Đúng Là Đồ Đáng Ghét Khó Ưa Mà!!!
|
|
Chương 34 : Nỗi nhớ
Từ ngày Thiên Vũ thi xong cũng đã hơn hai mươi ngày, tức là hơn hai mươi ngày Thiên Vũ không được gặp Nhất Anh, Thiên Vũ muốn lên thăm Nhất Anh nhưng mà lên vì lý do gì, lấy cớ gì mà xin ba mẹ lên thành phố đây. Ngồi bên con sông nhỏ gần nhà – chính nơi này Thiên Vũ đã ngại ngùng nói hai chữ “cám ơn”, tay ném đất xuống dòng sông đang suy nghĩ mong lung thì….
-Hù…làm gì mà ngồi thơ thẩn vậy anh Bin – Song Thu cùng Thiên Minh đi ra
-Con nhỏ này làm hết hồn, hai người ra đây làm gì?
-Em làm gì ra đây ngồi một mình thế hả? – Thiên Minh
-Hihi em biết rồi, anh Bin đang nhớ….
-Nhớ…nhớ gì…nhãm nhí…
-Hihi bị nói trúng tim đen rồi…hihi
-Muốn tắm phải không…haha…ủm…ủm… Thiên Vũ đẩy Song Thu xuống sông, Song Thu kéo tay Thiên Vũ theo mình thế là cả hai lọt chủm xuống sông
-Haha ướt này…tắm này…haha – Song Thu hất nước tới tấp vào Thiên Vũ, Thiên Vũ cũng không vừa
-Hai cái đứa này, lớn rồi mà còn như con nít – Thiên Minh
-Anh nói ai con nít thế…con nít nè…con nít nè… - Cả hai hất nước lên là Thiên Minh cũng ướt theo
-Hai cái đứa này không trị bọn em anh không phải là Thiên Minh
Thiên Minh nhảy xuống sông, hất nước vào Thiên Vũ và Song Thu… cả ba người đang đùa dưới nước tiếng cười, tiếng la lẫn tiếng nước xì xào gợi lại hình ảnh năm nào …bao ký ức tuổi thơ lại ùa về trong họ
-Dạ con chào bác, bác cho con hỏi nhà này phải nhà của Thiên Vũ không ạ – Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn, Nhất Anh có cả Tuyết Nga
-Bọn con là???
-Dạ con là Tuyết Lam, đây là Lệ Quyên, Thanh Tuấn, Tuyết Nga và kia là Nhất Anh, tụi con đều là bạn của Thiên Vũ trên thành phố mới xuống – Tuyết Lam
-Uhm bọn con vào nhà chơi, để bác gọi nó
Mẹ Thiên Vũ ra phía sau nhà, nơi mà cả ba đứa đang…tắm sông
-Ba cái đứa này...Bin con lên đây có bạn con trên thành phố xuống đấy
Nghe tiếng mẹ gọi, cả ba thôi không giỡn nữa
-Mẹ nói sao ạ? – Thiên Vũ
-Có bạn con trên thành phố xuống đấy
-Bạn…chẳng lẽ… - Thiên Vũ vui mừng bơi nhanh vào bờ, Thiên Minh, Song Thu cũng vào theo
Cả ba ướt như chuột lột chạy lên trên nhà mọi người, tất cả trong nhà nhìn thấy ba người họ đi ra, phì cười
-Haha ba người làm gì mà ướt nhẹp thế – Thanh Tuấn
-Mọi người đến lâu chưa? – Thiên Minh
-Bọn em cũng vừa đến thôi, muốn cho Thiên Vũ bất ngờ mà hihi – Tuyết Lam
-Chào mấy anh chị – Song Thu
-Uhm chào em hihi
-Vũ biết tin gì chưa? Bọn mình đều đậu cả rồi đấy…Thu cũng thế.. – Tuyết Lam
-Em được bao nhiêu điểm vậy chị
-Em được 20, Thiên Vũ được 30/30 đấy
-Yeahhhh….
Song Thu vui mừng nhảy dựng lên, Thiên Vũ không tỏ thái độ gì cả, Thiên Vũ đảo mắt nhìn, ánh mắt đó, gương mặt đó…nhớ nhớ lắm…muốn chạy lại ôm ngay lập tức nhưng mà…
-Ba đứa mau đi thay đồ đi còn đứng đó nhìn nữa – Mẹ Thiên Vũ
-Dạ – Cả ba gãi đầu, trông ngố hết biết
Thay quần áo xong, Thiên Vũ, Thiên Minh, Song Thu cùng tất cả mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện
-Mọi người xuống sao không ình biết trước – Thiên Vũ
-Vậy mới bất ngờ kia chứ hihi – Lệ Quyên
-Anh khỏe chứ? – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh
-Uhm anh khỏe
-Mấy đứa ở nhà chơi bác đi chợ mua ít đồ về đãi mấy đứa nha! – Mẹ Thiên Vũ
-Dạ không cần đâu bác, bọn cháu đã mua sẵn rồi giờ mình vào nấu thôi – Tuyết Lam
-Uhm vậy bác cháu mình cùng nấu, còn lại ở đây trò chuyện đi
-Dạ, con phụ nữa – Lệ Quyên -Con nữa bác Nam – Song Thu Tất cả bọn con gái đều vào nhà bếp phụ mẹ Thiên Vũ còn lại mấy người con trai thì ngồi ngoài phòng khách trò chuyện
-Nè sướng quá ha bọn này trong bếp làm muốn xỉu bốn người ngồi ở đây nói chuyện vui nhở…mau gọt trái cây đi, nhặc rau nữa nè – Song Thu xách một bịch rau lớn, một tụng trái cây ra ngoài phòng khách
-Thu con để đó bác làm cho – Mẹ Thiên Vũ đi ra
-Thôi bác để cho bọn họ làm cho quen hihi mình vào trong đi bác Cả bốn người con trai lắc đầu với con bé Song Thu này, tính tình lí lắc hết biết
-Anh hai không biết anh yêu con nhỏ đó ở điểm nào vậy? Sao này…em khổ là cái chắc rồi – Thiên Vũ thở dài
-Cốc… - Thiên Minh cốc vào đầu
Thiên Vũ một cái rõ đau, Nhất Anh miễm cười – Nói khẽ thôi, mẹ nghe thấy bây giờ
-Có sao đâu chứ, anh cũng lớn rồi mà…mẹ ơi…mẹ ơi…con có chuyện muốn nói… - Thiên Vũ gọi lớn, mẹ Thiên Vũ đi ra
-Chuyện gì vậy con?
-Dạ anh hai anh ấy…úm…ù…um…
-Minh con làm gì vậy, buông tay ra cho em con nói
-Mẹ…không có gì đâu mà…nó nói nhãm đó – Thiên Minh gãi đầu, bối rồi
-Chuyện gì vậy Bin?
-Dạ, con muốn hỏi nhặc hết rau này luôn hả mẹ?
Ầm…ầm…Thanh Tuấn, Thiên Minh muốn té xỉu, Nhất Anh thì nén cười, Thiên Vũ nháy mắt anh mình một cái
-Có vậy mà cũng gọi um xùm, uhm con nhặt hết rồi đem vào bếp ẹ – Mẹ Thiên Vũ đi vào
-Em đó… - Thiên Minh nhìn Thiên Vũ cảnh cáo
-“Vợ” thấy anh hai vậy chứ nhát hít hihi
-Binnnn – Nhất Anh nhắc nhở
-Uhm biết rồi mà
Mẹ Thiên Vũ vào bếp, lắc đầu với hai cậu con trai của mình
-Thu con đem cá lại đây bác làm cho
-Dạ, để con phụ bác
-Uhm…mà chuyện con với thằng Bin sao rồi
-Dạ…dạ…con…
Câu hỏi của mẹ Thiên Vũ làm mọi người nén cười, Thiên Vũ vừa bước vào, đem rau đã nhặt xong bỏ sang một bên, đi lại mẹ mình
-Mẹ…con với nó có chuyện gì đâu mà mẹ hỏi, mẹ hỏi nó với anh Minh ấy hihi
Mẹ Thiên Vũ nhìn hai đứa ngạc nhiên chẳng phải lúc đầu hai đứa cứ chí choé suốt, đi đâu cũng có nhau…vậy mà…Thu bối rối, mặt đỏ ửng lên, Thiên Minh lúc đó đi vào, Thiên Vũ miễm cười kéo anh mình lại gần Thu
-Hai đứa…lâu chưa? Bao giờ thế? Sao không ẹ hay?
-Dạ…con…cũng vừa mới đây thôi – Thiên Minh gãi đầu lúng túng còn Thiên Vũ phì cười, mọi người cũng thế trông Thiên Minh vậy mà nhát hít
-Cái thằng này, có gì mà phải bối rối như con gái thế - Quay sang Thu, mẹ Thiên Vũ bảo – Con nữa, hai đứa sao không ẹ biết sớm để mẹ mừng kia chứ
-Dạ…con… - Thu
-Mẹ…đừng hỏi gì nữa hai người đó ngại đỏ mặt hết rồi kìa haha – Thiên Vũ
-Anh Bin dám trêu em hả - Song Thu rược Thiên Vũ, còn Thiên Vũ thì cười hả hê
-Thôi được rồi…hai cái đứa này – Mẹ Thiên Vũ lên tiếng hai người mời thôi rược nhau nữa – Vậy Bin…còn con???
