Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia
|
|
[img]Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia[/img]
Ngày X tháng Y năm Z.
Hôm nay là ngày nghỉ duy nhất trong tuần của nó, nó đang nằm trên giường, chả biết làm gì, buồn chán muốn chết! Nó lăn qua lăn lại trên giường mãi mà chẳng ngủ được. Thở dài, đứng dậy, mở máy tính ra, lướt web search truyện, nghĩ nghĩ nơi xem một chút để giải trí.
Đúng lúc này, một bài viết tên là ''Bạch kiểm tiểu thư'' lọt vào trong mắt nó
Thể loại ngôn tình ? Nó thích! NP ? Nó rất thích !Có nhân vật giống tên nó? Nó cực kì thích!
Nó chuyên tâm chăm chú đọc hết sức hăng say.
Lại nói đến lời dạo đầu, nữ chính Vương Thùy Chi, một cô nàng thiên kim tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp tuyệt sắc, tính tình ngây thơ, được ba chàng vương tử đẹp trai trong trường ROYAL nổi tiếng nhất thế giới yêu thương. Một người lạnh lùng, một người ôn nhu và một người tà mị. Không lâu quen biết nhau, ba nam chính tỏ tình với nữ chính, nữ chính liền gật đầu đồng ý, và cuối cùng là XXOO.
Nó càng đọc càng nhăn mày đẹp, có vẻ nữ chính quá ''bạo''. Đồng ý là truyện sắc có rất nhiều cảnh cao H, nhưng cũng cần phải có logic.
Nhân vật giống tên nó là nữ phụ, làm nền cho nữ chính. Theo lời tác giả, nữ phụ là chị gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, nổi danh háo sắc, lẳng lơ, suốt ngày trang điểm thật đậm, ăn mặc hết sức hở hang, tìm mọi cách quyến rũ các nam chính. Nhưng cũng thật sự tội nghiệp nữ phụ, không những bị các nam chính chán ghét, còn bị nữ chính cùng các nam nhân của mình hãm hại.
Nó tuyệt nhiên không thích vị nữ chính kia, cái gì mà ''ngây thơ'', ''bạch kiểm'' chứ ? Rõ ràng cô nữ chính Thùy Chi này trong bụng đầy xảo trá, quỷ quyệt, chỉ giỏi đóng kịch bạch kiểm để quyến rũ nam nhân, tâm địa thật độc ác, cư nhiên lại xúi giục nam chính mưu hại nữ phụ!
Đọc đến giữa truyện nó đã vô cùng bức xúc, bức xúc thay cho nữ phụ, nó có linh cảm rất lạ, linh cảm cho nó biết nữ phụ có gì đó rất bí mật, nó không hiểu sao mình lại nghĩ như thế.
Cũng thật không hiểu vị tác giả này nghĩ gì mà có thể viết truyện như thế ? Nó có hơi thất vọng.
Trời cũng đã khuya, nó đóng máy tính lại, vì sự hy sinh làm nền của nữ phụ đáng thương, thở dài đánh thượt một cái.
Cho nên mới nói, số phận nữ phụ rất bi thảm, chọc ai không chọc, lại chọc nữ chính, làm gì cũng đừng làm nữ phụ. A di đà Phật, tránh làm vật hi sinh.
Nó nằm lên giường, quấn chăn lại, đem một cổ chua xót rốt cuộc đã ngủ. Nhưng nó sẽ chẳng biết rằng, khi tỉnh dậy, nó sẽ ở một nơi hoàn toàn xa lạ . . .
____________________dải phân cách_______________
Nó có thói quen dậy rất sớm. Khi vừa mở mắt, một khung cảnh hết sức xa lạ. Căn phòng này không phải phòng của nó, đây là đâu ??? Nó đưa mắt nhìn tổng thể căn phòng, rất rộng lớn, trang trí rất đẹp mắt, sang trọng, đủ tiện nghi hiện đại, chỉ là có hơi bừa bộn. Quái thật, nó đang ngủ, ai rảnh rỗi sinh nông nổi bắt cóc nó đến đây ?
Nó lấy tay xoa đầu, lại phát hiện một vấn đề mang tính chất khủng hoảng toàn cầu!
Cánh tay này không phải của nó !!!
Dù tay nó rất trắng nhưng không bằng cánh tay này, cánh tay này không chỉ trắng noãn không tì vết, lại còn cực kì non mềm, mịn màng, thon dài xinh đẹp. Hơn nữa nó tập võ từ nhỏ, cánh tay có hơi rắn chắc, nhưng cánh tay này thì không. Nó cam đoan, tay này không phải của nó!
