Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán
|
|
Ngoại truyện 5:
Mạc Tử Hiên nhìn ra kinh ngạc trên mặt tôi, hắn nhịn không được cười lên một tiếng, "Vũ Vi chính là thiện lương như vậy, đây cũng là một trong những lí do tôi yêu cô ấy."
"Anh có thể hủy án cho Mỹ Linh được không, tôi biết cô ấy làm thương tổn Đậu Đậu là cô ấy không đúng, tôi bảo đảm, sau khi cô ấy ra khỏi phòng tạm giam, liền mang cô ấy và Mỹ Mỹ đến một thành phố khác sống, sẽ không đột ngột quấy rầy cuộc sống của mọi người nữa ." Vẻ mặt tôi cầu xin nhìn Mạc Tử Hiên, hi vọng Mạc Tử Hiên có thể đồng ý với tôi.
Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng nâng chung trà lên nhấp một hớp, lại đem ly trà để lên bàn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Vũ Vi và ba đứa bé, bên khóe miệng của hắn còn nở nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt, nụ cười này khiến tôi thật hâm mộ đố kỵ, tôi cũng muốn hạnh phúc như hắn.
"Những năm gần đây, tôi cũng giày vò Mỹ Linh, thời gian cô ấy ở bên cạnh tôi cũng không tốt, kể từ sau đêm đó tôi và cô ấy, vẫn chưa từng đụng chạm. Trong lòng cô ấy hận tôi, cho nên, mới ngược đãi Đậu Đậu. Trong khoảng thời gian này, Vũ Vi trở lại bên cạnh tôi, một nhà bốn người chúng tôi vui vẻ trải qua mỗi một ngày, mà cô ấy lại phải đối diện với án tù, hận thù trong lòng của tôi đối với cô ấy, đã biến mất không còn nữa. Nhưng muốn hủy án của cô ấy, tôi không làm chủ được, chuyện này, Vũ Vi định đoạt, tôi tuyệt không tham dự vào." Tầm mắt Mạc Tử Hiên vẫn rơi vào trên người của Đồng Vũ Vi.
Tôi hiểu rõ, Mạc Tử Hiên đã tha thứ cho Tề Mỹ Linh, chỉ là, hắn muốn đem quyền lựa chọn giao vào trong tay Vũ Vi, tôi rất biết ơn Mạc Tử Hiên, "Cám ơn anh, chịu tha thứ cho Mỹ Linh, còn tốt với Mỹ Mỹ như vậy."
Mạc Tử Hiên chỉ cười không nói.
Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Vũ Vi và ba đứa bé, nhìn thấy Mỹ Mỹ vui vẻ như vậy, tôi cũng rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho bọn nhóc Mỹ Mỹ và Vũ Vi .
Đang chơi vui vẻ Vũ Vi nhìn thấy tôi tới, rất kinh ngạc, cô ấy nhìn tôi, lại nhìn Mỹ Mỹ một chút, một khắc kia, cô ấy liền hiểu.
Cô ấy muốn ba đứa nhỏ tìm Mạc Tử Hiên chơi, mình thì đi tới bên cạnh tôi, "Anh Khương ."
Tôi ngượng ngùng cười cười với Vũ Vi, cùng Vũ Vi sóng vai hướng vườn hoa đi tới, hai chúng tôi vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, rất vui vẻ, một lát sau, tôi quay đầu nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, anh muốn xin em một chuyện."
"Anh Khương, cái gì cũng đừng nói, em hiểu, em sẽ hủy án rồi sắp xếp hợp lý cho Mỹ Linh." Vũ Vi dừng lại bước chân nhìn tôi nói.
Trong lòng tôi cực kỳ kích động, cảm kích nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, cám ơn em."
Vũ Vi cười một tiếng với tôi, "Anh Khương, em hi vọng anh hạnh phúc."
Tôi gật đầu một cái, thề son sắt trả lời Vũ Vi, "Anh sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ."
