấy lòng. “Hai người đã về.” Mí mắt cũng không giơ lên, nói một câu xem như chào hỏi Chu Chú và Đường Kiều, từ đầu đến cuối, Đường Uyển vẫn nhìn chăm chú trên ti vi. Đường Kiều liếc nhìn TV, tiếp tục ‘Hoàn Châu cách cách’. . . . . . Mỗi khi tiếng nhạc quen tai ‘Hoàn Châu cách cách’ hay ‘Tây Du kí’. . . . . . vang lên cũng đồng nghĩa báo hiệu ngày hè, ngày đông đã tới. Nó cứ lặp đi lặp lại giống như cái đĩa, vừa đến ngày hè lại đến ngày đông. Cũng sắp đến sinh nhật của Đường Kiều, nếu để cho Đường Kiều nói trước nguyện vọng sinh nhật năm nay, nhất định cô sẽ ước nguyện, hi vọng nghỉ hè nhanh chấm dứt. Như vậy Chu Du sẽ nhanh chóng trở về mà Đường Uyển sẽ đi khỏi rất nhanh. Aiz, ai về nhà nấy, tất cả trở về chỗ cũ. Đường Kiều về nhà liền bắt đầu chui vào phòng bếp bận rộn không ngừng, ai bảo cô đuối lý, mặc dù sự thật người đuối lý phải là Chu Chú, nhưng không hiểu sao cô thấy chột dạ. Lúc Đường Kiều đang bận rộn, Chu Chú cũng không nhàn rỗi, ở trong phòng bếp giúp Đường Kiều nhặt rau, rữa chén…. Một đấng mày râu chui vào trong phòng bếp, không có chút đột ngột, ngược lại có vẻ rất hòa hài, giống như vợ chồng son vui vẻ hòa thuận. Đang xem ti vi, Đường Uyển không sao cả quay đầu nhìn về phía phòng bếp, lông mi rõ ràng nhảy lên, sau đó quay mặt đi nhìn Dung Ma Ma ghim Tử Vi. Cũng có lẽ cô không nhìn thấy gì cả. “Đường Uyển sẽ không tức giận chứ.” Cho dù Đường Kiều là người mù, cô cũng có thể nhìn ra Đường Uyển ấm ức. “Không có chuyện gì, cô không cần suy nghĩ.” Chu Chú gõ đầu Đường Kiều một cái, sau đó xoay người đi vo gạo. Đường Kiều vuốt vuốt nơi bị Chu Chú gõ, có chút không thoải mái nhăn nhíu lỗ mũi. “Không cho động tay động chân với tôi.” Nhìn chị hai nói lời này là dường nào khác lạ. Chu Chú cũng không lên tiếng, sau khi vo gạo đổ nước vào trong nồi cơm điện, đổ nước ra, cả quá trình xem ra hết sức quen thuộc. Bộ dáng nghiêm túc cẩn thận, thật sự làm cho lòng người ngứa ngáy. Đường Kiều bi phẫn phát hiện, cô. . . . . . Thật muốn giở trò lưu manh a. Thừa dịp Đường Kiều xào cà rốt và trứng gà, Chu Chú làm cá sạch sẻ, thật sự làm rất sạch sẽ, sau khi Đường Kiều xào xong một món ăn liếc nhìn sang một cái, cô không thể không nói, ở trong nhà bọn họ, người sạch sẽ nhất tuyệt đối là Chu Chú. Con cá đáng thương bị anh làm thành cái dạng gì, giống như con cua lột, đừng nói là vảy cá, da cá cũng sắp bị anh chà xát sạch sẻ. Đường Kiều phát hiện, cô thật không có thể tưởng tượng nổi, thiếu chút nữa bữa cơm tối này sẽ khỏi phải ăn. “Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, làm cá nấu canh là được.” Dù sao Chu Chú cũng đã làm xong, Đường Kiều bắt đầu qua sông rút cầu đuổi người. Đáng tiếc, Chu Chú là ai mà có thể tùy tiện nói đuổi liền đi ra ngoài sao? “Tôi còn chưa động tay động chân với cô, gấp cái gì.” Chu Chú tiếng nói vừa dứt, cánh tay bao tùm, Đường Kiều liền bị anh ôm vào lòng, lúc Đường Kiều còn chưa có tỉnh hồn, môi đã bị đè lại. Trong tay Đường Kiều cầm cái sạn thiếu chút nữa bay ra ngoài, giật giật, hai chân của Chu Chú lại nhanh chóng thu lại, kẹp lấy cô vây khốn. Đây là Cô …….. cô tự tạo nghiệt không thể sống sao? Hồi lâu, Chu Chú mới thả Đường Kiều ra, sau đó mặt đầy vui vẻ khẽ nói một câu khiến Đường Kiều muốn cầm dao chém. “Đây mới thật sự là động tay động chân.” Đường Kiều đấm ngực, anh hai à, đây là động tay động chân sao, không phải vậy, cái này rõ ràng là động miệng. Mà cô. . . . . . rõ ràng bị trêu ghẹo ở phòng bếp, tối hôm qua là ở phòng sách, tối hôm nay lại đổi sang phòng bếp, Đường Kiều thật lòng cảm thấy cuộc sống này trôi qua quá kích thích, quá kích tình. Đùa giỡn xong Chu Chú lau miệng, bộ dáng ăn vụng nhìn hết sức đáng đánh đòn, Đường Kiều nhặt lên cái sạn trên tay chuẩn bị vỗ xuống. Lần này ngược lại Chu Chú trốn rất nhanh, thân thể chợt nhoáng lên đã chạy ra cửa, Đường Kiều liền bị nhốt ở trong phòng bếp, mà anh hài lòng đi khỏi phòng bếp đi tới phòng khách. Chu Chú đùa giỡn với Đường Kiều xong, giống như tối hôm nay muốn làm kẻ vô sỉ đến cùng. Đường Uyển xem say mê, lúc Nhĩ Khang và Ngũ A Ca đang muốn xông vào Từ Ninh cung, Chu đại gia đùng một cái, đổi đài TV. Chu Chú đổi đài rất ồn ào, đang phát tin tức chính trị, Đường Uyển giật giật môi, lần đầu tiên phát hiện Chu Chú cũng có một mặt đáng ghét. Chu Chú không chút nào cảm thấy xấu hổ, ngồi ở trên ghế sa lon, Thũng Gia lập tức meo một tiếng, nhảy xuống ghế sa lon, chậm chạp đi tới góc bàn cọ cọ. “Nếu như em trở về nói cho cha mẹ em biết. . . . . .” Đường Uyển quay mặt sang nhìn Chu Chú nói, chuyện Đường Kiều ở trong nhà Chu Chú, cha mẹ cô căn bản không đồng ý, nếu bọn họ biết quan hệ của hai người đã thân thiết mức này rồi, không biết Đường Kiều có