-Con…con sao hả mẹ?
-Còn sao nữa? Khi nào ẹ xem mặt nàng dâu đây
-Mẹ….con còn đi học mà
-Phải đó bác… Thiên Vũ như thế này bác không phải sợ Thiên Vũ ế đâu – Tuyết Lam
-Đúng đó bác – Lệ Quyên, Tuyết Nga Nãy giờ mẹ Thiên Vũ cũng để ý đến Tuyết Lam khá nhiều, bà thấy Lam xinh đẹp, hoạt bát, dễ gần và rất đáng yêu…bà cứ nghĩ Song Thu và Thiên Vũ là một đôi nên….nhưng bây giờ không phải…bà lại cười thầm…
-Lam, con thấy Bin nhà bác thế nào?
-Dạ…con…
-Mẹ…sao mẹ lại hỏi thế - Thiên Vũ hiểu ý mẹ mình muốn nói gì
-Mẹ chỉ hỏi thế có gì đâu nào, Lam trả lời bác đi con
-Dạ…Vũ là một người dễ gần, rất tốt với bạn bè ai biết Vũ đều yêu thích Vũ cả - Lam nói mà cuối mặt thẹn thùng
Mẹ Thiên Vũ miễm cười, nắm lấy tay Lam
-Vậy con có yêu thích Bin nhà bác không?
-Dạ??? – Tuyết Lam mở tròn đôi mắt nhìn mẹ Thiên Vũ
-Kìa mẹ…tại sao lại hỏi Lam thế Thanh Tuấn và Nhất Anh cũng đứng đó nãy giờ, cũng đã nghe thấy những gì mẹ Thiên Vũ nói, nét buồn hiện diện trên khuôn mặt Nhất Anh, Nhất Anh bỏ ra ngoài
-Nhất Anh/ anh Nhất Anh – Thiên Minh, Thanh Tuấn gọi và đi theo ra ngoài, Thiên Vũ quay lại nhìn thấy Nhất Anh nhưng hiện giờ cậu không thể làm được điều gì cả
-Mẹ…con đi ra ngoài đây, chuyện đó mẹ đừng hỏi Lam nữa – Thiên Vũ hơi quạo bỏ ra ngoài
-Cái thằng này
-Bác…để đó con làm nốt cho – Tuyết Lam
-Uhm… - Mẹ Thiên Vũ nỡ một nụ cười nhìn Lam
Trong bếp tiếp tục những câu chuyện hài hước, mối quan hệ tưởng chừng như xa lạ bây giờ lại gần nhau hơn.
Thiên Vũ ra ngoài nhìn thấy Nhất Anh với gương mặt buồn so
-Nhất Anh – Thiên Vũ gọi Nhất Anh quay lại
-Uhm, có chuyện gì thế?
-Nhất Anh buồn sao? Mẹ nói thế thôi…Bin không có nghĩ gì đâu Nhất Anh đừng bận tâm – Thiên Vũ ngồi kế bên Nhất Anh, nắm lấy tay Nhất Anh, nói
-Uhm…không sao mà
-Bin…em không nên làm chuyện không nên làm đấy – Thiên Minh
-Uhm em biết mình nên làm gì mà Thức ăn đã bày diện sẵn sàng trên bàn, mọi người quây quần bên nhau, tiếng cười, tiếng trêu đùa làm cho không khí náo nhiệt hơn hẳn
-Lam con ngồi đây – Mẹ Thiên Vũ đẩy Lam ngồi cạnh Thiên Vũ, bên cạnh Thiên Vũ là Nhất Anh
-Mẹ ăn đi ạ -Con mời bác
-Uhm con gắp cho Lam đi Bin Thiên Vũ theo ý mẹ gắp thức ăn cho Lam, Lam đang ngượng vì mẹ Thiên Vũ cứ ép hai người, Thiên Vũ gắp cho Lam rồi gắp cho Nhất Anh, Nhất Anh miễm cười, ăn nhưng trong lòng đang lo lắng…
-Nhất Anh…bác nhìn cháu quen quen
-Dạ…anh ấy là bạn của anh hai lúc còn nhỏ đã sang nhà mình chơi đó mẹ - Thiên Vũ
-Ah…thì ra là vậy…hèn gì bác trông quen lắm, lớn thế này kia ah, mà con đã có người yêu chưa? Bác thấy mấy đứa bạn của Bin đứa nào cũng xinh hết này – Mẹ Thiên Vũ trêu Nhất Anh
-Dạ, con thì… - Nhất Anh ngượng, Tuyết Nga nhìn Nhất Anh
-Mẹ anh ấy đã có người yêu rồi – Thiên Vũ nhảy vào
-Uhm vậy ah…thôi bọn con ăn đi
|
Chương 35 : Rào cản Xong bữa ăn trời cũng đã chiều, mọi người định ra về thì… -Các con ở đây sáng mai hãy về, trời gần tối rồi -Dạ phải đó, mấy anh chị mai hãy về - Song Thu -Dạ, tụi con cám ơn bác Ba Thiên Minh vừa đi làm về -Nhà ta hôm nay có khách sao? -Cháu chào bác Giới thiệu chào nhau xong, mẹ Thiên Vũ quay sang Thiên Minh nói -Con dọn dẹp căn phòng trống để bạn em con ngủ nhá -Dạ -Bác Nam không cần đâu ạ, để mấy chị sang phòng con ngủ cũng được mà – Song Thu -Dạ tụi con ngủ cùng với Thu được rồi bác – Tuyết Nga -Uhm vậy nhờ con nhe Thu -Dạ có gì đâu ạ, bạn anh Bin cũng là bạn con mà hihi -Vậy tối nay Tuấn ngủ với Minh còn Nhất Anh ngủ với Bin nhá -Dạ Thiên Vũ vui vẻ nhìn Nhất Anh, Nhất Anh không nói gì miễm cười. Mọi người quây quần bên nhau đến tối ai nấy đều trở về phòng ngủ. Thiên Minh gõ cửa phòng Thiên Vũ -Anh hai tìm em có việc gì? -Nhất Anh đâu rồi? -Nhất Anh đang tắm, có việc gì không anh hai? -Uhm…em đừng làm gì để mẹ nghi ngờ đó -Dạ, em biết mà -Vậy thôi em ngủ đi, anh về phòng Thiên Minh về phòng, Thiên Vũ thở dài….Nhất Anh vừa trong phòng tắm bước ra, vẫn là cái khăn, vẫn là thói quen…Thiên Vũ nhìn Nhất Anh bao cảm xúc lại dân trào -Bin nhìn gì thế, mau tắm đi -Hihi, chồng biết rồi - Đi lại hôn lên má Nhất Anh, Thiên Vũ với lấy cái khăn đi vào phòng tắm, Nhất Anh miễm cười Một lúc sau, Thiên Vũ bước ra với cái khăn trắng quấn nữa người, Nhất Anh nhìn trân trân vào Thiên Vũ, cơ thể săn chắc, bờ ngực vạm vỡ, mái tóc rũ rượi còn ướt nước…Thiên Vũ miễm cười trước sự ngơ ngác của Nhất Anh, miệng thì há to, mắt thì mở tròn…đi lại gần Nhất Anh -Sao nhìn chồng như thế? Đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy… Phải, không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng chưa bao giờ thấy Thiên Vũ ăn mặc như thế này…sexy sexy quá đi mất làm Nhất Anh một phút thẩn thờ -Làm gì mà sexy quá vậy -Hehe…vợ cũng thế còn gì -Nhưng quen rồi còn…có bao giờ thế -Thì lâu lâu chồng cũng phải đổi tí xíu chứ, mà nè sao từ chiều giờ vợ nói chuyện trống không thế -Không…tại… -Vợ đang lo đúng không? Không sao đâu bây giờ trong này chỉ còn chồng với vợ thôi Thiên Vũ lên giường ngồi cạnh Nhất Anh, Nhất Anh lấy khăn giúp Thiên Vũ lau tóc, mùi hương trên cơ thể Nhất Anh cứ vây lấy Thiên Vũ, Thiên Vũ không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, đè lấy Nhất Anh xuống giường -Bin…không được Mặc kệ Nhất Anh nói gì làm gì, Thiên Vũ hôn lấy Nhất Anh…nhớ nhớ lắm, gần một tháng Thiên Vũ cảm thấy rất nhớ đôi môi này, hơi thở này, mùi hương này…nhớ lắm…. -Vợ biết là chồng nhớ vợ lắm không? Nhớ phát điên rồi này – Thiên Vũ thỏ thẻ bên tai Nhất Anh -Vợ cũng thế Nhất Anh choàng tay qua cổ Thiên Vũ, Thiên Vũ miễm cười tiếp tục hôn khắp cơ thể Nhất Anh, đôi tay ma thuật của Thiên Vũ đi đến đâu làm Nhất Anh khẽ rên lên… -Bin à, mẹ mang trái cây lên cho con nè!...Xoãng…. – Mẹ Thiên Vũ chết trân tại chỗ, đĩa trái cây cũng rơi xuống đất, hai người họ hốt hoảng -Mẹ/ Bác…. -Hai đứa…hai đứa…. – Bà ngất xỉu tại chỗ -Mẹeeee ……….. Thiên