Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng
|
|
Ô CỬA NHỎ MÀU TRẮNG Tác giả: Phương Oanh Chương 23
Ads Nhã Ca nhìn đồng hồ. Nam Giao cúi ghi và lẩm nhẩm đọc theo máy. Mười lăm phút nữa điện thoại sẽ reo. Là người đàn ông đó. Chị thấy lo ngại.
Trong vài trường hợp chỉ cần lướt qua chi tiết đã biết được tổng thể nhưng chỉ giọng nói mà kết luận về cả con người thì không thể chính xác. Biết thế nhưng Nhã Ca vẫn tin vào nhận định của chính mình. Giọng nói trầm ấm, quyến rũ tỏa ra phong cách lịch thiệp, khôn ngoan, từng trải. Chị hình dung người này thích sự khiêm tốn, kín đáo để làm mờ nét sang trọng, lịch lãm, thông thái, thành đạt nhưng đầu mày cuối mắt lại là người xem mình nhất thiên hạ. Vì thế khiêm tốn hay kín đáo chỉ là một thứ giả hiệu, như cái phông làm nền cho những thứ mà anh ta muốn trình diễn.
Có thể nét là lạ của Nam Giao khiến người đàn ông hiếu kỳ, thích thú và muốn khám phá – như một thú tiêu khiển. Cũng có thể đây là một khởi đầu nhưng chị không lạc quan. Đàn ông khởi đầu sốt sắng, nóng nảy, thậm chí điên cuồng nếu không lịm đi trong hèn nhát cũng chóng chán, mau tan như một thứ lửa rơm, chỉ đàn bà nhốt mình trong kỷ niệm, luyến tiếc, ngu dại đến xót xa. Một cách vô lý, Nhã Ca ác cảm với người đàn ông chưa gặp mặt này − dù không tỏ ra.
Muộn 15 phút, Nam Giao kiên nhẫn chờ. Nửa giờ trôi qua, cô nhìn điện thoại và lo sợ. Cảm giác chờ đợi, âu lo rất quen thuộc. Tiếp theo tâm trạng chờ đợi, âu lo này chưa bao giờ là điều tốt đẹp cả. Một giờ... rồi nhiều giờ trôi qua... Giọng khẽ khàng của Nhã Ca khiến Nam Giao sực tỉnh:
− Ngủ đi em. Muộn lắm rồi, chị nghĩ anh ấy không gọi đâu.
Cô nặng nhọc đứng lên, chậm chạp dọn dẹp sách vở và tắt đèn. Nhã Ca tránh cái nhìn khắc khoải và không nén nổi tiếng thở dài khi nghe bước chân ngập ngừng, nấn ná của Nam Giao.
Trời chuyển dần về sáng. Tiếng kĩu kịt của những gánh hàng rong, tiếng lọc cọc của những xe bán điểm tâm đẩy ra từ cuối hẻm báo hiệu một ngày mới vọng vào nhà, Nam Giao vẫn chưa vỗ được giấc. Nhìn trân trân vào nóc màn khiến đôi mắt cô bỏng rát. Giọng trầm ấm, dịu dàng đầy ắp những quan tâm, âu yếm thổn thức trong nỗi nhớ rồi cồn lên như những ngọn sóng khiến Nam Giao quay quắt. Không còn sức bào chữa cho sự quan tâm của mình cũng không giải tỏa nổi cơn ùn tắc nơi lồng ngực, cô mặc cho tình cảm vắt kiệt cả sức lực.
Buổi sáng, nhìn đôi mắt thâm quầng và gương mặt phờ phạc của Nam Giao, Nhã Ca vừa thương vừa bực. Hắn ta không xứng với Nam Giao. Nhưng dù sao biểu hiện biết cần người khác vẫn là dấu hiệu tích cực ở Nam Giao. Còn hơn kiểu sống thờ ơ, lặng lẽ tự tách mình ra khỏi thế giới.
Đọc được suy nghĩ của chị nhưng Nam Giao không thể giải thích để Nhã Ca hiểu rằng lúc này vượt lên nỗi buồn đến hụt hẫng chính là lo lắng và linh cảm. Linh cảm không có điều tốt lành nào cho những người mà cô quan tâm đang hoàn thành những nét vẽ cuối để bức tranh định mệnh hiện ra nặng nề, xám xịt. Lòng âm ỉ nóng như bị ran trên ngọn lửa than, Nam Giao nói bằng giọng bình thường nhưng Nhã Ca đọc được những vết rạn trong đó. Dường như tình cảm giữ kín không bộc lộ khiến người ta luyện được khả năng chịu đựng phi thường:
− Em không sao. Chị đừng lo lắng − Ngập ngừng một chút, cô tiếp – em xin lỗi chị.
Cái vỗ vỗ an ủi của Nhã Ca khiến Nam Giao muốn khóc. Và đêm đó khi điện thọai reo thì xung động giữa xúc cảm và sự kiềm chế chuyển thành tiếng nấc. Âm thanh Phong Châu nghe được lại là tiếng thở nặng nề, gấp gáp tưởng như Nam Giao luôn luôn chạy trốn anh và lần nào cũng thua.
