Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ
|
|
Đang lúc cô lo lắng cho Hạ Tử Vi , Lâm Khải lại giục cô chuẩn bị lên đường, cô đành phải cúp điện thoại, quyết định buổi tối đi tìm tiếp. Tô Tiểu Mễ lần đầu tiên ngồi cùng xe với Lâm Khải , khi thấy Lâm Khải lái xe, cô không nhịn được muốn lắm mồm đôi câu. “Không nhìn ra, Lâm tổng cũng là một người rất hào phóng nha.”Chiếc xe của Lâm Khải dù không phải là đặc biệt đắt, nhưng là thế nào cũng là 7 con số, hơn nữa là một cái xe đặc biệt như vậy. “Bằng không thì sao? Cô cho rằng tôi cùng dạng với Đỗ Tử Hào, chỉ dùng BMW khắp nơi tán gái.”Lâm Khải không nhịn được nho nhỏ châm chọc cô . “Tánh tình gì mà. . .!!! Nắm thóp được người ta một lần liền lấy đó đe dọa suốt đời, chủ cùng xe nhìn thế nào cũng không xứng!!!”Tô Tiểu Mễ hướng về phía hắn nói thầm nho nhỏ một chút. Theo Tô Tiểu Mễ nghĩ , những người sở hữu những loại xe như thế này bọn họ không nhất định phải có hàng vạn hàng nghìn tài sản, nhưng phải là nhiệt tình yêu thương cuộc sống, thích đi du lịch còn có nhất định là kiểu người hướng nội, dĩ nhiên, điều này chỉ là suy nghĩ riêng của cá nhân cô. Lâm Khải nhìn dáng vẻ cô nói chuyện, hắn không nhịn được thật muốn cúi đầu dùng sức cắn hai cái.Cuối cùng cũng khống chế được, hai tay đảo quanh, xe nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe. Hạ Tử Vi cũng không có rời khỏi nơi Hà Kính Vũ ở, có lẽ là phụ nữ nên vô cùng mãnh liệt nhạy cảm, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này hoặc chính là gặp chuyện không may hoặc chính là đang ở bên ngoài tìm vui. Cô muốn đợi hắn trở lại, cô muốn tìm tòi đến tột cùng. Ở bên ngoài đi qua đi lại một hồi, cô quyết định đi đến phòng Hà Kính Vũ nhìn một chút. Khi cô đi tới thang máy, lại không nhịn được hỏi mình,”Hạ Tử Vi, mày đang làm sao vậy? Vì một người đàn ông mà không đi làm, thật chẳng lẽ động tâm sao? Vẫn cảm thấy lại một lần bị đàn ông lừa gạt? Rốt cuộc là mày ngây thơ hay là mày quá đa tâm?” Vào thời khắc này, có một nhân viên giao hàng đi tới, cô liền đi lên trước mạo muội quấy rầy một câu. “Hi, anh đẹp trai, có phải hay không anh giao đồ ăn cho bạn trai tôi?” Anh ta nhìn cô có chút không giải thích được. “Là như vậy, bạn trai tôi cùng tôi đánh cuộc, nếu hôm nay anh ấy ăn cơm xem như tôi thắng sẽ cho tôi một lễ vật đặc biệt. Cho nên tôi muốn hỏi anh, có phải hay không mới vừa thức ăn này giao tới phòng 1604?”Hạ Tử Vi cười ngọt ngào. “Đúng vậy, tiểu thư, nhanh một chút đi nhận lễ vật thắng cuộc bạn trai cô đi.”Anh nhân viên cười cười, nhìn cô một cái , liền đi. Hạ Tử Vi trong lòng có một loại cảm giác nói không ra lời,”Gì chứ Hà Kính Vũ , rốt cuộc anh đang đùa cái gì vậy?”. Trong lòng cô còn nguyện ý duy trì một ấn tượng tốt cho người mà mình quyết định yêu lâu dài. “Hạ Tử Vi, mày có thể thật sự là quá nhạy cảm, bỏ qua tâm tình của mày mà cho anh ấy một sự kinh hỉ đi!”Nghĩ tới đây, cô hướng phòng 1604 chạy đi. Lần này, cô nhẹ nhàng nhấn chuông cửa, bên trong truyền đến ống nói điện thoại thanh âm: “Người nào a?” Một tiếng “Người nào a?” này khiến cho đại não Hạ Tử Vi như bị người đánh cho một gậy, bởi vì đây là thanh âm con gái, một tiếng này cũng đủ làm cho một chút xíu ấn tượng tốt đẹp còn lại của cô dành cho Hà Kính Vũ bị đánh tan hoàn toàn.
