Này Mau Buông Cô Ấy Ra
|
|
NÀY, BUÔNG CÔ ẤY RA! Tác giả: Ức Cẩm Chương 41
Ads
Edit: kentu.
Tìm một cái cớ bâng quơ, Diệp Sơ liền suôn sẻ trốn nhiệm vụ phải đi đến suối nước nóng, một mình ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Cô cũng không cảm thấy tiếc vì mùa nắng ở Tam Á bây giờ rất nóng, du khách lại rất đông, nói chung là không bằng ở lại phòng có điều hòa, hưởng thụ một buổi sáng dễ chịu.
Tiếc là không thoải mái được bao lâu điều hòa lại bị hỏng.
Diệp Sơ nghịch cái điều khiển trong tay một lát, cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng, không còn cách nào đành phải gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ, bên kia đáp lại rất nhanh, vừa mới gác điện thoại, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Rất có năng suất, Diệp Sơ nghĩ như vậy liền nhanh nhẹn ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra cô liền thấy thân hình cao ngất của Thẩm Nam Thành ngoài cửa, trên gương mặt tuấn tú kia mang một nụ cười thân thiện.
Diệp Sơ giật mình, đang định hỏi tại sao anh đã về rồi thì đối phương đã mở miệng trước cô: "Không phải đau bụng sao? Đã đỡ chưa?"
Rõ ràng cô không phải là kiểu người giỏi nói dối, bị Thẩm Nam Thành hỏi như thế, một lúc sau cô mới lí nhí đáp lại: "Vâng, cũng đỡ hơn một chút..."
"Mọi người vừa mới đi mà em đã đỡ hơn?" Rõ ràng là cười hỏi nhưng không biết sao lại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Trong chớp mắt Diệp Sơ liền nghĩ đến lần nói chuyện với anh ở trong phòng mình, nhất thời cảm thấy nụ cười kia không thân thiện chút nào, cô không trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Không phải mọi người đi suối nước nóng à? Về làm gì?"
"Bị cảm nắng." Nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, so với Diệp Sơ còn bình tĩnh thành thạo hơn.
"Sao lại đột ngột bị cảm nắng thế?"
"Em cũng bị đau bụng đột ngột như vậy còn gì?"
"...." Diệp Sơ không nói gì, hơi xấu hổ.
"Đứng rất mệt, không định mời anh vào trong ngồi một lát à?" Thẩm Nam Thành chủ động mở lời.
Diệp Sơ không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chắn ở cửa, chân cũng không nhúc nhích lấy một bước, thản nhiên nói: "Điều hòa trong phòng em bị hỏng rồi, nóng muốn chết."
"Thế à?" Trong nụ cười của Thẩm Nam Thành lộ ra mấy phần ý tứ.
Ánh mắt anh thay đổi trong phút chốc nhưng mà Diệp Sơ vẫn nhìn thấy được, theo phản xạ mà lùi về sau, vừa mới bước được nửa bước, cổ tay đã bị túm lấy.
"Em muốn tránh anh?" Thẩm Nam Thành hỏi.
Diệp Sơ ngẩn ra, theo bản bản năng muốn hất ra.
"Em sợ anh?" Anh lại hỏi, khuôn mặt kề sát vào cô.
Diệp Sơ liền hoảng lên: "Anh nói gì vậy? Bỏ tay ra trước đi!"
"Không được, trả lời câu hỏi của anh trước đã, thế nào?" Cách anh nói chuyện khác với Vệ Bắc, tên nhóc kia nói gì cũng dùng giọng ra lệnh nhưng cô lại nghe theo, còn Thẩm Nam Thành thì ngược lại, dùng câu hỏi mà khiến người ta có cái cảm giác bị áp bách, không thoải mái.
Loại cảm này rất đáng ghét.
Diệp Sơ khẽ cắn môi, đối mặt với ánh mắt của anh: "Đúng, em đang trốn tránh anh."
Hai hàng lông mày của Thẩm Nam Thành nhíu chặt lại, hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì em không thích anh." Nếu đã không thích thì nên cho anh một câu trả lời dứt khoát, nhưng mà Thẩm Nam Thành lại hiểu sai ý.
Không thích à? Nụ cười của anh trong chớp mắt đã nản lòng, không chút tình cảm nào mà hỏi: "Vậy em thích ai? Cái thằng nhóc ranh chưa đủ lông đủ cánh kia?"
Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt anh không có chút tình cảm, Diệp Sơ hơi kinh ngạc, há hốc miệng nhưng không biết nói cái gì.
Trong lúc đó, Thẩm Nam Thành đã khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, bỗng nhiên cười rộ lên, trong nụ cười mang theo vài phần khinh thường: "Dù em có thích nó thì em cũng có dám để cho người nhà chấp nhận nó? Anh còn nghe nói nhà nó còn xảy ra chút chuyện gì đó..."
Câu nói này làm cho lòng của Diệp Sơ lại thấp thỏm lo lắng.
Không sai, đây chính là cửa ải khó khăn giữa cô và Vệ Bắc, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được lúc mẹ ép cô hứa làm theo thời cấp ba.
Mẹ nói: Hai đứa các con không phải cùng một loại người.
Thấy Diệp Sơ thất thần, Thẩm Nam Thành như thực hiện được điều gì đó mà vui vẻ, mặt anh sát lại, nhẹ giọng nói: "Thay vì ở cùng với một người không xứng, không bằng chọn một người thích hợp? Chẳng hạn như..." Anh không nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú vào môi của cô, càng sát lại gần hơn.
Diệp Sơ vẫn đang vì câu nói kia mà không để ý, trong lúc anh sắp đạt được ý đồ thì ở giây phút quan trọng này một tiếng hô nhẹ ngăn giữa hai người.
Một người thanh niên cầm trong tay hộp đồ sửa máy điều hòa mới đi lên, kinh ngạc nhìn hai người.
"Đến thật đúng lúc..." Thẩm Nam Thành khẽ cất tiếng cười, buông tay ra.
