Đúng Là Đồ Đáng Ghét Khó Ưa Mà!!!
|
|
Chương 39 : Niềm vui chưa hết lại…. Nhất Anh dần tỉnh lại, Nhất Anh không muốn nằm viện nên một mực đòi về, ba mẹ Nhất Anh đành chìu theo ý con mình -Anh Nhất Anh, anh nằm nghỉ nha, bọn em về đây – Tuyết Nga, Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn sang thăm Nhất Anh -Uhm cám ơn mọi người, anh khoẻ rồi Tin…toon… Thiên Vũ xuống xe, tay liên tục bấm chuông, nhìn thấy mẹ Nhất Anh bước ra, Thiên Vũ không kiềm chế được cảm xúc -Anh Nhất Anh sao rồi bác? -Cháu vào nhà đi, nó khoẻ lại rồi – Mẹ Nhất Anh có một cảm giác kỳ lạ, tại sao Bin nó lại lo lắng đến thế? -Cháu chào bác – Thiên Minh -Uhm cháu vào đi Minh Thiên Vũ đã nhanh chân chạy vào, Thiên Minh và mẹ Nhất Anh đi phía sau -Vũ đến rồi à – Tuyết Nga, Tuyết Lam -Anh Nhất Anh sao rồi? -Anh ấy trên phòng Vũ vào đi, bọn chị về trước đây – Tuyết Nga -Chị Nga, em xin lỗi Tuyết Nga không nói gì miễm cười rồi cùng mọi người ra về, Thiên Vũ chạy lên trước cửa phòng Nhất Anh, vui mừng, lo lắng vây lấy cậu, đưa tay mở cánh cửa ra, hai ánh nhìn chạm nhau, lo lắng, vui mừng….bao cảm xúc hổn tạp… -Bin sao em lại đến đây? Phớt lờ câu hỏi của Nhất Anh, Thiên Vũ gắt lên -Sao anh không biết tự chăm sóc bản thân mình thế? Sao để ra nông nổi này hả? -Sao em lại thế? Anh khoẻ rồi…Tuyết Nga chăm sóc anh rất chu đáo -Em biết cả rồi…anh đừng nói dối nữa – Thiên Vũ đi lại gần Nhất Anh -Em…anh nói dối gì chứ? -Em đã biết tất cả là do mẹ em ép anh phải như thế đúng không? -Anh… -Nhất Anh, không sao nữa rồi mẹ đã đồng ý cho chúng ta được bên cạnh nhau rồi – Thiên Vũ ôm Nhất Anh, nói -Thật…thật sao Bin -Thật…mẹ đã đồng ý rồi, từ nay chúng ta không phải xa nhau nữa đâu Nhất Anh -Nhất Anh…thế này là thế nào? Mẹ Nhất Anh hét lên, Thiên Minh lúc đó cũng muốn ngăn họ lại nhưng không làm được vì mẹ Nhất Anh ngăn cậu lại. Hai người họ quay về phía cánh cửa -Thưa bác, con và Nhất Anh thật lòng yêu nhau mong bác hãy chấp nhận cho chúng con – Thiên Vũ đi lại trước mặt mẹ của Nhất Anh cầu xin -Mẹ…xin hãy chấp nhận cho tụi con Mẹ Nhất Anh tức giận đến tái tím mặt mài, bà cảm thấy khó thở, bà ngã ngay tại chỗ Thiên Minh kịp đỡ bà, cả ba hoảng hốt đưa bà vào bệnh viện -Bác sĩ mẹ tôi thế nào rồi? – Nhất Anh lo lắng -Bà ấy bị tim, do kích động mạnh nên ảnh hưởng đến bệnh tình, gia đình nên tránh cho bà ấy kích động nếu không… -Nếu không thì sao ạ? -Bà ấy có thể ra đi bất cứ lúc này Vị bác sĩ bỏ đi, Nhất Anh lùng bùng cả tai, không thể đứng vững được nữa -Nhất Anh…không sao đâu đừng lo lắng quá – Thiên Vũ dìu Nhất Anh lại ghế ngồi -Mẹ con sao rồi Nhất Anh – Ba Nhất Anh vừa đến -Mẹ con… - Nhất Anh chạy vào phòng, nắm lấy tay mẹ miệng luôn nói xin lỗi - Mẹ…con xin lỗi mẹ mau tỉnh lại đi…mẹ… -Mẹ con tại sao lại thế? -Con… -Bà tỉnh rồi sao? – Ba Nhất Anh vui mừng khi thấy mẹ Nhất Anh mở mắt ra -Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? -Bác… -Hai người mau đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy hai người -Kìa bà -Mau – Bà gắt lên, Nhất Anh và Thiên Vũ, Thiên Minh ra ngoài -Bà sao thế? Sao lại kích động đến thế? -Hai đứa chúng nó…yêu nhau đấy…còn muốn tôi cho chúng được ở bên nhau đấy…ông xem chuyện gì đang xảy ra với gia đình này thế? -Bà nói sao…làm sao có chuyện hoang đường đến thế - Mẹ Nhất Anh vì xúc động mạnh nên cảm thấy khó thở, Ba Nhất Anh liền gọi bác sĩ Mọi người ra ngoài, ba Nhất Anh bực tức -Con thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa? -Ba…con.. -Bác đừng la Nhất Anh, lỗi tại con – Thiên Vũ -Cả cậu nữa…hai người… -Bác đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ - Thiên Minh -Cậu bảo xem tôi phải làm sao? Để cho chúng nó làm xằng làm bậy à? -Con… Cạch, cánh cửa phòng mở ra, mọi người vội chạy lại vị bác sĩ -Bà nhà tôi sao rồi bác sĩ -Tôi đã bảo mọi người nên để bà ấy tránh kích động mạnh rồi mà…cũng may không đến nỗi nguy kịch, mọi người vào tránh ồn ào, bà ấy cần nghỉ ngơi Bác sĩ bỏ đi, ba Nhất Anh quay lại nhìn Thiên Vũ Thiên Minh, nói: -Hai cậu về trước đi, hai cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy -Dạ…chúng cháu xin phép – Thiên Minh kéo tay Thiên Vũ đi, mắt Thiên Vũ vẫn nhìn Nhất Anh còn Nhất Anh thì cuối gầm mặt -Con nên nhớ những gì bác sĩ nói -Dạ, con nhớ rồi thưa ba Cả hai bước vào, nhìn mẹ mình nằm đó, khoé mắt Nhất Anh cay cay, cậu cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều quá -Mẹ…mẹ mau tỉnh lại đi…con hứa không làm mẹ buồn nữa đâu -Bà nghe con nói gì không? Mau tỉnh lại nhìn ba con chúng tôi này Không một tiếng trả lời, không gian yên lặng hẳn chỉ còn hai người đàn ông ngồi đó trông chờ người trên giường bệnh mau tỉnh lại. Thiên Minh cùng Thiên Vũ trở về nhà, Song Thu vui mừng khi nhìn thấy họ -Anh Minh, Anh Bin hai người lên rồi à? -Uhm -Sao thế? Có chuyện gì thế anh Bin? -Em làm ơn đừng hỏi có được hay không? – Thiên Vũ bực, gắt lên -Bin sao lại như thế với Thu? -Không…không sao đâu anh Minh – Khoé mắt nhỏ cay cay nhưng cố gượng cười -Anh xin lỗi, anh hơi mệt – Thiên Vũ đi về phòng -Là chuyện của nó với Nhất Anh, mẹ anh đã bằng lòng -Thế thì tốt quá -Nhưng gia đình Nhất Anh không đồng ý chuyện này, mẹ Nhất Anh vì quá sốc nên đã ngất xỉu, bây giờ bác ấy vẫn trong bệnh viện chưa tỉnh lại -Thế anh Bin và anh Nhất Anh…làm sao bây giờ? Thiên Minh lắc đầu, thở dài đi vào trong, cả hai không nói thêm lời nào -Bác đã tỉnh chưa anh Nhất Anh – Tuyết Nga vào làm công việc của mình Lắc đầu, ba Nhất Anh không nói gì chỉ nhìn người vợ đang nằm đó… Tuyết Nga xin phép ra ngoài. Cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra….Nhất Anh, ba Nhất Anh vui mừng… -Mẹ tỉnh rồi sao ạ? -Bà thấy trong người thế nào rồi? -Tôi chưa chết đâu -Kìa bà -Mẹ…con biết lỗi rồi, mẹ đừng như thế nữa -Vậy con sẽ nghe mẹ chứ? -Con… -Vậy thì thôi, mau ra ngoài đi -Con nghe…con nghe…mẹ đừng kích động như thế, không tốt cho sức khoẻ của mẹ Bà miễm cười, xoa đầu đứa con trai của mình, bà nghĩ cuối cùng nó cũng đã hiểu ra…ba Nhất Anh cũng hy vọng điều Nhất Anh nói là đúng còn Nhất Anh cậu không còn tâm trí nào để có thể suy nghĩ những điều mình đã nói ra, giờ có hối hận liệu có còn kịp không?
