Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh
|
|
..qua chỗ Hân đây.................................
_Hân đang men theo lối cầu thang đê lên sân thượng vì cuộc hẹn của ai đó gửi tới cô.
_Có chuyện gì? - âm điệu lạnh lùng của cô vang lên.
_.........người con trai ấy chỉ cười nhẹ, tay vỗ 3 tiếng ra hiệu cho ai đấy.
Những bong bóng đầy đủ màu sắc mang hình trái tim với dòng chữ
̃ "Anh yêu em! Khánh Hân"
bay lên cao rồi ngừng ở giữa trung tâm. Những cánh hoa hồng rơi rãi khắp sân. Giữa trung tâm ấy, một chàng trai lịch lãm quỳ kiểu cầu hôn dưới những cánh hoa hồng tươi tắn ấy, tay cầm bó hoa hồng mang 99 bông và một hộp quà xinh xắn hình trái tim còn thắt cái nơ nhỏ ở giữa.
_Em làm người yêu anh nha - Khánh nói (tên người con trai đó).
Cô cũng hơi ngạc nhiên thêm chút bất ngờ vì cô không bao giờ nghĩ những cảnh lãng mạn như thế này chỉ có trong phim ảnh mà bây giờ lại được chứng kiến ở ngoài đời thật. Nhưng nhanh chóng sau sự ngỡ ngàng đó, cô lấy lại phong thái của mình, cất lên giọng lạnh lùng.
_Xin lỗi, tôi không yêu anh.
Câu nói phát ra từ cô thật nhẹ nhàng nhưng mang lại cho Khánh một cảm giác đau, con tim như muốn vỡ vụn, lần đầu tiên biết yêu và cũng là lần đầu bị từ chối . Cảm giác đau cho một người nhưng một người khác nơi đâu gần đó lại nở nụ cười nhưng cũng mang vẻ lo sợ.
"Sợ có khi nào mình cũng giống cậu ta, bị từ chối thật phủ phàng" .. Hạo đang ở một góc nhỏ gần đấy mà suy nghĩ'
++++++++++++++
Giới thiệu thêm..
+Thúy Kiều : kinh doanh nhỏ nhưng cũng dư giả nhiều à....từ nhỏ đã thích hắn, bám hắn như đĩa. Cũng khá xinh nhưng có chút nhờ mĩ phẩm ...........
.Tính tình: dễ thương, hòa đồng nhưng do yêu nên mù quáng và không biết sẽ gây ra việc gì vì điều đó đâu...........nhưng sau này sẽ được nó làm cho thay đổi.
+Đạt : gia đình kinh doanh có tiếng tăm ở cả châu á....giỏi võ, biết sử dụng các loại vũ khí. Rất thích nó, biết hi sinh cho người mình yêu, tính tình tốt...biết giúp đỡ, quan tâm bạn bè
|
Chương 24:
Màn đêm bắt đầu buông xuống (gần 7h đấy nha) , nó bước vào phòng liền ngã lưng lên chiếc giường yêu quý, do đi làm quá mệt mỏi lại suy nghĩ quá nhiều đây mà....
Chú mèo MiuMiu của nó thấy chủ về thì lên phóng lên người nó nằm co người lại như muốn được nó vuốt ve, sưởi ấm.
_Miu miu ngoan nào, để tao ngủ xíu đi - nó vuốt ve con mèo. Con mèo như hiểu ý nó, ngoan ngoãn lại sofa nằm dưới chân ghế mà ngủ. Nó vào tắm rửa thay đồ và đi ngủ.
Đã 10h, mà nó vẫn không ngủ được mặc dù đang rất muốn. Nó quay bên này, nhìn bên kia sao chẳng thấy Hân với Thảo...bất giác nó buồn buồn khi cứ nhớ chuyện mới xảy ra cách đây không lâu.
-----------------------gần 7 tiếng trước---------------------------
Lúc nó chuẩn bị đi làm, dắt xe qua lộ bỗng ai đó nắm tay nó lại.
_mình có chuyện muốn nói với bạn - Kiều kéo nó theo mình qua bên lộ.
_Có chuyện gì bạn nói đi - nó gỡ tay Kiều ra.
_Bạn có yêu anh Huy không? - Kiều nghiêm nghị hỏi.
_Mà sao bạn lại hỏi vậy? - nó không trả lời câu hỏi.
_Tớ thấy anh ấy hình như yêu cậu - Kiều nói vẻ mặt buồn bã.