Vũ hét lên, cả hai vội dứng dậy mặc áo quần vào, chạy lại chỗ mẹ mình, Thiên Minh, Thanh Tuấn, ba Thiên Vũ từ phòng bên nghe tiếng hét vội chạy sang -Mẹ bị sao thế Bin – Thiên Minh cũng Thiên Vũ đỡ mẹ lên giường nằm -Mẹ…mẹ mau tỉnh lại… - Thiên Vũ thúc thích nắm lấy tay của mẹ mình -Mẹ bị sao vậy Bin – Thiên Minh gắt lên -Em… -Mẹ các con tỉnh dậy rồi kìa, bà thấy sao rồi – Ba Thiên Vũ Bà nhìn đứa con trai thứ hai của mình, nước mắt bà rơi ra không nói được gì cả, Thiên Vũ đang rất sợ, Nhất Anh cũng thế, Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt của mẹ nhìn Thiên Vũ cậu nghi ngờ -Bà thấy trong người như thế nào rồi? – Ba Thiên Vũ hỏi tiếp -Tôi không sao, các con về phòng nghỉ đi mẹ không sao -Mẹ…con… - Thiên Vũ -Mẹ đã bảo về phòng nghỉ đi mẹ không sao mà – Bà gắt lên -Sao bà lại la con thế? – Ba Thiên Vũ thấy lạ vì từ trước đến giờ có bao giờ bà la các con của mình như thế -Kìa mẹ, sao mẹ lại la Bin – Thiên Minh -Nhất Anh cháu tạm thời ngủ ở phòng Minh bác muốn nghỉ ở đây -Dạ, vâng – Nhất Anh -Thôi ông với các con về phòng ngủ đi -Vậy bà nghỉ nha -Mẹ nghỉ sớm nha – Thiên Minh -Bác nghỉ ngơi sớm ạ - Thanh Tuấn, Nhất Anh Mọi người về phòng , bà nhìn Thiên Vũ, Thiên Vũ vẫn đứng đó, hai tay đang vào nhau, bối rối… -Mẹ…con…con xin lỗi mẹ -Con ngủ đi -Mẹ…con xin lỗi -Nếu muốn xin lỗi mẹ thì hãy ngừng ngay chuyện này, mẹ sẽ xem như chưa từng có chuyện gì -Con…con xin mẹ hãy chấp nhận cho con và Nhất Anh yêu nhau, con thật sự rất yêu Nhất Anh Bốp…bà tát vào mặt Thiên Vũ mà nước mắt bà rơi, tát Thiên Vũ đau một mà bà đau đến trăm ngàn lần, đứa con mà bà hết mực yêu thương một cái đánh nhẹ bà cũng chưa bao giờ làm…vậy mà giờ đây đôi bàn tay này ngày nào ôm ấp che chở cho đứa con yêu của mình…lại in đậm trên khuôn mặt đứa con trai của mình, cái cảm giác này có ai hiểu… -Mẹ…con xin lỗi….con xin lỗi… - Thiên Vũ ôm chầm lấy mẹ -Con có biết mẹ đau như thế nào khi đánh con không hả nhưng không đau bằng cái việc làm của con mà mẹ đã thấy…con làm mẹ thất vọng quá, Bin à con mau tỉnh lại đi con – Bà khóc, ôm lấy Thiên Vũ mà khóc -Con biết…con xin lỗi mẹ nhưng mà con thật sự không thể sống thiếu Nhất Anh…mẹ thương con mẹ chấp nhận cho chúng con nha mẹ… -Hoang đường…làm sao có chuyện đó…mẹ không bao giờ chấp nhận chuyện này. -Mẹ…con xin mẹ đấy…xin mẹ hãy thương chúng con -Im đi, con ngủ đi – Bà buông Thiên Vũ ra, nằm xuống quay mặt vào trong Thiên Vũ đành im lặng vì giờ cậu biết có nói thế nào mọi chuyện cũng không thể tốt hơn được. Nhất Anh sang phòng Thiên Minh với gương mặt tái nhợt vì sợ, Thiên Minh lên tiếng -Cậu nói cho tớ biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mẹ tớ lại thế? -Tớ…mẹ cậu…. -Có phải mẹ đã biết chuyện của hai người Gật gật, Thiên Minh ngồi trên giường, hai mắt nhắm lại, tay ôm đầu chán nãn -Tớ đã nói rồi…sao hai người lại… -Tớ… -Anh Minh, giờ mọi chuyện thế này mình phải làm sao? – Thanh Tuấn -Anh không biết…mẹ mà biết rắc rối lớn rồi đây Chợp mắt được một chút, mẹ Thiên Vũ lại giật mình dậy, không thể nào bà ngủ được yên giấc cứ ngỡ như là một giấc mơ, một giấc mơ thật kinh khủng đối với bà. Kéo chăn đắp cho Thiên Vũ, bà bước xuống nhà -Cậu không ngủ ra đây làm gì? – Thiên Minh -Tớ ngủ không được, tớ không biết phải làm sao cả…tớ rất sợ -Cậu đừng quá lo lắng, mẹ tớ sẽ hiểu mà -Minh… - Mẹ Thiên Vũ nghe tất cả, hai người họ hoảng hốt nhìn về phía cầu thang -Mẹ -Con đã biết??? -Dạ…con … -Tại sao vậy con…con biết mà con không ngăn hai đứa nó lại…con làm anh cái kiểu gì thế hả? Thấy em mình đi vào con đường không có lối thoát vậy mà con còn dấu mẹ hả Minh? -Chuyện gì mà um xùm thế Bin? – Ba Thiên Vũ vừa trong phòng ra thấy Thiên Vũ đã đứng ngay cầu thang nhìn xuống, hỏi -Ba… - Thiên Minh, Nhất Anh, cả mẹ Thiên Vũ cùng nhìn về hướng cầu thang nơi Thiên Vũ đang đứng -Ông xuống mà coi hai thằng con trai ông đang làm chuyện gì? Trời ơi, sao số tôi khổ thế này? -Kìa mẹ - Thiên Minh -Chuyện gì thế? Trời chưa sáng mà cả nhà đã náo loạn cả lên – Ba Thiên Vũ lại lấy ít nước uống -Con trai thứ hai của ông và thằng bạn của nó yêu nhau đấy… - Bà khụy xuống nền nhà, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt của bà -Mẹ có sao không? – Thiên Minh đỡ lấy bà -Phụtttt….Bà nói sao? Bin con giải thích cho ba chuyện này là như thế nào? -Ba…con xin ba hãy chấp nhận cho tụi con, chúng con thật sự rất yêu nhau – Thiên Vũ kéo Nhất Anh lại trước mặt ba mình mà cầu xin -Làm sao có chuyện này được kia chứ…thật là không thể tin nỗi mà…con muốn ba mẹ tức chết con mới vừa lòng đúng không? -Ba, mẹ…xin hãy chấp nhận chúng con…chúng con thật lòng yêu nhau…con xin ba mẹ - Thiên Vũ quỳ xuống, Nhất Anh cũng quỳ theo -Xin hai bác hãy cho chúng con được bên cạnh nhau, con thật sự rất yêu Bin -Hai đứa im hết đi, làm sao có thể chứ…cả hai đều là con trai…nực cười thật -Ba…con xin ba đấy… xin ba hãy cho chúng con được bên cạnh nhau… -Ba…hãy cho hai đứa được bên cạnh nhau, hai đứa yêu nhau thật lòng mà ba… Thiên Minh quỳ trước ba mình nói, mẹ Thiên Minh không thể tin nỗi hai đứa con mà bà hết mực thương yêu giờ lại thế này không còn nghe lời ba mẹ chúng nữa, bà đau lòng quá…bà chạy vào trong lấy cây roi mà đã rất lâu bà không cầm lấy nó nữa vì chẳng bao giờ bà phải sử dụng đến nó nhưng bây giờ…. -Con có tỉnh lại không hả? Mẹ sẽ đánh đến bao giờ con tỉnh lại thì mới thôi – Từng đường roi quất vào da thịt Thiên Vũ, bà khóc, Thiên Vũ cũng khóc, Thiên Vũ đau còn bà…bà đau hơn bất cứ ai -Mẹ đánh đi mẹ đánh chết con con cũng muốn sống cùng với Nhất Anh -Bin sao em lại nói với mẹ thế hả? -Em nói thật lòng mình, nếu không được ở cạnh Nhất Anh thì em có sống nỗi không kia chứ -Con làm mẹ đau lòng quá Bin à – Bà vẫn quất roi vào da thịt của đứa con trai mà bà đã mang nặng 9 tháng 10 ngày, lòng bà đau như cắt -Mẹ xin mẹ dừng lại mẹ mà cứ tiếp tục Bin sẽ chết mất mẹ ơi – Thiên Minh cũng khóc rồi đấy thôi -Cả con nữa, con làm anh mà không biết khuyên răng em còn hùa với nó làm điều xằng bậy…mẹ không tha cho bất cứ đứa nào cả - Cây roi quất vào người Thiên Minh, lại quất vào người Thiên Vũ, Nhất Anh ôm lấy Thiên Vũ cùng chịu trận đòn roi này -Xin bác đừng đánh Bin nữa, Bin chết mất bác ơi…con xin bác đấy… -Cậu tránh ra…nếu không tôi đánh cả cậu -Vậy thì bác cứ đánh con đi, xin bác đừng đánh Bin -Bà…thôi được rồi đừng đánh nữa -Ông để tôi dạy con, từ trước giờ tôi không đánh bọn chúng nên mới có chuyện như ngày hôm nay, tôi thật là một người mẹ tồi mà – Những đường roi tiếp tục quất vào người ThiênVũ, Thiên Minh, Nhất Anh -Nhất Anh tránh ra mau -Không Nhất Anh không tránh, tại Nhất Anh đã lôi Bin vào chuyện này…tất cả là do Nhất Anh -Nhất Anh nói gì thế…không phải do ai cả mà chúng mình thật sự yêu nhau, Nhất Anh hiểu không? -Bin… Bà thôi không đánh nữa, thả cây roi xuống đất…ngồi bệt xuống sàn. Thiên Minh, Thiên Vũ ôm lấy mẹ mình nức nỡ, Ba Thiên Vũ thở dài, Thanh Tuấn nãy giờ chứng kiến tất cả, cậu cũng không kiềm được nước mắt của mình, vội bỏ về phòng -Thôi mấy đứa về phòng nghỉ đi, chuyện này nói sau – Ba Thiên Vũ -Mẹ…con xin lỗi… - Thiên Minh, Thiên Vũ Bà không nói thêm điều gì nữa, bỏ về phòng cùng ba Thiên Vũ, cả ba ngồi đó nhìn theo cho đến khi ba mẹ đã vào phòng -Bin…xoay lưng cho Nhất Anh xem -Thôi tớ về phòng đây, cậu giúp nó bôi thuốc nhé! Thiên Minh về phòng nhìn thấy Thanh Tuấn, cậu không nói gì chỉ miễm cười một nụ cười gượng rồi nằm xuống giường, Thanh Tuấn cũng không hỏi gì thêm vì đây cũng là chuyện của gia đình Thiên Vũ. -Đau lắm phải không Bin? – Nhất Anh rưng rưng nước mắt nhìn những vết thương rươm rướm máu trên lưng Thiên Vũ -Không đâu, Bin chịu được mà Nhất Anh đừng khóc – Thiên Vũ thật sự rất đau nhưng cố nở một nụ cười cho Nhất Anh yên tâm -Xin lỗi – Nhất Anh nói trong tiếng nấc -Nhất Anh, sao lại xin lỗi kia chứ? -Vì Nhất Anh mà Bin như thế… -Khờ quá, không phải đâu…nhất định Bin sẽ thuyết phục được mẹ mà – Ôm Nhất Anh, Thiên Vũ thì thào Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra, nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương trên lưng…mỗi lần chạm nhẹ vào là Thiên Vũ giật lên vì đau nhưng cố tỏ ra không hề gì, Nhất Anh cố kiềm những giọt nước mắt vào trong, vì bây giờ khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề lại làm cho Thiên Vũ thêm đau lòng. Bôi thuốc xong Nhất Anh đưa Thiên Vũ về phòng nghỉ, nằm đó cho đến tận sáng cả căn nhà chìm trong nỗi lo, chẳng ai có thể chợp mắt thêm phút nào…
|
Chương 36 : Chia cắt -Anh Bin ơi, bác Nam ơi mọi người đâu cả rồi? Song Thu cùng mọi người bước vào trong không nhìn thấy ai cả chỉ cảm nhận được cái lạnh lẽo đáng sợ. Mọi người bước ra khỏi phòng trông người nào người nấy đều thất thiểu, mệt mỏi -Bác Nam gái sao thế ạ? Mọi người bị làm sao thế sao trông ai cũng có vẻ mệt mỏi thế? – Song Thu cùng Tuyết Lam đi lại dìu mẹ Thiên Vũ ngồi xuống ghế -Không có gì, tại bác không ngủ được thôi -Vũ cũng thế à? Anh Nhất Anh, anh Thiên Minh cả Thanh Tuấn cũng không ngủ được sao? – Tuyết Nga Không ai trả lời cả chỉ im lặng nhìn nhau, một không khí ảm đảm nặng nề ngập tràn căn nhà khác hẳn với ngày hôm qua…. -Các con hãy về sớm đi không thì sẽ trễ đấy – Mẹ Thiên Vũ lên tiếng, bà cố ý đuổi khéo vì tâm trạng bà hiện giờ không tốt lắm -Kìa mẹ… - Thiên Minh -Mẹ mệt mẹ lên phòng đây – Ba Thiên Vũ dìu bà lên phòng, trước khi đi ba Thiên Vũ nói khéo -Các cháu thông cảm tại mẹ Bin hơi mệt trong người, các cháu muốn ở đây chơi chiều về cũng được không sao chỉ lo trời tối đường sá khó khăn thôi -Dạ, tụi con biết rồi ạ Đợi ba mẹ lên hẳn trên phòng, Thiên Vũ, Thiên Minh, Nhất Anh, Thanh Tuấn ngồi gục xuống ghế một cách mệt mỏi. Tay ôm đầu, Thiên Vũ đánh vào đầu mình -Anh Bin anh bị sao thế hả? – Song Thu -….. -Anh Minh rút cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? -…. -Tuấn cậu nói đi – Lệ Quyên -Tuấn…. -Mọi người đang làm cái quái gì thế hả? Anh Minh mau nói em nghe đi – Song Thu đập mạnh vào vai Thiên Minh làm cậu đau buốt -Thu, anh Minh đang bị thương đấy – Thanh Tuấn -Bị thương? Chuyện gì thế hả? Mau đưa em xem – Thu vạch áo Thiên Minh lên nhỏ rươm rướm nước mắt – Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra? -Mẹ đã biết tất cả rồi – Thiên Vũ chán nãn -Sao…bây giờ làm sao? – Mọi người đều ngạc nhiên -Thu cầm lấy thuốc bôi cho Minh với Bin giúp bác – Mẹ Thiên Vũ đi xuống đưa cho Thu lọ thuốc -Bác…bác đừng giận hai anh – Song Thu cầm lấy lọ thuốc lí nhí -Con đừng nói dùm hai đứa nó, con cũng thế cùng bọn nó làm chuyện không ra gì cả Mẹ Thiên Vũ mệt mỏi đi về phòng, Thu rưng rưng nước mắt chưa khi nào nhỏ thấy mẹ Thiên Vũ như thế cả. Thu đi lại vạch áo Thiên Minh bôi thuốc mà nước mắt không cầm được, Nhất Anh vạch áo Thiên Vũ lên bôi thuốc….trái tim cậu thắc lại, cố không cho nước mắt mình rơi ra. Mọi người nhìn những vết thương trên lưng của hai người họ khoé mắt cay cay không biết từ lúc nào cái vị mặn mặn đã vươn trên khuôn mặt của họ. Trên phía cầu thang mẹ Thiên Vũ nhìn tấm lưng hai đứa con trai của mình mà đau đến đứt ruột gan, khóc nhưng không thể để ra tiếng nấc, ba Thiên Vũ bên cạnh ôm bà vỗ về. Tuyết Nga nhìn thấy hình ảnh đó, cô nghẹn ngào, cô biết ba mẹ nào mà không thương con kia chứ, chỉ là sự việc quá bất ngờ họ không thể nào chịu được…ba mẹ Thiên Vũ vào phòng khi nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Nga đang nhìn mình, cô cũng quay đi hướng khác vì không muốn họ phải ngại ngùng khi bị bắt gặp đang nhìn hai đứa con trai của mình. Mọi người ngồi đó nhìn nhau một lúc lâu, cảm giác không khí thật nặng nề….Tuyết Nga lên tiếng -Thôi tụi mình về thôi, cũng khá trưa rồi…nên