Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
|
|
Chỉ muốn làm người đàn ông của em Tác giả: Liêu Phong
Văn án:
Liễu Như cảm nhận được một dòng máu hạnh phúc cuồn cuộn sôi sục trong quả tim. Đúng vậy! Quá khứ, cô không nghĩ rằng trên đời này có một người thật sự tốt để khiến cô bất chấp vì người đó. Nhưng mà hiện tại, người đó lại đang hiển nhiên tồn tại trước mặt cô. Cô có thể dành cả đời để sống bên người đó. Quá khứ so với hiện tại, đương nhiên là không giống nhau, sẽ có một hoặc nhiều sự thay đổi. Tính đến thời điểm bây giờ, thay đổi lớn nhất của Liễu Như, chính là gặp được Minh Phong trong cuộc đời, để cho phần đoạn đời phía sau được tô điểm thêm màu của hạnh phúc.
|
Chương 1: Hai người nhẹ lướt qua nhau
"Đẹp trai thật nha!"
"Quả là trăm nghe không bằng một thấy!"
"Gương mặt dễ nhìn, vóc người khá chuẩn."
"Không thể, không thể! Đẹp trai như vậy chắc là có bạn gái rồi! Hu hu!"
"Nghe nói cậu ấy chơi bóng rổ giỏi lắm. Hôm nào chúng ta rủ hắn tranh tài một trận đi!"
"Thua chắc!"
"Không chấp nhận được, hắn không thể nào đẹp trai hơn tớ. Hắn không thể giành ngôi vị hoàng tử với tớ được."
Hàng hàng lớp lớp bọn học sinh xông ra cửa lớp, chăm chú nhìn vào một chàng trai đang đi ở ngoài hành lang. Bọn nam sinh cũng hứng thú xem người nổi tiếng của trường như thế nào, trộn lẫn giữa đám nữ sinh mà đứng. Tất cả nội dung thảo luận của bọn họ đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất Vương Minh Phong. Đúng vậy, chỉ có thể là Vương Minh Phong.
Minh Phong? Nam sinh này là ai? Cậu là học sinh khối mười hai của trường. Cậu nổi tiếng từ năm lớp mười, khi mới vừa vào nhập học tại trường phổ thông này danh tiếng Minh Phong đã truyền đi thật xa.
"Có bạn là HOT BOY cũng sướng nhỉ? Được nổi tiếng ké luôn, Minh Phong, cảm ơn cậu nhé!" Đình Nam đi bên trái Minh Phong cười cười tự thỏa mãn.
Đức Hải đi bên phải Minh Phong, đẩy cặp kính cận lên, nhàm chán mở miệng: "Cậu im lặng giùm tớ một chút được không? Tớ nghe bọn kia loi nhoi đủ mệt rồi." Nói xong lật sang một trang sách, chăm chú đọc. "Cậu vừa đi vừa đọc như thế là có ý đồ phải không?" Đình Nam nhìn Đức Hải, ánh mắt kèm theo nghi nghi ngờ ngờ.
"Ý đồ gì?" Mắt của Đức Hải không dời khỏi sách.
Đình Nam trưng ra dáng vẻ suy nghĩ một chút, nói: "Nếu thấy một nữ sinh xinh đẹp, cậu sẽ giả vờ như vô ý đụng phải cô ấy. Sau đó gật đầu xin lỗi, viện cớ là do mải mê đọc sách, không chú ý xung quanh nên đụng phải. Sau đó mời cô ấy đi uống nước chuộc lỗi, sau đó xin số điện thoại, sau đó..."
Đức Hải cắt đứt lời nói của Đình Nam: "Tớ nghĩ sau này cậu nên đi viết kịch bản phim truyền hình đi. Cậu sẽ sớm nổi tiếng với trí tưởng tượng hư cấu của mình." Nội dung là lời khuyên nhưng ẩn ý lại là lời mỉa mai.
Minh Phong đặt hai tay trong túi quần, đi chính giữa, căn bản là nãy giờ không có mở miệng văng ra một lời nào. Nhiều lúc, Đình Nam và Đức Hải không biết Minh Phong có phải là bạn của mình không nữa. Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng hai người là vệ sĩ của Minh Phong. Nhưng mà ngày này qua ngày nọ, hai người cũng đã sớm quen với tính cách như thế của Minh Phong.
Ba người bọn họ cứ thể lướt qua đám học sinh rãnh rỗi kia. Đến khi gần tới cầu thang, ba người bọn họ đột nhiên dừng lại. Phía trước họ là một nữ sinh xinh đẹp, kích cỡ ba vòng rõ ràng, trên tay cầm một hộp quà.