|
Chương 40 : Bin sẽ đợi Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, Thiên Vũ đến trường với tâm trạng mệt mỏi, đang tìm lớp của mình Thiên Vũ giật mình vì có một người đập mạnh vào vai cậu từ phía sau -Vũ -Lam, làm Vũ giật thót tim -Vũ đang nghĩ gì mà thẩn thờ thế? Vũ học lớp nào? -Đây… - Thiên Vũ chỉ về cái lớp trước mặt mình -Vậy mình lại có duyên rồi, Lệ Quyên, Thanh Tuấn cũng học lớp này hihi vào thôi Vũ Đẩy Thiên Vũ vào lớp, tìm kiếm Lệ Quyên và Thanh Tuấn, hai người họ ngồi gần bàn cuối, hai người họ đang chí choé lẫn nhau, miễm cười Tuyết Lam kéo Thiên Vũ xuống -Chào hai người, làm ơn xích vào tí nào – Tuyết Lam đẩy Lệ Quyên vào sát Thanh Tuấn, nhỏ ngồi xuống đồng thời kéo Thiên Vũ ngồi cùng -Sao đi trễ vậy? – Thanh Tuấn -Chắc ngủ nướng chứ gì – Lệ Quyên -Ê…chưa ghẹo nha! Đánh cho bây giờ -Hihi nóng thế…Vũ sao trông cậu buồn thế? -… -Vũ… - Tuyết Lam khiều -Hả…mọi người gọi mình sao? Lắc đầu, thở dài, cả ba bó tay -Cậu đang nghĩ gì thế? Chuyện cậu với Nhất Anh sao rồi – Thanh Tuấn Thiên Vũ thở dài chán nãn kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho ba người họ nghe -Vậy giờ cậu tính làm sao? – Cả ba đồng thanh -Mình cũng không biết phải làm sao…vừa được mẹ đồng ý chưa hết vui mừng giờ lại…. Thiên Vũ chán nãn ôm đầu gục xuống bàn -Thôi cậu đừng nghĩ nhiều quá, mình tin ba mẹ anh Nhất Anh sẽ hiểu thôi, chẳng phải lúc đầu mẹ cậu cũng thế sao? Cố lên… -Lam nói đúng đấy -Uhm cám ơn mọi người Giảng viên vào lớp, mọi người dừng câu chuyện ở đây chăm chú vào giờ học đầu tiên của ngày nhập học đầu tiên. Mẹ Nhất Anh dần khoẻ lại đã được xuất viện về nhà, Nhất Anh cũng về nhà ba mẹ để có thể chăm sóc ẹ mình. Ba mẹ Nhất Anh thấy Nhất Anh trở về lấy làm vui mừng vì họ có thể quản Nhất Anh tránh trường hợp Nhất Anh và Thiên Vũ lại tiếp tục gặp nhau. -Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? – Nhất Anh vào phòng mẹ mình, ngồi bên giường nói -Mẹ khoẻ nhiều rồi, con không đi làm sao? -Dạ con vào xem mẹ có muốn ăn gì không lát nữa con mua mang về -Cái thằng này, giờ biết quan tâm đến mẹ rồi đấy – Bà xoa đầu Nhất Anh -Mẹ nói gì thế, con lúc nào không quan tâm đến mẹ -Uhm…mẹ biết chứ…con không cần mua gì ẹ đâu cái mẹ cần là con mau ẹ một nàng dâu ngoan và một đứa cháu để mẹ ẫm bồng thôi -Mẹ… -Mẹ thấy Tuyết Nga được đấy, đẹp người lại đẹp nết -Dạ thôi mẹ nghỉ đi ạ con phải đi làm rồi…chào mẹ con đi -Nhất Anh…Nhất Anh…Cái thằng này nói đến chuyện vợ con là nó lại thế… Bà thở dài, nghĩ đến Tuyết Nga bà bấm số gọi cho Tuyết Nga -Dạ cháu chào bác, bác gọi cháu có chuyện gì không ạ? -Ừ, xế chiều con sang nhà bác được không? Bác đang mệt cần con giúp bác nấu mấy món cho Nhất Anh, nó về bác sợ nó không có gì bỏ bụng. Con có thể giúp bác không? -Dạ, vậy xế chiều con sang nhà bác -Bác có phiền con không? -Dạ không ạ vì hôm nay con được nghỉ -Uhm vậy bác cảm ơn con trước nha -Dạ…không có gì mà bác, vậy bác nằm nghỉ ngơi đi ạ -Uhm chào con -Dạ con chào bác Nhất Anh bước ra khỏi cổng thì chuông điện thoại vang lên, là của Thiên Vũ -Alo anh nghe nè Bin -Anh có thể gặp em một chút không? -Bây giờ anh phải đi làm -Trưa nay em đợi anh trong quán cafe đối diện công ty anh nhé -Nhưng mà… -Vậy nhé anh Thiên Vũ tắt máy vì Thiên Vũ biết Nhất Anh sẽ nói gì, mấy ngày qua Nhất Anh luôn tìm cách tránh mặt Thiên Vũ….hôm nay bằng mọi giá Thiên Vũ nhất định phải gặp được Nhất. Nhất Anh nhìn chiếc điện thoại thở dài, lo lắng….không biết gặp Thiên Vũ mình sẽ nói gì? Mẹ sẽ như thế nào nếu biết chuyện này???? Tuyết Lam suy nghĩ về chuyện của Thiên Vũ -Liệu Vũ và anh Nhất Anh sẽ có kết quả không? Sao mà họ đáng thương quá? Mình làm gì để giúp họ bây giờ? Tuyết Nga vào phòng em gái mình, thấy Tuyết Lam ngẩn người đang suy nghĩ, Tuyết Nga đi lại hỏi -Lam…em đang nghĩ gì đó Tuyết Lam giật mình -Chị…chị biết chuyện của Thiên Vũ và anh Nhất Anh chưa? -Uhm chị đã biết rồi…nhưng sao em lại hỏi chị -Chị có cách nào giúp hai người họ không? -Chị cũng muốn lắm nhưng mà…để chị thử xem Thiên Vũ đến sớm đợi trong quán cafe, nhìn bên ngoài xe tấp nập mọi vật đều hối hả, Thiên Vũ cảm thấy lòng nặng trĩu không biết đến bao giờ cậu và Nhất Anh mới có thể được bên nhau…suy nghĩ dừng lại khi Thiên Vũ thấy Nhất Anh bước vào -Nhất Anh, Bin ở đây Nhất Anh đi lại -Bin cần gặp anh có chuyện gì không? Nắm lấy tay Nhất Anh, Nhất Anh gỡ tay Thiên Vũ ra -Nhất Anh sao thế? -Không, nơi này đông người…chúng ta không nên… -Bin mặc kệ - Thiên Vũ kéo tay Nhất Anh không cho Nhất Anh giật tay ra Người phục vụ đi lại -Hai anh dùng gì ạ? Nhất Anh vội giật tay ra, lúng túng -Hai cafe Người phục vụ đi vào, Thiên Vũ bực tức nhìn Nhất Anh -Nhất Anh sao lại thế? Chúng ta yêu nhau đó là chuyện đáng ngại lắm sao? -Chỉ là… -Nhất Anh nhìn Bin này, nói cho Bin biết Nhất Anh có yêu Bin không? Người phục vụ mang nước ra, Nhất Anh ngại đỏ mặt đợi khi người phục vụ đi vào Thiên Vũ hỏi tiếp -Nhất Anh mau trả lời Bin đi -Có -Vậy tại sao mấy ngày qua lại tránh mặt Bin, Bin gọi điện cũng không chịu nghe máy là thế nào? -Do lúc đó có mẹ bên cạnh Nhất Anh sợ… -Chúng mình sẽ thuyết phục được mẹ mà – Ánh mắt Thiên Vũ đầy triều mến nhìn Nhất Anh -Hãy cho Nhất Anh thêm một thời gian, được không? -Uhm. Nhưng mà không được tránh mặt Bin nữa đấy -Uhm, Nhất Anh hứa mà Họ vui vẻ miễm cười, cùng thưởng thức cái vị đắng của cafe, cái vị đắng giống như chuyện tình của họ hiện giờ nhưng có một cái gì đó làm họ cứ mãi đeo đuổi cho đến cùng dù có như thế nào đi nữa chỉ cần họ được ở cạnh nhau như thế đã đủ lắm rồi. -Tuyết Nga con đến rồi à – Mẹ Nhất Anh vui mừng -Dạ, con chào bác -Vào nhà đi con Trước khi đến, Tuyết Nga đã mua đủ thứ nguyên liệu để nấu ăn. Bước vào nhà, Tuyết Nga mang các thứ vào bếp, dìu mẹ Nhất Anh lên phòng -Bác cứ nằm nghỉ đi ạ, con nấu nhanh thôi -Uhm nhờ con nhé Tuyết Nga chào bà rồi xắng tay vào bếp, bà nhìn Tuyết Nga miễm cười “Nếu được một cô con dâu như thế thì còn gì bằng”
|
