Mình đã trở lại sau vài chục ngày vắng bóng....Mọi người thông cảm nha...Thời gian này mình sẽ cố thu xếp để đăng chuyện.....Nhưng mà chắc ko được đều đặn đau... Nhân tiên...Mình đang lại chương 8 nha....baản trước có ài chỗ bị thiếu sót... ____________________________________________ Chương 8: Ánh mắt đầu. _Mày tìm anh mày lâu thế! làm cổ tao sắp dài ra máy phân rồi!!-Vừa thấy nó, Diệu đã chạy ra than. _Lâu gì mà lâu! Đi mỗi một xíu thôi mà!- Nó chỏ lại lời than của Diệu một cách rất bình thản. _Ớ ! Cái con bé này! Một xíu của mày bẳng một tiếng đấy biết không?- Trúc chen vào có ý trách móc, lại thêm chút dỗi hờn. _Mấy đứa cô thông cảm, em gái tôi nó vốn lề mề!- Thiên Vũ từ đâu bước đến vang giọng chê trách em gái thân yêu. _Vừa ở xó nào chui ra thế ??-Nó cũng đã kích lại anh trai thân thương. _Ơ! Cái con bé này!-Thiên Vũ thẹn quá hóa giận chỉ giám gặng nó nhưng không giám lớn tiếng, ai bảo anh thương nó nhất chứ. _Ê Sentin! Đây là........-Diệu kéo tay nó hỏi lững câu. _Ak! Hai tao đấy! Đến hốt bọn mình về.-Nó trả lời Diệu, giọng lại có phần trêu ghẹo. _Chào cậu! Rất vui được làm quen!Mình tên Thiên Vũ!-Anh chủ động giơ tay lên làm quen với Diệu và Trúc. _Ukm! Hân hạnh.Mình Trúc/Diệu.-Cả Trúc và Diệu đều đồng thanh. Diệu giơ tay ra bắt trả còn Trúc thì chỉ biết đứng nhìn. _Con bé này! Còn trêu anh-Vũ giơ tay xoa đầu Trúc dưới ánh mắt ngạc nhiên của Diệu và sự bình thản của nó. _Mày biết Vũ à, sao trước giờ tao không nghe mày kể.-Diệu tò mò quay sang hỏi Trúc. _Ui giời có gì đâu! Hồi còn bé, cái lúc bọn tao chưa biết mày ý, Trúc sang ăn trực nhà tao suốt, đuổi nó cũng không chịu về. Thế là tao nhận Trúc làm chị dâu luôn. -Bình thản trên cả thờ ơ, nó nói. _Thật hả?? Thì ra.....- Diệu như hiểu ra gì đó, gương mặt bất giác hơi chĩu lại. _Ơ!! Con bé nài!..Rõ là mày mời tao qua ăn...Giờ lại nói thế....-Trúc cãi cố.. _Cậu đừng nghe nó chém bừa, tình tình con bé vỗn dĩ đã dỡ thế rồi.- Vũ vừa nói vừa liếc mắt sang lườm nó. _Hứ!Ê! Mà hai đứa này, tao có thấy chúng mày lịch sự với tao như thế bao giờ đâu?? Cái đoạn mà giơ tay lên xong hân hạnh gì gì đó ý.-Nó lên tiếng dỗi hờn, tưởng được nghe những lời dỗ dành như rót mật vào tai của hai đứa bạn ai ngờ......... _Tao thấy không cần thiết. Mình đi được chưa???-Trời đất! Diệu chính là kẻ đã làm vỡ giấc mộng của nó. _Ơ con bé này! Tối về thì xuống kho mà ngủ nhá.Hứ!-Nói xong, nó bỏ đi về hướng xe, Trúc thì lẽo đẽo chạy theo nó. _Tính nó trẻ con thế đấy! Cậu thông cảm!-Giờ thì chỉ có 2 người, Thiên Vũ mở miệng nói trước. _Mình đi thôi!-Diệu cũng mỉm cười đáp lại nhưng đáng tiếc, ai đó lại không nhìn thấy. _Ukm. Đưa mình cầm va li cho!