Đồ Khó Ưa! Tôi Thích Em
|
|
Quay lại với cái đám nhí nhố đó , sau khi rượt chán thì cũng vừa giờ học , thế còn chưa tha cho nhau nữa , lâu lâu hắn quay ra lườm Kiệt còn Kiệt thì lè lưỡi trêu hắn - Hai em kia , đứng lên giải hai bài này cho tôi – ông thầy toan 1quay xuống nhìn thấy , đập bàn chỉ vô 2 thằng nham nhở ở dưới kia – Không làm được tôi cho mỗi anh con 0 rồi mời ba mẹ lên đấy – ông thầy mạnh miệng “ Ông hiệu trưởng còn chưa dám mời ba mẹ hai đứa này lên thì ông này dám chắc” – cả lớp nhìn thầy dạy toán mà tiếc thương thay Chẳng kì kèo nhiều , hai người lẳng lặng nhìn hai bài toán hóc búa trên bảng , nhếch mép cười , hai người nhìn nhau ghi ghi chép chép rồi ném phấn xuống : “Trong sách giải toán tập một trang 134” . Đến đây cả lớp vội mở sách giải theo như câu trên bảng nhìn cứ như lũ mọt nói gì cũng làm theo . Cả đám dưới nhìn ông thầy phồng mặt vì tức liền phá lên cười đều có mục đích cả - TÔI SẼ MỜI PHỤ HUYNH CÁC EM LÊN !!! LỚP NGHỈ !! – ông thầy xách cặp ra ngoài nhìn hai người đứng trên bảng rồi nhìn đám cười nham nhở ở dưới Chả cần nói gì nhiều , hôm nay cả đám ngán học nên cũng đi về luôn với lí do bị thầy Toán đuổi ra ngoài rồi lẻn về nhà luôn , chung quy một câu : Chán chẳng muốn học . Về phía ông thầy đang ra sức gọi điện nhưng kết quả y chang nhau đều là máy bận , mãi đến phút cuối mới có người gọi lại làm ông thầy mừng hết chỗ nói , hình như là ba hắn : - Ai thế - Giọng ba hắn hơi khản đặc , toát lên vẻ uy quyền lấn át tinh thần người khác , nghe giọng ít nhiều cũng đoán được ông nghiêm khắc như thế nào nhưng nhầm rồi!!! - Dạ , anh có phải phụ huynh em Dương Hàn Phong không ạ ?? – ông thầy như bắt đuọc vàng , chuẩn bị mắng vốn - Sao thế !!?? Con tôi làm gì mà thầy phải gọi điện cho tôi – vẫn giữ lịch sự , ngón tay gõ đều trên bàn làm việc đến trong điện còn nghe rõ từng nhịp chứng tỏ ông không hề lo lắng mà rất bĩnh tĩnh khi nghe đến tên con mình - Tôi muốn gặp anh để nói về hành vi của em ấy sáng nay – ông thầy như nớ lại buổi sáng mà mặt giận phừng phừng - Có gì thì lên văn phòng hiệu trưởng !! Chào thầy – cúp máy cái rụp chẳng do dự , ông thầy ngơ ngác chưa kịp nói giờ giấc mà !! Về đến nhà , thấy nhỏ Nhi đang dọn dẹp bãi chiến trường mà hai người đang ngủ khò khò bên ghế so-pha kia với khuôn mặt lạnh tanh , vô hồn như con ro-bot . Thấy thế cả đám bắt đầu xắn tay áo lên phụ nhỏ một tay tiện tay dọn dẹp nhà cửa luôn . Chỉ khổ cho hai người say giấc kia , cứ mỗi lần dọn dẹp mà đi ngang qua chỗ hai người thì đều tiện chân đạp cho mỗi người một cái , sau hôm nay chẳng biết mông hai người này còn nguyên không nữa !!! Làm xong cũng chỉ mới gần trưa , nó và hắn xung phong đi chợ còn đám kia ở nhà phải làm sao cho hai người kia tỉnh rượu , khôn phết !! Ra đến siêu thị thì nó và hắn bắt đầu lầm bầm nghĩ về các món ăn , tính toán chi li từng tí một - Hôm nay ăn cà ri nha – nó nhìn thấy gói làm cà ri đột nhiên thấy thèm thèm - Giờ nấu sao mà nhừ được – hắn nghĩ về bữa trưa đơn giản - Thì mua về hầm từ chiều tới tối ăn còn trưa nay tìm đồ ăn khác đỡ cực hơn – nó vẫn ngắm nghía từng bịch ca ri sao cho phù hợp với khẩu vị của mọi người - Thế cũng được – hắn đồng ý cho rồi chứ kì kèo thêm tí nữa thể nào nó cũng quẳng đống đồ trong xe lại cho hắn rồi bỏ về , chiều người yêu là nhất.