Chương 41 : Sóng gió Tin…toon… -Ủa bác Nam, bác đi lên đây có một mình sao? Bác đi bằng gì thế? – Song Thu -Uhm bác lên thăm người bạn, bác đi xe bus…cầm cái địa chỉ bác chẳng biết đường nào mà đi cả -Dạ hihi bác vào nhà đi ạ Hai bác cháu vui vẻ vào nhà, Song Thu gọi to -Anh Bin ơi, mẹ anh lên này Thiên Vũ trên phòng đi xuống -Mẹ mới lên ạ sao không gọi con đi rước – Thiên Vũ lại ngồi gần mẹ mình -Cái thằng khỉ này, từ Sài Gòn chạy xuống rước mẹ hả? – Bà cốc nhẹ vào trán Thiên Vũ -Hihi…có sao đâu ạ, mẹ lên đây có gì không mẹ? -Lên thăm con không được sao? Mà anh con đâu rồi? -Anh hai đi làm chưa về…mà mẹ lên đây chỉ thăm bọn con thôi sao? -Anh Bin này hỏi nhiều thế, bác uống nước đi ạ -Uhm cám ơn con – Uống ngụm nước bà nói tiếp – Mẹ hay tin bạn của mẹ bị bệnh nên mẹ lên thăm sẵn xem tụi con sống như thế nào? Học hành ra sao? -Bác yên tâm con sẽ giúp bác theo dõi anh Bin 24/24 -Con nhỏ này muốn chết à? – Thiên Vũ trừng mắt nhìn Song Thu, Song Thu le lưỡi trêu -Hai cái đứa này… -Mà mẹ đã thăm bạn của mẹ chưa? -Mẹ cầm cái địa chỉ mà chẳng biết đường nào mà đi cả - Bà giơ cái địa chỉ ra, Thiên Vũ cầm xem -Con biết…để con đưa mẹ đi -Uhm…vậy đi ngay bây giờ đi con, cũng trễ rồi -Bác vừa lên không nghỉ ngơi mai rồi đi cũng không sao mà -Thôi được rồi, bác đi rồi về ngay, đi thôi Bin -Dạ Tuyết Nga một hồi lây huây trong bếp cũng xong được vài món ăn bắt mắt, mẹ Nhất Anh đi xuống nhìn gật đầu hài lòng -Bác không nghỉ ngơi đi ạ -Nhất Anh nó sắp về rồi, nó sẽ rất vui à xem vì cháu nấu ăn rất ngon -Bác cứ trêu cháu – Tuyết Nga thẹn thùng Tin…toon…. -Bác để cháu Tuyết Nga ra ngoài, mở cổng, cả ba người nhìn nhau ngạc nhiên -Tuyết Nga/ Chị Nga -Dạ, cháu chào bác, bác vào nhà đi ạ Thiên Vũ đang thắc mắc Tuyết Nga tại sao ở đây? Bạn của mẹ là ai?....Mọi thắc mắc được giải bày khi Thiên Vũ và mẹ bước vào nhà -Hằng – Mẹ Thiên Vũ mừng rỡ gọi -Thi – Mẹ Nhất Anh cũng thế -Nghe nói bà bệnh, tôi đến thăm bà đây -Bà ngồi đi – Mẹ Nhất Anh nhìn Thiên Vũ, Thiên Vũ đang lo lắng -Đây là con trai thứ hai của tôi Thiên Vũ, ở nhà thường gọi nó là Bin, mau chào cô đi con -Con…con chào.. -Thôi không cần – Mẹ Nhất Anh đứng dậy, Tuyết Nga bên cạnh vội đỡ lấy bà -Hằng, bà sao thế? -Bà dạy con bà thế nào thế hả? Tại sao lại tiếp tay cho nó làm điều xằng bậy? -Bà nói gì thế? Tại sao lại nói con tôi như thế? -Bà biết nó và con trai tôi…hai đứa nó…vậy mà bà còn đồng ý cho hai đứa nó…bà làm mẹ cái kiểu gì thế hả? -Bác…xin bác đừng nói mẹ cháu thế, mẹ cháu không làm gì sai cả tất cả là do cháu mong bác đừng dùng những lời lẽ đó mà nói mẹ cháu -Bin con không được hổn -Tôi nói gì sai nào, bà nên xem lại cách dạy con của bà đi -Bác xin bác đừng dùng những lời như thế mà nói mẹ cháu? -Bin -Mẹ…mình về thôi -Đúng hai người nên đi ra khỏi căn nhà này, căn nhà này không tiếp đón hai người và cậu hãy tránh xa con trai của tôi ra, nó hoàn toàn bình thường chứ không như cậu một tên bệnh hoạn và một người mẹ bệnh hoạn - Mẹ Nhất Anh tức giận, Tuyết Nga đỡ lấy bà sợ bà lại khuỵ ngã -Bà… -Kìa mẹ sao mẹ lại nói bác ấy như thế? – Nhất Anh vừa về đến nhà -Mẹ mình về thôi – Thiên Vũ tức giận, kéo cánh tay mẹ mình -Bin – Nhất Anh -Bà nói đúng tôi là người mẹ không ra gì nhưng nếu điều đó làm con tôi có cuộc sống thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc thì tôi cũng chấp nhận. Tôi xin phép….mình về con -Bin…Bin… - Nhất Anh gọi theo, Thiên Vũ tức giận không nói thêm bất cứ gì mặc cho Nhất Anh gọi cậu vẫn bước đi cùng mẹ, không một cái ngoái nhìn nào -Nhất Anh con vào nhà ngay ẹ - Bà gằng giọng -Tại sao mẹ lại nói bác ấy như thế? -Con đã quên những gì con nói với mẹ hay sao? – Bà tức giận đến tột độ -Bác…bác đừng quá kích động… - Tuyết Nga -Mẹ…con xin lỗi…con lên phòng đây – Nhất Anh bỏ về phòng -Con…con…tức chết mà -Bác…bác đừng quá kích động, bác uống ít nước đi ạ Tuyết Nga đỡ mẹ Nhất Anh ngồi xuống, đưa cốc nước cho bà hạ hoả Thiên Vũ đưa mẹ về nhà, trong đầu cậu vẫn còn lẫn quẫn những câu nói của mẹ Nhất Anh, nhìn mẹ mình bị người khác mắng chửi cậu không làm gì được, cậu căm ghét bản thân mình. Đưa mẹ lên phòng, nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà Thiên Vũ không kiềm nén được nước mắt -Mẹ…con xin lỗi mẹ nhiều lắm, tại con mà mẹ bị người khác nặng lời như thế…con xin lỗi…con xin lỗi… - Thiên Vũ quỳ bên giường ôm lấy người bà -Con không có lỗi gì cả, chỉ tại bà ấy chưa hiểu thôi -Bác…anh Bin…có chuyện gì thế ạ - Song Thu cũng rưng rưng nước mắt nhìn hai người họ -Không có chuyện gì đâu, con đừng quá lo lắng -Mẹ…con suy nghĩ kỹ rồi con sẽ dừng lại….con và Nhất Anh sẽ không đi đến đâu cả Xoa đầu Thiên Vũ, bà nói -Con phải có lòng tin chứ cũng như con đã làm ẹ phải suy nghĩ lại -Nhưng mà con không thể nào nhìn thấy mẹ bị người khác nói như thế được, mẹ à -Con bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao? Còn Nhất Anh…con và nó sẽ thế nào? -Con đã quyết định rồi mẹ đừng lo, Nhất Anh sẽ hiểu, con ổn mà, thôi mẹ nằm nghỉ đi ạ -Con… -Thu chăm sóc mẹ giúp anh Thu chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả chỉ biết là bất ngờ trước câu nói của Thiên Vũ, bất ngờ trước thái độ kiên quyết của Thiên Vũ. Thiên Minh về nhà không thấy Thiên Vũ đâu cả, nghe Thu nói lại sự viêc lúc chiều, Thiên Vũ vào phòng hỏi mẹ. Mẹ Thiên Vũ kể lại tất cả cho Thiên Minh nghe, không chỉ riêng gì Thiên Vũ mà cả Thiên Minh cũng vô cùng tức giận -Con phải gặp ba ta nói cho ra lẽ chuyện này -Con đứng lại ẹ, mẹ không muốn chuyện này lớn thêm -Bác nói phải đấy anh Minh -Nhưng mà… -Mẹ bảo ở nhà con không nghe lời mẹ nữa sao Minh -Dạ -Bác, vậy anh Bin và anh Nhất Anh sẽ kết thúc như thế này sao bác? Thở dài, bà cũng không biết nên trả lời nhỏ như thế nào…ban đầu bà cũng có tâm trạng như mẹ Nhất Anh hiện giờ, bà hiểu cảm giác đó như thế nào nên bà cũng không trách gì mẹ của Nhất Anh. Bà không biết liệu con trai bà làm điều đó có tốt hay không? Liệu hai đứa nó sẽ ra sau khi trước đây chỉ vì bà mà….bà không dám nghĩ thêm nữa… Sau khi đưa mẹ Nhất Anh về phòng nghỉ, Tuyết Nga sang phòng của Nhất Anh Cốc…cốc… -Anh Nhất Anh em có thể vào không? -Uhm em vào đi Tuyết Nga bước vào nhìn thấy Nhất Anh đang ngồi bên giường, Tuyết Nga đi lại -Anh đừng buồn bác, rồi bác sẽ hiểu cho anh thôi mà -Uhm…anh hy vọng thế, Bin nó chắc đang giận lắm -Vũ sẽ hiểu thôi mà anh đừng lo lắng quá -Uhm, cám ơn em Tuyết Nga ngồi bên cạnh Nhất Anh, cùng trò chuyện với Nhất Anh tâm trạng Nhất Anh cũng khá hơn nhiều, Tuyết Nga xin phép ra về. Nhất Anh qua phòng của mẹ -Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ -Mẹ khoẻ, chỉ cần con không gặp thằng đó nữa mẹ sẽ rất khoẻ -Mẹ… -Con đừng