Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
Chương 3: Học phí
Khi dùng máy thông tin trên cổ tay để mở cửa nhà ra, La Tiểu Lâu há hốc miệng kinh ngạc. Một sảnh ba phòng, căn nhà mới của cậu thật sự đặc sắc quá xá.
Sạch sẽ ngăn nắp, La Tiểu Lâu đứng ở cửa sửng sốt nửa ngày, không thấy dép đâu bèn chân trần thẳng tiến. Một phòng ngủ chính, một gian phòng khách, mặt khác, còn một phòng tùy ý chủ nhân nên cậu làm thành thư phòng luôn. Diện tích của phòng bếp và phòng vệ sinh cũng không nhỏ lắm.
Điều làm La Tiểu Lâu kinh ngạc hơn nữa là, thông với phòng khách là ban công cực kỳ rộng rãi, chừng ba mươi bình (1). Bất động sản của thời này cũng dư dả thật, dồi dào tài nguyên ghê gớm cơ.
Để cho đẹp đẽ, trên mặt ban công trồng không ít hoa cảnh. Trần và bốn phía đều làm bằng thủy tinh trong suốt, quả thật tạo cho người ta cảm giác của một gian nhà ấm áp.
Theo ban công bằng thủy tinh vọng ra ngoài, những tòa nhà mọc lên san sát cạnh nhau, những đám mây màu tím ngang đầy trời. Đỏ rực như lửa, đẹp đến kỳ lạ.
Nơi đây, chính là nơi cậu bắt đầu cuộc sống mới.
La Tiểu Lâu tự động viên, sau đó vui vẻ thỏa thuê bắt đầu bận rộn với ngôi nhà mới của mình.
La Tiểu Lâu vào phòng bếp trước tiên, mở tủ lạnh lấy một hộp cơm, chỉ đơn giản hâm nóng nó lên, không để ý đến mùi vị, giải quyết nhanh bữa cơm. Về phần mấy củ khoai tây, đống ấy đã bị cậu tống vào tủ lạnh rồi, cũng may khoai tây là đồ có thể giữ được lâu.
Lúc vào phòng tắm để tắm rửa, La Tiểu Lâu mới phát hiện cậu đã quên mất tiêu vụ quần áo, sau cậu quyết định để ngày nào đấy sẽ đặt hàng online đưa đến. Quấn chiếc khăn tắm tặng kèm, La Tiểu Lâu về phòng ngủ.
Nằm trên chiếc giường vừa lớn lại vừa mềm mại, khẽ nghiêng đầu theo chiếc đèn ngủ trên đầu giường, La Tiểu Lâu từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Qua một ngày vừa kinh khủng vừa hỗn loạn, cậu thực sự cần nghỉ ngơi.
Một vài phút sau, La Tiểu Lâu đang sắp tiến vào giấc mộng đẹp thì bỗng nhiên nhăn mày, dưới gối hình như có cái gì đó cứng cứng làm cậu khó chịu vô cùng.
La Tiểu Lâu thực sự mở mắt không nổi, chỉ dùng tay phải sờ soạng chung quanh. Một sợi dây? La Tiểu Lâu mở mắt ngẩng đầu nhìn, rồi cậu nghe thấy một tiếng lanh lảnh vang lên, tiếp theo ―
Hình như bị rơi xuống?! La Tiểu Lâu hét lên, sau khi lấy lại tình thần thì cậu đã đứng lại ổn định.
Chung quanh là một mảnh màu trắng, mà trước mặt cậu là một loạt màn hình máy vi tính cỡ đại giông giống nhau, trên mặt viết: Chào mừng bạn bước vào thế giới network ảo giữa các hành tinh, lần đầu tiên tham gia, mời bạn nhập họ tên.
Ngay lập tức La Tiểu Lâu hiểu ra, chị nhân viên kia cũng đã từng nói, phòng ngủ có một chiếc máy vi tính mini. Xem ra sợi dây kia là công tắc, chỉ có điều thật không ngờ, nó lại nằm dưới gối.
Vừa mới bị dọa chết, La Tiểu Lâu thẳng thắn lấy lại tinh thần, hơn nữa, cậu rất tò mò với internet của tương lai, bèn dứt khoát đăng ký lấy một tài khoản nhân vật mới bằng tên gọi Sơ Thủy, sau đó điều chỉnh ngoại hình, đăng nhập mạng.
Sau một màn sặc sỡ chói mắt, La Tiểu Lâu đứng bên lề đường cái.
Xung quanh bao người đang đi đường, hai bên đường phố, các cửa hàng đủ loại kiểu đáng.
La Tiểu Lâu há hốc miệng, trông hệt như một thế giới chân thực, còn nữa, thế giới bên ngoài thì lạnh tanh, trong đây thì tràn ngập quá trời người.
Trong lòng La Tiểu Lâu tràn trề sự kính nể, vừa chậm rãi dạo bước vừa ngắm nhìn xung quanh, ở trung tâm là nơi phát tin tức, chung quanh bày bán các loại đồ vật, khu giao dịch trên cao, khu dạy học internet. La Tiểu Lâu cố ý xuống quảng trường dạy học miễn phí, chẳng có gì bất ngờ xảy ra, sau này cậu thành khách quen ở đây.
Mà hầu hết mọi người đều tập trung ở đó, còn lại thì ở khu huấn luyện thi đấu thể thao. Qua kiểm tra dữ liệu, trong internet, các cấp độ huấn luyện thành thạo có thể ứng dụng được 60% vào thực tế. Hơn nữa, có giáp trong internet cũng không có nhiều hạn chế như hiện thực, rất nhiều người đều mưu cầu danh lợi, huấn luyện đối chiến online.
La Tiểu Lâu theo dòng người đi vào một phòng đối chiến công khai, nghe người bên cạnh bình luận, hình như là ai đó khiêu chiến Vân Thiên.
Vân Thiên là ai, hiển nhiên La Tiểu Lâu không biết. Vào trong rồi, cậu đứng luôn tại chỗ.
Trên đài khổng lồ, một chiếc cơ giáp màu đỏ và một chiếc màu trắng đang đối chiến. La Tiểu Lâu chưa từng nhìn thấy cơ giáp bao giờ, nhưng điều này sao có thể cản trở niềm yêu thích công nghệ chiến đấu đỉnh cao này của cậu cơ chứ. Ngày xưa chỉ được thấy trên phim ảnh, nhưng hiện tại, là cậu đang được tận mắt chứng kiến!
Nếu thế giới hiện nay có cơ giáp, vậy bản thân cậu cũng có thể sở hữu và điều khiển nó — Vừa nghĩ tới điều này, La Tiểu Lâu lập tức kích động đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên. Tất nhiên đây hoàn toàn chỉ là ảnh hưởng tâm lý, trong thế giới internet, cậu chẳng qua cũng chỉ là một tổ số liệu mà thôi.
Tuy rằng La Tiểu Lâu chỉ là một kẻ ngoại đạo xem trò náo nhiệt, nhưng đến cậu cũng nhìn ra được chiếc cơ giáp màu đỏ so với chiếc màu trắng có sự chênh lệch thực lực quá lớn, nó gần như không thể trả đòn lại được. Cả hai chiếc cơ giáp đều cao hơn chục mét, chiếc màu trắng to lớn còn linh hoạt hơn so với con người, mỗi lần xuất thủ đều mang theo khí thế áp đảo.
Mà mọi người xung quanh cũng không phải vì động tác của chiếc cơ giáp màu trắng mà hô vang: “A, một bước vòng cung Abat! Oa, được thấy rồi!”
“Mẹ nó! Đẹp dã man!”
Mọi người kinh ngạc thán phục, không quá vài phút, chiếc cơ giáp màu đỏ đã bị đánh đến nỗi không đứng dậy nổi. Hệ thống phán định, Vân Thiên chiến thắng.
Giữa tiếng hò reo của mọi người, chiếc cơ giáp màu trắng không nhìn lại đấu trường, xoay người rời đi, sự hưng phấn dâng trào của mọi người cũng dần dần giảm xuống.
Chỉ còn mình La Tiểu Lâu là vẫn kích động không thôi, cậu thậm chí quên luôn kế hoạch của mình ― tìm thông tin về thông báo tuyển dụng online ― mà lại đi tìm thông tin về cơ giáp.
Trong thế giới online có rất nhiều thông tin miễn phí, tất nhiên, một số thông tin cao cấp phải thu phí, thế nhưng, những thông tin miễn phí này đối với cậu cũng đã là báu vật rồi, cho dù không thể hiểu biết tường tận hết, nhưng cậu cũng download tuốt.
La Tiểu Lâu trong hình hài nhân vật ảo của mình lang thang trong network, còn ở thế giới thực thì cậu đang nằm yên tĩnh trên giường, chiếc vòng cổ trước ngực lóe vài tia sáng xanh hiu hiu.
La Tiểu Lâu cũng chẳng rõ mình thiếp đi lúc nào, lúc máy vi tính phán định bộ não đã đến lúc cần nghỉ ngơi, cậu liền tự động thoát khỏi internet.
