Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh
|
|
Chương 33: Cuộc Chiến Sinh Tử (Tập1) Cuộc chiến sinh tử (tập 1)
1 ngày, 2 ngày rồi nhiều ngày trôi qua. Mỗi người một tâm trạng nhưng hình như là cùng chung một nơi ở đó là bệnn viện. Hắn do uống rượu quá nhiều mà ít ăn nên bị ngất xỉu mê man , người làm đưa vào bệnh viện chắc cũng được 2 hôm mà chưa tỉnh, Hân và Thảo do ăn uống không đúng giờ mỗi ngày chỉ có một bữa và thêm uống rượu nên thiếu chất ngất xỉu và cũng vào bệnh viện nghỉ ngơi. Còn Hạo và Bảo thì vào chăm sóc 3 bệnh nhân đang nằm trong phòng VIP đấy.
2 ngày trôi qua, cũng vừa là 19 ngày nó rời xa họ. Và bây giờ ai cũng đang nhớ đến nó nhớ lúc nó chọc cười mọi người.
" _My...nếu ông Huy thích bà bà chịu hông? -Hạo
_Đừng nói đùa...nó
_Thì hỏi chơi thôi trả lời đi!
_Tôi nói cho 5 người biết nghĩ sao vậy tôi thì nghèo như vầy nè hắn lại giàu thế kia *vẻ mặt tủi thân nói giọng nghẹn ngào* THÌ LÀM GÌ HẮN CÓ CỬA VỚI TÔI CHỨ ....heehh - sau khi nói hết câu,nó còn nở nụ cười đểu chưa từng thấy.
Cả 4 người há hốc miệng rồi cười một trận đả đời, còn hắn thì tức giận sát khí ngùn ngụt , đầu muốn bốc khói nhìn nó."
Đó là khoảng thời gian vui vẻ cạnh nó của mọi người và còn nhiều cái khác nữa.
Nhờ được 2 người hạo-bảo chăm sóc tận tình nên 3 người kia bây giờ cũng dần tỉnh lại, nhưng tỉnh thì tỉnh cũng chẳng ai nói câu nào.
............Tạch............
Cánh cửa phòng bệnh VIP được mở, một cô gái cũng khá xinh đi đến gần bọn họ.
_3 người đã khoẻ hẳn chưa? - Lin để giỏ trái cây lên bàn rồi hỏi.
_Khoẻ - Thảo nói lạnh lùng cộng chút phiền muộn.
_Mọi người không nhớ còn 4 ngày nữa chúng ta phải đấu với bên mafia của ông trùm Hùng sao? - Lin hỏi.
_Vừa nhớ -lần này Hạo và Bảo đồng thanh.
_Vậy nên 3 người phải nhanh chóng khỏi bệnh mới được nếu không bang chúng ta sẽ nguy.., - Lin nói rồi đứng dậy ra ngoài. Còn lại 3 người họ cũng không nói cậu nào mà ngủ thiếp đi.
Sau đó có lẽ họ ăn nhiều hơn để lấy sức mà chiến đấu cho trận chiến sắp tới. 5 người bọn họ quyết định sẽ cố gắng chuẩn bị chu đáo mọi chuyện để bên mình không bị thương vong. 2 ngày sau, hắn , Hân và Thảo cũng xuất viện về nhà. Ba thảo nghe tin con gái bị thế thì cũng nhanh chóng sắp xếp công việc về nước thăm con.
Về tới nhà, hắn vẫn không chịu nghỉ ngơi mà cứ cậm cụi vào máy tính , hết máy tính rồi điện thoại..Làm việc không ngưng nghỉ nhưng hắn vẫn chịu ăn uống đều độ nên sức khoẻ vẫn bình thường. Hân cũng vậy, suốt ngày làm việc và làm việc, ít nói, lạnh lùng như xưa. Chỉ có Thảo là đỡ hơn một tí, ba cô vừa về liền chăm sóc cô kỉ lưỡng, không cho làm việc nhiều phải ăn uống đầy đủ chỉ có đều cô cũng không thường nói chuyện với ba, chỉ nói vài từ cộc lốc rồi thôi trở về với con người lạnh lùng của lúc trước.
Như trên màn hình laptop có lẽ hắn đang đều tra về cái chết của nó là thế nào. Bị hại hay do sơ ý té núi? Nhưng với suy đoán và logic của hắn thì hắn chắc rằng nó bị ám sát và đang cố gắng tìm mọi cách để tìm ra thủ phạm. Anh bây giờ chỉ muốn đem kẻ đó ra mà bằm thành trăm mảnh.
Thời gian như trôi rất chậm, bọn họ cứ đợi mãi nhưng cũng không thấy đến ngày chiến đấu. 2 ngày mà họ cứ ngỡ như 2 thế kỉ dài đằng đẵng.
_____________
2, ngày rồi cũng trôi qua. Hắn, Hân, Hạo, Thảo, Bảo, Minh và Lin...những người cấp cao trong bang bọn hắn đều có mặt tại bar Devil.
Tại phòng họp của 2 bang. Tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ . Hân Thảo và hắn sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, hồng hào hẳn ra.
_Chuẩn bị xong chưa - tiếng nói lạnh lẽo như băng ngàn năm vang lên.
_Thưa bang chủ, tất cả đã xong - Minh và Lin đ́ồng thanh thông báo.
_Tốt.
_Khi nào tới giờ? - Thảo hỏi lạnh lùng
_Dạ, còn 2 tiếng nữa.