-Nói xong, Vũ cướp va li từ tay Diệu, không để cho cô ú ớ gì liền đi trước. Diệu thì đi sau khẽ mỉm cười. Đã lâu lắm rồi, cô không cười như vậy. .................... *Trên xe của Tiểu Hân: _Cạu ta đâu rồi!-Nó bỗng hỏi anh nó, có chút hơi thắc mắc, rõ ràng vừa nãy còn đi cùng sao giờ lại không thấy bóng. _Nó sợ em khó xử với lại nó còn đi đón bạn thân của bọn anh.-Vũ giải thích toàn bộ thắc mắc của nó. _Ờ!-Nó chỉ nói nhỏ một tiếng, có phải từ trước đến nay nó đã quá vô tâm khi xem tình thương của Bảo dành cho nó chỉ là lòng thương hại. _Ak mà Hân này. Anh có chuyện muốn xin ý kiến của em.-Thấy nó trả lời một tiếng, anh cũng yên tâm hơn, thì ra nó đang dần chấp nhận tình cảm mà Bảo dành cho nó.Sau khi yên tâm hơn, anh mới hạ giọng hỏi nó. _Dạ! Hai nói đi!!-Lễ phép trả lời. _Thẳng bạn thân mà Bảo ra đón ấy, nó mới về, chỗ ở của nó chưa thu xếp được ngay, em có thể cho nó..........-Anh đang nói thì bỏ giở giữa câu, anh biết tính nó mà, nó không thích ở cùng người lạ nhưng mà đây là bạn anh, chắc cũng có chút gần gũi. _Tùy anh! Em không sao! Anh cũng cho 2 con to's bạn em ở cùng mà! Hì!-Nó nói với anh nó rồi cười rất chi là hồn nhiên. Nó cũng biết một khi Vũ đã xin xỏ cho ai đó thì chắc chán phải suy nghĩ rất kĩ lưỡng rồi mới nói ra, thôi thì không làm khó nhau nữa. _Ê!Sentin! Bay vừa nói ai là to's thế hả?????-Hai anh em nó nói chuyện với nhau mà quên luôn cả 2đứa bạn nó đang ngồi ghế dưới. _Ahihi!Còn ai khác sao???-Vẫn là nụ cười vô ( số) tội ấy. _Tí xuống kiểu gì tao cũng cho mày hai cái vả nghe chưa! Nhớ đấy!-Trúc lên tiếng đe dọa. Hehe, ai bảo vừa nãy dọa mị. _Ahaha! Đến Hai tao lợi hại thế còn chưa nhổ được một cái lông chân của tao, ha, chúng mày làm đươc??- Nó nhếch mép cười, nhưng mà nói đúng mà, từ nó đến lớn một câu nói nặng anh cũng chưa từng mắng nó. Thương nó thế, sao nỡ. _Mày! Được lắm!!!Không chơi với mày nữa!-Trúc lại giở trò trẻ con ấy ra. _Thôi thôi! Tao xin, tí nữ cho mày đi mua sắm tao bao.........Hai tao trả tiền ! được không??-Nó dỗ Trúc hết sức hiệu quả nha. Chị Trúc là rất thích ăn của người. _Hehe! Cái này tao đồng ý.-Trúc cười nham hiểm quay qua liếc Vũ khiến anh khẽ rùng mình. _Ơ Hai con người này...... Thật là!-Anh cũng chỉ nói giữu câu rồi khẽ thở dài, tự nhiên lại bị cuốn vò cái mơ này. Nhưng anh cũng quá đỗi thân thuộc Còn nó và Trúc thì đập tay hò hét đủ kiểu. _Rẽ lun vào đấy đi anh. ............................... Tại một nơi khác. _Ê mày! Tao bên này!-Bảo vừa vẫy tay, vừa gọi khi thấy hắn bước ra từ đám đông trong một bộ quần áo đã hơi bẩn, tóc tai rối bù xù. _Sao bây giờ mới đến???