− Tôi đây. Em còn đó không?
− .............
− Sao vậy em?
− Vì hôm qua anh không điện thoại nên tôi lo lắng. Tôi sợ hãi khi nghĩ có việc không may nào xảy đến với anh. Anh không sao chứ?
Giọng Nam Giao giống hôm trước nhưng lần này Phong Châu cảm động. Anh im lặng, chờ cho cảm giác lạ lùng đi qua:
− Tôi xin lỗi. Em chờ có lâu không?
− Dạ lâu. Lần sau anh nhớ... Anh vẫn chưa về nhà à?
− Ừ, tôi đang ở bên ngoài.
− Vậy anh tắt điện thoại đi.
− Sao vậy?
− Để tôi điện lại cho anh. Gọi thế này tốn nhiều tiền lắm.
Không phải lần đầu tiên có người quan tâm đến ví tiền của anh nhưng cách Nam Giao vừa ngây ngô vừa thành thật lại buồn cười. Khi soi vào tâm hồn trong trẻo, trẻ thơ dường như phần tình cảm thánh thiện hiếm hoi bị lãng quên bởi muôn mặt của cuộc sống trong anh được đánh thức. Phong Châu cố dập tắt cảm giác nôn nao đến lạ kỳ:
− Đừng lo. Tôi không có nhiều tiền nhưng chắc nhiều hơn em. – Anh cười nhẹ - Hôm nay em làm gi? Công việc có tốt không?
Nam Giao ứa nước mắt. Vẻ không có gì, vô tâm của anh khiến cô thấy mình vô duyên chẳng chút giá trị. Là người quyết định cảm xúc của chính mình lại tự dẫn xác vào tình huống này – như bệnh nhân chưa hồi phục đã không biết lượng sức. Nam Giao thấy tội nghiệp cho cái phập phồng ở lồng ngực bên trái. Chỉ bài học giản dị thế mà học mãi vẫn không thuộc mình.
− Giờ tôi yên tâm rồi. Cám ơn anh đã gọi cho tôi.
− Em sao vậy? Giận tôi à?
Những dồn nén nức nở òa thành nước. Phong Châu cuống quýt:
− Sao vậy em? Cho tôi xin lỗi. Đừng khóc nữa, tôi sẽ giải thích... Để tôi giải thích - Nuốt nước bọt, anh đọc những giao động mạnh mẽ trong chính lời nói của mình – Tôi bị một tai nạn nhỏ, nhỏ thôi nhưng bác sĩ bảo phải phẫu thuật để... ừm, để mau bình phục. Tôi muốn gọi cho em ngay sau ca mổ nhưng đến sáng nay thuốc mê mới chịu buông tha tôi.
− ............
− Em còn đó không? Nếu em giận thì tôi...
Phụ nữ thường nhạy cảm với nghịch cảnh hay nỗi đau nhưng thật lạ, giọng cô không ngậm ngùi, không thương cảm mà bặt đi vì sợ hãi:
− Tai nạn à?
Bằng giọng trầm ấm dịu dàng, Phong Châu cố gắng giúp Nam Giao bình tĩnh trở lại:
− Tai nạn nhỏ thôi và tôi khỏe rồi. Em đừng lo.
− Giờ anh đang ở đâu?
− Tôi đang ở bệnh viện nhưng không phải vì sức khỏe mà là vì thủ tục gì đó. Em vẫn còn khóc à? Thôi nín đi. Tôi có làm sao đâu.
− .............
− Đừng khóc nữa nhé.
− Tôi muốn nhìn thấy anh. Tôi đến đó được không?
Phong Châu trở mình, anh không nghĩ đến tình huống này. Chà, đau thật. Dù cố nén nhưng tiếng rên nhỏ vẫn bật ra khỏi cổ. Nam Giao hốt hoảng:
− Sao vậy? Anh sao vậy?
− À, không. Vì nằm một chỗ không quen nên người tôi tê cứng.
− Có ai đó giúp anh không?
− Không ai cả.
Phong Châu khoát tay ra hiệu khi cô y tá bước vào phòng. hiểu ý, cô gật đầu, quay ra và khép nhẹ cửa. Bệnh nhân không khó tính, vết thương không nặng nhưng bác sĩ trưởng khoa lưu ý cô chăm sóc cẩn thận. Nghe nói anh ta là người nhà của giám đốc bệnh viện.
− Không có ai giúp anh à?
Như bị ngạt thở, Phong Châu muốn thoát khỏi tình trạng kỳ cục này. Có cái gì ứ nơi lồng ngực thôi thúc anh giải phóng nó:
− Tôi đau quá.
− Gọi bác sĩ đi. Anh đang ở đâu vậy? Tôi sẽ đến. Chờ một chút, tôi đến ngay.
− Tôi khát nước.
Cô gấp gáp:
− Vết thương mất nhiều máu thường làm khát nước nhưng chỉ uống ít thôi. Anh gọi y tá đi hay là... không có ai ở đó giúp anh thật sao?
− .............
Không có tiếng trả lời giống như anh biến mất ở đầu dây bên kia, Nam Giao hốt hoảng gọi dồn:
− Alô, anh còn đó không?
