chương 27: nói chuyện - mời ngồi. nó đưa thay ra hiệu. nó ngồi tại căn phòng họp rộng lớn của công ty. xung quanh nó lần lượt là Mạc Dạ và Tuyết. Yul cũng ngồi về vị trí của mình. Trong căn phòng này chỉ có bọn chủ tịch Jack và một quản lí của TW. Còn những đàn em khác được " tiếp đãi" tại một chõ khác. 4 người kéo ghế ngồi xuống, khuôn mặt nghiêm trọng. - các vị có lẽ không ngờ rằng sẽ phải ngồi tại đây đúng không? nó mỉm cười mở miệng nói trước. - ông Boby đâu? tại sao lại để cô ra đây? Jack nhăn mặt hỏi. Vốn gã biết nó là con nuôi của Boby nhưng lại không biết nó là chủ tịch của SM. Họ luôn nghĩ SM là của Boby thành lập cho Yul. - chuyện này cha tôi bảo là chuyện nhỏ, nên giao cho chị ấy giải quyết. Yul nói đỡ cho nó. Cậu biết nó không muốn người khác biết nó là chủ tịch thực sự. - chuyện nhỏ?? Bốn người nhìn nhau, sắc mặt trở nên khác lạ. hàng hóa của công ty bị tráo là một chuyện lớn ah.. không nghĩ Boby lại để cho một cô bé giải quyết - Tôi cũng không muốn nói nhiều, Lí do các người làm như vậy tôi cũng rõ một hai phần, điều này có thể thông cảm được. nó thản nhiên nói. Lời nó nói ra khiến bốn người bỗng thở nhẹ ra một hơi, nhưng chưa kịp vui hết, sắc mặt của nó đã thay đổi, cả giọng nói cũng lạnh băng - nhưng các người có nghĩ tới hậu quả chăng? - chuyện này cũng không thể trách chúng tôi. các người lũng đoạn cả thị trường. chúng tôi là công ty nhỏ? làm sao cạnh tranh lại? MADA mở miệng nói - cô có thể hợp tác với chúng tôi. nó nói - chúng tôi không muốn phụ thuộc vào SM Jack nói - vậy các người đồng ý phụ thuộc TW? nó tiếp tục truy vấn - đây... bốn người mặt tái đi, suy nghĩ lại mới thấy mình ngu ngốc. tại sao k hợp tác với SM và lại vs TW để bây giờ lại bị một con nhóc bắt bẻ như vậy - như vậy đi, các ông bà bán lại công ty cho SM, các người vẫn quản lí công ty của các người nhưng phụ thuộc hoàn toàn vào SM. thế nào? nó đưa ra điều kiện này như là một lời uy hiếp, khiến cho ba vị chủ tịch biến sắc. còn tên quản lí của TW thì trở nên lo sợ - chúng tôi có đầy đủ bằng chứng để tố tội các ông bà đấy? không biết các ông bà dự định như thế nào? nó bật đoạn video mà Tuyết đã đặt máy quay lại ra cho Bốn người cùng xem. Đoạn video này quy không sót một chi tiết, từ lúc hai bên gặp mặt cho tới khi bị bắt - chúng tôi cần... cần suy nghĩ.. bốn người phập phồng lo lắng không biết nên làm thế nào - các người cứ suy nghĩ đi. nếu các người thích ngồi tù thì cũng được, chúng tôi cũng không ngại mời luật sư theo tới cùng. 3 ngày sau tôi muốn có một câu trả lời khiến tôi hài lòng. bây giờ các ông bà có thể rời khỏi rồi. Nó vẫn tiếp tục uy hiếp. sau đó, nó quay lại nhìn thẳng vào mặt tên quản lí của TW. - người của TW đúng không? cậu có thể dẫn người vê. nhưng hãy bảo chủ tịch của các ông cho một cái giá hợp lí một chút. nếu không ông ta sẽ hối hận đấy. SM không dễ chọc đâu. Nó mỉm cười nói - vâng... vâng... tôi hiểu. tên quản lí đổ mồ hôi vội vâng da. - Yul, em đưa người của TW về thôi. - Dạ. thưa chị. Yul cất tiếng nói. - bây giờ chúng ta đi gặp những nhân viên đắc lực của công ty thôi. nó đẩy ghế bước ra mỉm cười nói với Tuyết và Mạc Dạ. hai người cũng đứng dậy, mỉm cười, nhanh chóng bước theo sau nó đi về phía nhà kho Trong nhà kho, có ba người đang bị treo trên xà ngang, trên người đầy những vết roi và máu khí tụi nó bước vào, ba người vẫn đang bị đánh. Tiếng rên la thất