Lớp Học Tưng Tửng
|
|
Chương 29: Mỏ Chạm Miệng Lần Nữa! -Sún ơiiiiiiiiiiii! Có tiếng ai gọi tên nó từ đằng kia, không phải một người mà là nhiều người, chính xác là 5 đứa kia rồi! -Đâyyyyyyyy. Nó ở đây cũng trả lời thật lớn, đồng thời cũng lấy tay kéo hắn chạy ra chỗ mấy đứa kia hội tụ. -Tụi tao đây!!!! -Mình về rồi nè, mừng quá mừng quá! Nói rồi cả đám tụi nó nhào vào ôm lấy nhau reo hò inh ỏi trước khi chạy thật nhanh về chỗ cắm trại hôm trước thám thính tình hình. Vừa mon men đến lùm cây gần đó theo dõi nó đã phát hiện ra một đám bạn đi qua đi lại khắp khu vực này. Thấy vậy nó liền chỉ cho tụi kia, ai cũng nghĩ bụng là họ đi tìm tụi nó mấy ngày nay nên lòng nôn nao lắm. Đứa nào cũng lo lắng suy nghĩ xem sẽ nói gì với mọi người khi mất tích mấy ngày nay… -Nghĩ hoài cũng có giải quyết được gì đâu, chạy lại chỗ tụi kia đi! Hero bỗng nhiên phát biểu. Nghĩ thì cũng có lí, ở đây lâu lại càng khiến người khác lo lắng hơn thôi. -Vậy đi ha tụi bây? Hắn hỏi, tụi nó nhìn nhau gật đầu rồi bước ra chỗ nhóm bạn kia. Vừa lại gần là tụi nó nhào vào ôm ngay mấy người kia, mắt mũi sụt sịt như khóc, ai cũng tưởng họ đi tìm tụi nó mấy hôm nay. Nhưng hình như không phải vậy… -Tụi bây làm gì vậy? Nhóm bạn đó được tụi nó ôm thì đều tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Có đứa còn đẩy ra, nhìn không có vẻ gì là buồn nhớ tìm kiếm tụi nó mấy ngày nay. -Bây… không nhớ tụi tao hả? Tụi tao về rồi nè… Giờ đến lượt 7 đứa nó ngạc nhiên không hiểu chuyện gì? Thái độ của những người này thật không giống những gì tụi nó tưởng tượng. -Gì đây mấy má? Hết trò chơi rồi hay sao mà sáng sớm đi phá tụi tao vậy? -Tụi tao mất tích 3 ngày rồi mà? Phá gì ở đây, không phải là tụi bây đi tìm tao sao? Quái lạ! Những người này không hề biết gì cả, ai cũng nghĩ tụi nó bày trò chọc phá họ là sao? -Tụi tao đang đi kiếm trái cây, nghe nói ở đây có nhiều cây cho trái sạch ngon lắm! -Hở? Không phải đi tìm tụi tao? -Không! Mắc giống gì mà phải tìm? Càng nói bạn của tụi nó càng khó hiểu, sáng sớm toàn nói những câu lạ lùng không à >_< -Bây không biết tụi tao mất tích 3 ngày rồi hả? Hay hôm bữa giờ tụi bây không có ở đây? Giờ thì tụi nó lại chuyển hướng sang nghĩ những người kia không hề biết chuyện đó ( Chính xác là không biết mà ~~’ ) -Thôi nha, không đùa nữa. Mới tối hôm qua tụi bây còn ngồi kể chuyện nhảm cho lớp mình nghe mà, mất tích gì ở đây? Lại lạ nữa, hôm qua tụi nó còn ở Chuối quốc mà, làm sao có chuyện ngồi kể nhảm cho lớp nghe chứ. -Gì? Nói lại nghe coi? -Thì… -Khoan, hôm nay là ngày mấy? Hắn bỗng dưng hỏi nhóm bạn kia. Hình như hắn phát hiện ra gì đó rồi thì phải. -Để nhớ coi… Ừm… Ngày 19! -Vậy là… Hắn khe khẽ lên tiếng, vậy là đủ để xác minh điều hắn nghi ngờ lúc nãy rồi. Đám còn lại cũng hơi ngờ ngợ khi nghe thấy câu trả lời kia. Chẳng lẽ… -Buổi tối mình mất tích là ngày 18, hôm nay chỉ mới 19 thôi. Vậy là ba ngày qua không hề xảy ra ở đây sao? Cuối cùng nó cũng phát hiện ra được chuyện gì. Hóa ra ba ngày qua tụi nó mất tích ở Chuối quốc chỉ diễn ra trong một đêm mà thôi. Vậy là mọi người không ai phát hiện ra sự biến mất của tụi nó, dĩ nhiên là cũng không ai tìm kiếm hay bất cứ thứ gì như tụi nó lo lắng cả. -Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!! Lần lượt bảy đứa nó vui sướng hét lên. Vừa về nhà an toàn vừa không bị ai phát hiện mà lo lắng thì quả là chuyện tốt nga. -Ăn mừng đi mấy đứa ơi!!!!!!! Hero la lên rồi chạy vòng quanh gầm rú vui mừng ( nghe có vẻ thú tính quá nhỉ? ) Những đứa còn lại cũng chạy về chỗ tập trung của lớp ôm hết người này đến người kia cho thỏa lòng mong nhớ ( hình như chỗ này hơi lố ~~’ ) Mặc cho người ta ai cũng nhìn như con bệnh hoạn nhưng mà kệ, lâu lâu mất hình tượng một ngày chắc không sao! Duy chỉ còn mình nó đứng đó ngẩn người ra, rõ ràng là người la to khi phát hiện nhưng đến giờ này vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả nên cứ đứng mãi ở đó nhìn đất nhìn trời nhìn cảnh nhìn cỏ nhìn cây… nói chung là nhìn tùm lum đi =))))) -Rảnh rỗi quá nhỉ? Có thời gian thì đi nấu ăn phụ người khác đi, hơi đâu mà đứng đây tự kỉ vậy? Vẫn đang còn hưởng thụ cảm giác sung sướng nãy giờ thì giọng nói đáng ghét của chế Tiên lớp bên kia lại vang lên ăng ẳng bên tai nó. Mà có lẽ nó không quan tâm lắm, vì vẫn còn hạnh phúc nãy giờ nên nhỏ đó nói gì thì nó cũng cười toe toét đáp trả lại. -Có nghe người khác nói không vậy? Nhỏ đó bực bội khi nó không trả lời mà cứ cười mãi, cứ như chọc tức người khác vậy mà. -Thần kinh à? Sao không trả lời? Tiếp tục vẫn là nụ cười toe toét của nó và gương mặt tức tối thịnh nộ của người kế bên. Thiệt đắng lòng cho bạn Tiên mà, người khác nhìn vào ai cũng nghĩ nhỏ khùng, tự hỏi tự nghe tự trả lời luôn mờ. -Đứng đây chi hoài vậy má, đi ăn mừng đi, tụi nó chuẩn bị xong hết rồi kìa!!!!! Trong khung cảnh thơ mộng với hai nhân vật nữ đang đắm đuối say sưa nhìn nhau khi không lại xuất hiện thêm một người nam nữa phá vỡ không khí “lãng mạn” này. Và người nam đó không ai khác là hắn, kẻ vô tình đâm thủng bầu trời riêng của hai người để kéo nó đi ăn mừng quay trở lại. Nó dĩ nhiên là không nói gì rồi, để yên cho hắn kéo tay lôi đi để lại nhỏ Tiên một khó chịu ghen lồng ghen lộn ở đó. -Được rồi, để xem mày hạnh phúc được bao lâu… Gió thổi thoảng qua, đưa lời nói cùng kế hoạch của người con gái ấy bay cao, bay xa, bay đến khi nào mà tác giả nghĩ ra ý tưởng mới ~~’ Chuyện là ngày tụi nó trở về cũng là ngày chuyến đi kết thúc, ai nấy đều lo sắp xếp đồ đạc để trở về với pama dấu yêu. Trên chuyến xe trở về lần này chỗ ngồi có chút thay đổi.Lần khởi hành Heo ngồi với nó nhưng bây giờ người ta đã di chuyển sang ngồi với bạn Tồ mất rồi.Còn nó thì chán nản tìm mọi cách để lôi kéo Mini hoặc Sữa xuống ngồi chung nhưng không đứa nào đồng ý nên đành ngồi một mình thiu thiu ngủ. Vừa chợp mắt được chừng vài phút nó bỗng cảm thấy hơi chật chật, băng ghế này chỉ có mình nó ngồi thôi mà. Dụi dụi mắt cho tỉnh táo, nó phát hiện có người đang ngồi kế bên làm chật chỗ của mình. Người đó thấy nó thức không những không trở về chỗ mà còn ngồ nhe răng cười chào nó nữa chứ. -Đi đâu đây cún? Nó hỏi, tới đây thì chắc mọi người cũng biết đó là ai rồi đúng hơm? -Xuống ngồi với mày nè cún. Vẫn tiếp tục cười tươi và vô cùng tỉnh táo, hắn trả lời nó. -Mắc gì trên đó không ngồi, xuống đây ám tao hay chi vậy? -Haizz, nói ra khổ lắm người ơi… Người ta nói hồng nhan bạc mệnh mà, tao đẹp nên khổ quá mày ơi! Hết gái rồi giờ trai nó cũng thương tao nữa nè… thiệt khổ hết sức! Hắn vừa nói vừa giả vờ lấy tay ôm mặt ra chiều khổ tâm lắm. Còn nó thấy vậy cũng diễn theo, đưa tay vuốt tóc hắn an ủi, mà thực chất là vò đầu người ta như tổ rơm vậy. -Chòi oi, tội con hết sức hôn. Đẹp chi mà khổ dzậy, để dzề nhà tao cải tổ nhan sắc lại cho bớt đẹp bớt khổ nhe! -Thôi cảm ơn lòng tốt của mày, trời cho tao nhan sắc lộng lẫy như vậy rồi thì tao không thể nào chối từ được. Số tao vốn khổ rồi, dzô tay mày còn khổ hơn nữa… -Dẹp, giờ nói coi, mắc gì xuống đây ngồi? -Thằng Hero nó ngủ mê nên… Nói đến đây hắn dừng lại, hướng mắt lên ghế phía trên chỉ Hero, giọng hơi khó chịu đen xen vẻ ngại ngùng khi kể cho nó nghe. -Nên sao? -Nó… xoa bụng tao rồi cứ hỏi “Mấy tháng rồi em, mấy tháng rồi” hoài à >_< -……….. Một giây im lặng. Vâng, và những giây tiếp theo là tràn cười đầy “man rợ” của nó. Giọng cười kinh khủng ấy lan khắp xe khiến ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn, bác tài xế cũng vì nhìn mà mém tông trúng đôi uyên ương cún đang tung tăng đi dạo ngoài đường. Vài tiếng xì xào hỏi nó chuyện gì xảy ra nhưng cũng may là hắn nhanh chóng bịt miệng được nó để tin đồn này không lan truyền ra ngoài được. Sau khi ngưng cười, toàn bộ bánh kẹo, trái cây, nước ngọt… của hắn đều được chuyển nhượng sang cho nó nhằm bảo vệ bí mật liên quan đến hình tượng sau này và đồng thời cũng là mua luôn chỗ ngồi kế bên nó. (Tội quá đi ~~’ ) Trên đường về vẫn còn quá chán nên hai đứa nó bày ra trò giải đố. Hắn sẽ ra câu đố nó, nếu trả lời được 3 câu nó có quyền yêu cầu hắn làm bất cứ thứ gì, và nếu không trả lời được 3 câu thì ngược lại. Làm theo yêu cầu công nhận cũng liều thiệt, nhưng mà buồn quá nên tụi nó cũng chơi đại không thèm nghĩ đến hậu quả nếu đối phương thắng. Liều ăn nhiều, cơ mà hai người này có bao giờ ra yêu cầu bình thường đâu, chết chắc một mem rồi! -Đố mày nha. Một cây táo có 2 cành, mỗi cành có 3 nhánh, mỗi nhánh có 4 cái lá, xen lẫn mỗi cái lá là 5 bông hoa, mà mỗi bông hoa lại mọc ra 6 trái. Đố mày nguyên cây có bao nhiêu trái lê? -Đố kiểu Mĩ à, sao tao biết được? -Ngu, không có trái nào hết. Cây táo sao mọc trái lê được! Thua một câu nha. -Rồi ok, đố tiếp đi! -Một ông già leo núi, hỏi khi lên tới núi ông đó thấy cái gì? -Núi, mây, trời, cây…. -Sai 2 câu! Ông đó thấy mệt, già rồi mà. -Tiếp đi, mới 2 câu mà! -Một ông già khác cũng leo núi, đố mày ông đó thấy gì? -Thấy mệt! -Sai bét! Thấy ông già hồi nãy. -Mày đố tào lao quá à >_< Nó gân cổ lên cãi lại. Vừa lúc đó xe ôm cua nên nghiêng sang một bên. Hắn do biết trước nên vịn chắc thanh ghế, còn nó không biết mà cứ nghiêng qua cãi nên ngã ngay qua bên hắn. Vừa đúng lúc hắn quay qua nên đương nhiên là mỏ nó chạm miệng hắn trước khi mất đà ngã hoàn toàn xuống chân hắn. Nhưng hình như chỉ hắn biết còn nó té đau quá nên không thèm để ý chuyện đó. Hắn đỡ nó ngồi dậy, cũng mừng là không u đầu sứt trán gì cả, vẫn lành lặn và còn sức cãi lộn tiếp tục. -Cãi hoài, thua thì chịu đi cưng à! -Hứ, ok. Giờ mày muốn gì cún? -Chưa suy nghĩ ra, đợi đi cún. Đứa nào thất lời trời tru đất diệt, chó cắn mèo cào, muỗi đốt ong chích sưng mỏ nha! -Rồi, rồi, biết. Hắn quay mặt sang một bên cười khẽ, chuyến đi này hắn lời quá rồi!
|
Chương 30: Pờ-Rồ-Phai Phiêu Lưu Kí Hế lô è vé ry bó đỳ!!!! Chap này là của riêng tác giả đâyyy. Hahaha Nói vậy thôi chứ chap của tác giả ai thèm đọc làm gì. Hôm nay nhân kỉ niệm 1 cặp đã đến với nhau, 3 mươi chap truyện đã ra đời, 5 trăm lượt yêu mến của các bạn, 7 đứa nó quay trở về an toàn và 9 tháng tác giả đã viết truyện ( và đến bây giờ vẫn chưa xong, lười quá mà -_- ) Không liên quan gì lắm nhưng mấy con số đó cũng đẹp mà hen? Nhằm kỉ niệm dịp này tác giả đã sắp xếp một cuộc phỏng vấn 7 nhân vật của chúng ta để mọi người hiểu rõ thêm về nguồn gốc xuất xứ của 7 đứa phi thường toàn làm những điều bất thường như tụi nó. Nói thiệc ra đây chỉ là một chap tào lao dọc đường do tui tự biên tự diễn ra nhằm cứu rỗi cuộc đời của một người viết truyện đang bí ý tưởng và sợ người ta bỏ quên mình thôi, khổ lắm >_< Mấy bạn đọc hãy thông cảm cho con tác giả đang trong thời kì khủng hoảng này nha, hứa sẽ không lười tiếp nữa đâu ^^ ———-@@———– T/g: Hế lô các bạn, hôm nay mọi người cảm thấy như thế nào, được phỏng vấn tuyệt vời chứ ? Nó + hắn: Nói gì nói lẹ đi má, sáng sớm kêu ra giờ buồn ngủ muốn chết đây nè. T/g đồng thanh cùng Hero: Tối qua hai người làm gì mà giờ buồn ngủ vậy??? >_< *suy nghĩ đen tối* Nó + hắn: Chơi game! Mini: Thôi nhanh nhanh giùm đi, sáng tui đã bỏ mất một tập phim để ra đây rồi, giờ về sớm để tui coi bù lại đi. Hero: Ờ, nhanh đi về coi đá banh nữa. Heo: Haizz! Sáng chưa kịp ăn, tuyệt giống gì? Tồ: Heo chưa ăn hả? Xíu hai đứa mình đi chung nha? Heo: Tất nhiên rồi ^^ T/g: Mấy người thiệt là quá đáng mà!! Tất cả: Má sinh ra đã vậy rồi, nói chi cho tốn nước miếng. T/g: Thôi thôi, dẹp dẹp mấy người giùm tui đi. Giờ vào phỏng vấn nè! Tất cả: Nói lẹ đi bà! T/g: Ok, cảm giác của các bạn sau khi trở về từ Chuối quốc là như thế nào? Heo+ Tồ: Tuyệt vời! Nó: Cũng bình thường. Cái tốt là biết thêm nhiều thứ đẹp đẽ, cái xấu là bị con cún *chỉ hắn* ám hoài à ~~’ Hắn: Mày nghĩ tao vui à? Đi về u đầu mẻ trán hết trơn rồi nè! (chi tiết xem lại chap trước nghen ) Sữa, Mini, Hero: Chán quá trời quá đất , không có gì chơi hết à. T/g: Cho qua chủ đề này đi, bây giờ mỗi người làm một bảng tóm tắt danh tính cho tui đi hen? Tất cả: Xong rồi được về chứ? T/g: Ờ, ờ. Tùy vậy, ý mấy người là ý trời mà! Tất cả: Ngoan, đưa giấy viết đây *xoa xoa đầu tác giả* T/g: Lùn đúng là số khổ mà —–> Profile chính xác hơn, cụ thể hơn đâyyyyyy Nó: Chap đầu đã giới thiệu, nó là con của một doanh nhân thành đạt. Và nó còn có một người anh trai hơn nó 9 tuổi đang trợ giúp ba mẹ quản lí kinh doanh, anh này đã đính ước với một cô gái đang du học và chuẩn bị đám cưới. Ngoài mê ngủ ra nó còn rất đam mê âm nhạc, thần tượng của nó cũng rất rất nhiều nên rất mong muốn được đi Hàn+ Anh +Mĩ gặp idols của mình. Nó sống với ba mẹ và anh trai nhưng thường thì ba người đó luôn bận rộn nên đa số là ở nhà một mình, tuy vậy họ rất mực yêu thương nó nên không báo giờ cảm thấy buồn. Đặc biệt sợ đi học một mình (tại chán+ lười biếng mà ra chứ không có ám ảnh gì đâu nhá) nên thường đi chung Heo, về sau thì Heo đi với Tồ nên tài xế của nó không ai khác là hắn. Nhiêu đây chắc đủ rồi ha ^^ Hắn: Là con một trong gia đình. Thế nhưng ba mẹ lại đang li thân nên hắn sống với mẹ. Mẹ hắn và mẹ nó là bạn thân nên từ nhỏ hai đứa nó đã thân với nhau. Và