|
“Là ai vậy?” Người kia lại hỏi gấp lần nữa. “Chuyển đồ, xin ký nhận!” Hạ Tử Vi khàn khàn trầm giọng nói. “Anh yêu, là nhân viên chuyển đồ!” Thanh âm cô gái kia kiều mỵ, lời nói thân mật, nghe rất tự nhiên, cô dám cá, hắn cùng người phụ nữ này tuyệt đối không phải là lần đầu tiên. Người mở cửa chính là Hà Kính Vũ. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Hà Kính Vũ tràn đầy kinh hoảng, không kịp ứng phó, còn ánh mắt Hạ Tử Vi tràn đầy giận dữ và lạnh lùng. “Tử Vi, tại sao lại là em?” Hà Kính Vũ đứng ở cửa, không biết làm thế nào, trên mặt cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm. “Tôi tới, chỉ muốn hỏi anh một chuyện?” Hạ Tử Vi ngược lại bình tĩnh, hoàn toàn mất đi ảo tưởng đối với người đàn ông trước mặt này. “Chuyện gì?” Hắn khẩn trương, lại như muốn che giấu cái gì, mặc dù tất cả mọi người trong lòng đã biết rõ, nhưng hắn vẫn bước ra ngoài cửa, muốn tránh cho ba người khỏi lúng túng khi chạm mặt nhau. “Anh yêu à, nhanh lên đi!” Người trong nhà còn không biết chuyện gì xảy ra, vẫn kiều mị nói. “Tử Vi, anh…” “Không cần giải thích, anh chỉ cần lập tức trả lời tôi.” Hạ Tử Vi lạnh lùng nói. “Chuyện không phải là như em nghĩ đâu.” Hà Kính Vũ dường như còn muốn giải thích chút gì, mặc dù hắn thích chơi phụ nữ, nhưng đối với Hạ Tử Vi hắn vẫn có chút mê hoặc, nhưng muốn hắn vì cô hoàn toàn quên đi những người phụ nữ kia, thật không thể nào làm được. “Anh ngay từ đầu cũng biết Đỗ Tử Hào là loại đàn ông chỉ xem phụ nữ như trò chơi, tùy tiện vui đùa?” “Điều này rất quan trọng sao?” “Dĩ nhiên, người bạn của anh dùng sức mạnh với chị em tốt của tôi, loại đàn ông như thế anh cũng có thể giới thiệu, anh rốt cuộc tính toán cái gì? Anh vui đùa với tôi coi như tôi cho qua đi, có cần thiết giới thiệu loại người như vậy đến cường bạo chị em tốt của tôi không?” Hạ Tử Vi muốn cố gắng tỏ ra ưu nhã, nhưng tâm tình của cô đã từ từ trở nên tức giận. “Làm cái gì đến nỗi đó? Người bạn kia của em suy nghĩ nhiều quá đi, mọi người đều là ra ngoài vui chơi, nghiêm túc như vậy làm gì.” Hắn nhún vai trả lời. “Anh có ý gì?” “Mọi người ra ngoài chơi đều là phải vui vẻ nha, bạn của em có thể chỉ là xấu hổ một chút, bạn của anh có thể chỉ là gấp gáp một chút, em thông minh như vậy, như thế nào lại không hiểu đây.” Hà Kính Vũ cảm thấy chẳng có cái gì không đúng ở đây. Người con gái trong nhà đột nhiên đi ra, thấy Hạ Tử Vi đứng ở ngoài, cô rất thản nhiên cười hướng về phía Tử Vi, tay lại không e dè ôm thật chặt phía sau lưng của Hà Kính Vũ, đầu khoác lên trên bả vai của hắn, vui vẻ nói: “Đây chính là người bạn gái mới kết giao của anh? Không tệ lắm, đến rất đúng lúc, nếu không ngại đi vào, ba