Đúng Là Đồ Đáng Ghét Khó Ưa Mà!!!
|
|
Chương 10 : Lần đầu tiên trái tim biết thổn thức
-Bin em đang làm gì trong bếp thế?
-Em đang nấu cơm, anh mới về ạ
-Uhm Bin nhà ta giỏi nhỉ, biết nấu ăn luôn sau này ai cưới được em người đó có phúc lắm nha
-Còn phải nói hehe – Thiên Vũ đang bưng bê thức ăn ra bàn – Anh thay đồ đi rồi xuống ăn em nấu xong rồi
-Uhm anh xuống liền – Nhất Anh chạy tót lên phòng nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống nhà bếp
-Woa nhìn ngon nhỉ, anh không ngờ Bin lại giỏi thế đấy sau này chắc anh phải học hỏi nhiều ah nha
-Uhm…gọi em là thầy đi em chỉ cho hê hê
-Cốc…thầy nè – Nhất Anh cốc vào đầu Thiên Vũ
-Ui da…không gọi thầy thì em khỏi chỉ sau này cưới vợ bị vợ chê đừng có đổ thừa là do em nha hê hê
-Hơ…hơ…còn lâu nhé
Vào bàn cơm mà cứ chí choé không ngưng chỉ có 2 người mà huyên náo cả cái nhà bếp….
-Ngồi im nào…. – Thiên Vũ lấy khăn lau thức ăn dính trên miệng của Nhất Anh – Ăn uống gì mà dính tùm lum xấu quá đi hê hê
Thình thịch…thình thịch…Nhất Anh trân trân nhìn hành động vừa rồi của Thiên Vũ, tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết vội né tránh không để Thiên Vũ tiếp tục nữa
-Được…được rồi anh tự làm, em ăn đi
Nhìn phản ứng khá lạ của Nhất Anh Thiên Vũ khó hiểu nhưng thôi tiếp tục ăn cơm….Không còn tiếng nói, chỉ còn một không gian im lặng hẳn, hai người ngồi đó chỉ chăm chú ăn, ăn và ăn….
Từ ngày có Thiên Vũ trong căn nhà này, Nhất Anh không còn ăn bên ngoài nữa mà đi làm về đã có thức ăn ngon nóng hổi chờ sẵn ở nhà, căn nhà được Thiên Vũ dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ…vì ở nhà riết cũng chán còn căn nhà thì bị Nhất Anh làm cho bừa bộn nên Thiên Vũ đành phải trở thành osin không công….
-Ngày mai chủ nhật anh ở nhà đúng không?
-Uhm nhưng có việc gì không?
-Ngày mai…tổng vệ sinh nhà cửa
-Hả? – Nhất Anh nhăn mặt
-Em không phải osin của anh đâu nhá, mai phải làm đấy
-Uhm biết rồi….
Chủ nhật, ngày tổng vệ sinh bắt đầu. Trước tiên là lau dọn phòng ngủ, phòng khách phòng bếp cuối cùng là ra khuôn viên bên ngoài…
-Anh Nhất Anh lấy chổi quét lá đi, lá rụng nhiều quá rồi kìa
-Uhm…
-Anh Nhất Anh thay nước trong hồ bơi đi
-Uhm….
-Anh Nhất Anh thay nước trong bể cá đi
-Uhm….
-Anh Nhất Anh kéo ống nước tưới cây đi
-Em không làm ngồi đó sai anh hả
– Nhất Anh đang kéo ống nước lại
-Mấy ngày trước em làm rồi giờ tớ anh chứ hê hê
-Được…hê hê….vậy để anh tắm em luôn nhá
Câu nói chưa dứt Nhất Anh đã xịt nước vào Thiên Vũ làm Thiên Vũ ướt chèm nhẹp, Thiên Vũ chạy lại giật ống nước từ tay Nhất Anh mà xịt lại….giành giật nhau cuối cùng cả hai đều ướt cả
-Hê hê mát không Bin
-Mát này…mát này….
Thiên Vũ kéo một ống nước khác xịt vào người Nhất Anh và bây giờ cả hai đang bắn súng nước vào nhau….chạy…đùa giỡn như hai đứa thằng nhóc con nhìn mà thích…
|
Chương 11 : Cảm giác gì thế này?
Hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Vũ đến lớp luyện thi, đường sá thành phố đối với cậu vẫn còn khá xa lại dù gì chỉ mới lên đây khoảng một tuần nên mọi thứ vẫn chưa thể làm quen nhanh chóng được.
-Em tự đi được không đó? Có cần anh đưa đi không? – Nhất Anh
-Em tự đi được mà dù gì em cũng biết đường đi mà
-Uhm vậy anh đi trước nha, hôm nay anh có hẹn với khách hàng
-Uhm anh đi trước đi lát nữa em đi
Nhất Anh ăn vội rồi nhanh ra khỏi nhà, Thiên Vũ nhanh sau đó cũng đón xe bus ra khỏi nhà. Bước vào trường điều thật sự làm cho Thiên Vũ ngạc nhiên đó chính là khuôn viên rất rộng, những khu cao tầng đó chính là những lớp học và cả nơi thực hành…Đảo một vòng xung quanh để có thể nắm rõ hơn đồng thời cũng tìm lớp học của mình, Thiên Vũ tìm mãi vẫn không thấy…
-Chú ơi cho con hỏi lớp luyện thi Y đa khoa D701 nằm ở đâu ạ?