_Mấy giờ? - đến lượt âm thanh lạnh lẽo của Hân vang lên.
_Bây giờ là 9 giờ rồi - Lin nói.
_Thôi lấy rượu đi! - Hạo nói.
_Chưa đến giờ , bọn mình hát karaoke một chút đi! - Bảo nói nhìn bọn hắn rồi đi mở nhạc chọn bài hát.
Cả bọn trong khi chờ đợi thời gian tới thì tranh thủ uống một chút rượu, ca vài bài hát.
"Đây có thể là lần cuối ta uống rượu và hát karaoke"
Chắc mọi người ai cũng mang tâm trạng này, muốn không thì cũng không được, đi thì cũng không được. Lo lắng không biết sau 2 tiếng nữa chuyện gì sẽ đến với mình. Cả không khí u ám bao trùm lấy căn phòng, không ai nói gì cả, im ắng lạ thường, im lặng đến nỗi có thể nghe cả từng nhịp đập con tim của mọi người từng hơi thở và cả tiếng uống từng ngụm rượu.
|
Chương 34: Cuộc Chiến Sinh Tử (Tập 2) Cuộc chiến sinh tử tập 2.
Trước quán bar Devil là những người dân xúm xích xem chuyện, những chiếc siêu xe đời mới trước bar chắn cả đường đi khiến nhiều người tò mò muốn sờ vào chúng.
Bọn họ bước ra khỏi bar ai nấy đều mặc đồ đen đeo mặt nạ che gần hết khuôn mặt khiến người khác phải sợ hãi mà lùi xa. Bước ra đi sau bọn họ là cả đội quân tinh nhệ gần 500 người, trước mặt là hai hàng quân đứng theo lối tạo một con đường cho bọn họ đi ra. Họ theo lối mà đi ra xe, leo lên từng chiếc siêu xe của mình mà chạy đi ra vùng ngoại ô, nơi ít cư dân và có một khu đất trống rất rộng.
Phía sau mấy chiếc siêu xe đó là cả đoàn xe hàng trăm chiếc toàn là loại môtô phân khối lớn, xe đua được nâng cấp. Chiếc nào cũng sang cũng đẹp. Mấy trăm chiếc xe chạy sau xếp thành hai hàng mà chạy, phía trước thì cũng có vài chiếc xe dọn đường cho bọn hắn. Ai đi đường cũng phải choáng ngộp với độ long trọng này của bọn hắn, nhìn chăm chú lé cả mắt cứ ngỡ như Hoàng Đế xuất tuần vậy. Bọn hắn thì chạy xe với tốc độ kinh khủng để đến nơi đã hẹn.
Gần 20 phút, cả đoàn xe dừng trước một bãi đất trống mênh mông rộng lớn, nhìn bao quát xung quanh cũng chẳng có ngôi nhà nào. Bọn hắn bước xuống xe rồi tiến vào bên trong theo sau là cả đội quân hùng hậu. Tất cả đều mang một màu đen sọc trắng huyền thoại.
Bọn hắn bước vào trung tâm của khu đất, chẳng thấy ai. Cố gắng chờ thêm một chút nữa. Rồi lần lượt 10 phút, 20 phút trôi qua chẳng một bóng người. Hắn và Hân, Thảo, Bảo với Hạo vô cùng tức giận và nóng lòng rồi đây.
_Hẹn như thế nào? Sao giờ vẫn chưa có hả? - Hạo hỏi cũng không kém phần lạnh lùng.
_Đúng là giờ này, bây giờ đã trễ 20 phút nhưng tôi không biết tại sao họ chưa tới - Lin nói.
=======
_Bốp...bôp...bốp.....- ở một nơi nào đó có một người đang đập muỗi, mặc một bộ đồ da, ngắn ngang đùi màu hồng dễ thương xen chút xanh băng lãnh. Chân mang đôi bốt cao 5 phân và đeo một cái mặt nạ hình con mèo, bên ngoài lại khoác thêm một bộ thời kiếm hiệp của các nữ hiệp thường mặc, nhìn con người này phong cách ăn mặc vô cùng quái dị như người ngoài hành tinh. Vừa nghe lén và vừa chờ đợi chuyện gì đó nhưng miệng không ngừng nhai mấy bịch bánh snack bên cạnh.
----------------
Bọn hắn rất ghét sự chờ đợi thế này nên quay gót định bước đi.
Pằng
Tiếng súng nơi đối diện vang lên, bắn thẳng lên trời. Bọn họ bắt đầu quay người lại và nói chuyện.
_Hôm nay tôi và mấy người sẽ đánh một trận sinh tử. Thắng thì sống thua thì chết. Trước khi đánh có chuyện gì thắc mắc cứ hỏi - Một người phía đối diện lên tiếng, ông ta dùng mặt nạ để che mặt, giọng nói trầm mà lạnh có vẻ cũng ở độ tuổi trung niên khoảng gần 40 tuổi.
_Ông là ai? Có phải là ông trùm Hùng - Bảo hỏi.
_Là tôi.
_Tại sao ông muốn đối đầu với bang chúng tôi? - hắn hỏi thẳng vấn đề.
_Haha...mahahaah........ông ta cười lớn, nghe giọng cười mà muốn lạnh người. Hân nhìn thấy liền nở nụ cười khinh bỉ nói:
_Có phải vì chúng tôi đốt hàng của ông nhiều lần - Hân nói.
