Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
|
|
Chương 11: Một phút nói được một câu
Liễu Như, Tuyết My và Lâm Việt cùng nhau đến lớp dưới ánh bình minh tinh mơ. Vì thời điểm này còn khá sớm nên chỉ có thưa thớt vài học sinh xuất hiện.
Liễu Như nhìn qua nhìn lại: "Có phải chúng ta đến trường hơi sớm rồi không?"
Lâm Việt từ nãy giờ vẫn không ngừng ngáp ngủ: "Bây giờ cậu mới biết sao? Liễu Như, có phải chúng ta là bạn tốt không?" Câu hỏi chứa ý nghĩ thâm sâu.
Liễu Như cũng bắt đầu không giải thích được, hỏi ngược lại: "Nói thẳng, đừng dài dòng, lần sau còn dài dòng nữa sẽ bị ăn đấm." Liễu Như cung tay lại, hươ hươ trước mặt Lâm Việt.
Lâm Việt tựa như bị thiếu máu, mặt mày trở nên tái xanh: "Được, được, vị tiểu thư này, nếu chúng ta là bạn tốt, sau này có chuyện gì thì đợi nắng lên thiên đỉnh hãy tìm tớ, ngàn lần cầu xin cậu đừng gọi tớ đến sớm như vậy."
Thì ra là có ý này. Liễu Như liếc nhanh Lâm Việt một cái rồi không nói gì nữa. Lâm Việt có chút sợ sệt lùi ra đằng sau Tuyết My, chậm rãi đi, mục đích là để né tránh Liễu Như.
Tuyết My có chút sảng khoái: "Khí trời hôm nay thật tốt. Có thể hít thở bầu không khí tuyệt vời như thế mỗi ngày thì tốt biết mấy."
Liễu Như cũng cảm thấy như vậy: "Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ có những người thông minh như hai chúng ta mới thấy được cái lợi ích của việc thức sớm." Liễu Như cố ý nhìn chằm chằm Lâm Việt.
Lúc này Lâm Việt mới thò đầu ra: "Ý cậu nói là tớ không thông minh?"
Liễu Như lắc đầu: "Không phải là không thông minh, mà là quá ngu ngốc!!" Khẩu khí đầy châm chọc.
Lâm Việt không biết nên phản bác lại như thế nào, đành im lặng, cúi đầu nhìn mũi giày, bước tiếp.
Tuyết My không định tham gia vào cuộc trò chuyện này, chỉ là lẳng lặng ở bên ngoài xem kịch mà thôi.
Rất nhanh, cả ba người đã đến lớp của Liễu Như. Tuyết My đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong, đảo cặp mắt nhìn khắp lớp, cuối cùng hỏi Liễu Như: "Hoàng tử trong mộng của cậu chưa đến lớp sao?"
Liễu Như cũng nhìn vào trong lớp, một hồi mới lắc đầu: "Chưa!" Giọng nói thì bình thường, nhưng bên trong nội tâm không hề bình thường.
Lâm Việt cũng xen vào: "Thế mà tớ còn tưởng cậu đến lớp sớm là vì nôn nóng, muốn sớm được gặp Minh Phong. Xem ra tớ đã đoán sai rồi."
"Cậu nghĩ tớ là người không biết sĩ diện như thế sao??" Liễu Như không hài lòng: "Được rồi, tạm biệt các cậu tại đây, học tốt!" Thật ra trong lòng của Liễu Như cũng mong là Minh Phong sẽ đến lớp sớm, như vậy thời gian ngắm nhìn Minh Phong của cô cũng sẽ kéo dài thêm được một chút.
Lúc Lâm Việt và Tuyết My định đi về lớp của mình thì đúng lúc gặp phải Minh Phong, Đình Nam và Đức Hải. Ba người vẫn là đội hình di chuyển cũ, Minh Phong đi ở chính giữa, Đình Nam đi ở bên trái Minh Phong, Đức Hải thì đi bên phải Minh Phong. Người đi chính giữa giống như thiên thần của trái đất, trên đầu tựa như có vầng hào quang lấp lánh, khắp người tỏa ra thần khí ung dung, đẹp trai rạng ngờ, cộng thêm sức quyến rũ không thể chối từ.
Gió sớm không chút ý tứ thổi qua, làm vạt áo đồng phục của Minh Phong lay động. Minh Phong cũng không có chút ý tứ gì, đã làm lòng của Liễu Như lay động không hề nhẹ, nhưng mà cũng không thể trách Minh Phong. Đẹp trai không phải là một cái tội.
Lâm Việt đột nhiên nhìn sang Liễu Như, to giọng nói: "Liễu Như, chúc cậu sớm nhặt được vàng!" Nói xong, cười muốn tét miệng, bỏ chạy.
Tiếp theo là Tuyết My, nhưng lần này thì có vẻ bớt kích động hơn: "Liễu Như, Minh Phong đã tới rồi kìa. Hạnh phúc đang ở gần, hãy dùng lồng sắt nhốt lại." Nói xong cũng bỏ đi.