-Nằm ở khu D lầu 7 phòng số 1. Con đi thẳng cuối khu này sẽ gặp khu D
-Dạ con cám ơn chú
Đi theo sự hướng dẫn của chú bảo vệ, cuối cùng cũng thấy đây rồi cái phòng 01 lầu 7 đi đến nơi mà thở không ra hơi, thang máy thì chờ lâu quá
Thiên Vũ đành lội bộ cho nhanh Giảng viên vẫn chưa vào lớp, đứng trước cửa đảo mắt xung quanh tìm nơi lý tưởng nhất để ngồi. Kia rồi, cái bàn trống ngay cạnh cửa sổ thật thoáng mát. Nhanh chân Thiên Vũ đi lại yên vị trên cái ghế, quay nhìn xung quanh mọi người đang vào lớp, lớp khá đông so với những lớp học trước đây.
Gần 8h, học sinh đi vào đã đông kín, chỗ ngồi phải ngồi 3 hoặc 4 người một bàn muốn nghẹt thở. Thiên Vũ may mắn ngồi bàn chỉ có hai người vì đây là bàn gần cuối nên cũng chẳng ai bon chen vào làm gì.
Một người ở độ tuổi trung niên bước vào lớp, lập tức lớp im lặng hẳn
-Chào các bạn, tôi tên là Kiều Vy, tôi là chủ nhiệm đồng thời phụ trách luyện thi môn toán cho các bạn
Cả lớp ngồi chăm chú nghe cô nói
-Hôm nay tạm thời chúng ta chịu khó ngồi như thế nhé ngày mai các bạn sẽ đổi sang phòng số 2
-Dạ thưa cô cho em vào lớp – Một cô gái với mái tóc dài thước tha, gương mặt xinh đẹp bước vào làm cho cả lớp phải ồ lên
-Em vào lớp đi ngày mai nhớ đi sớm hơn nhé! Em lại bàn gần cuối đó chỉ có hai em ngồi
Cô gái đó cuối chào rồi bước xuống bàn của Thiên Vũ, người ngoài đầu bàn bước ra cho cô gái đó đi vào trong, mùi nước hoa nhè nhẹ từ người con gái đó toát ra làm Thiên Vũ một phút ngất ngây
-Nào bây giờ lớp chúng ta cần một lớp trưởng và một lớp phó để giúp cô quản lý lớp cũng như thông báo cho lớp biết những thông tin cần thiết về kỳ thi năm nay. Có ai tự nguyện không?
Một bạn trai đầu bàn 3 giơ tay lên và một bạn nữ đầu bàn Thiên Vũ giơ tay lên -Hai em tên gì?
-Dạ em tên Hà Lệ Quyên
-Còn Em tên Bùi Thanh Tuấn
-Uhm Lệ Quyên sẽ đạm nhiệm vai trò lớp trưởng còn Thanh Tuấn sẽ làm lớp phó nha
Sắp xếp xong, giảng viên ổn định lại lớp, lấy ra một sắp đề thi của những năm trước giao cho lớp phó thu tiền các bạn rồi photo ra ỗi người. Cô chép một đề trên bảng rồi cho lớp tự làm…Cả lớp nhanh chóng giải được vì bài này tương đối dễ đây chỉ là bước khởi đầu cô muốn lớp làm quen. Bài thứ hai khó hơn khoảng một tiếng sau mới có mấy người làm ra…
-Các bạn xong cả chưa?
Im lặng, Thiên Vũ thì đang nhìn mây nhìn gió gì bên cửa sổ đã được cô để ý nãy giờ
-Em ngồi bàn 13, phía trong cùng
Không nghe thấy, Thiên Vũ vẫn ngồi thơ thẩn bên ngoài cửa sổ. Cô gái ngồi bên cạnh khều nhẹ làm Thiên Vũ giật mình, quay lại
-Em ngồi bàn thứ 13 trong cùng tên gì?
Thiên Vũ nhìn từ trên xuống, bàn thứ 13 là bàn mình, ngồi trong cùng chính là mình vội vàng đứng dậy
-Dạ…em tên Trần Thiên Vũ
-Em đã giải bài toán xong chưa
-Dạ…rồi ạ
-Uhm em lên bảng làm cho cô xem
Thiên Vũ bước bục lên trong cái nhìn thán phục của cả lớp, Thiên Vũ đã giải xong một cách chính xác và hoàn hảo khiến cô cũng phải khen ngợi
-Khá lắm nhưng trong giờ học cần chú ý hơn, thôi em về chỗ ngồi đi
-Dạ
Thiên Vũ đi về chỗ, nhìn sang người con gái bên cạnh nỡ một nụ cười thật hiền
-Cám ơn bạn, bạn tên gì thế?
-Hihi không có gì, mình tên Trịnh Tuyết Lam
-Còn mình tên Trần Thiên Vũ
Hỏi tên nhau xong cũng là lúc ra chơi hai người họ bắt đầu những câu chuyện học hành, lớp trưởng bên cạnh cũng hưởng ứng tham gia nhỏ này rất hoạt bát chí chóe liên tục. Từ ngày sống cùng với Nhất Anh hình như Thiên Vũ đã không còn cái vẻ bên ngoài lạnh lùng khó gần nữa mà thay vào đó là một con người khác hẵn dễ gần hơn, vui vẻ hơn…
Vào lớp, giải thêm hai đề toán khó nữa thì chuông cũng reo lên. Mọi người thu xếp tập vở ra về
-Vũ đi về bằng gì thế? – Tuyết Lam
-Vũ đón se bus về cũng không xa lắm còn hai người đi về bằng gì?