nói gì cả vô ít thôi không bao giờ mẹ chấp nhận một chuyện vô lý như thế này Cạch, cánh cửa phòng mở ra, ba Nhất Anh vừa về tới -Mẹ con lại không khoẻ nữa à – Ba Nhất Anh đi lại -Tôi không sao? Ông tắm rửa đi tôi dọn cơm lên -Mẹ…nằm đó đi để con làm cho Nhất Anh bước xuống nhà bến, những món ăn Tuyết Nga đã nấu cũng đã bày lên sẵn Nhất Anh chỉ cần gọi ba mẹ xuống. Nhất Anh lên phòng gọi ba mẹ -Ông thấy bà ấy như thế có thể chấp nhận được không kia chứ? Biết con mình làm sai mà còn hùa theo -Bà…tại sao bà lại nặng lời với bà ấy như thế? Biết tin bà bệnh bà ấy không ngại quãng đường xa như thế vậy mà bà… -Tôi thì sao chẳng lẽ vì như thế mà tôi chấp nhận một chuyện điên rồ như thế? -Nhưng có lẽ bà ấy nói đúng thì sao? Bọn nó sẽ vui vẻ hạnh phúc khi được ở cạnh nhau -Ông im đi, đừng nói ông cũng như bà ta… -Mẹ…con xin mẹ hãy nghĩ lại – Nhất Anh đẩy cửa bước vào -Con im đi không bao giờ có chuyện đó -Kìa bà -Bây giờ hai ba con các người muốn tôi chết ngay bầy giờ đúng vậy không? -Mẹ…đừng… -Vậy đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, ý tôi đã quyết không bao giờ thay đổi. Giờ xuống ăn cơm đi -Ba mẹ ăn đi ạ con không đói, con về phòng đây -Nhất Anh…. Mặc ẹ gọi Nhất Anh vẫn bỏ về phòng, ba Nhất Anh thấy mẹ Nhất Anh thật quá đáng trong cách xử sự với người khác, ông ngán ngẫm cũng chẳng thèm ăn, vào phòng tắm rồi ra phòng khách nằm. Thiên Vũ về đến nhà trong tình trạng say khước, loạn choạng bước vào nhà -Anh Bin sao anh uống say thế này? -Bin con sao vậy? Minh con đỡ em con vào nhà này Đưa Thiên Vũ lên phòng, lấy khăn lau mặt cho Thiên Vũ, Thu thì pha nước chanh cho Thiên Vũ. -Cái thằng này con có chuyện gì thì cứ nói với mẹ chứ sao mà uống say thế này hả con – Mẹ Thiên Vũ nhìn đứa con của mình mà xót xa, Thiên Vũ từ từ chìm vào giấc ngủ -Mẹ, mẹ về phòng nghỉ đi, con trông nó được rồi – Thiên Minh -Phải đó bác, bác về phòng nghỉ đi cũng khuya rồi -Uhm hai con cũng nghỉ sớm đi, nó ngủ rồi không có sao đâu -Dạ Thu đưa mẹ Thiên Vũ về phòng, nhỏ cảm thấy ngày hôm nay thật mệt mỏi, nhỏ thương cho bà quá mới lên chưa được bao lâu mà trông bà phiền muộn lo lắng đủ chuyện. -Bin à, có anh hai đây, em cố gắng lên không có chuyện gì là không thể cả? Anh hai luôn ủng hộ em mà! Đắp chăn lại cho Thiên Vũ, Thiên Minh bước ra ngoài. Tuy nằm đó nhưng bên tai Thiên Vũ vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, còn có gia đình luôn luôn bên cạnh cậu ủng hộ cậu, cậu sẽ làm được, cậu không thể nào gục ngã.
|
Chương 42 : Cách biệt -Sao hai ngày rồi không thấy Vũ đi học thế? – Lệ Quyên -Lam không biết, Lam gọi điện thì không ai nghe máy cả -Mình gọi cho anh Minh đi Thanh Tuấn bấm số của Thiên Minh -Alo, Thiên Minh nghe -Anh Minh, em là Thanh Tuấn đây -Uhm, em gọi anh có gì không? -Sao mấy ngày nay Vũ không đến lớp vậy anh? -Ah…nó đang lo thủ tục đi du học -Sao ạ? -Uhm nó định sao khi làm xong rồi báo ọi người biết -Dạ, vậy em cám ơn anh. Em chào anh -Uhm chào em -Sao rồi Tuấn – Tuyết Lam, Lệ Quyên -Vũ sắp đi du học rồi -Gì cơ? -Uhm anh Minh nói thế -Mình phải tìm nhà đến nhà gặp Thiên Vũ hỏi cho ra lẽ mới được -Nhưng mình làm gì biết nhà… -Để mình hỏi anh Nhất Anh Lam bấm số của Nhất Anh -Alo anh nghe nè Lam -Anh biết nhà của anh Minh ở đâu không? -Uhm ở số….mà có chuyện gì thế Lam -Ah không có gì đâu anh em chỉ muốn hỏi vậy thôi, cám ơn anh nhiều lắm. Thôi em đi nhé, chào anh! -Uhm chào em -Sao cậu không nói cho Nhất Anh biết? – Lệ Quyên -Tụi mình hãy gặp Vũ trước rồi báo cho anh Nhất Anh sao để anh ấy không phải lo lắng, mình biết hiện giờ gia đình Nhất Anh không cho anh ấy và Thiên Vũ đến với nhau, mình lo nếu anh Nhất Anh biết chuyện này anh ấy sẽ không kiềm chế được bản thân còn mẹ anh ấy nữa bác ấy bị tim nên không thể xúc động mạnh được -Uhm mình hiểu rồi, chúng ta đi thôi – Lệ Quyên, Thanh Tuấn Hai chiếc xe đi về hướng nhà của Thiên Minh. Tin…toon…. -Dạ chúng cháu chào bác, Vũ có nhà không vậy bác? -Uhm các con vào nhà đi, Bin nó đi đón Thu rồi nó về ngay bây giờ đấy Mọi người vào nhà không bao lâu thì Thiên Vũ và Song Thu bước vào -Lam, Quyên, Tuấn…sao mọi người biết mình ở đây mà tìm? – Thiên Vũ ngạc nhiên -Con chào bác, em chào mấy anh chị - Song Thu -Uhm chào em – Quay sang Thiên Vũ mọi người hỏi – Vũ cậu định đi du học sao? -Sao mọi người biết? -Vậy là đúng sao? Vậy còn anh Nhất Anh – Lam hỏi -Mình sẽ gặp Nhất Anh sau -Cậu định bỏ chúng tớ mà đi sao? – Lệ Quyên -Mình không còn sự lựa chọn nào khác -Tại sao chứ? Cậu… - Tuyết Lam -Thôi mọi người đừng nói thêm nữa, mình quyết định rồi -Bao giờ cậu đi? – Thanh Tuấn -Sớm thôi nhưng mà các cậu đừng nói cho Nhất Anh biết nhé! -Cậu định ra đi như thế sao? – Tuyết Lam -Uhm -Nhưng mà… -Các cậu hứa với mình là không được cho Nhất Anh biết chuyện này có được không? – Thiên Vũ van này -Bọn tớ không thể, cậu nên gặp anh Nhất Anh đi -Thôi được rồi vậy để tớ gặp Nhất Anh, các cậu không được nói gì hết nếu không tớ sẽ đi mà không cần báo cho các cậu một tiếng -Thôi được rồi bọn tớ đồng ý Thở dài, mọi người ngồi đó nhìn nhau, Song Thu và mẹ Thiên Vũ nhìn Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt u buồn của Thiên Vũ mà thấy nghẹn cả lòng, nói gì bây giờ quyết định đến với Nhất Anh cũng là Thiên Vũ, cãi lời mẹ cũng là Thiên Vũ, bây giờ người muốn ra đi muốn bỏ cuộc cũng là Thiên Vũ…Không phải do Thiên Vũ không còn yêu Nhất Anh nữa mà chỉ là cậu cảm thấy khoảng cách của hai người đang càng lớn dần, Thiên Vũ không muốn vì mình mà mẹ phải chịu lời sĩ nhục của người khác, mẹ đã yêu thương Thiên Vũ đến thế nào? Chấp nhận một chuyện mà người khác cho là bất bình thường nhưng mẹ Thiên Vũ đã chấp nhận và ủng hộ cậu như thế nào? Nhưng bây giờ...cậu không thể tiếp tục. Còn Nhất Anh, chữ hiếu Nhất Anh phải làm sao khi mà mẹ Nhất Anh đang mang một căn bệnh như thế, không thể cãi lời mẹ, không thể làm mẹ buồn…như thế cố níu kéo nhau để làm gì? Có phải càng làm cho nhau thêm đau khổ hay không? Nên bây giờ chỉ cần một người buông tay…chỉ cần một người buông tay thì mọi chuyển sẽ tốt hơn…Thiên Vũ nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, khoảng thời gian xa nhau sẽ xóa mờ tất cả. Đang trong phòng khách cùng với mẹ mình, tiếng chuôn điện thoại vang lên làm Nhất Anh giật thót mình, là của Thiên Vũ, vui mừng, lo sợ…mọi