_Hả? Đâu có đâu, tôi với hắn ta ghét nhau lắm - nó chối.
_Nhưng tôi sẽ không bao giờ nhườn anh ấy cho bạn đâu, tôi sẽ làm mọi cách chỉ cần anh ấy yêu tôi - Kiều nói rất kiên định.
_Thôi tôi có công việc, tôi đi đây - nó cảm thấy hơi khó chịu sau lời nói của cô ta nhưng không biết có phải bệnh hay do nguyên nhân khác, nó đi băng qua đường cũng chẳng thèm nhìn.
Một chiếc xe đang lao về phía nó.
"Két"
Chiếc xe nhanh chóng phanh gấp.
Kiều thấy nó đang gặp nguy hiểm nên phóng ra kéo tay nó vào, 2 người ngã nhàu trên đất cũng mai chỉ xơ xác nhẹ.
_Bạn có sao không? - Kiều quan tâm hỏi.
_À,mình không sao. Cám ơn bạn - nó nói.
_Không có gì, không sao là tốt rồi - Kiều nói.
_Vậy tôi đi nha, tạm biệt - nó vẫy tay chào rồi đi qua lộ, lần này nó chẳng dám lơ là mà nhìn đường rất ư là kĩ càng.
-------------------------------------------
_Cậu ấy cũng tốt thật, không phải người xấu chắc là không cần đề phòng rồi. Nếu lúc đó, Kiều làm ngơ chắc mình phải gặp "Diêm Vương ca ca" sớm quá....- ....nó nói...
.................."Cạch"............
Cánh cửa lại mở ra, Thảo bước vào nhà thấy nó ngồi thẩn thờ nên hét to.
_Cháy nhà,cháy nhà
_Cháy đâu, đâu? - nó giật mình la lớn.
_Đâu có cháy đâu? - Thảo nói.
_Em mới về hả? Đi đâu sao giờ mới về? - nó nói tỏ vẻ ngi ngờ.
_Em đi uống nước , công viên, khu giải trí với Bảo - nhỏ khai thật với nó.
_Hai người đi một mình là ý gì đây? - nó nói vẻ mặt vô cùng gian.
_Có...gì..đâ..u....chứ..chị...kì qúa à - nhỏ lắp bắp mặt bắt đầu đỏ lên.
_Em đi tắm đây - nhỏ vào nhà tắm luôn.
Sau đó, 2 người cùng ngủ...Thời gian lại trôi thêm một tiếng Thảo cũng đã ngủ say chỉ có nó cứ trằn trọc ngủ không được. Nó bước xuống giường, ra phía những vườn hoa bên gần khu kí túc xá ngồi đấy.
"Cô ấy cũng tốt bụng lắm mà nhưng sao mầy cứ bực bội với người ta chứ. Cô ta yêu hắn thì liên quan gì tới mầy, cô ta ôm hắn thì mặc kệ cô ta chứ. Chẳng liên quan tới mầy cớ chi lại nghĩ ngợi nhiều thế ?
Hình như giống thế này trong phim người ta gọi là ghen mà...mà yêu mới ghen chứ... . Mà mình có biết yêu là cái gì đâu? - nó ngồi vừa bức cánh hoa tường vi bên cạnh vừa nói. Bây giờ dưới nền gạch toàn những cánh hoa tường vi nhiều màu sắc rơi vãi khắp xung quanh tuy hơi "xả rác không đúng nơi quy định" xíu nhưng lại làm cho khung cảnh đêm thêm phần lãng mạn.
Nó đang chăm chú nhìn lên trời đếm sao,đang đếm tới ngôi sao thứ 92 thì mỏi cổ qúa nên nó ngưng đếm ngồi xuống lắc lắc cổ cho đỡ mỏi.
_Eo ơi, sao cái tên kia nhìn giống tổng giám đốc "kibo" quá vậy? Sao nhìn mặt khờ quá vậy, ngố ngố nữa - nó nói nhìn về phía người đó.
Hắn đang miên man nghĩ về một ai đó, khuôn mặt khẽ nhíu lại, có chút bực bội xen lẫn thêm.
"Tức chết mà, cô ta chẳng xem mình ra gì hết. Mình đẹp trai như vậy mà lại bị con nhỏ đó bơ đẹp mới ghê, suốt ngày cứ cười cười nói nói với cái tên Đạt đó. Tôi có gì thua hắn chứ. Dù gì tôi cũng là....là...............mà mình cũng có là gì với cô ta đâu chứ... . Tại sao lại bực mình thế nay chi chư? Chẳng là gì cả?" Vừa đi vừa suy nghĩ.