Nó lập tức chạy đi tìm gương soi. Nó hoàn toàn có thể thấy được khuôn mặt cực kì mỹ lệ phản chiếu trong tấm gương. Đôi mắt to tròn ngập nước màu tím than lạnh lùng và huyền bí, nó dám chắc bất kì ai nhìn thấy đôi mắt này cũng sẽ bị hút vào, không thể thoát ra, lông mi đen dài và cong, khi chớp gập lại như cánh quạt vô cùng quyến rũ, cái mũi thanh tú tinh tế cao vút, đôi môi kiều mị mọng đỏ ướt át, nhìn vào chỉ muốn một ngụm ngậm lấy đôi môi xinh đẹp ngọt ngào này, mái tóc màu hạt dẻ dài đến tận thắt lưng được uốn cong vô cùng tỉ mỉ. Dáng người cực kì chuẩn, quyến rũ và hoàn hảo trên từng centimet, đây là muốn lấy hết máu của bọn đàn ông. Thực xinh đẹp! Vô cùng xinh đẹp! Nó tuy được xưng là hotgirl no.1 của trường SKY nhưng cũng phải chịu thua ba phần với nhan sắc của thân thể này. Thật không ngờ trên đời này lại có một người xinh đẹp như thiên tiên như vậy, ngay cả nó mà cũng muốn mê luyến.
Rốt cuộc bây giờ là tình hình gì ??? Sao có thể chỉ trong một đêm, nó biến thành một người khác hoàn toàn xa lạ? Chẳng lẽ trên đời thật sự có phép thuật ??? Hay là nó đã . . . lìa hồn khỏi xác và nhập vào thân thể của người khắc ?!
''A! ---'' Đột nhiên đầu nó đau như búa bổ, khuôn mặt tuyệt sắc vì đau mà vặn vẹo, méo mó, cánh tay trắng như tuyết ôm chặt lấy đầu. Một hàng dài hình ảnh như thước phim tua chậm dần dần hiện lên trong đầu nó. Đây là gì ???
Nó nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau đầu nó hết đau, đôi mắt cũng từ từ mở ra, tia cười trào phúng tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp. Nó đã hiểu !
Vội vàng chạy đến giường, lấy ra một cuốn nhật ký đã đóng một màng bụi mỏng, nó lật từng trang từng trang, chăm chú đọc những dòng chữ đẹp như in trong đó. Thật đúng là như vậy!
Thực không biết bây giờ nó nên cười hay nên khóc, cư nhiên lại xuyên qua thành nữ phụ có số phận bi thảm trong ''Bạch kiểm tiểu thư'' ?! Nhưng nó cũng đã phát hiện một bí mật vô cùng lớn của nữ phụ Vương Băng Di. Qủa nhiên linh cảm của nó về nữ phụ là hoàn toàn đúng.
Ơh! Mà khoan, tại sao nó có thể xuyên qua nhập vào nữ phụ được chứ ? Dựa theo lí thuyết trong ngôn tình xuyên không và một số ngôn tình huyễn huyễn, nếu xuyên qua nhập vào thân xác của người nào đó, thì chủ nhân của thân xác bị nhập đã thân vong. Vậy suy ra, nữ phụ Vương Băng Di này đã mất ?!
Nhưng vào lúc nào chứ ??? Thực quá nhiều khúc mắc và bí mật, nó phải điều tra mới được.
*Vương Băng Di (hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa):
|
''Chị hai --''
Đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên làm nó thoát khỏi suy nghĩ đăm chiêu của mình.
Ai ?
''Chị hai'' sao ? . . .
. . . Ngoài nữ chính Vương Thùy Chi thì còn ai !
Nó vội vàng ra mở cửa, xem xem rốt cuộc nữ chính là người như thế nào.
Vừa mở cửa xong, lọt vào tầm mắt của nó là một cô gái hết sức xinh đẹp. Đôi mắt hạnh to tròn long lanh, cái mũi thanh tú cao ngất, đôi môi hồng chúm chím, làn da trắng như trứng gà bóc, mái tóc đen cắt ngắn ôm sát khuôn mặt bầu bĩnh, trông vô cùng đáng yêu. Đúng là nữ chủ có khác, xinh đẹp khó ai cưỡng lại.
Trong khi nó đang thưởng thức nhan sắc người trước mặt thì nữ chủ Vương Thùy Chi cũng ngầm đánh giá nó. Cô ta thật sự bất ngờ xen lẫn đố kị với người trước mặt, chị ta là Vương Băng Di thật sao? Sao chị ta có thể xinh đẹp như vậy chứ. Khuôn mặt tinh xảo không chút son phấn, đặc biệt là đôi mắt màu tím than kia, ánh mắt đó thật khác, cô ta dường như thấy được tia lạnh lùng trong đó.