|
Chương 28
Hôm nay là trung thu rồi , sắp được đi chơi rồi !! Nó bật dậy thiệt sớm , háo hức lắm cứ như con nít , lon ton chạy khắp phòng khách , miệng cứ cười toe toét . Cả đám thức dậy xuống nhà mà không tin nổi vào mắt mình , nó đang ngồi xem ti vi sao , không tin được , chắc hôm nay có bão - Xuống ăn cơm nè , đứng đó làm gì ??? – nó chợt quay người lại thấy cả lũ đang đứng lù lù trên cầu thang không chịu xuống - BÀ bị gì vậy , mọi ngày tôi phải kêu bà mới chịu dậy mà – Tuyết nhướn mày rồi lại liếc qua hắn làm hắn khẽ rùng mình – Hay là Phong đây làm gì bà sao ??? - Làm gì có , muốn dậy sớm thôi – nó gạt tay trước mặt , giải vây cho hắn trước ánh mắt sắc lạnh của Tuyết Dây dưa lòng vòng chuyện nó dậy sớm thì mới lòi ra là nó muốn đi xem đèn hôm nay , người gì mà trẻ con quá !! HẮn nghe xong lí do liền béo má nó : - Có thế mà cũng dậy sớm - Hì hì !! Tối nay đi đâu đây mọi người – nó cười với hắn - Bar – đồng thanh cả lũ rồi vác cặp đi học luôn làm nó lớ ngớ Trên đường đi nó cứ bĩu môi , tay ôm hắn càng siết chặt hơn , má cứ phồng lên , miệng cứ lầm bầm : - Đi bar thì đi bar làm gì mới sáng sớm mà khó chịu với tôi !! Tối nay tôi quậy cho mà biết … Hắn lái xe mà nghe rõ nó nói gì , phì cười với cái tính trẻ con của nó !! Ây da , tối nay lại phải mệt rồi mà lâu rồi hắn cũng chưa tới bar kiểm tra sổ sách , chẳng biết tình hình dịu đi chưa , dịp này phải lên chấn chỉnh lại mới được Tiết học bắt đầu chưa được bao lâu , loa phát thanh của trường vang lên làm cả bọn ngưng mọi hoạt động : - Mời các em : Hàn Phong , Dương Ngọc , Minh Hùng , Tuấn Kiệt , Triệu Nhật , Vân Nhung , Hàn Nhi , Diệu Tuyết , Minh Quân lên văn phòng hiệu trưởng có việc gấp Mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về bọn nó , chắc lại là vụ thầy Toán hôm trước , tưởng ổng hù thôi ai dè làm thiệt à ?? Cả bọn đứng dậy ra xin phép ra khỏi lớp , cô giáo cũng ậm ừ mà đếm mấy cái đầu màu sắc đang dần bước ra khỏi lớp , Kiệt là người cuối cùng ra khỏi lớp quay lại : - Mời các bạn học bài tiếp !! – Kiệt làm cả lớp giât mình chăm chăm nhìn vào sách vở trước mặt rồi Kiệt cũng khuất sau cánh cửa lớp đóng lại Chín đứa đứng lố nhố ở phòng hiệu trưởng , đứa đứng dựa tường , đứa đứng tạo kiểu , đứa thì cười đùa , thật chẳng nghiêm túc gì cả , nhìn bọn này mà ông hiệu trưởng tức hộc máu : - Các em có biết các em đang ở đâu không hả - Dạ biết , thầy gọi chúng em lên mà – Widel mở to mắt gật đầu - Thế các em có biết tại sao thầy gọi các em lên đây không – ông thầy có vẻ hài lòng với cô bé đang đứng trước mặt mình , quả thật đúng là học sinh nhảy lớp ngoan hiền nhưng bị đám này dụ dỗ , ông thầy nhận xét thầm kín - Dạ biết , vì thầy nhớ bọn em phải không ạ - Widel vẫn ngây thơ trả lời - E..Em…e..em…- không nói lên lời – EM GIỠN MẶT VỚI TÔI À !!?? – ông nhìn cái đám lố nhố mà đập bàn làm cả đám trố mắt nhìn ống hiệu trưởng tức đỏ mặt Dám quát nạt đám này thì chỉ có ba mẹ thôi ngoài ra ai mà quát bọn này thì cứ như đàn gảy tai trâu , ông hiệu trưởng này chán sống rồi , cả đám nhếch mép cười làm ông rùng mình nhưng vẫn cố lấy uy quyền - oa…oa…oa….