Anh nào có nghĩ đến, sau khi chuyện của anh bị phá hoại thì Diệp Sơ cũng giật mình bừng tỉnh, thấy bộ dạng của Thẩm Nam Thành như muốn hôn mình, kết quả là cô không nghĩ nhiều liền giơ tay tát một cái.
Cái tát này gần như gây chấn động trong lòng, đừng nói là Thẩm Nam Thành và tên thợ sửa đứng ngoài xem xét kia mà ngay cả Diệp Sơ cũng chết lặng.
Sao cô có thể tát người chứ?
Nhưng mà anh ta lại lấy Vệ Bắc ra mà chọc vào nỗi đau của cô, còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, việc này thực sự rất đáng đánh! Diệp Sơ nghiến răng, quả quyết đồng ý, trừng mắt nhìn Thẩm Nam Thành cũng không quay đầu lại bước qua cửa vào phòng.
Sau đó cánh cửa "Rầm" một cái đóng lại, Thẩm Nam Thành sờ mặt bị đánh đến đỏ, bó tay lắc đầu một cái, ngay sau đó cũng về gian phòng ở đối diện.
Sau cùng chỉ còn lại có một người thanh niên sửa máy đứng ở chỗ kia, vô cùng buồn bực giơ cái tua vít lên vô rồi lẩm bẩm.
"Tôi chỉ đến sửa điều hòa..."
Chuyến đi Tam Á lần này từ lúc bắt đầu đã quái dị, đến lúc kết thúc cũng vội vội vàng vàng, đến khi người hai nhà bước lên chuyến bay trở về nhà, Diệp Sơ vẫn khó chịu.
Ngược lại Thẩm Nam Thành cứ như chưa có chuyện gì từng xảy ra, vẫn giống như trước nói chuyện với cô, thái độ bình tĩnh làm cho Diệp Sơ nghĩ như chuyện hồi trước chỉ như là mơ vậy.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, hai nhà cũng đến lúc phải tạm biết, Thẩm Nam Thành ở bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu: "Lời anh nói đều là thật, có thể suy nghĩ lại một chút."
|
Đến khi Diệp Sơ quay đầu lại thì anh đã kéo vali đi xa, lúc vẫy tay chào cô, khóe miệng còn mang theo nụ cười tự tin, giống như chắc chắn rằng Vệ Bắc sẽ không được ba mẹ cô chấp nhận.
Một cảm giác buồn bực khó chịu tồn tại trong lòng Diệp Sơ, trên đường về cô gửi tin nhắn cho Vệ Bắc: "Em đã về rồi."
Một lát sau cô nhận được tin nhắn trả lời của Vệ Bắc: "Diệp Tử, nghỉ hè này anh định đi làm thêm."
"Làm việc gì?"
"Chuyển phát nhanh."
Tưởng tượng đến cảnh vẻ mặt khó chịu của anh khi phải chuyển hàng, Diệp Sơ đã cảm thấy buồn cười: "Sao lại nghĩ đến chuyện đi làm thêm?"
"Trước kia dù sao cũng được ba mẹ chăm lo, thiếu cái gì cũng chỉ biết chìa ta ra xin, bây giờ anh mới biết được người ta có được không dễ dàng cho nên muốn thử rèn luyện bản thân mình một chút."
Rất ít khi anh nói nghiêm túc như thế này, Diệp Sơ đột nhiên cảm thấy cậu bé cùng chơi với mình chục năm đã trưởng thành, vậy còn mình? Có phải cũng nên thay đổi rồi?
Cô ngẩng đầu nói với mẹ đang ngồi bên cạnh: "Mẹ, nghỉ hè dài như thế con muốn đi làm thêm vào hè."
Lúc đó Lưu Mỹ Lệ còn vì đi đường mệt nhọc lại buồn ngủ, nên khi nghe thấy con gái nói cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu, thế nên ý nghĩ đi làm thêm của Diệp Sơ còn chưa bị bóp chết ở trong nôi. Cho đến khi bà muốn ngăn cản thì con gái đã sớm nghĩ ra cách thực hiện sự thay đổi.
Diệp Sơ đã tìm cho mình một công việc đầu tiên rất bình thường- gia sư.
Đối tượng mà Diệp Sơ dạy kèm tại nhà chính là một thằng nhóc ranh nghịch ngợm mới học lớp ba tiểu học, thành tích rất kém, còn rất lì lợm, nghe nói có vài gia sư bị làm tức giận bỏ đi hết, ba mẹ cậu ta cũng bó tay với cậu con trai này.
Trái lại, với Diệp Sơ dường như trời sinh có thể kiềm chế được những tên nhóc có gen nghịch ngợm như thế này, không đến vài ngày đã làm cậu bé kia ngoan ngoãn nghe lời.
Phụ huynh của cậu bé hư hỏng này rất vui mừng, không chỉ tăng tiền lương cho cô mà còn nhờ cô mỗi ngày về muộn một chút, đôn đốc con trai làm hết bài tập đi.
Cứ bận bịu như vậy, kì nghỉ hè khá dài cũng lặng lẽ trôi qua.
Đến cuối tháng tám, vụ án của Vệ Đông Hải cũng có kết quả điều tra bước đầu, kết quả cho thấy trong rất nhiều thư nặc danh có nhiều chứng có chỗ sơ hở nghiêm trọng, tội danh nhận hối lộ của Vệ Đông Hải không được thành lập, nhân viên chịu trách nhiệm điều tra lần này quyết định mấy hôm nữa sẽ đưa ra kết quả công chính.
Khi biết được ba cuối cùng cũng được giải oan, Vệ Bắc còn đang đi đưa hàng, anh vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Sơ, nhưng sau khi Diệp Sơ nghe điện, anh lại cố tình úp mở.
"Tối về nhà anh đi đón em, có chuyện muốn nói với em." Vệ Bắc nói.
"Chuyện gì?" Diệp Sơ hỏi.
"Chuyện bí mật."