-Mình đi xe máy – Lệ Quyên
-Mình cũng vậy, hay Vũ về cùng mình đi – Tuyết Lam
-Nhưng nhà Vũ ở đường zzz….
-Vậy hả mình cũng thế mình ở 212 đường zzz….còn Vũ
-Vũ ở 102 đường zzz
-Hihi vậy về cùng đường rồi, đi đi với Lam đi cho vui
-Haiz…hai người vui rồi tôi thì nghịch đường đành đi một mình vậy, bye bye trước nha
-Vậy…- Thiên Vũ ái ngại
-Hihi chở Lam đi
Thiên Vũ đành lên xe về cùng Lam. Quyên đi ngược hướng với Thiên Vũ, nhỏ đang chạy thì chuông điện thoại reo lên lúng túng lạng lạng…ầm…
-Bạn có sao không? – Tên con trai đỡ nhỏ lên
-Không…không sao…xin lỗi – Nhỏ run bần bật, ngước lên nhìn người đối diện mình, thấy quen quen
-Bạn là Lệ Quyên đúng không? – Tên con trai hỏi
-Bạn…bạn là lớp phó, tên gì nhỉ… – Lệ Quyên gãi đầu cố nhớ xem cái tên trước mặt mình tên gì
-Mình là Thanh Tuấn
-Ah nhớ rồi Thanh Tuấn lớp phó hihi…mình xin lỗi bạn không sao chứ
-Không sao hihi
Vậy là Lệ Quyên kết thân thêm một người bạn, bây giờ về nhà không còn sợ buồn nữa vì có thêm một người đồng hành.
Thiên Vũ & Tuyết Lam cuối cùng cũng đến trước cổng nhà
-Nhà Vũ ở đây ak, đẹp thế
-Không nhà của bạn anh mình, mình chỉ ở nhờ thôi
-Uhm hihi thôi mình về nha
Thiên Vũ đi vào trong. Hôm nay vì là ngày đầu tiên Thiên Vũ đến trường nên Nhất Anh cố tình về sớm mua những món ăn mà Thiên Vũ thích, từ trên lầu nhìn xuống thấy Thiên Vũ cùng một người con gái xinh đẹp vui vẻ nói cười làm cho Nhất Anh hơi buồn buồn nhưng chẳng hiểu cảm giác gì nữa.
-Em về rồi ah? Hôm nay học thấy thế nào?
-Cũng tạm hihi
-Bạn em ah?
-Ai?
-Người lúc nãy đưa em về
-Dạ, bạn cùng lớp với em hihi Thấy Thiên Vũ tươi cười khi nhắc đến người con gái đó Nhất Anh có một cảm giác gì đó
-Em thích cô gái đó?
-Ơ…không… – Thiên Vũ gãi đầu
-Haha làm gì mà lúng ta lúng túng thế, thôi đi tắm đi rồi xuống ăn cơm
-Ăn cơm? Anh nấu hả?
-Không, anh mua, đi nhanh đi
-Biết ngay mà, đợi em tí
Thiên Vũ đi rồi gương mặt Nhất Anh trở nên ỉu xìu
-Mình bị gì thế nhỉ? Sao cảm giác không vui là thế nào nhỉ? Hay là ghen tị? Mình từng tuổi này chưa biết yêu ai mà nhóc nhỏ đã biết rồi haiz…phải nhanh chóng tìm người yêu mới được không thôi thua thằng nhóc Bin mất
-Anh nói xấu gì em đấy – Thiên Vũ đi xuống nghe loáng thoáng có tên của mình
-Hơ hơ…anh nói gì đâu chứ, làm giật mình
-Có tật mới giật mình nhé, khai mau nói xấu gì em – Thiên Vũ cù léc làm Nhất Anh cười muốn nôn ruột
-Thôi…thôi tha cho anh
-Vậy mau khai, anh nói xấu gì em?
-Hehe nói em có người yêu mà anh chưa có nên thấy hơi bị ghen tị vì vậy anh phải nhanh chóng tìm người yêu mới được hehe – Cười mà sao cảm giác như là không vui
-Em có người yêu bao giờ ah mà anh nói cũng đúng anh mau chóng tìm người yêu đi, anh già quá rồi hehe – Thiên Vũ trêu
-Dám nói anh già hả? – Nhất Anh cù léc lại lần này Thiên Vũ cười đến đỏ cả mặt mài
-Thôi…tha em haha…nhột quá…tha…em haha
Nhất Anh nhất quyết không tha, Thiên Vũ chóng đỡ, Nhất Anh mất đà lao thẳng đè lên người Thiên Vũ…thình thịch…thình thịch…cả hai chết trân một phút bất động. Tim đập loạn xạ, Nhất Anh định thần đứng lên lúng túng, Thiên Vũ cũng thế lần đầu tiên tim cậu đập nhanh đến như vậy
-Mình…mình vào ăn cơm thôi
-Dạ…
—————
Tin…toon…Nhất Anh chạy ra mở cổng
-Ba mẹ
-Uhm con khoẻ chứ lâu rồi không về nhà, mẹ con nhớ con nên bắt ba phải đèo sang đây này
-Dạ hihi tại lúc này con bận quá, ba mẹ vào nhà đi ạ
Ba mẹ Nhất Anh vào nhà, Thiên Vũ đứng dậy
-Cháu chào hai bác
-Đây là…???