-Cương giọng hết sức lạnh lùng, hắn hỏi. _Ak! Tao có việc, mà sao mày lại thảm thế này. Lại bị em nào đánh ak?-Bảo hỏi hắn với giọng có chút trêu ghẹo, từ lúc chơi với nhau đến giờ, cậu chưa bao giờ thấy Phong bị gái đá mà toàn thấy gái bị Phong đá thôi à. _Mày thấy tao bị gái đá bao giờ chưa?? Vừa nãy chẳng may gặp phải con 'Chó đẻ' nó hại tao bị 'Bạch Cốt Tinh' cho mấy chưởng.-Phong vừa đi vừa nói chẳng liếc Bảo lấy một lần.(Bạn nào không biết Bạch Cốt Tinh thì vào xem Tây Du Kí nhá. Ahihi) _Mày lại chém cái gì đấy? Chẳng hiểu mô gì?@_@??-Bảo tò mò hỏi lại hắn. Nò giờ hắn vẫn hay ăn nói khó hiểu thế mà. _Mày cũng không cần thiết phải hiểu. Dù sao nói mày cũng có hiêu đâu.-Tiến thẳng vào trong xe, hắn nói vọng ra ngoài. _Ơ ! Cí thằng này, tao đi đón mày mà mày lại nói tao thế à. Có mún tối về ngủ kho không???-Bảo vừa ngồi vào bên cạnh hắn, vừa đe dọa (Anh em nhà này toàn dọa thế là sao ta???). _Thôi! Đưa tao đến khu thương mại đi. Quần áo này không ổn.-Hắn vẫn giọng lạnh như băng. _Mày về đây mà không mang quần áo đồ đạc về à??-Bảo hỏi hắn nhưng đâu phải Bảo không biết hắn không bao giờ bê đồ về nhà.Tại hắn ngại kéo đồ mà. _Sao lần nào đón tao mày cũng hỏi thế hả?? Thì tao sợ mày phải xách nặng chứ gì nữa.-Lại giống Hân tỷ, luôn kiếm một cái lý vô cùng phi lý. _Ơ ! Thế tao biết mày tốt rồi!-Bảo chỉ nhẹ như bâng phát ra một câu nhưng cũng đầy ẩn ý. 'Tí nữa mày về thì chịu khó mà ở nhà kho".
|
|
Chap 9: Anh thật sự là con trai??? Tại Trung Tâm Thương Mại Cao Cấp gần đó, hai chiếc hai không hẹn cùng cập bến cùng một lúc nhưng lỡ mất là họ không nhìn thấy nhau do mọi người ở đây vây kín ho, tại toàn trai xinh gái đẹp mà. _Hai đứa bây muốn đi đâu!!-Nó thấy hai đứa bạn mình mặt ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh thì lên tiếng. _Tao đi mua mấy bộ quần áo.-Diệu trả lời nhưng ánh mắt vẫn liếc về shop tời trang bên kia. _Con này! Quần áo trong tủ mày chưa đủ nhìu hả! Tao ra kia chọn mấy con 'Mống'-Trúc trêu Diệu. Còn con mống gì đó là con thú bông ý ạ. Chị Trúc tự đặt thế cho đặc biệt. _Kệ tao chớ! Thế còn Vũ, cậu thì sao??-Diệu lè lưỡi với Trúc rồi quay sang hỏi Vũ. _Mình đi với cậu. Thế còn em, Sentin??-Vũ trả lời Diệu rồi lại hỏi truyền sang nó. _Ở đây không có cái em thích. Em ra quán ăn đằng kia. Tí nữa mọi người chọn đồ xong thì ra đó gặp em.-Nó vừa nói vừa bước đến quán ăn đằng trước. Vẫn cái tật ấy, không cho người đối diện ú ớ gì cả. ............... Bên này... _Ê mày! Tao ra mua quần áo nhá!-Hắn gương hai con ngươi lấp lánh nhìn Bảo. _Uk! Tùy mày! Tao ra xem mấy con thú bông tặng gấu. Pye mày.-Bảo vừa nói cũng vừa đi đến hàng thú bông. _Ê! Mày không đi cũng tao à!