Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh
|
|
Chương 37 CÓ PHẢI TÌNH CỜ
*****
_Chị à! Em nói cho chị biết nha. Mấy ngày chị ra đi anh Huy đã khóc rất nhiều, uống rượu say sỉn, không chịu ăn uống ...à không cái này không chính xác...Ảnh có ăn nhưng mà ăn đồ nhậu á. Cái cách sau đó được vài ngày ảnh rủ em với chị Hân dô bệnh viện mà trong đó ảnh bị nặng nhất. Bác sĩ nói ảnh bị 'suất huyết dạ dày' ( nếu moon nhớ không nhằm là cái bệnh này..lỡ có sai mọi người nói Moon biết nha)...phải nằm lại mấy hôm đó . Mà đều quan trọng hơn là trong lúc anh say rượu ảnh cứ nói câu "Hạ My, Anh yêu em"........v.....v......- Thảo lại ngồi cạnh nó luyên thuyên kể cho nó nghe những chuyện xảy ra lúc nó không có đây.
Thảo kể xong, cái cảm giác của nó cứ thay đổi liên tục, cảm thấy kì kì và hơi ngại ngùng sao á, mặt cũng đỏ ửng lên, nó đành lấy khăn trùm lại che đi sự kì lạ của mình không cho người khác biết. Im lặng, im lặng, và chỉ có sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Thảo sau khi kể xong thì nhận lấy từ Huy một ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống mình làm cô nín thin thít không dám thở nữa là...
" Tạch "
Đạt, Minh và Kiều mở cửa bước vào khiến cho không khí cũng bớt phần căng thẳng.
_Tôi tìm mấy người muốn chết thì ra là ở đây - Minh thở hổn hển rồi nói.
_Mấy người khoẻ không? - Kiều hỏi.
_Khoẻ, chỉ trầy xướt một chút thôi - Hân nói không mấy thiện cảm với Kiều.
_Ai nằm đó vậy? - Đạt hỏi nhìn vào cái người đang quấn chăn trên giường bệnh kia. Cũng không đợi bọn hắn trả lời, Đạt đi lại lấy tấm chăn ra và 1..2..3...đứng hình trong mấy phút.
"Đạt" cũng mai nhờ tiếng gọi của Hạo mà Đạt thoát khỏi sự ngỡ ngàng, bất ngờ tột đỉnh đó. Cả 2 người Minh và Kiều cũng thế đóng băng mấy phút.
_Là My thật sao? - Đạt hỏi lại có vẻ nghi ngờ.
_Là tui chứ ai, chẳng lẽ ma.....xàm - nó nói ... Đạt lấy tay bẹo má nó thử, nắm tay nó thử "Ui da...đau..ông bị điên hả? " - nó la.
_Tay ấm, biết đau -> người thiệt - sau một số suy nghĩ logic , Đạt kết luận bằng một câu..."Bà còn sống, mừng quá....hahaha" Đạt nói rồi nhảy khắp phòng vui vẻ, Minh cũng vậy chỉ riêng Kiều nhìn nó bằng một ánh mắt kì quái rồi cô lại ngồi bên nó hỏi thăm.
Sau một hồi Đạt Minh Kiều cũng ra về. Bọn hắn về phòng, Nó được bình yên nghỉ ngơi một lát. Chẳng hiểu sao, cách cửa lại từ từ mở ra, nó kéo ti hí tấm chăn ra xem, một dáng người quen thuộc.
_ Mẹ - nó thốt lên, nước mắt dàn dụa. Dì Hoa (mẹ nó) đi lại bên nó, ôm nó vào lòng âu yếm, nước mắt cũng rơi rồi dì nói:
_Cả tháng nay mẹ gọi con không được, nên hôm qua mẹ đi chuyến xe đêm lên đây tìm con. Mẹ vào trường thì thầy nói con bị té vực, mẹ mới hỏi tụi bạn con đó đang ở đâu thì thầy nói ở đây. Mẹ đi vào đây, hỏi đường một chút thì người ta chỉ mẹ lại đây. Mẹ cứ tưởng con.....con Vẫn bình an mẹ vui quá..- Dì Hoa vừa kể vừa khóc.