Dáng vẻ rất là thần bí, Diệp Sơ lại hỏi vài câu, anh còn không chịu nói, cũng thôi luôn, cô cúp điện thoại rồi quay đầu lại tiếp tucj công việc dạy kèm cho cậu bé kia.
Không nghĩ tới tai đứa bé kia rất thính, lại nhớ rõ chuyện của cô nói qua điện thoại, cậu cười trộm bày đặt hỏi: "Cô giáo, cuộc điện thoại vừa rồi gọi đến có phải là bạn trai của cô không?"
Thằng nhóc ranh mới học lớp ba thì biết cái gì? Diệp Sơ giả vờ tức giận mà trừng mắt nhìn cậu một cái: "Nói vớ vẩn? Làm bài đi!"
Tên quỷ nhỏ hư hỏng kia lại cười rộ lên: "Cô giáo à, cô đừng cho là em không hiểu, em cũng có bạn gái."
Diệp Sơ phì cười, bỗng chốc nở nụ cười, hỏi: "Vậy em có mấy bạn gái?"
Sao có thể nghĩ đến tên quỷ nhỏ kia lại nghiêm túc: "Cô giáo, cái này cô nói không chính xác rồi, bạn gái đương nhiên chỉ có một, em rất chung tình."
Một tên nhóc ranh còn chưa đủ lông đủ cánh dùng cái giọng điệu này nói chuyện, đặc biệt lại có cảm giác vui mừng chứ, vì vậy Diệp Sơ cảm thấy thú vị liền đùa: "Xem ra em rất thích bạn gái của em nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, bọn em đã nói suốt đời phải ở cùng nhau."
Dù sao cũng là trẻ con, có đồng ý hứa hẹn cả đời cuối cùng cũng chỉ là chuyện trẻ con, Diệp Sơ cười rộ lên: "Vậy nhỡ may ba mẹ em không muốn em và cô ấy ở cũng nhau thì sao?"
"Sao lại thế?" Cậu bé kia hỏi lại.
Diệp Sơ suy nghĩ một lúc: "Chẳng hạn như ba mẹ em không thích cô ấy."
Cậu bé kia giống như bị hỏi, dừng một lát có thể là không nghĩ ra, cậu nói: "Trời ơi, cô giáo à cô rất phiền, em thích cô ấy thì còn suy nghĩ nhiều làm gì nữa!"
Diệp Sơ ngây người vì câu trả lời bâng quơ của một đứa trẻ chín tuổi.
Trong thoáng chốc cô hiểu ra được điều gì đó.
Cô thích anh, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy? Hoá ra có đôi khi hai người đi quá xa, thế cho nên mới quên mất mục đích ban đầu ở chung với nhau, đơn giản là thích lẫn nhau, nó phát ra từ trong trái tim mà muốn ở cũng một chỗ với nhau, chỉ có thế thôi.
Buổi tối, quả nhiên Vệ Bắc đã ở dưới nhà chờ cô, dáng người thật cao đứng lặng im ở bên cạnh cột đèn đường, một tay dắt xe đạp, một tay vẫy vẫy với cô, không dấu được vẻ mặt vui mừng.
Diệp Sơ chạy tới khoác lên cánh tay của anh.
Vệ Bắc vốn muốn đem tin tốt nói cho cô biết, lại bị hành động vô cùng thân thiết này làm cho kinh ngạc nói không lên lời, đang muốn nói gì thì Diệp Sơ lại hỏi anh trước: "A Bắc, chúng mình ở chung một chỗ có được hay không?"
Chúng ta không phải ở chung một chỗ từ lâu rồi hay sao? Anh muốn nói như vậy nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Diệp Sơ, trong đầu hình như hiểu được điều gì: "Cho dù ba anh có như thế em cũng không để ý chứ?" Anh hỏi.
"Không để ý." Diệp Sơ lắc đầu.
"Nếu mà ba mẹ em không đồng ý thì sao?"
"Thì là không đồng ý, em vẫn yêu anh." Cô nói rất nghiêm túc.
Yêu? Cái từ này hình như chưa bao giờ từ miệng cô nói ra, trong giây phút kia, anh đường đường là một thanh niên cao bảy thước lại xúc động đến muốn khóc.
"Mẹ kiếp!" Anh chửi một câu: "Những lời này em nên nói sớm chứ!"
Nói xong, anh nghiêng người ôm cô vào trong lòng.
"Anh cũng yêu em." Anh nói.
Sự căng thẳng trong lòng Diệp Sơ được nới lỏng, từ trong ngực anh cô nhìn về phía bầu trời đêm, sao Bắc Cực ở cuối trời lóe sáng.
Ngày mai lại là một ngày nắng đẹp, cô nghĩ thế.
|
NÀY, BUÔNG CÔ ẤY RA! Tác giả: Ức Cẩm Chương 42
Ads
Edit: kentu.
Sau kỳ nghỉ hè năm thứ nhất Đại học kết thúc, Diệp Sơ và Vệ Bắc đều thuận lợi lên năm thứ hai.
Cùng lúc đó, vụ án Vệ Đông Hải cuối cùng cũng sáng tỏ, người viết thư nặc danh đã được tìm ra, không ngờ kẻ đó là một chủ thầu công trình hồi trước muốn hối lộ ông, người này vì đấu thầu thất bại đã ghi hận trong lòng với Vệ Đông Hải nên mới tính kế trả thù một vố. Nào biết rằng thanh giả tự thanh, ngược lại còn chuốc thêm cái tội danh vu khống.
Ở bên này, chân tướng vụ án đã được làm rõ, còn ở bên kia thì tình cảm của Diệp Sơ và Vệ Bắc đã trải qua nhiều năm anh đuổi em tránh, cuối cùng nhớ một câu nói của Diệp Sơ mà xác định quan hệ rồi.
Có thể nói đây là tất cả những việc lớn rất đáng vui mừng nhưng mà hai người trẻ tuổi lần đầu tiên nếm vị ngọt ngào của tình yêu lại phải ở hai nơi xa nhau nên cũng cảm thấy có rất nhiều điều bất tiện.