Giọng nồng nàn, quyến rũ gõ nhẹ vào tim cô:
− Tôi khát quá. Tôi muốn chạm môi vào những giọt nước trên mắt em.
− ...............
− Được không em?
|
Ô CỬA NHỎ MÀU TRẮNG Tác giả: Phương Oanh Chương 24
Ads Bất giác Nam Giao sờ lên gương mặt mình. Tay cô ướt đẫm.
− Anh nhớ em.
Đúng là âm thanh này. Cô không nghe nhầm. Anh đã nói với cô. Nam Giao ngớ ngẩn lặp lại:
− Anh nhớ tôi thật à?
− Anh không biết đó có phải là anh nhớ em không nhưng nhắm mắt lại là anh thấy em.
− Tôi không thể hình dung ra gương mặt anh. Lần ấy...
− Không sao. Anh thích thế.
− Có thật không có ai ở đó với anh không?
Phong Châu cười nhẹ.
− Bác anh cẩn thận quá nên họ đang đứng sắp hàng ngoài cửa phòng. − Em yên tâm. Anh đùa thôi. Anh không phải là người dễ dàng bị bỏ rơi đâu.
Nam Giao nhìn đồng hồ, vô tình cô lặp lại những gì anh thường nói:
− Muộn rồi, giờ anh ngủ đi nhé.
− Anh chưa hôn em mà.
Cô ngần ngừ:
− Nhưng tôi nín khóc rồi.
− Vậy anh hôn vào môi nhé.
− .................
− Được không em?
− .................
− Anh hiểu rồi, đừng giận anh.
− ..................
− Có lẽ anh quá đường đột. – Phong Châu cố pha trò – xin em thứ lỗi cho những bất thường trong cuộc đời biết kiềm chế của anh.
− ..................
Im lặng của cô khiến cảm giác buồn bã, thất vọng nhấn chìm Phong Châu nhưng tiếp tục còn tệ hơn, Nam Giao không phải là người để anh buông những lời cợt nhã dù trong thâm tâm Phong Châu biết mình không hề cợt nhã.
− Thôi, em ngủ đi. Hôm sau anh sẽ gọi lại.
− Chờ một chút!
− Em nói đi!
− Tôi muốn giúp anh.
− Không cần đâu. Ở đây có nhiều người lắm, anh hơi mệt, em gác máy đi nhé.
− Nếu hôn em giúp anh hết đau hết khát thì anh hôn em đi.
Phong Châu đọc được sự thay đổi chậm nhưng rõ ràng trong giọng nói của Nam Giao. Có cái gì đó thật nồng nàn thật say đằm chảy vào tim anh – đau tức cả lồng ngực. Hơn cả cảm giác ngạt thở ban nãy. Quả thật, Phong Châu không lường được hết phản ứng của người phụ nữ lạ lùng, nhạy cảm và trên hết là rất phụ nữ này:
− Anh muốn hôn em lâu lắm rồi. Anh khao khát được hôn em.
Phong Châu nói như dỗ dành một đứa trẻ.
− Cho phép anh nhé.
− Dạ.
Giọt nước long lanh trong đôi mắt đen tròn, nghẹn ngào cố nén, đôi môi run run kiềm tiếng nấc hiện rõ trong trí anh. Ngay cả khi tiếp nhận nỗi đau, trông cô vẫn ngọt ngào và hấp dẫn. Phong Châu muốn siết thân thể ấy vào lòng, hôn lên môi lên mắt. Mái tóc óng mượt chảy tràn trong trí nhớ và vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, mát rượi trong bàn tay anh. Phong Châu thì thầm:
− Anh hôn vào môi nhé.
− ..................
− Anh đang hôn em đấy.
− ..................
− Em cảm nhận được không?
− Có, em cảm nhận được.
Giọng nói nhẹ nhàng, khiến nụ hôn cuồng nhiệt, táo bạo trong tâm trí Phong Châu vụt thành kính thiêng liêng như đang ở trong thánh đường. Đột ngột rơi vào thế giới của những cảm xúc lạ lùng, kỳ quặc, loanh quanh đi giữa tâm hồn mình như người lạc lối. Phong Châu mặc cho tình cảm trào lên nhấn chìm mọi toan tính, mọi vờ vĩnh giả tạo trong anh. Ngây ngất như lần đầu tiên được chạm vào môi phụ nữ. Cảm giác nồng ấm từ tận đáy lòng cuộn lên thành dòng xoáy dịu dàng. Anh yêu em. Phong Châu buột miệng thốt “Anh yêu em” nhưng dừng lại được vì ngay lúc đó tính cao ngạo cố hữu vụt thức giấc lôi anh về trạng thái cân bằng.
Tính cao ngạo như tên lính canh không bao giờ chợp mắt. Hắn khăng khăng khẳng định không phải tình cảm, chỉ là những ham muốn mãnh liệt bức phá tâm hồn anh. Đừng nhầm lẫn giữa lòng háo thắng và tình yêu vì khi đến với Nam Giao, mục đích của anh là chinh phục như chinh phục một hành tinh lạ, như một lần lên non, xuống biển.
Vì thế “Anh yêu em” được chuyển thành “Cảm ơn em”, nhưng cảm giác êm ái dịu dàng chưa tan hết đọng lại trong giọng nói trầm ấm, quyến rũ của Phong Châu như một thứ mật ngọt khiến người nghe rung động đến thổn thức. Nam Giao quyến luyến:
− Chỉ gọi cho em khi nào anh thật khỏe nhé.
− Anh chỉ thật khỏe khi được nghe giọng nói và hôn em như thế này thôi.
− Chúc anh ngủ ngon.
Dù nhẹ dạ, cả tin, ngờ nghệch nhưng Nam Giao vẫn là người phụ nữ anh thích ngay cả khi cô để lộ nhược điểm này. Không có gì bất thường trong việc công nhận ai đó hấp dẫn và lôi cuốn. Ngay trong sai lầm của chình mình, anh vẫn là anh. Có thể sa sẩy, có thể vô tình, có thể háo thắng nhưng không vụ lợi không ác ý. Phong Châu tặc lưỡi lấp liếm, mặt trời còn có vết huống gì người trần mắt thịt như anh nhưng rõ ràng cảm giác đớn đau, ngây ngất, bàng hoàng lần đầu tiên trong đời là có thật.
|
Ô CỬA NHỎ MÀU TRẮNG Tác giả: Phương Oanh Chương 25
Ads Nghỉ giờ học sau, Nam Giao vòng lối cửa hông để tránh người thanh niên hay theo cô mỗi lần tan học. Sự dai dẳng có phần táo tợn của anh làm Nam Giao ngại. Vừa rẽ qua khúc quanh đã trông thấy anh đứng ngay lối đi đang trò chuyện với ai đó, dường như trông thấy cô nhưng vờ đi. Chứng tỏ anh đoán trước hành động này. Ngượng ngùng Nam Giao quay trở lại. Băng qua hai dãy hành lang hẹp, vòng qua vườn hoa giữa sân, ngồi lẫn trong nhóm học viên, hy vọng anh ta bỏ đi.
Chuông reo, mọi người lục đục đứng lên, Nam Giao tần ngần nửa đi nửa ở. Đang cúi nhìn đồng hồ và phân vân thì bóng người lừng lững xuất hiện. Phong Châu đã vòng vèo theo cô nãy giờ, kiên nhẫn và tò mò. Nam Giao đứng yên ngay cả khi anh đến thật gần giống như sau anh vẫn còn người nào đó và cô chờ. Vẻ hờ hững của Nam Giao khiến Phong Châu bị hụt hẫng nhưng chợt nhớ cô gặp anh chỉ vài lần, không phải Anh Phong vẫn trò chuyện với cô hàng đêm.
− Bạn anh cũng học trường này hay sao?
Anh đoán cô muốn nhắc đến Linh Đan.
− À không, tôi đến có việc. Em học ở đây à?
− Vâng. Tôi được nghỉ giờ sau, đang định về.
Phong Châu hất hàm:
− Tôi đứng đằng kia, trông thấy em lòng vòng qua lại nhiều lần nên đến xem em có gặp rắc rối gì không?
Nam Giao nhìn quanh, sân trường vắng hoe, không thấy chàng thanh niên nọ, cô thở ra nhè nhẹ. Phong Châu nheo mắt:
− Đang trốn ai à?
Nam Giao lúng túng:
− À… không…
− Có cần tôi giúp không?
− Anh giúp gì?
− Ừm… tôi sẽ đưa em ra khỏi chỗ này chẳng hạn.
Bất giác, Nam Giao sờ cằm như sờ vào chiếc mặt nạ da người đang bám chặt vào mặt mình. Anh sẵn lòng chìa tay giúp đỡ Nam Giao tránh viên sỏi nhỏ trên đường nhưng dắt cô thẳng đến chiếc bẫy tinh vi chờ sẵn. Nam Giao thật sự lôi cuống Phong Châu – nếu không anh chẳng mò đến đây vào giờ này. Không chờ đến 10 giờ 30, anh còn muốn biết tất cả thời gian còn lại cô làm gì. Dù vậy Phong Châu không thiếu sự tỉnh táo, bạn bè thường bảo anh là con ghẻ của trường phái si tình, lú lẫn mà. Nam Giao đang nhìn anh, đầy vẻ ngờ vực:
− Tại sao anh giúp tôi?
− Vì tôi biết nỗi khổ của người cần sự giúp đỡ của người khác mà phải vờ như không. Nào, đi. Xe em để ở đâu?
Ngang qua người thanh niên, ánh mắt chầm chầm khiến Nam Giao đi gần anh hơn. Không bỏ lỡ cơ hội này, Phong Châu choàng tay qua vai cô, trông hờ hững đấy nhưng vè sở hữu. Phản xạ tự nhiên, Nam Giao nhích ra xa.
− Đừng bỏ tôi nhanh như thế. Hắn đã chịu thua đâu. Nếu em cho tôi rơi, hắn sẽ chụp ngay lấy em.