Liễu Như có chút mắc cỡ. Cái gì mà sớm nhặt được vàng chứ? Cái gì mà hạnh phúc đang ở gần? Cái gì mà phải nhốt vào lồng. Ai cho phép cậu gọi tên Minh Phong, lỡ người khác nghe thấy thì sao? Liễu Như có muôn vạn câu trách móc muốn nói với hai người kia, nhưng người đã không còn ở đây, cô cũng đành tự trách tự nghe. Trên mặt của Liễu Như bắt đầu bị nhuộm màu đỏ, tay chân của cô cũng bắt đầu run lên vì hồi hộp.
Liễu Như à, thật ra thì cũng không cần lo lắng, bởi vì lời hai người kia mới vừa nói, người trong lớp đã nghe không sót một chữ, kể cả Minh Phong đang đi lại.
Liễu Như có chút lúng túng, không biết phải làm gì tiếp theo. Trong lúc cô đang đắn đo thì Minh Phong đã lướt ngang người cô mà đi vào lớp. Minh Phong không hề chú ý tới Liễu Như, vẫn như cũ ngồi xuống chỗ của mình, lấy tập vở ra dò bài.
Liễu Như định mở miệng hỏi Minh Phong, nhưng mà đã bị chặn lại, bởi Đình Nam đã nhanh hơn một bước: "Chào cậu, Liễu Như!" Trên mặt mang theo nụ cười tươi rối.
Liễu Như cũng lịch sự chào lại: "Chào cậu!" "Chắc Như chưa biết tên mình. Mình tên là Đình Nam, là lớp phó lao động của lớp. Nếu sau này cậu vi phạm nội quy của trường lớp, bị phạt trực vệ sinh, thì mình sẽ làm giúp cậu hoặc là giảm nhẹ công việc trực cho cậu."
Đức Hải đứng ở kế bên, cặp kính cận dày hơn hôm qua: "Cậu cũng vừa thôi, có cần phân biệt đối xử rõ ràng như vậy không? Từ trước tới giờ cậu chưa hề giúp tớ quét lớp một lần. Còn nữa, cậu có cần nói nhiều như vậy không? Liễu Như cũng đâu yêu cầu cậu giới thiệu đâu. Còn nữa, bạn bè mới quen mà đã gọi tên thân thiết như vậy. Cậu có ý đồ gì?"
|
Đình Nam lập tức dùng tay dùng sức che miệng Đức Hải lại: "Không cho phép cậu nói nữa. Cậu ép tớ dùng vũ lực sao?" Đình Nam nhìn sang Liễu Như: "Thật xin lỗi, một chút nữa nói chuyện nhiều hơn. Bây giờ không thể tiếp tục làm quen nhau rồi."
Liễu Như cười, nụ cười tự nhiên không phải gượng ép: "Được, còn nhiều cơ hội mà."
Chỉ một câu nói mà đã làm Đình Nam mê muội. Đình Nam tiếp tục một tay che miệng Đức Hải, một tay không chế không cho Đức Hải trốn thoát. Hai người cứ như thế mà đi về chỗ. Người trong lớp thấy cảnh này tựa như đang xem hài, cười không ngớt.
Liễu Như cũng trở về chỗ ngồi của mình. Cô vừa đi vừa nhìn Minh Phong, trong khóe mắt trào ra vô số tia vui vẻ. Minh Phong, cậu có thể bớt làm cho người khác say mê cậu được không? Một chút thôi cũng được. Đương nhiên những lời này Liễu Như chỉ dám suy nghĩ trong đầu, dù có cho vàng đi nữa cô cũng sẽ không đủ can đảm nói thẳng với Minh Phong.
Ngồi xuống chỗ ngồi chưa được bao lâu, Liễu Như rốt cục cũng không kiềm chế được, đứng lên, tiến lại gần Minh Phong.
"Minh Phong, nói chuyện một chút được không?" Chỉ là một lời yêu cầu đơn giản, nhưng mà phải dùng rất nhiều sức, phải tốn rất nhiều mồ hôi Liễu Như mới có thể xuất khẩu ra khỏi miệng.
Minh Phong không hồi âm lại. Liễu Như cũng biết Minh Phong là người được tạo ra từ băng ở Bắc cực, nhưng không ngờ lại lạnh lùng đến mức như thế. Lúc Liễu Như sắp nói thêm một câu nữa, Minh Phong mới chịu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng: "Có chuyện gì? Có một phút để nói!"
Liễu Như ngớ người trong vài giây, sau đó lại tốn thêm vài giây để vui vẻ, để nặn ra nụ cười: "Một phút sao? Làm sao đủ? Thêm một chút nữa được không? Năm phút đi, à không, mười phút đi, khuyến mãi thêm thời gian đi."
"Còn hai mươi chín giây!~" Minh Phong bất chấp Liễu Như nói gì, trả giá ra sao, cậu vẫn giữ giới hạn một phút ban đầu.