Nữ sinh nói có chút ngập ngừng: "Cái này, cái này, là tặng cho anh. Coi như quà ra mắt, à không, coi như quà làm quen đi." Vì run nên nói chuyện không được trôi chảy cho lắm.
Đình Nam nhìn trên dưới cô nữ sinh này, đánh giá một cái, cho năm sao: "Ba vòng khá chuẩn, mặt xinh, rất OK."
Đức Hải nhàm chán lật thêm một trang sách, coi như chuyện này chẳng có gì đáng để quan tâm. Chuyện cũng không có gì kì lạ, ngày nào mà Đức Hải không thấy cảnh này.
Minh Phong như cũ, đặt hai tay trong hai túi quần đồng phục, tuy gương mặt không chút biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại có phần ấm áp. Cậu nheo mắt nhìn nữ sinh trước mặt, giọng nói càng ấm áp hơn: "Xin lỗi, anh không thể nhận." Nói xong không lưu tình bước xuống cầu thang.
Trong lạnh lùng có ấm áp, trong cương quyết có mềm dẻo, Minh Phong đã dùng cách này để từ chối tình cảm của biết bao nữ sinh. Bọn họ không những không buồn vì bị từ chối, mà ngược lại càng mếm mộ cậu hơn.
Trong khi Đức Hải và Minh Phong đi xuống cầu thang, Đình Nam nén lại vài giây, hai tay đặt lên vai của nữ sinh: "Không sao, không nên quá đau buồn. Không có được Minh Phong, nhưng còn có anh mà. Anh là... Ui da!!" Đình Nam còn chưa kịp nói ra cái tên đã bị nữ sinh một cước đá vào bụng: "Biến thái!~" Nữ sinh chửi xong, hai mặt đỏ bừng tới mang tai, vội chạy đi thật xa, có lẽ xấu hổ vì tỏ tình thất bại.
Đình Nam ôm bụng, cong người, ôm luôn nỗi uất hận không nói lời nào mà đuổi theo Minh Phong và Đức Hải.
"Nghe nói đợt này, đám nữ sinh lớp mười mới vào trường có nhiều em đẹp lắm." Đình Nam nói với Minh Phong.
"Ừ.~" Minh Phong chẳng có gì gọi là hứng thú.
Đình Nam nói tiếp: "Nhưng mà tớ cũng nghe nói trường mình có nữ sinh vô cùng xinh đẹp mới chuyển về. Theo thông tin thì nữ sinh đó cũng học lớp mười hai. Không biết sẽ chuyển vào lớp nào nữa. Hy vọng là lớp mình."
"Tiếp tục hy vọng đi!" Minh Phong lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
"Lại được em nào nhắn tin à?" Đình Nam liếc liếc nhìn vào điện thoại của Minh Phong, nhưng Minh Phong đã nhanh hơn một bước, cất điện thoại vào túi quần: "Em tổng đài!"
"Phải không?" Đình Nam chưa kịp đọc nội dung tin nhắn.
"Phủ định của phải!" Minh Phong hồi âm.
Đình Nam gãi gãi đầu. Phủ định của phải? Phủ định là bác bỏ, là ngược lại. Ngược lại của phải là không phải. Vậy người nhắn tin cho Minh Phong không phải là em tổng đài viên. Đình Nam hét lớn lên, mừng rỡ như phát hiện ra được điều gì vĩ đại lắm, nhưng cao hứng nhanh chóng bị tụt xuống. Minh Phong không phép thuật mà tàn hình.
"Chậm tiêu!~" Lúc này Đức Hải mới mở miệng.
Đình Nam xoay đầu lại, trợn mắt nhìn Đức Hải: "Cậu nói ai chậm tiêu?" Đình Nam xăn tay áo lên. Đức Hải im lặng vài giây, sau đó đột ngột dùng tốc độ gió chạy thật nhanh về phía trước, vừa chạy vừa nói: "Tớ nói cậu đó, đồ chậm tiêu!"
Đình Nam đứng tại chỗ, đuổi ánh mắt theo Đức Hải, đưa tay ra chỉ: "Này, đứng lại. Cậu nghĩ cậu thoát được tớ sao?"
|
Phía bên ngoài trường, không khí có phần hơi mát mẻ. Tâm tình ông mặt trời hôm nay có vẻ tốt. Những tia sáng chiếu xuống chỉ mang theo ấm áp, không mang theo nóng gắt. Những áng mây trắng như bông tuyết lơ lửng treo ở trên cao, giữa các đám mây là một khoảng không trung màu xanh lam vô tận. Ngọn gió tinh nghịch quậy phá khắp nơi, làm những ngọn cây rung rinh, những tán lá lay động xào xạc.