còn dám như hiện tại như vậy hay không. Thật ra cô không thích như vậy, tuyệt không thích mình giống như đứa bé con, chỉ biết tố cáo, nhưng. . . . . . Chu Chú, anh thật là quá đáng. “Tố cáo là việc làm của một đứa bé, hơn nữa anh với chị của em cũng đã trưởng thành, thỉnh thoảng làm chút chuyện người trưởng thành cũng là chuyện đương nhiên.” Quả nhiên Chu Chú rất vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, không ai bằng. Đường Uyển cắn môi quật cường nhìn Chu Chú, trừng mắt thật to, lời nói của Chu Chú rõ ràng làm cô đạp phải mìn. “Em vốn là đứa bé.” Không phải bọn họ vẫn đối đãi cô như đứa bé sao, đứa bé tố cáo có phải cũng là chuyện đương nhiên hay không? Chu Chú cũng không ngờ Đường Uyển sẽ nói như vậy, rõ ràng sửng sốt một chút, anh còn tưởng rằng dựa vào cá tính của Đường Uyển sẽ trúng phép khích tướng mới phải, xem ra mình đoán sai. Rất nhanh lấy lại tinh thần, Chu Chú cười nhạt một tiếng. “Đến lúc đó, nếu cha mẹ của em thúc giục anh và chị của em kết hôn, ngược lại anh thật sự phải cám ơn em, vốn chị của em vẫn không đồng ý, nếu như bên phía cha mẹ em làm áp lực, có lẽ tình huống sẽ khác rất lớn.” Dù sao Đường Uyển vẫn là đứa bé, bàn về mưu trí, bàn về thủ đoạn, cũng không phải là đối thủ của Chu Chú. Thứ nhất không được, anh còn có thứ hai, luôn có một cái lồng ở đó chờ cô. “Em biết rõ anh cố ý làm như vậy.” Đường Uyển nâng cao cổ thẳng lưng, gương mặt quật cường. “Đúng vậy, anh cố ý.” Chu Chú cũng không phủ nhận, nhưng anh rất nhanh thừa nhận, càng làm cho Đường Uyển cảm thấy khổ sở.
|
Mặc dù Đường Uyển cảm giác mình rất đau buồn khổ sở nhưng Chu Chú cũng không để ở trong lòng chút nào. Lần đầu tiên Đường Uyển bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, những năm này cô vẫn thích anh Chu Chú, anh có biết không? Có lẽ vì Đường Kiều ngầm cho phép quan hệ, Chu Chú lộ ra càng lúc càng lớn, có lúc có thể ngay trước mặt Đường Uyển ăn đậu hũ Đường Kiều, mỗi khi như vậy Đường Uyển chỉ bậm môi cúi đầu không nói lời nào nhưng cũng chưa bao giờ nói tố cáo. Đường Kiều gửi sơ yếu lý lịch nhiều nơi, cũng đã trải qua mấy cuộc phỏng vấn. Sau đó cô phát hiện, lúc đến phỏng vấn, nói đến thân thế phải nói hết sức khốn khổ, nói đến công việc phải đam mê, nói đến tương lai phải nhìn về phía chính phủ. . . . . . Vì vậy, Đường Kiều đã tìm được công việc tại công ty đá quý ở cao ốc chừng trăm tầng, Đường Kiều suy nghĩ lại cảm thấy thoải mái, quan trọng nhất là người ta thông báo cho cô qua hết Đoan Ngọ đi làm ngay. Cho nên, Đường Kiều cảm thấy tết Đoan Ngọ này, cô vẫn có thể đắc chí một phen. Một buổi sáng, Đường Kiều từ trên giường bò dậy, sau khi tắm xong liền đi kêu Chu Chú và Đường Uyển thức dậy, lúc gọi Đường Uyển rời giường vẫn tương đối thuận lợi, chẳng qua lúc kêu Chu Chú rời giường, thiếu chút nữa không giữ được trận địa. Thật vất vả tránh ra khỏi, Đường Kiều cắn răng cũng muốn đứt, hận không được đấm cái mặt tươi cười trên giường. Đến lúc nào rồi, cậu ta còn có tâm trạng giở trò lưu manh. “Cậu mau dậy đi, một lúc nữa còn phải về nhà bà ngoại.” Aiz, phải nói chị lớn Đường Kiều này nói chuyện không chút suy nghĩ. Tết Đoan Ngọ vốn phải là chuyện ai về nhà nấy, tất cả trở về bên cha mẹ, cô bướng bỉnh xem như một chuyện. Chu Chú từ trên giường ngồi dậy, nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, rất tốt, trời xanh mây trắng! Ba người từ trong nội thành chạy ra, Đường Kiều có chút hưng phấn cũng có chút thấp thỏm, bởi vì lý do năm nay Đường Uyển cũng ở đây, cha mẹ Đường cũng nói muốn tới Thành phố S ăn tết Đoan Ngọ. Đã có nhiều năm Đường Kiều không gần gũi bọn họ, cho nên trong lúc nhất thời, rất khó nói trong lòng có mùi vị gì. Đường Uyển tốt hơn Đường Kiều nhưng tâm trạng cũng không tốt, giống như có tâm sự gì. Đường Kiều không rõ lắm hiện tại cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi đang suy nghĩ gì, từ trước đến giờ Đường Uyển và cô cũng không quá gần gũi, cô cũng không hỏi thăm nhiều. Dù sao Đường Uyển đã nói không có việc gì, cô nghĩ hơn một chuyện, không bằng ít đi một chuyện. Công bằng mà nói, ở phương diện người nhà Đường Kiều biết mình làm quá kém, nếu như lúc này đổi lại là Chu Du u sầu ngồi ở bên cạnh cô, cô tuyệt đối không ngồi yên làm như không có chuyện gì giống như vậy. Nhưng . . . . . . thật ra cô cũng không biết nên làm gì, cho nên liền rõ ràng không thể làm gì. Bởi vì nghĩ đến chuyện phải qua đêm, Đường Kiều lo lắng Thũng Gia một mình sẽ có thể bị chết đói, dĩ nhiên cũng có thể bị no chết. Cho nên lần này về khu nhà tập thể, liền mang theo Thũng Gia. Dĩ nhiên Chu Chú là tài xế, Đường Kiều và Đường Uyển ngồi ở ghế sau, mà Thũng Gia, một người. . . . . . Ách, một con mèo. . . . . . một