Liễu Như tá hỏa, dây thần kinh hoạt động hết công suất, chuẩn bị đứt lìa. Vài giây ngắn ngủi còn lại đang trôi qua nhanh chóng, trong lúc bối rối, Liễu Như thật sự chẳng biết nên nói cái gì, bởi vì cô có một núi câu hỏi muốn phỏng vấn Minh Phong.
"Còn mười giây nữa!~" Mỗi lần Minh Phong mở miệng là mỗi lần Liễu Như muốn bùng nổ.
"Cho tớ xin số điện thoại được không?" Rốt cục Liễu Như cũng đưa ra câu hỏi. Liễu Như không phải là hỏi bừa, cô có suy nghĩ của riêng mình. Có được số điện thoại của Minh Phong, cô có thể hỏi bất kì điều gì mà không cần sợ hết thời gian, chỉ sợ không đủ tiền để nhắn tin hay gọi điện hỏi thôi.
"Hết giờ!" Minh Phong lại mở miệng.
Liễu Như thở phào nhẹ nhõm: "Kịp rồi nhé! Bây giờ cậu có mười phút để trả lời!"
Minh Phong lãng tránh ánh mắt của Liễu Như: "Không muốn cho ai số điện thoại!" Chưa tròn một phút Minh Phong đã trả lời xong.
Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Liễu Như.
|
Chương 12: Không đáng bận tâm đến
Liễu Như nghe thấy câu trả lời của Minh Phong, có chút bất ngờ, cũng có chút thất vọng: "Cậu không muốn cho tớ số điện thoại thật sao?" Liễu Như còn sót lại một nửa tia hy vọng, mong rằng Minh Phong chỉ là đang đùa với mình.
Xem ra Liễu Như phải thất vọng một lần nữa rồi. Minh Phong khẽ gật đầu một cái, thái độ vẫn bình thường. Liễu Như bất giác đứng trơ người trong một lát.
Bàn trên, Đức Hải đưa cùi chỏ đụng đụng Đình Nam đang nhìn Liễu Như và Minh Phong: "Làm gì mà nhìn say sưa quá vậy? Cũng đâu phải là phim ảnh lãng mạng gì đâu." Nói xong đẩy cặp kính cận lên.
Đình Nam vẫn không thay đổi tầm mắt: "Tớ nóng lòng muốn xem diễn biến tiếp theo."
Đức Hải nói tiếp: "Cậu đã nghĩ thông suốt chưa? Liễu Như cũng đã có người thích của cô ấy rồi, hơn nữa lại là đại giáo chủ của chúng ta. Cậu nên sớm từ bỏ đi. Còn không, quyến rũ người yêu của giáo chủ sẽ bị trọng tội, đày ra đảo hoang."
Đình Nam vỗ lên đầu Đức Hải một cái: "Cậu muốn bị đánh sao?" Im lặng một chút, Đình Nam nói tiếp: "Không từ bỏ! Nếu như Minh Phong không chịu nắm bắt cơ hội, tớ sẽ thừa thắng xông lên."
Đức Hải ôm đầu, nhàm chán nói: "Đừng vì người đẹp mà làm ảnh hưởng tới tình cảm anh em của chúng ta."
Liễu Như sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng mỉm cười, nghĩ thông suốt: "Được, được thôi. Minh Phong, cậu không muốn cho tớ số điện thoại của cậu, vậy thì đừng trách tớ sẽ đeo bám cậu không rời." Cũng không phải là uy hiếp người khác.
Minh Phong nheo mắt lại: "Tùy!~"
Lúc Minh Phong nheo mắt lại như vậy, cậu ấy cũng không hề xấu đi, mà ngược lại có gì đó rất đẹp mắt, rất quyến rũ. Dĩ nhiên, điều này là suy nghĩ của Liễu Như. Liễu Như cười càng ngày càng vui vẻ, vốn chỉ là nói giỡn nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế: "Vậy là cậu đồng ý cho tớ đeo bám cậu sao? Tớ có thể mặt dày mày dạn nghĩ như thế không?"
"Tùy!~" Minh Phong lập lại.
"Cậu có thể nghiêm túc một chút không?" Tiếng chuông vào học đinh tai nhức óc vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ. Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Cả lớp thấy sắc mặt không được tốt của thầy chủ nhiệm, trong lòng có chút lo sợ.
Thầy chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng, nhìn xuống lớp, dõng dạc nói: "Các em, một thời gian nữa trường chúng ta sẽ tham gia chương trình `Trải nghiệm thực tế cho học sinh cấp ba´. Hiện tại chưa có thông tin gì nhiều về chương trình này, nhưng hôm nay thầy nói trước cho chúng ta chuẩn bị tinh thần. Toàn trường phải tham gia đầy đủ, không ai được phép không tham gia nếu không có lí do đặc biệt!"
