Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
Cuối cùng, cả La Tiểu Lâu lẫn Bless không nghĩ ra được lời nào nữa để từ chối, đành đồng ý, dù sao cũng không có nỗi lo về sau, nhất là người hướng dẫn lại là vị chế tạo sư cấp bậc đại sư kia, lại càng thêm phần kích động.
Hôm sau La Tiểu Lâu nhận được trường thương từ Bless gửi tới, là loại nguyên liệu mang tính chất ẩn kim loại, cứng rắn không gì sánh được, trọng lượng cũng không nặng như thép đen, khiến La Tiểu Lâu mừng rỡ một phen.
Bởi vì thời gian không còn nhiều, La Tiểu Lâu sợ mình không thể hoàn thành việc lắp ráp cơ giáp trước đợt kiểm tra cuối kỳ. Suy nghĩ rất lâu, cậu bèn nhờ Thẩm Nguyên qua hỗ trợ lắp ráp cơ giáp cùng mình.
Vì thế Thẩm Nguyên đặc biệt dành ra hai buổi chiều, dùng linh kiện cơ giáp La Tiểu Lâu đã tỉ mỉ chọn ra, hai người cùng nhau lắp ráp cơ giáp.
Sự thật chứng minh, nhờ Thẩm Nguyên là một quyết định vô cùng chính xác. Vấn đề làm La Tiểu Lâu đau đầu bấy lâu nay là động cơ rốt cục cũng được giải quyết.
Thẩm Nguyên đem động cơ bị hỏng kia đến trụ sở Khải Ân, tìm người giúp La Tiểu Lâu sửa chữa. La Tiểu Lâu không ngờ, đó là một động cơ cấp hai bị hỏng.
La Tiểu Lâu và Thẩm Nguyên cùng chọn loại cơ giáp là hình người, hơn nữa còn đặc biệt sơn bề ngoài cơ giáp thành màu xám tro, phía sau là một trường thương dài 6, 7 thước. Tuy cậu chỉ là lính mới, nhưng kinh nghiệm của Thẩm Nguyên lại vô cùng phong phú. Một tuần sau, một chiếc cơ giáp với tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, yên lặng đứng trong phòng thí nghiệm không mấy ai chú ý ngoại trừ La Tiểu Lâu của nhà Điền Lực.
“Anh Thẩm, cảm ơn anh nhiều lắm ạ.” La Tiểu Lâu không biết làm sao để cảm ơn cho hết Thẩm Nguyên, việc giúp đỡ này với anh chẳng là cái cỏn con gì, nhưng với tụi cậu mà nói, đó là cơ hội vô cùng hiếm có.
Thẩm Nguyên mỉm cười, “Chỉ cần cài đặt lại viễn trình vũ khí là có thể hoàn thành triệt để chiếc cơ giáp này rồi. Ít người nào ở đây còn có thể tìm được một số nguyên liệu cấp ba, nhất là nguyên liệu vũ khí, mà còn tốt đến thế. Cứ thế này, chiếc cơ giáp này có khi còn tốt hơn cả cơ giáp cấp hai mua ở ngoài nữa đấy chứ. Vậy, em đã muốn đặt tên là gì chưa?”
La Tiểu Lâu gãi đầu, đúng thật là cậu chưa nghĩ tới, mặc dù có Thẩm Nguyên hỗ trợ, nhưng cậu cũng chưa từng nghĩ trong tầm tay mình lại có thể lắp ráp ra chiếc cơ giáp đầu tiên. Nghĩ đến bảo bối của Yates mà gần đây cậu vẫn thường quan sát, chiếc cơ giáp anh hùng đó, La Tiểu Lâu liền thốt ra: “Gọi là ‘Kỵ Sĩ’.”
“Tên rất hay.” Thẩm Nguyên chân thành khen ngợi, đây đồng thời cũng là một lời chúc mừng và kỳ vọng tốt đẹp cho cả chiếc cơ giáp lẫn người điều khiển.
Sau khi Thẩm Nguyên đi khỏi, La Tiểu Lâu vòng quanh chiếc cơ giáp đến nửa ngày, rốt cục cũng có hiệu quả, cần phải gọi chủ nhân của nó đến chiêm ngưỡng thôi.
La Tiểu Lâu ngay tức khắc nhắn tin cho Yates đang làm thêm ở trường, bảo cậu ta lát nữa thì đến thẳng nhà Điền Lực.
Yates không chỉ cho cậu mượn dùng chiếc cơ giáp bảo bối, còn nhiều lần động tay động chân giúp cậu, đem đống linh kiện cơ giáp vĩ đại này chọi đi chọi lại là sự bày tỏ khoan dung cực độ của La Tiểu Lâu. Sau khi rời khỏi chỗ làm thêm ở thư viện, save bài giảng trên lớp về, Yates đến phòng thí nghiệm của Điền Lực.
Vì đã tìm được chiến binh cơ giáp phù hợp, lại còn là một mỹ nữ, Điền Lực bèn thay đổi thói quen chơi game trên cơ quan ảo của những ngày trước, hiện tại đang cố gắng dán mặt lên bàn mà học hành. Lúc Yates đến, thấy Điền Lực đầu vã mồ hôi đang đi qua đi lại bên ngoài.
Điền Lực cũng không biết mấy ngày nay La Tiểu Lâu bận việc gì, dù sao thì hầu như mỗi lần nó đi qua đây, La Tiểu Lâu cũng đều vùi ở trong.
Xuất phát từ hiếu kỳ, hai người cùng nhau bước vào.
Tới cửa, cả hai đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc cơ giáp đồ sộ đẹp đẽ màu xám tro bên trong, một lúc lâu không nói nổi lời nào.
Yates sững sờ nhìn, miệng thì thào: “Điều này sao có thể?”
Chiếc cơ giáp trước mặt này, vừa có bóng dáng của chiếc cơ giáp cấp ba mà cậu ta muốn kia, lại vừa lẫn chút hình ảnh của Thủ Hậu —— Dù nhìn ở bất kì góc độ nào, nó cũng quá hoàn mỹ!
Điều quan trọng nhất, một chiếc cơ giáp như vậy, tại sao lại ở đây.
“Hơ, sao, sao ông lại lén lút để một chiếc cơ giáp vào đây?” Điền Lực lắp ba lắp bắp. Trời ơi, rõ ràng nó một mực ở bên ngoài, tại sao một tí cũng chả biết.
Vẫn cứ đi vòng quanh, La Tiểu Lâu ngoái ra cửa nhìn hai đứa, tủm tỉm cười với Yates, “Đây là đống linh kiện cơ giáp mấy ngày trước ông giúp tôi sửa lại. Thế nào, Yates, đặc biệt lắp ráp cho ông đó, hài lòng hem?”
Hàm hai người lại càng có nguy cơ chạm đất hơn, dùng ánh mắt ứ thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu với chiếc cơ giáp kia. Không phải nằm mơ đấy chứ —— Dù có là sinh viên tốt nghiệp đi chăng nữa, thì số người có khả năng lắp được chiếc cơ giáp đơn giản cũng chỉ là số ít.
“Không thể nào! Ông có dám thề là tự ông lắp ráp không?” Điền Lực nuốt nước bọt, kêu to lên. Ôi mẹ ơi, kích động con nhà người ta quá, đây là thằng La Tiểu Lâu thành tích nhập học chả kém nó lắm đây ư?!
La Tiểu Lâu hơi tiếc nuối, lúc này mà truy hỏi như thế rõ ràng là muốn gây sự đúng không!
“Tất nhiên là không phải một mình tôi hoàn thành rồi, có cao thủ ở bên cạnh hiệp trợ và hướng dẫn cho nữa cơ mà. Hiện tại, chiếc cơ giáp này còn chưa có viễn trình vũ khí với ấn không gian, nếu là ấn không gian thì có thể dùng của một trong hai chiếc cơ giáp hỏng kia. Vũ khí thì sợ rằng là phải tự mua…”
La Tiểu Lâu còn chưa nói xong, Yates đã lao tới, ôm La Tiểu Lâu xoay mấy vòng, kích động hô to: “La Tiểu Lâu, có ông thật sự là tốt quá! Tôi đúng là quá may mắn!”
La Tiểu Lâu ú a ú ớ sắp ngất định phát biểu, bảo không cần phải cảm kích, ca tụng tâng bốc các thứ, thì Yates đã ném phứt cậu qua một bên, bổ nhào về chiếc cơ giáp màu xám tro kia.
Chiếc cơ giáp hoàn mỹ như vậy, trong mắt cậu ta Thủ Hậu là nhất, chiếc này là thứ hai!