mình ngồi vị trí kế bên tài xế. Lúc bọn người Chu Chú chạy vào trong khu nhà tập thể, thời gian vẫn còn sớm, hoàn toan là nhờ phúc Đường Kiều sáng sớm thức dậy kéo người rời giường. Đường Kiều nhảy xuống xe đầu tiên, im lặng lẽ xông vào nhà bà ngoại Đường, Đường Uyển từ chỗ kế tài xế ôm ra Thũng Gia, sau đó ôm nó chậm rãi nối gót đi ở giữa, Chu Chú từ trên xe ôm mấy bọc đồ thật to đi sau cùng. Lúc Đường Kiều đi vào nhà, cha mẹ Đường cũng chưa đến. Mợ cả và bà ngoại Đường đang pha trà, ông ngoại Đường đang đánh cờ với cậu cả Đường, đứa em họ nhỏ của Đường Kiều ngồi ở trên ghế salon xem sách manga, tuổi còn nhỏ đã mang cặp mắt kiếng trên sống mũi, Đường Kiều cảm thấy bộ dáng em họ nhỏ này có thể so với bộ dáng của Chu Chú đòi Kita năm đó. Em họ nhỏ tên Dương Tuấn Khanh, một cái tên siêu cấp khó tả, cụ thể có ý nghĩa gì Đường Kiều cũng không hiểu. Nhưng cô thích gọi nó là thân gi, cảm giác như đang kêu con thú cưng nhỏ bé. “Nhóc thân ái, chị ôm.” Đường Kiều vừa vào cửa liền nhào tới em họ nhỏ, lúc còn chưa kịp phản ứng đã gặm xuống một hớp. Bạn học Dương Tuấn Khanh đáng thương chỉ kịp từ trong lòng cô cố gắng duỗi đầu ra ngoài. Cặp mắt tội nghiệp nhìn ông ngoại Đường và cậu hai Đường đang đánh cờ, sau khi thấy bọn họ không chú ý, lại đem mặt chuyển sang Bà ngoại Đường và mợ Đường. “Thân ái, rất lâu chị không có gặp em, em để cho chị hôn một cái nào.” “Nhưng người ta cũng bảy tuổi rồi.” Còn bị người khác ôm hôn, còn mặt mũi nào mà tồn tại? “Cho dù em bảy mươi tuổi, cũng phải chi chị hôn.” Đường Kiều xấu xa hắc hắc hai tiếng, lại nhào trên mặt Dương Tuấn Khanh gặm một cái. Bạn học Dương Tuấn Khanh thấy không có người cứu mình, chỉ đành phải buông xuống sách manga trong tay, mặc cho lão đại Đường Kiều chà dẹp nặn tròn. Lúc Đường Kiều đang giày xéo em họ nhỏ, Đường Uyển và Chu Chú cũng một trước, một sau đi vào cửa. Đường Uyển ôm Thũng Gia ngoan ngoãn chào từng người, Chu Chú cũng lần lượt chào từng người, lúc này Đường Kiều mới phát hiện ra, cô là đứa bé không có lễ phép nhất. “A Chú, tại sao hôm nay cũng tới, cha mẹ của cháu bên kia….” Nhìn mợ Đường hỏi như vậy, điều này khiên người ta trả lời thế nào đây? Chu Chú vẫn chưa trả lời, Đường Kiều cũng đã rối rắm dùm anh. “Không có việc gì, gần đây cha mẹ của cháu ra nước ngoài du lịch, không có ở nhà, cho nên hôm nay cháu cùng Đường Kiều tới. Bà ngoại sẽ không chê cháu chứ?” “Sao có thể a, cháu tới Bà ngoại vui mừng cũng không kịp.” Bà ngoại Đường vội vàng đứng dậy nhận lấy đồ trên tay Chu Chú, đặt ở bên cạnh, bảo anh ngồi xuống, lại kéo Đường Uyển. “Đây là meo ai nuôi vậy?” Không ai cho rằng đây là mèo Đường Kiều nuôi, ai cũng biết, từ trước đến giờ Đường Kiều ghét động vật nhỏ. “Là Chu Du, gần đây cô ấy có chuyện đi ra ngoài, nhờ cháu chăm sóc một thời gian, nhưng hôm nay trong nhà không có ai, cháu mang nó theo khỏi phải lo lắng, tuyệt đối nó ăn ít hơn Chu Chú.” Đường Kiều cười ha ha hai tiếng, cảm giác trong lời nói của mình đã phá hủy Chu Chú một phen, tâm trạng không khỏi rất tốt. Bà ngoại Đường lắc đầu một cái, cảm thấy con bé này không cứu được, quay mặt sang hỏi Đường Uyển. “Uyển Uyên, ở chỗ Đường Kiều thế nào, nếu ở không quen thì lên ở nhà Bà ngoại, Bà ngoại cái gì cũng có, có thể thoải mái hơn chỗ chị của cháu.” Bà ngoại Đường suy nghĩ, Đường Kiều há có thể không biết, lúc này cũng chỉ vuốt lỗ mũi giả bộ chơi đùa cùng em họ nhỏ. “Đúng vậy, con bé Kiều Kiều này, không biết chăm sóc người.” Mợ Đường cũng bày tỏ đồng ý, bưng cái khay đựng bốn ly trà, thả mỗi người một ly trước mặt ông ngoại Đường và cậu hai Đường, sau đó đem hai ly còn lại đặt ở trước mặt Chu Chú và Đường Uyển. “Mợ, cháu cũng muốn uống.” “Tự mìn đến rót.” “A, mợ thiên vị.” Đường Kiều ôm em họ nhỏ lăn một vòng, gào khóc một tiếng, giả chết tại chỗ. Trong nháy mắt chọc cả phòng bật cười, Đường Uyển cũng vểnh khóe miệng cười cười. “Chỉ có cháu tác quái, cháu nhìn Uyển Uyển một chút, rất điềm đạm.” Mợ Đường trách cứ liếc mắt nhìn nhưng vẫn đi rót ly trà bưng tới cho Đường Kiều. Cậu cả Đường coi như là quân nhân giải ngũ, mợ cả Đường là phần tử trí thức điển hình, làm giáo sư đại học nào, bình thường một mình rất nghiêm túc, nhưng vừa đụng đến Đường Kiều sẽ lập tức phá vỡ. “Nhóc thân ái, em thích chị lớn hay thích chị nhỏ?” Ánh mắt Đường Kiều xoay tròn, em họ nhỏ bị cô ôm vào trong ngực không buôn tay. “Nếu bây giờ chị buông em ra, em thích chị lớn nhiều một chút.” Chu Chú lắc đầu một cái, đây chính là tự mình làm bậy thì không thể sống. “Không buông, không buông, sẽ không buông, chị lớn quá yêu em, thế nò cũng không buông.” Đường Kiều tiếp tục ngồi dưới đất đùa giỡn, người một nhà cũng bị chọc cười không khép miệng.