chúng ta vui đùa một chút.” Hà Kính Vũ cũng rất thoải mái nói: “Tử Vi, vào đi!” Hạ Tử Vi chỉ cảm thấy thật ghê tởm, nhìn chằm chằm một đôi “Cẩu nam nữ” trước mắt, thật hận không thể đem 2 người xé xác ra. “Hai người tiếp tục chơi đi, tôi đối với loại trò chơi này không có hứng thú.” Hạ Tử Vi kìm nén tức giận, miễn cưỡng nặn ra tươi cười, sau đó rất ưu nhã xoay người. Sau lưng, cô nghe cửa bị đóng “phịch” một tiếng, tâm Hạ Tử Vi giống như bị người hung hăng vung lên một đao, không phải bởi vì đôi tiện nam nữ đó, mà bởi vì cô đã tin tưởng thế gian này còn có người sẽ hồi tâm vì cô, cô thì ra vẫn còn chưa đắc đạo, phải tiếp tục tu
|
Tô Tiểu Mễ không nghĩ tới chính là, khách hàng Lâm Khải cư nhiên mang cô gặp chính là một vài quan to, cô cũng mới sâu sắc cảm nhận được những người đó hủ bại và giả dối đến cỡ nào. Ở đó một khắc, cô thật sâu bày tỏ đồng tình với Lâm Khải, bởi vì cùng những người đó ăn a KIIII..AI…!! Đối với Tô Tiểu Mễ mà nói, thật thống khổ. “Lâm tổng, thật là tuổi trẻ tài cao, Dung Khoa quốc tế có nhân tài như anh thật là hiếm thấy, đến thảo luận mọi chuyện cũng cảm thấy dễ dàng hơn hẳn, uống một ly!” Một người trong đó ước chừng cùng tuổi với ba ba Tô Tiểu Mễ cười mị mị nói, sau đó rót một ly rượu mời Lâm Khải uống. Tô Tiểu Mễ thấy Lâm Khải đã uống rất nhiều, hiện tại cô đang là phụ tá của hắn, liền cảm thấy cần thiết giúp hắn một tay. Tô Tiểu Mễ hơi mỉm cười nói: “Lâm tổng có chút say, nếu như ngài không ngại, ly này tôi uống thay anh ta!” Người kia từ đầu đến cuối quan sát cô mấy lần, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Phụ tá của Lâm tổng rất hào sảng (hào hiệp + sảng khoái) a, có mỹ nữ nguyện ý uống rượu, tôi Trần Siêu thích nhất rồi, chưa bao giờ để cho mỹ nữ uống không đủ!” Tô Tiểu Mễ không nghĩ quá nhiều, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, Lâm Khải nhìn cô nháy mắt, cô lại hồ đồ không hiểu. “Oa, xem ra tửu lượng của Tô tiểu thư không tệ, tôi đây rất thích uống rượu với mỹ nữ, đến đây. . .. Rót đầy, rót đầy.. . .”Người đàn ông kia vừa nói xong, lập tức có người rót đầy rượu cho cô. Tô Tiểu Mễ nhìn Lâm Khải lần nữa, cô rốt cuộc hiểu rõ tại sao Lâm Khải lại nháy mắt với cô. “Chúng ta sớm rút lui đi!” Tô Tiểu Mễ nháy mắt lại . “Lúc này đi không thích hợp, miếng đất này chúng ta nhất định phải có, cẩn thận ứng phó, không cần một hơi nâng cốc uống cạn, kiên trì một chút nữa!” Ánh mắt Lâm Khải trả lời lại. “Tô tiểu thư là người phương nam đi, người phương nam da mềm mại lại trắng nõn.” Người kia có vẻ hơi say, đạo mạo ban đầu sớm ném qua một bên, giờ phút này trong mắt tất cả đều là sắc dục. Tô Tiểu Mễ cũng mỉm cười, Lâm Khải ở bên cạnh cô, ánh mắt khẽ phiếm hồng, lại chưa từng rời tầm mắt khỏi cô, loại vẻ mặt này làm cho cô có chút bấn loạn. “Tô tiểu thư, uống một ly này!” Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Khải, hắn không có lên tiếng, Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải bưng ly rượu lên, uống một hơi, cô lúc này chính là một người uống rượu thành thục một hơi liền uống cạn, uống xong mới nhớ tới vừa rồi Lâm Khải giao đãi. “Tô tiểu thư, tôi thích cô rồi đó, uống rượu thật là sảng khoái lại hào khí! Tôi thích! Tôi thích!” Trần Siêu một lúc liền nói mấy câu tôi thích. Lúc này, Lâm Khải bưng ly rượu nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta uống một ly cuối cùng!” Lời của hắn vừa dứt, Trần Siêu trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của hắn: “Lâm tổng, gấp cái gì a, tôi còn chưa uống đủ với Tô tiểu thư đây.” Vừa nói, hắn tự mình rót rượu cho Tô Tiểu Mễ, tay của hắn mơn trớn tay của cô, cả người Tô Tiểu Mễ rung lên, nhìn ánh mắt sắc mị của Trần Siêu kia, cảm thấy ghê tởm. Cô đem ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Khải. “Như vậy đi, lần sau chúng ta cùng uống nữa, ngày mai Tô chủ quản còn phải đi công tác, quá muộn sợ sẽ không kịp chuyến bay.” Lâm Khải ở một bên giải thích. “Vậy thì thật là tốt a, ngày mai lên máy bay có thể ngủ bù nha, không cần đi làm, rất dễ dàng!”Trần Siêu lại lè nhè nói. Sau khi Trần Siêu nói xong, rất ý vị nhìn Lâm Khải, sau đó nhìn Tô Tiểu Mễ, hướng về phía Lâm Khải cười. Ánh mắt như thế Lâm Khải sao lại không hiểu, lăo hồ ly này thật hạ tiện. Hắn cười mà không nói gì, ám hiệu của Trần Siêu rõ ràng như vậy, Lâm Khải cũng không trả lời gì nữa.
|
Tô Tiểu Mễ biết, bất luận như thế nào, cô phải nói cái gì, nếu không mình cứ uống vào một ly lại một ly như vậy nhất định sẽ sụp đổ mất, ngộ nhỡ Lâm Khải thừa dịp cô uống rượu say “bán” cô đi, cô liền kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe. “Cám ơn ngài nâng đỡ, bất quá buổi tối hôm nay thật không thể uống quá muộn.” Tô Tiểu Mễ nói. “Tô tiểu thư, cô không cần lo lắng, ở chỗ này ăn cơm, nếu như say cũng có thể ngủ ở khách sạn này, rất dễ dàng, ngày mai tôi bảo tài xế đưa ra sân bay, không cần lo lắng, khó được chúng ta hợp ý như vậy, nói thế nào cũng phải uống tận hứng.” A Siêu híp mắt một cái, cười bổ sung: “Lâm tổng, anh nói có đúng không?” “Hợp ý? Hợp ý em gái ông! Người nào hợp ý với ông, nhìn ông mất hết khẩu vị!” Tô Tiểu Mễ nhìn gương mặt toàn thịt và nụ cười bỉ ổi kia, cô liền không nhịn được muốn mở miệng mắng chửi người. “Tối hôm nay đến đây thôi, lần sau sẽ cùng ngài uống đủ.” Lâm Khải nói thật thấp, cũng không có bởi vì ám hiệu của hắn mà đồng