Nó biết Thùy Chi đang dò xét mình, thản nhiên để cô ta đánh giá, nhàn nhạt nở nụ cười nửa miệng khi nhìn nét biến hóa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
''Em gái là đang tìm chị sao ?'' nó khẽ mở môi đỏ mọng hỏi
''Chị . . . chị là chị hai thật sao ?'' Thùy Chi hơi lắp bắp hỏi nó, cô ta hoàn toàn không tin người trước mặt là Vương Băng Di
Nó cười khẽ:
''Em không nhận ra chị ?''
Thùy Chi nở nụ cười xởi lởi:
''Nào có a~, em chỉ có chút bất ngờ thôi ạ''
''Chị mau xuống chuẩn bị đi, chúng ta cùng nhau đi học'' Thùy Chi nở nụ cười tươi rói, thân mật ôm cánh tay nó.
Dù nụ cười đó có đáng yêu bao nhiêu nó cũng cảm thấy không thích, thực giả dối!
''Được''
Nó khẽ gạt tay của Thùy Chi ra, cười nhẹ rồi đóng cửa lại.
Thùy Chi nhìn chằm chằm cánh cửa đến một lúc lâu mới đi.
Nó ngầm quyết định trong lòng.
Nó nhất định sẽ dùng bàn tay vàng của mình thay đổi số phận của nữ phụ!
______________dải phân cách_______________
''Băng Di đâu ?'' ông Vương, ba của nữ chính và nữ phụ, lạnh lùng hỏi.
Đối với đứa con gái do người đàn bà đó sinh ra, ông ta hoàn toàn không có một chút cảm tình.
Cũng vì vậy mà ông Vương suốt ngày dùng khuôn mặt lạnh lùng đối với nữ phụ, thậm chí khi ông ta biết nữ chính cùng nam chính mưu hại nữ phụ, lòng không chút đau đớn cho con gái ruột của mình. Rốt cuộc đây có phải là một người cha hay không ?
Nó cay đắng hỏi, lòng không khỏi vì số phận của nữ phụ mà chua xót.
''Chị hai đang. . .''
''Con đây'' nó từ trên lầu bước xuống, cắt lời của Thùy Chi
Cả ba người ngước mặt nhìn nó, biểu cảm trên mặt ba người biến hóa vô lường. Mắt ông Vương đột nhiên lóe lên một tia sáng khó nhận ra. Bà Vương, mẹ nữ chính, trên khuôn mặt xinh đẹp không tuổi không che dấu nỗi sự bất ngờ. Khuôn mặt này thật giống tiện nhân đó, nghĩ đến đây bà ta nhịn không được quay sang biểu hiện của ông Vương, chỉ thấy mặt cương nghị của ông ta không chút biểu cảm. Thấy vậy, bà ta thở vào nhẹ nhõm.
Đương nhiên hành động kia của bà ta không qua khỏi đôi mắt tinh tường của nó. Hành động đó không khỏi làm nó tò mò cùng khó hiểu.
''Chị hai --'' Thùy Chi đứng dậy, nhanh chân chạy lại thân thiết ôm cánh tay trắng noãn của nó, cười tít mắt
''Ơh, chị hai không trang điểm sao ? Hay là để em giúp chị --'' Thùy Chi ''tốt bụng'' ngỏ ý giúp nó
Nó biết lòng tốt của Thùy Chi, nhưng thực tình nó không dám nhận:
''Cảm ơn ý tốt của em, nhưng chị không cần'' nó cười nhẹ từ chối
Mặt Thùy Chi khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh lại tươi cười như trước
Nó trong lòng không ngớt vỗ tay tán thưởng tài diễn xuất cùng che dấu cảm xúc của cô ta quá sức xuất thần đi.
''Ha, Băng Di, con mau ngồi xuống ăn sáng đi --'' bà Vương mỉm cười, ra dáng mẹ hiền lương mẫu
''Dạ --'' nó mặt không chút cảm xúc ngồi xuống bàn ăn, khóe mắt mang theo tia cười lạnh nhìn ''gia đình'', hình như nó ngồi đây quá dư thừa.
Nó chỉ ăn một chút rồi bước nhanh ra xe
''Mày không biết chào dì mày một tiếng sao ?'' một giọng nói lạnh lùng, không che giấu sự nóng giận
''Không sao đâu anh, trước giờ đều vậy mà, cứ để Băng Di đi học đi'' bề ngoài quả thực rất giống là đang giúp nó, nhưng thực chất câu nói ''trước giơ đều vậy mà'' của bà Vương lại ''vô tình'' tố cáo nó
Nó cười lạnh, lạnh nhạt nói:
''Thưa ba, thưa dì, con đi học''
___________________dải phân cách___________________
Trường ROYAL
Kít . . .
Chiếc BMW màu trắng bóng loáng đỗ trước cổng trường ROYAL
''Là hoa khôi Thùy Chi đó''
''Đúng a~''
Vừa thấy chiếc xe BMW trắng sang trọng, ai ai cũng biết đấy chính là hoa khôi của trường Vương Thùy Chi
Thùy Chi bước xuống trước bao ánh mắt thèm thuồng chảy cả nước dãi của bọn nam sinh. Phải thừa nhận rằng Thùy Chi rất xinh đẹp, không những có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu mà cô ta còn có dáng người lả lướt, chuẩn không cần chỉnh.