-Đây là Bin em trai của Thiên Minh đó ba mẹ
-Ah ra thế, chào con – Ba Nhất Anh
-Dạ con lên đây để ôn thi nên ở nhờ nhà của anh Nhất Anh
-Con thi ngành gì thế – Mẹ Nhất Anh
-Dạ con thi vào ngành y
-Giỏi thế….cố gắng nhe con – Mẹ Nhất Anh
-Dạ…hihi – Thiên Vũ gãi đầu
Ba mẹ Nhất Anh sang thăm Nhất Anh, cùng trò chuyện hỏi thăm Thiên Vũ một lúc rồi về công ty xử lý một số chuyện. Ba mẹ Nhất Anh muốn Nhất Anh học tiếp để về phụ giúp công ty nhưng hiện tại Nhất Anh vẫn chưa muốn, Nhất Anh đang theo đuổi đam mê của mình đó là nhiếp ảnh gia.
Tối đến như thường lệ cả hai sẽ cùng ngồi ở phòng khách xem TV nhưng hôm nay cả hai vào phòng ngủ sớm hơn, chẳng hiểu lý do gì cả
-Cảm giác đó là như thế nào nhỉ? – Thiên Vũ khó hiểu, thôi không nghĩ thêm nữa mà nhanh chóng say giấc
Bên phòng Nhất Anh vẫn chưa ngủ được
-Sao tim mình lại đập nhanh như thế nhỉ? Hay là mình mắc bệnh tim? Dạo này hay như thế…mình sẽ chết sao??? Oh không…
Rùn mình, Nhất Anh không nghĩ tới nữa nếu không cậu sẽ thức cả đêm mất, đứng dậy mở một bản nhạc nhẹ từ từ Nhất Anh cũng chìm vào giấc ngủ
|
Chương 12 : Cá cược
Buổi sáng dậy, Thiên Vũ bước xuống chuẩn bị đến trường thì nhìn thấy Nhất Anh đang vội vội vàng vàng
-Anh không đi làm sao? – Nhất Anh không mặc đồ đi làm mà mặc quần jean với chiếc áo thun giản dị
-Không, anh phải đến bệnh viện
-Sao ạ? Anh bị gì mà đến bệnh viện – Thiên Vũ lo lắng
-Haha không có gì đâu chỉ là đi khám thường thôi
-Thật không? – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh với ánh mắt nghi ngờ
-Ờ…ờ thì…anh nghĩ là anh bị bệnh tim rồi – Nhất Anh nói mà gương mặt ủ rủ đến tội nghiệp
-Sao cơ?
-Anh chỉ đoán thế dạo gần đây tim anh không được bình thường
-Vậy em đi cùng anh nha
-Thôi không cần đâu, anh tự đi được rồi, mà bạn em tới rồi kìa
Nhất Anh nhìn ra cổng thấy người con gái hôm qua tim hơi nhói nhói, gương mặt đanh lại, Thiên Vũ trông thấy
-Anh sao thế?
-Tim anh lại bị nữa rồi…thôi anh đi trước nha
Vừa nói Nhất Anh vừa chạy xe ra trước cổng, Thiên Vũ chạy ra mở cổng. Tuyết Lam nhìn thấy Nhất Anh khẽ cuối đầu chào, Nhất Anh cũng thế và tim lại nhói nhói lần nữa
-Em đi cùng anh nha
-Thôi em đi học đi cố gắng lên, thôi anh đi trước chào hai đứa nha
Nhất Anh lên ga chạy đi, Thiên Vũ nhìn theo lo lắng
-Vũ đi học thôi
-Uhm
Thiên Vũ cùng Tuyết Lam đến trường, vẫn là những câu chuyện vui nhưng trong lòng Thiên Vũ đang lo lắng cho Nhất Anh
Tại bệnh viện
-Mời bệnh nhân Trương Nhất Anh, 22 tuổi
-Dạ có tôi
-Tim cậu bình thường không có vấn đề gì cả, rất khỏe mạnh
-Bác sĩ nói sao chứ dạo này tim tôi hay đập nhanh có lúc thì thấy như có kim châm vậy đó
-Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ thật sự tim cậu rất khỏe
-Dạ cảm ơn bác sĩ
Trên lớp học, hôm nay vào luyện môn hóa là môn tủ của Thiên Vũ nhưng mà có vẻ hôm nay thiên Vũ không chú ý đến tâm hồn cậu đang ở đâu đâu đó, đang lo lắng cho ai đó…
-Vũ, Vũ bị sao vậy, hôm nay trông cậu có vẻ mệt mỏi – Tuyết Lam
-Không, cám ơn
-Có chuyện gì thì nói bạn bè nghe đi – Lệ Quyên
-Hihi có gì đâu mà thiệt đó – Thiên Vũ
-Máy người nhiều chuyện quá tôi ghi vào sổ bây giờ ở đó mà nói chuyện riêng hả? – Thanh Tuấn, hôm nay Thanh Tuấn đã chuyển xuống bàn 13 đối diện với dãy bàn của Lệ Quyên
-Cốc… – Lệ Quyên cốc đầu Thanh Tuấn – Nhiều chuyện, làm bài đi kìa
Thanh Tuấn xoa xoa cái đầu, ấm ức quay lên còn ba người còn lại cười hì hì nhưng không để giảng viên nghe được
Cầm tờ kết quả trên tay Nhất Anh thấy vui vì mình chẳng bị gì cả nhưng mà cậu vẫn còn thắc mắc “Bác sĩ nói tim mình rất khỏe nhưng tại sao lúc thì đập nhanh rồi lúc thì cảm giác nhoi nhói nghĩa là thế nào nhỉ?.. Đang suy nghĩ bân quơ thì Nhất Anh va phải cô y tá làm mớ giấy tờ trên tay cô y tá bay tứ tung
-Ơ…xin lỗi cô – Nhất Anh nhìn lên trước mặt mình là một cô y tá xinh đẹp
-Không có gì? – Cô y tá nở một nụ cười thật tươi trước một chàng trai đẹp vừa va phải mình làm Nhất Anh một phút ngây ngất vì vẻ đẹp đó
-Để tôi giúp cô
Cả hai cuối xuống nhặt mớ giấy tờ lên, sắp xếp lại như cũ
-Anh tên gì thế?