-Hắn gọi với Bảo lại. _Tao sợ tao có lòng tốt trả tiền cho mày, mày lại ngại. Thôi nhá.-Thì ra Bảo đã biết được âm mưu tốt đẹp của hắn. Trả là lần nào đi mua đồ trả thế, toàn Bảo trả tiền nên lần này cậu khôn ra rồi. _Cái Thằng này......Sao lại hiểu ý tao thế chứ. ............. _Chị ơi lấy em xem con thỏ này !!- Một giọng nói vang lên, nhưng lại không phải tiếng của Trúc. _Ơ! Xin lỗi quý khách, lại gấu bông này chỗ chúng tôi chỉ còn duy nhất một con.-Nhân viên bán hàng nói với vẻ mặt đầy tiếc nuối. _Vậy chị gói cho em đi! - Trúc nói vơi nhân viên bán hàng, không thèm để ý đến người bên cạnh mặt đang hầm hầm. _Không được, chị lấy cho em đi! Em nói trước mà.- Bảo nói, tính khí vẫn trẻ con như vậy. _Nhưng tôi đến trước mà. Cậu gì đó ơi, Cậu là con trai à??- Trúc cũng bâng khuơ cãi lý rồi nhanh như cắt dổi vấn đề, quay sang cậu con trai bên cạnh hỏi. Bấy giờ đôi bên mới thấy rõ mặt nhau. Lọt vào mắt của Bảo là một cô gái với gương mặt thanh toát, pha chút nhí nhảnh. Cô bé có chút gì đó rất giống em gái cậu, làn da trắng mịn không qua son phấn, bộ quần áo khá cá tính không như những vạn cô gái cậu đã từng gặp hơn nữa, lướt qua, cô gái này còn có vẻ gì đó quá đỗi quen thuộc. Còn bên cô gái, ánh mắt đầu về chàng trai là một cậu thanh niên có đôi mắt sâu, điểm này quả có gì đó rất giống Hân. Hơn nữa, cách phối quần sao thực sự rất ngầu, gương mặt đẹp trai ấy chắc chắn phải là một ưu điểm lớn cho bản năng cưa gái của cậu, nhìn qua cách cậu nháy mắt với cô nhân viên thì thấy. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, gương mặt ấy có gì đó rất thân quen. _Nhìn thấy rồi mà còn phải hỏi sao?? Không là con trai thì con gái hả bà nội??? _Anh thật sự là con trai? Nhưng mà hình nhưng không phải. Ai đời đàn ông con trai lại đi chơi cái đồ này.- Vừa nói, Trúc vừa khẩy mắt cười khinh. Câu nói của Trúc khiến cô bán hàng cũng phải be miệng cười. _Tôi mua tặng em gái, bạn gái không được hả.....???- Ngại quá khóa thẹn, Bảo đối lại. _Cũng được...Tùy anh...Chị gói cho anh ta đi....Anh ta sắp khóc rồi kìa..!!-Vẫn là cái cách trêu ngươi đấy..-Trúc quay sang nói với cô bán hàng. _Cái gì..Cô nói thế mà được à..Thôi...Tôi không tranh với cô nữa...Chị cứ gói cho cô ta đi.-Biết mà, chiêu này của Trúc có bao giờ không thành đâu. Bảo tức tối bỏ đi. ............................... Tại một shop Quần Áo ở khu mua sắm... _Thấy bảo nhà cậu mấy tủ quần áo rồi à??-Thấy không khí hơi ngột ngạt, Vũ buông lời trêu. _Hơ..Hả.. À...mỗi mấy cái thôi mà.-Hơi đỏ mặt vì câu hỏi của Vũ, Diệu vô tình nói. _Hơ....ít vậy!!!-Vũ vừa nói, vừa cười, ý châm chọc. _Ơ....Mình mình.....- Đã đỏ mặt, Diệu hóa thẹn, nói giữa câu thì bỏ lửng... _Mình chỉ đùa thôi mà...