Thùy Chi ngại ngùng nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia đắc chí cùng kiêu ngạo. Thấy thế ngay tức khắc trong đầu nó liền nghĩ ngay đến hai chữ -- chảnh cún!
Nó cười khinh thường rồi bước xuống xe.
Mọi người chuyển dời ánh mắt khỏi Thùy Chi, nuốt từng ngụm nước bọt nhìn đôi chân thon dài trắng noãn từ trên xe bước xuống, không khỏi há hốc mồm nhìn vị tiên nữ bước từ trong xe ra. Khuôn mặt hoàn mỹ không có điểm khuyết, mái tóc dài màu hạt dẻ được buông xõa, khẽ bay bay trong làn gió. Nó vận chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ có chiếc cà vạt xanh nhỏ, chiếc váy xanh ngang đến đùi (đồng phục), tôn lên vóc người tuyệt mỹ, cực kì xinh đẹp của nó
. . .
Đôi mắt toàn bộ nam sinh đồng loạt hiện lên hình trái tim lấp lánh. Ngay cả nữ sinh cũng bất giác đỏ mặt nhìn.
Thùy Chi tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng ken két rồi bỏ đi một mạch.
Nó buồn cười nhìn rồi cũng bước đi trước những lời bàn tán của bọn học sinh.
''Ai thế nhỉ?!''
''Thật xinh đẹp''
''Đúng, còn xinh hơn của Thùy Chi''
''Uầy, Thùy Chi không bằng một phần hai nữa là --''
''Hình như là Vương Băng Di, hai người họ đi học chung mà''
''Cái gì??? Không thể nào! Làm sao con nhỏ lẳng lơ đó có thể xinh đẹp như thế chứ --''
''Đúng đó, người này đâu có trang điểm tám lớp như cô ta''
''Vậy là ai ?''
Bla . . . bla . . .bla . . .
*Vương Thùy Chi:
|
Nó không vội vào lớp ngay. Dù gì cũng còn sớm, đi tham quan trường một chút vậy.
Qủa nhiên là ngôi trường bậc nhất thế giới, ngôi trường vô cùng rộng lớn, lộng lẫy và sang trọng.
Nó lết cái thân đi qua từng khu vực, nào là canteen, kí túc xá, hồ bơi . . . Thiên! Đây là cái trường sao?!
Bỗng nhiên . . .
. . . một trái bóng rổ an toàn hạ cánh vào mặt nó
CMN! Thằng chết bầm nào dám tổn hại khuôn mặt vàng ngọc của bà!
''Rất xin lỗi, bạn có thể cho tôi xin lại trái bóng được không ?'' một nam sinh mặc đồng phục thể dục chạy vội đến xin lỗi nó
''Này, anh có mắt không đấy, không thấy tôi ở đây hay sao mà ném bóng vào mặt tôi thế hả --'' nó ném mạnh trái bóng vào người Tống Ngạo Thiên, không khách khí mắng anh ta
Khóe môi Ngạo Thiên giật giật --
Từ trước đến nay chưa có ai gan lớn mắng anh như thế, cô gái xinh đẹp trước mặt này chính là người đầu tiên
Trong lúc nó đang tuôn tràn mạch cảm xúc mắng người, Tống Ngạo Thiên buồn cười đánh giá người con gái mạnh mẽ trước mặt, khuôn mặt chút phấn son như những người con gái anh từng gặp, nhưng như thế lại làm cho cô xinh đẹp một cách lạ thường, thoát tục.
Hầu như nữ sinh trong trường này ai cậu cũng từng gặp, huống hồ cô gái trước mặt lại xinh đẹp như thế, chắc chắn là học sinh mới
Tống Ngạo Thiên nở nụ cười tỏa nắng, nói đúng hơn là nụ cười sát gái, chăm chú nhìn đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng lúc khép lúc mở của nó, cậu còn có thể thấy được cái lưỡi xinh xắn phấn nộn. Khẽ nuốt nước bọt ực -- (cảnh báo: anh Ngạo Thiên này chính gốc là sắc nam!)
''Anh có nghe tôi nói gì không đấy . . .ưm . . .'' nó trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mặt, nó phải công nhận anh ta rất đẹp. Làn da màu lúa mì khỏe mạnh, đôi mắt phượng hẹp dài màu hổ phách khẽ khép hờ, cái mũi cương nghị cao ngất, đặc biệt là cánh môi mỏng hồng nhuận.
Khoan đã, bây giờ đã là lúc nào mà nó có thể mê trai chứ ?!
