Thầy Giáo Khó Tính! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?
|
|
_Có bị gì không?_Nhung quay qua hỏi,còn cô thì cứ lẫn lẫn lơ lơ như không nghe thấy gì, cứ đi mãi cắm thẳng đi mà không biết gì.BỐP… _Trời ơi! Quân mày có sao không?_Nhung hoảng hốt chạy lại, cô hiện tại đang bị đâm trúng cây cột điện. _Á! Đau quá_Cô xoa trán. _Không sao âu! Đi thôi_Cô cười thản nhiên như không có chuyện gì. _Quân…Quân máu máu kìa_Nhung hoảng hốt. Trời ơi! Thứ dung dịch màu đỏ đỏ ấy đang chảy xuống trán cô, cô đưa tay sờ vào trán. Ôi! Cô chảy máu, đúng rồi chắc do trúng cái cây kẽm gần cột điện rồi. Còn Nhung đang bấm dãy số trên điện thoại để gọi taxi. _Tao….tao sợ máu mày ơi_Cô nói xong rồi ngất xỉu. _Quân Quân_Cô khép mắt lại trong tâm trí chỉ còn nghe ù ù tiếng Nhung gọi tên mà thôi. ***** Cô từ từ hé mắt, trên đầu hơi nặng do tấm vải trắng được băng trên đầu, hơi che khuất tầm nhìn của cô, mở mắt ra cô, trước mặt cô hiện giờ là ba mẹ …kế bên còn có cả Nhung nữa. Úi! Nhưng mà kia…là Thế Mạnh nữa kìa! Cô bị hoang tưởng sao? Mạnh sao lại ở đây nhỉ? Mọi thứ trước mắt cô mờ ảo, không thể nhìn ra rõ. _Con tỉnh rồi à _Mẹ cô lên tiếng. _Sao con lại ở nhà? Còn có cả …Mạnh?_cô nói nhỏ. _Con đó, đi không chịu nhìn gì hết tông vào cột điện luôn, may có Mạnh đi ngang qua đưa con và Nhung về …không ấy chờ taxi không biết vết thương con sao nữa, cũng may là nhẹ chỉ do kẽm lâu ngày của các bảng hiệu dán thôi, bác sĩ đã băng lại cho con rồi đấy, lần sau phải cẩn thận mẹ con và mọi người lo lắm_ba cô nói _Thôi trễ rồi tụi mình về, Quân nghĩ ngơi nha_ Mạnh nhìn đồng hồ rồi nói, trong lòng thấy lo cho cô lắm. _Tao về nha,mày nghỉ ngơi đi_ Nhung nói rồi nhanh chống đi theo Mạnh. Hôm nay được Mạnh đưa về nên Nhung rất vui và thẹn thùng. *** Ông bà Lê đi xuống nhà dưới, trong phòng lúc này chỉ còn về cô thì cứ suy nghĩ và đánh mạnh vào con gấu bông. Miệng lẩm bẩm. _ Tất cả tại nhà ngươi đó Khôi Nguyên, ngươi làm ta suy nghĩ mãi mà đâm cột ấy, thật là đáng chết mà_Cô tự kỷ đánh con gấu cô yêu qúy nhất. Sao mình lại thế chứ? Tất cả tại thầy đấy, Cao Khôi Nguyên à! Đánh đến nổi tay đau, cô ngưng lại lập tức lấy laptop online facebook để hạ hỏa. Facebook chính là cuộc sống của cô, khi buồn vui gì cô cũng bên nó.