|
Đường Uyển ôm Thũng Gia, lúc đầu có lẽ Thũng Gia vừa tới một nơi xa lạ, không có kêu nhiều, ngoan ngoãn ở trên người Đường Uyển, chẳng qua không ở được bao lâu liền từ trên người Đường Uyển nhảy xuống, bắt đầu chạy khắp nơi. “Kiều Kiều, đây chính là mèo của Chu Du a, nuôi giống như con cọp nhỏ.” Đường Kiều cười cười, hoàn toàn không đồng ý lời nói của Bà ngoại, con cọp được gọi là Strong, Thũng Gia nhiều nhất cũng chỉ là mập giả tạo. “Tuấn khanh, cháu muốn chơi với mèo một chút không.” Cả nhà bà ngoại Đường cũng không có thói quen nuôi sủng vật, thật sự cũng không ghét, nói trắng ra là cũng không có ưa thích. “Không muốn.” Bạn học Dương Tuấn Khanh trả lời rất dứt khoát, Đường Kiều không khỏi len lén giơ lên ngón tay cái, khiêu khích hất cằm về phía Chu Chú. Chu Chú luôn nói cô không có lòng ưa thích, cho nên không thích động vật nhỏ, những đứa trẻ luôn có lòng ưa thích nhưng nó cũng không ưa thích, sự thật chứng minh, động vật là hàng không đáng yêu. Chu Chú làm như không nhìn thấy, cầm tờ báo trên khay trà mở ra, đối với cử chỉ ngây thơ của Đường Kiều vừa buồn cười vừa tức. Truyện được dịch trực tiếp tại, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. “Bà ngoại, tại sao cậu út không về.” “Ai, cậu út của cháu sớm gọi điện thoại nói ở trên đơn vị có chuyện, không trở lại, bảo bà nói với tiếng xin lỗi với mọi người. Đứa nhỏ này cũng thật là, ăn tết cũng không về.” Giọng nói Bà ngoại Đường hơi oán giận, người già nha, bình thường không hy vọng xa vời, lễ mừng năm mới chỉ hi vọng người một nhà có thể ở chung một chỗ. “Chuyện công tác quan trọng hơn.” Ông ngoại Đường đè xuống một quân cờ, đối với chuyện cậu út Đường ăn tết không về nhà thật không có nói nhiều. Chẳng biết lúc nào, trên bàn cờ quân đen nhiều, quân trắng ít. Ông ngoại Đường là gừng già gừng càng cay, dĩ nhiên là quân cờ đen. Đường Kiều nhăn nhíu lỗ mũi, cảm thấy có chút tiếc nuối, cô còn chuẩn bị hỏi một chút chuyện tin nhắn lần trước đấy. “Bà ngoại, có phải cậu út nói có bạn gái hay không?” Ngược lại lời này mới mẻ, tất cả mọi người đều buông ra vật trong tay, đưa mắt nhìn Đường Kiều làm cho Đường Kiều cũng có chút ít ngượng ngùng. “Cháu, . . . . . Chuyện này, cháu cũng không rõ ràng lắm, cháu đoán thôi.” “Làm sao cháu đoán được a, Kiều Kiều, cháu không giúp cậu của cháu gạt Bà ngoại chứ, nói cho Bà ngoại nghe là con cái nhà ai, dáng dấp nhìn có được hay không. . . . . .” Bà ngoại Đường làm một tràng dài, Đường Kiều hận không được rút lại lời nói mới vừa rồi. “Không có, cháu đoán lung tung thôi, hôm ấy cháu gởi tin nhắn cho cậu, nhưng dường như không phải cậu nhắn trở lại, cho nên cháu liền nghĩ là bạn gái của cậu.” “Ừ, có thể.” Mợ hai gật đầu một cái, có kết luận. “Cái gì mà có thể, ở trong đơn vị của chú út đều là đàn ông, xem như không phải chú ấy gửi tin nhắn cho cháu, có lẽ là vị chiến hữu nào đó nói cũng không chừng, nếu có làm sao giấu giếm được.” Cậu hai Đường là quân nhân giải ngũ, về cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi trong quân đội, cậu có quyền lên tiếng nhất. Cho nên, cậu hai Đường vừa nói như thế, mọi người cũng đều không nói chuyện này nữa. Chẳng qua trong lòng mọi người vẫn suy nghĩ đến chuyện này. Bà ngoại Đường thật vất vả hy vọng, lại bị cho cậu hai Đường dập tắt, aiz, nói đàn ông không đáng yêu chính là chỗ này. “Con làm anh trai mà như thế, con xem em con đã bao lớn, con cũng không trông nom.” Cậu hai Đường len lén liếc ông ngoại Đường một cái, lúc này ông ngoại Đường làm như hoàn toàn không nghe thấy, lựa chọn im lặng giữ mình. Cậu hai Đường thở dài, nhìn bàn cờ thế cục đã định. Truyện được dịch trực tiếp tại, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. “Biết rồi, mẹ, nếu hôm nào có cô gái tốt nhất định giới thiệu cho chú út.” “Con đừng chỉ nói suông, phải đặt ở trong lòng.” “Dạ dạ dạ, đặt ở trong lòng, không riêng để trong lòng, trở về thì bảo Văn Lệ thêu lên ngực áo của con.” “Thôi đi, không có nghiêm chỉnh.” Mợ Đường nói một câu, cậu hai Đường vui vẻ cười hai tiếng. Thu lại tài năng năm đó ở trong quân đội, sau khi lui xuống cậu hai Đường đã hưởng thụ cuộc sống bình thản và hạnh phúc. Trong phòng người cả nhà đang cười nói, đường cha mẹ Đường cũng đã đến. “Cha, mẹ.” Cha mẹ Đường vừa vào nhà, Đường Uyển từ trên ghế salon đứng lên đầu tiên, đi tới trước mặt hai người, kéo cánh tay của mẹ Đường làm nũng. Đường Kiều cũng đi theo kêu một tiếng cha mẹ, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu tiếp tục trêu chọc em họ nhỏ, đáng tiếc em họ nhỏ không cho mặt mũi, mỗi lần như vậy luôn uốn éo uốn éo, hận không được thoát khỏi bàn tay của Đường Kiều. “Các con tới rồi.” “Cha, mẹ, Kiến Quốc, Văn Lệ.” Cha mẹ Đường chào hỏi từng người lớn trong nhà, sau đó lại quay mặt sang nhìn về phía Chu Chú, “Đây là Chu Chú hả.” “Dạ, chào chú, chào dì.” Chu Chú đứng dậy, khách khí lễ độ chào hỏi. “Được rồi, được rồi, được rồi.” Mẹ Đường liên tiếp nói mấy tiếng được, sau đó vừa nhìn về phía Đường Kiều và em họ nhỏ trong ngực Đường Kiều. “Tuấn khanh cũng lớn như vậy rồi.” Bạn học Dương Tuấn Khanh núp ở trong ngực Đường Kiều ló đầu ra miễn cưỡng gọi một tiếng cô, dượng, sau đó lại rụt về tiếp tục chơi đùa với bà chị lớn Đường Kiều. Đường Kiều chợt đã cảm thấy toàn thân tê dại, chỉ có thể cười khan, mượn em họ nhỏ để che giấu bối rối của mình. “Chị, sao tới trễ như thế.” Cậu hai Đường vừa đánh cờ, vừa nói. “Đừng nói nữa, vừa đến tết khắp nơi đều kẹt xe, dọc theo đường đi chen vào không được, không cần biết cậu là ai, hàng triệu xe thể thao cũng chen chúc.” Đường Uyển kéo cánh tay Mẹ Đường ngồi vào trên ghế sa lon, vẫn sẽ không buông tay. Bà ngoại Đường liếc nhìn Mẹ Đường ôm Đường Uyển ở trên tay, lại liếc Đường Kiều một cái, sau khi phát hiện người đang tập trung tinh thần chơi đùa với bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh, hơi có vẻ yên tâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng Mợ Đường trao đổi ánh mắt không thể làm gì. “Hiện tại Chu Chú đã tốt nghiệp đại học chưa?” Chu Chú ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, Chu Chú vừa nhấc mắt đã nhìn thấy ngồi đối mặt cha Đường. Vì vậy, cũng không biết do tình thế hay từ bản ý, liền bắt đầu tán gẫu . “Đã tốt nghiệp.” Đường Kiều yên lặng nghe, không lên tiếng, bởi vì cô cũng không biết Chu Chú đại gia rốt cuộc có tốt nghiệp hay không. “Vậy bây giờ đang làm gì?” “Một mình giằng co ở công ty nhỏ.” Chu Chú cười cười, cũng không giấu giếm. “Thật tốt nha, người trẻ tuổi rất có dũng khí.” “Cậu ấy không chỉ có dũng khí, đừng xem là nhỏ công ty, làm rất tốt đấy, gần đây còn nhận dự án của chính phủ.” Lời này là cậu hai Đường nói, Đường Kiều buồn bực, làm sao cậu của cô biết được chuyện này? “Hả?” Cha Đường là người thẳng tính, nghe xong lời này cảm thấy hứng thú. “Cũng không có gì, chỉ là dự án nhỏ.” Chu Chú không muốn nói nhiều, phải cẩn thận một chút, không muốn gây ra phiền toái cho Chu Du, dù sao anh cũng không biết cha của Đường Kiều là hạng người thế nào. “Aiz, gần đây tên nhóc họ Ngu kia thế nào rồi?” Phải nói, bà ngoại chính là bà ngoại, bất cứ lúc nào ở trong đầu Bà ngoại cũng có thể xuất ra tin tức. “Thời gian trước còn nghe nói bị cha cậu ta đánh.” Đường Kiều vui mừng, không thể không quan tâm tin tức gần đây của Ngu Châu, cũng quá đáng rồi, Ngu Châu cũng đã lớn như thế, cha Ngu vẫn còn động một chút là dạy dỗ giống như đứa bé, xách cậu ta về đi đánh một trận, Ngu Châu này, đừng nhìn ở bên ngoài oai phong, khi ở trước mặt cha, cậu ta chính là một đứa con ngoan, đánh không đỡ lại, mắng không trả lời. “Lão Ngu này cũng thật là, con cái cũng lớn như vậy còn động một chút là tát, truyền ra ngoài không tốt.” Mợ Đường lắc đầu một cái, có chút buồn cười, lại có chút không nhịn được. Bà không biết người hại Ngu Châu bị đánh đang ngồi trên ghế sa lon ở nhà bà trò chuyện cùng bọn họ, người truyền đi chính là tên nhóc con bà đang ngồi ở trên sàn chơi đùa không biết trời đất. Truyện được dịch trực tiếp tại, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Khóe miệng Chu Chú giật nhẹ, âm thầm tính toán trong bụng, về nhà nhất định phải mời đồng chí Ngu Châu ăn bữa ngon, thấy cậu ta hy sinh bao nhiêu. Bị đánh mất mặt không nói, còn bị làm đề tài tán gẫu của quần chúng.
|
Hoàn hảo có em họ nhỏ ở đây, bằng không Đường Kiều thật không biết nên làm cái gì. Tuy rằng đã sớm từ Bà ngoại Đường biết được tết Đoan Ngọ năm nay cha mẹ Đường sẽ đến thành phố S, trong lòng cũng đã chuẩn bị nhưng thật sự chung đụng một nơi thì cô vẫn có chút lúng túng khó hiểu. Ngày trước, nổi lòng muốn được cha mẹ thương yêu…, đã qua đi nhiều năm rồi, dần dần, thậm chí ngay cả trong trí nhớ của cô đã nhớ không rõ sự quan tâm của cha mẹ. Trước kia nhớ kỹ, lại không dám nói ra, chỉ len lén nhớ kỹ, nằm mơ cũng nhớ kỹ. Nhưng nhớ thương thì có ích lợi gì đây? Trước kia cô xem “Tình nhân kết”, thật ra cô rất hâm mộ họ Khuất, mặc dù cha mẹ Khuất làm cho cô bị không ít uất ức, nhưng bọn họ cùng tiến cùng lùi, giống như lời Khuất Nhiên đã nói, những người kia đều cô yêu, cũng là người cô yêu. Lúc ấy, cô khóc đến rối tinh rối mù cũng không vì Nam chính và Nữ chính yêu nhau lại không thể ở chung một chỗ, muốn ngừng mà không được. Hơn nữa, cô không cảm thấy phải có ý thức trách nhiệm chia sẽ cùng người nhà, bởi vì, cho tới bây giờ cô vẫn ở bên ngoài thế giới của bọn họ. Chu Du là quạ đen, con mẹ nó nói quá đúng. Cô chính là một cỏ dại, cây cỏ ở ven đường. Đường Kiều ôm em họ nhỏ ở dưới lầu chơi đùa, sau đó tìm cớ lên lầu, ngăn người cả phòng ở bên ngoài, một mình trốn vào trong phòng của cô. Đường Kiều mở ra tủ treo quần áo, trong tủ treo quần áo vẫn treo quần áo cô mặc trước kia, sau khi Đường Kiều tốt nghiệp đại học cũng không thay đổi, cho nên thỉnh thoảng trở lại, quần áo trước kia cũng có thể mặc vừa. Phía dưới tủ treo quần áo có hai ngăn kéo lớn, Đường Kiều mất sức kéo ra ngoài, dưới sàng còn có hai rương lớn, một rương nhỏ, cũng bị cô kéo ra ngoài. Trong ngăn kéo và trong rương đều cất một ít