Anh ta đang cưỡng hôn nó đó !!!! Nụ hôn đầu của nó đó !!!
Những người có mặt hiện giờ, không ai không mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh hôn chân thực, sống động trước mặt
Mục đích ban đầu cũng chỉ là muốn bịt cái miệng nói không ngừng của nó lại, nhưng khi áp lấy cánh môi kiều nhuyễn, ngọt ngào của nó, cậu hoàn toàn mất tự chủ, tham lam trằn trọc
Nó ra sức thoát khỏi vòng tay rắn chắc của cậu, nhưng sức của cơ thể nữ phụ quá yếu, làm sao có thể chống lại tên con trai này chứ
''Ưm . . . ưm . . . uô . . . ng . . . a . . . ưm . . .'' (buông ra)
Mặc kệ sự chống cự gãi ngứa của nó, cậu vẫn kiên quyết không rời đôi môi mê người này. Thừa dịp nó mở miệng phản kháng, cái lưỡi của cậu nhanh nhẹn luồng vào khoang miệng của nó, càng quét, tham lam lấy hết mật ngọt của nó
Nó trợn mắt, anh ta . . . anh ta cư nhiên lại --
Nó bị Tống Ngạo Thiên hôn đến hoa mắt, chống cự yếu dần, bắt đầu mê man
Đến khi dưỡng khí của nó sắp cạn, cậu mới lưu luyến rời khỏi môi nó, giữa hai đôi môi còn có sợi chỉ bạc đầy ái muội. Nhìn khuôn mặt mê man, đôi mắt khép hờ ngập sương mù, gò má ửng đỏ, đôi môi phấn nộn sưng đỏ há to lấy lại không khí, hai khỏa rất tròn cũng vì hô hấp vội của nó mà phập phồng lên xuống. Cậu mê li nhìn, đôi mắt tràn ngập sắc dục. Cậu thật sự đã bị nó quyến rũ rồi. Khẽ kéo lấy vòng eo nhỏ, cả người ngọc mềm mại, lả lướt dán sát vào người cậu, khuôn mặt cậu lần nữa áp sát mặt nó, phả hơi thở nóng ấm đầy nam tính làm nó không tự chủ đỏ mặt, tim bất giác đập liên hồi.
''Làm bạn gái anh nhé!'' cậu gặm lấy, cắn nhẹ tai nó, nói nhỏ
Nó dùng hết lí trí còn sót lại, đẩy mạnh Tống Ngạo Thiên ra
''Anh . . . đồ vô sỉ'' nó tặng cậu một cái bạt tay đau điếng rồi vắt cao chân lên chạy
Ngạo Thiên khẽ xoa má, khóe môi thích thú câu lên nhìn bóng dáng xinh đẹp chạy trối chết của nó.
Đột nhiên chau mày, đăm chiêu suy nghĩ, vừa rồi cậu thấy trên ngực trái của nó có cái phù hiệu tên là Vương Băng Di ?!
Cái trường này có bao nhiêu Vương Băng Di chứ ???
Chỉ có con nhỏ Vương Băng Di suốt ngày như đỉa đói quấn lấy cậu, Mộ Dung Thiên Hàn và Âu Dương Triệt thôi !!!
Chẳng lẽ là cô ta . . . ?!
*Tống Ngạo Thiên:
|
Nó chạy bán sống bán chết, đến khi không còn sức để chạy nữa mới dừng lại, thở hồng hộc.
TMD! Cư nhiên lại bị cưỡng hôn trước mặt bàn dân thiên hạ!
Được! Thù này nó sẽ ghi nhớ, cực kì khắc sâu trong lòng!
Mà khoan, trông anh ta thật quen, ai nhỉ?!
A! Đã nhớ, đó chính là Tống Ngạo Thiên, một trong ba vương tử trường ROYAL, là người mà nữ phụ bám riết không buông, cũng chính là một trong ba nam chính
Hừ, đúng là xui xẻo, gặp ai không gặp, lại gặp tên nổi tiếng đào hoa, háo sắc!
Lại còn là nam nhân của nữ chủ!
Xui xẻo! Qúa xui xẻo! Cực kì xui xẻo!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
_____________________________dải phân cách______________________
''Anh Thiên Hàn'' Thùy Chi ngọt ngào nói, chạy thật nhanh đến bên một chàng trai cao lớn
Chàng trai quay lại, hiện ra khuôn mặt tuyệt đại mỹ nam, đôi mắt phượng hẹp dài màu xám tro lạnh lẽo, cái mũi tinh tế cao ngất, đôi môi mỏng đỏ hồng, làn da trắng như tuyết, đặc biệt là mái tóc màu bạch kim óng ánh, tai trái đeo một chiếc khuyên tai bạc hình thánh giá trông cực cool.