Trước cổng trường, một chiếc xe bốn bánh hiệu BMW sang chảnh dừng lại. Sau đó ít giây, cửa xe mở ra, có hai người đồng thời bước xuống từ hai bên cửa xe. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng, trên mặt được trang điểm kĩ càng; kế bên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, độ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, phong cách ăn mặc cũng thời thượng không kém. Không lâu sau đó, lại thêm một người bước xuống xe. Lần này là một người đàn ông trung niên, ăn mặc rất lịch sự, ra dáng người đứng đắn. Họ là một gia đình.
Ba người cùng nhau tiến vào bên trong trường trung học. Bọn họ thu hút không ít sự chú ý của nhiều người, đa phần là học sinh. Học sinh nào đi ngang qua cũng sẽ quay mặt nhìn, sau đó thì thầm to nhỏ với nhau. Tuy gọi là thì thầm nhưng người đứng cách xa năm mét cũng có thể nghe được.
Đại loại bọn học sinh thảo luận những câu như là: Nữ sinh đó là học sinh mới chuyển vào trường sao; xinh đẹp quá mức cho phép; họ thật là đẳng cấp; nữ sinh đó chắc chắn sẽ trở thành HOT GIRL của trường...
Ba người không hề quan tâm đến những lời bàn tán đó. Người phụ nữ trung niên nói: "Anh định cho con chúng ta học ở đây thật sao?"
Người đàn ông trung niên đáp: "Chỉ có ngôi trường này chịu nhận con chúng ta vào thôi. Đành chịu, ai bảo nó nghịch ngợm quá làm gì!"
Cô gái, con của hai người bọn họ nói: "Được rồi, con chịu vào đây học đã là vinh hạnh của ngôi trường này rồi. Con tin chắc bọn họ sẽ không đuổi con đi như những ngôi trường khác đâu."
"Con nói nhỏ thôi, đừng làm mẹ mất mặt với mấy đứa học sinh. Ba mẹ cùng con tới đây mới là vinh dự của con đó! Tốt nhất an phận học ở đây, đừng quậy phá quá trớn, nếu không mẹ không biết phải giấu mặt mũi ở đâu nữa." Người phụ nữ khổ sở.
Người đàn ông nhìn con gái của mình, có vẻ như đang suy tính: "Ba đoán con sẽ bị trường này đuổi học sau một tháng."
"Ba xem thường con quá rồi đấy! Con sẽ chứng minh cho ba thấy, con sẽ không bị đuổi học một lần nào nữa." Cô gái vô cùng quyết tâm.
"Được như vậy thì mẹ nhất định sẽ thưởng cho con. Phần thưởng sẽ là những gì con thích."
"Chỉ sợ chúng ta không có cơ hội thưởng quà cho con mình." Lần này tới lượt người đàn ông trung niên khổ sở.
Cô gái nhỏ thở dài, ba mẹ mình thật là bi quan quá!
Ba người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh, đã đi tới phòng hiệu trưởng. Lúc ba người vào trong, liền thấy thầy hiệu trưởng cùng một tên nam sinh. Tên nam sinh này dáng dấp hoàn hảo, gây được chú ý cho Liễu Như. Không khí giữa thầy hiệu trưởng và tên nam sinh đó có vẻ căng thẳng. Tên nam sinh đó chính là Minh Phong. Minh Phong thấy có người, không chào thầy hiệu trưởng một tiếng, liếc ba người một cái liền bước ra khỏi cửa. Thầy hiệu trưởng tươi cười ngượng ngạo đón tiếp ba người bọn họ. Cô gái bị Minh Phong làm cho hoa mắt, đưa mắt nhìn bóng lưng Minh Phong rời đi. Minh Phong cảm nhận được hình như có người đang nhìn mình, đang đi đột nhiên đứng lại, xoay đầu, quả thật là đang có người nhìn mình. Ánh mắt của hai người giao nhau, sau đó cả hai cùng quay mặt đi, tiếp tục hoạt động của mình, xem như chưa từng nhìn nhau.
|
Chương 2: Rốt cuộc nữ sinh mới chuyển tới xấu hay đẹp?