Theo kinh nghiệm, Phong Châu đánh giá chính xác tâm lý của người đang tiếp xúc và biết rõ mình phải dùng thái độ nào cho phù hợp. Nam Giao không thích thiết lập mối quan hệ mới nhưng dù sao cô cũng tin anh hơn chàng thanh niên tội nghiệp kia. Chẳng vội gì, nhẩn nha thế này cũng về đích. Phong Châu đề nghị:
− Tôi không đủ kiên nhẫn đi lòng vòng như em, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống đi. Tôi mời em uống chút gì nhé.
Nam Giao nhìn anh. Không phải ngạc nhiên thuần túy. Dù nhẹ dạ, cả tin, ngờ nghệch nhưng cô không thiếu linh cảm – một thứ linh cảm biến phụ nữ thành rắc rối phiền phức:
− Anh đang tìm điều gì ở tôi vậy?
Phong Châu nheo mắt:
− Vậy em nghĩ tôi sẽ tìm được gì khi mời một người phụ nữ uống chút gì đó?
− Tôi không biết nhưng tôi có ấn tượng tốt về anh. Tôi không muốn thấy anh như một người đàn ông chỉ quanh quẩn mua thức uống cho phụ nữ hoặc giúp họ trốn một người đàn ông khác.
Ngã ra sau tránh cú tạt chết người của Nam Giao, Phong Châu cười lớn:
− Ok, tôi sẽ cố để không trở thành một người như thế, ít ra là đối với em.
− Giờ thì chúng ta đi đâu? Anh ta vẫn còn phía sau à?
− Ừ, em rẽ phải đi.
Nơi họ đến là quán kem, tầng dưới là nhà sách. Hai cô tiếp tân xinh đẹp nghiêng người 90o đúng kiểu Hàn Quốc để chào khách. Quán bài trí khá ấn tượng. Bên trong là phòng kín dành cho những người thích yên tĩnh. Chính giữa được thiết kế cao hơn một chút thích hợp cho gia đình nhiều người với những dãy bàn rộng và khoảng trống dành cho trẻ con. Hành lang ngoài cùng hẹp, đủ đặt hai chiếc ghế cạnh nhau, nối thành vòng tròn – nơi của những đôi tình nhân. Không gian thoáng, bàn ghế nhiều màu sắc được bài trí cách điệu. Trên tường treo mấy bức tranh vui mắt, dễ thương. Phong Châu hài lòng trước vẻ mặt thích thú của Nam Giao. Nhón người như cô bé rụt rè, Nam Giao ngồi xuống. Lãng mạn quá, cô lại đề phòng.
|
Khuấy nhẹ tách cà phê, Phong Châu ngắm Nam Giao múc từng thỏi kem cho vào miệng rồi giữ chiếc muỗng nhỏ giữa hàm răng trắng đều. Đôi môi mọng và ướt – ý nghĩ đã từng hôn lên đấy khiến người Phong Châu rung lên vì cảm giác bàng hoàng, ngây ngất. Để tránh ánh mắt dò hỏi của Nam Giao và giấu đi thứ cảm xúc quái quỷ, anh nâng tách cà phê đặc sánh uống một ngụm lớn. Đắng nghét, chẳng có chút đường nào cả. Phong Châu nuốt từ từ từng chút một và tự hỏi chẳng hiểu lúc này anh đã khuấy cái gì trong tách. Hành động tảng lờ của Phong Châu không lừa được Nam Giao :
− Tại sao anh lại nhìn tôi như thế?
Chà, còn đắng hơn cả ngụm cà phê trong miệng, Phong Châu nuốt ực cho xong.
− Tôi rất tiếc vì ánh mắt khiếm nhã của mình.
Nam Giao lắc đầu:
− Đây là lời xin lỗi, tôi muốn nghe anh giải thích.
Phong Châu cười cười:
− Hy vọng em không nổi giận.
− À, không - Nam Giao lắc đầu, khẳng khái ngờ nghệch nhưng đáng yêu – Tôi luôn sẵn lòng tha thứ cho những sai lầm đơn giản.
Anh xoa cằm:
− Cảm ơn em nhưng sai lầm của tôi thì không đơn giản chút nào đâu.
Thang máy dừng lại. Người đàn ông đẩy chiếc xe trẻ con bước ra. Nhìn khắp lượt, cuối cùng anh ta chọn chiếc bàn nhỏ cạnh họ và ngồi xuống. Đứa trẻ nằm trong xe bắt đầu đạp loi choi và cất tiếng khóc. Người đàn ông cẩn thận đở nó ngồi dậy. Khung cảnh lạ lẫm khiến thằng bé im bặt, quan sát. Gương mặt thiên thần, đôi mắt tròn to đen láy.
− Nếu như em biết tôi đã từng…
Nam Giao đông cứng như thạch, mặt mũi tái ngắt. Phong Châu tò mò:
− Em quen người này à?
Cô thì thầm, giọng gấp rút, đứt quãng như không có đủ dưỡng khí để thở. Xem ra lần này Nam Giao mới cần anh thật sự.
− Chúng ta về đi thôi. Tôi… tôi không muốn gặp lại anh ấy.