- Widel ngồi thụp xuống nền nhà , nước mắt giàn dụa , ôm mặt khóc nhưng sau bàn tay che mặt là một nụ cười rất nham hiểm - Sao thế ,Widel ?? Thầy hiệu trưởng làm em sợ à ?? – Hùng đến vỗ lưng nhóc mà miệng vẫn cười , cả đám vây quanh nhóc vẫn giữ nụ cười nửa miệng Widel khẽ vuốt nước mắt , nhẹ nhàng gật đầu , nhìn ông thầy với con mắt sợ sệt xen lẫn vào đó là một sự thích thú khi nhìn thấy mặt ông thầy nghệch ra - Có gì từ từ nói chứ thầy , thầy làm thế lỡ may em ấy ngất luôn thì sao ?? Lỡ may em ấy bị ngất rồi cả gia đình em ấy lên kiện thầy vì cái tội hù doạ học sinh đến ngất thì sao ??? Thầy dám là thầy thắng kiện không – hắn xổ một tràng lí thuyết đã chuẩn bị sẵn - Sao chứ ?? Tôi không có quyền nạt nộ để dạy dỗ các em sao – ông đâu có chịu thua – Tôi nói cho em biết , tôi có thể đánh em đấy , tôi đây không sợ ai cã , biết điều thì nói năng bớt xấc xược lại đi – ông chỉ tay vào mặt hắn
Hắn nhướn mày nhìn ông thầy rồi nhếch mép cười , tỏ vẻ khiêu khích thầy hiệu trưởng . Nhìn bộ mặt hắn lúc này , ông thầy không kiềm chế được liền tát cho hắn một cú trời giáng nhưng có vẻ chẳng hề hấn gì với hắn . Đúng lúc đó một người xuất hiện ngay cánh cửa phòng hiệu trưởng – là ba hắn ! - Con tôi , tôi đánh , ông có quyền gì mà đụng tới nó – Giọng nói khản đặc cất lên làm cả đám quay ngoắt lai nhìn , một người đàn ông mặc bộ vest đen , trong rất lãng tử bước vào - Ba đến làm vậy – hắn quay sang , mặt tỉnh bơ - Thầy gọi ba đến , mới mở cửa thì thấy cái cảnh thầy hiệu trưởng bạo lực với học sinh – ba hắn bực bội nhìn ông thầy đang khúm núm trước mặt ông - À chuyện không làm bài trên bảng hả ba , sao chỉ có mình ba lên , còn…….- hắn quét một lươt cả đám Ba hắn lúc này mới chú ý đến cái đám đang ngồi bệt xuống nên nhà , trong đó có một đứa mắt đỏ hoe , ông phừng phừng nhìn hiêu trưởng ; - Tôi thật không hiểu tai sao thầy lại có thẩ làm hiệu trưởng , chúng nó chỉ không làm bài trên bảng thôi mà sao thầy mạnh tay vậy hả ??? Tôi sẽ thưa kiện vì bạo lực học đường của thầy !! Cả đám trố mắt nhìn ba hắn , chưa kịp nói gì thì ba hắn đã sổ một tràng khí thế đòi kiện ông hiệu trưởng , kì này thầy chết chắc rồi hiệu trưởng yêu quý ạ !! Gọi điện nói cái gì gì đó liên quan đến kiện tụng rồi lại quay sang cả đám với nét mặt lo lắng : - Mấy cháu không sao chứ ??? Sợ lắm hả Cả đám gật đầu lia lịa - Mấy cháu là bạn thằng Phong nhà ta phải không ?? Lại gật - Chúng ta ra khỏi đây , rồi chúng ta nói chuyện sau – ba hắn cười hiền từ rồi khẽ liếc qua ông thầy đang xanh mặt , quá ngu ngốc khi đụng tới bọn nó Vừa ra khỏi phòng thì gặp một tá phụ huynh đi dàn hàng , bước đều y như đang đi tập trận , nhìn phát hoảng . Thấy cả đám đi ra , dàn phụ huynh ngừng lại một chút rồi càng đi hùng hổ hơn . Lúc đấy trừ phần tử vô cảm thì đứa nào cũng hớn hở , lao đến chỗ phụ huynh , dược dịp hội ngộ ba mẹ thì phải vui chứ Để tránh làm phiền giờ học , bọn nó dề nghị xuống căn tin nói chuyện - Sao hôm nay các