_Chỉ là phần nhỏ thôi! - ông nín cười mà nói nhìn bọn hắn với ánh mắt như muốn giết người. Bên đây bọn hắn cũng phải ngừng đôi lúc mà suy ngẫm về câu nói của ông, bao nhiêu dấu chấm hỏi to đùng cứ hiện lên đầu mấy người bọn họ.
"Chúng ta chỉ đốt hàng của ông ta chứ có làm gì nữa nhưng sao nói đó chỉ là phần nhỏ" bây giờ bọn hắn ai nấy cũng có chung suy nghĩ này. Chỉ có hắn là bình tĩnh nhất, chỉ vài giây ngạc nhiên rồi cũng trở lại với vẻ lạnh lùng của mình.
_Chúng ta có thể thoả thuận giãn hòa - hắn nói.
_Không được - đợi một lúc rồi ông ta trả lời.
_Tại sao? - hắn lạnh giọng.
_Vì không thích.
Bây giờ hắn nhìn kỹ, người bên ông ta cũng nhiều hơn bên hắn cỡ vài trăm người, lực lượng vô cùng hùng hậu. Suy nghĩ một lúc rồi anh nói tiếp.
_Vậy ông cho tôi biết cái lý do còn lại để ông đưa ra quyết định giao chiến với bên tôi là gì? - hắn hỏi
_Vì con gái - ông ta cũng không chần chừ mà trả lời.
_Con gái! Ngay cả tên con ông tôi còn không biết thì tôi đã làm gì tổn hại đến cô ta - giọng có chút phẩn nộ.
_Cậu đã gặp rồi đó chứ, nhiều nữa là đằng khác.
Ở một nơi nào cách đó không xa, cô gái khi nãy lại im lặng lắng nghe câu chuyện của bọn họ từ đầu đến cuối. Trong lòng dâng lên một sự lo lắng nhưng lại cảm thấy mỗi mệt khi phải chờ đợi cái trận đánh này diễn ra.
(Cô gái đó là ai? ::tí nữa sẽ biết)
_Chúng tôi hôm nay hẹn bang các người ra đây đánh lộn chứ không phải nói chuyện - một tên cao to bậm trợn đứng bên ông ta lên tiếng.
_Anh có quyền nói chuyện với chúng tôi sao? - Hạo lịch sự nói (giả vờ)
_Mày....
_IM - ông Hùng quát làm tên đó im lặng, sợ xanh cả mặt.
_Ông phải dạy chó mình đàng hoàng chứ để nó sủa lung tung quá - Bảo cũng đổ thêm dầu vào lửa.
_Thôi được rồi, vào chủ đề chính đi - giọng nói lạnh băng của Thảo từ đầu tới giờ mới lên tiếng.
_Tụi tui đã phải đợi 20 phút, không tốt chút nào.
_Tôi có việc bận
_1 câu bận là xong sau - nhếch môi khinh bỉ nhìn ông ta.
_Vậy tôi xin lỗi - ông ta có vẻ nhượng bộ (giả vờ đấy).
_Nếu bên tôi thắng thì sao? - Thảo hỏi thẳng.
_Đây là cuộc chiến sinh tử nếu bên cô thắng bên ta sẽ chết - ông nói.
_Nếu tôi thắng tôi không cần ông chết đâu chỉ cần gặp đứa con gái ông là đủ rồi - Thảo nói.
_Được thôi!
_Và nó sẽ chết! Được chứ ! - Thảo nói....
_Để coi bên bọn con nít ranh các ngươi có thắng ta được không đã - ông nói nhếch môi.
_Game start! - Thảo hô to rồi hai bên đánh nhau ầm ĩ. Riêng bọn hắn vẫn ngồi phía sau mà xem trận chiếc và bên ông ta cũng thế... (có ghế ngồi đàng hoàng)
|
Chương 35: Cuộc Chiến Sinh Tử (Tập 3) Chương 35: cuộc chiến sinh tử tập 3
Cuộc chiến giữa đàn em 2 bên diễn ra kịch liệt. 30 phút rồi cũng qua , 2 bên cũng thiệt mạng và bị thương quá nhiều. Bọn hắn đứng dậy chuẩn bị ra đấu. Chắc chắn bên kia cũng vậy. Hắn đánh với tên trùm, mấy người còn lại đánh với những sát thủ tay chân bên cạnh ông ta.
Ông ta đánh hắn một cú đấm vào mặt với lực sát thương cực lớn, hắn nhanh chóng né người sang một bên, dơ chân đá vào bụng ông ta, ông ta cũng né đòn rồi đánh lại, cuộc chiến của 2 người cứ diễn biến đánh qua lại.
Đến Hân, cô một mình đánh một tên mặt ngầu to cao gấp đôi, gấp ba cô. Cô dùng chân đá vào bụng tên đó nhưng hắn cũng nhanh chóng né sang một bên và bắt lấy chân cô.
Hạo cùng một tên khác đang đánh nhau kịch liệt, hắn ta dùng dao găm định đâm lén anh nhưng nhanh chóng anh né được, xoay người đạp một phát vào đầu hắn ta.
Cũng cùng thời điểm đó, Thảo và một tên khác to con bậm trợn đánh nhau điên cuồng, Thảo toàn dùng hết sức và những chiêu hiểm độc nhất mà tấn công tên kia như muốn trút sự buồn bực trong lòng ra vậy, hắn cũng không vừa thân thủ nhanh nhẹn đều né hết được những chiêu của cô.