thanh, tiếng khóc nấc cùng tiếng xin tha cứ vang lên đều đều. Nó đẩy của bước vào, tức thì mọi người liền dừng tay để chào tụi nó. - phó chủ tịch.. phó chủ tịch tôi biết lỗi rồi.. cầu xin... cầu xin hãy tha cho chúng tôi. Ba người bị treo lên thấy tụi nó lmawst liền sáng rỡ, nhao nhao cầu xin tha thứ. - tiếp tục đi chứ? tại sao lại dừng? nó cau mày nói - vâng Đàn em của nó liền tiếp tục vung roi - a..a,, phó chủ tịch.. chúng tối không dám nữa.. xin hãy tha cho chúng tôi.. a..a.. làm ơn... ba người la lên đau đớn - thả xuống nó ra lệnh. ba người được cắt dây, rơi phịch xuốn sàn nhà - đa tạ phó chủ tịch ba người được thả xuống, tưởng mình đã thoát liền rối rít cảm ơn - tôi có nói tha cho các người sao? nó lạnh lùng nói - chúng tôi.... ba người không biết nên nói gì. - đưa chúng đi tới đây. nó ra lệnh cho đàn em dẫn ba người đi theo nó. Tuyết và Mạc Dạ cũng lon ton đi theo. - đưa lên đây đi. nó chỉ vào chiếc trực thăng giữa sân. rồi cũng leo lên trực thăng bay ra biển Đông. - tôi cho các người một cơ hội sống. tôi sẽ thả các người tại đây. còn sống hay không là do vận mệnh của các người. nó lạnh tanh nói - không.. không.. phó chủ tịch.. xin đừng.. làm ơn.. ba người lại khóc lóc cầu xin - tôi đã rất nhân từ với các người. tội phản bội của các người đáng ra là giết không tha. nó nói - phó chủ tịch.. đây không khác nào là gián tiếp giết chúng tôi... tên bảo vệ lên tiếng - tôi nói rồi.. sống chết là do vận mệnh. bắt đầu đi nó vẫn không thay đổi lập trường. ba người bị đẩy khỏi trực thăng, rơi tự do xuống biển - a..a.. con nhỏ đọc ác.. tao làm ma cũng không tha cho mày... Từ Nhân hét thảm một tiếng. tiếng nói dần yếu đi, rồi biến mất. Đứng trên trực thăng nhìn xuống, nghe thấy lời nguyền rủa đó, nó cười nhạt - để xem..
|
|
|
chương 28: Mất Tích Sự việc của công ti trôi qua hơn một tháng trời cũng đã dần bình ổn lại. ngày hôm đó sau đúng ba ngày các chủ tịch của những công ty đối chọi với SM lục đục tuyên bố trở thành công ty chi nhánh của SM. khiến cho nhân khẩu công ty tăng lên đáng kể. người tiêu dùng không còn phản ánh việc hàng giả hàng thật nữa, mà rất hài lòng với sản phẩm của công ty. công ty đang từ từ đi lên trở lại. Nó hài lòng với sự tiến triển này, vừa giải quyết một rắc rối cho công ty, vừa đánh cho TW một đòn khiến TW bị hố. nó khá vui vẻ. bây giờ là 22h rồi. nó vẫn còn thức, thức để soạn thảo cái gì đó trên máy tính. hai cô bạn của nó cùng cậu bé Yul đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi. chỉ còn nó vẫn cặm cụi làm viêc. hai tiếng sau, nó tắt máy. vươn vai cho giãn gân cốt, nó gấp cái laptop lại và mỉm cười. nó đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. nó bước ra, kéo chiếc vali mà nó đã chuẩn bị sẵn ở dưới gầm giường từ hai ngày trước, lặng lẽ mở cửa sổ nhảy xuống sân sau rồi biến mất trong màn đêm tịch mịch. 9h sáng, mặt trời đã lên cao rọi những ánh nắng vàng nhẹ nhàng xuống đất nước Anh yên bình. Mùa hè ở Anh quốc thật nóng làm sao. Tuyết trở mình thức dậy khi có một vệt anwngs xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cô. Tuyết rất muốn tiếp tục cuộn vào trong chăn nhưng cái nóng ẩm khiến cô suy nghĩ lại. Nhìn đồng hồ, " chỉ mới có 9h, hôm nay mình dậy sớm thế?" Tuyết thầm nhủ. và cô chợt nảy ra một ý định tinh quái. thế là cô tung chăn lên, lao ngay vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. mấy phút sau, cô