cũng như mẹ nó, mẹ hắn suốt ngày bận việc (luật sư mà ^^ ) nên ở văn phòng nhiều hơn là ở nhà, khả năng cãi lộn được với nó chắc là duy truyền từ mẹ mà ra. Một điều trùng hợp nữa là vợ sắp cưới của anh nó chính là chị họ của hắn, cũng từ đó mà hắn cũng rất thân thiết với anh nó, chị hắn cũng rất thân với nó. Được đi đến và tìm hiểu rất nhiều nơi nên nắm trong bàn tay tất cả các cảnh đẹp đó đây ngay từ nhỏ. Cũng như những người con trai khác, hắn cũng mê đá banh và hâm mộ nhiều siêu sao bóng đá, điều đó dẫn đến bi kịch sau này . Ừm, đồng thời còn là tài xế không công còn tốn sức của nó nữa chớ. Heo: Bạn thân từ nhỏ của nó. Tính tình hiền lành dễ chịu nên rất được bạn bè yêu mến. Là lớp phó nên trình độ học tập rất tốt, luôn đi kèm với nó trong rất nhiều phong trào. Ngoài ba mẹ ra thì nó là người hiểu Heo nhất nên luôn là chỗ dựa để nhỏ tâm sự. Không biết quen Tồ khi nào chứ thích người ta lâu lắm lắm rồi. Là thực thần của cả đám với khả năng ăn siêu việt, không lúc nào từ chối đồ ăn dù là món đơn giản, dân dã hay cao cấp đắt tiền, quất tuốt hết =))))) Tồ: Cũng tính tình hiền hiền lành, tốt bụng y như Heo nên nó coi như osin thỏa sức nhờ vả ~~’ Lúc trước mở miệng ra chỉ có học học và vô cùng tự ti nhưng từ ngày quen Heo cũng đỡ dần dần. Khờ khờ vậy thôi chứ cũng có nhiều người mê lắm nha, tại tự ti về mình quá nên không mở lòng ra đón nhận, không là đào hoa cực kì. Mini: Gia đình cũng buôn bán kinh doanh nên khá dư giả. Tính tình tưng tửng, lí lắc cực kì. Nếu không có nó chắc Mini đã đứng đầu về khoản bựa rồi. Đôi lúc cũng nóng nảy, làm mọi chuyện theo ý mình nhưng được cái đối xử với bạn bè rất tốt. Lúc nào cũng kè kè điện thoại bên mình, ham mê tự sướng và lâu lâu còn nổi hứng tán trai này nọ nên cứ khiến ai kia ghen suốt. Nhìn nhỏ nhắn điệu đà vậy thôi chứ võ nghệ đầy người nha, đụng vào nhỏ hay bạn bè người thân là chết không toàn mạng đấy. Hero:Tính tình y như trẻ con, dễ cười dễ giận dễ quên lắm. Nói chuyện ra toàn khiến người khác cười, cây hài của lớp mà. Đầu óc toàn suy nghĩ mấy chuyện đen tối khác người. Nhìn khùng khùng vậy chứ mấy đứa này tốt với bạn lắm, không hơn thua gì hết á. Chơi cực thân với hắn nên mọi ý tưởng xấu xa quậy phá trong lớp đều do hai người này bày ra. Đặc biệt còn được mọi người biết đến với tài năng âm nhạc có khả năng làm lay động con tim của khán giả thưởng thức (chỗ này có chém hơi quá ~~’ ) Sữa: Nhân vật quan trọng cuối cùng Gia đình, hoàn cảnh ra sao đều không ai biết. Ham mê sách nên suốt ngày cứ kè kè bên sách truyện, ít khi tâm sự chuyện gì với ai. Nói chuyện với người lạ hay ghét thì lời nói sắc bén như dao vậy, muốn bới móc đâm chọt đến đâu cũng được cả. Đây thuộc loại nhân vật nguy hiểm đầy bí ẩn…
|
Chương 31: Mày Nghĩ Cua Được Tao Không? Những ngày nghỉ đã qua, cuộc sống làm việc học tập đã trở lại theo đúng nhịp của nó. Và hôm nay là thứ hai, sau giờ sinh hoạt đầu tuần lớp nó có hai tiết anh văn của bà cô chủ nhiệm đáng ghét đồng thời là nạn nhân của rất nhiều vụ quậy phá trong lớp. Nhưng đã hơn 30 phút kể từ lúc bắt đầu giờ học mà bà cô ấy vẫn chưa thấy đến lớp. Được dịp vắng chủ nhiệm, lớp nó bày đủ trò chơi quậy phá tưng bừng. Âm nhạc được bật lên từ chiếc máy mp3 của một đứa nào đấy để rồi cả đám tụ lại đàn hát nhảy múa… Lát đát đâu đó là các sòng bài mini xen giữa những chiếc bàn bày la liệt bánh trái. Khung cảnh thật hỗn độn và náo nhiệt. Bình thường thấy vậy là nó đã la hét rần trời đòi dẹp loạn rồi nhưng hôm nay do 3 lớp bên cạnh đều có tiết học dưới sân nên nó cứ để lớp mặc sức la hét tưng bừng. Định ngồi yên hưởng thụ không khí nhưng dường như nó không cưỡng lại sức hấp dẫn của các sòng bài gần đó, vậy là buông luôn công việc đang làm chạy lại góp vui (gương mẫu ghê chưa??? ). Đang hưng phấn với đống bánh kẹo chất đầy hộc bàn do thắng nhiều ván liên tục thì tiếng thông báo mời nó lên phòng hiệu trưởng được phát lên. Dù chán ngán nhưng nó cũng đành ngậm ngùi bỏ đi trong tiếc nuối, để lại mấy đứa kia vui mừng hồ hởi vì loại được đối thủ nặng kí như nó. Phòng hiệu trưởng *Cốc cốc* Nó gõ cửa, giọng nói của cô hiệu trưởng bên trong vang lên ra hiệu cho nó vào. Đẩy cửa nhẹ nhàng, nó bước vào phòng lễ phép chào cô rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. -Chào em! Cô cất giọng nói khi vừa ngước lên khỏi đống sổ sách chồng chất. Hiệu trưởng năm nay đã hơn 50 tuổi nhưng vẫn còn rất nhạy bén và thấu hiểu tâm lí học sinh nên rất được học trò yêu mến. Gương mặt gầy gò cùng vài nếp nhăn, đầu lưa thưa vài sợi tóc bạc rủ xuống hai bên gò má. Tuy đã lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn còn thanh thót lắm nhé, với những đứa quậy quậy thì dư sức để “thuyết giáo” cả buổi đây! -Cô gọi em có chuyện gì ạ? -Cô chủ nhiệm của em đã nộp đơn xin chuyển trường với lí do không quản lí được học sinh của lớp mình. Em biết chuyện này chứ? Vừa nói chuyện cô vừa đẩy gọng kính của mình lên nhìn nó. Nó không dám nói gì vì biết rõ những trò quậy phá đó mục đích để bà cô chủ nhiệm chuyển lớp mà. Bỗng chốc hiệu trưởng mỉm cười nhìn nó. -Hỏi vậy thôi chứ cô biết cả rồi. Lẽ ra phải để cô trò tự giải quyết mọi chuyện với nhau hết nhưng vì cô ấy làm việc thiếu trách nhiệm quá nên cô đã kí đơn cho cô ấy đi rồi. -Vậy lớp em… -Cô đã phân công một giáo viên khác đến chủ nhiệm lớp. Nhưng hôm nay cô ấy chưa sắp xếp công việc xong nên không thể đến trường được. Tạm thời lớp em được nghỉ hôm nay nhé! -Thật ạ? Để em về thông báo với lớp. -Được rồi, em về lớp đi! -Chào cô ạ! Nói rồi nó hỉ hửng bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Đi về lớp mà lòng vui phơi phới khác hẳn với tâm trạng lúc lên đay. Bà cô đáng ghét ấy cuối cùng cũng chịu đi rồi! Có chút thắc mắc về giáo viên mới nhưng thôi kệ, được nghỉ là mừng rồi, quan tâm chi ệt, từ từ rồi cũng biết mà. Thông báo của nó vừa về đến lớp đã đem lại sự phấn khích cho toàn thể. Hàng loạt vỏ bánh, bao ni lông, giấy vụn được tung bay trên nền lớp cùng với những tiếng reo hò inh ỏi. Cuối cùng, như để ăn mừng cho sự kiện trọng đại này, lớp nó quyết định kéo nhau đi chơi trong thời gian được nghỉ. Cả một hành quân kéo nhau đi với địa điểm đến là quán trà sữa Doraemon gần trường. Theo như thường ngày thì nó đi với Heo, nhưng dạo này người ta toàn đi với Tồ nên nó đành nương nhờ xe hắn vậy. Doraemon là quán trà sữa tương đối lớn nằm gần trường nên thu hút rất nhiều học sinh đến đây với giá cả hợp lí và menu phong phú hấp dẫn. Đúng như tên gọi, có lẽ chủ quán là fan cuồng của