đồ vật của Đường Kiều trước kia, có một ít dụng cụ Cậu Đường cho, còn có mấy thứ bảo bối cô và Chu Du cùng đi tìm kiếm, còn có một chút đồ của Chu Chú hoặc Ngu Châu, về phần là lén lút ăn trộm, hay gài bẫy lừa gạt . . . . . . Đường Kiều cũng không nhớ nổi. Trong tầng dưới chót nhất ngăn kéo để vài quyển nhật ký, bắt đầu từ 7 tuổi, Đường Kiều đã có thói quen viết nhật ký, trong quyển nhật ký thứ nhất rất nhiều chữ vẫn dùng đánh dấu ghép vần. Đường Kiều cầm lên mở ra, ngạc nhiên phát hiện, lúc còn nhỏ mình cũng có thể ghép vần, nhìn quyển nhật ký này dù là đánh dấu ghép vần cũng hết sức lưu loát. Đường Kiều lật lung tung, tâm trạng xưa kia có lúc ngây thơ có lúc ngu xuẩn, bây giờ nghĩ lại, chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt. Ngày cuối cùng trong nhật ký ghi chép, dừng lại ở ngày Đường Kiều thi tốt nghiệp trung học. Hôm đó cô thi xong một môn cuối cùng đi ra trường thi, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời treo trên cao. Cả nhà bà ngoại đều chờ cô ở bên ngoài, ngay cả cậu út Đường từ trước đến giờ như thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng ở ngoài cửa trường thi. Chẳng qua không có thấy cha mẹ của Đường Kiều, nghe nói ngày đó thân thể Đường Uyển không thoải mái. Đêm hôm đó Đường Kiều đem tất cả sách vở xếp vào bao, sau đó ném vào phòng của cậu út Đường, hiển nhiên xem phòng ngủ của cậu út Đường là nhà kho. Đường Kiều hăng hái nói, rốt cuộc cô có thể quang minh chánh đại đắc chí, phải nhắm mắt làm ngơ, nếu không sợ mình sẽ giống như những người khác xé, đốt, hủy mọi thứ. . . . . . Từ trước đến giờ Cậu út Đường dung túng Đường Kiều, ở trong phòng ngủ và phòng sách của anh chất đống những thứ mà Đường Kiều không cần, Piano, Violin cũng nằm trong những thứ kia, thậm chí ở trong phòng cậu út Đường có thể tìm thấy đồ chơi Baby khi còn bé Đường Kiều. Phần lớn cũng là đồ chơi nhỏ của một số lính cũ của ông ngoại Đường xuống thăm ông thì thuận tiện mua quà cho Đường Kiều. Mặc dù đồ bản thân Đường Kiều không phải rất ưa thích, nhưng không thể không nói khi đó cô thật là yêu chết cảm giác chiếm được món hời nhỏ. Hắc hắc, Đường Kiều cười ngây ngô hai tiếng, lại còn lục ra hai lá thư tình không có đưa đi. Run lên, Đường Kiều mở thư ra, theo bản năng nhíu nhíu mày, năm đó viế chữ giống như gà bới, may chưa đưa ra ngoài, nếu không rất mất mặt. Lúc này, Đường Kiều không thể không cảm ơn Chu Chú rồi, nếu không phải do anh phí hết tâm tư cướp đi hơn phân nửa thư tình của cô, cô thật sự sẽ xấu hổ, mất hết cả mặt mũi ở nhà bà ngoại. Cốc cốc Cửa nhẹ vang lên hai tiếng, Đường Kiều ngồi dưới đất hơi ngẩng đầu, có chút ngây người, nhưng vẫn theo bản năng đáp lời. “Mời vào.” Cửa bị đẩy ra, đi vào là Mẹ Đường. “Mẹ.” Đường Kiều cười cười, đồ chất đống ngổn ngang trên sàn, trong lúc nhất thời dọn cũng không được, xếp cũng không xong. “Đang làm gì đấy?” Mẹ Đường đi vào phòng, đóng cửa lại. Nhìn thấy đồ đầy sàn, Đường Kiều ngồi dưới đất. “Hắc hắc, không có gì, một ít đồ linh tinh trước kia một chút.” “Con ngồi trên giường thôi.” Mẹ Đường nhìn một chút, cũng chỉ có thể ngồi trên giường. “Kiều Kiều, gần đây như thế nào?” “Rất tốt.” Đường Kiều cúi đầu đầu loay hoay vật trong tay, cô đã khép lại nhật ký, tâm trạng kia đã qua rất lâu. “Uyển Uyển ở chỗ con không có gây phiền cho con chứ?” “Không có, Đường Uyển cũng rất tốt.” Mọi người sống cũng rất tốt, nếu như vẫn cứ phát triển tiếp. Dường như mẹ Đường có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đối mặt với Đường Kiều, chợt không biết nói thế thế nào. Đường Kiều không hiểu được tâm trạng của mẹ Đường, cô chỉ biết mình lúng túng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cô nóng lòng thoát khỏi, lại không thoát khỏi được. Quan hệ giữa cô và cha mẹ Đường vẫn không dứt được, cũng không gần gũi được. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Khi cô vẫn còn nhỏ, không đi nhà thờ, đến hôm nay phát hiện, mặc kệ là mong đợi, uất ức, hay trốn tránh, trong đêm tối, mở mắt ra không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đều là khổ sở. Mà cô không thích khổ sở. “Có muốn về nhà ở một chút hay không?” Đối với chuyện này mẹ Đường rất suy nghĩ, Đường Kiều hơi có vẻ trịnh trọng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. “Vừa đổi công việc mới, sau tết phải đi làm.” Đường Kiều nửa thật nửa giả đưa đẩy, khi còn bé cô thể làm ồn ào, hiện tại muốn cô trở về, thật sự cô có chút khiếp đảm. Cho tới bây giờ Đường Kiều cũng không phải là đối tượng nói chuyện phiếm tốr, Chu Du từng nhận xét về cô, nói khi cô nói chuyện hoặc là độc chết người, hoặc là lạnh chết người. Mẹ Đường không biết bị độc hay bị lạnh, khó khăn lắm ngồi ở trong phòng của Đường Kiều một lúc nữa, sau đó viện cớ đi xuống lầu. Đường Kiều giương cổ nhìn bóng lưng mẹ Đường đi khỏi một lúc lâu, cổ ê ẩm mới phục hồi lại tinh thần, xoa xoa cổ, lại cúi đầu rút ra mấy món đồ chơi kia. Khi còn bé Chu Du là một quỷ sứ chán ghét, luôn nói cô không đáng yêu. Nhìn đi, cô