..............."Phịch"..................
Anh ấy đã được đo ván với một tư thế cực kì hot nha, "hình này đăng báo chắc bộn tiền á..haha" đây là suy nghĩ của nó .
_Cô làm cái gì vậy hả? - hắn đứng dậy phủi mình quát nó.
_Hả? - đang suy nghĩ bị hắn quát nó giật mình.
_Tôi hỏi cô làm cái gì vậy hả?
_Tôi tưởng anh bị mộng du nên mới..............- đang nói thì hắn nhảy vô cắt ngang.
_Nên mới cản chân cho tôi té chứ gì? - hắn ấm ức.
_Tôi đã nói là hông có mà sao anh cứ nói hoài vậy, tôi chỉ làm cho anh hết mộng du thôi ...................v...v...- nó luyên thuyên cái miệng còn hắn thì nghe nó ca bài ca con cá hoài cũng chán lắm rồi nên đứng thả hồn theo mây gió ngắm trăng ngắm sao không quan tâm chuyện đời (ôi, sến quá ! chỉ không quan tâm chuyện nó nhảm thôi).
Nó thì thấy nảy giờ đứng nói chuyện có một mình nên cũng "stop" cái miệng lại.
_Anh thích trăng à - nó nhón chân kề tai hắn nói
(Nó Cao có 1m68 à, hắn cao 1m78 lận nên mắc nhón vậy á).
_Không! Còn cô - hắn nói
_Tôi thích sao cơ, đặt biệt là ngôi sao đó - nó chỉ ngôi sao lấp lánh chỉ một mình cô đơn toả sáng trên bầu trời.
_Tại sao cô lại thích nó? - hắn hỏi.
_Đơn giản vì nó giống tôi, nó cô đơn sao , không phải đâu. Nó rất hạnh phúc mặc dù quanh nó không có nhiều bạn bè, nhưng những người bạn nó, những người thân nó đều làm nó vui, luôn trong tim nó. Lúc nào nó cô đơn chỉ cần nhớ những người đó nó sẽ vui vẻ và hạnh phúc. Còn ngôi sao kia *nó chỉ lên một ngôi sao xinh xinh có nhiều ngôi sao gần đấy* anh nghĩ nó hạnh phúc , không đâu nó ́ không hạnh phúc ngược lại nó còn rất cô đơn. Những người bạn nó có chỉ là nhờ những hào quang bên ngoài thôi, khi những hào quang biến mất vậy ngôi sao đó có còn ai thật lòng với mình không? - nó nói.
_Sao cô lại nói vậy? - hắn hỏi.
_Nghĩ sao nói vậy thôi - nó nói.
Sẵng tay hắn hái bông hoa hồng bên cạnh _Tặng cô nè - hắn đưa bông hoa cho no
_Cám ơn tui thích hoa hồng lắm - nó cười, ôm chằm lấy hắn.
_Ôm đủ chưa? - hắn giọng lạnh lùng...nhưng trong lòng thì vui lắm..."nhưng mà nếu để người khác thấy lại sợ mất mặt, Hoàng tử băng lại để cho nó ôm...hắn thì không sao nhưng lại vô cùng sợ nó bị đám fan quấy nhiễu suốt ngày không yên thì tiêu."
_Tôi...xi...n...lỗi....tô .i......kh..ông....c.ố.....ý...mà...- nó lắp bắp nói, mặt đỏ lên.
Thế rồi khoảng không chìm vào im lặng mỗi người chìm đắm vào một suy nghĩ riêng...
---------------------
|
Hắn nghe những câu nói của nó liền nhớ đến 12 năm trước, những kỉ niệm năm ấy lại ùa về tâm trí của hắn...
12 năm trước..
_Ty có thích mặt trăng không? - Ken một cậu bé như thiên thần hỏi cô bé bên cạnh (là hắn đấy).
_Khá thích nhưng Ty vẫn thích ngôi sao hơn! Đặt biệt là ngôi sao đó - Ty chỉ tay lên ngôi sao đang sáng lấp lánh nhưng chỉ một mình nằm cô độc trên trời...(Ty là chị của Thảo , chắc mọi người còn nhớ chứ)
_Tại sao Ty lại thích ngôi sao đó - Ken hỏi thêm.
_Vì nó giống Ty.