cảm xúc hổn tạp, liếc nhìn mẹ mình một cái…Nhất Anh lên phòng, mẹ Nhất Anh để ý nghi ngờ bước theo sau -Alo…Bin gọi Nhất Anh có gì không? -Nhất Anh có thể ra công viên gặp Bin được không? -Ngay bây giờ? -Phải, Bin sẽ đợi Cánh cửa phòng bật ra làm Nhất Anh run sợ vội tắt điện thoại -Mẹ…sao mẹ lại vào đây? -Là điện thoại của thằng đó có phải không? -Không…không phải… -Con đừng có dối mẹ, mẹ đã nghe tất cả -MẸ…sao mẹ lại nghe lén điện thoại của con -Con im đi từ bây giờ con ở nhà ẹ, không được đi đâu cả Rầm, bà đóng cửa, khóa cửa bên ngoài, Nhất Anh đập cửa gọi mẹ nhưng bà chẳng thèm quan tâm đến -Mẹ mau mở cửa cho con mẹ đang làm gì thế? Mẹ mau mở cửa cho con Im lặng, mặc cho Nhất Anh đập cửa, Nhất Anh dựa vào cánh cửa từ từ ngồi bệt xuống sàn, lấy tay lau đi những giọt nước mắt vướn trên mi, Nhất Anh bấm số của Thiên Vũ -Bin, anh không ra được -Vậy à, không sao -Bin có chuyện gì nói với Nhất Anh sao? -“Phải đúng là Bin có chuyện muốn nói với Nhất Anh, chỉ cần Nhất Anh đến, chỉ cần Nhất Anh ôm lấy Bin, chỉ cần Nhất Anh nói là Bin hãy ở lại thì…có lẽ…” Cố gắng dấu những giọt nước mắt vào trong, Thiên Vũ nói: Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu…vậy thôi Bin về đây -Uhm Nhất Anh xin lỗi Kết thúc cuộc gọi Nhất Anh chán nãn nhấn nút tắt nguồn, quăng điện thoại vào một xó mà cậu cũng chẳng quan tâm đến, leo lên giường trùm kín chăn như đang trốn tránh tất cả, giận mẹ cậu không dám, trách mẹ cũng không dám…cậu chỉ mong một điều duy nhất mẹ cậu có thể chấp nhận cậu và Thiên Vũ như vậy cậu đã rất hạnh phúc rồi. Thiên Vũ trở về nhà lòng nặng trĩu cậu muốn gặp Nhất Anh lần cuối trước khi đi mà cũng không thể…bước vào nhà nhìn thấy mẹ, Thiên Minh, Song Thu, Thiên Vũ chào rồi bước thẳng lên phòng -Anh Bin anh đã gặp anh Nhất Anh chưa? -Bin…cái thằng này Thu hỏi mà nó chẳng thèm trả lời gì cả - Thiên Minh trách -Để mẹ lên xem nó thế nào rồi Mẹ Thiên Vũ đi rồi, Song Thu nhìn Thiên Minh hỏi -Anh Bin đi thật sao anh Minh? -Uhm nó quyết định rồi anh cũng không thể nào khuyên nó được, nó đi cũng tốt cho nó thôi -Nhưng mà… -Anh hiểu em muốn nói gì nếu chúng nó thật sự yêu nhau thì dù ở đâu chúng nó cũng tìm lại nhau thôi -Vâng Mẹ Thiên Vũ bước vào phòng, nhìn thấy đứa con trai đang thu xếp quần áo bà ngạc nhiên hỏi -Bin con đang làm gì thế? -Dạ con đang xếp quần áo, ngày mai con đi -Nhưng chẳng phải là hai ngày nữa sao? -Con đổi chuyến bay rồi mẹ, mẹ đừng cho ai biết cả, con cũng đổi cả trường học rồi qua đó con sẽ gọi điện về ẹ hay -Con…tại sao con lại làm thế? -Mẹ thương con mẹ đừng nói cho ai hay cả nha mẹ - Thiên Vũ ôm lấy mẹ thúc thích -Uhm…nhưng con nhớ phải điện thoại thường xuyên về ẹ hay đấy -Dạ con biết rồi -Thôi con chuẩn bị đi, mẹ xuống nói anh con -Mẹ đừng cho anh hai nói với ai nhé! -Uhm mẹ biết mà Mẹ Thiên Vũ đi xuống nói chuyện với Thiên Minh, cả Thiên Minh và Song Thu đều bất ngờ nhưng mà ý Thiên Vũ đã thế mọi người cũng không nói gì thêm, chỉ mong Thiên Vũ được vui vẻ mà học hành. Nhất Anh cả ngày trong phòng không ăn uống gì cả, mẹ Nhất Anh lo lắng nhưng có bảo thế nào Nhất Anh cũng không chịu ăn, cậu nhốt mình trong phòng, Mẹ Nhất Anh mở cửa nhưng cậu cũng chẳng chịu ra ngoài, chẳng thèm ăn uống chỉ nằm thế thôi, bà lại sợ cậu có chuyện như lần trước vội gọi điện cho Tuyết Nga. Tuyết Nga hay tin liền sang nhà gặp Nhất Anh dù gì mà nói trong lòng Tuyết Nga vẫn còn tình cảm với Nhất Anh cố gắng chỉ xem Nhất Anh là bạn nhưng cô cũng cần có thời gian… -Bác, anh Nhất Anh thế nào rồi ạ? -Con lên phòng nó xem, nó chẳng chịu ăn uống gì cả cứ nằm trong phòng mãi bác sợ nó lại… -Không sao đâu bác, bác đừng quá lo lắng để cháu lên xem anh ấy thế nào -Uhm con lên với nó đi Tuyết Nga lên phòng Nhất Anh, nhìn Nhất Anh cô lại nhớ cảnh tượng ngày hôm đó, nén nước mắt Tuyết Nga đi lại gần Nhất Anh -Anh Nhất Anh, anh sao thế? Nhất Anh im lặng, mắt nhìn vào một khoảng trống, đang suy nghĩ điều gì đó. Tuyết Nga nắm lấy tay Nhất Anh -Tụi mình là bạn đúng không? Là bạn thì có chuyện gì cũng nên nói cho nhau nghe chứ? Ánh mắt hướng về Tuyết Nga, Tuyết Nga miễm cười -Anh không sao đâu, em đừng quá lo lắng -Vậy có chuyện gì anh nói em nghe đi -Sáng nay Bin có điện thoại muốn gặp anh nhưng mẹ không cho anh ra ngoài, anh có gọi điện cho Bin nhưng anh cảm giác Bin đang rất buồn, Bin có chuyện gì đó dấu anh thì phải -Vũ…ah Vũ không có chuyện gì đâu -Em biết chuyện gì đúng không? – Nhất Anh giật hai bả vai của Tuyết Nga làm cô đau buốt, gương mặt nhăn nhó -Anh làm em đau -Anh xin lỗi – Nhất Anh buông tay ra – Em biết điều gì đúng không? -Vũ…sắp đi du học -Em nói sao? Bin đi du học …..Khi nào? -Hai ngày nữa -Anh phải gặp Bin ngay bây giờ - Nhất Anh bước xuống giường, phóng ra cửa thì khựng lại -Con đứng lại đó ẹ -Mẹ con phải gặp Bin, mẹ đừng cản con -Con mà đi gặp nó mẹ chết ngay lập tức cho con xem – Bà xúc động, Tuyết Nga đỡ lấy bà -Mẹ…con… -Con vào phòng ngay Nhất Anh đành bước vào, bà cùng Tuyết Nga bước ra ngoài, khóa cửa lại, Tuyết Nga trừng mắt nhìn bà -Kìa bác…sao bác lại làm thế? -Bác không làm thế thì con bảo bác phải làm sao? Bà bỏ xuống phòng khách, lúc đó ba Nhất Anh vừa về -Cháu chào bác -Uhm chào con, Nhất Anh đâu rồi sao để con ở đây một mình -Dạ…anh ấy… - Tuyết Nga nhìn mẹ Nhất Anh -Tôi nhốt nó trong phòng rồi -Bà…bà làm cái gì vậy mau mở cửa cho nó ra -Tôi mở cửa đế nó đi gặp cái thằng ấy à -Bà này… - Ba Nhất Anh tức mình bỏ về phòng -Thái độ của ông như thế là thế nào chẳng lẽ ông lại đồng ý cho chúng nó… Ba Nhất Anh xoay lại -Tôi thấy bà càng ngày càng quá đáng, bà làm như thế con bà có vui không hay là nó đang rất buồn vì việc làm của bà, nó lớn rồi nó có cách nghĩ riêng của nó, tình cảm của nó thì nên cho nó tự quyết định bà làm như thế bà thấy nó có ngày nào được vui vẻ chưa? – Nói xong ông lên phòng đóng cửa lại chẳng muốn đôi co với bà ta nữa -Ông…ông… -Bác bác đừng quá xúc động không tốt cho sức khỏe của bác -Nếu Nhất Anh nó thương con thì tốt quá -Bác đừng nói thế chuyện tình cảm không thể nào gượng ép được tuy con có tình cảm với anh ấy nhưng con không muốn giữ lấy anh ấy cho riêng mình con vì con biết điều đó làm anh ấy không hạnh phúc. Chỉ có khi nhìn anh ấy được hạnh phúc bên cạnh người anh ấy yêu thì lúc đó con mới thấy vui được - Tuyết Nga rưng rưng nước