Phong Châu buột miệng:
− Em thường xuyên gặp rắc rối với phân nửa thế giới này? Hay có quá nhiều đàn ông sắp hàng trước mặt em như chơi trò rồng rắn, dài đến nỗi tôi nhìn mãi vẫn không thấy cái đuôi?
Cô không nói chỉ ánh mắt yếu ớt như trông chờ sự giúp đỡ từ anh. Khi không liên can đến mình, người ta thường hào phóng sự thông cảm như cho vay bằng vốn người khác nhưng Phong Châu lại thấy những chiếc gai nhọn mọc trong lòng. Anh không ý thức được đùa cợt lúc này còn tệ hơn dửng dưng, vô tình.
− Em đang rất sợ phải không?
Cô gật.
− Em có nợ tiền anh ấy không?
− Không có.
− Thế còn nợ tình?
− …………
− Cũng không, vậy lý do gì em sợ anh ta?
Như kẻ phạm tội, mắt Nam Giao cụp xuống lẩn tránh. Phong Châu chán nản. Bậc triết gia tìm cái chân, người xuất gia tìm cái thiện, nhân gian tìm cái mỹ, anh không biết mình tìm được gì ở người phụ nữ này chỉ thấy những nỗi buồn trang điểm cho ra vẻ cuộc đời. Phong Châu nhìn đồng hồ. Thật kỳ lạ khi ngồi cạnh cô mà cảm giác một Nam Giao khác đang chờ đợi mình. Nam Giao của sự chân thành, nồng nàn, ấm áp luôn khiến anh tò mò say mê. Kim đồng hồ nhích dần và Phong Châu thấy mình sốt ruột một cách vô lý.
Cũng từ thang máy, người phụ nữ xuất hiện, đi thẳng đến chỗ hai cha con. Thái độ của Nam Giao càng đáng ngại. Nép vào anh và run rẩy, chỉ cần biết điều gì đang giày vò, hành hạ cô Phong Châu sẽ nghĩ ngay cách giải quyết vì căn cứ nét mặt và những biểu hiện đang nhìn thấy, anh hiểu rằng phải làm điều này càng sớm càng tốt. Bất kể sự lo lắng của anh, Nam Giao chỉ biết thu người lại. Phản ứng tiêu cực khiến Phong Châu nổi giận. Đằng kia, người đàn ông đang cố phân trần điều gì đó trước vẻ phật ý của vợ. Cả hai đều căng thẳng. Cảm giác bị bỏ rơi khiến thằng bé ngoác mồm ra khóc. Sau vài tiếng oe oe khởi động, nó khóc vang lên. Phong Châu nhếch môi:
− Nhìn xem, nếu anh ta phụ em thì đáng đời anh ta. Còn em, nếu phụ tình mà phải chui rúc thế này thì cũng đáng đời em. Tôi thấy chán. Nào, đứng lên!
Nam Giao giữ lấy tay anh, khẩn khoản:
− Tôi không muốn họ nhìn thấy.
− Em luôn luôn sợ hãi thế này sao? Trông em lúc này cũng như con sâu rúc vào trong kén. Đừng lo, tôi có cách để họ không làm phiền em. Em đứng lên được không?
− Không phải làm phiền, tôi chỉ sợ…
Không còn phóng khoáng, thanh lịch, Phong Châu trở nên cay nghiệt trong sự ngạc nhiên của chính anh:
− Tôi thường đánh giá cao và muốn nhìn thấy những nổ lực. Tôi không muốn nghe những lời biện hộ.
Lúc này, không ai giúp được cô ngoài anh. Chỉ nghĩ đến việc đối diện với họ, Nam Giao đã thấy sợ. Cô im lặng. Nét nhẫn nhục, chịu đựng khiến anh tội nghiệp. Phong Châu hạ giọng:
− Tôi không biết lý do tại sao em lại sợ họ. Em có thể tránh mặt, có thể không giải thích, có thể chán ghét nhưng sợ thì không được. Sao em không thử đối diện với họ một lần như đối diện với nỗi sợ hãi của chính em?
Nam Giao yếu ớt:
− Tôi đã nghĩ đến điều này nhưng…
Phong Châu lắc đầu:
− Không có lợi ích hay thành tựu nào được gặt hái từ những việc mà em định làm cả. Nào, chúng ta thử một lần xem sao.
|
Ô CỬA NHỎ MÀU TRẮNG Tác giả: Phương Oanh Chương 26
Ads Sức mạnh từ cánh tay anh nâng cô dậy. Phong Châu quan sát thật nhanh và thấy hài lòng vì muốn ra khỏi chỗ này không có lối nào khác ngoài đi ngang qua họ. Chưa trông thấy Nam Giao nhưng dường như anh thu hút sự chú ý của đôi vợ chồng này. Càng tốt, Phong Châu nghĩ thầm.
Vòng tay quấn qua người Nam Giao thoạt trông âu yếm, mềm mại, chở che nhưng quan sát kỹ sẽ thấy nó cứng như gọng kềm giữ chặt lấy cô. Như đứa bé bị chặn mọi ngõ ngách, không thể bước đi, không thể lẩn tránh Nam Giao dừng lại trước người đàn ông đứng bật dậy và gọi tên cô tha thiết.