Cả lớp đồng thanh dạ một tiếng. Âm thanh kéo dài lê thê, kèm theo vô số chán ngắt, mệt mỏi, khó chịu của bọn học sinh. Các hoạt động ngoại khóa do trường tổ chức luôn là những hoạt động tốn sức nhất, cực khổ nhất.
Liễu Như thấy mọi người trong lớp đều tỏ ra thái độ không thích hoạt động sắp tới, duy chỉ có Minh Phong là nằm ngoài số đông. Liễu Như nghiêng đầu về phía Minh Phong, đưa hai tay lên che miệng lại, nói nhỏ: "Minh Phong, Minh Phong!~"
Một phút sau vẫn không thấy Minh Phong quay qua nhìn mình, Liễu Như nghĩ rằng âm lượng nhỏ như vậy Minh Phong chắc là không nghe, nhưng không thể nói lớn, sẽ bị người khác nghe thấy. Liễu Như xé một tờ giấy tập, dùng viết đỏ viết lên đó vài dòng chữ, viết một cách nắn nót, cuối cùng còn vẽ hình mặt cười để kết thúc. Liễu Như vò tờ giấy lại thành một cục giấy xấu xí, thấy mọi người trong lớp đều chỉ chú ý tới thầy chủ nhiệm đang viết bài trên bảng, biết thời cơ đã đến liền ném nó tới chỗ của Minh Phong.
Nhưng không may, tờ giấy lại rơi trúng chân của Đức Hải. Đức Hải nhặt cục giấy lên, nhìn xung quanh liền thấy Liễu Như đang tích cực ra dấu, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Đức Hải không cần dùng tới chất xám cũng biết được Liễu Như muốn nói gì, liền thẩy cục giấy méo mó lên trên bàn của Minh Phong: "Có người gửi!"
Minh Phong nhận lấy cục giấy, quay qua nhìn Liễu Như, liền thấy Liễu Như lại là đang cười. Người này, lúc nào cũng cười với mình, là bị thần kinh sao? Đối với người khác cô ấy cũng nở nụ cười như thế sao?
Đình Nam lắc lắc đầu không hài lòng: "Đức Hải, cậu lầm rồi. Liễu Như gửi cho tớ, không phải Minh Phong!" Nói xong, đưa tay ra định cướp cục giấy ở trên bàn Minh Phong làm của mình, nhưng không ngờ Minh Phong đã phòng thủ sẵn. Cục giấy không cành mà bay, không còn nằm ở trên bàn nữa. Thật ra thì lúc Đình Nam nói chuyện với Đức Hải, Minh Phong đã âm thầm đem nhét cục giấy vào trong túi quần.
Đình Nam nghi ngờ nhìn Minh Phong: "Cậu đã thủ tiêu bức thư tình đầu tiên mà Liễu Như gửi cho tớ?" Đình Nam à, thật ra cậu đã quá ảo tưởng sức mạnh rồi!!
Minh Phong không thay đổi sắc mặt, vẫn vô cảm xúc như cũ: "Cậu bớt ồn ào một chút đi! Không muốn học thì để người khác học!"
"Minh Phong đẹp trai, thật ra, cậu đã giấu rồi phải không?" Đình Nam hỏi tiếp.
"Giấu cái gì?"
"Thứ mà Liễu Như vừa gửi đấy!"
Minh Phong nhăn mắt lại: "Phủ định của không phải!"
Đức Hải làm thông dịch viên cho Đình Nam: "Ý Minh Phong nói là `phải´ đó!" Đình Nam gõ mạnh vào đầu Đức Hải một cái: "Không cần cậu nói tớ cũng biết!" Đức Hải không phản công lại, chỉ mắng thầm trong bụng: Đình Nam đã ngốc lại còn nói xạo!
Tiếng chuông tan học quen thuộc lại vang lên, đúng theo ý nguyện của bọn học sinh. Bọn họ ra về như bầy ong vỡ tổ. Đình Nam chuẩn bị ra về cùng Đức Hải, thấy Liễu Như vẫn còn ngồi trong lớp, tập vở vẫn chưa cất dọn vào cặp, có chút nghi vấn: "Cậu không định về sao Liễu Như?"
Liễu Như ậm ừ, không biết nên nói thế nào: "À, thì, à, một chút nữa mới về. Tớ đang chờ bạn, bây giờ về kí túc xá một mình thì chán lắm." Nói xong còn cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể. Thật ra thì Liễu Như cũng không muốn nói dối, nhưng càng không thể nói ra sự thật là cô muốn nói chuyện riêng với Minh Phong.
Đình Nam và Đức Hải cùng nhau rời khỏi. Bây giờ, nơi phòng học chỉ còn dư lại Liễu Như và Minh Phong. Liễu Như cảm thấy rất cảm ơn ông trời đã chiếu cố mình, tạo ra không gian thuận lợi như thế để tiếp xúc nhiều hơn với Minh Phong.
Liễu Như bắt chuyện trước: "Minh Phong, cậu chưa trả lời bức thư mình gửi."