Mà khó nhất, Yates biết rõ, phương diện này bao gồm cả tình cảm bạn bè. Không phải vì mình, La Tiểu Lâu cũng sẽ không mỗi ngày đều bận việc để làm những việc này. Hơn nữa vì lòng tự trọng của mình, từ một đống phế liệu La Tiểu Lâu đã lắp ra được một chiếc cơ giáp tuyệt vời như vậy.
Cậu ta sẽ không thể đối mặt với hai người này, nếu cậu ta tiết lộ tâm tình từ đáy lòng mình. Chẳng qua, giá của cơ giáp thực sự quá khủng khiếp. Yates mê muội dán mắt vào chiếc cơ giáp trước mắt.
“Tên của nó là ‘Kỵ Sĩ’.” La Tiểu Lâu ở bên cạnh thấp giọng nói.
“Đúng là một cái tên quá thích hợp.” Hai người đồng thanh trả lời.
Điền Lực cười to, “Thằng nhóc ông được lắm, thế mà dám làm cho tụi tôi bất ngờ lớn đến thế này. Vậy thì, vũ khí thì tự Yates mua, tôi cũng không thể để La Tiểu Lâu giành tiếng thơm được nữa, tôi sẽ tặng ông một chiếc ấn không gian mới toanh.”
Lần này Yates không từ chối nữa, những thứ này đều là của bạn bè hỗ trợ, cậu ta sẽ khắc sâu trong lòng. Về sau Yates có rất nhiều cơ giáp, nhưng chỉ có một chuỗi dây xích màu xám bạc, lúc nào cũng được mang theo bên mình, đây thứ tốt nhất bạn bè có thể cho anh năm ấy.
Bắt đầu từ ngày đó, Điền Lực cực lực ghen tị La Tiểu Lâu một trận, nhưng đồng thời cũng hiểu được đó là điều đương nhiên. Người khác không rõ lắm, chỉ có nó và Yates là biết, ở phương diện chế tạo cơ giáp, thì giờ La Tiểu Lâu bỏ ra nhiều hơn bất kì kẻ nào, cứ nhìn đống linh kiện khổng lồ nó cất giữ trong phòng thí nghiệm là biết liền.
Sau đó, ba người chưa kịp lắp thêm viễn trình vũ khí cho ‘Kỵ sĩ’ của Yates thì đợt kiểm tra cuối kì đã tới.
Khi có kết quả, La Tiểu Lâu nhìn phiếu điểm của mình. Hừm, không tệ lắm, tất cả đều đạt yêu cầu…
Nguyên Tích cướp lấy phiếu điểm trong tay La Tiểu Lâu, kết quả chuyên ngành tất cả đều đạt trên 90, đánh giá tổng hợp: loại ưu. Mà kiến thức cơ sở, tất cả đều đạt sát yêu cầu, đánh giá tổng hợp: đạt yêu cầu.
Nhíu mày, Nguyên Tích ngạc nhiên phát hiện, cho dù đạt thành tích này, La Tiểu Lâu lại đứng thứ ba ở lớp 10, có nghĩa là ít nhất cũng phải hơn nửa sinh viên lớp 10 phải học lại?
Khi hai người đi ra ngoài, xa xa có một cô nàng đang nhìn theo mà nói: “Có lẽ cậu ta đã hối hận rồi, bà lần này vượt lên trước cả Dương Kha, trở thành người đứng thứ nhất của khoa chế tạo cơ giáp.”
Một người, rõ ràng là Trạch Nhã, sau lần bị Nguyên Tích cự tuyệt, đã ra sức học hành gần như điên cuồng, hơn nữa gần đây Dương Kha thường xuyên theo Lăng Tự đi huấn luyện, cô ta rốt cục cũng ngồi lên được vị trí của người đứng đầu.
Đúng vậy, cho dù cô ta không nói gì, nhưng cô ta cũng nhất định phải dùng hành động để làm người kia phải thấy hối hận. (mơ đi em ạ)
Nguyên Tích sẽ hối hận? Hắn dường như chả có thời gian hối hận cho việc đó đâu.
Lúc hai người ăn cơm chiều, Nguyên Tích biết được thành tích cơ sở của La Tiểu Lâu đạt điểm này, có lẽ là kết quả của việc cậu liên tục giúp đỡ Yates, sắc mặt ngay tức khắc trở nên khó coi.
Hung tợn chỉ trích: “Em là người của anh, có việc gì ngược lại lại đi tìm kẻ khác, rốt cục là nghi ngờ năng lực của anh hả? Em nói rõ đi, từ việc nuôi dưỡng gia đình đến việc mang em đi huấn luyện, ngay cả lúc trên giường, có chỗ nào anh không cho em đủ không?”
“… Em biết rồi, sau này nhờ anh giúp em học bổ túc.” La Tiểu Lâu đỏ bừng mặt trả lời.
125 không sợ chết ở bên cạnh thì thầm: “Ở trên giường nhá…”
Lời tác giả: Hôm nay bị chậm, OML, phải dậy sớm để viết… (10h nộp bản thảo thực sự không có cách nào để đi ra ngoài ( ⊙ o ⊙ ))
Chương này Nguyên Tích xuất hiện hơi ít, ngay mai là dã ngoại, cu cậu phải vấp chân mọi nơi, tin tôi đi!
………………… ôi trời ơi, lúc làm Tình thâm thì ko còn một chút cảm giác nào với Cơ giáp, đến khi nhảy qua đây thì lại hoàn toàn chả thấy hứng để làm Tình thâm nữa, bó chiếu. mà làm Tình thâm rồi qua đây, phát hiện ra 1 điều: làm Cơ giáp khó vcl (vật cả lợn)!. chả hiểu gì cả, nhắm mắt nhắm mũi phịa bừa, ôi… †▲†
sắp xong phần 1 này rồi, cố lên, sắp đến phần hấp dẫn rồi. gắng lên, gạt bỏ hết mọi thứ bá láp đi
à, còn chuyện nữa, chẳng là ở lần nói chuyện trước giữa 125 với chị nhân viên bán hàng, tớ để 125 xưng ‘chị, em’, bh nhận thấy thực sự ko thích hợp, nên phải đổi qua là ‘cô, cháu’. dù sao thì 125 cũng giả vờ là con của Nguyên Lâu, xưng hô thế âu cũng là hợp lí nhỉ?
|
[color=blue]II. Tập huấn dã ngoại[/color Chương 48 – Xuất phát
Sau kỳ thi cuối kì, trường học chính thức bắt đầu nghỉ.
Kỳ nghỉ là hai tháng, quả là thời cơ cho đám sinh viên năm nhất nhảy múa, hơn nữa, ngay sau đó bọn họ sẽ tham gia kỳ tập huấn dã ngoại một tháng. Đối với mọi người mà nói, đây là một cách quan trọng để nâng cao năng lực cho bản thân, cơ hội được tập huấn dã ngoại là vô cùng hiếm hoi, không chỉ được chia nhóm học, mà trong khoảng thời gian tập huấn này còn có thể tìm được một vài nguyên liệu quý giá.
Trước khi đi, La Tiểu Lâu gặp Nghiêm đại sư để chào hỏi. Do nhà trường sắp xếp, nên dù mặt mũi có xầm xì xì ra khói, nhưng Nghiêm đại sư vẫn đồng ý. Trước khi ra khỏi phòng làm việc, Nghiêm đại sư đưa cho La Tiểu Lâu một con chip, nói: “Đây là tài liệu tôi đã chỉnh lý qua, cậu cầm lấy rồi xem, bổ sung thêm kiến thức cho cái bộ não thiếu thốn đến thảm thương của cậu —— Là người đi theo tôi, có lẽ không ai trong phòng này kém cỏi bằng cậu đâu.”
Không đợi La Tiểu Lâu há mỏ được câu nào, Nghiêm đại sư đã vung tay, “Đi mau, trở về tôi sẽ kiểm tra đột xuất.”
La Tiểu Lâu nhấp hé môi, cẩn thận nhận con chip, cảm ơn Nghiêm đại sư rồi xoay người đi về. Trước đây có lẽ còn chút cảm xúc, hiện giờ ngoại trừ chỉ muốn phun trào trong lòng, La Tiểu Lâu cũng không còn chửi thầm ông già cổ quái nhưng lại là người giúp đỡ cậu nhiều nhất nữa.
Mặt khác, một vị đại sư từ ‘trên mạng rơi xuống’cũng đang ‘vận khí’ trong phòng thí nghiệm, hai thèng nhóc con hỗn láo này! Cứ như là thông đồng với nhau, cùng lúc xin nghỉ. Thực sự làm ông tụi mi phải phát hỏa!
Bởi vì đại sư đang làm như là bị oan ức, vậy nên báo hại các trợ lí trong phòng phải nơm nớp lo sợ nguyên cả một buổi sáng.