Cho nên, ngày hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng mặt trời đã phủ khắp chiếc giường rộng lớn.
Nhớ lại điều mắt thấy tai nghe tối hôm qua, khóe miệng La Tiểu Lâu mang theo ý cười, ngay cả đống thức ăn khó nhai cậu cũng vui vẻ nuốt hết vào bụng.
Sau đó, La Tiểu Lâu lục lọi chồng tài liệu mà quản gia La Bồ đã đưa cho cậu. Trước hết cậu cần nghiên cứu xem bằng cấp với khả năng hoạt động của mình hiện tại như thế nào, rồi mới tìm một công việc part-time, vân vân.
Bản thân có thể sở hữu một chiếc cơ giáp, sau đó điều khiển nó ngao du chiến đấu, đó chính là mục tiêu của cậu, mà hiện tại, trước hết cậu phải lo liệu cuộc sống mưu sinh đã.
Hơn nữa, tối hôm qua La Tiểu Lâu còn đặc biệt tra xét ra, giá của chiếc cơ giáp bình thường nhất, rẻ nhất cũng đã là 500,000 rồi. Trong một thời gian ngắn, cậu đừng hòng mơ tới.
Miệng ngậm đầu bút, La Tiểu Lâu đã phác thảo ra được vài thông tin: La Tiểu Lâu, nam, 17 tuổi, tốt nghiệp trung học, đẳng cấp gen loại D, thể lực kém, thành tích lý luận miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Chân mày La Tiểu Lâu cau lại, xem ra hoàn toàn không thể trông cậy gì vào bằng cấp của chủ nhân thân thể này, chết tiệt! Tân sinh viên học viện St.Miro. A, trái lại cái này có giá trị này, chờ chút, cái gì kia?!
Hạng mục cần chú ý của tân sinh viên: học phí mỗi năm 20,000, cả 5 năm, báo danh và nộp tiền duy nhất một lần vào ngày khai giảng.
“Oạch, không thể được!” La Tiểu Lâu ôm đầu rên rỉ, cậu xem mục thông báo nhập học. La gia chỉ chích chi phí đại học cho cậu, chỗ tiền này, đại khái là vì muốn khống chế cậu hoàn toàn trong năm năm mới thoát khỏi được.
Giờ làm sao đây? Thậm chí một nửa học phí còn không có. La Tiểu Lâu biết, nếu cậu không thể vào học viện St.Miro, cậu chắc chắn sẽ không có cơ hội vào được trường đại học nào khác.
Mà không có bằng cấp, ở thế giới hoàn toàn xa lạ này một chút vốn có cũng không, chẳng lẽ cả đời này cậu cũng không có khả năng tự nuôi sống bản thân mình. Mà cậu còn thích cơ giáp, có khi cũng chỉ có thể ngắm nó mỗi ngày trong thế giới online mà thôi.
Không thể như vậy được, nhất định trong vòng một tháng cậu phải kiếm ra đủ số tiền kia.
La Tiểu Lâu trấn định tinh thần, vào thư phòng mở máy vi tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin tuyển dụng, nhưng mà ngay lập tức, La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, thông báo tuyển dụng cực kỳ nhiều, nhưng hầu như chẳng có cái nào phù hợp với cậu cả.
Yêu cầu bằng cấp cao không nói, nhưng không cần bằng cấp cao thì cũng cần giấp chứng nhận kinh nghiệm chuyên môn, ví dụ như trên internet yêu cầu tối đa phải có chuyên môn về sửa chữa cơ giáp, có giấy chứng nhận. Ngay cả công nhân khai thác quặng cũng phải có giấy lái xe cấp B. Bó tay!
La Tiểu Lâu muốn khóc lắm rồi, lê lết từ mục tin tức đi ra, định tắt cửa sổ. Cuối cùng, cậu tê tái mở một địa chỉ thông báo tuyển dụng không có một view nào, tuyển công nhân lao động phổ thông, liên hệ với: Ngài Dương, điện thoại: xxxxxx.
Cái thông báo tuyển dụng này không đề cập tiền lương, cũng không nhắc đến điều kiện tuyển dụng. Tất nhiên là, nhân viên kỹ thuật tay nghề cao thấy mấy từ ‘công nhân lao động phổ thông’ sẽ chẳng thèm gọi điện nhận lời.
La Tiểu Lâu cắn răng, quyết định mặc kệ tiền lương nhiều ít bao nhiêu, cậu vẫn muốn nhanh chân đến thử.
|
Ngày hôm sau.
“Tiểu Lâu, đây là linh kiện cậu cần lắp ráp.” Người quản lý công xưởng nói.
La Tiểu Lâu đáp một tiếng, mặc đồng phục công nhân nặng nề, theo người quản lý đẩy chiếc xe đẩy vào phòng. Buổi chiều ngày hôm qua cậu ôm hy vọng nhỏ nhoi liên hệ với ngài Dương, không ngờ rằng, sau khi hỏi tuổi tác, bằng cấp và bệnh án xong, ông đã vui vẻ cho cậu ngày hôm sau đến làm việc luôn. Tiền lương tính theo số linh kiện hoàn thành, một ngày được hai trăm đồng liên bang, thử việc trong ba ngày.
Tuy số tiền lương này còn lâu mới đủ tiền học phí cho cậu, nhưng La Tiểu Lâu chỉ thở dài một hơi, chí ít số tiền ít ỏi đến thê thảm trong tấm thẻ này cũng sẽ không bị giảm đi. Đây là một khởi đầu tốt đẹp, cũng may là ông Dương cũng không hỏi thành tích tốt nghiệp của cậu.
Tới chỗ làm, La Tiểu Lâu mới phát hiện, đây là một xưởng nhà máy gia công chế tác và sửa chữa linh kiện cho cơ giáp. Mà công việc của cậu, đơn giản cũng chỉ là lắp đặt linh kiện nhỏ cho dây chuyền sản xuất. Sau khi được hướng dẫn xong, La Tiểu Lâu đã nhanh chóng bắt đầu.
Thân thể này tuổi còn nhỏ, nhưng trí nhớ vô cùng tốt, ông Dương tuyển dụng cậu cảm thấy cực kỳ vừa lòng.
Xưởng nhà máy này có hơn mười công nhân, mỗi người phụ trách lắp ráp một bộ phận. Không biết là muốn bảo mật hay vì nguyên nhân nào khác, mỗi công nhân đều có một gian phòng độc lập làm việc riêng biệt.
Hôm qua lên mạng, La Tiểu Lâu phát hiện, trí nhớ hiện tại của cậu đặc biệt tốt. Mà hiện tại, tâm trạng cậu đang cực sung sướng, không chỉ trí nhớ, tay cậu cũng vô cùng linh hoạt, khiến chính cậu cũng phải giật mình.
Xem ra ông Trời còn biết bồi thường vì đã hãm hại bắt cậu trọng sinh, bù đắp cho cậu không ít thứ, ngoại trừ sức lực và lúc ban sơ của cậu giống người thường ra, những phương diện khác đều khá tốt.
Mỗi linh kiện lắp đặt cần mười bước, La Tiều Lâu từ không thạo đến thuần thục, động tác chậm rãi mau chóng tăng tốc, vừa đến giờ trưa, xe đẩy mang hai mươi linh kiện đến đã lắp ráp xong.
La Tiểu Lâu không biết tốc độ của cậu có đạt tiêu chuẩn hay không, nhưng cậu chỉ biết mình đã cố gắng hết mình rồi.
Bữa trưa ăn cơm tại xưởng máy, tất nhiên là nếu ăn không quen cũng có thể mang đồ của mình tới. La Tiểu Lâu tủm tỉm lấy một phần về, như thể tên phàn nàn vì phải nuốt thức ăn nhân tạo của hai ngày trước không phải là cậu.
Dùng xong bữa trưa, La Tiểu Lâu tìm nhân viên quản lý, báo rằng cậu đã hoàn thành công việc, chuyển thêm đồ đến để làm tiếp.
Nhân viên quản lý nhìn hai mươi linh kiện đến ngây người một lúc, thốt lên: “Sao lại nhanh như vậy được?”
La Tiểu Lâu sửng sốt, lập tức cười rộ lên, xem ra cậu chẳng cần lo lắng vấn đề thử việc nữa rồi.
Người quản lý liền thu lại linh kiện, sau đó giao cho La Tiểu Lâu một tổ nữa. Một tổ có hai mươi kiện, mỗi người đều nhận một tổ linh kiện.
La Tiểu Lâu vận động ngón tay, sau đó tập trung tinh thần bắt đầu lắp ráp. Cậu dần dần chìm đắm vào loại công việc đơn điệu này. La Tiểu Lâu không cảm thấy buồn chán, cậu nhìn thứ gì cũng đều thấy rất mới mẻ. Khi lắp ráp, cậu bất giác nghĩ đến ứng dụng, nguyên lý cơ bản, chất liệu đã tạo nên những linh kiện hoàn mỹ như thế này.
Vậy nên cậu hoàn toàn không để ý bên ngoài cửa sổ phòng làm việc, có hai người đang quan sát.