Mộ Dung Thiên Hàn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp nhỏ nhắn thì biết ngay đó chính là Thùy Chi. Đôi mắt sắc lạnh trở nên nhu hòa hơn, khóe môi tuyệt mỹ khẽ câu lên
''Anh đang làm gì đấy ?'' Thùy Chi thân mật ôm cánh tay rắn chắc của hắn, cười tủm tỉm
Hắn thích nhất chính là nụ cười ngọt ngào này của Thùy Chi, trông thật đáng yêu và trong sáng, nó trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của hắn, một màu đen kịt, không chút ánh sáng
''Anh không làm gì cả --'' hắn ôn nhu nói, lấy tay khẽ xoa mái tóc ngắn mềm mại của Thùy Chi
Nó từ đằng xa đã thấy cái cảnh tình cảm thắm thiết của Mộ Dung Thiên Hàn và Vương Thùy Chi, cả người lập tức nổi đầy da gà
Vốn định xoay người rời khỏi thì âm thanh thanh thuần của Thùy Chi lần nữa vang lên:
''Chị hai --''
Trán nổi đầy vạch đen. Không phải xui đến mức này chứ!
''Ừ''
Nó xoay lại, lạnh nhạt thốt ra độc nhất một chữ
Mộ Dung Thiên Hàn vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn nó, tuy hôm nay nó rất khác so với thường ngày, đặc biệt là ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững kia, nhưng chung quy cũng chỉ là Vương Băng Di háo sắc
''Anh Hàn, nói với chị em một câu gì đó đi'' Thùy Chi lắc lắc cánh tay hắn, nũng nịu nói
''Không'' khắp người hắn lập tức bao phủ một tầng hàn khí dày đặc
Nó cười khẩy, anh nghĩ mình là ai cơ chứ?!
''Chị hai đừng buồn nha, anh Hàn là vậy đấy, không thích nói chuyện với người lạ'' Thùy Chi ra vẻ xin lỗi, nhưng thực chất lại là khoe mẻ, chỉ có người ngu mới không hiểu được hàm ý của cô ta
''Không sao, tảng băng như anh ta làm sao biết nói chuyện, chỉ những người không bình thường mới nghĩ anh ta biết nói thôi, cũng may chị không phải --''
Nó vô (số) tội nói, làm cho cả Mộ Dung Thiên Hàn và Vương Thùy Chi hóa đá, giận đến xanh mặt, đây chẳng phải đang mắng hai người bọn họ sao ?!
Mộ Dung Thiên Hàn trừng mắt lãnh khốc nhìn nó, nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng nó đã hóa thành băng từ lâu
Nó không chút e dè, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt đẹp của hắn, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ không chút che giấu
Hắn cả kinh, đây là Vương Băng Di ???
Đánh chết hắn cũng không tin!
''Tôi đi trước --'' nó xoay người bước đi, chỉ bỏ lại một câu.
Mộ Dung Thiên Hàn thẫn thờ, hoài nghi nhìn theo, cô ta đã thay đổi!
''Anh Hàn --'' Thùy Chi thấy hắn cứ mãi dõi mắt theo bóng dáng của nó, lòng không khỏi nổi cơn ghen tức, lắc mạnh cánh tay hắn
Hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ, xoay qua nhìn Thùy Chi
''Anh đang nghĩ gì vậy ?''
''Không gì'' hắn nói xong một mạch bước đi, để lại Thùy Chi một mình tức giận đứng đó.
*Mộ Dung Thiên Hàn:
|
Cô thôi đi lòng vòng nữa, đi thêm chỉ gặp thêm họa, cô trực tiếp bước trở về lớp.
Cô vừa đến cửa lớp liền chạm mặt với thầy giáo chủ nhiệm của mình.
Cứ nghĩ thầy giáo nhất định sẽ béo ú, mập mạp, đầu bị hói, nhưng người trước mặt cô hoàn toàn khác.
Đôi mắt phượng màu lam sáng ngời, mang theo vài tia ôn nhu, cái mũi tinh tế cao ngạo nghễ, cánh môi mỏng hồng nhuận, làn da trắng tuyết khiến con gái phải ghen tỵ. Thực đẹp trai, cực phẩm a!
''Em là học sinh mới à ?'' không những ngoại hình ưu tú mà giọng nói cũng rất trầm ấm, nhẹ nhàng.
Cô mất một lúc lâu mới hoàn hồn:
''Ách . . . không ạ''
Âu Dương Triệt nhíu mày đẹp, hình như hắn chưa bao giờ gặp qua học sinh này.
Biết hắn không nhận ra mình, cô liền nói:
''Em là Hàn Tử Du''
Một lời nói của cô cũng làm cho Âu Dương Triệt chấn kinh không thôi. Cô là Hàn Tử Du ? Không thể nào !