Thời điểm bọn họ còn chưa ổn định, Diệp Sơ luôn cảm thấy hai người có ở chung một thành phố hay không cũng không có gì khác nhau. Nhưng bây giờ lại khác, từ sau khi phát hiện mình đã yêu Vệ Bắc, cuối cùng cô cũng nếm trải cái cảm giác nhớ thương.
Nhớ anh, nhớ hơi thở của anh, nhớ nhịp đập trái tim khi cô tựa vào ngực anh... Tất cả nỗi nhớ mong này không thể chỉ dựa vào vài cuộc điện thoại, mấy dòng tin nhắn mà có thể thỏa mãn được.
Hóa ra tình yêu cũng chẳng đơn giản như trong tưởng tượng của cô, rất nhiều vấn đề cần từ từ tự mình tìm hiểu và thích ứng.
Ở trong tâm trạng hạnh phúc lẫn nhớ thương, một kỳ học đã nhanh chóng qua đi.
Những ngày tháng mười hai này trở nên rất bận rộn.
Năm ngoái Diệp Sơ thi qua tiếng Anh cấp bốn, đến lượt năm nay thi lên cấp sáu, mặc dù với thành tích của cô cũng không bị trượt nhưng dù sao ai chả muốn điểm số đẹp mắt hơn chứ, cho nên hầu như ngày nào cũng thấy bóng dáng cô đi đến thư viện, đọc sách làm bài thi, bận rộn vô cùng.
Tuy rằng lúc bình thường tên Vệ Bắc kia sẽ không để ý nhưng thấy tình huống như vậy ngược lại cũng quan tâm, không những không trách Diệp Sơ bận rộn học hành mà không quan tâm đến anh mà còn chủ động để cô ôn bài cho tốt, đừng làm mất mặt anh.
Nghe xong lời của anh, Diệp Sơ cười đến nắc nẻ, nếu đúng là thành tích kém sẽ làm mất mặt anh thì có lẽ anh đã vị vứt xuống Tây Thái Bình Dương từ hồi tiểu học lâu rồi.
Tuy nói vậy nhưng khi đối mặt với kỳ thi căng thẳng, không ngờ nhờ một câu nói đùa của anh mà khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đến cuối tháng mười hai, kỳ thi cũng kết thúc.
Diệp Sơ cảm thấy cơ thể không khỏe, thi xong liền về nhà, vì chuẩn bị cho kì thi nên đã gần một tháng cô chưa về nhà, lần này về nhà cũng giống như là chuẩn bị ăn tết, Lưu Mỹ Lệ chuẩn bị một bàn đồ ăn rất thịnh soạn.
Chẳng qua là Diệp Sơ không nghĩ tới mẹ không những chuẩn bị cơm nước mà còn mang đến một người cho cô.
Khi thấy nụ cười Thẩm Nam Thành, Diệp Sơ cũng biết lúc này mẹ quyết tâm muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Chỉ tiếc lòng của cô sớm đã bị tên nhóc Vệ Bắc chiếm giữ, còn người khác cho dù tốt hơn mấy cũng không liên quan gì đến cô.
Ăn một bữa cơm như thế rất chán.
Diệp Sơ để chén đũa xuống, trở về phòng, lúc này bên ngoài trời đã tối rồi, nhìn qua cánh cửa sổ, cô thấy vài đám pháo hoa nho nhỏ đang sáng lên giữa bầu trời đêm.
Tối nay là đêm Giáng sinh, thế hệ trước rất ít người theo lịch dương, chắc chẳng ai chơi cái ngày lễ lãng mạn của nam thanh niên đi lấy lòng bạn gái cả.
Không hiểu sao, trong đầu chợt vang lên bài hát Lonely Christmas của Trần Dịch Tấn
Người cưỡi chiếc xe tuần lộc đang bay
Quên mất món quà đem tặng cho tôi
Ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn trang trí
Ánh sáng rực rỡ nhất đêm nay
Nhưng lại chiếu rọi nỗi cô đơn của tôi
Trích dẫn:*陈奕迅的《圣诞结》.
谁又骑着那鹿车飞过
忘掉投下的礼物给我
凝视那灯饰
只有今晚最光最亮
却照亮我的寂寞
Kentu: mình không tìm thấy lời dịch bài hát Tiếng Việt nên đành tự dịch, bạn nào có bài dịch nào ổn thì nói mình biết nha.
http://mp3.zing.vn/video-c....0.html*
"Đang nghĩ gì vậy?" Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Nam Thành đã đứng bên cạnh cô.
Từ sau khi xảy ra chuyện ở Tam Á, anh dường như đã biết rõ hơn về Diệp Sơ, từ đó về sau anh cũng không quá phận nữa. Vì vậy quan hệ của hai người không còn sự ghét bỏ như trước nữa. Diệp Sơ vốn cũng không phải là người hay thù dai.
Diệp Sơ bỏ lại những suy nghĩ đó, lắc đầu: "Không nghĩ gì cả."
Thấy Diệp Sơ cố tình lảng tránh, ngược lại Thẩm Nam Thành cũng không hỏi, mà bất ngờ hỏi một câu: "Em đã từng nghĩ đến chuyện đi du học chưa?"
Diệp Sơ ngẩn ra, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.
Trái lại Thẩm Nam Thành cũng không vội mà chậm rãi nói: "Ngành thiên văn học trong nước còn mới, rất nhiều lĩnh vực còn đang trong giai đoạn tìm tòi phát triển, chuyên ngành của em rất vất vả, nếu không ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu thì quả là đáng tiếc."
Trong lòng Diệp Sơ xao động.
Cô phải thừa nhận, lúc đầu chọn chuyên ngành này là do xúc động nhất thời. Thế nhưng sau ba kì học vừa rồi, cô cảm thấy mình rất yêu thích ngành học này, đúng như lời Thẩm Nam Thành nói, tình hình của ngành thiên văn học trong nước quả thật không tốt, rất nhiều giáo trình của bọn cô đều được dịch từ nước ngoài đưa vào, những thuật ngữ chuyên ngành sâu xa ấy thậm chí không ít giáo sư cũng không hiểu rõ.