Gia công xong một tổ linh kiện, La Tiểu Lâu duỗi thắt lưng một cái rồi đứng dậy. Hoàn thành công việc của một ngày, tuy không quá mệt mỏi, nhưng cũng không thể coi là dễ dàng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ hai tiếng. Thông thường, nếu như không phải công nhân chủ động rời khỏi phòng thì chẳng ai đến quấy rối cả.
La Tiểu Lâu bất ngờ, mời vào, ông Dương dẫn theo nhân viên quản lý đi vào.
“Có chuyện gì ạ? Tìm cháu á?” La Tiểu Lâu bình tĩnh quan sát vẻ mặt của ông Dương, hy vọng mình không làm gì sai nha.
“Ha ha, đúng là hậu sinh khả úy (2), hậu sinh khả úy ha. Tiểu Lâu à, buổi chiều hôm nay chú ở ngoài theo dõi cháu, tốc độ của cháu thế mà tột bậc, không có lính mới hay lão luyện nào nhanh bằng.” Ông Dương vừa cười lớn vừa nói.
“Cháu chỉ cố gắng để làm cho xong thôi ạ.” La Tiểu Lâu trong lòng thì khoái trá, ngoài miệng thì lại khiêm tốn.
Ông Dương hài lòng nhìn nhóc công nhân phổ thông mới tuyển dụng được. Khó có được thằng bé chân tay nhanh nhẹn, lại chịu khó như vậy. Bởi xưởng nhà máy của bọn họ trả lương theo thời gian, nên các công nhân mỗi người mỗi ngày đều chỉ nhận một tổ, không ai làm hơn.
Nói tạm bợ thì không đến mức, chủ yếu chính là vấn đề năng lực. Đại đa số người hoàn thành xong một tổ đã là cực hạn rồi, có khi còn chưa xong ấy chứ.
Ông Dương khen ngợi La Tiểu Lâu vài câu, im lặng suy nghĩ một chốc rồi nói: “Như vậy đi, Tiểu Lâu, cháu làm được nhiều thế này, nếu trả lương theo thời gian thì có chút không thích đáng. Chú quyết định trả lương cho cháu vẫn dựa vào số kiện làm được, mỗi một gia công là mười đồng liên bang, cháu làm được bao nhiêu trả bấy nhiêu. Bởi vậy, tiền lương ngày hôm nay của cháu là bốn trăm đồng liên bang.”
La Tiểu Lâu quá đỗi vui mừng, tiền lương của cậu đã cao hơn gấp đôi!
Hơn nữa, nếu tốc độ của cậu có thể nhanh hơn nữa, không chừng — tóm lại, vì học phí, phải liều mạng.
(1) Bình: phép đo nước của Nhật Bản, cho 36 thước vuông là bề mặt một bình
(2) Hậu sinh khả úy: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.
|
Chương 4 – Khế ước nô lệ a.k.a
Cuộc gặp gỡ định mệnh =)))))))
“Xoay tròn, ma sát…” trong đầu La Tiểu Lâu nhẩm tính trình tự, ngón tay thoăn thoắt thực hiện, thành thạo các bước lắp ráp của bộ gia công này, sau hai ngày, cậu đã có thể làm hơn các công nhân khác ba cái.
Cơ mà sau đó La Tiểu Lâu phát hiện, cứ nghĩ tốc độ của mình sẽ nhanh hơn, nhưng hóa ra lại có chỗ lực bất tòng tâm. Xem ra đã thành thục trình tự rồi, nhưng cũng chỉ là nâng cao tốc độ của tay thôi. Mà tốc độ của tay không phải một hai ngày là có thể mang lại hiệu quả rõ rệt.
Vừa mới hưng phấn vì sự tiến bộ của mình, La Tiểu Lâu đã vì hiệu quả không được cao mà đâm phát sầu. Cậu biết thừa khả năng hiện tại của cậu đã nhanh gấp đôi người khác rồi, ông Dương còn vì thế mà cố ý dặn cậu không được nói cho ai khác biết.
Mỗi ngày hơn bốn trăm đồng liên bang với cậu mà nói đã là nhiều lắm lắm, chí ít thì mỗi ngày cậu cũng có thể mua được mấy củ khoai tây — Nhưng với học phí thì còn xa vời vợi ~
Nhất định phải có cách. La Tiểu Lâu tĩnh tâm, quan sát linh kiện trong tay.
Bởi vì có công việc, thời gian ở nhà cậu chỉ nghe giảng qua online, tiếp thu những kiến thức liên quan đến cơ giáp. Tất nhiên không thể hiểu được hết nhưng cũng học được chút ít. Với sự tiến bộ nhỏ nhặt này, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hết giờ học, La Tiểu Lâu sẽ mặt dày mày dạn lên hỏi giáo sư mọi thắc mắc của mình.
Kiến thức cơ sở chính là những gì mà vị giáo sư này giảng dạy, người nghe không nhiều bằng giáo sư cao cấp ở bên kia. Mà những người như La Tiểu Lâu lại càng ít thảm hại hơn, bởi vì, với kiến thức cơ sở thì tự mình tìm tòi đọc sách cũng có thể hiệu được, những thanh niên ham thích cuồng nhiệt cơ giáp đa số sẽ muốn tập trung ở mấy khu dạy học khác hơn, chẳng hạn như khu kỹ năng chiến đấu.
Vị giáo sư hơn bốn mươi tuổi này là thầy Tống, với chuyện này cũng đành chịu, tuy bằng cấp của thầy không thấp, nhưng phương diện nghiên cứu về cơ giáp lại là ở lĩnh vực cơ sở. Biết sao được, mỗi lĩnh vực chung quy sẽ có người nghiên cứu riêng. Mà lĩnh vực sơ cấp với cao cấp khác nhau, muốn đạt thành tích thì vô cùng khó khăn, trăm nghìn năm qua, cơ giáp đã đi được một bước ưu hóa, tư duy theo khuôn mẫu cố định của mọi người sẽ rất khó mà có được sự đột phá và sáng tạo.
Cho nên, sau khi phát hiện lớp học có hơn một người còn có một thiếu niên thực sự chăm chú nghe giảng, trong lòng thầy Tống tràn ngập niềm an ủi. Đầu năm nay, người nghe giảng không nhiều, có thằng bé thông minh hiểu chuyện như thế này quả là hiếm.
Bởi vậy, khi La Tiểu Lâu từng li từng tí hỏi mọi vấn đề, trong lòng thầy Tống cực kỳ thoải mái. Mỗi lần, nhìn một đám người vây quanh giáo sư cao cấp kia mà cung kính hỏi han, biểu cảm của ông giáo sư đó lẽ ra nên như vầy, đáy lòng thầy cũng không khỏi cảm thụ.
Sau đó thầy Tống phát hiện, kiến thức cơ sở của cậu học trò ham học này thực sự quá kém, những vấn đế được hỏi có thể coi là ấu trĩ, không khác học sinh tiểu học là mấy. Thế nhưng sau giây phút đau lòng đó, nhìn ánh mắt tôn kính đầy chờ mong của La Tiểu Lâu, thầy Tống đã âm thầm thề thốt, nhất định phải tận lực bồi dưỡng cậu học sinh này.
Thế nên, các thắc mắc của La Tiểu Lâu đều được giải đáp một mạch. Bản thân La Tiểu Lâu đã hiểu được chiếc linh kiện trong tay này là ứng dụng cho cánh tay của cơ giáp, thậm chí còn biết tác dụng của nó ra sao.
La Tiểu Lâu trầm tư nhìn chiếc linh kiện trong tay, nếu không thể cải tiến tốc độ tay, vậy thì có thể làm giảm tính năng cơ bản của linh kiện không, rút ngắn các bước gia công có lẽ sẽ tìm ra được các bước đơn giản hơn nữa chăng?
Một buổi sáng đã hết, La Tiểu Lâu vẫn chưa hoàn thành được một linh kiện.
Một giờ của buổi chiều trôi qua, La Tiểu Lâu đang không ngừng tổ tổ hợp hợp, rồi tháo dỡ một linh kiện hoàn chỉnh, thỉnh thoảng, cậu phác họa cấu tạo của linh kiện ra giấy, gian nan đem công thức của vật lý số học mấy ngày nay vừa học được ra để tính toán, La Tiểu Lâu dần dần lần ra được một cách thức mới.
Sắc trời dần tối lại, rốt cục trên mặt La Tiểu Lâu cũng xuất hiện nụ cười. Cậu đã sửa lại trình tự gồm bảy bước khác đi một chút, cục xoay ở giữa, giảm bước sức ép rút ngắn thời gian chỉ còn hai phần ba. Hơn nữa, còn đáng mừng hơn là, mức độ linh hoạt bền vững không những không bị giảm đi mà trái lại còn gia tăng thêm.
Tất nhiên, La Tiểu Lâu cho rằng kết quả này đối với cậu cũng chẳng có gì to tát quá, chỉ cần không làm giảm tính năng mà vẫn có thể rút ngắn thời gian là tốt rồi.