Tối đêm đó, bầu trời đột ngột tức giận, mưa gió tầm tã càn quét qua nhiều nơi, sấm chớp như một con thú dữ gào thét trên bầu trời, khiến cả bầu trời tối sầm bỗng bừng sáng lên. Bà mặt trăng cùng ông sao sáng vì sợ nên đã đi trốn biệt tích. Cây cối run mình đung đưa qua lại, phát ra những âm thanh sợ hãi.
Liễu Như ngồi ở trong phòng của mình, nói chuyện điện thoại: "Mai chúng ta gặp nhau tại đâu?"
Bên kia trả lời, nhưng vì thời tiết bên ngoài nên Liễu Như không nghe rõ: "Sao? Cậu nói lớn hơn một chút không? Nói nhỏ như vậy ai mà nghe cho được! Nói cho bà nội cậu nghe à?" Khẩu khí có chút tức giận.
Liễu Như lặng im nghe, sau khoảng vài chục giây trả lời tiếp: "OK, hẹn gặp hai cậu tại đó. Tốt nhất đừng để tớ phải chờ, nếu không các cậu nên chuẩn bị tinh thần. Lần này tớ sẽ không nương tay!" Nói xong, Liễu Như không cần đợi đối phương trả lời liền cúp máy.
Đồng thời, lúc này cửa phòng mở ra. Người phụ nữ và người đàn ông trung niên chạy xe BMW lần trước bước vào, trên mặt mỗi người mang những biểu cảm khác nhau.
(Ba người đi vào trường gặp thầy hiệu trưởng ở chương trước chính là bọn họ: Liễu Như và ba mẹ của cô ấy.)
Liễu Như chưa kịp nói gì, ba cô đã nheo mắt lại, khẩu khí có phần không hài lòng: "Con muốn chết sớm nhưng mà ba mẹ thì chưa. Trời mưa to như vậy, con còn nghe điện thoại, sét chưa đánh con là may lắm rồi."
Liễu Như cười: "Ba nói kì quá, muốn chết, gia đình chúng ta cùng chết. Một mình con xuống đó sẽ rất cô đơn, không có người tâm sự. Hơn nữa, con chết thì ba chính là người buồn đau nhất còn gì!"
Người phụ nữ trung niên khoanh tay để trước ngực, lắc đầu: "Hai cha con có thể ngừng nói giỡn được không? Anh đó, nếu em không phải là vợ anh thì em sẽ không tin chuyện anh là tổng giám đốc điều hành hàng nghìn nhân viên đâu!"
"Được rồi vợ yêu! Ở công ty anh biểu hiện ra bộ dáng nghiêm túc của một tổng giám đốc đã đủ mệt rồi, về nhà cũng nên cho anh sống thật với cá tính của mình chứ!" Người đàn ông than vãn.
Liễu Như xen vào: "Ba nói hay lắm, tự tin khoe cá tính!" Nói xong đưa ngón tay cái ra, làm biểu tượng LIKE.
Ông suy nghĩ: "Câu này nghe quen quen, hình như ba đã nghe ở đâu rồi thì phải!"
Mẹ của Liễu Như cũng không dư hơi sức đâu mà la mắng hai cha con này, bà hỏi Liễu Như: "Con đã chuẩn bị cho ngày nhập học đầu tiên chưa?"
Liễu Như lắc đầu. Hành động đơn giản như thế đổi lại một thái độ bùng nổ: "Con đang đùa với mẹ sao? Hả?~~~" Âm thanh còn kinh động hơn cả tiếng sấm sét.
Mười lăm phút sau, mọi thứ cho buổi học đầu tiên tại trường mới của Liễu Như đã chuẩn bị xong. Dĩ nhiên, người chuẩn bị không ai khác chính là ba của Liễu Như. Không phải là ông sợ vợ nên mới làm chuyện này. Ông nghĩ rất đơn giản, người trong nhà không có gì để tính toán với nhau. Những việc có thể làm, ông sẽ làm mà không hề suy tính, chỉ cần vợ con vui vẻ là ông đã hạnh phúc lắm rồi.
"Ổn rồi!" Người phụ nữ gật đầu hài lòng. Ba mẹ của Liễu Như chuẩn bị rời khỏi phòng, trước khi đi, hai người lần lượt ôm Liễu Như và nói chúc ngủ ngon. Liễu Như cũng lần lượt ôm ba rồi tới ôm mẹ, và nói chúc ngủ ngon. Gia đình của bọn họ là như vậy, rất yêu thương nhau, có đôi khi dành cho nhau những hành động rất là sến súa. Nhưng mà bọn họ không thấy nó sến súa, bọn họ chỉ cảm thấy đây là một thói quen không thể thay đổi.