Nó không có nhiều bạn, nhưng nó lại hạnh phúc và vui vẻ. Những người bạn ít ỏi của nó, những người thân của nó là niềm vui lớn nhất và họ luôn trong tim nó. Nó rất mạnh mẽ,nó biết bảo vệ mọi người biết bảo vệ bản thân. Ken có thấy vậy k? - Ty mắt ngây thơ,tiếng nói non nớt lên tiếng như là một người lớn.
_Ừ...Ken tặng Ty nè -Ken hái bông hoa hồng bên cạnh tặng Ty.
_Cám ơn Ken,. Ty thích hoa hồng lắm - Ty hôn chụt lên má Ken và ôm lấy ken......
____________kết thúc hồi tưởng___________________
Phần nó nãy giờ lại nhớ đến lúc naỷ làm nó thật xấu hổ......trong đầu nó đâu đấy lại cảm thấy cảm giác lúc nãy thật sự như nó đã từng trải qua...
"Nó lại thấy một cô bé ôm hôn một cậu bé khoảng 5,6 tuổi nhưng lại không thể nào nhìn thấy rõ mặt của cậu bé đó và cả cô bé nữa." ____________và____________
"Cũng như vậy khi nó nhớ đến lúc bị ong đánh trong chuyến dã ngoại lại được hắn lấy áo khoác của mình chạy lại mà che cho nó làm nó như có niềm hạnh phúc rất lớn và rất vui..........
"Lại một lần nữa trong đầu nó xuất hiện những hình ảnh không tên
_Á, ong kìa huhu...hu...- một cô bé bị bầy ong vây quanh ong đánh làm cô bé khóc oà.
Lại là một cậu bé chạy lại vỗ cô bé và lấy áo khoác của mình che cho cô bé
_Ngoan, nín nào, mình dắt cậu đi nha, mình sẽ bảo vệ cậu - cậu bé an ủi rồi dắt cô bé chạy, lấy thân mình che cho cô bé không để cô bị ong đánh." Nó suy nghĩ đầu cảm thấy đau lắm, dù có cố gắng đến đâu nhưng nó cũng không nhìn được mặt 2 cô, cậu bé đó trong suy nghĩ hoặc những cơn mộng của mình.
Nó tay vỗ đầu cho bớt đau,, thoát khỏi mớ suy nghĩ không tên ấy. Hắn thấy nó cứ vỗ đầu nên lo lắng hỏi thăm:::_Cô có sao không?
_Không có sao. Thôi tối rồi, tôi đi ngủ đây. - nó nói
Hắn biết nó có ý đánh trống lảng để khỏi trả lời câu hỏi đó nên cũng lên tiếng "Ừ" một cái. Nó và hắn cùng đi vào, hắn thì hiêng ngang, lâu lâu lại liếc nhìn sang nó cười nhẹ. Nó thì đi mà mặt cúi gằm xuống chẳng dám nhìn lên như sợ lại gặp phải gương mặt của hắn.
_Hai người đi đâu vậy - tiếng nói từ phía sau lưng nó phát ra nghe như rất quen, hình như tiếng của Hạo. Nó và hắn quay lại.
_Ngắm sao - hai người đồng thanh.
_Hợp ý quá ta - Hân từ phía sau bước lên nói.
_Tối như vầy, 2 người lại đi ngắm trăng , ngắm sao là có ý gì đây. Hay là đang hẹn hò hả? - Hạo nói vô cùng gian.
_Cái...g..ì.......mà.....hẹ...n...vơ..́i.....h...ò...chứ...- nó lại lắp ba lắp bắp mặt đỏ như trái ớt.
_Sao mặt lại đỏ vậy chứ - Hân véo má nó nói.
_Vậy 2 người thì sao? Chẳng lẽ cũng đang hẹn hò à? - nó đốp lại , lơ câu hỏi của Hân.
_Ừ, thì đang hẹn hò. Hân là người yêu của tôi mà - Hạo khoe khoang, còn Hân thì mặt đang đỏ như trái cà chua nắp sau Hạo.
_Người yêu? - nó và hắn đồng thanh, quay lại nhìn nhau rồi nhìn Hân với Hạo.
_Haizzz...thôi tôi đi ngủ đây, suy nghĩ nhiều thật hại não quá đi mà - nó xoa trán nói rồi vô phòng ngủ.
Hạo sau khi về phòng thì lại bị hắn bắt buộc kể lại quá trình cua cô em quý hoá của mình......
……………………
Nếu muốn kể lại thì phải quay lại lúc trưa rồi........