Nếu thầy Tống đang ở đây, nhất định sẽ đau xót mắng cậu lấy gùi bỏ ngọc (1), rồi sẽ ngạc nhiên vô cùng khi thấy linh kiện vừa được cải tiến thêm một bước tính năng.
Nhưng thầy lại không có ở đây, thay vào đó lại chính là ông Dương. Ông gõ cửa, vẻ mặt lo lắng hỏi La Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, hôm nay không thoải mái hả, buổi trưa không thấy cháu tới giao hàng.”
Ở đây chỉ có La Tiểu Lâu là người duy nhất tới trưa có thể hoàn thành một tổ, ông Dương rất coi trọng cậu thiếu niên này. Hơn nữa, tuy tuổi còn trẻ mà La Tiểu Lâu đã rất chăm chỉ, rất được mọi người trong xưởng quý mến.
Vậy mà ngày hôm nay sắp tan tầm rồi mà một lần cũng không thấy La Tiểu Lâu đi ra, thậm chí bữa trưa cũng không ăn.
La Tiểu Lâu mệt mỏi rã rời dụi dụi mắt nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười nói: “Không có việc gì đâu ạ, chú đừng lo lắng. Cháu đang bắt đầu gia công cái này, hôm nay có thể lại xin chú tăng ca chờ cháu một lát nữa.”
Ông Dương vỗ vai La Tiểu Lâu, nhìn linh kiện duy nhất trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lâu, hôm nay đến giờ thì cháu cứ về đi. Tuy chú không biết vì sao một thằng bé như cháu lại nỗ lực đến vậy, nhưng thân thể mới là quan trọng. Như thế này đi, bất luận nhiều ít gì, hôm nay chú sẽ trả cháu hai trăm đồng liên bang. Ai hôm nay cũng không cho phép tăng ca.”
La Tiểu Lâu quá đỗi cám ơn ông Dương. Cửa được đóng lại, xoa xoa mặt, La Tiểu Lâu cầm linh kiện bên cạnh lên bắt đầu gia công.
Mà lúc này, cách giờ tan tầm còn hơn một tiếng đồng hồ nữa.
Tan tầm, ngoại trừ việc giao thành phẩm, dọn dẹp chốc lát, đại khái các công nhân nửa giờ sau sẽ từ bên trong đi ra.
Lúc thu xong linh kiện, ông Dương không khỏi nhíu mày nhìn về phía cửa gian phòng thứ hai bên tay phải, sau đó dặn dò nhân viên quản lý một câu, hướng đến gian phòng đó.
Ông Dương vừa định giơ tay gõ cửa thì nó đã được mở ra từ bên trong. La Tiểu Lâu vẻ mặt mệt mỏi đi ra, trông thấy ông hơi giật mình, lập tức nói: “Chú Dương, cháu giao hàng ạ.”
Ông Dương nhìn La Tiểu Lâu đẩy xe chở hàng ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, một tổ, hai mươi mốt cái! Tất cả đã hoàn thành, hơn nữa chỉ trong vòng có một hai giờ!
Mặc dù là La Tiểu Lâu, mỗi lần hoàn thành một tổ cũng phải mất gần bốn giờ. Nếu như không phải ông vừa đi vào xem thì quả thực quá khó tin.
Tốc độ của cậu, lại nhanh hơn! Ông Dương trợn mắt há hốc miệng nhìn linh kiện, bước tới, bắt đầu kiểm tra từng cái. Không sai, từng cái đều được gia công hoàn mỹ.
Mà đến khi ông Dương lấy lại tinh thần, đang định tìm La Tiểu Lâu thì cậu đã về mất.
Ánh mắt ông Dương phức tạp nhìn những linh kiện này, biết đâu thằng bé này, lại là một thiên tài…
La Tiểu Lâu rất mệt mỏi, thế nhưng hưng phấn còn nhiều hơn! Cứ theo tốc độ này, sau này ít nhất mỗi ngày cậu có thể làm xong ba tổ ― Ha, trời ơi, sáu trăm đồng liên bang đó nha!
La Tiểu Lâu cười đến mị cả mắt chẳng màng đến hình tượng, ngâm nga thẳng tiến tới nhà ga.
Sau đó, hoàng hôn thanh bình tươi đẹp đã bị phá hủy.
Phía trước, có hai kẻ đang đánh nhau, có lẽ nên nói là, đang chém giết nhau thì đúng hơn.
Hai kẻ đó không dùng súng, mà trong tay là những thứ vũ khí lạ. Thế nhưng sức phá hoại vẫn cực kỳ kinh khủng, khiến người ta phải há mỏ. La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn thứ vũ khí khủng khiếp kia bị một trong hai kẻ đó dùng chân đá nát vụn, trong đó một nửa văng ngay đến sát sườnLa Tiểu Lâu, tiếp đó là một tiếng nổ rung trời.
Nếu cậu vẫn còn đứng ở chỗ đó, hậu quả thật không dám mường tới.
La Tiểu Lâu chỉ biết ở xã hội thời đại này, khoa học kỹ thuật đã phát triển tới bậc trước nay chưa từng có, các loại vũ khí công nghệ cao nhiều vô số kể, lại không biết rằng bản thân con người cũng đã được nâng cao. Khôn sống mống chết (2), kết quả là con người cạnh tranh với thiên nhiên, sự sinh tồn đã biến gen của con người tiến hóa ngày càng mạnh hơn.
Thực ra cũng không thể trách La Tiểu Lâu không biết được, số người ít ỏi cậu tiếp xúc cũng không lợi hại đến vậy. Hơn nữa, hiện tại gen của con người đã xuất hiện phân chia đẳng cấp, thấp nhất là cấp E, tiếp đến là cấp D, cấp C, cấp B, cấp A, thậm chí còn có cấp S trong truyền thuyết.
Càng tăng lên cao, nhân số lại càng ít.
La Tiểu Lâu dụi mắt, căn bản cậu nhìn không rõ hành động của hai kẻ đó lắm, nếu như không phải xung quanh san sát các tòa cao ốc, máy móc bị nổ tứ tung, có lẽ cậu đã nghĩ mình bị xuyên không tới thời võ hiệp cổ trang rồi!
Ôi giời ơi, bây giờ thì làm thế nào mới tốt đây? Phản ứng đầu tiên của La Tiểu Lâu là không thể chết dí ở chỗ này được, cậu chỉ là người qua đường vô tội thôi nha, mà người qua đường lại dễ dàng làm phận ruồi muỗi lắm đấy.* (ý là trâu bò choảng nhau, ruồi muỗi chết =]]]])
Được rồi, cậu trọng sinh, thế nhưng số phận của nhân vật chính hoàn toàn không hề rơi xuống đầu cậu! Không có thân thể hiển hách — con riêng linh tinh linh tang đáng ghét; không có không gian vô hạn để tùy thân — ngộ nhỡ gặp nguy hiểm ngay cả chỗ chốn cũng chẳng có! Không có các em xinh tươi say đắm cậu — lẽ nào phải nhìn đực rựa nhiều hơn ư…
Mấy điều này thì còn chịu được, nhưng đáng sợ nhất là, không có tiền!
Cậu đã tới nơi đây nhiều ngày như vậy, mỗi ngày phải nuốt thứ thức ăn kinh dị, còn tiền sinh hoạt, học phí đến phát rồ!
Mà hiện tại, La Tiểu Lâu tin chắc rằng, cậu lập tức sẽ trờ thành ruồi muỗi!
Cố gắng vận dụng trí thông minh tìm cách chạy trốn khỏi con đường sứt mẻ kia, La Tiểu Lâu rón ra rón rén trốn vào một chỗ khuất. Để không ai phát hiện, La Tiểu Lâu hít một hơi sâu, lấy tay bưng kín mũi miệng, đồng thời cầu khẩn trận đánh nhanh nhanh kết thúc, hai tên kia mau lên đi thôi.
Ầm một tiếng, La Tiểu Lâu cảm thấy đau thay cho cái kẻ mặc đồ đen kia, người còn lại đánh y văng lên tường rồi rơi xuống. Giây tiếp theo, thân hình cao lớn của hắn xuất hiện trước mặty, tốc độ nhanh nhẹn khiến y căn bản không thể hành động được gì.
Tiếp theo, kẻ kia càng dùng lực mạnh hơn đánh ngã y xuống đất.
Trong lòng La Tiểu Lâu căng thẳng, im lặng cầu khẩn: cứ như vậy mà mau kết thúc đi. Come on! Baby! ― Rồi sau đó, La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn con người cao lớn kia, cầm một dao găm cắm phập một nhát cực nhanh vào người tên mặc đồ đen.
Kinh dị hơn là, khi giết y, con người kia, còn mỉm cười nhìn về phía La Tiểu Lâu… (xong đời em nó =]]]]])
Tim La Tiểu Lâu ngừng đập một giây, tay cũng không buông ra, thế nhưng hai chân của cậu đã không tự kiềm chế được mà run rẩy đứng lên. Sao lại thế, làm sao hắn phát hiện được?
Chẳng nhẽ ngày hôm nay nhất định cậu phải làm kiếp ruồi muỗi?