Rốt cục cho đến khi không chịu nổi nữa đại sư mới nói bóng nói gió hỏi rõ nguyên nhân từ một người trợ lí, người kia cẩn thận giải thích: “Hiện tại sinh viên đang nghỉ, nghe Tiểu Tống nói, Sơ Thủy còn là sinh viên, có khi là do nhà trường sắp xếp.”
Vẻ mặt khó coi của đại sư cuối cùng cũng dịu bớt đi. Ha, còn là sinh viên, xem ra tuổi còn ít, như vậy đã giải đáp được vấn đề của ông, chứng tỏ hai thằng nhóc hỗn láo này đều có thiên phú rất cao. Hơn nữa, còn nhỏ mà đã được dạy bảo tốt thì cơ sở mới có thể vững chắc, sau này tiến bộ còn giỏi hơn nữa.
Nếu như hai thằng nhóc này không chịu thua kém, có thể đạt đến tiêu chuẩn của mình, bồi dưỡng hai học trò kế thừa kể cũng không tệ. Đến lúc đó, dù có thế nào thì lão già kia so ra cũng chỉ có kém hơn mình thôi, hô hô hô. Nghĩ đến bộ dạng không ngừng giậm chân của đối thủ một mất một còn kia của mình, ông già đắc ý cười rộ lên, thế này thật quá thú vị.
Tuy kỳ thi đã kết thúc, La Tiểu Lâu được không ít người thương thầm trộm nhớ vẫn chưa hoàn toàn được ung dung.
Sau khi đến thế giới tương lai, lần đầu tiên cậu ra ngoài chỉ nhìn thấy thành phố với toàn cao ốc, sắp tới được tận mắt thấy phong cảnh tự nhiên, khiến cậu cảm thấy kích động không thôi.
Tuy nhiên, nghe Điền Lực và Yates nói, nơi tập huấn không hề an toàn, đó cũng là một cách để chiến binh cơ giáp được trui rèn. Vì sinh tồn và phát triển, ngọn lửa chiến tranh vẫn còn bốc cháy tại rìa biên giới của Liên bang. Hoặc là phải đối phó với dã thú của dị tinh cầu, hoặc là ngăn cản sự ngấp nghé thèm muốn của văn minh ngoại bang, thậm chí là cả hải tặc vũ trụ cũng phải cẩn thận.
Bởi vậy Liên bang cực kỳ chú trọng cho việc bồi dưỡng chiến binh cơ giáp, vậy nên mới sắp xếp huấn luyện thực tiễn cho họ ngay từ lúc ban đầu.
Cả 125 lẫn Nguyên Tích đều nói qua bảo La Tiểu Lâu chuẩn bị một ít hộp năng lượng, hiện tại còn chưa biết có nguy hiểm đang chờ bọn họ ở phía trước hay không, vì vậy La Tiểu Lâu càng chú ý công việc chuẩn bị hộp năng lượng hơn. Bởi thế, cậu đặc biệt đến Thiên Đông một chuyến.
Vì chỉ là mua nguyên liệu thông thường nên La Tiểu Lâu không phiền phức đến quản lí Cao nữa, dù sao thì cậu cũng đã có phiếu giảm giá 6% rồi.
Gần đây tài chính tương đối dư dả, hộp năng lượng vẫn luôn cần nguyên liệu, La Tiểu Lâu liệt kê mua mỗi loại không ít. Hơn nữa, những nguyên liệu này cũng không cần đưa đến chỗ của Điền Lực nữa, cái kho của nhà cậu cũng đã đủ rồi.
Đá Radium quý giá nhất không cần phải mua. Vì được giảm giá, nên La Tiểu Lâu mua đủ hai xe nguyên liệu, mua xong mới phát hiện chỉ dùng hết có 130,000 đồng Liên bang, nên cậu vô cùng thỏa mãn. Cơ mà nhìn tài khoản gần đây không được thêm vào, La Tiểu Lâu hơi buồn rầu.
Nếu cứ để thế này thì chắc chắn không ổn, càng về sau lại càng phải dùng rất nhiều tiền.
La Tiểu Lâu lại bắt đầu suy nghĩ tìm cách kiếm tiền. 5 phút sau, La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm vào phương thức liên lạc với quản lí Cao được in phía sau chiếc thẻ giảm giá mà nở nụ cười.
Trên đường từ Thiên Đông trở về, La Tiểu Lâu mở máy thông tin liên lạc với quản lí Cao, sau 2s vang lên âm thanh kết nối, tiếng cười của quản lí Cao truyền sang: “Nghe nói hôm nay anh bạn nhỏ La đến Thiên Đông mua nguyên liệu, sao lại không tới tìm anh?”
La Tiểu Lâu xấu hổ, quả nhiên Thiên Đông mọi chuyện lớn nhỏ đều được báo cáo lại cho quản lí Cao, cậu vội trả lời: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không đáng phiền tới quản lí Cao. Em liên lạc với anh là có một việc khác.”
“Hử? Cho phép anh đoán nhé, em La muốn mua hàng hiếm đúng không?” Quản lí Cao hỏi.
“Ngược lại thì đúng ạ, em có thứ này, muốn gửi bán ở chỗ quản lí Cao. Bất quá, thứ này rất thông thường, tuyệt đối không thể là hàng hiếm.” La Tiểu Lâu hơi do dự, cậu không rõ liệu ở chỗ quản lí Cao có nhận hộp năng lượng của cậu không, tất nhiên là loại hộp không có Ô Thạch.
Rõ ràng là quản lí Cao thấy hứng thú, anh ta vẫn luôn muốn biết trình độ của cậu bé này đã đạt đến mức nào, bèn lập tức hỏi: “Sao? Hiếm khi nào được nhìn thấy thành phẩm của em La. Trước tiên, em hãy nói thứ đó là cái gì đi.”
“Là hộp năng lượng.” La Tiểu Lâu bắt đầu suy nghĩ, nếu đem gửi bán, giá cả bao nhiêu thì hợp lí, trên thị trường hộp năng lượng đạt 5,000 la có giá cao tới 140,000 đồng Liên Bang, cậu làm được ít nhất là trên dưới 8,000, vậy là 200,000 đồng?
Quản lí Cao mỉm cười, La Tiểu Lâu cũng không phản bác đó chính là thành phẩm của mình. Quả nhiên đã không nhìn nhầm, nghe đến hộp năng lượng, anh ta liền nói: “Nếu là thứ thông thường khác thì anh không dám đảm bảo cho em, nhưng hộp năng lượng thông thường thì cũng có thể gửi bán, không biết cái em La gửi bán là thuộc cấp nào?”
La Tiểu Lâu thoáng chần chừ, ba tháng trước khi tập đoàn Khải Ân tung hộp năng lượng ra thị trường, ngay tức khắc tạo nên một cơn chấn động cực lớn, tập đoàn Khải Ân được đà tăng lên vài cấp bậc, hiện giờ có bán mấy hộp năng lượng này chắc chắn cũng chả ảnh hưởng gì tới họ.
Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu bèn trả lời: “Chưa đến cấp bốn, có kém hơn một chút so với của tập đoàn Khải Ân, chung quy là 7,000 la anh ạ.”
Quản lí Cao đầu bên kia nửa ngày không nói chuyện, La Tiểu Lâu thầm nghi ngờ, chẳng lẽ vì là hộp năng lượng mới của tập đoàn Khải Ân nên anh ta chưa thể bán lẻ?
Đúng lúc này, giọng nói phải kiềm chế lại sự kích động của quản lí Cao truyền sang: “Lúc nào thì em La muốn đưa sang đây? Có bao nhiêu bên anh mua bấy nhiêu!”
Vừa rồi quản lí Cao không phản ứng như thế này là bởi anh ta quá kinh ngạc, tập đoàn Khải Ân vừa ra hộp năng lượng cấp bốn mới, toàn bộ năng lượng đã vượt quá 10,000e la là loại hộp năng lượng cao cấp lần đầu tiên được công khai bán trên thị trường. Các xí nghiệp lớn nào lại không đỏ mắt, vắt óc tìm mưu kế muốn biết bản thiết kế của loại hộp năng lượng cấp bốn này chứ, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì.
Sau mọi người thám thính được một tin tức nhỏ từ tập đoàn Khải Ân, vị đại sư chế tạo cơ giáp cấp Liên bang – Nghiêm đại sư, đang tại chức ở đây!
Tin tức này vừa tràn ra, đa số các xí nghiệp và thế gia đang bừng bừng dã tâm liền lập tức đành ngã mũ chào hàng, đại sư chế tạo cơ giáp có thể đạt đến đẳng cấp của Nghiêm đại sư quá ít, cho dù cũng có vài đại sư đấy, cơ mà chẳng có ai bì được với ông. Tuy rằng những vị đại sư này cũng có thể chế tạo ra hộp năng lượng cấp bốn, nhưng họ cũng có thể làm ra bản thiết kế hộp năng lượng cấp bốn được không ư? Tuyệt nhiên là không có cửa rồi.