Doraemon nên mọi thứ trong quán đều có hình Doraemon, từ trang trí trên tường đến các vật dụng xung quanh, rồi bàn ghế và cả li chén nữa. Xung quanh 4 bức tường đều được trang bị các tủ truyện tranh Nhật Bản mà chính nhất là Doraemon. Không chỉ dừng lại ở đó, khách đến quán hầu như đều thích góc lưu niệm ở giữa với các món quà lưu niệm hình chú mèo máy cùng những người bạn. Cuối tuần cùng hội bạn đến đây chụp selfie cũng là một ý kiến tuyệt vời đấy! Nói về lớp nó, do kéo nhau đi đông quá nên không ngồi chung một bàn được, đành phải tách nhau ra thành từng nhóm nhỏ cho dễ hoạt động đồng thời giảm bớt ồn ào cho quán người ta. Cũng như mọi ngày, 7 đứa nó ngồi chung một bàn, Sữa ngồi đầu tiên rồi đến 3 cặp kia ngồi đối diện nhau. Heo và Tồ ngồi cuối cho dễ tâm sự (Tui nhớ ở đầu truyện hai người này hiền lành, nhút nhát, rụt rè lắm mà, hư kịch bản của tui hết trơn rồi >_< ), tiếp đến là Mini, Hero và kế Sữa là nó và hắn. Trà sữa và thức ăn lần lượt được đem ra cũng là lúc cuộc tranh chấp bắt đầu xảy đến. Tồ và Heo thì yên lành rồi, nó theo thỏa thuận lúc thua giải đố lần trước phải làm theo yêu cầu là không được giành giật bất cứ thứ gì của hắn nên hai người này ăn uống cũng êm xuôi, Sữa ngồi một mình cũng không có gì nên cuộc chiến lần này đương nhiên là của Mini và Hero. -Mày làm cái gì vậy? Buông cây xúc xích ra coi! Mini là người đầu tiên khởi động cuộc chiến khi cây xúc xích cuối cùng trong dĩa đáng lẽ ra là của nhỏ lại bị Hero giành lấy mất. Nhỏ nhanh chóng lấy chiếc nĩa ghim vào cây xúc xích vừa bị Hero ghim vào trước, quyết chí không để bị giành mất. -Tao lấy trước là của tao! Hero cũng không vừa mà quạt lại Mini. Vốn từ đầu chỉ định giỡn với nhỏ thôi mà ai ngờ càng ngày càng hăng nên cứ chơi tới. -Mắc cười quá à. Buông ra hông? -Mắc cười cười đi, ai cấm? Tao không buông thì sao, làm gì nhau? -Cái thằng này, nói chuyện ngang ngược nha, cây này của tao mà. -Không cần biết, tao lấy trước là của tao. Hero ghim chặt nĩa vào cây xúc xích, quyết định giành luôn chứ không thèm trả Mini nữa. Hai người nhìn nhau tràn ngập sát khí, bầu không khí hắc ám lơ lửng xung quanh cả bàn. Cả đám ngừng ăn, ngồi nhìn hai đứa tuyên chiến với nhau. Chợt, nó lên tiếng để hai đứa này im lặng lại, trời đánh tránh cây xúc xích mà. -Kêu cây khác ra ăn! Làm như hai đứa bây thiếu tiền thiếu ăn lắm vậy. -Không thích! Cả hai đồng thanh la lên rồi tiếp tục đọ mắt với nhau. Chỉ tội cây xúc xích, mãi mà vẫn không được đi đầu thai. -Bây giờ mày buông ra không?_ Mini gằn giọng hỏi. -Không!_ Rất quả quyết, Hero trả lời. -Vậy thì… Vừa nói Mini vừa lấy móng tay ngắt Hero. Tội nghiệp Hero dù đau vẫn cố gắng giữ chặt cây xúc xích, miệng nói tỏ vẻ bất bình. -Con gái con lứa chơi gì kì quá vậy. Hung dữ thì thôi luôn. -Kệ tía tao, buông ra! -Cái thứ dữ như mày sau này ế bỏ mẹ ra con ạ. -Mày nói ai ế? Nhắc lại tao nghe! Mini tỉ tỉ đã thực sự lên cơn thịnh nộ, giọng nói cũng chát lên từ từ. Gì chứ thành tích người đeo đuổi của nhỏ thuộc dạng cao nha, nói vậy là chạm lòng tự ái á. -Tao nói mày ế á. Thằng nào vừa khùng vừa ngu mới đi thích mày! -Chắc KHÔNG?_ Mini tiếp tục trả lời, đồng thời nhấn mạnh chữ không. -CHẮC_ Một câu khẳng đinh chắc nịch từ phía Hero. -Ok, nếu mày đã nói như vậy rồi thì… -Thì sao? -Từ mai tao tuyên bố tao sẽ CUA mày, để coi có thằng nào vừa khùng vừa ngu đi thích tao không thì biết. Lời tuyên bố vô cùng hung hồn được thốt lên từ miệng Mini. Hero nhìn nhỏ, cả đám nhìn nhỏ. Tất cả đều nhìn hòng tìm kiếm sự thật trong câu nói của con người này. -Nhìn khỉ gì? Tao nói thật đó! -Chắc?_ Một đứa hỏi. -Yes! Hero cười sau câu nói đó của Mini. Cậu buông cả cái nĩa xuống, chống càm cười đểu nhìn nhỏ. -Mày nghĩ cua tao được không mà tuyên bố ghê vậy? -Được, tao chắc chắn đó. -Vậy thử đi, anh chờ cưng! -Ok babie! Rồi bây giờ đến cả Mini cũng buông chiếc nĩa ra. Chống càm y hệt Hero để đáp trả ánh nhìn thách thức của người ta. 5 đứa kia cũng không ý kiến hay bàn tán gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cây xúc xích- nhân vật xúc tác vô cùng quan trọng của ngày hôm nay. Bãi giữ xe lúc ra về… Tình hình là Tồ đã lấy xe xong và ra ngoài trước, Mini thì đang tìm xe bên trong bãi giữ của quán, chỉ có hắn và Hero vẫn còn đi từ từ vào trong bãi để “tâm sự” thôi. -Đợi tao với coi mày!_ Hắn từ phía sau chạy lên quàng vai Hero. -Nhanh coi! -Biết rồi, tui già rồi đi đứng lâu lắc lắm. Đâu như mấy người tình yêu phơi phới đâu! -Tình yêu phơi phới cái đầu mày. Biến! -Ái dà, sao tự nhiên đuổi tao ta?_ Hắn nói rồi ghé mặt lại gần hơn_ Hay tao nói đúng tim đen rồi hả? -Buông ra coi. Mày làm người ta hiểu lầm bây giờ đó thằng khùng!_ Hero gạt tay hắn ra rồi lại bỏ đi trước lần nữa. -Đâu phải ai cũng đen tối như mày mà sợ!_ Từ phía sau hắn gọi với lên rồi chạy lên trước Hero. -Thôi được rôi, đi giùm con đi cha nội! -Ok ok, đi liền đây!… Mà khoan nè… -Vụ gì nữa cha? -Coi chừng anh khùng khó qua ải mĩ điên nhaaaaaaa! Hắn nói rồi chạy biến đi mất. Để lại Hero đứng đó rủa thầm thằng bạn mình. Không biết Hero có quan tâm những chuyện nãy giờ hay không, nhưng đoạn đường còn lại bỗng dưng lại nổi hứng hát vu vơ trong miệng mãi… Trở lại hắn, sau khi lấy xe xong thì chạy nhanh ra phía ngoài, nơi nó đang đứng cùng Tồ, Heo và Sữa. Còn cách vài bước chân nới tới mà hắn lại nghe tụi nó bàn tán chuyện gì xôn xao lắm, ai cũng nói năng khí thế nhưng lâu lâu lại nhìn trước ngó sau như canh chừng ai thấy vậy, coi bộ cũng thú vị lắm… -Cún!_ Vừa nhìn thấy hắn nó đã gọi lớn rồi kéo luôn vào cuộc trò chuyện đang sôi nổi này. -Dzụ gì vậy?_ Hắn vừa chen đầu vào đã hỏi. -Đang cá! -Cá? Chuyện gì mà cá? -Thì dzụ con Mini với thằng Hero đó, đang cá coi Mini có cua được không. -À à… -Tao với con Sữa thì cá Mini cua được, hai đứa này ngược lại. Còn mày sao? Cá chung luôn cho dzui! Nó tóm tắt lại toàn bộ tình hình cho hắn nghe. Hóa ra 4 người này kéo nhau ra sớm nãy giờ để lo cho chuyện này, không biết Mini và Hero biết được thì sẽ ra sao đây ~~’ bạn bè tốt quá mà. -Cá thì cá. Hero thắng chắc._ Hắn nói, coi bộ rất hứng thú với chuyện này. -Ok, chia phe xong rồi. Giờ tính đến phần thưởng đi! -Ai thắng được bao ănnnnn. Đề xuất này không ai khác là của Heo, thực thần mà. Mặc dù cũng được Tồ ủng hộ nhưng ngay lập tức phương án này bị bác bỏ bởi 3 đứa kia. -Ăn hoài cũng ngán. Hay đi chơi đi?_ Đến lượt Sữa ra ý kiến -Cũng hay đó. Nhưng đi ở đâu?