để cho hai bác nghỉ ngơi -Uhm mình thấy chị Nga nói đúng đấy – Lệ Quyên -Vậy bọn mình về nha – Tuyết Lam nhìn sang Thiên Vũ -Uhm mọi người về, hẹn gặp lại trên Sài Gòn – Thiên Vũ -Anh Nhất Anh – Tuyết Lam Nhất Anh nỡ một nụ cười nói -Anh không sao, mình chào ba mẹ Bin rồi về Đúng lúc đó ba mẹ Thiên Vũ đi xuống -Tụi con xin phép hai bác tụi con về thành phố ạ - Tuyết Lam, Tuyết Nga -Uhm các con về khi nào rãnh thì xuống bác chơi -Dạ, tụi con xin phép -Em về nha anh Minh -Mình về nha Vũ -Anh/Chị về nha Thu…. Mọi người chào nhau, bước ra khỏi cánh cửa mẹ Thiên Vũ gọi Nhất Anh -Khoan đã, Nhất Anh vào đây bác có chút chuyện Mọi người quay lại, Nhất Anh sợ đến toát mồ hôi, Thiên Vũ, Thiên Minh nhìn mẹ mình muốn biết mẹ muốn nói gì…. -Dạ, bác gọi cháu -Con lên phòng với bác, Thu mang giúp bác mang nước lên phòng nha -Dạ Mọi người ở lại phòng khách chờ đợi Nhất Anh, Nhất Anh cùng ba mẹ Thiên Vũ lên phòng, Thiên Vũ nhìn theo mà lòng như lửa đốt không biết mẹ định nói gì với Nhất Anh, cậu đang lo lắng… -Con ngồi đó đi – Mẹ Thiên Vũ -Dạ, con không dám…con đứng nghe hai bác -Con cứ ngồi đi – Ba Thiên Vũ, Nhất Anh ngồi đối diện với hai trưởng bối, lòng thì lo lắng -Hai bác đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện hai đứa hai bác không thể nào chấm nhận được -Thưa bác… -Con để bác nói Nhất Anh im lặng tiếp tục lắng nghe mẹ Thiên Vũ -Hai đứa yêu nhau ta không thể nào cấm cản nhưng tình yêu này không đi đến đâu cả con hiểu không? Ba mẹ con đã biết chuyện này chưa? Liệu ba mẹ con có chấp nhận được cái mối quan hệ như thế này không? Nếu con là một đứa con gái bình thường bác không cấm cản hai đứa nhưng…con thấy đó làm sao con trai với con trai có thể nên vợ thành chồng kia chứ? Nên bác xin con hãy nghĩ lại vì bác biết thằng Bin nhà bác nó còn suy nghĩ nông cạn lắm, bác tin con…suy nghĩ của con trưởng thành hơn nó nhiều -Thưa hai bác…con đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này nhưng chúng con yêu nhau chẳng làm hại ai cả, chúng con thật lòng yêu nhau, chúng con đến với nhau bằng tình yêu thật sự….con xin hai bác chấp nhận tình yêu của chúng con, chỉ cần hai bác đồng ý, con nhất định sẽ thuyết phục được ba mẹ con – Nhất Anh xúc động Vừa lúc đó Song Thu mang nước lên phòng, vô tình nghe được, tay gõ cửa, khoé mắt nhỏ đã đỏ lên -Hai bác con mang nước vào rồi ạ -Ừ cám ơn con, con để đó đi -Dạ Thu ra ngoài đóng cửa lại nhưng nhỏ không bước đi mà đứng bên ngoài cố để nghe hết câu chuyện -Con nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao? Ba mẹ con sẽ chấp nhận sao? Cho dù ba mẹ con có chấp nhận đi nữa thì hai đứa sống trong sự kỳ thị của xã hội, hai đứa có chịu đựng được hay không? Tương lai sự nghiệp của con và cả thằng Bin sẽ bị huỷ hoại, con muốn nhìn thấy thằng Bin sống trong sự vùi lấp của xã hội đúng thế không? -Con… -Bác xin con…bác cầu xin con hãy nghĩ lại, chỉ có con mới khiến thằng Bin quay trở về là chính nó… Mẹ Thiên Vũ quỳ xuống tha thiết cầu xin Nhất Anh, Nhất Anh cũng quỳ xuống đỡ bà, hai đôi mắt đã ướt nước mắt. Ba Thiên Vũ cảm thấy tội cho hai đứa nhưng mẹ Thiên Vũ nói đúng vì tương lai của bọn chúng ông đành nhẫn tâm -Bác xin con, xin con hãy nghĩ lại – Ba Thiên Vũ cũng quỳ xuống -Kìa hai bác…hai bác đừng như thế…con đồng ý mà…con đồng ý mà…hai bác đứng lên đi ạ Song Thu bên ngoài đã khóc tức tửi, Nhất Anh đỡ ba mẹ Thiên Vũ đứng lên, ba mẹ Thiên Vũ vui mừng vì rút cuộc chuyện cũng đã có chuyển biến tốt, chỉ cần Nhất Anh đồng ý, chỉ cần hai đứa không gặp nhau như thế đã đủ để Thiên Vũ trở về với chính bản thân mình. -Dạ thôi hai bác nghỉ ngơi đi ạ, con phải về, mọi người đang đợi con – Nhất Anh lấy tay lau đi hai hàng nước mắt -Uhm…con nhớ những gì đã hứa với bác nhé! – Mẹ Thiên Vũ cầm tay Nhất Anh nói -Dạ…con nhớ rồi ạ, con chào hai bác Mở cửa bước ra ngoài, Nhất Anh nhìn thấy Song Thu, gật đầu Nhất Anh đi xuống nhà cùng mọi người, ba mẹ Thiên Vũ nhìn thấy Song Thu, ngạc nhiên, tức giận, lo sợ -Thu, sao con lại nghe lén chuyện của người lớn hả? -Dạ…con… -Con không được cho ai biết những chuyện đã nghe, nghe không? – Mẹ Thiên Vũ lớn tiếng -Dạ…con biết rồi ạ -Thu, bác xin lỗi, bác cũng không muốn thế…nhưng mà con hãy hiểu cho bác nhé! – Mẹ Thiên Vũ đi lại gần Song Thu, ôm nhỏ vào lòng mặc cho nhỏ thúc thích -Dạ…con biết rồi ạ, con thương anh Bin, con cũng thương hai bác nhiều lắm Tiếng nấc của Thu làm bà thêm đau lòng, bà tự hỏi liệu bà làm như thế có quá nhẩn tâm hay không? Vỗ nhẹ vào tấm lưng của Thu, Thu thôi không khóc nữa, lau đi hàng nước mắt, chào ba mẹ Thiên Vũ để còn kịp ra tiễn mọi người. Thu chạy thật nhanh ra cổng, mọi người đang chuẩn bị lên xe, Thu lớn tiếng gọi -Anh chị đợi đã, đợi em với -Thu… -Anh chị về nhé! Khi nào vào học em sẽ thăm anh chị -Uh anh chị về nhé! -Anh Nhất Anh….có thể cho em ôm anh một cái không? -Uhm – Nhất Anh miễm cười ôm lấy Thu, nhỏ lại khóc -Thu, sao em lại khóc? – Thiên Minh, Thiên Vũ -Hihi không có gì, tại mọi người về nên em thấy buồn thôi -Em thiệt là… - Thiên Minh nói, còn Thiên Vũ nhìn đôi mắt u buồn của Nhất Anh và hành động của Thu nghi ngờ - “Chẳng phải lúc nãy Nhất Anh đi xuống, mọi người hỏi thì Nhất Anh bảo không có chuyện gì sao, chỉ là ba mẹ hỏi thăm về ba mẹ Nhất Anh hay sao? Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra” Thiên Vũ nghĩ mông lung -Bin anh về nha – Nhất Anh làm Thiên Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ -Uhm anh về - Thiên Vũ ôm Nhất Anh, Nhất Anh siết lấy Thiên Vũ như một cái ôm cuối cùng, Nhất Anh thỏ thẻ “Nhất Anh xin lỗi nhé!” -Sao cơ? -Ah không có gì hihi thôi chào mọi người -Uhm mọi người về cẩn thận nhé Mọi người lên xe tiến thẳng về thành phố, ba người ở lại vẫy tay, miệng luôn nói “Hẹn gặp lại trên Sài Gòn”, phải…gặp lại trên Sài Gòn…gặp lại trên Sài Gòn….