_Con chỉ bị thương nhẹ thôi mẹ. Thôi mẹ ngồi ghế đi - nó khóc một lúc lâu rồi lên tiếng.
Ọt...ọt...ọt...
Cái bụng nó réo lên, nó xoa bụng rồi cười cười với mẹ nó. Bà thấy vậy thì xoa đầu con gái rồi đi mua thức ăn cho nó "Đói bụng rồi để mẹ đi mua thức ăn" trước khi đi bà nói.
Mẹ vừa đi thì nó cũng định nằm nghỉ một tí thì "tạch" cánh cửa lại mở. Bộ 5 kia lại quay trở lại bước theo sau còn có một ông bác nhìn cũng bảnh bao phong độ nhưng hơi đen một tí. Thảo chạy lại ôm nó ríu rít:
_Ba nghe tin em bị bệnh nên đến thăm em rồi em kể hết chuyện cho ba nghe nên ba đòi qua thăm chị đó - Thảo nói với nó rồi quay qua Ba cô "Ba, đây là chị My" *cười tươi*.
_Chào Bác - nó cười tươi dơ tay ra để bắt tay ông. Ông cũng mỉm cười đáp lễ rồi bắt tay nó.
_Chào con, cám ơn con đã chăm sóc con bác thời gian qua - ông nói trong lòng dâng lên một cảm giác lạ.
_Bác không cần khách sáo - nó cười nói nhưng trong lòng có cảm giác gì đó nôn nao, ấm áp và rất lạ khi nó nhìn vào ánh mắt của ông.
_Sau khi xuất viện ba cho chị qua nhà mình ở nha - Thảo hỏi ba, giọng có chút nũng nịu.
_Ừ, My có thể qua nhà mình mọi lúc - ông xoa đầu con gái.
_Không! My qua ở nhà chị/anh - Hân và Hắn cùng nói.
Ồ! - Hạo, Bảo, Thảo nhìn hắn chằm chằm như sinh vật lạ lại còn cười nham hiểm.
Mọi người ngồi nói chuyện một lúc rồi ba của Thảo bận công việc nên cũng về sớm. Bộ 5 Hân Hạo Huy Thảo Bạo thì ở lại nói chuyện với nó.
Ông rời đi khỏi phòng nó nhưng trong lòng vẫn dâng lên một niềm vui khó tả. Ông bước đến sân bệnh viện, đi ngang qua khu bếp từ thiện của bệnh viện. Đột nhiên ông thấy một bóng dáng, một gương mặt quen thuộc có lẽ suốt đời ông cũng không quên được. Hơi bất ngờ, miệng ông há hốc và ông quay người lại chạy khắp nơi từng ngõ ngách trong bệnh viện để tìm bóng dáng ấy.
Sau gần 20 phút chạy ngược chạy xuôi trong khắp bệnh viện tìm người, ông vẫn chưa tìm thấy dáng người ấy. Điện thoại ông reo lên báo về công việc nên ông cũng đành rời khỏi đó mang theo sự tiếc nuối trong ánh mắt nhưng có chút vui và hi vọng trên gương mặt, ông đi khỏi bệnh viện.
Trên phòng bệnh của nó, mẹ nó bưng đồ ăn vào đặt tên bàn.
_A! Mẹ/Bác - cả bọn đồng thanh.
_Ừ, tụi con khoẻ không? - Dì Hoa cười hiền , rồi quay qua nói với nó "Con ăn cơm đi"
_Dạ, tụi con khoẻ
_Tụi con bàn bạc chuyện gì mà xôn xao quá vậy? - Dì Hoa hỏi tụi hắn rồi lấy cơm cho nó ăn.
_Dì để con đút cho My - Hắn lấy phần cơm từ tay dì Hoa rồi đút cho nó.
"Ừ" - dì Hoa cười cười nhìn hắn.
_Cũng mai nhờ ông nếu không mẹ biết tôi bị thương ở tay là chết chắc - nó nói nhỏ với hắn chỉ đủ 2 người nghe.
|
Chương 38 Chương 38 : Tỏ tình
Ngày ra viện, sau nhiều suy nghĩ và quyết định lẫn lộn thì nó quyết định sang ở nhờ nhà Thảo. Đồ đạc ở kí túc xá trước kia đều được sắp xếp đầy đủ và đưa về nhà Thảo.