Vì vậy, một thời gian dài trôi qua lâu, tập đoàn Khải Ân vẫn là một công ty siêu quần xuất chúng độc nhất trên thị trường.
Mà càng khiến người người ngợm ngợm cay nghiến hơn nữa là, tập đoàn Khải Ân mỗi tháng chỉ bán ra 5,000 hộp năng lượng cấp bốn. Khỏi cần hướng đến những nhân vật cấp đại sư định chế tạo hộp năng lượng cấp bốn quá mê người này, mỗi đầu tháng, ngay cả người ở hành tinh phụ cận cũng sẽ đặc biệt chạy tới mua.
Cho nên, giá cả của mỗi một chiếc hộp năng lượng cấp bốn dù đã lên tới 350,000 đồng, nó vẫn được người ta tranh nhau mua đến sứt đầu mẻ trán, và hết veo trong một thời gian cực ngắn. Cho dù có là người của tinh cầu An Tắc, cũng chưa chắc giành được nhiều.
Mà không mua được, lại càng dễ kích động con người ta điên cuồng với hộp năng lượng cao cấp hơn. Vì thế, khi nghe La Tiểu Lâu có hộp năng lượng đạt 7,000 la, quản lí Cao lập tức biết cơ hội đã đến với Thiên Đông của bọn họ rồi!
Anh ta vẫn luôn coi trọng La Tiểu Lâu, nhưng anh ta thực sự không thể ngờ La Tiểu Lâu sẽ mang lại cho mình một sự kinh ngạc đến vậy.
Chỉ cần tin tức từ trên mặt đất truyền xuống dưới thị trường ngầm, cho dù mỗi tháng chỉ có vài hộp năng lượng cao cấp, khách hàng tới Thiên Đông bọn họ nhất định sẽ ngày càng đông.
Nghĩ tới đây, quản lí Cao chớp mắt, nói thêm: “Thông thường vật phẩm gửi bán ở chỗ bọn anh sẽ thu phí từ 20 đến 30%. Nhưng anh và La Tiểu Lâu đã qua lại lâu ngày với nhau, lại có quan hệ trên phương diện với bố của Điền Lực, vậy nên anh sẽ chỉ thu của em 10% thôi. Hơn nữa, gửi bán ở chỗ Thiên Đông của bọn anh, bọn anh tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin của bạn hàng, không một ai sẽ biết là thương phẩm của ai gửi bán, nên Tiểu Lâu có thể yên tâm. Có điều với giá cả, anh mong Tiểu Lâu sẽ để bọn anh định giá. Em La xem thế nào?”
La Tiểu Lâu bị quản lí Cao nhiệt tình quá nên đâm ra hoảng sợ, nhưng kiếm được tiền là cậu thấy hưng phấn ngay, cười cười trả lời: “Vậy nhé, trước khi đi em sẽ gửi hàng qua bưu điện tới chỗ anh.”
Quản lí Cao bên kia gắng gượng nuốt xuống lời thúc giục La Tiểu Lâu càng sớm càng tốt, hôm nay thái độ của cậu đã chủ động hơn rồi.
Về đến nhà, La Tiểu Lâu bắt đầu chế tạo hộp năng lượng, đầu tiên là làm cho người trong nhà dùng đã.
Đá năng lượng vẫn là đá Radium, không dùng Ô Thạch. La Tiểu Lâu cũng hiểu, với trình độ hiện tại của cậu mà dùng Ô Thạch thì thực sự rất lãng phí. Song, toàn bộ quá trình chế tạo hộp năng lượng cậu đều dùng ý thức nguyên lực. La Tiểu Lâu đã nắm vững kỹ năng mới rồi, biến đổi ý thức nguyên lực thành dạng tia nhỏ, luồn vào bên trong cấu trúc của đá radium.
Năm phút sau, La Tiểu Lâu lấy hộp năng lượng ra, nửa ngày không nói gì, chỉ có tay cậu là run run, 18,000 la! Trời ơi, sử dụng ý thức nguyên lực khiến năng lượng tăng gấp đôi!
Ôm trong lòng phấn khích, La Tiểu Lâu bèn giam mình trong phòng mấy ngày liền, chế tạo liên tiếp 60 hộp năng lượng. Cuối cùng, cậu đã hoàn toàn sử dụng thành thạo ý thức nguyên lực, có khi thỉnh thoảng còn chế ra chiếc đạt trên 20,000 năng lượng.
Sau khi kết thúc công việc, trên mặt bàn lặng lẽ biến mất 20 chiếc hộp. Tiếp đó, trong góc phòng, một cục đá màu xanh không chớp mắt gian nan xoay người lủi mất.
Về phần hộp năng lượng của quản lí Cao, La Tiểu Lâu không ứng dụng bất cứ ý thức nguyên lực nào, khống chế năng lượng dừng lại ở mức 8,000 tới 10,000 la, sau đó gửi mười chiếc hộp qua đường bưu điện.
Đến bấy giờ mới thôi, cậu vừa dùng hết một nửa nguyên liệu. Nghĩ đến những chiếc hộp năng lượng được gửi bán, mắt La Tiểu Lâu cong lên, bán một chiếc, phí tổn của cậu sẽ quay trở về thôi.
Còn những chiếc hộp năng lượng cao cấp này, La Tiểu Lâu lấy 10 chiếc, 30 chiếc chuẩn bị đưa cho Nguyên Tích. Trước khi rời phòng, cậu nghiêng đầu nhìn 125 vô (số) tội đang thành thật nằm trên mặt bàn, đột nhiên hỏi: “Mày cảm thấy đủ chưa?”
Giọng nói thỏa mãn của 125 vang lên: “Cũng phìng phường thôi, nhưng nếu tôi được nhiều như Nguyên Tích thì sướng rồi. Bất quá, nhất định là cậu sẽ phát hỏa, điều này tôi dám chắc. Như thế đã đủ để nói rõ cậu yêu hắn ta hơn tôi rồi, hu hu, tôi đúng là kẻ đáng thương nhất Liên Bang ——” 125 đang giả bộ khóc nhè chè thiu thì bị cái đập bàn của La Tiểu Lâu làm cho tắc nghẹn.
Mợ nhà mày, sao tao phải yêu hắn ta, sao tao phải yêu mày chứ?
“Tao cần quái gì phải yêu đương hai cái tên như bọn mày, đặc biệt là một chiếc cơ giáp có sở trường táy máy, không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời tao, lúc nào cũng chỉ chăm chăm chôm đồ.” La Tiểu Lâu dứt khoát cắt đứt vọng tưởng của 125.
125 đau khộ phồng mồm lên: “Cậu xem đi! Quả nhiên là cậu yêu Nguyên Tích hơn tôi! Cậu thậm chí chỉ coi tôi là nhân vật mang tính chất điển hình, hôm qua tôi mới đọc xong Cuộc sống một nhà ba người, cái này chắc chắn là cố tình! Bà mẹ thiếu trách nhiệm lúc nào cũng chểnh mảng nhu cầu phát triển của con cái, từ vật chất đến tâm lí ——”
“Xóa ngay cái thứ sách chết tiệt ấy cho tao, sau này không được phép tự ý dùng tài khoản của tao nữa, cái loại đấy chỉ làm cho mày thần kinh thêm thôi! Mày yên tâm, từ ngày mai trở đi, tao sẽ cực lực chú ý tới nhu cầu của mày —— Tao đang nghiên cứu hệ thống cưỡng chế tháo dỡ và đóng kín năng lượng của cơ giáp đây.” La Tiểu Lâu đốp lại.
125 hít một hơi, vài giây sau, viên ngọc bích óng ánh đã hoàn toàn biến thành màu xám xanh, cứ như từ đầu đến cuối chỉ là một viên đá bình thường.
Lúc đưa hộp năng lượng cho Nguyên Tích, hắn liền ngẩn người, sau nhận lấy hết, thỏa mãn thu vào ấn không gian. Nhìn vẻ mong chờ của La Tiểu Lâu, lỗ tai Nguyên Tích khẽ đỏ lên, ngó đầu sang hướng khác, nói: “Tạm chấp nhận được, rốt cục cái đồ nô lệ ngốc nghếch nhà em cũng có chỗ dùng được.”
La Tiểu Lâu khẽ cười, cậu cảm thấy có thể hiểu ý tứ của Nguyên Tích là cậu đã thực sự trở nên rất hữu dụng rồi.
Đêm đó, vì phải đóng gói hành lý xuất hành nên một lúc lâu lâu sau La Tiểu Lâu mới leo lên giường, sau đó lại bắt đầu liệt kê ra xem có quên cái gì không.