|
9h, nước Anh.Sau khi xuống máy bay, anh đã đến được nơi ba mẹ anh định cư. Nhà anh định cư bên đây khi anh mới 17 tuổi. Ba anh hiện đang làm CEO của một công ty xuất khẩu thực phẩm nổi tiếng bên Anh. Còn bà Kim thì lại là một diễn viên điện ảnh. Nhưng khi cưới ông bà đã từ bỏ ước mơ một lòng một dạ yêu chồng con, không tham gia ngành giải trí nữa. ÔNG luôn muốn anh làm việc ở công ty nhưng anh lại không hề yêu thích việc đó cho lắm. Ước mơ của anh vốn dĩ là một giáo viên đứng trên bục giảng truyền đạt cho học sinh, để làm được việc đó anh đã học xong đại học bên Anh và về Việt Nam thân yêu, nơi đã sinh ra anh nhưng có lẽ đã ít gắn bó với mình nên anh càng muốn sống ở nơi đó, căn nhà hiện tại là do ba mẹ đã xây sẵn tặng anh. Nhưng không hẳn thế vì anh cũng đã học xong đại học ngành quản trị kinh doanh theo ý ba của mình. Dưới cái ánh nắng rực rỡ, một chàng trai tay xách vali, bước đi đầy tự tin, chiếc áo sơ mi sọc caro đen chỉnh tề, chiếc quần jean với cái thắc lưng rất hợp thời trang, và không ai khác chính là anh_ Cao Khôi Nguyên anh ngước cao lên nhìn những ngôi nhà cổ kính ở nước Anh_Nó thật đẹp và không khác mấy so với những năm anh vắng bóng ở đây. Anh đi tới một ngôi nhà phía trước mặt, ngôi nhà cao tầng và kiến trúc Anh kia rất đẹp. _Cốc… cốc_ Anh gỗ cửa.Người phụ nữ bên trong bước ra, mặc một chiếc đầm dài màu tím, nhìn bà rất sang trọng. _Con…yêu_Bà mở cửa khuôn mặt tươi hẳn,cười khanh khách, không ngờ người đứng đây lại là con trai mình. Bà còn nghĩ sẽ vài hôm nữa anh mới tới. _Ừ! Là con _chỉ một câu đơn giản vậy thôi, bà choàng tay ôm cao trai của mình, bao năm nay bà đã thấy anh trưởng thành hơn nhiều. Đã gầy hơn, Cao hơn. _Mẹ, không đến nỗi khóc ấy chứ?_ Anh trêu bà _Thằng qủy, vào nhanh ba con ở trong đó_bà sướt mướt. Anh bước vào nhà. _Ba_ Anh gọi người phía ghế đối diện. _Về sớm thế cơ à, ta tưởng con sẽ mai chứ, sao thế nào? _ Ba anh nói _Con khỏe , ba mẹ thế nào? _anh mỉm cười. _Mẹ con cứ đòi qua con miết ấy chứ, mới năm qua đã về thăm con vậy mà bã cứ trông đòi con hoài_ ba anh liếc nhìn . _Anh nói thế mà nghe được à? Con ở bên đó một mình không ai chăm sóc, anh thật…. _Được rồi mẹ con là nhất_anh ôm mẹ, mẹ lại trẻ con nữa rồi! Ba lại chiều mẹ nữa đây mà. _Con đã 25 rồi, cố ghệ chưa?_Bà Kim nói. _Hả???? Ghệ là cái gì_Ông và anh kinh ngạc. _Hai cha con thật là… haizzz ghệ là người yêu ấy! Hai người thật là không cập nhật thông tin teen gì hết_Bà Kim lắc đầu trách móc.A! Ra mẹ biết luôn về tuổi teen luôn ấy nhã? Vậy chắc mẹ biết facebook không nhĩ? Anh đang suy nghĩ… **** Ích Ân chào mọi người ạ! Theo như yêu cầu Ích Ân đã viết nhiều hơn trong 1chương rồi nhé! Nếu Ích Ân viết ít thì sẽ ra nhiều chương 1 ngày nha. Chỉ cần mọi người ủng hộ và động viên Ích Ân sẽ cố gắng viết và hoàn thành sớm nhất, để có thể tạo ra nhiều truyện hơn nữa^^ .Mọi người bình luận góp ý cho Ích Ân nha! Ích Ân cảm ơn ạ! LOVE ALL