Trước khi rời Mạc gia, tôi ôm lấy Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ tựa hồ rất yêu thích tôi, ôm cổ của tôi, còn hôn tôi một cái, lúc đó, thật sự trong lòng của tôi rất vui vẻ.
Rời khỏi Mạc gia. Tôi trực tiếp đi tới trại tạm giam.
Tề Mỹ Linh không gặp tôi, tôi liền đứng ở bên ngoài, trời mưa, tôi vẫn đứng ở bên ngoài đợi như cũ. Tôi tin tưởng, Tề Mỹ Linh nhất định sẽ chịu gặp tôi.
Quả nhiên, sau khi mưa to khiến cả người tôi như được tưới nước, Tề Mỹ Linh chịu gặp tôi.
Lúc tôi bước vào phòng tạm giữ Tề Mỹ Linh đã ngồi ở trên ghế chờ tôi.
Tôi vui vẻ đi tới trước bàn, ngồi đối diện Tề Mỹ Linh, không đợi tôi mở miệng nói chuyện, Tề Mỹ Linh mở miệng trước, "Sau này không cần trở lại, quay lại tôi cũng sẽ không gặp anh đâu." Dứt lời, cô ấy đứng dậy rời đi.
Tôi ngây ngẩn cả người, Tề Mỹ Linh gặp tôi chính là vì nói với tôi những lời này?
|
Ngoại truyện 6:
"Chờ một chút." Tôi từ trên ghế đứng lên, mở miệng gọi Tề Mỹ Linh lại, nhìn bóng lưng cô ấy, chậm rãi mở miệng nói, "Vũ Vi và Mạc Tử Hiên đã đồng ý rút đơn kiện rồi, ngày mai, em có thể ra ngoài."
Thân thể Tề Mỹ Linh không khỏi cứng đờ, xoay người nhìn tôi, trên mặt đều là thần sắc không tin tưởng."Làm sao có thể? Tôi đã từng tổn thương Đậu Đậu như vậy, tại sao bọn họ lại bỏ qua cho tôi?" Nói xong, nước mắt trong mắt cô chậm rãi xẹt qua gương mặt.
Tôi cười, đi tới trước người của Tề Mỹ Linh, ôm cô ấy ở trong lòng tôi, "Bởi vì, bọn họ không muốn Mỹ Mỹ không có mẹ. Cũng muốn chúng ta vui vẻ hạnh phúc sống chung một chỗ."
Tề Mỹ Linh mở to mắt nhìn, trên mặt đều là vẻ không tin, "Bọn họ. . . . Hi vọng chúng ta hạnh phúc?"
Tôi hé miệng mà cười cười, đưa điện thoại di động ra, đem hình Mỹ Mỹ mới vừa chụp được tới cho Mỹ Linh nhìn, nhìn, nhìn, Tề Mỹ Linh liền khóc, cuối cùng là thất thanh khóc rống, tôi biết, trong lòng cô cảm thấy thẹn với Vũ Vi và Đậu Đậu, còn có Mạc Tử Hiên.
Tôi một mực bên cạnh an ủi cô ấy. . . .
Ngày thứ hai, Tề Mỹ Linh được thả , tôi và Hạo Hạo ở cửa trại tạm giam chờ cô ấy ra ngoài.
Lúc sau, cô ấy từ trong trại tạm giam đi ra, mặc dù cô ấy mặc quần jean, áo thun đơn giản với đôi giày vải, nhưng một khắc kia, cô ấy ở trong lòng tôi cũng là, đẹp nhất .
Cô ấy nhìn thấy tôi và Hạo Hạo thì rất sửng sốt, tựa như không nghĩ tới Hạo Hạo cũng tới đón cô.
Tôi và Hạo Hạo đi tới trước người cô ấy, giới thiệu Hạo Hạo cho cô ấy.
Hạo Hạo rất vui vẻ gọi cô là dì.
Tề Mỹ Linh cười nhạt với Hạo Hạo. Sau đó nhìn tôi.