Nếu như được học ở nước ngoài, chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều.
Diệp Sơ bị ý nghĩ này của mình làm cho kinh ngạc một lúc, giờ cô và Vệ Bắc cách nhau mười mấy tiếng đi tàu hoả mà đã rất buồn bã rồi, nếu chuyển thành máy bay thì đúng là không thể nào tưởng tượng được.
Cô lắc đầu, đang định nói gì thì bầu trời ngoài cửa sổ lại có một đốm sáng của pháo hoa, truyền đến bên tai tiếng của nam nữ reo hò.
"Merry Christmas!" Thẩm Nam Thành đưa một hộp quà đến trước mặt cô.
Diệp Sơ nhìn chằm chằm hộp quà cười gượng trong lòng, ngay cả Thẩm Nam Thành đều nhớ tặng quà cho cô mà tên Vệ Bắc kia lại không có lấy một chút hành động nào.
Nên nói về anh như thế nào đây? Có đôi khi cảm thấy Vệ Bắc rất si tình, có đôi khi lại giống như rất vô tâm.
Thực ra tình yêu cũng giống như cửa hàng đang giảm giá vậy, cho dù là tiết thanh minh cũng phải tạo ra chút hoạt động nổi tiếng mới có thể thu hút khách hàng. Vệ Bắc có thể như vậy không? Dù cho anh có một lòng một dạ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày nghĩ đối xử tốt với mình, không hề vồn vã, lại khiến cô cảm thấy cuộc sống càng thêm chán chường.
Dường như thiếu sự nhiệt thành nhỉ?
Diệp Sơ nhận lấy hộp quà tặng, trong giây phút đó đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ: Còn mấy ngày nữa là đến tết dương lịch, nhà trường cho nghỉ ba ngày, cô có nên đi mua vé tàu hỏa đến thành phố C gặp anh.
Cái ý niệm này nảy sinh trong đầu Diệp Sơ chốc lát mà bắt đầu lớn lên mạnh mẽ, sau đó cô giống như bị ma nhập mà lên mạng đặt vé tàu hỏa, kiếm cớ ngày tết không về nhà, cuối cũng cũng một mình lên tàu hỏa đến thành phố C.
Mãi cho đến khi tiếng còi tàu inh ỏi bên tai, lúc này Diệp Sơ mới mau chóng bừng tỉnh, mình đã chuẩn bị làm mọi thứ xong hết, duy chỉ có một việc cô quên mất.
Cô quên nói cho Vệ Bắc là mình đến đây.
Lúc đó Vệ Bắc vừa đá bóng xong cả người đầy mồ hôi, về phòng ngủ chuẩn bị đi tắm, nhận được điện thoại của Diệp Sơ, anh hơi ngạc nhiên.
Đêm tối thế này, chẳng lẽ cô nhóc kia lại nhớ mình? Trong lòng hơi hơi vui vẻ, mở miệng liền hỏi: "Sao vậy, nhớ anh à?"
Diệp Sơ không trả lời, hỏi: "Tết dương lịch các anh được nghỉ không?"
"Nghỉ hả, ba ngày đó."
"... Anh có dự định gì không?"
"Đá bóng rồi ngủ thôi." Không đúng, hình như lời nói của cô nhóc này có ý khác, Vệ Bắc lập tức thấy điều gì đó, hỏi: "Em có chuyện gì à? Không thì mai anh về?"
"Không cần." Diệp Sơ bình tĩnh nói: "Ngày mai anh đến nhà ga đón em đi."
Vệ Bắc phát điên rồi.
Vui mừng đến phát điên.
Bình thường cứ thích nghiêm mặt khó chịu, hôm nay gặp ai cũng cười ngốc nghếch, nếu không phải Nhị Soái ngăn anh lại, thì có khi anh đã chạy đến nhà ga ngủ cả đêm ở đấy rồi ấy chứ.
"Anh Bắc, anh phải bình tĩnh! Bình tĩnh!" Nhị Soái nói liên tiếp vài từ bình tĩnh.
Vệ Bắc trợn mắt nhìn anh ta: "Bình tĩnh cái rắm, bà xã mày đến đây, mày có thể bình tĩnh được hay không?"
Nhị Soái suy nghĩ một lúc: "Mặc dù em còn chưa có bà xã nhưng mà nếu tới thật..." Anh cười đểu một cái, nghiêm mặt lại rồi nói: "Dù không bình tĩnh anh cũng không thể vội vàng sốt ruột được, mọi chuyện sẽ từ từ đến."
Anh ta cười đến mức đểu cáng, Vệ Bắc cảnh giác: "Chú có ý gì?"
"Có ý gì à?" Nhị Soái móc trong túi ra cái hộp kín đáo đưa cho Vệ Bắc: "Một chút thành ý của người anh em này, cầm lấy đi, ngày mai phải dùng đấy."
Vệ Bắc vừa nhìn, cừ thật, một hộp Durex.
Cái thứ này ấy, chỉ cần là người đàn ông bình thường nhìn thấy cũng đều biết dùng để làm gì, trong đầu Vệ Bắc không nhịn được hơi có phần rạo rực, hỏi: "Chú lấy ở đâu ra?"
"Không phải tháng trước bà xã của Đại Quân cũng đến đây gặp anh ấy à?" Đại Quân đúng là người bên cạnh phòng của bọn họ, là người anh em rất thân với Nhị Soái: "Phòng ngủ của bọn họ tự nguyện quyên góp tặng nó, nó dùng chưa hết nên cho em một hộp."
Vệ Bắc 囧, hoá ra cái thứ này chẳng những có thể tặng mà còn có thể không dùng hết thì cho người khác!
"Anh Bắc, anh đừng làm em phải thất vọng nhé, em đây chắt bóp đến từng kẽ răng mới đưa cho anh đấy." Nhị Soái cười đến nhăn cả mặt.