|
-Mẹ à.. mẹ có chơi facebook không? Sao mẹ còn teen hơn cả học trò con vậy?- Anh hỏi, trong lòng khá nghi ngờ về mẹ của mình -Tất nhiên là có -Bà Kim cười khanh khách -À nick con là Khôi Nguyên đúng không haha- Bà Kim nói làm anh hết sức ngạc nhiên, mẹ có chơi…và biết cả nickname của anh luôn cơ đấy. Mẹ thật lợi hại và dường như rất rất là ”Nguy Hiểm”. -Ủa vậy….mẹ là nick tên gì?- Anh trở nên lắp bắp.. -Không cần biết, chỉ cần biết là con luôn luôn được người mẹ này theo dõi là được rồi, hiểu chưa con trai?- Bà nói, trong lòng rất vui vẻ vì đã chọc được con trai của mình. -Thôi hai mẹ con nói nhiều quá, xuống ăn cơm đi nào. *** Thứ5, ngày 12 tháng 2 , Tại nước Anh -Mẹ à, xong chưa ba với con chờ dài cổ rồi nè?- Anh than vản vì mẹ thay đồ nảy giờ ,cứ ở đó thay cả chục bộ chưa xong -Chờ chút- Chỉ hai từ như vậy thôi, hai ba con phải đợi mãi. Ba anh nhìn anh ngao ngán, đôi mắt vẫn mỉm cười. 10 phút sau….Bà Kim bước ra với chiếc váy dạ hội màu đen rất quý phái, bà đặt chiếc áo này do một người bạn cùng nước Anh may cho bà, hai đường viền của nó được đính đầy kim cương rất thích hợp, cổ áo kín đáo, kèm theo chiếc áo lông thú rất bắt mắt lộng lẫy. Tóc thì được búi lên cao sang trọng, chiếc giày cao gót màu đen đá quý. Mặc dù rất teen nhưng vẫn giữ chuẩn mực, tôn nghiêm của mình. -Đẹp không?- Bà Kim quay một vòng, chiếc váy dạ hội dài tới chấm chân cùng cái đôi cao gót khiến bà ngã xuống vòng tay của ba anh. -HAHAHAHAHA- anh cười đến chảy nước mắt cũng chưa hết cười -Immmmmmm cho mẹ ngay, con thật là hư- Bà Kim liếc xéo con trai đứng đầy tự tin, ngượng ngùng nhìn chồng của mình -Đi thôi trễ rồi- đễ tránh gặp sự tức giận, ba anh kêu tất cả cùng đi. ***************** Đến một nhà hàng sang trọng ở Anh Quốc. Phố phường ngập đèn, nhạc du dương, à còn có các cặp chạc tuổi đang khiêu vũ… -Anh chị Lê rất vui khi anh chị đến dự lễ sinh nhật của con gái tôi, Khánh Liên- Bà Mỹ bạn làm anh của ba mẹ anh bước ra vui vẻ đón khách. Anh khẽ gật đầu chào hỏi bà ta -Thôi mình vào đi anh chị- bà ta kéo mẹ của anh vào. Trong đây toàn người có tiếng nói, nên mọi người rất lịch sự và tao nhã. -HI, my name Ana and what your name?