La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhìn chằm chằm ngõ phía trước không một bóng người. Chờ một chút, không có một bóng người? Không thấy người đâu, đằng trước một người cũng không có, dường như một hồi tranh đấu mưu sát lúc trước là do cậu bị áp lực quá lớn mà sinh ảo giác.
Biết đâu, sự thật đúng là như vậy.
La Tiểu Lâu chậm rãi nhả tay che mũi miệng ra, cứng ngắc xoay người, thì thấy một kẻ với vẻ mặt khinh bỉ đang cúi đầu nhìn cậu, trong tay vẫn còn cầm con dao đang nhỏ máu đã lấy mạng gã kia.
|
Hai chân La Tiểu Lâu mềm nhũn, vội quỳ xuống. Không, không, không phải cậu tỏ ra yếu kém đâu, chỉ là chân cậu bị tê mà thôi, cậu tuyệt đối không phải thằng kém tắm thế đâu.
“Tôi, tôi không nhìn thấy gì hết tôi sẽ không nói cho ai cái gì hết!” La Tiểu Lâu run lẩy bẩy phun một tràng, sau đó hoảng sợ nhìn chằm chằm tên kia.
Khóe miệng tên kia khẽ cong lên, sau đó hướng con dao tới La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu định chạy, tuy thứ sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ tên đó đã hạ đi, thế nhưng vẫn không có cách nào nhúc nhích được một nửa người.
La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo của con dao đang kề kề bên cổ mình, đưa tới đưa lui — Mẹ nó, cái thằng này đến giết mình cũng không nhanh tay lên cho một tí!
Ý thức trống rỗng một hồi, La Tiểu Lâu mới phát hiện, tên kia chỉ là đang dùng áo của cậu lau sạch sẽ con dao.
Lẽ nào hắn không định giết người diệt khẩu?
Trong lòng La Tiểu Lâu một lần nữa lại dấy lên hy vọng, cậu nhéo mình một cái, lảo đảo đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất định sẽ coi như là chưa thấy anh, mà thực ra tôi cũng không nhận ra anh, tôi, tôi đi trước.” Nói xong La Tiểu Lâu xoay người cất bước.
Ông trời ơi, đừng để hắn đếm xỉa đến con nha…
Đang kinh hồn bạt vía, một cánh tay bỗng khoát lên vai La Tiểu Lâu.
“Ai bảo cho mày đi?” Con người phía sau chậm rãi nói.
La Tiểu Lâu lệ rơi đầy mặt, kiên quyết không định xoay người, tế bào toàn thân cậu đang kêu gào mau mau thoát khỏi cái tên này ngay lập tức đi, hắn nguy hiểm dã man cực độ đó, dưng mà, cậu không dám. Hic!
“Em, em không thể đi được ạ ―”
“Tao không có ý định để lại hậu họa, cho nên, hừ…” Giống như đang khó xử mà tùy tiện nói, hắn tựa hồ đang do dự nên giải quyết La Tiểu Lâu dứt điểm như thế nào mà không để lại một tiếng động.
La Tiểu Lâu không nhịn được nữa, dùng dũng khí lớn nhất xoay người lại, lớn tiếng nói: “Nghe này, tôi đã nói, tôi chẳng có cái quái gì nguy hiểm với anh hết á! Tôi chỉ là một người qua đường, tôi không muốn báo cảnh sát vì không muốn chọc giận anh, tôi thừa biết là không thể trêu vào anh! Cho nên, anh hoàn toàn có thể thả cho tôi đi ― mà anh, anh giết người trước mặt tôi, làm tôi vừa hoảng sợ lại vừa áy náy, còn làm bẩn áo tôi, cái áo vừa mới mua xong ― à, tôi không có ý bắt anh bồi thường đâu…”
Đôi mắt đen của tên con trai cao lớn kia tràn đầy sự thích thú mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, nghĩ, thằng nhóc mặt mũi đỏ bừng bừng đang la lối trước mắt mình này, chẳng khác nào một con thỏ bị chọc giận cả.
Dũng khí của La Tiểu Lâu sắp không chống đỡ nổi được nữa, cậu lo lắng tìm cách nào đó có thể khiến tên phạm tội này tha cho mình. Khóc lóc ỉ ôi ôm chân hắn chăng?
Lúc này, La Tiểu Lâu nghe thấy một câu nói: “Làm sao tôi biết được là cậu không báo cảnh sat?”
La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, ngơ ngác giải thích: “Hả? Tất nhiên là tôi sẽ không báo rồi, tôi phải về nhà, tôi đang trên đường về nhà đó.”
Nửa giờ sau, La Tiểu Lâu thật hối hận vì sao cậu lại thật thà quá thể như vậy, đáng nhẽ nên bảo là đang đi dạo tới cửa hàng tổng hợp chứ.
Để nghiệm chứng lời nói của La Tiểu Lâu, tên kia tất nhiên là nối gót theo cậu về nhà.
Vậy nên, hiện tại, La Tiểu Lâu đang đứng bên cạnh bàn ăn nhà mình, nhìn cơm nóng hầm hập cùng những sợi khoai tây xào chua ngọt ngon lành được bày trên bàn, món này cậu vẫn luôn chưa muốn ăn vì để dự trữ lương thực. Tên kia lại đang nghêng ngang ngồi trên ghế trước mặt cậu, tỏ vẻ chán ghét, miệng thì chê ỏng ẻo khó ăn muốn chết, sau đó vẫn cầm đĩa khoai tây xào tẩn sạch, không chừa lại tí ti nào cho cậu.
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ thảo luận nên xử lý vấn đề của cậu thế nào.” Tên này ― kỳ thực hắn cũng không lớn tuổi hơn La Tiểu Lâu là mấy, chỉ là vóc dáng tương đối cao mà thôi. Hơn nữa, nãy không nhìn kỹ, xem ra cái tên cao to này quả thực là kẻ thù chung của con trai.
“Xử lý thế nào? Không phải anh cũng thấy là tôi không đi báo cảnh sát đấy à?” La Tiểu Lâu nhỏ giọng lí nhí.
“Biết được sau khi tôi đi mất thì cậu làm gì? Bây giờ lòng người hiểm ác đáng sợ, không báo cảnh sát, cậu cũng có thể bán đứng cho kẻ thù của tôi chứ. Phải vất vả lắm tiêu diệt được một kẻ định ám sát mình, nếu như tình huống hiện tại lộ ra ngoài thì cực kỳ phiền phức.” Hắn gõ gõ mặt bàn, nói: “Mang cho tôi cốc nước, cậu thế nào lại không biết ý, chuyện này mà cũng phải để tôi nhắc nhở nửa hả?”
Nhắc nhở? Ai muốn ông nhắc nhở, sao tôi lại phải có nghĩa vụ bưng nước cho ông!
La Tiểu Lâu cắn răng, xoay người vào phòng bếp rót một cốc nước nóng.
Tên con trai trước mặt đã ăn no uống đủ, nhưng còn cậu thì chưa ăn xong đâu đấy nhá, trong chính nhà mình mà lại bị sai bảo chả khác quái gì người hầu.
La Tiểu Lâu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Được rồi, vậy phải thế nào thì anh mới buông tha cho tôi?”
Tên đó cầm cốc nước xoay người ngồi lên ghế sô pha, đôi chân dài gác lên bàn, đôi mắt đẹp đẽ sắc bén quan sát La Tiểu Lâu. Hắn cảm thấy ánh mắt hoảng sợ y như bọn động vật nhỏ bé của thằng nhóc này như muốn lấy lòng mình, cuối cùng nói: “Hiện tại coi như tâm tình tôi hơi tốt, cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, người chết thì vĩnh viễn không thể tiết lộ bí mật của tôi. Thứ hai, cậu phải ký với tôi một khế ước, khế ước nô lệ.” Nói xong lời cuối cùng, con mắt không khác lang sói của tên đó nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, mang theo vẻ châm biếm vạn phần ác liệt.
Mặc kệ lựa chọn của thằng nhóc trước mặt hắn là như thế nào, nhất định là có tình ý rồi.
Khế ước nô lệ?
La Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn hắn, cậu không rõ, vì sao tới xã hội thời nay, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến trình độ này rồi mà vẫn còn tồn tại khế ước nô lệ, thực sự không có vấn đề gì đấy chứ?
Tên con trai kia le lưỡi liếm đầu môi, nở một nụ cười, “Không nói lời nào, xem ra là chọn cách thứ nhất? Vậy thì ―”
“Không, không, tôi chọn cách thứ hai!?” La Tiểu Lâu thỏa hiệp, tuy nghe cũng đủ thấy hắn tà ác thế nào, nhưng thế này cũng coi như là cách duy nhất hắn buông tha cho cậu.
Được rồi, cậu sợ chết, nhưng có bố khỉ ai mà không sợ chết chứ.
La Tiểu Lâu vươn cánh tay cho tên kia lấy máu, tiếp đó, hắn cắt ngón tay của mình, duỗi ra trước mặt cậu, kiêu ngạo nói: “Liếm đi, hẳn là phải may mắn lắm mới được thành người hầu của tôi đó.”
La Tiểu Lâu nhắm mắt, trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, sau đó ngậm lấy ngón tay thon dài của hắn.