"Biến." Vệ Bắc đạp anh ta một cái, nhìn hộp đồ trong tay, đắn đo một lúc, cuối cũng vẫn bỏ vào túi quần.
|
NÀY, BUÔNG CÔ ẤY RA! Tác giả: Ức Cẩm Chương 43
Ads
Edit: trangsjk.
Trưa ngày hôm sau thì Diệp Sơ đã đến thành phố C, mùa đông ở thành phố này so với trong tưởng tượng còn lạnh hơn , mặc dù cô đã sớm nghe nói nên cũng cố ý mặc thêm áo trước thế nhưng khi ở từ trong xe ấm áp ra ngoài, cũng không tránh khỏi bị gió lạnh thổi đến run cầm cập.
Vừa lúc đó, cô nhìn thấy Vệ Bắc rất nổi bật đứng trong đám người.
Không thể không thừa nhận, người con trai này tuy tính cách có thô lỗ,thế nhưng được sinh ra có khí chất làm người ta phải chú ý,dáng người rất cao, ngũ quan sắc nét, lại thêm ánh mắt kiêu ngạo bướng bỉnh,nhìn vào đám người, chỉ trong nháy mắt, sự xuất hiện của anh khiến những người bên cạnh như chỉ để làm nền.
Những cảnh lãng mạn trên phim, thường có tình tiết nữ chính và nam chính sau nhiều ngày không gặp, xuất hiện ở giữa dòng người trong nhà ga, thần giao cách cảm khiến họ chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy nhau, sau đó tiếng nhạc thanh thúy vang lên. Hai người tình cảm dâng tràn đứng đối diện, mặc kệ tất cả chạy về phía đối phương, ôm hôn thắm thiết. Giả sử đúng là một đoạn phim, chắc chắn là còn có người qua đường giáp ất bính đinh vỗ tay chúc mừng. Nhiều người đang tưởng tượng ra một cảnh tượng rất lãng mạn hả!
Chỉ tiếc là, cuộc sống không phải như phim, rất nhiều chuyện không thể theo ý mình, đặc biệt là ở cái nơi tập trung người Trung Quốc đông nhất này, muốn có được một cảnh tượng trùng phùng lãng mạn thì thật quá đỗi khó khăn.
Lối ra toàn người là người, Diệp Sơ mặc một chiếc áo lông dày, xách theo túi hành lí, trông y như một quả bóng bị đẩy tới đẩy lui, vất vả lắm cô mới chạy đến chỗ Vệ Bắc đứng lúc nãy, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thì lại phát hiện chẳng thấy bóng dáng tên nhóc kia đâu nữa. Cô không nhịn được có chút tức giận, tuy rằng ban đầu là do cô xúc động trong chốc lát mà chạy đến đây, thế nhưng lần đầu tiên từ nhỏ đến bây giờ mới một mình đi xa như vậy, nhìn xung quanh toàn người lạ,trong lòng cô cũng không nhịn được mà sợ hãi, cô ngẩng cổ nhìn xung quanh khắp bốn phía, cố tìm ra bóng dáng đã đi mất.
Ở một góc nhỏ cách đó không xa, Vệ Bắc thật sự không chịu nổi nữa.
Anh cũng không định trêu cô thế nhưng anh không tưởng tượng được lại nhìn thấy một cô nhóc ăn mặc tròn vo đi từ trong nhà ga ra thật đúng là khiến người ta chỉ muốn bắt nạt một chút.
Nghĩ như thế, đến khi hành động, lại thấy không đành lòng.
Vệ Bắc dễ dàng đi qua đám đông, chạy đến phía sau cô, đứng im không nói lời nào.
Mặc dù không có chút tiếng động nào, nhưng Diệp Sơ lại cảm thấy có gì đó ở phía sau, mà là một cảm giác rất quen thuộc, cô quay đầu, quả nhiên là Vệ Bắc, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đứng rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, chẳng hiểu sao,khuôn mặt của cô hơi nóng lên, muốn mở miệng nói một điều gì đó, nhưng chợt có một đám người đang đi từ lối ra đến, cô không chú ý nên bị người ở phía sau đụng phải, thân thể mất thăng bằng,liền ngã ngay vào lòng Vệ Bắc.
Gặp được người con gái xinh đẹp mình yêu thương, nhung nhớ, Vệ Bắc cảm thấy rất vui vẻ,ôm chặt cô vào lòng, trong miệng còn không quên chiếm tiện nghi của người ta: “Diệp Siêu Nặng, em đừng có vội vã nhảy vào trong lòng anh thế chứ?”
Vội cái đầu anh, trong lòng Diệp Sơ còn chưa kịp khinh bỉ anh thêm một chút, thì lại có một đám người xô đến, cô theo phản xạ tránh về phía trước, cánh tay ôm anh lại càng chặt.
“Anh cũng không vội, em đừng có gấp như thế.” Đừng thấy ngoài miệng thì anh tỏ ra vô tội như vậy, thế mà hành vi lại không hề nghiêm túc, anh không chỉ ôm cô thật chặt, mà còn nhân cơ hội vuốt ve khuôn mặt của cô.
Bàn tay ấm áp nhẹ chạm vào gò má, khuôn mặt Diệp Sơ có chút nóng giờ liền bùng cháy.Suy nghĩ của con người luôn như vậy, ngày trước anh luôn trêu chọc đùa giỡn cô như thế mà cô chẳng hề có chút ngượng ngùng, vậy mà hôm nay mới chỉ ăn một chút đậu hũ nhẹ nhàng, cô lại đỏ mặt!
Vệ Bắc cảm thấy thật kì lạ, nhịn không được muốn ăn thêm chút đậu hũ nữa, nhưng mà đang ở giữa chốn đông người, sợ sẽ có kẻ nói làm ảnh hưởng đến văn minh xã hội, là một cảnh sát tương lai, anh khẽ cắn môi, lưu luyến buông cánh tay.