Bảo thì có vẻ tốt hơn, sau khi đánh một hồi anh tìm được điểm yếu cuả đối thủ là ở cổ , đang cố sức nhất để tiếp cận hắn ta mà tung một cước vào đó nhưng luôn bị hắn nhanh tay nhanh chân chặn lại.
Ông ta dùng tay chưởng hắn một chưởng khá mạnh, hắn kịp thời né sang một bên nhưng cũng bị thương nhẹ, khoé miệng chảy ra một vệt máu. Nhưng hắn không chấp nhận thua cuộc, tiếp tục đứng dậy đấu với ông ta, lần này hắn nhất định phải thắng vì sinn mạng của toàn bộ anh em trong bang. Hắn chạy cực nhanh tiến lại gần ông ta xoay người rồi đá vào bụng với sức lực rất lớn làm ông ta đau đớn phải lùi lại 2 bước.
Hân bị bắt chân thì dùng tay thối vào người hắn ta , vậy mà hắn vẫn cố chấp không bỏ tay ra. Giờ cô chỉ còn biết chống hai tay xuống đất xoay người rồi dùng sức của chân mà đá vào mặt hắn ta rồi dùng cơ thể dẻo dai của mình lộn vòng trở lại tư thế đứng thẳng người . Cô làm những động tác đó cực nhanh chỉ 10 giây , ngay cả tên đó cũng còn chưa tỉnh hẳn sau cú đá của cô, 2 con mắt giời đen thui không thấy đường, cô đạp thêm một phát rồi dùng dây trói lại.
Sau khi đạp một phát vào đầu hắn , Hạo cũng nhanh chóng bị hắn đánh trả, hắn ta lấy khẩu súng bên hông rồi chỉa thẳng về phía anh, viên đạn từ từ đi về phía anh như một khúc phim quay chậm,anh né người sang bên và viên đạn bay thẳng về gốc cây to ngoài kia. Rất nhanh nếu như chỉ trễ một khắc có lẽ viên đạn đã trúng tim anh. Lấy lại tinh thần anh quay lại đạp hắn một phát thật mạnh nữa vào đầu, tên đó quay ra bất tỉnh.
Thảo sau gần 10 phút dùng lực tấn công thì cũng mệt, tên bên kia đỡ cũng chẳng khá hơn là bao. Lần này cô nhắm thẳng mục tiêu, dùng một cú đấm thật mạnh ngay phía sau ót tên kia khiến hắn chưa nói lời nào đã chết, không mất một chút máu.
Bảo nãy giờ tìm cách tiếp cận nhược điểm của tên kia nhưng cứ thất bại , hắn ta có một thân thủ rất nhanh nhẹn, cơ thể không to lớn nhưng vô cùng linh hoạt và mạnh mẽ. Anh bắt đầu chuyển hướng dẫn hắn ta đến gần gốc cây cổ thụ. Thấy hắn ta có vẻ đã mệt anh chạy lên thân cây rồi lộn người dùng chân đạp một phát rất mạnh vào cổ hắn. Vậy là kết thúc.
*******
Ở trên cành cây cổ thụ to lớn,có một con người nhỏ nhắn sắc mặt cứ chuyển đổi liên tục như một chú tắc kè, hoảng hốt, lo sợ và vui mừng.
**********
Sau cùng một thời gian, cả 5 người đều hoàn thành xong nhiệm vụ. Minh và Lin cũng trở lại đó và thông báo với bọn hắn:
_Có rất nhiều người bị thương tôi đã cho người đưa họ vào bệnh viện.
...............Pằng............
Một tiếng súng phát lên trong đêm tĩnh mịch, một người ở bụi cây sau bọn hắn té xuống. Minh và Lin lại xem thử và báo cáo với hắn.
_Một tay bắn tỉa đã bị ai đó bắn chết.
Hắn sau khi nghe xong sắc mặt tối sầm, liếc lạnh nhìn ông ta một cái rồi cất giọng lạnh lùng hỏi:
_Người của ông?
_Hahahaahahahha... đúng đó người của tôi thì sao? - ông ta cười man rợ rồi nói giọng khiêu khích.
_Tao chỉ muốn bọn bây chết mà thôi! - sau khi dứt lời, ông rút súng ra rồi một phát súng lại vang lên.
............pằng............
Phát súng vang lên rồi theo đường thẳng mà bay vào cánh tay cầm súng của ông ta, cả bọn ngạc nhiên hết mức vì hiện tại họ còn không biết chuyện gì thế này thì từ trên gốc cây cổ thụ một cô gái kì lạ mặc một bộ đồ kiếm hiệp mang theo là chiếc mặt nạ hình con mèo tiến đến chỗ bọn hắn.
_Cô....cô....- tiếng Hân lắp bắp. Cả bọn nhìn cô gái này một cảm giác rất thân quen. Không nói gì là tình trạng của cô gái...lúc này.
............Pằng............
Một tiếng súng nữa vang lên,theo sau là một top cỡ 10 người toàn là sát thủ chuyên nghiệp, còn người dẫn phía trước chẳng ai khác ngoài Linh.
Lại thêm một lần ngạc nhiên nữa của bọn họ.
_Con gái đi đâu vậy. Sao con không ở nhà? - Ông Hùng hỏi dịu dàng.
_Con đem người đến giúp cha mà - Linh nói.