“Máu của chủ nhân,
Rằng buộc trái tim nô lệ,
Phản bộ sẽ vĩnh viễn bị tiêu vong,
Chỉ có con đường trung thành duy nhất.”
Giọng nói châm chọc lạnh lùng của tên đó vang lên, đảo ngón tay trong miệng La Tiểu Lâu một vòng rồi rút ra.
“Được rồi, hiện tại khế ước đã được thiết lập, tôi nói gì cậu sẽ phải làm cái đó, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện phản bội tôi.” Tên đó từ trên cao nhìn xuống La Tiểu Lâu đang quỳ trên mặt đất, rồi nói: “Nhớ kỹ, tôi là chủ nhân của cậu, là Nguyên Tích.”
La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, như vậy không phải cậu thành con rối rồi đấy chứ? Lẽ nào lời nói của người này có thể khống chế tư tưởng và hành động của cậu?
Tên kia tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của cậu, ác liệt cười ha ha: “Đương nhiên rồi, tôi có thể tùy ý khống chế thân thể của cậu. Hiện tại, tôi có thể khống chế, là cậu sẽ chết. Chỉ cần tôi vừa ý, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chết. Mà tôi không muốn, cậu chết cũng không xong đâu. Bây giờ thì, bò ra đây.”
La Tiểu Lâu sợ ngây người, cậu phát giác mình bắt đầu hô hấp không thông, cố gắng nhúc nhích, hèn mọn bò ra chỗ tên ác ma kia — không thể có từ tốt đẹp nào hình dung cho hắn được.
Nguyên Tích chờ cậu tới gần liền đạp cậu một cước, chán ghét mà nói: “Có điều, tôi thực sự chẳng thèm lừa gạt tâm tư của cậu làm gì, chủ động thực hiện tốt bổn phẩn một nô lệ đi, nếu tôi không vừa lòng ―” Nguyên Tích nhẹ nhàng cong khóe miệng, “Nô lệ thân mến, so với chết thì còn thống khổ hơn gấp vạn lần.”
La Tiểu Lâu ngơ ngác ngồi lại trên sô pha, Nguyên Tích đã chiếm phòng ngủ của cậu, không hề có ý đi ra chỗ khác.
La Tiểu Lâu bứt tóc, rốt cuộc cậu làm cái gì thế? Cậu sợ chết, nhưng quyền lợi sống chết lại phó mặc hết trên tay cho tên ác ma kia rồi.
Lời tác giả: Để mọi người khỏi phải thắc mắc, tôi căn đúng thời điểm tiểu công xuất hiện mới tuyên bố: Nguyên Tích là công, La Tiểu Lâu hiển nhiên là thụ rầu.
( ⊙ o ⊙ ) A! Kỳ thực Nguyên Tích so với Phong Hàn còn ác liệt hơn…
(1) Lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nước Trịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng_(Theo chú thích từ bạn yappa) ↑
(2) Khôn sống mống chết: khôn thì sống, ngu thì chết ↑
* chỗ này là tớ chém gió đấy, nguyên bản là trở thành vật hy sinh, tấm chắn. nhưng nghĩ đây là truyện hài, chế cái gì cho nó hài hài hay ho nên tớ mới mạn phép thay đổi như thế. hy vọng mn thích ↖(^ω^)↗
Ầy, cuối cùng thì hai bạn trẻ cũng chính thức gặp nhau, mà lại vô cùng đặc sắc, lol. Thằng công này mắc chứng tự sướng cực độ, ngây thơ khó đỡ chứ ko có độc ác như ấn tượng ban đầu đâu. Bất quá, suốt ngày bắt nạt em nhỏ Tiểu Lâu thôi, hê hê.
có ai thấy đoạn chùi dao rất chi là hài ko =))))))))) mà bé Tiểu Lâu chỉ giương mắt nhìn ông Tích mà ổng cũng cho là ẻm có tình ý với ổng. bó tay, hoang tưởng cực độ =))))
từ đây, chuỗi ngày khốn khổ của em Lâu chính thức bắt đấu. tội cho cái số em cùi bắp, đã đổi xác không ra gì lại gặp phải thằng công ngu mà tỏ ra nguy hiểm, sở thích tự sướng, chuyên gia bắt nạt em không thương tiếc =)))) cổ vũ cho em nó đi nào (๑・ิε・ิ๑)
|
Chương 5 – Cầm thú
Cuối cùng La Tiểu Lâu ngủ lại phòng khách suốt cả một buổi tối. Nghĩ đến cái khế ước kia, cậu lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu đoán chắc mặt mình đã biến thành con gấu trúc.
Cửa phòng ngủ vẫn đang khóa, La Tiểu Lâu đứng ngoài vặn vẹo bực tức đến nửa ngày cũng không dám xông vào túm áo đuổi cổ tên kia ra khỏi phòng. Dù có thế nào, đối với La Tiểu Lâu mà nói, sống sót còn quan trọng hơn so với danh dự.
Đành phải làm kẻ nhún nhường, chỉ vì cậu không đủ sức mạnh thôi. Nếu sau này cậu mà trở nên lợi hại hơn, thoát khỏi cái tên ác ma này thì cũng không phải không thể được đâu nhá.
La Tiểu Lâu bần thần gian nan ăn cơm hộp, cuối cùng quyết định, chuẩn bị điểm tâm cho Nguyên Tích. Cho dù có thế nào đi nữa, hiện giờ cậu cũng không thể phản kháng lại tên ác ma kia được ―― Cậu tuyệt đối sẽ không gọi đây là việc chính ―― mà là tư bản bóc lột. Nếu cố ý chống lại Nguyên Tích, làm hắn tức giận, cuối cùng người phát khùng lên nhất định chỉ có cậu mà thôi, như thế sẽ chỉ khiến cậu đã không có danh dự lại càng thêm thống khổ.
Hiện tại không có cách nào thoát khỏi khế ước này, La Tiểu Lâu quyết định, cố gắng ngăn chặn khả năng phát hỏa và vin cớ trước khi xảy ra của tên kia đi, vì chính bản thân mình mà tranh thủ giành lại danh dự và tự do lớn nhất cho mình.
Nhớ lại thời gian trước đây còn sống chung với Kiều Toa, nấu cơm cũng là do cậu làm. Ách — không phải! Sao có thể sỉ nhục khi đem so sánh Kiều Toa với tên hỗn đản kia chứ.
Hầy, cứ coi như cậu nuôi thêm một con chó bị lạc đi, giống như đang chuẩn bị thức ăn cho hắn (nó), rồi sắp xếp thêm phòng các thứ này nọ cho hắn — nghĩ theo chiều tốt đẹp, con chó lạc hạng nhất này có thể tiết kiệm được chút.
Nhớ đến ánh mắt bắt bẻ của Nguyên Tích hôm qua, La Tiểu Lâu vừa lấy một củ khoai tây ra vừa căm tức mắng mỏ: chó còn biết kén ăn, đúng là giống chó cao quý siêu cấp.
Một trăm đồng Liên bang một củ, cũng may đáng giá, khoai tây cực kỳ to.
Một nửa La Tiểu Lâu đem xào, một nửa làm thịt kho tàu. Vậy thôi, không có thịt thì dùng khoai tây làm thịt kho tàu. Tình trạng hãm tài như hiện giờ, một số loại rau thì không cần phải nói, loại thịt lợn đã quá biến đổi so với năm 2012 không biết còn đắt đỏ bội phần đến mức nào nữa.
La Tiểu Lâu nấu xong xuôi thì cho cơm vào cặp lồng giữ ấm. Nhìn khoai tây xào với thịt khoai tây kho tàu thơm ngào ngạt, La Tiểu Lâu nuốt nước bọt, ra khỏi bếp.
Cậu còn phải đi làm, nếu không thể đi học thì sẽ vĩnh viễn phải sống dưới đáy tầng của xã hội, vĩnh viễn không thể mạnh mẽ hơn, không thể thoát khỏi thân phận chết tiệt này với tên ác ma kia mất.
Vừa tới xưởng nhà máy, La Tiểu Lâu đã bị ông Dương đang đứng chờ ngoài cửa kéo lại, hãy còn bất ngờ thì cậu đã bị kéo vào phòng làm việc của ông Dương.
“Tiểu Lâu!” Ông Dương kích động cầm tay La Tiểu Lâu.
“Chú, chú Dương, có chuyện gì thế ạ?” La Tiểu Lâu thấy người trước mặt nhiệt tình quá mức lại càng thêm hoảng sợ, vội vàng rút tay về, lắp bắp hỏi thăm.
“Tiểu Lâu à, cháu đúng là một đứa trẻ tốt. Hôm qua chú liên hệ với cấp trên, họ cũng đồng ý với chú, muốn cháu ký kết hợp đồng dài hạn, chính thức trở thành công nhân, công ty mỗi tháng sẽ trả cháu thêm năm nghìn đồng Liên bang. Nếu cháu thấy chưa hài lòng, chúng ta có thể thương lượng lại.” Ông Dương thiết tha nhìn La Tiểu Lâu.