-Tôi tên Trương Nhất Anh, còn cô?
-Em tên Trịnh Tuyết Nga, em phải đi rồi bệnh nhân đang đợi. Chào anh!
Tuyết Nga bước vội, nhìn gương mặt anh tuấn đó làm trái tim Tuyết Nga lây động, bước đi nhưng trong lòng còn tiếc nuối…làm sao để liên lạc với người đó…Nhất Anh nhìn theo miệng nỡ một nụ cười
-Cô ấy xinh thật
Nhất Anh trở về nhà, một lúc sau thì Thên Vũ cũng về tới, vội đi nhanh vào nhà
-Anh Nhất Anh kết quả như thế nào rồi
-Hihi…anh không bị gì hết…hihi
-Làm em lo lắng…haiz…
Nhìn thấy Nhất Anh cứ tủm tĩm cười làm cho Thiên Vũ hơi khó chịu
-Anh bị gì mà cười hoài thế hả?
-Hihi anh đâu có bị gì đâu…mà nói em nghe cũng được. Sáng này anh đi khám, lúc ra về vô tình va vào một cô y tá, cô này xinh phải nói hihi
-Hihi vậy nhanh chóng tiến tới đi chứ
-Mà…nhưng mà anh không biết cô ấy ở đâu cả…chỉ biết mỗi cái tên…Tuyết Nga…
Nhìn Nhất Anh đang mơ màng nói về một người con gái, tim Thiên Vũ như bị một dàn kiến vây lấy nhưng đâu biết đó là gì, Thiên Vũ liền nói
-Vậy anh đến bệnh viện đó tìm, thế nào cũng gặp lại mà hihi
-Uhm ha…có thế mà anh không nghĩ ra…nhưng mà biết cô ấy có thích anh không?
-Anh đẹp trai, nhà giàu, nghề nghiệp ổn định nữa em còn thích nói gì tới cô đó hehe
-Thôi đi nhóc…tha cho anh… – Nhất Anh đẩy cái gương mặt nham nhở của Thiên Vũ ra chổ khác, Thiên Vũ phì cười
-Haha…đừng có tưởng bở nha anh già
Nói xong, Thiên Vũ nhanh chân chạy thẳng lên phòng khóa cửa lại. Nhất Anh đuổi theo đến trước cửa không làm gì được
-Để xem anh già này lấy vợ trước hay nhóc con nhé! Haha
-Em lớn rồi nhá! Cấm gọi nhóc con – Thiên Vũ vọng ra
-Anh cứ gọi đấy…nhóc con…nhóc con…haha
Cánh cửa được mở ra, Thiên Vũ đứng trước mặt Nhất Anh với gương mặt đằng đằng sát khí
-Được thôi, dám cá cược với em không? Anh với em, ai có bạn gái trước thì phải để người kia gọi là anh già hoặc nhóc con, chịu không?
-Ok hìhì
Cả hai nhìn nhau với ánh nhìn sắt bén, ngoéo tay nhau nở một nụ cười nham hiểm.
|
Chương 13 : Cuộc hẹn của Nhất Anh
Hôm nay Nhất Anh không đi làm, Thiên Vũ bước xuống đã thấy Nhất Anh ngồi chiêm nghiễm trên chiếc ghế sofa, khảy cười Thiên Vũ đi lại
-Anh hôm nay cho em mượn xe nhá!
Chau mày, quay lại nhìn Thiên Vũ
-Tí nữa anh phải qua bệnh viện hìhì em đi tạm xe bus đi nha
-Anh lấy xe kia đi đi cho em mượn cái xe máy
-Tự nhiên hôm nay anh muốn đi xe máy
-Gừ….
Thiênvũ đi ra ngoài. Nhất Anh không phải có ý đó nhưng chẳng hiểu vì sao lại khó chịu không muốn cho Thiên Vũ lấy xe đi.