“Một ít lương khô cũng đủ dinh dưỡng cho hai người chúng ta ăn trong 3 tháng, quần áo mùa hè —— Anh bảo đến chỗ rất nóng đúng không, còn va li của em nữa, để đựng hộp…” La Tiểu Lâu tỉ mỉ nhớ lại.
“Em mang đủ hết rồi, còn nữa, tin anh đi, mấy cái thứ thiết yếu gì đó, trên phi thuyền sẽ đủ cho chúng ta.” Thái dương Nguyên Tích giật giật, đóng bảng thông tin điện tử trong tay, cực kỳ bội phục tính tự chủ của chính mình. Đồng thời nghĩ đến lời bố nói, vợ mình lúc nào cũng thích lải nhải, mà đàn ông đàn ang chúng ta phải biết rộng lượng mà cố gắng nhẫn nại.
Nghĩ đến thời gian sinh sống dã ngoại trong một tháng, Nguyên Tích cảm thấy mình có thể dùng một việc hợp tình hợp lí khác hơn để ngăn cái miệng của La Tiểu Lâu lại.
Nghĩ vậy, Nguyên Tích liền kéo La Tiểu Lâu ngã xuống giường, sau đó bắt đầu lột quần áo của cậu.
Lúc lấy lại được tinh thần thì La Tiểu Lâu phát hiện, cậu đã bị lột trần gần hết rồi.
“Ối! Anh làm gì đấy, em không muốn ——”
“Anh đã đọc Chiến lược xây dựng gia đình hoàn hảo em tải sang cho anh rồi. Anh cảm thấy, em đang ám chỉ anh cần phải chú ý tới nhu cầu của em nhiều hơn, và cái chương phải hiểu được cách nắm bắt những kiểu muốn-nhưng-cứ-chối anh cũng đã đọc xong rồi.” Đôi mắt lóng lánh phát sáng của Nguyên Tích bao trùm lên La Tiểu Lâu, dừng lại, hừ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Em muốn thì cứ nói thẳng, anh bảo sẽ thỏa mãn cho em rồi cơ mà.”
Tôi muốn giết cục đá chết tiệt kia quá á á á! Ai, kẻ nào, kẻ nào muốn chơi cái trò hề muốn-nhưng-cứ-chối kia chứ!
La Tiểu Lâu đau buồn nghĩ, mình có nói cái gì đi nữa thì cũng ứ thay đổi được ý nghĩ của Nguyên Tích. Nhìn Nguyên Tích còn nguyên vẹn đồ ngủ mà mình thì trần truồng, La Tiểu Lâu cắn răng, bắt đầu cởi quần áo của Nguyên Tích, nhắm mắt nhắm mũi quên đi, giờ cả thể diện lẫn bên trong của cậu đều biến mất tiêu rồi.
Thân thể của Nguyên Tích cũng hoàn mỹ y như khuôn mặt của hắn, khiến người ta không thể dời mắt, chạm lên vô cùng thoải mái, nhưng cảm giác cũng đồng thời không giống như vậy, cơ thể của hắn cực kỳ săn chắc hơi mỏng nhưng lại tràn ngập sức mạnh, lại vừa nhẵn nhụi trắng nõn…
Bỗng nhiên, Nguyên Tích bắt lấy một tay của La Tiểu Lâu, hung hăng nói: “Em, em thành thật cho anh, anh —— thực sự là chưa bao giờ gặp một tên nô lệ nào đói khát hư hỏng như thế này!”
Trong nháy mắt, mặt La Tiểu Lâu liền đỏ lựng lên. Ngày xưa toàn là học kinh nghiệm từ AV, ai, ai có cơ hội với người thật đâu chứ! Không phải là lúc nhất thời mê li —— á, không phải, lúc mê muội đều quên hết rồi sao! Hơn nữa, toàn do Nguyên Tích lôi kéo mình đấy chứ, cậu ta rốt cục có cái tư cách gì mà nói mình!
|
Nguyên Tích luống cuống che lại chỗ đang bắt đầu ngóc dậy của mình, nếu để tên nô lệ thấp bé này biết mới làm có thế thôi mà đã khơi mào dục vọng của chủ nhân tôn quý mình lên thế thì, hình như chả ra cái gì cả.
Cơ mà tinh thần của phần bên dưới lại chẳng đếm xỉa chút nào tới ý nghĩ của chủ nhân, Nguyên Tích liền tức giận trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, như muốn trừng phạt, hắn cúi xuống ra sức hôn lên khuôn ngực mỏng manh của cậu, cho đến khi hai điểm đỏ đỏ ướt át xinh đẹp sưng phù lên mới thôi —— À, lại nói tiếp, La Tiểu Lâu đã không nhìn thấy cái cục đá màu xanh nào đó của mình đâu cả.
Sau đó tiếp tục trượt lên, xương quai xanh, cái cổ, rồi đến hầu kết của La Tiểu Lâu thì gặm cắn, khiến cậu gần như không thể kiểm chề nổi tiếng rên rỉ của mình.
Nguyên Tích nheo mắt lại, mấy quyển sách La Tiểu Lâu tải sang hắn chắc chắn phải đọc hết hẳn hoi, đến cuốn Địa chỉ Bách khoa toàn thư download AV cuối cùng kia, chờ sau khi tập huấn về, nhất định phải đọc. Lại nói tiếp, trước đây hắn chưa bao giờ xem thứ này —— Vì hồi đấy chẳng có tẹo hứng thú nào, giờ ngẫm lại, cũng chả có gì là xấu, cái chuyện này, có vẻ rất thoải mái.
Nguyên Tích nhìn khuôn mặt ửng hồng của La Tiểu Lâu, thỏa mãn cúi đầu xuống, lần đầu tiên đặt nụ hôn lên môi La Tiểu Lâu, mang theo sự nôn nóng và thô bạo, khoái cảm lại càng tăng cao hơn.
La Tiểu Lâu cảm thấy tâm trí mất kiểm soát, hình như bọn họ đã ngày càng bất thường, bạn bè giúp đỡ cho nhau như thế này còn phải hôn nữa sao?
Cơ mà —— cơ mà có vẻ mình cũng chẳng ngăn cản nổi Nguyên Tích, ừa, là do Nguyên Tích ép buộc mình, dù sao hai đứa cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng. La Tiểu Lâu tự an ủi mình như vậy, sau đó bắt đầu hưởng thụ… (anh khinh thường mày Tiểu Lâu ạ!!! Bố cái thằng lợi dụng =]]]]]]]])
Đêm đó, cả hai đều có chút kích động. Vì vậy ngày hôm sau, cũng là ngày xuất phát, hai người đều dậy muộn.
Nguyên Tích ảo não nhìn chòng chọc La Tiểu Lâu chưa kịp mặc quần áo, hắn thân là nhóm trường, lão thầy giáo hướng dẫn đã cố ý dặn đi dặn lại là hắn phải đến trước 8h.
La Tiểu Lâu xoa xoa thắt lưng, chết tiệt, Nguyên Tích ngủ đè lên cậu cả một buổi tối.
Để ý thấy đường nhìn của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu lập tức trợn tròn mắt lên, cậu ta sẽ không xạc lên đầu mình chuyện dậy muốn đấy chứ.
125 thì thào: “Cậu ta nhất định là muốn nói: em là đồ tiểu yêu tinh quấn người ~~”
La Tiểu Lâu sợ tới mới mức gần như nhảy dựng lên, vội cúi đầu, cố gắng che mặt lại. Trời ạ, hôm qua bận quá quên không nhốt cái cục đá 125 đáng chết này vào phòng bên rồiiiii. Nhất định phải cho cái bộ não hỗn láo này đi chầu Diêm Vương thôi.
Hai người gắng gượng trước 8h chạy tới trường học. Lúc này, gần như tất cả sinh viên đã ở trên phi thuyền hết rồi.
Trước La Tiểu Lâu chỉ biết sẽ tới một nơi rất xa, nhưng thật không ngờ là nó lại không nằm trên tinh cầu An Tắc.
Nơi tập huấn, là một tiểu hành tinh mới được chính phủ Liên bang phát hiện nhưng chưa kịp khai phá, được học viện quân sự St.Miro xin phép tập trại. Trước đó, nơi này đã được dọn sạch sẽ triệt để, giống loài dã thú nguy hiểm cực độ đã bị thanh trừ giảm bớt, chỉ còn lại một vài trùng thú có lực công kích không lớn.
Nhiệm vụ tập huấn là tìm kiếm quân bộ thất lạc và thu thập tin tức tại những vùng khác nhau trên tiểu hành tinh này, tìm được thì hoàn thành nhiệm vụ, và có thể liên lạc với phi thuyền để trở về.
Khoa cơ giáp và khoa chế tạo được phân thành 11 nhóm, một nhóm thừa ra do Trang Dịch dẫn đầu.
Nguyên Tích là nhóm trưởng của nhóm thứ nhất, trong nhóm có khoảng 70 người.