----------------------,-
Sau khi nói xong, Hân (cô) bước xuống khỏi đấy để lại một mình Khánh với những giọt nước mắt lên trên gương mặt anh.
Đột nhiên tay cô bị ai đo nắm chặt kéo cô theo những bước chân của mình mặc cô cố gắng kéo bỏ tay ai đó khỏi mình.
_Anh muốn gì? - sau khi được bỏ tay ra cô nói.
_Hả? Hạo sao cậu ở đây? - cô ngạc nhiên. Bây giờ cô đang đứng giữa một khu vườn hoa tường vi (vì cô rất thích hoa tường vi) đủ tất cả màu sắc. Trung tâm khu vườn hoa tường vi nhỏ của trường là một vòng hoa hình trái tim có màu đỏ, màu hồng trắng..giữa vòng hoa lại được ghi dòng chữ "Hạo Yêu Hân"..., xung quanh được bao trùm bởi những bong bóng trái tim màu đỏ và những cây đèn cầy hình trái tim lấp lánh. Cô nãy giờ mới để ý đến nơi mình đang đứng, cô ngạc nhiên với khung cảnh này những cánh hoa, bong bóng,...v.....v.....và những phụ kiện khác cho phong cảnh này nữa .......nhưngg......cô lại càng ngạc nhiên hơn với dòng chữ ấy...
_Hạo, cậu làm gì vậy - cô hỏi, tỏ vẻ nghi ngoặc.
_Hân à! Anh yêu em! Làm người yêu anh nha! - Hạo nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà trước giờ anh không có....chân quỳ cầm bó hoa tường vi và hộp quà đựng chiếc nhẫn kim cương xinh xắn
_Cậu yêu tôi thật sao? - cô có vẻ không tin.
_Thật! Từ nhỏ tớ đã thích cậu đến bây giờ cũng vậy. Chấp nhận làm người yêu tớ đi! Tớ biết có thể tớ không giỏi gian, không tài năng nhưng những gì tớ có thể cho cậu là tình yêu chân thật của tớ - Hạo nói, ánh mắt nghiêm túc
_Em đồng ý! Em cũng thích anh lâu lắm rồi - Hân nói ngượng ngùng, tay nhận bó hoa và hộp quà. Hạo vui mừng, ôm chằm lấy cô xoay vòng
……Kết thúc hồi tưởng…….
Hạo tận tình kể từng chi tiết cho hắn....không xót một chút nào..
_Haizz... chúc mừng mầy khi được làm bạn trai em tao nha - hắn nói nham hiểm.
Thế rồi hai người cũng đi ngủ, Hân nãy giờ cũng chẳng hơn gì...mới bước vào phòng đã bị nó lôi ra xét hỏi. Hân cũng như Hạo kể tất tần tật mọi chuyện lại cho nó....
_Ồ, lãng mạn quá! - nó nghe xong thì cảm thán. Sau khi cảm thán xong định quay qua nói chuyện với Hân thì ôi, Hân đi tắm mất tiu. Nó đành lê thân lên giường ngủ, Hân sau khi tắm xong cũng ngủ một giấc ngon lành.
|
Chương 25: Giám đốc à! Sao anh tốt đột xuất vậy?
Lại một tuần nữa trôi qua, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Hạo và Hân suốt ngày quấn quýt nhau cười nói không thôi...Thảo và Bảo thì ngày càng thân thiết đó nha..Chỉ có nó với hắn là hoàn toàn trái ngược, ngày nào nó cũng có người nói chuyện, rủ nó đi ăn bánh tráng trộn vào mỗi buổi tối làm nó vui vô cùng (Đạt nha)...nhưng đêm về lại cứ suy nghĩ về một ai kia.làm cho mình bức rức không thôi.....(phải chăng nó đã biết yêu).. Hắn thì mỗi ngày mỗi ngày đều bị Kiều làm phiền đến nỗi ức chế luôn đấy, nhưng đều làm cho hắn ức chế trong lòng mà chẳng nói ra được chắc là chuyện của tiểu My rồi, suốt ngày đi chơi với Đạt, dù hắn làm gì thì nó cũng không thèm chọc, không phá hắn nữa lại làm hắn cảm thấy thiếu thiếu gì đấy. --------------------- Bắt đầu ngày mới với những tiết học trôi qua trong sự nhàm chán của cả lớp chỉ riêng nó là vô cùng khác người phấn khởi vô cùng, mìệng lúc nào cũng chúm chím cười.....Thầy cô thấy nó chăm chú đọc sách cũng rất hài lòng. Nhưng đâu nào như ai nghĩ, che cuốn sách của