“Đi thôi, đi đến khách sạn trước đã.” Vệ Bắc vừa nói vừa cầm lấy hành lý trong tay cô.
Nhiệt độ trên mặt Diệp Sơ đã giảm, gật đầu đi theo anh, bỗng nhiên để ý thấy anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cô nhịn không được mà hỏi: “Anh mặc như thế không lạnh sao?”
“Lạnh cái gì? Mấy hôm trước bọn anh phải chạy một nghìn mét, anh còn mặc áo cộc tay này.”
Áo cộc tay? Diệp Sơ rùng mình,trong lòng lặng lẽ nghĩ: “Anh là tên biến thái! Nào biết được chỉ bị lạnh một chút mà bộ óc còn chưa kịp điều khiển thì suy nghĩ trong đầu đã bật ra khỏi miệng.
“Em nói cái gì?” Vệ Bắc dừng lại, xoay người nhìn cô chằm chằm.
Diệp Sơ giật mình, không biết trả lời thế nào.
“Em nói anh biến thái?” Vệ Bắc híp mắt hỏi.
Diệp Sơ có chút chột dạ, lắp bắp trong miệng: “ Hình như… nói…”
“Biến thái đúng không?” Vệ Bắc lẩm bẩm một câu, rồi bỏ hành lí trên tay xuống đất, nói: “Để anh chỉ cho em biết thế nào mới là Biến thái” Nói xong, anh liền tiến đến, một tay ôm lấy cổ Diệp Sơ, rồi hôn xuống.
Con mẹ nó cái văn minh xã hội! Ông đây giải quyết bà xã trước đã rồi sẽ tính sau.
Kết quả là hôn nhau trước mặt mọi người, Tên nhóc Vệ Bắc kia tựa như con sói thoát khỏi sự trói buộc, suốt từ nhà ga cho đến khách sạn luôn làm càn, dọc đường đi ăn không ít đậu hũ của Diệp Sơ.
Khuôn mặt Diệp Sơ đỏ ửng như quả cà chua, ngay cả tài xế taxi cũng trêu chọc: “Vợ chồng son đã bao lâu không gặp rồi?”
“Bốn tháng ạ.”
“Mới có bốn tháng hả? Thanh niên bây giờ sinh lực cũng thật dồi dào…” Chú tài xế hâm mộ lẩm bẩm một mình.
Diệp Sơ ngượng ngùng đẩy Vệ Bắc: “Anh đừng như vậy..”
Lời còn chưa dứt, Vệ Bắc lại ép lên môi cô: “Không phải em nói anh biến thái sao? Anh chỉ muốn chứng tỏ một chút thôi, anh còn có thể biến thái hơn nữa đấy. thực sự là tên biến thái đấy.”
“…” Diệp Sơ lớn thế này đến bây giờ mới hiểu rõ, cái gọi là hoạ từ miệng mà ra.
Vệ Bắc đặt phòng đơn tại một khách sạn ba sao, tuy chỉ là hạng phổ thông, nhưng điều kiện cũng rất tốt, Diệp Sơ vào trong nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước nóng, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Vệ Bắc nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, cô bỗng có chút sững sờ.
Mời vừa rồi ở nhà ga, do có quá nhiều người, trời lại lạnh, cô không hề nhìn kĩ anh.
Bây giờ, hai người ở chung một phòng cô mới nhận ra người ở trước mặt mình chính là Vệ Bắc, bốn tháng qua họ gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, không biết bao nhiêu tin nhắn được gửi đi, nhưng dù sao cũng chỉ là một phương tiện liên lạc thôi, sao có thể so với người thật ở ngay trước mặt?
Dường như tất cả những kí ức nhớ nhung đều tràn về, cô cảm thấy rất chân thực mà lại vô cùng không thật.
Cô nghĩ như thế, rồi chẳng biết từ lúc nào đã chạy thẳng đến trước giường, vừa lúc đó, Vệ Bắc bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Sơ chưa kịp phản ứng Vệ Bắc đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo nhẹ một cái lôi cả người cô theo.
Diệp Sơ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một lúc sau mới thấy mình đã bị đặt dưới thân Vệ Bắc, trong lúc cô còn chưa kịp có bất kì một phản ứng nào anh đã cúi người, hôn cô.
|
Rất khác với nụ hôn ở nhà ga,nụ hôn lúc này thật giống như nụ hôn của đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại, anh đem tất cả những nhớ thương đối với cô hòa tan vào trong nụ hôn này, từng chút từng chút hấp thụ hương vị của cô, một hương vị chỉ thuộc về một mình anh.
Ấm áp ngọt ngào đủ khiến người ta điên cuồng.
Anh bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, trong đầu lại nhớ đến cảnh Nhị Soái đưa cho anh cái hộp , hiện tại nó đang ở trong túi quần.
Có người nói đàn ông có hai bộ não nếu song song hoạt động có thể rất dễ bị rối loạn.
Không để anh kịp rối loạn để gây ra hậu quả, Diệp Sơ ở dưới thân bỗng nhiên lại nói một câu: “Mẹ không biết em đến đây.”
Những lời này, nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lại giống như một lời uy hiếp với Vệ Bắc.Không sai, quan hệ của bọn họ giờ còn không hề có ai biết, anh còn chẳng thể hứa hẹn cho cô một tương lai, lúc này anh không có quyền làm thế với cô.
Trong lòng lại có chút buồn bã, niềm vui gặp nhau trong nháy mắt đã vơi đi không ít, Vệ Bắc ngồi dậy, nhìn đôi mắt trong veo của Diệp Sơ, anh biết, cô nhóc này cũng không ngốc chút nào.
“Em đói không? Đi ăn lẩu nhé?” Anh nói sang chuyện khác.
“Được.” Diệp Sơ cười rất tươi: “Phải ăn kem ly nữa.”
Mùa đông ở thành phố này rất lạnh lại kéo dài, nên ngành kinh doanh đồ ăn lẩu rất phát triển , đặc biệt gần khu trường học thì lại càng nhiều.