đi ra với khuôn mặt tươi tỉnh vô cùng. thế là cô bắt đầu ý nghĩ của mình. cô chạy lên phòng của Mạc Dạ lay cô dậy, rồi vội vã chạy sang phòng Yul đá cho cậu lăn xuống giường, chỉ với một mục đích: đánh thức cậu. Hai người mơ màng tỉnh giấc, khá ngạ nhiên khi người gọi họ dậy là Tuyết chứ chả phải nó. thế nhưng cũng lết xác đi làm vệ sinh Tuyết hài lòng với biểu hiện của Yul và Mạc dạ vô cùng. cô cảm thấy hôm nay mình thật giỏi vì cô dậy rất sớm. Và giờ đây, cô ngước lên lầu ba nhìn cái của phòng của nó vẫn đóng im ỉm mỉm cười gian xảo, bây giờ mới là giây phút quan trọng nhất. Cô sẽ đánh thức nó dậy bằng cái cách mà nó hay sử dụng với cô, sau đó sẽ nói câu mà nó hay nói:" dậy đi nào, mặt trời lên cao rồi, chỉ còn mỗi cậu còn nằm đây thôi đấy" Tuyết cười hị hị nghĩ "không biết khuôn mặt cậu ta sẽ như thế nào nhở?" nghĩ là làm, cô hùng hổ bước lên cầu thang, đến nơi, cô bật tung cửa phòng nó ra và la lớn: - dậy thôi nào, mặt trời lên tới đỉnh đầu rời, cậu là người cuối cùng chưa dậy đấy. Tuyết híp mắt vừa la vừa đi tới giường của nó. nhưng khi mở mắt ra, không phải là khuôn mặt ngái ngủ của nó, cũng chả phải là hình ảnh nó cuộn tròn trong chăn. chỉ có cái giường trống không và chăn mền được xếp gọn gàn, phía trên là cái laptop nó hay làm việc. - như thế là sao? Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện gì cả. cô cứ ngẩn ngơ đứng trước giường của nó. Tới khi Yul và Mạc Dạ đi lên - sao thế? không gọi được Hân dậy à? Mạc Dạ hỏi nhưng cô cũng ngẩn ngơ khi thấy căn phòng trống trơn - Hân/ chị Hân đâu? Yul và Mạc Dạ đồng thanh hỏi - không biết Tuyết trả lời một cách ngơ ngác - cậu đi đánh thức cô ấy cơ mà? Mạc Dạ chợt lo lắng nói - lúc tớ lên chỉ có như vậy. Tuyết lấy lại tinh thần nói - chỉ có như vậy? hai chị em lại trợn mắt đồng thanh, Tuyết chỉ biết gật đầu - cô ấy đã đi đâu rồi nhỉ? Tuyết hỏi - có lẽ là đi dạo thôi. trời nóng thế ai ngủ đươc. Yul nói rồi đi xuống nhà dưới. Hai cô bạn nghe thế cũng cho là đúng, vội vàng theo sau Yul đi xuống. buối trưa... - sao chưa thấy Hân về vậy? Mạc Dạ hơi sốt ruột - không sao đâu, chắc cô ấy ở công ti. tốt nhất chúng ta đừng đến đó, cứ ở nhà đi. khi nào cậu ta gọi rồi chúng ta hãy đến. chứ nếu mà tới tìm cậu ta kiểu gì cũng bị bắt làm việc Tuyết vuốt con hổ của nó và nói - chị Tuyết nói đúng đó. em mệt lắm, không muốn làm việc đâu. Yul nũng nịu nói - haiizz. Mạc Dạ miễn cho ý kiến. thật ra cô cũng đồng ý với cách nghĩ làm biến của hai chị em kia. 20h tối. - giờ này Hân còn chưa về? như vậy là sao? Mạc Dạ nhận thấy có chuyện bất thường, liền nói - bình thường chị ấy không làm gì mà trễ như vậy cả, Yul đồng tình, tới giờ thì cậu không cho là nó đang đi dạo nữa đâu. Tuyết gọi điện qua bên công ti - alo. phó chủ tịch Angel hiện đang làm gì vậy? - .... - sao? được. tôi đã biết - thế nào? Mạc Dạ hỏi - hôm nay Hân không hề đến công ti Tuyết thấp giọng nói, mặt hiện lên sự lo lắng. - vậy cô ấy đã đi đâu? Mạc Dạ hỏi - đúng vậy, sao tớ chả nghĩ ra, nếu đi làm không thể nào cô ấy để máy tính ở nhà được. Tuyết nói. Mạc Dạ chợt ngước mắt lên nhìn Tuyết - cậu mới nói gì thế? - tớ hả? tớ mới nói nếu đi làm cô ấy phải mang theo Laptop nhưng sáng nay tớ thấy nó trê giường. Tuyết ngây thơ nói, Mạc Dạ và Yul nhìn nhau, hiểu ý, cả hai liền phóng lên phòng nó - này, chờ tớ. Tuyết giật mình với phản ứng của hai người, với giọng nói theo.
|
|