Nó cùng mẹ và Thảo về cùng. Sau vài chục phút, xe dừng trước một ngôi nhà lộng lẫy , to lớn và cũng cực đẹp, không kém gì với nhà hắn. Nó cùng mẹ bước vào ngôi nhà. Một cảm giác thân quen vô cùng dâng lên trong 2 người.
_Mẹ với chị lên phòng nghỉ đi - Thảo nói rồi dẫn 2 người lên phòng.
Sau khi về phòng nghỉ ngơi và dọn dẹp sạch sẽ thì Thảo từ phòng bên kia lon ton chạy qua.
_Chị cho em ngủ chung với - Thảo nói.
_Ừ ... mà ba em đâu?
_Ba em bận công việc nên đã đi công tác , chắc mai mốt sẽ về..- Thảo nói rồi nhảy lên giường. Sau đó cả 3 người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
-------
Reng...reng....reng...
Đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, cũng đã 7 giờ rồi. Nó tung chăn dậy nhanh chóng VSCN rồi xuống bếp.
_Mẹ dậy sớm quá, mẹ làm đồ ăn cho con hả? - nó chạy lại bên mẹ hỏi.
_Cho con với Thảo đấy...Ừa, con lấy giúp mẹ cái đồ đánh trứng - Dì Hoa nói.
_Dạ..nhưng cái đồ đánh trứng ở đây vậy mẹ? - nó hỏi vọng lại.
_Cái ngăn tủ số 2 - Dì Hoa vừa làm vừa chỉ nó.
_A,,có thiệt nè mẹ *đưa cái đồ đánh trứng cho mẹ rồi nó nói tiếp* . Sao mẹ biết để đó hay vậy? - nó nghi vấn.
_Mẹ cũng không biết nữa - Dì Hoa dừng tay suy nghĩ rồi chợt đầu hơi đau nhói, dì lấy tay xoa đầu. Nó thấy vậy, hoảng hốt chạy lại đỡ Mẹ mình rồi nói
_Mẹ mệt thì đi nghỉ đi để con làm cho.
_Mẹ làm được, không sao đâu con ra ngoài đi.
Sau một lúc, bàn ăn được bài trí thịnh soạn. Nó và Dì Hoa ngồi vào bàn..nhưng ..không thấy Thảo đâu nó quay qua hỏi quản gia nhà Thảo.
_Dì ơi, Thảo đâu sao không xuống ăn vậy dì?
_Thảo mới sáng sớm đã đi đâu rồi. - bác quản gia trả lời
_Dì ngồi xuống ăn với con và mẹ cho vui - nó nói rồi kéo bác quản gia ngồi xuống ăn cùng.
-- -- -- --
Trong một căn phòng rộng lớn có hai màu trắng và đen...5 con người Hân, Huy, Hạo,Thảo, Bảo đang ngồi cùng nhau bàn bạc chuyện đại sự.
_Ai cũng biết mầy thích My rồi mà cứ bày ra cái mặt lạnh khi nhắc tới - Hạo nói.
_Để bọn em tìm kế giúp anh - Hân nói.
_Nhưng biết làm sao cho My đồng ý, tính tình thì có chút lưu manh nếu không muốn nói là quá lưu manh..- hắn lắc đầu.
_Nhưng con gái ai cũng đều rất thích lãng mạn, chị My cũng là con gái chắc không ngoại lệ - Thảo nói.
_Ừ Thảo nói đúng đó - Bảo hùa theo.
_……………
_……………
_……………
Cuộc bàn bạc kéo dài trong vài tiếng. Cuối cùng cũng tìm được phương án thích hợp, ai cũng nở nụ cười vui vẻ.
Reng..reng...
Chuông điện thoại bàn nhà Thảo reo lên. Nó ngồi gần đó nên chạy lại nghe điện thoại.
Alô
_Alô, có phải My không vậy?
_Ừ..tôi đây,có gì không?