_ Nó hào hứng hỏi. -Hay đi GG Land nha? -GG Land? Cả bọn đồng thanh hỏi lại hắn- người cho ý kiến này. Vậy là hắn phải tường tận giải thích lại tất cả cho tụi nó nghe. GG Land là một khu công viên giải trí mới được xây dựng không lâu tại vùng ngoại ô thành phố. Là một khu vui chơi rộng lớn với đủ các món ăn chơi mới mẻ đang được yêu thích cùng cảnh quan đẹp đẽ mát mẻ vùng ngoại ô đem lại cảm giác vui vẻ cho tất cả khách tham quan sau những ngày dài học tập làm việc. Giá vé không rẻ do các dịch vụ nơi đây đều thuộc loại ưu tú nhưng cũng không đến nỗi đắt nên dùng nó làm phần thưởng cá cược cũng xứng đáng. -Được đó. Ok hết nha? -Rồi rồi, chơi luôn! -Yeah, bây giờ rút nhanh không ấy hai đứa kia ra là chết chắc í! Bàn bạc thỏa thuận xong tụi nó nhanh chóng rút lui để tránh hai người kia nghi ngờ. Vậy là ai về nhà nấy, hắn chở nó về, Heo đi với Tồ còn Sữa đứng đợi Mini chở về sau. Trên đường về, hắn và nó cứ tíu tít nói chuyện không ngừng với những chủ đề điên khùng mà vô tận. -Thôi không nói nhảm nữa. Thanh niên nghiêm túc lại! Đang trên đà bay cao, bay xa, bay ra khỏi chiếc xe ga với những câu chuyện vô cùng hoang đường, nhảm nhí được chỉnh sửa cho sai lệch sự thật thì đột nhiên nó dừng lại, đòi nói chuyện nghiêm túc với hắn. -Đù, trời sập à? -Ừ, sập, sắp rớt trúng đầu mày rồi đó cún! Cho mày chết để khỏi chật đất. -Yên tâm, thầy bói nói tao sống dai lắm. Ông trời thấy tao đẹp trai quá có sập cũng né tao ra hà! -Sao biết được. Đất chật người đông, tao sợ cún sống dai quá chật đất của người. -Không sao. Đất chật thì tao qua nhà mày ở, mày đồng loại với tao chắc không nỡ đuổi đi đâu. -Im đi mày, hai đứa mình không cùng đẳng cấp, nói chuyện khó khăn quá. -Ờ, tao người mày cún, sao giống đẳng cấp được! -Sủa lại tiếng nữa tao nghe chơi coi! -Cún đừng có ẳng nữa, để yên cho anh lái xe nè. Tí nữa đi ngang qua bác sĩ thú y rồi anh nhờ tiêm cho cún một mũi nha! -Con cún, biến mày! -Xe tao nha. Mày ngồi yên không 3s giây nữa tao ày đầu đội đất, chân đạp sình bây giờ nha. -Thôi, không giỡn nữa. Ba mẹ mày sao rồi? Nó bỗng nhiên đổi giọng, nhẹ nhàng hỏi hắn. Hơi ngạc nhiên, và cũng có một chút buồn thoảng qua, hắn cười nhẹ tự nhiên trả lời nó. -Cũng vậy thôi. Li thân mà. -Không buồn sao? -Không, quen rồi, con trai chứ có phải con gái đâu. -Nói vậy chứ ba mẹ mày còn thương nhau thì còn về với nhau thôi, yêu thương cũng có lúc vậy mà -Triết lí ha? Nay cún biết nhiều thứ vậy, ngoan đó! -Thôi đi mày, tới nhà rồi kìa! Xe thắng lại, nó bước xuông chào tạm biệt hắn rồi bước vào trong. Chiếc xe tiếp tục chạy qua vài căn nhà nữa rồi dừng lại, hắn nhìn vào trong nhà. Ừ, sẽ có lúc yêu thương cùng nhau quay trở lại mà!
|
Chương 32: Cô Giáo Mới Mà Cũ… -Mời lớp trưởng 10a12 xuống phòng hiệu trưởng đón giáo viên chủ nhiệm mới! Trống ra chơi vừa mới đánh lên thì đồng thời tiếng loa trên văn phòng cũng vừa cất lên. 20 phút ra chơi ít ỏi của nó coi như xong, đi từ phòng nó xuống phòng hiệu trưởng đã 5 phút rồi, huống chi còn gặp rồi đi trở về nữa chứ. Coi như hôm nay để bụng đói rồi, cái trường gì mà toàn gọi vào giờ nghỉ của người ta không là sao vậy? ‘Nhưng không lẽ không xuống, nó lại tiếp tục rủa thầm trước khi tạm biệt đồng đội lê lết mà đi. -Gút bai thím hai! -Thím hai tía mày! Vậy mà chưa kịp đi còn bị Mini cười giễu tạm biệt nữa chứ. Biết vậy sáng nay nó ăn trước có phải tốt không, lo vào sớm hóng chuyện thiên hạ chi để giờ khổ vậy nè? -Ê mà bà cô đó không biết đường vào lớp hay sao mà phải lên đón vậy? Giống chơi nổi ha? Đúng là khổ thân nó mà, vừa ra đến cửa lại tiếp tục bị hắn chặn lại hỏi chuyện. Mà cũng đúng ha, hắn không nói nó cũng không nhớ đến việc này, từ trước đến giờ làm gì có giáo viên nào đòi học sinh xuống tận nơi đón như vậy nga? -Ai biết, kêu tao là ghét rồi, không cần biết chơi nổi hay là không. -Coi chừng bả kêu lớp mình làm tiệc đón bả luôn ấy chứ? A ha ha. -Hi vọng bả không điên như mày nghĩ. Thôi tao đi à! Nó gạt hắn ra rồi bước ra ngoài. Nhưng chắc hôm ngay là ngày gì rồi í, vừa ló đầu khỏi cửa nó tiếp tục bị Hero đến ám. -Trưởng đi đi, để tao chỉ huy tụi nó “đón tiếp” cô cho long trọng. _Hero nói rồi với tay ôm cổ hắn lôi ra _ Ha mày? -Cũng được, dụ này nghe hay đó! Hắn và nó đồng thanh rồi nhìn nhau bí hiểm. Ngay lập tức nó đi xuống phòng hiệu trưởng, hắn và Hero nhanh chóng vào lớp họp bàn nhanh phương án chuẩn bị cho tiết mục chọc phá sắp diễn ra… *cốc cốc* -Vào đi em! Tiếng cô hiệu trưởng vang lên từ bên trong, nó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào. Cô hiệu trưởng vẫn ngồi nguyên vị trí quen thuộc. Và trước mặt cô là một giáo viên, đang ngồi xoay mặt vào trong trò chuyện cùng hiệu trưởng. Cô giáo ấy không thèm quay ra mặc dù nó đã lễ phép chào trước. “Cái bà này…”_ nó nhủ thầm trong miệng rồi quay sang nhìn hiệu trưởng nhận lệnh. -Đây là giáo viên chủ nhiệm mới của em. Cô vừa mới đến trường nên chưa quen lắm, em dẫn cô ấy về lớp nhé! -Vâng ạ! -Được rồi. Hai cô trò về lớp đi, sắp vào tiết rồi đây! -Chào cô! Giọng nó và người giáo viên ấy vang lên cùng lúc. Bỗng nhiên nó cảm thấy giọng nói này quen kinh khủng, hình như có nghe ở đâu rồi thì phải? Nhưng thôi mặc kệ, nó đẩy cửa bước ra trước, người đó cũng từ từ quay mặt bước ra. Cô ấy ngước mặt lên nhìn nó. 1s lắng đọng, nó hoàn toàn không thốt nên lời. Hóa ra… -CHỊ AN!!! -Suỵt, nhỏ thôi. Nguyên dãy phòng làm việc đó cô. -Chị, chị làm gì ở đây? -Đi dạy, vậy cũng hỏi. Người đó đáp lời nó vô cùng bình thản, và nó thì ngược lại. Như đã giới thiệu với các bạn ở chap trước, nó có một ông anh trai, và đây là đương kim chị (sắp) dâu của nó cũng là chị họ của hắn. Đã đi du học 4 năm và bây giờ đang xuất hiện nguyên hình trước mặt nó trong vai giáo viên chủ nhiệm. Vậy làm sao người ta không bất ngờ được! -Đi với em coi! -Đi đâu?? Ế ề ê! Sau khi bình tĩnh trở lại, nó kéo liền chị nó đi khỏi dãy phòng hiệu trưởng, xuống ngay giữa sân trường cho dễ bề nói chuyện. Cũng may là tiếng trống báo vào học đã vang lên kịp thời nên hiện giờ sân trường hoàn toàn không có bóng dáng ai ngoài chị em nó. -Em kéo chị đi đâu vậy? -Chị về Việt Nam khi nào? -3 ngày trước. -Anh em có biết chưa? -Chưa, em biết đầu tiên á! -Gì? Vậy mấy ngày nay chị ở đâu? Nó tỏ ra ngạc nhiên. Cũng phải thôi, chị dâu về mà anh hai nó chưa biết đúng là chuyện lạ a. Hành tung của bà này khó đoán lắm, đi đâu ở đâu cũng không ai biết cho được cả. -Khách sạn! ^_^ -Mà sao chị vào đây dạy? Em nhớ chị đâu có muốn làm giáo viên? -Bây giờ muốn rồi. Có đủ bằng cấp trình độ dạy mấy người nha! -Rồi rồi. Muốn dạy cũng được, nhưng nếu anh hai em phát hiện thì sao? -Em không nói, chị không nói sao mà biết được! -Ý chị là kêu em che dấu giùm á hả? -Chính xác, có em là hiểu chị. Yêu cưng ghê! -Thôi thôi, ổng mà phát hiện không những chị chết mà em cũng chết đó. Nó xua xua tay không dám nhận nhiệm vụ thiêng liêng này. Vì hoàn cảnh sinh tồn của con người mà, đâu ai muốn chết chứ. Để anh hai nó biết là từ chết đến bị thương nga. Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nó bắt đầu lung lay quyết định của mình trước những lời dụ dỗ ma mị của bà chị kèm theo quà tặng giúp đỡ trước mặt. Mắt nó giờ như phát sáng lên trước bộ card kèm chữ kí của hơn 50 ngôi sao Kpop, US-UK nó hâm mộ, tất cả sẽ chắp bước cùng nó với một cái gật đầu đơn giản thôi. -Cưng thấy được không? Chị phải dụ dỗ, mua chuộc, cướp bóc, giành giật của nhiều người lắm mới có được nha, không lấy hơi uổng á… -Chị định mua chuộc em đó hả? -Làm gì có, em không thích thì thôi vậy. -Thôi mà, cho em đi. Giúp thì giúp, che dấu chắc dễ mà. Đã bị chinh phục. Toàn bộ số card đã về tay nó cũng là lúc nguy hiểm bước theo. 50 cái card đánh đổi số mạng của một con người sao, Sún ơi liều quá! -Yêu cưng, moazz! -Em chỉ hứa phần em thôi đó, còn thằng em chị chị tự lo nha! -Yên tâm, chuẩn bị hết rồi. Giờ lên lớp đeeeeeee Nói rồi nó dắt tay chị dâu thân mật bước lên lớp, lòng vẫn hí hửng mà quên luôn phi vụ hứa hẹn trước khi nó đi. Lúc nhớ ra thì đã đến cửa lớp, không còn cách nào khác nó đành để chị nó chịu trận vậy, cho đáng cái tội bắt ép nó nãy giờ đi. -Chị ơi, em đói…_Nó dừng lại, quay sang làm mặt khổ sở. -Sao vậy? Chưa ăn gì sao?_ Chị nó thấy vậy cũng lo lắng, quan tâm hỏi lại nó. -Chưa, tại đi đón chị đó >_< -Vậy thôi giờ em đi ăn đi, chị tự vào lớp cũng được. -Hìhì, vậy thôi em xuống cantin xíu nghen, chị vào trước đi, lớp trước mặt đó. Chưa kịp để người khác trả lời, nó phóng nhanh vào một góc khuất gàn đó chờ xem diễn biến, kì này chị tự thân vận động, tự vào tự ra nha. Trở qua lớp nó, từ lúc nó nhắn tin cho hắn bảo bà cô sắp lên lớp đến giờ đã 5 phút mà vẫn không có động tĩnh. Cửa vào vẫn còn đóng, tất cả trong lớp sau khi chuẩn bị xong đều trở về vj trí ngồi mong đợi kịch hay mà sao mãi vẫn không thấy… -Tèn ten! Chào tất cả các em! Giọng nói của cô giáo mới cất lên. Một cặp mắt quay sang nhìn, hai cặp mắt, ba cặp mắt, bốn năm sáu rồi cuối cùng là hơn bốn mươi cặp mắt đang quay về hướng bục giảng_ nơi phát ra âm thanh cùng con người kì lạ vừa chui vào. Cả lớp bắt đầu xôn xao cả lên, ngay cả 2 vị anh hùng bày ra trò này cũng ngạc nhiên không kém, bằng cách nào mà con người này biết đường chui vào an tòan như vậy được? -Xin chào! Cô là giáo viên chủ nhiệm mới của các em đây. Đừng tỏ ra kiểu như cô là người ngoài hành tinh mới xuống như vậy chứ. Xôn xao nối tiếp xôn xao. Hầu hết vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái người trẻ măng tự xưng là cô giáo kia, một số khác lại chú ý quan sát những cái bẫy vừa đặt xung quanh cửa ra vào. Rõ ràng là không có dấu hiệu của sự phá hủy, tất cả vẫn vẹn nguyên. Vậy chỉ còn một điểm để vào thôi, không lẽ… -Các em đúng là tệ thật, ai lại để cô giáo mới của mình phải cực khổ chui vào lớp như vậy chứ? Cô mặc áo dài mà phải cột lên để leo lên nắp toilet rồi sau đó phải trèo lên bục tường tháo mấy miếng ván ra để có lỗ chui vào lớp đấy. May là mấy đứa còn để ghế sẵn để cô bước từ trên cao xuống lớp nha, chắc lúc nãy bạn nào thí nghiệm trước rồi thì phải? Hoàn toàn im lặng. Chuyện có thể leo từ nhà vệ sinh sang lớp là bí mật chỉ có một vài đứa biết thôi, làm sao cô ấy có thể? Đến lúc này thì hắn_ người chỉ đạo thi công kế hoạch này chính thức thở dài, đùa giỡn không đúng đối thủ rôi… -Mấy đứa định đón cô bằng những thứ này sao?_ Vừa nói cô ấy vừa chỉ tay vào cái xô đang treo sẵn trước cửa_ Mấy con này cũng đẹp nha, mà tiếc là nó không rớt đúng cô rồi! Tụi nó nhìn ra cửa, nơi có chiếc xô đựng đầy những con rắn rết, côn trùng bằng cao su siêu thật mà dự định sẽ rơi xuống ngay người đẩy cửa bước vào. Vốn dĩ toàn bộ những con này là của trường mẫu giáo của mẹ Hero, Hero đem nó vào chỉ định dọa mấy đứa con gái nhát nhát thôi, không ngờ nó cũng được hắn đưa vào làm việc lớn, chỉ tiếc là không thành công thôi. -Haizz, nhìn qua cũng không có gì đáng nói. Ngoài việc bốn bên tường đều được mấy đứa tô phấn kĩ lưỡng, chỉ cần sơ suất dựa vào thôi là dính phấn từ đầu đến chân rồi. Cô ấy tiếp tục nhìn xung quanh rồi phán. Tội nghiệp hắn ôm đầu coi như bỏ không toàn bộ nhân lực, thời gian, trí não, vật liệu… đầu tư cho cuộc đón tiếp lần này. Thôi thì đành nhắn tin gọi nó vào cho xong vậy. -Í còn nữa nha. Bàn giáo viên trưng hoa có mùi cực khó chịu nè, ngửi vào là hắt xì liên tiếp khỏi dạy nữa (Không biết có hoa nào vậy không nữa, tui chém đại vậy ^^ ). Khăn trải bàn cũng trét đầy keo siêu dính, chạm tay vào chắc tốn mấy chục lít nước rửa mới hết dính à. Thiệc đón tiếp nồng hậu quá!!!! -Cô không cần khen đâu ạ! _Nó từ ngoài nhận được tin nhắn nhanh chóng leo vào theo đường toilet_ Đoán hết rồi thì cô đúng là cao thủ mà, giờ thì mình học được chưa ạ? -Quá khen! Nhưng mà lớp em bày biện tùm lum như vầy rồi sao mà dạy nữa. Thôi coi như tiết này lớp mình làm quen với nhau đi hen? Không ai trả lời, chính xác là không dám trả lời con người ghê gớm này. Đành để cho cô ấy tự giới thiệu trước rồi tới lớp. Chưa dạy nhưng nghe cách nói chuyện cùng tính cách thì ai ai cũng thích nên mọi chuyện đều suôn sẻ trong không khí hào hứng. Chỉ có hai con người kia, một hí hửng bên 50 tấm card nhưng vẫn hơi lo sợ, một còn lại đang đếm từng phút giây ra về để túm cổ bằng được bà chị họ từ trên trời mới rớt xuống này. *Tùng tùng tùng* Tiếng trống ra về cuối cùng cũng vang lên trong sự chờ đợi của hắn. Từng tốp học sinh vui vẻ ra về, hắn cũng dọn dẹp tập sách đứng lên, hướng bàn giáo viên mà bước tới. -Chị chui ở đâu ra vậy? Hắn bắt đầu tra hỏi, giọng chứa đầy khúc mắc. Do chuẩn bị sẵn sàng từ trước nên chị hắn vô cùng thoải mái tươi cười trả lời khi chắc chắn học trò đã ra về hết. -Mới bay về Việt Nam cách đây 3 ngày, đang ở khách sạn. Em là người biết thứ hai sau bé Sún. Bỗng dưng thích đi dạy nên không cần lí do nha? -Chị tóm tắt cũng nhanh đó. Nhưng sao chị dám đi dạy, thậm chí về Việt Nam mà không ai biết cả? -Mắc gì không dám. Với lại em với bé Sún cũng biết chị về chứ đâu phải ai cũng không biết ^^ -Còn ba mẹ chị và anh Huy? -Ba mẹ thì vài ngày nữa chị nói, hai người đó không nỡ la con gái yêu dấu của họ đâu. Còn anh Huy thì… -Chết chắc!