Tức thì mắt La Tiểu Lâu sáng lên, lập tức rũ bỏ khuôn mặt ảm đạm xuống, vươn tay trái, bấm máy thông tin tra tài khoản cá nhân rồi nói: “Chú Dương, ngược lại cháu quá muốn ký quá ấy chứ, nhưng hiện giờ cháu vẫn còn là sinh viên, không có cái gì để ký hợp đồng với các chú được. Không chỉ vậy, sau kỳ nghỉ hè, lúc nào ó thời gian rảnh rỗi thì cháu mới có thể đến đây được thôi.”
Ông Dương cũng ngây ngẩn cả người, ông vẫn cho rằng La Tiểu Lâu là một thiếu niên nhà nghèo, thật không ngờ thằng bé này vẫn còn là sinh viên mà đã đi làm thêm trong hè.
Trong lòng trào lên sự tiếc nuối khôn nguôi, thế nhưng ông Dương vẫn vui vẻ với La Tiểu Lâu. Với cậu thiếu niên này mà nói, không thể nghi ngờ gì hơn, đến trường chắc chắn sẽ có một tương lai rất tốt đẹp.
Vừa nghĩ vậy, ông Dương liếc nhìn thông tin trong máy của La Tiểu Lâu, ngay lập tức trợn tròn mắt, “Học viện St. Miro?! Không phải cháu đùa chú đấy chứ?” Sinh viên thì đúng là sinh viên, cũng không có gì, nhưng là sinh viên của học viện St.Miro ư? Sinh viên của học viện quân sự nổi tiếng đó đều có thể dùng tiền để xếp ra trường đấy ư!
Học viện St.Miro có thể được coi là trường học số một của tinh cầu An Tắc, bởi, là học viện quân sự, vì muốn bồi dưỡng nhân tài mà còn liên minh sắp xếp các khoản trợ cấp, học phí tương đối thấp, nhưng đãi ngộ thì cực kỳ tốt.
Tốt nghiệp từ trường học này luôn luôn là những thiếu niên tài trí kiệt xuất. Vì vậy, học sinh ở khắp mọi nơi đều mong muốn được theo học tại học viện St.Miro.
Khảo sát các sinh viên, nếu trong nhà không có quyền thế thì cũng là dạng lắm tiền nhiều của, nếu cả hai đều không phải thì nhất định là thiên tài trong thiên tài, không chỉ được miễn học phí, trường học còn có thể cấp học bổng đắt giá cho.
Đúng rồi, La Tiểu Lâu có thể là dạng cuối cùng. Thầm nghĩ trong lòng, con mắt nhìn La Tiểu Lâu của ông Dương cũng chậm rãi thay đổi. Ông càng thêm ôn tồn mà vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, khen ngợi cậu: “Hóa ra Tiểu Lâu của chúng ta lại giỏi đến thế, nỗ lực lên nhé, để chú Dương được dịp nhìn thấy tên cháu xuất hiện trên bảng danh nhân.”
La Tiểu Lâu đỏ cả mặt nhưng không nói gì. Học viện này cũng đâu phải do chính cậu thi tuyển vào đâu. Mà hiện tại, tuy rằng cậu đang liên tục bù lại kiến thức trước đây, nhưng cũng chỉ mới nuốt xong sách giáo khoa của tiểu học thôi. Chị nhân viên ở cửa hàng tổng hợp kia và bác Dương thế mà đều coi trọng cậu, cậu cảm thấy hổ thẹn thiếu tự tin quá, nhưng lại càng thêm hạ quyết tâm sẽ phải học tập thật tốt.
“Thế này vậy, tuy rằng chú cháu ta không thể ký hợp đồng với nhau được, chú Dương cháu có hơi tiếc thật, nhưng cũng không có gì phải ân hận cả, Tiểu Lâu sau này nhất định sẽ thành người làm nên đại sự. Song, hiệu suất của cháu rất cao, mang đến cho xưởng nhà máy chúng ta không ít lợi nhuận, cho nên đến cuối tháng, chú sẽ thưởng thêm cho cháu 3,000 đồng Liên bang. Đợi đến khi cháu khai giảng, cuối tuần được nghỉ hay nghỉ đông nghỉ hè thì đều có thể tới xưởng làm thêm.”
Ông Dương tên đầy đủ là Dương Dật, là một người dễ hòa hợp và khôn khéo, ông vốn đã có cảm tình với La Tiểu Lâu, vừa biết cậu là sinh viên của học viện St.Miro thì lại càng muốn tìm cách nâng cao mối quan hệ này hơn.
Ông tin chắc rằng, La Tiểu Lâu hiện tại đã là một thiếu niên thiên tài rồi vậy thì sau này nhất định sẽ trở thành một danh nhân, một người khiến mọi người phải tranh nhau nịnh bợ, mà đến lúc đó mới hành động thì e rằng là quá muộn.
Muốn gặp một sinh viên nghèo túng thuộc học viện St.Miro thực sự là cơ hội còn thấp hơn cả năm trăm nghìn, như bộ phận xưởng máy của bọn họ chẳng hạn, căn bản là không thể có khả năng thông báo tuyển dụng được loại sinh viên thuộc trường top thế này, cho dù có là nhà máy chính của họ thì cũng đừng hòng mong tuyển được.
Bây giờ quan hệ tốt với La Tiểu Lâu, sau này ngộ nhỡ có chuyện gì, La Tiểu Lâu còn nhớ tới quan hệ cũ, bắt tay thân thiết một cái, thì đó chính là chỗ giải quyết tốt nhất.
Nghe được tin mình được thưởng tiền, La Tiểu Lâu sung sướng một trận, đồng thời cũng rất cảm động, chú Dương này vẫn thật hay chiếu cố cho cậu. Hiện tại mỗi ngày cậu có thể hoàn thành ít nhất ba tổ, hơn nữa còn có tiền thưởng của ông Dương, tháng này, tiền lương của cậu có thể lên đến hơn 20,000 đồng Liên bang cũng không ngoa. Tuy rằng vẫn chưa đủ học phí, nhưng cũng cho La Tiểu Lâu lòng tin vạn phần, cậu không phải không có khả năng tự nuôi sống chính mình.
Về phần học phí, La Tiểu Lâu đã sớm nhận ra, dựa vào sức mình trong một tháng thì không thể đủ được, nhưng cậu đã có cách. Nếu như không được, đến lúc đấy kiếm cách khác cũng vậy thôi.
Ngày hôm nay, đôi cánh nhỏ bé của tiền thưởng từ trên trời hạ xuống không ngừng bay tới bay lui trong đầu La Tiểu Lâu, khóe miệng cậu lúc nào cũng cong lên, mà lúc lắp ráp linh kiện theo trình tự mới cũng cực kỳ nhởn nha mà vẫn thành thục, trước khi tan ca cậu đã hoàn thành trước cả xưởng ba tổ linh kiện. Trong lúc bận rộn, thâm tâm cậu thậm chí còn quên luôn cả cái tên ác ma kia đi.
Đến khi ông Dương chuyển tiền vào tài khoản cho cậu, chuẩn bị về nhà ăn cơm chiều, La Tiểu Lâu mới chợt nhớ, về nhà sẽ phải đối mặt với cái gì.
La Tiểu Lâu nhíu mày, ủ rũ lê bước.
Khi La Tiểu Lâu về đến nhà, Nguyên Tích vẫn còn đang mặc áo ngủ nằm ngửa trên sô pha xem TV, trên mặt bàn đang bày biện lộn xộn tư liệu nhập học rồi những thứ cậu mang theo từ La gia và mấy bản notebook thuộc về chủ nhân cũ của thân thể này.
Nghe tiếng mở cửa, Nguyên Tích quay đầu đang định hỏi La Tiểu Lâu ăn cái gì thì bỗng nhiên nhăn mày, vẻ mặt căm ghét mà nói: “Cả người cậu có cái mùi gì thế hả? Hôi chết được! Lập tức đi tắm rửa sạch sẽ rồi đi làm cơm ngay, tôi chết đói rồi đây này!”
Cả ngày La Tiểu Lâu làm việc mệt mỏi, mệt muốn chết đi được í, cậu ham hố muốn làm thêm một ít, thực sự đã ra rất nhiều mồ hôi. Nhưng thấy bộ dạng sai khiến như đúng rồi của Nguyên Tích thì lại làm cậu tức giận đến run cả người.
Nguyên Tích thỏa mãn khi nhận được câu trả lời xin lỗi kèm chút kinh sợ, híp mắt bắt đầu vận động cổ tay, nhìn chằm La Tiểu Lâu mà chậm rãi hỏi: “Thế nào, có ý kiến gì hả?”
La Tiểu Lâu cứng họng cắn môi, liều mạng cố an ủi mình giữ bình tĩnh, cậu oánh không lại Nguyên Tích, mà lại còn vướng vụ bị hắn khống chế chuyện sống chết nữa, cậu cần phải nhẫn nhịn. Nguyên Tích và La Tiểu Lâu nhìn nhau ‘đắm đuối’ đến nửa ngày, cuối cùng La Tiểu Lâu đành ngoảnh mặt ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là tôi không có ý kiến rồi, tính mạng của tôi vẫn đang nằm trên tay anh mà.”