_Có người cần gặp cô. Địa điểm là...Xx vào lúc 6 giờ - người đầu dây bên kia nói rồi cúp máy.
_Không biết ai rảnh rỗi thế nhỉ, ở nhà ngủ cho rồi - Nó đi lại sôfa vừa đi vừa nói.
_Nhưng mà đi cũng đâu có thiệt hại gì đâu. Thôi kệ - sau một hồi suy nghĩ nó lại nói.
°°°°°°°°°
|
*6 giờ*
Tại một đồi hoa, dưới đất là những cây cỏ nhỏ nhắn xinh xinh, giữa ngọn đồi là một cây cổ thụ to đùng. Đây là nơi mà đợt trước 6 người đã đi dã ngoại.
Sau gốc cây cổ thụ là một người con trai đang cầm một đoá hồng và hộp quà, tâm trạng lo lắng vô cùng
"Ôi giời, bị gì dầy nè. Đi đánh nhau cũng đâu có hồi hộp hay rung dầy đâu. Cố gắng bình tĩnh thật bình tĩnh" - hắn cố trấn an bằng những suy nghĩ của mình.
-Bây giờ là mấy giờ rồi? - Hân hỏi, lo lắng không kém gì hắn.
—6 giờ hơn rồi - Hạo ngồi bên trả lời.
_Sao giờ mà My nó còn chưa đến - Hân lo lắng hơn nhiều.
_Ừ..có khi nào My không đi. Ông kêu ai gọi điện mà gì kì vậy Hạo - Bảo xen vào.
_im lặng..im lặng, nữ chính đã đến. Hãy yên vị để xem Truyền hình phim hàn quốc trực tiếp - Thảo nhanh nhảu từ ngoài chạy vào thông báo.
-----
_Ồ, không biết lần này đến có bị ong đánh nữa không? Chẳng biết ai mà lựa chỗ thấy là xui rồi - nó vừa đi lại gốc cổ thụ vừa càu nhàu.
_Áttttt........ Ai rủ mình ra đây mà éo thấy người nào - nó nói, mặt mài tức giận như là bị lừa vậy.
Hắn từ phía gốc cây bước ra, đóa hoa hồng che trước mặt, trên tay còn được cầm thêm hộp quà trái tim màu đỏ chói.
_Huy, anh đợi ai à?- nó hỏi khi thấy được gương mặt anh khi anh để đóa hoa xuống.
_ À.........- lúc này hắn hơi hồi hộp con tim cũng đập nhanh bất thường.
"Phải làm sao,......phải làm thôi" anh nghĩ rồi hít một hơi thật sâu.
Giữa ngọn đồi rộng mênh mông, bóng người con trai quỳ xuống bên cô gái cầu hôn với đóa hồng gồm 99 hoa và một chiếc nhẫn kim cương chói loá. Hoa từ đâu trên cành cây cổ thụ rơi xuống chỗ 2 người.
"Ôi thật lãng mạn, nếu như cặp này thành đôi. Thì 2 đứa còn lại cũng thành một cặp luôn nha" - Hân nói rồi nhìn hắn với nó,sau đó quay sang nhìn Thảo với Bảo cười nham hiểm.
_Em làm.........bạn gái anh nha - hắn nói rồi cười tươi lòng cũng không khỏi hồi hộp.
Nó nước mắt lưng tròng, có vẻ là rất cảm động làm hắn cũng vui phần nào.
"Cái này cho tôi thiệt hả?" - tay nó chỉ vô cái hộp quà đang đựng chiếc nhẫn kim cương và cái điện thoại được đính đá ruby cực đẹp.
"Ừ"
Nó nghe vậy, mắt sáng ngời lấy hộp quà từ trên tay hắn rồi còn nói "Woa! Đẹp quá, đẹp thật đó chưa bao giờ thấy cái điện thoại và chiếc nhẫn đẹp như dầy. Cám ơn nha *cười tươi*"
"Rầm" - đồng loạt 5 người té xỉu.
"Kịch bản bị sai chỗ nào vậy?" - suy nghĩ của mấy ẻm ở đây (có cả anh Minh ở trên cây rải hoa nữa nha.