Hạo Hạo rất thức thời trở lại trong xe. Để tôi và cô ấy lại.
Tề Mỹ Linh đi tới trước người của tôi, ngước đầu nhìn tôi, "Tại sao? Anh biết rõ ràng tôi là một người phụ nữ xấu xa, cương quyết chia rẽ Vũ Vi và Mạc Tử Hiên, biết rất rõ tôi ngược đãi Đậu Đậu, tại sao còn tốt với tôi như vậy?"
Tay tôi ôm lấy mặt Mỹ Linh, đôi môi dính vào bên tai của cô ấy nói, "Bởi vì tôi là cha của con em, bởi vì anh. . .Yêu em."
Tề Mỹ Linh khóc, nước mắt thấm ướt áo tôi, cô ấy ôm tôi thật chặt, "Nhưng mà tôi không còn mặt mũi với Hạo Hạo, không còn mặt mũi với mọi người, tôi từng làm chuyện xấu như vậy, anh muốn tôi phải đối mặt mọi người ra sao đây!"
Tôi cười, biểu hiện này của Tề Mỹ Linh đã tiếp nhận tôi và Hạo Hạo rồi, tay tôi nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô ấy, "Không sao, cũng là chuyện đã qua, anh và Hạo Hạo sẽ không để ý quá khứ, chỉ để ý tương lai."
Tề Mỹ Linh khóc càng thêm đau lòng, đôi tay cô ôm thật chặt tôi, "Tôi không đáng giá để anh làm như vậy."
Tôi cười nhạt, "Anh nói đáng giá, đáng giá được. . . ."
Khóc đủ Mỹ Linh cùng tôi đi đến xe, khi cô ấy thấy Mỹ Mỹ cùng Hạo Hạo cùng nhau ngồi ở ghế sau, cô ấy lại khóc nữa, cô nói, "Khương Dĩ Hằng. . . ."
Chúng tôi về đến nhà, tôi làm bữa tối cho ba người bọn họ, chúng tôi một nhà bốn người ăn rất vui vẻ, sau bữa ăn tối, Hạo Hạo mỉm cười đưa Mỹ Mỹ, đi ngủ, Mỹ Linh lăn lộn ở trên giường, vẫn như đem tất cả dục vọng bốn năm nay đều phát tiết ở trên người của Mỹ Linh, hai chúng tôi càng không ngừng đan vào ở chung một chỗ, chặt chẽ kết hợp với nhau.
Sau đó, cô ấy ngã vào lòng tôi, nói với tôi, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, nhưng cũng là người đàn ông cuối cùng của cô.
Tôi kinh hãi, ý tứ của những lời này nói đúng là, bốn năm trước, Mỹ Linh không xảy ra quan hệ với Mạc Tử Hiên!
Tôi hưng phấn kéo mặt Mỹ Linh, lại mạnh mẽ muốn cô ấy thêm một lần nữa.
Ngày hôm sau, tôi đưa Mỹ Linh và Mỹ Mỹ đến một thành phố khác sống, đưa bọn họ rời khỏi nơi này.
Trước khi trước khi đi, tôi gọi điện thoại cho Vũ Vi, nói cho cô ấy biết, tôi là người đàn ông đầu tiên của Tề Mỹ Linh, cũng là người cuối cùng.
Vũ Vi trầm mặc một lúc lâu, mới nghẹn ngào nói, "Đây là câu nói vui vẻ nhất đời này em nghe được, anh Khương, cám ơn anh. Em giờ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Anh nhất định phải hạnh phúc."
Tôi cười nhạt, "Anh cũng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng mà anh lại cho là, Mỹ Linh mới phải là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này!"
Mạc Tử Hiên đoạt lấy điện thoại, nói với tôi, "Vũ Vi mới hạnh phúc nhất!"
|
Ngoại truyện 7:
Cô là Lạc Ngưng Nhi, là cô nhi, các học sinh đều cô lập cô, Vũ Vi cũng giống cô bị cô lập, lâu ngày, hai người bị người khác cô lập trở thành bạn tốt của nhau. Bọn cô không có gì giấu nhau, thân như chị em.