đừng căng thẳng vậy......Thôi...đến rồi kìa....Cậu vô chọn đi. _Ukm..ờ..... Đi hết một lượt, chỉ có một chiếc váy là Diệu rất ưng ý, tuy thoạt nhìn rất đơn giản nhưng nó lại thoát lên vẻ gì đó thanh cao, rất hợp với Diệu nhà mình. Chiếc váy đó màu hồng nhạt, ở giữa có một dây thắt nơ mài đậm hơn một chút, cổ áo và viền váy có đính vài hạt pha le trắng..... _Tôi lấy cái nài!!!- Cả hai giọng nói cùng vang lên, thấy ngạc nhiên, họ vô thức quay mặt sang nhìn nhau. Trước mặt Diệu là một người phụ nữa trung niên, tuy đac ngoài 50 nhưng vẫn rất đẹp, người phụ nữa nở nụ cười chào với Diệu, quả là một con người hiền hậu. _Cháu cũng muốn chiếc này sao?? Cô bán hàng, lấy cho tôi têm 1 cái, mẫu như vậy.- Người phụ nữa hỏi Diệu, nhưng chưa để cô trả lời liền quay sang hỏi người nhân viên bán hàng. _Phu nhân thông cảm. hầu hết cá mẫu mã hàng nhập về đều là hàng độc, đều chỉ có một chiếc.- Cô nhân viên thật thà nói với người phụ nữ ấy với vẻ mặt hơi tiếc nuối. _Dạ! Không sao đâu!! Phu nhân cứ lấy chiếc này đi. Cháu có thể chọn bộ khác!- Diệu lễ phép quay người sang nói với người phụ nữa ấy. Nghe vậy, bất giác, người phụ nữa quay sang nhìn Diệu. Trước mặt là một cô bé với gương mặt thanh toát, gợi một chút gì đó là hiền lành( chưa biết nha!!). _Vậy cảm ơn cháu! Cháu tên gì vậy?? À ta giới thiệu trước, tên ta là Thẩm An!! _Dạ! Cháu tên Hải Diệu!! - Cô cũng lễ phép giới thiệu lại với người phụ nữa đó. _Giờ ta có việc đi trước! Cám ơn cháu!!- Người phụ nữa nói rồi quay gót bước đi, lúc này, Vũ mới lên tiếng: _Chẳng phải cậu rất thích chiếc váy đó sao, mình cũng thấy nó rất hợp với cậu?? Sao cậu lại.... _Hi. Minh cũng có rất nhiều bộ đẹp rồi mà, tuy cũng hơi tiecs, nhưng mình lại thấy người phụ nữa dó có vẻ gì đó rất quen thuộc. Qua lần này, Vũ lại có một cách suy nghĩ rất khác về Diệu, Diệu rát khác với những cô tiểu thư Vũ từng gặp. Những tiểu thư có tính thích mua quần quần, điệu điệu 1 chút như vậy, thường rất...có lẽ là hơi chanh chua, đanh đá nhưng Diệu lại khác, một cô gái quá đỗi thánh thiện( cái này chưa biết à nghen). _Thôi. Đi thôi. Sentin còn đang đợi.-Diệu thấy Vũ có vẻ nhìn mình hơi chăm chú, bản thân cũng thấy có gì đó ngại nên mở lời trước. ------------------------------- -Cái #Cap bị không liên quan lắm đến nội dung truyện....hihi...mọi người thông cảm nha. Chap này cũng hơi bị nhàm nữa...hihi.... Dạo này cũng mình cũng bận. Thứ 3 tuần sau là sinh nhật mình (24.01) mình định sẽ đăng 1 chap vào ngày hôm đó. Hihi. ủng hộ ttruyeenj cho mình nghen. Ý tưởng gì thì bảo mình với nhá. Bỏ truyện lâu quá....giờ bị bí ý tưởng rồi....
|