"Con gái ông ta là Linh" suy nghĩ của 8 con người bên đây tất nhiên là cả cô gái đó. Riêng cô gái có vẻ nhìn Linh với một ánh mắt sắc bén chứa chút oán hận.
Trong khi cả bọn còn đang ngơ ngác,bên kia liền nhân cơ hội bắn một phát súng chỉa thẳng vào Thảo. Cô gái kia nhanh chóng nhìn thấy và kéo Thảo sang một bên né đạn, viên đạn bay sẹt qua tay cô nhưng cũng thật mai mắn nó không gim vào da thịt chỉ đơn giản như bị trầy nhẹ mất một tí máu. Sau khi bị thương cô thả Thảo ra và trở lại vị trí lúc đầu. Cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu.
Những phát súng liên hồi vang lên, ai cũng đều bị thương một chút. Bên Ông trùm bây giờ như trở lại vị trí bắt đầu hiệp 2, chỉ còn có mình ông ta, bọn sát thủ kia cũng lần lượt ngã xuống hết rồi.
-.........pằng............-
Tiếng súng lại vang lên, bả vai cô gái kia bị gim một phát đạn máu đỏ tuôn ra, do khi nãy vô tình nhìn thấy sau lưng có người cầm súng chỉa vào hắn nên cô nhanh chân chạy lại và đẩy hắn ra đỡ phát súng đó. Sau khi viên đạn gim vào bả vai trái của cô thì cô cung cầm súng bóp cò, viên đạn bay theo đường thẳng và đáp ở giữa trán hắn ta. Vậy là xong , bây giờ bên ông ta chẳng còn ai ngoài ổng và cô con gái độc ác kia.
Ông ta đê hèn nhân lúc "nước đục mà thả câu", khi bọn hắn quay lưng lại sau khi đỡ phát súng, quay trở lại thì bị ông ta chỉa súng vào cô, cô liền bị hắn kéo sát vào ngực của mình rồi xoay người lại, viên đạn sẹt ngang làm mặt hắn chảy một đường máu đỏ. Rồi từ từ hắn buông tay cô gái ra nhưng trong lòng có chút gì đó gọi là vấn vươn núi tiếc, hắn cảm thấy cảm giác bây giờ thật hạnh phúc như cô gái hắn đang ôm là My. Cô gái đó cũng có một cảm giác tương tự vui vẻ và hạnh phúc khi được hắn ôm vào lòng.
_CMN! Hèn hạ - Hân bất giác chưởi tục.
Ông ta và bọn hắn lại tiếp tục xả súng
.........tạch...tạch...tạch......
Phịch! Phịch
Hai viên đạn từ cây súng của nó lần lượt bay theo 2 hướng rồi 2 âm thanh ghê rợn phát lên, viên đạn đầu tiên bay thẳng vào cánh tay phải của ông Hùng rồi viên đạn thứ 2 bay vào chân của Linh. Máu phun tung toé . Ông ta cũng chỉa súng về phía nó để bắn trả. Không biết là trùng hợp hay ý trời mà ngay lúc này đây súng ông ta hết đạn. Ông ta khá tức giận, ném cây súng sang một bên.
_Các người muốn giết cứ giết tôi, xin hãy tha cho con gái tôi - ông ta nói vọng trầm trầm nhưng khí phách ngất trời.
_Lần này tôi tha cho các người nhưng nếu các người còn muốn giết chúng tôi thì đừng trách , tôi sẽ không tha đặc biệt là cô *chỉ Linh* - Hắn nói, giọng khàn khàn nhưng lạnn lùng.
Sau khi hắn nói vậy, ông và Linh cũng quay bước đi nhưng khi quay lưng lại sắc mặt 2 người nhanh chóng thay đổi, nguy hiểm hơn. Một ông Trùm danh tiếng ngất trời một thời mà lại bại trong tay một đám nhóc, chuyện mất mặt như vậy, Ông ta chịu nổi sao. Chắc có lẽ ông ta sẽ tính kế trả thù.
Nhìn bóng 2 người kia đi khuất, cô gái đó cũng bước đi khỏi đó, cánh tay còn đẫm máu , máu cứ theo vết thương mà tuôn chảy rất nhiều. Bọn hắn đứng sau nhìn theo bóng người cô gái đi càng ngày càng xa họ, bất giác hắn lên tiếng gọi, giọng nói ấm áp vô cùng:
_MY! CÓ PHẢI CÔ KHÔNG? - hắn hỏi to, mắt nhìn theo cô gái, 4 người còn lại cũng vậy, rất đồng tình với câu hỏi của hắn vì ai cũng có suy nghĩ như vậy.
Cô gái đang đi nghe hắn hỏi thì khựng lại, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại nhưng chỉ sau 3 giây "cô gái" lại tiếp tục đi xem như mình vẫn chưa nghe gì.
Hắn đứng phía sau theo dõi "nhất cử nhất động" của cô gái rồi như trái tim làm chủ đôi chân, hắn bất giác chạy lại phía cô gái. Giây phút chỉ gần như cách cô rất gần nhưng sau lại cảm thấy quá xa. Đến cạnh bên cô gái kia,hắn vòng tay muốn kéo cô lại, tháo mặt nạ kia ra để nhìn xem cô là ai. Ngay lúc đó, mất máu nhiều mệt mỏi nhức đầu cũng khiến cô ngã và vậy là cô rơi vào vòng tay hắn, mí mắt như khíp lại, mặt nạ cũng đột nhiên rớt xuống rộ rõ khuôn mặt xinn xắn ra.