Vệ Bắc đưa Diệp Sơ đến cửa hàng lẩu truyền thống Trung Quốc (Hot Pot),trong nồi còn có miếng sườn dê, hương thơm ngào ngạt,những nguyên liệu phong phú trong đó khiến người ta thèm thuồng.
“Một lát nữa,có một bạn học của anh sẽ đến.” Vệ Bắc nói.
“Rất thân với anh sao?” Diệp Sơ biết từ nhỏ Vệ Bắc không hề có bạn bè,hôm nay lại đến ăn cùng, chắc quan hệ cũng không phải qua loa.
“Cũng thân, là bạn cùng phòng, nằm giường phía trên anh, chỉ là hơi lắm mồm, lát nữa cậu ta đến, nếu có nói gì thì e cũng đừng để ý”
“Vâng”. Diệp Sơ gật đầu, rồi bắt đầu giải quyết nồi lẩu dê kia.
Một lát sau, Nhị Soái đến, đi cùng một cô gái thanh mảnh.
“Chào chị dâu, em tên là Quách Nhị Soái, chị cứ gọi em là Nhị Soái cũng được.” Nhị Soái chủ động giới thiệu với Diệp Sơ, nói xong rồi lại nở nụ cười xấu xa: Chúng ta chưa từng gặp mặt chỉ mới nói chuyện qua điện thoại, chị còn nhớ chứ?”
Chính là cái lần nhận nhầm điện thoại đó… Diệp Sơ nghĩ cả đời này mình cũng không quên được, cô lúng túng cười cười, đưa mắt đến cô gái kia: “Vị này là?”
Cô gái kia rất cởi mở nói: “Chúng em học một lớp, em tên Tư Đồ Duyệt, mọi người gọi mình là chị Duyệt”
“Chị Duyệt là hoa khôi của lớp em.” Nhị Soái bổ sung.
Lớp các người tổng cộng chỉ có hai nữ sinh, Diệp Sơ trong lòng phỉ nhổ tên này không biết xấu hổ mà còn nói ra.
Diệp Sơ không nói ra miệng, trái lại Tư Đồ Duyệt lại tự mình nói: “Hoa khôi cái chết tiệt! Trong lớp có mỗi hai nữ sinh,sao chú không nói luôn tôi là chị cả hả?”
Chỉ bằng những lời này, Diệp Sơ thấy cô bạn Tư Đồ Duyệt này cũng không tệ lắm, tính tình rất thoải mái, cũng nảy sinh chút cảm tình với cô ta.
Nào biết nữ sinh này tính cách thoải mái, tửu lượng lại càng thoải mái hơn vậy mà có thể uống được Erguotou*,không chỉ uống một mình mà còn gạ người khác cùng uống, Nhị Soái muốn đua với cô, nên cũng nhắm mắt uống một ly rượu rồi gục xuống, cơm còn chưa ăn mà đã vùi đầu vào ngủ.
Trích dẫn:*Erguotou: Được gọi là rượu trắng Trung Quốc hay vodka Trung Quốc, là một loại rượu cất là từ lúa miến (cao lương), 56 độ. Thương hiệu phổ biến nhất là Hồng Tinh. Erguotoucó nghĩa là "chưng cất thứ hai", cho thấy nó rất tinh khiết và mất sáu tháng để sản xuất.
Diệp Sơ toát mồ hôi, kéo kéo Vệ Bắc: “Anh uống ít thôi”
“Yên tâm, anh tự biết chừng mực.” Vệ Bắc cúi đầu nói khẽ bên tai cô,còn định nói thêm câu nữa đã bị Tư Đồ Duyệt chen vào
“Tình cảm của hai người thật tốt”
Diệp Sơ sững sờ, không hiểu vì sao cô ấy lại nói như vậy
“Tiểu Diệp, mình nói với cậu, người này thật sự không tệ, cậu phải biết quý trọng” Cô bỗng nhiên đứng vùng dậy nói
Diệp Sơ nghe không hiểu, quay đầu nhìn Vệ Bắc thì chỉ thấy anh nhíu mày rồi thấp giọng nói : “Cô uống nhiều rồi, nói ít thôi”
“Tên kia mới uống nhiều kia?” Tư Đồ Duyệt chỉ chỉ vào tên Nhị Soái đang bất tỉnh rồi tiếp tục nói : “Tiểu Diệp, mình nói với cậu, lúc trước mình không biết Vệ Bắc đã có bạn gái, mình còn theo đuổi anh ấy…”
“Tư Đồ Duyệt!” Vệ Bắc hình như có chút tức giận
“Có làm sao chứ, anh cũng không chấp nhận em” Tư Đồ Duyệt liếc mắt nhìn anh, rồi lại nói với Diệp Sơ. “Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng theo đuổi ai mà bị thất bại, nhưng anh ấy lại lạnh lùng với mình, lúc đó mình còn nghĩ anh ấy thích tên Nhị Soái kia”
Diệp Sơ đang uống một hớp nước hoa quả trong miệng,thiếu chút nữa thì bị nghẹn.
Tư Đồ Duyệt còn chưa nói hết : “Mình lúc đó đã nghĩ, Nhị Soái thật có phúc,anh ấy có dũng khí thích đàn ông! Cho nên khi Nhị Soái nói anh ấy có bạn gái, mình có chết cũng phải đến để xem, rốt cuộc anh ấy thích nam hay là nữ.Bây giờ thấy cậu, trong lòng mình cũng được an ủi phần nào, con gái chúng ta sao lại có thể bị thua trong tay một tên đàn ông, chị thấy đúng không?”
Vệ Bắc rốt cuộc cũng tức giận : “Tư Đồ Duyệt, cô nói đủ rồi đấy”
“Được rồi, được rồi” Tư Đồ Duyệt bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Diệp Sơ ở bên cạnh yếu ớt nói : “Thế nhưng em còn muốn nghe nữa”
Vệ Bắc : “…”
|