Lúc Đại học, Lục Hàng cùng Trác Nhất Phi đồng lúc theo đuổi Vũ Vi, cô thấy Lục Hàng cực kỳ thật thà phúc hậu,nên ủng hộ Lục Hàng.
Vũ Vi cùng Lục Hàng bắt đầu yêu đương, bọn họ yêu nhau được khắp trường học đều biết.
Về sau Lục Hàng du học, dì Đồng cũng là mẹ Vũ Vi, còn đem tất cả tiền dành dụm chính mình tất cả đưa cho Lục Hàng dùng đi du học.
Cô một mực tin Lục Hàng sẽ trở về cưới Vũ Vi.
Nào ngờ Lục Hàng có về nhưng là chia tay Vũ Vi, mà bạn gái Lục Hàng ,lại là chị cùng cha khác mẹ của Vũ Vi, Sở Dao.
Dì Đồng cũng bị Lục Hàng cùng Sở Dao làm cho tức giận đến bệnh tim đột phát phải nhập bệnh viện, còn cần một số tiền lớn làm phẫu thuật.
Nghe được tin tức này, cô phẫn nộ không thôi, cô vọt vào biệt thự Sở gia, lúc này, Lục Hàng cùng Sở Dao đang làm lễ đính hôn. Lục Hàng cùng Sở Dao đang đứng bên ngoài sân của biệt thự khiêu vũ nhìn thấy trên mặt Lục Hàng cùng Sở Dao vui vẻ tươi cười.Trong lòng cô phẫn nộ nháy mắt lên đến điểm cao nhất, cô vọt tới trước mặt Lục Hàng cùng Sở Dao vung tay lên liền hung hăng quăng cho Lục Hàng một cái tát mạnh, vươn ra ngón chạm chóp mũi Lục Hàng, chỉ trích hắn, "Lục Hàng ngươi kẻ tiện nhân! Từ bỏ Vũ Vi cưới cái con hồ ly tinh này, ngươi còn có lương tâm sao! Vũ Vi cùng dì Đồng đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại đem bà tức giận đến bệnh tim đột phát phải nhập viện." Càng nói, cô tức giận, giơ chân lên hung hăng đá vào đũng quần Lục Hàng một cái,hai tay Lục Hàng gắt gao ôm lấy hạ thân, sắc mặt trở nên tái mét một mảng.
Đứng ở một bên Sở Dao tức giận không thôi, muốn đánh cô, lại bị cô rất dễ dàng bắt được cổ tay, cô thờ ơ nhìn Sở Dao, "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi." Nói xong, cô dùng lực đem tay Sở Dao đẩy ra. Nghênh ngang đi ra đám người, hướng cửa biệt thự Sở gia đi đến, nhìn đến các tân khách tham gia yến hội vẻ mặt trào phúng nhìn Sở Dao cùng Lục Hàng, trong lòng cô vô cùng hưng phấn cùng sảng khoái, rốt cục, vì Vũ Vi cùng dì Đồng thở ra một hơi rồi.
Ai biết cô mới vừa đi ra vài bước, liền bị hai người đàn ông chặn lại, bọn họ đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát, sau đó một trong hai người đàn ông nói với cô, "Tiểu thư, cô tự xông vào nhà người khác làm loạn, còn cố ý định đả thương người vô tội, nên hiện tại tôi có quyền bắt cô."
Cô lúc ấy liền trợn tròn mắt, nơi này còn có cảnh sát a?
"Dẫn cô ta đến cục cảnh sát, tôi muốn kiện cô ta tự tiện tiếng vào nhà người khác còn có ý đả thương người vô tội ,tôi muốn cô ta phải ngồi tù!" Sở Dao tức giận tiêu sái đến bên người cảnh sát nói.