lõa. “Lâm tổng, anh đây là không có suy nghĩ rồi!” Sắc mặt Trần Siêu từ từ trầm xuống, trong lòng thầm giận tiểu tử này thế nào không hiểu chuyện như vậy, lấy địa vị của hắn, coi như chủ tịch Dung Khoa ngồi ở đây, cũng phải cho hắn chút mặt mũi. Lâm Khải nhàn nhạt trả lời, “Ngài tối nay cũng uống không sai biệt lắm, kế tiếp ngài nghỉ ngơi thật tốt đi!” Trần Siêu nghe xong lời của hắn, trong đầu liền muốn bốc hỏa, tiểu tử này lại dám đuổi khách, con mẹ nó quá không để hắn vào mắt. Tô Tiểu Mễ tựa hồ ngửi thấy một chút mùi hỏa dược, mặc dù cô ghét bữa tiệc như vậy, ghét chết đám quan cao này, nhưng thân là một thành viên Dung Khoa, cô không thể bởi vì mình mà làm cho công ty bị tổn thương. “Đến, uống một ly nữa, chúng ta để cho ngài uống đến tận hứng rồi mới nghỉ ngơi sau, như thế nào?” Vừa nói, Tô Tiểu Mễ một hớp uống cạn rượu trong ly. Rượu vừa vào, cô liền có cảm giác đại não đang không ngừng nhảy. Rượu đỏ rượu trắng đều đã uống không ít, cô cảm thấy mình nên giả say té xỉu, bằng không sẽ chết rất thảm. Trần Siêu thấy cô bắt đầu say rượu, cho Lâm Khải một cái ánh mắt không tốt, sau đó mặt mày hớn hở nhìn qua Tô Tiểu Mễ! “Uống xong say rượu?” Vừa nghĩ Lâm Khải liền dùng mắt ra hiệu cho Tô Tiểu Mễ: “Giả bộ say ngay!” Thật đúng ý nguyện của cô. Tô Tiểu Mễ liền làm bộ ngất ngất, ngây ngốc cười nói: “Rượu này… Trắng này… Rất có… Rất tác dụng chậm… Tác dụng chậm… Tôi muốn nghỉ ngơi một chút… Chợp mắt một lát, một lát…” Từ từ, từ từ, cô té nhào vào trên bàn. “Trần tổng, phụ tá của tôi uống nhiều quá rồi, tối hôm nay đến đây thôi, lần sau nhất định cùng ngài uống cạn hứng!” Sắc mặt Trần Siêu có chút cương lại, tựa hồ đang chờ lời nói tiếp của Lâm Khải. “Đã an bài phòng cho ngài trên lầu, ngài nghỉ ngơi thật tốt!” Lâm Khải trầm thấp nói, không có một tia lấy lòng, quan viên như vậy đúng loại Lâm Khải ghét nhất. Thật giống như mọi người phải hầu hạ hắn như phật, hoàn toàn thỏa mãn tất cả tư dục của hắn. Trần Siêu nghe được câu này, nhìn lại Tô Tiểu Mễ đã say một cái, nở nụ cười xấu xa. “Jason, đỡ Tô chủ quản lên xe!” “Lâm tổng, miếng đất ở thành Tây kia không chỉ có Dung Khoa quốc tế các anh muốn, xem ra thành ý của công ty anh không đủ mãnh liệt nha. Nếu là như vậy, tôi cũng không cần thiết để cho công ty các anh.” Trần Siêu cứng ngắc trả lời. Lâm Khải liếc nhìn Tô Tiểu Mễ đang nằm bên cạnh, lại nhìn Trần Siêu đang ngồi trước mặt hắn, Trần Siêu nói thế là muốn cho hắn thức thời, để Tô Tiểu Mễ ở lại
|