từng môn học trước mặt, lại để cuốn truyện trinh thám vào sau cuốn sách mà hăng say đọc, Đạt cũng nhờ đó mà đọc ké theo. Hai người lại cùng bàn luận nhưng nói chỉ đủ họ nghe thôi...nếu mà dám nói lớn thì bị thầy cô xử chắc... Hắn nay cũng không như những hôm trứơc lâu lâu liếc qua nó mà lại úp mặt xuống bàn vờ ngủ mà nói thật hắn chả có ngủ nghỉ gì đâu mà là đang suy nghĩ một kế hoạch vô cùng hoành tráng đấy mà (Moon) chả biết hắn định làm gì. .........Reng..Rengg... Thời gian trôi nhanh quá, mơi đó đã tới giờ ra về, nó vẫn còn chưa đọc xong cuốn truyện mới mua, hắn thì chỉ mới suy nghĩ được có cỡ 50% kế hoạch, vậy mà cái chuông nó lại dám kêu inh ỏi dưới kia. Nó bực mình đứng dậy sách cặp đi về, sau khi đến nơi cái chuông đang "ngư trị" nó đạp một phát vào... ...........reng̣ reng....... _Ngươi thật là không biết điều đó nha, trong lúc ta đang trong nhã hứng cao trào đọc truyện sao người nỡ lòng nào reo lên, đợi ta đọc xong không được à,,,,,,,hừ - nó đứng đó tự kỉ với cái chuông. Hắn trên lầu bước xuống thì nó cũng phì cười, sau đó cũng về kí túc xá để chuẩn bị đi làm. Nó về sửa soạn, mặc quần jean được mài rách phong cách với áo thun tung tăng định dắt chiếc xe đạp cục cưng của nó đi làm thì ở đâu một cánh tay thật rắn chắc, ấm áp nhưng cũng khá lạnh nắm lấy tay nó lôi nó tèn tèn theo mình. Nó cố gắng ngăn cản nhưng vô ích nó khá ốm, lại không mạnh bằng bọn con trai thì làm sao làm lại được chư,́ đành như con rô-bốt bị người ta điều khiển vậy . _Ngươi là tên nào sao to gan dám động tới ta, để ta dạy dỗ cho nhà ngươi biết lễ độ mới được - nó hùng hổ nói dơ nắm tay đấm vào người trước mặt, mặc dù không thấy mặt chỉ thấy bóng lưng. Tay nó bị ai đó trước mặt nắm lại. _Tổng..giám đốc - nó ngạc nhiên. _Đánh tôi nữa đi - hắn nói giọng lành lạnh.
_Tôi không dám,,,hìhì...tôi cứ tưởng thằng nào mất dạy dám đụng bổn cô nương ta đây nên mới định đánh hắn thôi mà...hix...hix...chứ tôi đâu cố ý đánh anh đâu..hix...- nó vừa nói vừa khóc vừa lau nước mắt mặc dù trên mặt không có một giọt nước mắt nào. ....(chị này như diễn viên ấy nhỉ? ) _Tôi chỉ cho cô đi nhờ xe thôi. Nếu cô không muốn đi thì thôi -hắn nói giọng bất cần, chân bắt đầu bước đi. Nó nhanh tay kéo tay hắn lại....cười xuề xoà nói.: _Giám đốc, anh cho tôi đi nhờ xe đi mà nha - mắt long lanh. _Vậy thì đi chứ còn đứng đó làm gì... _Yes - nó nói rồi không đợi hắn phản ứng chạy lại chiếc xe mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ luôn như sợ hắn đổi ý vậy đó. ------------------------------ Két Xe dừng trước cổng công ty , nó xuống xe chạy tung tăng đến bàn làm việc.. ....1 tiếng làm việc của nó trôi qua.......... _Ấy chà, cô là heo hay sao mà ngủ nhiều thế. Đang giờ làm việc cơ mà - hắn lằm bằm trong phòng khi thấy nó đang úp mặt xuống bàn ngủ khí thế mặc dù đang "giờ làm việc", lại còn nhoẻn miệng cười nữa..... Mới vào, nó được hắn giao cho một sấp tài liệu, sau 40' hăng say làm việc nó cũng hoàn thành, thấy chả có gì làm nữa nó lấy giấy ra thiết kế thời trang và vẽ lung tung. .......Khò.. khò........mới được 20' lại ngủ tiu, giấy viết vẫn còn bày lung tung ở đó. *E hèm* hắn bước ra bàn làm việc của nó tằng hắng giọng.. . Nó lấy tay dụi dụi mắt làm ai kia đứng nhìn tim đập loạn lên, mặt đỏ đỏ nữa đấy...bất