_mẹ ơi nhẫn đẹp quá - nó hiện giờ đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, ngắm chiếc nhẫn kim cương chói loá.
_ cái điện thoại cũng rất đẹp - miệng cười tủm tỉm không ngừng.
_Ai tặng con vậy? - mẹ nó hỏi , miệng cười tươi.
_ À..cái này là của ông Huy tặng con đó.
_Huy hả? Vậy tặng quà cho con rồi có nói cái gì nữa không?
_Ồ....hình như là có *nó tay chống cầm suy nghĩ*
_Nói gì nói mẹ nghe mau đi!
_À ...ờ...hình như cái gì là làm bạn gái gì đó...Hả làm bạn gái *mắt mở to hết cỡ*..còn mẹ nó chỉ nhìn nó rồi cười.
_hahaha....cũng mai con chưa nói đồng ý, ôh mình thông minh quá - nó phá cười lên, dì Hoa chỉ biết nhìn con gái mình lắc đầu
|
: Chương 39 Không phải ghen mà là khẳng định chủ quyền. Anh là hoa đã có chủ nghe chưa
****
_ Dậy chị mau dậy đi. Trễ học giờ - Thảo ngồi kế bên giường cố kéo con heo ham ngủ kia dậy.
_Chị dậy đi
_ BỘ CHỊ KHÔNG MUỐN ĐI HỌC NỮA HẢ - THẢO vặn volume to khủng bố vào tai nó, nó mở chịu mở mắt ra, tay còn dụi dụi mắt hỏi.
_Mấy giờ vậy?
_6 giờ 25 phút.
_Còn sớm ngủ tiếp - sau khi dứt lời nó tiếp tục cho người vào chiếc chăn bông mịn màng ấm áp kia tiếp tục ngủ khò.
_Chị dậy ngay ! - Thảo quát kéo chăn ra khỏi người nó.
_Hôm qua em nói chị là đi học rồi mà. Bộ chị muốn bị đuổi học à.
Câu này đúng là có tác dụng ,sau khi nghe được nó cuốn dậy vào vscn thay một bộ đồ mới. Chẳng biết ở đâu mà trong tủ quần áo có quá trời đồ, toàn là hàng hiệu không. Cái nào cũng đẹp làm nó hoa cả mắt, nó vớ lấy đại một cái đầm xòe, cổ tròn cực đáng yêu. Sau khi thay đồ xong, nó mới bước xuống nhà, ăn sáng cùng mẹ với Thảo.
_Đồ của ai mà trong tủ nhiều quá vậy Thảo? - nó vừa đi ra cổng vừa hỏi Thảo.
_Đó là đồ em mua cho em rồi mua cho chị em luôn. Phòng chị đang ở là phòng của chị em đó - Thảo nói.
"Thảo nó thương chị nó thật nhưng mà vậy là mình mặc đồ của người chết à. Mà không phải chị ta chưa mặc mà chết từ nhỏ rồi mà" - đang suy nghĩ vớ vẩn thì bị cái giọng nói ám khí của hắn làm cho thoát khỏi chuyện đó mà tỉnh lại tập trung nhìn vào khung cảnh trước mặt.
"Lên xe không?"
3 chiếc xe BMW bóng loáng, có 3 vị tài xế . Nó thấy vậy thì lên chiếc xe ngay trước mặt.
_Tuân thủ luật giao thông gớm - nó vừa vào xe đã mỉa mai hắn.
_ Tính mạng con người là trên hết - hắn không vừa đốp lại ngay, chắc học được từ nó.
Két...
Xe dừng trước cổng trường thân quen. Nó hí hửng,bước xuống xe chạy xồng xộc vào trong trường.
"CHÀO MỌI NGƯỜI, MỌI NGƯỜI NHỚ MÌNH KHÔNG?" - nó hét lớn làm mọi người chú ý.
A...Ma......ma......
Vừa la vừa hét, ai vừa nhìn thấy nó cũng chạy mất dép. Nó đứng giữa sân bậm môi trợn mắt nhìn bọn họ.
_Mình là người bằng da bằng thịt, có ma nào mà đẹp như mình đâu chứ - nó sờ mặt mình rồi tự sướng.