4 người kia giờ đây cũng bắt đầu đi lại, hắn thì như không tin được vào mắt mình, ngạc nhiên hết cỡ, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng hét lên:
_Myyyyy. - hét vì vui.
Cả bọn nghe thế thì bước chân càng nhanh hơn chạy lại phía hắn. Ai cũng vui vẻ, mừng rỡ ra mặt chứ không còn là cái khuôn mặt tản băng kia, Thật sự là nó nó đã về.
|
Chương 36 Trong cái rủi có cái mai
---------
Tại phòng hồi sức đặc biệt.Nó đang nằm trên giường bệnh đang được dô "nước biển", 5 người kia thì ở một phòng khác do ai cũng bị thương và mệt nên được băng bó và ngủ hết rồi. Nhưng vẫn còn một người đang len lén xuống giường nhẹ nhàng bước ra cửa.
Sau khi ra được phòng bệnh hắn hiên ngang đi lại phòng hồi sức đặc biệt rồi mở cửa nhè nhẹ đi vào. Lại bên cạnh giường rồi ngồi kế cái cô gái xinh đẹp lưu manh đang nằm đó mà miệng cười liên tục.
_Cám ơn em đã quay lại - một câu nói thật ấm áp mang theo nụ cười hạnh phúc mà anh nói với nó,mặc dù nó đang ngủ.. (thay đổi cách xưng hô nữa kìa).
Bây giờ trong anh luôn dâng lên một cái cảm giác thật lạ, thật khác nhưng nó thật vui vẻ và anh đang rất hạnh phúc. Chỉ cần ngắm nó ngủ thôi cũng làm anh vui,chỉ cần thấy nó mỗi ngày cũng khiến anh vui nhưng quan trọng hơn hết anh rất cần nó và anh biết mình đã rất yêu nó.
Nó ngủ cứ như một thiên thần đang say giấc, những tia nắng len lỏi qua các tấm rèm càng làm nó thêm xinh đẹp. Mặt mài nhợt nhạt, mắt thì tuy có xíu thâm quằng nhưng cũng không giảm bớt nét đẹp lung linh của nó...
Anh nhìn nó, ngắm nó rồi đặt lên môi nó một nụ hôn nhè nhẹ, sau đó còn nở nụ cười mê người. Chỉ tiếc là nó không thấy được. Sau khi quay người lại, anh tiếp tục ngọt trái cây để sẵn cho nó (^_^).
_Sao hôm nay thằng Huy nó toàn làm chuyện kì quái không ha mậy? - Hạo cùng 3 người kia ngoài phòng bệnh, mở ti hí cửa để nghe lén rồi bàn bạc.
_Sao Tao biết! Chắc nó bị ấm đầu - Bảo nói.
_Bảo, ông gan nha dám chưởi anh 2 tui bị "ấm đầu". Anh 2 mà nghe là xử ông lun á - Hân doạ Bảo.
_Thôi mà - Thảo lên tiếng ngăn cản chiến tranh của 2 người sắp xảy ra.."Mà nếu 2 anh chị đó thành đôi thì tốt quá" Thảo thêm vào, mắt sáng long lanh.
_Ừ! Nếu vậy thì quá tốt..hehe *mắt ánh lên tia gian xảo đang muốn bày mưu tính kế* - Hân nói.
(Khúc mấy người ngoài cửa đều nói nhỏ).
Nhiều người đi ngang qua phòng hồi sức đặt biệt của nó đều dừng lại xem thử rồi lại lắc đầu bỏ đi, rất nhiều lượt đi qua đều như vậy. Bỗng phía sau, một cô y tá đi tới, miệng hỏi "Mọi người đang làm gì vậy?" , tay đập vai bọn họ.
......Rầm..Phịch...Tạch....
Cả bọn té cái rầm, cánh cửa cũng tự động mở ra. Cô y tá vào trong để làm nhiệm vụ của mình. Còn lại 4 người vừa than vừa la, đứng dậy rồi phủi phủi cái mông sau đó định đánh nhanh rút gọn chùn êm về phòng của mình kế bên.
_Đi đâu vậy? - giọng nói không quá lạnh cũng không quá ấm nhưng cũng đủ làm cho cả bọn sợ như muốn rớt tim ra ngoài.
_Bọn em chỉ định đi thăm My thôi mà! - Hân nói *cười gian*.
_Vậy sao chưa dô đã bắt ếch lại còn rén rút chạy về phòng? HẢ? - trừng mắt nhìn 4 người .
_Bọn em bị mộng du, á đúng vậy mộng du - Thảo nói cười cười , mấy người kia cũng hùa theo, rồi 8 mắt liếc nhìn nhau hỏi "Lý do đủ thiết phục chưa? " *nói nhỏ*.
_Chị y tá! MY khoẻ chưa ạ! - tiếng Hạo hỏi làm thay đổi chú ý của hắn sang cô y tá.
_Vào trong, vào trong - Hạo nói nhỏ với 3 người kia.
_Cô ấy khoẻ rồi, chút nữa sẽ tỉnh - cô y tá nói với hắn.
_Cám ơn - hắn nói rồi đi dô phòng bệnh.
_Mấy người.............- hắn đang định nói cái gì đó với bọn Hân, Hạo Thảo Bảo thì mí mắt của nó hơi giật rồi mắt từ từ mở ra làm hắn và mấy người kia vui mừng ra mặt.