|
Chương 37 : Xin lỗi Bin! Những ngày sau đó mẹ Thiên Vũ đã trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Thiên Minh, Thiên Vũ cũng an tâm hơn khi mẹ không còn u uất buồn phiền nữa, ba Thiên Vũ cũng thế. Tình cảm gia đình trở lại bình thường, mọi người không nhắc lại sự việc đó nữa vì bây giờ vẫn chưa phải lúc. Nhất Anh trở về nhà, cứ nằm lì một chỗ không ăn không uống, hóc hác đi nhiều, ba mẹ Nhất Anh sang thăm nhìn thấy Nhất Anh như thế lo lắng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nếu cứ tiếp tục tình trạng như thế này sẽ không ổn tí nào. Họ bỏ cả công việc trên công ty, ở nhà chăm sóc cho cậu nhưng cậu chẳng buồn ăn uống gì cả, mắt cứ thẩn thờ nhìn vào một khoảng không, gọi thế nào cũng không nghe, ba mẹ Nhất Anh đau lòng chẳng biết nên làm gì cho đứa con của mình cả. Tin…toon…Mẹ Nhất Anh ra mở cổng -Cháu tìm ai? -Dạ con chào bác…con tìm anh Nhất Anh, anh ấy có nhà không ạ? -Uhm con vào nhà đi, mà con là gì của Nhất Anh nhà bác thế? -Dạ, con là Tuyết Nga, tụi con là bạn ạ -Uhm Hai người bước và nhà, Tuyết Nga chào ba Nhất Anh rồi được mẹ Nhất Anh dẫn lên phòng Nhất Anh, kể tình hình của Nhất Anh cho Tuyết Nga nghe. Mở cánh cửa bước vào, một không gian u tối vây lấy căn phòng, đồ đạc thì để bề bộn vì Nhất Anh không cho ai đọng vào bất cứ thứ gì cả, cánh cửa cũng không được phép mở ra, cậu tự nhốt mình trong bóng tối. Tuyết Nga nghẹn đắng bờ môi, nước mắt rơi ra, đi lại phía Nhất Anh, nhìn Nhất Anh như người vô hồn, cô nắm lấy bàn tay Nhất Anh mà nước mắt đã ươn ướt trên khuôn mặt. -Con giúp bác, nó chẳng chịu ăn uống gì cả -Dạ, bác nghỉ ngơi đi ạ Mẹ Nhất Anh ra ngoài, Tuyết Nga nhìn vào Nhất Anh -Anh chuyện gì xảy ra thế? Ba ngày trước khi về chẳng phải anh nói mọi chuyện vẫn tốt sao? Sao bây giờ anh lại thế này? -….. -Anh làm sao thế? Có thể nói cho em biết được không? - Sự im lặng của Nhất Anh làm Tuyết Nga mất bình tĩnh ---- -Anh chẳng đã nói em là bạn của anh sao? Vậy có chuyện gì thế nói em nghe đi Nhất Anh Tuyết Nga lây mạnh bã vai của Nhất Anh, hai hàng lệ rơi ra từ đôi mắt u buồn, Tuyết Nga lấy tay mình lau đi hai hàng nước mắt, miễm cười -Anh Nhất Anh đừng khóc, có em đây, em luôn bên cạnh anh mà, có chuyện gì nói em nghe được không? – Tuyết Nga ôm Nhất Anh, nói -Tuyết Nga, em giúp anh chuyện này có được không? -Chuyện gì anh nói đi em làm được em sẽ làm -Tuyết Nga nhất định em phải giúp anh, chỉ có em mới có thể giúp anh được thôi – Nhất Anh mất bình tĩnh lây mạnh Tuyết Nga làm hai bã vai cô ê buốt, cô nhăn nhó, Nhất Anh vội buông tay – Anh xin lỗi -Em không sao…anh nói đi -Em…hãy giúp anh làm cho Bin rời xa anh có được không? – Tuyết Nga trân trân nhìn Nhất Anh – Anh biết làm như thế là thiệt thòi cho em nhưng mà…chỉ có em mới giúp được anh….em giúp anh nha! Tuyết Nga. -Em…nhưng tại sao anh lại… -Không có gì…tại anh không muốn tiếp tục mối quan hệ như thế nữa, anh… -Hãy nói cho em biết lý do nếu không em sẽ không làm Nhất Anh đành kể lại mọi chuyện cho Tuyết Nga nghe, cô cũng như Thu khóc tức tửi khi nghe mọi chuyện, thương cho hai người họ nhưng biết làm sao…. -Được rồi, em đồng ý với một điều kiện -Được em nói đi chỉ cần em chịu giúp anh -Anh mau tắm rửa, ăn uống vào em muốn nhìn thấy một Nhất Anh mà em đã quen trước kia ngay bây giờ chứ không phải một Nhất Anh như bây giờ -Anh…anh sẽ đi ngay Tuyết Nga bước xuống phòng khách, ánh mắt đầy hy vọng của ba mẹ Nhất Anh hướng về Tuyết Nga -Nhất Anh nó sao rồi Nga -Dạ anh ấy sẽ xuống ngay thôi bác, hai bác cứ yên tâm đi ạ -Uhm bác cám ơn cháu nhiều lắm – Mẹ Nhất Anh nở một nụ cười nhẹ cả lòng, bà thấy quý Tuyết Nga Một lúc sau Nhất Anh bước xuống, Nhất Anh đã trở lại với Nhất Anh của trước kia -Ba mẹ con đói rồi -Uhm con…con xuống đây, mẹ dọn thức ăn lên cho con -Con ngồi đây đi – Ba Nhất Anh vui mừng không kém -Để con phụ bác – Tuyết Nga Ba người ngồi nhìn Nhất Anh ăn một cách ngon lành, họ vui mừng miễm cười, mẹ Nhất Anh đã bắt đầu để ý đến Tuyết Nga. Thấy Nhất Anh đã tốt hơn ba mẹ Nhất Anh cũng về nhà, lo cho công việc trong công ty mấy ngày qua Hai tuần sau, Thiên Vũ, Song Thu chào ba mẹ rồi lên thành phố chuẩn bị nhập học, Thiên Vũ vào Đại Học Y MCM còn Song Thu vào Đại Học Mỹ Thuật TP. Thiên Vũ, Song Thu cùng sống ở nhà Thiên Minh vì trước khi đi ba mẹ Thiên Minh đã căn dặn Thiên Minh như thế tránh cho hai người họ gặp nhau, Thiên Minh đành nghe theo ba mẹ… Sau khi xong thủ tục nhập học ở trường, Thiên Vũ nhìn lại con đường mà cách đây hơn một tháng cậu vẫn thường đi, dẫn xe ra hướng về con đường ấy, chuông điện thoại vang lên -Anh hai gọi em có gì không? -Em xong chưa? -Dạ rồi -Vậy em sang rước Thu giúp anh nhé! -Dạ Thiên Minh tắt máy thở dài, Vũ quay đầu xe lại -Vũ…Vũ… - Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn gọi từ phía cổng trường -Mọi người khoẻ chứ? -Khoẻ, Vũ lên khi nào? -Mới hôm qua thôi…hẹn gặp mọi người sau nhé! Vũ phải đi đón Thu -Uhm chào Vũ Chiếc xe chạy đi, bên kia đường, kín chiếc xe BMW từ từ hạ xuống, đôi mắt nhìn theo chiếc xe Thiên Vũ từ từ khuất xa, miệng nở một nụ cười đau khổ -Xin lỗi! Trước cổng trường Đại Học Mỹ Thuật TP, một cô bé mồ hôi nhễ nhãi vì cái nắng gay gắt của Sài Gòn, miệng nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc -Anh Bin, em ở đây – Tay vẫy vẫy, cố gọi to -Mệt không? Lên xe nào -Hihi – Song Thu lên xe, Thiên Vũ lên ga vọt đi trong nháy mắt Đến nhà, Song Thu bước xuống xe nhưng Thiên Vũ không vào -Anh Bin đi đâu nữa ah? -Uhm anh đi đây một lát -Bin em đi đâu đấy – Thiên Minh đi ra -Em… -Em tìm Nhất Anh đúng không? -Em đi một chút thôi -Nhưng mẹ có thể gọi điện lên bất cứ khi nào đấy -Anh cho em đi một chút em về ngay thôi mà -Anh Minh để anh Bin đi đi -Uhm em về sớm nhé! -Dạ Tin…toon…tin..toon…. -Ủa Thiên Vũ em lên khi nào? – Tuyết Nga mở cổng cho Thiên Vũ -Chị….sao chị lại ở đây? – Thiên Vũ ngạc nhiên -Ah…chị sang đây chơi ấy mà, em vào đi Thiên Vũ cùng Tuyết Nga đi vào, Nhất Anh ngồi trên ghế đang ăn trái cây một cách ngon lành -Nhất Anh – Thiên Vũ gọi làm trái tim Nhất Anh thổn thức, cố kiềm nén cảm xúc, Nhất Anh quay lại -Bin lên khi nào? -Vừa hôm qua thôi, Nhất Anh khoẻ chứ? -Uhm Nhất Anh khoẻ, ngày nào Tuyết Nga cũng sang đây trò chuyện với Nhất Anh, nấu cơm cho Nhất Anh nữa, Tuyết Nga nấu ăn rất ngon – Nhất Anh nhìn Tuyết Ngã vui vẻ nói -Vậy à -Em ngồi nói chuyện với anh Nhất Anh nha, chị đang nấu dỡ trong bếp -Dạ Tuyết Nga nhìn hai người họ lần nữa, thở dài đi vào trong. Hai người ngồi đó hồi lâu không ai nói với ai lời nào, Nhất Anh thì