_ Hắn cười khà khẳng định. -Sao chết được, có em với bé Sún bảo kê chị mà ^^ -Ai nói hai đứa em bảo kê chị? Đâu có ngu như vậy, ông Huy mà biết thì khỏi sống! -Bé Sún đồng ý roài cưng ạ!_ Nụ cười tiếp tục được duy trì trên môi cô ấy_ Còn em thì… -Sao? Vừa mới cất lời lên thì trước mắt hắn đã xuất hiện chiếc áo có chữ kí của cầu thủ hắn cực hâm mộ. Toàn dụ dỗ bằng quà cáp thôi, nhưng chắc chắn có hiệu lực rất mạnh đấy, lúc nãy dính một em rồi còn gì? -Phân vân chi hông biết nè? Không lấy thì thôi nha? Một lần nữa đánh vào tâm lí người khác. Suốt mấy năm du học chẳng lẽ bà này chỉ đi sưu tầm những thứ này về dụ dỗ con nít thôi sao? Thiệc tội nghiệp tụi trẻ quá đi mất! -Lấy. Chỉ cần không nói ra thôi chứ gì? -Đúng đúng, em là số 1! -Thôi được rồi, em về à! -Đi về chung bé Sún chứ gì? Hèn gì gấp ghê vậy! -Sao chị biết? -Đến chuyện em bày trò hại chị chị còn biết mà. Mấy chuyện này, không đáng đâu cưng à! Không thèm trả lời chị hắn. Hắn quay gót bướt đi luôn, để nó đợi nắng tội nghiệp lắm ~~’ Vậy là cuối cùng hai đứa nó đều đã nhận trách nhiệm cao cả bảo vệ chị yêu quý mém yêu quái khỏi ông anh ghê gớm bá đạo dữ dằn kia… Không biết mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào đây? *** Tiếp tục là góc tác giả ~~’ Có một bạn cmt hỏi tên thường gọi của hắn là gì (cảm ơn bạn đã hỏi để nhắc nhở tui nha, không là quên mất tiêu dzòi ^^) , định cmt trả lời nhưng mà bây giờ quyết định đăng ở đây để sau này mọi người đọc cho dễ hơn luôn hen? Trong phần giới thiệu chỉ nói mọi người thường gọi hắn là thần gió thôi chứ không nói rõ là gì nên đôi khi hơi khó chỗ gọi hắn. Vậy nên giờ gọi là Wind nha, giống tên facebook của hắn í ^^ Cuối cùng là cảm ơn tất cả các bạn đã luôn ủng hộ tác giả từ trước đến giờ, cảm ơn rất nhiều ạ *cúi đầu*
|
Chương 33: Chiến Dịch “Cua Trai Vì Gái” Quay sang cuộc tình nóng nổi vừa thổi vừa hóng của Mini và Hero. Sau tuyên bố chắc nịch từ hôm đi trà sữa đó, Mini đã về nhà lăn lộn đến đu trên cột điện-luyện trong cầu tiêu- phiêu dưới ống cống để suy nghĩ cộng với sự giúp đỡ của bác Gúc Gồ và hai cộng sự tuyệt vời là nó và Sữa để tìm ra được phương án tác chiến cho chiến dịch “cua trai vì gái” lần này (tên đầy đủ của chiến dịch là Dành sức cua trai vì công bằng của gái, nghe oách chưa ^^ ) Và cũng từ đó, bảng kế hoạch cho chiến dịch chính thức ra đời… ______________________ Chiến dịch Cua trai vì gái *Người thực hiện: Mini xinh xắn *Đối tượng nhắm đến: Hero xấu xa *Nội dung thực hiện: Gồm 6 phương án. 1. Con đường nhanh nhất dẫn đến tình yêu là qua đường bao tử —>Mỗi ngày sẽ đem cơm, bánh, kẹo… tóm lại là những thứ ăn được đến cho Hero để lấp đầy tình cảm cho bao tử. Biết đâu ngộ độc thực phẩm, mình sẵn sàng chăm sóc cho người ta trong bệnh viện cũng dẽ nảy sinh cảm tình. 2. Trong ngôn tình hai nhân vật chính thường sẽ có người giỏi người dở, người giỏi kèm người dở học, từ đó nãy sinh tình cảm. —>Mỗi ngày sẽ sang nhà làm gia sư không công cho Hero, vì tình yêu có thể bước ra từ những trang sách. Có thể học nhiều mà liên tưởng Mini thành Thúy Kiều rồi yêu cũng không tệ! 3. Luôn ở bên, bảo vệ người ta cũng là một cách để nhanh chóng chiếm lấy tình cảm. —>Sẽ nhập vai nữ anh hùng bảo vệ mĩ đen, theo sát đối tượng 24/7 đề phòng người ta gặp tai nạn trên đường đi, ví dụ như trượt vỏ chuối hoặc “hun” nhằm tường chẳng hạn. 4. Môi trường hoàn hảo để “tấn công” đối tượng là một môi trường trong lành, không có dấu chân và mùi hôi của những vệ tinh, tình địch xung quanh —>Xua đuổi cho bằng được nhũng đứa vây quanh tán tỉnh Hero dù đó là trai hay gái, là les hay gay, lại gần là ăn dép. Đường đi đã sạch sẽ rồi thì nhanh chóng đến tim thôi. 5. Thêm một kinh nghiệm nữa từ ngôn tình. Nữ chính đa phần rất hiền lành và xinh đẹp! —>Từ mai sẽ học đầy đủ đức tính của phụ nữ: Công dung ngôn hạnh. Giọng nói sẽ cố gắng ngọt ngào lại, mật ngọt chết mấy đứa ngu mà ^^ 6. Trong ngôn tình cũng có viết về tình cảm của nam chính sẽ xảy đến với nữ chính từ những lần tâm sự, quan tâm. —>Tìm cách để đọc tin nhắn và có được mật khẩu facebook cũng như các mạng xã hội hay nhật kí (nếu có ) của Hero, biết đâu đang để ý cô nào hay thất tình, lục đục… thì sao? Như vậy sẽ có chuyện để tâm sự, quan tâm nhau rồi sinh ra yêu luôn thì sao *Các phương án tiếp theo sẽ bổ sung tùy theo tình hình của đối tượng. The end ____________________________ Ngày đầu tiên của kế hoạch… Nhà Hero. *Kính koong* Tiếng chuông cửa vang lên trong sự tĩnh lặng của ngôi nhà. Từ trong, một người phụ nữ hơn 40 bước ra, với gương mặt kèm chút mỏi mệt nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng của người chủ nhân căn nhà rộng lớn này. Cánh cửa bật mở… -Cháu chào cô ạ! Đứng ở ngoài, Mini lễ phép chào người phụ nữ đó. Bà ấy thấy nhỏ thì nở nụ cười hiện hậu, niềm nở đón chào. -Chào con, con đến tìm Hero à? -Dạ, con đến học nhóm chung với Hero ạ! -Tốt quá, con vào nhanh đi. Cô cũng đang lo cho nó đây, dạo này toàn thấy chơi chứ không học hành gì cả. Vừa nói mẹ Hero vừa khép cánh cổng lại sau khi Mini đã dẫn xe vào trong. Bà đi cùng với nhỏ vào nhà và chỉ lên hướng phòng của Hero. -Con vào phòng đi, nó ở trong đó ấy. Để cô đi lấy bánh nước cho hai đứa. -Dạ, con cảm ơn cô! Nói rồi nhỏ bước lên phòng của Hero. Căn phòng đầu tiên trên tầng một. Mini bước gần đến gõ cửa. Một lần, hai lần, người trong phòng vẫn không có hồi âm. Vậy nên nhỏ quyết định tự mở cửa, may là không khóa trong. Cánh cửa dần mở ra, bên trong tối om, không hề mở cửa sổ hay đèn nhưng lại có tiếng hát nhè nhẹ. Ánh sáng từ ngoài chiếu vào phòng làm cho ai đó bật dậy, cậu với tay bật công tắc đèn bên cạnh, đồng thời tháo luôn tai nghe đang đeo bên tai xuống, nhìn cái người vừa bước vào. -Mày chui ở đâu ra vậy?_ Hero ngồi trên giường nhìn Mini ngạc nhiên hỏi. -Đường đường chính chính bước từ cổng vào đấy. Không có bỏ thuốc mê mấy con bẹc-giê của mày để vào ăn trộm đâu!_ Rất bình tĩnh, Mini ngồi xuống cái ghế gần đó và trả lời. -Mà qua nhà tao làm giống gì? Cua tài xế lái xe của ba tao à?_ Hero vẫn không ngừng đá đểu Mini. -Cua mày!_ Hai chữ, ngắn gọn và vô cùng súc tích. -A ha ha, mày làm thiệc à?_ Hero nghe xong không khỏi ôm gối cười, phóng luôn xuống giường nhìn nhỏ tiếp tục nói_ Không lẽ mê tao đến vậy sao? -Ói trong nhà mày cũng kì ha? TAO, cua mày vì danh dự của một người phụ nữ đại diện cho phái đẹp! Mini lại hùng hồn tuyên bố. Và giờ thì Hero đang chuyển từ cười bình thường sang cười điên loạn, một loại cười dai dẳng và chưa biết lúc nào sẽ chấm dứt. Mini không nói gì nữa, tháo ba lô đang đeo xuống, lấy sách vở trong đó ra bày biện khắp bàn học rồi chờ đợi lúc Hero hết cười. -A… ha… Mày mày… ha ha… làm cái… ha ha… gì vậy?