Vẻ mặt cô tức giận trừng mắt Sở Dao, cô hối hận vừa rồi tại sao không dùng thêm lực đá Lục Hàng a! Dù sao cũng tiến vào cục cảnh sát một lúc.
Hai người cảnh sát đem còng còng tay cô, một khắc kia, tâm tình của cô sợ hãi, cô hối hận tại sao trước mặt nhiều người như vậy trừng phạt Lục Hàng, nên là tìm góc âm u trừng phạt hắn mới đúng!
"Đi." Trong đó một cái cảnh sát đẩy bờ vai cô một cái, chính mình đi ở phía trước, cô cực không tình nguyện đi phía sau bọn họ.
"Ai nói cô ấy tự mình xông vào nhà người khác làm loạn hả?" Một thanh âm lười biếng từ phía sau cô chậm rãi truyền tới.
Hai vị cảnh sát nhất thời dừng bước xoay người nhìn về phía sau, cô cũng xoay người, người nào nha, cư nhiên dám cùng cảnh sát đối nghịch, cô xông vào nhà người khác đánh người trước bao người, nhưng hắn cư nhiên lại dám vì cô đứng ra?
Cô xoay người vừa thấy, hai tròng mắt không khỏi trừng lớn, đây là như thế nào lại là một người đàn ông!
|
Ngoại truyện 8:
Hắn mặc tây trang sa hoa màu đen, mặt mày rõ ràng, mũi kiên định, dung mạo phi thường đoan chính, liếc mắt một cái, là một người đàn ông cực kì anh tuấn, chỉ là động tác của hắn, cùng bề ngoài phi thường của hắn không hợp, cái người đàn ông này một bàn tay đút vào túi, một bàn tay bưng rượu đỏ, khóe miệng biên cạnh treo một bên cười nhạt như có như không, hắn nhẹ nhàng mà nhấm nháp rượu đỏ, sau đó,mặt vẫn mỉm cười như cũ nhìn cô cùng mọi người, ý cười kia khiến người khác nhìn một cái liền cảm thấy da đầu run lên.
Cái người đàn ông này vừa thấy liền biết là thiếu gia nhà giàu, chắc là người đàn ông hoa tâm cùng nguy hiểm, cũng là lọai người cô ghét nhất. Cho nên cô chỉ là nhàn nhạt nhìn người đàn ông một cái, liền thu hồi tầm mắt, cô cũng không biết người đàn ông này gíup cô là vì cái gì.
Hai người cảnh sát chỉ là nhàn nhạt nhìn người đàn ông một cái, liền lôi kéo cánh tay của cô. Âm thanh lạnh lùng nói,"Đi."
Cánh tay của cô cánh bị cảnh sát kéo, cổ tay cô bị còng cạ một cái,làm cô đau suýt nữa rơi nước mắt.
"Chờ một chút." Người đàn ông mở miệng gọi lại bọn cô.
Cảnh sát quay đầu khinh thường nhìn người đàn ông một cái, sau đó lại túm cánh tay cô rời đi.
Cô đương nhiên là bị kéo đi theo, nếu không thì tội cô lại càng thêm nặng thì làm sao, chống lại lệnh bắt, cái này tội danh này cô sẽ không đảm đương nổi đâu, cho nên cô chỉ có thể là đi phía sau cảnh sát rời đi thôi a.
" Tôi nói đứng lại!" Lời nói người đàn ông băng lãnh lại một lần nữa truyền vào trong lỗ tai của bọn cô, bây giờ tất cả bọn cô đều nghe giọng nói hỗn loạn nồng đậm rét lạnh của người đàn ông, làm cô lạnh cả xương sống, hai chân của cô không thể khống chế đứng lại.
Hai người cảnh sát cũng đứng lại, ba người đồng thời xoay người nhìn người đàn ông kia.
Trên mặt người đàn ông tựa hồ bị một tầng hàn băng bao phủ lại, hắn ngửa đầu đem ly rượu một ngụm uống hết, sau đó đem ly rượu ném trên mặt đất, "Bốp."một tiếng, ly rượu phát ra một tiếng thanh thúy, khiến cho mọi người đều nhìn về phía bên ba người cô.