Minh Phong quải cặp lên, hờ hững nói một câu: "Chưa đọc!" Sau đó thì bước về phía cửa lớp.
Liễu Như từ đằng sau nói tới: "Không sao, đọc xong rồi trả lời cũng được. Hi~ hi~ " Mặc dù có chút kì quặc nhưng mà Liễu Như không kìm chế được cảm xúc, bật cười thành tiếng.
Đáp lại Liễu Như chính là bước đi càng ngày càng xa của Minh Phong. Khóe miệng Liễu Như thay đổi hình dạng, cong lên. Minh Phong, cậu ấy đúng thật là hoàn hảo, ngay cả dáng đi cũng khiến cho lòng người lay động.
Không biết từ lúc nào, Liễu Như bắt đầu có thói quen lặng lẽ quan sát, lặng lẽ khen ngợi Minh Phong.
Tuy là Minh Phong vô cùng sắt đá với cô, nhưng cô không hề bận tâm đến chuyện này. Bận tâm thì sẽ được lợi ích gì? Chỉ làm cho mình thêm suy nghĩ nhiều mà thôi. Thôi thì cứ cố gắng làm quen, lâu ngày sẽ trở nên quen thuộc và bình thường. Còn nữa, biết đâu sau này mình sẽ biến cậu ấy thành nắng sớm tràn ngập ấm áp.
|
Chương 13: Chuyện muốn nói còn rất nhiều
Ngày hôm sau, Liễu Như đến lớp vô cùng sớm, nhưng mà không có rủ thêm Tuyết My và Lâm Việt. Liễu Như cũng không phải người không biết đạo lí, mặc dù hai người nọ là bạn thân của cô nhưng cô cũng không thể lợi dụng, không thể gây ảnh hưởng không tốt tới họ.
Liễu Như đến lớp sớm cũng không phải là không có dụng ý. Cô muốn đến lớp sớm vì nôn nóng được gặp Minh Phong, mặc dù cô biết là Minh Phong cậu ấy không hề tới sớm. Từ khi gặp được Minh Phong, đêm nào Liễu Như cũng trằn trọc mong trời mau sáng, mau mau sáng hoặc là mong những tiết học trên lớp kéo dài mãi, chỉ cần có thể thấy được cậu ấy trong tầm mắt là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Liễu Như là người đến sớm nhất, một mình cô ngồi trong lớp, đưa ánh mắt nhìn từng bạn học lần lượt vào lớp. Chẳng mấy chốc, chỗ ngồi trong lớp sắp bị lắp đầy bởi người.
Lúc này, Đỗ Duy Nhất mặc chiếc áo khoác màu đỏ sọc ca rô vàng vô cùng nổi bật, trên đầu đội chiếc nón có chữ `monster´ màu xanh, vai đeo balô, tay xách quà vặt đi vào lớp. Người này vừa đi vừa liếc xéo sang Liễu Như, trong đôi mắt ấy phát ra vô số tia thù hằn.
"Liễu Như, có ai tìm cậu ở ngoài cổng trường kìa!!" Đỗ Duy Nhất mở miệng với thái độ vô cùng cáu gắt.
Liễu Như cũng không quan tâm đến thái độ đó: "Người nào vậy?"
Đỗ Duy Nhất cáu gắt thêm: "Không biết!!" Nói xong chẳng thèm nhìn Liễu Như một cái, mạnh tay để sách tập xuống bàn làm nó phát ra âm thanh chói tai, kiểu như dằn mặt Liễu Như.
Người trong lớp cũng đã sớm quen được tính tình khó chịu này của Duy Nhất. Liễu Như ngoài mặt thì không quan tâm đến thái độ của hắn, nhưng trong lòng chỉ muốn nhào lên phía trước dạy dỗ cho hắn một trận nhớ đời. Nếu như là học ở trường cũ, cô sẽ chẳng hề phân vân mà lập tức ra tay dạy dỗ người khác, nhưng mà bây giờ thời thế thay đổi, cô đã chuyển sang trường mới, ở trường mới này có một người khiến cô không thể tự tiện động thủ tay chân được. Cô muốn giữ hình tượng một nữ sinh trung học thuần thục, dịu dàng, tốt tính, hòa đồng, thân thiện, vui vẻ...
Liễu Như ra khỏi cửa lớp, đang chuẩn bị xuống lầu thì gặp Đình Nam và Đức Hải đang đi lên. Đình Nam hòa nhã: "Chào cậu, Liễu Như!~"
Liễu Như thấy đội hình hai người, tò mò hỏi: "Minh Phong không đi cùng hai cậu sao?"
"Không, cậu ấy nói là có công chuyện, bảo chúng tớ đến lớp trước."
Liễu Như gật đầu một cái: "Ra là vậy. Vậy tớ đi công chuyện nhé!"
Đình Nam cũng tò mò: "Cậu đi công chuyện gì?"