Lâm Khải ngẩng đầu lên, cho Jason một cái ánh mắt. Trần Siêu nhìn tài xế Lâm Khải đỡ Tô Tiểu Mễ rời đi, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi tính toán trong đầu: “Con người này thật không thức thời, miếng đất này Dung Khoa các người đừng mơ tưởng lấy được.” “Đợi lát nữa sẽ có người mang ngài đi lên nghỉ ngơi, tôi xin cáo từ trước.” Lâm Khải miễn cưỡng cho hắn một khuôn mặt tươi cười. “Tiểu tử, tuổi còn trẻ an vị đến chức vị thủ lĩnh vận chuyển buôn bán ở Dung KHoa cũng không dễ dàng, cẩn thận ngày nào đó ngã quá mau.” Trần Siêu nho nhỏ hừ một tiếng. Rất nhanh, có người dẫn Trần Siêu đến bên trong ‘phòng cho tổng thống’ ở khách sạn, mà nơi đó đã chuẩn bị thứ Trần Siêu đang cần. Lâm Khải cầm khăn ướt lên dùng sức xoa xoa tay, sau đó hung hăng ném qua một bên. Lâm Khải trở lại xe, ngồi ở bên cạnh Tô Tiểu Mễ, tài xế không có hỏi gì chỉ để ý chuyên tâmlái xe. Chỗ ngồi phía sau. Tô Tiểu Mễ nhìn bộ dạng Lâm Khải có chút mệt mỏi, trong lòng tự nhiên dâng lên một hồi đau lòng. “Lâm tổng, tôi không phải là rước lấy phiền phức cho anh chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi. “Tại sao lại hỏi vậy?” “Tôi cảm thấy vị Trần tiên sinh đó giống như rất tức giận, nếu như ông ta mất hứng vậy Dung Khoa chúng ta muốn lấy mảnh đất đó có phải rất khó hay không? Như vậy có phải khiến cho anh không thể giao phó với đổng sự?” Tô Tiểu Mễ lo lắng hỏi. Mặc dù cô lo lắng, nhưng trong lòng cô cũng ấm áp, bởi vì cấp trên của cô cũng không có bởi vì lợi ích công ty mà bán cô. Vì điểm này, cô liền thêm điểm cho hình tượng của Lâm Khải. “Những chuyện này không cần cô quan tâm, đây là lần đầu tiên tôi bảo cô ra ngoài xã giao với tôi, nhưng tôi cũng bảo đảm, đây sẽ là lần cuối cùng dẫn cô theo cùng!” Ánh mắt Lâm Khải rất nghiêm túc, thâm thúy như một đầm nước suối. Tô Tiểu Mễ có một ảo giác bị ánh mắt của hắn dìm chết.Cô há miệng, muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên nói gì. Lâm Khải rất thấp, rất nhẹ nói, “Mượn bả vai cô một chút!” Nói xong, đầu của hắn liền ngã xuống trên vai của cô, nhắm mắt lại, giống như mệt chết đi. ********* Bên trong quầy rượu, ánh đèn tối tăm chiếu vào từng người tới nơi này tìm kiếm kích tình. Hạ Tử Vi nâng ly uống, cô cần rượu cồn để tê dại đầu óc. “Hi, tiểu thư, uống rượu như vậy dễ dàng hại sức khoẻ à nha?” Một người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, mang theo nhạo báng lại như an ủi. “Vậy anh nói thử, uống rượu gì không hại sức khoẻ?” Hạ Tử Vi nhìn người trước mắt, trong đầu chuyển rất nhiều rất nhiều bóng dáng đàn ông. “Rượu, là phải từ từ uống, uống ít, say ít là được rồi, say mèm rồi…, rất nhiều chuyện cũng sẽ làm không được.” Tay của hắn nhẹ nhàng ôm hông của cô. Hạ Tử Vi dựa sát vào nghe, cô biết đây là một người đàn ông rất biết tán tỉnh, khóe miệng cô khẽ giơ lên, lộ ra một mỉm cười đẹp mắt về phía hắn
|