giác hắn quay qua chỗ khác, tay đặt trước ngực như sợ nó nhảy đi mất.... _Hả? Tổng giám đốc - nó tay dụi mắt , ngây ngốc hỏi. _Đang giờ làm việc sao cô lại ngủ? - Hắn hỏi khá lạnh lùng nhưng lại có ý quan tâm nhiều hơn. _Tại tôi làm xong việc nên ngủ quên - nó gãi đầu cười. _Cũng đẹp đấy - hắn cầm tờ giấy bản thiết kế của nó khen ngợi. _Tôi vẽ là phải đẹp rồi, ai cũng nói vậy hết - nó tự tin nói. "Tự tin quá mức" hắn nghĩ rồi cũng bỏ tờ giấy xuống. _Đi ăn không? - ,hắn hỏi. _Hả? - nó há hốc mồm. _Đi ăn không?- hắn hỏi nó. _Ai bao...- nó hỏi _Tôi - hắn khẽ cười. _Đi! Đứng đó làm cái gì? - nó vừa đi vừa lầm bầm. _Đang chưởi tôi ha gì mà lầm bầm đó..- hắn nói, tay vuốt đuôi tóc nó (đang ở trong thang máy, chỉ có 2 người thôi). _Chứ còn gì nữa - theo phản ứng tự nhiên khi có ai hỏi nó trả lời sau đó cảm thấy bị hố nên lấy tay bịnh miệng lại, quay sang hướng khác nếu không sẽ bị cảm lạnh bởi ánh mắt đối diện mất.
|
_À, ý tôi là'.......................... tôi đang suy nghĩ nên mới lầm bầm vậy mà - nó cười nụ cười méo xệch do quay lưng lại nên hắn cũng không thấy, cũng không trả lời. _Tôi ra cổng trước đây - vừa ra khỏi thang máy, nó hấp tấp đi khỏi đó. _Hê....mai quá thoát khỏi rồi . - nó nhìn lại phía sau thở hồng hộc (đi lùi đấy). ..................Rầm.................. Nó vừa bị ngã do không nhìn đường nên va phải ai đó. _Ui da, đau quá - nó la lớn. _Ủa mà sao cái gì êm êm dưới mình thế nhỉ? - nó nhún thêm vài cái. _Trời ơi, cô đang ngồi trên người tôi đó. Xuống đi! - người con trai bị nó đè la lớn. _Từ từ - nó đứng dậy, trước khi đứng còn nhún thêm cái mới chịu đứng dậy. _My/Đạt - 2 người vừa cải lộn đồng thanh. _Là cậu hả? - nó gãi gãi đầu vẻ ái ngại. _Thì ra là cậu hèn gì mới lưu manh thế - Đạt nói nhỏ dần ở khúc sau. _Hì.. xin lỗi nha.....chắc về cậu phải đi khám bụng rồi - nó nói. _Đi thôi - hắn bước xuống xe đi lại gọi nó. _Nhưng mà còn Đạt -nó chỉ Đạt. _Ủa, Đạt cậu đến đây làm gì vậy - hắn hỏi. _Tôi định tới rủ My đi ăn, mà giờ ......- Đạt gãi đầu _Vậy thôi giờ cậu đi ăn chung với bọn mình đi - nó xen vô. _Ừ, thôi đi ăn chung đi - hắn cũng nói. Đạt cũng gật đầu, rồi Đạt lên xe của mình chạy tới nhà hàng , Nó với Hắn cũng leo lên xe chạy theo. ...............Két..................... Xe đừng trước một nhà hàng Nhật sang trọng. Có vị trí tuyệt đẹp cạnh bờ hồ Bán Nguyệt . Nó bước vào, mắt chữ O nhìn khung cảnh và cách bày trí ở đây. Thực sự quá tuyệt vời! Đó là suy nghĩ của nó bây giờ. Nó cùng 2 anh chàng hot boy bước vào quán, 1 cô gái xinh như thiên thần, 1 anh chàng baby và một cold boy thật thụ. Mọi ánh mắt trong quán giờ điều đổ dồn vào nó, ngưỡng mộ , ganh tỵ, cái gì cũng có. Nó cùng hắn và Đạt bước lại cái bàn đặt ở vị trí tốt nhất, ngồi đó có thể ngắm tất cả khung cảnh ở đây. _Quý khách dùng gì ? - tiếng cô phục vụ. _Cô/Cậu chọn món đi! - 2 người con trai đồng thanh cùng lúc đưa menu về phiá nó. _sushi, mì Nhật, cơm trộn, Lẩu,.........vâ.....vân.....mỗi cái 3 phần...... ..* cuối cùng nó tóm gọn bằng một câu hết sức dễ thương * có món gì ngon đem ra hết đi, làm em gọi mỏi miệng quá! ''''.hihi...- nó nói rồi nở nụ cười. Người phục vụ cũng nở nụ cười tươi với nó rồi đi vào. _Ăn có hết không mà gọi nhiều quá - hắn nói. _Đúng đó, ăn không hết đâu -Đạt thêm vào.