Liễu Như vừa bước từng bước xuống cầu thang, vừa trả lời: "Có người muốn gặp tớ ở ngoài cổng."
Đình Nam nhìn bóng lưng của Liễu Như, không dám hỏi là người nào. Đức Hải và Đình Nam tiếp tục đi.
"Cậu xem, lúc nãy người ta chẳng thèm chào cậu mà chỉ hỏi han Minh Phong thôi." Đức Hải vẫn chăm chú vào cuốn sách trên tay, miệng lẩm bẩm.
Đình Nam khoác tay lên trên vai Đức Hải: "Người anh em, cậu nói thử xem, Liễu Như có phải là rất đẹp không? Mỗi ngày tớ đều nhìn cô ấy nhưng không hề thấy nhàm chán. Đại giáo chủ của chúng ta đúng là có phúc hưởng."
"Tớ vẫn là câu nói cũ, cậu nên sớm từ bỏ hy vọng đi!"
___________
Liễu Như đứng trước cổng trường, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy học sinh với học sinh. Liễu Như tự trách mình lúc nãy không hỏi Duy Nhất người cần tìm mình có hình dạng như thế nào, để bây giờ đông người như thế này thì làm sao cô biết chính xác là ai muốn tìm cô chứ?
"Tôi là Liễu Như, có ai muốn gặp tôi sao?" Liễu Như vặn âm lượng lớn nhất, lặp đi lặp lại câu này hai ba lần. Cuối cùng đáp lại cô chính là ánh nhìn kì quặc của người khác nhìn cô. Cũng có một số người bất ngờ, nghe danh Liễu Như xinh đẹp đã lâu, hôm nay mới được tận mắt thấy. Đúng là giống với tin đồn, Liễu Như cô gái này vô cùng xinh đẹp!
Học sinh ở bên ngoài trường càng ngày càng thưa thớt. Liễu Như vặn mi lại, đâu có thấy ai muốn tìm mình đâu. Kì lạ! Liễu Như đưa tay xoa xoa cổ họng có chút đau rát. Tiếng chuông vào học tan lên, bác bảo vệ nói với Liễu Như: "Còn không mau vào, nếu không khóa cổng rồi sẽ không được vào nữa."
Liễu Như chậm rãi sải từng bước đi lên lớp. Lúc đi lên lầu thang, cô cảm nhận được, ngoài tiếng bước chân của cô ra thì còn tiếng bước chân của ai đó ở đằng sau. Ngay lập tức, người đằng sau lộ diện. Minh Phong vượt qua mặt Liễu Như đi về phía trước. Liễu Như nhìn Minh Phong hai tay bỏ vào túi quần, ung dung đi, món đồ chơi trong ngực trái của cô có chút đập nhanh. Minh Phong chỉ đơn giản là đi cũng xinh đẹp động lòng người đến như vậy.
Liễu Như gấp rút đuổi theo Minh Phong: "Này Minh Phong, chẳng phải tớ là người cuối cùng bước vào cổng sao? Lúc nãy tớ nhớ bảo vệ đã đóng cổng rồi, sao cậu lại vào được? Bác bảo vệ nói là đống cổng rồi sẽ không cho vào nữa mà."
Minh Phong trả lời: "Cần có thủ thuật!"
Liễu Như khen ngợi: "Cậu thật đúng là lợi hại! Lúc nào rãnh chỉ cho tớ vài mánh khóe được không?"
"Cái này phải tự mài mò, không được ăn cắp mánh khóe của người khác!" Minh Phong nhàn nhạt mở miệng.
Nội dung chẳng có gì gọi là hài hước nhưng lại khiến Liễu Như cong miệng cười lên: "Đã hiểu! Xem ra muốn cưa đổ ai đó cũng phải tự mình nghĩ cách, không nên học theo cách của người khác!" Lời nói ra hoàn chỉnh, Liễu Như vội vã bụm miệng lại, chết rồi, chết rồi, mình vừa nói ra câu ngu ngốc gì vậy? Không xong rồi!
Minh Phong nhếch miệng: "Bớt nói nhảm lại!"
Liễu Như tựa như bị đốt cháy, gương mặt đỏ rần lên, cô dùng hai tay muốn che gò má lại, nếu để Minh Phong thấy sẽ rất xấu hổ: "Cậu đã đọc bức thư hôm qua tớ gửi chưa?" Đổi đề tài là cách tốt nhất.
Minh Phong chẳng hề suy nghĩ, hồi âm: "Chưa, cục giấy đó quá xấu nên đã vứt vào thùng rác rồi."
Lời nói tựa như một mũi tiêm, chích vào da thịt Liễu Như, khiến nó tê cứng: "Không sao!" Liễu Như nghĩ, cũng không thể trách Minh Phong, có trách thì trách mình: "Vậy tớ hỏi luôn, cậu không ghét hoạt động ngoại khóa sắp tới của trường sao?"
"Ghét? Ghét thì có thể không tham gia sao?"