Lâu quá rồi, Uy Vũ vẫn chưa quen cảm giác không còn gặp lại Nam Giao. Anh cứ chờ, cứ chờ. Họ chưa từng nói với nhau lời nào nên không có cảm giác khắc khoải khi chia tay. Anh cứ chờ và cô không đến.
Phong Châu quan sát người đàn ông. Gương mặt không buồn, không vui, không hề suy suyển như chờ chồng xem xong trận bóng trên TV – môn thể thao mà mình không thích.
− Anh chờ em mãi. Em có biết anh tìm em không Giao?
Cúi mặt như người có lỗi, Nam Giao dạ khẽ. Uy Vũ thấp giọng, nghe khẩn khoản và nài ép:
− Sao vậy Giao?
− Tôi xin lỗi. Bác khỏe không anh?
− Mẹ tôi khỏe.
Quay sang người phụ nữ, Nam Giao mỉm cười. Phong Châu cảm nhận người cô căng như sợi dây đàn chứng tỏ Nam Giao cố gắng thế nào.
− Cu Bờm lớn quá. Em bé và Phúc vẫn khỏe hở?
− Cảm ơn Giao, chúng tôi vẫn khỏe.
Phong Châu quan sát, không có sự thân thiện nào trong ánh mắt, cả giọng nói cũng thế dù đã được điều chỉnh để phù hợp với nội dung. Người phụ nữ này không đơn giản. Để chồng tự do nhưng chỉ là tự do giả hiệu, tự do trong… khuôn khổ cho phép khi cô khư khư nắm chặt sợi dây.
Uy Vũ nhìn Nam Giao, hình bóng này khiến mỗi lần ôm Phúc trong tay, anh cảm giác có vị đắng ở cổ. Không phải vì thương hại hay một thứ trách nhiệm bổn phận nào khi Uy Vũ quyết định gắn bó với Phúc nhưng từ nơi sâu thẫm của tâm hồn anh nhận ra dường như sự tự nguyện của anh diễn biến theo ý muốn của Phúc. Thoạt tiên là nhẫn nhục, yên lặng, chờ đợi và thủy triều dâng mãi cũng làm đại dương cuộn sóng. Anh bắt đầu chấp nhận Phúc, tiếp theo là cứng cỏi, ít bộc lộ, vững chãi, Phúc biết cách sắp xếp mọi việc trên đời đâu vào đấy theo đúng ý cô. Uy Vũ cũng dần dần thay thế hình ảnh Nhật Văn trong lòng Phúc. Đôi khi Phúc cố mường tượng gương mặt thân yêu một thời nhưng rồi lắc đầu thất vọng vì gương mặt ây giờ đây nhạt nhòa trong làn sương hư ảo.
Lúc này Uy Vũ không nhìn Phúc, không quan tâm đến cu Bờm, anh đang bị hút vào Nam Giao. Thằng bé nín khóc đang nghịch nghịch ngón tay mẹ. Những kẽ tay thưa rỉnh khiến Phúc rúng mình và lời cảnh báo vang lên khe khẽ từ nội tâm. Phúc cố không để lộ ánh mắt tự vệ của người bị người khác đe dọa cướp đi vật quý giá.
− Giao có thường đến thăm Văn không?
Nam Giao tựa hẳn vào người Phong Châu, toàn thân rúng động. Gã đàn ông nhăn mặt như uống phải liều thuốc đắng. Rõ rồi, tự do mà người phụ nữ này dành cho chồng là thứ tự do dành cho vật nuôi trong nhà, không ràng, không buộc, không nhốt vì biết chẳng đi đâu mất. Lâu lâu đánh vài đòn gió để cảnh cáo.
− Không… không có…
− Sao Giao không đến thăm anh ấy?
Phong Châu ân hận, anh không nên bắt cô đối mặt với tình huống này. Bước lên phía trước, Phong Châu cắt ngang:
− Tôi bận nên chưa đưa Giao đi được. Hôm nào chúng tôi sẽ cùng đến thăm anh ấy. Giờ chúng tôi phải về. Xin phép anh chị.
Nam Giao đờ đẫn bước đi. Cảm giác chông chênh khi tay Phong Châu rời khỏi vai khiến cô loạng choạng muốn té.
− Đứng đây nhé, tôi sẽ lấy xe cho em .
Thật may, nếu đi nhanh anh đã không thấy Uy Vũ đến gần:
− Tôi có thể nói vài lời với Nam Giao không?
Dù nhìn thẳng vào Phong Châu nhưng không phải để hỏi ý kiến, cũng chẳng phải thăm dò Nam Giao. Điều hắn muốn bây giờ là anh cút đi cho rảnh. Rất lịch sự, Phong Châu cười nhẹ:
− Tất nhiên là được nếu Nam Giao đồng ý.