Lời nói không có thành ý nhưng vẫn làm Nguyên Tích hơi thỏa mãn, hắn càng khinh thường nhìn La Tiểu Lâu hơn, ra lệnh: “Vậy mau cút vào đi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”
La Tiểu Lâu tiến đến phòng mình, đang chuẩn bị vào trong mới nghĩ ra cả phòng đã bị tên kia chiếm lấy, La Tiểu Lâu lặng lẽ quay đầu liếc hắn, kết quả là thấy Nguyên Tích đang lườm cậu, sắp sửa phát hỏa, cậu vội vội vàng vàng giải thích: “Đồ, đồ của tôi đều ở bên trong.”
Nguyên Tích không nhịn được hừ một tiếng, “Vậy còn chờ cái gì, đem đống rác rưởi bẩn thỉu đấy vứt ra khỏi phòng tôi ngay đi, chẳng nhẽ muốn tôi cả ngày phải dễ dàng tha thứ cho cái tội cứ tự nhiên ra vào như ruồi phòng tôi như thế hả? Đúng là đồ đần độn…”
Đấy là phòng của tôi đấy! Phòng tôi thì tất nhiên quần áo phải ở trong đấy chứ, ai biết ông lại là đồ biến thái đến mức này hả! La Tiểu Lâu phẫn nộ trong lòng phản bác, cố nén mình không quay đầu lại rống to một trận lên, đẩy cửa bước vào trong.
Nhìn căn phòng, La Tiểu Lâu xây xẩm cả người.
Rõ ràng hôm qua còn là một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, giờ thì đã bừa bộn không ra cái thể thống cống rãnh gì nữa rồi.
Mấy món đồ Nguyên Tích mặc hôm qua, kiêm luôn cả đồ ‘nội thất’ đều tán loạn khắp nơi trên mặt thảm, nửa cái chăn nằm dưới giường, mà cái đồng hồ báo thức hình con ếch còn nguyên vẹn đặt ở tủ đầu giường hiện tại đã thảm thương chỏng chơ nằm dưới chân, thấy La Tiểu Lâu bèn nhảy giãy dụa, tận chức tận trách mà nhắc nhở: “Chủ nhân, ngày hôm nay bảy giờ sáng phải rời khỏi giường! Rời khỏi giường!”
La Tiểu Lâu xoa xoa ấn đường, đến mức này thì cậu thực sự không thể dễ dàng tha thứ cho tên kia được nữa, đặc biệt đây còn là phòng của cậu — căn phòng mới tinh tươm của cậu!
Hít sâu vài cái, La Tiểu Lâu làm mình bình tĩnh trở lại, rồi sau đó ôm vài bộ quần áo đi ra, cố để ý đến mấy cái quần trong, không thiếu cái nào, La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mất chiếc áo tắm rộng thùng thình kia thôi, rồi La Tiểu Lâu thầm nghĩ quái đản: lẽ nào dưới chiếc áo tắm kia không còn mảnh vải nào khác…
La Tiểu Lâu rùng mình một cái, thằng cha này quả là biến thái, không nên suy nghĩ thêm gì nữa. Cậu cấp tốc ôm đống quần áo, thuận tay cầm chiếc đồng hồ báo thức con ếch lên. Trước khi ra khỏi phòng còn sắp xếp lại giường chiếu, cũng mang quần áo của Nguyên Tích ra ngoài, cậu không định mua đồ mới cho hắn đâu, cũng đừng hòng cho mượn đồ, mà quần áo giữa hai người cũng có phải cùng một cỡ đâu.
La Tiểu Lâu ôm đồ của mình tới tủ quần áo ở phòng khách, thực ra phòng khách cũng không khác phòng ngủ nhiều lắm, điều này làm cậu dễ chịu lên không ít. La Tiểu Lâu cầm quần áo mặc ở nhà vào phòng tắm, còn đâu ném đồ của Nguyên Tích vào chiếc máy giặt trên tường.
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, cậu cầm quần áo đã được giặt sạch sẽ của Nguyên Tích đặt lên giường. Vẻ mặt của Nguyên Tích đã sốt ruột lắm rồi, bỏ không TV mà trở mình khinh bỉ nhìn La Tiểu Lâu một cái, tựa hồ muốn châm chọc nhưng mà cũng lười.
La Tiểu Lâu vào phòng bếp, mấy cái đĩa bát còn nguyên vẹn trong chậu rửa.
La Tiểu Lâu chán ghét nhìn qua, ném vào máy rửa bát tự động. Sau đó lại bắt đầu rầu rĩ, lẽ nào phải cần đến một củ khoai tây? Tuy nó chỉ là thứ thức ăn đơn điệu thôi, nhưng với cậu mà nói thì lại là thứ quá xa xỉ. Hiện giờ trong một ngày cậu đã mất hơn một trăm đồng Liên bang, với cậu đã là quá nhiều. Thế nhưng có thêm Nguyên Tích thì mỗi ngày hai củ khoai tây, tuyệt nhiên không có chậm hơn tốc độ thời gian là bao.
La Tiểu Lâu muốn khóc quá, tên đáng ghét này, rốt cục có biết chuốc cho người khác cả đống phiền phức không hả!
Đúng lúc này, cửa phòng bếp bị đá một cái, lập tức vang lên giọng nói không chần chừ được nữa của Nguyên Tích: “Còn lèo nhèo đến bao giờ nữa thế hả? Còn ngại chưa đủ vô dụng à?! Muốn đợi tôi dạy bảo cậu phỏng?”
Bàn tay đang nắm cửa tủ lạnh của La Tiểu Lâu run lên, cố gắng không nhìn tên cầm thú trước cửa, rồi lấy một củ khoai tây ra bắt đầu gọt vỏ.
Kỳ thực những lời này ngày trước Kiều Toa cũng từng nói đùa với cậu, thế nhưng khi đó thì còn cảm thấy ngọt ngào tới bến, hơn nữa Kiều Toa còn là vị hôn thê của cậu, còn cái thằng ngoài cửa kia là thằng khỉ gió nào đấy chứ?
La Tiểu Lâu cố sức bổ củ khoai tây thành hai nửa, coi nó là khuôn mặt của Nguyên Tích, cho dù cậu có là con gái, La Tiểu Lâu cậu nhất định cũng sẽ không làm một vị hôn thê như thế này đâu ― Úi trời, rốt cục cậu đang nghĩ cái chuyện quái đản gì đây ahh?!
Cuối cùng, La Tiểu Lâu bưng hai chiếc đĩa lên, một đĩa là khoai tây xào cay, một đĩa là khoai tây nấu nhừ, còn lại là hai hộp cơm.
Đem mọi thứ bày biện hết lên bàn, La Tiểu Lâu cầm một phần chuẩn bị ra phòng khách, cậu thực sự không muốn thấy cái bản mặt của tên Nguyên Tích kia để ăn cơm đâu.
“Ngồi xuống, tôi không muốn chỉ có một người ăn cơm.” Một giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau lưng.
Rốt cục một kẻ có thể đáng ghét tới mức nào nữa đây hả trời, La Tiểu Lâu tức giận ngồi trở lại, đối diện với chiếc ghế của Nguyên Tích.
“Không ngờ một thằng ngu ngốc như cậu mà cũng là sinh viên của học viện St.Miro cơ đấy.” Nguyên Tích vừa bới bới đĩa khoai tây xào vừa ngạo mạn nói.
Có ông mới ngu ngốc, cả nhà ông đều ngu ngốc! La Tiểu Lâu tham lam nhìn đĩa khoai tây xào, nuốt nước miếng một cái, gục đầu tiếp tục xới cơm.
“Vậy là, sau này chúng ta học chung một trường. Ha, nói xem, có chuyện gì thì chỉ cần vài bước chân là tiện được ngay.” Nguyên Tích còn châm thêm một câu.
La Tiểu Lâu bị sặc, ngẩng phắt đầu dậy. Ông Trời, có cần trêu đùa con đến mức này không?
Lời tác giả: Ha, Nguyên Tích đúng là một cầm thú ngon lành đúng không. Cầm thú lang sói chị ạ =]]]]
Hình phía dưới, Nguyên Tích cùng với động vật Tiểu La, nếu như là tiểu hổ thì càng hấp dẫn tôi thì tốt rồi.
Hình nào ko biết. Nói thiệt là mấy dòng lải nhải của bả Đại Yên edit còn khó hơn cả truyện, chả biết có đúng ko nữa *vuốt mồ hôi* ಥ‿ಥ
Thấy tội em Lâu quá, gặp ngay thằng công biến thái này, khổ ko hết đg, hê hê
hehe, hai chương đấy. 2 chương trong 1 ngày. tiến bộ quá xuất sắc, hehe, giá mà tuần nghỉ 2, 3 ngày hay nghỉ luôn thì chắc tháng sau là đuổi kịp số thứ ba của chương roài O(∩_∩)O
vừa thấy một bức rất hợp với bản mặt “ý kiến gì” của thằng Tích, hô hô hô
|