rất đáng yêu như vậy. Những thứ đầy sàn, trong ngăn kéo, trong hộp giấy, tất cả đều là đáng yêu. Chẳng qua, vẫn thiếu cái gì. . . . . . Không biết Đường Kiều ngồi trên sàn bao lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. “Mời vào.” Cửa lại bị mở ra, lần này là Chu Chú đi vào. Mẹ nó, người này cũng quá lớn gan. Ngay trước mặt người già trẻ cả nhà của cô, lại dám hiên ngang đi vào phòng của cô. “Cậu đến phòng tôi làm gì.” Đường Kiều có chút bất mãn nói thầm. “Xem ra cô không biết xấu hổ còn nói, tôi đi với cô làm khách, kết quả cô chuồn mất bỏ tôi một mình ở nơi đó, thiếu chút nữa cha của cô không cho tôi ăn.” Chu Chú nhìn thấy Đường Kiều ngồi tư thế bất nhã, chân khẽ cong cũng tự nhiên ngồi trên sàn. Chu Chú vừa nói như thế, Đường Kiều thật sự hơi ngượng ngùng, cậu ta nói không sai, cậu ta đi cùng cô, kết quả cô dạt bỏ người ta ra, đúng là không nên. Nhưng. . . . . . “Cậu sợ cái gì??, Bà ngoại tôi cũng xem cậu thành cháu ruột rồi.” Đường Kiều nói xong, thiếu chút nữa tự mình cắn đầu lưỡi của mình. Lời này. . . . . . Tại sao nghe như mắng người? “Thật là cháu ruột sao?” “Đúng vậy, đương nhiên là vậy.” “Nói bậy.” Nói bậy chỗ nào, rõ ràng Bà ngoại của cô xem cậu ta giống như cháu trai ruột. Đổ mồ hôi. . . . . . Lời này nghe có vẻ không được tự nhiên. “Rõ ràng không phải.” Chu Chú kiên trì. “Tại sao lại không phải?” Hai tay Đường Kiều vươn ra, muốn Chu Chú ….một ….hai ….ba nói ra, bằng không cô tuyệt đối sẽ cắn chết cậu ta, Bà ngoại của cô đối với cậu ta không tốt sao? Tại sao lại không phải? “Rõ ràng chính là cháu rể.” Chu Chú thở một hơi, đôi tay lui về phía sau khẽ chống sàn, bộ dạng mười phần đáng đánh đòn. Nói ra càng làm cho Đường Kiều muốn dùng quả đấm chào hỏi anh. Phi! Không biết xấu hổ! Đường Kiều hận không được phun nước miếng vào mặt anh. “Người nào thừa nhận?” “Lần trước ông ngoại cô đã nói, bảo tôi đánh nhanh thắng nhanh.” Tất cả mọi chuyện, cho dù chết cô cũng không thừa nhận. Vẻ mặt của Đường Kiều rách ra, hơn nữa rách rất khó coi. Cô vẫn xem ông ngoại của mình là một pho tượng Phật, đặc biệt làm cho người ta cung kính. Ông ngoại xen vào những chuyện này từ lúc nào? Hơn nữa. . . . . . Còn bán cô một cách triệt để. “Ông ngoại tôi còn nói gì?” “Không nói gì.” Đường Kiều thở ra một hơi, ông ngoại để cho cậu ta đánh nhanh thắng nhanh mắc mớ gì đến cô chứ, hừ, cô không biết gì cả. “Chẳng qua. . . . . .” Chu Chú cố ý dừng một chút, trên mặt nở nụ cười thật sự rất cần ăn đòn. “Chẳng qua làm sao?” “Chẳng qua bà ngoại của cô đã nói, qua một thời gian ngắn nữa cô đã đến sinh nhật hai mươi lăm tuổi, mắt nhìn thấy người cũng gần bước sang tuổi băm rồi, bảo tôi nắm chặt thời gian, nếu không về sau sẽ thành sản phụ lớn tuổi. . . . . .” Mẹ nó! Đường Kiều đen mặt thiếu chút nữa vỗ qua một cái tát, đây là loại người gì, càng nói càng quá đáng. Người này, muốn cậu ta nghiêm chỉnh một lúc cậu ta sẽ chết a.
|
“Cậu theo Bà ngoại ông ngoại của tôi ngược lại có chỗ rất tốt nha.” Còn nói không phải cháu trai ruột sao, cái này không phải cháu trai ruột sao, nếu không làm sao đem cháu gái ruột thịt bán cho cậu ta? “Tôi kính trọng người già.” Chu Chú mặt dày nói. “Tôi cũng già hơn so với cậu, tại sao cậu không kính người già?” Chị hai này nói chuyện không thông qua đại não suy nghĩ. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Quả nhiên. . . . . . Gây sự. “Kiều Kiều, cô biết rõ tôi không thích nghe lời nói như vậy.” Chu Chú ngồi thẳng người, vẻ mặt hơi tối xuống, sắc mặt trở nên có chút không tốt. Cô thừa nhận, lúc Chu Chú sưng mặt lên, cô vẫn có chút sợ. Đường Kiều nuốt nước miếng một cái, cũng giật mình mình lỡ lời nhưng gạo đã nấu thành cháo, lời nói như nước đổ khó hốt. Cho nên, nói xong là xong. Giống như có một số việc đã định trước, làm thế nào cũng không thay đổi được. Ví dụ như cô được định trước, cô ra đời sớm hơn cậu ta ba năm. Cúi đầu, Đường Kiều có chút hào hứng tiếp tục lục lọi đồ đạc, ngoại trừ nhật ký, cũng không có đồ chơi nào nữa, xem ra, cô cũng không phải là người nhớ tình bạn cũ. “Kiều Kiều. . . . . .” Chu Chú chấp nhận thở dài, ai bảo anh thích một cô gái kỳ cục như vậy. Đường Kiều vẫn không để ý tới anh, tự nhiên ngắm nghía đồ vật trên tay. “Được rồi, được rồi, được rồi, xem như tôi sai có được không, tôi không nên hung dữ với cô.” “Ôi, cậu mau đi ra đi…, cậu ở phòng của tôi, người khác sẽ nghĩ sao.” “Người khác nghĩ như thế nào, là do cô tự mình nghĩ quá nhiều.” Ở trong mắt người khác, quan hệ của bọn họ cho tới bây giờ đều trong sáng, trong sáng từ J đến Q, chính cô còn cho rằng mình che giấu rất tốt. Được rồi, chính xác là như vậy, Đường Kiều lung tung gật đầu một cái, duỗi duỗi chân ngồi tê rần, tiếp tục lục lọi đồ vật trên mặt sàn. “Cô đang tìm cái gì chứ ?” Chu Chú nghiêng người tới trước, rút ra một đống đồ ngổn ngang bày trên mặt sàn. Phần lớn các món đồ nhìn hết sức quen mắt. “Mấy món đồ trước kia, lấy ra xem một chút.” Chu Chú tìm tìm ở trong một đống đồ ngổn ngang, nhưng rõ ràng không có