Còn khi 5 người kia vừa bước vào thì cả trường xôn xao, mừng rỡ. Chắc vì nghỉ học cũng hơi lâu nên fan nhớ. Ai nấy cũng xôn xao, chạy ra bọn họ, lướt ngang qua người nó luôn chứ.
"Ở đây, mình thật là mất giá trị " - nó suy nghĩ rồi bĩu môi.
_ Tránh xa, ai dám lại gần Hạo thì đừng trách tôi không khách sáo - tiếng Hân đe doạ bọn con gái ở đó.
_ TRÁNH RA - Thảo và Bảo quát, khuôn mặt vô cảm.
Xong việc của mình 4 người định bước đi nhưng cảm thấy có gì đó là lạ, thiếu thiếu. Quay người lại, ôi má ơi, cả 4 tròn mắt nhìn người trước mặt mình không biết có phải là Huy thật không.
_Cười kìa
_Nói kìa
_Nhiều lắm kìa
_Nhận quà, cho luôn chữ kí.
_Chụp hình làm kỉ niệm - 4 người đồng thanh làm một điệp khúc.
_Có phải anh 2 tui không vậy? - Hân hỏi
_Chắc không phải..hình như thằng nào á - Hạo nói.
Nói xong cả 4 đi lại phía hắn. Eo, lần này muốn chen vào cũng khó, quát cũng vậy. Cả bọn đành ngậm ngùi đứng sau nhìn vậy.
Nó thấy nhưng cứ giả bộ hông biết, lâu lâu lại liếc nhìn một cái sau đó chưởi một câu.
"A...bực mình quá chịu hết nổi rồi. Cái thằng cha đó, hôm qua mới tỏ tình với mình hôm nay lại cười nói với người khác. Loại người này mình phải chưởi một trận. Ôi mình làm sao đây ta ..thôi kệ lại đó rồi tính " - suy nghĩ của nó. Sau đó quay lại, hừng hực sát khí bước lại phía hắn.
"TRÁNH RA HẾT COI" - quát với volume cực khủng. Nhưng rất có tác dụng, tất cả mấy người kia quay lại thấy nó thì tự xa mà tránh ra , cứ tưởng nó là ma nên sợ vậy. Nó đi lại phía hắn đứng kế bên hắn sẵn tay nhéo một cái thật mạnh vào hông.
_My, cậu là người hay ma vậy? - một cô bạn hỏi.
_ Là người bằng da bằng thịt - nó cười tươi bảo.
_Ừ...đúng rồi nè....- cô bạn kia vào nhéo má, rồi nắm tay nó thử.
Mấy bạn kia nghe vậy thì chạy dô kế hắn đẩy nó ra xa.
_What? Chuyện gì đang xảy ra thế này? - nó bị đẩy ra nên ức chế.
_TRÁNH RA - không tác dụng.
_ANH TA LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI - lần này có tác dụng, bọn họ ngơ ra, nó chạy vào đứng kế hắn, nắm tay hắn.
_Anh ta *nhìn hắn* là bạn trai tôi ..ok . Đúng không anh?* quay qua hỏi hắn *
Nhìn thấy trong đáy mắt hắn có hiện lên hai chữ gian tà nói liền dơ bàn tay đang đeo chiếc nhẫn hôm qua hắn tặng lên, nhìn hắn cười "Anh qua mắt được tôi sao".
_Chiếc nhẫn này không phải hôm qua có người tặng em sao? - nó nhỏ với hắn giọng ngọt như mật (nói nhỏ mà ai cũng nghe).
_À, đúng rồi My là bạn gái tôi - hắn nói rồi cười...sâu trong ánh mắt có chút vui mừng.
_Nghe chưa, nghe thấy chưa? Sao này cấm ai tặng quà hay theo đuôi bạn trai tôi nghe hông? - nó đứng chống hông, ngước mặt lên trời nói nhìn thấy thiệt chướng mắt.
_ Đi đi, còn đứng đây làm gì? - nó trợn tròn mắt nhìn bọn họ. Bọn họ cũng đi trong nỗi buồn cao cả.