- Một cô gái tóc vàng, đến bên anh tay cầm hai ly rượu vang đỏ. Mái tóc vàng xoăn bay vào mặt anh. -Helo, my name Nguyen- Anh trả lời cộc lốc, thật là ở đây chả có gì làm hết chán chết mà, anh mở điện thoại lên. Từ lúc qua đây anh quên hẳn cái điện thoại đi, mở nguồn xong anh phát hiện là có rất nhiều cuộc gọi điện thoại và tin nhắn cùng facebook của anh. Tin nhắn điện thoại thì mang tên ”Xanh Lá” còn các cuộc gọi từ bạn đồng nghiệp cùng học sinh. A! chắc đòi quà đây mà! Haizz để facebook anh báo hiểu gì đây, toàn là lời gửi nói về Valentine . . Kun :Thầy về nước nhanh ăn lễ valentine nha .Du Du: Valentine vui vẻ thầy nhé .Moon : Thầy ơi sắp valentine rồi ………… Anh mỉm cười, đám học sinh này thật là …. học trò không lo học cứ nhắc thầy giáo lễ này nữa. Mém tí là anh quên bẽng lễ đó mà đi ăn tiệc cùng gia đình. Để xem… 14/2 là chủ nhật. Úi vậy còn 2 ngày anh phải mong nhanh chống. Mở tin nhắn điện thoại. -”Thầy…!!!!!! tại sao không nói em là thầy đi nước ngoài sao không nói hả? Bực mình”- Xanh lá(1) nào đó gửi anh mỉm cười nhìn mãi vào điện thoại. Quên mất có cô nàng xinh đẹp nào đó đang làm quen chàng nha ta. -Nguyen, Nguyen, Nguyen- Cô ta gọi mãi . -Sao? cô có việc gì sao?- Anh không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái cứ nhắm vào điện thoại, gửi một tin nhắn nào đó. Cô gái kia khẽ nhăng mặt, chắc cô ta không biết tiếng việt rồi đây. Cô ta tức giận bỏ đi, anh cũng chả quan tâm đứng một mình ở đó mặc cho ba mẹ kêu giao tiếp thế nào… *************** Ánh đèn sáng lên chiếu vào một cô gái nào đó – Chào tất cả mọi người, hôm nay sinh nhật của Victoria cảm ơn mọi người đã đến dự- một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ trể vai đứng trên sân khấu, khiến mọi người càng tập chung sức quyến rũ của cô ấy. Do người việt là bạn của cô ta nhiều hơn nên cô dùng tiếng việt. Tiếng vỗ tay reo lên -Mời tất cả mọi người dùng tiệc- Cô nói rồi môi nhếch lên, trong cực quyến rũ. Cô ta bước xuống anh, nhưng anh chả chú ý cứ nghĩ cô ta đang tìm người khác mà bỏ đi, khiến mọi người chăm chú nhìn. -Khoan đã, Anh tên gì? (1) tên thân mật anh gọi cô- Lê Hạ Quân chính là ”xanh lá” của chúng ta, do cô thích nhất màu ấy nên anh rất thích gọi cô như vậy để trêu đùa.!
|
-Tôi?- Anh quay đầu lại hỏi. Cô gật đầu, anh mỉm cười sãi bước tiếp. -Nè… anh không nghe tôi hỏi à?- cô hỏi lại – Tôi? à tôi là Nguyên – Anh nói -Em là Victoria, tên việt là Khánh Liên, họ đầy đủ là Dreelan Victoria Khánh Liên_Cô giới thiệu cho anh biết. _À, thật ra cô không cần giới thiệu nhiều như thế đâu, không có gì nữa tôi xin phép_Anh nói xong định cất bước đi, thì cái giọng chanh chưa ấy mang tính chất giả tạo ngoan hiền vang lên. _Khoan, có thể nhảy cùng tôi một bài không? _Cô ta yểu điệu hỏi, chiếc áo trễ vai lộ hẳn vòng 1bốc lửa kia. _Xin lỗi, tôi không rảnh_Anh nói xong rồi cất bước đến chỗ ba mẹ của mình.Cô ta tức giận dậm chân, đôi môi nhếch lên. _”Được lắm, anh sẽ phải là của tôi” _Cô nói thầm trong miệng . Bạn bè đang nhìn cô chầm chầm, cô cố gắng gượng cười rồi hòa nhập với mọi người. ************* _Ba, con về trước_Anh nói nhỏ, do tiếng nhạc lấn ác vào tai. _Mẹ, không cho