Điều khiến La Tiểu Lâu vui mừng đó là, vốn Yates ở nhóm khác, nhưng cậu ta dám xin thầy cho chuyển sang đây. Lúc Điền Lực và La Tiểu Lâu hỏi, Yates xán lạn vừa cười vừa nói, “Ngộ nhỡ em cơ giáp mới của tôi xảy ra vấn đề gì, lúc đấy chỉ có thể tìm La Tiểu Lâu mà sửa chữa thôi.”
Điền Lực ở nhóm thứ hai, nhóm trưởng là La Thiểu Thiên. Nhắc đến chuyện đấy, Điền Lực lập tức tỏ vẻ được đi theo người mạnh, cực kỳ có cảm giác an toàn.
Nguyên Tích từ chỗ giáo viên hướng dẫn trở về, kéo La Tiểu Lâu đứng dậy, ôm cậu ở bên cạnh đi về phía trước.
La Tiểu Lâu bèn đứng dậy vẫy tay chào hai thằng bạn, cùng Nguyên Tích đi lên. Hôm qua Nguyên Tích chính thức thông báo cho cậu biết, thân là chế tạo sư cơ giáp chuyên biệt cho hắn, La Tiểu Lâu tốt nhất là mỗi giây mỗi phút phải đi theo bên người hắn.
Điền Lực nháy mắt ra hiệu nói thầm với Yates: “Ông không cảm thấy La Tiểu Lâu càng ngày càng hiền lành hơn sao?” Phía trước đều là chỗ ngồi của tổ trưởng và chế tạo sư của họ, Nguyên Tích vốn ngồi ở vị trí thứ nhất, còn La Tiểu Lâu sẽ ngồi ở phía sau.
Nguyên Tích nhìn La Thiểu Thiên và Lăng Tự ngồi bên cạnh, rồi kéo La Tiểu Lâu vào bên trong, ngồi ngay ở vị trí thứ hai.
Lăng Tự nhướn mày, La Thiểu Thiên híp mắt liếc nhìn La Tiểu Lâu ngồi phía sau Nguyên Tích. Trước khi đi mẹ đã nói, nếu như có thể, tranh thủ thời gian tập huấn tạo cơ hội, khiến La Tiểu Lâu vĩnh viễn không thể trở về được.
………………… aaaaaaaaaaa, các bạn có cảm thấy là tớ đổi xưng hô cho 2 đứa là quá nhanh koooo????!!!!!! ><
|
Chương 49 – Hành quân…
La Tiểu lâu nhìn cây cối xanh tươi um tùm trước mắt, bãi cỏ mềm mại dưới chân, cánh rừng rộng lớn xa xa, lần đầu tiên cảm giác được một chút bóng dáng của địa cầu. Cậu nở nụ cười, một thứ áp lực nào đó đang bám chặt dưới đáy lòng thoáng cái đã tiêu tan.
Tự cậu cũng hiểu được, trở lại 4,000 năm trước đây là một cơ hội quá xa vời. Nhưng dù có ở bất kỳ nơi nào, cậu cũng sẽ cố gắng để sống sót.
Từng nhóm trưởng của mỗi nhóm sẽ nhận được một máy thăm dò, có thể thăm dò vị trí sơ lược của máy thu thập thông tin. Sau khi hạ phi thuyền, các nhóm trưởng phân chia đồ dùng trên phi thuyền, rồi tập hợp lại để cùng nhau họp bàn. Từ giờ trở đi, sẽ không có giáo viên đi cùng bọn họ nữa.
Không chỉ có mình La Tiểu Lâu là kinh ngạc, những sinh viên khác cũng không ít người lần đầu tiên ra khỏi tinh cầu An Tắc, hoặc có thể nói rằng, khác với thành thị với những tòa nhà cao ốc và những khoa học kỹ thuật tiên tiến, phía trước chỉ là một vùng hoang dã độc đáo cổ đại với bầu không khí trong sạch và tinh khiết.
Không phồn hoa, không ánh đèn, có lẽ chỉ có đồng ruộng, rừng cây, sông ngòi, thậm chí cả cát vàng mênh mông, nhưng tất cả đều tràn ngập sức sống mãnh liệt đáng ngạc nhiên, vừa mạnh mẽ mà lại tĩnh mịch xinh đẹp, khiến người ta bất giác rung động.
Sau khi trầm trồ, mọi người bắt đầu đi lại khắp nơi, không ít người cẩn thận thu thập tiêu bản thảm thực vật, cũng có người quay video.
La Tiểu Lâu mở máy thông tin, lưu giữ cảnh sắc chung quanh, sau đó cậu nhìn thấy một dòng sông nhỏ cách đó không xa, bên cạnh rừng cây, dòng nước bị nhuộm thành màu xanh biếc rất dễ bị bỏ qua.
Quay đầu nhìn Nguyên Tích đang bận rộn, La Tiểu Lâu bèn nhấc chân đi ra phía bờ sông, lấy thiết bị kiểm tra dòng nước, phát hiện có thể uống được, La Tiểu Lâu liền nếm thử, quả nhiên là vị ngọt, cậu lập tức đổ đầy bình.
Xem ra, cho dù không mang theo thức ăn, nơi hoang dã như thế này cũng có đồ ăn và thức uống, La Tiểu Lâu trầm tư nhìn rừng cây, thức ăn tự nhiên cực hiếm, ở đây có thể tìm được thứ gì đó ăn được, lẽ nào điều kiện sinh sống của vùng không người này lại ưu việt hơn chốn thành thị của bọn cậu?
Đúng lúc này, La Tiểu Lâu bỗng nhiên cảm giác dưới chân có cái gì âm ấm.
Cậu hoảng sợ, vội cúi xuống, một con chó nhỏ đang đứng dưới chân cậu, bộ lông màu vàng trắng pha lẫn lộn, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu lấy lòng, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếm liếm cổ chân cậu.
Chỗ hoang vu mà cũng có con này sao? La Tiểu Lâu nở nụ cười, tuy cậu thích thú nhỏ, nhưng trong nhà đã có một con mèo thành tinh người, lại còn 125, thêm một con nữa thì chặt chội lắm đây.
Cơ mà, nhìn con chó nhỏ với điệu bộ tinh khôn mà hơi vụng về, lông lá dựng đứng bù xù này, thực sự là khơi gợi tâm tình người ta quá, La Tiểu Lâu đã bắt đầu suy nghĩ xem nếu nuôi một chú chó thì cần mua thêm những gì đây.
Vừa nghĩ vừa chìa tay vuốt ve đầu chó nhỏ, lúc này, La Tiểu Lâu bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi ở phía sau, mà Điền Lực đang gào to tên của cậu.
La Tiểu Lâu kinh ngạc quay đầu lại, lập tức thấy những người đó đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, sau đó thấy Nguyên Tích xuất chiếc cơ giáp to lớn màu trắng ra, vài giây sau đã nhảy vào bên trong, sau đó hướng về —— bổ nhào về phía cậu.
La Tiểu Lâu lúc đó mới trì độn nhận ra có điểm bất thường, mà lúc này, cậu nhìn thấy một cái bóng mờ khổng lồ đang nhanh chóng tràn ra khắp mặt đất, mà chủ thể của cái bóng này, đang đứng ngay phía sau cậu.
La Tiểu Lâu ngây như phỗng, đang chuẩn bị chạy thì tốc độ của chiếc cơ giáp Nguyên Tích điều khiển đến quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cậu, một tay tóm lấy La Tiểu Lâu, động tác thô lỗ nhưng không quá mạnh, khi cậu nhắm mắt lại, một luồng gió nhanh như chớp xẹt qua, cơ thể đã ở giữa không trung.
Sau đó, cánh tay cơ giáp rút một đoản kiếm năng lượng cao tần bên cạnh ra, vung một đường sáng cực mạnh, tựa như xé nát hư không, sau khi vung lên, chiếc cơ giáp màu trắng cấp tốc di chuyển.
Cho đến khi trở lại chỗ tập trung, lúc bấy giờ La Tiểu Lâu mới được buông ra, Nguyên Tích mặt lạnh tanh từ cơ giáp nhảy xuống.
La Tiểu Lâu thậm chí còn chưa nhìn thấy bộ dáng của con quái vật khổng lồ đằng sau như thế nào, sau khi đứng vững trên mặt đất, cậu mới lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, quay sang bờ sông nhìn lại, chỉ có thể thấy vô số những mảnh thịt tanh tưởi rơi lả tả xung quanh, thêm những sợi râu xù xì như những xúc tua.
Phút chốc yên lặng, mọi người chung quanh chợt bùng nổ.
Có người tán thán: “Đúng là không hổ danh số 1 của khoa cơ giáp chúng ta! Cả tốc độ lẫn động tác quá đỉnh! Mình mà đạt được tốc độ đấy thì ngon rồi…”
“Vậy xem ra, trùng thú cũng chả đáng sợ như thế nhở.”