Trong phòng học 12A1, tia nắng đầu ngày tinh nghịch leo trèo lên trên bàn. Số lượng người trong lớp càng ngày càng đông lên. Lớp học này như thường lệ, giống như một cái chợ, vô cùng nháo nhào. Một đám thì vây lại với nhau bàn bạc chuyện gì đó, có người ngồi trên bàn cũng có người ngồi trên ghế; ở một góc lớp thì có hai bạn học sinh đang cãi vã; chỗ kia thì có một bạn nam sinh đang chơi game, âm thanh trong trò chơi phát ra rất nhức óc; đầu kia thì có bạn nữ sinh kính cận chăm chú ngồi học bài, miệng không ngừng lẩm nhẩm;...
Đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ học đã đến vang lên, bọn họ mới chịu an tĩnh một chút. Nhưng an tĩnh mau chóng bị phá vỡ, Lâm Minh Phong cùng đồng bọn là Đình Nam và Đức Hải, ba người cùng nhau bước vào cửa lớp. Mọi ánh mắt tập trung đổ dồn vào bọn họ, nói chính xác hơn nhân vật chính chính là Vương Minh Phong.
Tuy không ai nói ra thành lời, nhưng trong lòng bọn học sinh ít nhiều cũng thầm khen ngợi Vương Minh Phong. Cậu ấy tựa hồ như đẹp trai hơn qua mỗi ngày, càng nhìn càng thích, không thể vứt bỏ được. Minh Phong giống như một nam thần bước ra từ trong ngôn tình, đi tới đâu lại làm xao xuyến người khác tới đó.
Minh Phong cũng nhận ra thái độ ngưỡng mộ của bạn học khác, nhưng mà cậu không bao giờ vui mừng, tự hào hay kiêu ngạo vì điều này cả. Thái độ của cậu trước sau như một, chính là không quan tâm. Tỷ như lần này, cậu giống như không có chuyện gì, lướt qua ánh mắt trầm trồ của mọi người mà đi về chỗ ngồi. Lúc đã ngồi xuống ghế, cậu để cặp trên bàn, vừa lấy sách vở ra, vừa nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chấn động: "Các cậu không cần học sao?"
Một lời nói đơn giản như thế nhưng mang lại hiệu quả rất cao. Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.
Đình Nam ngồi ở bàn trên quay xuống bàn dưới, nói: "Minh Phong đẹp trai, cho tớ mượn vở bài soạn Ngữ văn đi!" Đình Nam có lúc sẽ kèm hai từ `đẹp trai´ theo sau tên `Minh Phong´, điều này đã trở thành thói quen.
Đức Hải ngồi bên cạnh, tức giận: "Cậu làm vậy là có ý gì? Tớ ngồi ở cạnh cậu mà cậu không mượn, lại đi mượn Minh Phong."
Đình Nam cười nhẹ: "Cậu nghĩ thử xem, giữa người giỏi nhất lớp với người giỏi hạng ba, tớ sẽ tin tưởng ai hơn?"
Đức Hải không thèm quan tâm đến câu nói này của Đình Nam, quay xuống nói với Minh Phong: "Minh Phong, cậu không nên cho Đình Nam mượn tập, nếu không sau này cậu ấy sẽ trở nên lười biếng, ỷ lại vào cậu." Nói xong liếc Đình Nam một cái.
Đình Nam khởi động khớp tay: "Lần này cậu muốn u đầu hay là bầm mặt đây?"
Đức Hải kêu la: "Hôm qua cậu đánh tớ không đã sao? Tớ có phải là đồ chơi của cậu đâu! Không nói chuyện với tên biến thái như cậu nữa."
"Chúng ta học chung, chỉ có đồng loại mới học chung với nhau. Tớ biến thái, cậu nghĩ cậu không biến thái sao?" Lập luận này của Đình Nam cũng coi như đúng đi.
"Tớ biến thái một, cậu biến thái mười."
|
Lúc này, đột nhiên hai người cảm nhận được điều gì đó, ngừng cãi nhau, cùng lúc nhìn Vương Minh Phong. Trong nháy mắt, cả hai liền khoác tay lên vai nhau, tỏ vẻ thân thiết: "Chúng tớ chỉ là giỡn thôi.~ Hi hi, ha ha~~"
Minh Phong thu ánh mắt không hài lòng lại, ném quyển vở tới trên đầu Đình Nam: "Cầm lấy!" Sau đó lại nhìn cục u ở trên trán của Đức Hải: "Lần sau có cãi vã không được đánh nhau nữa." Giọng nói không mặn cũng không lạt, đơn giản giống như một người ba hiền dạy bảo con thơ.