con về con chưa giới thiệu về.mình cho bạn mẹ nghe mà_Tuy nói nhỏ nhưng bà Kim rất thính tai và đã nghe được. Anh đành ở lại nghe mẹ và ba nói chuyện. Anh chán ngán nhìn xung quanh. Khánh Liên đi ngang qua người anh, lướt nhẹ vào anh đôi vai lả lướt. Anh thật là bực mình mà! Cô ta cứ bám vào anh mãi. _Bác Kim con có thể mời anh Nguyên khiêu vũ không? _Cô ta bước đến mẹ anh nịnh hót.. _Ừ, nhân vật chính con cứ tự nhiên _ Bà Kim nhìn sắc mặt con trai biến sắc rồi mà vẫn cứ hí hửng bán con mình cho một cô gái lả lơi như thế, thật là…. Vì không muốn mẹ buồn và mất mặt anh nhảy cùng Khánh Liên. Cô ta được voi đòi tiên cứ ưỡn người về phía anh mãi mà không chút gì ngại ngùng. Mặc dù biết người nước ngoài rất phóng khoáng nhưng ….Cô ta thật _chả_biết_liêm_sĩ mà! Anh cứ nhảy mà không nhìn gì đến khánh Liên, cô ta tức giận lắm. Khi tiếng nhạc du dương chấm dứt cô nhướng người hôn vào môi anh. Anh giật mình, định đẩy cô ta ra nhưng….những ánh mắt của người khác cứ vây anh mãi. Chết thật!Họ còn lấy máy chụp,camera ra chụp. Ánh đèn Flash khiến anh bực bội đẩy hất người cô ta ra. _Anh…thật quá đáng!_ cô ta tức giận gầm lên từng tiếng
|
Anh bỏ đi, mắc kệ người ta nói.mình thế nào. Khánh Liên bặm môi tức giận, cô như vậy mà anh không có chút cảm giác gì sao? CHẳng nhẽ… có vấn đề sinh lí? Không được, không được tôi phải giành được trái tim anh! ****** Anh bước ra ngoài nơi có hồ bơi xanh, hít thở một chút. Lúc nảy Khánh Liên hôn anh, sao anh lại không có cảm giác như hôn Hạ Quân? Bây giờ anh nhớ cục kẹo bông xanh lá ấy quá, muốn ôm thật chặt, hôn thật sâu vào cái môi đỏ mọng cứ chu lên mà đấu võ mồm với anh. Anh lấy điện thoại định gọi cho cô. Nhưng cô không bật máy, cố lẽ có đã ngủ. Nhìn đồng hồ đã điểm 9h tối anh lặng lẽ vào trong đưa ba mẹ về. *********** _Sao lúc nãy con cộc thế?_ Bà Kim hỏi. _Con không thích loại đó _Anh cầm vô lăng lái xe _Ừ, con bé ấy thật….._Bà cũng công nhận con bé Liên ấy hơi quá đáng, người gì chả thục nữ dù gì cũng là con người Việt Nam mà chả giữ được cái gọi là ” thuần phong mỹ tục” đây mà. Haizzz bà muốn có con dâu ngoan ngoãn cơ, à còn phải teen cơ đấy. Như thế mới thích hợp với bà chứ! *về đến nhà* _Mẹ tối nay con đi về Việt Nam nha_Anh nói nhìn thẳng vào mẹ. _Sao về sớm vậy, con muốn mẹ buồn cơ à _Bà Kim buồn buồn. _Mẹ…muốn con trễ hẹn với con dâu mẹ à?_Anh chọc bà, bà lắc mạnh ba anh. _Ông ơi con mình….nói gì thế?_Bà Kim nghe không rõ, nửa khóc nữa cười. _Nó nói sắp đem con dâu về cho bà_Ông nói trong lòng cũng rất vui. _Đi nhanh nhanh lên, vào soạn đồ mau _Bà Kim hối thúc mỉm cười. Anh gọi điện thoại đặt chuyến bay nhanh nhất. 10h tối máy bay cất cánh. Anh ôm ba mẹ rồi đi về Việt Nam “Chờ anh nhé, kẹo bông xanh lá, thầy rất nhớ em,Hạ Quân”
|