mắt nhìn mẹ Nhất Anh Mẹ Nhất Anh nhìn Tuyết Nga, nghe Tuyết Nga nói trong lòng bà có nhiều mâu thuẩn, bà cần có thời gian để suy nghĩ -Thôi cũng muộn rồi con về nghỉ đi, bác cám ơn con nhiều lắm -Dạ, không sao ạ, con rất quý bác nếu con không có phúc phần làm con dâu của bác thì con có thể làm con gái của bác được không ạ? Mẹ Nhất Anh cảm động ôm Tuyết Nga vào lòng -Mẹ rất vui vì điều đó, con gái của mẹ ngoan lắm -Mẹ Tuyết Nga xúc động, ôm mẹ Nhất Anh vào lòng thúc thích gọi một tiếng “Mẹ” làm cho cả cô và bà cảm thấy ấm lòng hơn Nghe những gì mẹ nói Thiên Minh thật sự lo lắng cho em mình, cậu biết là nó đang tránh gặp Nhất Anh, nó đang nén chặt tình cảm của mình vì nó không muốn làm mẹ thêm buồn, không muốn vì nó mà Nhất Anh và mẹ Nhất Anh mâu thuẩn với nhau…sao cả nó và Nhất Anh phải khốn khổ thế??? -Anh Minh mình không báo ọi người biết sao anh? – Song Thu vào phòng của Thiên Minh vì nhỏ không ngủ được cứ suy nghĩ mãi -Bin nó muốn thế mình đành theo ý nó thôi, nếu không nó đi rồi không liên lạc gì về nhà nữa…anh sợ lúc đó nó có làm chuyện gì mình cũng không biết đâu -Tội anh ấy quá – Thu rưng rưng nước mắt, Thiên Minh ôm nhỏ vào lòng -Em đừng khóc, biết đâu thời gian qua đi nó và Nhất Anh sẽ không phải đau buồn nữa thì sao? -Dạ, em mong là như thế! Ngày hôm sau, mọi người trong nhà Thiên Vũ đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho Thiên Vũ, mọi người bắt đầu ra xe đi đến sân bay -Con xin lỗi mọi người đợi con chút nha – Song Thu nhăn nhó chạy vào nhà vệ sinh -Con bé này, nhanh lên nha con không thôi trễ chuyến bay đó -Dạ, con biết rồi Cả ba người phì cười vì cái tính như con nít của Song Thu, Thiên Minh giúp em trai mình mang đồ ra xe. Song Thu chạy vào nhà vệ sinh, mắt nhìn ra ngoài rồi đóng cửa lại, đôi tay rung rẩy bấm số của Nhất Anh nhưng không gọi được, bấm số của Tuyết Nga thì Tuyết Nga không bắt máy cố gọi thêm lần nữa nhưng vô ích -Thu xong chưa con, trễ rồi -Dạ con ra ngay Bấm thêm một số nữa, đỗ chuông…. -Alo, Thu gọi chị có chuyện gì không? -Chị…anh Bin hôm nay sẽ bay lúc 8h…chị mau gọi cho anh Nhất Anh đến sân bay ngay đi nếu không sẽ không kịp nữa. -Em nói sao? Được rồi chị đi ngay Tuyết Lam tắt máy, rung rẫy bấm gọi cho Tuyết Nga nhưng Tuyết Nga chẳng bắt máy, Tuyết Lam gọi cho Lệ Quyên, Thanh Tuấn…cả ba đang trên đường đến sân bay. Tuyết Nga sau khi thây băng giúp cho bệnh nhân, mở điện thoại thì thấy 10 cuộc gọi nhỡ của Tuyết Lam và 2 cuộc gọi nhỡ của Song Thu. Tuyết Nga bấm gọi cho Tuyết Lam -Em gọi chị có chuyện gì không? -Chị mau gọi anh Nhất Anh đến sân bay ngay đi Thiên Vũ sắp bay rồi còn 30p nữa thôi chị đi nhanh đi chị, bọn em đang trên đường đến sân bay Chiếc điện thoại rơi xuống đất, Tuyết Nga bật khóc -Chị…chị…mau lên nhé! Nhặt chiếc điện thoại lên, Tuyết Nga chạy thật nhanh đến nhà của Nhất Anh -Nhất Anh con ra ăn sáng đi con – Mẹ Nhất Anh mở cửa phòng, Nhất Anh nằm đó với đôi mắt sưng tấy -….. -Con giận mẹ sao? -….. -Nhất Anh con đi tìm Bin đi – Nhất Anh nhìn mẹ mình để cố khẳng định một lần nữa -Mẹ…mẹ không cấm cản con nữa sao? -Uhm mẹ đã suy nghĩ rồi, nếu mẹ cứ cấm cản con như thế này con buồn đau mẹ cũng có vui gì….Con mau tìm Bin đi -Mẹ…con cám ơn mẹ nhiều lắm, Bin mà biết mẹ đồng ý Bin sẽ rất vui, con cám ơn mẹ nhiều lắm – Nhất Anh vui mừng cười nhưng nước mắt vẫn rơi, cậu vui đến mức muốn hét thật to ọi người biết cậu đang rất hạnh phúc Tiếng chuông in ỏi làm mẹ Nhất Anh và cả Nhất Anh đều giật mình -Con rửa mặt rồi xuống ăn cơm, để mẹ mở cổng cho -Dạ… - Nhất Anh vào rửa mặt thật nhanh để xuống đi gặp Thiên Vũ ngay Bà ra mở cổng thấy Tuyết Nga bà miễm cười -Con gái sáng sớm đã đến thăm mẹ rồi sao? -Mẹ…anh Nhất Anh đâu rồi ạ -Nó trong nhà ấy. Có chuyện gì mà con khẩn trương thế? Bỏ qua câu hỏi của bà Tuyết Nga vội chạy vào trong, miệng không ngừng gọi tên Nhất Anh, Nhất Anh nghe Tuyết Nga đến lau vội mặt -Con có chuyện gì thế Nga? – Mẹ Nhất Anh -Mẹ…Thiên Vũ sẽ bay vào 8h hôm nay con phải báo cho anh Nhất Anh biết ngay bây giờ nếu không sẽ không kịp nữa Chân Nhất Anh không còn đứng vững trên cầu thang nữa, ngã khuỵ xuống nền, thổ huyết. Tuyết Nga và mẹ Nhất Anh vội chạy lên -Con/ anh Nhất Anh có sao không? -Em vừa nói gì? Bin đi hôm nay sao? Chẳng phải em nói hai ngày nữa sao? -Em vừa nghe Tuyết Lam nói Thiên Vũ đã thay đổi chuyến bay -Anh phải đến sân bay ngay -Anh…đi được không? Anh… -Anh phải đi – Nhất Anh đứng lên rồi khuỵ xuống -Nhất Anh – Hai người phụ nữ đỡ lấy Nhất Anh -Bin…đừng đi – Nhất Anh yếu ớt nói rồi ngất đi -Anh Nhất Anh -Con à Nhất Anh làm Tuyết Nga và mẹ hoảng hốt hét lên, Nhất Anh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện Tuyết Lam, Thanh Tuấn, Lệ Quyên đã đến sân bay còn 20p nữa là chuyến bây cất cánh, Thiên Vũ đang chào tạm biệt mọi người -Mẹ, anh hai, Thu ở nhà giữ gìn sức khoẻ nha! -Uhm con cũng thế -Anh phải thường xuyên gọi điện về đây đấy – Thu -Uhm anh biết mà, giúp anh chăm sóc mẹ nha -Cái thằng này, mẹ ở nhà nó trên này bảo nó chăm sóc mẹ thế nào? -Hihi con quên, mà mẹ lên ở với anh hai đi để có gì còn có anh hai lo cho ba mẹ, con đi rồi không thể chăm sóc cho ba mẹ được -Bin nó nói phải đó mẹ -Uhm thôi được rồi, để mẹ về hỏi ý kiến ba con như thế nào đã -Thôi con vào trong đây -Uhm
|
Chương 43 : Hận Thiên Vũ ôm mẹ, ôm anh hai, ôm Song Thu lần nữa, cả bốn người sống mũi cay cay, khoé mắt đỏ lên cả, Thiên Vũ quay người bước đi -Thiên Vũ…Thiên Vũ… - Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn chạy tới -Sao mọi người biết mà đến đây? – Thiên Vũ quay lại ngạc nhiên -Cậu định đi như thế ah? Cậu định im lặng mà đi như thế ah? Cậu có xem bọn tớ là bạn nữa không? – Tuyết Lam đấm vào ngực Thiên Vũ trách móc -Phải đấy, cậu có xem bọn tớ là bạn nữa không? – Lệ Quyên, Thanh Tuấn -Mình xin lỗi! -Ai cho cậu mà cậu xin, qua đó phải thường xuyên gọi điện về cho bọn tớ đấy -Uhm mình biết mà -Cậu phải giữ gìn sức khoẻ đấy, có gì cũng phải nói cho bọn tớ biết, nếu cậu mà còn dấu bọn tớ nữa bọn tớ sẽ sang đó mà tính sổ với cậu đấy -Hihi tớ biết mà -Cho bọn tớ ôm cái nào Thiên Vũ ôm Tuyết Lam, ôm Lệ Quyên, ôm Thanh Tuấn, Thanh Tuấn đập mạnh vào lưng Thiên Vũ -Cho cậu chừa vì tội đi mà không cho bọn tớ hay, sang đó cố gắng học nhé! Bọn tớ đợi cậu về -Cám ơn cậu, cám ơn mọi người nhiều lắm