_ĐANG GHEN - 4 người kia nãy giờ mới lên tiếng mà đồng thanh thấy sợ, miệng cười miết mà nhìn mặt gian ớn.
_Hứ..- nó không thèm nói.
_Bộ em đang ghen à - hắn nói...cười gian.
_Ghen hả....ghen ghen ghen cái đầu anh á. CÁI NÀY KHÔNG PHẢI GHEN MÀ LÀ KHẲNG ĐỊNH CHỦ QUYỀN: ANH LÀ HOA ĐÃ CÓ CHỦ . Sao này hoa nên nghe lời chủ nghe hông. Nếu không đời hoa coi như tàn..- nó nói gian còn hơn cả hắn.
Hắn quay lưng lại nhìn 4 người kia. Họ nhìn hắn, hai tay chắp lại thầm cầu nguyện cho cuộc đời anh được nở hoa, nếu không ông mai bà mối này cũng chết chắc.
"Có khi nào quyết định sai lầm không nhỉ" - suy nghĩ bâng quơ của hắn.
_Đi thôi - nó kéo tay hắn đi lên lớp học.
_Nhóm mình 6 người mà có 2 cặp vậy còn lại một cặp khi nào mới thành đôi hả anh? - nó đi với hắn, hỏi hắn cười gian.
_Chắc cũng chuẩn bị tiến tới rồi đó - hắn nói.
"Cái cặp này đúng là kẻ tung người hứng làm người khác khó chịu mà" - suy nghĩ của ai đó, mặt cũng hơi đỏ lên
|
Chương 40 Chương 40: Sự thật bất ngờ.
Ở phòng khách nhà Thảo, 6 người 3 cặp đang ngồi mỗi cặp một ghế. Hân với Hạo thì xem phim ma trên điện thoại, Thảo với Bảo thì cùng nhau xem hài trên ti vi. Chỉ có cặp đôi nó với hắn là cực kì báo đạo.
"Haha....hihi...haha..." - nó cầm cuốn truyện trên tay vừa đọc vừa cười khí thế. Hắn thì cầm mấy bịch bánh của nó ngồi ăn khí thế.
"Haha.....A..BÁNH TRÁNG TRỘN CỦA TÔI ĐÂU" - NÓ sờ trên bàn rồi nhìn khắp nơi không thấy bánh đâu thì la lớn.
Nó chống hông nhìn 4 người kia hỏi "Bánh của tôi đâu..hả?" , tay thì bẻ răn rắc, mặt thì lưu manh cực làm mấy người kia sợ nguy hiểm dồn tới nên dơ tay chỉ chỉ cái người đang ăn vụng khí thế ở góc ghế kia.
"Hừ......" sát khí hừng hực tiến lại phía hắn đang ngồi.
_Ơi! Ăn ngon không? - nó vỗ vai anh í cười cười.
_Ờ...ngon. không ngờ báng tráng trộn ngon vậy. Vậy mà giờ tôi mới biết...haha....Tất cả là nhờ bạn gái yêu quý của tôi à - hắn thản nhiên nói.
_ Ngon quá ha - nó gằn giọng, lấy tay nhéo hắn một cái rõ đau.
Hắn bị nhéo, quay người lại tính chưởi cho người kia một chập. "Ủa em hả?..hihi", khí thế hừng hực bay mất tiu.
_Ăn bánh ngon lắm hả? - nó nói nhìn hắn cười nhưng không phải nụ cười đơn giản.
"1...2'''3 chạy" - sau khi suy nghĩ xong là chạy mất dép. A thật mất mặt hot boy à (Cái này là chết vì gái).
_ TÊN CHẾT TIỆT KIA, ANH ĐỨNG LẠI CHO TUI, ANH LÀ HOA CÓ CHỦ THÌ PHẢI BIẾT NGHE LỜI CHỦ CHỨ, DÁm Không NGHE LỜI, TUI CHO ĐỜI HOA TÀN LUÔN. ANH BIẾT TÔI NÓI ĐƯỢC LÀ LÀM ĐƯỢC MÀ. ANH TRẢ LẠI BÁNH TRÁNG TRỘN CHO TUI...- nó vừa chạy đuổi theo hắn vừa la lói om sòm.