Người đàn ông không thềm quan tâm ánh mắt của người khác, một bàn tay đút vào túi từng bước một đi về phía cô, bởi vì cặp mắt của hắn trợn lên lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh sát bên cạnh cô, cảnh sát bị hắn nhìn chăm chú như vậy da đầu run lên, thậm chí không dám nhìn thẳng hai mắt của hắn.
Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, bỗng nhiên giơ tay lên khoát lên trên vai của cô, cô chỉ cảm thấy được bả vai trầm xuống, một mùi rượu nồng nặc cùng mùi nam tính hỗn loạn độc nhất truyền vào trong lỗ mũi của cô.
F***, lão nương chưa từng bị đàn ông ôm qua như vậy nhá, cô nghĩ muốn cũng không nghĩ muốn liền muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng môi người đàn ông lại dán bên tai cô, nhẹ giọng nói, "Không muốn ngồi tù, thì đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ không đảm bảo ở trước công chúng mình sẽ làm gì em đâu nha."( F***: chị này đang chửi bậy á)
Cô nhất thời phẫn nộ không thôi, chiếm tiện nghi của cô, còn uy hiếp cô? Một cái công tử cà lơ phất phơ có thể trợ giúp cô? Có qủy mới tin ngươi á!
Để coi chị đây sẽ cho mi biết tay?
Cô giơ chân lên hung hăng đạp lên chân người đàn ông một cái, sau đó liền muốn đẩy người đàn ông ra.
Chân người đàn ông bị đau, phát ra một tiếng kêu rên tới, hắn càng dùng thêm lực ôm cô, cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng lực đạo cũng không đủ.
Cô vừa mới muốn mở miệng nhục mạ hắn, lúc này, người đàn ông lại dẫn đầu mở miệng, "Người phụ nữ này là bạn gái tôi, tới nơi này,cũng không thể nào coi là xông vào nhà người khác, cô ấy cùng Lục Hàng tiên sinh đây lại là bạn bè, giữa bọn họ bất quá chỉ là vui đùa mà thôi, cho nên cô ấy không có tự xông vào nhà người khác cũng không có ấu đả bất kì kẻ nào, lập tức thả cô ấy, nếu không tôi sẽ kiện cảnh sát các người lạm dụng tư quyền."Bốn chữ cuối cùng kia cơ hồ nhấn thật mạnh, bày tỏ hắn hiện tại cực kỳ phẫn nộ, nói xong, hắn quay đầu nhìn Sở Dao,"Có phải hay không, Sở tiểu thư?"
|
Ngoại truyện 9:
Cô cũng không nghĩ tới cái người đàn ông này cư nhiên sẽ nói như vậy, cô là bạn gái của hắn, vậy thì không phải tự xông vào nhà người khác rồi hả? Cô cùng Lục Hàng bất quá chỉ là vui đùa, đương nhiên không phải ấu đả người. Cảnh sát lại không có quyền lợi bắt cô.
Cảnh sát nghe được người đàn ông này nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, nếu người đàn ông thật sự nói vậy, như thế bọn hắn liền là lạm dụng tư quyền? Sắc mặt bọn hắn đồng thời biến đổi, sau đó quay đầu nhìn Sở Dao.
Sở Dao hiển nhiên thật không ngờ người đàn ông sẽ hỏi cô như vậy, cô sững sốt một phen, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn người đàn ông, lúc này, người đàn ông đột nhiên buông Ngưng Nhi ra, vài bước đi đến bên người Sở Dao, ở bên tai Sở Dao nhỏ giọng nói một gì đó, sau đó lui trở lại bên cạnh cô, khóe miệng biên cạnh treo một bên nụ cười thản nhiên nhìn Sở Dao.
Sắc mặt Sở Dao phút chốc biến đổi cực kỳ khó coi, sau đó hướng cảnh sát cười ha ha, "Thật ngại, tôi vừa mới chỉ là cùng vị tiểu thư này nói đùa."