vị tiền bối đây lại phải xuống thăm các đệ tử này vậy – nó lau chau nhìn bậc cha mẹ đang ngồi đối diện , thích thú - Còn nói nữa sao ?? Chứ không phải thầy gọi điận kêu con không ngiêm túc trong giờ học sao ?? – mẹ nó cất tiếng nói , bà lườm yêu con gái mình - Không phải con !! Là Phong với Kiệt chứ bộ - nó đẩy tội sang hai anh chàng bên kia , làm hai ngươi giật mình - Ế…Ế …Chứ không phải cô cười ha hả trong lớp học nên bị thầy bắt chung luôn sao ?? – Kiệt giãy nảy phản đối - Gì ?? Muốn ăn đòn à , nói sao nghe thế đi , nếu không phải tại cậu với Phong bày trò thì đây cũng không cười làm gì – nó giơ quả đấm trước mặt Kiệt - Hai người có thôi đi không ?? Không thấy người lớn ở đây sao ?? – Tuyết lườm xéo hai người đang chu mỏ cãi nhau với sự ngạc nhiên của người lớn Nó nín luôn , khẽ nhìn về phía ba hắn đang mở to nhìn nó với sự ngạc nhiên không hề nhỏ . Đường đường là con gái nhà có giáo dục mà lại hành xử như một đứa vô học , quá vô tư . Chưa gì đã để mất điểm trong mắt ba hắn rồi !! Biết sống sao đây ??? Haizzzzzz… - Có vẻ con trai tôi chọn đúng bạn rồi – ba hắn mỉm cười gật đầu nhìn nó làm nó e ngại không dám ngước mặt lên - A !! Anh Sơn !! Lâu rồi không gặp , bà nhà vẫn khoẻ chứ - mẹ nó quay sang , với đôi mắt vui mừng nhìn ba hắn …Gì??? Mẹ nó biết ba hắn ư??? Còn gì nữa không thể hiện luôn đi !!
|
Quanh co một hồi mới lòi ra mấy người này đều quen nhau hết , do bận bịu công việc nên ít có thời gian gặp nhau . Bậc phụ huynh thì ngồi tám với nhau vui vẻ còn bậc con cái thì ngơ ngác nhìn người lớn nói chuyện !! Đột nhiên có một người đàn ông chắc cũng trạc tuổi ba hắn cùng với một người phụ nữ tiến về phía mọi người đang ngồi - Chào mọi người lâu quá không gặp – giọng nói của người đàn ông làm mọi người ngưng mọi hoạt động - Vâng !! Lâu rồi mới thấy người tham công tiếc việc như anh đến chào bọn tôi đấy – mẹ Quân lên tiếng kèm theo cái nhướn mày - Thôi !! Tha cho chồng tôi đi , Liên !! – người phụ nữ lên tiếng , nở nụ cười thân thiện – Mẹ muốn nói chuyện với con Hùng à , cả Nhi nữa - Đây là ……….- mẹ Kiệt nhìn sự việc khó hiểu , chẳng phải người phụ nữ này chỉ có Hùng thôi sao ?? Như hiểu ý muốn nói , người đàn ông có mái tóc bạch kim giống Hùng liền lên tiếng đỡ lời : - Có gì hẹn gặp nhau , tôi sẽ giải thích !! Bây giờ tôi có việc , xin phép mọi người !! Cho bác mượn hai đứa này nha các cháu Nói rồi bốn người cũng dần khuất sau cánh cửa căn tin , đợi bốn người khuất hẳn thì mọi người rơi vào trạng thái mỗi người một suy nghĩ Cuộc gặp gỡ giữa các đấng sinh thành kết thúc khi mỗi người nhận được một cuộc điện thoại từ nửa kia của mình , chuồn về nhà lẹ nếu không sẹ càm ràm , không quên quay lại dặn các con của mình nhanh chóng tìm được người yêu về ra mắt , người lớn thế đấy cứ mong con có người yêu để ra sức kể chuyện thời thơ ấu nói chính xác hơn là bêu xấu con mình !! - Haizz!! – hắn thở dài nhìn những chiếc xe lần lượt đi ra khỏi cổng trường - Sao vậy anh ?? – nó khẽ nhìn hắn , khoác tay hắn - Anh tưởng…..còn được giới thiệu em với ba anh chứ ??!! – hắn nhéo mũi nó rồi lê nó đi về bãi gửi xe - Chưa được giới thiệu thì em đã ghi điểm trừ rồi con gì ..hic..