Hắn nheo mắt nhìn thật kĩ cô, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm, không chút tô điểm của son phấn giả tạo, trên người cũng không có mùi nước hoa nồng đậm đến khó chịu, chỉ là hương thơm tự nhiên của cô thật thơm ngát, hắn có chút mê luyến.
Cô hoàn toàn khác xa một trời một vực với Hàn Tử Du mà hắn biết, dù có đánh chết hắn cũng không tin.
''Thầy không tin ?'' cô cũng biết đây là chuyện cực kì khó tin, nhưng nó đích thực là sự thật một trăm phần trăm.
Cô ngay từ đầu đã biết thầy giáo đẹp trai, ôn nhu trước mặt chính là Âu Dương Triệt -- nam chính thứ ba trong ''Bạch kiểm tiểu thư'', cô không khỏi có chút tiếc nuối trong lòng. Cô từ trước đến nay luôn ao ước có một bạn trai như Âu Dương Triệt, một người nhã nhặn, ôn nhu, chỉ sủng duy nhất cô. Bất quá hắn lại là nam chính. Aiz !
Tuy bề ngoài đã thay đổi nhưng hắn vẫn tin rằng cô chính là Hàn Tử Du. Chính là do giọng nói của cô. Lúc trước, đúng thật là hắn có chán ghét sự đeo bám không buông của cô, nhưng hắn lại cực kì yêu thích giọng nói của cô, nó thật ngọt ngào, trong trẻo, khi cất tiếng hát nhất định sẽ câu dẫn lòng người.
''Không, thầy tin'' Âu Dương Triệt mỉm cười nhẹ, nụ cười tỏa nắng đến mức chói cả mắt.
Cô không ngừng than thở trong lòng, cực phẩm nam nhân như vậy mà lại là nam chính của Hàn Tinh kia, quả thật có chút uổng phí a!
Cô và Âu Dương Triệt cùng bước vào lớp khiến học sinh trong lớp ngạc nhiên vô cùng. Nam sinh thì si mê nhìn cô bằng con mắt hao háo, thèm thuồng cứ như thể cô đang trần trụi trước mắt họ, cô thực hận không thể móc mắt của bọn chúng. Nữ sinh thì lại khác, có người ngưỡng mộ cô, nhưng đa phần lại là đố kị, sao cô có thể xinh đẹp như vậy, lại còn đi chung với thầy Triệt ? Nhìn những ánh mắt giết người đó, cô có chút mất tự nhiên, cũng có chút sợ hãi.
''Hàn Tử Du, em về chỗ đi''
Hàn Tử Du ? Không nghe nhằm chớ ?!
Cả lớp náo loạn cả lên vì biết cô xác thực là Hàn Tử Du tiếng xấu đồn xa. Có người khoa trương đến mức há to cả mồm, nhét vào cái trứng ngỗng còn vừa a!
Cô nén cười đến đỏ rần của mặt, biểu cảm của mấy người này cũng quá buồn cười, đa dạng đi.
''Chào thầy'' từ ngoài bước vào hai mỹ thiếu niên phi thường tuấn mỹ.
Nữ sinh trong lớp suýt chút la lớn đến vỡ cả trường, nhưng lại có thầy Triệt ở đây nên chẳng ai dám hó hé, chỉ biểu lộ tình yêu bằng ánh mắt háo trai nổi da gà.
Thân thể cô lập cứng đờ ra, hai giọng nói này . . . ? Từ từ quay sang cánh cửa, là Mộ Dung Thiên Hàn và Tống Ngạo Thiên!
Bọn họ học chung với cô sao ? Không phải chứ! Khóe môi cô cực lực run rẩy --
Âu Dương Triệt khẽ gật đầu. Hai người bọn họ sải chân bước về chỗ ngồi. Tên biến thái Tống Ngạo Thiên đi ngang qua cô còn nhếch môi cười, nháy mắt phóng mị nhãn, ừ thì đẹp trai thật, tim cô có chút lệch nhịp, nhưng mối thù cực đại của cô và hắn vẫn chung thủy ở trong lòng. Tên đê tiện chết tiệt !
Nhớ lại cảnh cô cùng hắn hôn nhau ngay tại sân trường đông người, cô thật muốn giết người. Bất quá nghĩ đến cảm giác môi lưỡi tiếp xúc thân mật, cô không khỏi có chút thích, mặt bất giác đỏ ửng lên, trông đáng yêu đến chết người.
Tống Ngạo Thiên hài lòng nhìn hai rặng mây hồng trên má cô, mỉm cười xấu xa bước về chỗ.
Mộ Dung Thiên Hàn tất nhiên nhìn thấy hành động đó của Tống Ngạo Thiên, không khỏi có chút ngạc nhiên. Tống Ngạo Thiên lúc trước cũng giống hắn, rất căm ghét, khinh bỉ Hàn Tử Du, tại sao bây giờ lại như thế, chẳng lẽ Tống Ngạo Thiên không biết đây là Hàn Tử Du hay sao ?