_Ăn không hết thì gói lại - nó chu mỏ nói. _Chúc quý khách ngon miệng - phục vụ đem đồ ăn ra để lên bàn. _Nè cô/cậu ăn đi! - 2 người đồng thanh cùng gắp thức ăn để vào chén cho nó. Rồi lại giật mình nhìn nhau bằng ánh mắt gì đấy...(cái naỳ phải hỏi lại rồi). "Bây giờ là chuyện gì đây" nó khó hiểu , mắt hết nhìn đang rồi quay sang nhìn hắn lắc đầu. _*e hèm* nó tằng hắng giọng rồi nói _Ăn cơm đi, ăn đi nè - nó nói gấp đồ ăn để cho 2 người rồi bắt đầu ăn. 20' sau, những món ở đây đã giảm hết 75% rồi đấy, chỉ một mình nó đã ăn hết nữa bàn thức ăn, bây giờ no lắm cái bụng căng tròn. _No quá đi! - nó xoa xoa cái bụng. _Cô ăn như vậy không sợ béo à ? - hắn hỏi. _Dù có muốn ông trời cũng không cho tôi béo đâu - nó nói. _Wow, cảnh ở đây đẹp quá - nó quay qua mắt chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài. Khung cảnh tuyệt đẹp của cầu Ánh Sao, hồ Bán Nguyệt lung linh dưới những ánh đèn đủ màu sắc. Nó vừa nhìn vừa cảm thán . _Nơi đây đúng là quá tuyệt vời! - nó mắt chữ A, mồm chữ O mà nhìn,,, thật là đẹp tuyệt vời. Đang mải mê ngắm cảnh, tiếng nói lạnh lẽo đâu đây vang lên bên tai nó. _Đi về. Sau khi hấp thụ được câu nói của hắn nó cũng gật đầu rồi đi về. Đến trước cửa nhà hàng. _Giờ cậu đi đâu, chúng tôi phải về làm việc - hắn nói với Đạt. _Tôi cũng phải đi công chuyện...Tôi đi trước đây - Đạt nói rồi cười với nó, nó cũng cười vẫy tay chào Đạt. Nó cùng hắn lên xe, xe bắt đầu lăn bánh theo hướng ngược lại xe của Đạt. _Về công ty, sao đi đường này - nó thắc mắc. _Vì công việc phó giám đốc vừa xử lý xong nên mình khỏi cần về nữa hay là................, -hắn chưa nói xong thì bị nó cắt ngang. _Thôi không cần đâu! Anh cứ chạy đi - nó vội cắt ngang lời hắn. Hắn đang lái xe lại lắc đầu khó hiểu với nó, chẳng hiểu nó đang nói cái gì, có ý gì. Đột nhiên anh nhếch môi cười nhạt. "Mình chỉ hỏi cô ta đi chơi không vậy mà lại nghĩ mình cho cô ta về công ty..thiệt là.." Hắn chỉ biết lắc đầu cười trong bụng với nó. _Tôi nói thật anh cười đẹp lắm. Sao anh không cười nhiều đi, suốt ngày như tảng băng nghìn năm, nhìn phát chán. Mà lúc tôi chán cái gì tôi lại muốn đập cái đó - nó vừa đeo tai phone nghe nhạc vừa nói. _Vậy cô định đập tôi a - hắn hỏi không nhìn nó. _Hả? Nó hỏi lại. _Vậy cô định đập tôi à? - hắn cố hỏi lại hơi bực mình, mắt nhìn phiá trước _Hả? Anh nói cái gì tôi nghe không rõ. Nói lại lần nữa được không? - nó hô to hơn. Hắn tức giận quay lại nó, tức giận tháo tai phone của nó ra....
|