- nó khẽ cúi mặt , nghĩ về cảnh nó cãi nhau với Kiệt trước mặt Kiệt . Đúng rồi , tất cả là tại Kiệt , tại hắn hết , nó vừa nghĩ vừa dáo dác tìm Kiệt . Vừa xác định được mục tiêu thì nó vội rời cánh tay của hắn và chạy đến bên Kiệt . Làm gì ư??? Tất nhiên là để trút giận Về phía Kiệt , khi anh thấy nó chạy về phía mình tưởng có chuyện gì vui mừng lắm , anh chẳng nghi ngờ gì , liền cười lại nhưng đến càng gần thì ánh mắt thân thiện không còn chỉ còn lại ánh mắt có lửa toé ra - Cậu…đi….chết…..đi – nó gào lên rồi lao vào đánh Kiệt túi bụi - Á…Tôi đã…làm gì ??? Ái…cứu…với…!!! – Kiệt chỉ biết ôm đầu đỡ đòn của nó - Ngọc !!!....- hắn chạy đến thì nó ngưng một chút , Kiệt nhìn hắn với con mắt ngưỡng mộ - Anh đập ké – hắn làm tụt hết hi vọng của Kiệt còn nó và hắn thì ra đòn không thương tiếc Đám kia chỉ biết ngồi chờ đến khi nào bọn này xả xong , lâu lâu cho bọn này lên cơn cũng hay , được coi phim hành động miễn phí “Tuyết yêu ơi !! Có tin nhắn” – chiếc điện thoại reo lên . Tuyết mở ra xem , Nhật cũng xem ké , chẳng thèm đếm xỉa đến ba người kia [Tụi này về nhà rồi !!! Về đi !! Nghỉ tí rồi tối đi chơi]- là của Hùng , hai người này nhanh dữ , mới đó mà đã lăn về đến nhà rồi [ Đợi xíu] – tay Tuyết trượt trên chiếc điện thoại rồi lại quay ra ba người kia : - Về thôi , Hùng nhắn về nghỉ tối đi chơi – Tuyết nói mà chẳng thèm nhìn đến cái biểu cảm của nó - Oh yeah!! – nó nghe xong là vọt luôn , để lại hai thằng con trai xơ xác vì trân chiên Tuyết cười nhẹ . Thật!! Nó rất ít khi vui vẻ thế này , nhất là từ khi chị ấy đi xa khỏi đất nước này mà không để lại bất cứ thông tin hay liên lạc nào , dù lúc đó là con nít nhưng nó cứ như mất đi một người rất quan trọng trong đời , xem ra chị ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với nó . Bao giờ chị mới trở lại nơi này đây , em cũng nhớ chị !!! Tuyết khẽ cười bước đến nơi mà cả bọn đang đứng vẫy tay chờ cô Ngày trung thu của con nít nhưng chúng ta chưa lớn nên cứ tha hồ mà quẩy . Nếu hỏi tụi này bao giờ mới lớn ư , bọn nó sẽ vui vẻ trả lời rằng chúng nó đã gần lớn rồi , vài chục năm nữa sẽ thành người lớn thôi , nhanh mà !!!
|
Chương 29 : Quá Khứ (P1)
- Ê !! Mày là con trai sao lại ngồi đây chơi trò con gái này ?? – một cậu bé tóc vàng đứng trước một cậu bé tóc tím đang ngồi giữa đống tách trà búp bê – Dẹp đi , cái thứ ẻo lả - cậu đá phăng cái đống tách sang một bên rồi cười lớn Cậu con trai kia chẳng biết làm gì , chỉ ú ớ rồi ngồi đó nhìn đống tách nhựa văng ra xa kèm theo đó là tiếng cười của cậu bạn lạ hoắc . Cậu “tím hung” lặng lẽ ngồi đó , nước mắt chảy dài mặc kệ cho sự trêu chọc ngày càng tăng , những đứa khác nhìn thằng bé “vàng hoe” kia mà khiếp đảm , nó là đầu gấu trong lớp , nó mà để ý đến ai thì coi như xong , lần này là cậu bé dễ thương đó sao , tội nghiệp quá - Này , ẻo lả , nhìn tao này – cậu lại ra lệnh “Tím hung” đầm đìa nước mắt nhìn “vàng hoe” , cứ sụt sịt liên hồi - Bắt đầu từ bây giờ mày là osin của tao – lại ra lệnh – Mày nghe chưa – cậu quát lên “Tím hung” chịu sợ sệt gật đầu , chẳng hiểu sao cậu lại chịu lép vế trước cái thằng điên chẳng quen biết này - Này !! Ai là người đá mấy cái cốc nhựa của tôi – một cô bé tóc hơi đỏ đột nhiên xuất hiện – Quân !! Thằng điên này là ai , nó làm gì cậu à ?? – cô bé nhìn người bạn mới quen khi chuyển vào cái trường tiểu học này - N…h…i!! N..