"Thì ra cậu cũng chán ghét nó!"
Liễu Như chợt dừng lại, say sưa ngắm nhìn Minh Phong không ngừng đi ở đằng trước. Mình dừng, Minh Phong sẽ không dừng. Liễu Như lại vội vã đi gần Minh Phong, suốt quãng đường chỉ im lặng, không nói lời nào.
Chỉ còn qua vài phòng học nữa là tới lớp. Liễu Như quyết định lấy hết can đảm ra nói: "Minh Phong, thật ra thì hôm nay, kiểu tóc mới này của cậu rất đẹp, rất hợp với cậu!" Trong vùng suy nghĩ của mình, Liễu Như nghĩ rằng kiểu tóc này giúp cho Minh Phong có phần ấm áp, dễ thương hơn. Kiểu tóc trước mặc dù khiến Minh Phong đẹp trai hơn gấp bội lần nhưng cũng khiến cậu ấy lạnh lùng hơn gấp bội lần.
Minh Phong cũng dừng lại, quay người ra đằng sau: "Còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
Liễu Như dùng sức gật đầu: "Tớ còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Làm sao bây giờ? Có rất nhiều, e rằng có nói cả đời cũng không cạn kiệt."
Câu trả lời đánh một đòn mạnh vào Minh Phong. Minh Phong bất động nhìn Liễu Như, cũng khiến Liễu Như bất động theo. Mình vừa nói điều gì sai sao?
Liễu Như quả thật không thể nhìn ra rốt cục Minh Phong đang nghĩ gì. Đôi mắt của cậu ấy trong suốt cứ như thủy tinh, hơn nữa rất sắc sảo. Minh Phong đứng trước mặt Liễu Như, ngay phút chốc khiến mọi cảnh vật trong tầm mắt cô trở thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
___________
Liễu Như bước vào lớp liền hỏi Đỗ Duy Nhất: "Sao tớ không thấy ai hết vậy?"
Đỗ Duy Nhất tỏ ra không biết chuyện gì hết: "Làm sao tớ biết? Khi nãy quả thực có người tìm cậu mà." Đỗ Duy Nhất cười âm hiểm ở trong lòng.
Ánh mắt hai người giao nhau, Liễu Như cố dùng ánh sáng để soi rọi những thứ tối tăm trong con người Đỗ Duy Nhất. Cô có chút nghi ngờ chuyện này, hoặc là thật, hoặc là hắn đang chơi với mình. Nhưng mà, dù sao cũng được, tốt nhất nên không quan tâm đến kẻ tiểu nhân như thế, sau này nhất định phải đề cao cảnh giác.
|
Chương 14: Chuyến xe buýt kỉ niệm
Thành phố sau một đêm nghỉ ngơi lại vươn mình thức giấc. Liễu Như đã rời giường từ rất sớm. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó đi ra ngoài ban công đón bình minh.
Cô vặn vẹo làm một vài động tác nhẹ, khởi động cơ thể, hít thở thật sâu, thật đều. Bầu không khí buổi sáng quả thực khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu. Liễu Như chợt cau mày, trách cứ: "Đúng là không thể tin vào bảng tin thời tiết trên truyền hình được. Hôm nay trời trong lành, khoáng đãng như vậy thì làm sao có mưa được?" Tối qua trên ti vi có nói là hôm nay sẽ xuất hiện mưa giông, còn khuyên bảo mọi người ra đường phải cẩn thận, phải đem theo áo mưa, phải tìm chỗ trú an toàn... Toàn là lừa gạt người!
Tiếng điện thoại trong phòng vang lên, Liễu Như đi vào, cầm điện thoại lên liền thấy tên người gọi đến không ai khác chính là ba cô. Cô đưa tay chạm vào nút nhận cuộc gọi: "Chào buổi sáng, ba yêu~." Giọng nói trìu mến.
Ba Liễu Như cười, giọng cười không đụng hàng với người nào: "Chào buổi sáng, con gái yêu~. Con dạo này học hành thế nào rồi? Có tốt không? Sao hôm nay con dậy sớm thế? Ba còn tưởng con vẫn đang ngủ chứ."
"Con biết hôm nay ba sẽ gọi tới sớm, cho nên mới chủ động thức sớm như vậy. Việc học hành thì vẫn ổn ba ạ!"
"Thế thì tốt. Ba hy vọng mình sẽ có cơ hội tặng quà cho đứa con gái cưng này!"
"Chỉ sợ ba không có đủ tiền để mua thứ con thích thôi." Liễu Như cười đắc ý.
"Một chút con về nhà phải không? Mẹ con nhớ con lắm, ngày nào cũng mong tới ngày chủ nhật để được gặp con."
Liễu Như gật đầu: "Chút nữa con sẽ về. Con cũng nhớ ba mẹ, nhớ gia đình chúng ta nhiều lắm."
"Được rồi, mới xa ba mẹ một tuần mà đã nhõng nhẽo. Vậy, một hồi ba bảo tài xế chạy đến rước con."