chăm chú vào cái TV, còn Thiên Vũ nhìn Nhất Anh không hiểu Nhất Anh đang định bày trò gì mà cư xử xa lạ với cậu như thế? -Bin ăn trái cây đi, trái cây Tuyết Nga mua đấy, ngon lắm -Anh thôi đi có được không….mở miệng ra là Tuyết Nga Tuyết Nga, anh xem em là gì thế hả? -Bin sao thế? -Em hỏi anh làm sao mới đúng? -Anh làm sao, anh vẫn thế? – Nhất Anh nhúng vai tỏ vẻ mình vẫn bình thường -Anh… Tuyết Nga thấy hai người họ cãi nhau, đi ra -Em nấu xong rồi, hai người vào ăn thử xem -Uhm anh vào ngay – Nhất Anh nhìn Thiên Vũ – Em vào cùng ăn với tụi anh cho vui -“Em vào cùng ăn với tụi anh cho vui” “Khi nào mình bị tách ra là người ngoài thế này?” – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh – Uhm anh vào đi, em vào ngay Nhất Anh đi vào trong, Tuyết Nga gắp thức ăn vào chén cho Nhất Anh, Nhất Anh vui vẻ đón lấy, gắp thức ăn đúc cho Tuyết Nga, Thiên Vũ đi vào thấy cảnh tượng trước mắt, cổ họng nghẹn đắng -Vũ ăn đi – Tuyết Nga gắp cho Thiên Vũ -Cám ơn chị Thiên Vũ nhìn thức ăn trong chén mình, nhìn cảnh tượng hai người họ đang vui vẻ với nhau cảm giác mình là người thừa, thức ăn dù ngon đến cỡ nào Thiên Vũ cũng nuốt không trôi -Kìa Bin ăn đi chứ - Nhất Anh -Em có việc em đi trước, hai người ăn cơm vui vẻ nhé! Thiên Vũ bước ra không thèm ngoảnh lại. Cánh cổng dần khép lại cũng là lúc nước mắt Nhất Anh trực trào -Anh không sao đấy chứ? -Anh không sao, cám ơn em Thiên Vũ chạy xe với tốc độ thật nhanh, lòng luôn hỏi tại sao? Tại sao? Và tại sao? Chiếc xe đậu trước nhà, Thiên Vũ với gương mặt hầm hầm đi thẳng lên phòng -Anh Bin – Thu gọi nhưng Thiên Vũ chẳng thèm trả lời -Bin sao vậy Thu -Em không biết nữa Rầm…cánh cửa được đóng một cách thô bạo, Song Thu, Thiên Minh gật thót tim -Tại sao chứ? Nhất Anh rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhất Anh lừa gạt Bin hay sao? Đập phá đồ đạt trong phòng đến không còn gì để đập nữa Thiên Vũ ngồi gục xuống nền. Thiên Minh cùng Song Thu bước vào -Bin đã xảy ra chuyện gì thế? – Thiên Minh -Nhất Anh…gạt em… -Gạt anh…ý anh là sao? – Song Thu -Không có gì…anh với Thu về phòng đi, em muốn nghỉ ngơi Nhìn thấy Thiên Vũ như thế hai người họ cũng thôi không hỏi gì thêm. Đóng cửa phòng Thiên Vũ, Thiên Minh đi xuống gọi điện thoại ngay cho Nhất Anh -Cậu với Bin có chuyện gì thế hả? Nó nói cậu gạt nó thế là thế nào? -Bin về nhà rồi à -Cậu mau trả lời tớ đi – Thiên Minh gắt -Chẳng có gì cả, cậu nhắn lại với Bin chiều nay 5h ra công viên cậu với tớ thường đến tớ có chuyện muốn nói với Bin -Được rồi, tớ sẽ nhắn lại nó -Cám ơn cậu, thôi chào cậu mình cần nghỉ ngơi Tắt điện thoại, Nhất Anh ngã lưng ra ghế, Tuyết Nga lên tiếng -Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? -Uhm anh đã quyết định rồi -Suy nghĩ thật kỹ nếu không anh sẽ hối hận đấy -Không đâu, cám ơn em, giúp anh lần cuối nhé -Vâng Thiên Vũ vui mừng khi nghe Thiên Minh nhắn lại, Thiên Vũ nghĩ thế nào Nhất Anh cũng giải thích rõ mọi chuyện ình biết, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nôn nóng cho thời gian qua thật nhanh để cậu đến gặp Nhất Anh để nghe Nhất Anh giải thích tất cả…3h không thể chờ đợi thêm phút giây nào, Thiên Vũ lấy xe ra khỏi nhà chạy thẳng đến công viên. 4h cậu đã có mặt, nhìn xung quanh nơi này khá vắng, chắc là giờ vẫn còn sớm, Thiên Vũ đi xung quanh nhìn thấy một cửa hàng trang sức Thiên Vũ bước vào. Tìm kiếm, đây rồi cặp nhẫn lọt vào mắt xanh của Thiên Vũ tuy không cầu kỳ nhưng nó mang lại cho Thiên Vũ sự nhẹ nhàng như những gì Thiên Vũ mong muốn chỉ cần họ được ở cạnh nhau như thế là đủ, miễm cười, Thiên Vũ mua nó. Cô gái bỏ vào chiếc hộp rồi đưa cho Thiên Vũ. Bước ra khỏi cửa hàng, Thiên Vũ dạo thêm một vòng quanh bờ sông…bước chân khựng lại, trái tim đau nhói, ánh mắt trân trân nhìn về phía trước, nhìn về phía một đôi trai gái đang ôm nhau hôn nhau thắm thiết như không gian hoàn toàn chỉ có hai người họ. Thiên Vũ bước thật nhanh đến trước họ -Nhất Anh – Thiên Vũ gọi gần như thét lên, Nhất Anh Tuyết Nga buông nhau ra -Bin Bốp, Thiên Vũ tát vào mặt Nhất Anh -Anh có sao không? – Tuyêt Nga sờ vào má Nhất Anh -Anh không sao – Quẹt đi vệt máu trên miệng Nhất Anh nói tiếp - Em thấy rồi thì anh cũng không dấu em làm gì nữa, anh và Tuyết Nga yêu nhau do lúc đó anh đang tìm cảm hứng cho bộ sưu tập ảnh của mình về thế giới thứ 3 nên anh…anh xin lỗi! Cái hộp trên tay rơi xuống bãi cỏ, Thiên Vũ nhếch mép -Anh đối với tôi chỉ có thế thôi sao? -Thiên Vũ -Chị im đi -Bin không được như thế với Tuyết Nga – Nhất Anh lớn tiếng -Được, được… Thiên Vũ xoay người, bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh...Nhất Anh nhìn theo Thiên Vũ muốn chạy lại ôm lấy Thiên Vũ, nói cho Thên Vũ nghe tất cả…tất cả đều không phải…lời nói đó chỉ là giả dối, Nhất Anh thật sự rất yêu Thiên Vũ….nhưng Nhất Anh không thể bước đi, Nhất Anh khuỵ ngay bãi cỏ, đôi mắt cậu nhoè đi -Anh Nhất Anh – Tuyết Nga đặt tay trên vai Nhất Anh muốn cậu đừng gục ngã -Anh không sao, anh ổn mà…cám ơn em – Nhất Anh nhặt lấy cái hộp, mở ra bên trong là hai chiếc nhẫn, miệng cười đắng môi – Hết rồi…hết rồi…hết thật rồi… Nhất Anh cầm chặc chiếc hộp trong tay chạy đi chạy thật nhanh, chạy trốn tất cả, chạy trốn cả chính bản thân mình. Nhất Anh căm ghét bản thân mình tại sao lại làm Thiên Vũ đau đến thế, Thiên Vũ đau cậu còn đau gấp nhiều lần…tại sao ông trời không công bằng với họ, cũng là con người như nhau, cũng biết yêu thương, giận hờn, ghen ghét nhưng tại sao tình yêu của họ không được chấp nhận…họ đã làm gì sai? Tuyết Nga đứng đó gọi Nhất Anh nhưng Nhất Anh đã khuất xa, cô cũng khóc nhiều đấy thôi, thương cho bọn họ, thương cho người bạn của mình và thương cho chính bản thân mình…. Thiên Vũ chạy đến đôi chân rả rời, Thiên Vũ dừng lại hét lớn -Tại sao? Tại sao lại đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa…Tại sao? Thiên Vũ cứ hét chỉ có tiếng vọng lại không một tiếng trả lời cho câu hỏi của Thiên Vũ. Lấy xe, Thiên Vũ chạy với vận tốc hết cỡ, con đường này khá vắng nhưng khi chiếc xe nào thấy xa cậu chạy lên cũng đều tấp vào vì sợ…
|