ó…bắt…tớ..l…làm…o..sin…cho…n..ó …..oa….oa..oa- cậu bé khóc oà lên Cô bé tóc…À không là Nhi …nhỏ nhìn đứa bạn rồi lại nhìn cái thằng điên đang đứng hống hách đằng kia mà nổi điên , nhỏ vốn nóng tính nhưng gì cũng phải từ từ , nhỏ phải hỏi mọi chuyện thế nào đã , thằng này nhỏ nhìn là muốn cho phát đấm rồi - Sao cậu lại kêu bạn tôi làm osin cho cậu - Bởi vì nó giống con gái , nó chơi đồ con gái , nên làm osin cho giống hầu gái nốt – “vàng hoe” …là Kiệt , hắn xỏ tay vào túi quần nhún vai - Tôi kêu bạn ấy giữ đồ chơi giùm đó . Tôi thấy cậu mới giống con gái ấy . CON TRAI TÓC VÀNG ĐỀU LÀ GAY CẢ !! - Nhi cố nói to câu cuối để hắn lọt tai , cái này là nhỏ học theo mấy chị hàng xóm hay nói khi thấy mấy anh chàng tóc vàng đi với nhau ra vẻ thích thú - Gay ??? Là gì ??? – Kiệt ngây người , nào giờ cậu mới nghe đến từ này Vội nở một nu cười nhếch mép , nhỏ lại tiếp - Lúc này cậu nói bạn tôi làm sao thì cậu y như vậy , xin lỗi cậu ấy đi – Nhi hất cằm về phía Quân đang đỏ hoe đôi mắt nhìn hai người bừng bừng sát khí với nhau – Quân nín đi , tôi không để bạn mình lại làm osin cho kẻ này đâu – nhỏ ngồi xuống chùi nước mắt cho Quân rồi liếc qua Kiệt Kiệt nhà ta bực bội , giận tím mặt ngồi xuống khóc bù lu bù loa , làm cả lớp ha 1ho6c1 mồm , nào giờ có thấy đại ca tóc vàng này khóc đâu tụ nhiên chỉ vì một câu nói của cô bé mới vào lớp được hơn 1 tuần thì lăn ra khóc , mọi ngày ai mà cãi lời thằng này thì coi như tới số , lúc nào cũng tìm đủ cách để chọc phá người khác - Sao khóc ?? – nhỏ hỏi - Hic…Tại sao bạn không dỗ tôi giống dỗ nó chứ , tôi cũng giống nó mà !! – Kiệt gào lên “ Rầm” cả lớp như ngã ngửa khi nghe Kiệt ganh đua với Quân mít ướt nhà ta , thì ra đại ca để ý cô bé này nên mới bắt nạt thằng bạn mới quen của nhỏ sao ??? Hết biết với suy nghĩ của trẻ con Về phía Nhi , nhỏ đờ người được một lúc rồi lại thở dài quay sang Kiệt , hé một nụ cười làm mặt Kiệt có gì đó hồng hồng : - Nín đi !! Cậu giống Quân thì chơi với tụi này luôn nhá !! - Um – dụi mắt khẽ gật đầu Tình bạn ba người bắt đầu như thế với sự chứng kiến của một cậu nhóc tóc trắng đang ở phòng học đối diện Khi cái tình bạn ba người đi đâu cũng có nhau thì dần còn lại hai người với biểu hiện cực kì khác xưa , không còn là cô bé tóc đỏ hay cườ nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh , nụ cười nắng sáng dần biến mất sau vỏ bọc đó , nhỏ chuyển sang mặc áo tay dài , có khi mặc luôn cả áo khoác kín cổ nhìn muốn ngộp thở , luôn trốn tránh với những đề nghị đi chơi của hai thằng bạn thân rồi dần bốc hơi ra khỏi trường tiểu học vào năm cuối , để lại sự ngỡ ngàng của hai thằng bạn nơi cuối lớp khi nghe cô giáo thông báo nhỏ nghỉ học giữa chừng