_ Hero vẫn chưa dừng cười nhưng vẫn cố gắng hỏi khi thấy sách vở được bày khắp bàn mình. -Kèm mày học! -Ha ha… WTF???? -Cười nhanh rồi tao kèm mày học. -Khùng hả cha nội?_ Lúc này thì Hero đã nguôi cơn cười và bước lại gần bàn học xem xét. -Khùng khỉ khô. Tao qua đây học với mày để mày dễ phát sinh tình cảm. Vì sự nghiệp cua mày mà ^^ -Con điên, gì mà phát sinh tình cảm chứ, chưa ngủ mà mơ sớm vậy em. Mà mày biết gì để dạy tao? -Cộng trừ nhân chia, đánh vần và viết chữ! Nhiêu đó đủ dạy rồi! -Mày dạy lớp 10 hay lớp 1 vậy? -Tùy trình độ mà hiểu. Ngồi xuống, học bài! Tao phải cải tạo lại bộ não của mày mới được! -Ok ok, để coi mày dạy được cái gì. Nói rồi Hero cũng chịu ngồi xuống bàn để cô giáo Mini dạy dỗ. Bên ngoài, mẹ Hero đang đem bánh vào cho hai đứa nó, bà gõ cửa rồi lén ghé mắt vào xem tụi nó, đang học bài thật đó. -Mẹ vào đi. Bình thường mẹ xông vào thẳng luôn mà, sao hôm nay lại gõ cửa? Từ bên trong Hero nói vọng ra ngoài, mẹ cậu vui vẻ bước vào trong, giả vờ giận dỗi con trai yêu quý của mình. -Con nỡ nói xấu mẹ trước mặt bạn sao? Kì quá nha con trai. -Haizz, con sợ mẹ quá mà… -Giỡn xíu thôi, hai đứa ăn bánh đi rồi học tiếp nè! Mẹ Hero đem bánh để gần đó rồi ngồi xuống giường hối thúc hai đứa ăn. Dù áp lực công việc cũng nhiều nhưng bà luôn luôn vui vẻ với mọi người xung quanh. Hero cũng là con một nên toàn bộ tình yêu thương đều dành cho con trai mình. Có thể gọi là cưng như trứng, hứng như hoa luôn cũng được ấy. Khi ăn xong và trò chuyện đôi ba câu với Mini về chuyện học hành và hỏi thăm gia đình nhỏ, mẹ Hero nhường lại không gian cho hai đứa trẻ học tập với nhau, còn bà trở xuống nhà tiếp tục công việc với đống hồ sơ dày côm về các dự án sắp tới đây. Buổi học của hai người cũng nhanh chóng xong xuôi, Mini cố gắng ép buộc Hero xuống nhà tiễn mình coi như bù đắp nước miếng nhỏ bỏ ra nãy giờ để dạy dỗ ( đồng thời là vun đắp tình cảm ^^) -Mai đi học sớm nha!_ Dẫn xe ra khỏi cổng Mini vẫn ngoái lại dặn dò. -Đi sớm làm giống quần gì? -Đi rồi biết, thôi bái bai! Vừa nói xong Mini phóng xe đi mất, bỏ lại cậu chàng đóng cổng mà vẫn thắc mắc xem chuyện gì ngày mai. Vẫn là nhà Hero tối hôm đó… Trong căn phòng lớn, người phụ nữ tắt chiếc Ipad đang xem lại, mỉm cười nhìn người đàn ông đang đọc báo gần bên. -Anh này, em nói nghe chuyện này! -Có gì à? Chuyện công việc hay gia đình mình?_ Người đàn ông vẫn đang đọc báo nhưng chú ý hơn đến người vừa nói. -Chuyện thằng Hero! -Sao? Nó lại bị cô giáo gọi về nữa hả em? -Không, hôm nay thấy nó ngoan lắm, chiều nay còn chăm chỉ học bài mà. -Hở? Học bài?_ Người đàn ông, chính xác hơn là ba Hero buông luôn tờ báo kinh tế xuống, quay sang hỏi lại vợ như không tin lắm. -Ừ, học chung con bé Mini ấy. -Mini… Con bé học cùng lớp với nó mà thường qua đây chung đám bạn á hả? -Ừ, con bé dễ thương ghê. Xinh xắn, lễ phép mà còn hay giúp đỡ bạn bè nữa! -Em định chọn con dâu rồi sao? Ông mỉm cười thích thú nhìn vợ mình. Nói vợ vậy thôi chứ ông cũng thích con bé ấy, hoạt bát, lanh lợi như thế làm con dâu mình quá tốt luôn chứ. -Vài năm nữa em cưới nó cho Hero nhà mình liền, nhìn cục cưng của mình cũng thích nó lắm chứ bộ. -A ha ha. Vài năm nữa mới cưới được. Bây giờ ngủ đi, không lẽ em định thức chuẩn bị kế hoạch đám cưới suốt đêm nay luôn à? -Rồi rồi. Anh chỉ toàn phá vỡ liên tưởng của người khác thôi… Ánh đèn phòng vụt tắt, hai người chìm vào giấc ngủ để chuẩn bị cho công việc ngày mai. Trước đó, hai người ở hai nơi đang liên tiếp hắt xì mà không hiểu nguyên do là tại sao cả. Căn tin trường ngày hôm sau… -Mày kéo tao đi đâu vậy?_ Hero hỏi khi vừa bị Mini lôi xuống dưới đây vừa vào đến lớp. -Ngồi xuống đi! Giọng Mini vẫn bình thản kéo Hero ngồi xuống chiếc bàn trống gần đó. Vì mới sáng sớm nên học sinh xuống chưa đông lắm, tha hồ mà chọn chỗ lí tưởng. -Rồi. Vụ gì mà kéo anh mày xuống đây? -Tèn ten…. Mini vừa cười vừa lấy chiếc hộp đang giấu phía sau ra để lên bàn. Chưa kịp để Hero hỏi nhỏ nhanh chóng mở hộp ra, thì ra là đồ ăn nhỏ đã chuẩn bị từ sáng cho Hero theo phương án một của chiến dịch “Cua trai vì gái” -Sushi? -Yes! Mày thích ăn món này phải hông? -Sao mày biết? Mà làm… cho tao hả?_ Không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên, Hero lưng lửng hỏi. -Thấy mày đi ăn thường gọi món này nên tao làm ày ăn á! -Ấm trán hả? Trời đâu có nắng mà làm toàn chuyện bất thường vậy?_ Hero lấy tay giả vờ sờ trán Mini hỏi. Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hết sốc với nhỏ. -Vì sự nghiệp vĩ đại của tao thôi, không tốt lành gì đâu. Mày ăn đi, nói nhiều quá hà! -Vậy gọi là ép buộc người khác á. Mà mày chắc chắn là không có độc chứ? -Không, tao cua được mày rồi giết cũng chưa muộn. Có điều…_ Mini hơi e ngại khi nói những điều sắp tới đây. -Sao? -Hôm qua tao lên mạng coi cách làm rồi ngủ quên mất. Sáng nay thức dậy mới nhớ ra là chưa đi mua nguyên liệu, tìm trong tủ lạnh cũng không có đủ nên tao thay thế đại một vài nguyên liệu… -Cụ thể một tí xíu nữa đi rồi tao quyết định coi có ăn không cũng chưa muộn. -Thì không có cà rốt nên tao thay bằng củ cải trắng, hết dưa leo nên tao thay bằng cà chua. Cá thịt tao không biết xử lí ra sao nên cuộn đại bằng xúc xích. Tao cũng không biết gạo Nhật là gì nên lấy gạo thường nấu đại, nó chỉ có hơi nhão nhão xíu thôi hà. Cuộn lại được chắc ăn được mà… -Hơ hơ hơ. Vậy cũng gọi là Sushi nữa hả? Hero hỏi rồi nhìn vào hộp thức ăn bên cạnh. Nhìn cũng đẹp mắt đó nhưng mà không biết bây giờ phòng y tế mở cửa chưa ta? -Mày không ăn thì thôi. Tao làm cũng mất tới mấy tiếng chứ bộ…. Mini đưa tay ra ngáp khá mệt mỏi, thảo nào sáng giờ Hero cứ thấy nhỏ uể oải sao á. Thôi người ta cũng có công làm thì mình đành ăn cho người ta vui vậy. Nhìn không đến nỗi tệ mà ha, từ đây đến bệnh viện cũng không xa lắm đâu. -Ăn, sợ gì mày! -Hì hì! Hero lấy hộp Sushi đó lại gần ăn từ từ. Cũng được mà, đôi khi thay thế nguyên liệu cũng lạ lạ ngon ngon chứ bộ. Không biết là do thức ăn hay do con người làm nữa đây. Có điều Mini thấy Hero chịu ăn cũng vui vui trong lòng sao á, ngồi kế bên cười mỉm mỉm hoài à. Ở một góc kia… -Tình hình này là khả quan rồi, cua được là chắc! Lúc này đám tụi nó cũng đã tụ họp đầy đủ ở đây, nhưng lại đứng cách xa bàn của hai người kia. Nó đứng từ đó nhìn qua thì mừng rỡ chỉ chỉ cả đám, vé đi chơi kì này bên kia chi hết rồi…
|