Tuyết Lam ngày nào cũng đến đón làm cho Thiên Vũ cũng thấy ngại nhưng mà vì lời cá cược ngày hôm qua Thiên vũ nhất định sẽ làm cho Nhất Anh phải chịu thua
-Lam tới rồi ah? Ngày nào cũng nhờ Lam, Vũ thấy ngại quá
-Hihi có gì đâu chứ, Lam cũng thuận đường thôi mà. Thôi lên xe đi trễ giờ rồi
Thiên Vũ và Tuyết Lam lên xe đi mất, Nhất Anh nhìn ra lại là cảm giác đó làm cho cậu thấy khó chịu…Một lúc sau Nhất Anh cũng áo quần bảnh bao đi đến bệnh viện hôm nọ. Đến thì đến nhưng biết Tuyết Nga ở đâu mà tìm đành đi lại ghế đá gần nới họ đã gặp nhau ngồi chờ đợi nhưng không biết có gặp không đây…
Nhất Anh ngồi đó nhìn xung quanh khuôn viên bệnh viện, một khuôn mặt quen thuộc với nụ cười tươi đang đi cùng một cụ già tiến về phí Nhất Anh. Nhất Anh vui mừng vẫy tay gọi
-Tuyết Nga
Nghe tên, Tuyết Nga nhìn xung quanh, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đó một lần nữa trái tim cô lại đập mạnh, cụ già bên cạnh hiểu ý cười
-Cháu đưa bà lại ghế đá đó đi
-Dạ
Tuyết Nga đỡ cụ bà đi lại, Nhất Anh ra đỡ phụ cô, cô thẹn thùng cuối mặt
-Bà muốn về phòng không muốn ngồi nữa
Tuyết Lam đành đưa bà cụ về phòng, Nhất Anh cùng đỡ bà cụ giúp cô, bà cụ thì miễm cười -Hai cháu đẹp đôi lắm – Cụ già ngồi trên giường bệnh, tay nắm tay của Tuyết Nga và tay của Nhất Anh đặt vào nhau nói
-Bà cứ trêu cháu – Tuyết Nga thẹn thùn, Nhất Anh thì gãi đầu ái ngại
Đặt bà cụ nằm xuống giường Nhất Anh cùng Tuyết Nga ra ngoài
-Bà ấy chỉ nói đùa thôi –
Tuyết Nga miễm cười thẹn thùng
-Ơ…uhm…ah tối nay anh có thể mời em đi ăn không?
-Có phiền anh không?
-Tất nhiên là không…em đồng ý chứ
-Dạ, 7h em tan ca anh đến đón em nha
-Uhm hihi
Tuyết Nga chào Nhất Anh rồi tiếp tục công việc của mình, Nhất Anh miễm cười nhìn theo dáng người con gái ấy, người con gái ấy không chỉ xinh đẹp mà qua cách cư xử với bà cụ anh cảm nhận được vẻ đẹp trong tâm hồn ấy, người ấy thật tốt trong mắt của Nhất Anh hiện giờ.
Tại lớp học của Thiên Vũ
-Bạn nào giải xong đề hóa này rồi lên giải giúp thầy
-Dạ em thưa thầy – Thanh Tuấn
-Gớm làm như giỏi lắm vậy – Lệ Quyên
-Kệ tôi hehe có người ghen tị kìa
-Thôi đi hai người, chí chóe tối ngày – Tuyết Lam
-Phải đó hai người này…có gì mờ ám đây – Thiên Vũ
-Gì chứ? – Cả hai – Không có đâu!!! – Cả hai – Sao bắt chước tôi??? – Cả hai
-Haha đó thấy chưa tớ nói có sai đâu –Thiên Vũ
-Hihi – Tuyết Lam
Hai người kia ngồi hai bàn đối diện liếc nhau một cái rồi quay mặt đi hướng khác. Thiên Vũ cười, Tuyết Lam nhìn sang nụ cười của Thiên Vũ làm trái tim nhỏ rung rinh
Thiên Vũ cùng Tuyết Lam ra về.
Thiên Vũ bước vào nhà nở một nụ cười thật tươi
-Anh hai anh qua khi nào vậy?
-Anh qua được một lúc rồi. Sao rồi mấy ngày đi học thấy như thế nào?