Cái cảnh hai thằng bạn thân ngồi trách móc nhỏ Nhi đi không nói cũng lọt vào tai của cậu nhóc tóc trắng khi đi qua cái lớp có cô bé tóc đỏ . Nhóc tóc trắng có một khuôn mặt cũng kha khá giống cô bé tóc đỏ nên khi đi ngang qua cửa lớp thì Quân và Kiệt nhận nhầm thành nhỏ Nhi : - Nhi kìa!!!! – Kiệt lao ra ngoài , Quân liếc nhìn cái dáng rồi vọt theo Kiệt , hai đứa rượt theo không ngừng kêu tên nhỏ - Hộc…hộc…Tôi tưởng bà đi luôn rồi chứ !! N…này sao lại nhuộm tóc trắng thế , tóc đỏ hợp với bà mà – tóc trắng bỗng dừng lại nghe Quân nói - Tôi không phải con gái các cậu tìm nhưng tôi có thể làm bạn với các cậu được không – Chính là Hùng , cậu cười rồi chìa tay ra đang chờ đợi cái đáp lại của Quân và Kiệt - Được !! – Quân bắt tay , Kiệt bá cổ Một tình bạn ba người mới lại chớm nở nhanh đến nỗi không ai nhớ đến cô bé tóc đỏ nữa ….Con nít mà , chóng quên thôi …có lẽ là vậy…… 2 năm sau Tại một lớp học ở trường trung học cơ sở , có một nhóm học sinh gồm 4 người tụ lại ở góc bàn cuối rất rôm rả , tiếng chuông trường reo lên , ai nấy vào vị trí , giáo viên bước vào cùng với một học sinh mới : - Chúng ta có học sinh mới , ai còn chỗ trống thì giơ tay lên nào ?? Một vài bạn giơ tay , nó nhìn nhỏ Nhi mặc một bộ quần áo thể dục kín cổ , mặt không thể hiện một tí cảm xúc gì , rồi lại quay sang Tuyết : - Này , sao nhìn bạn ấy lạnh lùng thế ??? - Chảnh đó má ơi !! – Tuyết nhìn nhỏ Nhi rồi khẽ nhíu mày , người gì đâu mới vào chẳng chào hỏi gì còn ra vẻ ta đây , ngồi luôn chỗ nào đi còn đắn đo suy nghĩ làm như ta là nữ hoàng nên ai cũng muốn ngồi cùng ấy Nhi quét ánh mắt về phía cuối lớp , nhỏ bước thẳng tối cái bàn trống nơi góc lớp , chỉ chỉ ngón tay vào cái bàn mắt hướng về phía cô giáo , cô chỉ cười nhẹ rồi gật đầu tỏ ý rằng nhỏ có thể ngồi . Vị trí của bàn ấy đối diện với nó , nó khẽ liếc nhìn người bạn có một mái tóc đỏ rũ xuống , bỗng có một ánh mắt mái tóc nó nhìn nó làm nó giật mình quay lên bảng , ánh mắt cũng không nhìn nó nữa , lại chuyển sang nhìn phía ngoài cửa lớp Đến giờ ra chơi , ai nấy đều xuống căn tin kiếm gì đó bỏ bụng , lớp chỉ còn lại 5 người : nó , Tuyết , Nhật , Trang ( lớn hơn bọn nó một tuổi) và Nhi , nó tiến tới làm quen : - Chào , bạn tên gì ?? – vẫn kiểu xã giao cũ giúp ích tuỳ hoàn cảnh Miệng cô gái tóc đỏ mấp máy muốn nói nhưng hông được , liền lấy giấy ghi vào : “ Nhi , bạn ??” -Mình là Ngọc – nó đọc xong liền cười trả lời – Nhi không nói được hả ?? Nhỏ Nhi lắc đầu rồi chỉ về ba người còn lại tỏ ý muốn nó giới thiệu , hiểu ý nó liền lôi ba người đang đứng trơ trọi ở cửa lớp vào giới thiệu : - Đây là Nhật, anh trai sinh đôi của mình - Chào bạn – Nhật nhe răng cười , Nhi không cảm xúc gật đầu lấy lệ - Đây là Tuyết , bạn thân của mình – nó tiếp tục - Hi!! – Tuyết cười nhẹ , Nhi không cảm xúc vẫn gật đầu chào lại - Còn đây là chị em kết nghĩa của mình , Trang – nó nói rồi thơm chụt một cái vào má cô gái đứng kế bên.