Cô đứng yên. Uy Vũ cười gượng, không biết điều gì thôi thúc anh theo cô. Cảm giác không còn trông thấy Nam Giao, không được phép nhớ thương cô khiến Uy Vũ tiếc nuối và phản ứng tức thời của anh là níu kéo. Uy Vũ chỉ muốn ở bên Nam Giao nói vài lời nhưng ích gì. Anh còn Phúc, cô có người đàn ông bên cạnh – dù tỏ ra lơ đãng nhưng không cử chỉ nhỏ nào của anh lọt qua mắt hắn. Hắn bảo vệ Nam Giao giống như anh đang làm hại cô vậy. Uy Vũ gọi tên cô. Âm thanh dịu dàng trước kia giờ biến thành mũi dao nhọn xuyên qua tim anh. Như con chim, Nam Giao chỉ đậu một lần và anh không giữ được cô.
− Xin em tha thứ cho những xúc phạm, những cay đắng, những điều không trọn vẹn giữa chúng ta. Tất cả là lỗi của anh.
Bàn tay thanh mảnh, mềm mại đan vào nhau. Những ngón tay đã từng lướt trên gương mặt Nhật Văn từ mái tóc, vầng trán, gương mặt đến đôi mắt, sống mũi rồi dừng lại ở môi, miết nhè nhẹ. Run rẩy vì thềm đá lạnh. Những ngón tay mà Uy Vũ muốn hôn hơn bất cứ đôi môi phục nữ nào.
− Mẹ anh rất buồn khi nghĩ đến em, cả anh cũng thế.
Uy Vũ không dám thú nhận bà buồn hơn khi anh quyết định gắn bó với Phúc. Không phản đối, không chỉ trích, chấp nhận nhưng buồn. Mẹ, Nhật Văn, cu Bờm, Phúc… anh đau lòng vì cảm giác xa lạ, lạc lõng giữa những người thân. Tim Nam Giao se thắt khi hình dung gương mặt mẹ Nhật Văn. Cái bẫy tình cảm nằm yên nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào là hàng trăm mũi tên đồng loạt phóng ra đâm thẳng vào lòng cô.
Siết Nam Giao trong bàn tay khỏe rộng, Phong Châu nghĩ thầm, trông người kia tội nghiệp như kẻ giữ báu vật bằng cái túi thủng hai đầu, túm đầu này hở đầu kia. Sao anh ta không hiểu chẳng ai thoát khỏi cái hố bằng cách kéo người khác xuống với mình. Lúc Nam Giao quay mặt đi, cố ghìm nước mắt, Phong Châu vỗ vai Uy Vũ trong một cử chỉ an ủi cảm thông như rùa và thỏ khi kết thúc cuộc đua, như hai vận động viên chạy tiếp sức – một người chấm dứt một người bắt đầu, như hai đội bóng vào sân với cái bắt tay đậm chất thủ tục và cuối cùng như lời khuyến cáo “Để cô ấy yên”. Uy Vũ bất động khi Nam Giao bước đi theo sự hướng dẫn từ bàn tay và thân người Phong Châu.
− Mình đi em.
Xe gửi ở công viên đối diện, anh dắt cô theo và nói nhỏ khi họ đi được vài bước.
− Để em đứng một mình tôi không yên tâm chút nào cả.
Công viên chỉ ít người tập thể dục, mấy chiếc ghế đá buồn thiu không ai ngồi, nhạc vẳng ra từ nhà hàng trong khuôn viên. Nam Giao lặng lẽ đi bên anh, im lặng của cô khiến Phong Châu lo ngại:
− Em ngồi xuống một lúc đi.
Từ một người mà mọi phản xạ tình cảm thuần khiết đều chai lì và quên luôn cả việc thoạt tiên anh chú ý đến Nam Giao chỉ vì ánh mắt thản nhiên khi cô lướt qua anh. Giờ như tên nô lệ tự nguyện làm và mong muốn được nụ cười hài lòng của chủ nhân. Phong Châu đặt tay lên tay Nam Giao, những ngón tay rắn chắc vốn quen chỉ huy và bắt người khác phục tùng giờ dịu dàng với người phụ nữ anh thích. Chúng nhẹ nhàng âu yếm bàn tay cô. Một lúc lâu Nam Giao nhè nhẹ rút tay về, tiếc nuối nhưng an tâm vì Phong Châu biết đây là dấy hiệu cô đã bình tĩnh trở lại.
Anh đùa:
− Thì ra em có một cuộc rút lui kém vinh quang. Sao em không nói với tôi?
Rút hẳn tay về, Nam Giao cười gượng:
− Nếu anh đã gọi đó là một cuộc rút lui kém vinh quang thì tại sao tôi phải khua chiêng múa trống cho cuộc rút lui kém vinh quang ấy?
Phong Châu quan tâm đến nhân vật có tên Nhật Văn hơn. Cô đã phản ứng kỳ lạ khi nghe đến tên này:
− Tôi hơi tò mò, Nhật Văn là ai vậy?
Mặt Nam Giao thoắt đau đớn khiến Phong Châu ân hận nhưng anh vẫn muốn biết điều này vượt trên tất cả.
− Khi tôi nâng Nhật Văn lên, tôi không tin anh đã chết. Tôi lay bàn tay rồi lay cả người Nhật Văn, lay mãi lay mãi… - cô nghẹn ngào – từ lúc ấm nóng, mềm mại đến khi lạnh giá, cứng đơ.
|