Cảnh sát liếc nhìn nhau, sau đó mở ra còng cho cô.
Cánh tay người đàn ông lại một lần nữa khoát lên trên vai của cô, "Chúng ta đi thôi."
Cô theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dáng Sở Dao muốn tức giận,nên cô để hắn tùy ý ôm cô rời khỏi biệt thự Sở gia.
Thà bị người đàn ông này chiếm tiện nghi một chút còn hơn ngồi tù.
Rời khỏi biệt thự, cô liền nhất tay hắn ra, lãnh nghiêm mặt nhìn người đàn ông,"Đừng chạm vào tôi."
Người đàn ông cau chân mày nhìn cô,"Này em gái, em vừa đạp lên chân của tôi,dù sao em cũng phải trả tiền thuốc cho tôi hoặc là dìu tôi tới xe chứ?"
Cô lập tức cúi đầu nhìn chân người đàn ông một cái,chỉ nhìn thấy giày hắn lấm đất, cái chân còn lại nhưng lại thoáng nâng lên tới, tựa hồ rất đau không dám nhút nhích vậy.
Cô bĩu môi, tiến lên đỡ hắn," Xe của anh ở đâu?" Hắn vừa mới giúp cô,cô lại đạp lên chân hắn, dìu hắn lên xe, cũng coi như là có lí đi.
Người đàn ông thuận tay chỉ, cô hướng ngón tay người đàn ông chỉ nhìn tới, cô đi đến một chiếc xe hơn một ngàn vạn, cái người đàn ông này thật có tiền a!
Cô nâng người đàn ông đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe,đỡ người đàn ông lên xe.
Hắn nổ máy xe, một bên thắt dây an toàn vừa hướng cô nói,"Này em gái,tôi giúp em,em nợ tôi một phần nhân tình, nhớ kỹ, phải trả đó."Lúc nói chuyện, thậm chí nhìn cũng không nhìn cô một cái.
"Yên tâm,Lạc Ngưng Nhi tôi không thích nhất là thiếu nhân tình người khác." Cô thở phì phì nhìn hắn, sớm biết rằng hắn hẳn không không vô duyên vô vớ trợ giúp cô mà.
Người đàn ông mở miệng cười, lái xe nhanh như bay,chỉ để lại một tràng khói.
Cô ngầm liếc mắt, ngu ngốc, cũng không biết số điện thoại của cô, như thế nào trả a!
Giáo huấn tên hỗn đản Lục Hàng, lại bình an vô sự trở về, tâm tình của cô cực kỳ vui vẻ, rốt cục vì Vũ Vi thở một hơi rồi.
Trở lại bệnh viện, cô lại nghe nói mẹ Đồng nhất định phải mổ, phí phẫu thuật tới ba mươi mấy vạn, chết ngất, Vũ Vi tìm đâu ra nhiều tiền bạc như vậy a!
Cô muốn giúp Vũ Vi, dù sao Vũ Vi bị Lục Hàng chà đạp, cô ít nhiều gì cũng có phần trách nhiệm, lúc trước nếu không phải cô, thì Vũ Vi cũng không có cùng Lục Hàng yêu đương!
Cô tìm lần tất cả bằng hữu, đánh N cú điện thoại, nhưng không ai cho cô mượn tiền bạc.
Một khắc kia cô mới cảm giác được lòng người dễ thay đổi, hiện tại không có tiền, ngay cả nửa bước cũng khó đi.
Rốt cục cũng có người cho cho cô mượn tiền bạc, hắn là bạn học cũ của cô cũng là người vẫn theo đuổi Vũ Vi Trác Nhất Phi.
Nghe được Trác Nhất Phi cho cô mượn 20 vạn, cô liền yên tâm,"Dì Đồng, được cứu rồi."
" Dì Đồng?" Âm lượng Trác Nhất Phi không khỏi có chút cao.
|