_Bà tỉnh rồi - Hạo nói.
_A! Mừng quá, chị tỉnh rồi huhuu..- Thảo vừa nói vừa ôm cổ nó
_Mầy tỉnh rồi tao mừng sắp chết luôn á - Hân nói rồi còn dụi dụi mắt.
_............
Nó nghe xong thì sắp ngạt thở, mí mắt nhắm tịt lại luôn không nói không rằng. Mấy người ngoài đây thấy vậy thì lo gần chết, kêu nó quá trời mà nó cũng không chịu dậy đành đi gọi bác sĩ. Bác sĩ khám xong ra lắc nhẹ đầu định mở miệng nói chưa gì thì bị 4 đứa nó chưởi một chập rồi đạp ổng la ngoài luôn.
"Tôi chỉ muốn nói, kêu cô ấy dậy không được thôi mà, tự nhiên bị chưởi bị đánh oan mạng..." đứng ngoài cửa, ông bác sĩ vừa nói vừa lắc đầu nhìn vào bên trong rồi cũng rời khỏi đó.
_Huhu....huhu....hu....My ơi sao mầy vừa về lại ra đi nữa vậy..Mầy đi sớm quá...huhu...- trong phòng 4 người Hân Hạo Thảo Bảo khóc rên inh ỏi, nói gì tùm lum tùm la.
" Rầm "
4 người ôm đất một đống sau khi bị nó đá. Nó từ từ mở mắt ra.
_im hết cho tui nghe hông! Hừ - nó hừ lạnh một tiếng.
Cả bọn 4 người bây giờ ôm nhau chỉ biết gật gật đầu.
_Chị my khoẻ rồi đó. Đá em đau muốn chết - Thảo xoa xoa cái mông nói nhỏ với 3 người còn lại. Ba người kia cũng không nói gì đồng loạt gật đầu dứt khoát.
_Muốn giết tôi hả? - nó bày ra bộ mặt giận dỗi.
_Đâu có đâu - Thảo lại nhõng nhẽo với nó.
_Mà sao em còn sống rồi hôm qua còn xuất hiện ở đó - giọng anh Huy vang lên mang theo chút gì đó tò mò và ấm áp (có gì đó khác nhỉ..>_<)
_Ừ, đúng rồi đó bà kể mau đi - bọn họ hối thúc cũng không quan tâm đều gì đấy khác khác lạ ở đây.
_Ừm. Yên lặng nghe tui kể nè - nó hắng giọng nói.
---------------
(Theo lời kể của nó)
|
(Theo lời kể của nó)
Hôm đó, tôi rơi xuống vực và rơi xuống dòng suối chảy siết phía dưới. Cũng mai ngay lúc đó, có một ông cụ đi câu cá ngay đó. Thấy tôi bị vậy nên ông kéo tôi lên và đưa tôi về nhà.
Đặt biệt là khi tôi tỉnh lại , trước mắt tôi là một hang động hoang sơ cực kì hoang sơ nhưng nó lại có bàn ghế và cả cái giường tôi đang nằm nữa. Ở đó ánh sáng rất ít chỉ vài tia len lỏi qua các hòn đá để được xuyên vào hang . Bàn, ghế và giường đều được tạo thành bằng đá.
Trong lúc tôi vẫn còn đang mơ hồ thì Cụ từ ngoài theo lối nhỏ của hang động đi vào và Cụ hỏi:
_Con tỉnh rồi à! Dậy ăn chút gì đi! - tiếng Cụ trầm khàn ấm áp.
Tôi nhìn Cụ tóc đã bạc phơ, râu cũng bạc màu, Cụ cũng nhìn tôi ánh mắt ấy thật ấm áp. Lúc đó tôi mới bắt đầu hỏi cụ
_Cụ đã cứu con sao?
_Ừ - cụ nói.
_Nhưng cụ đã lớn tuổi sức yếu thì làm sao cứu con nổi - tôi vẫn không khỏi thắc mắc nên hỏi cụ.
_Hahaa...*cụ cười hiền sau đó nói tiếp* Tuy cụ đã lớn tuổi nhưng cụ vẫn còn đủ sức khoẻ để cứu một cô bé nhỏ nhắn như con.
Tôi không biết nói gì chỉ mỉm cười nhìn Cụ rồi xuống bàn ghế đá kế bên đó ăn cơm cùng cụ.
Sau khi ăn xong, tôi dọn dẹp và trò chuyện cùng Cụ. Cụ mở lời hỏi tôi trước:
_Tại sao con lại rơi từ trên cao xuống, mình mẩy còn trầy xướt chảy máu rất nhiều.
_Con bị người ta xô , cố ý muốn giết con
_Mà cụ không còn người thân nào sao? Sao cụ ở nơi hoang sơ như thế này, chỉ có một mình không có ai chăm sóc cụ sao? - tôi bắt đầu chuyển chủ đề hỏi cụ.
_Cụ chỉ sống có một mình thôi, cụ ở đây cũng được nhiều năm rồi nên cũng quen.- cụ nói hiền từ.
_Vậy ............. tôi đang định hỏi thêm thì Cụ như hiểu được tôi muốn hỏi gì nên đã kể tôi nghe:
_Ở đây Cụ ăn cá và cơm. Khi cần tiền mua đồ ăn, Cụ sẽ câu cá bán lấy tiền để mà mua gạo hoặc những thứ khác. Cuộc sống rất an nhàn...- Cụ cười vui vẻ..