“Ối giời ơi, làm sao mà một nhát đã chém con trùng thú kia thành từng mảnh chứ?”
“Ếch à, đó là vì tốc độ quá nhanh, không nhìn thấy nổi mà thôi, ít nhất phải hơn mười nhát.”
“… Ặc!”
Nguyên Tích không để ý đến những lời khen tụng của mọi người, hắn sắp bị tức giận đến xì ra khói mất rồi.
“Không phải đã nói rồi sao, phải đi theo sau, không có việc gì mà chạy loạn thế hả. Xảy ra chuyện còn muốn anh bảo vệ thu dọn đống hổ lốn cho em nữa à!” Nguyên Tích cau có quở mắng, trong nháy mắt thấy La Tiểu Lâu suýt nữa thì bị con trùng thú khổng lồ ăn tươi, tim hắn gần như muốn ngừng đập. Từ ngày gặp phải cái tên nô lệ ngu ngốc này, hắn đã cảm nhận được bao nhiêu cảm xúc mà trước đây luôn khinh thường, thật sự làm người ta ngứa ngáy quá.
“Em, em không để ý, rõ ràng là con chó nhỏ mà, nó rốt cuộc là cái gì thế?” La Tiểu Lâu còn sợ hãi, lí nhí hỏi.
Chủ nhân ác ôn nhìn nô lệ bị dọa đến mức mắt ngấn nước, lời mắng chửi sắp trào ra khỏi mép cũng không tuôn ra được nữa, chỉ có thể căm tức nói: “… Là trùng thú, một loại sinh vật yếu kém, đại khái chỉ có thể ức hiếp những tên ngu ngốc yếu hơn nó như em thôi.”
Nói xong, Nguyên Tích một phát kéo La Tiểu Lâu lên trước người mình, với hình thể cao lớn của hắn, La Tiểu Lâu gần như bị ôm vào trong lòng. Sau đó Nguyên Tích cầm tư liệu, lạnh lùng nói với mọi người xung quanh: “Tiếp tục đi.”
Bên cạnh im lặng một hồi, tiếp đó mấy nhóm trưởng bắt đầu trao đổi tiếp về vấn đề máy móc thu thập tìm kiếm thông tin và lộ tuyến vừa bàn ban nãy.
Nguyên Tích bình thường chỉ biết đến cảm nhận và tâm tình của riêng mình, chẳng bao giờ nghĩ cái gì khác, cơ mà La Tiểu Lâu thì không được như vầy, cậu hết sức bối rối, cố di di ra xa.
Tay Nguyên Tích mạnh hơn, La Tiểu Lâu liền kề sát thêm chút nữa, hắn nhìn chằm chằm vào cái tai hồng hồng của cậu, lửa giận hạ đi không ít, quên đi, mấy việc chủ nhân bảo vệ nô lệ thế này, chẳng phải là việc của hắn sao.
Sau khi các nhóm trưởng thảo luận xong, các nhóm bắt đầu xuất phát theo những hướng khác nhau.
Trải qua sự kiện trùng thú, mọi người đã minh bạch, chốn hoang dã mới đầu nhìn thì yên tĩnh đẹp đẽ, nhưng cũng kèm theo với rất nhiều nguy cơ khủng khiếp, vậy nên không ai dám đi lại lung tung nữa.
Nguyên Thích nhìn thoáng qua máy thăm dò, chỉ về phía Đông và nói, “Đi thẳng, nếu không có bất trắc, có thể tới khu vực phụ cận có máy thu thập thông tin ở trong 7 ngày.”
Có không ít chiến binh cơ giáp vì lo lắng mang theo hai chế tạo sư, bọn họ chỉ có thể cuốc bộ, đối với chiến binh thì chẳng có gì, nhưng với chế tạo sư thể lực kém hơn thì rất khó khăn.
Ở thời đại dùng xe bay thay cho đi bộ, ai cũng một bộ như đang hành quân cấp tốc, gấp gáp qua đường.
La Tiểu Lâu hầu như không có gì nặng phải mang vác, lúc rớt lại phía sau Nguyên Tích một đoạn, bấy giờ 125 mới dám ghé vào lỗ tai cậu càm nhàm: “Kỳ thực Nguyên Tích đâu cần phải giết con trùng thú kia chứ, con vật tội nghiệp chỉ muốn bày tỏ một chút thần phục của nó thôi mà, nói cho cùng, loài thú gen bậc thấp hơn trời sinh đã tồn tại sự phục tùng và sợ hãi với loài thú gen bậc cao hơn rồi. Phải biết rằng, dị thú của hành tinh Lam Nguyên đã gần như được xưng tụng là vua của bách thú rồi đấy.”
Khóe miệng La Tiểu Lâu nhếch lên, nếu với chó thì cậu còn có thể nhẫn nại, dắt một con sư tử con báo hay mấy loài khác đi tản bộ cũng có oai phong. Nhưng một con sâu? Không được, cậu tuyệt đối không muốn có một thằng em* như vậy!
*ở đây là ám chỉ thú cưng như em trai của mình, I think so.
Hơn nữa, cậu ứ muốn làm vua của bách thú đâu! Cậu nhìn thấy giống con cọp…
“Thế nên, tôi không nói để cậu giác ngộ, giả lại gặp phải nguy hiểm, tôi cũng sẽ hỗ trợ thôi.” 125 trang trọng như tuyên thệ, nói xong còn cẩn thận hỏi: “Cậu sẽ không vì vậy mà không giúp tôi tìm nguyên liệu chữa trị chứ?”
Từ lúc nó không cẩn thận truyền sang cho Nguyên Tích mấy quyển sách kia, La Tiểu Lâu vốn vô cùng nhân ái giờ lúc nào cũng muốn bóp chết nó, thực sự làm người ta đau lòng quớ — Phải biết là, nó hoàn toàn lo lắng cho hai người bọn họ thôi đó nha, gạo nấu thành cơm, Nguyên Tích có muốn ăn quỵt thì cũng đừng hòng.
“Mày chữa trị được bao nhiêu rồi?” La Tiểu Lâu nhỏ giọng hỏi.
“80%, còn lại không thể chỉ dựa vào năng lượng, thiếu vài loại nguyên liệu nữa.”
“Mấy loại?” La Tiểu Lâu nhíu mày.
“Cũng không nhiều lắm — chỉ gần 9 loại thôi, trong đó ngoại trừ là đá Phù Du hơi khó tìm, xung quanh có dã thú nguy hiểm canh giữ bên ngoài, mấy loại khác đại khái cũng mua được.” 125 thấp thỏm không yên trả lời.
“… Tao nghĩ mày nên hiểu rõ rằng hiện tại tao mới chỉ là một chế tạo sư cơ giáp thể lực yếu kém, nếu phải vật lộn với dã thú cứu đá Phù du của mày ra, e là khó khăn lắm, xem ra tao không thể lái được mày rồi, có lẽ tao nên chế tạo một chiếc cơ giáp bình thường thôi.” La Tiểu Lâu nói.
“Hả! Cậu đang nói cái gì đấy! Sao cậu lại có thể như vậy — Cậu, cậu là chủ nhân của tôi, bắt đầu từ ngày cậu nhân nuôi tôi là cậu đã phải nhận trách nhiệm cho tôi rồi!” 125 không tin nổi kêu lên, nó ỷ người khác không nghe thấy mình nên lại càng gào to hơn.
“Em bé, em đang nghĩ mình là cún con sao?” La Tiểu Lâu suýt nữa thì phá ra cười, thực ra thì cậu chỉ đang hù dọa chiếc cơ giáp ngày nào cũng gây rắc rối cho cậu thôi, dù sao tìm ra nguyên liệu cũng khá khẩm hơn là tự mình nghiên cứu.
“Nếu — nếu cậu đồng ý cho tôi tìm nguyên liệu, tôi, tôi sẽ không có quan hệ với thú cưng nữa.” 125 chịu khổ gào khóc.
“…”
Tuy chỉ là một trí tuệ nhân tạo, nhưng mày không thể có một tí khí phách nào được à?
|
Lúc này, Nguyên Tích cau mày quay người lại nhìn La Tiểu Lâu tụt hậu, mới nhận ra không ít chế tạo sư đều đang bắt đầu thở hổn hển, chỉ là cố chịu đựng không nói.
Nhìn đồng hồ, Nguyên Tích bèn hạ lệnh nghỉ tại chỗ.
Hai nhóm phó phụ trách tìm bãi đất trống rộng rãi, nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể đối phó tương đối.
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tích, bắt đầu đem thức ăn ra. Nguyên Tích nói đúng, phi thuyền đã chuẩn bị đồ ăn trong một tháng cho họ, hiện tại đã phân cho từng cá nhân.