"Không cần đâu ba, con đi xe buýt là được rồi. Hôm nay ba cứ để cho bác ấy nghỉ ngơi đi."
"Con có biết đi xe buýt không đó?"
Liễu Như do dự trả lời: "Không biết thì đi cho biết. Con muốn tự lập, người khác làm được con cũng sẽ làm được."
"Rất có chí khí, rất bản lĩnh. Được rồi, một hồi nói chuyện sau. Bây giờ ba đi giải quyết công việc đây!"
"Ba à, sao ba thích đem chuyện công ty về nhà vậy? Con muốn ba dành nhiều thời gian cho mẹ hơn."
"Ba biết, ba biết!" Nói xong liền cúp máy. Liễu Như đã từng nói đến vấn đề này rất nhiều lần, mỗi lần đều nghe được câu trả lời giống như vậy, nhưng mà tình hình vẫn không có gì thay đổi. Cũng không thể trách ba, công ty lớn như vậy, có rất nhiều việc cần giải quyết, hơn nữa là tâm huyết cả đời nên phải coi trọng.
Liễu Như ngồi trong phòng, nhìn ra phong cảnh ngoài kia thông qua khung cửa sổ. Trong đầu cô bất giác nhô ra một câu hỏi: "Hôm nay Minh Phong sẽ làm gì?" Cô chợt mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến Minh Phong, không cần biết là vấn đề gì, cô cũng sẽ cười.
Liễu Như trở nên tươi tắn hẳn lên, cơ thể chứa đầy sức sống. Cô vừa chuẩn bị trở về nhà, vừa lắc lư cơ thể, nhịp nhịp ngón chân, từ trong khóe miệng phát ra một khúc nhạc dễ nghe, êm đềm và du dương.
Cho đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, ánh nắng đã bao trùm lấy bầu trời ngoài kia. Liễu Như lại gần khung cửa sổ, kéo tấm rèm ra, những tia nắng không còn rọi vào bên trong phòng được nữa. Cô mới vừa mở cửa ra, liền gặp Đức Hải đang đi gần đó. Cô nhanh chóng khóa cửa phòng lại, đuổi theo: "Đức Hải!~"
Đức Hải cảm nhận được có ai đó đang kêu tên mình, dừng lại, xoay đầu: "Liễu Như?" "Cậu định đi đâu vậy?" Liễu Như hỏi.
Đức Hải xoa xoa ót, có chút bối rối: "Đi mua chút đồ thôi!"
"Đồ gì vậy?"
Đức Hải đỏ mặt: "Liễu Như, cậu đừng hỏi nữa, thứ tớ cần mua là dành cho con trai, con gái nhất định không nên biết."
Liễu Như nghe nói vậy, chỉ biết là đồ nhạy cảm, nhưng không biết chắc chắn là thứ gì. Liễu Như quan sát Đức Hải từ trên xuống dưới, đôi mắt rất bí hiểm. Đức Hải bị ngắm kĩ như vậy đương nhiên là rất ngượng ngùng rồi: "Liễu Như, cậu nhìn gì của tớ vậy?"
Liễu Như đưa ngón tay trỏ ra, làm biểu tượng LIKE: "Rất tuyệt!~"
Đức Hải đưa hai tay che chỗ kín của mình lại: "Liễu Như, cậu, cậu..." Không nói thành lời.
Liễu Như thấy hành động kì quặc này, có chút khó giải thích: "Cậu bị làm sao thế? Hôm nay cậu thật sự trông rất tuyệt. Ăn mặc rất thời trang, trên mặt lại không có đeo kính cận nên vẻ đẹp trai nhân đôi."
Đức Hải thở phào nhẹ nhõm, tự chửi mình đầu óc đen tối. Cậu lấy lại bình thường: "Cậu định đi đâu thế?"
"Tớ về nhà thăm ba mẹ!"
Đức Hải gật đầu. Liễu Như nói tiếp: "Hôm nay Minh Phong cậu ấy..." Liễu Như còn chưa nói hết câu đã bị Đức Hải cắt ngang: "Minh Phong đã ra ngoài từ sáng sớm rồi."
"Để làm gì?"
"Chuyện này thì tớ không biết."
Liễu Như chất vấn: "Chẳng phải cậu là bạn thân của Minh Phong sao?"
Đức Hải một mặt thừa nhận, một mặt phủ nhận: "Đúng là vậy, nhưng mà, cậu ấy sống rất nội tâm, thêm nữa, sau giờ học thường biến mất một cách bất thường."
Liễu Như chưa kịp hỏi thêm đã bị Đức Hải từ chối: "Liễu Như, đừng làm khó tớ. Tớ không thể trả lời cậu những câu hỏi có liên quan tới Minh Phong. Cậu ấy không thích đâu, tớ cũng không muốn bị đánh. Xin lỗi cậu!~" Nói xong liền chạy đi.
|