Chương 38 : Vì hạnh phúc của con Dừng xe tại một quán ven đường, Thiên Vũ vào làm bạn với cái vị mà người ta cho rằng khi uống vào sẽ quên tất cả. Nhưng sao càng uống lại càng nhớ….lại càng đau đến thế… -Anh hai gọi em có việc gì không? – Thiên Vũ lè nhè -Em đang uống rượu sao? Em đang ở đâu thế sao giờ này vẫn chưa về nhà? -Em đang ở đâu…em cũng chẳng biết em đang ở đâu nữa…anh hai ra đây uống với em đi -Em về nhà ngay đi, mẹ gọi anh hỏi em từ chiều giờ đấy -Dạ…chút nữa em về với mẹ anh hai yên tâm đi -Về…em định về nhà trong lúc say thế này ah? -Em say bao giờ…vậy nha anh hai – Thiên Vũ tắt máy, tắt nguồn -Alo…Bin… Thiên Minh bực mình gọi lại nhưng không được -Anh Bin đang ở đâu vậy anh Minh -Nó đang say, nó bảo sẽ về nhà -Sao được….bác sẽ… -Anh biết nhưng mà giờ không biết nó đang ở nơi nào cả, để anh gọi báo cho ba mẹ hay Thiên Minh gọi điện cho ba mẹ hay, hai người lo lắng đứng ngồi không yên cứ đi ra đi vào…Thiên Minh cũng lái xe đi về ngay sau khi kết thúc cuộc gọi Thiên Vũ lè nhè tính tiền rồi ra xe định hướng nào về nhà của mình rồi phóng đi. Gần một giờ sao, chiếc xe Thiên Vũ đã đậu trước nhà của mình -Bin con sao vậy nè, làm gì mà say thế này hả con – Ba mẹ Thiên Vũ ra đỡ Thiên Vũ vào nhà -Ba, mẹ…con không có say…con đau quá ba mẹ ơi…con lớn từng tuổi này rồi còn bị người ta lừa…con thật là ngu mà Để Thiên Vũ nằm tạm trên ghế, bà đi pha nước chanh cho Thiên Vũ giải rượu -Con uống cho giải rượu -Con không uống…con muốn say để quên đi tất cả…Nhất Anh tại sao lại lừa Bin, Nhất Anh có biết là Bin đau lắm không hả…đau lắm Nhất Anh có biết không? Ba mẹ Thiên Vũ như hiểu ra chuyện…cố cho Thiên Vũ uống nước nhưng Thiên Vũ chẳng chịu uống, miệng cứ gọi tên Nhất Anh. Ông bà cũng hết cách đành đem Thiên Vũ về phòng -Ba mẹ, Bin thế nào rồi ạ - Thiên Minh vừa về tới -Nó đã ngủ được một lúc rồi -Để con lên xem nó sao -Minh, có phải Bin nó gặp Nhất Anh đúng không? – Mẹ Thiên Vũ -Dạ…con xin lỗi -Thôi con lên phòng em đi -Dạ, ba mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ -Uhm Thiên Minh lên phòng Thiên Vũ, ba mẹ Thiên Vũ cũng về phòng lòng hai ông bà nặng trĩu -Bây giờ bà tính thế nào? – Ba Thiên Vũ -Thế nào là thế nào…từ từ nó sẽ quên thôi -Nhưng mà nếu nó cứ như thế thì làm thế nào? -Ông để tôi tính…thôi ngủ đi Thiên Minh ngồi bên cạnh giường em mình, nhìn gương mặt nhăn nhó cậu thấy xót xa vô cùng, không biết làm sao để giúp em mình một bên là ba mẹ một bên là đứa em cậu hết mực thương yêu…làm sao để ba mẹ hiểu mà chấp nhận cho…. Nhất Anh lại tự nhốt mình trong phòng, giằng vặt dày vò bản thân…không cho phép mình được khóc vì chính bản thân cậu đã làm người cậu yêu thương phải đau khổ thì lấy quyền gì cậu khóc kia chứ…nén nỗi đau vào bên trong, không cho ai biết cũng không cho ai chạm tới vì bây giờ chỉ động nhẹ vào thôi nó sẽ rỉ máu ra mất. Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua….Thiên Vũ vẫn nằm đó, không nói, không ăn không uống gì cả, ba mẹ có bảo thế nào, Thiên Minh có nói thế nào cũng thế thôi. Còn Nhất Anh lau đầu vào công việc đến không nghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm đến kiệt sức mà gục ngã trong phòng làm việc. Nhất Anh được đưa vào bệnh viện ngay lập tức. Tại phòng cấp cứu -Bác sĩ con tôi nó thế nào rồi -Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, chỉ là do lao lực quá sức không nghỉ ngơi nên dẫn đến suy nhược cơ thể. Người nhà cố gắng khuyên bảo cậu ấy. Chúng tôi đã chuyện cậu ấy sang phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm được rồi -Dạ, cám ơn bác sĩ Ba mẹ Nhất Anh bước vào nhìn thấy Tuyết Nga họ ngạc nhiên nhưng trông bộ đồng phục y tá, họ cảm thấy an tâm hơn nhiều vì Nga là bạn của Nhất Anh cô ấy sẽ chăm sóc Nhất Anh chu đáo hơn -Cháu chào hai bác -Uhm chào cháu, Nhất Anh thế nào rồi? -Dạ anh ấy sẽ khoẻ nhanh thôi ạ, hai bác ở đây, cháu xin phép Tuyết Nga ra ngoài, ba mẹ Nhất Anh ngồi bên cạnh nhìn đứa con của mình họ đau lòng, muốn biết Nhất Anh đã xảy ra chuyện gì nhưng….hỏi thế nào Nhất Anh cũng không trả lời, họ đành ngồi chờ Nhất Anh tỉnh lại Tuyết Nga cầm điện thoại trên tay không biết có nên gọi cho Thiên Vũ hay không? Cuối cùng cô đã bấm số gọi… Tiếng chuông điện thoại vang lên Thiên Vũ vẫn nằm đó không đá động gì tới cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Tuyết Nga bấm số lần nữa cũng chẳng ai nghe máy…Tuyết Nga bấm số của Thiên Minh…đầu dây bên kia bắt máy -Anh Minh hả? Em là Tuyết Nga đây, anh Nhất Anh đang nhập viện anh mau báo cho Thiên Vũ biết nha…tất cả những gì Thiên Vũ thấy đều không đúng…Tut..tut…tut… Tuyết Nga chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã tắt máy, Tuyết Nga bấm gọi lại nhưng vô ích vì đầu dây bên kia đã khoá máy -Ai gọi con vậy mẹ? -À Tuyết Nga, nó hỏi thăm con ấy mà -Dạ Thiên Minh thôi không thắc mắc nữa đi về phòng thu lấy đồ chuẩn bị về thành phố, mẹ Thiên Vũ đi về phòng, đứng trước phòng của Thiên Vũ, bà đẩy cửa bước vào -Bin, con ra ăn chút gì đi con -….. -Bin, con thế này đến bao giờ hả con? Con không thương mẹ hay sao? Thiên Vũ nghe mẹ khóc cậu cũng khóc theo, ôm chầm lấy mẹ, thúc thích như một đứa trẻ -Mẹ ơi…Nhất Anh gạt con…tất cả đều là gạt con… -Nín nào Bin…nói ẹ nghe nào -Nhất Anh chỉ giả vờ yêu con thực chất là tìm cảm xúc cho bộ sưu tập ảnh của mình, người Nhất Anh yêu chính là Tuyết Nga…con thật ngu mà…đáng ra con không nên làm mẹ phải buồn như thế…con xin lỗi mẹ!!! Nghe Thiên Vũ kể mà bà thấy mình có lỗi vô cùng “Chúng nó đâu làm gì xấu, chúng nó yêu nhau sao lại mình lại hành hạ chúng như thế? Chúng nó có tội tình gì đâu…mình đang làm chuyện gì thế này…một đứa đau khổ nhịn ăn cả mấy ngày, một đứa giờ phải nằm viện…có phải mình đã sai rồi không?” Suy nghĩ, bà vừa thương vừa tội cho số phận của cả hai, một người là con trai bà, một người là người mà con bà yêu…khẽ thở dài -Bin à, Nhất Anh không gạt con đâu -Mẹ nói sao ạ? -Do mẹ ép Nhất Anh nên nó mới làm như thế -Mẹ… -Nhất Anh đang trong bệnh viện con lên với nó đi -Sao ạ? Nhất Anh bị sao ạ? - Thiên Vũ lính quýnh -Mẹ vừa nghe Tuyết Nga điện thoại, con mau lên với nó đi -Mẹ…mẹ không cấm tụi con nữa sao ạ? -Mẹ nghĩ lại rồi mẹ không thể nào dồn ép hai đứa như thế, hai đứa không có lỗi gì cả, có trách thì trách ông trời đã không công bằng với con của mẹ - Bà vuốt mái tóc Thiên Vũ, thở dài -Mẹ…con cám ơn mẹ nhiều lắm – Thiên Vũ ôm mẹ mình rồi đứng dậy, loạng choạng Thiên Vũ không còn nhìn thấy gì cả, ngã xuống và ngất đi -Bin…con sao vậy nè, Bin… Nghe tiếng la Thiên Minh, ba Thiên Minh vội chạy sang, bế thóc Thiên Vũ ra xe đi thẳng đến bệnh viện gần nhất -Con tỉnh rồi sao Thiên Vũ hé mắt nhìn mọi người đang vây lấy giường bệnh, vội ngồi dậy -Bin con định làm gì thế, mau nằm xuống, con vẫn chưa khoẻ đâu -Con muốn gặp Nhất Anh -Đợi em khoẻ lại anh sẽ đưa em đi -Không em muốn đi ngay bây giờ -Được rồi sáng mai hãy đi giờ cũng trễ lắm rồi -Mẹ… -Không cãi nữa, con nằm nghỉ đi – Ba Thiên Vũ đẩy Thiên Vũ nằm xuống, Thiên Vũ đành đợi đến sáng ngày mai
|