-Dạ tốt hihi
-Anh mua cho em một chiếc xe rồi đó, tí nữa đi với anh lấy xe
-Dạ hihi vậy là từ mai có xe đi học rồi
-Cậu khéo lo ngày nào nó cũng được người đẹp chở đi kia mà – Nhất Anh
-Ai hả? – Thiên Minh
-Tớ chỉ được thấy mặt một lần, cũng xinh hehe
Thiên Minh nhìn Thiên Vũ dò xét
-Tụi em chỉ là bạn thôi đừng có nghĩ tầm bậy ah nha
-Haha anh có nghĩ gì nào, em cũng lớn rồi chuyện này cũng đương nhiên thôi – Thiên Minh
-Nói em nhìn lại mình đi tới tuổi này chưa thấy yêu ai Thiên Vũ vừa dứt lời hai ánh nhìn hướng về cậu
-Hìhì em nói anh hai chứ đâu phải nói anh đâu mà nhìn em – Thiên Vũ
-Sao em biết anh chưa…tại chưa cho em biết thôi – Thiên Minh
-Vậy hả? Ai vậy? Ai mà có diễm phúc được anh hai yêu thế? – Thiên Vũ hớn hở
-Người đó em cũng biết, chỉ có điều… – Thiên Minh trầm ngâm
-Chỉ có điều gì? – Cả hai người còn lại chăm chú nhìn Thiên Minh
-Hê hê…làm gì nhìn ghê vậy chứ…từ từ hai người cũng biết thôi
-Vậy còn anh Nhất Anh, người ấy của anh thế nào rồi hìhì – Thiên Vũ
-Người ấy???? – Thiên Minh nhìn sang Nhất Anh nghi ngờ
-Thì cái gì cũng phải từ từ chứ hehe anh thắng em là cái chắc rồi nhóc con
Nhất Anh nham nhỡ nói, Thiên Minh nhìn khó hiểu còn Thiên Vũ nghe sao nhoi nhói là thế nào nhỉ? Cố gượng cười
-Muốn gọi như thế thì cần cố gắng nhiều nha anh già kaka
-Này đã bảo không gọi như thế mà
-Em cứ gọi đấy anh già anh già
-Gọi một tiếng nữa xem nào
-Anh già haha
Thiên Vũ bỏ chạy, Nhất Anh đuổi theo, cuộc rược đuổi trong nhà bắt đầu, Thiên Minh nhìn theo hai người họ mà cười đến đỏ cả mặt
|
Chương 14 : Nụ hôn đầu tiên
Xế chiều Thiên Vũ cùng anh trai về nhà lấy xe, một chiếc tay ga chiêm chiễm trong nhà, Thiên Vũ nhìn mà thích. Trên đường chạy về nhà Nhất Anh, Thiên Vũ ghé ngang chợ mua một ít đồ về nấu coi như mừng có xe mới với Nhất Anh. Thiên Vũ mua những thứ có thể làm ra những món Nhất Anh thích, nghĩ thế thôi cậu miễm cười. Về gần đến nhà, Thiên Vũ gặp Tuyết Lam
-Vũ, xe của Vũ hả?
-Uhm, Lam đi đâu thế?
-Lam đưa thức ăn cho chị. Vậy là mai không được đi chung với Vũ rồi – Tuyết Lam thoáng buồn
-Mai Vũ đón Lam nha
Câu nói đó làm cho người đối diện cuời típ mắt, tim đập nhanh hơn
-Uhm, Vũ nhớ đón Lam nha
-Vũ nhớ mà, thôi Lam về nhé Vũ vào nhà đây
-Uhm chào Vũ
Nhất Anh vừa đẩy xe ra ngoài cũng là lúc Thiên Vũ chia tay Tuyết Lam chuẩn bị mở cổng.
Nhất Anh nhìn nụ cười đó của Thiên Vũ lại nhoi nhói ở tim, cậu chẳng hiểu vì sao mình lại hay bị như thế…
-Anh đi đâu vậy? Tối rồi không ăn cơm sao? Em mua đồ rồi nè nấu nhanh thôi. Hôm nay em sẽ nấu những món anh thích hihi
-Ah anh có hẹn với bạn rồi, em ăn một mình nha hihi
-Là cô gái hôm bữa anh nói hả?
-Uhm hihi
-Dạ…vậy anh đi nha
Thiên Vũ thoáng buồn, đẩy xe vào nhà, Nhất Anh tự nhiên có một cảm giác gọi là tiếc nuối.
Thiên Vũ vào nhà lấy những thứ cần nấu mang xuống bếp nhưng tự nhiên lại không còn tâm trạng muốn nấu nữa chính Thiên Vũ cũng không hiểu cảm giác đó của mình là như thế nào nữa…Ngồi trên chiếc ghế sofa, mở TV lên xem nhưng tâm trí chẳng ăn nhập gì cả….cậu ngủ thiếp đi
Nhất Anh định đến sớm mua hoa tặng cho Tuyết Lam nhưng mà lời nói của Thiên Vũ cứ văng vẳng bên tai cậu làm tay lái khựng lại
-Mình sao thế nhỉ? Sao cứ thấy không vui là như thế nào nhỉ?
Chuông điện thoại Nhất Anh vang lên, là Tuyết Nga gọi
-Alo anh nghe
-Anh đến chưa, hôm nay em xin về sớm em đợi anh trước cổng nha
-Uhm anh cũng sắp đến rồi, em đợi anh một chút nha
Tắt máy, Nhất Anh chạy đến trước cổng bệnh viện, Tuyết Nga vui mừng vẫy tay
-Em đợi anh lâu không?
-Dạ không, em cũng vừa mới ra thôi
-Vậy mình đi ăn nha em
-Dạ
Nhất Anh đưa Tuyết Nga đến một nhà hàng gần đó, gọi món, vừa ăn vừa bắt đầu những câu chuyện vui…tuy cười nhưng trong lòng Nhất Anh vẫn cứ không vui…
-Hôm nay anh sao thế? – Tuyết Nga
-Ah không…em ăn đi hìhì
Ăn xong cũng khoảng 8h, bước ra khỏi nhà hàng
-Giờ còn sớm mình đi xem phim đi nghe đâu hôm nay có phim hay lắm hihi – Tuyết Nga
-Ah…ờ…hôm khác nha em, bây giờ anh hơi mệt
-Dạ không sao ạ. Vậy mình về thôi anh – Tuyết Nga hơi tiếc
-Anh xin lỗi nha, hôm khác mình sẽ đi
-Dạ không sao mà hihi
-Uhm mình về nha
Nhất Anh đưa Tuyết Nga về theo sự hướng dẫn của Tuyết Nga, Nhất Anh thấy con đường này khá quen…chạy qua một cái ngõ, đúng là đường về nhà Nhất Anh…
-Nga cũng ở trong này ah
-Uhm gần tới rồi, anh cũng thế sao?