tìm được vật anh muốn. “Tìm cái gì vậy?” Tất cả mọi thứ nơi này đều là của cô có được hay không, cậu ta tìm cái gì ở đây? Mặc dù bên trong có một ít đồ cũng đã từng là của cậu ta nhưng sau này cũng đã là của cô, cậu ta muốn tìm cái gì ở nơi này? “Trước kia không phải cô có hai quyển photo album thật to sao?” Lúc anh lên trung học đệ nhị cấp còn nhìn thấy. “Album ở chỗ bà ngoại, Bà ngoại nói giúp tôi cất giữ, tránh để tôi ném loạn rồi ngày nào đó vứt đi.” Nhưng cậu ta tìm album để làm gì? Chu Chú nhướng nhướng mày, cảm thấy Bà ngoại nói hết sức có lý. “Cậu muốn xem sao? Cậu muốn xem thì tôi qua chỗ bà ngoại mang về.” “Ừ, ăn cơm xong rồi xem đi, lúc tôi vào đây, mợ cũng đã làm xong thức ăn rồi, một lúc nữa chúng ta đi xuống ăn cơm.” “Tốt.” Đường Kiều đồng ý ngồi dậy, đem sắp xếp đồ trên sàn vào rương và ngăn kéo. Chu Chú cũng giúp một tay dọn dẹp, đưa những vật kia trở về chỗ cũ. Sau đó đem ngăn kéo nhét lại hộc tủ, đem rương đẩy vào dưới sàng. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Sau khi làm xong mọi thứ, Đường Kiều đứng lên vỗ tay một cái. “Đi thôi, đi xuống đi.” Dứt lời cũng không đợi Chu Chú phản ứng, trực tiếp nhấc chân chuẩn bị rời phòng. Nhưng cô quên, từ trước đến nay Chu Chú không phải là người dễ tống cổ đi như vậy, tuyệt đối không phải. “Đợi chút.” “Thế nào?” Đường Kiều quay đầu lại, không hiểu nhìn Chu Chú. “Lấy chút phúc lợi.” Chu Chú nói xong, không đợi Đường Kiều phản ứng, một tay kéo Đường Kiều vào trong ngực, Đường Kiều mới vừa chuẩn bị hỏi anh làm gì vậy, trong nháy mắt mặt của Chu Chú đang phóng đại ở trước mắt cô. . . . . . càng phóng đại. Sau đó, ừm. . . . . . Sau đó. . . . . . Em gái cậu ta, cậu ta ở nhà bà ngoại của cô dám giở trò lưu manh với cô! Đường Kiều khóc, đây là đạo lý gì? Sau khi Chu Chú lưu manh xong, tinh thần sảng khoái đi xuống lầu trước, Đường Kiều bị lưu manh vẫn còn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Chủ yếu vẫn là cô tính sai độ dầy da mặt của Chu Chú, cô tuyệt đối không ngờ rằng Chu Chú lại dám ở nhà bà ngoại của cô động tay động chân với cô. Đợi đến khi Đường Kiều lấy lại tinh thần, tiêu hóa xong, cô mới nhớ tới sờ sờ môi, sau đó xù lông, chân nhảy lên chạy vào trong phòng tắm. Cũng may, Đường Kiều thở phào một hơi, nhìn mình trong gương, mặc dù môi có chút đỏ nhưng cũng không chỗ nào không ổn. Phủi nhẹ quần áo trên người, Đường Kiều nhắm mắt đi xuống lầu. khi Đường Kiều xuống lầu thì món ăn cũng đã lên bàn, mọi người cũng đều ngồi xong. Đường Kiều lanh tay lẹ mắt liếc nhìn bên cạnh bạn học Tuấn Khanh còn có một chỗ, tốc độ nhảy đến giống như chạy vượt rào cản, đặt mông ngồi vào. “Kiều Kiều, cháu chậm một chút, coi chừng té.” Bà ngoại Đường oán giận nói một tiếng. “Không có việc gì, không có việc gì, không phải cháu sợ chậm không có chỗ ngồi sao?” Chuyện cười, cũng không thể muộn, nếu ngồi vào bên cạnh cha mẹ cô, bữa cơm này cô khỏi phải nghĩ đến ăn. Dĩ nhiên, ngồi bên cạnh Chu Chú, cô cũng không nguyện ý. Chu Chú giúp mợ Đường dọn món ăn cuối cùng, ông ngoại Đường lập tức ngoắc ngoắc tay. “A Chú, mau tới ngồi xuống, mau tới ngồi xuống.” Nhưng. . . . . . nhưng cái này không đúng a, Đường Kiều không ngờ tới. . . . . . không đủ chỗ ngồi. “A, không đủ chỗ ngồi.” Mợ Đường kêu lên một tiếng, cảm thấy như vậy quá ngượng ngùng, sau đó ôm lấy bạn học Tuấn Khanh vốn ngồi ở bên cạnh Đường Kiều. “Thân ái, ngồi ở trên đùi cha của con ăn đi, Chu Chú, cháu ngồi bên cạnh Đường Kiều.” Khụ, chuyện này. . . . . . cứ quyết định như vậy nhưng không có một người nào cảm thấy không ổn. Đường Kiều rơi lệ đầy mặt, vẫn còn vùng vẫy giãy chết, có chút không cam lòng. “Đường Uyển, không phải em thích ăn thịt bò sao, nếu không, em qua ngồi?” Đường Kiều nhìn chằm chằm một bàn thịt bò ở trước mặt, “Hấp dẫn” Đường Uyển. Nhưng Đường Uyển chỉ liếc mắt một cái, không riêng gì Đường Uyển liếc mắt, mỗi người đang ngồi cũng liếc mắt một cái. “Kiều Kiều, Muốn ăn. . . . . . món gì, có thể xoay.” “A, như vậy sao, ha ha, là như thế này sao.” Đường Kiều không ngừng cười gượng, xấu hổ, nếu như mặt đất có cái hố, cô tuyệt đối sẽ chui xuống. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Dù sao cũng yên ổn ngồi xuống, bữa cơm này Đường Kiều ăn có chút tiêu hóa không tốt, cha mẹ Đường mấy lần nhìn cô muốn nói lại thôi, nếu người khác không mở miệng, cô cũng nên làm như không thấy gì. Tự mình gắp thức ăn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho em họ nhỏ, thỉnh thoảng nhận món ăn do Chu Chú và người lớn gắp cho cô. Khác với Đường Kiều kì lạ, dường như hôm nay Đường Uyển có chút không bình thường, cô cũng không có nghe Đường Uyển nói gì, chỉ dính ở bên cạnh mẹ cô. Tuy nói bản thân Đường Uyển cũng không phải là người sống quá cá tính, nhưng hôm nay cũng có chút không cá tính. Giữa bàn ăn đặt một cái bánh chưng đã bóc ra, đầu tiên mẹ Đường gắp bỏ vào trong chén Đường Kiều. Đường Kiều ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẹ Đường cười cười, so với khóc còn khó coi hơn.
|