Rồi 1 ngày, 2 ngày sau cũng vậy tôi cùng Cụ ăn chung rồi tôi giúp cụ đi câu cá, nấu cơm. Nhưng đến ngày thứ 3 đột nhiên tôi nhớ đến chuyện tôi nghe thấy ở Bar, rồi tôi quay sang hỏi Cụ:
_Cụ ơi, con đã ở đây bao lâu rồi?
_Tính từ ngày ta cứu con đến nay thì cũng đã 22 ngày rồi..- Cụ ngẫm nghĩ rồi trả lời.
_Hả? *tôi há hốc mồm* Nhưng con nhớ con chỉ mới ở đây được 2 ngày thôi mà.
_Thì lúc trước, Cụ cứu con về đây. Con nằm mê man đến 20 ngày sau mới tỉnh dậy cũng chính là 2 hôm trước - Cụ nhìn tôi.
_Con cảm ơn Cụ nhiều vì đã cứu con nhưng con có chuyện gấp phải giải quyết nên con phải đi rồi. Hay Cụ đi với con nha - tôi nói rộ rõ vẻ buồn và không nỡ trên mặt.
_Thôi con cứ đi đi, có gì quay lại thăm Cụ, cụ chỉ thích sống ở đây. Cụ không thể đi nơi khác được xin lỗi đã phụ lòng tốt của con - Cụ nói giọng hơi run run nhìn tôi cười buồn. Tôi biết chắc có lẽ Cụ không nỡ xa tôi vì mấy ngày nay cụ rất vui, tôi cũng vậy cũng rất không nỡ xa cụ.
_Thôi con đi theo Cụ để ra ngoài kia. Nếu không sẽ bị lạc đó, ở đây đường nhỏ hẹp lại trắc trở khó đi, con cẩn thận nghe hông - có lẽ cụ thấy tôi buồn nên hối thúc tôi ra về.
Cụ bắt đầu dẫn đường, tôi đi theo cụ men theo những lối đi hẹp toé, tối đen như mực, dưới chân thì những hòn đá lớn nhỏ ngập ghềnh khiến chân bị trầy xướt lại khó đi. Tôi đi theo lối cụ dẫn rồi sau gần hơn nửa giờ thì tôi cũng ra khỏi hang.
Lúc này đây trước mắt tôi là những tia sáng lấp lánh mặt trời chiếu vào mắt làm tôi cảm thấy khó chịu chắc có lẽ vì trong hang thiếu ánh sáng nên tôi cũng dần quen nhưng vậy và bây giờ chưa thích ứng kịp. Sau khi được hít một bầu không khí trong lành, nghe tiếng chim chóc hót vang, cảm nhận ánh mặt trời gay gắt và cả tiếng suối chảy tít tắc . Tôi mới quay qua cụ,thấy vẻ mặt u sầu của cụ làm tôi cũng buồn theo.
Cầm lòng không được, nước mắt tôi bắt đầu chảy xuống. Cụ thấy vậy nên ôm tôi vào lòng vỗ về như một đứa con nít: _ngoan nín nào...
_Cụ cho con cái này để còn đi xe về chỗ con -Cụ nói rồi dí vào tay tôi một cái gì đó được bao bởi nhiều lớp giấy làm nó to lên. Tôi tò mò mở ra xem thử thì thấy trong đó là một số tiền nói ít cũng không phải nhưng nói nhiều thì càng sai. Vì số tiền đó có thể cụ đã dành dụm cả đời còn với tôi chỉ cần đi làm một tháng là có.
_Cụ cứ giữ lấy đi. Con có rồi mà - tôi nói giọng hơi nghẹn ngào rồi dúi lại mớ tiền vào tay Cụ.
_Nhưng khi con rơi xuống đây, Cụ đã thấy con không có gì trong người. Con đừng giấu cụ, cứ lấy đi - Cụ nói rồi đưa cho tôi nhưng tôi không lấy.
_Con bán cái này là có tiền thôi Cụ à - tôi lấy cái điện thoại bị thấm nước hư trong túi quần ra rồi nói tiếp "Tuy nó bị hư như bán cũng được rất nhiều tiền, Cụ không cần phải lo".
Huhu......rồi tôi ôm cụ khóc to, sau đó tôi quay người nhìn cụ lần cúi rồi rời khỏi đó để Cụ ở đó một mình. Sau đó đi bán điện thoại rồi đi xe về đây nè.
Tôi đi đến nơi mà mấy người đã hẹn và đợi gần 2 ngày muỗi cắn với mệt muốn chết nhưng vẫn ăn đầy đủ. Sau đó thì mọi chuyện xảy ra mọi người thấy.
HẾT
.
Nó kể lại mọi chuyện với mọi người rồi thở phào, mặt buồn buồn chắc nhớ Cụ.
_Hang động ở đâu sao tụi em tìm không thấy - Thảo hỏi.
_Ai đã giết em? - hắn hỏi khiến cả nó và mọi người lơ luôn câu hỏi của Thảo mà tập trung nhìn hắn mắt ai cũng mở hết cỡ mà nhìn.
"Em đó" 4 người Thảo Hân Hạo Bảo nhìn nhau rồi cười.
_Không. ....có gì... đâu... đừng....bâận.....tâmmm...- nó trả lời mà vẫn không khỏi bàng hoàng khiến câu nói lắp ba lắp bắp.
|