-Uhm kia nhà anh kia – Nhất Anh chỉ tay về phía nhà mình vẫn còn ánh đèn đoán Thiên Vũ còn thức, miễm cười
-Nhà anh đẹp thế hôm nào phải mời em vô mới được nha hihi
-Đồng ý – Nhất Anh tăng ga, nhanh chóng đã đến nhà Tuyết Nga
-Đến rồi, cám ơn anh vì buổi tối
Tuyết Nga hôn lên má Nhất Anh rồi vội chạy vào nhà để lại Nhất Anh ngẩn ngơ, lần đầu tiên có người hôn cậu….cảm giác là gì đây? Vui mừng? Tim đập nhanh hơn? Hạnhphúc?…nhưng cậu chỉ cảm nhận một điều hơi bất ngờ trước một người e thẹn như Tuyết Nga lại can đảm hôn cậu như thế…miễm cười, Nhất Anh quay đầu xe chạy về nhà
Bước vào nhà Nhất Anh miễm cười khi nhìn Thiên Vũ ngủ trong một tư thế: đầu nghiên trên thành ghế, remote để trên mặt, mép miệng có một ít nước.
Đi lại gần lấy cái remote đặt trên bàn, nhìn gương mặt Thiên Vũ lúc này làm cho Nhất Anh không thể rời mắt. Nhìn Thiên Vũ thật đáng yêu, dù đã biết Thiên Vũ đẹp, cái đẹp thật nam tính thể hiện trên đôi mày rậm rạp, đôi môi, cả khuôn mặt đáng yêu của Thiên Vũ…Bây giờ nhìn càng gần thì cái cảm nhận đó của Nhất Anh càng nhiều hơn, cái vẻ đạp đó như hút hồn Nhất Anh, mặt cậu càng lúc càng gần mặt Thiên Vũ hơn. Thiên Vũ cảm giác có ai đó đang trước mặt mình giật mình thức giấc, Thiên Vũ giật mình làm Nhất Anh cũng giật mình theo, đầu Thiên Vũ bật dậy…1s…2s…3s….bất động, môi chạm môi, mắt nhìn mắt….thình thịch, thình thịch…cả hai trái tim đang đập loạn nhịp…Hoàn hồn, Nhất Anh vội đứng dậy chạy thẳng lên phòng không nói lời nào. Thiên Vũ ngẫn ngơ nhìn theo Nhất Anh, cậu cũng bối rối không kém…
-Mình sao vậy chứ sao tim mình lại đập mạnh thế kia, chỉ là tai nạn thôi mà – Nhất Anh đứng tựa lưng vào cửa, lấy lại bình tĩnh nhưng cảm giác lúc nãy khác với lúc Tuyết Nga hôn cậu…nhiều dấu chấm hỏi trong đầu Nhất Anh hiện ra
Thiên Vũ đang cố gắng xem như không có chuyện gì nhưng một cảm giác vui vui trong lòng là như thế nào nhỉ? Tức cười vì hành động lúc nãy của Nhất Anh sao? Chỉ là tai nạn thôi mà.
Miễm cười lắc đầu, Thiên Vũ vào bếp nấu mì ăn vì giờ đã thấy đói bụng
Nhất Anh lấy lại bình tĩnh, bước xuống thì thấy Thiên Vũ đang ăn mì gói, hơi xót xót
-Em chưa ăn gì sao? Chẳng phải lúc chiều mua nhiều đồ lắm sao?
-Chưa, nên giờ phải ăn mì đây không thấy sao – Nghĩ lại chuyện hồi chiều Thiên Vũ lại khó chịu
-Hìhì cho anh ăn với
-Chẳng phải anh đi ăn rồi sao? Ăn mì gói làm gì ngon
Thiên Vũ hơi nặng giọng làm cho Nhất Anh cũng sững người, lần đầu tiên thấy thái độ Thiên Vũ như thế với cậu. Thấy Nhất Anh nhìn mình trân trân, Thiên Vũ né tránh cậu cũng không hiểu tại sao mình lại có thái độ kỳ cục như thế
-Em xin lỗi, em hơi mệt, thôi em nghỉ đây – Thiên Vũ dẹp luôn bát mì đang ăn dỡ, đi về phòng đóng cửa một cái thật mạnh khiến cho Nhất Anh giật mình
-Cái thằng này hôm nay làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ vì lúc nãy…chỉ là tai nạn thôi mà, nó giận mình sao chứ…ui trời – Nhất Anh cũng về phòng ngủ
Thiên Vũ trằn trọc, xoay qua, xoay lại mà cũng không thể nào ngủ được
-Cái gì vậy chứ? Tự nhiên thấy bực mình là sao? Cái cảm giác khó chịu này tao ghét mày quá….
– Lăn qua, lộn lại…cuối cùng Thiên Vũ cũng chìm vào giấc ngủ
|