Nguyên Tích rõ ràng không muốn ăn thức ăn nhà trường chuẩn bị, để La Tiểu Lâu mang gì thì ăn cái đó. Hộp đựng cơm có thể giữ trong thời gian dài nhất là một tuần, bởi vậy La Tiểu Lâu chỉ chuẩn bị thức ăn cho một tuần, còn lại đều là thuốc dinh dưỡng, một viên nhỏ có thể duy trì một ngày đêm, quả thực khiến cậu cảm thấy thật thần kỳ.
Sau khi cho thức ăn vào máy đa công năng đun nóng lên, hương vị sực nức của thịt bò hầm lập tức tỏa ra.
Không ít người thèm thòm nhìn sang bên này, bởi vì so với La Tiểu Lâu biết thường thức, bọn họ biết nhà trường sẽ chuẩn bị thức ăn nên hầu như không mang gì theo, có vài cô nữ sinh mang đồ ăn vặt đi, nhưng đến bữa, cơm nước vẫn là ngon nhất.
“Mẹ nó, tay nghề của Tiểu Lâu hóa ra lại đỉnh như vậy, sau này lúc nào nó mời khách, nhất định phải bắt nó làm một bữa cho tụi mình thôi.” Yates tưng tức nói, nhưng cậu ta cũng không có ý chạy qua ăn ké. Lại chậm chạp, thịt bên mép Nguyên Tích cậu ta cũng không muốn ra cướp.
“Nhưng chắc gì đã phải do La Tiểu Lâu làm đâu.” Chế tạo sư cơ giáp của Yates là một người do chị cậu ta nhờ chiếu cố, một cô bạn lớp 5, thấy Yates nói như vậy thì không khỏi có phần chua chát bật lại.
Ấy chà, cô nàng thế nào mà lại không nghĩ đến chuyện làm cho Yates một chút chứ, mèn ơi, rõ ràng là một cơ hội tốt, chị Yates còn hay nói đùa, hy vọng sau kỳ tập huấn sẽ có tin tốt…
“Chẳng lẽ bạn còn trông chờ người làm là Nguyên Tích hay sao hả?” Yates kinh ngạc nhìn người hợp tác của mình.
“… Tất nhiên là không phải ý đó rồi.”
Nguyên Tích hài lòng bắt đầu thưởng thức cơm trưa, những ánh mắt ước ao đố kị kia thật sự làm người ta thấy thư thái quá, có một nô lệ hiền lành lại cần cù đúng là hạnh phúc nhất trần đời…
Ăn xong, Nguyên Tích mang một miếng bánh ngọt nhỏ ra, là bánh của Tam Mộc, bánh loại nhỏ mang theo đúng là tiện nhất.
“Hử?” La Tiểu Lâu ngạc nhiên nhìn Nguyên Tích, hóa ra cậu ta cũng chuẩn bị cơ à.
Nguyên Tích trừng La Tiểu Lâu, thấy đường nhìn của mọi người xung quanh càng thêm thèm muốn, nhất thời chần chừ, cuối cùng bình tĩnh đưa bánh cho La Tiểu Lâu, hung dữ nói: “Tối hôm trước xin người ta nửa ngày, người ta mới mang cho em đó, ăn đi.”
La Tiểu Lâu cố gắng nhịn cười, Nguyên Tích nhất định là sợ người khác cười mình thối mũi đây mà…
Cầm lấy miếng bánh ngọt, La Tiểu Lâu dùng dĩa xắt một miếng nhỏ, sau đó đưa lại trước mặt Nguyên Tích: “Vừa ăn nhiều lắm rồi, còn lại ăn giúp em, không ngại chứ?” Hy vọng sẽ không mạo phạm tới tôn nghiêm gì đó của chủ nhân.
Tai Nguyên Tích lặng lẽ đỏ, hắn nhận lấy, cấp tốc nói: “Đúng là không có cách nào với em.”
Không ít người nội tâm gào thét chói tai: Cái tên La Tiểu Lâu đáng chết này, rõ ràng là ỷ lại được cưng chiều mà kiêu căng, đúng là! Với lại, nhà mi không ăn hết bánh, sao lại dám đưa cho Nguyên Tích phá hoại hình tượng chiến binh cơ giáp cấp S của chúng ta chứ, nhà mi hoàn toàn có thể cho tụi ta ăn cơ mà! Bánh ngọt của nhà Tam Mộc, cửa hàng bánh ngọt đẹp nhất ngon nhất, ai — ai mà không thích ăn chứ!
Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, La Tiểu Lâu tản bộ một vòng trong phạm vi an toàn, từ lúc 125 nói với cậu tại tinh cầu này đều có thể đi dạo, thực ra cậu đã chẳng sợ gì nữa rồi.
La Tiểu Lâu phát hiện tất cả đều là thực vật xanh, loại có quả loại không. Tuy cậu không nhận ra mấy loại cây của tương lai, nhưng không có nghĩa là bất cứ hạt ra quả nào cũng là kỳ quái.
Vậy ra thực phẩm tự nhiên lại quá giá vô cùng như vậy, thảo nào giá cả đắt đến mức quặn cả ruột.
Nguyên Tích hình như không cần nghỉ ngơi mà vẫn có thể duy trì sinh lực, hắn ngồi trên một thân cây híp mắt quan sát bốn phía, ánh mắt tinh anh tiện thể lướt qua La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu đi bộ được vài bước, bỗng nhiên nhíu mày âm thầm hỏi 125: “Này, chẳng lẽ mày không có cảm gì à?”
“Cái gì cơ?” 125 không vui vẻ lắm trả lời, bây giờ nó còn đang rất sầu với quyết định vứt bỏ nó của chủ nhân mình.
“Tao luôn cảm thấy hình như mình bị người ta theo dõi, lúc vừa mới tới cũng đã thấy gai gai rồi, nhưng không biết là tại vì sao, bây giờ mới nghĩ ra, mày có phát hiện ra cái gì không?” La Tiểu Lâu thấp giọng hỏi.
Từ khi đặt chân lên tiểu hành tinh tập huấn này, cậu đã có cảm giác bất an, nhưng chung quanh có nhiều người, Nguyên Tích cũng ở bên cạnh, nên cảm giác đó cũng không rõ rệt lắm. Hiện tại mọi người nghỉ ngơi, xung quanh lại yên ắng, mới rời khỏi Nguyên Tích được một lát, cảm giác không yên đó lại trở nên rõ ràng.
“… Tôi đã thăm dò qua rồi, trừ sinh viên của bọn cậu ra, trong vòng 10 km không có bất cứ người nào khác tồn tại, động vật cũng chả có khả năng tạo uy hiếp đâu.”
“Được rồi.” La Tiểu Lâu nói.
“Nhưng mà, nếu là do cậu đoán thế, tôi đề nghị cậu nên nói một tiếng với Nguyên Tích, dị thú của Lam Nguyên tinh trời sinh là kẻ đi săn, với những nguy hiểm đặc biệt mẫn cảm.” 125 nói.
Đúng lúc này, Nguyên Tích và nhóm phó bắt đầu gọi mọi người chuẩn bị xuất phát, tiếp tục một buổi chiều hành quân cấp tốc. Các chiến binh cơ giáp đều tỏ ra khá khỏe mạnh, cuối cùng tới nơi, bọn họ bắt đầu chia sẻ trọng trách của chế tạo sư của mình.
La Tiểu Lâu suy nghĩ thật kỹ, lần tập huấn này, thể năng của cậu nhất định phải tăng lên một bậc. Nguyên Tích biến thái căn bản chắc không để ý chuyện bọn họ hiện tại đang trong một nhóm, không phải tất cả đều là chiến binh cơ giáp.
Ăn tối xong, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cậu thậm chí còn chưa đụng đến tài liệu của Nghiêm đại sư giao cho, đã chui vào lều nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, thân là nhóm trưởng Nguyên Tích cũng chui vào lều. Hắn nhìn chiếc túi ngủ La Tiểu Lâu chuẩn bị cho mình, quả quyết vứt nó ra đằng sau, chui vào lều của La Tiểu Lâu.
Ban đêm trên hành tinh nhỏ rất lạnh, La Tiểu Lâu ngủ một mình, thà ngủ cùng mình còn hơn —— Mình đúng là một vị chủ nhân tốt bụng quá đi thôi.
La Tiểu Lâu bị đánh thức, mơ mơ màng màng thấy Nguyên Tích, lười cãi cọ với hắn, dù sao cũng quen (ngủ chung) rồi.
Nghĩ đến lời của 125, La Tiểu Lâu bèn nói ra cảm giác nguy hiểm của mình.
Nguyên Tích đáp: “Không cần phải lo lắng, có anh ở đây, em sẽ không có việc gì hết.”
|