_Số anh Huy coi như te tua -Thảo nói.
_Như vậy mới trị được ảnh chứ - Hân nói cười tủm tỉm.
_Đứng lại! - vừa mới nói xong lại nghe tiếng nó hét lên.
_Anh đâu có ngốc giống em đâu? - hắn vừa chạy vừa trêu nó.
_Hứ, anh mới là đồ ngốc đó, anh là con heo ngu nhất - nó quát lên.
_Haha....haha....Trời ơi hoàng tử băng đây sao, lại còn bị chưởi như con heo nữa - cả bọn 4 người cười ầm lên trêu hắn.
_IM - hắn quát *cả bọn im bặt* Có con heo nào mà đẹp trai như anh đâu chứ - hắn mặt ngước lên trời.
_Ọ̣....ợ.....- cả bọn và nó giả bộ ói "Mắt ói quá" đồng thanh.
_Anh à *nhẹ nhàng* mơ cao quá xuống giùm em đi anh - nó trêu.
_Thôi bớt giỡn đi nà, mẹ có làm bánh tráng trộn cho con nà, đừng có dí Huy nữa. Tụi con lấy đồ ra ăn đi - mẹ nó bước từ bếp ra nói.
_Dạ - nó lễ phép nói với mẹ rồi "Bánh tráng ơi, chị tới đây" - mắt long lanh lóng lanh chạy vào bếp ôm mấy bịch bánh tráng mẹ mới làm ra ngoài. Vừa đi vừa hôn chụt chụt nữa chứ.
"Ơi,My hôn anh nà" - hắn thấy nó hôn mấy bịch bánh thì cũng ganh tỵ.
"Không" - nó phung má nói. Bị từ chối thật phủ phàng.
_Muahajaan...hihiahiahaja..- bọn Hân lại được một chập cười hả hê.
"Anh 2 bị chị dâu bơ đẹp" - Hân vừa nói vừa cười.
_ "Ai là chị dâu của cô, ăn nói cho đàng hoàng" - nó chu mỏ cãi lại.
_ Không lấy sao? - hắn hỏi.
_ Hỏi nhiều , ăn đi - nó lấy nguyên cái bánh nhét vào miệng hắn.
Sau khi ăn no nê xong thì cả bọn nằm đó xem ti vi.
_Hay tìm cái gì chơi đi - nó nói.
_Ừ, hay chơi bóng rổ - ý kiến của Hạo
_………
Rồi quá trời ý kiến khác đều bị lắc đầu.
_Cũng sắp thi học kì rồi mà mình vẫn chưa học được thực hành về hoá học hay mình thí nghiệm nha. Chỉ tui nha - nó mắt long lanh nhìn mọi người.
_Tôi đi lấy đồ - nó đang đứng dậy thì một làn gió thoáng qua. Quay lại. Sao không thấy bóng ai hết vậy. Nó buồn thỉu ngồi xuống ghế.
_Sao anh/mầy cũng chạy vậy? - 4 người kia đồng thanh hỏi hắn.
_Vậy sao mấy người cũng chạy - hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
_Trốn, vì sợ bị giống anh/mầy lần trước - 4 người đồng thanh nhìn hắn.
_Tao cũng vậy.
_Đúng là có chị My thật khác nhìn anh Huy triều tuỵ dễ sợ - Thảo nói cười híp mắt
_Em nói cái gì hả? - hâm doạ nhìn Thảo.
_Em không sợ đâu, anh đánh em em sẽ nói chị My. Hay em la lên cho chị My bắt anh làm thí nghiệm dưới đó - Thảo trêu sâu vào nỗi đau của hắn. Hắn bị đe doạ, ngậm ngùi ngồi yên.
_Huhu...đi đâu hết rồi - nó vờ khóc bù lu bù loa lên, vậy mà miệng không ngừng nhai bánh, mắt thì dán vào cuốn truyện cười.
_A - đang định ngồi dậy thì sợi dây chuyền trên cổ bị vướn đứt nên nó hơi đau. Nó chạy lại lượm sợi dây chuyền lên rồi nói "A, bị đứt rồi" *cầm sợi dây trên tay mặt buồn hiu*
|