Thiên Vũ vẫy tay chào mọi người, đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa đề cố tìm bóng dáng của ai đó nhưng thất vọng, xoay người Thiên Vũ bước vào trong. -Chị Lam sao không thấy anh Nhất Anh đến? -Chịđã gọi cho chị Nga rồi, lúc trên đường đến đây chị Nga bảo đang sang nhà của anh Nhất Anh nhưng sao đến giờ vẫn không thấy đâu Chuông điện thoại của Tuyết Lam vang lên là của Tuyết Nga… -Chị, sao chị và anh Nhất Anh vẫn chưa đến? Thiên Vũ đã đi rồi -Anh Nhất Anh hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện -Chị nói sao ạ? Anh Nhất Anh có sao không? – Mọi người đều hướng về cuộc nói chuyện của Tuyết Lam -Hiện tại vẫn chưa có kết quả, chị và mẹ đang bên ngoài -Uhm em sẽ đến ngay Tắt máy, Tuyết Lam nhìn mọi người -Anh Nhất Anh đang cấp cứu trong bệnh viện, bây giờ con phải đến đó, con xin phép mọi người -Em đi với – Song Thu -Bác cũng đi Mọi người ra xe đến ngay bệnh viện -Bà, con mình sao rồi? – Ba Nhất Anh vừa đến Bà ngồi thẩn thờ, đôi mắt sưng tấy nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Cạch, cánh cửa mở ra, mọi người chạy đến -Bác sĩ con tôi thế nào rồi? -Cậu ấy vì quá sốc thêm vào đó cơ thể bị suy nhược, u uất lâu ngày nên sinh bệnh, mọi người cần tạo cho cậu ấy một không gian sống thoải mái tránh tình trạng như bây giờ nếu không tôi nghĩ cậu ấy sẽ lâm vào tình trạng trầm cảm, có khi sẽ ảnh hường đến thần kinh của cậu ấy cũng nên. Chúng tôi đã chuyển cậu ấy vào phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm cậu ấy nhưng tránh làm ồn cậu ấy cần nghỉ ngơi nhiều. -Cám ơn bác sĩ Mọi người rời khỏi phòng cấp cứu sang phòng chăm sóc mà Nhất Anh đang nằm, bước vào nhìn thấy Nhất Anh quanh người dây nhợ chằng chịt đang vây lấy cậu, nước mắt mẹ Nhất Anh không ngừng rơi… -Tại mẹ tại mẹ tất cả, mẹ xin lỗi con, do mẹ quá cố chấp – Bà nắm tay Nhất Anh mà khóc tức tưởi -Mẹ, mẹ đừng như thế anh Nhất Anh không trách mẹ đâu -Nga nói phải đấy, bà đừng quá xúc động mà ảnh hưởng đến sức khoẻ Cánh cửa phòng mở ra, cả ba người quay lại nhìn -Cháu chào hai bác -Cháu chào bác -Chào anh -Chào chị -Chị anh Nhất Anh sao rồi? – Tuyết Lam -Anh ấy vẫn chưa tỉnh -Bà đừng quá đau buồn, Nhất Anh nó sẽ tỉnh nhanh thôi – Mẹ Thiên Vũ vỗ nhẹ lên vai mẹ Nhất Anh -Bà không giận tôi chứ? Tôi xin lỗi! -Tôi sao giận bà được, tôi hiểu cảm giác của bà như thế nào vì tôi cũng là mẹ -Nhưng tôi quá cố chấp nên Nhất Anh nó mới ra nông nổi này -Bà đừng tự trách mình, do ông trời sắp đặt cả Mọi người vây quanh bên giường bệnh của Nhất Anh, nhìn gương mặt nhăn nhó đau đớn của Nhất Anh khiến ai cũng phải đau cả lòng… Chuyến bay đưa Thiên Vũ đến Singapore cũng đã hạ cánh, Thiên Vũ cầm theo tấm bản đồ tìm đường đến ngôi trường mà cậu đăng ký học, cậu đi tìm chỗ trọ gần trường cho tiện việc đi lại. Cuối cùng cậu cũng tìm được một nơi trọ như ý, một căn nhà nhỏ với tiện nghi khá đầy đủ, cậu quyết định thuê căn nhà này. Mang đồ vào trong, dọn dẹp lại căn phòng cho tươm tất, thả mình xuống chiếc niệm cậu mơ màng rồi thiếp đi vì cậu quá mệt… Hai ngày trôi qua Nhất Anh vẫn nằm đó, Tuyết Nga vẫn thường ra vào chăm sóc cho cậu, chăm sóc ẹ…cô cũng lo lắng đến hai hốc mắt đã sưng và thâm quần đi -Mẹ về nghỉ đi con chăm sóc cho anh hai được mà -Mẹ sao có thể về được, mẹ muốn nhìn thấy nó tỉnh lại -Bà nghe con nói đi Bà vẫn cố chấp không nghe theo, cánh tay Nhất Anh động đậy làm mọi người mừng huýnh, đôi mắt u buồn khẽ mở ra -Nhất Anh con tỉnh rồi sao? Con làm mẹ sợ quá – Bà ôm Nhất Anh vui mừng, khóc nấc lên, hai người còn lại cũng vui không kém -Con tỉnh là tốt rồi Nhất Anh bật người dậy -Con phải đến sân bay -Con…vẫn chưa khoẻ… -Mọi người tránh ra con phải đến sân bay – Nhất Anh xúc động, đứng dậy loạn choạng, ngã xuống sàn -Nhất Anh con đừng như thế nữa có được không? – Bà quỳ xuống ôm lấy Nhất Anh -Anh hai…Thiên Vũ đã đi rồi Ầm…ầm….trời đất như rung chuyển, Nhất Anh không tin…không thể tin…!!! -Đi…??? Không thể nào…!!! Bin…. !!! Nhất Anh hét lên rồi ngất đi, mọi người hốt hoảng gọi bác sĩ -Bác sĩ con tôi nó có sao không? – Mẹ Nhất Anh với gương mặt đầy nước mắt nhìn vị bác sĩ -Cậu ấy chỉ là do quá xúc động thôi, cậu ấy không sao nhưng mà người nhà nên tránh cho cậu ấy xúc động mạnh như thế vì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ của cậu ấy -Cám ơn bác sĩ nhiều lắm, chúng tôi sẽ cố gắng – Ba Nhất Anh Bà ngồi bên cạnh nắm lấy tay Nhất Anh, ba Nhất Anh nhìn đứa con trai của mình không kìm được nước mắt, Tuyết Nga cũng thế…trong lòng họ bây giờ đang hướng về một người chỉ mong sao người ấy mau chóng khoẻ lại, mau chóng trở về với một Nhất Anh khoẻ mạnh mà họ đã quen… Thiên Vũ bắt đầu với lớp học mới, với những người bạn mới nhưng dường như cậu không vui vẻ như lúc trước, không thích nói chuyện với mọi người xung quanh. Đến trường chỉ chăm chú vào bài giảng hết giờ hoặc vào thư viện đọc sách hoặc về nhà vùi đầu vào tài liệu, sách vở…cậu đang muốn mình thật bận rộn để không còn thời gian nghĩ đến những chuyện khác Lớp học Tuyết Lam hôm nay lại có thêm một sinh viên mới, sau lời giới thiệu với lớp, tân sinh viên đi xuống tìm chỗ ngồi -Bạn có thể ình ngồi ở đây được không? -Chỗ này có người ngồi rồi, bạn làm ơn tìm chỗ khác giùm -Kìa Lam, bạn cứ ngồi ở đây đi không sao đâu – Lệ Quyên nở một nụ cười, người con trai kia cũng đáp trả bằng một nụ cười thật tươi, Thanh Tuấn liếc xéo -Cám ơn bạn, mình là Lâm Gia Huy, còn các bạn tên gì thế? -Tên gì mắc gì tới cậu? – Tuyết Lam nói không thèm nhìn cái tên đang ngồi bên cạnh, cậu ta miễm cười thầm nghĩ “Bạn rất đẹp và đáng yêu” -Hihi bạn thông cảm, mình là Lệ Quyên, đây là Tuyết Lam còn kia là Thanh Tuấn -Tuyết Lam cái tên đẹp thật -Này đẹp ha không mắc mớ gì tới cậu -Kìa Lam cậu sao thế? – Lệ Quyên -Đáng lẽ cậu không nên cho cái tên này ngồi vào chỗ của Thiên Vũ -Chỗ này có người ngồi rồi sao? – Gia Huy -3 ngày trước đây thì có nhưng bây giờ thì không? – Thanh Tuấn -????? – Gia Huy -Bạn mình vừa đi du học rồi -Oh… vậy mình có thể làm bạn với mọi người không? Mới gặp mình rất có cảm tình với các bạn -Này cảm tình gì hả? Cấm cậu…Lệ Quyên là người yêu của tớ đấy nhé! – Thanh Tuấn làm Lệ Quyên đỏ mặt, nhỏ véo một cái đau điến vào eo Thanh Tuấn -Hihi các cậu thú vị thật, đặc biệt là Tuyết Lam -Này cậu nói bậy bạ gì thế hả? – Tuyết Lam -Hơ…hơ…không có gì? Gia Huy nhìn ánh mắt của Tuyết Lam không dám nói thêm điều gì còn Thanh Tuấn, Lệ Quyên cố gắng cười không phát ra tiếng đến đỏ mặt, Tuyết Lam thì mặt nóng hừng hừng vì hai người bạn đang trêu tức mình. Bên chiếc giường trắng, mẹ Nhất Anh ngồi đó nhìn cậu con trai của mình vẫn chưa tỉnh lại, nước mắt bà đã rơi quá nhiều, bên cạnh bà còn có ba Nhất Anh và cô con gái nuôi đang làm nhiệm vụ của một y tá chăm sóc cho bệnh nhân chính là anh trai của mình. Bàn tay Nhất Anh cử động, đôi mắt từ từ mở ra -Mẹ… - Chất giọng yếu ớt -Con tỉnh rồi ah… - Mọi người vui mừng vây lấy Nhất Anh -Con xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng -Không sao, con tỉnh lại là tốt rồi -Con muốn về nhà -Như vậy sao được con chưa khoẻ hẳn mà -Nhưng con muốn về nhà – Nhất Anh xúc động -Mẹ, không sao đâu anh khoẻ tỉnh lại rồi về nhà nghĩ ngơi nhiều là được không sao đâu ạ - Tuyết Nga -Uhm được rồi con nằm đây để ba mẹ đi lo thủ tục xuất viện cho con -Dạ -Anh hai cố gắng nghỉ ngơi nhé! Em phải qua phòng bệnh nhân khác -Uhm cám ơn em Mọi người ra ngoài, Nhất Anh ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt cụp xuống, một giọt nước mắt rơi ra -“Tại sao lại ra đi? Tại sao lại không cho Nhất Anh thời gian? Chính Bin là người đã hứa đợi Nhất Anh thêm một thời gian nữa mà, sao Bin lại ra đi như thế? Sao Bin có thể thất hứa? Tại sao? Tại sao …???” Trái tim Nhất Anh như bị bóp nghẹn, tiếng nấc từng tiếng từ từ vang lên, Nhất Anh ôm lấy đầu cố gắng không nghĩ, cố gắng quên đi nhưng sao nó không thể vụt ra khỏi suy nghĩ của Nhất Anh càng cố quên thì lại càng nghĩ đến. Nhất Anh gào thét trong suy nghĩ của mình cố tìm câu trả lời nhưng chỉ là vô vọng -“Tại sao Bin lại bỏ Nhất Anh mà ra đi? Có phải Bin không cần Nhất Anh nữa không? Bin nói đi…nói cho Nhất Anh biết đi…tại sao Bin đi mà không nói một lời nào cho Nhất Anh biết? Bin xem Nhất Anh là gì thế? Muốn ra đi là đi dễ dàng như vậy sao? Nhất Anh hận Bin…Nhất Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Bin…sẽ không bao giờ tha thứ cho Bin…!!!” -Nhất Anh con sao thế? – Mẹ Nhất Anh nhìn thấy con mình khóc, chạy lại ôm Nhất Anh -….. -Con có chuyện gì thì nói với ba mẹ đừng cố để trong lòng nha con – Ba Nhất Anh Vẫn không một tiếng trả lời mà chỉ có tiếng khóc và tiếng nấc -Nhất Anh con đừng như thế nữa được không? Con trách mẹ thì cứ nói ra mẹ xin con đừng như thế này nữa có được không? -Mẹ, con không sao đâu – Nhất Anh quẹt đi hàng nước mắt – Mình về được chưa mẹ -Uhm mình về thôi con Cạch, cánh cửa phòng mở ra, Thiên Minh cùng mẹ và Song Thu vừa đến, gật đầu chào mọi người, mẹ Thiên Minh lên tiếng -Nhất Anh con khoẻ chưa? -Nhất Anh/ Anh Nhất Anh thấy trong người thế nào rồi? – Thiên Minh & Song Thu -Con chào bác, con khoẻ rồi, con chuẩn bị về nhà -Uhm thấy con khoẻ rồi bác cũng yên tâm, Bin nó… -Dạ không sao đâu bác, con không sao đâu -Con đừng giận nó, nó… -Dạ con không sao mà -Mẹ, Nhất Anh vừa khoẻ… - Thiên Minh -Uhm mẹ biết rồi, thôi bác đến đây thăm cháu thấy cháu khoẻ bác cũng mừng, khi nào rãnh sang nhà thằng Minh chơi nhé! Bác về để con còn về sớm mà nghỉ ngơi -Dạ, con cám ơn bác, khi nào rãnh con sẽ ghé thăm bác -Uhm chào con, chào anh chị -Chào hai bác Thiên Minh đưa mẹ và Song Thu trở về nhà. Ba mẹ Nhất Anh cũng thu dọn mọi thứ đưa Nhất Anh về nhà nghỉ ngơi. Về đến nhà Nhất Anh lên phòng nằm không nói thêm lởi nào dường như bây giờ lời nói đối với Nhất Anh rất hiếm hoi, ba mẹ Nhất Anh cũng không nói gì vì họ biết Nhất Anh bây giờ cần một không gian yên lặng…. Một tháng trôi qua tại ngôi trường mới, Thiên Vũ vẫn thế như ngày mới vào đây, không tiếp xúc với nhiều người hầu như chỉ có một số người ngồi gần cậu là nói chuyện với cậu được dăm ba câu liên quan đến bài học. Thiên Vũ có khả năng tiếp thu bài vở rất tốt nên được mọi người đặc biệt chú ý nhưng hầu như cậu không quan tâm, cậu sống một cách khép kín…. -Thiên Vũ, cậu chỉ giúp mình vấn đề này được không? – Andy Nguyễn -Uhm cậu để tớ xem…đây…cậu đọc kỹ phần này rồi áp dụng phương pháp vào -Uhm cám ơn cậu, có vậy mà tớ không nghĩ ra Thiên Vũ không nói gì, tiếp tục với bài vở của mình, Andy cảm thấy tò mò về Thiên Vũ -Sao cậu ít nói thế? -Tớ là vậy -Tớ có thể làm bạn với cậu được không? -Tớ rất nhàm chán, cậu không thấy vậy sao? -Không! Tớ cảm thấy cậu rất thú vị Thiên Vũ nhếch môi, nói tiếp -Ok -Hihi vậy bây giờ tụi mình chính thức là bạn thân nhé! Andy chìa tay ra, Thiên Vũ cũng thế…vậy là bắt đầu từ bây giờ Thiên Vũ có thêm một người bạn nơi đất khách. Tại lớp học của Tuyết Lam, không còn Thiên Vũ nhưng có thêm một người bạn mới rất vui vẻ hoà đồng, luôn làm ọi người phải ôm bụng cười….riêng Tuyết Lam thấy cái tên này thật là đáng ghét -Lam, tớ thấy hình như Gia Huy để ý cậu đấy – Lệ Quyên -Tớ cũng cảm thấy thế - Thanh Tuấn -Hai cậu thôi đi, lo ôn bài đi kìa ở đó mà nói nhãm -Chào mọi người, đang nói chuyện gì mà vui thế? – Gia Huy vừa vào lớp -Hihi nói về cậu và Tuyết Lam – Lệ Quyên dứt lời, Tuyết Lam đã tặng cho nhỏ cái nhìn sắt như dao, nhỏ run người im lặng, Gia Huy cười khảy -Thôi cô vào rồi kìa mọi người – Thanh Tuấn điều hoà không khí trở lại -Cậu mà nói nhãm nữa là chết với tớ - Tuyết Lam véo vào eo Lệ Quyên làm nhỏ nhảy dựng -Ui da… Nhỏ đau quá đừng lên làm mọi người đều nhìn về phía nhỏ, Tuyết Lam cười khúc khích -Lệ Quyên em đang làm gì vậy hả? Mau lên giải bài toán này cho tôi – Giảng viên -Dạ… - Nhỏ hận con bạn bên cạnh, còn ba người kia ngồi ôm bụng cười hì hì Tinh thần Nhất Anh đã ổn định hơn, Nhất Anh đã trở lại với công việc để quên đi mọi thứ cần quên. Tuyết Nga cũng thường sang nhà trò chuyện với ba mẹ Nhất Anh, quan tâm đến Nhất Anh như một người anh trai….Nhất Anh cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, cậu cố đem những suy nghĩ về Thiên Vũ dấu vào một nơi mà không ai biết, cố gắng gượng cười để mọi người yên tâm hơn. Ba mẹ Thiên Vũ cũng lên Sài Gòn sống với Thiên Minh và Song Thu, họ vẫn thường xuyên liên lạc với Thiên Vũ nhưng chủ yếu là hỏi về chuyện học hành và ăn ở như thế nào? Đôi khi họ đề cập đến chuyện của Nhất Anh thì Thiên Vũ lại né tránh, họ cũng không còn cách nào khác đành im lặng để Thiên Vũ an tâm mà học hành, họ nghĩ có lẽ sau khi trở về những mâu thuẩn của Thiên Vũ và Nhất Anh sẽ được giải đáp….
|