|
- Đi xuống căn tin với tụi chị không – cô gái tên Trang thơm lên má nó rồi quay sang nháy mắt với Nhi Không trả lời , Nhi chỉ khẽ lắc đầu , cả đám bó tay , làm gì cũng không cạy miệng nhỏ này ra được , hỏi có cần ăn gì không để mua vẫn lắc đầu , đặt câu hỏi trả lời có hoặc không còn biết đường chứ hỏi mấy câu xã giao là im re , chỉ viết giấy Tạm biết Nhi , cả đám xuống căn tin kiếm gì đó ăn chứ đói quá không chịu nổi . Dáng bốn người vừa khuất xa cửa lớp , nhỏ mới lấy ra hộp băng cá nhân và thuốc tím trong cặp và cởi cái áo khoác mỏng ra để lộ ra những vết bầm tím từ tay trở lên tới cổ là những vệt cào cấu đỏ hởn , thâm mấy vết thương còn chảy một ít máu ra - Hôm nay bà kế bị dở hơi – Cất được tiếng nói trong gian phòng trống rồi tự xử những vết thương trên người mình và mặc lại áo khoác – Phải kêu ba cho tự lập thôi , ở với bà già này chắc giết bà ấy lúc nào không hay – chỉ là suy nghĩ của nhỏ khi nhỏ mặc lại áo Trong lúc đó , nó và ba người kia đang ở dưới căn tin trường , ngồi ở chỗ khuất của căn tin , nó vừa ăn vừa đăm chiêu nhìn ra cảnh sân trường đang nhộn nhịp , nó đang nhớ về khoảnh khắc hai năm trước nó gặp nhỏ Nhi , chỉ rủ nhỏ đi sở thú mang về ba con sư tử con rồi nghe tin nhỏ chuyển trường đến giờ tự nhiên gặp lại thì Tuyết , Nhật và Trang chẳng nhớ gì hết , chỉ có mình nó nhớ tới Nhi , nó đang tự hỏi chẳng biết nhỏ Nhi có bị câm bẩm sinh không mà chẳng nói chẳng rằng gì hết - Nghĩ gì đấy , cưng !! – Trang khẽ nhéo má nó làm nó trở về thực tại – Lại nhớ về con bé mới vào phải không ??? Chị nghe nói nhỏ ấy bị trầm cảm đấy !! – Trang cười nhìn nó đang nghệch mặt ra nhìn cô - Chắc không chị ?? – nó gãi đầu hỏi lại - Không biết nữa , chị nghe mấy đứa trong lớp nói – nói rồi Trang chỉ vào mấy đứa bàn kế bên , nó cũng chẳng nói gì nữa ~ 2 tháng sau ~ Nó tìm mọi cách để có thể làm cho nhỏ Nhi mở miệng nói chuyện nhưng không hiệu quả , cho đến một hôm kia , bố mẹ nó nghe Nhật phản ánh rằng ba con sư tử đã ngốn hết ba đôi giày hàng hiệu của cậu chỉ vỏn vẹn ba ngày , nếu bây giờ không tìm được chỗ cho con thú này thì bọn chúng phải trở về sở thú , nó nghe thế liền chạy đến lớp nước mắt tùm lum y như trẻ con bị giựt kẹo Trang phải dỗ ngọt lắm nó mới chịu nín , nhưng mắt vẫn còn đỏ , Nhật thì cả ngày che vở không dám nhìn bọn nó , nhà Tuyết với nhà Trang có người thân bị dị ứng với lông thú nên không cho nuôi , không lẽ chúng phải quay lại sở thú , nó chẳng muốn nên cuối tiết khi tất cả ra về hết thì nó ở lại khóc nức nở - Khóc gì ??? Mai mốt em đi sở thú thì gặp bọn chúng thôi mà , làm như chúng nó là bạn thân của em không bằng …- Nhật nhún vai rồi nhanh chóng lia mắt về phía trần lớp để tránh ánh mắt sát thủ của ba người còn lại - Để…c..chúng…ở..nhà….t…tôi….Được không ???- Giọng nói khản đặc , nghe thoáng qua thì không ai nghĩ đó là giọng của một đứa con gái , giọng nói ấy làm cả đám quay mặt về phía cửa lớp , là nhỏ Nhi đứng dựa cửa lớp nghe chuyện nãy giờ Nó vui vẻ ôm chầm lấy nhỏ nhi , như đụng trúng vết thương gì đó nhỏ chỉ kịp rên khẽ nhưng nó đã nghe thấy , vặn ngược người mình lại rồi vén cái áo khoác của nhỏ lên thì thấy toàn những vết bầm tím lâu ngày chưa khỏi - Gì đây , Nhi – nó vén hết gần nửa tay nhưng những vết bầm đó không dừng lại - Khi nào thân hơn , tôi sẽ nói !! – vẫn cái giọng khản đặc đó , Nhi kéo áo xuống , mặt không chú ý biểu cảm nhưng nếu chịu nhìn kĩ thì thấy ánh mắt nhỏ đang ánh lên một tia buồn Chưa thân với nhau nhiều thì Trang phải qua Nhật định cư với gia đình ở bên đấy . Ra đến sân bay tiễn Trang thì nó oà khóc , không cho đi - Chị phải ở lại với em – Nó gào lên giữa chốn đông người - Sẽ về mà , nhất định chị sẽ về mà !!! khi nào nghỉ hè chị sẽ về nước chơi với em – Trang cúi xuống dỗ dành nó - Hứa !! – nó và Trang móc nghéo với nhau Sau cái móc nghéo đó thì Trang ngoảnh mặt đi thẳng vào phòng chờ , nó cũng được Nhật dìu về xe . Trên đường về nó liếc khẽ chiếc máy bay đang lượn trên bầu trời thầm cười nhẹ.
|