"Chuyện này đâu phải một mình tớ muốn là được. Tên biến thái, à không, Đình Nam cậu ấy lúc nào cũng đem bạo lực ra giải quyết."
"Ai bảo cậu chọc tớ trước làm chi??"
Lúc này đột nhiên có một vị bạn học gấp gáp chạy vào, đứng trên bục giảng, quay xuống lớp, sau một hồi thở hổn hển lấy lại sức, tên nam sinh này mới nói: "Tớ thấy mặt bạn học mới sắp chuyển vào lớp chúng ta rồi. Là một nữ sinh vô cùng, vô cùng..." Cố ý kéo dài hai chữ cuối.
"Vô cùng gì?" Bên dưới mất kiên nhẫn.
"Vô cùng xấu xí!"
Thông tin thu hút rất nhiều sự chú ý và bàn tán của mọi người. Tên nam sinh đó chính là Đỗ Duy Nhất, một người làm nhiệm vụ tình báo tin tức rất có uy tính của lớp. Trước giờ thông tin do Duy Nhất đưa ra thường có tỷ lệ chính xác lên tới hơn chín mươi phần trăm.
Trong khi bọn nam sinh cực kì hụt hẫng vì thông tin này thì bọn nữ sinh thở phào nhẹ nhõm. Đám nữ sinh sợ nhan sắc của nữ sinh mới đến sẽ làm lưu mờ vị trí của mình trong mắt nam sinh. Duy Nhất tiếp tục nói: "Nhưng mà bù lại, gia thế của người này cũng không tồi đâu. Ba mẹ của nữ sinh mới chính là tổng giám đốc của một công ty rất lớn."
"Công ty tên gì?" Có một người hỏi.
Duy Nhất lắc đầu: "Tớ chưa điều tra ra, nhưng hãy tin ở tớ, tớ sẽ sớm điều tra ra được."
Đám nam sinh không giấu được nét mặt đau khổ, xấu mà giàu cũng coi như không! Không khí lớp học bắt đầu dịu xuống. Mấy ngày trước có nghe tin đồn sắp có một nữ sinh mới chuyển về trường học lớp mười hai. Chuyện cũng không có gì đáng bàn nếu như thông tin nữ sinh này rất xinh đẹp được nhiều người truyền tai nhau. Vậy mà bây giờ lại nhận được tin này, quả là muốn tự tử chết mà!
Đình Nam cũng không tránh khỏi thất vọng, thở dài: "Thế là hy vọng của tớ đã bể tan nát rồi. Ôi, trái tim của tớ..."
Đức Hải vẫn chăm chú đọc sách, Minh Phong nhìn thẳng vào Đình Nam mà nói, khẩu khí không phân biệt được nóng hay lạnh: "Xấu hay đẹp quan trọng như vậy sao? Cuối cùng chỉ là vẻ bề ngoài. Đẹp đến cỡ nào thì đến lúc nào đó cũng sẽ trở nên xấu xí."
Đình Nam quay lưng lại: "Tớ biết, nhưng..." Cuối cùng không thể nói tiếp. Chuyện này so với đau khổ vì thất tình chỉ kém một ít.
Đức Hải cũng quay lại, ánh mắt mang theo sự tán thành nhìn Minh Phong.
Đình Nam chợt nhớ ra điều gì đó, vội vã nói: "Tớ nhớ, có người nào đó đã nói là nữ sinh mới chuyển trường về này rất xinh đẹp mà ta."
Đức Hải nhẹ nhàng nói để tránh đâm vỡ hy vọng mong manh cuối cùng của Đình Nam: "Xấu hay đẹp cũng được, chỉ cần cậu đừng mơ tưởng nhiều quá là được."
"Dù sao cũng nên hy vọng. Người không có hy vọng làm sao có thể có được điều mình muốn?" Đình Nam mới đó đã thay đổi tư tưởng, trở nên tràn đầy lạc quan.
Chính Minh Phong cũng đang có một nghi vấn trong lòng. Liệu nữ sinh mới chuyển đến có phải là... hay không? Nếu như vậy thì nhan sắc của người này cũng...
|