''Cậu có biết đấy là Hàn Tử Du không ?'' Tống Ngạo Thiên vừa đặt mông xuống ghế, Mộ Dung Thiên Hàn đã quay xuống cảnh báo.
Ngược lại với suy nghĩ của Mộ Dung Thiên Hàn, Tống Ngạo Thiên khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường ''Đã biết !''
Đã biết sao ? Vậy mà vẫn bình thường như thế hắn bị hâm à ?
''Dù cô ta có thay đổi ngoại hình, nhưng cô ta vẫn là Hàn Tử Du'' Mộ Dung Thiên Hàn lần nữa nhắc nhở Tống Ngạo Thiên.
''Cậu chắc ?'' Tống Ngạo Thiên vẫn chung thủy dán ánh mắt vào người cô, nhếch môi cười tà mị hỏi ngược lại Mộ Dung Thiên Hàn.
Mộ Dung Thiên Hàn cảm thấy vô cùng kì quái, thôi không nói nữa, quay lên tiếp tục giữ bộ dáng lạnh lùng, lãnh đạm.
Cô cũng sải chân dài bước về chỗ, vừa đến chỗ đã thấy có dấu keo trên ghế, còn có cả mùi hôi thối như chuột chết bốc ra từ trong hộp bàn. Cô nheo mắt đẹp, tia lạnh băng nguyên thủy càng nồng đậm, quét mắt rét lạnh nhìn toàn thể lớp.
''Là ai làm ?''
Ánh mắt lạnh thấu xương của cô thành công làm cho cả lớp sợ hãi, rụt cổ không dám hó hé nửa câu, không khí đột nhiên im bặt.
''Dám làm mà không dám nhận ?'' cô mỉm cười tuyệt mỹ, nụ cười mang theo tia khinh bỉ trào phúng.
Bộ dáng này của cô thật quá đáng sợ, thật giống Tu La đến từ địa ngục, dọa cả lớp đồ mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt mang nét hoảng sợ lấm lét nhìn.
Âu Dương Triệt cũng đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn cô, khí chất này thực lạnh lùng, cao ngạo, có khi lại hơn hẳn Mộ Dung Thiên Hàn. Khí chất kia quá giống một nữ vương lãnh khốc đi.
Phượng mâu của Tống Ngạo Thiên lóe lên một tia sáng bí ẩn, khóe môi không nhịn được giương lên.
Mộ Dung Thiên Hàn cũng thật chấn kinh, đáy mắt ẩn ẩn tia khó hiểu, hôm nay quả thật cô đã khiến hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, rốt cuộc lúc trước và bây giờ đâu mới chính là con người thực sự của cô ?
''Thầy sẽ điều tra xem ai làm, tạm thời em hãy đổi sang chỗ khác ngồi đi'' tình hình lớp căng thẳng đến mức nghẹn thở, Âu Dương Triệt lập tức nở nụ cười phá tan không khí.
Cô mỉm cười tà ác nhìn bọn nữ sinh đang nhìn Âu Dương Triệt cảm kích. Động đến tôi chỉ có con đường -- chết !
''Thầy! Tử Du sẽ ngồi với em'' Tống Ngạo Thiên không báo trước nắm tay cô kéo mạnh, thành công yên vị trên đùi hắn.
''Anh --'' cô vùng vẫy muốn thoát nhưng đáng tiếc lại không đấu được với hắn, căm hận dùng ánh mắt bắn vô vàn tia giết người vào hắn.
Tống Ngạo Thiên không những không tức giận mà còn mỉm cười sảng khoái, còn bảo cô đáng yêu -- tên khốn kiếp !
Cô tạm thời nhịn cơn giận lại, quân tử trả thù mười năm chưa muộn !
''Được tôi sẽ ngồi chung với anh, nhưng ít ra anh phải đưa tôi cái ghế chứ !''
''Đã hết ghế''
CMN! Hắn chính là thích gây sự với cô phải không ?
''Ngoan ngoãn ngồi với anh đi . . . Thầy Triệt, có thể bắt đầu học'' hắn để cô hé môi nói nửa lời, bá đạo ra lệnh với cô.
Đánh cái thượt dài. Số cô là xui thế đấy!
Suốt tiết cô không thể học hành gì hết, ngang nhiên bị cái tên khốn này ăn đậu hũ giữa lớp, còn làm ra bộ mặt đẹp trai hoàn hảo không ngừng quyến rũ cô.
Bất quá, ngồi trong lòng ngực vững chãi của Tống Ngạo Thiên cô có chút yêu thích, có cảm giác mình được hắn bảo vệ như trân bảo. Aiz! Cô đang nghĩ cái gì vậy nè !!!
* Âu Dương Triệt:
|